Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Truyền Kỳ Phu Nhân

Thể loại: Hiện đại đô thị, Cơ giáp, Cường cường, Tiểu bao tử, Vị lai thì không, 1×1 Tình trạng bản gốc: Hoàn (375 chương) Editor: Lép (1-18), Thỏ Siu Nhơn (còn lại) Lại thêm một câu chuyện tình yêu giữa một nam nhân tài giỏi cùng với một nam nhân có phẩm chất không được tốt lắm. Dường như hai người có hoàn cảnh trái ngược nhau không chỉ vậy mà lặp trường lại trái người nhau hoàn toàn. Câu chuyện này cũng là một huyền thoại nhưng huyền thoại mang tính chất đặc biệt. Trên chiến trường thì y được xem như một anh hùng huyền thoại, bất khả chiến bại.  Vậy mà hắn lại là một  binh lính đào ngủ, được xem là cẩu hùng truyền kỳ. Đáng tiếc ông trời lại trêu chọc hai người. Một cái cẩu hùng, lại được ông mai bà nguyệt se duyên lại cùng với anh hùng kết thành một đôi phu phu. Từ nay về sau, bị đặt ở dưới thân cũng vô pháp trở mình không dậy nổi. Tất cả mọi người đều nói Anh hùng bản "Sắc" Nữ mã, hắn rốt cục cũng đã thấy được! (Một câu nói giới thiệu vắn tắt) Truyện kể về một Đại thiếu gia – Quân nhân thế gia bị người hãm hại trở thành đào binh, bị khai trừ quân tịch rồi bỏ tù, là người đương thời bị toàn bộ tinh cầu phỉ nhổ, mà lần thứ hai hùng khởi truyền kỳ cố sự. *** #review_đam_mỹ TRUYỀN KỲ PHU NHÂN Tiểu thụ là thanh niên tài giỏi đến từ danh gia vọng tộc của tương lai tinh tế, không ngờ trong lần đầu ra chiến trường thì bị vu oan là đào binh, nên bị phán tù 3 năm. Không ngờ sau 1 năm thì được thả ra, ẻm nhất quyết phải đòi lại công bằng cho bản thân. Trước đây ẻm yêu thanh niên khác, xong có bầu thì thanh niên kia đi hành tinh khác làm nghiên cứu khoa học, ẻm chưa biết làm thế nào thì phát hiện bạn thân của ẻm cũng có bầu, nhưng bạn trai cô này đã hi sinh trên chiến trường. Hai người quyết định cưới nhau để che giấu cho nhau - con trai ẻm thì sống nhưng con cô bạn thì chết - nên ẻm dạy cho con gọi bố mẹ hai bên như bình thường. Đến khi ẻm ra tù thì người yêu của bạn thân trở về, cô này muốn ly hôn để theo người kia, ẻm sảng khoái đồng ý, không ngờ ly hôn xong lại bị tiểu công lừa kết hôn với tiểu công. Tiểu công cũng là một thanh niên tài giỏi khác, từ nhỏ cố gắng tham gia quân ngũ, lập nhiều chiến công, có quen với tiểu thụ và yêu thầm tiểu thụ nhiều năm, đồng thời là cha của đứa con của tiểu thụ. Nghe tin tiểu thụ vào tù thì dùng công huân của bản thân để đổi lấy tiểu thụ được ra tù trước thời hạn, rồi lừa tiểu thụ đăng ký kết hôn. Hai người thêm một đứa con thiên tài về sống cùng nhau rồi dần có tình cảm với nhau. Tiểu thụ muốn làm lính trở lại, nên ẻm nghe ngóng thông tin, đi vào đấu trường cơ giáp làm lính, hi vọng quay lại quân ngũ. Nhưng rồi ẻm biết thêm được nhiều điều bí ẩn về quân đội, thân thế của ẻm, khả năng điều khiển của ẻm, quá khứ khi ẻm bị người yêu cũ bỏ rơi, ... Thân thế của tiểu công cũng được bộc lộ. Hai người cố gắng lập chiến công, nghĩ kế chống trùng tộc xâm lược, ngăn cản kẻ thù bắt cóc con trai làm thí nghiệm, tìm kiếm những binh sĩ vu oan cho tiểu thụ trước đó. Dần dần tiểu thụ và tiểu công thăng chức nhanh chóng trong quân đội, tìm thêm được những bí mất khác về hệ thống gien và huyết thống của cả hai: thụ là con của người bình thường và thú nhân giống cái, công là hậu duệ của người được cấy gien thú nhân vào người. Nói chung tóm tắt như này thì không hay cho lắm, mọi người nên đọc bộ này, tuy hơi dài tí (gần 400 chương) nhưng nói về tương lai tinh tế thì bộ này rất là hay và logic, nhất là mấy phần mô tả đánh nhau trong tinh tế ý. Tình cảm cũng ok, cp thì nhiều. Đứa con của hai nhân vật chính cute cực ý/. *** Vũ trụ năm 3315 Ở nhà tù Hắc Sắc yên tĩnh, trên hành lang vang lên tiếng bước chân trầm ổn, khiến cho phạm nhân ở trong nhà giam sôi nổi dựng thẳng hai tai nhạy bén lên. Bỗng nhiên, tiếng bước chân dừng lại, tiếp theo là tiếng leng keng cùng tiếng quát hữu lực: "Mai Truyền Kỳ, ra tù!" Chỉ một thoáng, hành lang hai bên nhà tù giống như là nổ tung, sôi trào một mảnh, có phạm nhân kích động đi đến cửa phòng giam, nhìn nam tử mặc quần áo tù màu đen đang từ phòng