Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hồng Trần Nhất Mộng

Người si nói mộng, tam sinh lại tam sinh Bên kia hoàng tuyền, liệu người có thể cười một lần vì ta? *** Một lần vô tình đọc được bộ này, bởi vì tên chương quá là cuốn hút. Một câu chuyện đẹp mà đầy nuối tiếc xót xa. Từng câu chữ như dòng chảy ca từ của khúc nhạc hoài niệm xa xưa, kể lại câu chuyện về một mối nhân duyên nghiệt ngã, cả quá trình từ bắt đầu đến kết thúc chỉ như chầm chậm thưởng thức một tách trà nhỏ, tưởng nhạt, mà đắng thấm ruột gan. Ngàn năm chờ đợi, chỉ như một giấc mộng hồng trần. *** Từ Hoa đại sư – Ly Trần​ Từ mưa phùn Giang Nam lãng đãng khói sương, mở ra cuộc gặp gỡ giữa cao tăng trẻ tuổi đắc đạo và hoàng tử phong lưu đa tình. Từ Hoa, tôn giả trẻ tuổi. Diễm lệ vô song, chu sa rực hồng, khóe môi hàm chứa ý cười như có như không mang theo mùi đàn hương thanh thoát nhàn nhạt. Dáng vẻ thoát tục mà ẩn ẩn mị hoặc ấy đã khóa chặt ánh mắt Tu Yển ngay lần gặp mặt đầu tiên. "Phảng phất như rời xa hồng trần, hóa thành tiên cảnh thoát tục. Thoát tục không phải cảnh, mà là người. Tại nơi này, lúc Tu Yển gặp Từ Hoa lần đầu tiên, y đã nghĩ như vậy." Sinh ra đã có chu sa vô tình, được phương trượng thu nhận về miếu. Bảy tuổi đọc hiểu Phật hiệu cao thâm, tụng kinh văn khó giải. Mười tuổi nghe tiếng hoa rơi. Mười hai tuổi trông non cao núi biếc. Mười lăm tuổi một mình thủ miếu, chỉ bầu bạn bên ngọn đèn xanh, chưa từng xuất sơn. Tới hai mươi tuổi, đã đến cảnh giới trong tâm không còn gì. Người chân chính là một gốc bồ đề, tĩnh lặng, an nhiên, mỗi lời nói ra đều ôn nhuận mà xa cách, chẳng nhiễm bụi trần. Phạn âm đều đều vang lên, tràng hạt lần xoay như luân hồi không dứt, trong trăm dặm thanh lọc mọi tạp niệm ác tâm nơi trần thế hỗn loạn. "Cốc cốc cốc.. Cốc cốc cốc.. Một tiếng vì phàm trần, một tiếng vì ly thế, một tiếng vì đọa thiên. Ngươi nghe có hiểu được chăng?" Người nhìn thấu tiền kiếp lai sinh, cũng giải biết bao chấp niệm nhân thế, nhưng chỉ duy không nhìn thấy quá khứ tương lai của người ấy. Phảng phất như chìm sâu trong nước, yên hoa diệt hết, chỉ còn khói sóng mịt mờ. Cũng giống như người. Năm ấy, người ở thiền phòng vì hoàng tử bạc mệnh niệm kinh cầu phúc, trong mắt chỉ có dáng Phật ngàn năm bất biến, chẳng hề để tâm một người tựa cửa phía sau, tại nơi đó dõi theo, từ ban mai đến tận đêm tối. "Cốc cốc cốc.. Cốc cốc cốc.. Dư thanh tuyệt tuyệt ấy đã gõ rơi kiếp này, cũng gõ rơi cả kiếp sau, chớp mắt đã là tam sinh. .. Người đa tình, liệu có thể đợi được kết cục gì đây?" Cao tăng đắc đạo nhìn thấu tiền thế lai sinh, giải biết bao oán niệm chấp nhất. "Hai trăm năm trước, Giang Nam cũng giống hôm nay, mưa bụi lác đác, có hoa sen mãn đường, có tài tử phong lưu. Đợi ba đời, tu ba đời, đều chỉ vì cùng người một đời quen biết. Hoa sen rước lấy phàm tâm, rơi xuống phàm trần, hồng trần lại có thêm một yêu tinh cầu mà không được. * * * Từ đây hết thảy đều quay về điểu khởi đầu, tẩy sạch si niệm tam thế. Đơn luyến tam thế này, may mắn là ngươi không biết, bằng