Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thịnh Thế Sủng Phi

Thịnh Thế Sủng Phi kể đến Nguyên thái tử Lý Thần bị phế năm năm sau tập họp binh mã tiến sát kinh thành, buộc đệ đệ hãm hại mình là Nhân Tông đế nhường ngôi, đoạt lại tất cả thuộc về mình, thuận đường đoạt luôn hậu phi của hắn. Mà sủng phi của Tân Đế, vốn chính là tần phi Chu Thanh Nhược của Nhân Tông đế, nói ra, Tân Đế bất kể là trên giường hay dưới giường đều rất nam nhân, so với Nhân Tông hoàng đế mạnh hơn rất nhiều, nàng rất thỏa mãn. Diễn biến nhỏ trong truyện online: Xù lông Tân Đế: Grừ….! Bọn họ nói ta là Bạo Quân, ta liền giết giết giết. Chu Nhược Thanh: Ngoan, đó là ghen tỵ, chúng ta không tạo sát nghiệt, ta làm thịt viên cho chàng ăn. Tân Đế biến thân thành chó nhỏ đưa ra hai móng vuốt, mở đôi mắt ngập nước: tăng thêm, muốn hai viên. Xù lông Tân Đế: Grừ……! Bọn họ nói ta là hôn quân, tam cung lục viện chỉ biết cưng chiều một mình nàng. Chu Nhược Thanh: Ngoan, đó là ghen tỵ! Chúng ta không tạo ác nghiệt, ta làm thịt viên cho chàng ăn. Tân Đế biến thân thành chó nhỏ đưa ra hai móng vuốt, mở ra đôi mắt ngập nước: tăng thêm, muốn ba viên. Chu Nhược Thanh:…… Tân Đế: Lần trước nàng đã cho hai. 1. Góc nhìn nữ chính, nữ xuyên không. 2. Mặc dù không muốn nói, nhưng đây là văn sạch như trong Điền viên cốc hương. (chủ yếu cảm thấy đối với nữ chính có chút điểm công bằng…… Bạn đọc đọc xong chương 1 sẽ hiểu ý tứ của ta) 3. Nữ chính là người bình thường, không cần cầu mong sâu xa thông minh trâu bò gì đó (chủ yếu là bộ não tác giả nhỏ bé không viết được dạng văn quá cao siêu gì), chỉ là loại văn ung dung tự tại tiểu bạch thỏ ngọt ngào thôi. *** #Review THỊNH THẾ SỦNG PHI  Tác giả: Bích Vân Thiên Thể loại: Cổ đại, ít cung đấu, ngọt, sủng, song xử* (Ghi song xử rồi nha, đừng ai bay vào cmt hỏi nam nữ chính có sạch không là HQ giận đấy :<), nam siêu- siêu dễ thương, HE Số chương: 52 chương + 2 ngoại truyện  Tình trạng: Hoàn ------------- Có lẽ đối với bên ngoài, Vũ Đức tân đế Lý Thần là một bạo quân. Bức vua thoái vị, giam lỏng thái hậu, hoàng hậu. Chưa nói khi còn là thái tử thì có gian tình với phi tử của tiên đế, chính vì bị bắt tại trận mới khiến hắn bị phế truất ngôi thái tử, để đệ đệ mình lên ngôi.  Nhưng tất cả chỉ là lời đồn bên ngoài. Không ai biết được Lý Thần hắn đã trải qua những chuyện kia như thế nào. Khi còn trẻ không hiểu đấu đá cung đình, bị người ta hãm hại mang tiếng xấu, càng làm hắn đau lòng chính là bản thân làm phụ hoàng mình thất vọng, ám ảnh từ sự việc bắt gian kia đã khiến hắn mắc một chứng bệnh đó là “ghê tởm nữ nhân” kèm theo đó là một tính cách bạo lực đầy vặn vẹo.  Hầu hạ bên người hắn chỉ có thái giám và nam nhân. Tuy nhiên, vào cái ngày định mệnh diễn ra cung biến đó, đã có một người con gái bước lại gần hắn được. Người duy nhất khiến hắn không cảm thế ghê tởm - Chu Chiêu Nghi – Chu Thanh Nhược, một trong những phi tử của phế đế đương thời.  