Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chung Cực Lam Ấn

Văn án: Câu chuyện này cho chúng ta biết… một thằng nhóc củi mục chỉ biết ăn hại chơi bời bị người khác vứt bỏ, đã trở thành một chuyên gia lừa bịp không việc gì không biết như thế nào. Giới thiệu sơ lược: Công tử bột vô dụng cả ngày ăn chơi chờ chết Tô Khinh bị tình nhân vứt bỏ, chạy đến quán bar tự chuốc say túy lúy, sau đó vì tình một đêm với đội trưởng Hồ Bất Quy của “đội Quy Linh” thuộc chính phủ, mà bị tổ chức vũ trang phản chính phủ Utopia [*] bắt cóc. Cậu bị cải tạo thành “Khôi ấn” [**] phụ trợ cho “Lam ấn”, trải qua cuộc sống khổ sở và áp lực trong “Căn cứ Lam Ấn”. [* Utopia (không tưởng): là một lý thuyết xã hội được thể hiện dưới một thuật ngữ và được đưa ra bởi Thomas More trong tác phẩm cùng tên. Tác phẩm này mô tả một hòn đảo biệt lập và không tưởng ở vùng biển Đạo Tây Dương, trên hòn đảo này có một cuộc sống tách với thế giới mà tồn tại một xã hội mơ ước, một nơi không có tư hữu, không phân chia giai cấp, giàu, nghèo, ai cũng lao động và ai cũng có cuộc sống hạnh phúc.] [** Khôi ấn: Ấn xám] Tô Khinh thừa dịp Utopia nội chiến mà bỏ trốn được Hồ Bất Quy cứu, vất vả lắm mới lấy lại được tự do, lại phải quay về căn cứ làm nằm vùng để cứu người. Sau khi Tô Khinh học được cách đảm đương trách nhiệm, thức tỉnh bản thân, đối mặt nguy nan, đã bước lên con đường đấu trí đấu dũng với Utopia, đồng thời phát triển gian tình với anh sếp đàn ông năm tốt ~ === “Bầu trời vẫn âm u như cũ, sấm sét vẫn rền vang, Tô Khinh đứng lên, ánh mắt đảo qua vực sâu vạn trượng, cậu giật mình hiểu rõ con đường của chính mình___Hoặc là tự do, hoặc là chết.” *** Chuyện kể về một bạn thụ (quên tên rồi) bị bắt cóc và làm vật thí nghiệm cho một chiến dịch khá hoành tráng nhằm làm tăng sức mạnh của con người và quá trình bạn này gia nhập vào tổ công tác của bạn công, dần mạnh lên và tìm cách khiến chiến dịch đó thất bại. Khá giống phim siêu anh hùng. Thật sự thì tác phẩm này chỉ bình thường thôi, và nhiều khi lại chán tới mức mình suýt drop. Cũng có một cách mở đầu mới lạ, nhưng càng về sau càng đi vào lối mòn. Nhân vật khá nhạt nhòa, mình biết là mạnh mẽ đó nhưng lại không cảm nhận được. Khắc họa tính cách chưa thực sự thành công. Về việc trong truyện có một số tình tiết gây bất ngờ khi bóc trần sự thật về kẻ phản bội thì mình không thích. Ngay từ đầu mình đã không thích việc khiến đọc giả yêu quý một người, và cuối cùng thì đùng phát cho họ biết rằng họ tin sai người. Hơi nhảm nhưng mà tính mình vậy đấy. =.= *** Priest viết truyện thì, nói hài thì không hẳn là hài, nói bi lại chưa chắc là bi. Khi đọc dòng giới thiệu của Cẩm Sắt bảo là ấm áp, hài, có phần hơi ngược thì không hiểu sao tôi lại chả tin lắm lại nghĩ cái phần ngược nó chắc nhiều hơn, mà quả đúng như vậy. Cái đau trong ấy không phải quằn quại, không hẳn xé lòng mà chỉ như một cái dằm đâm vào trong thịt, ẩn ẩn đau không dứt. Thấy bứt rứt không nguôi nhưng chẳng thể làm gì được. Thế cục trong truyện bắt buộc mỗi nhân vật phải làm như thế khiến người đọc không thể ghét họ được. Chung quy, thời thế tạo anh hùng chứ anh