Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Loạn Thế Thịnh Sủng

Edit+Beta:Tieumanulk Thể loại:Xuyên không,cung đình tranh đấu,*nam chính giảo hoạt như hồ,nữ chính túc trí đa mưu* Nữ Chính:Diệp Hòa Nam chính:Xin cho ta giữ bí mật…nhiều mỹ nam quá mờ nhưng kết thúc chắc chắn 1v1. Hắn một thân tử y bạch cừu,sắc mặt tái nhợt,trong mắt có phần hận lại như có phần oán,thanh âm điên cuồng khàn khàn: “Nàng nói đi,có phải một khi người nọ tới tìm nàng,nàng liền đi theo y? Tốt,rất tốt...... Lần này nếu nàng còn dám vứt bỏ ta đi theo y,bổn vương thà rằng đích thân chém lên đôi chân này cũng không để mình lại đuổi theo nàng!” Y người mặc áo choàng màu lục,eo buộc ngọc đới đỏ thẩm,quái dị lại có phần khoe khoang.Rõ ràng bản thân còn là một thiếu niên tuổi chừng mười bảy mười tám nhưng lại sai người mang tám đại kiệu hoa,chân thành nói: “Hòa Hòa,nàng có thể làm mẹ con ta được không? Đứa bé này mới tám tuổi đã không còn mẹ,thật đáng thương.” Người nọ tròng mắt như muốn bốc lửa,quát lên như sấm: “Lão Tử vì nàng thiếu chút nữa mạng cũng bị mất,con mẹ nó nàng lại..từ đầu luôn không xem nó không phải chuyện to tát! Còn tên kia chỉ hướng nàng cười một tiếng,nàng liền cam nguyện lên núi đao xuống biển lửa! Ta tại sao lại thích người ngu xuẩn như vậy chứ?” Cô vốn là đội trưởng bộ đội đặc công,suy nghĩ linh hoạt,thân thủ lại mạnh mẽ. Trong một lần thi hành nhiệm vụ vì bị đồng đội phản bội mà chết thảm,xuyên qua đến thời loạn thế xa lạ ai ngờ lại biến thành một cô nương quân kỹ ti tiện đồng thời vướn vào hàng vạn hàng nghìn gút mắt. *** LOẠN THẾ THỊNH SỦNG Phi Cô Nương dtv-ebook.com Chương 1: Một Phát Trúng Đầu Rạng sáng phía chân trời vừa le lói ánh sáng,một ngày vốn như mọi ngày nên yên lặng điềm nhiên,song ở một công xưởng bỏ hoang tại vùng hoang vu lại bị đoàn đoàn bộ đội đặc công bao vây,bầu không khí hết sức căng thẳng khẩn trương như dây cung bị kéo căng,chỉ vì một đám phần tử khủng bố kèm hai bên người lãnh đạo trọng yếu quốc gia,không có sợ hãi mà trắng trợn yêu cầu một số lượng tiền mặt lớn cùng với số lượng lớn súng ống,càng về sau bọn họ còn yêu cầu dâng lên văn kiện cơ mật nội bộ quốc gia. Bộ đội đặc công nhận được mệnh lệnh lập tức chuẩn bị vũ trang đi trước,nhiệm vụ lần này cũng không dễ dàng đương nhiên không thể để cho đám phần tử khủng bố được như ý nguyện nhận được thứ bọn họ yêu cầu mà còn phải không dùng đến súng giải cứu thành công người bị bắt ra ngoài.Nhiệm vụ lần này có độ nguy hiểm cao như mấy lần ngày thường gặp phải,thượng cấp lãnh đạo lúc này liền hạ ra lệnh giao cho đội trưởng phân đội bộ đội đặc công Diệp Hòa thi hành nhiệm vụ cứu người. “Báo cáo đội trưởng! Con tin ở lầu ba đại sảnh hình như đã bị bọn phản động đánh ngất xỉu! OVER......” “Báo cáo đội trưởng! Bọn phản động yêu cầu ở trong nửa giờ đưa đến những thứ bọn họ yêu cầu,không thể chậm trễ! OVER......” “Báo cáo đội trưởng! Theo dò xét trong công xưởng dự tính có hàng chục tên phản động hơn nữa bọn họ còn có vũ khí hỏa lực cực đại. OVER......” “Báo cáo đội trưởng! Bọn phản động......” Trong bộ đàm không ngừng hồi báo tình báo mới nhất,giọng nói không có chỗ nào mà không phải khẩn cấp vạn phần,Diệp Hòa tập trung tinh thần nhìn nơi lầu ba công xưởng bỏ hoang dường như đang suy tư cái gì,song chân mày giản ra,tròng mắt đen trong suốt ẩn chứa ung dung cùng bình tĩnh không nhìn thấy tia bối rối xao động mà chỉ thấy đồng phục tác chiến màu xanh biếc bao quanh vóc người thon dài,buộc vòng quanh đường cong uyển chuyển,không khó nhìn ra vị đội trưởng bộ đội đặc công này là một cô gái trẻ dung mạo thanh tú. Diệp Hòa,18 tuổi đã thi vào học viện quân sự,sau khi tốt nghiệp trở thành một nữ cảnh sát bình thường nhưng bởi vì cô suy nghĩ linh hoạt,gặp chuyện tĩnh táo, thân thủ mạnh mẽ,lập nhiều chiến công lớn,vẻn vẹn chỉ dùng hai năm thời gian liền được thượng cấp chọn ra trở thành một thành viên trong bộ độiđặc công,sau lại lập nhiều đầu công khi thi hành nhiệm vụ nguy hiểm,năng lực đã sớm áp đảo đội trưởng phân đội ngay lúc đó Lưu Hồng Vũ.Một năm sau,Diệp Hòa được tổng chỉ huy tự mình bổ nhiệm trở thành đội trưởng phân đội bộ đội đặc công,Lưu hồng Vũ là đội phó.