không thâm tình đằng đẵng ấy, ngươi phải lấy gì để trả?" Hoa si ngốc ngếch ấy hỏi vị tôn giả, người ngày ngày tụng kinh niệm Phật, có hiểu được ái tình chốn nhân gian, một khi động tâm, là chẳng thể quay đầu lại nữa. Người bảo, si niệm tam thế ấy may thay thư sinh kia không biết, bằng không biết lấy gì để trả. Thế nhưng, đại sư, người biết hay chăng, có một người đã đợi người từ rất lâu, rất lâu rồi. Sự đợi chờ vô vọng mỏi mòn ấy, người có thể đáp lại hay không, dù chỉ là một lần quay đầu liếc mắt? Đều nói định trước vô dục vô cầu, tư tình chẳng chứa, làm sao hoàn trả một mảnh chân tâm? Đều nói, người từ bi với vạn vật chúng sanh, tâm nơi cửa Phật, chỉ đành quyết tuyệt với một người. Nhưng phải chăng người thật sự không có tình? Vậy năm ấy cớ sao vì một nụ cười kinh tâm động phách mà lưu lại, lại vì ai ngày đêm tụng niệm dưới Phật đài.. Hai mươi năm không màng thế sự, không hiểu ái tình, giây phút đối diện đôi mắt hổ phách cùng nụ cười điên đảo chúng sinh, người thốt nhiên hoảng hốt. Hai mươi năm tâm bình như nước, mà giờ đây sóng ngầm lưu chuyển. "Y vẫn ở lại trong từ đường nho nhỏ kia mà tụng kinh niệm Phật, Tu Yển ngày ngày đến nhìn, thân ảnh dựa lên khung cửa, có thể lặng bằng một bức tranh sơn thủy Giang Nam." Nếu không có tình, cớ sao vì tiếng ho khe khẽ trong đêm đông giá lạnh mà lo lắng không yên. Không có tình, khi nghe lời nỉ non của người ấy, vì sao bàn tay bất giác khựng lại. Nếu thực không có tình, vậy tôn giả chấp đăng trăm ngàn năm trước, là vì ai lưu bước bên gốc bồ đề, tiền trần vãng sự đều không, vạn vật không giữ trong mắt, lại vì ai dấy lên khiện niệm, vì ai đánh đổ Phật đăng. Mỗi lần nhắm mắt tụng kinh, trong tai văng vẳng thanh âm trầm trầm: ".. Tôn giả có nguyện cùng ta vượt qua kiếp nạn này?" Chu sa đỏ thẫm như giọt lệ chực rơi. Người y ngàn năm chờ đợi, hóa ra lại là ta. ***​ Tu Yển hoàng tử - Thiên Giám​ Tu Yển thân bệnh quanh năm, vẫn không quên treo trên môi nụ cười phóng túng. Nhưng có ai nghe ra, thanh âm của vị hoàng tử bạc mệnh ấy xa xăm trống vắng khôn cùng. Phong tình vô hạn, lòng lại trống rỗng vô biên. Bao năm trôi dạt trần thế, là y đang chờ đợi điều gì? Một thân mang bệnh nặng cũng không khiến y vội vàng lo lắng. Nỗi đau đến từ bệnh tật chưa từng làm y để tâm. Thản nhiên mà sống, làm khách phong lưu nhất chốn hồng trần. Cho đến một ngày kia, vạt tăng bào mờ ảo trước mắt. Một lần gặp gỡ chu sa chí, tâm liền thấy chốn về, chẳng màng một đời trầm luân. Từ Hoa, Từ Hoa, hai tiếng này quẩn quanh trên đầu môi, liền dây dưa một đời không dứt. Một kẻ phóng túng bất kham như y, có lẽ không tin vào đức Phật trên cao. Không tin, nên cũng không trông chờ. Nếu có, hẳn y chỉ trông mong một người duy nhất, người sẽ giúp y cởi bỏ phiền ưu trong lòng, mang y ra khỏi vòng vây hỗn loạn của thế tục phiền nhiễu. "Từ Hoa, ngươi xem, Phật thật sự không giải ưu, không biết tâm, không lạc thế, không thông tình.." "Ngươi là cao tăng đắc đạo, lại không giải được vây của ta sao?" Chỉ tiếc, người ấy có thể giải vây cho