Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cân Cả Thiên Hạ

Xuân Đức là một chàng trai bình thường như bao người khác, có nhà,không tiền,không gấu và đến công việc hiện tại cũng sắp mất, thời buổi suy thoái mà, với cái bằng đại học mà ai cũng có thì xin được một công việc tốt cũng rất khó, ước mơ của hắn cũng bình thường thôi ngày nắng thì ở nhà còn trời mưa thì đắp chăn nằm ngủ, tỉnh dậy thì có người nấu ăn cho rồi sẵn dậy ăn rồi chờ chết, ấy chỉ có ước mơ nhỏ bé thế thôi mà không được. Cuộc sống hắn bây giờ chỉ toàn màu đen như cái thời tiết ngày hôm nay. Một cuộc sống bế tắc, không có dự định gì cho sau này, còn phải trả nợ cho mẹ hắn,ngồi trong đêm tối hắn nghĩ tới bà mẹ già của hắn lại thấy xót xa. Mẹ hắn suốt đời lam lũ lo cho con cho cái,vậy mà vớ phải ông chồng nát rượu chỉ biết đánh đập vợ con,bây giờ cũng đã gần theo ông bà rồi mà vẫn phải thường xuyên đi uống rượu như trước.... Ngồi lặng yên một lát hắn cảm thấy bất lực, hắn mong có thể ra đi sớm ngày nào cho thanh thản ngày đó, không còn áp lực tiền bạc, cuộc sống hàng ngày, nhưng rồi hắn lại nghĩ bà mẹ già của mình, một người đã vất vả nuôi mình mãi tới khi trưởng thành,mà bây giờ còn chưa giúp gì được cho mẹ lại đã chán nản nghĩ tới tự sát, hắn một cảm giác hổ thẹn dâng lên trong tâm trí hắn, ngay lập tức hắn lấy ý chí, hắn nhắm mắt lại khi hắn mở mắt ra lần nữa trong hai con ngươi đen kịt kia chỉ còn lại sự kiên cường. Hắn đứng dậy định đi ra cái nhà máy bỏ hoang này, nhưng khi nhìn đến cái bầu trời đầy quỷ dị với những tia chớp đen đỏ đan xen thì hắn lại ngồi trở lại và nhìn vào cái bầu trời đó một cách thất thần y người mất hồn. Một lúc lâu sau hắn đánh thót một phát tỉnh táo lại thì thấy một con rắn nhỏ, toàn thân ánh lên màu bích lục đang cắn vào cổ tay hắn, hắn từ từ mất đi ý thức rồi ngã xuống sàn nhà xưởng với những dòng nước chảy lênh láng nhắm mắt lại ra đi một cách lặng lẽ. Ý nghĩ cuối cùng của hắn là chết cũng tốt sống không có gì vui mà chết cũng chẳng có gì buồn, hắn chỉ tiếc là chưa trả hết nợ cho mẹ của hắn. Thật tiếc, thật đau rồi một khoảng đen tối bao trùm lấy cả thân xác và tâm chí hắn. *** Giữa lúc hai người đang nói chuyện với nhau thì âm thanh mở cửa phía ngoài vang lên. “Két két” Tiếp đó một thanh âm kinh ngạc của nữ tử vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người. “ Đại ca, Vô Tà hai người đều ở đây sao?” Đại ca ngươi làm sao…?” Vốn còn đang định nói cái gì nhưng Ngưng Sát vừa nhìn thấy Tiêu Bối đang đứng nói chuyện cùng với Xuân Đức thì nàng liền im bặt, hai mắt chân chân nhìn Tiêu Bối phía dưới. Xuân Đức cùng với Tiêu Bối lúc này nhìn ra phía bên ngoài cửa, nhìn thấy Tiêu Sát đang đứng ở trước cửa, lúc này đây ánh mắt của nàng mở thật lớn, cái miệng há hốc có thể nhét vào cả quả trứng vịt, nàng dại ra nhìn Tiêu Bối. Nhìn thấy Ngưng Sát biểu tình như vậy thì Xuân Đức liếc mắt nhìn Tiêu Bối một cái, Tiêu Bối là hạng người gì thông minh, vừa nhìn thấy Xuân Đức nháy mắt thì hắn liền hiểu, tiếp đó hắn tiến lên đi tới trước mắt muội muội của mình nói: “ Tiểu Tâm, muội nhanh vào đây, ca có chuyện vui muốn nói cho người muội biết.” Vừa nói hắn vừa kéo Ngưng Sát đi vào bên trong phòng, tiếp đó hắn lại cẩn thận đóng cửa lại, vì nơi này cũng không có người ngoài tới nên hắn lúc trước có chút đại ý. Hắn vừa đóng cửa xong xoay người lại thì liền bị Ngưng Sát hai tay nắm lấy vai hỏi: “ Đại ca, đây là có chuyện gì nhanh nói cho muội nghe, ca từ khi nào có thể đứng dậy rồi. Vì sao muội trước kia không biết?” Nhìn thái độ quan tâm của tiểu muội dành cho bản thân, Tiêu Bối thoáng cái muốn khóc , có điều thân là nam nhân hắn không thể khóc, trước kia khi hắn còn là thiên tài còn là người thừa kế của Tiêu gia, hắn cũng không có quan tâm qua cô em gái này. Hơn thế nữa khắp nơi chèn ép, gây khó dễ, bởi thì hắn sợ. Sợ cho thiên phú của tiểu muội hắn, sợ cho tiểu muội hắn sẽ tranh đoạt quyền thừa kế cùng hắn. Vì thế hắn mới làm ra hành động ngu ngốc như thế. Nghĩ lại những gì trước kia bản thân làm, rồi lại nghĩ tới bao năm nay tiểu muội vì hắn mà hy sinh, hắn lúc này chỉ muốn quật vào mặt mấy cái, hắn lúc này không hiểu vì sao trước kia bản thân lại ngu như vậy, tin người ngoài mà đi chèn ép người thân duy nhất của mình. Nói người thân duy nhất là vì phụ mẫu của hắn đã sớm qua đời. Nguyên nhân song thân hắn chết chính là đi vào bí cảnh, sau đó thì không thấy quay trở về, mệnh bài vỡ nát hiển nhiên là táng thân bên trong bí cảnh. Hàng vạn suy nghĩ chạy qua đầu hắn, nhìn như rất dài nhưng thực tế cũng chỉ là một cái chớp mắt thời gian, hắn lúc này nhìn tiểu muội mà một thời hắn xem là địch nhân mỉm cười, trong mắt hắn tràn đầy ôn nhu. “ Không sao rồi, muội đừng kích động, từ từ nghe huynh nói,bệnh của huynh đã được vị bằng hữu này trị khỏi. Về sau huynh lại cũng có thể một lần nữa tu luyện, sẽ không còn là phế vật nữa. Huynh