Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Oánh Tâm - Cửu Lộ Phi Hương

Ngọc Trần vốn là một sát thủ ưu tú của Tuyết Nhạn Đường. Hắn lãnh đạm vô tình, tàn nhẫn nâng kiếm đoạt mạng người mà chẳng hề chớp mắt. Khi đường chủ Tuyết Nhạn Đường đã đến gần cái chết, cần một trái tim của nữ nhân đã động tâm làm thuốc dẫn nhằm kéo dài tính mạng. Nhiệm vụ này, giao cho Ngọc Trần. Mà nữ tử hắn cần phải lấy được trái tim ấy, là Oánh Tâm. *** Thu khẽ vờn, lá vàng nhẹ rơi. Còn nhớ mùa thu nắm ấy, Ngọc Trần rời phương Bắc tuyết phủ đi đến vùng Giang Nam ấm nắng. Lần đầu hắn gặp Oánh Tâm, là khi nàng giữa quán rượu mải bận rộn bưng ra cho khách. Ngọc Trần cố ý bước đến gần để nàng va phải mình khiến rượu trên tay nàng đổ hết vào người hắn. Oánh Tâm hoảng hốt luôn miệng xin lỗi, khi ngẩng mặt lên chạm phải ánh mắt hắn, nàng liền sững sờ. Lần đầu gặp gỡ, hai ánh mắt chạm nhau giữa chốn huyên náo. Một lần va chạm, kéo theo quyến luyến cả một đời. Ngọc Trần đã bước vào cuộc đời của Oánh Tâm như thế. Từ sau lần gặp ở quán rượu, Ngọc Trần đã lưu lại bên người nàng, sáng cùng nàng đi bán rượu, tối theo chân nàng về nhà. Hắn đã được giao phó rất kỹ lưỡng, phải kiên nhẫn chờ cho Oánh Tâm động lòng với hắn, sau đó moi tim nàng đem về. Ngọc Trần vốn là một sát thủ lạnh lùng vô cảm, hắn làm sao biết được thế nào mới có thể khiến Oánh Tâm yêu mình. Cho nên hắn chỉ có thể lẳng lặng ở bên cạnh nàng, giúp đỡ nàng khi cần thiết, phụ nàng nâng những đồ vật nặng nề, khi có nguy hiểm cũng sẽ bảo hộ nàng chu toàn. *** Đông thổi gió, tuyết trắng ngập trời. Nhưng cứ thụ động chờ Oánh Tâm yêu mình thì cũng không phải là cách hay. Các huynh đệ trong giáo phái bảo hắn nên diễn một màn "anh hùng cữu mỹ nhân" để Oánh Tâm có thể động tâm sớm hơn. Phụ mẫu Oánh Tâm vốn đã không còn, nàng sống cùng với một người ca ca chậm phát triển. Các huynh đệ trong giáo phái đã cho người bắt cóc ca ca nàng, chờ Ngọc Trần đến cứu. Nhưng chẳng ngờ người ca ca này không chỉ có đầu óc ngu dại mà sức khỏe vô cùng yếu, bị trói một đêm giữa trời tuyết liền qua đời. Lúc Ngọc Trần đưa Oánh Tâm tới nơi, thứ mà nàng nhìn thấy là thi thể đã lạnh của người thân duy nhất. Oánh Tâm không gào khóc, không thương tâm khổ sở, nàng chỉ lẳng lặng ôm lấy thi thể ca ca mình, cứ như vậy bình tĩnh tiếp nhận việc này. Chỉ là về sau, Ngọc Trần đã không còn thấy Oánh Tâm cười nữa. Huynh đệ trong giáo phái nói rằng trong lòng Oánh Tâm chắc chắn đang rất khổ sở, phải nhân cơ hội này làm cho nàng vui. Oánh Tâm thích ăn đường, đặt biệt là bánh đường quế hoa, Ngọc Trần liền bất chấp trời tuyết mà lặn lội lên trấn đem bánh về cho nàng. Oánh Tâm nhận được bánh quế hoa, không nói một lời liền òa khóc, sau đó lại mỉm cười. Ngọc Trần cảm thấy nàng khó hiểu, nhưng hắn lại không hiếu kỳ. Hay nói đúng hơn là hắn chưa từng hiếu kỳ với bất cứ thứ gì trên thế gian này. Sau đó, huynh đệ giáo phái nói với Ngọc