Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đỉnh Cao Phú Quý

Tóm tắt, Review và Đánh giá sách Đỉnh Cao Phú Quý: Một định kiến từ thời trước cho rằng những người đàn ông ở rể nhà vợ thì là những người có gia đình nghèo khó, bản thân người đó thì vô dụng không thể đi làm, chỉ biết ở nhà ăn bám vợ mình. Nhưng thời buổi hiện giờ việc ở rể cũng không phải là gì quá nghiêm trọng, nếu người phụ nữ có thể qua làm dâu nhà chồng thì người đàn ông cũng có thể qua ở rể nhà vợ. Nếu người chồng là người thành đạt, có công ăn việc làm ổn định mà vẫn chịu ở rể nhà vợ thì chứng minh đó là người đàn ông trưởng thành, thương vợ, bỏ qua những ánh nhìn tiêu cực xung quanh, chấp nhận bỏ môi trường mà mình thân quen để đến với nơi xa lạ, vì thương mà hi sinh cho vợ. Nói thật, rất hiếm người đàn ông nào dám hi sinh vì vợ như vậy, nếu thật sự có thì cô gái đó quả thật là một người may mắn. Và lí do mình nói về những định kiến của việc ở rể là vì mình sẽ Review truyện Đỉnh Cao Phú Quý, một bộ truyện về nam chính ở rể nhà vợ. Ngoài ra, các bạn có thể tìm đọc truyện bằng những cách khác nhau ghi tên truyện kèm với tên hai nhân vật chính nếu sợ nhầm lẫn hoặc thay chữ “truyện” bằng chữ “tiểu thuyết” ví dụ như: Đỉnh cao phú quý- Trình Uyên, Bạch An Tương, ĐỈNH CAO PHÚ QUÝ.  Đỉnh cao phú quý- Trình Uyên, Bạch An Tương thuộc thể loại truyện ngôn tình, đô thị, lãng mạn nhưng cũng có chút ngược. Hiện đang có hơn 600 chương và vẫn đang được cập nhật. Hai năm trước khi ở rể, nam chính Trình Uyên của chúng ta là một thanh niên vừa mới ra trường, đang trong thời gian tuổi trẻ hừng hực đầy năng lực, đang cố gắng tìm một công việc tốt để mang lại cuộc sống sung túc đầy đủ cho mẹ của mình thì đột nhiên, mẹ anh bệnh nặng, anh cần một số tiền lớn để chữa trị cho mẹ, nhưng với khả năng tài chính của anh lúc đó thì làm sao có thể chi trả đủ được. May thay có một người đàn ông trung niên đến giúp đỡ anh nhưng với điều kiện là anh phải ký hợp đồng kết hôn ba năm với con gái của ông ấy, cô ấy tên là Bạch An Tương cũng chính là nữ chính của chúng ta. Lúc đó vì bệnh tình của mẹ không thể chậm trễ được nên anh đã đồng ý và trở thành con rể ở rể nhà họ Bạch như hiện giờ. Nguyên nhân ba của Bạch An Tương làm vậy là vì muốn con gái của mình tránh được việc hôn nhân thương nghiệp, ông muốn cô có một đám cưới với người bình thường không hề chứa những tâm cơ, những âm mưu đằng sau hôn nhân đó. Đó là lí do ông muốn gả con gái mình cho một chàng thanh niên vừa ra trường không hề có của cải tài sản gì. Mở đầu truyện là vào bữa tiệc sinh nhật của ông nội nữ chính - tên Bạch An Tương, khi các con cháu trong nhà đang tranh nhau tặng quà cho ông nội rồi chúc mừng sinh nhật nịnh nọt các thứ để ông vui thì có tiếng nói vang lên, tiếng nói này không phải là lời chúc sinh nhật càng không phải xu nịnh mà là lời nói xin mượn tiền, và người nói câu này không ai khác chính là nam chính của chúng ta Trình Uyên, nguyên nhân là vì mẹ của nam chính đột nhiên bệnh cũ tái phát nên cần số tiền lớn gấp để phẫu thuật. Có lẽ tác giả muốn thông qua tình huống này để thể hiện việc nam chính ở rể nên lời nói không có giá trị và bị tất cả mọi người trong nhà vợ khinh thường, chê cười. Nhưng đọc tới chi tiết này mình lại thấy nam chính Trình Uyên của chúng ta xử lý không tinh tế lắm, nếu