Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vì Em, Anh Nguyện Yêu Cả Thế Giới Này

Anh muốn đứng ở một nơi, đó là trái tim em. Chưa bao giờ chúng ta tin tưởng vào tình yêu đến thế. Để theo đuổi cô, trong một năm anh đã viết 137 lá thư tình, tổng cộng hơn 100 vạn chữ. Để bảo vệ cô, anh sáng tác 16 bộ truyện dài, tổng cộng hơn 4000 vạn chữ, trở thành kỳ tích của nền văn học mạng. Đường Gia Tam Thiếu đã thuật lại tình yêu chung thủy suốt 16 năm ròng của anh dành cho vợ mình, từ khi còn là một chàng trai thất nghiệp cho đến lúc trở thành một  tác giả đạt được nhiều thành tựu. Cảm xúc dồi dào và sâu lắng, câu từ mạch lạc và dễ hiểu đã tạo ra một câu chuyện tình cảm động. *** 548,521,1314 Anh xin hứa, anh nguyện yêu em, cả cuộc đời này. ………………………… Đây là tác phẩm dựa theo chuyện tình của nhà văn Đường Gia Tam Thiếu, một cây bút quen thuộc của giới tiên hiệp. Ông muốn dựa vào trí nhớ còn minh mẫn của mình mà khắc ghi lại những hồi ức đáng nhớ 16 năm qua giữa mình và vợ. Một tác phẩm mà theo giới văn học mạng Trung Quốc nhận xét là: “Câu chuyện tình yêu tràn đầy năng lượng và cảm động lòng người.” Vì Mộc Tử, Trường Cung viết 137 bức thư tình hơn một triệu chữ trong một năm. Vì Mộc Tử, Trường Cung đã sáng tác hơn 16 truyện dài hơn 40 triệu chữ, trở thành kỳ tích của giới văn học mạng. Từ 16 đến 32, từ tình đầu trở thành tình cuối, họ cùng nhau trải qua 16 năm dài đằng đẵng, vượt mọi chông gai thử thách. Lúc u tối nhất trong cuộc đời Trường Cung, Mộc Tử ở bên và đỡ đần mọi thứ, để anh có thể thực hiện ước mơ của mình. Trong những giây phút cô bệnh tật, anh luôn bên cạnh, hết lòng chăm sóc, nguyện cầu cho cô chóng khỏi. Tình yêu của họ chính là thứ tình cảm quý giá không bị mài mòn bởi năm tháng, bởi hiện thực. “Anh yêu em trước sau như một”. Ngay khi gặp truyện này, tôi đã nghĩ mình bắt trúng vàng rồi, một phần vì độ chín trong tác phẩm của Đường Gia Tam Thiếu tôi đã có dịp trải nghiệm, một phần vì giới văn học mạng Trung Quốc đánh giá tác phẩm này rất cao. Tuy nhiên, hy vọng bao nhiêu thì tôi lại thất vọng bấy nhiêu với tác phẩm này của ông. Tôi biết, đây là một tác phẩm dựa trên chuyện tình của ông và vợ mình, tôi biết truyện sẽ không hoa mỹ như những tác phẩm khác. Nhưng tôi đã lầm, truyện này có thể nói là sến. Những câu từ sến sẩm, những tình huống mà tôi cho là phi lý như năm ông 18 tuổi và làm ở một công ty mạng hợp tác với đài truyền hình. Là công ty mạng hợp tác với đài truyền hình đó? Ở cái tuổi 18? Rất nhiều những tình huống phi lý mà nếu để ý kỹ, bạn sẽ phải bật cười vì quá ngây ngô. Nói đến Đường Gia Tam Thiếu, người ta sẽ nói đến thứ văn phong nội lực đầy hấp dẫn, tình tiết lôi cuốn và những câu từ tinh tế. Nhưng có lẽ, tới tác phẩm này tác giả đã thay đổi bút pháp. Những câu từ cụt lủn, phô bày quá mức hệt như dòng văn của các bạn teen viết làm tôi như tưởng mình đọc nhầm truyện của tác giả khác. Tác phẩm này, dù ngập tràn ngọt ngào và lãng mạn nhưng với tôi, nó tẻ nhạt như một cốc nước lã. Có thể là do không hợp gu, hay tôi đã trông mong quá nhiều vào bộ truyện mà tôi nghĩ rằng sẽ là một cú hích cho sự thay đổi phong cách của tác giả tiên hiệp lẫy lừng này. Thật sự rất thất vọng khi đọc bộ truyện này! Tôi nghĩ, tác giả Đường Gia Tam Thiếu không hợp với ngôn tình, có thể nói, đây là một bước thụt lùi lớn của tác giả. Và với tư cách là độc giả từng đọc qua các tác phẩm tiên hiệp của ông, tôi mong rằng tác giả sẽ sớm quay lại với một tác phẩm hay đúng nghĩa, chứ không phải là một bộ truyện được PR quá mức. __________________ Chú thích: "": trích dẫn từ cv được edit bởi An dung hoa Link đọc là bản cv độc quyền được thực hiện bởi An dung hoa và thuộc về page Review Ngôn Tình. Vui lòng không sao chép, mang đi hay chỉnh sửa bất cứ thông tin nào của bài viết. Review by An dung hoa - lustaveland.com *** Tình anh dành cho em trước sau như một.   