Trần rằng Oánh Tâm đã động tâm rồi. "Ngọc Trần vốn là nên tin tưởng huynh đệ của mình, nhưng trong nội tâm của hắn lại luôn có một thanh âm nói với hắn, không, không phải, nhất định là không nhanh đến vậy, nhất định là không sớm đến như vậy. Hắn tiếp tục kề cận bên người Oánh Tâm, từ đầu đông đến cuối đông, bọn họ ở cùng một chỗ vượt qua mùa đông cực kì lạnh lẽo này." Nhưng mà, cho dù Ngọc Trần trốn tránh như thế nào, thì điều gì cũng sẽ đến thôi... *** Xuân đung đưa, đào hoa phiêu tán. Ngày Ngọc Trần ra tay động thủ với Oánh Tâm, là một ngày sau tiết Kinh Trập tháng ba. " “Ta trở về là để giết cô.” Hắn bình tĩnh nói ra lời này. Thân hình Oánh Tâm hơi cứng đờ, lập tức chậm rãi xoay người lại. Nét mặt của nàng bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của hắn quá nhiều. Dường như Oánh Tâm vẫn luôn như thế này. Lúc hắn mở miệng nói ra một sự việc có thể khiến người khác giật cả mình thì nàng vẫn luôn luôn bình tĩnh tiếp nhận. Song khi gặp phải những sự việc có thể xem là vô cùng bình thường, chỉ có như thế mà thôi thì nàng thường sẽ lại đỏ cả vành mắt. Hắn vẫn luôn không lý giải được nàng. “Chàng nhất định phải… Động thủ ngay ngày hôm nay sao?” Những câu hỏi của nàng, cũng hầu như giống như thế, không hề theo lẽ thường. Không thèm để ý là hắn đang muốn giết nàng, mà lại chỉ để ý thời gian hắn muốn giết nàng mà thôi. “Phải.” Hắn cũng không có thói quen nói nhiều, “Nhất định phải là hôm nay.” “Tại sao?” “Vì hôm qua ta đã biết, cô đã động tâm với ta. Mà nhiệm vụ của ta chính là, sau khi cô đã động tâm với ta thì phải giết cô.” Oánh Tâm cười cười, “Nếu thế thì từ ngày chàng gặp em thì chàng đã có thể giết em rồi.” Nàng nói xong lời này, lại trầm mặc một lúc, “Chàng có thể… dời lại một ngày không? Hôm nay em… không muốn…” “Nhiệm vụ của ta không thể bị trì hoãn." Vừa mới nói xong, thanh kiếm của hắn hướng về phía trước, không có chút do dự nào, một kiếm xuyên tim. " *** Ngọc Trần mang theo trái tim Oánh Tâm trở về phương Bắc. Chỉ là trên đường đi, hình ảnh Oánh Tâm lại xuất hiện ở khắp mọi nơi, tần suất Ngọc Trần không thể khống chế mà nhớ về nàng cũng ngày một nhiều hơn. Thậm chí có khi, hắn phải nghi ngờ rằng có lẽ Oánh Tâm chưa hề chết. Nếu không tại sao lại có thể xuất hiện trước mặt hắn một cách chân thật mà sinh động đến như thế. Có lẽ cảm xúc hiện tại của Ngọc Trần, chính là từ mà Oánh Tâm đã từng nói nhưng hắn nghe không hiểu: tưởng niệm. Về đến Tuyết Nhạn Đường, Ngọc Trần dâng trái tim của Oánh Tâm lên cho đường chủ. Thế nhưng lão ta lại ghét bỏ hất trái tim đi như một thứ thịt thối nát. Lão đường chủ phẫn nộ mắng chửi Ngọc Trần, đồng thời cũng tiết lộ sự thật. Hóa ra Ngọc Trần hắn là một tuyết yêu ngàn năm vốn bị giam giữ trong nhà lao Tuyết Nhạn Đường đã từ rất lâu trước kia rồi. Trong nhà lao u tối ấy chỉ có hắn một thân một mình đếm thời gian trôi qua. Đến một ngày có một tiểu cô nương quét dọn nhà