Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Dấu Yêu

Tên gốc: Tâm Tiêm Sủng Dịch tên: Thần Chuối Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, showbiz, sạch sủng. Độ dài: 87 chương Năm đầu tiên làm dâu nhà giàu, Trì Yên đóng vai quần chúng 13 lần, diễn 15 nhân vật “người qua đường” vừa xuất hiện đã chết. Năm thứ ba làm dâu nhà giàu, Trì Yên tham gia ba bộ phim mới của những đạo diễn tầm cỡ quốc tế, trở thành “ảnh hậu” trẻ tuổi nhất trong vòng 10 năm trở lại đây. Năm đầu tiên sau khi “được buff”, cô liên tiếp nhận được lời mời phỏng vấn của những chương trình giải trí nổi danh. Người dẫn chương trình hỏi về đời sống tình cảm của cô: “Nghe nói Yên Yên có bạn trai không trong giới giải trí. Những lúc bận rộn, một năm hai người có thể gặp nhau mấy lần?” Trì Yên mỉm cười: “Anh ấy ở nước ngoài, nên một năm chỉ có thể gặp một lần.” Không lâu sau, ảnh hậu Trì Yên vừa mới bước ra khỏi phòng thu được mấy bước liền gặp được người bạn trai “đang ở nước ngoài, một năm chỉ có thể gặp một lần” của mình ở đầu đường. Khóe môi người đàn ông hơi nhếch lên, cười mà như không cười: “Một năm một lần?” “Khương Dịch……” “Gọi ông xã.” *** Reviewer: Trịnh Giang - fb/hoinhieuchu ---- Giới thiệu: Năm đầu tiên làm dâu nhà giàu, Trì Yên đóng vai quần chúng 13 lần, diễn 15 nhân vật “người qua đường” vừa xuất hiện đã chết. Năm thứ ba làm dâu nhà giàu, Trì Yên tham gia ba bộ phim mới của những đạo diễn tầm cỡ quốc tế, trở thành “ảnh hậu” trẻ tuổi nhất trong vòng 10 năm trở lại đây. Năm đầu tiên sau khi “được buff”, cô liên tiếp nhận được lời mời phỏng vấn của những chương trình giải trí nổi danh. Người dẫn chương trình hỏi về đời sống tình cảm của cô: “Nghe nói Yên Yên có bạn trai không trong giới giải trí. Những lúc bận rộn, một năm hai người có thể gặp nhau mấy lần?” Trì Yên mỉm cười: “Anh ấy ở nước ngoài, nên một năm chỉ có thể gặp một lần.” Không lâu sau, ảnh hậu Trì Yên vừa mới bước ra khỏi phòng thu được mấy bước liền gặp được người bạn trai “đang ở nước ngoài, một năm chỉ có thể gặp một lần” của mình ở đầu đường. Khóe môi người đàn ông hơi nhếch lên, cười mà như không cười: “Một năm một lần?” “Khương Dịch......” “Gọi ông xã.” Nội dung: Trì Yên là con ngoài giá thú, từ nhỏ đã bị mẹ bỏ rơi, vứt cho người cậu làm nghề cảnh sát nuôi. Năm 16 tuổi, cậu của cô phải tham gia một nhiệm vụ nguy hiểm nên gửi cô ở nhà họ Khương, nhờ đó cô quen biết người nhà họ Khương và nam chính Khương Dịch. Không lâu sau, cậu cô mất, cô được trả về nhà họ Trì. Cha ruột và mẹ kế của cô đều là loại người mặt dày vô sỉ, sẵn sàng bán con gái đổi lấy vinh hoa phú quý. Trong buổi tiệc sinh nhật 24 tuổi của Trì Yên, cũng là bữa tiệc “tìm chồng” cho cô, cô tình cờ gặp lại Khương Dịch. Tám năm không gặp, anh còn đẹp trai phong độ hơn xưa. Vừa gặp mặt, anh đã ngỏ lời cầu hôn với cô. Tuy không biết vì sao Khương Dịch đột nhiên muốn lấy cô, nhưng vì muốn thoát khỏi nhà họ Trì càng nhanh càng tốt nên cô gật đầu đồng ý. Đêm tân hôn, Khương Dịch chỉ ôm Trì Yên ngủ. Ngày hôm sau, anh lập tức ra sân bay đi công tác, khi trở về