Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tháng Tư Và Tháng Năm (Thế Thân Của Tình Yêu)

Tên tác phẩm: Thế thân của tình yêu (Tên bản internet: Tháng Tư và tháng Năm)  Edit: Song Tử (1-5), Spring13 (6-8), Sam (9-14) Beta: Sam  Thể loại: hiện đại  Độ dài: 14 chương dài  Poster: nyan_neko Đừng bận tâm đến những tổn thương không thể tránh khỏi trong tình yêu. Mỗi người là một thế giới.  Nhưng của bạn không giống của tôi.  Đã từng rung động mấy lần?  Sẽ nhận ra tình yêu chứ? “.…Ban đầu, cô nghĩ mọi thứ, đều đã mất đi. Sau này, cô cho rằng ngay cả quá khứ, cũng không kịp. Vì vậy, cô nỗ lực yêu một cách khéo léo, cô giả vờ không biết việc cố chấp hy sinh, quên mất chính mình, quên mất tình yêu, cô cho rằng có thể cứu vãn, có thể cho mọi người điều tốt đẹp. Cho đến khi có người nói: em có thể lừa được mọi người, chỉ là em có thể lừa gạt bản thân không? Cho đến khi mẹ nói: ngay từ đầu mẹ đã biết, chỉ là mẹ hy vọng con có thể vui vẻ. Cho đến khi bạn bè nói: đừng giả vờ thêm nữa, trở thành chính cậu đi. Cho đến khi cô hiểu được, anh cần cô, không phải ai khác; người cô cần cũng là anh, không phải ai khác. Người thế thân cần bỏ đi mặt nạ, lộ ra bản thân vốn rực rỡ tốt đẹp. Đó mới là tình yêu thật sự, yêu người, yêu chính mình. ___ Mặc kệ dáng vẻ hơn kém, mặc kệ nhiều hay ít rắc rối, nhiều hay ít hiểu lầm, bạn sẽ tìm được tình yêu phù hợp với chính mình. Bạn là một bản thể, không thể thay thế, bạn đáng giá được yêu hơn hết…” Đề cử của biên tập “Có một lúc nào đó, bởi vì tình yêu, dường như bạn cảm thấy bản thân mình không tồn tại? Bạn cảm thấy mệt, nhưng vẫn kiên trì. Bạn cảm thấy được những trả giá đều đáng giá, cho dù luôn luôn thấy rối rắm. Thật ra, bạn không cần phải trở thành ‘một ai đó’ hoặc ‘một người tốt nào đó’ mới có thể có tình yêu và hạnh phúc. Bạn chính là bạn. Bạn không phải là thế thân, bạn là bản thể duy nhất…” *** Review “Thế thân của tình yêu” By Trịnh Hoàng Phương --- Nếu lần đó cô không năn nỉ em gái đi Mỹ, liệu mọi chuyện đã khác? Nếu ngày ấy cô lựa chọn đối mặt với hiện thực, liệu có tìm được hạnh phúc cho riêng mình? Nếu cô không lựa chọn thay thế thân phận của em gái, liệu cô có trống rỗng đến thế? Chỉ là trên đời này đâu có nếu như. Bảy năm trước Thế Phân mang theo tâm trạng tội lỗi bỏ lại tất cả một mình đến Anh nhằm tìm được sự cứu rỗi, nhưng mà trốn tránh chỉ được một lúc chứ không thể cả đời. Liệu rằng có phải thực sự chỉ là vì người con trai ấy mới bóc trần lớp mặt nạ của cô, giúp cô thoát khỏi cái bóng của Thế Vân. Hai chị em gái sinh đôi như hoa như ngọc, có cuộc sống riêng, có bạn bè riêng, có cả những chàng trai mình yêu thích riêng chờ đợi xây dựng tổ ấm mà chỉ vì một bi kịch mất hết tất cả. Bảy năm trước khi tỉnh dậy Thế Phân chỉ biết chết lặng, từ nay cô đã mất đi một nửa linh hồn, người bề ngoài vui vẻ như cô khi trải qua mất mát lại là người dễ dàng sụp đổ nhất. Thế là cô lựa chọn trở thành Thế Vân, sang Anh theo học ngành em gái yêu thích, cố gắng