cần tiền gấp vẫn có thể xử sự lịch sự và phải phép hơn là nói chêm vào khi mọi người đang vui vẻ chúc sinh nhật. Anh có thể đi qua nói nhỏ với ông cụ hơn là nói thẳng trước mặt nhiều họ hàng bạn bè xung quanh như vậy. Hoặc nếu biết ông cụ không thích mình thì có thể nhờ vợ mình là nữ chính nói giúp để làm dịu tình hình lại và khả năng mượn được tiền sẽ cao hơn. Đương nhiên đó cũng chỉ là suy nghĩ của mình, có lẽ trong lúc gấp gáp thì chúng ta cũng khó suy nghĩ thấu đáo được. Và đương nhiên kết quả của việc nam chính lên tiếng mượn tiền là sự không hài lòng thậm chí là khó chịu của ông nội, sự chê cười chỉ trích của người thân trong nhà vợ và những người xung quanh. Sau đó anh mượn được tiền từ anh họ của nữ chính, nhưng trước đó đã bị sỉ nhục vô cùng quá đáng và số tiền vay đó phải trả lãi cực kỳ cao. Nhưng vì bệnh tình của mẹ mà anh không quan tâm nhiều vậy, lập tức lấy tiền chạy đến bệnh viện. Nhưng kí lạ thay khi đến thì tiền viện phí đã được thanh toán rồi. Anh gặp một người tự xưng là mẹ của anh còn đưa anh một tấm thẻ đen, giải thích nguyên nhân năm đó vứt bỏ mình. Biết được thân phận thật của mình là con của một gia đình cực kỳ giàu có với khối tài sản kếch xù, liệu nam chính có chấp nhận tha thứ cho ba mẹ ruột để sống cuộc sống sung túc hơn không?  *** Tóm tắt: Trình Uyên là một thanh niên trẻ, đầy nhiệt huyết và khát vọng. Anh có ước mơ trở thành một người thành đạt, giàu có để có thể lo cho mẹ và những người thân yêu của mình. Tuy nhiên, cuộc sống của anh đã rẽ sang một hướng khác khi mẹ anh bị bệnh nặng và cần một số tiền lớn để chữa trị. Không có tiền, Trình Uyên đã đồng ý ký hợp đồng kết hôn với Bạch An Tương, một cô gái xinh đẹp, thông minh và giàu có. Review: Nội dung: Đỉnh Cao Phú Quý là một câu chuyện ngôn tình, đô thị, lãng mạn nhưng cũng có chút ngược. Truyện kể về hành trình của Trình Uyên từ một thanh niên nghèo khó, bị khinh thường trở thành một người đàn ông thành đạt, giàu có và được mọi người kính trọng. Ngay từ đầu truyện, tác giả đã xây dựng một tình huống khá cao trào khi nam chính Trình Uyên phải xin mượn tiền từ gia đình vợ mình để chữa bệnh cho mẹ. Điều này đã khiến anh bị mọi người trong nhà vợ khinh thường, chê cười. Tuy nhiên, anh vẫn không hề nản chí, vẫn cố gắng nỗ lực để thay đổi bản thân và chứng minh cho mọi người thấy rằng anh không hề thua kém ai. Trải qua nhiều khó khăn, thử thách, Trình Uyên đã dần thay đổi bản thân và trở thành một người đàn ông thành đạt. Anh không chỉ có tiền bạc, quyền lực mà còn có được tình yêu của người phụ nữ mình yêu. Nhân vật: Trình Uyên là một nhân vật chính rất đáng yêu và đáng ngưỡng mộ. Anh là một người có nghị lực, kiên cường, không bao giờ bỏ cuộc. Anh cũng là một người con hiếu thảo, luôn yêu thương và chăm sóc mẹ mình. Bạch An Tương là một nhân vật nữ chính rất xinh đẹp, thông minh và mạnh mẽ. Cô là người luôn đứng về phía Trình Uyên, luôn tin tưởng và ủng hộ anh. Cốt truyện: Cốt truyện của Đỉnh Cao Phú Quý khá hấp dẫn, lôi cuốn với nhiều tình huống bất ngờ và kịch tính. Truyện có nhiều chi tiết hài hước, giúp người đọc giải trí. Đánh giá: Đỉnh Cao Phú Quý là một câu chuyện ngôn tình hay và đáng đọc. Truyện có nội dung hấp dẫn, nhân vật đáng yêu và cốt truyện lôi cuốn. Một số ý kiến đánh giá khác: Ý kiến 1: "Truyện rất hay, nội