đã là nửa năm sau. Khương Dịch không bao giờ thể hiện cảm xúc gì với Trì Yên, lúc nào cũng thong dong lạnh nhạt, thậm chí có thể ôm cô trong lòng mà không có phản ứng gì. Trì Yên tưởng rằng anh chỉ lấy cô để khiến cha mẹ yên tâm hoặc tránh bị phụ nữ đeo bám. Khoảng 20 chương đầu, Trì Yên tương đối trì độn không nhận ra Khương Dịch thích mình, và Khương Dịch cũng không thể hiện tình cảm một cách quá rõ ràng. Nhưng từ chương 20, sau khi Khương Dịch tuyên bố “Anh chỉ thích em”, truyện bắt đầu ngọt ê răng. Khương Dịch là mẫu đàn ông gần như hoàn hảo. Anh là người thừa kế tập đoàn nhà họ Khương khét tiếng thương giới, từ nhỏ đã bộc lộ trí thông minh hơn người. Không những thế, anh còn có một khuôn mặt đẹp trai “người gặp người thích, hoa gặp hoa nở”. Từ nhỏ anh đã cảm thấy con gái là một sinh vật phiền phức, cho đến khi anh gặp Trì Yên. Nếu trước đây, với những lời tỏ tình của đám nữ sinh, anh luôn trả lời là “Tôi không thích con gái”, thì từ khi quen Trì Yên, câu trả lời của anh lại trở thành “Tôi không thích cô”. Khương Dịch yêu và luôn tôn trọng Trì Yên. Tuy không thích cô làm nghề diễn viên nhưng anh không ngăn cản việc cô đi đóng phim. Ngay cả khi có một số cảnh hở hang, anh cũng chỉ tỏ ra khó chịu chứ không can thiệp. Trì Yên không muốn mọi người cho rằng cô dựa hơi Khương Dịch để nổi tiếng nên anh đồng ý không công khai quan hệ của hai người. Tất nhiên, anh cũng tận dụng mọi cơ hội để tuyên bố chủ quyền. Ví dụ như khi Trì Yên bị paparazi chụp ảnh cô lên một chiếc Bentley mà ông chủ công ty cô (bạn thân Khương Dịch) là người cầm lái, Khương Dịch lập tức đăng status trên Weibo: “Xe là của tôi, vợ cũng là của tôi.” So với Khương Dịch, tính cách của Trì Yên hơi khó định nghĩa. Trong công việc, cô rất nghiêm túc và cầu tiến. Tuy cô hơi trì độn trong chuyện tình cảm nhưng lại rất tỉnh táo trong những chuyện khác. Đối với những người ghen ghét hay tìm cách hãm hại mình, cô không hề sợ hãi hay nhượng bộ. Tác giả không thể hiện rõ Trì Yên có phải là kiểu người ăn miếng trả miếng không, bởi hầu như lần nào Khương Dịch hoặc quản lý của cô cũng giúp cô giải quyết rắc rối. Khi gặp lại mẹ ruột, đứng giữa mẹ và Khương Dịch, cô dứt khoát chọn Khương Dịch. Đối với người mẹ năm xưa bỏ rơi mình, cô hiểu hành động của bà nhưng không đồng ý tha thứ. Tóm lại, Trì Yên là một người phụ nữ độc lập và có chủ kiến, nhưng chưa đủ sắc bén để dán nhãn “nữ cường nhân”. Dưới đây là một đoạn trích mà mình cho là đặc sắc. ----------Trích--------- Trên đỉnh đầu, người đàn ông cười khẽ: “Sao không đi giày?” “Không muốn đi.” Vừa dứt lời, cô bị Khương Dịch ôm eo bế bổng lên. “Sau này phải ngoan ngoãn đi giày, không được để chân lạnh.” Trì Yên nhỏ giọng đáp lại: “Vậy anh ôm em về phòng đi, em muốn đi tắm.” Bàn tay Khương Dịch đặt trên chiếc eo mảnh mai của cô ôm chặt hơn. Anh cũng thì thầm: “Tắm chung.” Trì Yên không phải đứa trẻ ba tuổi, sao có thể không hiểu ẩn ý trong câu “Tắm chung” này. Cô níu chặt lấy tay áo sơ mi của Khương Dịch: “Không được, mai em còn phải họp báo...” “Em nghĩ đi đâu vậy?” Người đàn ông