Mười sáu năm trước, em trở thành bạn gái tôi. Khi đó, em để tóc ngắn gọn gàng trẻ trung, đến giờ tôi vẫn nhớ như in từng chi tiết nhỏ trong lần gặp mặt đầu tiên ấy. Mười sáu năm sau, em đã là vợ tôi, vì chiều theo sở thích của chồng mà nuôi tóc dài, hai đứa nhóc trong nhà cũng đang dần lớn. Ngày hai đứa đến với nhau, em mười sáu, tôi mười tám. Mà nay đã mười sáu năm qua đi, một nửa số thời gian trong cuộc đời em thuộc về tôi. Trừ mẹ ra, em là người phụ nữ bầu bạn bên tôi lâu nhất. Tôi nhớ từng lễ kỷ niệm và những ngày quan trọng trong cuộc sống lứa đôi, nhớ mọi điều nhỏ nhoi vụn vặt khi quây quần sớm tối. Tôi kinh ngạc phát hiện suốt mười sáu năm qua chúng tôi chưa một lần mặt nặng mày nhẹ với nhau. Tình yêu tôi dành cho em luôn nguyên vẹn như thuở ban đầu. Có ai đó bảo, hai con người ở bên nhau lâu ngày sẽ giống như tay phải và tay trái, dù tình yêu không còn vẫn sẽ chăm sóc kề cận đối phương, bởi đã sớm thành thói quen rồi, thỉnh thoảng siết lấy cũng chẳng thấy con tim rộn ràng như trước, nhưng nếu chém đứt một bên thì sẽ đau không thiết sống nữa. Song tôi và em thì khác. Chúng tôi là một đôi tay nắm chặt, từ đầu tới cuối chưa từng buông lơi. Mới đây thôi, bà nội đổ bệnh, ký ức của bà cứ ngày một nhạt nhòa. Lòng tôi vừa buồn đau vừa không khỏi hoang mang sợ hãi. Giả như có một ngày nào đó, trí nhớ của tôi không còn rõ rệt, thì liệu tôi có quên đi tất thảy những gì đôi lứa đã đi qua? Thế nên, tôi phải nhân khi ký ức còn tỏ tường, lúc bản thân đang chiếm lấy phân nửa cuộc sống của em để ghi lại tất cả. Tôi phải khóa chặt mảng trí nhớ này, vĩnh viễn không cho nó cơ hội trôi đi mất. Tôi lấy 137 bức thư tình từng viết gửi em ra. Những tờ giấy ố vàng, những nét chữ ấn bằng bút máy dường như đưa tôi trở về quá khứ cách đây mười sáu mùa xuân. Tôi sẽ dùng ký ức của mười sáu năm qua và cả dòng máu trong tim vẫn cháy bỏng như thuở ban đầu để viết cuốn sách này tặng em. Tôi nghĩ, có lẽ chẳng còn món quà nào tuyệt vời hơn thế. Đứa con của ánh sáng, bộ tiểu thuyết dài kỳ đầu tiên của tôi được đăng vào tháng 2 năm 2004. Mớ chữ nghĩa đến chính tôi còn thấy hơi ấu trĩ lại được rất nhiều bạn đọc chấp nhận và ủng hộ. Sự nghiệp viết lách mười hai năm của tôi bắt đầu từ đó. Tên của nam chính và nữ chính trong Đứa con của ánh sáng là tách từ tên tôi và em, thế thì trong tác phẩm ghi chép tất thảy những điều bé nhỏ suốt mười sáu năm qua này, chúng ta hãy cứ dùng hai cái tên thân quen ấy nhé. Tôi là Trường Cung, còn em là Mộc Tử. Đó là một ngày xuân năm 1999, chúng tôi quen nhau trên mạng... *** Mỗi người đều có nickname thuộc về bản thân mình. Nickname trên mạng Trường Cung hay dùng gồm bốn cái, hơn nữa anh còn thường dùng bốn cái nickname ấy để cùng đăng nhập vào phòng chat, tán chuyện với các đối tượng khác nhau, xưng là bốn anh em. Nhờ tốc độ đánh máy cực nhanh cùng khả năng tư duy nhạy bén, đến nay anh vẫn chưa bị ai bóc mẽ lần nào. Bốn nickname anh thường dùng lần lượt là “Đường Gia Đại Thiếu” cho tới “Đường Gia Tứ Thiếu”.   