Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE , Trọng sinh, Cung đình hầu tước, Kiếp trước kiếp này, Tương ái tương sát, Song trọng sinh... Editor: Yul Yuuki Sống một đời huy hoàng, quyền thế, không ngờ sau khi chết đi lại không đến Địa phủ đầu thai như trong tưởng tượng, mà lại trở thành Cố Thanh Ninh, Tứ tiểu thư của Uy Quốc Công. Cảm nghĩ của Phụng Thái hậu là gì ư??? Chẳng có gì cả. Kinh qua bao sóng gió trong hoàng cung, có gì có thể làm bà biến sắc được nữa. Vì thế, trọng sinh thành Tứ tiểu thư thì trọng sinh đi, ta vẫn cứ sống thoải mái thôi Nhưng, chỉ có một chút không hợp ý, chính là phu quân kiếp trước của nàng, Thành đế Tiêu Dận cũng trọng sinh, còn trọng sinh là đồng bào huynh trưởng của nàng. Vì thế, kiếp trước hành nhau không đã, kiếp này tiếp tục hành nhau. Nhưng này nọ đó đây, hai người phát hiện, hoàng đế lại muốn tước binh quyền, muốn trị tội Uy Quốc Công phủ. Vì thế, bất đắc dĩ bắt tay giảng hòa, quay đầu đi hành nhi tử không hiểu chuyện. - --------------------- Phân cảnh 1: Ngày nọ, Hiếu đế ở Ngự Hoa Viên muốn triệu kiến tân thư đồng của thái tử, nhất thời hứng khởi, muốn khảo giáo một phen. Nhưng mà nhìn biểu tình của người nọ khi đứng trước mặt hắn, tự nhiên từ sâu trong linh hồn trào ra một cổ kính sợ. - Không…Không cần khảo, thưởng một chút đồ vật đi. Vẻ mặt Cố Trạch Mộ bình thản cảm tạ ban thưởng, sau đó quỳ xuống. Chân trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm. Mọi người: … Hiếu đế hai chân mềm nhũn: - Không…Không cần quỳ. Phân cảnh 2: Hiếu đế nghe nói tứ tiểu thư Cố Thanh Ninh của Uy Quốc Công phủ mỹ mạo hiền thục, chuẩn bị hạ chỉ tứ hôn cho nhi tử làm vương phi. Kết quả sau khi ở trong cung hoàng hậu gặp mặt tứ tiểu thư, đêm đó liền mơ thấy thân mẫu Phụng thái hậu chỉ vào mặt của mình mắng một đêm. - Nghịch tử, ngươi muốn rối loạn bối phận? Ngày hôm sau, Hiếu đế tỉnh lại, khóc lóc thảm thiết xé nát thánh chỉ. Hiếu Đế: làm hoàng đế không cần mặt mũi... # xem văn phải biết # 1 - Giả huynh muội, giai đoạn trước chỉ có thân tình, sau khi nam chủ khôi phục thân phận mới có cảm tình. 2 - Triều đại hư cấu, giả thiết vì cốt truyện mà phục vụ. 3 - Giai đoạn đầu chuyện là sinh hoạt gia đình thông thường, sau này sẽ có chút triều đấu, dựa bàn tay vàng đại sát tứ phương. 4 - Không có logic, trạch đấu, quyền mưu, không tồn tại... 5 - Nam chủ kiếp trước có phi tần có thứ xuất, đúng chuẩn hoàng đế. *** HUYNH TRƯỞNG CỦA TA LÀ TIÊN ĐẾ Tác giả: Bạc Hà Miêu Thể loại: Cổ đại, #song trọng sinh, cung đình hầu tước, kiếp trước kiếp này, cung đấu quyền đấu, giả huynh muội, #NGỌT_SỦNG, hài hước, HE Độ dài: 195 chương  Tình trạng: Hoàn edit. “[Sử sách triều Chu - Thành Đế] viết rằng: Phụng thị