cười khẽ. “Chỉ là tắm thôi mà.” Trì Yên khẽ hừ một tiếng: “Em không tin.” Đều là loại động vật tư duy bằng nửa người dưới, lại còn giả vờ trong sáng với cô. “Thật, lừa em anh là con chó.” Trì Yên ngẩn người mất một lúc. Đến tận lúc bị anh ôm vào trong bồn tắm, cô vẫn đang nghĩ anh nói vậy là có ý gì. Khương Dịch đứng cạnh cô, mặt đối diện với gương, đang cởi quần áo. Việc đã đến nước này, Trì Yên đành phải nhượng bộ: “Anh không được giở trò.” Khương Dịch gật đầu: “Giở trò là con chó.” Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến Trì Yên chần chừ vài giây. Cuối cùng, cô vẫn quyết định tin anh. Thế nhưng, thực tế lúc nào cũng vô cùng tàn khốc. Kết quả của việc tin nhầm Khương Dịch là, Trì Yên bị giở trò. Nước trong bồn ấm vừa phải. Lúc đầu, Khương Dịch quả thực không sờ mó lung tung, tỉ mỉ mà dịu dàng giúp cô tắm rửa. Trì Yên cảm thấy hiếm lắm mới được một lần như vậy, chưa kịp nhoẻn miệng cười, eo đã bị anh nâng lên, sau đó nhẹ nhàng nhấn xuống. Mặc dù động tác của anh rất nhẹ nhưng Trì Yên vẫn cảm thấy hơi đau. Cô nhíu mày, cào một phát lên đùi Khương Dịch: “Anh nói giở trò là con chó...” Đôi môi mỏng của người đàn ông nhẹ nhàng kề đến bên tai cô. Sau khi xác nhận cô không có việc gì, anh mới động một cái, thì thầm một chữ vào tai cô. Trì Yên nghe thấy rất rõ. Gâu. Đậu má... Lần sau cô còn tin Khương Dịch, cô chính là con chó. ------------------------ Truyện có một nữ phụ phản diện luôn muốn chen chân vào giữa hai người nhưng không thành công. Ngoài người nhà và Trì Yên ra, Khương Dịch không thích bất cứ sinh vật giống cái nào, nên nữ phụ không thể ảnh hưởng chút nào đến tình cảm của hai người. Ngoài ra còn có một số nam phụ có tình cảm với Trì Yên nhưng đất diễn quá ít, chỉ có thể coi là người qua đường. Đây chính là điều mình thích nhất ở truyện này – tuyến tình cảm đơn giản, không máu chó lằng nhằng. Có thể nói nam nữ chính rải đường từ đầu đến cuối truyện. Tóm lại, đây là một truyện hiện đại sủng tương đối kinh điển. Cốt truyện không quá đặc sắc nhưng diễn biến hợp lý, tính cách nhân vật nhất quán, bao ngọt bao sủng, thích hợp đọc giải trí. Chấm điểm: 9/10 Mời các bạn đón đọc Dấu Yêu của tác giả Thời Câm.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Anh Đến Trong Cơn Mưa Hoa Mùa Hạ - Thái Hậu Quy Lai
Trên đời này, số phận là thứ chúng ta không thể thay đổi, chỉ có thể chấp nhận mà thôi. Giống như Hà Nhiễm đã yêu Tiêu Hàn bằng cả trái tim mình, vậy mà cô vẫn không thể ở bên anh. Giống như Tiêu Hàn đã nâng niu, chiều chuộng Hà Nhiễm bằng tất cả những gì anh có, vậy mà anh vẫn chẳng thể cứu được cô từ tay của tử thần.   Lần đầu tiên Tiêu Hàn và Hà Nhiễm gặp nhau là ở cửa hàng gội đầu nơi anh làm việc. Ngày đó, cho dù Hà Nhiễm không thấy rõ mặt anh, nhưng giọng nói và từng cử chỉ của anh đã để lại cho cô ấn tượng sâu sắc. Vậy nên, Hà Nhiễm khi đó đã bất chấp tất cả mà một thân một mình tìm đến vùng Tiêu Châu hẻo lánh xa xôi chỉ để có thể gặp lại người đàn ông ấy.   