giam 007 đi ra, rống to nói: "Mai Truyền Kỳ, ngươi không phải bị phán thời hạn ba năm thi hành án sao? Như thế nào một năm liền ra tù?" "Mai Truyền Kỳ, sau khi ra tù, ngươi nếu dám quên lão tử, chờ lão tử sau khi ra tù, sẽ đem ngươi đánh đến răng rơi đầy đất!" "Mai Truyền Kỳ, lần sau ngươi còn dám làm đào binh, lão tử cũng sẽ không buông tha ngươi nữa!" "Mai Truyền Kỳ, ngươi về sau nếu dám không tới thăm chúng ta, chúng ta sẽ phái người tìm ngươi gây phiền phức!" "Mai Truyền Kỳ......" Trong phòng giam tuy rằng thanh âm phạm nhân thô bạo, nhưng trong giọng nói lại lộ ra một tia cao hứng cùng không nỡ. Mai Truyền Kỳ cười nhìn phạm nhân hai bên nhà tù, phất tay hô: "Các huynh đệ, lão tử ra tù liền cơm ngon rượu say, nếu như quên tới thăm các ngươi, các ngươi có thể phái người đến thành A, khu Thiên Hà đường Cổ Tây, tới khu biệt thự Ngô Đồng tìm biệt thự số 75 mà gây phiền phức!" Lập tức, chúng phạm nhân từ kích động biến thành phẫn nộ! "Ta thao! Ngươi cái tên tiểu tử thúi thật đáng ghét!" "Hắn nghĩ chúng ta kẻ ngu ngốc!" "Đừng cho là chúng ta không ra tù giam, mà không biết ngươi nói địa chỉ kia là biệt thự của tù trưởng đi!" Trong tù giam náo nhiệt một mảnh, thế nhưng hai gã cai ngục đi ở phía sau Mai Truyền Kỳ mặt vô biểu tình, trong lòng lại thập phần buồn bực! Hiện nay toàn bộ tinh cầu có ai không biết Mai Truyền Kỳ khi đang trong Trùng tộc đại chiến, đột nhiên lại rời khỏi đội ngũ chạy trốn lại bị người ta bắt được, bởi vậy bị toà án quân sự tối cao thẩm phán, phán quyết thời hạn ba năm tù, cũng bị áp giải đến nhà tù Hắc Sắc. Nhà tù Hắc Sắc là dùng để giam giữ những tội phạm hung ác nhất tinh cầu, bên trong không phải những đạo tặc đánh cướp phi thuyền hằng năm, thì cũng chính là những phần tử khủng bố đối đầu với chính phủ tinh cầu. Phạm nhân ở Hắc Sắc, nếu không có một chút bản lĩnh, cho dù là thời hạn thi hành án đã hết, cũng vô pháp bình yên vô sự rời khỏi nơi này. Mai Truyền Kỳ sẽ bị đưa đến nhà tù Hắc Sắc, chính là vì để đám tội phạm hung ác hảo hảo trừng trị cái tên đào binh này. Theo lý thuyết, bị mọi người phỉ nhổ là tên đào binh nhát gan thì sẽ bị nhóm tội phạm hung ác xem thường, hoặc là bị đánh đến chết, chính là hắn không chỉ không bị trừng phạt, ngược lại ở nhà tù Hắc Sắc hô mưa gọi gió, lại được hoan nghênh, còn cùng mỗi ác phạm xưng huynh gọi đệ, so với ở tù giam khác còn tiêu dao sung sướng hơn. Thấy trước mắt một màn này mà nói, rõ ràng chỉ là ra tù, lại giống như vui vẻ hạnh phúc mà tiễn biệt! Mai Truyền Kỳ chào tạm biệt các bạn tù trong tù giam, đi vào phòng thay đồ, kỳ quái hỏi một câu: "Hai vị trưởng quan, tôi không phải ba năm thi hình án sao? Thế nào một năm liền có thể ra tù?" Hai gã tù giam quan không có trả lời, chỉ khinh thường mà liếc hắn một cái. Mai Truyền Kỳ nhướng nhướng mày, tuy rằng tò mò, nhưng cũng không có hỏi nhiều, cởi quần áo tù màu đen, thay một bộ quần áo một năm trước khi tiến vào nhà giam, đi ra cổng lớn của nhà tù Hắc Sắc, hướng bãi đỗ của xe huyền phù mà đi đến. Ai ngờ, hắn mới vừa đi gần đuôi xe, liền nghe "oanh" một tiếng, giây tiếp theo xe huyền phù bay ra ngoài cách đó 20m Lúc đó cửa sổ hai bên xe vươn ra hơn mười cánh tay, động tác phi thường đồng nhất mà hướng Mai Truyền Kỳ giơ ngón giữa, ngay sau đó tiếng cười trào phúng ầm ĩ từ trong xe phát ra. Mai Truyền Kỳ ngơ ngác mà đứng tại chỗ, nhìn xe huyền phù càng ngày càng xa, lấy lại tinh thần, vừa buồn cười vừa tức giận mà "thao" một tiếng Hắn có ngốc cũng nhìn ra được, chiếc xe huyền phù này là cố ý bỏ rơi hắn. Khiến cho người cảm buồn bực chính là đặc biệt chiếc xe huyền phù này, chỉ có khi phạm nhân ra tù hoặc là khi các cai ngục nghỉ phép mới có thể xuất hiện ở trước cửa nhà tù Hắc Sắc thôi. Nói cách khác, bỏ lỡ này một chuyến xe, liền có khả năng phải đợi vài ngày mới có thể chờ chiếc xe huyền phù thứ hai đến để đón người. Nếu bỏ qua này chiếc xe này, cai ngục còn có thể ở trong tù giam chờ xe khác, nhưng nếu là phạm nhân thì chỉ có thể ngoan ngoãn nhận mệnh mà ở cửa đợi. Mai Truyền Kỳ bực mình mà nhìn bốn phía, nghĩ thầm còn có biện pháp khác rời khỏi nơi này không. Đúng lúc này, xe huyền phù kia đã chạy xa thế mà lại quay trở lại cửa nhà tù Hắc Sắc ..... Mời các bạn mượn đọc sách Truyền Kỳ Phu Nhân của tác giả Kim Nguyên Bảo.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Châm Phong Đối Quyết
