Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đoạn Đầu Đài - Tchinguiz Aitmatov

Tiểu thuyết gia Kyrgyz - người khiến cả thế giới biết đến đất nước Trung Á nhỏ bé, lắm núi nhiều đồi của mình qua những tác phẩm về cuộc sống thường nhật dưới thời Xô viết. Aitmatov bắt đầu nổi tiếng từ năm 1958 với cuốn tiểu thuyết Jamilya. Lấy bối cảnh Thế chiến II, tác phẩm là câu chuyện về một phụ nữ trẻ người Kyrgyz dám bỏ chồng để chạy theo một cựu quân nhân. Jamilya từng làm dấy lên những cuộc tranh luận tại cộng đồng Hồi giáo cũng như ở các nước tồn tại nam quyền về việc liệu một phụ nữ có nên bỏ chồng vì một người đàn ông khác. Tuy nhiên, nhà thơ Pháp nổi tiếng Louis Aragon ca ngợi, Jamilya là “thiên tình sử hay nhất mọi thời đại”. Trong những sáng tác khác, Aitmatov miêu tả cuộc sống con người dưới thời Xô viết. Ông đặc biệt chú trọng đến những thân phận từng bước bị biến thành nô lệ, bị nô dịch hóa. Aitmatov là nhà văn quyết liệt bảo vệ sự tồn tại và phát triển độc lập của nền văn hóa và ngôn ngữ ở những quốc gia không nói tiếng Nga trong khối Xô viết. Trong cuốn Một ngày dài hơn thế kỷ, nhà văn xây dựng một nhân vật giết chết mẹ mình vì không còn nhớ ra bà. Nhiều sáng tác của Aitmatov đã được dựng thành phim. Trong đó Người thầy đầu tiên - bộ phim dựa trên cuốn tiểu thuyết cùng tên của ông, dưới bàn tay của đạo diễn Nga nổi tiếng Andrei Konchalovski - đã trở thành một tác phẩm điện ảnh lay động lòng người tại nhiều quốc gia trên thế giới. Sau năm 1991, tiểu thuyết của Aitmatov được dịch và phổ biến rộng rãi tại phương Tây. Nhà văn có thêm hàng triệu độc giả, đặc biệt là tại Đức. Là một trong số hiếm hoi những người Kyrgyz có danh tiếng vượt ra khỏi biên giới quốc gia 5 triệu dân của mình, Aitmatov là nhân vật có ảnh hưởng đặc biệt trong đời sống chính trị Kyrgyzstan. Sự ủng hộ của nhà văn dành cho Askar Akayev đóng vai trò quan trọng trong việc đưa Akayev trở thành Tổng thống Kyrgyzstan nhiệm kỳ 1990-2005. Chingiz Torekulovich Aitmatov sinh ngày 12/12/1928 tại làng Sheker, vùng tây bắc Kyrgyzstan. Năm 1935, gia đình ông chuyển đến Matxcơva, Nga. 3 năm sau, Torekul Aitmatov - bố của nhà văn - bị đưa đi cải tạo rồi xử tử. 60 năm sau, thi thể ông mới được tìm thấy trong một ngôi mộ tập thể ở miền Bắc Kyrgyzstan. Tấn bi kịch cá nhân này đã hắt dấu vào rất nhiều tác phẩm của Aitmatov. Đoạn đầu đài là một tiểu thuyết như thế. Sáng tác ra đời năm 1986 này là cuốn sách được đọc nhiều nhất trong thời kỳ cải tổ kinh tế tại Nga. Trong văn nghiệp của mình, Aitmatov từng đoạt giải thưởng Lênin (1963) và 3 giải thưởng Nhà nước (1968, 1977, 1983). Tuy đoạt rất nhiều giải thưởng và những vinh quang văn học nhưng trước sau, Aitmatov, theo đánh giá của nhà văn Nga Viktor Yerofeyev, vẫn là một con người “trung thực, khiêm nhường và liêm khiết”. *** Khi Chinghiz 10 tuổi, Torekul Aitmatov - bố của nhà văn - bị đưa đi cải tạo rồi xử tử. 60 năm sau, thi thể ông mới được tìm thấy trong một ngôi mộ tập thể ở miền Bắc Kyrgyzstan. Tấn bi kịch cá nhân này đã hắt dấu vào rất nhiều tác phẩm của Aitmatov. Đoạn đầu đài là một tiểu thuyết như thế. Sáng tác ra đời năm 1986 này là cuốn sách được đọc nhiều nhất trong thời kỳ cải tổ kinh tế