Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhặt Được Đại Thúc

Trên thế giới này, ngoài tiền, cám dỗ, tâm cơ và a dua nịnh bợ thì còn lại những gì? Hắn đã chịu đựng quá đủ rồi. Hắn muốn đào thoát khỏi cái nhà ngục kia. Nhưng khi thoát rồi hắn lại thấy trước mắt là một mảnh tối mịt. Một chiếc ô đưa ra, một cánh tay vươn tới, cản đi không ít mưa, cũng đồng thời giảm bớt sự rát buốt của những hạt mưa táp vào da thịt… Nam tử mê man nhìn lên, lại bị nước mưa khiến cho không cách nào nhìn rõ, chỉ mơ hồ nhận ra… đó là một người thiếu niên! *** Trên thế giới này, ngoại trừ tiền, cám dỗ, tâm cơ, a dua nịnh bợ, còn lại cái gì chứ? Nam tử hồn phi phách lạc bước trên đường lớn, trong lòng, trong đầu, tất cả đều là nghi vấn này. Hắn không hiểu… Không hiểu thế giới này, còn có cái gì là ngay thẳng. Nữ nhân vì tiền, có thể không tiếc hy sinh thân thể tiếp cận hắn. Những người trong hội đồng quản trị vì hoàn thành công việc, bắt buộc hắn phải tiếp nhận một nữ nhân hắn không hề yêu thương. Mỗi chủ quản các bộ phận, vì quyền thế mà nịnh nọt hắn, tâng bốc hắn. Sau ngày phụ thân qua đời, mẫu thân cũng nhẫn tâm bỏ mặc, hắn đã một mình sống trong cái thế giới đầy rẫy những kẻ xảo trá. Từ nhỏ, hắn đã phải tiếp nhận nền giáo dục tinh anh, muốn hắn không được tùy ý lộ ra bên ngoài cảm xúc bản thân. Nhưng bọn họ không biết, hắn muốn khóc thì sẽ mặc sức mà khóc, muốn cười thì sẽ bật cười thành tiếng, hắn không muốn kiềm chế. Nền giáo dục tinh anh ấy còn muốn hắn ở trên thương trường học cách khinh mạn người khác, dùng khí thế vương giả sẵn có của công ty gia đình mà hô phong hoán vũ. Nhưng bọn họ không biết, hắn chỉ thầm mong ước có được một cuộc sống thanh bạch mà thôi. Tất cả những thứ ấy từ xưa đã khiến cho người ta ao ước được như hắn, ngưỡng mộ hắn, đem hắn sùng bái như một vị thần, dùng mọi khả năng tiếp cận hắn. Nhưng không có ai hiểu rõ khát vọng từ sâu trong đáy lòng hắn cả. Bọn họ chỉ muốn biến hắn thành cỗ máy kiếm tiền, mỗi ngày đều thôi miên hắn rằng phải khiến công ty phát dương quang đại, không ngừng nhấn mạnh đây là thiên hạ do phụ thân hắn vất vả chiếm được, tuyệt đối không thể mất vào tay hắn. Kỳ thực… Hắn chính là vẫn luôn hâm mộ những người khác… Hắn chịu đủ rồi! Chịu đủ mỗi ngày nhìn thấy bọn người đó, luôn chủ động treo trên môi nụ cười giả dối. Chịu đủ mỗi ngày cướp đoạt sinh mạng kẻ khác, nhẫn tâm thôn tính công ty do người ta một tay vất vả tạo dựng nên. Hắn đã phải chịu đựng mọi thứ quá đủ rồi! Cho nên, lúc này đây hắn không cần để ý cái gì gọi là phát triển công ty nữa. Hắn phải thoát khỏi nơi ngục tù áp bức khiến cho hắn cơ hồ không thở nổi. Nhưng mà… Rời đi thế giới ấy, hắn mới nhận ra trước mắt là khoảng không mờ mịt. “Uy, ngươi muốn chết sao?” Một chiếc ô đưa tới, một cánh tay vươn ra, vì nam tử mà ngăn cản không ít mưa, cũng giảm bớt sự rát buốt do nước mưa táp sâu vào da thịt. Nam tử mê man nhìn lên, lại bị nước mưa làm cho