Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y

Văn án : Bác sĩ ngoại khoa Niếp Duy An tính cách mạnh mẽ, có đôi tay phẫu thuật tiếng tăm lẫy lừng. Cái tên Niếp Duy An rốt cuộc làm người ta sợ kinh hồn bạt vía đến mức nào? Cô cầm lấy một con ễnh ương beo lớn, rút ra một cây kim dài đâm dọc theo xương cổ. Sau đó bàn tay khẽ di chuyển, chọc nát đại não. Rồi cô lại rút cây kim ra, đâm dọc theo cột sống, đưa cây kim làm nát tủy sống. Con ếch mới rồi còn tung tăng vui vẻ trong nháy mắt chết không thấy máu. Niếp Duy An ngay cả mắt cũng không thèm chớp, đưa xác con ếch cho trợ thủ đứng phía sau, thản nhiên dặn dò: “Bữa trưa thêm món, làm cay một chút.” Nam quân nhân x Nữ quân y Nhân vật chính: Niếp Duy An, Nguyên Soái *** Bác sĩ ngoại khoa Niếp Duy An tính cách mạnh mẽ, có đôi tay phẫu thuật tiếng tăm lẫy lừng. Cái tên Niếp Duy An rốt cuộc làm người ta sợ kinh hồn bạt vía đến mức nào? Cô cầm lấy một con ếch ương beo lớn, rút ra một cây kim dài đâm dọc theo xương cổ. Sau đó bàn tay khẽ di chuyển, chọc nát đại não. Rồi cô lại rút cây kim ra, đâm dọc theo cột sống, đưa cây kim làm nát tủy sống. Con ếch mới rồi còn tung tăng vui vẻ trong nháy mắt chết không thấy máu. Niếp Duy An ngay cả mắt cũng không thèm chớp, đưa xác con ếch cho trợ thủ đứng phía sau, thản nhiên dặn dò: “Bữa trưa thêm món, làm cay một chút.” Nếu như phần văn án chỉ tập trung giới thiệu nữ chính “xưng bá” thì bắt đầu vào truyện ngay từ chương một, chỉ vì một câu nói vu vơ, nửa đùa nửa thật với đồng nghiệp mà cô chính thức bị cho vào tầm ngắm của đại đội trưởng có cái tên rất oách “Nguyên Soái”. Tên như người, cao ráo, đẹp trai, ngầu lòi và khuôn mặt lạnh hơn cả ngăn đá của tủ lạnh nhà bạn :)) “Em không biết sao, phàm những người tên có chữ ‘Soái’, thì sẽ không đẹp trai đâu! Chị thấy em đừng ôm hi vọng lớn quá! Ngộ nhỡ đối phương mắt tam giác mũi tẹt thì…” Ai ngờ, người thật hóa ra… “Khuôn mặt góc cạnh, màu da rám nắng, mày rậm, sắc như lưỡi mác. Đôi mắt sáng như ánh điện trong đêm đen, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Sống mũi cao thẳng, chiếc cằm cương nghị…cảm giác vô cùng mạnh mẽ ngang tàng.”  Một trạm y tế gồm 1 nam 2 nữ đóng đô giữa vùng rừng núi hẻo lánh, chốn quân đội quy tụ một đám thanh niên mười mấy hai mươi tràn đầy hormone, có khi ném cái đầu heo đến cũng thu hút được ánh mắt của bọn họ. Niếp Duy An tuy là nữ nhưng lại luôn mang vẻ mặt lãnh đạm, không giống kẻ thích buôn chuyện, ngồi một chỗ cũng khiến người khác vô cùng áp lực. Kế đến là Ngụy Tuyết tuổi còn trẻ, người này đích thực là một cô gái ngốc nghếch thiếu logic, không thèm làm việc tại bệnh viện mà lại ấm đầu xung phong chạy đến chốn núi non khỉ ho cò gáy này để trải nghiệm cuộc sống ăn ngon ngủ kĩ đến lúc mặt trời lên cao. Mong ước của nàng ta ấp ủ khi đến nơi đây chính là muốn theo đuổi lí tưởng tìm một ông chồng “nhị thập tứ hiếu”, còn lại tất nhiên là để ngắm trai đẹp chốn doanh trại, đặc biệt là Đại soái =)). Người còn lại, nam bác sĩ duy nhất tên Tống Đình Ngọc, nói một câu đã ngượng ngùng đỏ mặt, tay chân yếu ớt thư sinh, suốt ngày tám chuyện như các bà chị. Niếp Duy An mới đến được mấy hôm đã đưa hai con người như sống trên giời này thực hiện đúng tiêu chuẩn của bộ đôi đặc chủng, mỗi ngày rời giường lúc 5 rưỡi chạy việt dã 10 km khiến cho bọn họ khóc ngất kêu cha gọi mẹ. Cũng từ đây, cuộc sống bình thường luôn có quy luật của cô khi đặt chân đến doanh trại này bắt đầu có những thay đổi đáng kể. Lần chính thức gặp mặt giữa Nguyên Soái và Niếp Duy An chính là nhờ tên binh nhì giảo hoạt Thiệu Chính gây nên chuyện mà thành. Thiệu Chính vốn nổi danh chuyên đi gây sự nhưng lại có người chống lưng, trừ đại soái ra thì không có ai có thể làm cho cậu ta nghe lời. Ngày Niếp Duy An mới về trạm y tế, chưa ngồi ấm chỗ đã thấy hắn hùng hổ xông vào phòng giơ cái tay bởi vì “hoạt động sinh lý” bị thương cho cô kiểm tra, lấy lí do tay đau nên không thể tham gia luyện tập. Cô không những không phê duyệt cho cậu ta mà còn đứng ra thay mặt Tống Đình Ngọc dạy dỗ tên ngỗ ngược này một phen khiến Thiệu Chính ôm một bụng tức. Trước những mánh khóe của Thiệu Chính, Niếp Duy An chính thức mở lời khiêu chiến với ông giời con này trong cái nhìn ngỡ ngàng của mọi người. Mấy chục tên lính trẻ ban đầu kiêu ngạo, coi thường thách thức là thế, đâu thể ngờ chính Niếp Duy An có thể dùng một cước đạp cho Thiếu Chính nằm bẹp dí dưới đất, muốn nói mà không dám mở miệng vì quá nhục. Mà chính lần đối đầu này, thông tin của vị bác sĩ mới tới Niếp Duy An đã đến tai Nguyên Soái. Binh sĩ dưới trướng của mình bị nữ một bác sĩ chỉ dùng một chiêu duy nhất đã hạ gục quả thực khiến anh mặt đen như đít nồi. Nói gì thì nói, cô gái này đã dẫm nát toàn bộ thể diện của đại đội đặc chủng =))) . Niếp Duy An nhìn từ trên cao xuống, cười lạnh, “Tài không bằng người khác thôi không tính, nhưng sao da mặt có thể dày tới vậy chứ? Thua rồi thì thế nào, thì trở về tập luyện, bao giờ thắng được thì trở lại đây. Có chút bản lĩnh mà dám động tới cấp trên sao? Thật không hiểu cậu dựa vào cái gì mà trà trộn vào đây. Là ai dạy cậu cái thói du côn vô lại, ăn trộm hèn hạ thế?”  “Là tôi.” Phía sau đám người vang lên hai chữ, giọng nói không giận mà uy, âm thanh vừa vang lên, mấy người đứng xem vội đứng ngay ngắn, vẻ mặt run rẩy. Chân Niếp Duy An vẫn ở trên người Thiệu Chính, cô đưa mắt nhìn đối phương, lãnh đạm hỏi: “Anh là ai?”  