Hà Nhiễm cảm thấy Tiêu Hàn đối với những người xung quanh thật thờ ơ và xa cách, nhưng ẩn sâu trong đôi mắt đen lạnh lùng ấy dường như lại là cả một vùng trời quá khứ bi thương. Cô muốn vén màn quá khứ của anh, muốn biết rằng điều gì có thể khiến cho đôi mắt của một người đàn ông trở nên u buồn nhường ấy.   Vậy là, trái tim Tiêu Hàn tưởng như đã khép chặt, lại vì Hà Nhiễm mà mở ra thêm một lần nữa. Trong mắt Tiêu Hàn, Hà Nhiễm có lúc rất ngây thơ, có lúc lại tỏ ra trưởng thành trước tuổi. Có lúc cô giống như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn, có lúc lại rất tinh quái, khó chiều. Nhưng chỉ cần là Hà Nhiễm, thì cho dù cô có là người như thế nào đi chăng nữa, Tiêu Hàn anh vẫn sẽ luôn dang tay ôm cô vào lòng.   Nhưng mà, Hà Nhiễm là tiểu thư nhà họ Hà, còn Tiêu Hàn chỉ là một người đàn ông cô độc và nghèo túng. Chị gái của Hà Nhiễm từng cố chấp mà theo đuổi tình yêu của mình, để rồi cuối cùng phải nhảy lầu tự sát. Hà Nhiễm biết, nếu cô cũng cố chấp ở bên Tiêu Hàn, kết cục của hai người họ cũng sẽ rất bi thương. Vậy nên, Hà Nhiễm chưa từng nghĩ sẽ ở bên anh trọn đời, cô chỉ là muốn cho phép bản thân mình phóng túng một lần mà thôi.   Vậy nên, Hà Nhiễm đã rời xa Tiêu Hàn để đến Bắc Kinh, nhưng Tiêu Hàn vì không thể quên, nên đã lặn lội đến Bắc Kinh chỉ để tìm Hà Nhiễm.   Thế nhưng, cho dù hai người họ có thể vượt qua mọi khoảng cách, cũng chẳng thể thay đối ý trời. Căn bệnh nan y mà Hà Nhiễm từng chữa khỏi đột nhiên tái phát, sinh mệnh con người, kì thực quá đỗi mong manh.   Tiêu Hàn biết rõ bệnh tình của Hà Nhiễm, biết rõ rằng tương lai của hai người họ vô cùng mờ mịt, nhưng anh cam tâm tình nguyện ở bên cô. Bởi anh biết, anh đã lún quá sâu vào tình yêu với cô rồi, có muốn quay đầu cũng không còn kịp nữa.   "Dòng thời gian không thể chảy ngược, bởi vậy, lời thề ước cảm động lòng người nhất, không phải là “anh yêu em” mà là “ở bên nhau”.*   “Em không thích người khác dễ dàng hứa hẹn, nhưng bây giờ em muốn nghe anh thề. Thề rằng anh vĩnh viễn không rời bỏ em.”   “Anh thề, đến chết mới thôi.”   Nhưng mà, Tiêu Hàn lại chẳng thể giữ gìn lời thề ấy. Bởi vì, anh không có tiền, anh không thể cho cô điều kiện chữa bệnh tốt nhất. Căn bệnh hiểm nghèo không ngừng dày vò cô, khiến cô sống không bằng chết. Nhìn cô chịu khổ, chịu nhọc mà chẳng biết làm sao, đối với Tiêu Hàn có lẽ còn đau đớn hơn cả bị lăng trì. Tiêu Hàn đau, thực sự rất đau, đau đến không thở nổi, tựa như có một bàn tay vô tình bóp nát trái tim anh.   Vậy nên, anh chấp nhận buông tay Hà Nhiễm, chấp nhận nhường Hà Nhiễm cho một người đàn ông khác có đủ khả năng kéo dài sự sống cho cô. Nói anh nhu nhược cũng được, nói anh vô dụng cũng không sao, anh chỉ muốn cô gái của anh có thể an yên mà sống trọn kiếp này.   “Trước kia mục tiêu của anh là cho em một cuộc sống sung túc.” “Nhưng hiện tại anh chỉ mong em được mạnh khỏe, bình an.”   Tiêu Hàn chấp nhận rời xa, nhưng Hà Nhiễm không cách nào buông bỏ. Hai mươi tuổi của người khác, có thể chính là cả cuộc đời của cô. Đời này quá ngắn, cô chỉ có thể trao trọn trái tim cho riêng một người.   "Em thà chết trong trong vòng tay của anh, còn hơn một mình ra đi trên giường bệnh cô đơn lạnh lẽo."   