hùng có làm nên thời thế bao giờ. Trong bốn truyện đã đọc của Priest thì tôi thích nhất Thiên Nhai Khách. Đó là truyện đầu tiên đưa tôi đến với Priest. Nhân vậy khiến tôi ấn tượng nhất là Ôn Khách Hành, sự đau thương, quá khứ thê thảm của anh được mô tả bâng quơ trong vài câu tưởng như đùa của mình. Quá đau thế nên không dám nhớ kỹ, lại không thể quên thế nên đành phải hóa nó thành những câu chuyện, lời nói sáo rỗng, để phần nào cố quên đi nỗi đau mà nó mang lại, nhưng vẫn nhớ mãi lý do khiến mình sông trên đờn này. Còn những nhân vật khác thì đều để lại ấn tượng trong lòng tôi, nhưng không biết phân chia thứ tự như thế nào. Mỗi người trong họ đều cho tôi những cung bậc cảm xúc khác nhau và tôi đều rất quý trong nó. Một khuyết điểm là nhiều khi tôi không thể hiểu được hết mớ huyền huyễn trong truyện, những cái truyền thuyết, đạo tông này nọ. Nhưng đó là do khác biệt văn hóa nên không hẳn là khuyết điểm. *** Trời đã vào cuối thu, nhiệt độ không khí cứ giảm rồi lại giảm. Tô Khinh bọc mình trong chiếc áo khoác gió xám đậm, giấu cái cằm nhòn nhọn trong cổ áo dựng cao, bước nhanh qua đường cái. Cậu là một thanh niên mới hai ba hai tư tuổi, dáng người thon dài, da dẻ trắng trẻo, đôi mắt một mí, mi thanh mục tú, tóc mềm tản mác rũ trên vành tai, bay tung theo từng cơn gió thổi, để lộ đôi khuyên tai màu đen như ẩn như hiện. Ngoại hình đẹp như vậy, cho dù có cúi đầu vội vã đi trên đường, cũng có thể khiến cho không ít em gái quay đầu ngắm nhìn. Quen biết Tô Khinh, có người nói cậu là đồ bỏ đi, có người lại gọi cậu là công tử bột, còn có kẻ bảo cậu ẻo lả giả đàn bà, ý kiến cực kì thống nhất, không có lấy nổi một lời hay ý đẹp, thế nhưng ngược lại chưa từng có ai kêu ngoại hình của cậu không đẹp. Đại khái ông trời xưa nay vẫn công bằng, cho con người cái này rồi, thì đương nhiên là không cho cái khác. Đến phiên Tô Khinh ấy à, chính là đức, trí, thể đều không phát triển, bao nhiêu cái hay cái đẹp trời sinh đắp hết cả lên mặt. Lý lịch trích chéo của cậu cũng vô cùng đơn giản, tốt nghiệp đại học hạng hai, không kiếm được nửa cắc tiền học bổng, không làm qua bất cứ việc gì có thể thiếp vàng, cũng chẳng biết học được ra cái thành quả gì, chung quy tốt xấu cũng ôm được cái văn bằng. Cậu không tìm được việc, trạng thái sinh hoạt trước mắt là được đàn ông bao nuôi___Ờ đấy, quên chưa nói, Tô Khinh là gay, đã xuất quỹ [1]. [1. Xuất quỹ: come out, công khai giới tính] Bởi vì chuyện này, ông bố nhà giàu mới phất nổi cơn tam bành đoạn tuyệt quan hệ cha con với cậu, thế là Tô Khinh rốt cuộc từ một cậu ấm ăn no nằm rỗi tiến hóa thành một thằng mặt trắng sống nhờ đàn ông bao dưỡng, trải qua những ngày tháng ăn chơi chờ chết. Nếu không phải Quách Cự Lâm đột nhiên gọi điện thoại hẹn ra ngoài ăn cơm, có khi Tô Khinh đã chết dí ở trong nhà. Quách Cự Lâm là người đàn ông của cậu, thanh niên tài tuấn, tự kinh doanh một công ty tài chính riêng, có vẻ rất thuận buồm xuôi gió. Hắn ta rất không tồi, có nhà có xe chưa có vợ, từ lúc chào đời tới giờ chỉ có một vết nhơ duy nhất, chính là nuôi không một tình nhân bình hoa não mọc đằng tóc như Tô Khinh đây. Chuyện