Tay bộ đội đặc chủng bị đá ban nãy ôm ngực nói “Giáo quan…”  Giáo quan hờ hững liếc cậu ta, nhàn nhạt châm chọc, “Thua à?” =)))))) Niếp Duy An mặt đối mặt với Nguyên Soái, trải qua những lần đấu võ mồm chẳng ai nhường ai, giữa cái chốn nam nữ đối xử như nhau này, lâu ngày tình cảm bén rễ cho đến lúc chính chủ giật mình nhận ra cũng là một quá trình đầy ắp những chuyện khôi hài dở khóc dở cười. Thiệu Chính quen thói ức hiếp Tống Đình Ngọc, Niếp Duy An thẳng tay trị cậu ta, Nguyên Soái ban đầu còn đứng ra hòa giải, cuối cùng thì phát điên vì mấy người này, muốn ở bên người mình thích lâu hơn một chút mà cũng không xong. Người trong cuộc đều là đầu gỗ, người ngoài cuộc tinh ý nhìn thấy gian tình cũng hoang mang, cứ thế chuyện tình ta đuổi ngươi chạy giữa hai kẻ chả biết “tình thú” là cái gì bắt đầu. Khi những cuộc thực chiến gian nan khắc nghiệt chính thức diễn ra, Niếp Duy An và Nguyên Soái chung đụng ngày một nhiều. Họ cùng nhau đi qua những đêm đen không một tín hiệu nơi rừng sâu, vượt qua phòng tuyến nguy hiểm của địch, dùng bản lĩnh của mình chỉnh đốn tinh thần quân lính, giúp cho toàn đội vững vàng tinh thần chiến đấu giành lấy phần thắng sau cùng. Đối mặt với ranh giới sinh tử, ở trên chiến trường ngươi chết ta sống, cùng trải qua những khoảnh khắc đứng tim khi ngỡ rằng đồng đội đã hi sinh, chứng kiến gương mặt lem luốc đầy nước mắt tự trách mình của Thiệu Chính, là phút giây xông lên cứu đồng đội bất chấp tất cả của Chu Tường, và những thân ảnh quân nhân mặt mũi bôi kín thuốc màu chịu đựng cái đói cái lạnh, tay cầm chắc súng kiên trì đến giây cuối cùng. Tiếng khóc yếu ớt khi rời khỏi bụng mẹ của sinh linh đỏ hỏn nằm trong tay Niếp Duy An là những gì còn lại sau một vụ giải thoát con tin, đứa bé chào đời trong hoàn cảnh khắc nghiệt nhất như một nhân chứng nhắc nhở về những mất mát đau thương, đồng thời cũng thắp lên trong lòng mọi người hi vọng về sự sống quật cường. Ẩn sâu trong vẻ nghiêm khắc, cứng rắn không khoan nhượng của một huấn luyện viên là những phút yếu mềm xúc động của người đàn ông đã quen gánh vác trách nhiệm nặng trĩu trên vai như cánh chim đầu đàn. Đằng sau sự trấn tĩnh, mồ hôi đầm đìa tay vẫn cầm chặt dao mổ của người bác sĩ là cả một câu chuyện bi thương không muốn kể cùng ai, là nỗi đau chưa ngày nào nguôi ngoai giằng xé chuyện đúng sai khi buộc phải lựa chọn giữa đạo đức và nguyên tắc trong nghề của một người học y. Không chỉ là câu chuyện về tình yêu nảy sinh dưới mảnh trời đầy khói đạn mà còn là tiếng ngợi ca chân thành hướng đến những con người đã lựa chọn gian khổ thầm lặng, đem an nguy của tổ quốc đặt lên trên tính mạng và hạnh phúc cá nhân. “Em nhìn lại bản thân xem… Em nghĩ mình vĩnh viễn ở cái tuổi mười tám thanh xuân ư? Em thật sự muốn học cô nhỏ cả đời không kết hôn?” “Nếu không quan tâm đến em thì ba cần gì lãng phí thời gian đi giáo huấn như vậy. Em muốn quãng đời còn lại sống trong cô độc chứ gì, muốn học cô nhỏ vì nước hi sinh thân mình chứ gì…Được thôi, anh cũng lười quản…” Ngày kề vai sát cánh chiến đấu nơi xứ người, Nguyên Soái trúng đạn một thân đẫm máu cầm tay cô kiên trì động viên “Đừng khóc”. Trong điều kiện gian khổ thiếu thốn dụng cụ y tế, không thuốc tê, vết thương cắt sâu vào da thịt, Niếp Duy An lần đầu tiên bật khóc trước mặt cấp dưới, vừa mắng Nguyên Soái là tên khốn khiếp: “Trở về em liền gả cho anh, chúng ta kết hôn” “Đừng khóc. Như thế này hóa ra lại tốt, trước đây em vẫn luôn ghét bỏ tôi mặt đen, chảy nhiều máu như vậy, mặt mũi cũng trắng bệch…” Người đó không hiểu thế nào là dịu dàng khoan nhượng, đối với quân lính đều quán triệt rõ ràng nói một không nhắc lại lần hai, mánh khóe của học trò chưa bao giờ qua được đôi mắt anh. Thế nhưng có lẽ khi đã yêu thì con người ai cũng giống nhau, đều sẽ ngốc nghếch thiếu tinh tường, chỉ cần một chút giả vờ lừa gạt “dì cả tới thăm” của cô đã khiến anh giật mình tưởng thật, sau đó ngượng ngùng chạy đi tìm nước đường đỏ để cho cô uống. Người đó luôn luôn mang gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng, kiêu ngạo nhưng đầy chính trực, thâm trầm xa cách nhưng thật ra rất trọng tình trọng nghĩa. Người đó trước mặt tất cả mọi người đều không thích nói nhiều, huống hồ là buôn chuyện vẩn vơ, thế nhưng ngày cùng cô về thăm gia đình lại lo lắng, xoắn xuýt hỏi han không ngừng. Cha con cô bất hòa, chuyện tình cảm vào độ tuổi hai mươi bảy nhạy cảm hơn bao giờ hết, cô lại chỉ một thân một mình nơi doanh trại xa xôi. Niếp Duy An cố chấp với lựa chọn của mình đến vậy, thế nhưng cũng chỉ là mạnh miệng lúc cứng đầu tranh cãi, đối mặt với bóng đêm nặng nề ngày ra đi, cô giống như bao người con xa nhà, không giấu nổi nét mặt muộn phiền tiếc nuối. Người đó chứng kiến tất cả, ôn nhu nắm tay cô, thản nhiên an ủi : “Yên tâm, có tôi ở đây…. em sẽ không phải cô độc sống quãng đời còn lại. Về sau còn có rất nhiều cơ hội về nhà”. Chỉ câu nói ấy thôi đã khiến cho cô dù đang trong lúc rối bời ngổn ngang cũng phải bật cười, còn nổi ý trêu ghẹo: “Anh? Dựa vào cái gì?”  “…Ngày hôm qua em hôn tôi” “Tôi lớn hơn em hai tuổi, cũng không quá già, vẫn chưa tới ba mươi”. Niếp Duy An cùng Nguyên Soái, hai người trong hoạn nạn nên duyên vợ chồng, là chiến hữu cùng kề vai nhau chiến đấu. Tình yêu vượt qua khó khăn, đau khổ, đi qua sinh tử, so với những lời “Anh yêu em” “em yêu anh” lãng mạn vẫn thường nghe lại càng khác biệt, mỗi một lần nhớ, lại thêm một phần khắc cốt ghi tâm ! ******* Bản hùng ca của người quân nhân, vinh quang chói lọi xé toang vùng trời mưa bom bão đạn ! Nhìn chung, bộ truyện có cái hay cũng như hạn chế nhất định. Truyện khai thác tương đối kĩ đời sống của quân nhân trong quân ngũ, khó tránh khỏi sự dài dòng, cứng nhắc, có vẻ như thiếu đi kha khá gia vị trong tình yêu đôi lứa. Tuy vậy, diễn biến của truyện không vì thế mà kém đi phần cuốn hút, nội dung bám sát với hiện thực, có những chi tiết kịch tính bất ngờ, thậm chí thót tim. Đan cài trong những câu thoại giữa các nhân vật là chia sẻ của họ về quá trình tôi luyện ý chí, là những chiêm nghiệm cá nhân, sự giác ngộ và thay đổi bản thân trước biến cố cuộc đời, dùng đôi mắt và nội tâm nhìn thật thấu đáo, từ đó mỗi người đều dần trưởng thành cứng cỏi. Những gương mặt xuất hiện trong truyện đại diện cho chủ nghĩa cá nhân và tinh thần tập thể, kỉ cương luật lệ trong quân đội