dung hấp dẫn, nhân vật đáng yêu. Mình rất thích cách Trình Uyên thay đổi bản thân và trở thành một người đàn ông thành đạt. Anh ấy là một tấm gương sáng cho những người trẻ tuổi." Ý kiến 2: "Truyện khá sến nhưng cũng rất ngọt ngào. Mình thích nhất là mối tình của Trình Uyên và Bạch An Tương. Họ rất xứng đôi vừa lứa." Ý kiến 3: "Truyện có một số tình tiết hơi phi logic nhưng nhìn chung vẫn rất đáng đọc. Mình sẽ recommend truyện này cho những bạn thích truyện ngôn tình sủng ngọt ngào." Kết luận: Đỉnh Cao Phú Quý là một câu chuyện ngôn tình hay và đáng đọc. Truyện có nội dung hấp dẫn, nhân vật đáng yêu và cốt truyện lôi cuốn. Giải thích thêm: Về tình tiết Trình Uyên xin mượn tiền từ gia đình vợ: Tình tiết này đã thể hiện rõ sự bất công mà Trình Uyên phải chịu đựng khi là một người đàn ông ở rể. Trong xã hội Á Đông, người đàn ông ở rể thường bị coi là thấp kém hơn người đàn ông ở nhà vợ. Họ thường bị coi là không có quyền lực, không có tiếng nói và không được tôn trọng. Tình tiết này cũng đã thể hiện nghị lực và ý chí của Trình Uyên. Anh không ngại bị khinh thường, chê cười để có thể cứu mẹ của mình. Về hành trình thay đổi của Trình Uyên: Trình Uyên đã thay đổi từ một thanh niên nghèo khó, bị khinh thường trở thành một người đàn ông thành đạt, giàu có và được mọi người kính trọng. Sự thay đổi này của anh không phải là một điều dễ dàng. Anh đã phải trải qua rất nhiều khó khăn, thử thách.  Mời các bạn mượn đọc sách Đỉnh Cao Phú Quý của tác giả Khuyết Danh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tẫn Hoan - Xuân Phong Lựu Hỏa
Câu chuyện này kể về hành trình chinh phục cùng một người đàn ông của cùng một cô gái, sự khác nhau có chăng chính là thời gian và hoàn cảnh. Ngày đó là tuổi trẻ, yêu đương cuồng nhiệt nhưng môi trường còn quá trong sáng. Ra đời rồi, gặp con sóng to đầu tiên, không cẩn thận bị nó đánh vỡ. Khương Nghiên là một phóng viên, cô chính trực liêm chính, muốn đem nhiệt huyết của mình mang đến khán giả “chân tướng sự thật”. Chân tướng đó đã khiến cho cô và người đàn ông cô yêu thương xuất hiện rạn nứt. Không phải không tin tưởng, không phải yêu không đủ, mà chính là không dám đối mặt. Có quá nhiều khó khăn, có quá nhiều ngăn trở, khiến cho Khương Nghiên dù không đành lòng cũng phải cách xa. Ba năm là một khoảng thời gian đủ để một người xác định được cái gì đối với mình là quan trọng nhất. Thế nên, Khương Nghiên trở về, bằng lòng chấp nhận để anh trừng phạt, chỉ mong mối tình đầu có thêm một cơ hội. Lục Lẫm nào có thể xuống tay với cô, ba năm qua đã đủ hành hạ anh đến không còn hình dạng. Anh chỉ là muốn cho cô một bài học, tình yêu không chỉ có ngọt ngào, còn có khó khăn và cay đắng. Nhưng tình yêu là của hai người, phải là cả hai cùng nhau cảm nhận, cùng nhau xác định có thể tiếp tục vượt qua hay không. Nếu đã hiểu rõ mọi thứ, tốt đẹp và hạnh phúc sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian. Anh cho em thời gian, nếu đã xác định rồi thì hãy về đây, anh sẽ giữ mọi thứ y nguyên như lúc em rời đi, kể cả bản thân anh. “Sẽ cùng nhau đi khắp mọi nơi chứ?” Là lời tỏ tình Lục Lẫm dành cho Khương Nghiên. Không phải là “anh yêu em”, không phải là “hãy ở bên anh”, mà chính là “cùng nhau đi khắp thế gian”. Bên nhau, cả đời. … Mời các bạn đón đọc Tẫn Hoan của tác giả Xuân Phong Lựu Hỏa.