tại Nga. Tiểu thuyết Đoạn đầu đài là tác phẩm lớn cuối cùng, cũng là tác phẩm tổng kết kinh nghiệm sáng tạo nghệ thuật của Aitmatov. Đoạn đầu đài chứa đựng những nét đặc biệt trong tư duy sáng tạo của nhà văn. Nổi bật lên trong tác phẩm là kiểu tư duy huyền thoại, kiểu cốt truyện huyền thoại tạo nên tính chất đa nghĩa, mơ hồ cho tác phẩm. Thực ra, cốt truyện huyền thoại, kiểu tư duy huyền thoại, sự đậm đặc yếu tố huyền thoại đã thể hiện ngay trong những tìm tòi, sáng tạo không ngừng nghỉ của ông trước đó như ở Cánh đồng mẹ, Con chó khoang chạy ven bờ biển, Vĩnh biệt Gunxarư, Và một ngày dài hơn thế kỉ. Tuy nhiên, ở Đoạn đầu đài, có sự hội tụ, tập trung cao không chỉ của tài năng và kinh nghiệm sáng tạo, mà còn của tư tưởng, trí tuệ của nhà văn. Vấn đề huyền thoại, do đó, cũng được kết tinh lại trong cuốn tiểu thuyết này. *** Sau một ngày ấm áp ngắn ngủi, nhẹ nhàng như hơi thở trẻ em, thời tiết trên những sườn núi quay về phía mặt trời chẳng mấy chốc đã thay đổi lúc nào không biết. Gió bắt đầu nổi lên từ các tảng băng trôi và bóng tối sớm sủa, dày đặc, thấm sâu vào khắp nơi, đã bắt đầu len lỏi vào các khe hẻm, đem theo màu xám lạnh lẽo của đêm tuyết sắp đến. Tuyết thật nhiều khắp xung quanh, trên suốt dãy núi vùng ven hồ Ixức-Cun, ngọn núi nào cũng phủ đầy những tuyết. Mới hai ngày trước đây, một trận bão tuyết đã tràn qua những nơi này chẳng khác gì một đám cháy bỗng bùng lên dữ dội do sự đỏng đảnh của những lực lượng thiên nhiên muốn gì làm nấy. Quang cảnh diễn ra thật khủng khiếp. Núi non biến mất, bầu trời biến mất, toàn bộ thế giới nhìn thấy được trước đây cũng biến mất trong cảnh bão tuyết mù mịt. Sau đó mọi vật lặng đi và trời trở nên quang đãng. Từ khi ấy, cùng với trận bão tuyết đã dịu đi, những ngọn núi bị các khối tuyết khổng lồ làm tê liệt, đứng sừng sững trong không khí tĩnh mịch lạnh cóng, tê buốt và tách khỏi mọi vật trên đời. Chỉ có tiếng ầm ầm của chiếc máy bay lên thẳng cỡ lớn là vang lên diết dóng mỗi lúc một to, mỗi lúc một mạnh. Vào giờ phút hoàng hôn ấy, chiếc máy bay lên thẳng này bay lần theo lũng sâu Udun-Sát về phía đèo Ala-Mônguy phủ kín băng, bị những đám mây xoắn ốc che mờ mờ như khói tỏa trên chốn trời cao lộng gió. Tiếng ầm ầm mỗi phút một vang to hơn cứ lớn lên, cứ tiến lại gần, và cuối cùng thì vang lên đầy đắc thắng. Nó đã hoàn toàn chế ngự được khoảng không và vang động mãnh liệt, đầy uy lực, bên trên những dãy núi, những đỉnh cao, những khối băng cao tít mà không một thứ gì với tới nổi, ngoài âm thanh và ánh sáng. Được tăng cường thêm bởi vô số tiếng vọng nối tiếp nhau giữa các núi đó và các khe hẻm, tiếng ầm ầm trên đầu ấy cứ tràn đến mãi với một sức mạnh ghê gớm, dữ dội, hình như chỉ một chút nữa thôi là sẽ xảy ra một cái gì đó khủng khiếp như lúc động đất. Vào một thời điểm kịch liệt nào đó quả có xảy ra như vậy thật. Tại một sườn dốc đá dựng đứng phơi mình ra trước gió và nằm trên hướng bay của chiếc máy bay lên thẳng kia, một khối đá không lớn lắm bị sóng âm thanh mãnh liệt làm lung lay, trượt đi và bỗng dừng sững lại như dòng máu đang chảy chợt đông lại bởi những câu phù chú. Nhưng nền đất không chắc chắn chỉ cần cái hích đó thôi là đủ. Một vài tảng đá nặng trịch