cùng sự khốc liệt của chiến tranh đã dạy cho họ cách dung hòa giữa “cái tôi” và “chúng ta” , đồng thời ý thức được trách nhiệm và thái độ nên có của một người quân y, quân nhân chân chính. Giống như Tống Đình Ngọc và Ngụy Tuyết vốn ban đầu thể hiện sự thờ ơ, hời hợt, thiếu nghiêm túc với chức trách của một người quân y. Họ xuất hiện ở nơi này đơn giản là vì được tự do thoải mái theo ý thích của mình, họ không quan tâm cũng không đốc thúc bản thân phải chịu chung áp lực huấn luyện giống như binh lính, vậy nên cái tôi của họ khi gặp sự uy hiếp của Thiệu Chính thì nhún nhường sợ sệt dù mang quân hàm cao hơn, dưới sự quản thúc của Niếp Duy An thì đuối sức, dễ dàng ngã quỵ. Còn với Thiệu Chính hay Chu Tường…, cái tôi của họ là sự cố chấp, nóng nảy của tuổi trẻ háo thắng, còn thiếu sự rèn giũa kĩ càng đã vội vã muốn phô trương, vì vậy cuối cùng cũng gây ra những sai lầm nghiêm trọng. Qua góc nhìn của nữ chính, ta thấy được một Tống Đình Ngọc ẻo lả như con gái theo thời gian cuối cùng đã kiên trì việt dã được nghìn dặm, dù hốt hoảng lo sợ nhưng ngay lập tức cố gắng trấn tĩnh chính mình, sẵn sàng phối hợp với Thiệu Chính để thay thế Niếp Duy An cứu người trong giờ khắc ngàn cân treo sợi tóc. Binh nhì Chu Thiệu hung hăng phách lối ngày nào đã biết nhận sai cúi đầu xin lỗi, trở thành một người lính kiên cường, quả cảm. Và cũng chính Niếp Duy An hay Nguyên Soái, sau những ngày sát cánh bên nhau trên chiến trường, hai người họ đều đồng thời nhận ra một điều rằng, chuyện tình cảm đôi lúc chỉ vì một người do dự trốn tránh quá lâu mà rất có thể giây phút sau sẽ phải hối hận bởi vì người kia đã không còn nữa rồi. Bên cạnh đó, phân đoạn viết về những trăn trở, đấu tranh trong nội tâm của nhân vật nữ chính khi nhớ lại thất bại trong nghề càng làm cho nội dung truyện có thêm chiều sâu: Trong cuộc đời, sẽ có lúc phải đứng trước lựa chọn hoặc nghe theo lương tâm hoặc làm đúng bổn phận, một khi đã thực hiện thì kết quả dù ra sao cũng là cái giá của sự “đánh đổi”, sai lầm hiện tại làm con người ta sáng suốt tháng năm về sau. Ngoài hai nhân vật chính thì tuyến nhân vật phụ chính là những nhân tố quan trọng góp phần làm cho bầu không khí trong truyện giảm bớt đi sự căng thẳng, thay vào đó là sự náo nhiệt, hài hước, tạo nên một doanh trại tập hợp những thành phần cá tính khác người ^^ Song hành cùng tình yêu quân nhân, tác phẩm còn tô đậm tình đồng đội đồng chí gắn bó keo sơn, đọng lại trong tâm trí người đọc hình ảnh đoàn binh trẻ tuổi hiên ngang chân dậm bước, tim tràn đầy nhiệt huyết dành cho tổ quốc quê hương ! Mời các bạn mượn đọc sách Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y của tác giả Miêu Diệc Hữu Tú.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tổng Tài, Đưa Cục Cưng Cho Tôi - Mạc Ngôn Biệt Trí
Vì bị bạn trai bán đứng, cô đã có được cuộc tình một đêm. 5 năm sau cô trở lại với đứa con trai . Số phận đưa đẩy để cho 2 người có duyên nên phận hay không ? Câu hỏi này nên hỏi ông trời hay hỏi cậu bé trai 5 tuổi của họ nhỉ? *** Ban đêm thanh tịnh, trên trời đầy sao lóe ra hào quang như vô số ngân châu chi chít vây quanh màn đêm, hiện tại tâm tình Trình Mộ Thanh cũng vậy, kích động, sáng ngời, lại kích động .. Trên người mặc bộ váy dài màu da cam, trang điểm nhẹ nhàng, một đôi mắt to long lanh, xuất hiện trước khách sạn Kiều Lợi Tư Hôm nay là sinh nhật của cô, ngày mai thì sẽ sang Milan để du học, cho nên Kiều Tang nói giúp cô làm một cái party sinh nhật cũng như là tiệc chia tay Kiều Tang nói đến phòng 318, tuy rằng là khách sạn nhưng cô và Kiều Tang cũng đã qua lại được một thời gian, dự tính sau khi du học về sẽ kết hôn cùng anh ta, cho nên hôm nay mới ngoại lệ mà đến đây. Đứng trước cửa phòng 318, Trình Mộ Thanh hít sâu một hơi, sau đó sửa sang lại quần áo một chút rồi ấn chuông cửa .. Sau hai tiếng chuông, nhưng lại là một người đàn ông xa lạ mở cửa, Trình Mộ Thanh sửng sốt, nhướn đôi mi thanh tú, nở nụ cười ngượng ngùng-" Xin lỗi có thể tôi đã tìm nhầm phòng". "À, cô là Trình Mộ Thanh?"- Lúc Trình Mộ Thanh định quay đi thì người đàn ông xa lạ hỏi, một đôi công việc, trộm mắt nhìn toàn bộ thân thể của cô, cái loại ánh mắt này khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái "À .. Tôi là.." "Cô thật xinh đẹp ! Vào trước đi, tôi là Hàn Lượng bạn của Kiều Tang" - Người kia không chút keo kiệt khích lệ mở cửa lớn ra. Trình Mộ Thanh nhìn nhìn anh ta, gật gật đầu, cuối cùng vẫn bước vào "A.... A....A.., dùng sức một chút, dùng sức dùng sức ..." - Mới đi vào cửa, bên trong căn phòng truyền đến giọng của người con gái, âm thanh dâm đãng, làm cho cả người Trình Mộ Thanh nổi da gà, loại âm thành này chỉ nghe thôi thì cũng đã biết đang làm gì rồi, Trình Mộ Thanh dừng cước bộ - " Kiều Tang đâu?" "Vào đi!"- Hàn Lượng không để ý đến lời nói của Trình Mộ Thanh, một tay đón thắt lưng của cô hướng vào bên trong, Trình Mộ Thanh bước tới. Cô chán ghét đàn ông tiếp cận cô, cho dù là Kiều Tang, lúc trước nắm tay cô cũng phải rửa tay vài lần, này có tính là nhiễm chứng bệnh sạch sẽ không? Trình Mộ Thanh vừa mới đi vào, liền nhìn đến cảnh tượng trên TV,còn có roi đánh, sáp đèn cày .. đồ vật diễn xiếc này nọ.. "Kiều Tang đâu?"- Trình Mộ Thanh lập tức cảnh giác với Hàn Lượng Mà Hàn Lượng vẻ mặt hèn hạ nở nụ cười, bắt đầu cởi quần áo của chính mình - " Nhắc đến anh ta làm gì? Hôm nay, làm cho tôi chơi thật thoải mái một chút" - Nói xong liền bổ nhào về phía trước .. "Chờ một chút, anh ấy bị làm sao vậy? Anh đã làm gì Kiều Tang?" - Trình Mộ Thanh lo lắng hỏi Hàn Lượng lại một bộ dạng dâm đãng nhào tới -" Tôi không làm gì anh ta cả, chỉ là anh ta đã bán cô cho tôi, tôi cho anh ta cũng không ít tiền, nên nhất định hôm nay cô phải làm cho tôi chơi đùa thật đủ" - Nói xong, liền hôn Trình Mộ Thanh .. ... Mời các bạn đón đọc Tổng Tài, Đưa Cục Cưng Cho Tôi của tác giả Mạc Ngôn Biệt Trí.
Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ - Vũ Cô Nương
Bọn họ, ngay từ khi bắt đầu vốn là anh em yêu thương thân thiết trong mắt mọi người, thấu hiểu lẫn nhau, lại cùng có bí mật không thể lộ ra trước người khác. Bọn họ, bởi vì tình yêu mà đến gần nhau, nhưng cũng bởi vì thù hận mà tách rời. . . .  *** "Tôi muốn so đo đó, như thế nào? Cô coi như là con cháu, quy tắc của nhà chúng tôi cô có quyền khoa tay múa chân sao? Tôi thấy tốt nhất là cô từ đâu chạy đến thì về chỗ đó đi, đừng cho tôi thấy mặt cô!" Lời nói bắt bẻ của Lạc Văn Huy khiến Bùi Nhã Phi nhất thời không đất dung thân. Cô còn có thể nói gì, rõ ràng người ta đã nói không muốn gặp cô rồi. Vì vậy Bùi Nhã Phi nhón chân lên từ từ trở về bên cạnh Lạc Thiểu Trạch, cố gắng cầu viện anh. Mắt thấy cánh tay của Bùi Nhã Phi sắp khoác vào cánh tay của con trai mình, Khương Ngọc Trân một phát bắt được con trai mình kéo đến bên cạnh mình, nghễnh đầu ra uy với Bùi Nhã Phi. Lạc Thiểu Trạch đứng ở bên cạnh lại không thể nói gì, vì vậy nhất thời Bùi Nhã Phi bị cô lập. "Thiểu Trạch, anh mặc kệ em như vậy sao, nhanh nói chuyện giúp em đi. . . . . ." Bùi Nhã Phi vừa lắc lắc thân thể làm nũng, vừa nháy mắt phóng điện với Lạc Thiểu Trạch. Nhưng, tất cả hành động bị Lạc Văn Huy thu hết vào trong mắt. "Cô không cần ở chỗ này mê hoặc con tôi, ban đầu chính là cô hại Thiểu Trạch thành cái bộ dạng kia, hôm nay cô lại tới đây dây dưa, đến tột cùng cô muốn làm gì? Có phải cô muốn hại Thiểu Trạch thảm hơn nữa cô mới chết tâm!" Lời nói Lạc Văn Huy, Bùi Nhã Phi không thể không để ở trong lòng. Lúc đầu cô đã tưởng tượng qua tình cảnh gặp ba của Thiểu Trạch, nhưng khi đó ít nhất cô còn ôm lấy một đường hi vọng với Lạc Thiểu Trạch, nhưng bây giờ nhìn lại, thì ra những thứ lệ thuộc kia cũng đã trở thành một yêu cầu xa vời. Lạc Thiểu Trạch cứ đứng nghiêm ở bên cạnh mẹ mình như vậy, không có ý muốn giúp đỡ cô. Nhưng mà, Bùi Nhã d.d;lq;d Phi sẽ không khuất phục, thật vất vả cô mới có được những thứ này, không thể nào bởi vì mấy câu không xuôi tai mà từ bỏ những thứ này đi, thứ cô muốn, vẫn chưa hoàn toàn lấy được. Bản thân Bùi Nhã Phi vẫn hiểu, cô biết, khi cô cùng người già trong nhà này tranh chấp, mình sẽ không thắng được, không bằng nghĩ thoáng nhịn xuống, chờ cơ hội tốt lại nói. Vì vậy, dưới con mắt mọi người, Bùi Nhã Phi cầm tất cả bao lớn bao nhỏ hàng hóa mua được đi về phía cầu thang, ngay cả chào hỏi cũng không có. Lần này, Lạc Văn Huy tức giận hoàn toàn. Ông thở phì phò đi tới trước mặt Lạc Thiểu Trạch, chỉ bóng lưng Bùi Nhã Phi trên cầu thang nói, "Lạc Thiểu Trạch, người phụ nữ này ba không thừa nhận, con từ nơi nào có được thì kéo về chỗ đó ngay, không cho cô ta ở lại Lạc gia. Còn nữa, tìm Lạc Mật Mật trở về nhanh lên. Ba muốn thấy Mật Mật." Đứng ở khúc quanh lầu, Bùi Nhã Phi nghe thấy rõ ràng. Đúng vậy, cô không được các người chào đón, nhưng các người đã cho cô cơ hội sống chung không? Bất kể là Lạc Thiểu Trạch hay là hai người già này, đến cuối cùng tất cả đều nghĩ tới Lạc Mật Mật, Lạc Mật Mật tựa như một con con ruồi, mỗi một lần xuất hiện lại gây uy hiếp với cô. Tốt, nếu là như vậy, tôi giúp các người đi tìm Lạc Mật Mật, nhưng từ này về sau, cô ta cũng đừng mơ tưởng trở về nữa. Bùi Nhã Phi để bao xuống, giơ tay cầm túi xách cùng chìa khóa xe lao xuống lầu, đi thẳng ra ngoài cửa, căn bản không có để ý tới người trong nhà. Lạc Thiểu Trạch ngồi ở bên cạnh bàn ăn thấy Bùi Nhã Phi, tiến lên giữ cô lại, "Nhã Phi, cô đi đâu vậy?" "Ai cần anh lo." Bùi Nhã Phi nhìn cũng không nhìn Lạc Thiểu Trạch, mắt trợn trắng lên nhìn về phía cha chồng ngồi trong phòng khách, "Nếu trong nhà này đã không chứa em, vậy còn không cho phép em đi ra ngoài than vãn sao? Chuyện cười!" Lời này rõ ràng là nói cho Lạc Văn Huy cùng Khương Ngọc Trân nghe, trong lòng hai người biết rất rõ ràng. Vì vậy, trợn mắt nhìn thẳng vào cô, Bùi Nhã Phi đường hoàng sải bước đi ra biệt thự. Ở trong mắt của Bùi Nhã Phi, những người già này đáng tôn trọng thì mới đi tôn trọng, nếu bọn họ không thích cô, vậy cô cũng không phí hơi sức để ý bọn họ. Cho nên, bây giờ Bùi Nhã Phi căn bản không để bọn họ ở trong mắt. Bùi Nhã Phi đi tới bên cạnh xe Audi, tiện tay mở khóa xe ngồi xuống. Sau đó, cầm điện thoại gọi Thuộc Oái Nương, "Này, Thuộc tổng, các người ở nơi nào?" "Cô có chuyện gì sao?" Giọng nói bên kia điện thoại vô cùng lạnh nhạt. "À, tôi muốn hỏi một chút Lạc Mật Mật ở chỗ của bà sao? Bà chuẩn bị làm gì?" Thuộc Oái Nương cười lạnh, "Dĩ nhiên ở chỗ của tôi, tôi đang làm tốt bổn phận của tôi." "Nhưng . . . . . Không được, tôi muốn gặp bà một lần, bà ở đâu? Tôi đi tìm bà." Thuộc Oái Nương cũng không nói lời nào, im lặng không lên tiếng đứng ở nơi đó. Nhưng, trước khi cúp điện thoại, Bùi Nhã Phi nghe được âm thanh quảng cáo trong đại sảnh bệnh viện. "Muốn lừa gạt tôi sao? Không dễ dàng như vậy. Bây giờ bà muốn thoát khỏi bàn tay của tôi sao, tựa hồ có chút có chút tự đắc rồi." Khóe miệng Bùi Nhã Phi nhấc lên một nụ cười tà ác, khởi động xe xông ra ngoài. Xe Audi chạy nhanh trên đường cao tốc, tựa như một con mãng xà không chút kiêng kỵ, không ngừng luồn lách, không cho người chung quanh thời gian phản ứng, cứ như vậy điên cuồng chạy trên đường. Rất nhanh, Bùi Nhã Phi đã đến cửa bệnh viện. Xuống xe, đã là ban đêm, nói vậy lúc này rất nhiều người đã tan việc hoặc là đi ăn cơm tối, một mình Bùi Nhã Phi vẫn muốn đến phòng bệnh thử vận khí, xem có thể nhìn thấy người mình cần tìm hay không. Đi tới đại sảnh bệnh viện, quả thật người rất thưa thớt, nhưng trước sảnh còn có một y tá xinh đẹp đang bận rộn, vì vậy, Bùi Nhã Phi mỉm cười đi đến. "Cô y tá, xin chào, xin hỏi ở nơi này có phải có một bệnh nhân tên là Lạc Mật Mật hay không, là vì sanh non." Cô y tá mặt đầy nụ cười, cung kính đáp trả cũng bắt đầu kiểm tra ghi chép. Bùi Nhã Phi cũng rất có kiên nhẫn chờ đợi. Nhưng, lúc này, một giọng nói phụ nữ từ sau lưng