đức hạnh dịu dàng, hiền lương thục đức, tình cảm sâu nặng với Hoàng đế, nghe tin Hoàng đế băng hà, vô cùng đau thương, nôn ra máu mà đi theo Hoàng đế. Phụng Trường Ninh: Không phải ta, ta không có, đừng nói bậy.” --- Sử sách thật sự là viết bậy. Đúng là Phụng Trường Ninh nôn ra máu mà ra đi theo phu quân Tiêu Dận sau một ngày, nhưng nào phải do tình sâu nghĩa nặng gì, mà là bị hắn ta chọc tức đến chết. Tiền triều hậu cung đều biết, Đế Hậu bất hòa sâu sắc đến mức không nhìn mặt nhau. Sau khi Hoàng đế Tiêu Dận lợi dụng xong nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu thì đã tàn nhẫn xuống tay tiêu diệt.  Đệ đệ ruột Phụng Triển của nàng vùi thây nơi sa trường, những người còn lại của Phụng gia cũng không tránh được thánh chỉ trừng phạt. Phụng gia đã từng vinh quang vạn trượng, giờ đây điêu tàn tắt lụi.  Phụng Trường Ninh ngỡ ngàng trước sự phản bội của Tiêu Dận, đóng cửa cung Khôn Ninh sáu năm, bỏ mặc sự đời. Trong lòng nàng, một chữ “chọc tức vợ yêu mua một tặng một” chẳng thể nào viết hết nỗi đau thương chồng chất. Phu thê càng đi càng xa, vậy thì đời này Hoàng Tuyền Bích Lạc vĩnh viễn đừng bao giờ gặp lại. Không gặp lại thì thôi, thế mà ý chỉ cuối cùng trước khi băng hà của Hoàng đế lại là ‘đừng chôn chúng ta chung lăng tẩm’, lại còn chu đáo xây riêng một tẩm lăng khác bên cạnh cho Hoàng hậu. Phụng Trường Ninh oán chồng lên hận, tức đến ngất xỉu mà cũng lìa đời. Nào ngờ Hoàng Tuyền Bích Lạc chẳng phải điểm tận cùng của sinh mệnh, mà nhân gian bi ai mới là chốn dừng chân một lần nữa của nàng. --- Vào ngày Đế Hậu băng hà, Tam thiếu phu nhân của phủ Uy Quốc công Cố gia trở dạ sinh được một đôi long phượng. Phủ Uy Quốc công danh giá, nam nhân Cố gia đều tham gia quân trường, lại có truyền thống chỉ cưới một chính thê không nạp thiếp. Quốc công phu nhân và ba người con dâu đều là người ngay thẳng chính trực, yêu thương bảo bọc lẫn nhau. Không có thê thiếp tranh sủng, nội trạch đấu đá, bọn trẻ con ba nhà đều bình an mà lớn lên. Phụng Trường Ninh – giờ đã đầu thai thành Cố Thanh Ninh – nghĩ rằng cuộc đời mới này cũng không tệ. Kiếp trước nàng mang trên vai bao gánh nặng của Phụng gia, rồi trọng trách của Mẫu nghi thiên hạ. Giờ đây nàng mới nhận ra, vốn dĩ nàng có thể làm nhiều hơn, sống một cách có ý nghĩa hơn là chỉ dành cả cuộc đời mình cho việc đấu đá từ nội trạch đến hậu cung, cũng như phí bao sức lực vào chuyện ái tình yêu hận với Tiêu Dận.  Được trời cao ưu ái ban cho một cuộc sống mới, gia đình lại yên ả hạnh phúc, nàng quyết định buông bỏ những khúc mắc của kiếp trước, để làm một Cố tiểu thư thuần lương đơn thuần, không còn mang nặng những oán niệm của Phụng Trường Ninh nữa.  