Đảm nhiệm chức đội trưởng bốn năm qua cùng Diệp Hòa chỉ huy thi hànhhàng trăm nhiệm vụ …dưới sự hợp tác ăn ý cô cùng Lưu Hồng Vũ giải cứu con tin tỷ lệ thành công cao gần 90%,không ai sánh bằng. Sau khi quan sát tốt địa hình,Diệp Hòa chau lại đuôi mắt,quyết đoán ra lệnh: “Phái người tiến đến giả bộ đàm phán,cố hết sức dẫn dụ bọn phản động chú ý,đội 2, đội 3 lập tức chuẩn bị công cụ leo núi,đội 2 bí mật theo tôi trèo trên tường phía trái lầu ba công xưởng đánh bất ngờ,còn đội 3 theo đội phó từ phía tường bên phải lầu ba công xưởng giải cứu con tin,những người khác ở lại tại chỗ đợi lệnh!” “Diệp đội trưởng!” Bỗng nhiên có một giọng nói phái nam trầm ổn truyền đến,một gã đàn ông thân hình to lớn thẳng thắng phóng khoáng đi tới bên cạnh Diệp Hòa,giơ tay lên nói: “Hợp tác vui vẻ!” Diệp Hòa nhìn vị chiến hữu kề vai cùng mình tác chiến bốn năm,trên mặt lộ ra nụ cười khó được cùng vô số lần thi hành nhiệm vụ lúc trước,vươn tay cùng hắn vỗ mạnh một cái nhưng ngay sau đó siết chặt: “Hồng Vũ,hợp tác vui vẻ!” Lưu Hồng Vũ tự tin nói: “Vẫn như thường lệ,sau khi hoàn thành nhiệm vụ hôm nay,buổi tối cùng tham gia buổi tiệc mừng không say không về,ta mời khách!” “Được!” Diệp Hòa cười gật đầu,nói xong xoay người mang theo đội 2 hướngbên trái công xưởng đi tới. Đã là bộ đội đặc công ai cũng phải chịu qua huấn luyện nghiêm khắc,từ vách tường leo lên lầu ba công xưởng cũng không phải việc khó,Diệp Hòa dẫn đầu từ cửa sổ nhảy vào như con mèo thoăn thoắt khi rơi xuống đất không một tiếng động,nhạy bén nửa ngồi sau một thùng giấy khéo léo che dấu tốt,tất cả động tác làm liền một mạch không chútsơ hở. Ngoài cửa sổ tám tên đội viên đặc công còn chưa theo thứ tự tung mình mà vào thì mấy tên phản động đã phát hiện bên này có đều dị thường,cảnh giác mang súng nhẹ bước đi tới,nghĩ xem xét động tĩnh ngoài cửa sổ. Diệp Hòa ngừng thở,hai tay siết chặt khẩu súng lục HKP7 dán chặc trước ngực,chăm chú nhìn trên mặt đất,thấy nước bùn mặt đất chiếu ra ba cái bóng dần dần tiến tới,căn cứ bóng người phản chiếu phán đoán vị trí đối phương,quyết đoán lộng vòng một cái che dấu thân hình trong thùng giấy đồng thời liên tục bóp cò,chỉ nghe thấy ba tiếng súng vang lên,ba tên phản động thân thể cường tráng liền ngã trên mặt đất. Nghe thấy tiếng súng,đám phản động bao quanh con tin cũng rối rít cảnh giác,Diệp Hòa lúc này liền ném ra hai quả đạn khói,ở một mảnh sương khói dày đặc bao phủ,bọn phản động chỉ có thể miễn cưỡng xác định phương hướng,dùng súng điên cuồng bắn càn quét khắp nơi,Diệp Hòa sớm biết sẽ như thế,nên sau khi ném ra đạn khói liền giẫm lên thùng giấy nắm chặt dây thừng leo lên nóc nhà,nhanh chóng leo lên khung sắt xà ngang trên cao tránh thoát này một trận súng bắn xối xả như mưa. Sau khi liên tiếp vang lên tiếng súng,bên trong nhà xưởng khôi phục yên tĩnh như chết,nơi này chỉ có cái thùng giấy dùng để che chắn mà hiện tại đã bị bắn thành tổ ong vò vẽ,đám phản động dường như cũng biết điểm này,lường trước không thể nào có người ở nơi đạn súng dày đặc màtrốn thoát nhưng không người nào tiến lên xem mà đợi sương khói tản đi mới cẩn thận tra xét. Mà Diệp Hòa muốn đúng bọn họ tin tưởng như vậy! Thừa cơ hội được màn sương dày đặc che chắn,ngoài cửa sổ tám tên đội viên đặc công theo thứ tự vô thanh vô tức leo tường mà vào,hết thảy vốn thuận lợi tiến hành không lường trước cuối cùng có một gã đội viên cũng đang lúc rơi xuống đất phát ra tiếng động rất nhỏ.Chỉ một âm thanh cực nhỏ lại có thể khiến đám phản động nhất thời đề cao cảnh giác,tám tên đội viên đặc công vội vàng phân tán,vừa quay cuồng tránh né vừa dùng súng bắn trả chiến đấu hết sức căng thẳng,bên trong nhà xưởng tức khắc khói thuốc súng bắn ra mưa loạn thành một đoàn. Tuy rằng gặp phải sai sót cũng may đám phản động vì vậy rối rít đem lực chú ý đặt ở bên trái nhà xưởng,cầm súng chậm rãi đi tới,vẻn vẹn chỉ để lại hai người canh giữ ở bên cạnh con tin,để đội phó có cơ hội dẫn dắtđội 3 từ bên phải nhảy vào giải cứu con tin. Mặc dù cho rằng đám con tin là bảo đảm trọng yếu nhất của bọn phản động,không đến giây phút cuối cùng sẽ không hạ thủ giết,nên tạm thời không cần phải lo lắng bọn phản động giết con tin nhưng dù sao kẻ địch cũng không ít chúng ta chưa chắc có thể đoạt lấy phần thắng.Diệp Hòa đứng ở trên khung sắt xà nhà,ở trong sương mù dày đặc căn cứ vị trí đối phương tác xạ đạn phân rõ phương hướng địch nhân,mặc dù mỗi một lần bóp cò đều cách một khoảng thời gian,thủ pháp tác xạ tinh chuẩn mỗi một mai đạn đều có thể đánh gục một gã địch nhân,có thể nói là thần kỳ. Thanh âm tiếng súng vang lên liên miên không dứt,vang dội nhĩ tế,đội viên đặc công mặc dù được huấn luyện nghiêm khắc nhanh nhẹ tránh né đạn bay đến,song ở hoàn cảnh không còn vật che chắn,các đồng đội bộ đội đặc công trong cơn mưa đạn vẫn từng người từng người ngã xuống. Nhận thấy xảy ra tình trạng xấu,Diệp Hòa ánh mắt trầm tĩnhbóp cò vừa khẽ chau lại chân mày,Lưu Hồng Vũ sao còn chưa tới? Đang lúc này,đối diện rõ ràng truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết,hai gã phản động trông chừng con tin trúng đạn ngã xuống đất không dậy nổi,hiển nhiên là đội phó mang theo đội 3 tấn công đi vào. Đội phó chạy tới khiến cho tình thế có phần chuyển biến tốt,ở một mảnh súng vang lên cùng tiếng kêu gào thảm thiết,chiến đấu kịch liệt..... Qua hồi lâu,sương khói rốt cục tản đi,Diệp Hòa dùng một phát súng giải quyết xong tên phản động cuối cùng nhưng ngay sau đó dõi mắt nhìn,lại thấy trên mảnh đất trống trãi trong nhà xưởng chỉ còn lại hai người cô cùng khuôn mặt bị thương của Lưu Hồng Vũ,trên mặt đất nằm ngổn ngang vô số thi thể trúng đạn,có cả bọn phản động cũng có đồng đội nhiều năm qua cùng cô kề vai chiến đấu,mười sáu đội viên đặc công thuộc đội 2 đội 3 cũng không còn.Cô nắm chặc quyền nhìn thi thể chiến hữu gào thét điên cuồng,dĩ vãng thi hành nhiệm vụ còn khó hơn lần này cũng chưa từng chết hết toàn đội. Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Diệp Hòa đứng ở bên cạnh thi thể đồng đội tiểu Quang quen biết đã lâu chậm rãi ngồi xổm xuống,hắn mặt hướng lên trời,phía dưới một mảnh máu đỏ tươi hiển nhiên là bị bắn từ sau lưng.Diệp Hòa hiểu rõ cá tính tên này kiêu ngạo lại rất chú trọng hình tượng,kiên định đưa tay muốn đở dậy.Nhưng khi ở Diệp Hòa nâng lên người hắn,theo máu tươi liên tục không ngừng từ vết thương lồng ngực chảy xuống rơi ra một viên đạn.Diệp Hòa sửng sốt,viên đạn đoạt lất tiểu Quang cô vô cùng quen thuộc,chính là loại đạn đội đặc công chuyên dụng! Cô đột nhiên ý thức được cái gì thì sau ót truyền đến một trận đau nhức,một viên đạn vô tình xuyên thấu đầu cô,máu tươi ùa nhau theo đó túa ra. Trước khi mất đi ký ức,Diệp Hòa mặt chảy đầy máu tươi chậm rãi quay đầu,chỉ nhìn thấy trong mắt Lưu Hồng Vũ lóe lên điên cuồng cùng ghen ghét. Hắn hận cái gì? Là hận năng lực của mình không bằng một người phụ nữ? Hận bị một người phụ nữ đoạt đi công lao? Hay hận vị trí của mình bị người phụ nữ này thay thế? Bốn năm kề vai chiến đấu thì sao chứ cùng chung hoạn nạn thì tính cái gì? Không thể nhận được đáp án,chỉ thấy trước mắt tối sầm,Diệp Hòa nhanh chóng mất đi năng lực suy tư. Mời các bạn đón đọc Loạn Thế Thịnh Sủng của tác giả Phi Cô Nương.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông - Phong Hương
Học tra* thời hiện đại dấn thân vào tám trăm dặm đại sơn*, *Học tra: học hành dốt nát *Tám trăm dặm đại sơn: núi lớn tám trăm dặm (1 lí, 1 dặm (市里, li) = 15 dẫn = 500m) Tướng quân cổ đại giải giáp quy điền trở về quê nhà, Bắt đầu câu chuyện mang theo một đám điêu dân cùng nhau trồng trà làm giàu. Học tra: Hỏi ta tại sao học nông? Bởi vì chuyên ngành này có điểm trúng tuyển thấp a! Tướng quân: Hỏi ta tại sao nhập ngũ? Bởi vì tướng quân mồm to ăn thịt uống rượu chén lớn a! Học tra: Điểm kỹ năng chuyên ngành? Ngươi xác định muốn hỏi một học tra kỹ năng chuyên ngành? Ngay cả đại cương XX ta cũng đã hoàn toàn quên hết có được không? Tướng quân: Tại sao quy ẩn? Ngươi không làm tướng quân không biết, nơi đó tùy thời đều phải đè nén