Bùi Nhã Phi truyền đến. "Bùi Nhã Phi, tại sao cô ở chỗ này? Tại sao cô tìm được nơi này?" Nghe giọng nói này, Bùi Nhã Phi đầu tiên là sửng sốt, nhưng rất nhanh liền khôi phục nụ cười, từ từ quay người lại nhìn Thuộc Oái Nương đang xách theo nước nóng cùng thức ăn. "Ha ha, tôi muốn tìm các người quả thật không dễ dàng." Bùi Nhã Phi nhìn đồ trong tay Thuộc Oái Nương, không khỏi nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, "Ơ, có tiền như vậy còn để cho con gái bà ăn thứ đồ ăn này, hơn nữa điều kiện bệnh viện này cũng không khỏi. . . . . ." Bùi Nhã Phi giương mắt nhìn chung quanh một chút, tất cả thiết bị được treo cũng mang hơi thở cũ kỹ, loại bệnh viện này cũng không có cấp bậc gì, nhiều lắm chính là một bệnh viện quận tiêu chuẩn. Nhưng, cô không hiểu. Thuộc Oái Nương mang Lạc Mật Mật tới nơi này, nguyên nhân chủ yếu nhất là không cho người khác tra ra nơi này, hơn nữa bác sĩ phụ khoa nơi này là người quen của bà, tay nghề còn là hạng nhất. Muốn Lạc Mật Mật an toàn cùng người Lạc gia không thể tìm được, nơi này là một chỗ tốt vô cùng. Nhưng cuối cùng vẫn khiến Bùi Nhã Phi tìm được, cái người mà Thuộc Oái Nương cùng Lạc Mật Mật không muốn gặp nhất. "Cô có chuyện gì sao?" Thuộc Oái Nương cũng không nghĩ trả lời vấn đề của Bùi Nhã Phi, sau khi hít sâu một hơi không chút để ý hỏi. Bùi Nhã Phi sửa sang lại áo khoác của mình, nói lưu loát, "Tôi tới để gặp Lạc Mật Mật, chắc bà sẽ không nói cô ta không ở nơi này đi?" "Cô có lòng tốt đến gặp Mật Mật sao? Thôi đi, thu hồi giả mù sa mưa của cô đi, chúng tôi không cần!" Nhìn cách Thuộc Oái Nương xem thường Bùi Nhã Phi, ngược lại cô nở nụ cười thật tươi, "Chúng tôi? Ý của bà là bà đã xác nhận cô ta chính là con gái của bà rồi hả ?" "Lời này của cô có ý gì? Cô nên trở về đi thôi, nơi này không hoan nghênh cô." Thuộc Oái Nương rất là chán ghét trừng mắt với Bùi Nhã Phi. Nhưng Bùi Nhã Phi cũng không thèm để ý, "Bà kêu tôi đi tôi liền đi sao, tôi còn muốn đi gặp Lạc Mật Mật, đã đến nơi này một chuyến cũng không thể không có chút ích lợi gì đúng không?" Nói xong, Bùi Nhã Phi đi tới cầu thang. Thuộc Oái Nương làm sao để cho cô tùy ý muốn làm cái gì thì làm cái đó, bà bước nhanh đuổi theo Bùi Nhã Phi, dùng sức kéo bả vai Bùi Nhã Phi, không chút khách khí nói, "Cô đi làm cái gì? Chẳng lẽ còn muốn kích thích con tôi hay sao? Trước kia tôi không biết Mật Mật là của con gái của tôi, cho nên rất nhiều chuyện cũng do cô làm xằng làm bậy, nhưng hiện tại, Mật Mật là con gái của tôi, tôi không cho phép cô làm chuyện không tốt đối với nó nữa!" Bùi Nhã Phi cười lạnh, "Bà hung dữ làm gì, trước kia cũng chưa từng thấy bà khẩn trương như vậy nha, chẳng lẽ mấy ngày Lạc Mật Mật đã thu phục bà rồi sao?" "Hồ đồ, đó là con gái của tôi, cô nói chuyện có thể bình thường một chút hay không, còn nữa, chuyện đứa cháu của tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô, cô chờ đó cho tôi." Giọng nói của Thuộc Oái Nương càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng tức giận, "Đến tột cùng cô muốn làm gì?" "Tôi tới kiểm tra công việc, xem bà có khống chế tốt Lạc Mật Mật hay không, đừng có không chú ý mà để cô ta chạy trốn. Nếu là như vậy, còn không bằng tự tôi đi ‘ chăm sóc ’ cô ta. Bà nói coi, đúng không?" Bùi Nhã Phi lạnh lùng liếc mắt nhìn, cười lạnh đi tới cầu thang. Thuộc Oái Nương dĩ nhiên sẽ không vì vậy bỏ qua, chạy chậm tiến lên, tiếp tục cùng cô lý luận. Thế nhưng tất cả đều bị Lạc Mật Mật núp ở đầu hành lang nghe thấy rất rõ ràng. Rốt cuộc cũng biết con của mình là bị người nào hại chết, bây giờ trong lồng ngực Lạc Mật Mật giống như là dấy lên ngọn lửa vạn trượng, không cách nào nhịn được. Nhưng, bây giờ thân thể Lạc Mật Mật còn suy yếu vô cùng, đứng ở góc tường cũng phải dùng sức dựa mới có thể chống đỡ nổi thân thể, bây giờ coi như cô liều mạng đi ra, đoán chừng cũng sẽ không có tác dụng gì. "Đến tột cùng cô muốn làm gì, tôi sẽ không để cho cô tổn thương Mật Mật nữa!" Thuộc Oái Nương ngăn cản Bùi Nhã Phi, tức giận nói. Ngược lại Bùi Nhã d.;d;l;qd Phi rất là bình tĩnh, đưa tay sửa sang lại túi xách, mặt mày vừa nhấc, rất là khó chịu, "Bà nói tôi sẽ làm gì, bà không quản được, tôi liền thay bà tới trông nom. Để cho bà ở chỗ này sớm muộn cũng sẽ gieo họa, cho nên, tôi có thể giúp bà chăm sóc cô ta." Những thứ này cũng bị Lạc Mật Mật nghe được rất rõ ràng. Bây giờ bộ dạng mình như vậy, giống như là miếng thịt trên tấm thớt mặc người chém giết. Thay vì ở chỗ này chờ người khác tới "Dọn dẹp", còn không bằng mình đi trước thì tốt hơn. Lạc Mật Mật dùng sức di chuyển bước chân của mình, từng bước đi tới cửa sau, vừa mở cửa sau, gió lạnh xông tới mặt. Nhưng Lạc Mật Mật sao có thể quản được nhiều như vậy, chuyển bước chân của mình bước nhanh đi về phía trước. Trong đêm đen tràn đầy tiếng động sợ hãi, khắp nơi vang lên tiết tấu khẩn trương. Lạc Mật Mật ôm bụng khó chịu không thôi, nhưng vẫn không thể dừng bước chân của mình lại, rốt cuộc chạy ra khỏi đại viện bệnh viện, đi tới ngã tư đường đen ngòm, nhưng không thấy một chiếc xe nào. Lúc này Lạc Mật Mật hy vọng dường nào có người có thể cứu mình. Cô phải về Lạc gia, muốn gặp cha mẹ, muốn gặp Lạc Thiểu Trạch ngày đêm cô thương nhớ. Mấy ngày nay không thấy anh, cũng không biết anh đang làm những gì. Bây giờ không có điện thoại di động, trên tay cũng không có một phân tiền, hơn nữa thân thể suy yếu, Lạc Mật Mật cảm giác mình kêu trời trời không lên tiếng kêu đất dất không đáp lại. Chợt, trong bóng đêm rốt cuộc xuất hiện ánh đèn một chiếc xe hơi, từ nơi xa nhanh chóng mà đến. Trong lòng Lạc Mật Mật thật là hưng phấn không thôi, thò đầu ra liên tiếp khoát tay. Mắt thấy xe hơi dần dần đến gần, lòng của Lạc Mật Mật cũng khẩn trương theo. Rốt cuộc có thể tìm được xe đến Lạc gia rồi. Nhưng, ở ngã tư đường này, đèn đỏ hiện lên, xe hơi màu đen cách mười mét ở phía xa lặng lẽ dừng lại. Trong lòng Lạc Mật Mật đang rất khẩn