nhất định sẽ cho đám kia biết không ai có thể khinh thường Tiêu Bối này.” Xuân Đức ở bên cạnh nghe vậy thì nói: “ Điệu thấp làm người, tốt nhất vẫn cứ giả vờ tàn phế sắp chết đi, đợi lúc nào hoàn toàn thích ứng với cái thân thể này rồi lại nói. Không nói thì hai ngươi cũng rõ trong gia tộc các ngươi cũng không ít người muốn mệnh của hai người đâu. Vì thế tốt nhất nên vẫn giả phế nhân đi như vậy sẽ an toàn hơn.” Lúc này Ngưng Sát quay qua bên này, hướng Xuân Đức nói lời cảm tạ: “ Cảm ơn đã giúp đại ca của ta trị thương, sau này đại ca ta lên làm tộc trưởng nhất định sẽ không quên ân tình ngày hôm nay.” Xuân Đức nghe vậy thì híp mắt cười nói: “ Như vậy thì phải để cho đại ca của ngươi nhanh chóng lên làm tộc trưởng đi, nói thật ta cũng rất mong đợi ngày đó à. Hắc hắc. Thôi hai huynh muội các ngươi tâm sự đi, ta một ngoại nhân cũng không tham gia vào, ta về trước khi nào có thời gian lại tới.” Nói xong thì Xuân Đức liền vỗ vỗ vai hai người một cái, tiếp đó hắn liền mở cửa đi ra bên ngoài, lúc ra bên ngoài hắn còn không quên đóng cửa lại. Xuân Đức đi rồi, nơi đây chỉ còn hai huynh muội nhà Tiêu gia. Nhìn qua Ngưng Sát, Tiêu Bối hỏi; “ Tiểu Tâm, muội làm sao lại quen được với người kia vậy?” Ngưng Sát nói: “ Hai người bọn muội là học cùng một lớp, người kia rất thú vị nên muội muốn cùng hắn kết bạn. Làm sao vậy đại ca?” Tiêu Bối lúc này cẩn trọng truyền âm nói: “ Người này cực kỳ nguy hiểm cùng đáng sợ, vì một vài nguyên do ca không thể nói cụ thể cho muội biết được nhưng sau này muội tốt nhất không nên ở gần người này.” Ngưng Sát nghe vậy thì ngạc nhiên không thôi, nàng lúc này hỏi: “ Không phải Vô Tà vừa chữa khỏi thương bệnh cho đại ca sao? Làm sao đại ca lại đối với Vô Tà nghi ngờ?” Lắc lắc đầu, Tiêu Bối nói: “ Người này không có đơn giản như hắn nhìn về ngoài, ở gần hắn ca luôn có cảm giác bản thân sắp bị ăn thịt đến nơi. Hơn nữa ca đã từng chứng kiến thủ đoạn của người kia, thủ đoạn tàn nhẫn, ác độc cực kỳ. Nói chung muội nên tránh xa tên này ra.” Ngưng Sát nghe vậy thì hỏi: “ Nếu như không thể tránh thì sao?” Tiêu Bối nghe vậy thì có điều suy tư,sau một lúc hắn mới nói: “ Nếu không thể tránh thì chỉ có thể đối mặt, có điều đối với người này chúng ta sẽ giữ thái độ là bạn mà không phải là địch. Có điều cũng không nên cùng hắn đi quá gần, ca luôn cảm giác ngươi này cực kỳ không đơn giản. ” Ngưng Sát cảm thấy đại ca có chút không qua bình thường nhưng vẫn là gật đầu đồng ý nói: “ Muội biết rồi, sau này sẽ chú ý.” ---o0o--- Đi ra khỏi nơi ở của Tiêu Bối, Xuân Đức lúc này đang chậm rãi bước đi, trong đôi mắt hắn hiện lên những ánh sáng khác thường. Hắn lúc này đây cũng không phải đang suy nghĩ cái gì mà là cùng hai người Vô Địch cùng Lão Hắc nói chuyện. “ Củ Cải lần này ngươi làm việc có chút quá mạo hiểm rồi, để lại một phần ma niệm bên trong cổ thân thể kia, cái này nếu để người biết sẽ rất phiền phức.”--- Thanh âm của Vô Địch vang lên trong đầu hắn. Xuân Đức nghe vậy thì trầm ngâm, sau một lúc hắn mới nói: “ Quả thực hơi chút mạo hiểm, có điều không phải cường giả am hiểu hồn đạo thì không thể nhìn ra dấu vết gì, hơn nữa tên kia cũng ở nơi đây cũng không tiếp xúc đến cao thủ gì, đợi cho hắn hoàn toàn thích ứng với thân thể kia thì hắn cũng chính thức biến thành con cờ cho chúng ta sử dụng, lúc đó cũng không người nào nhìn ra cái gì. Cũng là bước đầu tiên để ta tiến hành ăn mòn con quái vật khổng lồ Tiêu gia.” Lão Hắc lúc này cũng lên tiếng: “ Tùy tiện liền có thể phái ra mấy tên Tinh Đế Cảnh thì Tiêu gia này thế lực cũng không phải dạng tầm thường, Củ Cải ngươi muốn trong âm thầm ăn mòn , từ từ nắm trong tay cả con quái vật kia là việc rất khó khăn.” Xuân Đức nheo mắt cười nói: “ Chỉ là khó khăn mà không phải là không thể làm được, trước khác này khác, ta không chỉ nhắm tới Tiêu gia mà còn nhắm tới các đại gia tộc khác,hiện tại chúng ta cũng đã có mấy con cờ trong tay. Ngưng Sát, Diệp Yến, hai tên thiếu chủ của Thần Thánh thế gia. Hắc. Bây giờ lại thêm một người. Có thời gian chúng ta sẽ lần lượt tìm người thừa kế của mấy gia tộc kia xuống tay.” Vô Địch nghe hắn nói vậy thì nghĩ tới điều gì đó hỏi: “ Củ Cải mi luyện xong Tam Thức Tinh Thần-Hư Tình Giả Ý có đúng vậy không. Việc này làm sao ta không biết?” Xuân Đức cười nói: “Hắc. Lão nói đâu này, nếu không luyện xong làm sao ta lại có suy nghĩ lớn gan như thế. Luyện xong tam thức tinh thần ta hiện tại có thể âm thầm thao túng kẻ khác mà không để lại dấu vết, đến ngay cả mấy tên khống chế cũng không biết là bản thân bị làm sao, có điều loại khống hồn thuật kia quả thực tiêu hao quá kinh người, hôm trước liên tục vận dụng bốn lần tới hôm nay linh hồn vẫn chưa khôi phục, nên lúc đối phó với tên kia mới phải dùng ma niệm để lại bên trong cổ thân thể kia.” Lão Hắc nghe nói vậy thì lại dặn dò: “ Hư Tinh Giả Ý quả thực là chiêu thức rất mạnh có điều nó là tiêu hao