Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đam Mê Đắt Giá

Một tác phẩm của Robert Dugoni, người được Tạp chí Providence mệnh danh là “vị vua của dòng văn học trinh thám pháp lý” và được cho là “người kế vị ngai vàng văn học của John Grisham”. Kavita Mukherjee và Aditi Dasgupta là đôi bạn thân từ thuở ấu thơ, gắn bó mật thiết còn hơn chị em gái. Cùng thuê nhà ở chung, họ vừa tốt nghiệp đại học và cùng nuôi mơ ước sẽ theo đuổi nghiệp học hành để trở thành bác sĩ nhi khoa. Sau chuyến nghỉ hè mười hai tuần của Aditi về Ấn Độ dự đám cưới họ hàng, cô trở về Mỹ và thông báo một tin động trời với Kavita: Aditi vừa kết hôn ở Ấn Độ và chỉ tới dọn đồ đạc để chuẩn bị theo chồng tới sống ở London. Đây là một cú sốc lớn với Kavita - cô gái trẻ hai mươi tư tuổi vốn kiên quyết phản đối tục lệ kết hôn sắp đặt theo truyền thống Ấn Độ và đang bàng hoàng khi phải xa cách người chị em của mình. Và càng đáng lo hơn khi Kavita hoàn toàn mất tích sau cuộc gặp chia tay với Aditi. Dấu vết để lại trong căn hộ của cô chỉ là chiếc áo sari - món quà của Aditi - trải trên giường, và lá thư của Aditi gửi Kavita đã được bóc ra xem, kèm tờ séc bị xé vụn… Điều tra viên Tracy Crosswhite vốn đã rất nhạy cảm với khái niệm “người mất tích”, giờ thực sự bị cuốn vào cuộc đua với thời gian để tìm kiếm Kavita. Nhất là khi Tracy có dự cảm bất an rằng đây không phải là một vụ mất tích thông thường. Những bí mật chết người dần lộ diện, và nhiều điều đáng sợ hơn được vạch trần. *** Bộ sách Tracy Crosswhite gồm có: Căn Hầm Tối Hơi Thở Cuối Cùng Trảng Đất Trống Mắc Kẹt Cận Kề Tổ Ấm Đam Mê Đắt Giá *** Robert Vincent Dugoni là một tác giả người Mỹ hiện đang sống ở Seattle, Washington. Tiểu thuyết của ông đã giành được những vị trí trên New York Times, Wall Street Journal, BookSense và danh sách bán chạy nhất của Amazon. Chúng được bán trên toàn thế giới tại hơn 25 quốc gia. Tác giả Robert Dugoni khởi đầu trong mảng truyện trinh thám khá muộn (mãi 43 tuổi mới bắt đầu viết sách, còn trước đó ông làm phóng viên và luật sư thực tập), nhưng đã chứng minh cho độc giả thấy ‘gừng càng già càng cay’ là có thật. Tác phẩm ký sự đầu tay của ông viết về điều tra bất công, The Cyanide Canary, đã được bình chọn là cuốn sách phi hư cấu hay nhất năm 2004 của tờ Washington Post. 10 năm sau, ông trở lại với đề tài này một lần nữa thông qua nhân vật nữ cảnh sát Tracy Crosswhite trong cuốn Căn hầm tối. ***   Thú thật rằng mình hơi tiếc nuối vì dù đã biết nhưng lại không để tâm đến tác giả này sớm hơn. Sau khi đọc xong “Đam mê đắt giá”, mình đã tự hỏi: Làm sao mà Robert Dugoni lại thấu hiểu phụ nữ đến thế? Ông viết đơn giản nhưng rất lịch lãm và có chiều sâu, ông viết về những vấn đề nổi cộm trong đời sống nội tâm của nữ giới, ông có cái nhìn đầy cảm thông và ưu ái dành cho thiên chức của những con người nhạy cảm như người mẹ, người vợ... “Đam mê đắt giá” là cuốn thứ 6 trong series với nhân vật chính là nữ điều tra viên Tracy Cosswhite được xuất bản tiếng Việt. Cấu trúc của truyện là 2 vụ án song song. Ở phần tóm tắt truyện mình chỉ mới nói sơ qua vụ án mà Tracy theo đuổi, vụ án còn lại thuộc về những người đồng đội của cô đảm nhiệm. 2 vụ án khác nhau về tính chất, nhưng điểm liên kết chính là những con người cùng thuộc Đội điều tra chống tội phạm Bạo Lực ở thành phố Seattle. Thực sự rất lấy làm cảm mến cái cách Dugoni xây dựng tiểu thuyết trinh thám nhưng vẫn không quên miêu tả diễn biến tâm trạng của nhân vật, đằng sau bản chất nghề nghiệp của họ thì họ vẫn còn những cá tính đáng quý thứ 2 với gia đình và bạn bè ở cuộc sống đời thường. Trong vụ án tìm kiếm cô gái xinh đẹp Kavita mất tích, có thể nói rằng dù không phải dựa trên câu chuyện có thật ngoài đời, nhưng buồn thay nền tảng cơ sở của cốt truyện lại rất bi thảm và chân thực. Một minh chứng rõ ràng về văn hoá có phần cứng nhắc, cổ hủ, tồn tại lâu đời của Ấn Độ: đó chính là hôn nhân sắp đặt. Vị thế của một người con gái ở Quốc gia này, một khi còn độc thân, thì bất kể là sinh ra trong gia đình giàu hay nghèo, cô ấy vẫn không có quyền tự định đoạt hạnh phúc của đời mình. Ngay cả khi sống ở một quốc gia khác, tư tưởng cội rễ này vẫn bám chặt vào tiềm thức của họ. Nhưng nếu để xét đến một nền văn hoá hiện đại hơn, nước Mỹ chẳng hạn, thì những cuộc hôn nhân hoàn toàn dựa trên cơ sở tự nguyện liệu có mang đến sự tích cực tuyệt đối hơn không? Khi tỉ lệ ly hôn ở nước Mỹ vẫn cao ngất ngưởng so với Ấn độ? Một vấn nạn nữa được khai thác trong “Đam mê đắt giá” đó chính là sugardating. Các bạn có thể hiểu rõ khái niệm này hơn khi đọc cuốn sách này nhé, đây là một khái niệm vừa thú vị vừa ẩn chứa nguy hiểm giữa thời đại công nghệ thông tin bùng nổ mà Dugoni đã rất khéo léo đưa nó vào tiểu thuyết bối cảnh hiện đại. Những hệ luỵ tiềm tàng nào có thể xảy đến nếu như phụ nữ sống trong một xã hội với nhiều định kiến, thiếu tính rạch ròi về quan hệ tình cảm, lại rất gần với nguy cơ bị lạm dụng? Và như đã nói ở trên, vụ án song song mà đồng đội của Tracy phụ trách mang một tính chất khác, một đặc tính tiêu cực của xã hội mà bất cứ quốc gia nào cũng phải đối mặt: Tội phạm ma tuý! Seattle không giống với Gotham - nơi mà tội phạm mọc lên như nấm, hỗn loạn, nhơ bẩn và đen tối từ bên trong. Seattle là nơi tập trung nhiều dân cư Tây Ban Nha, Mexico, những yếu tố quen thuộc trong vấn đề buôn bán, tiêu thụ ma tuý sang biên giới. Cộng đồng của những thành phần cực đoan bởi nạn phân biệt chủng tộc, nơi đặc thù tồn tại các băng đảng xã hội đen luôn xem Cảnh sát là kẻ thù số 1, nơi mà súng đạn có thể xả vào bất cứ người dân nào với mục đích “lấy số má” để tồn tại. Mặc dù theo đuổi 2 vụ án không giống nhau, nhưng ở cả 2 diễn biến, mình đều thích thú và cảm phục những con người đại diện cho chính nghĩa được xây dựng nên trong truyện. Một Tracy với linh cảm nhạy bén và sự mẫn cán đáng nể trong công việc. Một người phụ nữ tinh tế, giàu tình cảm mỗi lần trước