lao ngày ngày tới làm bạn với hắn. Cô nương nói mình không có tên, hắn liền đặt tên cho nàng là Oánh Tâm, nghĩa là trái tim trong suốt thuần khiết. Cô nương vui mừng nói rằng sẽ lấy ngày mình có tên làm ngày sinh thần. Sinh thần của nàng sẽ là hôm nay, là một ngày sau tiết Kinh Trập. Một ngày sau tiết Kinh Trập. Cuối cùng thì Ngọc Trần đã hiểu vì sao Oánh Tâm lại cầu xin hắn giết nàng vào ngày khác. Bởi đó là sinh thần của nàng. Hóa ra thứ mà đường chủ cần, không phải là trái tim động tâm của nàng, mà chính là giọt máu tim của tuyết yêu. Hóa ra để đạt được mục đích, đường chủ đã phong ấn ký ức của tuyết yêu bằng cách lấy tim ra khỏi lồng ngực hắn, để hắn trở thành Ngọc Trần. Đường chủ vốn là muốn hắn tiếp cận Oánh Tâm, giao nhiệm vụ cho hắn giết nàng, để hắn phải đau khổ mà phun ra giọt máu tim ấy. Thế nhưng khi ở bên Oánh Tâm, hắn không có trái tim, thì làm sao có cảm xúc, làm sao biết đau khổ mà giao ra máu tim? Để rồi khi tìm lại được trái tim và đặt vào lồng ngực, bao nhiêu cảm xúc và ký ức ồ ạt tràn về như con thác lớn. Không phải hắn không yêu Oánh Tâm, mà là hắn không có trái tim để chứa đựng tình yêu đó. Khi hắn có được cũng là lúc hắn đau đớn khổ sở đến chết đi sống lại, tình cảm rung động của hơn nửa năm qua đồng loạt xuất hiện trong lòng hắn. Cảm xúc, tình yêu của Ngọc Trần dành cho Oánh Tâm vốn bị khóa chặt bởi phong ấn, giống như kỷ vật bị cất giấu nơi rương hòm khóa kín. Thì nay trái tim mà hắn tìm lại được, là chìa khóa hóa giải phong ấn, mở ra chiếc rương chứa đựng tầng tầng tình cảm. Đến khi Ngọc Trần nhận ra tình yêu của mình dành cho Oánh Tâm thì nàng đã chết rồi, nàng chết dưới mũi kiếm của hắn. Tất cả, đều đã quá muộn. Thế sự quả thật vô thường. Ban đầu là Ngọc Trần hắn tiếp cận nàng, từng bước từng bước chiếm được tâm của Oánh Tâm. Sau đó hắn ra tay sát hại nàng để lấy trái tim đem về. Để rồi giờ đây hắn lại vì thứ ái tình của mình dành cho Oánh Tâm cùng vô vàn xúc cảm hối hận, oán trách mà phun ra giọt máu tim và chết đi. Cuối cùng tình yêu đau thương của hắn hóa thành bông tuyết nhỏ hòa cùng cơn mưa tuyết đầu mùa lượn lờ khắp nơi trên bầu trời phương Bắc. Rốt cuộc, là ai đoạt tâm ai đây?  _________________ " ": trích từ truyện Review by #Anh Dung Hoa - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 *** Ngọc Trần là một sát thủ ưu tú, lúc giết người không hề có tạp niệm, sau khi giết người cũng hoàn toàn chưa từng sợ sệt bao giờ. Nhưng sau khi giết Oánh Tâm, Ngọc Trần lại bắt đầu thường nhớ tới nàng. Oánh Tâm tựa như đã trở thành một u linh như thế nhân thường nói, xuất hiện trong giấc mộng của hắn, đột nhập vào tâm trí của hắn, thỉnh thoảng còn xuất hiện trước mặt hắn chỉ trong một cái nháy mắt, khiến hắn thất thần. Hắn đi càng xa thì càng suy nghĩ nhiều hơn. Đột nhiên hắn lại nghĩ đến một từ mà trước kia Oánh Tâm đã từng nói với hắn, nhưng hắn lại không hiểu: tưởng niệm. Oánh Tâm tựa