quên đi "Thế Phân", chỉ là đôi lúc cô không nhịn được mà lén trộm làm những sở thích nho nhỏ. Ngày ngày sống bên những người xa lạ cô nhắc nhở mình là Thế Vân, nhưng khi về phòng chỉ còn một mình thì bóng dáng ấy sao mà cô độc đến thế. May mà nhờ người con trai ấy đã khiến cô có được dũng khí tìm lại chính mình. Bảy năm trước anh vẫn là chàng trai trẻ vô tư, mong đợi đón sinh nhật với người yêu, tiếc là lại nhận được tin cô ra đi không lời từ biệt. Hụt hẫng, đau đớn anh ép mình biến thành một người khác chôn giấu nỗi đau. Nhưng mà tại đám tang của cô, anh vẫn không dằn lòng được, không biết trong suốt bảy năm ấy anh đã bay đến New York bao lần tìm kiếm tên cô trong hàng nghìn những nạn nhân. Anh đã thử qua lại với nhiều cô gái khác, nhưng đến khi cố thử yêu họ thì hình bóng cô lại ùa về. Tấm ảnh duy nhất hai người chụp chung trên núi vẫn luôn bị anh để úp xuống trong phòng ngủ, có lẽ anh đã tự trách rất nhiều sao mình không lưu lại cho cô một nụ cười trong bức ảnh chụp chung duy nhất ấy. Anh đã nhuộm lại tóc đen vì cô chướng mắt với mái tóc vàng, đã dự tính đón sinh nhật anh sẽ dẫn cô về ra mắt gia đình. Bao nhiêu dự định hạnh phúc cứ thế thoáng chốc tan biến. Bảy năm sau gặp lại cô, anh ngỡ chỉ là một giấc mơ, nhưng một khúc hát của cô đã giúp anh nhận ra chính là cô ấy rồi. Anh tìm mọi cách mập mờ như gần như xa tiếp cận cô, anh biết cô có nỗi khổ tâm nên không ép buộc cô. May mà sự kiên nhẫn của anh đã có tác dụng, có lẽ chính anh cũng không biết mình là nguồn động lực giúp cô hồi sinh. Mỗi khi đọc một tác phẩm của Xuân Thập Tam Thiếu, tôi luôn gần như tìm được một phần bản thân trong đó. Với tác phẩm này có lẽ tôi nhận ra mình phải đối mặt với bản thân, mọi nỗi đau rồi sẽ qua và chúng ta cần phải bước tiếp. ***  Viên Thế Vân: So với làm một người bị gửi gắm quá nhiều hy vọng, cô thà rằng mình là một người không có tiếng tăm, như vậy, cuộc sống của cô có thể thoải mái hơn không? Sáu năm trước cô muốn đến một nơi rời xa chỗ ầm ỹ này, nhưng cô không hiểu, khoảng cách không phải từ phía này đến phía kia của trái đất. Tưởng Bách Liệt: “Thứ lỗi tôi nói thẳng, có phải cô có người thân hoặc bạn bè thân thiết đã ra đi, ý tôi là…vĩnh viễn…” 】 1.1 Viên Thế Vân từ London trở lại Thượng Hải, trong vòng ba tuần ngắn ngủi cô đã tranh cãi với mẹ hai lần. Nguyên nhân là, cô muốn chuyển ra ngoài sống một mình, mẹ cô cực lực phản đối. Nhưng cuối cùng, người mẹ luôn luôn cứng rắn của cô vẫn nhượng bộ. Ở Anh quốc bảy tám năm, đi học cũng được, làm việc cũng được, Thế Vân đã quen sống một mình. Nay về nhà cô đã không thể nào chịu đựng được một cuộc sống bị người khác quản thúc. Hồi tiểu học ba mẹ Thế Vân đã ly hôn, ba cô là một thương nhân khá thành công, vì thế mặc dù thiếu tình thương của ba, nhưng không bao giờ thiếu tiền. Cô tự cảm thấy mình là một con người mâu thuẫn, một mặt khát vọng tự do, căm ghét ba mình dùng tiền để bù đắp tình cảm, mặt khác cô lại vô cảm dùng chính khoản tiền này, nhưng