không cách nào nhìn rõ, chỉ lờ mờ nhận ra đó là một thiếu niên. “Ngươi dầm mưa như vậy sẽ bị ung thư phổi đó.” Thiếu niên ngồi xổm xuống, một gương mặt thanh tú hiện ra như muốn hù dọa nam tử. Nhìn gương mặt trước mắt, trong nội tâm nam tử tràn đầy dấu chấm hỏi. “Lạnh quá nên không nói được ư?” Trong cơn mưa tầm tã, giọng nói thiếu niên có vẻ thật mờ ảo, nhưng vẫn là truyền vào tai nam tử không sót chữ nào. “Nói cái gì?” Nam tử thật thà hỏi, hắn nên nói cái gì đây? Vừa mở miệng, chỉ thấy vẻ mặt thiếu niên đầy ngạc nhiên. “Hóa ra ngươi không phải kẻ câm điếc.” Thiếu niên khoa trương kêu to lên, sau đó mới kề sát vào mặt hắn một chút. “Ngươi trông rất tuấn tú a!” Không có chút nào là đang làm bộ khen ngợi, lời nói của thiếu niên khiến cho nam tử đột nhiên bật cười thành tiếng. “Cười gì hả? Lời ta nói hình như không có chỗ nào mắc cười hết.” Bộ dáng thiếu niên cứ như người bị bệnh thần kinh, không có chút nào tâm cơ, không có chút nào che dấu, không có chút nào làm ra vẻ, không có chút nào mục đích. Hết thảy sự đơn thuần của thiếu niên đã hoàn toàn chiếm được hảo cảm của nam tử. “Ta cũng không biết.” Nam tử lắc đầu, thành thật trả lời. Nhìn thiếu niên, không hiểu vì sao hắn muốn mỉm cười. Đây là một loại cảm giác rất kỳ lạ. “Đúng là quái nhân mà.” Lần này, đổi thành thiếu niên vừa cười vừa mắng. Thiếu niên khi cười rộ lên rất đáng yêu, gương mặt ửng hồng kèm theo hai lúm đồng tiền nho nhỏ trên má, ngũ quan thanh tú. Khi cau mày, từng sợi tóc đen nhánh sẽ rủ xuống hai bên, khả ái vô cùng… Cứ như thế, trong một khoảnh khắc, nam tử đã nghĩ đến thiên sứ. Khi thiếu niên đứng lên theo hắn, hắn lúc này mới phát hiện ra rằng thân người cả hai cách nhau khá nhiều. Đầu của thiếu niên chỉ đến bờ vai hắn mà thôi. Nam tử xoay người, giống như muốn bỏ đi. Thiếu niên vội vã đuổi theo. “Uy, ngươi đi đâu?” Nam tử cúi đầu nhìn thiếu niên, “Ta cũng không biết.” Dù sao… Trừ cái ngục tù kia, những nơi khác đối với hắn mà nói đều tốt hơn nhiều… Gì chứ? Sau vài giây suy nghĩ, thiếu niên kịp thời lấy lại tinh thần, nhưng nam tử chẳng biết từ khi nào đã rời khỏi cái ô của y. Thiếu niên lại mau chóng rượt theo. “Ngươi lạnh cóng thế này rồi còn muốn đi đâu?” Thiếu niên nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc. “…Ta cũng không biết.” Rủ mắt xuống, nam tử tịch mịch co rụt cổ lại, liên tục chà xát hai cánh tay lạnh như băng. Từ góc độ của thiếu niên, có thể nhìn rõ ánh mắt của hắn như là đang hồi tưởng lại một sự tình gì đó quá mức chịu đựng. “Uy, đại thúc, nếu như ngươi không biết, vậy đến nhà ta đi.” Thiếu niên đưa cho nam tử một sự lựa chọn mà y tự tin rằng rất tốt. Sau đó, không đợi nam tử mở miệng, y liền chủ động nắm lấy bàn tay nam tử, chạy về phía trước. Nhà trọ của thiếu niên rất nhỏ. Bất quá trong mắt nam tử, nó lại rất ấm áp. Vừa vào nhà, hắn liền bị thiếu niên nửa đẩy nửa kéo vào phòng tắm, rồi lại bị thiếu niên đầy bá đạo ra lệnh phải tắm rửa. Cuối