Việc Chu Thanh Nhược gặp được Lý Thần cũng là do tình cờ thôi, vốn là trốn loạn binh, muốn tìm kiếm tì nữ thân cận của mình, nhưng không may lọt vào mật thất thông đến điện mà Lý Thần “đang phát bệnh”. Rất buồn cười là nàng nhìn xung quanh, thấy mọi thứ bị tàn phá, nên nghĩ là do phản quân làm ( nguyên là do bạn tân đế nào đó lên cơn điên thích đập phá đồ đạc đó:v ). Còn người đang nằm thong thả uống rượu kia chắc là vị hoàng tử nào đó. Thế là lòng thương người nổi lên, nàng ngồi “tâm sự mỏng” với hắn ta. Cũng nhờ đoạn tâm sự mỏng đó mới kéo đến nhân duyên của hai người bọn họ.  Tân đế trong mắt quần thần, nhất là những trung thần phò tá hắn đều cảm thấy hắn là một minh quân, lúc nào cũng chăm chỉ lo việc nước, lo đến nỗi quên luôn việc nhà, quên luôn việc khai chi tán diệp. Và với một kẻ luôn chán ghét phụ nữ như Vũ Đức tân đế, thì việc phát hiện có một nữ nhân có thể lại gần hắn  khiến cho trung thần phò tá hắn mừng ra nước mắt, quyết định vạch ra kế hoạch “hiến mỹ nhân”.  Chu Thanh Nhược là một nữ nhân có gia giáo, vì thế để nàng trên lưng mang cái mác phi tử hoàng đế tiền triều mà cam tâm tự nguyện đến bên cạnh Lý Thần, quả thật là không thể không nhờ đến sự bạc bẽo của phế đế Nhân Tông kia. Nhưng vì ngay từ đầu nàng không trông mong gì ở hoàng đế, vì vậy cũng rất bình thản tiếp nhận việc ở bên cạnh Lý Thần. Từ đây cuộc đời nàng đã bước sang một trang mới, có thể nói là trời quang mây tạnh, con đường trở thành sủng phi bắt đầu. Nàng một bước trở thành Huyên Phi. Phải nói là Tân đế Lý Thần của chúng ta cực kỳ - cực kỳ đáng yêu, hành động như một thanh niên mới lớn vừa biết yêu ấy các bạn à. Điển hình là bạn tân đế nào đó rất dễ xấu hổ, mỗi lần Chu Thanh Nhược nói gì đó ngọt ngào, hay nhìn nàng cười thôi là mặt cũng như hai tai hắn sẽ hồng hồng, đỏ đỏ lên ngay. Hay là như đoạn miêu tả này trong truyện:  “Có điều Chu Thanh Nhược nhận thức hơi trễ, bởi vì ngay lúc này bên cạnh nàng có một nam nhân đang nằm, mà nam nhân này đang làm chuyện như một thiếu niên vừa mới vào thời kỳ trưởng thành hay làm, chính là len lén cầm tay Chu Thanh Nhược..., sau đó giống như chạm phải điện mà buông ra, rồi sau đó lại sờ lên, rồi buông ra.  …trong đêm tối Hoàng đế cũng không phát giác ra mình, y thế mà lộ ra vẻ mặt thẹn thùng như thiếu niên mới biết yêu.  Cứ như vậy, tối hôm ấy Hoàng đế cứ lặp đi lặp lại cầm tay, rồi buông ra, đến cuối cùng ngay cả Chu Thanh Nhược muốn giả bộ ngủ cũng không nhịn được phải giả vờ tỉnh lại, Hoàng đế vì thế mới ôm tay nàng ngủ thiếp đi.” Hay là mấy ngày Chu Thanh Nhược có nguyệt sự, phải qua phòng khác ngủ, bạn nhỏ Lý Thần sẽ mặt mày tỉnh bơ, nửa đêm lon ton mang gối qua phòng nàng ngủ ké với một lý do như thế này : “ Trẫm thấy trời muốn mưa, lát nữa sợ sẽ có sấm chớp, trẫm lo nàng sợ hãi”, trong khi bên ngoài chỉ có chút mây thôi nha :v  Đó là còn chưa nói Lý Thần là người cực kỳ bao che khuyết điểm, cực kỳ bảo bọc Chu Thanh Nhược. Vào một buổi sáng Phế đế cùng hoàng hậu chỉ bắt nàng hành lễ, chiều hôm đó đã bị giáng xuống làm Khang vương. Trong cung mỗi lần có chuyện cầu tình, hay cần dập tắt cơn giận của hoàng đế, chắc chắn mọi người sẽ nghĩ ngay