như đã biến thành giọt mưa trong mây, cơn gió nhẹ bên hồ, còn biến thành cái chau mày giữa chân mày hắn. Ngọc Trần rất hoang mang. Hắn không biết rốt cuộc mình đang bị cái gì nữa. Thời điểm ở cùng một chỗ với Oánh Tâm, khi nhìn thấy nàng cười hắn cũng cảm thấy bình thường, khi nàng ầm ĩ cũng thấy bình thường, nhưng sau khi hắn giết nàng, thân ảnh của Oánh Tâm ngay lập tức như bị mất khống chế, luôn xuất hiện trong cuộc sống của hắn, từng giây từng phút, ở khắp mọi nơi, chưa từng dừng lại. Càng về sau, đường đi càng dài, sự xuất hiện của Oánh Tâm ngày càng nhiều hơn, gần như đã ảnh hưởng đến lộ trình của hắn. Thế nên mỗi khi nhớ tới nàng, hắn đều sẽ bước đến ven đường, tìm một bóng cây ngồi xuống, sau đó từ trong ngực lấy trái tim của Oánh Tâm ra, mở ra tầng tầng lớp lớp vải bao phủ, nhìn trái tim hệt như hòn đá màu đen của nàng mà ngẩn người. Đây là trái tim Ngọc Trần đã lấy ra sau khi giết chết Oánh Tâm. Hắn dự định sẽ đem nó về làm thuốc. Trái tim của Oánh Tâm vừa cứng vừa đen, tuyệt đối không giống bộ dạng mỉm cười bình thường của nàng chút nào. Lúc Oánh Tâm cười… Ngọc Trần ngẩng đầu, nhìn thấy hoa lê trong rừng rì rào rơi xuống. Hắn nghĩ, lúc Oánh Tâm cười nên là như thế, hệt như cơn gió mùa xuân, mơn man trên mặt, lại còn có thể an ủi lòng người. Cũng chính trong thời khắc thoáng chốc này, hắn như đã trở lại cái ngày mình động thủ với Oánh Tâm… Mời các bạn đón đọc Oánh Tâm của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trời Đất Tác Thành - Tang Giới
Nếu thích sự mạo hiểm cùng một chút liều lĩnh, Trời đất tác thành của tác giả Tang Giới là tác phẩm dành cho bạn. Định mệnh đã để Doãn Bích Giới gặp lại Kha Khinh Đằng trên chuyến tàu Bốn Mùa. Tưởng rằng sau từng ấy năm, cô có thể dứt bỏ mối quan hệ với người đàn ông này, thế nhưng Doãn Bích Giới vẫn lựa chọn quay lại khi nghĩ Kha Khinh Đằng có thể đang gặp nguy hiểm. Từ đây, cô lại một lần nữa bước vào thế giới của anh, một thế giới đầy ắp sự nguy hiểm. Bản thân Doãn Bích Giới cũng không biết rằng, “thiên la địa võng” mà cô phải đối mặt là do Kha Khinh Đằng tạo nên để kéo cô về bên mình. *** Tình Lộ Hệ Liệt của Tang Giới gồm có: Cảm Mến Không Sợ Muộn Không Phải Em Không Yêu Tùy Tình Sở Dục Tình Có Chủ Ý Trời Đất Tác Thành *** New York, Mỹ. Bởi vì nằm tại phía Đông nước Mỹ, nhiệt độ ở New York không giống như Los Angeles thích hợp để ở lại, mùa lạnh nhất cả năm hẳn là vào tháng 1 và 2, nhiệt độ trung bình cơ bản khoảng -3~4oC. Doãn Bích Giới từ trên xe bước xuống, nắm áo gió trên người thật chặt, hướng đến cửa chính của biệt thự. Lúc đến cửa cô đã được quản gia đưa vào phòng khách, trời gần chập tối, cả thành phố New York bao phủ bởi ánh mặt trời mỏng manh. “Doãn tiểu thư.” Quản gia đương nhiên biết cô, lúc này đóng cửa lại, cung kính cười nói, “Mời cô vào phòng khách nghỉ ngơi một lúc, Kha tiên sinh ở phòng ngủ, lát nữa sẽ đi xuống.” Cô khẽ gật đầu, lúc này