sinh mệnh chiêu thức, Củ Cải ngươi cũng đừng quá lạm dụng bằng không, việc còn chưa thành thì ngươi đã chết.” Nghe lão Hắc quan tâm thì Xuân Đức lại cười nói: “Không có gì ghê gớm, cùng lắm ta trực tiếp cải tạo thân thể ta thành con rối, đến lúc đó sinh mệnh liền tăng lên một mảng lớn. Nhưng mà yên tâm, ta có chừng mực, cũng không ngu đến nỗi tự hủy đi tiền đồ của bản thân sau này.” Vô Địch cười mắng: “ Thôi được rồi, việc mi muốn làm thì hai chúng ta đều ủng hộ hết mình, có điều phải chú ý đến an toàn của bản thân, với trước khi làm mấy việc điên cuồng thế này thì nói cho hai người chúng ta biết một tiếng. Việc quan trọng như vậy mà không nói với hai người chúng ta một câu, Củ Cải ngươi đây là không coi hai người bọn là người thân à.” Nghe Vô Địch nói thế thì Xuân Đức lập tức truyền âm lại chửi lớn: “ Lão Huyễn, lão nói vậy có cảm thấy ngượng miệng không, lần trước lúc ta muốn nói việc này thì chính lão bảo ta tự mình quyết định đi không cần hỏi ý kiến, bây giờ lại quay qua trách ta. Liêm sỉ lão để đi đâu?” Lão Hắc nghe được hai người chửi nhau thì cười nói: “ Thôi được rồi, Củ Cải mi cũng biết Lão Huyễn làm gì có liêm sỉ nên cũng đừng chấp, lần này là hai người bọn ta không đúng, lần sau nhất định sẽ nghe ngươi nói. Ha ha.” Vô Địch cũng là phụ họa nói: “ Đùa một chút thôi, làm gì mà nóng, ha ha. Có điều lúc tìm đám người thừa kế mấy đại gia tộc kia phải cẩn thận, bên cạnh bọn chúng luôn có cao thủ bảo vệ, muốn xuống tay trước hết phải giải quyết được đám kia.” Xuân Đức hai mắt phát xạ ra ánh sáng lạnh, hắn cười nói: “ Yên tâm, ta sẽ cẩn thận, với việc này cũng không thể vội được, muốn từ từ thâu tóm mấy gia tộc này không có vài trăm thậm chí vài ngàn năm là không thể.”

Mời các bạn đón đọc Cân Cả Thiên Hạ của tác giả TruongHongSinh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ma Lâm Thiên Hạ
Nếu ai đã đọc truyện của tác giả Thuần Khiết Tích Tiểu Long thì hẳn sẽ hiểu về khả năng bổ não của lão tác giả, mạch truyện tình tiết tinh tế, bố cục cẩn trọng. Ma Lâm Thiên Hạ quả thật là một bộ truyện có nội dung cực kỳ sáng tạo và độc đáo, hoàn toàn khác biệt so với các bộ huyền huyễn khác. Tóm tắt nội dung: Trịnh Phàm và 6 người bạn thân cùng chung chí hướng có đam mê vẽ truyện tranh linh dị huyền huyễn đã lập ra một studio chuyên vẽ truyện tranh khẩu vị nặng và được rất nhiều độc giả đón nhận. Thế nhưng khi một người bạn trong nhóm mất vì tai nạn, đồng thời truyện tranh hắc ám bị nhà nước cấm xuất bản thì cả nhóm đều lao đao. Thế là từng người một rời đi, studio chỉ còn lại mình hắn – thủ lĩnh Trịnh Phàm. Đam mê có lẽ là một thứ hư ảo trong cuộc đời của những người thực tế, nhưng cũng sẽ có những người sống chết vì đam mê như Trịnh Phàm. Khi những người bạn từ bỏ đứa con hắc ám của họ, Trịnh Phàm đã tiếp tục vẽ chúng, hắn không muốn những nhân vật ma vương hắc ám đó phải chết đi. Chính vì thế mà sau khi tự thưởng cho mình một liều thuốc độc để chấm dứt sự hành hạ của căn bệnh nan y, hắn được xuyên không đến một thế giới hoàn toàn mới, cùng với… 7 nhân vật ma vương hắc ám trong truyện tranh do hắn và các bạn từng vẽ. Khi xuyên không đến thế giới mới và mất đi toàn bộ sức mạnh, trở thành người bình thường, bảy tên ma đầu đương nhiên không cam lòng trở thành kẻ yếu. Vậy thì đại ma vương Trịnh Phàm và bảy ma đầu dưới trướng sẽ gây ra những phong ba bão táp gì đây? Thân mời các bạn đọc tiếp! *** Review truyện Ma Lâm Thiên Hạ - món ngon hiếm thấy Nhân vật chính vừa có trí lại không được buff quá đà, tự mình phấn đấu từ từ mà lên. Nhân vật phụ trong truyện không mờ nhạt, không não tàn mà ngược lại, cáo già và có tính cách rất hay. Mặc dù là linh dị nhưng không kém phần hài hước. Review truyện Ma Lâm Thiên Hạ Chỉ mới trong tuần đầu tiên của tháng 06/2020, bộ Ma Lâm Thiên Hạ đã vươn lên dẫn đầu trong Kim Thánh Bảng – bảng xếp hạng truyện chữ đắt giá của Truyenyy. Vậy thì dựa vào đâu mà bộ truyện này lại vượt mặt các đối thủ khác để trở thành tân quân trong Kim Thánh Bảng? Mời các bạn xem bài review về truyện để quyết định xem có nên nhảy hố không nha! Đầu tiên mình xin nói về cốt truyện. Đây quả thật là một bộ truyện có nội dung cực kỳ sáng tạo và độc đáo, hoàn toàn khác biệt so với các bộ huyền huyễn khác mình từng đọc. Trịnh Phàm và 6 người bạn thân cùng chung chí hướng có đam mê vẽ truyện tranh linh dị huyền huyễn đã lập ra một studio chuyên vẽ truyện tranh khẩu vị nặng và được rất nhiều độc giả đón nhận. Thế nhưng khi một người bạn trong nhóm mất vì tai nạn, đồng thời truyện tranh hắc ám bị nhà nước cấm xuất bản thì cả nhóm đều lao đao. Thế là từng người một rời đi, studio chỉ còn lại mình hắn – thủ lĩnh Trịnh Phàm. Đam mê có lẽ là một thứ hư ảo trong cuộc đời của những người thực tế, nhưng cũng sẽ có những người sống chết vì đam mê như Trịnh Phàm. Khi những người bạn từ bỏ đứa con hắc ám của họ, Trịnh Phàm đã