khi cô gặp mặt gia đình nạn nhân. Cái cách Tracy đeo đuổi sự việc không ngừng nghỉ, cách cô hy sinh thời gian và sức khoẻ của bản thân để dành điều tốt đẹp cho đồng đội của mình nói lên nhân cách tuyệt vời của cô. Cùng với đó, là 2 điều tra viên Faz và Del. Hai thành viên tích cực, ưu tú của Đội điều tra tội phạm bạo lực thành phố. Hai người đàn ông vui tính và lịch thiệp luôn mang đến nguồn năng lượng tốt đẹp cho những người xung quanh dù đã có lúc họ có thể sẽ mất mạng vì công việc. Nhìn chung, “Đam mê đắt giá” được làm tốt cả về dịch thuật lẫn biên tập. Cốt truyện dễ đọc và dễ chịu. Tác giả sẽ không xoáy vào trái tim bạn bằng việc miêu tả những chi tiết dễ gây ám ảnh hay thương tâm, ngược lại ánh sáng của công lý luôn được thực thi. Dugoni có trái tim ấm áp và nhiều hiểu biết để viết nên một cuốn sách dành cho tất cả những ai sống lành mạnh và quý trọng tình cảm giữa người với người. *** Tác giả: Robert Dugoni. Dịch giả: Khánh An Thể loại: Trinh thám pháp lý . . “Thiên chức làm cha làm mẹ không phải là điều dành cho những kẻ hèn nhát hay bạc nhược. Làm một người cha hay một người mẹ nghĩa là không chỉ phơi bày một phần trái tim mình trước niềm vui và niềm hạnh phúc vô bờ bến, mà còn có nguy cơ phải phơi bày trái tim mình trước sự tuyệt vọng và nỗi đớn đau không thể diễn tả bằng lời”. Mỗi khi cảm thấy buồn buồn + chán đọc, tôi lại chọn một cuốn Robert Dugoni trong số những cuốn mình có để tự vực dậy tinh thần, trừ cuốn “Hơi thở cuối cùng” vì nó không hay. Lần này, tôi chọn đọc “Đam mê đắt giá” vì bìa đẹp và vì chưa đọc bao giờ. Trong lúc đọc, đúng là văn phong và lối xây dựng cốt truyện quen thuộc của bác Dugoni đã khiến tôi được giải khuây đôi chút, nhưng đến gần cuối truyện thì tâm trạng tôi càng chìm nghỉm hơn nữa, kèm theo là sự đau xót và tức giận cho thân phận phụ nữ nói chung và phụ nữ Ấn Độ nói riêng. Những ai đã đọc từ đầu loạt truyện của Robert Dugoni về nhân vật Tracy Crosswhite hẳn không còn xa lạ gì với các đồng nghiệp điều tra viên án mạng và người chồng luật sư của cô. Trong cuốn này, hai trong số các đồng nghiệp của Tracy đang điều tra vụ sát hại một người phụ nữ là mẹ của hai đứa con nhỏ. Vụ giết người nghi có dính líu đến một tổ chức buôn bán ma túy, nạn nhân là nhà hoạt động xã hội đã dũng cảm chống lại các băng đảng và ma túy, nỗ lực làm mọi cách để đem lại cuộc sống bình yên cho cư dân trong vùng. Bản thân Tracy thì bước vào cuộc truy tìm Kavita – một cô gái trẻ Ấn Độ bị thông báo mất tích. Kavita và Aditi là hai người bạn thân từ nhỏ, sống cùng phòng ở ký túc xá sinh viên. Sau khi Aditi trở về từ kỳ nghỉ dài tại Ấn Độ và thông báo mình đã kết hôn với một người đàn ông vừa gặp được một tuần, Kavita đã trải qua các thái cực mãnh liệt của sự giận dữ, đau buồn, thất vọng… Ngay tối hôm đó, cô ấy biến mất. Áp dụng những kiến thức được cập nhật về công nghệ thông tin hiện đại, Tracy cùng đồng nghiệp khẩn trương tìm kiếm cô gái, và phải đối mặt với những xung đột văn hóa, những góc tối tàn nhẫn trong tâm hồn thiển cận của con người. Tôi thích đọc truyện của Robert Dugoni vì dường như loạt truyện về Tracy Crosswhite được ông viết dành riêng cho đối tượng độc giả nữ. Hiểu biết của ông về tâm lý nữ giới thật đáng nể. Bản thân là một luật sư nên ông luôn tạo được điểm nhấn thành công khi đưa những phân cảnh xét xử ở tòa án vào truyện. Tôi thấy Robert Dugoni hơi giống Jeffery Deaver ở chỗ những quyển sách của họ thường có motip giống nhau, nhưng sự giống nhau ấy không gây nhàm chán cho độc giả vì trong mỗi cuốn lại được đưa vào những yếu tố mới lạ, được cập nhật theo thời cuộc, chứng tỏ sự nghiêm túc, óc sáng tạo và khả năng vận dụng chất xám cao độ của tác giả trong nghiệp viết văn. Tương tự những cuốn đã được dịch tiếng Việt trong loạt truyện về Tracy Crosswhite, “Đam mê đắt giá” cũng chứa đựng vài câu chuyện song song, những cuộc điều tra diễn ra cùng lúc được thực hiện bởi đội A của Ban Tội Phạm Bạo Lực sở Cảnh sát Seattle. Trong cuốn này, độc giả bắt gặp những vấn đề thời sự nóng bỏng như việc trở thành sugar baby và sugar daddy thông qua các trang web hẹn hò; việc ‘hợp pháp hóa mại dâm để cảnh sát có thể dồn các nguồn lực vào những loại hình tội phạm khác’; việc có con sẽ ảnh hưởng đến tâm lý và sự nghiệp của các bậc cha mẹ như thế nào… Thế nhưng, tôi cho rằng ý tưởng chính xuyên suốt tác phẩm là nêu lên sự khác biệt văn hóa giữa Ấn Độ với Mỹ. Chính sự khác biệt này, được giữ vững một cách cực đoan bởi những con người cổ hủ, đã là nguyên nhân chính đẩy những cô gái trẻ Ấn Độ tài giỏi xinh đẹp vào con đường sống không hạnh phúc, không thành công. Trong truyện có đến vài lần những người Ấn nói với Tracy rằng “Cô sẽ không bao giờ hiểu”. Tôi cũng không hiểu. Tôi cho rằng bất kỳ lĩnh vực nào thuộc về tâm lý, tinh thần thì đều nên được tạo ra và duy trì nhằm mục đích giúp cho cuộc sống con người được hạnh phúc, được bình yên, chứ không phải để đẩy những người con của mình vào đường cùng. “Từ hồi còn nhỏ, chúng tôi đã nghe người ta nói về chuyện chúng tôi có giá trị thế nào đối với gia đình. Ở Ấn Độ từ trước đến giờ, phụ nữ thường bị gả đi để đổi lấy những món quà và để tuân thủ truyền thống. Hôn nhân đối với chúng tôi là bị chuyển từ một gia đình này sang một gia đình khác. Chúng tôi không được coi trọng bằng những người anh em trai của mình – dù chúng tôi có thông minh hay giàu trí sáng tạo ra sao. Chúng tôi không được coi là bình đẳng với họ. Chúng tôi bị coi là một mặt hàng. Chúng tôi bị coi là những cô dâu”. Vì yêu thích truyện của Robert Dugoni từ sau cuốn “Trảng đất trống” nên khi đọc các cuốn khác của ông, tôi đều không soi lỗi. Tuy vậy, với cách xây dựng vài vụ án song song trong cùng một quyển, đồng thời còn đưa vào không ít chi tiết về cuộc sống riêng của các nhân vật nên có lẽ những cuốn trinh thám của ông cũng có vài lỗi (cốt truyện, tình tiết), nhưng vì không soi nên tôi không hề phát hiện ra, dù