trương, nhưng, trong lúc vội vàng, Lạc Mật Mật không khỏi nhìn kỹ lại, người trong xe hình như rất quen thuộc. Người trong xe là một phụ nữ xinh đẹp, bóng dáng ấy từ từ hiện rõ ra trong mắt Lạc Mật Mật, Lạc Mật Mật không khỏi kinh ngạc. Là Bùi Nhã Phi. Khuôn mặt thon dài ở trong bóng tối được ánh đèn hắc lên càng tăng nét quyến rũ, nhưng ánh mắt của cô ta cũng trở nên cứng rắn, ánh sáng lạnh lùng thẳng tắp bắn về phía Lạc Mật Mật. Vẻ sát khí này Lạc Mật Mật chưa từng thấy qua, nhưng lần này lại hoàn toàn đánh sụp mọi hi vọng của Lạc Mật Mật. Cả người Lạc Mật Mật tràn đầy lạnh lẽo, không kịp phản ứng, đèn xanh sáng lên, xe hơi màu đen đối diện liền đạp chân ga vọt lên. Tất cả xảy ra trước mắt, Lạc Mật Mật bị hù dọa trở nên bối rối, trong đầu trống rỗng, dưới chân giống như đổ cát vào, muốn nâng nhưng bất động. Gió lạnh theo xe hơi vù vù xông tới mặt, Lạc Mật Mật trừng to mắt nhìn đèn xe không ngừng lái tới, cái gì cũng không nghĩ ra được, mắt thấy xe hơi sắp đụng vào mình, chỉ nghe được một tiếng vang thật lớn, thân thể của cô bị người khác kéo đến trên cỏ. Khi Lạc Mật Mật mở mắt, định thần lại, tất cả trước mắt là cô choáng váng mắt. Chỉ thấy một chiếc xe BMW màu trắng vọt tới buồng lái xe Audi, đập vào thật sâu, hai chiếc xe kịch liệt đụng vào nhau. Mà người trong buồng lái đều bỏ mạng tại chỗ. Bùi Nhã Phi chết rồi, từ kính thủy tinh bể tan tành nhìn vào, cô ta bị nghiền nát, máu chảy thành sông. Nhưng người trong xe thể thao màu trắng là ai? Lạc Mật Mật trợn to hai mắt, nhìn người đàn ông đang hoảng sợ bên cạnh, là Lạc Thiểu Trạch. Không biết từ lúc nào xuất hiện ở nơi này. Nhưng, Lạc Mật Mật không kịp hỏi anh, từ từ đứng lên nhìn về phía trong xe, bởi vì có một cảm giác chẳng lành ập vào lòng, cô chậm rãi tới gần người phụ nữ gục trên tay lái. "Mẹ, mẹ. . . . . . Là người sao?" Lạc Mật Mật đi lại gần, khi thấy gò má Thuộc Oái Nương đầy máu thì nhất thời tim cô như chết lặng. "Sẽ không, mẹ, làm sao người lại ở chỗ này? Sẽ không!" Lạc Mật Mật tê tâm liệt phế kêu gào, không tin tất cả trước mắt, lại càng không hiểu tại sao tất cả mọi chuyện tới nhanh như vậy biến mất nhanh như vậy. Thuộc Oái Nương vì cứu Lạc Mật Mật mà đồng quy vu tận cùng Bùi Nhã Phi. Cái hiện thực này xuất hiện trong thế giới cô vô cùng đột ngột. Cô không muốn gặp lại hai người kia, nhưng không nghĩ họ sẽ chết như vậy. Tất cả tất cả tới vô cùng đột nhiên, biến mất quá mức nhanh chóng. Lạc Thiểu Trạch bước nhanh tới bên cạnh Lạc Mật Mật, một tay kéo cô vào trong ngực. Anh không cho phép cô đến gần xe hơi nữa, không cho phép cô bị thương tổn nữa. "Tại sao? Tại sao mẹ phải như vậy nha, mẹ? Con còn không kịp trò chuyện với mẹ mà, con còn chưa cho mẹ cơ hội bồi thường cho con, con còn chưa nói lời xin lỗi với mẹ! Mẹ không thể như vậy, không thể như vậy." Lạc Mật Mật cong người không ngừng kêu khóc, Lạc Thiểu Trạch chỉ có thể dùng sức bắt lấy cô không để cho cô mất thăng bằng. Nhưng, ở trong mắt Lạc Thiểu Trạch, nước mắt đã sớm không nghe sai bảo ào ào chảy xuống. Mercedes màu đen đã nát không chịu nổi, nhưng Lạc Thiểu Trạch vẫn không nhịn được liếc mắt nhìn bóng lưng Bùi Nhã Phi. Người đó đã từng là người phụ nữ mà anh cực kỳ quan tâm, hôm nay cứ như vậy mà đi, mà anh lại không thể tiến lên liếc mắt nhìn lần cuối, đối với Lạc Thiểu Trạch mà nói, là một việc buồn cười mà bi thương. Bất kể từng làm qua những thứ gì, ở trước mặt sinh mệnh, nhưng tựa hồ mọi chuyện cũng không nên nghiêm trọng như vậy. Ông trời xử phạt vô cùng nghiêm minh, cũng không cho cơ hội cho những người biết sai muốn sửa lại, chuyện như vậy làm cho người ta không biết làm sao, lại làm cho người ta bi thương. Khi xe cảnh sát xuất hiện, Lạc Thiểu Trạch đã xử lý tốt tất cả trước mắt, quay đầu lại nhìn Lạc Mật Mật thì cả người Lạc Mật Mật đã ngớ ngẩn ra. Ngồi ở bên lề đường không d;d;l[qd nói tiếng nào, một tia phản ứng cũng không có. Từ đó về sau, Lạc Thiểu Trạch một tấc cũng không rời chăm sóc Lạc Mật Mật. Dù sao đã trải qua quá nhiều chuyện, đối với một cô gái mới hai mươi tuổi mà nói, ý nghĩa của sinh mạng vô cùng nặng nề. Cũng bởi vì chuyện này, Lạc Mật Mật hoàn toàn trầm lặng, cả ngày đăm đăm nhìn ngoài cửa sổ, bất kể người nào đến gần cô, cô đều không nói câu nào. Thật ra thì, từ đầu tới cuối Lạc Thiểu Trạch vẫn luôn dõi theo mọi hành động của Bùi Nhã Phi. Anh kêu Mạc Triết Hiên âm thầm điều tra, đã sớm biết rõ mánh khóe của Bùi Nhã Phi. Đêm đó, khi anh thấy Bùi Nhã Phi tức giận rời khỏi, liền lái xe bám theo. Cuối cùng, không nghĩ tới anh vẫn tới chậm một bước, Lạc Mật Mật đã sớm trốn khỏi bệnh viện. Vì vậy anh điên cuồng chạy đi tìm kiếm, trong gió lạnh tìm kiếm bóng dáng Lạc Mật Mật. Bất kể như thế nào, mất đi đứa bé đã làm trái tim anh đau đớn tột cùng, nếu như mất đi Lạc Mật Mật lần nữa, Lạc Thiểu Trạch sẽ buông tha sinh mạng đi theo cô. May mắn thay, trời cao còn mở mắt. Lúc Lạc Mật Mật cực kỳ nguy hiểm, Lạc Thiểu Trạch kịp vọt tới bên cạnh Lạc Mật Mật, ôm cô thật chặt vào trong ngực, tránh thoát một kiếp này. Thật ra thì, người lớn Lạc gia cũng không phải không thông tình đạt lý. Khi Lạc Thiểu Trạch thẳng thắn cùng hai người lớn, hai người rất nhanh liền quẹo qua ngõ rẽ, đồng ý cho Lạc Thiểu Trạch ở chung một chỗ với Lạc Mật Mật. Nhưng, Lạc Mật Mật vẫn không chịu nói lời nào làm mọi người rất đau lòng. Điều làm Lạc Thiểu Trạch không có nghĩ tới nhất, anh cứ tưởng thái độ của ba mẹ là trở ngại lớn nhất, kết quả lại là đơn giản nhất. Anh cho rằng Bùi Nhã Phi chỉ là nhạc đệm nhỏ nhoi, kết quả lại thành trở ngại lớn nhất. Mọi chuyện trên đời này chính là trêu cợt người như vậy, để cho ngươi không hiểu nổi, đoán không ra. Sau cùng Lạc Thiểu Trạch đưa Lạc Mật Mật đến nước Pháp, vì cho Lạc Mật Mật thay đổi hoàn cảnh, cũng vì phần hạnh phúc xa xôi này có thể tới gần hơn một chút. Mời các bạn đón đọc Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ của tác giả Vũ Cô Nương.