đưa ra gói to xách trong tay chuyển sang ông ta. “Đây là?” Quản gia có chút nghi hoặc mà nhận lấy. “Thịt xiên nướng.” Vẻ mặt cô thản nhiên, lời ít mà ý nhiều, “Bán thành phẩm, ông vào phòng bếp bảo người ta chế biến một chút.” Trong lòng quản gia đương nhiên rõ ràng đặc quyền của cô, lập tức dựa theo ý của cô đi làm. Cô ho nhẹ một tiếng, khom lưng ngồi xuống sofa. ... Mời các bạn đón đọc Trời Đất Tác Thành của tác giả Tang Giới.
Hay Là Mình Sống Chung - Hồng Cửu
Được biết nhiều với tác phẩm Chờ em đánh răng xong nhé, nhưng nhiều tác phẩm tiếp theo của Hồng Cửu lại không thực sự nổi bật hẳn lên. Tuy nhiên, với Hay là mình sống chung, Hồng Cửu đã cho bạn đọc thấy một phong cách rất khác. Một câu chuyện độc đáo và không kém phần hài hước về một cặp đôi oan gia: Tiền Phi và Lý Diệc Phi. Tiền Phi, một cô gái bình thường, không có gì nổi trội, dễ mềm lòng và hơi chút “keo kiệt”. Lý Diệc Phi, một anh chàng công tử, đẹp trai, độc thân nhưng cũng độc mồm độc miệng không kém. Do nhiều biến cố về mặt tình cảm cũng như nhiều sự tình cờ của số phận mà run rủi hai con người trái ngược này ở chung một nhà. Lý Diệc Phi thuê nhà của bà chủ là Tiền Phi dở hơi, ngốc nghếc. Cuộc sống cứ phải gọi là trôi qua trong những tình huống dở khóc dở cười. Nhiều khúc mắc hiểu nhầm vui nhộn và thú vị liên tiếp xảy ra khiến họ ngày càng xích lại gần nhau hơn. Diệc Phi đại thiếu gia IQ cao EQ thấp thế mà cũng bị cô chủ nhà Tiền Phi làm cho rung động. Sau những ngày làm việc mệt mỏi, một cuốn sách vui nhộn và đầy tinh thần lạc quan như Hay là mình sống chung chắc chắn sẽ mang đến những giây phút thư giãn thoải mái cho bạn đọc. *** Mười một giờ đêm, Tiền Phỉ lái xe đến trước cửa khách sạn Trường Anh. Cô lại gửi thêm một tin nhắn nữa hỏi Uông Nhược Hải: “Anh đang ở đâu? Khi nào thì anh về?” Khoảng chừng 5 phút sau Uông Nhược Hải mới trả lời một câu: “Anh phải tăng ca cùng cấp trên, đêm nay không về, em mau ngủ sớm đi.” Tiền Phỉ khẽ cắn môi, đi vào khách sạn. Diêu Tinh Tinh đang trên sô pha trong đại sảnh đợi cô, thấy cô đi vào, “sạt” vội đứng lên giữ chặt lấy cô, kích động giống như trời sắp sập xuống, cằn nhằn nói với cô: “Sao bà lại chậm chạp như vậy? Tôi đã chờ bà gần một tiếng đồng hồ rồi, chậm thêm một lát nữa, hai kẻ kia có thể đã làm xong việc trở về nhà rồi cũng nên, bà còn bắt gian gì nữa?” Tiền Phỉ hỏi lại: “Bà chắc chắn Uông Nhược Hải đưa một cô gái đến đây thuê phòng?” Diêu Tinh Tinh đấm ngực dậm chân: “Bà còn nghi ngờ cái gì nữa? Thị lực của tôi từ bé đến lớn có bao giờ dưới 1.5 chưa? Tôi cũng đã sớm nói với bà, Uông Nhược Hải có gì đó khác thường, tên đó chắc chắn có người khác bên ngoài! Làm gì có ai ngày nào cũng đi xã giao chứ?” Bước đến thang máy quẹt thẻ phòng, nhưng hai cô lại không có thẻ, Diệu Tinh Tinh nhân lúc không ai chú ý kéo Tiền Phỉ về phía cầu thang bộ. ... Mời các bạn đón đọc Hay Là Mình Sống Chung của tác giả Hồng Cửu.
