Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống. “Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấn trên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấy giọng nói của người phụ nữ, thân hình cao lớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tú trở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồng hơn. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừng mắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bên cạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toàn thân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bối rối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Ký ức lộn xộn của đêm hôm qua hiện lên trong đầu cô, trong bữa tiệc rượu của nhà họ Hạ, cô đã uống rất nhiều nên Lâm Minh Thư đã đưa cô về nghỉ ngơi. Sau đó... sau đó xảy ra chuyện gì thì cô hoàn toàn không nhớ. *** Tại khách sạn, trong phòng tổng thống. Dưới ánh đèn mờ ảo, có hai cơ thể đang quấn lấy nhau, không ngừng lên xuống. “Ưm, nhẹ một chút, đau!” Người đàn ông vốn đang rất hưng phấn trên cơ thể của người phụ nữ, nghe thấy giọng nói của người phụ nữ, thân hình cao lớn có hơi sững lại, sau đó khuôn mặt tuấn tú trở nên u ám, dùng lực một cách điên cuồng hơn. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, người phụ nữ vốn đã không còn tỉnh táo đã hoàn toàn bất tỉnh. Ngày hôm sau, trên chiếc giường phong cách châu Âu màu trắng, Hạ Nhược Vũ mở mắt ra, ngây người nhìn chiếc đèn chùm trên trần nhà. Một lúc sau, cô đột ngột ngồi dậy, trừng mắt nhìn người đàn ông nằm đang nằm bên cạnh mình. Quần áo lộn xộn dưới chân giường, toàn thân thì cô đau nhức. Mọi thứ khiến Hạ Nhược Vũ cảm thấy bối rối, cô đã lên giường cùng một người đàn ông xa lạ mất rồi! Ký ức lộn xộn của đêm hôm qua hiện lên trong đầu cô, trong bữa tiệc rượu của nhà họ Hạ, cô đã uống rất nhiều nên Lâm Minh Thư đã đưa cô về nghỉ ngơi. Sau đó… sau đó xảy ra chuyện gì thì cô hoàn toàn không nhớ. Người đàn ông này là ai? Làm thế nào cô có thể đến được đây? Một lúc sau, Hạ Nhược Vũ bước xuống giường, nhanh chân đi vào phòng tắm, tắm rửa thật nhanh chóng. Khi cô bước ra, người đàn ông đã tỉnh lại đang ngồi dựa vào thành giường tay cầm điếu thuốc đang hút dở, chiếc chăn bông đã che đi những bộ phận quan trọng của anh. Nghe thấy tiếng động, người đàn ông ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào cơ thể cô, ánh mắt có vẻ dò xét. Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Hạ Nhược Vũ thẳng thắn đáp trả ánh mắt của anh, dùng ánh mắt tương tự nhìn anh. Người đàn ông vô cùng tuấn tú, ngũ quan hài hòa nhưng nhìn cũng rất nghiêm khắc, khí chất lạnh lùng sắc bén, có vẻ như không phải người bình thường! Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của Mạc Du Hải không thể hiện một chút cảm xúc nào, anh trầm giọng nói: “Muốn bao nhiêu tiền?” Hạ Nhược Vũ suýt chút nữa bật cười thành tiếng, cô sắp xếp lại quần áo một chút, sau đó khoanh tay lại dựa vào tường, cười khinh thường nói: “Anh định trả bao nhiêu?” Ai rồi cũng sẽ trưởng thành, không tránh khỏi sự cô đơn, không ngờ người phụ nữ như cô lại qua đêm với một người như vậy. Mạc Du Hải đương nhiên không biết được cô đang suy nghĩ điều gì, đôi mắt đen láy quét qua những vết đỏ sẫm trên ga giường. Cô khẽ nhíu mày, đây là lần đầu tiên của cô, tối hôm qua anh mạnh bạo như vậy nên mới gây ra những vết đỏ đó. “Nhiêu đây này đủ chưa?” Mạc Du Hải giơ năm ngón tay của mình ra trước mặt Hạ Nhược Vũ, khuôn mặt tuấn tú và nghiêm nghị của anh không hề biểu hiện một chút cảm xúc nào. Hạ Nhược Vũ nhướng mày, nghĩ rằng anh chỉ trả có năm trăm USD, cô không khỏi bật