Mùa xuân năm 1999 tới vô cùng muộn, đã sang tháng Ba mà trời vẫn se lạnh. “Cô Cận ơi, bản tin bên này xong rồi, cô kiểm tra qua một lượt giúp em.” Trường Cung báo với người quản lý chính trong văn phòng. Từ lúc vào đài truyền hình hồi tháng Mười một năm ngoái, anh bắt đầu bù đầu kiếm sống. Vừa tốt nghiệp, anh tìm được một công việc tuy hơi vất vả nhưng hết sức nở mày nở mặt, cũng coi như may mắn hơn người rồi. Hiện anh vẫn đang trong giai đoạn thực tập, phụ trách mảng tạo tin trên trang web của đài truyền hình, không được phép xảy ra bất cứ sai sót nào. “Được rồi, tôi sẽ đăng lên. Mọi người nghỉ ngơi trước đi, chờ bản tin lúc hai mươi hai giờ.” Chất giọng mềm mại nhẹ nhàng của cô Cận truyền tới. Trường Cung quét mắt nhìn chương trình HTML trên màn hình thêm một lần nữa, chắc chắn không còn sai sót gì mới tắt đi. “Trường Cung.” Lý Tùng ngồi bên cạnh ngoắc tay gọi. Trường Cung và Lý Tùng là bạn học, sau khi tốt nghiệp cùng được phân công tới đài truyền hình. Vào năm 1999, internet là thứ đầy mới mẻ với tất cả mọi người. Đài truyền hình ý thức được tầm quan trọng của internet, bởi vậy mới để đám sinh viên tốt nghiệp khoa Tin học là họ bắt tay vào việc xây dựng trang web dưới sự dẫn dắt của vài lập trình viên dày dặn kinh nghiệm. Thời gian làm việc hằng ngày của họ hơi dài một chút, song có chia giai đoạn. Cả Trường Cung lẫn Lý Tùng đều phụ trách xây dựng nội dung và duy trì trang web, lấy tin tức làm nền tảng, cứ thế, thời gian càng phân chia rạch ròi hơn. Lương thực tập là bốn trăm tệ một tháng, còn được cộng thêm năm mươi tệ phí làm ca đêm. Nửa năm thực tập kể cũng hơi dài, song đối với đám thanh niên vừa chân ướt chân ráo rời cổng trường đại học như họ mà nói thì đã quá mỹ mãn rồi. Quan trọng nhất là, giữa thời buổi phí hòa mạng gia đình vô cùng đắt đỏ này, đài truyền hình đã sở hữu tốc độ đường truyền lên tới 100Mbps, dù hết giờ làm đi chăng nữa, mọi người cũng chẳng muốn về nhà. Mời các bạn đón đọc Vì Em, Anh Nguyện Yêu Cả Thế Giới Này của tác giả Đường Gia Tam Thiếu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thế Thúc
*: Từ "Thế thúc" trong truyện theo mình hiểu là hai gia tộc có mối quan hệ thế giao ân tình qua lại của trưởng bối mà nữ chính theo bối phận phải gọi nam chính một tiếng thúc. Vì không có quan hệ huyết thống mà chỉ kế thừa từ quan hệ thế giao nên gọi là thế thúc.  _________ Giới thiệu: Thôi Quý Lăng là một người vô cùng bình tĩnh, những chuyện điên cuồng đã làm ra đời này đều là vì Khương Thanh Uyển.  Thí dụ như năm đó vì cầu thú Khương Thanh Uyển, mà quỳ ba ngày ba đêm giữa trời mưa to. Lại thí dụ như, vào ngày đại hôn của Khương Thanh Uyển năm đó, đã cầm quân chặn đường cướp tân nương.   Kiếp trước, Khương Thanh Uyển và Thôi Quý Lăng chính là nhất kiến chung tình. Nàng không màng lời khuyên can của phụ mẫu, vì chữ tình mà một mực gả thấp cho chàng. Những năm tháng ấy, tình yêu của nàng như ánh cầu vồng sau mưa, đượm sắc màu và tràn đầy ấm áp. Nhưng khi cả hai chân chính bước vào hôn nhân, mọi thứ đã chẳng còn nguyên vẹn như ngày nào. Tình yêu thuần khiết của nàng dần bị vấy bẩn. Mà chàng khi ấy, lại vô tâm từng bước gây ra thương tổn sâu đậm hơn cho nàng.  Lời ly biệt kia chính là kết thúc tất cả…  Một lần chia xa chính là âm dương cách biệt… Nàng mang theo những yêu hận trong lòng, trầm mình xuống đáy hồ lạnh giá.  Nàng quyết tuyệt đến như thế. Nàng nhẫn tâm đến như thế.  