tiếp tục vẽ chúng, hắn không muốn những nhân vật ma vương hắc ám đó phải chết đi. Chính vì thế mà sau khi tự thưởng cho mình một liều thuốc độc để chấm dứt sự hành hạ của căn bệnh nan y, hắn được xuyên không đến một thế giới hoàn toàn mới, cùng với… 7 nhân vật ma vương hắc ám trong truyện tranh do hắn và các bạn từng vẽ. Khi xuyên không đến thế giới mới và mất đi toàn bộ sức mạnh, trở thành người bình thường, bảy tên ma đầu đương nhiên không cam lòng trở thành kẻ yếu. Vậy thì đại ma vương Trịnh Phàm và bảy ma đầu dưới trướng sẽ gây ra những phong ba bão táp gì đây? Hehe, mời bạn nhảy hố rồi biết! Đây là một trong số ít truyện dịch trên Truyenyy có bản dịch chất lượng cực đáng tiền, câu chữ mượt mà dễ hiểu, văn phong truyện hài hước, đồng thời truyện cũng chứa vô số plot twist xoắn não cực kỳ hấp dẫn được rất nhiều độc giả đánh giá cao, điển hình như sau: Độc giả duy566526: Đánh giá bốn chữ "Hắc Ám Hài Hước". Độc giả MềuKa: Nhân vật chính vừa có trí lại không được buff quá đà, tự mình phấn đấu từ từ mà lên. Nhân vật phụ trong truyện không mờ nhạt, không não tàn mà ngược lại, cáo già và có tính cách rất hay. Mặc dù là linh dị nhưng không kém phần hài hước, không tạo nên cảm giác nhàm chán khi đọc. Độc giả xonevictory: Truyện mới của Tiểu Long, nếu ai đã đọc truyện của tác giả này thì hẳn sẽ hiểu về khả năng bổ não của lão tác giả, mạch truyện logic, tình tiết tinh tế, bố cục cẩn trọng, đã đào hố là có lấp hố và thường là những pha lấp hố mà không ai có thể ngờ tới được! Nói chung đây là bộ truyện hay, đáng đọc nhất trong thời điểm hiện tại, bản thân ta đọc truyện đã hơn chục năm trời, ít còn truyện nào có thể khiến ta cảm thấy hứng thú như bộ truyện này. Với những đánh giá nhiệt tình và ấn tượng như trên, bạn còn chần chờ gì nữa mà không nhảy hố Ma Lâm Thiên Hạ ngay đi? Bản dịch hoàn chỉnh cực hay chỉ có trên truyenyy.com thôi nha! - GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH - *** Trên ghế dài, một nam tử mặc áo Jacket da đen cũ kỹ cầm cuốn truyện tranh khép lại, đặt bên người.  Bìa cuốn truyện vẽ hai nữ nhân đang đối thoại, một người mặc chính trang, một lại có chút phong trần, góc bìa họa hoa tuyết huyết sắc bay lả tả, không khí đầy kìm nén như trong một đám tang.  Nam tử mặc Jacket móc một điếu thuốc đưa lên miệng, châm thuốc, phun ra một vòng khói, lại mím mím môi, ánh mắt mang theo vẻ hồi ức.  Một chiếc Lamborghini chạy tới, lúc đi qua ghế dài liền đạp phanh, ổn định dừng lại.  Một nam tử mặc âu phục bước xuống, nam tử vừa xuống xe, liền đưa mắt nhìn nam tử mặc Jacket, hẳn là có quen biết, nhưng cũng không vội chào hỏi.  Nam tử mặc âu phục lấy ra một cây thuốc lá điện tử, đưa thuốc vào trong, lại nhìn về phía cuốn truyện tranh.  - Tác phẩm mới của thủ lĩnh sao?  Nam tử mặc âu phục hỏi.  - Ừm!  Nam tử mặc Jacket gật đầu, tóc dầu bết lại, dù là gió đông cũng không thể lay động mảy may.  - Cảm giác thế nào?  - Phai nhạt.  Nam tử mặc âu phục nghe vậy, chủ động đưa tay cầm cuốn truyện kia lên.  Nét vẻ, kết cấu, thiết kế… đều không thể xoi mói, đúng là tác phẩm của thủ lĩnh.  Đặc biệt là bức cuối cùng, hai mặt trái phải hợp lại thành một bức tranh lớn, có thể nói, bất luận là về nội dung, hay là bức họa, đều đạt thành một loại xung kích rung động.  Văn phong tự thuật, kết hợp với phong cách vẽ đô thị Nhật Bản, hình thành hai cực đối lập hài hòa, nội dung tốt, mà tranh cũng tốt.  Nhưng, nam tử mặc âu phục vẫn gật đầu, đồng ý:  - Đúng là quá phai nhạt!  Tác phẩm của thủ lĩnh thế nào, bọn hắn đều biết, thủ lĩnh thích cảm giác truy cầu cực hạn, bất luận là nội dung hay hình ảnh, đều khiến người ta cảm thấy áp bức cực độ, khiến người ta đọc mà cảm thấy hít thở cũng phải cẩn thận.  Mà bộ truyện này, so với tác phẩm trước đây của thủ lĩnh, lại chẳng khác nào bếp trưởng cửa hàng bít tết, lại đi làm món súp lơ xanh, vẻn vẹn vẩy mấy hạt muối lên là thành.  - Các ngươi tới thật sớm.  Đối diện, một nam một nữ cùng đi tới.  Hai người là tỷ đệ, đệ đệ mặc áo lông đen, đội mũi đeo khăn, lúc bước co đầu rụt cổ, có chút run run, hiển nhiên, không thích ứng với nhiệt độ thấp ở bên ngoài.  - Tư Dao, Tư Vũ, các ngươi cũng tới rồi.  Nam tử mặc âu phục vui vẻ chào hỏi, đặc biệt là lúc nhìn tới nữ tử, càng lộ vẻ nhiệt tình.  - Đặng ca, mau lau nước miếng đi kìa.  Bất kỳ người em nào, đối với kẻ muốn làm anh rể của mình, đều sẽ có một loại địch ý bẩm sinh, Tần Tư Vũ cũng không ngoại lệ.  Những cũng ngược lại, bất kể vị anh rể dự bị nào, cũng đều có một tấm lòng bao dung cực đại với cậu em rể tương lai.  Đương nhiên, một khi qua thời kỳ dự bị rồi, liền bắt đầu đề phòng cậu em rể, tránh cho vợ thành hộ đệ cuồng ma.  - Tư Vũ, sao ngươi cũng tới, hôm nay trời lạnh, cẩn thận không bị cảm!  Hỏi han ân cần, thái độ thành khẩn.  Tần Tư Vũ đi tới trước ghế dài, không trả lời Đặng ca, mà nhìn về phía nam tử mặc áo Jacket.  - Cường ca, ngươi còn độc thân sao?  Nam tử mặc Jacket tên là Hứa Cường, tuổi tác lớn nhất trong cả bọn, lúc mọi người đa phần còn là sinh viên, hoặc vừa mới tốt nghiệp, Hứa Cường đã tới tuổi làm thúc thúc người ta, có điều tuổi lớn nhưng vẫn độc thân, vấn đề này vẫn luôn là chủ đề khiến hắn bị mọi người trêu chọc.  Hứa Cường lắc đầu cười một tiếng, đưa cái tay vỗ vỗ mái tóc bóng loáng đầu dầu, đáp lại:  - Còn sớm!  Tần Tư Dao đưa tay cầm cuốn truyện trong tay Đặng Ca.  Đặng Ca ân cần giới thiệu:  - Đây là tác phẩm mới của thủ lĩnh, nhìn vẻ này, hắn là mới vẽ mấy tháng trước.  Tần Tư Dao bắt đầu lật xem cuốn truyện, tập truyện rất mỏng, câu chuyện cũng không dài, nếu như không tinh tế thưởng thức các bứa vẽ minh họa, như vậy sẽ đọc rất nhanh.  Lật tới trang cuối cùng, Tần Tư Dao thả cuốn truyện xuống, mím môi.  - Thế nào, truyện của thủ lĩnh thế nào?  Tần Tư Vũ cầm cuốn truyện từ trong tay tỷ tỷ, lật qua một hồi, hơi kinh ngạc nói:  - Thủ lĩnh lại đi sáng tác loại truyện này?  Hứa Cường ngồi trên ghế trầm ngâm suy đoán:  - Có thể là thủ lĩnh thiếu tiền. Nếu như không thiếu tiền, với tính cách của thủ lĩnh, hẳn sẽ không vẽ loại truyện thị trường này.  - Thủ lĩnh thật là, nếu thiếu tiền, sao không tìm ta chứ.  Đặng Ca ở bên nói.  Tần Tư Vũ tức giận trừng mắt nhìn Đặng Ca, nói:  - Ta biết mấy năm nay ngươi làm mấy bộ hoạt hình rất hot, kiếm được rất nhiều tiền, nhưng ngươi nói vậy là có ý gì?  - Ý gì là ý gì? Nếu thủ lĩnh thiếu tiền, ta có thể không giúp đỡ sao? Ngày trước nếu không phải có thủ lĩnh hỗ trợ, chúng ta đã sớm về nhà trồng rau nuôi cá rồi.  - Thủ lĩnh có thiếu tiền, cũng sẽ không mở miệng mượn chúng ta.  Hứa Cường cảm khái nói.  Lúc này, Đặng Ca cùng Tần Tư Vũ cũng yên tĩnh lại, đúng, thủ lĩnh là thủ lĩnh, dù sinh hoạt có gian nan tới mức nào, hắn tuyệt sẽ không đưa tay mở miệng mượn tiền bọn hắn.  Lúc này, một chiếc phân khối lớn phóng tới, dừng lại bên cạnh đám người, người chạy xe là một phụ nữ, mặc một bộ đồ chuyên dụng bó sát, lộ ra vóc người uyển chuyển.   Mời các bạn đón đọc Ma Lâm Thiên Hạ của tác giả Thuần Khiết Tích Tiểu Long.
Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học
Sau khi An Lương thi đại học xong thì nhận được hệ thống, chính thức bước vào đỉnh phong nhân sinh. *** Năm 2019, ngày công bố thành tích thi đại học của thành phố Thịnh Khánh. Tại khu dân cư Thiên Hồ, có một thanh niên đang kiểm tra tin nhắn hiện trên màn hình điện thoại, trong đó là kết quả thi đại học của cậu ta. ...... An Lương: Ngữ văn: 91 Toán học: 90 Tiếng Anh: 110 Khoa học tự nhiên: 132 Tổng điểm: 423 ...... An Lương nhìn điểm số, cậu lập tức biết mình lành ít dữ nhiều rồi. Mặc dù điểm số này so trên không đủ, so dưới có thừa nhưng tối đa cũng chỉ có thể vào trường tỉnh. ‘Tinh! Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã tải xong!’ Trong đầu An Lương đột nhiên xuất hiện một tiếng nhắc nhở. Vẻ mặt An Lương trầm tĩnh, bởi sau khi thi đại học, cậu đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết mạng, hiển nhiên đã từng thấy qua tình huống như hiện tại. ‘Hệ thống?’ An Lương thử nói thầm. ‘Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng sẵn sàng phục vụ cho ngài!’ Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đáp lại. ‘Chúc mừng ký chủ đạt được lời chúc phúc của vận mệnh!’ ‘Mỗi giây ký chủ tồn tại có thể thu được 0.1 tệ.’ Mặc dù điểm toán của An Lương chỉ vừa đủ đạt tiêu chuẩn, nhưng cậu ta vẫn có thể dễ dàng tính ra một phần trọng lượng của lời chúc phúc này. Mỗi một giây thu được 0.1 tệ, một phút chính là 6 tệ, một giờ là 360 tệ, một ngày là 8640 tệ, một tháng là 259.200 tệ, lương một năm trực tiếp hơn 3.000.000. Một phần chúc phúc này mang ý nghĩa An Lương vượt qua 99% người! Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng hiện ra nhiều tin tức hơn trong đầu An Lương. ...... Ký chủ: An Lương Đẳng cấp: Lv1 Chúc phúc: 0.1 tệ/giây Kinh nghiệm: 0/100.000 Nhan trị: 70 ...... An Lương nhíu mày, vóc người hắn cao gầy, một chàng trai đẹp mày kiếm mắt sáng, giá trị nhan sắc lại chỉ có 70 điểm? Trước khi An Lương ngẫm nghĩ, điện thoại lại phát ra tiếng nhắc nhở, có người @All trong nhóm QQ của lớp, An Lương mở nhóm QQ của lớp ra để kiểm tra tình hình. Trong nhóm QQ của lớp 12/6, lớp trưởng Hà Tư Minh đang @All, hắn ta là một trong những người quản lý của nhóm cho nên có thể @All. Hà Tư Minh: ‘Các bạn học, hôm nay công bố thành tích thi đại học, thi đậu cần chúc mừng, thi không như ý cần phát tiết, tôi đề nghị tối nay tụ hợp tại quán lẩu Đào Nguyên một chút.’ Khuất Ba: ‘Tán thành! Lần này tôi phát huy vượt xa bình thường, lúc thi thử đợt hai và đợt ba đều chỉ được khoảng 550 điểm, lần thi đại học này lại có thể vọt tới 601 điểm, tôi muốn ăn mừng một chút!’ Lý Khôn: ‘Tán thành! Lần này tôi thi rớt, bình thường đều có thể đạt 500 điểm, vậy mà lần này lại chỉ có 462 điểm, xem ra chỉ có thể học trường tỉnh, hôm nay tôi muốn mượn rượu giải sầu.’ Tôn Phỉ Phỉ: ‘Môi trường ở quán lẩu Đào Nguyên cũng được, mình có thể tham gia.’ Lý Lệ: ‘Tham gia +1’ Chu Khang: ‘@Lý Tịch Nhan: Nữ thần có tham gia không?’ Lý Tịch Nhan là nữ thần, học bá được toàn bộ học sinh nam lớp 12/6 công nhận, không chỉ được thành tích tốt, dáng dấp còn thanh thuần đáng yêu, chiều cao 1m68, lại thêm bộ ngực cỡ B vượt qua độ tuổi, quả thực đúng là gian lận. Câu hỏi của Chu Khang đúng với tiếng lòng tất cả các học sinh nam lớp 12/6, bao gồm cả An Lương ở bên trong! Đối với kiểu nữ thần như Lý Tịch Nhan, trong lòng An Lương hiển nhiên có hảo cảm, nhưng lúc còn ở trường, An Lương cũng chỉ là một học sinh nam rất rất rất bình thường, thành tích trung bình, mặc dù dáng dấp hơi đẹp trai, nhưng cách với đẹp trai đến mức phạm tội vẫn còn một khoảng nhất định. Cho nên quan hệ giữa An Lương với Lý Tịch Nhan cũng chỉ dừng ở quan hệ bạn học. Lý Tịch Nhan: ‘@An Lương: Bạn học An Lương, cậu có đi không?’ An Lương luôn luôn âm thầm quan sát, như đã kể bên trên, quan hệ giữa cậu và Lý Tịch Nhan cũng chỉ vẻn vẹn là bạn học, đột nhiên Lý Tịch Nhan lại @ mình, hơn nữa còn hỏi thăm cậu có đi hay không, đây là cái tình huống gì? Hà Tư Minh thấy Lý Tịch Nhan @An Lương, lập tức ghen tuông, trong lớp 12/6, ai cũng biết cậu ta thích Lý Tịch Nhan. Hơn nữa trong lớp 12/6, thành tích cậu ta tốt, điều kiện gia đình cũng tốt, dưới tình huống như vậy, cậu ta đơn phương xem Lý Tịch Nhan như bạn gái của mình. Hà Tư Minh: ‘@An Lương: Cậu thi được bao nhiêu điểm?’ Khuất Ba là đàn em của Tư Minh, thấy Hà Tư Minh chuẩn bị giẫm An Lương thì lập tức hùa theo. Khuất Ba: ‘Dựa theo thành tích thi thử của An Lương, chỉ sợ sẽ không vượt qua 450 điểm?’ Trên thực tế, đúng là thành tích thi của An Lương không vượt qua 450 điểm, thi thử trước đó đúng là rất có khả năng tham khảo. Lý Khôn: ‘@An Lương: tụ họp ăn uống, tham gia không?’ An Lương lật lại cuộc trò chuyện trước kia, Hà Tư Minh từng khoe khoang một lần ở trong nhóm, cậu ta được 626 điểm, có thể nói là phát huy vượt bậc, thành tích này hơn An Lương 203 điểm, một khi An Lương tham gia, e rằng Hà Tư Minh lại muốn khoe khoang đủ kiểu… ‘Tinh!’ ‘Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Họp lớp cấp ba.’ ‘Lựa chọn một: Ký chủ tham gia họp lớp cấp ba sẽ thu được một chiếc Porsche 911 Turbo s3.8T cùng kỹ thuật lái xe【 Cấp Tinh Thông 】.’ ‘Lựa chọn hai: Ký chủ từ chối tham gia họp lớp, sẽ thu được danh hiệu【 Ninja rùa 】.’ ‘Ghi chú một: Ban thưởng của hệ thống đều có nguồn gốc từ các loại đầu tư thị trường tài chính, thuộc về tài chính hợp pháp, không thể điều tra, sẽ không tạo ra bất kỳ nguy hiểm nào từ luật pháp hay tài chính.’ ‘Ghi chú hai: Kỹ thuật lái xe sẽ được chuyển qua ký ức và có được sự giúp đỡ từ cơ bắp giải, đồng thời giải quyết tính hợp pháp và xác thực của giấy phép lái xe từ mức độ nhân quả, xin ký chủ yên tâm sử dụng.’ Dạng lựa chọn thế này còn cần cân nhắc sao? ‘Lựa chọn một!’ An Lương đáp lại trong lòng. Mời các bạn đón đọc Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học của tác giả Bạch Ma Hải.
Cực Phẩm Toàn Năng Cao Thủ
Một trận tai nạn xe cộ để Hạ Thiên thu được thấu thị công năng, từ đây hắn bước lên một đầu không giống bình thường con đường. Chơi bóng rổ? Một cái chọn năm cái. Cờ vây danh thủ quốc gia? Nhường ngươi ba viên tử. Giám bảo, ta có có thể xem thấu hết thảy mắt Thấu Thị. Không, lão tử chính là toàn năng. ❂ Địa Cầu ❂ Hoàng cấp - Huyền cấp - Địa cấp - Thiên cấp ❂ Linh Giới ❂ Thiên cấp: nhất đỉnh => cửu đỉnh Giới lực lượng đo: nhất trọng=> cửu trọng Thiên Vương cấp - Nguyên cấp - Tử cấp ❂ Thiên Nguyên đại lục ❂ nhất giai =>cửu giai ( hạ cấp - trung cấp - thượng cấp) ✯ Tử cấp, Lam cấp, Thanh cấp, Lục cấp, Hoàng cấp, Cam cấp, Hồng cấp (P/s: Của 1 độc giả đăng bên phần trích đoạn) Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Cực Phẩm Toàn Năng Cao Thủ! *** Hạ Thiên nằm tại trên giường bệnh, hắn cảm giác mình tựa như là đang nằm mơ đồng dạng, đây là một cái mộng đẹp, đứng trước mặt một cái nữ y tá, xuyên thấu qua nữ y tá áo khoác trắng, bên trong là màu xanh ngắn tay, màu đen viền ren áo ngực có thể thấy rõ ràng, màu trắng liên thể tất chân, màu hồng hello kitty đồ lót. Đối với Hạ Thiên cái này tiểu xử nam đến nói đây tuyệt đối là một cái mộng xuân không thể nghi ngờ. “A? Ngươi đã tỉnh.” Nữ y tá kiểm tra qua dụng cụ bên trên số lượng về sau quay đầu vừa hay nhìn thấy Hạ Thiên cái kia trắng trợn ánh mắt, nàng cảm giác được Hạ Thiên hai con ngươi thật giống như có thể đem mình hết thảy đều xem thấu đồng dạng. Hạ Thiên còn không có từ trong mộng đẹp khôi phục lại, cũng không có đáp lời, mà là tiếp tục thưởng thức cảnh đẹp trước mắt. Nữ y tá cảm giác mười phần không được tự nhiên, vội vàng rời đi phòng bệnh, một bên hô: “Lý thầy thuốc, Lý thầy thuốc! Gia hộ bên trong phòng bệnh bệnh nhân