cười, nói: “Bây giờ các khách làng chơi đều keo kiệt như vậy sao?” Khách làng chơi? Mạc Du Hải nhíu mày, đôi lông mày tỏ ý có chút không hài lòng. Vén chiếc chăn bông màu trắng ra, bước xuống giường, Hạ Nhược Vũ giật mình, theo bản năng nhìn vào nơi đó của anh. Nơi đó không hề có một vật gì che lại cả. Bất ngờ lộ ra nên cô không kịp né tránh, cô đỏ mặt nhưng vì để bản thân không lúng túng trước người đàn ông này. Cô nghiêm mặt lại, tỏ ra bình tĩnh nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình nói: “Thưa anh, phiền anh hãy che chỗ nhạy cảm đó của mình lại.” Mạc Du Hải nhìn cô, khóe miệng nhếch lên: “Không phải tối hôm qua cô đã rất thích sao?” Hạ Nhược Vũ trừng mắt, đang định phản bác, thì anh đã bình tĩnh nói tiếp: “Lúc ngủ, cô vân luôn năm chặt nó đấy.” Hạ Nhược Vũ: “…” Cô nắm thứ đó sao? Có chuyện đó sao? Cô xoay người quay lưng lại với anh, Hạ Nhược Vũ kìm nén lửa giận trong lòng nói: “Thưa anh, tôi với anh cứ coi như là đôi uyên ương bên nhau không bao lâu thì đã bị chia cách rồi đi, tôi cũng không cần tiền của anh, bước ra khỏi cánh cửa này, chúng ta coi như chưa từng quen biết.” Nói xong, cô lập tức chạy ra khỏi cửa, tốc độ giống như đang bị mãnh thú đuổi theo vậy. Hạ Nhược Vũ rời đi, cửa phòng bị đóng sầm lại, nhìn cánh cửa bị cô đóng lại một cách thô bạo, Mạc Du Hải nheo mắt, để lộ ánh mắt vô cùng nguy hiểm. Coi như chưa từng quen biết? Chỉ sợ là sẽ không được như cô mong muốn rồi. Sau Hạ Nhược Vũ ra khỏi khách sạn, cô cảm thấy chỗ đó vô cùng đau nhức, vì vậy cô lập tức đến bệnh viện. Sau khi lấy số tại bệnh viện, cô ngồi trên hành lang, cảm thấy vô cùng mệt mỏi nên cô nhắm mắt lại dựa vào ghế chợp mắt một lúc. “Tiếp theo, Hạ Nhược Vũ!” Giọng nói truyền đến bên tai khiến cô đột giật mình tỉnh dậy, đứng dậy khỏi ghế ngồi. Cô không may va phải một người đi ngang qua, sống mũi đau nhức, cô ngước mắt lên nhìn thì gương mặt đối diện khiến cô sững người. Người đàn ông mặc áo choàng trắng đang đứng trước mặt này không phải là người đàn ông tuấn tú mà sáng nay cô đã nói lời tạm biệt và coi như không quen biết đó sao? Cả người Hạ Nhược Vũ cứng đờ, không khỏi thở dài ca thán một câu “Đúng là oan gia ngõ hẹp mà Ngược lại với Hạ Nhược Vũ, Mạc Du Hải vô cùng bình tĩnh, đôi mắt đen của anh nheo lại, liếc nhìn cô một cái, rồi tỏ ra tốt bụng nói: “Không sao chứ?” Nếu đã nói ra lời chia tay coi như không quen biết rồi thì Hạ Nhược Vũ sẽ không nuốt lời, cô ôm lấy chiếc mũi bị đau của mình, cố ý trả lời anh như người xa lạ: “Không sao!” Sau đó, theo bản năng lùi lại một bước, như vậy Mạc Du Hải sẽ không nhìn ra việc cô đang đề phòng anh. Mạc Du Hải xoay người, trực tiếp đi vào phòng khám bên cạnh. Đối với phản ứng lạnh nhạt đó của anh, Hạ Nhược Vũ rất hài lòng, cô trấn an bản thân rồi đi vào phòng khám của bác sĩ phụ khoa. Khi Hạ Nhược Vũ nhớ ra ban nấy Mạc Du Hải cũng mặc một chiếc áo choàng trắng thì cô đã bước vào phòng khám phụ khoa mất rồi, đồng thời cô cũng đã nhìn thấy bác sĩ ca trước đang bàn giao công việc cho một bác sĩ khác, và người đó chính là Mạc Du Hải. Vậy người đàn ông này là bác sĩ sao? Lại còn là một bác sĩ phụ khoa ư? Hạ Nhược Vũ có chút không thoải mái, trên đời này còn việc gì có thể trùng hợp hơn cuộc gặp gỡ này không? Sợ là không có việc nào như vậy cả. Sau khi Mạc Du Hải nói chuyện với bác sĩ vừa tan ca xong, quay đầu lại thì thấy vẻ mặt vô cùng khó coi của Hạ Nhược Vũ, cô bối rối đứng im một chỗ, không biết đang suy nghĩ điều gì. Cúi đầu nhìn đơn đăng ký trên bàn, anh mở miệng nói: “Hạ Nhược Vũ?” Anh nói nhưng không hề ngẩng đầu lên. Bị gọi tên, Hạ Nhược Vũ vội vàng