tạo khuôn có bao nhiêu ngốc bức, nhìn những tướng quân tùy thời bảo trì uy nghiêm, da mặt một đám băng giống như cương thi! Học tra: Tiểu hoán hùng (gấu mèo), đến hâm cái bánh màn thầu. Tiểu hoán hùng, đến đem tảng đá kia bổ. Tiểu hoán hùng, đến đào hầm. Tiểu hoán hùng… Tướng quân (╰_╯)#: Mỗ là Trấn Nam tướng quân Hùng Tinh Vũ, mới không phải tiểu hoán hùng! Học tra (づ ̄3 ̄)づ: Nga. Tiểu hoán hùng phu quân, lại đây xào dầu chè ~ Tướng quân (≧▽≦)/: Ngao, tới liền đây! *** Mí mắt rất nặng. Đại Hùng chưa bao giờ biết, chỉ là mở mắt phải cố sức như vậy. Toàn thân cao thấp không có một chỗ không đau, chính là đau thực tôt. Đau, thuyết minh y còn sống. Sau khi thích ứng cảm giác đau, chậm rãi y cảm giác được ấm áp. Bất đồng với cái loại lạnh từ từ thấm đến trong xương, toàn thân cao thấp đều lộ ra lo lắng. Được cứu rồi. Y hơi hơi cong khóe miệng một chút, dù phát hiện mình cơ hồ vô pháp khống chế biểu tình, lại hoàn toàn vô pháp ngăn cản y vui sướng. Thị lực lúc này mới chậm rãi khôi phục, nóc nhà quen thuộc, bài trí quen thuộc, là nhà của bọn họ. Chính là bên người không có người, tức phụ đâu? Y mơ mơ màng màng tựa hồ nghe được tiếng tức phụ, như thế nào hiện tại người không ở? Ôn Luân đang làm sủi cảo trứng*. Quét dầu lên muỗng canh, cho nửa thìa trứng đánh tan vào muỗng canh, đặt hờ muỗng canh lên bếp lò, đảo một vòng, trứng bên trong trải đều ra muỗng, múc một muỗng thịt bỏ vào, dùng chiếc đũa nhẹ nhàng kéo da trứng về một bên, một cái sủi cảo trứng vàng nhạt đặt trong đĩa bên cạnh. *Sủi cảo nhân là thịt, vỏ ngoài là trứng, rất khó làm phần vỏ. Sủi cảo trứng đã làm vài đĩa. Từ lúc bắt đầu rải rác cháy đen, đến bán thành phẩm hiện tại, ở giữa lãng phí không ít nguyên liệu. ... Mời các bạn đón đọc Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông của tác giả Phong Hương.
Nguyên Vị Ngọt Ba Phần - Thất Bảo Tô
Nói thế nào nhỉ, truyện hệt như tên vậy, là một ly trà sữa nguyên vị ngọt ba phần, tức là một ly trà sữa đúng vị gốc với hương ngọt dìu dịu. Nói thế, hẳn là các bạn có thể hiểu được mức độ sủng của bộ này như thế nào. Nó chỉ ở tầm trung trung, không ngọt đến mức như đường tan trong miệng. Nhưng cái sủng, cái ngọt của “ly trà sữa” này lại khiến tôi ấn tượng vô cùng, thậm chí xúc động mà vác về edit. Hỗn hợp của trà và sữa, vừa có cái vị ngọt lành của sữa, lại thêm cái vị đăng đắng của trà. Vừa hút nhẹ vào, cái ta ấn tượng đầu tiên không phải là vị ngọt, mà là hương đắng phủ ngập khoang miệng, khiến ta thoáng cảm thấy khó chịu. Ai lại thích vị đắng đây? Câu chuyện cũng như một ly trà sữa, vừa nhấp nhẹ, xông vào là một vị đắng. Tiên Bối có một quá khứ u tối, tối đến mức mà chỉ qua vài lời kể hời hợt, đã cảm thấy cái đau thương bao phủ khắp lòng người. Quá khứ ấy khiến cô sợ hãi, sợ một khi mình mở miệng ra, những người xung quanh sẽ bị tổn thương. Cô dần cúi đầu, im lặng. Cô cũng yêu cuộc sống lắm chứ, cũng yêu những người xung quanh mình, nhưng cô không biết làm thế nào để bày tỏ tình yêu thầm kín ấy. Cô chỉ biết lặng lẽ đưa chúng vào những trang giấy, những nét vẽ, cố gắng truyền tải một phần tình yêu mà có lẽ không bao giờ cô nói ra được. Song cái đắng là để làm tôn lên hương ngọt. Hẳn Tiên Bối thật bất hạnh khi có một tuổi thơ bị cô lập, bị xa lánh; nhưng cô lại thật may mắn, khi có một người nguyện ý tiến vào thế giới cô độc của cô, làm bạn với cô, mang đến cho cô vị ngọt của cuộc đời. Trần Chước là một người đàn ông rất kiên nhẫn, rất dịu dàng và bao dung. Cái tốt của anh khiến cho người ta cảm động, có lẽ là vì anh không nhìn Tiên Bối bằng ánh mắt kỳ dị. Thử hỏi ai sẽ dùng ánh mắt bình thường để nhìn một cô gái mắc chứng sợ giao tiếp, suốt ngày chỉ im như một hũ nút, hỏi gì cũng chỉ biết đáp nhỏ như muỗi kêu đây? Vậy mà anh lại nhìn cô bằng ánh mắt bình thường, thậm chí dịu dàng bao dung nỗi sợ của cô. Anh rất nhẫn nại, không hề ép buộc cô. Cô không muốn nói, anh sẵn sàng trao đổi với cô bằng giấy, bằng điện thoại. Cô không muốn mở lòng, anh sẵn sàng đọc những trang truyện cô vẽ, cô viết, để thấu hiểu tâm hồn