đến Huyên Phi. Vì ai ai cũng biết, dù hoàng đế có tức cỡ nào, gương mặt âm lãnh cỡ nào thì trước mặt Huyên Phi luôn là ôn hòa, dễ hình dung là một con chó nhỏ đấy :v  Mình khá thích tính cách nam nữ chính trong truyện. Nam chính mặc dù yêu chiều nữ chính nhưng vẫn không quên việc nước, lại thêm biểu hiện như trai tân mới biết yêu kia, làm cho mỗi tối hai anh chị ở bên nhau cứ làm mình xoắn xít hết cả lên. Cứ ôm ôm, hôn hôn, sờ sờ, nắn nắn nhưng lại không dám làm tới, một phần vì ngượng ngùng, một phần vì sợ đối phương không chấp nhận v..vv  Nữ chính không phải quá thông minh, sắc sảo, nhưng tính tình trầm ổn, không bốc đồng, biết nghĩ vì đại cuộc và luôn có một niềm tin vững chắc với nam chính ( xem đoạn nam chính gặp nạn sẽ hiểu nha). Các tuyến nhân vật phụ cũng làm mình rất ấn tượng, nó là nét chấm phá đau thương có, thương cảm có, làm chán ghét cũng có.  Một Khang Vương phi (nguyên là hoàng hậu của phế đế) vô liêm sĩ, một phế đế Nhân Tông ( lúc này là Khang Vương) nhu nhược, vừa đáng ghét vừa đáng thương, hay một Lý trắc phi (Đức phi của phế đế) mang trong lòng một tình yêu làm người ta thương xót. Thật sự đọc đến khúc Lý trắc phi quyết định từ bỏ tình yêu rời đi, làm mình thật sự muốn rơi lệ.  “-Lý Trắc phi đi ra thật xa, nhìn lại Minh Hòa cung cũ nát cảm xúc ngổn ngang trăm mối, nói với tiểu thế tử, "Thế tử gia, chúng ta quỳ lạy tổ mẫu và phụ vương con đi, về sau sợ rằng. . . . . . Cũng sẽ không trở lại nữa rồi. Thái hậu vẫn luôn chú trọng giáo dục cho tiểu thế tử, cho nên tiểu thế tử ngược lại được nuôi thành người rất hiểu chuyện, gương mặt tiểu thế tử u mê, nhưng khi bé nhìn gương mặt nghiêm khắc của Lý Trắc phi thì không dám dị nghị gì, hướng đến trước viện Thái hậu khấu đầu, nhìn dáng vẻ đứa bé như vậy, mắt Lý Trắc phi rốt cuộc cũng rưng rưng, yên lặng nói, bảo trọng. . . . . . Không hẹn gặp lại.” Đọc truyện này đôi khi làm cảm xúc ngổn ngang quá, mình nghĩ nên để mỗi người tự cảm nhận thì hơn.  ----------------- Review by Hôn Quân - lustaveland.com Bìa: #Họa Gian Phi *** Chu Thanh Nhược bị nhốt trong tủ đồ đã hai ngày rồi, đói đến mức đầu váng mắt hoa, thật sự đã không chịu đựng được nữa, mặc dù nàng biết thế giới bên ngoài tủ là cảnh tượng long trời lở đất, cảnh chém giết đầy trời giống như quỷ dữ từ địa ngục sống lại, quân phản loạn sớm đã chiếm lấy hoàng cung rồi, có lẽ đi ra ngoài chính là chết, nhưng bây giờ nàng cứ tiếp tục ngây ngốc ở đây cũng chỉ sống đến ngày mai, không bằng dứt khoát mạo hiểm một lần, có lẽ có thể may mắn chút ít? Thời tiết khá u ám, mây đen đầy trời, mặt trời bị che khuất, tỏa ra ánh sáng khá yếu ớt, Chu Thanh Nhược lạnh quá run lên một cái, đều nói quân phản loạn cũng giống như lũ cường đạo (cướp), dọc theo đường đi đốt lửa giết người chuyện gì cũng làm, nếu mình mà gặp phải.... Nàng còn nhớ rõ ngày đó nàng chải đầu bên song cửa sổ, cung nữ Linh Ngọc sắc mặt tái nhợt chạy vào, mở miệng nói: “Chủ tử không xong rồi, sáng sớm hôm nay cửa thành đã bị phá, quân phản loạn đã đánh vào hoàng cung rồi.” Chu Thanh Nhược