mọi sinh linh trên đời, chỉ duy không giải được vây của y. Nếu không, ai cũng không cần lưu lạc đến ngày hôm nay. Tình của y không dữ dội như liệt hỏa, mà lặng lẽ tích tụ thành lưu thủy cuộn trào. Than thay, chân tình nơi phàm trần, nặng đến mấy, vẫn không bằng một câu: "Hồng trần không thể luyến". Bóng dáng cô độc thanh lãnh giữa đêm tối câm lặng trên hành lang dài trống vắng. Tình ấy theo y rời đi, để lại hoa rơi vô số. Chấp niệm của y chỉ có hương khói đàn hương lượn lờ, cùng chu sa rực hồng diễm lệ. Mưa bụi Giang Nam vừa đi xa, y một mình một ngựa đến trước sơn miếu. "Vãn sinh đường xa mà đến, không cẩn thận lạc đường, chẳng hay đại sư có thể cho tá túc một đêm?" Trong núi trăng thanh gió mát, sơn sắc xanh biếc, cổ miếu tĩnh lặng. Người ở ngay cạnh bên, nhưng chỉ có thể từ xa xa ngắm nhìn. "Y không quay người, mõ gõ lên, lại là tiếng" Cốc.. cốc.. cốc.. " Bóng người cạnh cửa thuận thế dựa vào một bên, hai tay Tu Yển khép lại trong tay áo, ống tay rộng thùng thình rơi thẳng xuống. Y không hề quấy rầy, cũng chẳng muốn quấy rầy người kia, chỉ lẳng lặng nhìn như vậy, y biết, đây là duyên phận vỏn vẹn giữa hai người." Khi y đến trời đã vào thu, lá khô rơi rụng đầy trong sân miếu. Sinh mệnh mỗi ngày lại trôi đi không nắm giữ được, lồng ngực đau nhức. Có người nói với y, không nên đến đây, bọn họ là cửu thế vô duyên, đây đã là thế cuối cùng, có cố mấy cũng không tránh được kết cục đã định. Thế thì đã sao, vẫn chưa đi tới kết cục, hiện tại y chỉ muốn nhìn thấy người kia nhiều hơn một chút, giữa chốn núi rừng xanh thẳm này. Muốn cùng người ăn bát cháo loãng, dưới tán hoa thưởng một chén trà thanh đạm, muốn lặng nhìn người xoay tràng hạt tụng kinh văn. "Y không còn là tiên, lại vẫn muốn tranh cùng ông trời." ".. Ngón tay vươn ra, ngừng lại giữa không trung, Từ Hoa không nhúc nhích, y thu tay về, rồi lại hơi nhô đầu ra, Từ Hoa mới định trốn, đã bị y một phen giữ lại. Khóe môi chậm rãi kề lên trán y, hô hấp ấm áp cùng làn da lạnh băng, ánh mắt Tu Yển nhìn bóng đêm đang tràn khắp, y nói," Từ Hoa, ngươi sẽ nhớ ta chứ? " Năm đó hoa đào vẫn như cũ, mà người chẳng biết đã về phương nào." Tâm tình tích tụ qua năm dài tháng rộng, nghẹn uất trong lòng. Y chưa từng rơi nước mắt, nhưng lệ lòng biết đâu đã ngập tràn ba ngàn dòng ngước. Nơi ly thế giữa nhân gian này, y luôn mong nó là điểm dừng chân cuối cùng của y. Nhưng cuối cùng vẫn phải rời đi. Bởi vì sinh mệnh này đã dần tiêu tan. "Y không biết là mấy đời trước, y có phải cũng từng cáo biệt với người kia như vậy, đứng yên tại chỗ, nhìn bóng người kia dần đi xa." "Phật nói, thế gian cầu không được tối khổ, tối khổ chính là, cầu trọn đời mà không được." Khi Tu Yển rời đi, Từ Hoa biết mình sẽ không bao giờ bước chân vào hồng trần nữa, nhưng lại không biết, người kia cũng sẽ chẳng bao giờ đến nữa. May thay, y cuối cùng cũng được dừng chân ở mảnh đất có người y chôn giấu trong tim, người mà y dốc cả ngàn đời chờ đợi. Giọt lệ cuối cùng ấy, y có thấy hay không. Đại sư chưa từng quay đầu vì tiếng gọi của