cùng, thiếu niên còn đưa cho hắn áo choàng tắm. “Ta tên Thần Hi, còn ngươi?” Thần Hi cười, ôm lấy thân thể nam tử vừa tắm rửa sạch sẽ, thỉnh thoảng lại lấy tay sờ lên mái tóc ướt sũng của hắn. “…Ta không biết.” Nam tử quay đầu đi, hiển nhiên là đang tận lực né tránh câu hỏi của Thần Hi. Né tránh… Nếu phải nói là né tránh, chi bằng nói rằng hắn đang trốn tránh. Hoặc là, còn trộn lẫn cảm giác chán ghét. Hắn chán ghét tên gọi của chính mình. Từ ánh mắt của hắn, Thần Hi có thể nhận ra điều đó dễ dàng. “Ta xin ngươi đó, đại thúc. Ngươi không nói tên của mình ra, vậy sau này ta làm sao xưng hô với ngươi?” “…” Nam tử có chút trầm tư, câu hỏi của thiếu niên rất đúng. Một lúc sau, hắn mới dùng giọng điệu nghiêm túc đề nghị: “Ngươi cứ gọi ta là đại thúc thì được rồi…” “Đại thúc… Ngươi kiên quyết như thế thật à? Nói tên ra một chút thì có chết ai đâu.” Tuy ngoài miệng phàn nàn bất mãn nhưng Thần Hi càng thêm thân thiết mà ôm chặt nam tử, thậm chí y còn vùi mặt mình vào ***g ngực ấm áp của hắn. “Đúng rồi, đại thúc. Ta cứ một mực gọi ngươi là đại thúc, nhưng ta còn chưa biết ngươi bao nhiêu tuổi.” “…Hai mươi tám.” “Ta vừa tròn hai mươi. Đại thúc hai mươi tám a? Quả nhiên là phù hợp với tuổi của đại thúc.” Thần Hi chuyển sang đùa nghịch với phần dưới cổ của nam tử, vừa nghịch vừa hỏi: “Đại thúc, vậy ngươi ở đâu?” “Không biết.” Lần này, nam tử cúi đầu xuống thật thấp, trong giọng nói lộ ra rõ ràng hắn đang bài xích bối cảnh của chính mình. Phi thường phi thường bài xích…. “Đại thúc, ngươi thật là… Cái gì cũng không nói, ta đây không thể đưa ngươi về được đâu.” Thiếu niên ngoài miệng phàn nàn nhưng khuôn mặt càng thêm vùi sâu vào ***g ngực ôn hòa của nam tử, “Đại thúc, ngươi không bị AIDS chứ?” “Không có.” Nam tử thành thật trả lời, trên mặt hiện rõ rất nhiều dấu chấm hỏi, “Sao lại hỏi như thế?” “À không, chẳng qua nếu đại thúc ở lại nhà trọ của ta thì ta ít nhất cũng phải xác định xem ngươi có mắc bệnh nan y hay không.” “Tại sao muốn ta ở lại nhà trọ của ngươi?” Nam tử vừa dứt câu hỏi, lập tức đổi lấy ánh mắt khinh thường của thiếu niên, “Đại thúc, câu hỏi của ngươi rất ngu a! Ta hỏi ngươi, ngươi bộ dáng nghèo nàn cổ hủ như vậy, ngươi cho rằng ngươi có thể đi đâu?” Nam tử nghiêng đầu suy nghĩ, phát giác thiếu niên nói rất đúng. Ngoài trừ ngục tù kia, hắn hình như không hề mua cho bản thân mình một nơi ở nào khác… “Được rồi, đại thúc, đừng hỏi mấy chuyện này nữa. Ta muốn ngủ.” Thiếu niên ôm sát lấy nam tử, giống như đang ôm một con gấu bông. Vài giây sau, tiếng hít thở vững vàng của Thần Hi từ trước ngực nam tử không nặng không nhẹ mà truyền đến. Nam tử vốn không định đi ngủ, nhưng bên tai nghe được tiếng hít thở của Thần Hi, mí mắt không khỏi dần dần cảm thấy nặng nề. Lần đầu tiên, hắn không cần dùng thuốc ngủ đã có thể tự nhiên chìm vào trong mộng… Mời các bạn đón đọc Nhặt Được Đại Thúc của tác giả Si Nhân Mộng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nuôi Dưỡng Thỏ Tiểu Thư - Cầu Mộng