Chỉ là, vị huynh trưởng song sinh của nàng – Cố Trạch Mộ - dường như lại không nghĩ được như vậy. Khi băng hà, Tiêu Dận vẫn còn quá nhiều điều luyến tiếc, như mộng ước giang sơn chưa thành, Thái tử chưa đủ trưởng thành để giao lại trọng trách, hay niềm hối hận với người vợ kết tóc cũng như nguyện ước được gặp lại nàng. Đầu thai trở thành Cố Trạch Mộ, hắn chưa buông bỏ được những điều ấy dễ dàng như vậy. Có lẽ vì vậy mà hắn suy tính nhiều hơn, để tâm nhiều hơn, để rồi là người nhận ra vị muội muội song sinh của mình có gì đó thật quen thuộc… Cố Trạch Mộ nhận ra nàng trước, rồi Cố Thanh Ninh cũng nhanh chóng biết được thân phận của hắn.  Có oán trách, có ghét bỏ, rồi cũng có thổ lộ nỗi lòng, nhưng rồi sao chứ? Thời gian đã qua không thể quay trở lại, duyên phận đã tàn chẳng thể nối lại như xưa. Hơn nữa, giờ đây hai người lại là huynh muội, không thể cả đời chẳng nhìn mặt nhau, nhưng cũng chẳng thể có tình cảm gì trái luân thường đạo lý.  Vậy thì làm một đôi huynh muội bình thường, hòa thuận vui vẻ, tôn trọng lẫn nhau, đến khi trưởng thành mỗi người sẽ có con đường của riêng mình. --- Nhưng mà người tính không bằng trời tính boss la nu phu, trời cao cho hai người cùng sống lại hẳn có lý do. Những khúc mắc của Phụng Trường Ninh đời trước, những tiếc nuối chưa thành của Tiêu Dận trước khi lâm chung, lại một lần nữa hiện hữu, để hai người phải cùng nhìn lại những sai lầm của chính mình. Nói về việc nhà, Tiêu Dận và Phụng Trường Ninh kết hôn với nhau vì những toan tính lợi ích, chút tình cảm ân ái thuở ban đầu nhanh chóng bị mài mòn bởi sự nóng nảy của nàng, bởi lòng đề phòng sâu nặng của bậc Đế vương là hắn.  Kiếp này, gặp lại những đứa con đã trưởng thành của chính mình, nhìn thấy ảnh hưởng do sự tổn thương từ cha mẹ lên chúng, hai người mới mới nhận ra, có lẽ trước đây bản thân mình chưa từng làm đúng như mình vẫn nghĩ. Nói đến việc nước, số phận lại đưa đẩy họ phải đối mặt với những người phải chịu oan uổng từ những toan tính của Đế Hậu đời trước. Từ đó, những mảnh ghép dần dần xuất hiện, phác lên những hình ảnh mờ mịt về một âm mưu quá lớn đã dẫn đến bi kịch của kiếp trước.  Có đúng là Phụng Triển đã phản bội, Phụng gia đáng bị tàn lụi, kẻ bị trừng phạt là gian tế mà người được trọng dụng là hiền thần? Tầng tầng lớp lớp những mưu sâu kế hiểm bị vùi lấp qua thời gian ấy, giờ đây Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ có thể tìm được chân tướng rõ ràng? Cuối cùng, nói tới chuyện của hai người. Kiếp trước mặc dù hai người là vợ chồng nhưng đều giấu thật kỹ con người thật của mình, những tổn thương gây ra cho nhau quá lớn và đã ghim vào trong tim quá sâu.  