Văn án Câu chuyện về một phúc hắc thúc thụ cùng một gã kiêu binh công. Từ khóa: nhân vật chính: Cố Thanh Bùi, Nguyên Dương —————— Tấn giang biên tập đánh giá Tân quan thượng nhâm tam bả hỏa*, chuyện khó thứ nhất của tổng tài mới nhậm chức Cố Thanh Bùi chính là dạy đứa con phản nghịch bạo gan của ông chủ – Nguyên Dương! *Lấy từ điển tích Gia Cát Lượng sau khi trở thành quân sư cho Lưu Bị, trong một thời gian rất ngắn đã ba lần hỏa công quân Tào: mang nghĩa quan viên mới nhậm chức cần phải làm những việc tỏ rõ tài cán, đánh đòn phủ đầu, khiến cho thủ hạ tâm phục khẩu phục Cố tổng tháo vát trăm từ ngàn chối mà không được, đành phải vừa đấm vừa xoa bắt đầu thu phục vị thái tử gia tính tình nóng nảy này. Nguyên Dương là một gã lính vô lại không muốn kinh doanh làm giàu, cực kỳ không vừa mắt bộ dạng tinh anh của Cố Thanh Bùi, Lại càng không cam chịu bị hắn kiềm chế, khắp chốn đều đối nghịch, cuối cùng lại rơi vào thế hạ phong. Ngẫu nhiên, Nguyên Dương biết được bí mật của Cố Thanh Bùi, vì thế liền lập kế trong đầu. . . . . . Chính là không ai nhường ai, đối chọi đến gay gắt. Thương giới tinh anh Cố tổng gặp phải Nguyên Dương côn đồ kiêu ngạo không khoan nhượng, là một hồi đấu chinh phục cùng đối kháng. Cố Thanh Bùi, chín chắn nho nhã, chính trị sự nghiệp bao năm dựng xây thành công, cùng Nguyên Dương tuổi trẻ khí thịnh có tư tưởng khác biệt không thể vượt qua. Xung đột tình cảm bùng nổ kịch liệt, tình tiết chặt chẽ cao trào liên tiếp xuất hiện. Mà tâm lý nhân vật chính lại được miêu tả biến chuyển chầm chậm, đẹp đẽ tinh tế, không hề dây dưa kéo dài. Câu chuyện cũng có những khoảng nghỉ tạo nên sự cân bằng. ————— Review (almostbl.wordpress.com) Thể loại: đô thị tình duyên, thương trường, niên hạ, lưu manh nít ranh công x trầm ổn tổng tài thụ. Nội dung: (theo cách lý giải của Sút, sẽ spoil sạch nội dung, ai ko muốn bị spoil hãy pass) Công vì quá lêu lổng sau khi xuất ngũ không có việc làm, được bố mình gửi đến công ty thụ để thụ uốn nắn. Hai người chiến tranh ngầm xem ai hơn ai, ai chịu thua trước. Rồi qua hơn hai chục chương, công bỏ thuốc thụ, cường thủ hào đoạt một đêm tình. Sau đó công cảm thấy nghiện thụ nên quyết định cùng thụ làm friends with benefit. Lại qua tầm hai chục chương nữa, sau một thời gian làm bạn tình sống chung, cả hai đều thích nhau nhưng cứ nghĩ đối phương không thích mình. Công vì quá nít ranh nên vẫn cho là mình đang thi lì với thụ thôi, mình ghét ổng mà. Thụ lòng tự tôn cao, thích nhưng vẫn giả đò bất cần, bạn tình có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Thế là hai người (tự) ngược tâm một hồi quằn cmn quại. Thêm hai chục chương nữa, bố công phát hiện ra chuyện tình hai người, bắt đầu màn cha mẹ cấm đoán kinh điển trong mọi bộ phim truyền hình cho các thím nội trợ. Bố công bắt thụ nghỉ việc, còn phát tán ảnh giường chiếu của hai đứa (đã làm mờ mặt công) để hạ gục thụ. Thụ quyết định cùng anh công pháo hôi ra nước ngoài 2 năm. Hai năm sau, nít ranh công đã bớt nít ranh hơn, trưởng thành để có thể bảo vệ thụ. Công còn có cô người yêu danh nghĩa bạch phú mỹ (aka gái vừa giàu vừa đẹp) cũng chả hiểu là để làm cảnh hay để làm mắm mà công vẫn đè thụ ra làm rất nhiệt tình. Thụ sau cả trăm chương đột nhiên nhận ra toàn là công làm vì mình chứ mình chưa làm gì được cho công nên tình nguyện đánh cược tiền bạc & sự nghiệp một phen lao theo dự án của công. Sau đó bố công cũng đồng ý hai thằng quen nhau, ổng không quản nữa. Hai nam chính cũng thừa nhận tình cảm, cô người yêu chỉ có 1 câu giải thích là quan hệ lợi dụng trong thương nghiệp mà thôi. Anh công pháo hôi có vẻ tự động bị tác giả lược bỏ =))))) Thực ra tui đã vừa đọc vừa chửi tác giả lẫn công thụ, vì nếu tụi nó sau khi có tình cảm với nhau, đừng cái kiểu ‘tình trong như đã mặt ngoài còn e’ để tự ngược nhau thì truyện đã kết thúc