tỉnh.” “Đi như thế nào? Chớ đi a.” Hạ Thiên trực tiếp ngồi dậy, đúng lúc này, trên người hắn truyền đến đau đớn một hồi. Đến cùng là chuyện gì xảy ra, Hạ Thiên cúi đầu nhìn xem trên người mình, đâu đâu cũng có băng vải, hơn nữa còn có mấy chỗ bị khâu lại vết thương, toàn thân trên dưới đều là tổn thương, mà lại trên tay còn đánh lấy truyền nước. “Đau quá a, ta không phải đang nằm mơ, như vậy vừa rồi đến cùng là chuyện gì xảy ra? Vì cái gì ta có thể nhìn thấy cái kia y tá trong quần áo mặc chính là cái gì.” Hạ Thiên ngay tại nghi ngờ thời điểm, cổng đột nhiên vào một nam một nữ, một nam một nữ này tất cả đều là nửa thân trần ở trước mặt hắn, không dám tin vào hai mắt của mình, Hạ Thiên dùng sức hai mắt nhắm lại lần nữa mở ra, lần này nhìn thấy lại là hai người đều là một thân màu trắng chỉnh tề áo dài. “Chẳng lẽ là ảo giác?” Hạ Thiên muốn thử một chút có phải là đang nằm mơ, đúng lúc này vừa rồi tràng cảnh xuất hiện lần nữa, hai người lần nữa nửa thân trần xuất hiện ở Hạ Thiên trước mặt. “Thứ này lại có thể là thật.” Hạ Thiên trong lòng vừa mừng vừa sợ, đúng lúc này trong đầu xuất hiện một cỗ cảm giác hôn mê, kém chút ngã xuống. “Ai bảo ngươi ngồi xuống? Trên người ngươi tuyến còn không có tháo ra, không cho phép loạn động.” Lý thầy thuốc bất mãn nhìn xem Hạ Thiên, hắn là trong bệnh viện uy tín lâu năm thầy thuốc, cái phòng bệnh này bên trong bệnh nhân tình huống không giống, là trong bệnh viện lãnh đạo cố ý đã phân phó phải thật tốt chiếu khán.   Mời các bạn đón đọc Cực Phẩm Toàn Năng Cao Thủ của tác giả Hoa Đô Đại Thiếu .
Vạn Tộc Chi Kiếp
Ta là kiếp nạn của chư thiên vạn tộc! Cảnh giới: Khai Nguyên, Thiên Quân, Vạn Thạch, Đằng Không, Lăng Vân... ------ Tác phẩm mới toanh của Lão Ưng Cật Tiểu Kê (tác giả của những hit đình đám như Toàn Cầu Cao Võ, Trọng Sinh Chi Tài Nguyên Cuồn Cuộn) đã chính thức ra mắt và hiện đang có mặt trong top đầu tất cả các bản xếp hạng của Qidian, rất mong được đông đảo bằng hữu ủng hộ ♥️ Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch)! *** Đại Hạ phủ, Nam Nguyên thành. Tô gia. Tô Vũ vào trong nhà liền nghe thấy mùi thức ăn thơm phức, hắn vứt túi xách qua một bên, đi đến trước bàn ăn, tiện tay bốc một khối thịt kho tàu lên ném vào trong miệng. Tô Vũ vừa nhai chóp chép, vừa hét về hướng phòng bếp, ngữ điệu hàm hồ nói: "Cha, ngày mai đổi món canh khác đi, ngày nào cũng ăn thịt đến phát ngán luôn rồi." "Có ăn là tốt rồi, lại còn kén chọn!" Trong phòng bếp lại truyền đến âm thanh Tô Long phàn nàn, "Ngươi coi lại bản thân mình đi, năm nay cũng đã mười tám, lúc nào mới có thể học được cách tự chiếu cố chính mình? Lão tử vừa làm cha lại vừa làm mẹ, chăm sóc cho ngươi nhiều năm như vậy, cũng phải tới lúc cho ta nghỉ ngơi đi chứ." Tô Vũ nuốt trọng miếng thịt kho tàu xuống, cười ha hả nói: "Cha, tay nghề của cha là tốt nhất, không khác gì đầu bếp nhà hàng, thật ra con cũng rất muốn xuống bếp, nhưng vấn đề là con không biết nấu ăn!" Tô Long cười ha ha mấy tiếng, chỉ hận rèn sắt không thành thép, nhưng y cũng không than phiền gì đứa con này nữa. Rất nhanh, Tô Long liền bưng thêm một đĩa thức ăn đi ra, trên người còn đang mặc một bộ tạp dề. Một người đàn ông cao gần một mét chín, thân thể cao to khôi ngô, thế nhưng trên người lại treo một cái tạp dề nhỏ xíu, bó sát, thoạt nhìn phá lệ buồn cười. Tô Vũ mỗi lần trông thấy đều nhắc tới việc này, lần này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, "Cha, cha không thể đổi một cái tạp dề khác lớn hơn hay sao? Nhà ta lại không thiếu tiền mua một bộ tạp dề!" "Ngươi thì biết cái gì!" Tô Long không thèm để ý, đặt đĩa thức ăn lên bàn, cũng không trút bỏ tạp dề, y ngồi xuống ghế, vừa xới cơm vừa nhân tiện nói: "Ăn cơm đi! Có thể tiết kiệm chút nào thì hay chút đó, vả lại cái tạp dề vẫn còn mới. . ." "Lời này cha nói ba năm nay rồi!" Tô Vũ trợn trắng mắt, ba năm trước đây ngài nói nó còn mới thì ta chịu, nhưng ba năm sau vẫn là những lời này, có lẽ cũng chỉ có mỗi lão nhân gia ngài là dám không đỏ mắt nói xạo như thế. Tô Long vẫn không thèm để ý, ngồi xuống liền ăn, ăn như hổ đói, tốc độ cực nhanh. Tô Vũ sớm đã tạo thành thói quen, hắn cũng cầm chén lên, vừa và cơm vào miệng lại vừa buôn chuyện: "Cha, tiền tuyến lại có chiến tranh đúng không? Lúc con về tới dưới lầu thì thấy có xe của quân đội đang đi trưng binh, không nghĩ tới đã trưng binh tới cư xá nhà chúng ta luôn rồi. Cũng không biết là nhà ai. . ." Động tác ăn cơm của Tô Long thoáng chậm lại, sau đó y liền hạ bát đũa xuống, nghiêm mặt nói: "Bảo vệ quốc gia là trách nhiệm của tất cả mọi người! Nghe giọng điệu này của ngươi, có phải ngươi cảm thấy việc tham gia quân ngũ là không tốt có phải không?" "Không!" Tô Vũ vội vàng phủ nhận, cha hắn chính là lính giải ngũ, không thể nói năng lung tung về vấn đề quốc gia ở trước mặt y, bằng không một chưởng của lão nhân gia cũng thừa sức đánh cho hắn