cô. Cô không thốt lên được lời yêu, anh sẵn sàng ôm lấy cô nói trước. Anh dẫn cô, như dìu dắt một đứa bé chập chững, tiến vào một thế giới rộng mở trước mắt. Thật sự, Trần Chước rất đúng với câu “Nếu hai ta cách nhau 100 bước, em chỉ cần bước 1 bước thôi, và anh sẽ bước nốt 99 bước còn lại”. Chuyện tình của hai người, không hề có sóng gió, nhưng lại khiến tôi xúc động đến nỗi hốc mắt đầy nước. Không dám nói duyệt qua ngàn bộ truyện, nhưng số bộ tôi đọc cũng phải vượt qua mấy trăm. Trong đó có mấy bộ khiến tôi khóc được? Và bộ này là một trong số đó. Có lẽ mỗi người một vị, bộ này có thể khiến tôi khóc, nhưng cũng có thể làm ai cười. Một ly trà sữa cùng một vị, nhưng mỗi người uống, lại có một cảm nhận khác nhau. Câu chuyện với tôi có thể là một ly trà sữa, nhưng với ai đó cũng có thể là một chén café. Nhưng tôi vẫn hy vọng, với bộ truyện này, các bạn có thể cảm nhận được dư vị đắng đắng ngọt ngọt sau một buổi chiều hè, để cái man mát lành lạnh từ dư vị ấy thấm nhè nhẹ vào lòng, để các bạn mến nó. --- Anh là ly nguyên vị ngọt ba phần duy nhất của em, hôm qua, hôm nay, ngày mai, và… mãi mãi! Than vãn đôi lời: Chuyện là khi kiếm cái ảnh minh họa tạm cho truyện trước khi thiết kế ảnh bìa, phát hiện bộ này đã được bạn Kirin bên Kites edit đến chương 14. Đính chính bản này là bản do Lăng edit hoàn toàn nhé!  Mời các bạn đón đọc Nguyên Vị Ngọt Ba Phần của tác giả Thất Bảo Tô.
Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ - Đông Bôn Tây Cố
Câu chuyện tình yêu giữa Tiêu Tử Uyên, chàng sinh viên khoa cơ khí và Tùy Ức, cô sinh viên khoa y. Truyện đơn giản, nhẹ nhàng, thích hợp để đọc thư giãn và hoài niệm về thời sinh viên (với những ai già như mình). Tiêu Tử Uyên là con trai của Tiêu gia, cha và ông nội đều giữ chức cao trong chính trường. Anh yêu Tùy Ức vì vẻ ngoài nhìn có vẻ an tĩnh, dịu dàng, luôn mỉm cười thản nhiên nhưng bên trong lại tinh quái của cô. Tùy Ức từ nhỏ sống với mẹ, cha cô là Tùy Cảnh Nghiêu, vì muốn có con trai mà chấp nhận cho ông bà nội Tùy Ức ép mẹ cô phải để người phụ nữ khác sinh cho ông. Mẹ Tùy Ức không đồng ý, cùng cha cô ra nước ngoài chữa trị, rốt cuộc sinh cho ông một người con trai, sau đó dẫn Tùy Ức rời nhà đi. Từ đó, Tùy Ức luôn tâm niệm phải đối xử với mẹ thật tốt, cô cũng không bao giờ tin vào tình yêu nữa. Cũng vì thế mà con đường theo đuổi Tùy Ức của bạn học Tiêu rất gian nan. Tính cách hai người rất giống nhau, luôn mỉm cười thản nhiên giống nhau, gặp việc gì cũng lạnh nhạt. Nhưng Tùy Ức còn lạnh nhạt hơn rất nhiều nữ chính khác, bạn muốn tiến một bước, cô ấy lùi một bước, vĩnh viễn duy trì khoảng cách không gần không xa. Tuy Tiêu Tử Uyên cũng không phải hiền lành gì, mặt cũng dày vừa đủ, nhưng muốn kéo gần khoảng cách với cô, cũng mất vài năm. *** “Quay lại mỉm cười, bắt đầu JQ” là một bộ truyện rất đáng giá để đọc sách free. Nó là bộ truyện của thanh xuân vườn trường an tĩnh nhất mà tôi từng đọc. Ai bảo cuộc đời không có bão tố thì sẽ không hấp dẫn chứ? Tác phẩm được mở đầu rất nhẹ nhàng, không dài dòng hay trình bày thứ tự đầu cuối. Chỉ đơn giản như một buổi chiều thu mát lành, họ chợt nhìn thấy nhau, cái nhìn bình thường như mấy năm ròng đều đã trải qua, nhưng bỗng một khắc đó, hai cặp mắt lại giao nhau hữu tình hữu ý. Về nhân vật chính: Truyện có hai nhân vật chính là Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức. Số nhân vật phụ xung quanh rất nhiều, mỗi người đều có nét đặc sắc riêng dù chỉ được khắc họa rất ít. Tiêu Tử Uyên là con trai trưởng trong một gia đình chính trị gia có thế lực đã lâu, tương lai của anh vốn đã rộng mở và chắc chắn sẽ theo con đường của gia tộc, từ nhỏ anh được đào tạo để gánh vác giang sơn sau này. Tuy rằng học kỹ thuật nhưng Tiêu Tử Uyên không phải người cứng ngắc, lạnh lùng. Anh vốn có tài hoa, còn là tài hoa hơn người về nhiều mặt như đàn violin, thư pháp. Tùy Ức là một cô gái nhìn bề ngoài thì thanh tú, giản dị nhưng mọi thứ trong cô e rằng còn sâu hơn biển rộng. Tùy Ức là cháu ngoại duy nhất của một bậc thầy Nho học Trung Quốc, là tiểu thư của Tùy gia nhưng ngay từ nhỏ đã theo mẹ sống bên ngoài do bố mẹ cô gặp khúc mắc mà ly hôn. Tùy Ức được hưởng sự thanh cao, tao nhã và sự dạy dỗ của ông ngoại nên đã có cốt cách và khí chất của dòng dõi thư hương danh giá. *** Review Lâm Thái Y fb/ReviewNgonTinh0105: Đọc câu chuyện tình yêu của những người thông minh, hai chữ thôi, thật “sảng khoái". Họ không vờ vĩnh, không đoán ý, không giận hờn vu vơ, không vờn nhau đến kiệt sức. Thích chính là thích, còn có bắt đầu hay không, lại là chuyện khác. Tiêu Tử Uyên và Tuỳ Ức đều là người thông minh. À không, phải là rất thông minh mới đúng. Vì anh thông minh cho nên rất nhiều năm không có đối thủ, một mình chiếm ngôi đại thần từ trung học đến đại học. Vì cô thông minh cho nên mới có thể khiến anh giữ mãi tấm thẻ dự thi của cô đến tận 14 năm. Rất nhiều người nói Tiêu Tử Uyên quá hờ hững. Điều này không sai, nhưng sự hờ hững của anh có hai giai đoạn, một là trước khi gặp Tuỳ Ức, không ai đủ ấn tượng để khiến anh bỏ xuống vẻ ngoài bình thản ấy. Hai là sau khi gặp được cô, cho dù lúc ấy chưa biết cô là ai, nhưng sự thông tuệ của cô đã khiến rất nhiều năm sau, Tiêu Tử Uyên chẳng thể ấn tượng với ai được nữa. Cho nên, nói là duyên phận, chi bằng nói rằng trời sinh một đôi. Lúc Tuỳ Ức gặp Tiêu Tử Uyên, anh vừa là đàn anh khoá trên được cô ngưỡng mộ, vừa là bạn thân cùng phòng với một người anh trai thân thiết của cô. Sự hiểu biết và được giáo dục cẩn thận từ trong cốt tuỷ đã luôn nhắc nhở Tuỳ Ức rằng, anh là “thần", chỉ để ngưỡng vọng, không được có bất cứ cảm giác nào khác. Chính vì như vậy, cơ hội tiếp xúc nhiều, ẩn ý của anh với cô cũng nhiều, nhưng anh cứ tiến, thì cô lại lùi. Không đậm không nhạt, họ đã như vậy 2 năm. Trong lúc Tiêu Tử Uyên càng ngày càng hiểu rõ cảm giác của mình thì Tuỳ Ức lại càng mù mịt. Ánh mắt đó của anh nhìn cô là sao? Cái nắm tay dưới gầm bàn đó là sao? Nụ hôn bất ngờ trong cơn say đó lại là sao? Chắc không phải… anh thích cô đâu nhỉ? Nếu không thích thì còn tốt, nếu mà thích, thì cô phải làm sao? Đừng nói gia cảnh nhà cô phức tạp như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh sau này, bản thân cô cũng có gì đặc biệt để khiến anh phải để mắt đâu? Tuỳ Ức mông lung trong cuộc bao vây tấn công như gần như xa của đàn anh cao tay Tiêu Tử Uyên, cùng với sự giúp đỡ nhiệt tình của ba cô bạn thân cùng phòng và ba anh bạn thân của anh. Cuối cùng,... không có cuối cùng nào cả. Hai năm đại học bên nhau đó đã thay anh nói lên tất cả rồi. Anh không để ý đến ai, chỉ để ý đến em, anh không dành thời gian cho riêng mình, nhưng sẽ cố gắng dành thời gian cho em. Anh không tham gia hội nhóm, nhưng nếu có em thì bận mấy anh cũng sẽ đi. Bao nhiêu đó còn chưa đủ rõ ràng hay sao Tuỳ Ức? Rõ ràng, rất rõ ràng. Không phải em không biết những đặc biệt mà anh dành cho em, mà là cố gắng không để mình biết, không phải em không thích anh, mà là không dám thích. Anh ưu tú như vậy, con đường dành cho anh tốt đẹp như vậy, đã định sẵn anh là của mọi người, em đâu thể ích kỷ dành lấy anh cho riêng mình? Nhưng vậy thì sao? Tuỳ Ức vùng vẫy và trốn chạy, nhưng vẫn không thoát được. Từng nỗi băn khoăn của cô, Tiêu Tử Uyên từng bước giải quyết hết. Khoảng cách hoàn cảnh gia đình? Vai vế xã hội? Tương lai? Bởi vì cô chính là Tuỳ Ức, là điều duy nhất mà anh muốn cho riêng mình, anh đương nhiên phải cố gắng để giành lấy. Tình yêu là chuyện của hai người, nhưng cũng chưa bao giờ chỉ là chuyện của hai người. Có những số phận sinh ra đã định sẵn con đường mà họ phải đi, gánh nặng mà họ phải vác. Giống như Tiêu Tử Uyên, trên vai anh là gánh nặng gia tộc, là trách nhiệm với xã hội. Điều này anh vốn không thể thay đổi được, có chăng chỉ là thay đổi cách thức để đi đến đích mà thôi. Bởi vì trên con đường của anh đã có thêm một Tuỳ Ức độc nhất vô nhị mà anh không muốn bỏ lỡ. Tuỳ Ức không giống như anh, cô sinh ra trong sự không mong muốn của người lớn, từ nhỏ đã không có hơi ấm gia đình. Nếu như bình thản của Tiêu Tử Uyên là bình thản được mài giũa cho tương lai, thì bình thản của Tuỳ Ức