Dường như kiếp này sống lại, hai người bọn họ mới từ từ nàng dâu cực phẩm biết rõ lẫn nhau, nhưng liệu có còn kịp để bù đắp lại tất cả? Thân phận thật sự của Cố Trạch Mộ đời này có đúng là huynh trưởng song sinh của Cố Thanh Ninh? Và hắn có thể làm gì để sửa chữa vết nứt quá lớn giữa hai người, để đưa nàng về lại bên hắn? “Sau khi trọng sinh, trái tim hắn dường như đã nhỏ đi rất nhiều, không hề chứa đựng được cả thiên hạ, mà chỉ có thể chứa được người con gái trước mắt này mà thôi.” Vạn sự trên thế gian này cũng chỉ quy về một chữ lý, mà vạn người trên đời cuối cùng cũng chỉ vì một chữ tình. Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ sống lại một đời, cũng là vì trời cao muốn họ tìm lại chân lý bị vùi lấp, cũng như tìm lại tấm chân tình giữa họ chưa từng bị lãng quên mà thôi.   Mời các bạn mượn đọc sách Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế của tác giả Bạc Hà Miêu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hảo Mộc Vọng Thiên - Nhĩ Nhã
Mộc Lăng có một gốc Vọng Thiên Thụ, xem như bảo bối. Bắt được tiểu tặc trộm gỗ, một tên mười bảy mười tám tuổi như hắn lại khi dễ một đứa bé trai bảy tám tuổi, đùa một chút thả đi, lại đùa lại thả, lại thả lại đùa. Dã tiểu tử lúc đầu còn ngang ngạnh, sau đó trộm gỗ bị sét đánh, liền ngoan ngoãn, Mộc Lăng chữa bệnh cho nó, cứu mạng nó. Sau đó khỏi bệnh, tiểu tử trước khi đi còn hướng mặt lên đại thụ hô to: “Họ Mộc kia, từ hôm nay trở đi ta đổi tên thành Tần Vọng Thiên, ngươi chờ, sớm hay muộn có một ngày, gia sẽ đoạt lại gốc cây này.” Mười năm sau, Mộc Lăng là thần y, thiên hạ đệ nhất người tốt. Mười năm sau, Tần Vọng Thiên là mã tặc, thiên hạ đệ nhất đại phôi đản. Một ngày đầu thu, Mộc Lăng đi xa, đi tìm dược liệu có thể làm cho mình trường mệnh bách tuế, trước khi xuất hành hắn tự thỏa thuận ba điều: Một, không lo chuyện bao đồng! Hai, không lo chuyện bao đồng! Ba, không lo chuyện bao đồng! *** Rét đậm, cực lạnh, bầu trời Mạc Bắc cả ngày âm u, hoa tuyết từng luồng lớn lơ lơ lửng lửng… Hậu viện Tu La Bảo, cửa phòng Tần Vọng Thiên khép chặt. “Đại ca” Giáp bưng một nồi canh bồ câu chạy tới, nói với Tần Vọng Thiên đang mặc áo đơn luyện công trong sân: “Cái này nấu cho đại phu.” “Được.” Tần Vọng Thiên đưa tay nhận lấy, ra ý bảo mọi người tiếp tục làm việc, thu đao lại, xoay người mở cửa vào phòng. Tần Vọng Thiên vừa vào cửa, phản ứng đầu tiên là —— cháy rồi? Sao lại nóng như thế a! Vừa xoay mặt nhìn, liền thấy trên mặt đất có ba chậu than lớn, trong phòng ấm áp dễ chịu. Mộc Lăng mặc y phục mùa đông, cuộn trong chăn xem sổ sách. “Lăng.” Tần Vọng Thiên đi đến, đưa khay qua, cười nói: “Bồ câu ngươi muốn đây.” Mộc Lăng nhận khay để lên bàn nhỏ trên giường, vừa mở nắp vừa oán hận: “Lạnh chết!” ... Mời các bạn đón đọc Hảo Mộc Vọng Thiên của tác giả Nhĩ Nhã.
Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa - 11 Giờ Phải Ngủ
Chu Tự Hằng - ông trùm trong giới công nghệ thông tin quay về trường cũ là đại học Thanh Hoa diễn thuyết, giới truyền thông cực kỳ muốn biết quá trình trưởng thành của anh. Chu Tự Hằng chia sẻ ba câu chuyện cũ... "Năm 1993, tôi 6 tuổi, bên nhà hàng xóm có một cô bạn rất đáng yêu, lợi dụng lúc ba mẹ bạn ấy không có nhà, tôi đã ngủ với bạn ấy." ‘’Năm 2003, tôi 16 tuổi, suốt ngày đánh nhau, học hành dốt nát. Tôi tỏ tình với hoa khôi của trường, cô gái ấy bị sắc đẹp của tôi mê hoặc, cứ thế ngây ngốc đi theo tôi.” ‘’Năm 2013, tôi 26 tuổi, kết hôn ngày 4 tháng 1 năm đó, dùng tất cả những gì mình đã có ra để thề với vợ chưa cưới, rằng sẽ yêu cô ấy đến suốt cuộc đời.” ‘’Cô bé hàng xóm, hoa khôi của trường và vợ chưa cưới đều có chung một cái tên, đó chính là vợ của tôi, Minh Nguyệt” * ‘’Thanh mai trúc mã: Câu chuyện tình yêu từ thời xe đẩy em bé đến xe ngựa bí đỏ” - ‘’Từ một cậu trai hư trở thành giám đốc đầy quyền lực, Chu Tự Hằng tỏ tình năm 26 tuổi’’ - ‘’Vì em, anh trở thành một người tốt hơn’’ - * ‘’Con người có 206 khúc xương, nhưng ngay chính khoảnh khắc gió thổi làm tốc váy cô lên, hắn đã có 207 khúc’’ (Thêm khúc nào tự hiểu nha :)) * Mẩu chuyện nhỏ: Chu Ngộ hỏi bố: “Bố có thể dùng một câu nói để hình dung về mối tình đầu của mình không?’’ Chu Tự Hằng trả lời: “Mối tình đầu của bố thật sự quá hoàn hảo, xinh đẹp ưu nhã, dịu dàng tươi tắn, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đáng yêu quyến rũ, ngây thơ hồn nhiên, dáng người yểu điệu, là nữ thần trong những nữ thần…” Minh Nguyệt đỏ bừng mặt... ________________ ‘’Anh thừa nhận lỗi là ở ánh trăng, ánh trăng là em sao quá đẹp và dịu dàng, khiến cho anh trong nháy mắt muốn đi cùng em đến bạc đầu…” Đây là câu chuyện kể về một mối tình từ lúc bé tí đến khi trưởng thành của hai nhân vật chính. Là câu chuyện kể về tiểu thiên sứ đã cứu vớt cuộc đời tiểu ác ma như thế nào. Là câu chuyện chỉ xoay quanh Minh Nguyệt bé nhỏ đáng yêu, xoay quanh vầng trăng sáng trong đẹp đẽ dịu dàng đó. Chu Tự Hằng - Minh Nguyệt đã định rằng đời này sẽ mãi bên nhau. __________________ Vào một đêm tuyết lớn, cái lạnh tràn ngập cả thành phố, Chu Xung nhận được điện thoại từ cục công an. Đó là lúc cuộc đời của anh rẽ ngang, khi định mệnh bỗng nhiên ném vào thế giới của anh một đứa con trai bé nhỏ chưa tròn tháng. Từ đây, nhóc con với cái tên anh đặt Chu Tự Hằng là tất cả những gì anh có. Cậu là kết quả của những cuộc tình phong lưu anh không thể nhớ tên và biết mẹ ruột của cậu là ai. Cứ thế, anh trở thành bố của đứa nhỏ khi đang ở đỉnh cao của sự nghiệp cùng tiền bạc. Anh khi ấy, muốn đem tất cả mọi thứ đặt dưới chân con trai nhỏ của mình. Nhưng vốn là một người không được ăn học đàng hoàng tử tế, lại tự mình bươn chải vươn lên bằng đủ mọi thủ đoạn ở thành phố này. Nên anh không biết cách quan tâm và yêu thương