đôi lúc đọc cũng thấy vài chỗ hơi kỳ kỳ, cảm giác như mình đang bị lọt hố. Bên cạnh kimono của Nhật và hanbok của Hàn thì sari của Ấn cũng là một loại trang phục tôi ưa thích và muốn có dịp mặc thử, do đó bìa sách của cuốn “Đam mê đắt giá” thu hút sự chú ý của tôi ngay từ đầu, nên tuy đã hơi chán một chút với loạt truyện về Tracy Crosswhite nhưng tôi vẫn mua đọc. Tổng quan bản dịch Việt không có lỗi chính tả hoặc lỗi in ấn, chữ to rõ dễ đọc, độ hay của nội dung vượt mức tôi mong đợi. Tôi không tán thành lắm với cách dịch tựa đề “Đam mê đắt giá”, từ tựa gốc “A Steep Price” và từ nội dung truyện thì cá nhân tôi sẽ dịch là “Lựa chọn đắt giá”, hoặc nghe tầm thường hơn nhưng sát với nội dung hơn nữa là “Cái giá phải trả”. Để xóa đi cảm giác buồn bã tức giận sau khi đọc, tôi xin gõ lại một trích đoạn ngọt ngào mà tôi ưa thích trong cuốn này: “Anh muốn em biết rằng anh yêu em. Anh biết là em biết điều đó, nhưng anh muốn em nghe anh nói ra. Và anh biết em đã bảo anh đừng có lải nhải xin lỗi, nhưng anh xin lỗi vì đã không nói thế với em thường xuyên hơn. Em xứng đáng được nghe điều đó. Em xứng đáng được nghe điều đó mỗi ngày. Và anh sẽ bắt đầu nói yêu em mỗi sáng”. (Sea, 29-1-2021) P.S.: Tuy rất ổn với các họ tên dài tám âm tiết trong truyện trinh thám Nhật nhưng khi đọc cuốn “Đam mê đắt giá” này tôi liên tục nhầm nhọt sang trồng trọt giữa tên của Aditi và Kavita, tuy vậy tôi lại không muốn gọi tắt là A và K! Tên Ấn Độ nghe có giai điệu thật đấy, nhưng quá khó nhớ. Cáo Biển Non Xanh Không biết quyển này có được gọi là hot trong thời gian gần đây không nhưng nó đúng là một quyển sách bõ công chờ đợi Đinh Tị phát hành của Robert Dugoni. Nằm trong series về nhân vật thanh tra Tracy Crosswhite ( Căn hầm tối – Hơi thở cuối cùng – Trảng đất trống – Mắc kẹt – Cận kề tổ ấm) nhưng các phần có thể đọc riêng lẻ mà không bị ảnh hưởng. ĐAM MÊ ĐẮT GIÁ Để có thể thực hiện được ước mơ, đam mê của mình họ đã phải trả một cái giá quá đắt. Dugoni đã kể một câu chuyện éo le, bi thảm. Thật buồn và không khỏi suy nghĩ, đau lòng cho sự trớ trêu của câu chuyện. Đam mê đắt giá vẫn là hai vụ án song song cùng được điều tra. Vụ điều tra vụ bắn Rodgerd ở khu South Park và song song đó là điều tra về vụ mất tích đầy bí ẩn của Kavita Mukherjee. Mình thật sự rất thích cách xây dựng nhân vật của Robert Dugoni. Các nhân vật mà Dugoni xây dựng rất gần gũi và chân thật. Họ không phải là những anh hùng vĩ đại, họ cũng như bao người bình thường khác, cũng cần phải lựa chọn và đối mặt với những vấn đề không hề dễ dàng của mình. Cách kể chuyện của Dugoni cũng là điểm mà mình thích. Dugoni lựa chọn cho mình một cách kể đầy cảm thông, chia sẻ, rất tình cảm nhưng cũng không thiếu đi sự bất ngờ, lôi cuốn của một tác phẩm trinh thám. Đam mê đắt giá có cái kết rất bất ngờ, cái kết mà bạn không ngờ tới nhất. Anh Dan phần này ít đất diễn nhưng vẫn là anh Dan “soái ca”, vẫn là hình tượng người đàn ông đáng mơ ước (mà có lẽ chỉ có trong tiểu thuyết) trong lòng chị em phụ nữ. Anh là một luật sư giỏi, thành đạt và cực kỳ dịu dàng, yêu chiều Tracy. Mừng cho cặp đôi này là hạnh phúc của họ thêm viên mãn khi sau bao cố gắng Tracy cũng đã có một thiên thần bé nhỏ, xinh đẹp mà như cha đỡ đầu cô bé đã nói: “Nếu có bất cứ thằng nhóc nào lảng vảng xung quanh con gái tôi, tôi sẽ đưa ra cho chúng một lời đề nghị mà chúng không thể chối từ”. (). (Câu này mọi người nghe có thấy quen không?) Nhìn cái bìa các bạn có thể nhận ra ngay là cô gái mặc sari – trang phục truyền thống của người Ấn Độ và tay đang cầm chiếc điện thoại thông minh phát sáng. Đây là 2 chi tiết cực kỳ liên quan tới tác phẩm nhé. (Liên quan ra sao thì đọc tác phẩm các bạn sẽ hiểu). Bản thân mình vẫn còn bị ám ảnh về việc người phụ nữ Ấn Độ bị lệ thuộc và ràng buộc bởi nhiều lễ giáo khắt khe, cổ hủ. Họ kết hôn theo sự sắp đặt chứ không được lựa chọn, dẫn tới rất nhiều bi kịch. (Con gái giống như món hàng đem gả bán để nhận số tiền hồi môn từ nhà trai) Được mệnh danh là “ông hoàng của dòng văn học trinh thám pháp đình” nên tác giả đã không quên lồng ghép một cách khéo khéo những luật lệ, quy định pháp luật vào trong tác phẩm. Tóm lại, Đam mê đắt giá là một tác phẩm hay. Trong series Tracy Crosswhite thì mình thích quyển này thứ hai sau Mắc Kẹt. Binh Boog Mời các bạn đón đọc Đam Mê Đắt Giá của tác giả Robert Dugoni & Khánh An (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đừng Nói Chuyện Với Cô Ấy
Tuyệt vọng, sụp đổ, tự hủy hoại mình, tự vẫn… Điều đáng sợ không phải ở chỗ chúng ta đã làm ra những việc này. Mà ở chỗ chúng ta căn bản không biết tại sao mình lại làm như vậy. Dùng tâm lý để phạm tội, dùng ý nghĩ để giết người. Đó chính là sức mạnh đáng sợ của hành vi “ám thị giết người”. Những người tự kết liễu cuộc đời mình vì sự ám thị của một ai đó… Rốt cuộc đây là một sức mạnh thần kỳ và khiến người ta kinh sợ tới mức nào? Nó gần như đã làm đảo lộn mọi khái niệm về tâm lý học và tâm lý học tội phạm thông thường, hóa ra cao thủ thực sự chỉ cần dùng mấy câu nói, mấy động tác là đã có thể giết người trong vô hình; hóa ra tinh thần chỉ cần đủ mạnh là có thể đưa người khác vào chỗ chết. Thế giới nội tâm của con người rốt cuộc phức tạp tới mức độ nào? E rằng so với vũ trụ mênh mang còn bao la rộng lớn và sâu thẳm khó lường hơn! Đừng nói chuyện với cô ấy được xem là cuốn tiểu thuyết trinh thám tâm lý tội phạm “cân não nhất” trên văn đàn Trung Quốc. Những triết lý về phân tâm học của Sigmund Freud được tác giả vận dụng khá nhuần nhuyễn trong từng câu chữ, do đó, độc giả nhất định sẽ bị cuốn hút vào từng trang sách, sống cùng nhân vật với những cảm xúc hồi hộp, lo lắng và sợ hãi vô cùng ngoạn mục. Có thể nói, Đừng nói chuyện với cô ấy là một cuốn bách khoa toàn thư hữu ích cho người mới “nhập môn” thể loại tiểu thuyết trinh thám tâm lý tội phạm này. Tuy nhiên, tất cả những tình tiết được đưa ra trong truyện chỉ là những ví dụ nho nhỏ hư cấu nhằm giải nghĩa một bộ phận triết lý trong phân tâm học, không mang tính xác thực và chỉ có nhiệm vụ làm tăng thêm độ hấp dẫn cho tác phẩm. Thể theo nguyện vọng của đa số độc giả, Ban Biên tập xin được giữ nguyên các tình tiết và câu từ của tác giả, để bạn đọc có thể phần nào hiểu rõ hơn về các lý thuyết phân tâm học của Sigmund Freud. *** Bữa tiệc tưng bừng của tâm lý học và những điều bí ẩn Thường có độc giả hỏi tôi, tại sao lại viết ra một câu chuyện như Đừng nói chuyện với cô ấy ? Nguyên nhân viết ra câu chuyện này là gì? Tôi hường trả lời: “Tôi thích công việc viết lách, kiên trì nhiều năm, rốt cuộc đã viết ra được một tác phẩm không tệ, đây hẳn có thể tính là một lẽ thường tình. Còn về nguyên nhân... Không có nguyên nhân gì cả, viết ra một câu chuyện mà còn phải có nguyên nhân ư?” Nhưng tỉ mỉ ngẫm lại, đó rõ ràng là một câu trả lời hết sức qua loa, bởi lẽ bất cứ việc gì xảy ra cũng đều có nguyên nhân. Tôi trả lời là không có nguyên nhân có lẽ là vì tôi lười không muốn suy nghĩ quá nhiều về điều này, cũng có thể là tôi đã biết được nguyên nhân, vậy nhưng xuất phát từ một mục đích nào đó mà lại vô thức tiến hành che giấu hoặc là ngụy trang co những tin tức có liên quan. Bất kể ra sao, để có thể nhân thức rõ bản thân hơn, đồng thời cũng là để có thể mang tới cho các bạn độc giả đã đưa ra câu hỏi này một câu xác đáng, tôi quyết định nhìn thẳng vào nội tâm của bản thân, từ đó tìm ra nguyên nhân thực sự khiến tôi sáng tác ra Đừng nói chuyện với cô ấy. Chuyện có lẽ phải bắt đầu nói từ lúc tôi còn nhỏ. Phần lớn các gia đình trên thế gian này đều không thể coi là đầm ấm, còn tôi thì được sinh ra trong một gia đình có thể nói là rất không đầm ấm. Từ khi tôi bắt đầu hiểu chuyện thì cha mẹ đã ôm mộng làm giàu, không ngừng mang tiền đi đầu tư một cách mù quáng, để rồi nợ nần chồng chất, càng chất càng cao. Vì bận làm ăn, họ rất ít khi để tâm đến gia đình, sau khi về nhà thì chỉ toàn cãi nhau là đem tôi ra trút giận, hơn nữa còn thường xuyên nói chuyện về nợ nần mà chẳng chút kiêng dè. Từ nhỏ tôi đã hiểu được rằng cả cha lẫn mẹ đều là người không đáng tin cậy, do đó rất thiếu cảm giác an toàn, tích cách cũng vì vậy mà trở nên u uất. Năm 2001, tôi từng thử tự sát hai lần, phương thức là dùng thuốc ngủ và cứa cổ tay. Đến khi thực sự làm rồi tôi mới phát hiện giết người không phải là một chuyện đơn giản, đặc biệt là khi giết chính bản thân mìn. Muốn chết mà không được, tôi dần dần biết cách kiên trì và nhẫn nại, đồng thời còn học được biện pháp tìm ra hi vọng trong sự tuyệt vọng. Trong trạng thái tâm lý ấy, tôi gặp được một cô gái có cái tên là Cẩn, bạ cùng lớp của tôi. Giữa những năm tháng nụ tình chớm nở, cô gái ấy đã trở thành biểu tượng cho vẻ đẹp trong trái tim tôi, trở thành nơi mà tôi thác gửi niềm hy vọng đối với cuộc sống. Nếu không có cô ấy, có lẽ tôi sớm đã sa ngã để rồi cuối cùng đi đến sự hủy diệt. Gặp được cô ấy có thể coi là một điểm nhấn trong sinh mệnh của tôi, đây chính là nguồn gốc của bút danh “Ngộ Cẩn” Sự vô vọng và u uất trong hiện thực đã thúc ép tôi xây nên cho mình một thế giới tinh thần cực kỳ phong phú. Hồi nhỏ tôi rất thích khoa học tự nhiên, coi việc thăm dò nhữn điều bí ẩn trong vũ trị là mục tiêu cả đời mình. Chính quá trình tiếp xúc với ngành khoa học này đã hình thành nên địa vị chủ đạo của tính duy lý trong cách thức tư duy của tôi. Sau khi thử tự sát hai lần mà đều thất bại, tôi bắt đầu suy nghĩ về sự phức tạp của đời người và thế giới. Đương nhiên tất cả đều mơ hồ. Năm 2002, tôi đọc được cuốn Trăm năm cô đơn trong nhà của một người bạn cùng lớp, thế rồi tức thì đắm chìm vào trong những con chữ tràn trề sắc sống của García Márquez cùng thế giới quan khiến người ta phải gật gù tán thưởng ông. Một năm sau đó, tôi như đói như khát đọc liền một mạch hơn mười bộ danh tác văn học của cả Trung Quốc và nước ngoài, đồng thời bắt đầu thử sáng tác. Kể từ thời điểm đó, sáng tác đã trở thàn một điểm nhấn khác trong sinh mệnh của tôi. Trong quá trình không ngừng đọc và sáng tác, tôi bất ngờ phát hiện, ngoài những thiên thể xa xôi và huyền bím trong vũ trụ còn tồn tại rất nhiều bí ẩn khác, chẳng hạn như sự đổi thay và quy luật trong xã hội loài người, chẳng hạn như thế giới tâm lý phức tạp đến khó tả của từng cá thể nhân loại. Cho dù đã nhận thức được điều này, nhưng trong một thời gian khá dài sau đó, tôi vẫn chưa thể tiếp xúc với các tri thức tâm lý học chuyên sâu. Tôi chỉ biết dựa vào sự tò mò và bản năng của mình để bắt đầu quan sát, tiếp xúc, phân tích, cuồi cùng thử khống chế hoạt động tâm lý của bản thân. Về sau tôi mới hiểu ra, đây chính là cái gọi là “phân tích bản ngã” mà Freud đã nó tới. Tôi thích cảm giác phân tích bản ngã này, thế rồi càng ngày càng đào sâu vào nội tâm của bản thân, từ đó thu được rất nhiều kinh nghiệm phân tích tâm lý. Về sau khi tiếp xúc với tri thức về tâm lý học, đặc biệt là tri thức về phân tích tâm lý, tôi gần như là tự học thành tài, bởi lẽ những tri thức đó sớm đã trở thành một bộ phận trong sự trải nghiệm về tri giác của tôi. Năm 2006, lần đầu tiên tôi đọc được cuốn Giải mộng, tuy rằng không hiểu lắm nhưng vẫn rất say mê. Cuốn sách đó đã mở ra cho tôi một cánh cửa rộng lớn về phân tâm học, tôi loạng choạng bước vào, thế rồi phải “bò” đi một cách khó khăn. Sau khi đi sâu nghiên cứu các cuốn sách như Phân tâm học nhập môn , Tôtem và Tabu, tôi bắt đầu thử học “chạy”. Nhưng đối với tôi của thời điểm đó, để có thể nắm vững được môn khoa học này thì cần có thêm một số kinh nghiệm thực tiễn nữa mới được. Những kinh nghiệm này chẳng bao lâu sau khi đã bất ngờ đến với tôi. Mấy năm trước, khủng hoảng nợ nần của cha mẹ tôi rốt cuộc đã bùng nổ. Sau khi nhà tan cửa nát, tôi bắt buộc đối mặt với áp lực nặng nề từ xã hội. Trong những năm tháng đó, tôi đã tận mắt nhìn thấy mặt hiện mộc mạc nhất trong bản tính con người, cũng từng gặp phải những cái ác trần trụi nhất. Sau