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút - Tố Diện Yêu Nhiêu
Tổng giám đốc lạnh lùng, xin dịu dàng chút là lời cầu mong của cô. chỉ mong hắn có thể có cái nhìn khác về cô chứ không phải là "loại đàn bà tự động đưa tới cửa" .. - lòng cô thâm mong có một ngày hắn phải quỳ gối dưới chân cô mà xưng Thần.. Nhưng những mong muốn của cô có thành sự thật khi cô là kẻ bán thân mình đễ cứu vãn công ti và gia đình ? Truyện là nhưng tháng ngày đầy vất vả chiệu đựng, đi tìm ánh hào quang của cô. *** "Két!" Cánh cổng chạm trổ đang khép chặt đột nhiên bị một sức lực mạnh mẽ kéo ra, phát ra một tiếng khổng lồ tiếng vang, đánh thức Văn Hinh đang ngủ trên ghế sa lon. Văn Hinh bị tiếng vang cực lớn làm cho cả kinh xém chút nữa nhảy dựng lên, đang loay hoay tìm kiếm nơi phát ra âm thanh thì ánh mắt hốt hoảng bỗng nhìn thấy một người đang đi từ ngoài cửa vào, kinh hoảng trên mặt lập tức chuyển thành sự vui mừng, "Anh đã về rồi!" Cô đi chân trần, mừng rỡ chạy tới bên cạnh người kia, trong nụ cười vui sướng lại có mấy phần thoải mái, mấy phần thẹn thùng, còn có mấy phần chần chờ. Cô đi tới bên cạnh hắn, nhưng mùi rượu nồng nặc lập tức bao trùm lên khứu giác của cô, làm cô khẽ nhíu mày, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không giảm bớt, "Sao lại uống nhiều rượu như vậy, uống rượu có hại cho sức khỏe, sau này nên uống ít một chút!" Cô như một người vợ càu nhàu bên tai hắn, nhưng không nghĩ rằng, đáp lại sự quan tâm của mình lại là một ánh mắt giễu cợt. Du Thần Ích lạnh lùng liếc Văn Hinh một cái, không nói một câu, sau đó xoay người đi tới cầu thang, không thèm quan tâm đến cô. Văn Hinh ngẩn người, sắc mặt hơi tái đi, rất muốn xoay người rời đi, nhưng nghĩ đến phần khế ước kia, cô lại âm thầm cắn răng, đi sát phía sau hắn. "Du Thần Ích. . . . . .". Đợi một tháng, cuối cùng cũng đợi được cho tới khi hắn trở lại, tối hôm nay, dù thế nào cô cũng phải hoàn thành phần khế ước kia. Cô kêu hắn hai tiếng, nhưng người phía trước lại làm như không nghe thấy, vẫn lung la lung lay đi về phía trước, bước chân nghiêng ngả, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, cô có chút lo lắng, muốn đưa tay đỡ hắn, lại bị hắn xua tay như đuổi một con ruồi, "Cút ngay!" Xém chút nữa thì Văn Hinh ngã xuống. Cô nhìn bóng lưng của hắn, thon dài, cao lớn, nổi bật bất phàm, nếu chỉ nhìn bóng lưng, thì có một loại lực hút trí mạng, khiến người ta không nhịn được mà muốn thấy diện mạo chân thật của hắn. Hơn nữa, dung mạo của hắn cũng không làm người ta thất vọng, khuôn mặt như được điêu khắc mà thành, lông mày khí phách, mắt sáng sắc bén, mũi cao, môi mỏng hấp dẫn mà trơn bóng làm cho người ta muốn dâng mình lên, mời hắn cùng triền miên. Hắn như một kiệt tác xuất sắc nhất của trời cao, cả người tản ra khí chất tôn quý bất phàm, không nhìn ra một tỳ vết nào trên thân hắn, hắn giống người cõi tiên. Vì xuất sắc như thế, cho nên, đi tới đâu cũng là tiêu điểm cho mọi người chú ý, hắn tựa như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, luôn phát ra ánh sáng lóng lánh chói mắt, thậm chí, hào quang này còn làm lu mờ tất cả mọi ánh sáng khác. Hắn chính là tổng giám đốc tập đoàn Over¬lord, con trai độc nhất của gia tộc Du thị, Du Thần Ích. Nghe đồn, hắn là một trong những người đàn ông độc thân hoàng kim được hoan nghênh nhất toàn cầu; Nghe đồn, phụ nữ bên cạnh hắn vô số, nhưng cũng không lưu tình; nghe nói, hắn vẫn nhớ mãi không quên người vợ kết hôn chưa tới nửa tháng không may mắn bỏ mình, còn tính toán cả đời không lấy ai khác nữa; nghe nói. . . . . . Từng cái tin đồn một, từng cái đều là chủ đề để mọi người nói chuyện say sưa khi trà dư tửu hậu. Những điều này, cô đều đã nghe qua, nhưng, có quan hệ gì tới cô đâu! Giữa cô và hắn, chỉ là một tờ giấy khế ước quan hệ, chờ sau khi khế ước kết thúc, họ liền trở thành hai người xa lạ. Nghĩ đến đó, cô vừa nhìn Du Thần Ích trên cầu thang, vừa đi nhanh tới, "Em đỡ anh về phòng" Cô ôm cánh tay hắn, ổn định thân thể không ngừng lay động của hắn. Du Thần Ích ngừng lại, nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm, trong mắt thể hiện tất cả căm hận cùng chán ghét, "Cô muốn tìm đàn ông phải không, nhà tôi còn nhiều người giúp việc mà, tôi không rãnh để đùa giỡn với cô!" Lời nói nhục nhã cũng không khiến Văn Hinh e sợ, cô yên lặng nhìn hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, sáng rỡ mê người, đoạt hồn người. "Người em muốn tìm là anh! Anh đừng quên, em được sự cho phép của mẹ anh mới tiến vào cửa Du gia!" Du Thần Ích nhìn thần thái tự tin trên mặt cô, không khỏi hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn bỗng trầm xuống, sự tức giận thể hiện trong đôi mắt hắn, "Cô muốn làm gì? Ai cho cô tiến vào, cô tìm người nào, cũng đừng đến làm phiền tôi!". Nói xong, hắn lại thoát khỏi bàn tay của Văn Hinh, tiếp tục đi lên lầu. ... Mời các bạn đón đọc Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút của tác giả Tố Diện Yêu Nhiêu.