NUÔI DƯỠNG THỎ TIỂU THƯ         Thông Tin   Tác phẩm : Nuôi Dưỡng Thỏ Tiểu Thư Tác giả : Cầu Mộng Thể loại : Ngôn tình, Hiện đại, HE, Lãng Mạn, Tiểu thuyết, Văn học Phương Đông Độ dài : 10 chương Convert : Ngocquynh520 Editor : huyenbibo Ebook : Hana Nguồn : huyenbibo.wordpress.com Đăng : dtv-ebook.com     Giới Thiệu     Là thế nào đây, cô mới hai mươi bốn tuổi mà người nhà liền tích cực thay cô sắp xếp hẹn hò, Làm hại cô không thể làm gì khác hơn là xách quần áo từ nước Mĩ trở về Đài Loan nương nhờ Giang học trưởng, Nói đến vị Giang học trưởng này, diện mạo số một, năng lực cũng không tệ, Quan trọng nhất là, đối với cô luôn là hữu cầu tất ứng (cầu đựơc ứơc thấy), Nếu như không phải là thỏ không ăn cỏ gần hang, cộng thêm không dám si tâm vọng tưởng (mơ mộng hão huyền), Cô khẳng định. . . . . . Không nhé, cô mới không dám ở trong đầu khinh nhờn anh, Nhưng không phải cô muốn nói,  học trưởng thật sự rất kỳ quái, Rõ ràng hoa đào bay đầy trời, nhưng lại đều không gần nữ sắc, ngay cả thư ký cũng là nam, Cho nên thật sự không thể trách cô hoài nghi giới tính của anh nha, Kết quả để chứng minh mình là một người đàn ông bình thường, anh lại nuốt cô vào bụng! Sau đó cô mới biết, kỳ thật anh đã lập kế hoạch từ lâu, Mặc kệ là mang cô đến công ty cùng đi họp, hay là mang cô đi tham gia xã giao, Tất cả đều nhân cơ hội thông báo rằng anh là “Danh thảo có chủ”  (hoa đã có chủ), Chỉ có cô con thỏ ngu ngốc này vào hang sói còn cảm tạ sói đã nuôi dữơng. . . . . . Tiết tử : Trên màn hình máy vi tính, một cửa sổ đối thoại liên tục truỵền tới tin tức mới. “Học trưởng, học trưởng, SOS, có ở đó không?” “Trời ạ,  a, chúa toàn năng ơi, học trưởng sao anh có thể vào lúc này mà vứt bỏ em không để ý? SOS gọi học trưởng. . . . . .” “. . . . . .” Phòng tắm bên trong phòng ngủ, tiếng nước chảy ào ào vẫn không ngừng, không lâu sau, cửa được kéo ra, người con trai vừa dùng khăn lông lau đầu vừa đi ra ngoài, chỉ vây ở nửa người dưới một cái khăn tắm, lộ ra dáng người bền chắc với vân thịt cuồn cuộn. Anh liếc mắt nhìn về phía máy vi tính, rồi sau đó hơi hơi nhướng mày, đi qua. Sau khi nhìn kỹ cửa sổ đối thoại, dù bận anh vẫn ung dung gõ lên một chữ, “Đây.” “Gục rồi, học trưởng, cuối cùng anh đã xuất hiện, lệ rơi đầy mặt rồi đây.” “Làm sao vậy?” Anh thắc mắc, đồng thời mở video ra, không ngoài ý muốn chỗ video khác là một vách tường trắng xoá. “Cho em mượn một chỗ ở, em muốn nương tựa học trưởng.” “Đựơc.” “Học trưởng, anh thực sự là người tốt.” “Lúc nào về?” “Ngày mai.” “Thời gian? Anh đi đón em.” Người ngồi ở máy vi tính phía bên kia gõ thời gian, sau đó không nhịn được mà hướng về phía anh chàng đẹp trai vừa tắm xong ở trong video đùa giỡn câu, “Học trưởng, vóc người của anh không tệ a!” Tin tức vừa ném ra, lập tức rời mạng chạy trốn. Anh chàng đẹp trai vừa tắm xong tiếp tục lau tóc của mình, buồn cười nhìn màn hình máy vi tính.