Ta Là Đào Hoa Tinh - Thiên Lí Châu
Hoa đào rơi lẳng lặng trên mặt nước. Ta cùng chàng một bước thoảng qua nhau. Duyên phận của công chúa Nhiếp Trường Hoan và thừa tướng Ôn Nhược Cẩn có thể gói gọn trong hai câu nói trên. Bởi vì lúc gặp nhau, một người là công chúa bị lưu đày, còn một người đang bị đuổi cùng giết tận bởi chính đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình. Là Trường Hoan đã cứu Ôn Nhược Cẩn, nhưng nàng tuyệt nhiên không nhớ. Bởi vì khi ấy, nàng đang phát bệnh. Trường Hoan vốn là một nàng công chúa được cưng chiều từ nhỏ, thế nhưng bởi vì cữu cữu của nàng phạm phải tội danh hối lộ, kết quả ngoại trừ đương sự bị phán trảm, gia tộc của nàng từ già đến trẻ phải chịu kiếp lưu đày. Mà trước đó, mẫu phi của nàng không vượt qua được sự thâm hiểm của hậu cung, chết không rõ nguyên do. Còn nhỏ như vậy đã phải chịu quá nhiều biến cố, Trường Hoan liền mắc một chứng bệnh lạ trong người, khi phát bệnh, nàng thường ngồi ôm chân bó gối, nghĩ mình là một cây hoa đào thành tinh. Và trong một lần như thế, nàng gặp Ôn Nhược Cẩn. Ôn Nhược Cẩn bị truy sát, thân thể mang theo độc tố chạy trốn, đã rơi vào bẫy thú. Trường Hoan không hề biết rằng mình đã từng cứu hắn, bởi vì sau lần gặp ấy, Ôn Nhược Cẩn vẫn không hề quay lại tìm nàng. Hắn phải trị thương. Giống như số trời đã định, Ôn Nhược Cẩn bị chất độc trong người hành hạ đến sống dở chết dở, nhưng mỗi lần hắn chuẩn bị đi đến bờ vực ấy, hắn lại nhìn thấy Trường Hoan, rồi chẳng biết vì sao, hắn lại dần dần khỏe lên. Cho đến ngày, hắn hoàn toàn vượt ra khỏi cái chết, cũng là lúc hắn quyết định sẽ đi tìm nàng. Ôn Nhược Cẩn sắp xếp một chút, tạo ra một vài tình huống vô tình mà hữu ý để gặp Trường Hoan. Trường Hoan được trở về hoàng cung sau 5 năm lưu đày, đều là nhờ đến công lao của biểu ca nàng trên chiến trường. Nhưng sống ở môi trường khắc nghiệt quá lâu, Trường Hoan đã không còn là một công chúa hoạt bát khỏe mạnh nữa rồi. Nàng sợ lạnh và sợ cả lòng người. Cho nên khi quay về, nàng sống lặng lẽ ở Sương Thanh Điện. Đối với ai cũng đều là một biểu tình hiểu chuyện, nghe lời. Dù sao cũng từng là nữ nhi của một phi tần được sủng ái, hoàng hậu đương triều Trịnh thị đương nhiên cũng tỏ rõ mình là mẫu nghi thiên hạ, liền muốn sắp xếp hôn sự cho Trường Hoan. Chính ngay lúc đó, nàng không tìm được lý do thoái thác liền vận dụng cách cũ, giả vờ phát bệnh. Quả nhiên, tránh được một lần chỉ hôn. Thế nhưng, điều này lại khiến Ôn Nhược Cẩn được lợi. Mọi người thấy Trường Hoan có bệnh trong người, ai cũng tránh xa. Chỉ có hắn, nhân cơ hội một lần lập công liền khẩn cầu Hoàng đế Nhiếp Dục ban hôn cho mình cùng công chúa Trường Hoan.  