cả kinh thất sắc, “Bệ hạ và Thái hậu đâu?” Ánh mắt Linh Ngọc mang theo vài phần thương hại, “Chủ tử, tối hôm qua Bệ hạ và Thái hậu đã xuất cung từ mật đạo rồi..., bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, chủ tử người núp vào bên trong tủ, nô tỳ đi ra bên ngoài xem tình huống một chút.” “Em ra bên ngoài có thể gặp chuyện không?” Linh Ngọc tự tin cười nói, “Chủ tử, người cũng biết ca ca em là lính tiên phong, lúc này bên ngoài rất rối loạn, dù tánh mạng y có bị gì nhất định cũng sẽ tới tìm em, em đi tìm Hoa ca ca, y thông thuộc nhiều đường, sau đó xem xem có thể làm sao cứu chủ tử ra ngoài.” “Linh Ngọc!” Chu Thanh Nhược cảm giác chuyện không đơn giản như vậy, nhưng Linh Ngọc rất nhanh đã đưa nàng vào trong nội thất đẩy vào trong tủ quần áo, sau đó không nói tiếng nào liền rời khỏi. Cứ như vậy đã qua hai ngày, cũng không thấy Linh Ngọc trở lại tìm nàng, ngược lại tẩm điện của nàng, lại bị người ta cướp sạch sẽ. Về phần tại sao chỗ nàng ẩn thân lại không bị lục soát, thật ra thì cũng do may mắn, Chu Thanh Nhược ở trong viện này gọi là Thủy Vân Gian, cách chánh điện khá xa, gần với hướng Ngự hoa viên, nghe nói từng là chỗ ở của sủng phi tiền triều, bên trong có rất nhiều vật dụng của tiền triều vẫn còn lưu lại, ví như chiếc tủ lim hiện tại nơi nàng đang ẩn thân được sơn màu trắng đồng màu với bức tường, được đặt sau chiếc giường khắc hoa, bao quanh bức tường, người bình thường căn bản không chú ý tới, lúc ấy nàng còn cảm thấy kỳ lạ, dĩ nhiên, đây cũng là nguyên nhân tại sao Linh Ngọc lại an trí nàng ở đây, bí mật an toàn. Chu Thanh Nhược nếu quyết định đi ra ngoài dĩ nhiên cũng không phải là người dài dòng, gắng gượng nhấc cơ thể cứng ngắc đứng dậy nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, nhưng ngoài ý muốn là đẩy thế nào cũng không nhúc nhích, nàng lại tăng sức đẩy thêm một chút, nhưng vẫn không mở ra! Đột nhiên nàng nhớ đến lúc mấy người phản quân kia vào bên trong thất không biết người nào đã nói một câu, cái giường này có phải là làm bằng gỗ tử đàn hay không? Một người khác nói chém một nhát chẳng phải biết ngay? Sau đó nàng liền nghe được tiếng gỗ rơi rớt xuống, chẳng lẽ là cây cột giá giường đã đè cửa tủ rồi? Mời các bạn đón đọc Thịnh Thế Sủng Phi của tác giả Bích Vân Thiên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ngày Tháng Trắc Trở - Thiên Như Ngọc
Hằng đêm trước khi đi ngủ, Thừa tướng Tạ Thù đều phải nhắc nhở bản thân mình ba điều: Một, phải cẩn thận Vũ Lăng vương. Hai, vẫn là cẩn thận khi đụng phải Vũ Lăng Vương. Ba, trước khi lâm triều phải bó ngực. *** Tại quận Vũ Lăng, hai năm liền mùa đông đều có đại tuyết cuồng thổi, lạnh lẽo ẩm thấp đến độ người ta khớp hàm run lập cập. Vài loại hoa cỏ đại thụ trân quý trong phủ đều chờ chăm nom, quản gia có chút sốt ruột, cầm sổ theo sau Tạ Thù vòng vèo khắp phủ. “Vương phi, ngài xem liệu có cần mời người làm giúp?” “Vương phi, ngài xem cần chi bao nhiêu ngân lượng thì được?” “Vương phi………………” ... Mời các bạn đón đọc Ngày Tháng Trắc Trở của tác giả Thiên Như Ngọc.