là bình thản được tôi luyện từ quá khứ. Cô không được yêu thương, cho nên rất hiểu chuyện, sẽ không phiền luỵ ai, nhưng sẽ cố gắng là người giỏi nhất, để không ai xem thường cô và mẹ cô nữa. Cho đến ngày gặp được anh, chính anh đã nói cho cô biết, cô tốt đẹp đến mức nào, xứng đáng để anh yêu ra sao, Tuỳ Ức mới có thể từ từ thả lỏng bản thân, chui ra khỏi vỏ ốc. Câu chuyện tình yêu rất nhẹ nhàng, có sắc lạnh của mùa đông khi hai trái tim mãi vẫn không dám đập cùng nhịp, có màu nắng ấm của mùa xuân khi xương rồng cuối cùng cũng nở hoa, có sự nóng bỏng đầy nhiệt huyết của mùa hè sôi động sau cánh cổng trường đại học, có hơi thở mát lành của mùa thu mỗi khi năm học mới bắt đầu. Họ gặp nhau vào những năm tháng trẻ trung nhất, tươi đẹp nhất, cùng những người bạn tốt trải qua những thăng trầm và vấp ngã đầu tiên của cuộc đời, cùng với những ước mơ dang dở hoặc đã hoàn thành và… cùng với nhau. Không có những màn tranh đấu kịch tính, là gia đình trâm anh thế phiệt nhưng không có sự áp đặt vô lý lên thế hệ sau, câu chuyện nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa rất nhiều bài học của cuộc sống. Mỗi một người được sinh ra đều phải có trách nhiệm của riêng mình, lỗi lầm của cha mẹ không bao giờ được đặt lên mình con cái, có thể trải đường nhưng đi như thế nào hãy để bọn trẻ tự quyết định. Ai là bạn đồng hành, ai là người sẽ nâng niu con mình như vật báu, hãy để trái tim bọn trẻ tự lên tiếng. Họ chỉ đứng bên cạnh, giúp con mình nhìn một chút, đánh giá một chút và trao gửi một chút. Chỉ cần như thế thôi, hạnh phúc sẽ mỉm cười. … Giống như đã nói ngay từ lời đầu tiên, đây là câu chuyện tình yêu giữa những người thông minh. Rất nhẹ nhàng, rất ngọt ngào. Không chỉ là chuyện tình yêu giữa Tuỳ Ức và Tiêu Tử Uyên, còn có những câu chuyện tình yêu bên lề của những cô gái chàng trai trẻ tuổi đầy nhiệt huyết. Mỗi người một tính cách, mỗi người một hoàn cảnh, có những chuyện dang dở, cũng có những chuyện đến được hồi kết, nhưng trải nghiệm của họ đều rất đáng quý. Một câu chuyện về tình bạn, tình yêu, trách nhiệm và tình cảm gia đình đầy cảm xúc. Người lớn có câu chuyện của người lớn, thương nhân có câu chuyện của thương nhân, chính khách có nỗi khổ của chính khách, nhưng sau tất cả, cho dù bạn là ai, bạn làm công việc gì, thì cuối cùng, gia đình chính là nơi để trở về. Tiêu Tử Uyên, thời niên thiếu, anh có thứ gì “mong mà không được” không? Anh có mong và cũng đã có được rồi. Chính là em. _____ " ": trích từ truyện Mời các bạn đón đọc Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ của tác giả Đông Bôn Tây Cố.
Sả Chanh Ngày Hạ - Macchiato
Vương Hiểu Hạ cảm nắng Trình Dịch từ năm lớp bốn. Vì sao à? Là thế này này... "Nếu nói, trái tim mỗi chàng trai đều có một nữ thần Thẩm Giai Nghi, vậy thì, trong lòng mỗi cô gái cũng đều có hoàng tử Lớp Trưởng. Từ nhỏ đến lớn, lớp trưởng trong ấn tượng của tôi đều là những sinh vật toả sáng lấp lánh". Huống chi, Hiểu Hạ học chung lớp với Trình Dịch từ năm lớp 4 đến tận lớp 9. Đâu có nhiều lớp trưởng toả sáng lấp lánh đâu. Lần đầu gặp nhau, chẳng phải một khởi đầu hoa mỹ gì, chỉ có bụi phấn bay lơ lửng khắp trời, vào một chiều đầu hạ bình thường, Hiểu Hạ như bị sét đánh, phải lòng Trình Dịch. Con gái, một khi gặp ai đó, thích họ rồi, sẽ bắt đầu làm những việc ngốc nghếch. Ít nhất, Hiểu Hạ là người như thế. Cách thể hiện tình cảm của cô luôn là kiểu lạ lùng, nếu không giở trò chọc ngoáy thì sẽ gây sự để ngáng chân cậu bạn lớp trưởng gương mẫu. Nếu Trình Dịch đảm nhận vai trò đệm nhạc cho dàn hợp xướng của trường, thì Hiểu Hạ chuyên hát sai nhạc, đến một nốt nhạc cũng không thuộc lại dũng cảm đăng ký vào dàn hợp xướng. Hiểu Hạ tuy còn bé nhưng đã có nghề bám đuôi rất xịn, theo Trình Dịch về nhà, để đến khi bị chú chó đen nhà cậu đuổi theo thì gào khóc gọi bố mẹ rồi chạy mất dép, từ đó không dám bén mảng đến nhà cậu nữa. Hiểu Hạ thích Trình Dịch từ những điều tốt đẹp của cậu cho đến cả căn bệnh bới lông tìm vết đúng chuẩn Xử Nữ, thói khó tính lập dị khác người, cả vẻ già đời và lầm lì khó hiểu