Đương nhiên lần này Trường Hoan không còn cách gì để từ chối. Nhưng quả thật, nàng vốn cũng không muốn từ chối. Bởi vì, qua một vài lần gặp gỡ tiếp xúc, nàng cảm giác được, con người này là thật sự có ý với nàng. Có ý, cho nên mới quan tâm đến cảm nhận của nàng, sợ nàng lạnh, sợ nàng không vui, sợ nàng xa lánh. Thế nên mới có chuyện, đã bái đường rồi mà hắn vẫn không hề động đến nàng. Cùng lắm không nhịn được thì cũng chỉ là nắm tay một cái, hôn hôn một chút. Trường Hoan thực sự cảm động. Thời gian ở cạnh hắn, nàng luôn cảm thấy vui vẻ, cũng hiểu được những khó khăn mà hắn đã từng trải qua. Thì ra, một Ôn thừa tướng tuổi trẻ tài cao của ngày hôm nay thật sự chẳng hề dễ dàng. Một người bị hoàn cảnh khó khăn mài giũa, còn một người bị nhân tình thế thái dạy dỗ. Cả hai nguyện ý ở bên cạnh, cùng nhau an ủi, cùng nhau trải qua chặng đường còn lại yên bình an ổn. Sau khi giúp Hoàng đế diệt trừ mầm mống phản nghịch, đồng thời trả được mối thù giết mẫu thân cho Trường Hoan, Ôn Nhược Cẩn từ quan, mang theo thê tử về quê sinh sống. Hai người lúc này mới chính thức bái đường, vui hưởng hạnh phúc của một cặp phu thê thật sự. Không màng thế sự, chỉ cầu yên vui. Mời các bạn đón đọc Ta Là Đào Hoa Tinh của tác giả Thiên Lí Châu.
Siêu Mẫu - Hồ Ly Xù Lông
“Khi mặc quần áo, cài sai nút áo có thể cài lại, nhưng trong tình cảm, nói sai làm sai, thì không có cơ hội sửa đổi, càng không có khả năng bắt đầu lại lần nữa.” Cũng như câu chuyện của Đan Ninh và Tiêu Mạc Phàm vậy. Đan Ninh là một cô gái lạc quan, giàu tình cảm và rất nhiệt huyết với công việc. Cô bước chân vào giới người mẫu khi mới 18 tuổi. Ở cái tuổi chập chững bước vào đời, cô vẫn chưa thể lột bỏ hết sự ngây thơ trong sáng của một cô gái trẻ. Tình yêu đầu đời rất đẹp, rất thơ mộng như một cây kẹo ngọt ngậy mùi hương nên chẳng ai có thể tránh được sự hấp dẫn của nó. Đan Ninh cũng không ngoại lệ, vì tình yêu cô đã đánh đổi quá nhiều thứ. Cô gặp Tiêu Mạc Phàm khi sự nghiệp đang lên đến đỉnh cao. Vì yêu anh, cô đã hy sinh tuổi trẻ, lựa chọn từ bỏ sự nghiệp người mẫu và phấn đấu trở thành diễn viên. Cô làm tất cả những điều đó chỉ vì muốn được sánh vai cùng anh. Nhưng hóa ra, tình yêu 5 năm của cô lại bắt đầu từ một lời nói dối, để rồi cuối cùng, cô qua đời trong một tai nạn xe cộ khi tuổi đời còn quá trẻ. Khi Đan Ninh những tưởng tất cả đã kết thúc với cô thì một phép màu lại xảy đến. Cô được sống lại trong thân xác của Tĩnh An, một cô gái 18 tuổi.  Đan Ninh nhận ra cô và Tĩnh An có rất nhiều nét tương đồng, hai người cùng có một đôi mắt biết nói thu hút người đối diện, cùng đam mê công việc người mẫu và cùng đem lòng mến mộ một người đàn ông. Một lần nữa sống lại ở tuổi 18, Đan Ninh tập trung phấn đấu vì sự nghiệp mà cô đã bỏ lỡ ở đời trước và cố gắng nắm bắt được nhiều cơ hội hơn. Chính nhờ đôi mắt và thần thái quá giống Đan Ninh, Tĩnh An đã vô tình khiến Đường Dự bị thu hút. Nhiếp ảnh gia quỷ tài Mr. Tang lừng danh được công chúng sùng bái vì tài hoa xuất chúng, giữ địa vị có một không hai trong giới nhiếp ảnh. Nhưng ít ai biết rằng Mr. Tang tên thật là Đường Dự.  