Thâm Cung - Trần Lạc Hoa
Thâm cung sâu như biển, một bước sa chân vạn kiếp bất phục. Hậu cung ba ngàn giai lệ, mỗi người mỗi vẻ. Có một nữ nhân hi sinh hạnh phúc cả đời, trước sau chỉ sống vì gia tộc, toan tính chỉ để bảo vệ lợi ích gia tộc. Cuối cùng lại bị rũ bỏ không thương tiếc. Có một nữ nhân yêu đương cuồng dại, vì yêu nên hận, mù quáng làm ra không biết bao nhiêu chuyện sai trái, cuối cùng hại người hại mình. Có một nữ nhân tham vọng cao hơn trời, lòng dạ nhẫn tâm, vì địa vị không từ thủ đoạn. Có một nữ nhân trắng trong như tuyết, bị những mưu toan dần dần nhuộm đen. Một ngày kia nhìn lại, đã không còn nhận ra bản thân mình. Có một nữ nhân cương liệt như lửa, ngay thẳng như tùng, vì không chịu luồn cúi mà phải gánh lấy không biết bao nhiêu sóng gió, vùi dập tả tơi. Có một nữ nhân ẩn nhẫn giấu mình, từng bước từng bước leo lên đỉnh cao danh vọng, không tiếc dùng máu của tỷ muội sưởi ấm bản thân. Còn có một nữ nhân vốn không màn vinh hoa phú quý nhưng vì bảo vệ bản thân mà bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu điên cuồng. Vì đứng vững giữa chốn hậu cung, lưng phải tựa vào vị Đế vương lạnh lùng bạc bẽo, máu tươi ướt đẫm hai tay, lòng nhỏ lệ nhưng miệng vẫn phải mỉm cười. Xiêm y lộng lẫy xa hoa tô điểm bằng máu và nước mắt. Trong chốn hậu cung này, nữ nhân không chết thân thì cũng chết tâm. Phi tử không có ai là người tốt. Bởi vì những người tốt đều đã chết cả rồi. *** Năm Quang Nhật thứ bảy là một năm đầy sóng gió đối với Tống Chiêu Huy. Hắn cảm thấy ngôi cao cửu ngũ này càng lúc càng khó ngồi. Nhớ lại lúc hắn mới đăng cơ năm mười một tuổi, mũ bình thiên đội cũng chẳng vừa, cứ chốc chốc lại phải dùng tay đẩy lên để khỏi sụp xuống kín mắt. Khi ấy, mẫu hậu buông rèm nhiếp chính. Tuy hắn là người ngồi ở vị trí cao nhất nơi điện Cát Tường nhưng bá quan văn võ đều hướng về phía mẫu hậu ở sau rèm mà thưa bẩm, chẳng ai buồn nhìn đến hắn. Hắn cảm thấy chuyện triều chính thật là mỏi mệt. Hắn nghe vào chẳng hiểu bao nhiêu, chỉ muốn chạy đi chơi. Nhưng nhớ đến lời phụ hoàng trước lúc băng hà, hắn lại phải tiếp tục gắng gượng. Vậy mà cũng đã gắng gượng được bảy năm rồi. Hôm nay đã là hai mươi chín tháng chạp. Trời càng lúc càng lạnh, đến nỗi Tống Chiêu Huy có cảm giác cả trái tim của hắn cũng muốn hóa thành băng trong lồng ngực. Thời tiết thế này mà Hà Thục Chiêu vẫn kiên trì cầu kiến. Hắn nghe bọn thái giám bẩm báo rằng hoàng hậu nương nương đang quỳ trong sương giá chờ diện thánh thì cũng có chút không đành lòng, nhưng cuối cùng hắn vẫn lắc đầu. Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Tống Chiêu Huy mới chỉ là đứa trẻ mười một tuổi còn Hà Thục Chiêu đã là một thiếu nữ mười bảy trẻ trung, xinh đẹp. Tống Chiêu Huy còn nhớ ngày mẫu hậu dắt tay Hà Thục Chiêu đến gặp hắn, hắn còn ngây thơ gọi nàng một tiếng "hoàng hậu tỷ tỷ". Trong trí nhớ của hắn, Hà Thục Chiêu vốn dĩ rất dịu dàng, lương thiện. Nữ tử năm ấy ngay cả một con kiến cũng không nỡ dẫm lên, chẳng rõ từ lúc nào đã biến thành một vị mẫu nghi thiên hạ lòng dạ tàn nhẫn, hiểm độc thế này. Nhiều năm về trước, Hà Thục Chiêu là người tận tâm chăm lo cho hắn từng miếng ăn, giấc ngủ, là người thức trắng đêm giúp hắn lau mồ hôi, đổi khăn chườm trán mỗi lần hắn trở bệnh. Tiếc rằng, nàng cũng là người ngọt ngào khuyên nhủ hắn phê duyệt những bản tấu chương lố bịch có lợi cho nhà họ Hà. Tống Chiêu Huy hiểu rõ bản thân bị nàng thao túng, chỉ là khi ấy hắn còn nhỏ tuổi, một thân một mình giữ bốn bề lang sói, không thể không giả vờ ngốc nghếch nghe theo. ... Mời các bạn đón đọc Thâm Cung của tác giả Trần Lạc Hoa.