Một chút cũng không giữ lại cho mình, một chút cũng không lưu luyến thế gian này. “Nếu như câu chuyện vốn dĩ là bi kịch. Vậy cần gì phải cho ta mộng ước đẹp đến thế? Vai diễn từ tương phùng đến biệt ly…” (*) Mùa đông năm ấy, tuyết rơi phủ đầy, trái tim ai tan vỡ... * * *  Khương Thanh Uyển cứ tưởng rằng mình sẽ chết đi như thế với những khúc mắc và đau đớn tận sâu trong tim. Vậy mà, ông trời thương xót cho nàng được trọng sinh đến ba năm sau trong một thân phận mới cũng tên Khương Thanh Uyển. Nàng khi ấy, trái tim như chơi vơi giữa biển trời. Bi thương kiếp trước là cơn ác mộng, đến hít thở cũng đau thấu tâm can. Thôi Quý Lăng - tên chàng là mũi dao, cắt vỡ cả lòng nàng.  Nàng thật tâm muốn buông bỏ tất cả những yêu hận đã có, muốn buông lơi đôi tay đã từng nắm lấy đi qua những tháng ngày an yên lúc trước. Chỉ là, duyên nợ giữa họ vẫn còn day dứt, muốn cắt đứt cũng không thể nào. Nàng gặp lại Thôi Quý Lăng trong thân phận mới, chàng bây giờ là thế thúc của nàng. Kiếp trước phu quân, kiếp này thế thúc, hỏi có bao nhiêu chua xót. * * *  Kiếp trước, Thôi Quý Lăng chỉ là một thư sinh nghèo hèn, lại thú được Khương Thanh Uyển con nhà phú thương kim chi ngọc diệp.  Chàng khi đó, tâm nguyện duy nhất là muốn dùng tất cả yêu thương của cả đời mình bù đắp lại những thiệt thòi vì chàng mà nàng đã gánh chịu. Thế nhưng, chẳng biết từ khi nào giữa họ dần có một vách ngăn thật lớn. Chàng vô tâm buông lời tàn nhẫn và khiến nàng rời xa.  Lúc ấy, chàng đâu biết, nàng rơi nước mắt, nàng thương tâm, nàng đau lòng đến mức nào. Hiểu nhầm hóa thành biến cố, đẩy họ theo hai hướng đối nghịch.  Người ở lại, người rời đi.  Người còn sống, người đã chết. Người kiếm tìm, người biến mất. Vĩnh viễn, không thể quay về. Vĩnh viễn, không thể chung đường. * * *  Hoa nở hoa lại tàn. Tình đến tình vội tan. Người đi lời ly biệt.  Má thắm lệ phai màu. Thôi Quý Lăng hận ông trời, hận lòng người, hận Khương Thanh Uyển. Nhưng sâu trong tim lại muốn đem nàng về bên cạnh. Vì chàng biết, đời này kiếp này chàng chỉ yêu mình nàng mà thôi. Nỗi hận kia không thể che lấp nỗi nhớ và tình yêu của chàng dành cho nàng.  Uyển Uyển, trở về bên cạnh ta được không? Uyển Uyển, nàng rời đi lâu như vậy có biết ta nhớ nàng đến thế nào hay không? Uyển Uyển, ta chờ nàng, chờ nàng đến trái tim cũng hao mòn rồi. Uyển Uyển, Uyển Uyển, tiếng gọi bi thương kia day dứt cả đời người. Vậy nên, Thôi Quý Lăng không ngừng đem tính mạng của mình ra đặt cược qua từng lần chinh chiến trên sa trường. Chàng muốn quyền thế, muốn trở nên mạnh mẽ hơn, muốn nắm trong tay cả thiên hạ này. Như thế, chàng mới có thể tìm về Uyển Uyển, mới mang lại cho nàng một cuộc sống an yên hạnh phúc.  Chỉ là, chàng không hề biết rằng, Uyển Uyển chàng yêu nhất đã trầm mình xuống hồ sâu lạnh giá năm đó. Uyển Uyển đi rồi, không quay về được nữa. Uyển Uyển đi rồi, với trái tim chằng chịt vết thương.  Giữa họ, là hiểu lầm cùng bi ai… không cách nào tháo gỡ.  * * * Lần gặp lại này tựa như tơ duyên ông trời đã ban cho Thôi Quý Lăng sau tất cả những đau thương năm đó.  Chàng từng bước bước đến sự thật phía sau đã bị chôn dấu. Bao nhiêu điên cuồng cùng phẫn nộ, bao nhiêu đau đớn cùng khổ sở. Thì ra Uyển Uyển của chàng đã phải thương tâm như thế. Ngày nàng rời đi, phải chăng bầu trời cũng hóa thành cơn mưa nước mắt. Nơi đáy hồ kia, hỏi nàng có lạnh không?  Vì thế, kiếp này khi đã biết sự thật chàng tàn nhẫn đưa những kẻ đã hại nàng vào địa ngục. Còn nàng, chàng muốn đem cả thế giới này đặt dưới chân nàng, muốn bù đắp lại tất cả những gì bi thương nàng đã gánh chịu.  