Bất Tiếu Phù Đồ - Tuyết Nguyên U Linh
Bất Tiếu Phù Đồ Thông Tin   Tác phẩm: Bất Tiếu Phù Đồ Tác giả: Tuyết Nguyên U Linh Thể loại: Xuyên không, Ngôn Tình, HE, Văn học phương đông Độ dài: 107 chương (chính văn+ngoạitruyện) Nhân vật chính: Phù Đồ (Mặc Phi), VuViệt, và nhiều phối hợp diễn khác Edit eBook: Hyuga Natsume Edit & Beta: Hảo Gia Linkconvert: Watery (TTV)     Nguồn: haogiapro.wordpress.com, luv-ebook.com Nguồn ebook: STENT FORUM Đăng: dtv-ebook.com       Giới Thiệu   Cô gái hiện đại xuyên không đến một niên đại cổ xưa xa lạ, tìm kiếm an ổn trong khói lửa chiến tranh, lấy danh “Phù Đồ” xác lập địa vị giữa những danh sĩ quyền quý. Quần hùng tranh giành, các quốc gia bị phân cắt,chỉ có vương giả, ở bên cạnh nàng quật khởi (Nổi dậy).
Chồng Già Vợ Trẻ - Tống Thanh Thanh
Chồng Già Vợ Trẻ           Thông Tin     Tác phẩm : Chồng Già Vợ Trẻ Tác giả : Tống Thanh Thanh Thể loại : Ngôn Tình, Lãng Mạn, HE, Văn Học Phương Đông Editor : Karem Võ Edit ebook : Hoàng Phủ Vũ Nguyệt Convert + Beta: ngocquynh520 Nguồn : diendanlequydon.com Đăng : dtv-ebook.com     Giới Thiệu:   Cô gái tốt khó kiếm, nói không tính, chỉ có lên giường mới biết có hợp hay không. Đàn ông tốt khó cầu, nhìn không được, chỉ có mang về nhà mới biết có được hay không. Lúc Lâm Nguyệt Nha năm tuổi, trong mắt cô gái nhỏ thì Tô Y Đường là một người chú anh tuấn. Lúc Lâm Nguyệt Nha mười hai tuổi, thì Tô Y Đường là bạch mã hoàng tử trong lòng của cô. Lúc Lâm Nguyệt Nha hai mươi tuổi, thì không phải Tô Y Đường liền không lấy, còn bản thân Tô Y Đường rất bình tĩnh. Cô quyết định ra tay trước, nếu không người đàn ông tốt cô giữ trong tay nhiều năm, nhất định sẽ bị người con gái khác cướp đi, thật vất vả mới đưa được anh vào lễ đường kết hôn. Ngày kết hôn đầu tiên, Tô Y Đường và cô phân phòng, cô cố gắng ăn mặc thật mát mẻ để dụ dỗ thì anh làm ngơ như không thấy. Cuối cùng còn đưa cho cô đơn ly hôn. Trong mắt người khác thì Tô Y Đường rất bình tĩnh thong dong. Anh cũng từng điên cuồng trong tình yêu, nhưng hiện tại anh thầm nghĩ tìm một người con gái, kết hôn sinh con, bình thản sống qua ngày. Ai dè anh đã kết hôn, nhưng lại kết hôn với Lâm Nguyệt Nha mà anh tránh sợ không kịp. Càng khó hiểu hơn là, nhiều năm qua anh chưa từng động tình, lần này lại giống như chưa thỏa mãn dục vọng, hàng đêm phải chạy vào tắm nước lạnh. Mỗi ngày đều phải né tránh cô vợ nhỏ ngây thơ khiêu khích, anh thật sợ chính mình không thể kiềm chế được. Ai biết, nhiều năm qua luôn luôn ẫn nhẫn dục vọng, anh lại không cẩn thận dụ dỗ cô vợ nhỏ lên giường, sau đó thú tính bộc phát muốn ngừng mà không ngừng lại được.