Tình Hận - Tư Ngoạn Thuần Dương
Huynh đệ tương tàn, một trận chiến sặc mùi huyết tanh, nhuộm thẫm chốn hoàng cung lộng lẫy trong màu đỏ bi thương. Năm đó, chàng chấp nhận đánh đổi lương tâm, hi sinh tất thảy để đổi lấy ngôi vị cửu ngũ chí tôn, một lòng chỉ mong có được nàng. Chàng vốn dĩ là hoàng đế quyền uy lẫy lừng, nắm giữ thiên hạ trong lòng bàn tay, giang sơn bốn bể thu trọn vào mắt, cớ sao chỉ có nàng, người chàng yêu đến tê tâm liệt phế là không thể chạm tới?! Ước mong lớn nhất đời này là có thể nắm tay nàng sống trọn một kiếp đến tận khi xế bóng chiều tà, mãi mãi không lìa xa. Đáng tiếc, thứ tình yêu sâu đậm ấy lại khởi nguồn cho những năm tháng đằng đẵng tràn ngập thù hận, day dứt, khổ đau. Cuồng si nàng, khao khát nàng, chàng chưa từng hối hận. Điều chàng hối hận duy nhất, chính là mang cùng huyết thống với người con gái chàng yêu thương... *** Warning : Có yếu tố incest Hãy xem thêm "Khảo sát" ở profile để trao đổi với tác giả về những vấn đề liên quan đến tác phẩm. *** Niềm hi vọng vừa nhen nhóm đã vụt tắt bởi lời nói của Trác Vũ Hạo, Tử Mai vừa tức vừa lo, cuống quýt phân bua mà gần như gắt lên với người đối diện: - Thuần vương đã hứa rồi mà sao dám tự ý nuốt lời ! Ngài toàn lấy lí do này nọ để chống chế cho lá gan chuột nhắt của ngài thôi. Rõ ràng phụ thân tiểu nữ bị oan, chắc chắn là thế, nhưng Tô vương và Lạc vương không những đi rêu rao khắp nơi mà còn dọa nếu tiểu nữ đến gặp Khanh Liêu hoàng đế thì sẽ bị Người nhốt vào ngục tối như phụ thân, rồi khổ sở mà chết. Tiểu nữ có nỗi niềm lại không biết sẻ chia cùng ai, tưởng hôm nay gặp được Thuần vương là có thể yên tâm dựa dẫm, vậy mà ngài chưa kịp cho tiểu nữ hi vọng đã vội vàng dập tắt nó. Trác Vũ Hạo chẳng biết nên nói gì, cứ im lặng nhìn Tử Mai khóc lóc hồi lâu, cuối cùng cũng không đành lòng trơ mắt nhìn liền gật đại một cái, trong đầu chỉ thầm cầu trời khấn Phật sao cho phụ hoàng không tức giận tới mức ném luôn chàng vào đại lao cùng Triệu giám quân và con gái ông ta. Chàng đột ngột nắm lấy bàn tay Triệu Tử Mai đang đưa lên lau nước mắt, quả quyết bảo: - Được rồi, ngươi đi theo ta, chúng ta cùng đến điện Khả Nhiên diện kiến phụ hoàng và Thượng Tiễn tướng quân. Nhớ, dù Triệu giám quân có làm sao cũng chớ kích động, cứ ngoan ngoãn để ta giải trình. Ta là hoàng tử, có lẽ mọi người sẽ tôn trọng ý kiến của ta hơn là của một nữ nhi như ngươi. ... Mời các bạn đón đọc Tình Hận của tác giả Tư Ngoạn Thuần Dương.