của cậu ấy. Thích đến mức đặt cho cậu cái biệt danh xấu xa "Cá Chình" để tỏ ra mình khác biệt và bắt mọi người gọi cậu bằng cái tên đó. Thích đến mức, khi cậu ấy dậy thì vỡ giọng cùng thời điểm với anh trai, mẹ Hiểu Hạ luôn chuẩn bị những món canh đồ uống gia truyền cho anh, thì bé Hiểu Hạ cũng chịu khó dậy sớm để trộm món gia truyền nhà họ Vương mang cho Trình Dịch. Đương nhiên, Hiểu Hạ sẽ không e thẹn nói với Trình Dịch rằng: Của quý nhà tớ, cậu uống đi. Mà cô bé dùng cách khác người, trộm bình nước hoặc giấu bình hoặc ngang nhiên cướp bình nước của Trình Dịch để uống, và đưa cho cậu bình nước gia truyền mà cô mang đi, hùng hồn nói rằng: chắc cậu không muốn hôn môi gián tiếp đâu nhỉ, uống của tớ đi nè. "Thích" của Hiểu Hạ chưa nói thành lời, nhưng nhìn vào ai cũng biết. Cho đến tận năm lớp 9, do duyên cớ xô đẩy mà Hiểu Hạ phải tỏ tình với Trình Dịch. Nhưng câu trả lời của cậu là ... không có. Cậu sang Anh ngay sau ngày đó. Không liên lạc, không có câu trả lời. Chỉ có bình nước 'trống không' của cậu lẳng lặng nằm trong ngăn bàn Hiểu Hạ. Để đến hai năm sau, khi anh trai lục ngăn bàn cô, bình nước rơi ra ngoài, cô mới nhìn thấy câu trả lời dưới đáy bình nước "Tớ cũng thích cậu". Nếu như có câu rằng: Con gái bất tài vô dụng, chả làm mợ gì cũng khiến người người nhà nhà yêu thương vì đó là nữ chính, thì Hiểu Hạ là nữ chính như thế. Hoặc khi còn ở độ tuổi đó, nữ chính bồng bột, ngây dại, ghen tuông?... Trình Dịch là một thiếu niên có hoàn cảnh gia đình phức tạp và khá bất hạnh. Khi còn bé xíu, vì bị bệnh mà cậu phải ở lại Đài Loan sống cùng ông nội còn bố mẹ và anh trai sang Anh định cư. Bố mẹ hứa rằng chỉ cần cậu đứng nhất, sẽ về thăm cậu. Vì thế nên Trình Dịch luôn cố gắng dùng tất cả thời gian của mình cho việc học hành để đạt được điều đó, nhưng số lần bố mẹ về thăm cậu ít đến thảm thương. Cho đến khi được đón sang Anh, những tưởng được đoàn tụ với gia đình, thì bố mẹ cậu đã ly dị từ lâu, anh trai đã theo mẹ về Đài Loan tái giá. Còn Trình Dịch - không biết gì cả, ước mơ về việc đoàn tụ với gia đình vỡ nát... Mọi người đều lừa dối cậu. Cuối năm lớp 11 Trình Dịch quay về, sau nhiều biến cố, họ thành một cặp. Có rất nhiều chuyện xảy ra sau này, cùng với nhiều bí mật được bật mí, như bình nước trống không nằm trong ngăn bàn kia, về lần đầu tiên của họ,... Dẫu thế nào, Trình Dịch luôn chọn ở lại Đài Loan, luôn hi sinh và quan tâm săn sóc nữ chính. Nhưng đối với mình, nữ chính khá ích kỷ, tuỳ hứng. Có thể do hoàn cảnh sống tạo nên tính cách. Trình Dịch người lớn hơn, còn Hiểu Hạ trẻ con hơn. Nhiều đoạn có motip cũ rích, đọc muốn bóp chết nữ chính nhưng may nam chính luôn là người thông minh tỉnh táo. Cuối cùng họ vẫn về bên nhau, kết hơi nhanh, nhưng càng đọc đến cuối càng thấy tình cảm sâu đậm của nam chính (dù có đoạn tác giả hơi buff quá đà). Không có ngoại truyện ????. Lề: Nữ chính có bạn thân tên Bưởi. Mình những tưởng là con gái, nhưng không, là con trai đó ạ  =)))). Bưởi là bạn thân từ lúc cởi chuồng tắm mưa với Hiểu Hạ, luôn là cái đuôi nhỏ của Hiểu Hạ. Cặp đôi bạn thân này đáng yêu vô cùng, cho đến lúc lớn. Lớn lên thật phức tạp. Tuy nhiên, Bưởi là người con trai tốt. Do nữ chính nhiều lúc xấu xa thôi. ???? Giọng văn của tác giả duyên dáng, hóm hỉnh, bạn dịch truyện này dịch khá hay. Đọc phần đầu truyện phấn khích lắm. Đoạn sau nhiều lúc chỉ muốn bóp chết nữ chính thôi  =)) P/s: Về cái bìa truyện: Hồi còn bé tí, Hiểu Hạ bỏ nhà ra đi, đến một nơi xa lạ, gặp một chú chó đen đi lạc, rồi gặp một tên nhóc. "Nó tên là gì thế?" Tên nhóc hỏi. "Tiểu Bạch". Tôi trả lời. "Tiểu Bạch? Nhưng nó màu đen mà." Cậu ta tỏ vẻ khó hiểu. "Chỗ này màu trắng!" Tôi ôm chú cún con lên, chỉ vào đám lông tơ màu trắng hình trái tim trên bụng nó". Chiều hôm ấy, trong công viên không lớn lắm, họ cùng nhau chơi đùa, cô bé đẩy Tiểu Bạch cho cậu con trai nuôi, còn mình với lời hứa "ngày mai sẽ quay lại" hoàn thành chuyến 'bỏ nhà ra đi đầu tiên' trong cuộc đời mình. Review bởi: Tâm Bùi Ánh Mời các bạn đón đọc Sả Chanh Ngày Hạ của tác giả Macchiato.