gật đầu: “Vâng.” “Không thoải mái ở chỗ nào?” Mạc Du Hải cầm cây bút, những ngón tay nắn nót viết lên tờ bìa hồ sơ. Làm sao Hạ Nhược Vũ có thể nói ra được đây, phải gặp bác sĩ phụ khoa là nam đã khiến cô xấu hổ rồi, đằng này đối phương lại chính là kẻ đã khiến cô không thoải mái như vậy. Cuộc gặp gỡ như thế này có xác suất là bao nhiêu vậy? Mãi chưa nghe được câu trả lời, Mạc Du Hải đặt chiếc bút trên tay xuống, ngước mắt lên nhìn cô: “Không thoải mái ở đâu?” Hạ Nhược Vũ mím môi, vẻ mặt căng thẳng, xấu hổ nói: “Chỗ đó bị đau!” Mạc Du Hải: “…” Nhướng mày liếc nhìn cô một cái, sau đó Mạc Du Hải đứng dậy nói: “Vào bên trong nằm đi, rồi cởi quần ra, đặt hai chân lên giá đỡ” Anh nói những câu này một cách vô cùng bình thản, bình thản đến mức quá sức tưởng tượng. Hạ Nhược Vũ đỏ mặt, vén chiếc màn chắn màu xanh ra, bên trong có một chiếc giường và một số dụng cụ y tế…   Mời các bạn mượn đọc sách Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh của tác giả Hường.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đại Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh - Bình Quả Thụ
Thích sao? Anh không biết. Anh chỉ biết người này rõ ràng yếu đuối vô cùng, lại vẫn hết lần này đến lần khác bảo vệ anh. Anh chỉ biết người này có lúc nhát gan vô cùng, nhưng riêng đối với chuyện của anh luôn lớn gan bất thường. Anh chỉ biết từ rất sớm, anh đã muốn quan hệ của bọn họ gần gũi hơn, càng ngày càng gần gũi hơn nữa. Rốt cuộc là muốn gần gũi đến mức độ nào? Gần đến độ không thể tách ra được. *** Lâm Sênh diễn tập xong thì nhìn thấy Tống Diệm đang đứng ngay cạnh cửa. Anh ta đút tay trong túi, đang dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu. Trợ lý Tiểu Triệu vội vã bước lên trước: “Lão đại, anh đến rồi.” Tống Diệm không nói một lời. Lâm Sênh cũng không để ý đến anh ta, cầm khăn lên lau mồ hôi. Tiểu Triệu thấy tình hình có vẻ không ổn, hai người này tuy bình thường cãi nhau không ngớt, nhưng sao lần này mức độ căng thẳng lại càng cao hơn thế này. Cậu vội lên tiếng: “Anh Sênh, anh nói chuyện với lão đại đã nhé, em đến đằng kia giúp anh kiểm tra trang phục biểu diễn, mấy đồ anh cần em để ở trên bàn rồi đấy”, nói xong liền chuồn thẳng. ... Mời các bạn đón đọc Đại Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh của tác giả Bình Quả Thụ.
Trầm Hương Tuyết - Thị Kim
Đây là tấm gương sáng của một cô nương từ thịt thừa[1] phấn đấu thành thịt trong tim. Mộ Dung Tuyết vừa gặp đã yêu Gia Luật Ngạn, trao hết tấm chân tình, trải qua trăm ngàn trắc trở cũng không hề dao động, mãi đến khi bị đả kích nản chí mủi lòng... Sau khi hòa ly[2], Gia Luật Ngạn phát hiện hắn đã đánh mất người mình yêu thương nhất, lúc này mới hạ mình níu giữ. [1. Nguyên văn là một loại thịt ăn không ngon, bỏ không đành, khó cắt, khó nấu, khó nhai, dùng để chỉ người ngang ngược không nói lý lẽ, điếc không sợ súng.] [2. Hòa ly: ly hôn trong hòa bình.] *** Vào trường săn, Mộ Dung Tuyết cưỡi ngựa đi trước, tiến về phía khu rừng. Minh quản gia đưa người theo sát phía sau, Đinh Hương, Bội Lan một trái một phải theo bên cạnh Mộ Dung Tuyết. Trường săn mùa đông mênh mông cô tịch, Mộ Dung Tuyết mặc một bộ y phục đi săn màu đen thêu hình hoa sen chít eo tay bó, tôn lên làn da trắng như ngọc và đôi mắt đen tuyền, áo khoác đỏ tươi thêu hình đan phụng triều dương phần phật trong gió, cưỡi ngựa trắng phi như bay. Rừng cây tiêu điều, tuyết trên cành bị kích động rơi xuống sột soạt bay tung tóe như một màn sương, thân hình màu đỏ xinh đẹp lướt qua tuyết trắng, tựa như hồng ảnh trong tuyết. ... Mời các bạn đón đọc Trầm Hương Tuyết của tác giả Thị Kim.