Ấn tượng của Tĩnh An về Đường Dự là vẻ ngoài anh tuấn, phong thái và lịch sự nhưng cũng rất lạnh lùng. Khi được nghe kể về một người mẫu trẻ có thần thái rất giống với Đan Ninh, anh lập tức sắp xếp một buổi chụp ảnh để có cơ hội được gặp cô.  Vừa mới nhìn thấy Tĩnh An, anh đã lập tức bị cô hấp dẫn. Khi bắt đầu chụp hình, Đường Dự nhận ra Tĩnh An mới là người khống chế ống kính trong tay anh, từ ánh mắt hút hồn, thần thái đến từng bước đi để tạo dáng của cô làm cho Đường Dự bị vây hãm trong đó. Nhìn Tĩnh An qua ống kính, hình ảnh của Đan Ninh lại ùa về trong tâm trí anh.  Tĩnh An quá giống Đan Ninh, hình bóng hai người con gái cứ mơ hồ đan xen khiến Đường Dự vừa hoang mang lại vừa bối rối. Nhưng dần dần anh nhận ra rằng, Tĩnh An không phải Đan Ninh.  Đan Ninh vừa là nút thắt khó buông bỏ trong anh vừa là tiếc nuối của anh, còn Tĩnh An là người một lần nữa mở cánh cửa trái tim tưởng như đã khép chặt của anh. Đường Dự muốn giúp cô tỏa sáng, muốn vì cô mà loại bỏ chướng ngại vật. Vì một lời nói của cô, anh sẵn sàng công bố thân phận giấu kín của mình – nhiếp ảnh gia Mr. Tang. “Có lẽ, đã động lòng rồi” Ngày cô tỏa sáng trên sàn catwalk của tuần lễ thời trang, anh lặng lẽ đến, mang theo chiếc máy ảnh yêu thích, đứng trong góc nhỏ bên sân khấu dùng ống kính trong tay lưu giữ từng khoảnh khắc rực rỡ nhất của cô. Hào quang của cô là ánh sáng chiếu rọi góc tối của anh. Từ động lòng cho đến động tình, tình yêu làm cho trái tim của người đàn ông lạnh lùng ấy tan chảy. Tình yêu khiến cho Đường Dự sẵn sàng giải nghệ, chấp nhận quay về tiếp quản công ty của gia đình chỉ vì muốn giúp người con gái anh yêu thực hiện khát vọng vươn ra thế giới. Đến lúc này, Tĩnh An mới nhận ra tình cảm của anh dành cho mình, nhưng những tổn thương trong quá khứ đã khiến trái tim cô đóng băng và chằng chịt những vết sẹo. Tĩnh An từ chối anh, từ chối yêu và được anh yêu. Cô nói với anh: “Trở về đi” Xin anh hãy trở về để cô có thể tiếp tục trốn tránh, tiếp tục bảo vệ trái tim mang nặng vết thương ấy. Nhưng đến cùng, nó lại chẳng nghe theo sự điều khiển của cô nữa rồi. Cô đã chạy đến nơi anh đã hẹn. Có ai đó từng nói: “Khi tình yêu mới bắt đầu, chúng ta không hề hay biết đó là tình yêu.”