này nói đến thì dài lắm, năm đó Quách Cự Lâm tình cờ gặp Tô Khinh ra ngoài làm bậy với một đám trẻ trâu chán đời ở KTV, vừa nhìn thấy một cái đã sửng sốt ngu người, thiếu chút nữa chói mù mắt chó, mức độ phân bố hoocmon chỉ trong nháy mắt rối loạn khác hẳn bình thường. Vì thế hắn bắt đầu ra tay với bạn học Tô Khinh, trình diễn đủ loại kỹ năng bao vây truy đuổi đánh chặn, hạ đủ các loại vốn liếng cắt thịt, rút nhân dân tệ như rút giấy ăn, điển hình của loại vung ngàn vàng mua một nụ cười. Tô Khinh thì sao? Cậu đảm nhiệm chức trách một thằng phá gia chi tử thời đại mới, ăn tiêu chơi gái cờ bạc không từ việc xấu nào, bản thân thấy thế cũng hay hay, cuối cùng nam nữ ăn tất, ai hiến ân cần cũng không cự tuyệt. Không dưng đâu lại được một tên tình thánh coi tiền như rác theo đuổi, cứ mở miệng ra là ca mấy lời kịch kiểu Romeo như thể rời khỏi mình là không sống được, sến chảy nước ngập Himalaya, chấn động đến trời rung đất giật, ấy thế là cậu lâng lâng sung sướng, đổ cái rầm trước hắn thật. Khi come out với người nhà, Tô Khinh cùng ông bố già náo loạn một trận long trời lở đất gà bay chó sủa. Bố cậu Tô Thừa Đức bỏ học từ nhỏ, ra biển kinh thương mấy chục năm, cũng coi như là nhân vật có uy tín danh dự. Không biết đời trước tạo nghiệt gì mà kiếp này sinh ra thằng con xui xẻo như thế, ông điên tiết đến mức hận không thể vác con dao phay ra giải quyết phéng cái tàn dư lịch sử của nợ này cho xong.   Mời các bạn đón đọc Chung Cực Lam Ấn của tác giả Priest.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chỉ Yêu Sự Không Hoàn Mỹ Của Anh
Truyện Chỉ Yêu Sự Không Hoàn Mỹ Của Anh kể về một cô tiểu thư nhà họ Nhậm. Khi cô tròn mười lăm tuổi, anh đã đến bên cô nhưng rồi lại biến mất không lý do. Anh chính là mối tình đầu của cô khiến cô không bao giờ quên được, và giờ đây khi ký ức đẹp đẽ về anh hiện về cô lại thấy rung động, xao xuyến trong lòng. Trong trí tưởng tượng của cô, anh là một người đàn ông vô cùng hoàn hảo và cuối cùng cô cũng được gặp lại người đàn ông hoàn mỹ đó một lần nữa... Cô đi công việc và đã ở cùng anh một ngày, chỉ với một ngày mà cô phát hiện anh là một người chẳng giống như những gì cô tưởng tượng mà hoàn toàn ngược lại là một con người đầy khuyết điểm. Vậy cô còn muốn có anh nữa không?? *** Nhậm Quả Quả từng tưởng tượng mối tình đầu của mình sẽ bắt đầu như thế nào...Có lẽ sẽ lãng mạn như tiểu thuyết. Có lẽ sẽ đau khổ như phim truyền hình nhiều tập đầy cẩu huyết. Có lẽ sẽ chua chua ngọt ngọt như mọi người kể. Mối tình đầu luôn chua chua ngọt ngọt mà. Cô luôn luôn nghĩ tới, luôn luôn chờ mong. Tuy người nhà quản rất nghiêm nhưng Nhậm Quả Quả vẫn vô cùng mong đợi anh hùng diệt rồng xuất hiện trong cuộc đời mình. Anh sẽ tiêu diệt hết lũ rồng và cả những người thân khó đối phó của cô! Chỉ tưởng tượng cảnh anh hùng đánh nhau với con rồng độc ác thôi là Nhậm Quả Quả đã thấy hưng phấn rồi! Nhưng Nhậm Quả Quả hoàn toàn không ngờ rằng hóa ra tình yêu còn có hương vị khác ── hương vị của sự mất mát khó quên. Cô vĩnh viễn nhớ rõ ngày hôm đó.   Mời các bạn đón đọc Chỉ Yêu Sự Không Hoàn Mỹ Của Anh của tác giả Nguyên Viện.