người ấy, đến khi quay lại, đã chẳng còn dáng người tựa cửa lẳng lặng dõi theo, chỉ có một cánh bướm trắng phiêu bồng, bướm bay đi tìm duyên tình của ai? "Năm sau hoa rở rụng đầy cành, y đun nước trà thơm, lẳng lặng uống hết một ấm trà. Mà giữa chốn hồng trần phương xa, Tu Yển hoàng tử được Hoàng đế sủng ái nhất đã lìa đời vào mùa đông năm ấy, y được chôn ở Giang Nam, có hoa sen làm bạn. Gió mát lẩn quẩn bên tai, Từ Hoa phảng phất nghe thấy có người gọi tên mình, y quay người, lại chỉ có non xanh xa tắp. Có con bướm bay ra ngoài chùa, y hơi nghiêng đầu, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ." "Người si nói mộng, tam sinh lại tam sinh. Bên kia hoàng tuyền, người có thể cười vì ta?"​ ***​ Là thiếu niên phong lưu đa tình, hay nhị hoàng tử kiệt ngạo bất tuân.. Là đại sư thoát tục tĩnh lặng, hay tôn giả ôn hòa an nhiên.. Rất lâu, rất lâu trước kia, từng có một nhị hoàng tử không e thiên địa, không sợ sinh tử, ngày ngày ngự phong vũ, giá tường vân, trêu chọc hết mọi chúng tiên thiên giới. Đôi mắt thu thủy khiến người vừa giận vừa thương kia từ ngày sinh ra chưa từng một lần rơi nước mắt. Lại bắt gặp một chu sa chí rực hồng như giọt lệ đọng lại nơi ấn đường. Bồ đề pháp hội khi ấy, chỉ một phút tùy tính hóa thành gốc hoa vô danh nhỏ bé, khiến đôi mắt tựa biển xanh sâu thẳm của vị tôn giả sinh lòng tiếc thương, kết cục tạo thành mối duyên nghiệt ngã. Pháp hội mở suốt trăm năm, trăm năm ấy, mỗi ngày tôn giả đều sẽ đi ngang qua gốc bồ đề, ngẩng đầu ôn hòa hành lễ với nhị hoàng tử trên cây. Hoàng tử chưa từng đáp lời, đợi tôn giả đi xa, lại từ từ niệm tưởng, âm thầm gọi tên, kết thành ôn nhu đong đầy nơi đáy mắt. "Ly Trần! Y chưa bao giờ mở miệng gọi người kia, một tiếng này lại phảng phất như đã gọi trăm ngàn lần." Bao năm qua đi, y mới đủ dũng khí gọi lên cái tên ấy, cùng người ấy ngắm mặt trời đằng đông. Có lẽ tâm tình của y, chờ đợi của y, người đều hiểu rõ, nhưng chỉ lẳng lặng đặt vào trong lòng. Cũng như câu hỏi khi ấy, người không đáp lời, nhưng đã nhẹ nhàng nắm lấy tay y. "Năm đó hoa quỳnh thoáng nở, chỉ mong Vi Đà ngoái nhìn một lần.. Ly Trần, ngày đó khi người ngoái nhìn gốc giáng thảo kia, có nghĩ tới nó sẽ động tình hay chăng?" "Điện hạ còn nhỏ nên không hiểu được nhân quả tuần hoàn, chờ ngày sau, tự nhiên có thể minh bạch, không cần để ý." "Không cần để ý? Vậy tôn giả cũng biết ta vì sao ngày ngày chờ đợi trên cây?" * * * "Nếu sau này ta vẫn không hiểu thấu thì phải làm sao? Tôn giả có nguyện cùng ta vượt qua kiếp nạn này?" "Tam giới thập phương vô sở cầu, bất quá chỉ cầu Phật chủ một chút tâm." "Những ngày còn lại của Bồ đề pháp hội, Thiên Giám thường xuyên đi nghe, đi theo phía sau chấp đăng tôn giả, dựa bên khung cửa, nhìn người kia trong phòng sao chép kinh Phật thật dài." Phật tâm vốn nên là vô sân vô si vô hỉ vô bi, kiếp số khó tránh, đều là si niệm. Tôn giả động tâm, lòng chứa ưu sầu, mỗi ngày tụng niệm đều nghe thanh âm văng vẳng bên tai, một ngày lơ đễnh sẩy tay đánh đổ Phật đăng, bị giáng xuống nhân gian