Si Tâm Hồn - Bồng Vũ
Là 1 người trong gia đình Đông Phương, từ nhỏ hắn đã biết mình không thể sống quá 30 tuổi   Hắn được biết có 1 nữ nhân có thể giải trừ lời nguyền rủa, nhưng đại ca của hắn đã yêu thương nữ nhân đó, hy vọng giải trừ lời nguyền rủa đã mất.   Điều đáng mừng là sự tình vẫn còn có cơ hội cứu vãn.   Hắn chỉ cần mang về cái người bên cạnh bình “Hà Khẩu mĩ nhân” này thì lại có thể giúp cho lời nguyền rủa bị giải trừ!   Việc này có vẻ khó khăn nhưng với hắn là 1 điều dễ dàng vì  mỹ nhân này nằm trong tay của Đại tiểu thư Hắc nguyệt đường, mà chỉ cần phát huy mĩ lực của hắn chắc nàng sẽ ngoan ngoãn giúp đỡ.   Vạn nhất không thể nghĩ tới….Cô ta không thấy bóng dáng đâu cả mà thay vào đó là 1 “nam nhân”   Rồi 2 người tự dưng lại bị nhốt vào 1 chỗ cùng cảnh ngộ bỏ qua lời nguyền phấn đấu quên mình. *** Mỹ nhân từ bị hủy lời nguyền của Đông Phương gia sẽ chấm dứt như thế nào? Cô gái một mình đứng ở ban công của Đông Phương gia nhìn bên ngoài phong cảnh thật xinh đẹp nhắm hai mắt, bình thản lầm bầm, lầu bầu “Không có sai! Dùng sinh mạng đổi lấy 3 người sống……” “Tiểu thư cô đang nói gì vậy?” Cừu Nghĩa hỏi. Người nhà Đông Phương tất cả đều đến Hongkong chỉ có hắn lưu lại, tiếp đón vị khách quý này. “Cô ấy mới có thể sống, chỉ cần cô ấy còn sống chính là một thân hai mệnh……” Cô gái lẩm bẩm. Cừu Nghĩa không hiểu cũng không hỏi lại chỉ lẳng lặng nghe. “ 1 người chết để 3 người sống : 2 sinh mệnh đó cộng thêm Thiên Kiêu tiên sinh thì chính là 3 mạng sống… như vậy sẽ có hi vọng…..” Cô gái tiếp tục lẩm bẩm. “Tiểu thư……” Cừu Nghĩa thật sự cảm thấy cô gái này rất kỳ quái. “A…… Cừu tiên sinh chúc mừng!” Nàng quay đầu nhìn Cừu Nghĩa mỉm cười. “Chúc mừng? Chúc mừng cái gì?” Thập Nhị bỏ mình, nhị thiếu gia còn hôn mê bất tỉnh có gì tốt mà chúc mừng. “Ông có nghe thấy không? Đó là tiếng tim đập rất mạnh! Tiếng tim đầy sức sống!”( L: chị này hơi ko bt` 1 chút, ko sao, rất đáng yêu) ... Mời các bạn đón đọc Si Tâm Hồn của tác giả Bồng Vũ.