với khoảng bảy chục chương chứ chẳng phải gần một trăm hai chục chương. Và tui cũng không thích cái màn gia đình cấm đoán vì quá mức mô-típ, ngôn tình đã xài chán chê rồi. Cảm giác tác giả muốn bôi ra cho truyện thêm phần kịch tính và cẩu huyết vậy. Tuy mấy cái tình tiết chả có gì mới mẻ, nhưng giọng văn của tác giả lại rất được, ngược tâm cũng khá day dứt. Nếu được cải thiện về nội dung thì có lẽ truyện sẽ rất hay. ————— Spoil (by Long Trần) phúc hắc ngạo kiều Thụ x ngạo kiều lưu manh Công, giới kinh doanh Công ban đầu là trai thẳng còn Thụ ban đầu là Công: v Công là người không thích làm kinh doanh suốt thích ở trong quân đội hoặc sống tự do tự tại thôi. Đến lúc bà của Công mất thì muốn Công về cty của ba y mà làm kinh doanh (ba Công là chủ), Công vì bà mình nên về cty làm, tính tính Công vốn cứng đầu nên ba Công mới giao Công cho tổng giám đốc cty quản lý, dạy dỗ. Và Thụ chính là ông tổng giám đốc ấy, hai người luôn đối nghịch,đấu võ mồm với nhau, Thụ luôn chọc tức Công này nọ các thứ để Công từ bỏ việc và Thụ không cần quản lý Công. Làm mọi thứ vẫn không được cuối cùng Thụ mới xúi ba Công ngưng chi tiền cho Công, Công hết tiền phải ăn bám với Thụ này nọ. Rồi Công biết chuyện nên lập kế trả thù, Công cùng với thằng bạn thân thuê MB lên giường với Thụ để quay phim lại làm mất mặt Thụ, nhưng thằng MB kia nhát quá mới làm cho Thụ trúng xuân dược xong thì bỏ chạy, Công thấy lo lắng gì đấy nên mới chạy qua bên Thụ xem tình hình thấy Thụ đang trúng xuân dược nên đè ra xxx luôn, lúc đó máy quay chuẩn bị trước đó đang ghi hình luôn, Công lấy đoạn phim đó là kỷ niệm, từ lúc đó Thụ mới hận Công, càng ngày càng đối nghịch, Công thì mặt dày đòi ở chung nhà với Thụ để xxx Rồi có hôm nhà bị trộm, trộm đúng máy tính xách tay của Công, thằng ăn trộm biết Công nhà giàu nên chụp hình đoạn phim gửi cho ba Công, xong ba Công muốn hai người chia cách. Mãi mà hai người không cách nhau được, Thụ càng muốn xa thì Công càng dính. Ba Công hết cách nên đăng ảnh đó lên web của cty cho toàn bộ nhân viên thấy, sau đó Thụ từ chức rồi qua làm cho cty của người khác, Công ghen nên ép Thụ từ chức ở đó. Sau đó Thụ sang Singapore công tác hai năm, khi trở về Công trở thành ông chủ của một tập đoàn lớn… Rồi Thụ cũng tự mở cty nhưng bị thiếu hụt vốn, Công đứng ra cho Thụ mượn một nửa tiền, hai người hợp tác với nhau kiếm thêm nửa còn lại thì bị ba Công phá. Thụ lúc đó mới đứng trước mặt ba Công mà đảm bảo sẽ toàn tâm toàn ý lấy hết tiền bạc, của cải, dự án. Vvv mà y tích góp suốt hơn mười năm ra giúp Công. Hai người giành được cồ phần và có tiền. Sau đó ba Công mới tin Thụ toàn tâm toàn ý thật lòng với Công nên chấp nhận hai người… Mấy chương cuối là những tháng ngày hạnh phúc cùng xôi thịt và HE Hết!!! *** Tiểu thuyết đam mỹ – CHÂM PHONG ĐỐI QUYẾT Tác giả: Thủy Thiên Thừa Thể loại: đô thị tình duyên, thương trường, niên hạ, lưu manh nít ranh công x trầm ổn tổng tài thụ. Nội dung: (theo cách lý giải của Sút, sẽ spoil sạch nội dung, ai ko muốn bị spoil hãy pass) Công vì quá lêu lổng sau khi xuất ngũ không có việc làm, được bố mình gửi đến công ty thụ để thụ uốn nắn. Hai người chiến tranh ngầm xem ai hơn ai, ai chịu thua trước. Rồi qua hơn hai chục chương, công bỏ thuốc thụ, cường thủ hào đoạt một đêm tình. Sau đó công cảm thấy nghiện thụ nên quyết định cùng thụ làm friends with benefit. Lại qua tầm hai chục chương nữa, sau một thời gian làm bạn tình sống chung, cả hai đều thích nhau nhưng cứ nghĩ đối phương không thích mình. Công vì quá nít ranh nên vẫn cho là mình đang thi lì với thụ thôi, mình ghét ổng mà. Thụ lòng tự tôn cao, thích nhưng vẫn giả đò bất cần, bạn tình có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Thế là hai người (tự) ngược tâm một hồi quằn cmn quại. Thêm hai chục chương nữa, bố công phát hiện ra chuyện tình hai người, bắt đầu màn cha mẹ cấm đoán kinh điển trong mọi bộ phim truyền hình cho các thím nội trợ. Bố công bắt thụ nghỉ việc, còn phát tán ảnh giường chiếu của hai đứa (đã làm mờ mặt công) để hạ gục thụ. Thụ quyết định cùng anh công pháo hôi ra nước ngoài 2 năm.  