Cực Phẩm Ác Nam
Cực phẩm nam nhân!? Ngô— Nam tử tuấn dật tuyệt luân khiến kẻ khác nhìn không chớp mắt, hơn nữa gia tài bạc vạn, thành tựu phi phàm, không thể nghi ngờ là một cái ‘ Kim cương vương’ (Chồng giàu ), nhưng là…… Nàng thấy hắn chính là một tên ác ma tàn khốc vô lệ, ánh mắt lạnh như băng, mắng người với khí thế hiêu trương bạt hổ. Nàng thật đáng thương mà, sợ đến mức ói không nên câu, tay chân vô thố, lại cnf bị siêu cấp ác nam làm hại sống không được an ổn qua ngày! Đối với ‘em gái nuôi’ là nàng luôn ác ý khiêu khích: Một buổi tối muộn, xem trộn nàng tắm, ‘nghịch nghịch’ lổ tai nàng, đem nàng lên giường tuyên bố hắn có ‘quyền’ động tay động chân với nàng. Không cho nàng nói, đã vậy còn tiện cởi bỏ khăn tắm. Hắn cuồng dã, cường hãn khiêu khích làm cả người nàng vô lực, yếu ớt, không thể phản kháng… Cái gì! Nàng thanh tân nhã trí khiến hắn thấy ‘hứng thú’? Nhưng …… Nhưng mà nàng căn bản không muốn…… Nam diễn viên Lạc Mộ Thiên Nữ diễn viên Tống Thanh Linh *** Tỷ Liên cười nhu mị, phong tình vạn chủng đi vào thư phòng. Hiếm có nữ nhân giống nàng, ở độ tuổi trung niên mà gương mặt không hề ghi dấu thời gian. Hai năm trước, nàng gả cho Lạc Hoằng Viễn. Trượng phu hơn nàng 15 tuổi, là một vị thương giới danh nhân. “Lão gia, ông (Nguyệt: Lúc đầu mình định để là ‘anh’ nhưng nó làm sao ấy, nên nếu không thuận tai thì cũng đành chịu, nếu nàng nào có ý tưởng hay hơn thì bỉu nhớ ) mau nghỉ ngơi một chút, công việc dù sao cũng còn nhiều, đừng làm khổ mình như vậy.” Tỷ Liên làm nũng. Cùng nàng mỗi ngày ăn tối xong, Viễn Hoằng đều ‘cố thủ’ tại bàn làm việc. Nếu hỏi Tỷ Liên đối với Lạc Viễn Hoằng có gì bất mãn thì chính là Lạc Viễn Hoằng quá bận, công sự chưa bao giờ hoàn tất, làm nàng… độc thủ khuê phòng ạ! Chẳng qua…… Hoàn hảo, nàng cuối cùng cũng nghĩ được cách. ” Liên Nhi, đừng làm ồn, anh (Tuyết: Một từ: Tởm, Hai từ: Muốn phu,… Ôi giai vừa già nhưng lại giàu ) còn một phần tài liệu chưa làm xong……” ” Mặc kệ, không chuẩn xem!” Tả Liên vươn hai tay ôm ấy cổ Lạc Viễn Hoằng, khuôn mặt ghé sát, nói: “Ông mỗi ngày đều có công việc, bỏ qua một lúc không được sao. Mặc kệ, em đã lâu không cùng ông rò chuyện. Cứ như vậy có khi đến gương mặt ông em cũng muốn quên. (Nguyệt: Lão tháu bà, tiền bà có quên không? ). Mặc kệ, hôm nay ông phải ở cùng em!”   Mời các bạn đón đọc Cực Phẩm Ác Nam của tác giả Tiểu Ngôn.