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện! - Phong Lưu Băng
Truyện Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện! xoay quanh nhân vật nam chính tên là Bùi Lạp Minh, một tổng giám đốc đã có người tình , tuy vậy nhưng anh vẫn còn bản tính lăng nhăng thích ăn phở hơn cơm ... Với cương vị của một vị tổng giám đốc , lại có ngoại hình đẹp trai khiến các cô gái trong công ty phải ngưỡng mộ chao đảo mỗi khi nhìn thấy anh...Nhưng có vẻ anh chỉ thích những cô nàng xinh đẹp thông minh và hung dữ... Cô là nhân viên trong công ty của anh . Bị anh tiến tới mà không kịp đỡ , anh hôn lên môi cô hung hăng không ngừng , cô không động lòng mà còn đuổi cả giám đốc ra ngoài phòng của ông ... Đây là một câu chuyện bắt cá hai tay !!! *** Biệt thự nhà họ Bùi _______ Ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua cửa sổ chiếu rọi cả phòng khách, làm không khí lúc này tĩnh lặng và ấm áp. “Hứa Mộ Nhan, cô tốt nhất giải thích cho rõ rốt cuộc trước khi kết hôn cùng Lạp Minh nhà chúng tôi, cô qua đêm người đàn ông nào!. Cô cũng biết nhà họ Bùi ở thành phố A là một gia đình danh giá, để mọi người biết được trước khi kết hôn cô dâu không còn trong sạch thì mặt mũi nhà họ Bùi để ở nơi nào, sau này nhà họ Bùi làm sao đứng vững ở thành phố A được!” Bỗng nhiên, một giọng nói bén nhọn vang lên phá vỡ bầu không khí hài hòa trong phòng khách lúc này. Hứa Mộ Nhan Quỳ trên mặt đất, đột nhiên ngẩn ra,cô ngẩng đầu mình lên, đôi mắt tròn xoe chống lại ánh mắt sắc bén của mẹ Bùi. Mặc dù mẹ Bùi gần năm mươi tuổi rồi,nhưng dáng người của bà vẫn như hồi còn trẻ không khác là bao, thấy được bà chăm sóc cơ thể của mình rất tốt. Nhìn bà đi lên ung dung đẹp đẽ quý giá, cao quý thanh lịch, thấy được lúc trẻ bà xinh đẹp chiếu sáng mọi người. Lúc này, bà ngồi tựa lưng vào chiếc ghế gỗ lim, hai con mắt sáng nhìn xung quanh, ánh mắt bà sắc bén hiển nhiên là một con người giỏi giang, khéo léo và cơ trí. Có thể nhìn ra mẹ chồng này của cô không không phải là người hiền lành gì, Hứa Mộ Nhan thầm than trong lòng. Thấy cô vẫn cúi đầu không nói lời nào, lửa giận trong lòng mẹ Bùi dâng lên tràn ngập, đúng là một người phụ nữ không đứng đắn, lúc trước bà thật không nên nhất thời mềm lòng mà đi đồng ý hôn sự cùng nhà họ Hứa,một gia đình không có danh tiếng gì! Kỳ thật mẹ Bùi vẫn luôn phản đối Bùi Lạp Minh kết hôn với Hứa Mộ Nhan,dù sao với danh tiếng nhà họ Bùi thì phải tìm một gia đình môn đăng hộ đối với mình để kết thân, mới không cần một người không giữ được trinh tiết cùng thể diện. Nhưng không biết thế nào, đứa con trai Bùi Lạp Minh yêu quý của bà luôn xin bà chấp nhận hôn sự này, cuối cùng bà không thể nào thắng được đứa con này, đành phải đồng ý. “Hứa Mộ Nhan,nước có quốc pháp nhà có gia quy, cô cũng biết trước khi kết hôn mà không còn trong sạch sẽ bị trừng phạt như thế nào không?” Trong lời nói của mẹ Bùi lộ ra sự chán ghét và lạnh lùng, rõ ràng là vũ nhục cô. Như vậy, Bùi Lạp Minh không có cùng mẹ anh ta nói rõ chân tướng xảy ra ,anh ta là cố ý muốn cô ở nhà họ Bùi không được dễ chịu sao? Nghĩ vậy, cô nắm chặt tay thành quyền đâm sâu vào lòng bàn tay, đáy mắt trong suốt tràn đầy quật cường, cô không có làm chuyện gì sai cả! Hứa Mộ Nhan đưa ánh mắt nhìn về Bùi Lạp Minh bên cạnh mẹ Bùi, lại thấy anh ta lộ ra vẻ mặt như không sao cả uống trà, mái tóc màu nâu dựng đứng thẳng, đôi con ngươi sâu thâm chợt lóe ,sống mũi cao, đôi môi khêu gợi dính một ít nước trà càng lộ vẻ mê người, cùng với ánh mặt trời bao phủ toàn thân anh ta giống như vương giả cao quý,tuấn dật làm cho không một người nào dám nhìn thẳng. Người đàn ông này, người mà cô vừa gặp đã yêu, lúc này anh ta lại có thời gian rảnh rỗi uống trà, Hứa Mộ Nhan chỉ cảm thấy trái tim cô như bị kim châm đâm vào đau đớn vô cùng làm toàn thân cô tê liệt. “Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, con trong sạch, vì tối hôm qua Bùi Lạp Minh anh ấy cũng không cùng con ngủ, anh ấy ngủ lại ở phòng sách.” “ Sao có thể, vì muốn lấy cô mà nó còn chịu khổ cầu xin chúng tôi thật lâu, cô biết mình phạm sai lầm lại không chịu hối cải, xem ra phải cho cô biết thế nào là gia pháp nhà họ Bùi chúng tôi mới được” giọng nói của mẹ Bùi bén nhọn, mỗi chữ lạnh như băng Hứa Mộ Nhan nhìn chằm chằm vào Bùi Lạp Minh, hóa ra anh ta cưới cô chỉ vì hành hạ trả thù thay chị gái của cô sao? Không thể được, cô có nói như thế nào thì mẹ Bùi cũng không tin tưởng sao? Nhưng cô không thể để cho mình bị oan uổng được bằng bất cứ giá nào, Hứa Mộ Nhan khẽ cắn môi của mình nói: “Mẹ, tối hôm qua Lạp Minh không ngủ ở phòng con, trước khi gả vào nhà họ Bùi trước con cũng trải qua một lần yêu, nhưng đó là chuyện nhiều năm trước rồi, khi đó chúng con chỉ đơn giản là dắt tay hôn môi mà thôi không có làm chuyện gì khác cả, làm sao con có thể quan hệ với người đàn ông khác trước khi kết hôn?” Nghe vậy, mẹ Bùi nhìn thẳng vào Hứa Mộ Nhan, muốn từ trên mặt cô nhìn ra manh mối, nhưng bà chỉ thấy ánh mắt của cô hiện lên vẻ kiên định mà thôi . Chẳng lẽ, tối hôm qua Lạp Minh thật sự không có ngủ ở phòng tân hôn? Mẹ Bùi không khỏi nhìn sang Bùi Lạp Minh bên cạnh mình một cái . “Mẹ, con muốn cưới Hưa Mộ Nhan cỡ nào mẹ cũng biết, con làm sao có thể bỏ mặc cô ấy trong đêm tân hôn được? Con và Nhan Nhan đã quan hệ vợ chồng thật, nhưng con không ngờ cô ấy lại có thể làm ra những chuyện như vậy ở trước khi kết hôn ………” Lạp Minh đặt ly trà trên tay xuống, giọng nói hùng hồn đầy lý lẽ và ám muội. ... Mời các bạn đón đọc Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện! của tác giả Phong Lưu Băng.