Khách qua đường vội vã Tập 2 - Phiêu A Hề
Tên ebook: Khách qua đường vội vã (tập 2 prc, pdf, epub) Tác giả: Phiêu A Hề Bộ sách: Khách Qua Đường vội vã   Thể loại: Ngôn tình, Tình cảm, Văn học phương Đông   Người dịch: Diệp Tử   Số trang: 472   Kích thước: 13 x 20.5 cm   Ngày xuất bản: 01/04/2014   Giá bìa: 92.000 ₫   Công ty phát hành: Cẩm Phong Books   Nhà xuất bản: Văn học   Chụp pic: narcis1811   Type:  nguyenkienphuc, narcis1811, stupid.devil, thanhtammt   Beta: Zin nhí nhố   Tạo prc: Dâu Lê   Nguồn: luv-ebook.com   Ebook: http://www.dtv-ebook.com Bìa sách Khách qua đường vội vã   Giới thiệu: Em đứng đây giữa phố phường đông đúc   Người với người hối hả bước đi.   Anh là ai giữa biển người trên phố   Là một nửa hay chỉ khách qua đường   Vội vã đến vội vã đi, lướt qua đời em   Để sớm mai kia giật mình thức giấc   Em biết rằng anh vẫn mãi đợi em.   Cuộc đời con người thực ra giống như một lữ quán mà chúng ta là chủ, ngày ngày đều nhìn thấy những người qua đường thần sắc mệt mỏi, đến đến đi đi vội vã. Có người chỉ ở lại một đêm, ăn một bữa cơm rồi rời khỏi, sau này chẳng còn cơ hội gặp lại, thậm chí có người chỉ dừng lại hỏi đường rồi đi ngay. Có người đi đường mệt quá nghỉ lại lâu hơn một chút. Cũng có những người quay trở lại, nhưng lữ quán vẫn mãi là lữ quán, họ vẫn phải rời đi. Sau đó lại có những lớp người khác, bề ngoài thay đổi nhưng vẫn cứ như vậy, lặp đi lặp lại thành một vòng tuần hoàn, con người thì ngày qua ngày dần dần già đi. Chúng ta chẳng bao giờ biết được hôm nay ai sẽ đến, ngày mai ai sẽ đi, ai sẽ là người ở lại.... Phần lớn những người chúng ta gặp, cuối cùng cũng chỉ là những người khách đi qua cuộc đời, vội vã gặp nhau rồi lại vội vã chia xa, có chăng chỉ lưu lại đôi chút kỉ niệm. Có những người, thậm chí còn không để lại chút dấu vết nào... Tác giả Phiêu A Hề:   Giới tính: Nữ   Chòm sao: Bạch Dương   Ở Yên Đài, Sơn Đông, Trung Quốc   Cô thích nghe nhạc, xem phim và viết văn, cá tính hơi lười nhác, rất lạc quan, nhưng cũng có lúc mẫn cảm và cố chấp. Cô tin tưởng vào duyên phận, thích những cuộc tình nhẹ nhàng bình thản, và luôn hướng tới cuộc sống nhàn nhã thong dong.   Các tác phẩm đã xuất bản:   - Mua dây buộc mình (tải eBook)   - Khách qua đường vội vã (tải trọn bộ)   - Kết hôn, nhân duyên đến rồi đi Mời các bạn đón đọc Khách Qua Đường vội vã của tác giả Phiêu A Hề.