Chỉ là, đoạn đường này sao gian nan quá. Chàng muốn ôm thê tử kiếp trước của mình về nhà cũng thật không dễ dàng gì. Bởi vì, Uyển Uyển bây giờ không muốn làm thê tử của chàng nữa. Nàng muốn quên đi đoạn nhân duyên đã từng dang dở kia. Nhưng Thôi Quý Lăng chàng làm sao có thể buông tay được. Tất cả đều là lỗi của chàng. Cho nên, xin nàng hãy để chàng dùng tình yêu này xóa đi đau thương từng có. Một đời một kiếp nắm tay nàng đi đến tận cùng. * * * “Thế thúc” là một trong số những bộ truyện cv trọng sinh ngược nam thời gian gần đây mình đọc và thấy khá hay. Nội dung truyện chính là quá trình truy thê đầy gian khổ của nam chính Thôi Quý Lăng với nữ chính Khương Thanh Uyển. Kiếp trước, hai người vì hiểu nhầm xa cách rồi âm dương ly biệt mà không hề hay biết. Kiếp này, nam chính luôn ân hận đau đớn và mong muốn tìm mọi cách bù đắp lại tất cả mọi thứ cho nữ chính. Nhưng vì bóng ma trong quá khứ và những thương tổn quá sâu đậm mà nữ chính đã không thể mở lòng mình với chàng. Chàng phải từng bước tháo gỡ bí mật lúc trước và xây dựng niềm tin cùng tình yêu đã mất với nàng thật không dễ gì. Thấy thì cũng tội nhưng mà cũng kệ :v :v Ai bảo, kiếp trước yêu nàng nhiều đến thế lại không thể bảo vệ được nàng và để nàng đi đến bước đường bi kịch như vậy. Nhìn chung, cả nam nữ chính trong truyện đều được xây dựng khá tốt. Nam chính trầm tĩnh, lạnh lùng, tàn nhẫn khó đoán nhưng trái tim lại cực kỳ thâm tình. Đời này kiếp này chỉ nguyện yêu và chờ đợi mình nàng mà thôi. Nữ chính thì hiền lành, hơi mềm yếu nhưng khi cần sẽ rất kiên cường và quyết tuyệt không hề yếu đuối bánh bèo. Tình yêu của cả hai là sự chấp nhất bền bỉ và mang chút đau lòng. Nhưng đó chỉ là phần đầu thôi ạ, càng về sau thì càng ngọt ngào ấm áp và đầy cảm động lắm luôn á.  Vì vậy, nếu bạn thích một câu chuyện trọng sinh có ngược nam, có song xử, có truy thê với nam chính siêu thâm tình và những bí mật cất dấu làm nên biến cố lớn cho câu chuyện thì “Thế thúc” đảm bảo có đầy đủ mọi thứ bạn yêu cầu nhé. Còn nếu bạn vẫn đang băn khoăn thì mình xin lấy tên tác giả Trường Câu Lạc Nguyệt ra để khẳng định nè.  So với hai bộ “Em gái của gian thần” và “Muội khống” thì “Thế thúc” như một sắc màu hoàn toàn khác không bị trộn lẫn. Tuy nhiên, hình tượng nam chính vẫn được xây dựng với sự thâm tình, chấp niệm và có chút cuồng loạn như những nhân vật kia. Cho nên, mặc dù truyện chỉ mới có convert và chưa nhà nào nhận edit thì mình nghĩ mn cũng không nên bỏ qua đâu ạ. Bởi truyện cv nhưng khá dễ đọc, mn thích thì nhích thôi nào ^^  ____________ Phần văn án giới thiệu được edit bởi #Ám Dung Hoa page #RVNT0105 (*): Trích từ bản dịch lời bài hát Vở kịch độc diễn do Hứa Như Vân thể hiện. #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Khương Thanh Uyển không ngờ mình có thể sống thêm lần nữa. Nàng là nữ nhi của phú thương ở Vân Châu, từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa. Đến tuổi cập kê, nàng vui vẻ ở bên sĩ tử bần hàn Thôi Quý Lăng, mặc cho phụ thân phản đối, nàng nhất quyết gả cho hắn. Sau khi thành hôn, hai người vô cùng ân ái, nhưng phu thê nghèo nàn kèm theo trăm sự đau thương, cộng thêm không thể hòa hợp với trượng mẫu (mẹ chồng) và muội phu (em chồng), thời gian trôi qua, họ dần nảy sinh mâu thuẫn. Về sau, Thôi Quý Lăng không thi đỗ tú tài, được bằng hữu tốt tiến cử nên cả gia đình chuyển đến Cam Châu góp sức cho Ninh vương. Ninh vương cũng coi trọng hắn, dần dần ngồi