Cửu Gia, Đừng Làm Vậy - Cửu Lộ Phi Hương
Chuyện may mắn nhất trong đời Nhẫm Cửu là “nhặt” được một “đại nhân vật” hôn mê bất tỉnh mang về nhà, chờ ngày lấy làm phu quân! Chuyện kém may mắn nhất trong đời Sở Cuồng là trúng tập kích trọng thương, đã vậy muốn tìm lại thiết bị bay trở về còn phụ thuộc vào nữ thổ phỉ Nhẫm Cửu! Chiến binh mạnh mẽ, lý trí Sở Cuồng vừa chống lại kẻ thù truy sát, vừa phải nhẫn nhịn nữ thổ phỉ theo đuổi. Rốt cuộc là Nhẫm Cửu bỏ cuộc hay Sở Cuồng không chịu được mà đầu hàng đây!? Cửu Lộ Phi Hương là tác giả của trang tiểu thuyết Tấn Giang, một em gái mũm mĩm thích ăn thịt, thường viết truyện vừa, trong tác phẩm không tỏ vẻ uyên thâm hay màu mè, cách hành văn ngắn gọn, dễ hiểu và hài. *** Một ngày đầy nắng và gió, Nhẫm Cửu ngửa đầu ngủ trên chiếc ghế đá bọc da hổ ở đại sảnh trong trại. Mấy hôm nay tới tháng, Nhẫm Cửu cảm thấy trong người máu chảy thành sông, đau đến nỗi nửa người tê liệt, trong lòng hết sức sầu muộn. Thêm vào trước đó xuống núi cướp chồng, tướng công tú tài nàng hằng mong nhớ lại vắt lụa trắng lên xà nhà dọa tự tử, thà chết cũng không chịu làm nam nhân của nàng, Nhẫm Cửu cảm thấy thể diện của mình bị tổn hại, tình cảm trắc trở, vô cùng buồn bã. Trở về sơn trại, mấy ngày liên tiếp Nhẫm Cửu cũng không lấy lại được tinh thần. Con hổ trắng nhỏ sáu tháng tuổi bên chân chà chà vào quần Nhẫm Cửu, đôi mắt sáng long lanh nhìn nàng. Nhẫm Cửu mệt mỏi đá nó một cước: “Đi đi, đi chơi với Đại Hoàng đi, đại gia hôm nay chỉ còn nửa mạng, không có sức điên với ngươi.” Đại Bạch gầm gừ vài tiếng rồi lại cố gắng nhảy nhót, thấy nàng vẫn nằm đó như chết rồi, nó vụng về cắn quần Nhẫm Cửu kéo ra ngoài. Nhẫm Cửu không có sức tranh với nó mà nằm đó như một thi thể, mặc nó kéo nàng từ trên ghế đá xuống như đang đùa giỡn, rồi từng bước từng bước loạng choạng lôi ra ngoài. “Đại Bạch, ngươi có biết ngươi lôi đến đâu đại gia chảy máu đến đó không hả, ngươi quay đầu nhìn thử xem, ngươi làm máu chảy đầy đất rồi kìa.” Đại Bạch mặc kệ Nhẫm Cửu càu nhàu, mãi đến khi kéo nàng đến trước bục cửa cao cao, nó không vượt qua được, chỉ đành chà chà vào mặt Nhẫm Cửu giả ngây thơ. Nó vẫn còn nhỏ, gai trên lưỡi vẫn chưa cứng, liếm liếm khiến Nhẫm Cửu ngứa ngáy khó chịu. ... Mời các bạn đón đọc Cửu Gia, Đừng Làm Vậy của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Người Đàn Ông Của Tôi - Dung Quang