rời khỏi triền dốc, lăn xuống dưới, mỗi lúc một chạy tứ tung, cuốn theo sỏi đá, làm bụi bay mù lên, và khi đến chân dốc thì băng như đạn pháo qua những bụi craxnôtan và hoàng liên gai, đã xuyên thẳng các đống tuyết, lan đến tận hang sói của một gia đình sói xám nằm ở đây, dưới chân núi đá, trong khe hẻm ẩn sau các bụi cây rậm rạp, cạnh một con suối nhỏ ấm áp nay đã đóng băng tới một nửa. Con sói cái Acbara nhảy phắt sang bên để tránh sỏi đá lăn từ trên xuống và tuyết rơi lả tả, rồi lùi vào bóng tối của khe, co mình lại như lò xo, dựng bờm lên và nhìn phía trước bằng cặp mắt sáng quắc, đỏ rực một cách man rợ trong bóng tối mờ mờ, sẵn sàng giao chiến vào bất kì lúc nào. Nhưng nỗi lo sợ của nó là thừa. Ngoài kia, ngoài thảo nguyên lồ lộ thì đáng sợ thật, khi chẳng biết trốn đâu cho thoát chiếc máy bay lên thẳng cứ bám riết lấy mà săn đuổi, mà theo sát gót, với tiếng cánh quạt rú rít làm inh tai nhức óc, với những loạt đạt tiểu liên làm kinh hoàng; khi trên khắp thế giới không có một cách gì tránh nổi chiếc máy bay lên thẳng; khi không có một khe hẻm nào có thể giấu đi chiếc đầu sói hoảng loạn – mặt đất đâu có chịu nứt ra để tạo nơi trú ẩn cho những kẻ bị săn đuổi. Còn trong núi thì khác. Ở đây bao giờ cũng có thể chạy trốn, bao giờ cũng tìm được chỗ ẩn náu để chờ cho mối đe dọa qua đi. Ở đây, chiếc máy bay lên thẳng không đáng sợ, núi non mới đáng sợ cho máy bay lên thẳng. Tuy nhiên, nỗi sợ hãi là phi lý, nhất là nỗi sợ hãi đã quen thuộc, đã nếm trải. Khi chiếc máy bay lên thẳng lại gần, con sói kêu lên ăng ẳng, thu tròn lại, rụt đầu vào, vậy mà thần kinh của nó vẫn không chịu nổi, vẫn như bị đứt phựt. Nó rú lên dữ dội, bị nỗi sợ hãi bất lực, mù quáng xâm chiếm lấy, nó quằn quại bò sát bụng ra cửa hang, răng lập cập va vào nhau đầy giận dữ và tuyệt vọng, sẵn sàng giao chiến ngay tại đây, dường như hy vọng là sẽ tống cổ được con quái vật bằng sắt đang bay ầm ầm bên trên khe hẻm, con quái vật mà khi xuất hiện đã làm sỏi đá cũng phải lăn rào rào từ trên xuống như khi động đất.. Nghe thấy tiếng gào rú kinh hoàng của Acbara, con sói đực là Tastrainar thò đầu vào hang. Tastrainar nghĩa là ‘máy nghiền đá’, biệt danh đó là do những người chăn cừu địa phương đặt cho nó vì nó có đôi hàm cực khỏe. Từ khi vợ nó trở nên nặng nề, nó phần lớn không ở trong hang mà ở một nơi hẻo lánh giữa các bụi cây. Nhưng nay nó bò vào chỗ sói vợ nằm và gừ gừ dịu dàng như muốn lấy thân mình che chở cho vợ khỏi cơn nguy hiểm. Nép vào sói chồng mỗi lúc một sát hơn, con sói cái vẫn tiếp tục kêu ăng ẳng, ai oán kêu gọi hoặc là ông Trời bất công, hoặc là một kẻ nào đó không biết là ai, hoặc là số phận bất hạnh của mình. Toàn thân nó còn run rẩy một hồi lâu nữa. Nó không thể tự chủ lại được ngay cả khi chiếc máy bay lên thẳng đã biến mất sau băng hà Ala-Mônguy đồ sộ và tiếng ầm ầm đã tắt hẳn sau các đám mây dày. Và trong không khí lặng lẽ đột nhiên tràn ngập vùng núi non này, một không khí vắng lặng tựa như sụp đổ của cảnh tịch mịch trong vũ trụ, con sói cái bỗng cảm thấy rõ hơn trong bụng nó. Hiện tượng tương tự cũng đã xả ra trong thời kì đầu cuộc đời săn bắt của Acbara, khi nó nhảy xổ ra giết chết một con thỏ cái lớn. Trong bụng con thỏ cái này, nó cũng cảm thấy những cựa quậy như vậy của những sinh vật vô hình nào đó mà mắt không thấy được. Điều lạ lùng ấy khiến con sói cái non trẻ và hiếu kỳ vừa ngạc nhiên lại vừa tò mò. Nó kinh ngạc dỏng tai lên, ngờ vực nhìn con mồi đã chết. Và nó thấy kỳ lạ và khó hiểu đến nỗi thậm chí, nó định đùa nghịch với những sinh vật vô hình kia, hệt như mèo chơi trò vờn nghịch với con chuột đã dở sống dở chết. Giờ đây, chính nó cũng cảm thấy trong bụng mình một thứ gì đó nằng nặng và sống động hệt như thế. Đó là dấu hiệu của những sinh vật sẽ chào đời khoảng gần hai tuần nữa, nếu các hoàn cảnh trùng hợp một cách thuận lợi. Nhưng hiện nay thì những con vật non nớt chưa ra đời ấy vẫn gắn bó khăng khít với lòng mẹ, vẫn là một phần của cơ thể sói mẹ, và bởi vậy, trong tiềm thức mơ hồ đang hình thành của chúng, chúng cũng trải qua cơn kinh hoàng và tuyệt vọng như chính sói mẹ. Đó là sự tiếp xúc gián tiếp đầu tiên của chúng với thế giới bên ngoài, với hiện thực thù nghịch đang chờ đợi chúng. Do đó, chúng bắt đầu cựa quậy trong bụng mẹ để đáp lại những nỗi đau khổ của mẹ chúng. Chúng cũng cảm thấy khiếp sợ và sự khiếp sợ này là do máu mẹ truyền sang chúng. Trong cặp sói này thì Acbara quyết định mọi việc. Nó có quyền đề xướng các cuộc săn bắt, còn Tastrainar là kẻ thừa hành trung thành, tin cậy, thực thi không mệt mỏi và không điều kiện mọi ý muốn của sói vợ. Mối quan hệ đó không bao giờ bị vi phạm. Chỉ có một lần đã xảy ra một trường hợp bất ngờ, lạ lùng, khi sói đực biến mất tới tận rạng sáng và trở về với mùi lạ của một con sói cái khác, thứ mùi ghê tởm của thời kỳ động đực trơ trẽn luôn khêu gợi và vẫy gọi con đực từ một nơi cách xa hàng chục dặm. Thứ mùi đó khiến Acbara giận điên lên. Nó lập tức xua đuổi sói chồng đi và bất ngờ cắm phập răng nanh sâu vào vai sói chồng, buộc sói chồng phải đi khập khiễng mấy ngày liền để trừng phạt. Nó không cho sói chồng lại gần và dù con sói đực ngốc nghếch kia có tru lên thế nào chăng nữa cũng không một lần đáp lại, không một lần chịu dung hòa, dường như Tastrainar không còn là chồng nó nữa, không còn tồn tại đối với nó nữa. Nếu như Tastrainar lại dám mon men đến gần để mua chuộc và lấy lòng nó thì chắc hẳn nó sẽ đọ sức thật sự. Không phải ngẫu nhiên mà nó là cái đầu, còn Tastrainar chỉ là tay chân trong cặp sói xám từ nơi khác đến này. Cái ngày xáo động khủng khiếp với con sói cái Acbara đang tàn dần như vậy. Do bản năng không thể tiêu diệt nổi của tình mẹ, nó không lo lắng cho bản thân nó bao nhiêu mà chủ yếu là lo lắng cho đàn con sắp sửa ra đời tại hang này. Cũng chính vì đàn con tương lai ấy, hai vợ chồng nó đã mất công tìm kiếm và xây dựng ở đây, trong khe sâu dưới vòm ngọn núi đá um tùm cây cối và phủ đầy những cây đổ cùng sỏi đá tràn xuống, một tổ ấm của gia đình sói để có chỗ sinh nở và trú ẩn. Mới một năm trước đây, vùng này không hề hay biết gì về loại sói bờm xám. Một lần chúng có xuất hiện, nhưng chúng vẫn tiếp tục sống biệt lập. Lúc đầu, giống sói đến từ nơi khác đến này tránh va chạm với giống sói địa phương, chúng lang thang phần lớn là tại các khu vực trung lập của các lãnh địa do giống sói địa phương cai quản. Chúng sống vất vưởng, kiếm gì ăn nấy, và