thỉnh thoảng tại một khoảnh khắc nào đó, cô cũng rất căm ghét bản thân. Một tuần trước, cô rốt cuộc dọn ra ngoài, là Tử Mặc giúp cô tìm nhà, ngay dưới lầu căn hộ mà Tử Mặc thuê. Cả tòa nhà có tổng cộng 32 tầng, mỗi tầng chỉ có hai căn hộ, diện tích mỗi căn không lớn, nhưng khu vực công cộng lại rất rộng rãi. Chung quanh đều là khu dân cư, sinh hoạt rất tiện lợi, nhưng nguyên nhân đầu tiên khiến cô để mắt tới chính là rất yên tĩnh. Tại tầng 31 cao cao, ngăn cách với những tiếng động ầm ỹ của thành phố, cô thích cái cảm giác giống như đang sống “trong mây”, giống như không cần miễn cưỡng tốn công. Miễn cưỡng gì chứ? Con người này, cuộc sống này, vẫn là...của chính cô? Thế Vân nhìn quanh căn hộ một người ở mà mình mới thuê, trong góc phòng khách và phòng ngủ chất đầy thùng giấy. Cô lười đi thu dọn, giống như khi ở London bảy tám năm, cô lại lười học giọng London trầm bổng như người dẫn Chương trình tin tức kia. “Cứ như vậy đi...” Cô nằm trên chiếc giường đơn nho nhỏ trước cửa sổ trong phòng ngủ, tấm nệm hơi cứng, bờ lưng truyền đến cảm giác khó chịu, nhưng cô không muốn động đậy, chỉ lẳng lặng nằm đó, nhìn trần nhà màu trắng từ rõ ràng biến thành mơ hồ, sau đó nhắm mắt lại. Cô mơ một giấc mộng, trong đó cô là một bé gái hơn mười tuổi, có một người bạn thân nhất tên là “Hoa Tử”. Mỗi ngày hai người đều tay nắm tay cùng nhau đi học, cùng nhau tan học, cùng nhau chơi đùa, nhưng có một ngày, Hoa Tử nói mình sắp chuyển trường, vì thế đến gặp cô chào tạm biệt. Lúc chia tay hai người đều bật khóc, Thế Vân thấy mình vừa vẫy tay, vừa chảy nước mắt không đành: “Tạm biệt, Hoa Tử! Tạm biệt...” Cứ như vậy, cô ở trong giấc mộng hô gọi cho đến khi tỉnh lại. Đồng hồ trên tường chỉ mười giờ năm phút. Là sáng sớm hay là ban đêm? Thế Vân đứng dậy kéo rèm cửa sổ, từ trên tầng 31 nhìn xuống, đèn đường ở hai bên ngã tư đường như những dải lụa màu vàng sáng lấp lánh, xa xa những ngọn đèn nê ông của tòa cao ốc không ngừng phát sáng. Thì ra đã tối rồi. Cô cảm thấy khát, thế là theo trực giác đi mở cửa tủ lạnh, vừa mở ra, nhìn thấy bên trong trống rỗng, cô mới nhớ tới chai nước khoáng cuối cùng đêm qua đã bị mình uống hết rồi. Thế Vân nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy miệng lưỡi khô khan, cô ngẩng đầu nhìn trần nhà, cầm lấy chìa khóa khóa cửa, quyết định lên tầng cao nhất tìm Tử Mặc. Thế Vân và Tử Mặc là bạn cùng bàn hồi trung học, mặc dù đã nhiều năm không gặp nhau, nhưng khi gặp lại hai người đều cảm thấy giống như mới chia tay ngày hôm qua. Nhưng Thế Vân không khỏi suy nghĩ, xa cách bảy tám năm, bề ngoài của cả hai đều chín chắn, nhưng còn nội tâm thì sao? Cũng giống như bề ngoài đã thay đổi rồi sao, hay là các cô chưa từng trưởng thành... “Ơ...” Thi Tử Mặc mở cửa, trông thấy là Thế Vân, biểu tình trên mặt không biết là vui mừng hay thất vọng, hoặc là cả hai. Nhưng tóm lại, nhìn thấy biểu tình rõ ràng như vậy trên khuôn mặt Tử Mặc luôn cứng nhắc, rất ít khi thấy được. “Có nước không, tớ chết khát rồi.” Thế Vân tự động thay dép lê, đi về phía phòng bếp. Mở tủ lạnh ra, cô nhụt chí phát hiện, ngoại trừ hai bao dưa chua không biết đặt đây bao lâu thì chẳng có gì hết.   Mời các bạn đón đọc Tháng Tư Và Tháng Năm (Thế Thân Của Tình Yêu) của tác giả Xuân Thập Tam Thiếu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Giang Sơn Tươi Đẹp