vào vị trí trưởng sử của Vương phủ. Trượng mẫu luôn cảm thấy nàng là nữ nhi gia đình thương nhân mà muốn bám vào nhi tử của bà, hiện tại Thôi Quý Lăng đã làm quan Ngũ phẩm nên bà càng khinh rẻ nàng, hằng ngày chưa từng cho nàng sắc mặt tốt. Muội phu cũng châm ngòi ly gián, tình cảnh của Khương Thanh Uyển tại Thôi gia vô cùng gian nan. Nếu chỉ như vậy thì không sao, nàng thật tâm yêu thương Thôi Quý Lăng, vì hắn, những chuyện này nàng có thể chịu đựng. Nhưng không ngờ hắn lại có tình ý với bằng hữu tốt nhất của nàng, hai người còn lén lút có con. Thậm chí, để đạt được quyền thế, hắn coi nàng là cống phẩm dâng tặng cho tên Hoàng đế hoang dâm vô độ. Vào ngày nhập cung, lão Hoàng đế thấy nàng xinh đẹp nên chỉ thị nàng lập tức thị tẩm. Nàng không đồng ý, ra sức vùng vẫy khiến mu bàn tay Hoàng đế bị thương, lão giận dữ sai người đánh nàng hai mươi trượng, sau đó đày nàng vào Hoán Y Cục. Thời gian ở Hoán Y Cục vô cùng khó khăn, mùa đông khắc nghiệt, nước đóng thành băng, nàng phải giặt giũ y phục cho các vị chủ tử khiến đôi tay nàng đông cứng đỏ bừng, kèm theo những vết nứt rất dài trên da, mỗi lần phát tác đều ngứa không chịu nổi, cả đêm ngủ không yên. Mời các bạn đón đọc Thế Thúc của tác giả Trường Câu Lạc Nguyệt.
Giả Trai
VĂN ÁN Tên trùm sò trường Trung học số Một Lục Dao trăm đắng nghìn cay, vượt mọi khó khăn, cố gắng tự bẻ cong bản thân để tỏ tình với “bạn học nam”. “Bạn học nam” Lý Minh Châu tỏ vẻ: Tôi không thể đồng ý. Lục Dao: Vì sao? Lý Minh Châu: Vì tôi là nữ, tôi không thích gay, chúc cậu hạnh phúc. Lục Dao: … Ơ đệt! Lục Dao: #Nói chắc cậu không tin nhưng trước khi thích cậu tôi là trai thẳng đó# N năm sau… Sau khi Lý Minh Châu về nước tình cờ gặp lại Lục Dao. Cún con đáng yêu hay nhõng nhẽo nhiều năm trước thích cô giờ đã biến thành đại thần giới Esport muôn người chú ý. Xa cách lâu ngày gặp lại, bạn trai cũ hình như càng khó dỗ hơn xưa. “Giờ anh vẫn là gay sao?” “…” “Tôi thích gay.” “…. Mẹ nó tôi không phải gay.” Đại thần nào đó sụp đổ: Tôi là gay hồi nào? Em thích tôi thì nói thẳng ra chứ bày đặt nói thích gay làm gì?? Lý Minh Châu: #Sao tên này lúc gay lúc không vậy?# #Thật khó dỗ quá đi#   Trang nhất báo đăng tin: [ Tin chấn động! Tuyển thủ Esport siêu nổi tiếng được bao nuôi, kim chủ nghi ngờ là CEO tập đoàn XX. ] [ Đại thần chuyên nghiệp cũng bị bao nuôi?! Giới Esport tưởng đơn giản không ngờ cũng phức tạp quá! ] [ Không muốn thấy tin này! Fan cứ tung hô thần tượng giữ mình trong sạch không ngờ chỉ là giả tạo?! ] [ Đại thần có cuộc sống cá nhân hỗn loạn như vậy, anh đâu xứng đáng với người hâm mộ anh chứ! ] Trang nhất các báo ngày hôm sau đăng tin: [ Tin mới nhận! Trời ơi! Hóa ra họ là vợ chồng! ] Nhóm phóng viên kêu gào: Đệt! Ông đây méo làm phóng viên nữa! Hai vợ chồng anh chơi ông à! ------ Lý Minh Châu được sinh ra trong một hoàn cảnh đầy éo le. Người mẹ quê mùa, thiển cận của cô bị một gã đàn ông giàu có có vợ lừa gạt, bà cứ nghĩ sinh ra một thằng con trai thì kiểu gì mình cũng được một bước lên trời. Tiếc thay, trời không hiểu lòng người, Lý Minh Châu sinh ra lại là con gái, chính vì thế mà bà phát điên. Tuổi thơ nghèo khó, cơ cực đã tạo nên một Lý Minh Châu lạnh lùng, suy nghĩ trưởng thành, tự chủ. Được di truyền từ cha mình, Lý Minh Châu trời sinh đã giỏi ăn nói, chém gió mà mặt không đổi sắc, vững vàng bình tĩnh. Chính vì cái tài năng này mà cô dám cầm tờ giấy khai sinh ghi giới tính nam cùng cuốn sổ hộ khẩu đi xin nhập học. Lục