Để yêu, con người ta dùng trái tim. Để xa, con người ta dùng lí trí. Nhưng Tiêu Hàn anh đã vì Hà Nhiễm mà mất hết lí trí rồi. Đến cuối cùng, vẫn là anh không nỡ rời đi. Lúc ấy, Hà Nhiễm mới biết, hóa ra tình yêu anh dành cho cô so với tưởng tượng của cô còn sâu nặng hơn rất nhiều lần.   Khi mẹ của Tiêu Hàn gặp tai nạn, anh phải trở về quê nhà để làm tròn chữ hiếu. Trước lúc anh đi, cô đã nói "Chờ anh trở về". Lúc ấy, Tiêu Hàn hoàn toàn không biết, đó là câu cuối cùng mà Hà Nhiễm nói với anh.   Tiêu Hàn đã ra sức giữ gìn lời hứa trọn đời bên nhau của hai người họ. Vậy mà cuối cùng, Hà Nhiễm lại chẳng thể giữ trọn lời thề.   Tiêu Hàn, số mệnh của em vốn không hề tốt, thật may là có thể gặp được anh, để em không cảm thấy mình đáng thương, để em không quá hối tiếc khi rời xa thế gian này.    Hà Nhiễm của anh, ở nơi ấy chúc em bình yên và hạnh phúc. Anh ở nơi này sẽ giúp em theo đuổi đam mê, hẹn em kiếp sau, mình sẽ bên nhau cho đến khi bạc đầu.   Như thế nào là tận cùng của đau đớn, đến giờ Tiêu Hàn đã hiểu rất rõ rồi. Nhưng anh chưa từng hối hận vì đã yêu cô, và nếu thời gian có quay ngược trở lại, anh vẫn chọn yêu cô như thế.   Trên thế giới này, rất nhiều chuyện đều là tìm không ra lý do. Giống như Hà Nhiễm đem lòng yêu Tiêu Hàn, cũng giống như Tiêu Hàn đem lòng yêu Hà Nhiễm. Vì sao đau đớn đến vậy mà vẫn không thể ngừng yêu? Đó vĩnh viễn là câu hỏi mà không một ai có thể trả lời.   "Nếu trời đã cho mình có nhau Thì sao phải gieo u sầu Những nơi mình qua, in từng vết dấu Anh ơi, nỡ quên thật sao?..."** _____________   Chú thích: "...": Trích từ truyện, được edit bởi reviewer. "..."*: Trích "Anh sẽ đợi em trong hồi ức"- Tân Di Ổ "..."**: Trích lời bài hát "Ta còn thuộc về nhau"- Hương Tràm *** Từ khởi động lại khai hướng Quảng Châu một chuyến hồng da xe lửa thượng. Gần 22 tiếng đồng hồ dài lâu lữ trình, đối Hà Nhiễm tới nói là phi thường gian nan. Tiêu Hàn cho nàng mua chính là giường cứng, chính mình tắc mua vé đứng. Bọn họ không có quá nhiều hành lý, mang lên xe tất cả đều là Hà Nhiễm mua đặc sản. Hà Nhiễm di động đã sớm không điện, ở xe lửa thượng mua cái đồ sạc mới sung thượng điện. Nàng tùy tiện tìm bộ điện ảnh, cùng Tiêu Hàn cùng nhau xem, tống cổ thời gian. Di động internet không tốt lắm, video mỗi cách vài phút liền phải giảm xóc một chút, xem đến thực không kính. Giữa trưa Hà Nhiễm không ăn cái gì, liền uống lên mấy ngụm nước. Thủy cũng không dám uống nhiều, tận lực giảm bớt thượng WC số lần. Xuân vận trong lúc, trong xe người quá nhiều, toilet đã tắc nghẽn, khí vị khó nghe, nàng đi qua lần đầu tiên liền không nghĩ lại đi lần thứ hai. Buổi tối 10 giờ lúc sau, trong xe thống nhất tắt đèn, người chung quanh đều lục tục nghỉ ngơi. Hà Nhiễm lúc này mới cầm bàn chải đánh răng cùng kem đánh răng xuất động, xoát xong nha sau lại đem tóc trát lên bàn đến cao cao, rửa mặt. Nàng trở lại giường ngủ thượng, đổi Tiêu Hàn đi rửa mặt. ... Mời các bạn đón đọc Anh Đến Trong Cơn Mưa Hoa Mùa Hạ (Hắn đứng trong hạ hoa xán lạn) của tác giả Thái Hậu Quy Lai.