(**) Thực ra, Tĩnh An đã động lòng. Một người đàn ông luôn tôn trọng cô, săn sóc, bảo vệ và trân trọng cô, sao cô có thể không động lòng? Làm sao cô có thể lạnh nhạt với người đàn ông đã từng bước lặng lẽ xâm nhập vào cuộc sống của cô từ lúc nào không hay? Ngày đó cô vội vã rời khỏi kinh đô thời trang nước Pháp để trở về bên anh. Ngày đó, cô nhận ra rằng cô yêu anh. *** 18 tuổi, Đan Ninh vì một bữa trưa miễn phí mà tham gia cuộc thi người mẫu Tinh Quang, từ đó trở thành người mẫu mới. 21 tuổi, Đan Ninh vì nóng lòng trong sự nghiệp, cố gắng từ người mẫu hạng C thành công tiến lên vị trí người mẫu hạng A. 22 tuổi, Đan Ninh vì Tiêu Mạc Phàm, không tiếc nuối dứt khoát từ bỏ cuộc đời người mẫu, trở thành một diễn viên mới. 26 tuổi, Đan Ninh vì muốn làm cho trái tim năm năm cố chấp chết đi hoàn toàn, đi ô tô trên đường đến hôn lễ của Tiêu Mạc Phàm và người mẫu Lý Na bị tai nạn xe cộ lao xuống vực. ... 26 tuổi, cô mở mắt ra, lại...trở thành thiếu nữ 18 tuổi, Tĩnh An. Nửa đời làm người, tim Đan Ninh nguội lạnh, thầm nghĩ: Đời này, cô không muốn yêu, thế giới của cô chỉ có trên sân khấu, cô sống vì nghề người mẫu   Mời các bạn đón đọc Siêu Mẫu của tác giả Hồ Ly Xù Lông.
Phượng Nghi Thiên Hạ - Tâm Doanh Cốc
Liễu Khinh Vũ, xuất thân từ danh gia vọng tộc, kì tuyển tú năm ấy đến miếu Nguyệt Lão, một lòng mong muốn được gả cho nam tử tốt nhất trong thiên hạ - Hoàng đế. Nàng không ngờ ở chính miếu Nguyệt Lão ấy, nàng gặp được nam tử cướp đi trái tim mình - Lý Hy. Chàng nhặt khăn tay nàng đánh rơi, cùng nàng hứa hẹn sẽ đem khăn đến phủ trả lại cho nàng. Nhưng chưa đợi được, xe ngựa tuyển tú đã đưa nàng vào cung. Nàng không ngờ, ở vườn hoa trước đại điện, nàng không gặp hoàng đế mà lại gặp Lý Hy. Chàng mặc triều phục đội mũ quan... Thời khắc ấy, ước nguyện của Khinh Vũ đã thay đổi, một lòng hi vọng không được chọn, cũng Lý Hy hẹn ước bên nhau. Nàng đến tạ ý chỉ của Thái hậu, không ngờ lại gặp Hoàng đế. Tiểu muội muội của Hoàng đế một mực đòi Hoàng huynh đi thả diều, còn kéo theo nàng. Hắn phát hiện ra miếng ngọc bội trên cổ nàng - miếng ngọc trước đây rất lâu, khi còn bé trong lúc bị sốt cao được nàng bên cạnh chăm sóc hắn đã tặng cho nàng. Hoàng đế ép buộc nàng bên mình, hôn sự với Lý Hy bỗng chốc hóa hư không. Nàng căm phẫn nhưng không thể kháng chỉ, đau thương nhìn nam tử mình yêu bị Hoàng đế điều ra biên ải đánh giặc. Nàng là nữ nhân của Hoàng đế nhưng ngày đêm mong nhớ nam tử khác, hỏi thăm tin tức về Lý Hy. Nàng mang thai, ngày Lý Hy trở về, nàng đang ở cữ vội vàng chạy đến đài gác, ngắm Lý Hy từ xa, khóc đến thương tâm. Nàng được phong hậu, Lý Hy được Thái hậu tứ hôn... Từ ngày đó, nàng tự chôn vùi hết tình cảm dành cho Lý Hy. Nàng ở Hậu cung càn quấy, dùng thủ đoạn lộ liễu bao nhiêu cũng chưa từng thấy ai trách cứ, phát giác. Đám phi tần nhìn nàng căm phẫn. Hoàng đế dung túng yêu thương nàng, nàng không càn quấy nữa, luôn bồi hắn uống thuốc bổ. Hoàng đế uống thuốc, uống