bao phen rèn luyện sống không bằng chết, tôi đương nhiên đã có được sự hiểu biết và nhận thức sâu sắc hơn về thế giới tâm lý của loài người. bây giờ ngẫm lại, bắt đầu từ khi đó, câu chuyện Đừng nói chuyện với cô ấy có lẽ đã nảy mầm trong lòng tôi rồi. Đương nhiên, nguyên nhân trực tiếp khiến tôi viết ra câu chuyện này là tôi đã xem hai phần của bộ phim truyền hình Mỹ Breaking Bad [7], để rồi cho rằng mình cũng có thể viết ra câu chuyện về một Giáo sư đại học đi giết người. Ban đầu tôi muốn viết về một vị Giáo sư dùng kiến thức vật lý, hóa học để giết người, vì tôi cũng rất có hứng thú với vật lý và hóa học. Nhưng sau phần mở đầu, tôi bỗng vô thức nảy ra một ý tưởng mới. Tôi vẫn còn nhớ rõ tình cảnh khi đó: Sau khi gõ chữ được đôi dòng, tôi đột nhiên sững người, hai tay rời khỏi bàn phím, hít sâu một hơi, sau đó mới lại đặt hai tay trở về. Hai giây sau, tôi xóa toàn bộ những gì đã viết, quyết định bắt đầu lại từ đầu, sau đó viết ra câu chuyện về một Giáo sư đại học lợi dụng những tác động tâm lý để giết chết người khác. Đây chính là nguyên nhân cụ thể khiến tôi viết ra câu chuyện này. Trong tác phẩm, ngoài những chi tiết đan xen và cô vàn điều bí ẩn thì còn có rất nhiều tri thức tuy sâu sắc nhưng dễ hiểu về tâm lý học, trong đó bao gồm cả một số quan điểm độc lập của người viết về hoạt động tâm lý của loài người. Nội dung trong truyện chủ yếu đề cập tới các phương diện như nguyên lý tâm lý học của hành vi ám thị, cơ chế tổn thương của tâm lý, sự luên quan và khả năng gây ảnh thưởng tới nhau của tâm lý và sinh lý, cơ chế tự bảo vệ của tâm lý, ý nghĩa của việc phát triển tâm lý tình dục đối với các sự kiện toàn tâm lý. Nếu đã đọc phần mở đầu của cuốn sách này rồi, tin rằng bạn sẽ không kìm nén được mà đọc một mạch tới phần kết thúc. Ngộ Cẩn Ngày 24 tháng 4 năm 2015 *** [Review] Đừng nói chuyện với cô ấy – Ngộ Cẩn Cuối cùng thì cũng đọc xong truyện này. Để giải tỏa tâm lí và thoát khỏi trạng thái bị nhấn chìm trong một tiểu thuyết trinh thám thì tôi quyết định viết một cái review (có spoil). Thực ra thì tôi cũng không biết bắt đầu từ đâu. Thông thường, tôi hay lải nhải về nội dung, sau đó là về nhân vật. Nhưng có lẽ tôi sẽ bình luận quyển trinh thám này theo một cách khác vậy. Hiện giờ tôi vẫn đang ốm sấp mặt nên mọi thứ trong đầu vẫn không được rõ ràng cho lắm… Trước hết là về cái trò giới thiệu của truyện. Nếu tôi nhớ không nhầm thì truyện do Amunbooks gì đó mua bản quyền, cái phần nêu sơ sơ nội dung cũng như bao truyện khác nên không thể nhận xét hơn thua. Tóm lại, ấn tượng là nội dung khiến người ta tò mò và “thèm”. Nhưng mà cũng khiến một đứa hay vớ phải bom xịt  như tôi băn khoăn. Cho nên là pass! Cái hành trình mượn truyện của tôi khá gian nan. Đương nhiên là cuối cùng thì vẫn lên mạng đọc cho khỏe, nhưng mà vẫn thèm cái cảm giác ôm hai quyển ngồi trong chăn, vừa đọc vừa lau nước mũi. Việc bị ốm cũng không thành vấn đề luôn… Lan man một chút là đọc online hơi “khắm”, tôi đọc trên sstruyen và cái chỗ này gõ sai nhiều, hơi bực nhưng cái gì cũng có giá của nó. Giờ thì vào nhận xét truyện đây. Trước khi tìm được bản full, tôi đã đọc được gần 2 chương trên cái trang wordpress của amun và còn đọc đi đọc lại khoảng 4 lần, sau đó thì thêm 2 lần đọc wattpad nhưng ra quá lâu nên tôi cũng cho nó chìm vào quên lãng luôn. Lúc nhìn bản full còn ngỡ là chúng nó vớ vẩn, nhưng mà có 47 trang trên đấy, chắc chắn không đùa và đúng là không đùa thật. Tôi thành công có truyện để đọc và quả thật cái cảm giác đọc lại hai chường đầu lần thứ 7 thật là thốn… Tóm tắt nội dung: Phóng viên tờ Phổ Pháp, Trương Nhất Tân phụ trách phần chuyên mục của báo đến gặp tên tội phạm Diệp Thu Vi, là phụ nữ nhưng lại giết bao nhiêu mạng người bằng phương pháp ám thị. Đấy, đấy! Chỉ có thế thôi á? Đương nhiên là không, và tôi cũng rất vui vì không chỉ có thế. Giống như hồi lớp 9 say mê đọc “Đề thi đẫm máu”, mỗi ngày đọc một chút, chỉ sợ hết không có cái gì đọc, lần này tôi cũng chủ trương là một ngày sẽ đọc khoảng 2 đến 3 chương. Tôi còn nhớ rõ những nạn nhân của Diệp Thu Vi, đó là Thư Tình, Tạ Bác Văn, Đinh Tuấn Văn, Trần Hy, Vương Vĩ, Triệu Hải Thời, Hà Ngọc Bân… Ừm, còn ai nữa không biết nhỉ? Quá đau đầu nên không thể nhớ được… Nếu ai đó tìm kiếm review cho truyện này và đọc cái bài viết này của tôi đến dòng này thì xin cảm ơn vì bạn đã rất kiên nhẫn. Nhưng mà bản thân tôi không nên spoil truyện nhỉ? Thôi thì kệ. Cái làm tôi ám ảnh chính là plot twist của truyện. Một nhân vật “tôi” chắc chắn không phải tầm thường, hơn nữa qua quá trình trò chuyện cùng Diệp Thu Vi, anh ta bộc lộ ra rất nhiều vấn đề, về tâm lí, về trí tuệ và khả năng phân tích tâm lí… Và rồi thì ra cái danh sách người chết ấy phần lớn là do anh ta gây ra, còn cô Diệp kia chỉ là thông đồng với tên họ Thang để đánh thức tâm lí của “tôi” mà thôi. Tôi từng đọc một quy tắc khi viết trinh thám là đặt độc giả một cách công bằng. Nghĩa là tất cả manh mối, bằng chứng và n thứ khác độc giả có quyền biết, có quyền suy luận để tìm ra kẻ đứng sau. Nhưng mà tôi sợ nhất là mấy quyển trinh thám lách luật bằng cách dùng “tôi”. Rất hay! Tôi không thể nào cáu vì sao thằng nhân vật chính này biết ít thế. Nhưng cái truyện  này từ cái lúc “tôi” phát hiện chính mình là sát thủ tâm lí X, đã giết nhiều người và bị phân li nhân cách thì tôi hết chịu nổi. Well, không thể trách ai được nhỉ, ngay cả Trương Nhất Tân giết bao nhiêu người, nhân cách hỗn loạn một cái mà tội ác và sự hối hận cứ như có như không vậy. Trương Nhất Tân, loạn luân với em gái “nuôi”, tự đổ lỗi cho một nhân cách khác trong anh ta. Rồi sau đó chứng kiến em gái bị làm nhục đến chết, anh ta lại rơi vào cái từa tựa như tiến hóa, nắm bắt tâm lí con người và thực hiện bao vụ giết người. Còn Diệp Thu Vi, cũng “tiến hóa”, cũng sử dụng khả năng của mình để giết người và tìm hiểu bí mật của vụ việc năm xưa. Nhưng không hiểu sao tôi lại đồng cảm với Diệp Thu