Xuất Sao (Rút Kiếm) - Tô Du Bính
Trên đời này ai cũng có điểm yêu. Hắn không những không có mà còn để lộ rõ ràng cho người khác thấy. Điêu Đình Văn muốn lợi dụng những điểm yếu đó. *** Vừa đọc xong bộ XUẤT SAO của chị Bính :”>, chỉ hai chữ thôi “Tuyệt vời” o(≧∀≦)o *tung bông* Cảnh H của bộ này là cảnh H mà tớ thik nhất trong tất cả các bộ của chị ấy. Cuồng nhiệt nhưng có gì đó bi thương. Hình tượng của hai bạn trong này rất lạ, không hài – tửng – ngơ – bựa như các nhân vật trước đó. Thụ – Đại nội tổng quản Tịch Đình Vân (nói vậy ai cũng hiểu bạn ấy là thái giám rồi ha :-s), luôn che giấu nỗi đau trong lòng, và nỗi đau ấy chỉ có thể cảm nhận được qua tình yêu dành cho bạn công. Công – Nam Cương vương Hoắc Quyết – tài cao khí ngạo thiếu niên anh hùng, là một người quái đản, có chút tùy hứng, có chút trưởng thành… nhưng bản chất vẫn là thiếu niên (a.k.a con nít thôi :”>) Phần trích dưới đây từ cuối chương 51 đến khoảng giữa chương 53 – chính là cảnh tắt lửa tối đèn của hai bạn =)) Trans: QT – Edit: Rainy Mời các bạn đón đọc Xuất Sao (Rút Kiếm) của tác giả Tô Du Bính.
Võng Du Chi Diễn Kỹ Nhất Lưu - Tô Du Bính
Kiều Dĩ Hàng  vốn dĩ mọi chuyện đều thuận bườm xui gió vậy mà không biết bị gì mà mọi chuyện chuyển đổi. toàn gặp chuyện không may. Lần đầu tiên hắn đóng mà bị chê dỡ. Bỏ một đống tiền ngoạn trò chơi,  bị người cướp trang bị. Phát tiết chửi bởi, bị hacker vạch trần thân phận, hình tượng bị hủy. … Công ty hạ lệnh: yêu quý sinh mệnh thì rời xa trò chơi. Hắn hạ quyết tâm: trên có chính sách, dưới phải nghĩ đối sách. *** Bộ này được coi là một trong những tác phẩm võng du hay nhất của chị Bính. Nội dung thì không phải chê gì cả, tình cảm tốt, chi tiết tốt, phân tuyến nhân vật cũng ổn luôn. Kết cấu hài hòa và hợp lý, tính cách của cả công và thụ đều tuyệt, các nhân vật phụ cũng không bị lu mờ. Là diễn hay là thật, các bạn hãy tự đánh giá nhé, đừng để những kỹ xảo của bạn thụ đánh lừa. *** Quả nhiên nam sợ chọn sai nghề, nữ sợ gả sai người. Nếu như có thể sống lại lần nữa, Suất Chinh nhất định sẽ không học ngành kỹ sư xây dựng, dù là làm thư ký ngày ngày ngồi trong phòng điều hóa đánh chữ cũng tốt hơn mặc gió mặc mưa làm bạn cùng bê-tông cốt thép. Hắn toàn thân vô lực ra khỏi xe, bò ba tầng lầu quay về phòng trọ. Xe và phòng trọ tạm thời đều do cha mẹ chu cấp, giờ hắn còn đang thực tập, tiền lương cầm tới đảm bảo ba bữa cơm hàng ngày còn khó khăn. Nhưng kể cả thế, hắn vẫn cắn răng dùng tiền tiết kiệm nâng cấp cạc màn hình cùng bộ nhớ máy tính. Biết sao được, ai bảo cái sắc hòa thượng kia luôn miệng ầm ĩ kêu máy tính hắn tồi tàn, tốc độ quá chậm. Về đến nhà, hắn trước bật máy tính rồi vào bếp đun nước xong quay lại trước bàn mở “Bát nháo giang hồ“. Sau khi vào game, hắn gửi một dãy chấm dài cho Thủy Tiên hòa thượng, không đợi trả lời, vào bếp chỉnh lửa. Mì trộn xì dầu hắn làm thuần thục, đến khi chín chỉ mất một phút đồng hồ. Chờ hắn bê mì về lại trước máy tính, Thủy Tiên hòa thượng đã gửi một đống tin trả lời. Mời các bạn đón đọc Võng Du Chi Diễn Kỹ Nhất Lưu của tác giả Tô Du Bính.