Hoàng Hậu Độc Nhất - Hải Đích Vãn Lưu
Ai nói chế độ một phu một thê vĩ đại của đế vương chỉ có thể xuất hiện trong chuyện xưa? Ai nói những kẻ khiến người ta phải đập bàn gọi một tiếng yêu nghiệt đều mang dạng tà tứ điên cuồng thích giả nghiêm chỉnh? Ai nói mấy kẻ yếu đuối mảnh mai đến tận xương đều là một đám dễ bắt nạt? Sự thật chứng minh, hậu cung cũng có thể trở thành mây bay, yêu nghiệt là giống loài có nhiều dạng, chỉ khoác ba cái đuôi sói to là trên người đã có một lớp da sáng như da dê. *** Sau khi Trương Y Kiều chuyển kiếp, nàng đã hoàn toàn hiểu được mấy chân lí ấy. Cho tới nay nàng cũng chỉ có một tâm nguyện nho nhỏ, đó chính là nhổ sạch lông kẻ lạnh lùng khó chịu trước mặt này!!!! Một câu nói giới thiệu vắng tắt: Cung đình triều Đại Minh, truyền kì một chọi một hoàn mỹ nhất trong lịch sử Trung Quốc. P/S: Không phải là dạng sủng thông thường! Nam chính dịu dàng nhưng phúc hắc, ít nói nhưng lời nói ra lại vô cùng ác độc đầy thú vị, vì bệnh tật nên rất dễ bị đạp ngã~~ Mục tiêu của chúng ta là: Không có sủng hơn, chỉ có sủng nhất! Nam chính bị bệnh, cả hai đều sạch, nam nữ chính cũng rất thâm tình, kết cục HE. Nội dung truyện: Thiên chi kiêu tử chuyển kiếp xuyên không, cung đình hầu tước chung tình. *** Y Kiều chỉ nhướng mày, lòng thầm suy nghĩ tới cái tên 'Trình đại ca' trong miệng nàng sẽ không phải là nam tử thanh sam ngạo mạn trong quán trà đó chứ. Bởi vì, nếu nàng nhớ không lầm, hắn cũng mang họ Trình. Hơn nữa, từ lúc nàng nói đến chuyện kết luận gà thỏ chung cũi thì phỏng đoán này rất có khả năng là đúng. Nếu không thì đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? "Ừ." Mặc Ý thản nhiên lên tiếng: "Có cao nhân chỉ điểm." Y Kiều giật bắn mình. Nàng nhanh chóng quay đầu nhìn về phía hắn, chợt cảm thấy mục tiêu quá gần, vội quay lại. Nàng có hơi lo lắng, chỉ sợ hắn sẽ khai mình ra. Vốn những chuyện như thế này, nàng chỉ ở cạnh xem náo nhiệt là tốt rồi, không ngờ lại bị kéo theo. Nếu nàng kia xem mình như tình địch thì thật sự không ổn. "Cao nhân? Là ai có được vinh hạnh được biểu ca gọi như thế? Chẳng lẽ là tiên nhân ba đầu sáu tay ư?" Ánh mắt của mỹ nhân có phần tịch mịch, cố gượng nở một nụ cười, tràn đầy đau khổ. Y Kiều không khỏi thở dài, cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Thật ra thì nàng không làm gì cả, nhưng sao cứ cảm thấy lời nói của mình đã bị phóng đại rồi nhỉ? Xem ra đây chính là chỗ tốt khi có chỗ dựa, có thể tinh lọc được trí khôn và thành quả trăm ngàn năm qua từ các bậc tiền bối đi trước trong một quá trình học tập ngắn, từ đó dễ dàng lấy được những giá trị đã được tích lũy trong thời gian lịch sử dài lâu của loài người. ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Độc Nhất của tác giả Hải Đích Vãn Lưu.