chịu qua cửu thế trắc trở. Khi nhị hoàng tử biết tin đã là năm trăm năm sau, y đến Luân Hồi đạo, xuống thế quay về một trăm năm trước. Y muốn bồi người kia, nhưng người nọ đã độ kiếp rồi. Luân hồi nghịch thiên, thiên giới không dung, y lại là hoàng tộc, tội càng nghiêm trọng. Cuối cùng bị đày xuống phàm trần, trải qua chín kiếp không phận không duyên, duyên tình tận diệt. "Đây không phải kiếp nạn, là trừng phạt." "Thập trượng hồng trần vô nhan sắc, chỉ nguyện tư nhân lạc cửu thiên." Người ngàn năm quỳ trước Phật đài, y cũng ngàn năm dựa cửa lẳng lặng trông theo. Thương hải tang điền, tượng Phật trên cao không đổi, dáng người tựa cửa cũng ngàn năm bất biến. Chín kiếp cầu mà không được, đau đớn biết bao, tiếc nuối biết bao! Tình vốn là thứ đẹp đẽ trên thế gian, vì sao với người lại nghiệt ngã đến thế, cay đắng đến vậy. Liệu người có hối hận một phút tùy tính nhất thời khi ấy, có hối hận đã từng nâng niu một gốc giáng hoa. Liệu trong vô vàn tương lai sau này, còn có một kết cục không cần thương tâm nữa hay không.. Chín kiếp đợi chờ, đã chẳng phải nhất thời chấp nhất, mà đã là chấp niệm ăn sâu. Chỉ là lữ khách ghé chốn hồng trần, lại vướng mãi tơ lòng không buông. "Ngàn năm là một khắc, vạn năm là một khắc, bất quá là khiên niệm không bỏ được."   Mời các bạn đón đọc Hồng Trần Nhất Mộng của tác giả Nam Trang.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Người Thứ Ba - Lục Xu
Không biết bắt đầu từ lúc nào, "Bạch Liên Hoa" "Lục Trà Nữ" một loại từ trên Internet nhanh chóng phổ biến hẳn lên, nó thuộc về nghĩa xúc phạm, nhưng tôi nghĩ rằng có lẽ trong lòng người khác tôi thuộc về loại Bạch Liên Hoa, Lục Trà Nữ, trong câu chuyện này tôi cũng là người thứ ba, người thứ ba không hẳn là người thứ ba - lời tựa. *Chú thích: - Bạch Liên Hoa chỉ những cô gái ngỡ mình trong sáng, thánh thiện, vô tội. - Lục Trà Nữ chỉ những cô gái giả bộ trong sáng, ngây thơ đi lừa đàn ông - như mấy kĩ nữ. *** Chu Tiểu Bân với Thẩm Bách Y bên nhau rất hạnh phúc, cùng trải qua hai năm, bọn họ có bao nhiêu vui vẻ, thì tôi có bấy nhiêu khó chịu. Mãi đến tận một ngày, Chu Tiểu Bân hẹn chúng tôi cùng ăn cơm, đương nhiên chúng tôi sẽ cùng đi. Ngay cả mấy người bọn anh đều cười, thật khó, Chu Tiểu Bân vẫn còn nhớ chúng tôi. Một ngày kia, Chu Tiểu Bân liên tục uống rượu, cứ liên tục uống rượu, cái gì cũng không nói, chỉ có thể uống rượu. Không ai có thể khuyên nhủ anh, kể cả tôi. Tôi muốn hỏi anh nhiều hơn, ai khiến anh đau lòng như vậy, ai khiến anh khó chịu như vậy, nói cho em, nói cho em, em sẽ đồng ý chia sẻ cùng anh. Nhưng không thể, thật sự không thể. Lão Ngũ thở dài, "Gọi điện thoại cho Thẩm Bách Y, bảo cô ấy đến đón cậu về!" Thẩm Bách Y tới rất nhanh, cô nhìn thấy bộ dáng này của Chu Tiểu Bân, nhíu mày. Chu Tiểu Bân có lẽ say, hoặc có lẽ không say, nhưng lúc Thẩm Bách Y đến, anh liền mạnh mẽ ôm lấy cô. Anh cứ ra sức ôm như vậy. Anh không ngừng nói, "Đừng đi, đừng rời bỏ anh... Đừng đi, có được hay không? ... Mời các bạn đón đọc Người Thứ Ba của tác giả Lục Xu.