Vi hơn gã kia. Có lẽ là do cái ánh mắt buồn, cái thở dài và phong cách tự tin kia. Nếu như họ Trương đạo mạo trong cái trạng thái sát thủ X thì Diệp Thu Vi lại khéo léo và sắc sảo, không hề sợ hãi. Suy cho cùng thì vẫn là Diệp Thu Vi cao tay hơn. Và tôi vẫn mong Trương Nhất Tân lẫn Diệp Thu Vi phải chịu sự trừng phạt thích đáng… Không hiểu sao mà đoạn kết Diệp Thu Vi vẫn còn sống sau cái tin tự sát trong bệnh viện và Trương Nhất Tân thì bị mất hết kí ức. Hai người gặp nhau, nhưng tôi chả thích một chút nào. Tình cảm của Trương Nhất Tân đối với cô em gái nuôi Trương Minh Khê đã làm tôi cảm thấy khó chịu, thế mà đoạn kết lại chứng kiến cảnh anh ta gặp lại Diệp Thu Vi trong một thứ cảm giác mơ hồ như vậy. Chả có lẽ người đáng thương, đáng đồng cảm nhất truyện lại là vợ của anh Trương này à? Ok, cuối cùng vẫn phải gửi một lời khen cho truyện. Đó là nó cho tôi rất nhiều kiến thức, đại loại như là mặc cảm Oedipus, chứng OCD, một vài loại hóa chất độc,… Hơn nữa nó làm tôi muốn đọc ngay cuốn “Giải mộng” và “Vẻ đẹp của tiềm thức”… Nhìn chung vẫn là một quyển sách (hai quyển) đáng đọc. P/s: Ngày hôm trước làm test trầm cảm, 15 điểm, rơi vào trầm cảm vừa. Và bản thân tôi giờ vẫn chưa thoát khỏi cái trạng thái này. Nhưng có lẽ đỡ hơn rồi. Như một cách hay ho, đọc mấy quyển sách có những cái liên quan đến tâm lí lại giúp bản thân tự hiểu vấn đề riêng. À thôi, dừng ở đây thôi. Mời các bạn đón đọc Đừng Nói Chuyện Với Cô Ấy của tác giả Ngộ Cẩn.
Sổ Tay Nhà Thôi Miên Tập 2
“Sổ tay nhà thôi miên” là một bộ truyện viết ở ngôi thứ nhất, nhân vật “tôi” – nhà thôi miên giữ vai trò tự kể lại câu chuyện xoay quanh nghề nghiệp của mình, mỗi phần thu thập khoảng 10 câu chuyện, viết thành 15 chương. Cao Minh đã sáng tác hai cuốn sách rất có tiếng vang là “Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải” và “Sổ tay nhà thôi miên”, trong đó “Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải” viết về thế giới bình thường của những con người bất thường, còn “Sổ tay nhà thôi miên” lại viết về thế giới tinh thần bất thường của những con người bình thường. Điểm giống nhau của hai cuốn sách này là đều dựa trên những câu chuyện có thật. Tác giả đã đích thân phỏng vấn các bệnh nhân trong “Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải” nhưng chỉ góp nhặt thông tin cho “Sổ tay nhà thôi miên” thông qua các nhà thôi miên và bác sĩ phân tích tâm lý, bởi họ phải giữ kín thông tin cá nhân của người bệnh. Chính vì vậy cuốn sách “Sổ tay nhà thôi miên” sẽ khiến độc giả chấn động nhiều hơn, bởi đa số chúng ta đều đã gặp phải các vấn đề được nhắc đến trong cuốn sách, thậm chí còn trầm trọng hơn. Mong muốn ban đầu khi ra mắt cuốn sách “Sổ tay nhà thôi miên” chính là hy vọng độc giả có thể soi nội tâm mình trước gương, nhìn thẳng vào chính bản thân mình. Mỗi người chúng ta đều giống như một cái lọ, khả năng chất chứa áp lực luôn có hạn, nếu vượt quá khả năng sẽ rất nguy hiểm, nên phải học cách giải tỏa áp lực, thử trao đổi và bộc lộ nó ra ngoài, đừng nên xem nhẹ. Mỗi một câu từ, mỗi một lời đối thoại phi logic, mỗi trật tự sắp xếp trong từng chương của cuốn cách đều được tác giả dày công biên soạn, hy vọng các bạn không bỏ qua khi đọc sách. Thực ra, thế giới này luôn bình thường, chính chúng ta mới có vấn đề. *** Review sách “Sổ tay nhà thôi miên” – Những case thôi miên có thật phản ánh thực trạng căng thẳng tâm lý của nhiều người hiện nay Mâu thuẫn gia đình, áp lực công việc, xung đột tình cảm… là những vấn đề luôn khiến chúng ta căng thẳng, ngủ không ngon và hay gặp ác mộng. Nguyên nhân vì đâu? Phải giải quyết những tình trạng này như thế nào? Cuốn sách “Sổ tay nhà thôi miên” mới xuất bản gần đây sẽ cho bạn câu trả lời. “Sổ tay nhà thôi miên” là cuốn sách tâm lý tiếp theo của tác giả Cao Minh sau thành công của “Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải”. Chúng ta đã từng biết tới “Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải” – thành quả của tác giả Cao Minh sau bốn năm lui tới không biết bao nhiêu các bệnh viện tâm thần, các cơ quan của Bộ Công an và vô số các phòng khám để tiếp xúc trực tiếp với hàng trăm “con người không bình thường”, cuốn sách thu hút sự quan tâm của hàng triệu độc giả. Lần này vẫn là tác giả Cao Minh, nhưng là Cao Minh sau những lần tới các phòng khám tâm lý, phòng khám thôi miên thu thập tư liệu, để cho ra đời “Sổ tay nhà thôi miên”, thông qua mười lăm case thôi miên hy vọng có thể phản ánh được thực trạng căng thẳng tâm lý của con người đương đại, phản ánh sự cộng hưởng tâm lý của những người dân thành thị. Đọc xong “Sổ tay nhà thôi miên”, liệu bạn có nhìn thấy bóng hình mình trong đó? Hãy cùng đọc tóm lược về một case trong cuốn sách này nhé! CASE 1: CƠN ÁC MỘNG BẮT NGUỒN TỪ SỰ CHỈ TRỎ CỦA NHỮNG NGƯỜI XUNG QUANH Vừa ngồi xuống, anh ta tỏ ra bứt rứt bất an, liên tục khụt khịt mũi, cử động ngón tay hoăc cau mày do tố chất thần kinh. Có lẽ người đàn ông trung niên trước mặt đang chịu áp lực tâm lý vô cùng lớn và rất bất an vì nó. Nhà phân tích tâm lý: “Anh… gần đây ngủ không ngon à?” Người đàn ông trung niên: “Không phải gần đây, đã ba, bốn năm nay tôi ngủ không ngon giấc. Là thế này, từ ba, bốn năm trước tôi thường xuyên mơ thấy tôi giết vợ mình. Tôi sẽ dùng dao, dùng dây thừng, dùng gối, bẻ gãy cổ, dùng búa… đã vậy sau khi giết còn dùng đủ mọi phương thức để xử lý thi thể… Mỗi lần tỉnh dậy, cả người tôi đều ướt đẫm mồ hôi. Trong giấc mơ tôi đã dự tính trước hết rồi, còn kéo thi thể tới nơi đã chuẩn bị sẵn để xử lý. Ví dụ cắt rời, cho vào bồn tắm đầy axit sulfuric, để tránh axit sulfuric bắn ra ngoài, dùng một tấm kính lớn đậy lên thành bồn, dùng lửa thiêu, hoặc lái xe kéo tới một nơi nào đó, chôn xuống cái hố đã đào sẵn từ trước.” Nhà phân tích tâm lý: “Anh từng mơ thấy bị bắt bao giờ chưa?” Người đàn ông trung niên: “Thời gian đầu thì có, càng về sau càng chuyên nghiệp, không lần nào bị bắt