Hai năm sau, nít ranh công đã bớt nít ranh hơn, trưởng thành để có thể bảo vệ thụ. Công còn có cô người yêu danh nghĩa bạch phú mỹ (aka gái vừa giàu vừa đẹp) cũng chả hiểu là để làm cảnh hay để làm mắm mà công vẫn đè thụ ra làm rất nhiệt tình. Thụ sau cả trăm chương đột nhiên nhận ra toàn là công làm vì mình chứ mình chưa làm gì được cho công nên tình nguyện đánh cược tiền bạc & sự nghiệp một phen lao theo dự án của công. Sau đó bố công cũng đồng ý hai thằng quen nhau, ổng không quản nữa. Hai nam chính cũng thừa nhận tình cảm, cô người yêu chỉ có 1 câu giải thích là quan hệ lợi dụng trong thương nghiệp mà thôi. Anh công pháo hôi có vẻ tự động bị tác giả lược bỏ =))))) Thực ra tui đã vừa đọc vừa chửi tác giả lẫn công thụ, vì nếu tụi nó sau khi có tình cảm với nhau, đừng cái kiểu ‘tình trong như đã mặt ngoài còn e’ để tự ngược nhau thì truyện đã kết thúc với khoảng bảy chục chương chứ chẳng phải gần một trăm hai chục chương. Và tui cũng không thích cái màn gia đình cấm đoán vì quá mức mô-típ, ngôn tình đã xài chán chê rồi. Cảm giác tác giả muốn bôi ra cho truyện thêm phần kịch tính và cẩu huyết vậy. Tuy mấy cái tình tiết chả có gì mới mẻ, nhưng giọng văn của tác giả lại rất được, ngược tâm cũng khá day dứt. Nếu được cải thiện về nội dung thì có lẽ truyện sẽ rất hay. *** [Review 9 điểm] Châm Phong Đối Quyết - Thuỷ thiên thừa Thể loại : Đô thị tình duyên , cường công cường thụ , niên hạ công , ngược luyến tình thâm , tương ái tương sát , thương chiến , 1 vs 1, HE . Cp : Cố Thanh Bùi - Nguyên Dương Cố Thanh Bùi thành thục nho nhã , chính trực sự nghiệp thành công ba mươi . Mới vừa lên chức tổng giám đốc , được phó thác dạy dỗ thằng con trai phản nghịch coi trời bằng vung , coi thúng bằng nia của ông chủ- Nguyên Dương ! Khôn khéo như Cố tổng mọi cách thoái thác mà không được , đành phải vừa đấm vừa xoa mà bắt đầu thu phục thằng thái tử gia này . Nguyên Dương tuổi trẻ khí thịnh , từ quân đội ra thô tháo càn quấy , ghét nhất bộ dạng tinh anh dày da của Cố tổng ! Càng không phục bị hắn kiềm chế , nơi chốn cùng Cố Thanh Bùi đối nghịch , nhưng đều rơi xuống hạ phong ! Ngẫu nhiên biết được Cố Thanh Bùi là gay , nguyên dương vô cùng khinh bỉ , chờ chộp tới thằng MB lừa Cố Thanh Bùi lên giường , quay mấy chục GB video . Hắc hắc ... đến lúc ý Nguyên Dương ta chỉ đằng tây , Cố Thanh Bùi kia nhất định không dám đi hướng đông . Nào ngờ gan của thằng MB bé quá , chuốc thuốc Cố Thanh Bùi xong chạy mất dép . Thằng cha Cố Thanh Bùi kia nơi chốn làm khó dễ hắn , một cái miệng nhả lời vàng vài câu có thể tức trước Nguyên Dương hắn mà thằng MB kia cũng có thể thượng thì mịa nó ... cảm giác này khác nào đối thủ đánh ngang hàng vs ta lại bị thằng vô danh tiểu tốt nào dễ dàng giết chết . Tức giận biết nhường nào . ... Thế là bách lý đào hoa một thằng trai thẳng k thể thẳng hơn -Nguyên Dương xông pha , quyết định thượng luôn thằng cha Cố Thanh Bùi kia ! Mà k thượng thì thôi, lên là nghiện . Bỏ k đc tư vị soảng này ! Tổ nghiệp quật không trượt phát nào ... Nguyên Dương xa vào lưới tình r !!! Cố Thanh Bùi cũng đau đầu , bị thằng nhãi con kém 11 tuổi thượng . Ném cũng ném không ra , bị độ thô bỉ của tiểu chó săn - Nguyên Dương dần dần thành quen . Cuối cùng niết chuẩn bài thuận tay sai sử được tiểu chó săn kia . Phải nói bộ này quy tụ hết tinh hoa của Thuỷ Thiên Thừa , tuyến nhân vật có muối , cảm tình xung đột bùng nổ kịch liệt , tình tiết chặt chẽ cao trào thay nhau nổi lên . Không đọc phí cả sự nghiệp tu đam . Nói chung là đề cử !! Mời các bạn đón đọc Châm Phong Đối Quyết của tác giả Thủy Thiên Thừa.
Chiếc Nhẫn Đi Lạc
Tự nhận mình là người biết thân biết phận, không dám ước mơ xa vời lại càng không da trèo cao. Nhưng khổ con tim không phải lúc nào cũng làm theo cái đầu. Thôi thì thuận theo con tim nhưng không cho ai biết là được. Khốn nỗi muốn yên phận ‘trời’ cũng không cho yên, ma đưa lối quỷ đưa đường mọi việc cứ làm cho cậu khốn đốn lao đao, Mấy bận cứ tưởng đã lên tới thiên đường ai ngờ cửa địa ngục vẫn chưa có đóng. ***   Mời các bạn đón đọc Chiếc Nhẫn Đi Lạc của tác giả Meme.