Giới thiệu: Mười năm trước: Nàng từ hiện đại vượt thời gian đến một thế giới xa lạ, hết lòng trợ giúp cho người mình thương yêu thống nhất giang sơn, nào ngờ ngược lại phải nhận lấy sự phản bội còn phải bỏ mạng nơi vách núi… Mười năm sau: Hồn nàng về nơi chín suối, nhưng sau đó được sống lại trong một lớp vỏ khác… Vì báo thù, nàng lại tiếp tục phò trợ cho ‘nam sủng’ của mình đoạt lấy đế vị… Nhưng số mệnh đã định cho ‘nam sủng’ mang "Sao Đế Vương", há có thể đơn thuần chỉ là một ‘nam sủng’? Mười năm một giấc chiêm bao, từ thời khắc tỉnh dậy cũng chính là lúc bắt đầu cho một thời đại mới thuộc về nàng... Mới hôm qua còn bị ràng buộc bởi oán thù, sáng nay lại tay trong tay bình định thiên hạ… Vì báo thù, nàng không tiếc công sức dốc lòng phò trợ ‘nam sủng’ đoạt thiên hạ! Giang sơn cao vời vợi, ai sẽ là người cùng nàng nắm tay bên nhau tới bạc đầu? Cái chết và sự sống, quá khứ và hiện tại… Trải qua bao chông gai gập ghềnh, đến bao giờ ta và chàng mới có thể được nhìn thấy nhau…   Truyện viết về cuộc sống sau khi trùng sinh của nữ chính Tiêu Như Thanh. Nàng vốn là người của hiện đại sau khi xuyên không về nhập vào thể xác của con gái út vô dụng của Tiêu tướng quân. Với tài năng, trí thông minh và vốn kiến thức của hiện đại, nàng đã trợ giúp đế vương Đông Việt quốc Sở Nghiệp Kỳ xây dựng đất nước phồn hoa, quân đội hùng mạnh. Cứ tưởng rằng sẽ có thể hạnh phúc bên Sở Nghiệp Kỳ nhưng không ngờ rằng bạn tốt của mình là Quách Tuệ Nguyệt (cũng là người xuyên không) vốn thầm yêu Sở Nghiệp Kỳ không cam lòng mà nhẫn tâm đẩy nàng xuống vực sâu không đáy. Sở Nghiệp Kỳ vốn đa nghi lại bị âm mưu của Quách Tuệ Nguyệt che mắt, vứt bỏ nàng dưới đáy vực 10 năm ròng rã cho đến khi hơi thở nàng tàn lụi trên cõi đời. Cứ nghĩ rằng sẽ như thế mà chết đi nhưng ông trời đã cho linh hồn nàng nhập vào thể xác của Nữ Hầu Nam Chiêu An Ninh Hề. Nàng trở nên lạnh lùng trầm ổn, luôn thầm nhắc nhở mình mối thù năm xưa. Nàng bắt tay xây dựng Nam Chiêu trở nên hùng mạnh hơn với mục đích không cho Sở Nghiệp Kỳ thống trị thiên hạ. Nàng đã gặp Tri Ngọc, một vị nam sủng của Nữ Hầu, được Nữ Hầu trước kia cứu thoát khỏi nguy hiểm và đưa vào cung dưỡng thương. Lại nói về Tri Ngọc, chàng không phải là một nam sủng bình thường, chàng còn mang trên mình sao Đế Vương, thân thế hiển hách, chỉ vì gia tộc mà phải tha hương nơi xứ người. Chàng mang trên mình nỗi đau gia đình, trách nhiệm nặng nề của cả dân tộc. Trước kia chàng là người lạnh lùng, ít nói, nhưng sau khi vào hoàng cung Nam Chiêu thì chàng trở thành người ôn nhu, dịu dàng hơn ai hết, thanh tao, thoát tục tựa như trích tiên. chàng gặp Ninh