Khinh Ngữ - Cửu Lộ Phi Hương
Vừa mới ngủ dậy, Lâm Khinh Ngữ đã phát hiện ra mình biến thành con trai…… Cô sung sướng đến phát điên. Đồng thời lúc ấy, Tô Dật An phát hiện ra mình biến thành…… một cái cây. Hắn đau khổ đến mức không muốn sống nữa. Càng đau khổ hơn nữa là Có một cậu chàng (cô nàng?) tối nào cũng chạy đến chỗ cái rốn của hắn – hốc cây để nói chuyện…… Thì thầm to nhỏ tất cả những bí mật, những rung động thầm kín, một chút lo lắng bất an, đôi phần mờ ám đều cho hắn nghe.  *** Sau khi trở lại thế giới hiện thực, Lâm Khinh Ngữ đương nhiên trở thành bạn gái của Tô Dật An. Trong sinh mệnh của bọn họ có một thân phận khác. Mà Phan Quyên và Lâm Bân cũng không hỏi nhiều khi nhìn thấy bọn họ sau khi tỉnh táo thì ôm nhau, bởi vì Phan Quyên và Lâm Bân vốn không hiểu rõ cuộc sống lúc trước của Lâm Khinh Ngữ, bọn họ cho rằng Lâm Khinh Ngữ có bạn trai nhưng không nói với bọn họ mà thôi. Tô Hạ lại vô cùng khiếp sợ. Sau khi xuất viện, khôi phục lại cuộc sống thường ngày, Tô Hạ không chỉ một lần nói bóng nói gió, muốn hỏi rõ ràng trong đêm đó rốt cuộc Lâm Khinh Ngữ và Tô Dật An đã trải qua những chuyện gì. ... Mời các bạn đón đọc Khinh Ngữ của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Đen Ăn Đen - Cư Ni Nhĩ Tư
Tuần vừa qua trong nhà xảy ra ít chuyện buồn, tâm trạng của Hoa Ban cũng theo đó sa sút hẳn. Mở kho ebook ra, trong đầu mình định sẽ đọc một truyện thật tăm tối. Màu đen là tối nhất, 2 chữ đen trong tựa truyện lại càng thêm tối. Cứ như thế mình bắt đầu gặm nhắm quyển Đen ăn đen một cách đau thương >_< Hóa ra truyện này không có chết chốc, ngược đãi, máu me, chém giết gì cả. Đại khái là mình đã bị lừa tình =.= Mà truyện này cũng không cho mình tí cảm xúc nào để viết review cả, lạ thật! (Chắc vì tâm trạng không tốt) Nếu đem so sánh mặt bằng chung thì Đen ăn đen vẫn hay chán, nếu đem so sánh những bộ lớn thì Đen ăn đen vẫn chưa thấm vào đâu. Tạm thời xếp loại trung bình khá đi. Cho rating 4.25 =)) Truyện này không cho cảm giác gây cấn, xung đột cũng thường thường, túm lại là không có chất kích thích. Mạch truyện nhè nhẹ, đều đều và vô số chi tiết lãng mạn. Nếu bạn muốn tìm cảm giác ân ân ái ái, sự âu yếm ngọt ngào của mùi vị tình tứ thì truyện này có lẽ hợp. Thật ra Hoa Ban theo trường phái lãng mạn-hành động nên mình thích những chuyện vừa “ngọt” và “cay”, cứ đều đều theo mô tuýp cũ thì mình ngán tận cổ rồi. Cái hay nhất của truyện này có lẽ là tạo ra hình tượng nữ chính độc lập và thành công trong nghề báo. Một nữ nhà báo bạo dạn, gan lì, thách thức mọi bí mật để rồi vạch trần sự thật bằng cây bút của mình. Cũng chính cái tật bướng bĩnh này đã đẩy cô đến vực thẳm cuối cùng . Đúng thật ngành báo chí chỉ thua ngành cảnh sát, có thể xếp ngang bằng ngành luật sư. Người làm báo đòi hỏi một tinh thần thép, dám nhìn, dám nghĩ, dám viết dù có bị đe dọa, hãm hại. Có lẽ chính cái tố chất liều lĩnh trong con