Dao – cậu thiếu gia nhà họ Lục tính tình ngỗ nghịch, ngang bướng, học hành chả ra gì, thành tích luôn xếp bét lớp. Vì giận dỗi cha mẹ mà cậu bỏ nhà đến thành phố H học. Cuộc đụng độ của đôi oan gia này là vào một mùa hè đầy nắng. Năm đó Lý Minh Châu vẫn học cấp hai nhưng với cái thói chém gió không đổi sắc mặt mà cô dám mạo danh sinh viên Thanh Hoa đi gia sư cho Lục Dao. Cái tính cứng nhắc, nghiêm túc của “thầy Lý” khiến Lục thiếu nhà ta khó chịu ra mặt. Nhưng với cái đạo hạnh non trẻ của anh Lục thì làm sao đọ lại được con hồ ly lõi đời như Lý Minh Châu. Bao nhiêu chiêu trò của Lục Dao đều bị Lý Minh Châu hóa giải một cách dễ dàng. Khi Lục Dao đang tìm cách chơi lại Lý Minh Châu thì cô đã biến mất như một cơn gió, không để lại chút dấu vết gì. Gặp lại Lý Minh Châu là khi Lục Dao lên cấp ba. Ai mà ngờ được học sinh đứng nhất toàn trường lại dám mạo danh sinh viên Thanh Hoa đi dạy học. Lý Minh Châu vì lo sợ sự việc bị lộ nên đành cam chịu sự sai khiến của Lục thiếu gia. Và như bao cuốn truyện thanh xuân vườn trường khác, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, Lục Dao thích Lý Minh Châu. Cũng chính từ lúc xác định quan hệ, Lục Dao lộ rõ cái tính trẻ con, bám người, thích làm nũng. Nhà người ta thì lo bạn trai mình đi theo người khác, còn đây Lục Dao bám Lý Minh Châu còn hơn cả keo chó =))))) Nhưng cũng chỉ có Lục Dao trẻ con, bướng bỉnh như thế mới cảm hóa được con người lòng dạ sắt đá như Lý Minh Châu. Cơ mà anh Lục ngây thơ vẫn nghĩ rằng Lý Minh Châu là nam và anh là gay :v Khi cuộc sống đang yên bình vậy thì sóng gió nổi lên. Lý Minh Châu bỏ Lục Dao ra nước ngoài mặc cho đêm trước cô mới nói với Lục Dao mình là nữ và muốn trao bản thân cho anh. Gặp lại lần nữa đã là 5 năm sau. Lúc này Lý Minh Châu đang làm nhân viên mới của công ty nhà họ Lý, còn Lục thiếu gia đã là đại thần Esport nổi danh. Cứ ngỡ khi đụng độ thì sẽ là một hồi ngược tâm đau đớn. Nhưng không, cái tính keo chó của đại thần Esport hóa ra lại có tác dụng. Lục thiếu gia ngang ngược bình thường nhìn đời bằng nửa con mắt, khi gặp lại người mình yêu thì lôi bằng được người ta về nhà, hận không thể ở bên cạnh 24/24 để canh giữ, chỉ sợ lơ đãng một tí là kẻ lừa đảo này sẽ chạy ngay đi. Được đà lần tới, anh Lục còn đến tận nhà con gái người ta để ở nhưng ai mà ngờ được lại gặp phải tình địch, mà không những thế tình địch này còn là nữ cơ chứ. Theo lời anh Lục thì Lý Minh Châu chính là loại nam nữ đều không tha, phải đề phòng mọi giống loài. Năm năm gặp lại, ngoại trừ cái tính keo chó hơn trước thì anh Lục nhà ta còn thêm cái tính thù dai nữa. Bất cứ chuyện gì anh cũng có thể lôi lại câu chuyện 5 năm trước để Lý Minh Châu thấy được sự khốn nạn của bản thân năm xưa. Dưới đây là một vài đoạn nhỏ dễ thương sau khi gặp lại do mình tự ed (chưa ed lần nào nên khá cùi, các bạn đọc tạm): Đoạn 1: Lý Minh Châu: “Anh đi gần như vậy làm gì, bánh chẻo áp chảo sao ?” Giọng nói cô có chút cao. Lục Dao thản nhiên nói: “Sợ em chạy mất” Lý Minh Châu sau khi nghe xong có chút chột dạ. Đoạn 2: Lục Dao vừa vào cửa liền khóa luôn lại, đem chìa khóa nhét luôn vào túi mình. Lý Minh Châu:.... Lục Dao: “Nơi này là tầng 16, đừng nghĩ nhảy cửa sổ trốn” Rốt cục người này có bóng ma lớn đến mức nào vậy. Lý Minh Châu có chút cạn lời, “Ấu trĩ”. Đoạn 3: Lý Minh Châu ngồi trên ghế lái phụ, Lục Dao thay cô thắt đai an toàn, tay dùng nhiều lực dường như muốn đem cô trói chặt trên ghế. Lý Minh Châu thẹn quá hóa giận: “Trả giày đây”. “Không còn”. Lục Dao từ bên kia lên xe. “Ăn gì đây ?” “Tôi không đói bụng”. “Có thể, nhảy qua bước ăn cơm đi, chúng ta trực tiếp lên giường”. Lý Minh Châu:........... “Ăn cơm”. Đoạn 4: Cảnh gặp tình địch này :v Lý Minh Châu làm xong bát mì trứng gà với rau xanh không mất bao lâu, đem ra phòng khách liền nhìn thấy hai người đang nhìn nhau đầy khiếp sợ. Lục Dao là người đầu tiên phản ứng, thấy Quý Dao mặc áo ngủ, tóc hỗn độn sau lưng. Người sáng suốt liền biết cô nàng này đã sống ở đây một thời gian dài. Xét thấy Lý Minh Châu đã từng có quá khứ huy hoàng bị nữ nhân thầm yêu nên Lục Dao từ trước đến nay đều vô cùng đề phòng những người tiếp cận Lý Minh Châu dù nam hay nữ. Càng đừng nói đến cô nàng Quý Dao xinh đẹp, phong tình vạn chủng này. Lục Dao mở miệng: “Cô ta là ai ?” Lý Minh Châu:.... Khẩu khí gì đây ??? Tình cảnh giống như bắt gian này khiến Lý Minh Châu không biết nói sao. (câu này chém vì không hiểu :v) Lý Minh Châu: “Bạn cùng phòng của tôi”. (lược bỏ 1 đoạn không cần thiết) Quý Dao đề cao âm thanh: “Bạn cùng phòng?!” Lý Minh Châu thầm nghĩ: “Không tốt” Cô ho khan một tiếng: “Ăn cơm trước”. “Ăn cơm?!” Lục Dao so với cô nàng họ Quý thanh âm còn cao hơn. Ánh mắt cậu dừng lại ở chén mì ____ ba phút trước cậu vẫn nghĩ là chén mì này là Lý Minh Châu hạ mình làm cho cậu. Lý Minh Châu tuy rằng 5 năm không gặp Lục Dao nhưng đối với tính cách của Lục Dao lại ăn sâu bén rễ nhớ kĩ không quên. Cô liền biết Lục Dao nghĩ gì, lúc này càng phiền toái. “Mình như thế nào lại chỉ làm một chén mì”. Lý Minh Châu tự chất vấn bản thân mình. Lý Minh Châu bị Lục Dao nhìn đến mức dựng hết lông tơ sau lưng, bất chấp 5 năm trước hay 5 năm sau, muốn làm cái gì thì cũng phải từ từ. Phản xạ có điều kiện, cô nói với giọng điệu của nhiều năm trước:” Dao Dao không cần nháo”. Quý Dao quen miệng, trả lời: “Em không có nháo mà”. Lý Minh Châu:……… Đệt. Cái này cũng là Dao Dao. Quý Dao hồn nhiên không biết, đem tờ giấy Lục Dao kí tên lập tức ném. Lúc này tờ giấy Lục Dao ký không phải món quà có thể đem tới niềm vui cho Lý Minh Châu nữa mà giống như hồng thủy mãnh thú, Quý Dao cầm trong tay cũng không thấy thoải mái. Lục Dao đứng đó, sắc mặt đen thui, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dao Dao ?”. Quý Dao mở miệng: “Kêu thân thiết thế làm gì, tôi cũng không quen biết anh”. Lý Minh Châu đối với ai cũng lạnh nhạt, không bày tỏ thái độ, nhưng đối với Lục Dao lại dịu dàng, săn sóc, ân cần. Còn Lục thiếu tính tình nóng nảy, trẻ con, mắc bệnh sạch sẽ, không chịu ăn đồ người khác gắp, lúc nào cũng lạnh lùng không quan tâm ai thế mà lại chịu nghe lời Lý Minh Châu. Đây có lẽ là sự bù trừ, một người nóng, một người lạnh. Năm năm gặp lại, bằng chiêu trò dính người, Lục Dao đã đưa được người về nhà, mà theo nguyên văn lời lão cha của hắn chính là “ Không nghĩ tới, Lục Dao tài giỏi quá mức, không những kết giao được với một mầm non ưu tú, thậm chí còn .... kết giao tới tận trên giường!”. Truyện phía sau chính là một nồi cẩu lương siêu to khổng lồ, ngọt đến tận răng. Truyện này được bên nhà Sườn xào chua ngọt ed rất mượt, văn phong hay, cốt truyện không bị đầu voi đuôi chuột hay nhàm chán tí nào. Nói chung mình đánh giá cao bộ này vì đây là một trong số ít những truyện mình đọc gần đây để lại ấn tượng với mình, không bị nhàm hay thiếu muối. Review mình không được hay nhưng mong các bạn hãy thử đọc :v Mời các bạn đón đọc Giả Trai của tác giả Tam Thiên Phong Tuyết.