Hề túc trí đa mưu, nàng trước bảo vệ chàng chu toàn, sau giúp chàng đoạt lấy giang sơn, kề vai sát cánh, mạo hiểm tính mạng vì chàng. Chàng hiểu ra mình đã thích vị Nữ Hầu này rồi nên quyết tâm theo đuổi nàng. Hai nhân vật chính tuy được buff nhưng không quá đà, ngược lại vẫn rất chân thật. Hai người không hề hoàn hảo, nàng tuy tài giỏi nhưng vẫn gặp sai sai lầm suýt mất mạng, mưu lược tài tình nhưng vẫn bị người khác tính kế, chàng tuy dũng mãnh, thiện chiến nhưng vẫn có lúc phải chật vật chạy chốn, thương thế nặng nề mà khoanh tay chịu trói. Truyện xoay quanh bối cảnh tranh đoạt thiên hạ là chính nhưng vẫn không thiếu tình cảm ngọt ngào, nam chính thâm tình nhưng nữ chính là người mơ hồ về tình cảm của mình nên khiến anh khá mất công mất sức mới ôm được mỹ nhân . Những lúc chị khó khăn nhất anh luôn bên cạnh chị, chỉ cần 1 câu nói "Nàng còn có ta", "Có ta ở đây rồi" mà khiến chị động tâm với anh từ lúc nào không hay. Đối với mình cái kết của chuyện khá bất ngờ cùng một chút hụt hẫng, chỉ là một lời hứa hẹn nhưng đã tỏ rõ tâm ý của hai người. Truyện đã hoàn khá lâu nhưng chưa thấy ai review nên mình cũng muốn giới thiệu với mọi người. Hi vọng mọi người sẽ thích, hãy đọc và cảm nhận nhé!!! Cảm ơn vì đã đọc!! *** Trên bàn gỗ hoa Lê vàng, trầm hương lượn lờ lan tỏa trong ấm lô, mây mù bốc lên như cơn gió thoảng nhẹ. Ánh nắng ban mai chen nhau chiếu vào khe hở của khuông cửa sổ khắc hoa. Đối diện một cái bàn cách đó không xa, bức rèm thủy tinh đung đưa buông rũ xuống nền đất, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, nơi ấy càng thêm bừng sáng lấp lánh. Đây là căn phòng rộng lớn gần như trống trải nhất cung điện, lúc này mọi nơi mặc dù đứng đầy cung nhân, nhưng bầu không khí lại vô cùng yên tĩnh. Ai nấy đều đang nín thở trầm ngâm, xuôi tay đứng ngay ngắn, nhưng tầm mắt không theo quy cũ đều đồng loạt nhìn chằm chằm chiếc giường gỗ khắc hoa phía sau bức rèm. Nói đúng hơn là bọn họ đang nhìn bóng người ở trên giường. Cửa điện đột nhiên hơi hé mở, một chú mèo con toàn thân trắng muốt tròn trịa như quả cầu lách vào giữa khe cửa, kêu meo meo hai tiếng, nó rất nhàn hạ nhởn nhơ đi dạo một vòng quanh điện, thế nhưng không có một cung nhân nào dám bước lên đuổi nó đi. Chú mèo con dường như rất bất mãn vì không ai để ý tới nó, bỗng chốc nó chạy về phía ngoài cửa lao vào một vòng tay trắng nõn trơn mịn, hành động này của nó đã phá vỡ sự yên tĩnh vắng lặng ban nãy. Chủ nhân đôi tay ấy là một phụ nhân tuổi độ bốn mươi, bà bế mèo trắng nhỏ đứng dậy, cung trang màu nâu đỏ theo động tác đơn giản đó xòe rộng ra, chất liệu vải thì trơn mượt như nước, có thể thấy được nó cao quý cỡ nào. Hàng lông mày kẻ đen của phụ nhân nhíu lại, ánh mắt lo lắng liếc nhìn cửa điện, sau đó quay đầu đi, trên gương mặt đẹp đẽ cao quý chỉ có sự bất an, nói với người ở phía sau: "Lang thái phó, ông nói xem lần này Ninh nhi có thể qua nổi không?" Người đứng phía sau được gọi Lang thái phó là một nam tử trên dưới năm