suốt 6 năm, cuối cùng sắc mặt nhợt nhạt nói: “Trẫm biết… là nàng hạ độc, cho dù là thuốc độc, trẫm cũng không thể chống lại sự thùy mị của nàng… Khinh Vũ, đây là tội lớn phản nghịch đó… cái đầu nhỏ của nàng làm sao mà giữ được…” Đến giây phút cuối cùng ấy, Liễu Khinh Vũ bật khóc. Đến cuối cùng, nàng cũng trả được thù, nhưng nhận lại được gì? Nàng không nhận ra người nàng hận nhất cũng từ từ ăn sâu vào tâm gan trở thành người nàng yêu nhất... -----[ Trích đoạn 1 ]----- Ta chưa từng biết, chỉ cần ta tùy ý cười là có thể khiến hoàng đế điên đảo thần hồn. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, nội giám đến gọi hoàng đế lâm triều, hắn vừa định đứng dậy, cánh tay ta đột nhiên ôm lấy thắt lưng cường tráng, dịu dàng cười nói: “Hoàng thượng, ở lại với nô tỳ một lát được không…” Vì thế quân vương không vào triều sớm. Ta không thích kiến trúc cổ xưa của Đông cung, hắn liền sai người thu thập hoa cỏ của cả kinh thành và ngoại ô, ủ thành nước hoa, pha thuốc màu quét lại vôi cho ta, lập tức khắp kinh thành không ngửi thấy hương hoa, bướm chỉ bay lượn dập dờn trong Đông cung. Nửa đêm ta đột nhiên muốn ngắm tuyết, hắn không ngại tối trời đưa ta lên Ly Sơn. Ta nóng lòng nhớ nhà, hắn thuận theo ý ta xuống tuần phía Nam. Sử quan ghi chép: Đương kim thánh thượng và hoàng hậu yêu thương lẫn nhau, tình cảm gắn bó, nguyện làm uyên ương không làm tiên. -----[ Trích đoạn 2 ]----- Rốt cuộc ta đã trả được thù, nào những thống khổ ngày xưa hắn trút lên người ta, nào những cưỡng bức tù túng hai năm trong mù mịt tăm tốt, ta đã trả lại hết. Hắn hít một hơi sâu, khó khăn nói: “Trẫm biết… là nàng hạ độc, cho dù là thuốc độc, trẫm cũng không thể chống lại sự thùy mị của nàng… Khinh Vũ, đây là tội lớn phản nghịch đó… cái đầu nhỏ của nàng làm sao mà giữ được…” Ta thảng thốt không nói lên lời. Hắn quả thực biết hết… trao hết quyền lực cho ta để ta có thể giữ được tính mạng, thậm chí sau khi ngôi vua thay đổi vẫn hưởng phồn hoa! Ta cứ cho là hắn hồ đồ, đầu óc bị sắc đẹp của ta làm mê muội, hóa ra hắn vẫn tỉnh táo, chỉ có một mình ta chìm đắm trong thù hận, không tài nào thoát ra… Nước mắt của ta lăn xuống, ta thấy ánh mắt hắn dần dần tản mát, sinh khí từ từ rút khỏi thân thể, trong lòng chợt len lỏi một tia hối hận, mà hắn lại nở nụ cười, “Có phải chung quy nàng cũng không hận được trẫm phải không… Thế nhưng trẫm chưa bao giờ hối hận cả! Ha ha…” Bàn tay nắm lấy tay ta bỗng chốc siết chặt, ánh mắt tỏa ra sự tinh nhuệ rực rỡ như sao băng, cuối cùng lụi tắt trong bóng tối khôn cùng, “Khinh Vũ, trẫm cảm thấy rất may mắn vì kiếp này trẫm là hoàng đế… nhờ vậy mới có quyền lực cưỡng ép giữ nàng lại bên cạnh!”   Mời các bạn đón đọc Phượng Nghi Thiên Hạ của tác giả Tâm Doanh Cốc.