cả.” Nhà phân tích tâm lý: “Vậy vì sao anh lại giết cô ấy?” Người đàn ông trung niên nhìn xuống đầu gối mình, yên lặng rất lâu mới lên tiếng: “ Tôi không biết… Dục vọng giết người thực sự có thể di truyền sao? Năm tôi chín tuổi bố tôi đã giết mẹ tôi. Tôi đã tận mắt nhìn thấy.” Nhà phân tích tâm lý: “Nguyên nhân là gì thế?” Người đàn ông trung niên: “Tôi cũng không rõ lắm, nhưng nghe bà nội tôi kể… Ồ, đúng rồi, tôi do bà nội nuôi lớn. Nghe bà nói, mẹ tôi là một phụ nữ đanh đá, hơn nữa… ừm… hơn nữa, nguyên nhân bố tôi giết mẹ tôi là vì mẹ tôi đã ngoại tình.” Nhà phân tích tâm lý: “Bố anh bị xét xử chưa? Xin lỗi, tôi không có ý muốn dò la chuyện riêng tư, nhưng…” Người đàn ông trung niên: “Không sao, đó là sự thật mà. Xét xử rồi, xử tử hình, vì vậy tôi mới được bà nội nuôi.” PHÂN TÍCH BỆNH ÁN Sau khi người đàn ông trung niên ra về, nhà phân tích tâm lý ngồi nghiêng bên cạnh bàn sách, một cánh tay và hai chân đều gác lên trên bàn, nhắm mắt như đang đánh tạm một giấc vậy. Nhà phân tích tâm lý: “Trong giấc mơ phần quan trọng nhất anh ấy thể hiện không phải bạo lực, mà là rất bình tĩnh xử lý thi thể, anh không cảm thấy như thế rất kỳ quái à?” Nhà thôi miên: “Đánh đồng xử lý thi thể và xu hướng bạo lực thành một là sai à?” Trong lần gặp tiếp theo gần một tuần sau đó, bệnh nhân được hỏi về những thay đổi trong gia đình sau khi bố anh ta giết mẹ anh ta.Nhà phân tích tâm lý: “Đúng vậy, không nên đánh đồng hai việc làm một, giết người là giết người, xử lý thi thể là xử lý thi thể. Giết người đại diện cho bạo lực, còn xử lý thi thể lại mang ý nghĩa khác. Nếu tôi đoán không nhầm, xử lý thi thể biểu hiện tình cảm của anh ấy.” Người đàn ông trung niên: “Ừm, rất nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán về tôi… Nhưng bà nội một mình nuôi tôi, kinh tế có hạn, không thể chuyển nhà hay chuyển trường được. Tuy sau khi tốt nghiệp tiểu học lên trung học tình hình có đỡ hơn một chút, nhưng môi trường sống vẫn thế. Về cơ bản… vẫn bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ. Nửa đêm thỉnh thoảng bà nội lại ôm tôi khóc, cho tới khi tôi khóc tỉnh dậy. Bà nội nói với tôi rất nhiều, nhưng khi đó tôi không hiểu, chỉ biết khóc cùng.” Nhà phân tích tâm lý: “Bà anh… còn sống không?” Người đàn ông trung niên: “Mất rồi, hồi tôi còn chưa tốt nghiệp đại học, vì việc này tôi đã nghỉ học mất một năm.” Nhà phân tích tâm lý: “Anh còn họ hàng nào khác không?” Người đàn ông trung niên: “Sau khi xảy ra chuyện, bên phía ông bà ngoại không còn bất cứ liên hệ nào với chúng tôi nữa, có lẽ bên đó vẫn còn họ hàng. Nhưng không qua lại với nhau nên không biết…” Nhà phân tích tâm lý: “Bên đằng nội thì sao?” Người đàn ông trung niên: “Bố tôi là con một, cũng có một số họ hàng xa, nhưng từ sau khi trong nhà xảy ra chuyện, chẳng có bất cứ liên hệ nào nữa.” Nhà phân tích tâm lý gật đầu: “Ừm, được, tôi hiểu rồi. Đợi lát nữa thôi miên xong chúng tôi sẽ cho anh biết vấn đề nằm ở đâu.” Buổi thôi miên tiến hành rất thuận lợi, trọng tâm chính là tình trạng và tâm lý sau khi anh ta mất bố mẹ. Khi buổi thôi miên sắp kết thúc, nhà thôi miên giữ lại những ký ức chôn sâu trong tiềm thức đã khai thác được lúc anh ta bị thôi miên. KẾT LUẬN BỆNH ÁN Giết vợ trong mơ, ngoài việc xu hướng bạo lực, di truyền và bóng ma do tận mắt chứng kiến bố giết mẹ có đôi chút quan hệ với nhau thì đó không phải điểm mấu chốt. Quan trọng ở đây là anh ta khao khát có một thời thơ ấu hoàn chỉnh. Trên thực tế trọng điểm giấc mơ giết vợ nằm ở quá trình xử lý thi thể. Anh ta đã tận mắt nhìn thấy mẹ chết, vì vậy chẳng còn ôm chút hy vọng nào, hy vọng mẹ có thể sống lại là quá xa vời. Bởi vậy anh ta đặt toàn bộ kỳ vọng vào bố, anh ta hy vọng bố mình không bị trị tội, như vậy ít nhất anh ta còn có một gia đình đơn thân chứ không phải mồ côi cả bố lẫn mẹ. Trong giấc mơ, anh ta càng xử lý thi thể gọn gàng sạch sẽ càng dễ dàng trốn thoát sự trừng trị của pháp luật. Cũng có nghĩa tuy mất mẹ nhưng anh ta vẫn còn có bố. Trên phương diện luật pháp, nếu sau khi mưu sát có thể tiêu hủy toàn bố chứng cứ và không thể định tội, vụ án sẽ trở thành vụ mưu sát hoàn mỹ. Vì vậy giấc mơ của anh ta chú trọng tạo ra vụ mưu sát hoàn mỹ, mượn nó để vỗ về giả tưởng bố anh ta sẽ không bị định tội giết vợ. Anh ta sẽ không mất đi cả hai người thân, thời thơ ấu cũng không thê thảm, không phải chịu nhiều áp lực tâm lý nặng nề. Chúng ta đều hiểu, mọi chỉ trích và bàn tán xuất phát từ tội lỗi của bố anh ta. Anh ta vẫn luôn canh cánh trong lòng về những hồi ức thời thơ ấu, cho đến tận bây giờ, vì vậy khi cân nhắc chuyện kết hôn, anh ta kiên quyết bỏ qua kiểu phụ nữ giống mẹ mình bởi sợ sẽ giẫm phải vết xe đổ của bố. Anh ta hiểu rõ chính tính cách dữ dằn và việc ngoại tình của mẹ đã dẫn tới kết quả cực đoan này, và người chịu tổn hại lớn nhất lại chính là anh ta. Sau khi kết hôn và có con, tâm lý khiếm khuyết đó của anh ta được bù đắp phần nào, sự dịu dàng của vợ anh ta và sự ấm áp mà gia đình mang lại đã khiến anh ta không còn ôm bất cứ hoang tưởng và giả thuyết nào về mẹ mình nữa. Nhưng quá khứ mất người thân và phải chịu đựng sự chỉ trích, bàn tán vẫn luôn ám ảnh anh ta, sau khi so sánh với con trai mình lại càng bùng lên mãnh liệt hơn. Anh ta từng nói bắt đầu mơ thấy ác mộng từ ba, bốn năm trước, lúc đó con trai anh ta tầm tám, chín tuổi, bằng tuổi lúc anh ta nhìn thấy bố giết mẹ. Vì vậy anh ta bắt đầu nhớ lại thời thơ ấu của mình thông qua giấc mơ này. Anh ta đã tận mắt chứng kiến tất cả, bản thân anh ta đã trải qua những chuyện đáng lẽ anh ta không nên phải chịu đựng, ngoài hiện thực anh ta đã chẳng còn ôm bất cứ hy vọng nào, thậm chí trong giấc mơ anh ta cũng dùng phương thức chuyển đổi để biểu đạt nguyện vọng của mình. Đề nghị anh ta nên kể chuyện này với vợ, anh ta đã chịu đựng quá nhiều điều không đáng phải chịu đựng và đã gánh vác quá nhiều rồi. Mời các bạn đón đọc Sổ Tay Nhà Thôi Miên Tập 2 của tác giả Cao Minh.