Cô Ngốc, Cởi Áo Ra
Review by Tuệ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105: Trần An An là một người rất ngốc. Không phải cô không thông minh, chỉ là dây thần kinh nhạy cảm của cô có phần “kém nhạy” hơn người bình thường. Hoàn toàn trái ngược với Trần An An, Diệp Lương Nhất lại là một vị bác sĩ điển trai, ẩn dưới vẻ lạnh lùng là trí thông minh và bản chất phúc hắc trời sinh. Thế nhưng đứng trước trí IQ của Trần An An, anh cảm thấy mình không thể “đọ” nổi. Thần kinh ai có thể thô tới mức không nhận ra có người theo đuổi mình? Chính là Trần An An! Nhưng vừa vặn, người mặt dày, theo đuổi không biết xấu hổ cũng chính là Diệp Lương Nhất! Ngay khi nhận ra tình cảm của mình đối với Trần An An và phát hiện người bạn thân của mình nay lại trở thành tình địch đáng gờm, anh đã lập tức “ra tay”. Một mình theo đuổi cô không thành công, không sao hết, đã có bà mẹ “cùng hội cùng thuyền” giúp đỡ anh được ôm giai nhân về nhà. Tình yêu của Diệp Lương Nhất chân thành cuồng nhiệt, anh rất rõ ràng trong truyện tình cảm, yêu là yêu hết mình, còn không yêu thì sẽ không thể ép buộc anh tiếp nhận. Có thể sẽ có người nói anh đối xử với nữ phụ quá tàn nhẫn, tôi lại nghĩ khác, không yêu mà cứ cho người ta hy vọng mới là tàn nhẫn nhất. Lần đầu tiên họ gặp nhau, Diệp Lương Nhất là bác sĩ phụ trách, cô đã phải cởi sạch đồ trước mặt anh. Lần thứ hai gặp lại, anh vẫn là bác sĩ tiếp nhận ca phẫu thuật cho cô, ngay cả lần thứ hai, cô cũng phải cởi sạch đồ trước mặt anh. Cho đến lần thứ ba, khi cô không mảnh vải trước đứng trước mặt anh, quan hệ của họ đã không chỉ đơn giản là bác sĩ và bệnh nhân nữa rồi… --------- Trần An An cùng bác sĩ Diệp đi siêu thị, đến dãy hàng chocolate trước mặt liền chôn chân tại chỗ. Trần An An [cầu xin] : Mua cho em một hộp, một hộp thôi ~ chỉ một hộp ~ Bác sĩ Diệp [nghiêm khắc] : Không được! Trần An An [tiếp tục cầu xin] : Đi mà! Bác sĩ Diệp [đưa tay cầm lấy một hộp áo mưa vị chocolate] : Được rồi, mua cho em, vừa lòng chưa, ngoan, khóc cái gì, trở về liền cho em ăn. … Diệp Lương Nhất đưa Trần An An đi dạo phố mua quần áo, lúc cô thử quần áo cũng muốn chen vào cùng. Trần An An [thẹn thùng] : Anh ra ngoài đi! Để cho người khác nhìn thấy thì ra làm sao nữa! Diệp Lương Nhất [bình tĩnh] : Anh vào để xem em mặc quần áo mới thôi mà. Trần An An [nghi hoặc] : Thật? Diệp Lương Nhất [nghiêm túc] : Ừ. Trần An An [quay một vòng] : Anh xem em mặc cái váy này được không? Diệp Lương Nhất [chỉ huy] : Kéo khóa xuống dưới, đúng rồi, ngực cũng kéo xuống một chút…… Trần An An [phát điên] : Anh muốn bảo em cởi hết xuống à? Ý anh là bảo em mặc cái váy này rất xấu sao? Diệp Lương Nhất [không biết xấu hổ] : Không phải, anh muốn nói là em không mặc gì mới là đẹp nhất. … Sinh nhật bác sĩ Diệp, Trần An An suy nghĩ đã lâu, lại chưng cầu ý kiến của mọi người, cuối cùng quyết định mua một cái bật lửa zippo làm quà sinh nhật cho hắn. Trần An An [lấy ra cái bật lửa đưa cho bác sĩ Diệp] : Sinh nhật vui vẻ! Đây là quà! Bác sĩ Diệp [mở ra] : Sao lại là bật lửa? Anh lại không hút thuốc. Trần An An [nói năng hùng hồn đầy lý lẽ] : Dù