Cảm Ơn Cậu Đã Xuất Hiện Trong Thanh Xuân Của Tớ
CUỐN SÁCH NÀY CHẮC CHẮN LÀM BẠN NHỚ:  Nhớ người mà bạn thầm thương trộm nhớ? Nhớ người luôn kề vai sát cánh bên bạn? Nhớ người hiểu rõ bạn từ những điều nhỏ nhặt nhất? Nhớ những đoạn thanh xuân đứt gãy, nhòe mờ, những cách xa, bỏ lỡ, nhớ cả nụ cười nhớ cả nước mắt.  “Mong hồi ức là thanh xuân, năm tháng là câu chuyện, tình cảm ấm áp và niềm cảm động, chảy mãi không ngừng.” Dành tặng “Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ”của hai tác giả Văn Tử & Kim Hạo Sâm đến người đã xuất hiện trong thanh xuân của bạn, người đã lưu lại cho bạn hồi ức không thể nào quên, người đã giúp bạn hiểu thế nào là tình bạn, thế nào là cùng nhau và thế nào là … tuổi trẻ.  Cuốn sách là những câu chuyện về thanh xuân, những trải nghiệm trong cuộc đời, những tâm sự trong lòng, tuy nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần sâu lắng.  Người cũ có phải là người tốt nhất? Tình yêu thanh xuân có phải là quý giá nhất ? Tôi không biết! Chỉ biết rằng có những thứ trên đời qua rồi không níu được nhưng cũng chẳng quên được.  Thật vui, vì cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ Thật vui, vì cậu đã cùng tớ trải qua quãng thời gian tươi đẹp ấ Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ. Cảm ơn cậu, vì tất cả. “Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ” dành tặng những năm tháng tuổi trẻ của bạn có ngọt có đắng và có cả xót xa của nước mắt. Có thêm gì nữa thì chậm rãi mà nhớ về, nha!  *** Cuối năm 2016, tôi cho các bạn ở studio nghỉ Tết hơn một tháng, còn tôi ở lại Besides, đọc sách, uống cà phê, viết cuốn sách này. Sau đó, hai mươi bảy tháng Chạp, tôi mới ngồi lên tàu cao tốc trở về nhà. Không phải là tôi không nhớ nhà, chỉ là càng trưởng thành, chuyện độc thân càng trở thành gánh nặng của gia đình, khiến mỗi lần sum họp, dù chỉ là trong cuộc điện thoại, đều không tránh khỏi chủ đề giục cưới, cảm nhận được sự nóng lòng chờ mong mỗi phút mỗi giây của họ. Lần này, đương nhiên không ngoại lệ. Vừa về tới nhà không lâu, hàng xóm đã chạy tới hỏi: “Sao năm nay lại về nhà ăn Tết một mình thế này?”. Tôi quay đầu nhìn mẹ tôi đang nấu nướng trong bếp, thở phào một hơi, hi vọng thời gian bà nhắc tới chủ đề này muộn hơn chút, muộn hơn chút nữa. Bữa cơm tối, họ hàng hỏi tôi: “Cháu mua được nhà ở Hàng Châu chưa?”. Tôi nói rồi. Sau đó, họ hỏi giá nhà, cảm thán rằng: “Ôi chao, nhiều tiền thế, phải trả tới sáu mươi tuổi mới hết ấy nhỉ. Tôi thực sự không hiểu mấy người trẻ các cô các cậu, thành phố lớn rốt cuộc có gì tốt chứ? Cháu nên học hỏi anh họ của cháu, ở tỉnh kết hôn, sinh con, nó muốn ăn gì, tôi lái xe là có thể đưa nó đi…”. Lần này e là tôi không tránh được. Quả nhiên, mẹ tôi nhìn tôi một cái, lắc đầu nói: “Những cái khác không quan trọng, dù thế nào cũng phải tìm được đối tượng trước, lại một năm trôi qua rồi, con nhìn xem con đã bao nhiêu tuổi rồi…” Những lời phía sau được lặp lại vô số lần trong suốt những năm qua, dường như đối với họ mà nói, kết hôn mới là trọng điểm duy nhất trong cuộc sống hiện tại của tôi. (2) Dịp Tết này, trên Weibo có một số dòng trạng thái nói về lời hỏi han và so sánh chuyện nhà chuyện cửa của các bậc tiền bối họ hàng thân thích. Trong đó, chuyện được người ta nhắc tới nhiều nhất chính là giục cưới. Từng có một khoảng thời gian dài, tôi luôn lo lắng và buồn bã về chuyện này, cảm thấy bản thân không thể thỏa mãn được kì vọng của cha mẹ, dằn vặt tự trách trước sự nhọc lòng của họ. Cho đến khi đọc được một câu nói trên Weibo của người tranh biện Hoàng Chấp Trung trong chương trình Let’s Talk[1], tôi như gặp được tri kỉ, bùi ngùi vô cùng. Anh ấy nói rằng: “Người thân, đến từ huyết thống, tình yêu của họ, đến từ thiên tính. Đối với phần lớn các bà mẹ mà nói, dõi mắt theo hành trình của bạn, bà thà rằng đứa con cưng của mình sống một cuộc đời bình thường, an ổn, chứ không nhẫn tâm nhìn thấy đứa con mất một cánh tay một bên chân, làm tướng quân trở về”. Hẳn nhiên là chúng ta đều biết rằng, cha mẹ bởi vì yêu, nên mới có kì vọng lớn lao như thế. Hi vọng con cái sớm ngày yên bề gia thất, có người chăm sóc, cả hai nương tựa vào nhau, gây dựng một gia đình hạnh phúc, họ mới có thể yên tâm. Chỉ có điều, các bậc cha mẹ không hiểu rằng, thời đại ngày nay đã khác xa thời đại trong quá khứ. Luôn có một số người, dù phải mất tay mất chân, vẫn hi vọng có thể đánh thắng trận trở về, chứ không phải là sống