Thi Nhân và Sát nhân
Thi nhân và Sát nhân là tác phẩm thứ chín trong bộ tiểu thuyết trinh thám quan án viết về Địch Nhân Kiệt – vị thần thám danh tiếng lẫy lừng thời Đường, dưới thời Võ Tắc Thiên. Năm 670, Địch Công vẫn là huyện lệnh của Huyện Phổ Dương. Khi lưu lại Quyên Thành, ông được Lỗ Tri huyện mời đến đến tham dự dự bữa tiệc của các thi nhân. Nhưng chưa kịp đàm đạo thơ phú, Địch Công đã bị cuốn vào các vụ án mạng và những bí ẩn liên quan đến tín ngưỡng thờ hồ ly trong vùng. Một vị Cống sĩ bị sát hại ngay trong buồng riếng. Người ta đồn đại, chàng bị một con hồ ly đội lốt giai nhân quyến rũ rồi cắn chết. Một thiếu nữ sống cùng bầy cáo trong miếu thờ hắc hồ. Người ta nghi hoặc nàng đang nắm trong tay những bí mật động trời. Trăng rằm ngày một sáng, liệu chân tướng sự việc có nhanh chóng được soi tỏ? Địch Công chỉ còn một cơ hội cuối cùng để tìm ra kẻ sát nhân máu lạnh đang ẩn tàng giữa những thi nhân danh tiếng. *** Robert Van Gulik (1910-1967) là một nhà Đông phương học uyên thâm, từng học Pháp luật và Ngôn ngữ phương Đông tại Hà Lan; năm 1935 nhận học vị tiến sĩ nhờ công trình nghiên cứu về Ấn Độ, Tây Tạng (Trung Quốc) và Viễn Đông. Những năm tiếp theo, liên tục làm công việc của một quan chức ngoại giao tại Trùng Khánh, Nam Kinh (Trung Quốc), Tôkyô (Nhật Bản) và một số nước khác; cuối đời trở thành đại sứ Hà Lan tại Nhật Bản. Ông là tác giả của hàng loạt cuốn sách nổi tiếng về văn hóa phương Đông, như “Trung Quốc cổ đại cầm học”, “Kê Khang cầm phú”, “Trung Quốc hội họa giám thưởng”, “Địch công án”, “Xuân mộng tỏa ngôn”, “Bí hí đồ khảo”, Trung Quốc cổ đại phòng nội khảo”… Celebrated Cases of Judge Dee (Địch Công Án/ Những cuộc điều tra của quan Địch) gồm 16 tập. Một loại tiểu thuyết trinh thám - công án về quan án Địch Công được xây dựng dựa trên nguyên mẫu của tể tướng Địch Nhân Kiệt (630 - 700) một nhân vật có thật sống vào đời nhà Đường thế kỷ thứ VII. Sinh tại Tĩnh Châu, phủ Thái Nguyên (Sơn Tây) Địch Nhân Kiệt đã làm quan tại các địa phương dưới các chức vụ huyện lệnh, Pháp tào Tham quân, Tuần phủ,Thứ sử. Năm 47 tuổi ông về kinh đô Trường An làm Đại lý thừa Tự khanh rồi lần lượt được thăng lên Thị ngự sử, Thị lang bộ Công, thượng Thư tả thừa, hai lần làm Trung thư lệnh (tể tướng) và đô đốc dưới quyền nữ hoàng đế Võ Tắc Thiên. Phẩm chất đạo đức và tài phá án của ông đã được người đời ca tụng sủng ái đến mức như huyền thoại. Không những là người có hiểu biết về pháp luật, về tâm lý con người, Địch Công còn biết cả kiếm thuật, võ thuật lẫn chữa bệnh, một quan toà cổ đại Trung Quốc mang dáng dấp của Sherlock Holmes... Cùng với bốn hộ vệ mưu trí, dũng cảm, xả thân vì chủ như Hồng Lương, Mã Tôn, Triệu Thái và Tào Can - những giang hồ hảo hán được ông giác ngộ và cho đi theo, Địch Công đã phá được rất nhiều vụ án ly kỳ. Robert Van Gulik cũng khéo léo đưa vào bộ tiểu thuyết trinh thám này những nét văn hóa, lịch sử, phong tục của Trung Quốc.  *** Địch Công kỳ án là bộ tiểu thuyết 16 tập thuộc dòng trinh thám quan án. Nội dung tác phẩm xoay quanh nhân vật Địch Nhân Kiệt và các trợ thủ thân tín, cùng những vụ kỳ án muôn màu muôn vẻ ông đã phá giải trên hành trình thăng tiến từ một Huyện lệnh lên đến chức Tể tướng. Có thể nói, tác giả đã hội tụ và đúc kết những gì tinh hoa nhất của hai dòng trinh thám phương Đông và phương Tây vào kiệt tác Địch Công kỳ án. Bộ tiểu thuyết được viết theo phong cách đậm chất duy lý, đồng thời cũng là tác phẩm trinh thám phương Tây đầu tiên đi theo mô tuýp trinh thám quan án và mang lại sức sống mới cho dòng trinh thám đậm chất phương Đông này. Nhờ vậy mà đến tận bây giờ, Địch Công kỳ án vẫn giữ vị trí độc tôn đặc biệt, là tác phẩm thành công nhất trong dòng trinh thám quan án. *** Nhân vật chính ĐỊCH NHÂN KIỆT: huyện lệnh Phổ Dương, một trấn huyện thuộc địa phận phủ Kim Hoa. Ông thường được gọi là “Địch Công” hay “Huyện lệnh”. Các nhân vật khác LỖ QUAN TÙNG: tri huyện Quyên Thành, một thi sĩ hạng xoàng. CAO PHONG: Sư gia của nha phủ Quyên Thành. THIỆU PHÀN VIÊN: cựu đại học sĩ Hàn lâm viện. TRƯƠNG LAM BA: thi sĩ cung đình. NGỌC LAN: một nữ sĩ danh tiếng. NHƯ Ý: một thiền sư. MẠNH TÔ HẢI: một thương gia buôn trà. TỐNG NHẤT VĂN: một cống sỹ nghiên cứu lịch sử. TIỂU PHƯỢNG: một vũ nữ. CHU HÔNG: vệ nữ miếu Hắc Hồ. Các vụ án trong truyện Vụ án CỐNG SĨ BỊ CỨA CỔ. Vụ án NỮ THI SĨ SÁT NHÂN. Vụ án VŨ NỮ BỊ ÁM HẠI. Mời các bạn đón đọc Thi Nhân và Sát nhân của tác giả Robert van Gulik & Tùng Vũ (dịch).