mươi, diện mạo nho nhã, mặc dù râu tóc đã hoa râm, nhưng vẫn có thể thấy được khi còn trẻ cũng là người tuấn tú thanh tao. "Thái hậu không cần lo lắng, quân thượng chắc chắn sẽ bình an vô sự." Nói thì nói thế, nhưng thần sắc trên mặt đã bán đứng sự lo âu ở trong lòng ông. Thái hậu ôm mèo trắng nhỏ vào lòng, một tay vô thức vuốt ve nhè nhẹ bộ lông của nó, nhưng tầm mắt lại liếc về hướng cửa điện, "Ngự y nói, nếu hôm nay không thể tỉnh lại, thì con bé sẽ...." Nói xong, sắc mặt bà chuyển sang bi thương, trong mắt giăng đầy sương mù, hơi nước từ từ ẩn hiện. Lang thái phó thở dài một tiếng, "Thái hậu không cần lo ngại, người hiền có trời phù hộ, quân thượng tất nhiên sẽ gắng gượng qua được ải này." Thái hậu chớp chớp mắt, ép nước mắt chảy ngược vào lòng, hít một hơi thật sâu nhìn về phía Lang thái phó, lắc đầu nhè nhẹ nói, "Cũng tại đứa nhỏ này quá mức tùy hứng, chỉ vì một tên nam sủng mà biến mình thành ra thế này." Lang thái phó nghe lời này thì mặt lộ vẻ lúng túng, ho nhẹ một tiếng, "Thái hậu nói vậy là sai rồi, người đó...À, là nam sủng ấy, người này cũng không phải người bình thường, mà chính là Lục công tử của Đông Việt, đệ đệ ruột của đương kim Đông Việt vương." Mời các bạn đón đọc Giang Sơn Tươi Đẹp của tác giả Thiên Như Ngọc.
Hôm Qua Vui Vẻ
Trước khi đến với câu chuyện này, chúng ta cần tìm hiểu một khái niệm khá mới lạ trong hôn nhân là DINK. Đây là một từ được viết tắt từ cụm từ Double Incomes No Kids, có nghĩa là “gấp đôi thu nhập, không con cái”, ý muốn chỉ những cặp vợ chồng kết hôn nhưng không có con hoặc không muốn có con. Khái niệm này khá phổ biến ở phương Tây, nhưng đối với văn hóa châu Á vẫn còn mới lạ.   Tại sao chúng ta cần biết khái niệm này trước khii tìm hiểu nội dung câu chuyện? Bởi vì mọi vấn đề phát sinh trong cuộc hôn nhân của Đới Hiến và Đinh Tam Tam đều xoay quanh vấn đề này.   Đới Hiến là sĩ quan quân đội, là con nhà tông chính hiệu, ngoại hình vô cùng anh tuấn, mạnh mẽ rắn rỏi và cực kỳ nam tính. Đinh Tam Tam là bác sĩ chuyên khoa ngoại thần kinh, dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ, năng lực chuyên môn xuất sắc, khí chất hơn người.   Cuộc hôn nhân của họ là mơ ước của biết bao người. Thế nhưng, chỉ sau 2 năm gắn bó, họ lại ly hôn.   Người bên ngoài không hiểu nguyên do, ngay cả Đới Hiến cũng không biết, bởi vì lý do Đinh Tam Tam đưa ra chính là, cô không chịu được áp lực phải sinh con từ gia đình hai bên.   Ban đầu, Đới Hiến cho rằng, chỉ là cô bướng bỉnh ngang ngược mà thôi, chiều cô một chút, sau này thông suốt rồi thì ráp lại là xong, anh tự tin cho rằng, sẽ không có một ai yêu cô hơn anh, cũng sẽ chẳng có ai phù hợp với cô hơn anh.   Nhưng dường như Đới Hiến đã lầm. Sau khi ly hôn, Đinh Tam Tam vô cùng dứt khoát chặt đứt tơ tình, không cho hai người bất cứ cơ hội nào. Cho nên Đới Hiến cũng không có cách nào khác, đành phải rời đi. Cho cô thời gian, cũng là cho bản thân anh một cơ hội.   