người Mạc Ninh đã lấy được trái tim của Cố Chuẩn. Cô gái Mạc Ninh thuộc tuýp phụ nữ tự lập hiện đại. Cô dám thừa nhận mình đã yêu và cũng ngây ngô tìm cách tiếp cận anh. Trong khi cảm xúc của Mạc Ninh vô cùng rõ ràng thì Cố Chuẩn lại có nhiều điều uẩn khúc. Hoa Ban cho là hình tượng nam chính khá thất bại vì thiếu mất nền móng. Một căn nhà dù đẹp thế nào mà phần móng không chắc cũng dễ lung lây. Có lẽ Cư Ni Nhĩ Tư nên kể rõ hơn vì sao anh hình thành tính cách thờ ơ, lạnh lùng, khó gần như vậy. Tốt nhất là nên tạo cho anh một quá khứ với một mảnh tình dang dở nào đó thì người đọc sẽ thấy anh ta sâu sắc hơn. Nói về tình yêu của hai người hì tiến triển khá thuận lợi. Không có sự ngăn cản của gia đình. Bố mẹ Cố Chuẩn thật ra còn rất yêu thích Mạc Ninh, bà Cố còn xác định cô là mẫu con dâu yêu thích của bà. Người thứ ba, thứ tư thì có xuất iện nhưng mờ nhạt, không có sức ảnh hưởng bao nhiêu. Chủ yếu làm khó cuộc tình của hai người là ở Cố Chuẩn. Anh chàng này luôn cho rằng cô ấy không thể hiểu mình, tự cho là ta đây cao thâm, khó ai bước qua được cái “sâu sắc” trong tâm hồn anh. (nhưng mà tự anh ta cho là vậy chứ Hoa Ban đã bảo là chàng này thiếu nền móng mà ^^) Vậy rồi tới phút chót thì hóa ra chính bản thân Cố Chuẩn mới là người không hiểu Mạc Ninh. Vì sự “không hiểu” này mà suýt nữa anh đánh mất cô. Bây giờ thì mình rất thắc mắc về ý nghĩa nhan đề. Thế nào là Đen ăn đen? Trong truyện không nói gì về màu đen hết. Ây da, tác giả muốn thử thách trí tưởng tượng “phong phú quá đáng” của mình đây mà. Có thể cả nam và nữ chính đều là con cờ đen, chung một bản chất như nhau, củng là một cực của nam châm. Thay vì đẩy thì lại hút, thay vì là đồng đội thì lại ăn nhau. Thoi tóm lại là mình không biết vì sao tựa truyện như vậy. Bạn nào hiểu thì la lên nhe! ^^ Nói một chút về phương diện ngôn ngữ + diễn đạt. Ebook này thiệt là thiếu sót. Không ghi tên người dịch, người edit hay người làm ebook gì cả, chẳng rõ là truyện dịch hay edit nữa. Văn phong khá chuẩn, không mang dáng dấp của cv là bao, có lẽ là dịch. Nhưng cách kể cũng đơn giản, không hoa hòe, không đố chữ, không miêu tả nhiều nên edit cũng dễ dàng. Truyện xoáy sâu vào tình tiết, khắc họa cảnh vật thất nhạt, không đáng kể nhưng diễn tả tâm lý thì công phu, rõ ràng và có đầu tư nhiều. Như vậy, đây là bộ truyện dùng để giết thì giờ. Nó không hời hợt nên đọc không thấy uổng, phù hợp cho ai thích lãng mạn dịu dàng. Bài review này mình viết không có gì lôi cuốn, có sao nói vậy thoi mà cũng không có để nhiều tâm tư vào. Hy vọng lần sau sẽ nhiệt huyết hơn. Chào các bạn, cảm ơn vì đã đọc. Nếu các bạn rỗi rãi thì xin mời xem qua truyện mình viết nhe, đề nghị nên đọc bộ Diễn viên đa năng – bộ mình ưng ý nhất. Xem thử mình viết truyện có hay như viết review không. (Quảng cáo chút xíu ấy mà^^ Chắc mình phải tìm ai đó viết review cho truyện của mình thoi. Hay là mặt dày tự đi khen mèo dài đuôi đây ta??? ^^)) Review: hoabanland.wordpress.com *** Lúc Mạc Ninh đến bên cạnh xe Cố Chuẩn, phát hiện đèn xe đang mở, người cũng không ngồi trên ghế. Đứng nhìn hồi lâu, sau hố gọi lớn “Cố Chuẩn”. Lúc này cửa sau xe mới chậm rãi hạ xuống. Mạc Ninh đi đến, Cố Chuẩn đã mở cửa cho cô. “Sao lại ngồi phía sau?”