an phận một đời, tầm thường được chăng hay chớ. Thế hệ trẻ chúng ta, ngoài việc nối dõi tông đường, sinh con đẻ cái ra, có nhiều chuyện chúng ta muốn làm hơn, chúng ta theo đuổi cuộc sống lí tưởng. Càng trưởng thành, chúng ta chỉ có thể càng nhẫn tâm từ chối sự kì vọng của cha mẹ, để vâng theo lòng mình, đồng ý với thời cơ và duyên phận, hiểu rõ ràng rằng, chuyện sống bên một người không chỉ là chuyện đơn giản củi gạo mắm muối. Đây là một loại trách nhiệm khác, đối với cuộc đời mình, đối với cuộc đời của người chưa biết kia. Kết hôn không phải là điều kiện duy nhất để hạnh phúc, chỉ có sống cuộc sống lí tưởng, mới là hạnh phúc. Đương nhiên là tôi hiểu rằng, trong cuộc sống này, chúng ta có quá nhiều vướng bận trong tình cảm và trách nhiệm. Nhưng, hi vọng các bậc cha chú có thể hiểu, thử tìm hiểu, cuộc đời mà chúng tôi thực sự muốn có, chẳng qua là sống vì mình. (3) Tôi quen với một số người bạn tuổi đã ngoài bốn mươi, vừa kết hôn không lâu, con cái mới dăm ba tuổi, nói ra cũng là kết hôn muộn. Nhưng khi họ còn trẻ, thỏa thích làm những thứ mà mình muốn, xông pha cho sự nghiệp của mình. Cho đến đúng thời gian gặp được đúng người, kết hôn, xây dựng gia đình, trở thành cha mẹ. Tất thảy những điều này, không phải là để thỏa mãn bất kì ai, mà chỉ là nghe theo tâm ý của mình để bước về phía trước. Tôi từng chụp ảnh cưới cho một cặp vợ chồng mới cưới, người đàn ông đã bốn mươi ba tuổi, hai năm trước anh gặp được cô vợ nhỏ hơn mình năm tuổi. Anh bảo rằng, đến độ tuổi này khó mà bị hớp hồn ngay từ ánh mắt đầu tiên lắm, đã qua cái tuổi nông nổi và nhiệt huyết căng tràn khi yêu đương thời trai trẻ từ lâu rồi. Thế nhưng, cũng chính bởi vậy mà càng trân trọng cuộc gặp gỡ hơn, càng hiểu phải gây dựng, chăm bón, yêu một người như thế nào hơn. Khi anh nói những lời này, vẻ đẹp trai ấy, là thứ không có được ở chàng trai hai mươi tuổi. Còn vợ của anh, lại cười nói: “Sau này tôi mới hiểu rằng, thì ra những năm tháng độc thân cứ kéo dài đằng đẵng như thế, chẳng qua chính là để chờ đợi anh ấy tới”, sau đó chị khẽ đấm vai anh ấy nói, “Nhưng anh cũng không biết đường đến sớm một chút!”. Hai người nhìn nhau cười, khiến người bên cạnh phải ngưỡng mộ. Tôi có một người bạn, ngày còn trẻ bởi vì bị gia đình thúc giục, nên đã tìm một người “tạm được” trên mọi phương diện, tạm coi là môn đăng hộ đối. Sau khi xem mặt, gặp nhau mấy lần đã quáng quàng làm đám cưới. Vài năm sau, bởi vì cả hai không yêu nhau, mâu thuẫn ngày một gia tăng, làm việc ở thành phố lớn mỗi ngày đã đủ đau đầu nhức óc, về nhà còn phải đối mặt với những trận cãi vã, cuối cùng họ đã bước vào con đường ly hôn. Khi cô gái một lần nữa quay trở về cuộc sống độc thân, cô bảo rằng: “Giờ tôi mới hiểu rằng, thì ra có những chuyện quả thực không thể tạm bợ, dù sao thì cuộc sống giống như chuyện uống nước vậy, ấm lạnh tự mình biết. Tất thảy những mừng giận buồn vui trong cuộc sống của mình, chỉ có mình hiểu rõ nhất. (4) Kể từ khi nhớ chuyện, cuộc đời của chúng ta luôn là nghe theo người khác. Khi đi học thì nghe cha mẹ và thầy cô, sau khi đi làm thì nghe cấp trên. Phần lớn cuộc đời của mọi người đều bị cuộc sống đẩy về phía trước, vứt bỏ con người đích thực của mình kia, vứt bỏ cả những thứ thuần túy nhất trong cuộc sống. Niềm vui đích thực của chúng ta là gì nhỉ? Cuộc sống mà chúng ta thực sự mong muốn là gì? Bạn có còn nhớ, có đi hỏi chính mình hay không? Tôi còn nhớ trong một chuyến du lịch, tôi từng chụp ảnh cho một cặp vợ chồng già tám mươi ba tuổi. Họ kết hôn năm mười tám tuổi. Vào độ tuổi đẹp nhất, họ cùng nhau xây dựng gia đình, chăm sóc lẫn nhau. Ngày hôm ấy, ông luôn nắm lấy tai bà, còn bà chăm chú chỉnh cổ áo sơ mi giúp ông. Lòng tôi bỗng dâng lên niềm cảm động sâu sắc trước những vụn vặt trong ống kính máy ảnh mà tôi nhìn thấy. Ở họ, tôi nhìn thấy sự đáng quý của việc nương tựa vào nhau. Họ khiến tôi hiểu rằng, tình yêu có thể khiến hai sinh mệnh hoàn toàn khác biệt nương tựa vào nhau, bầu bạn một đời. Tôi nghĩ, cuộc hôn nhân như thế này, mới là cuộc hôn nhân mà chúng ta mong đợi, đáng để chúng ta chờ đợi. Ở bất cứ thời khắc nào, xin đừng quên điều bạn muốn là gì. Bạn phải đứng ở chính giữa cuộc đời mình, quyết định phương hướng bạn muốn đi, sau đó chứng minh cho cả thế giới thấy, lựa chọn của bạn, chưa từng sai. Diary Bạn biết không, tôi luôn nhớ nhung Mời các bạn đón đọc Cảm Ơn Cậu Đã Xuất Hiện Trong Thanh Xuân Của Tớ của tác giả Văn Tử.