té sấp. Tô Long khẽ hừ một tiếng, lúc này mới bưng bát đũa lên tiếp tục ăn cơm. Tô Long ngẫm nghĩ một lát, ngữ khí có chút biến hóa, trầm giọng nói với con mình: "A Vũ, tiền tuyến lại rung chuyển rồi, các binh đoàn một lần nữa lại tuyên bố lệnh triệu tập! Vừa kêu gọi tân binh nhập ngũ, vừa triệu hồi lão binh trở về. . ." Động tác gắp thức ăn của Tô Vũ hơi chậm lại, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cha mình, cau mày nói: "Cha, việc này thì có quan hệ gì với nhà chúng ta? Cha cũng đã xuất ngũ 18 năm rồi, con thì vừa mới trưởng thành, vả lại con đã đăng ký thi vào cao đẳng học phủ, dù có trưng binh thì cũng không tới lượt cha con mình. . ." "18 năm sao?" Tô Long nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi. Đúng vậy, đã 18 năm rồi. "Xuất ngũ 18 năm, lệnh triệu tập lão binh trở về của Trấn Ma quân cũng đã kêu gọi lần thứ năm rồi. Mà phàm là những người trên 50 tuổi thì sẽ không còn nằm trong phạm vi được triệu tập nữa." “Bốn lần triệu tập trước đây, bởi vì ngươi còn nhỏ, cha lo lắng cho ngươi không có ai chiếu cố cho nên đều không đi." Sắc mặt Tô Vũ lập tức biến đổi, "Cha, nhà chúng ta không cần đi mà, đây là chính sách quốc gia cho phép!" "Đúng, là chính sách quốc gia cho phép!" Tô Long nhếch miệng cười cười, ngẩng đầu nhìn về phía nhi tử, "Cho nên mấy năm trước ta mới không đi, suốt 18 năm qua ta đã nhìn thấy lệnh điều động những 4 lần, nhưng ta đều không đi! Nhưng hôm nay con trai của ta đã trưởng thành! 18 tuổi rồi!" "Cha!" Vẻ mặt Tô Vũ dại ra, "Rốt cuộc cha muốn nói cái gì?" "Ngươi biết cha muốn nói cái gì." Tô Long nhìn về phía nhi tử, thoải mái cười nói: "18 năm trước, cha ngươi mặc dù vô dụng, nhưng tốt xấu gì thì cũng là một tiểu đội trưởng ở Trấn Ma quân, quản lý tiểu đội 30 người." "Khi đó mẹ ngươi sắp sinh ngươi, ta liền xin phép nghỉ trở về, nào biết được. . . ngươi vừa ra đời thì mẹ ngươi cứ như vậy mà đi. Trong nhà cũng không có lão nhân chiếu cố, ta thật sự không thể quay lại chiến trường. . ." "Không có cách nào khác, ta đành phải giải ngũ!" Tô Long mỉm cười đầy cay đắng, "Thời điểm ta rời khỏi Trấn Ma quân, nguyên cả một đội huynh đệ, không có một người đến tiễn ta! Không phải vì bọn họ ghét bỏ gì, hay là ước sao ta chóng đi, mà là vì họ sợ ta nhịn không được lại chạy trở về!" "18 năm, không ai liên hệ với ta, bọn họ đều sợ ta sẽ đòi trở về, ta nằm mơ cũng thường mơ thấy cảnh bọn hắn đang gào thét tên ta, bảo ta cứ yên lòng ở nhà chăm con đi. . ." "30 người, ta mới rời khỏi một năm, vậy mà 9 huynh đệ đã chết trận . . ." Hốc mắt Tô Long đỏ ửng, "Ta rất áy náy, cho nên ta không dám nghe ngóng thêm nữa, cũng không dám liên hệ với ai để hỏi về 21 huynh đệ còn lại. Bốn lần điều động trước đây, ta đều không báo danh, nhưng bây giờ… A Vũ, cha nghĩ kỹ rồi, cho dù có chết thì ta cũng phải chết trận nơi sa trường, da ngựa bọc thây, lão tử của ngươi... không muốn chết già ở nhà như này!" Tô Vũ trầm mặc. Hắn đã sớm biết phụ thân vẫn muốn xông pha nơi tiền tuyến, vẫn muốn sát cánh bên các lão huynh đệ của y. Năm đó nếu không phải mẫu thân khó sinh qua đời, phụ thân hắn sẽ không đời nào xuất ngũ, rời khỏi Trấn Ma quân. Nhưng hắn cho rằng đã nhiều năm như vậy trôi qua, có lẽ phụ thân đã buông được chấp niệm này xuống. Nào ngờ hôm nay y lại nói cho hắn biết, y vẫn chưa bao giờ buông bỏ được! "Cha. . ." Sắc mặt Tô Vũ trắng bệch, "Tiền tuyến rung chuyển, binh sĩ chết trận càng ngày càng nhiều, chắc gì các đồng đội năm xưa của cha vẫn còn ở đó đợi cha? Cha từng đi chiến đấu, cha biết rõ chiến trường khắc nghiệt như thế nào. Con… con còn chưa kết hôn, còn chưa thi đậu cao đẳng học phủ, còn chưa cho cha ôm cháu trai mà. . ." Tô Long phì cười, nói: "Không có việc gì, cha chờ ngươi được! Chẳng lẽ ngươi cho rằng cha trở về đó là đi chịu chết? Lão tử đi là muốn đánh thắng trận kia kìa!" "Cha!" "Tiểu tử, bớt nói nhảm, mau ăn cơm đi!" Tô Long cắt ngang lời nhi tử, vừa ăn vừa hàm hồ nói: "Ăn xong bữa cơm này thì về sau chính ngươi phải tự xuống bếp nấu cơm! Không nấu được thì đi ra ngoài mà ăn, trong thẻ có tiền, mật mã thì ngươi biết rồi." "Dưới lầu vẫn đang chờ ta, ta không thể chậm trễ quá lâu được." "Thi đậu cao đẳng xong thì nhớ phải viết thư nói cho ta biết, ta có thời gian rảnh thì nhất định sẽ hồi âm cho ngươi." "Nếu thi đậu Đại Hạ Văn Minh học phủ, thì xem như tiểu tử ngươi đã cho cha mười phần thể diện. Ta đã từng trao đổi với các lão sư của ngươi, chỉ cần không xảy ra sự cố gì bất thường, ngươi khẳng định thi đậu. Ơn trời, Tô gia ta cuối cùng cũng có một nhân tài!" "Ngươi nói xem, đầu óc ngươi càng lớn lại càng thông minh, lắm lúc lão tử cũng hoài nghi ngươi không phải nhi tử thân sinh của ta. . . Ha ha, phủi phui cái miệng, ngoại hình của ngươi giống hệt ta lúc còn trẻ, sao có thể không phải là con của ta được?"   Mời các bạn đón đọc Vạn Tộc Chi Kiếp của tác giả Lão Ưng Cật Tiểu Kê.