May Mắn Gặp Lại Khi Chưa Gả - Thị Kim
Văn án 1: Có một loại chủ nợ, ngươi mượn tiền của hắn, hắn không cần ngươi trả tiền, chẳng phải ngươi còn cái khác để trả sao, mà còn phải trả cả vốn lẫn lãi kìa! Bởi vì nàng mượn hắn “ba lượng bạc”, nên bị hắn "ức hiếp", thủ đoạn của hắn quả thật "làm người ta tức lộn ruột”. Văn án 2: Ba lượng bạc dẫn đến "Mầm tai họa", làm đảo loạn nhân duyên của ba người  Thái tử tranh giành rất nhã nhặn, ám sát rất thong dong, quyến rũ rất nhẹ nhàng, giao dịch rất đau lòng  Tuy rằng quen biết nhau quá muộn, hiểu nhau quá trễ, nhưng may mắn là gặp nhau lúc chưa gả.  Lúc mới gặp gỡ, nàng còn chưa cập kê, đã kiểng chân nhưng vẫn chưa tới vai hắn, điều không ngờ là nàng còn nhỏ vậy mà hứa hôn rồi, song cũng bị từ hôn. Sớm chiều ở chung, nàng duyên dáng yêu kiều như nụ hoa chớm nở, chẳng qua, từ khi nào thì mối tình đầu trong lòng nàng lại là một nam tử khác? Mặc dù tình cảm bị tổn thương, nàng vẫn hồn nhiên không phát hiện ra tình yêu của hắn dành cho nàng, thậm chí thần không biết quỷ không hay lại đính hôn với nhau. Lúc này đây, hắn quyết định sẽ không buông tay nữa. Thân là Thương Lan Vương thì sao? Hắn muốn phá vỡ quy củ mấy trăm năm nay, cưới một nữ tử bình dân. Thân là Đại sư huynh thì thế nào? Hắn không thèm nghe theo cái môn quy vô lý đó, cái gì mà đồng môn không thể lấy nhau, hắn thề nhất định sẽ cưới tiểu sư muội của hắn. Mặc dù trải qua gian khổ, nhưng may mắn là nàng vẫn chưa gả đi, cho dù chân trời góc biển, ta cũng theo nàng. Nội dung nhãn hiệu: cường thủ hào đoạt. Nhân vật chính: Ti Điềm, vai phụ: Thương Vũ, Bùi Vân Khoáng, Thiệu Bồi, Tạ Thông, Lâm Tây Yến, Tô Phiên, Mông Lý Hải Đường. *** Ti Điềm cho là Tề Dương đã đi rồi, nhưng trong lòng vẫn thấy không yên, mí mắt cứ giật giật. Mấy ngày nay an ổn không có chuyện gì, nàng còn tưởng rằng Tề Dương sớm đã rời khỏi thị trấn, không ngờ Tề Dương vậy mà còn chưa đi. Chẳng lẽ Tề Dương đã báo tin cho Thương Vũ, sau đó chờ hắn đến? Nàng có chút bối rối, cảm giác giống như nàng nghĩ chuyện này quá mức đơn giản. Nàng vẫn cảm thấy nếu Thương Vũ tâm tâm niệm niệm muốn lấy Vân Ý, nàng rời khỏi cũng đã ba năm, mặc dù hắn từng có nhiều tình ý đối với nàng, nhưng đã mấy năm rồi, chỉ sợ cũng đã phai nhạt đi. Cho dù hắn biết tung tích của nàng, còn nghe nói nàng đã gả người khác sinh con, chỉ sợ chỉ biết cười trừ, mây trôi nước chảy mà thôi. Thế nhưng Tề Dương đến thám thính ngày sinh của Ti Thượng, làm cho nàng cảnh giác. Mặc dù hắn đã sớm quên mình, thế nhưng hắn cũng không có thể tùy ý để huyết mạch của mình lưu lạc ở bên ngoài? Nàng có chút hối hận, có lẽ vừa nhìn thấy Tề Dương nên lập tức rời đi mới đúng. Nàng nghĩ tới đây, lập tức nắm tay Ti Thượng đi ra khỏi cửa hàng, định thương lượng với mẫu thân chuyện rời khỏi. Mới đi ra đường cái, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện môt ông lão lão, giơ tấm biển thầy tướng số đoán chữ, nhìn thấy nàng và Ti Thượng liền chào đón, "Ai nha, dung mạo của tiểu công tử thật sự như rồng như phượng mà, tướng mạo bất phàm. Lão phu xem tướng nhiều năm như vậy, lần đầu tiên trong đời mới nhìn thấy một cậu bé có khí chất tôn quý như thế, tiểu công tử, cho ta xin ngày sinh tháng đẻ của cậu đi?" Ti Điềm lập tức nổi giận, tiểu tử Tề Dương này cũng có tâm nhãn quá rồi, còn dùng biện pháp này đến hỏi thăm. Nàng cất cao giọng, nói với thầy tướng số: " Trở về nói với chủ nhân nhà ngươi, đây là con của ta, đừng có hao tâm tổn trí suy nghĩ biện pháp tìm hiểu ngày sinh của thằng bé." Nói xong, nàng dắt tay Ti Thượng bỏ đi. ... Mời các bạn đón đọc May Mắn Gặp Lại Khi Chưa Gả của tác giả Thị Kim.