như vốn dĩ một người bố nên làm. Anh chỉ biết nuông chiều, để mặc cậu bé Tự Hằng có thể nghịch ngợm phá phách, bất kể thứ gì anh đều sẵn lòng cho cậu. Cuộc sống của hai bố con cứ lặng lẽ trôi qua như thế, tẻ nhạt, chán ngắt và thiếu chút quan tâm dành cho nhau. Dù cho, anh đã cố gắng đến như thế nào thì có những chuyện chung quy là không thể. Tự Hằng lúc đó là cậu nhóc khá đáng thương, cậu có mọi thứ mà đứa trẻ khác ao ước, chỉ duy nhất tình cảm trong lòng là những mảnh vá chắp ghép không hoàn chỉnh. Và rồi, mọi thứ thay đổi khi nhóc con Minh Nguyệt chào đời. Cậu bé Tự Hằng khi ấy mới chỉ mấy tuổi mà thôi nhưng đã nhận định với cả thế giới rằng cô bé Minh Nguyệt mới sinh kia chính là "vợ nhỏ" của mình, đời này kiếp này sẽ yêu thương và bảo vệ, mãi mãi. Mặc dù, cậu còn chẳng hiểu hết câu nói trọn đời trọn kiếp có ý nghĩa như thế nào nữa cơ. Thấy nhóc con nhà người ta tắm, cậu thế mà không biết xấu hổ đi nhìn, còn mạnh miệng tuyên bố: “Con cũng nhìn thấy người Tiểu Nguyệt Lượng rồi, cũng hôn môi em ấy rồi’’ “Cái này người ta gọi là bá vương ngạnh thượng cung”. Sau này nếu chú Minh với dì Giang không muốn gả con gái cho cậu cũng không được, cậu thấy hết nên sẵn lòng chịu trách nhiệm nhé :v :v Còn nhỏ mà tính toán bá đạo quá. Cậu còn cho nhóc Minh Nguyệt cả đống kẹo, sau đó thì hếch mũi kiêu ngạo nói với nhóc rằng: “Cho em hết nè, thấy anh tốt với em không?”. Hay khi nhóc con mới biết nói, từ đầu tiên thốt ra là Chu ca ca, cậu liền trân trọng khen ngợi: “Em đúng là cô vợ nhỏ đáng yêu và thông minh nhất anh từng thấy” :v :vCạn lời luôn á. Thế mà mấy hôm trước còn than thở giận dỗi nói với mọi người rằng: “Sao em lại ngốc thế chứ. Mãi mà chưa nói được” ???????? Chưa kể, Tự Hằng bé tí mỗi lần thề thốt với nhóc Minh Nguyệt còn dám đem "chim nhỏ" ra đảm bảo nữa á. Thế là, bị nhóc Minh Nguyệt đòi xem "chim nhỏ". Cậu vừa xấu hổ vừa bối rối liền chạy trối chết, trước khi biến mất còn không quên mắng nhóc Minh Nguyệt là "lưu manh" đùa giỡn cậu ????????. Chỉ tội nghiệp nhóc con kia, chả hiểu gì cả liền bị gán cho tội danh muốn bóc tem chim nhỏ "zai nhà lành" :v :v  Nhưng bá đạo nhất hẳn là màn tỏ tình năm 16 tuổi của Tự Hằng nè, đảm bảo đọc xong cười phun nước luôn á: "Không có bất kì màn dạo đầu nào, đầu óc cậu trống rỗng, trực tiếp nói với Minh Nguyệt: “Chúng mình yêu sớm đi.” Dừng một lát, cậu bỗng xấu hổ nói thêm một câu đã giấu trong tim bấy lâu nay: “Anh thích em.” Đầu bên kia đột nhiên im lặng, hồi lâu vẫn không có tiếng đáp lại. ... Chu Tự Hằng cứng đờ cả người, trong lòng trống vắng vô cùng. Cậu vò đầu bứt tai, cũng không thèm để ý máu đã dính lên tóc, lúc này cậu thật sự muốn khóc, nhưng vẫn kìm nén lại, dùng sự tức giận để che giấu đi sự bối rối, quát lên: “Sao em không nói lời nào? Không đồng ý thì thôi! Con mẹ nó, rốt cuộc em đang làm cái gì thế hả!!!” Minh Nguyệt rụt rè đáp: “Em đang gật đầu.” :v :v  Nhóc con