Một lần rời đi này, mất hai năm. Không biết Đinh Tam Tam thế nào, nhưng Đới Hiến thì vẫn vậy. Ngoài mặt anh xem như không có gì, nhưng trong lòng vẫn dậy sóng. Cuối cùng, trong lúc bị thương khi làm nhiệm vụ, anh kiên quyết phải chữa trị tại bệnh viện mà cô đang công tác. Mọi chuyện lại lần nữa bắt đầu, hay nói đúng hơn là bây giờ mới chính thức bắt đầu.   Đới Hiến hiểu rõ bản thân, cũng hiểu rõ cô. Hai năm sống cùng nhau, anh đã dành hết yêu thương trong cuộc đời mình cho cô gái lạnh lùng này. Anh cam chịu làm một anh chồng “thê nô”, ban ngày anh dũng chiến đấu, tối về lăn lộn giặt giũ nấu cơm.   Quan điểm của anh chính là đôi tay của cô là vàng là ngọc, chỉ dùng để cầm dao mổ cứu sống bệnh nhân, còn bản thân anh thô lỗ cục súc, cầm dao làm bếp cũng như cầm súng, đều là chém giết thì có gì khác nhau.   Chính vì sự “phục vụ" vô cùng tận tâm đó, Đinh Tam Tam dù cho trong lòng có tiếc nuối, cũng không thể nhẫn tâm níu kéo anh. Anh tốt như vậy, anh xứng đáng có một cuộc hôn nhân trọn vẹn.   Ai cũng cho rằng, Đinh Tam Tam quá lạnh lùng, gen của cô và Đới Hiến tốt như vậy, cớ gì lại cứ không muốn sinh con? Không ai hay biết, để làm ra được quyết định như vậy, cô đã dằn vặt đến thế nào. Bản thân cô có tư tưởng tiến bộ, cô muốn DINK là chuyện dễ hiểu, Đới Hiên cũng rất thông hiểu cho cô.   Nhưng hoàn cảnh gia đình anh truyền thống như vậy, rất khó thuyết phục người lớn. Nếu chỉ là vấn đề về tâm lý, ai cũng hy vọng đến một lúc nào đó Đinh Tam Tam sẽ thay đổi. Nhưng bản thân cô biết là không thể, bởi vì cô không muốn có con, vừa là tâm lý, vừa là sinh lý. Cơ thể cô và Đới Hiến, không phù hợp để có con.   Đinh Tam Tam muốn giải thoát cho anh, bằng lòng thử một mối quan hệ mới. Nhưng rất tiếc, cho dù lý trí tỉnh táo đến mức nào thì trái tim vẫn luôn thành thật. Khi Đới Hiến bắt được một khoảnh khắc cô lén lút đau lòng cho anh, anh đã không thể buông tay được nữa.   Giống như thời điểm bắt đầu, Đới Hiến lại lần nữa theo đuổi cô, mặt dày vô sỉ còn hơn ngày xưa. Tất nhiên, Đinh Tam Tam vốn không có năng lực cự tuyệt anh, lại lần nữa rung động vì người đàn ông này.   Tình huống bây giờ đã khác xưa, họ có 2 năm sống cùng nhau, 2 năm chia xa để hiểu sự quan trọng của đối phương trong lòng mình và thêm một bí mật được hé lộ. Cuối cùng, Đới Hiến cũng đã hiểu tại sao ngày đó bóng lưng của cô lại có thể lạnh lùng như vậy. Là bởi vì anh không nhìn thấy phía trước, chính là khuôn mặt đầm đìa nước mắt của cô.   Những khúc mắc được giải toả, Đới Hiến bằng sự kiên trì và quyết tâm của mình, một lần nữa mang Đinh Tam Tam về bên cạnh mình. Tuy rằng quãng đường vô cùng gian nan trắc trở, nhưng anh chính là một quân nhân quả cảm, thấy chết không sờn, thấy Đinh Tam Tam không sợ.   Vì anh biết rõ, sự lạnh nhạt của cô chỉ là vỏ bọc, cô gái này có một trái tim vô cùng nóng bỏng, sẽ vì anh mà đau đớn một mình, sẽ vì anh mà chấp nhận nhìn anh hạnh phúc bên người mới.   Nhưng cuối cùng, Đinh Tam Tam lại nhận ra, cô không có cách nào rời bỏ người đàn ông này. Cho dù tỷ lệ chỉ là 25%, cô cũng muốn cho bản thân một hy vọng.   