Tôi Muốn Cùng Lão Công Ly Hôn
Editor: QUINNA LAURENT Thể loại : Đoản văn, ngọt văn, hiện đại, giá không hoan hỉ, oan gia, showbiz. Nhân vật chính : Lộ Yến x Tần Nghị Phối hợp diễn : Cha Tần, mẹ Tần, Thầy giáo Dương. Một câu chuyện mở đầu là việc tiểu thụ muốn ly hôn với lão công: Lộ tiểu thụ: Tôi muốn cùng lão công ly hôn! Tần lão công: Tiểu thụ nhà tôi lúc nào cũng nhõng nhẽo đòi ly hôn với tôi. *** Truyện ma của Mộc Hề Nương rất hay, thấy tác giả viết thể loại hài tình cảm thế này đọc cứ có cảm giác là lạ :)) Truyện ngắn lại hơi vụn, không biết tóm tắt thế nào. Kể về cuộc sống tình thú của hai vợ chồng nhà ảnh đế Tần và thầy giáo Lộ. Nghe vậy chứ không có thịt thà để chấm mút đâu :v ***   Bé thụ Lộ cùng lão Tần thành một đôi cũng đã bảy năm, trong những năm này tất nhiên cãi nhau cũng nhiều. Nhưng từ khi bé thụ Lộ đem Dương Tô Túc trở thành tín ngưỡng sùng bái thì vẫn luôn tìm các loại lý do đòi ly hôn. Về phần lão Tần, từ lần đầu gặp bé thụ Lộ thì vẫn yêu thương cậu cho đến bây giờ. Ở bên cậu, tùy ý cậu đòi ly hôn, tùy ý cậu quậy phá. Coi như là vì tăng thêm lạc thú cho sinh hoạt vợ chồng. Không sai, tuy rằng giới showbiz phồn hoa huy hoàng, xa hoa đồi trụy, nhưng anh vẫn cho rằng cuộc sống của mình vẫn luôn vô vị, chỉ có bé thụ Lộ mới có thể mang cho anh những sắc màu vui vẻ của cuộc sống. Hay là nói, bé thụ Lộ chính là niềm vui duy nhất của lão Tần trong cuộc đời này. Hơn nữa lão Tần so với bé thụ Lộ lớn hơn mười tuổi, đối mặt với người yêu nhỏ bé, Tần đại ảnh đế luôn không có tự tin. Nhớ ngày đó bởi vì công tác bận rộn, dẫn đến sự xuất hiện của tình địch Hướng Húc, tên đó theo đuổi bé thụ Lộ gần một năm lão Tần mới biết được. Lúc ấy nội tâm cực kì sợ hãi bé thụ Lộ rời bỏ anh mà lão Tần đem nỗi sợ hãi kia hóa thành cuồng nộ, suýt nữa đã đem sự việc phá nát đến không thể quay đầu. Khi đó lão Tần còn kém chút đánh chết Hướng Húc trước mặt bé thụ Lộ. Bộ dáng lão Tần lúc đó, bé thụ Lộ đến nay nhớ tới vẫn còn sợ hãi. Nếu không cũng sẽ không bởi vì chỉ cùng Hướng Húc đi ăn một bữa cơm thì đã sợ hãi đến mức giấu đầu giấu đuôi. Nói như thế nào nhỉ? Dựa theo lời người đại diện của lão Tần nói, khi đó lão Tần chính là người điên. Chỉ số IQ bằng 0. Đem bé thụ Lộ cầm tù ở nhà nửa năm, một bước cũng không để cậu ra khỏi nhà. Cuối cùng là khiến bé thụ Lộ bị bệnh trầm cảm, kinh động đến cha Tần mẹ Tần. Cha Tần ép buộc lão Tần đi đến bác sĩ tâm lý, đồng thời mẹ Tần đón bé thụ Lộ về nhà chăm sóc. Cuối cùng vẫn là vì tình yêu mà mỗi người tự mở ra khúc mắc rồi hòa giải, bằng không bé thụ Lộ thật sự là muốn rời đi. Như vậy, lão Tần cũng coi như bỏ đi. Lúc ấy lão Tần trực tiếp muốn rời khỏi showbiz chuyên tâm ở cạnh bé thụ Lộ, khiến dư luận xôn xao một phen. Bất quá chỉ là thiếu chút nữa mà thôi. Sự kiện kia qua đi, lão Tần đối với bé thụ Lộ quản chế so với người thường nghiêm khắc hơn rất nhiều. Trước kia bé thụ Lộ ít nhất còn có những hoạt động xã giao bình thường, bởi vì lão Tần mà dần dần biến thành chỉ còn hai điểm trường học cùng trong nhà. Ngoại trừ quan hệ đồng nghiệp, cơ hồ toàn bộ thế giới chỉ còn lại có lão Tần.( cả thế giới thu bé lại chỉ bằng 1 chàng troai:3) Mà điều này, lại mang cho lão Tần cảm giác an toàn cùng với thỏa mãn khác thường. Vừa bắt đầu bé thụ Lộ còn cảm thấy bất mãn, nhưng nước ấm nấu ếch, riết thành thói quen. Còn hưởng thụ loại quản chế này. Nếu như ngày nào đó lão Tần đột nhiên đối với bé thụ Lộ nới lỏng quản lý, hơi chút giảm bớt sự chiếm hữu cùng khống chế, bé thụ Lộ sẽ hoài nghi lão Tần thay lòng đổi dạ. Mời các bạn đón đọc Tôi Muốn Cùng Lão Công Ly Hôn của tác giả Mộc Hề Nương.