sao người ta nói tặng quà sinh nhật cho đàn ông đều là bật lửa, không hút thuốc cũng không sao. Bác sĩ Diệp [cởi quần thoát áo] : À, anh biết rồi, đây là em ám chỉ anh phải đốt lửa, tốt lắm, mau cởi quần áo ra, anh lập tức thỏa mãn em! ----------- Tôi sẽ không nói đây là một bộ truyện đặc sắc, nhưng nó lại có sự cuốn hút rất riêng, mang đậm phong cách của Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu. Tình tiết truyện đa phần xoay quanh tình cảm của nhân vật chính, ít những chi tiết gay cấn hay máu chó, nhưng vẫn có nhiều đoạn hóm hỉnh cười chảy nước mắt. Nhìn chung cả câu chuyện như một dòng sông êm đềm chỉ thi thoảng mới “nổi sóng”. “Cô ngốc, cởi áo ra” sẽ là một sự lựa chọn không thể bỏ lỡ với những bạn đang tìm kiếm một câu truyện về mối tình oan gia nhẹ nhàng và hài hước, hãy đón đọc nhé! Thể loại nam phúc hắc, nữ tiểu bạch, cả truyện là quá trình anh sói xám từng bước dụ em cừu non rơi xuống bẫy. Truyện khá dễ thương, không có gì bất ngờ đột phá, nam nữ chính đều sạch, càng về sau càng ngọt ngào. Đại khái là cô ngốc Trần An An bị khối u lành tính ở ngực, phải làm tiểu phẫu cắt bỏ. Bác sĩ Diệp giống nhân vật phản diện trong một câu chuyện kinh dị, anh cầm dao mổ lóe sáng, bịt khẩu trang và yêu cầu: “Cởi áo ra, kể cả áo lót!” Thế rồi ma xui quỷ khiến, má anh Diệp hiểu lầm hai người có gì gì đó với nhau. Bác sĩ Diệp rất ghét đi xem mắt, vậy là kết hợp với em cừu diễn vở kịch có nguy cơ giả thành thật rất cao… Em cừu bị anh sói xách về nhà, nhiều chuyện phát sinh khiến hai người dính chặt như sam. Thực tế chứng minh bác sĩ Diệp quá nham hiểm mà Trần An An thì ngớ ngẩn thôi rồi. Vậy là có một ngày cô ngốc đành thở dài cam chịu: “Tôi có bạn trai rồi, anh ta là bác sĩ… khoa Nhũ tuyến! ==” Truyện không có hiểu lầm ngược tâm gì sất, chỉ toàn buồn cười và dễ thương thôi. Bà mẹ anh bác sĩ rất hiền lành, nam phụ Chu Tề cũng đáng mến. Truyện này đọc được, bổ sung gia vị cho một ngày nhàm chán! Mời các bạn đón đọc Cô Ngốc, Cởi Áo Ra của tác giả Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu.
Bệnh 'Không Thể Yêu'
Thể loại: Hiện đại, hài, oan gia, HE Độ dài: 46 chương + NT  Tình trạng: Hoàn edit E hèm, đầu tiên phải nói rõ, bệnh “không thể yêu” trong câu chuyện này được hiểu theo nghĩa hoàn toàn trong sáng nhé. Đừng ai dại dột mà nghi ngờ “năng lực” của nam chính  =.= Không tin cứ thử hỏi nữ chính mà xem.   Nữ chính của chúng ta, Kiều San, là một bà mối cực kỳ mát tay. Kế thừa tài năng của mẹ mình, Kiều San phát huy tinh thần đánh đâu thắng đó, chưa có khách hàng nào qua tay cô mà không tìm được nửa kia của đời mình. Cho tới một ngày, văn phòng của cô được một nam thần ghé thăm.   Nam thần tên Ứng Sênh Nam. Đẹp trai, lãng tử, phóng khoáng, lại rất tài năng và giàu có, Ứng Sênh Nam là chàng trai vàng trong mắt nhiều cô gái. Một người đàn ông hoàn hảo như vậy sao lại cần tới văn phòng mai mối? Kể đến đây, có lẽ nhiều bạn sẽ nghĩ Ứng Sênh Nam là nam chính của bộ truyện này, nhưng không phải vậy đâu hehe. Kỳ thực, Ứng Sênh Nam tìm đến Kiều San không phải vì mối nhân duyên của bản thân mà vì cậu em út Tả Dịch.     