. Mạc Ninh ngồi vào chô, tuỳ ý gợi chủ đề, muốn làm không khí dịu đi một chút. “Phía trước sáng quá”. Mạc Ninh không hiểu, ánh sáng nhạt chiếu tới, cô giống như cảm thấy tóc Cố Chuẩn vẫn còn ẩm, cứ như thế duỗi tay sờ, quả như cô đoán. Mi nhắn lại, cô nói “Anh không sấy tóc sao?”. Cố Chuẩn nằm ở trên ghế, giọng bình thản.“Em còn không cho anh thời gian làm khô”. “Về nhà?”. Rốt cuộc cũng nói ra.“Em với Khâu Tuân chỉ là bạn tốt”. “Ừ”. “Lúc vừa đến Bắc Kinh, vì công việc không ổn định, chỗ ở không ổn định, rất hoang mang”. Chậm rãi, Mạc Ninh cũng đã quen dần với bóng tối, nhắm mắt nằm lên ghế.“Khâu Tuân hợp tác cùng bạn trai Tô Dã Nghi, vô tình em gặp lại anh ta, anh cũng biết, em với anh ta quen nhau ở Tahiti. Dịch tự lúc trước bận làm dự án, Tô Dã Nghi vì bận chăm sóc anh ta, Chu Nhất Nặc cũng có chuyện của mình và Chu Xung, em lại chưa quen với cuộc sống ở Bắc Kinh, Khâu Tuân lại rảnh rỗi, vì thế rất tự nhiên, chúng em cứ thế trở thành bạn bè”. “Anh ta rất tốt, là một người đáng để làm bạn, thế nhưng nếu để em gọi tên thân phận của anh ta, em sẽ xếp anh ta vào loại ‘khuê mật’. Nói như thế, anh hiểu không?”. Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, anh ẩn mình trong bóng đêm, không lộ ra tâm tình gì. ... Mời các bạn đón đọc Đen Ăn Đen của tác giả Cư Ni Nhĩ Tư.
Đại Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh - Bình Quả Thụ
Thích sao? Anh không biết. Anh chỉ biết người này rõ ràng yếu đuối vô cùng, lại vẫn hết lần này đến lần khác bảo vệ anh. Anh chỉ biết người này có lúc nhát gan vô cùng, nhưng riêng đối với chuyện của anh luôn lớn gan bất thường. Anh chỉ biết từ rất sớm, anh đã muốn quan hệ của bọn họ gần gũi hơn, càng ngày càng gần gũi hơn nữa. Rốt cuộc là muốn gần gũi đến mức độ nào? Gần đến độ không thể tách ra được. *** Lâm Sênh diễn tập xong thì nhìn thấy Tống Diệm đang đứng ngay cạnh cửa. Anh ta đút tay trong túi, đang dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu. Trợ lý Tiểu Triệu vội vã bước lên trước: “Lão đại, anh đến rồi.” Tống Diệm không nói một lời. Lâm Sênh cũng không để ý đến anh ta, cầm khăn lên lau mồ hôi. Tiểu Triệu thấy tình hình có vẻ không ổn, hai người này tuy bình thường cãi nhau không ngớt, nhưng sao lần này mức độ căng thẳng lại càng cao hơn thế này. Cậu vội lên tiếng: “Anh Sênh, anh nói chuyện với lão đại đã nhé, em đến đằng kia giúp anh kiểm tra trang phục biểu diễn, mấy đồ anh cần em để ở trên bàn rồi đấy”, nói xong liền chuồn thẳng. ... Mời các bạn đón đọc Đại Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh của tác giả Bình Quả Thụ.