U Linh Tửu Điếm - Tô Du Bính
Thạch Phi Hiệp thất nghiệp, mãi cuối cùng cũng tìm được một công việc mới. Hắn làm quản lý tiền sảnh tửu điếm cổ nhất trên thế giới.Tửu điếm này, có đọa thiên sứ, có quỷ hút máu, có người sói, tinh linh, thần lùn, người khổng lồ, người vô hình,… nhưng tuyệt không có đồng loại của hắn. Tên của tửu điếm này chính là – Con thuyền Noah. Bản edited trong blog này do mình và các bạn Cá, Tsuki làm. *** Giới thiệu Review lê thê: Bạn là fan của Bánh Bơ?  Bạn có đọc Hủ mộc, Bại nhứ, hay Tống nghệ, Võng du? Bạn có thắc mắc tại sao tôi hỏi như vậy? … Vì mình không biết cách mào đầu nào khá khẩm hơn cả TT___TT OK, quên mấy câu hỏi vớ vẩn trên kia đi, có không gì thì cũng đâu có sao, vì tôi đang viết giới thiệu về U linh tửu điếm kia mà! Mối liên hệ duy nhất về các tác phẩm trên kia là, U linh hệ liệt chả liên quan đến tác phẩm nào hết. Có thể nói, khi đọc U linh tửu điếm, tôi cảm nhận được một cách nhìn khác hẳn về tác phẩm của Tô Du Bính. Nếu như từ Hủ mộc, Bại nhứ bước sang Tống nghệ, Võng du, chỉ là sự khác biệt về bối cảnh, về nhân vật, từ cổ trang sang hiện đại đô thị; thì trong U linh tửu điếm này, cách xây dựng câu chuyện và cảm xúc đã tiến lên một bước cao hơn. Vẫn là giọng văn hóm hỉnh mà lạnh nhạt thể hiện thành công qua đối thoại của nhân vật, vẫn là những con người mang theo một phần đáng yêu của trẻ nhỏ. Khác là, mức độ hài hước giảm đi, thay vào đó, là một câu chuyện được xây dựng nghiêm túc thật sự, và đây là tác phẩm đầu tiên trong số những tác phẩm mà tôi đọc do cùng tác giả này viết, có thể nhận xét là có độ kịch tính, tức là, có hồi hộp, có lo lắng, có xúc động chứ không chỉ đơn thuần là nụ cười nhẹ nhàng. Bá láp thế đủ rồi, giờ vào truyện chính chứ :”D Con thuyền Noah, trạm trung chuyển giữa các thế giới… Mà con thuyền Noah, còn là một tửu điếm… Trích: Thạch Phi Hiệp kiến nghị “Các ngươi có hay không nghĩ qua, lần sau viết thông báo tuyển dụng không nên dùng hai chữ tửu điếm, gọi thẳng là nhà khách đi?” Isfel nói ” Như vậy ngươi sẽ nhận lời sao?” “Không.” đánh chết cũng không. Isfel nói “Cho nên ta không nghĩ tới.” (Trích chương 4) Giới thiêu nhân sự tổng quát – by Đầu Đá: Trích: Thấu minh nhân, Hughes – quản lý phòng khách. Bởi vì người này có thể quỷ không biết thần không hay đi vào quét dọn phòng khách, không ảnh hưởng đến khách. Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: cho nên lúc khách nhân ở trong phòng, tùy thời đều có thể có một nam nhân vô hình bước vào, sau đó trần truồng đi tới đi lui. Titan, Asha Crito – nhân viên bảo an. Bởi vì hắn tiếng lớn, hình thể lớn, có sức uy hiếp lớn. Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: điểm này hắn rất tán thành, mở hắc điếm cần nhất là loại hình này. Quỷ hút máu, Gin – Bartender kiêm bồi bàn. Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: sau này ngoại trừ nước lọc, hắn từ chối uống bất kỳ thứ chất lỏng nào. Tinh linh, Dea – quản lý tiêu thụ. Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: diện mạo của người này quả thực nam nữ đều ăn. Người lùn, Raton – quản lý công trình. Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: khó trách trong tiểu thuyết huyền huyễn đều nói ải nhân sở trường là chế tạo vũ khí và công sự, quả nhiên đều có nguyên nhân. Người sói, Antonio – đầu bếp chính. Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: đặc sản tửu điếm nhất định là thịt nướng, thịt hun khói, thịt ba chỉ… Đọa thiên sứ, Isfel – giám đốc. Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: có cánh, bay cao, giữ chức cao. Nhân loại, Thạch Phi Hiệp – quản lý tiền sảnh. Thạch Phi Hiệp cảm tưởng: không dám cảm tưởng. (Trích chương 4) Sau đây là giới thiệu chi tiết – by Kij già: Chàng trai trẻ (hai mấy chả nhớ) sau khi cãi nhau với ông chủ, tự động nghỉ việc, tình cờ nhặt được một tờ tuyển dụng (hoặc nói là bị tờ tuyển dụng đập vào mặt) quyết định đến tìm việc ở tửu điếm Noah. Quá trình tuyển dụng của anh chàng kết thúc chóng vánh ngay sau khi bước chân vào cửa quán và không thể bước ra. Vậy nên, dù muốn hay không, Thạch Phi hiệp chính thức trở thành đại diện của nhân loại trong Con thuyền Noah, thời hạn 1 năm. Mặc dù vậy, người đại diện này – Tham lam – *** Cái gọi là nhàn cư vi bất thiện tức là, khi rảnh rỗi thì sẽ kiếm chuyện để làm. Sau vài lần thẳng thắn lẫn không thẳng thắn đề nghị đi du lịch không được Isfel quan tâm, Thạch Phi Hiệp đem toàn bộ triết lý câu tục ngữ ấy thi hành triệt để. Từ Gin, Hughes, Raton, Antonio, Victor đến Asmar vừa trở lại, đều không may mắn thoát nạn. Thành viên khách sạn yên lặng chịu đựng mấy tháng, cuối cùng không nhịn được nữa thừa dịp hắn tắm cường liệt kiến nghị với Isfel. “Hắn luôn xuất hiện vào lúc không nên xuất hiện!” Gin rất tin tưởng, cứ tiếp tục như thế, có lẽ bản lĩnh nào đó của hắn sẽ chịu di chứng. “Kính viễn vọng bolobolo đầu tiên phát minh ra hắn đã mượn, nói là muốn nhìn về phương xa. Cái thứ hai phát minh ra hắn lại mượn, cái thứ hai có khả năng nhìn càng xa.” Raton siết chặt tay áo, để tránh bùng nổ cảm xúc, “Nhưng tới cái thứ mười…” “Bị mượn hết?” Gin nhấn mạnh vào chữ “mượn”. Miệng Raton giật giật, “Từ lần thứ ba, không phải mượn nữa.” “Thế là gì?” Gin hiếu kỳ. “Không có thủ đoạn nào không dùng.” Raton tỏ vẻ chuyện cũ nghĩ lại mà kinh. Đối với sự việc này, Asmar tràn đầy xúc động. Năm nay hắn chỉ về Con Thuyền Noah làm bộ làm dáng tý thôi, ai dè gặp tai bay vạ gió. Tinh linh là con cưng của thần, nên Thạch Phi Hiệp mỗi lần Thạch Phi Hiệp đến rủ rê hắn thảo luận đến thảo luận đi hắn chỉ muốn giấu hai lỗ tai đi, sau đó nói cho thằng kia hắn là nhân loại đóng giả thành! Antonio và Victor không thích hớt lẻo, nhưng sự xuất hiện của họ đã cho thấy thái độ rõ ràng. Raton cúi đầu, tay áo nhẹ nhàng quệt khóe mắt, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Isfel: “Thế nên, Isfel đại nhân…” Isfel nhìn lại hắn. “Xin…” Raton dồn dũng khí, “dẫn hắn ra ngoài đi lại đi.” Mời các bạn đón đọc U Linh Tửu Điếm của tác giả Tô Du Bính.