Và tèn tén ten, nam chính lên sàn!!! Tả Dịch, 28 tuổi, cực kỳ đẹp trai, tuổi trẻ tài cao, tương lai xán lạn. Mọi điều ở anh đều hoàn hảo, trừ một điểm cực kỳ quan trọng: anh chàng này “không biết yêu”. Với tính cách lạnh lùng, khô khan, cứng nhắc lại còn cuồng công việc, Tả Dịch chưa từng có mối tình vắt vai. Cứ ngỡ với điều kiện siêu tốt của anh thì phải có hàng dài các cô gái vây quanh săn mồi, nào ngờ bất cứ cô gái nào đến gần đều bị anh doạ cho khóc thét. Con người này thực sự mắc bệnh “không thể yêu” giai đoạn cuối.    Mặc dù nhận thấy đây là một ca cực khó chữa nhưng khổ nỗi số tiền thù lao mà Ứng Sênh Nam đề nghị lại quá hấp dẫn khiến Kiều San không thể cưỡng lại tiếng gọi của đồng tiền mà đồng ý nhận lời. Đến khi tiếp xúc với Tả Dịch, Kiều San mới điếng người phát hiện ra Tả Dịch chính là người bạn từ thời tiểu học của cô, không những thế anh còn từng công khai tỏ tình với cô. Tiếc rằng, anh chàng Tả Dịch thời tiểu học chỉ là một cậu bé mũm mĩm nước mũi thòng lòng khiến Kiều San chán ghét mà thẳng thừng từ chối anh trước cả lớp. Xem ra bệnh “không thể yêu” của Tả Dịch hiện nay có nguồn cơn từ cú shock thất tình thời trai trẻ.    Khốn nỗi, bệnh ủ càng lâu càng nặng. Càng tìm hiểu về Tả Dịch, Kiều San càng nhận thấy anh chàng này quá mức kỳ dị. Một soái ca rạng ngời, phong độ lúc ban ngày lại rất hào hứng… kéo đàn nhị lúc nửa đêm (trong khi tiếng đàn dở như tiếng bò kêu). Một giám đốc lạnh lùng, cool ngầu lại lén lút ăn trộm kẹo đường của Kiều San. Một kẻ đáng ghét, khó ở, quái đản như thế lại… đem lòng thích Kiều San. Mà Kiều San cũng thích hắn mới chết. Bà mối ra tay thất bại đã đành, còn phải lòng khách hàng thì biết làm sao đây? Hãy cùng đọc truyện để biết thêm (rất nhiều) chi tiết (ngọt ngào và hài hước) nhé!   * * * * * “Kiều San vừa đi vừa ăn, còn Tả Dịch thì đi theo phía sau cầm kẹo đường họa giúp cô.   Cô đi thẳng không hề quay đầu lại, ăn được tám phần bát đậu hủ thì no, vậy mà cô lại mua thêm hai xâu mực nướng. Cô cúi đầu gặm mực, trong miệng đầy thức ăn ậm ờ hỏi anh: "Không phải anh nói đói bụng sao? Tại sao trên đường đi không ăn cái gì hết vậy? Làm bộ đi ra ngoài dạo sao?"   Mực nướng quá lớn, cô gặm đến miệng đầy dầu mỡ, vừa giương mắt lên thì thấy trên mặt người nào đó vẫn nghiêm trang như cũ, thản nhiên nhìn cô, ngón tay thon dài cầm cây trúc trơn bóng, linh hoạt mà chuyển động.   Thấy cô giương mắt, động tác chuyển cây trúc dừng lại, sửng sốt một chút lại thản nhiên giấu ra phía sau.   Động tác gặm mực của Kiều San dừng lại, mở to mắt nhìn anh: "Anh cầm cái gì trên tay vậy?"   Người nào đó mặt không đổi sắc trả lời: "Cây trúc."   Kiều San muốn khóc: "Kẹo đường họa của tôi đâu?"   Vẻ mặt cô gái uất ức, trong đôi mắt tối đen như mực hiện ra ánh nước, Tả Dịch thấy vậy hận không thể nhổ kẹo đường ra cho cô. Anh ho nhẹ một tiếng, giảm bớt không khí lúng túng: "Tôi mua lại cho cô một cây khác nhé?"   Kiều San tức giận đến mức đâm đầu vào trong lồng ngực vững chắc của anh.    Đụng mạnh một cái không đã ghiền, lại dùng miệng cọ cọ trên ngực anh, dầu mỡ trên miệng đều dính hết vào cái áo sạch sẽ của anh.   