Minh Nguyệt vốn là công chúa nhỏ của bố mẹ, từ khi sinh ra đến lúc trưởng thành lại có thêm hoàng tử Chu Tự Hằng yêu thương quan tâm chăm sóc. Cuộc đời của Minh Nguyệt cứ thế được gắn chặt với cái tên Chu Tự Hằng này. Minh Nguyệt còn có nghĩa là "vầng trăng sáng". Cô bé như một thiên thần nhỏ đến bên Chu Tự Hằng, trao cho cậu nụ cười hồn nhiên cùng trái tim đầy ấm áp. Và khi cậu lạc bước trong mớ hỗn độn cùng nổi loạn ở tuổi trưởng thành, chính cô đã đưa tay ra nắm lấy cậu. Ánh trăng đó đã dẫn lối cho Tự Hằng đi qua những tháng ngày tăm tối. Sâu tận trong tim, Tự Hằng biết rằng, Minh Nguyệt là nơi mềm nhẹ nhất của mình. Thế giới này cho dẫu có u ám đến thế nào đi nữa thì ánh trăng đó vẫn luôn rực rỡ dịu dàng như vậy. Minh Nguyệt là của Tự Hằng. Và Tự Hằng chỉ dành riêng cho Minh Nguyệt. Từ 2 tuổi đến 6 tuổi, từ 6 tuổi đến 16 tuổi, từ 16 tuổi đến 26 tuổi, từ 26 tuổi đến trọn đời. Đó là những cột mốc quan trọng trong cuộc đời Tự Hằng. Và ở đó luôn có sự hiện diện của Minh Nguyệt. Số kiếp đã định sẵn, họ sinh ra là dành cho nhau rồi. Trọn đời yêu thương, không xa không rời.  "Đều tại vầng trăng gây họa" đơn thuần là câu chuyện với nội dung mang màu sắc tươi vui nhẹ nhàng và rất cuốn hút. Đặc biệt ở những phân đoạn đầu khi cả hai còn thơ bé được miêu tả cực kỳ tốt. Đọc mà như được hòa mình vào một bầu trời dễ thương luôn, cute hạt me quá trời quá đất á. Chưa thấy truyện nào tác giả viết tốt và đáng iu vậy. Phân đoạn sau là khi cả hai dần lớn lên, rắc rối, mâu thuẫn, nổi loạn nhưng không đánh mất bản chất cùng nội dung truyện hướng đến. Vì vậy, mình xin khẳng định truyện đậm chất sủng ngọt ấm áp, không dành cho FA vì đọc sẽ GATO chết mức ???????? Trong truyện, mỗi nhân vật đều khiến mình cực kỳ yêu thích dù chính hay phụ. Nam chính Tự Hằng thông minh bản lĩnh, đã nhận định thì không thay đổi. Cách anh yêu thương quan tâm chở che và bảo vệ Minh Nguyệt thật khiến mình ghen tỵ. Những việc đó tuy nhỏ nhặt nhưng lại chạm vào tim người đọc. Khi anh tết tóc cho cô, khi anh đưa cô chiếc áo trong ngày cô gặp sự cố, khi anh dậy sớm nấu sữa đậu nành cho cô mỗi sáng... Mọi thứ chầm chậm lại nhẹ nhàng chạm vào nơi yếu mềm trong trái tim. Yêu một người chính là như vậy. Thế giới rộng lớn đến nhường nào đều không quan trọng. Chỉ cần em ở đó, mọi khoảng trống đều được lấp đầy.  Nữ chính Minh Nguyệt người cũng như tên, là vầng trăng sáng đáng yêu dịu dàng và dễ thương gần hết phần thiên hạ. Cô may mắn khi sinh ra trong một gia đình đầy tình cảm ấm áp. Lại may mắn hơn nữa khi có một hoàng tử Tự Hằng luôn ở bên cạnh từ khi cô chào đời đến khi đi qua những năm tháng trẻ thơ, thanh xuân, trưởng thành rồi đi đến trọn cuộc đời. Bố nam chính Tự Hằng cũng là nhân vật nổi bật nhận được sự yêu thích từ độc giả rất lớn. Là một người đàn ông có bản lĩnh tài năng lại vô cùng thủ đoạn trên thương trường, phong lưu trên tình trường. Cuộc đời ông