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là sống và chết, cũng không phải là đứng trước mặt người nhưng không thể nói “em yêu anh”, mà là, rõ ràng là tôi yêu người, nhưng người lại không biết, lại còn muốn giới thiệu đối tượng cho tôi! Chỉ cần anh tốt với em một chút, chỉ cần mỗi ngày anh cười với em nhiều một chút, thì em nhất định sẽ không dễ dàng chuyển anh ra ngoài, để thay thế một người khác vào trong trái tim em đâu. Bởi vì hiện tại, toàn bộ nơi này đều là của một người tên Trình Lục Dương, không chứa nổi ai khác nữa rồi.“Thư Tình, trên đời này có vô vàn những điều chưa chắc chắn. Nhưng anh hy vọng em hiểu rằng, chỉ cần nơi đó có anh là em có thể yên lòng mơ một giấc mộng bình yên và tươi đẹp…” Truyện Người Đàn Ông Của Tôi của tác giả Dung Quang thuộc thể loại truyện ngôn tình, đề cập đến một vấn đề khá nhạy cảm trong tình yêu đó là những con người thuộc thế hệ và tầng lớp khác nhau. Nội dung quyển này có thể gọi là cùng chủ đề với tác phẩm Tình Sinh Ý Động của Tùy Hầu Châu. Đó là thầy và trò, họ gắn bó với nhau trong từng buổi học, từng con chữ nhưng cô học trò lại cảm nắngvà tấn công thầy của mình. Anh làm sao có thế từ chối tình cảm kia và giữ trọn vẹn chữ thầy to lớn trong lòng mọi người đây! *** Thư Tình đi từ từ ra khỏi cổng chính của giảng đường thì thấy ở đằng xa có một chiếc xe Volvo màu đen đang đứng đợi cô. Cô vội vàng cúi đầu giả vờ như không thấy, sau đó bước nhanh hơn đi về phía con đường nhỏ. “Thư Tình”. Giọng nói trầm thấp đó vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của giảng đường không người, vang vào trong tai cô. Thư Tình không lên tiếng, bước chân cũng nhanh hơn, cô vô thức nắm chặt quyển “Giáo trình tiếng Pháp căn bản” trong tay, khẩn trương đến nỗi sống lưng cũng cứng đờ. Cố Chi biết cô đang trốn tránh anh, anh không nói hai lời, dứt khoát bước nhanh về phía cô, nắm chặt lấy cổ tay cô, thản nhiên nói một câu: “Lên xe”. Thư Tình giật mình suýt nhảy dựng lên, cô xoay người thật nhanh sang chỗ khác, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Giáo sư Cố, có gì thì thầy hãy nói ở đây đi, em còn phải…..”. Cô chần chờ trong chốc lát, suy nghĩ nhanh trong đầu, “Em còn phải xuống văn phòng một chuyến, phụ đạo viên có tài liệu muốn em chỉnh lại”. Ánh mắt Cố Chi lạnh xuống, anh lạnh lùng nói một câu: “Vậy sao? Vừa rồi khi tôi tới đây, tôi còn gặp em ấy đang lấy xe ở bãi đậu xe, chuẩn bị về nhà”. Sắc mặt Thư Tình cứng đờ, ngượng ngùng ho một tiếng, không nói gì nữa. Đối phương nhanh chóng buông lỏng tay ra, chỉ nói lại một lần: “Lên xe”. ... Mời các bạn đón đọc Người Đàn Ông của Tôi của tác giả Dung Quang.