Tả Dịch nhíu mày, hít sâu một hơi: "Tiểu thư, hành vi trả thù của cô có thể xấu xa hơn chút nữa không?"   Kiều San hừ một tiếng: "Tiên sinh, ăn vụng kẹo đường của tiểu thư chẳng lẻ không nên trả cái giá thật lớn sao?"   Tả Dịch vươn tay kéo cái ót của cô qua, vùi đầu cô vào trong ngực mình một lần nữa, "Nào, cọ tiếp đi, cọ nữa đi, cả cái áo đều để cho cô lau miệng đấy, thế nào? Trừng phạt này đã đủ chưa?"   Đầu Kiều San đặt ở trong ngực anh, cái ót bị anh dùng tay kìm chặt, cô vung vẩy hai tay lung tung, nhưng cho dù cô vung vẫy thế nào, đầu vẫn không thể thoát khỏi tay anh.   "Tả keo kiệt mau thả tôi ra!"   "Không sao đâu, từ từ cọ."   Tả Dịch ấn đầu của cô, cúi đầu xuống nhìn cô gái dùng đầu giãy dụa lung tung ở trong ngực mình, đột nhiên bật cười ra tiếng.   * * * * * Đây là lần đầu tiên mình đọc truyện của tác giả Huyên Thảo Yêu Hoa. Nhìn chung, cốt truyện hấp dẫn, tình tiết lôi cuốn và văn phong hài hước khiến mình khá ưng ý. Một điểm cộng rất lớn cho Bệnh “không thể yêu” là tuyến nhân vật phụ: anh cả Ứng Sênh Nam vừa nhắng nhít lại đáng yêu, anh hai Ứng Khúc Hoà khó tính, ghê gớm, ngoài ra do tính chất công việc bà mối của nữ chính, độc giả sẽ được chứng kiến nhiều chuyện tình với đủ phong vị ngọt ngào, bình lặng, nuối tiếc hay đầy day dứt, ân hận. Thêm vào đó, nhờ công của bạn editor mà bộ truyện này được chuyển ngữ rất mượt mà, thuần Việt. Được biết, bộ truyện riêng về nhân vật Ứng Khúc Hoà đang được bạn editor tiến hành biên tập. Nếu bạn đã đọc và yêu thích Bệnh “không thể yêu” thì đừng ngại sa hố tiếp nhé!   ________________ " ": Trích dẫn từ truyện Review by #Linh_Hy Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Review bởi: Mai Quế Ngân - fb/hoinhieuchu ----- Nữ chính Kiều San và nam chính Tả Dịch là oan gia từ nhỏ. Hai người học chung cấp 1, bạn nhỏ Tả lúc ấy là cậu bé hay chảy nước mũi, bị bạn nhỏ Kiều hét vào mặt rằng cả đời sẽ không thể tìm được bạn gái. Thế là câu nói ấy đi theo bạn nhỏ Tả đến lúc trưởng thành, trở thành động lực cố gắng của bạn, cuối cùng sau mười mấy hai chục năm bạn đã trở thành cao phú soái trong truyền thuyết, mỗi tội 29 tuổi đầu vẫn chưa có mối tình vắt vai. Kiều San là bà mai kim bài nổi tiếng. Tình cờ một ngày nhận được đơn hàng từ Ứng Nam Sênh - ông chủ lớn rất nổi tiếng trên weibo, với yêu cầu tìm bạn gái cho cậu em út của anh ta. Tèn tén ten, cậu em trai ấy khéo sao lại là Tả Dịch. Thế là bà mai nhỏ Kiều San bắt đầu quá trình tìm đối tượng cho oan gia Tả Dịch. Tìm hoài, tìm mãi, tìm sao rốt cuộc thành tự làm mai cho mình luôn. Cả câu chuyện là những tình huống dở khóc dở cười của cặp đôi chính, vô cùng đáng yêu luônnnn. Tuyến nhân vật phụ trong truyện cũng khá phong phú, nhưng mỗi người đều có hoàn cảnh, có câu chuyện của riêng mình, không hề bị mờ nhạt chút nào cả. Mình đề cử truyện này để mọi người đọc lúc cần giải trí, cần thả lỏng tinh thần hoặc muốn thay đổi khẩu vị sau mấy màn ngược tâm ngược thân cẩu huyết. Truyện hài cơ mà cũng cảm động lắmmmmm   Mời các bạn đón đọc Bệnh 'Không Thể Yêu' của tác giả Huyên Thảo Yêu Hoa.