biến cố lớn nhất là Chu Tự Hằng, đứa con trai của một trong những cuộc tình thoáng qua. Nhưng ông lại dành cho Tự Hằng tất cả mọi thứ ông có. Cho dù cách quan tâm của ông có khác người hay đôi khi không theo lẽ tự nhiên nhưng sau mọi thứ, Tự Hằng là điều quan trọng nhất với ông. Giống như ông từng nói, trước khi có Tự Hằng ông chỉ yêu bản thân, sau khi có Tự Hằng ông chỉ yêu anh. Tấm lòng người bố, sâu đậm như thế, cảm động như thế, máu mủ tình thân không cách nào dứt. Vì vậy, đừng bận tâm truyện đang edit mà hãy nhảy hố ngay nhé. Một câu chuyện đáng yêu và hấp dẫn thế này không nên bỏ lỡ chút nào đâu ạ. Mà kết thúc là một đám cưới ấm áp ngọt ngào và vô cùng viên mãn luôn đó ạ
Chỉ Yêu Mình Em - Thị Kim
Cố Tuần: Theo đuổi rồi đá, đá lại theo đuổi, em chơi vui lắm hả? Tưởng chừng Hổ Phách là người phức tạp nhưng hóa ra là người rất đơn giản. *** Phòng ngủ chính và phòng khách trống không là vì Cố Tuần muốn để cho Hổ Phách tự bày trí theo sở thích của mình, thế nhưng trong phòng khách cái gì cũng có, Hổ Phách bị Cố Tuần bế đến giường đôi, vẫn còn rất mù mịt: “Anh nói vậy là có ý gì?” Cố Tuần cười như không cười: “Không có ý gì cả, chỉ là thấy có nên khiến em nhớ lại hay không?” Trong phòng không mở đèn, chỉ có ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ hắt vào, Cố Tuần cầm tay Hổ Phách đặt lên cơ bụng mình, cởi từng cái nút áo ra, “Lúc cởi nút áo lần đó em cũng như thế này…” Ngón tay Hổ Phách nóng lên, muốn rút tay về, da mặt nóng hổi, phủ nhận: “Em không có.” “Em dám nói nói em không có à?” Cố Tuần áp xuống một nụ hôn nóng bỏng, như dấy lên ngọn lửa trong người cô. Váy bay đến chân giường. ... Mời các bạn đón đọc Chỉ Yêu Mình Em của tác giả Thị Kim.
Châu Viên Ngọc Ẩn - Thị Kim
A Viên làm người lý tưởng không quá nhiều, chỉ cần không gặp lại tiểu tử Kế Diêu kia là được! Thế nhưng, đời người không như ý nguyện, mười kiếp thì đến chín kiếp nàng vừa vặn gặp hắn! Nhân gian có bao nhiêu kiếp phù du không ngừng biến đổi Cùng người có tình khoái hoạt chính là duyên *** Huyên Hướng có một nữ nhân khiến tất cả mọi người trên thiên hạ đều hâm mộ, chính là đương kim hoàng hậu Uất Trì, ta cũng không ngoại lệ. Ta mười bốn tuổi tiến cung, khi đó tiên hoàng còn đang tại vị. Hắn là một người cực kỳ nghiêm khắc bảo thủ, mọi người trong cung đều sống trong tâm trạng nơm nớp lo sợ. Sau khi tiên hoàng qua đời tân hoàng đăng cơ, ta từng ở trong ngự hoa viên xa xa nhìn thấy hoàng thượng và hoàng hậu một lần. Tuy cách khá xa không thấy rõ dung nhan, nhưng vẫn cảm thấy hoàng thượng thân tư cao lớn mạnh mẽ, bên cạnh hắn là hoàng hậu thướt tha xinh đẹp. Mọi người hâm mộ hoàng hậu, nguyên nhân chỉ có một, hậu cung ba ngàn giai nhân, hoàng thượng cư nhiên không có nạp phi, mặc dù đại hôn cùng hoàng hậu đã qua hơn hai năm, cũng không thấy hoàng thượng có động tĩnh gì. ... Mời các bạn đón đọc Châu Viên Ngọc Ẩn của tác giả Thị Kim.