Chồng à, nếu như trên đời này còn có người nào tốt hơn anh, vậy thì đó chỉ có thể là giấc mơ mà thôi.   “Vợ ơi, sau này em phải đối xử tốt với con giống như với anh nhé.”   “Em không làm được.”   “Sau này bé con sẽ tìm được người yêu nó giống như em yêu anh, tình yêu độc nhất vô nhị này sẽ do người đó trao cho nó.”   “Tình yêu em trao cho anh không giống với bất kỳ ai, bao gồm cả bé con này.”   Đây chính là tình yêu của Đinh Tam Tam dành cho Đới Hiến, không nồng nhiệt, không thể hiện, nhưng có thể len lỏi vào từng tế bào. Yêu một người không khó, nhưng từ bỏ quan điểm sống của bản thân, chấp nhận bào mòn bản thân để trở thành là một phần trong cuộc đời của ai đó, cần có một trái tim dũng cảm như Đinh Tam Tam và Đới Hiến. ____   " ": Trích từ truyện   Review by #Lâm Thái Y - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Thành phố B, Bệnh viện Nhân Dân số 1, trong phòng phẫu thuật số 3 của khoa ngoại [1] đẩy vào một bệnh nhân đặc biệt. [1] Khoa ngoại: là phân ngành trong y khoa liên quan đến điều trị bệnh hoặc tổn thương bằng phẫu thuật. Phẫu thuật là các thủ thuật dùng trong ngoại khoa để chữa bệnh hoặc chẩn đoán bệnh. Người bị thương là một bé trai ba tuổi tên là Đậu Đậu, bởi vì lúc chơi đùa không cẩn thận cầm một chiếc đũa dài 11 cm xuyên qua lỗ mũi bên phải cắm vào xương sọ, ban đầu phụ huynh không chú ý, chỉ cho rằng đứa bé bị chảy máu mũi, mãi đến đêm hôm đó nảy sinh chuyện đi tiểu không thể khống chế và hôn mê nông [2], mới đưa vào bệnh viện. Chụp CT [3], phát hiện trong đầu đứa bé có vật lạ, vật lạ từ lỗ mũi bên phải tiến vào trong đầu, mãi cho đến đỉnh hộp sọ. [2] Hôn mê nông: không phản ứng trên hành vi, chỉ khi bị kích thích mạnh mới tỉnh lại, ngừng kích thích thì bệnh nhân trở về trạng thái không phản ứng nhưng đồng tử không biến đổi, các phản xạ đều tồn tại, sinh mệnh ổn định. [3] Chụp CT (CT - Scanner): là kỹ thuật dùng nhiều tia X-quang quét lên một khu vực của cơ thể theo lát cắt ngang phối hợp với xử lý bằng máy vi tính để có được hình ảnh 2 chiều hoặc 3 chiều của bộ phận cần chụp. Bác sĩ phẫu thuật chính là một người phụ nữ cao gầy, cô mặc trang phục phẫu thuật, đi xong găng tay, nhìn kỹ phim chụp CT treo trên tường, hỏi, "Thợ cắt tóc đến chưa?" "Anh ta vẫn chưa đến." Phụ tá nói. "Không đợi được nữa, tự chúng ta ra tay đi." Bác sĩ nữ đi tới nói. Bác sĩ nữ này tên là Đinh Tam Tam, năm nay 28 tuổi, là Phó giáo sư trẻ nhất trong bệnh viện, trình độ nghiệp vụ hạng nhất, luận văn nhiều lần được đánh giá xuất sắc, đề tài y học nghiên cứu trước đó cũng thu được không ít sự quan tâm ở trong và ngoài nước, là một ngôi sao mới đang lên của giới y học. "Cô giáo Đinh." Cửa phòng phẫu thuật bị đẩy ra, một cô gái tươi sáng có mái tóc ngắn đứng ở cửa, cô ấy mặc trang phục phẫu thuật, sắc mặt hơi hoảng hốt. (T không thích để Đinh lão sư nên chuyển thành cô giáo Đinh) Mời các bạn đón đọc Hôm Qua Vui Vẻ của tác giả Hà Cam Lam.