trong khi tìm mồi, chúng thậm chí lấn ra các cánh đồng, tới những vùng đất thấp có người ở, nhưng vẫn không chịu quan hệ với các bầy sói trong vùng. Tính cách quá độc lập của con sói cái mắt xanh Acbara không cho phép nó gia nhập các bầy khác để rơi vào tình trạng phụ thuộc. Hơn nữa, Acbara và Tastrainar lại từ những nơi khác đến đây. Đối với con mắt giàu kinh nghiệm thì ngay cả về vẻ ngoài chúng cũng khác với giống sói địa phương. Trước hết là lớp lông cổ rậm rạp khuôn chặt lấy hai vai tựa như chiếc áo choàng lộng lẫy màu xám bạc, chạy suốt từ dưới ngực cho đến u vai. Lớp lông này của chúng thì sáng màu, đặc trưng cho lũ sói vùng thảo nguyên. Cả về tầm vóc cũng vậy, giống sói Ăcgiala, tức là giống sói bờm xám, bao giờ cũng to lớn hơn giống sói bình thường ở cao nguyên vùng ven hồ Ixức-Cun. Còn nếu như một người nào đó trông thấy con sói Acbara ở gần thì nhất định phải sửng sốt trước đôi mắt xanh trong veo của nó – một trường hợp hiếm hoi và có thể độc đáo duy nhất. Nó được những người chăn cừu địa phương đặt cho biệt danh là Acđalư, có nghĩa là ‘u vai trắng’, nhưng chẳng bao lâu sau, do những qui luật biến đổi của ngôn ngữ, nó biến thành Abarư rồi Acbara, có nghĩa là ‘vĩ đại’, tuy nhiên không một ai biết rằng trong việc đó có dấu hiệu của thiên mệnh. Giờ đây, sau khi Acbara đã yên tâm ít nhiều và sưởi ấm bên thân hình to lớn của Tastrainar, nó cảm thấy biết ơn sói chồng vì đã chia sẻ nỗi sợ hãi của nó và do đó đã khiến nó thấy tự tin trở lại, vì vậy nó không cưỡng lại những cử chỉ vuốt ve kiên nhẫn của sói chồng. Hơn nữa, để đáp lại những cử chỉ ấy, nó hai lần liếm vào môi sói chồng và trong khi cố chế ngự nỗi kinh hoàng vẫn còn thỉnh thoảng vẫn làm nó run bần bật, nó hướng mọi ý nghĩ vào bản thân. Nó lắng nghe lũ sói nhỏ trong thai động đậy một cách khó hiểu và lo ngại. Nó bằng lòng với những gì hiện có. Nó bằng lòng với cả hang sói, cả với mùa đông giá lạnh trong núi, cả với ban đêm rét cóng đang từ từ đến gần. Khi lắng nghe những biến chuyển xảy ra ngoai ý muốn trong phần bụng đã sống động của nó, con sói cái Acbara cảm thấy xúc động. Tim nó đập nhanh hơn và tràn dâng lên lòng dũng cảm, tràn dâng mối quyết tâm nhất định sẽ bảo vệ, sẽ che chở những sinh vật nhỏ nhoi mà nó đang ấp ủ trong bụng. Giờ đây, nó sẽ không do dự giao chiến với bất kỳ kẻ nào. Trong người nó, bản năng duy trì nòi giống – một bản năng vĩ đại của tự nhiên – bắt đầu lên tiếng. Và ngay lúc đó, một cảm giác thương mến trào lên trong lòng nó như một làn sóng ấm nóng, nó cảm thấy nhu cầu được vuốt ve, được sưởi ấm những đứa con tương lai, truyền cho chúng dòng sữa của mình y hệt như chúng đã nằm bên cạnh. Đó chính là mối tiên cảm hạnh phúc. Nó lim dim mắt, rên rỉ vì sung sướng, vì chờ đợi sữa dồn lên hai hàng vú phồng căng đến mức đỏ lên. Nó mệt mỏi và chậm rãi duỗi thẳng người ra trong chừng mực khuôn khổ hang cho phép. Cảm thấy đã yên tâm hẳn, nó lại định đến cạnh con sói chồng Tastrainar bờm xám của nó. Tastrainar lực lưỡng, bộ lông ấm áp, đàn hồi và rộng. Tuy luôn luôn cau có, Tastrainar cũng thấy được những gì mà con sói cái sắp làm mẹ này đang cảm thấy. Trực giác giúp nó hiểu được những gì đang diễn ra trong bụng sói vợ, và có lẽ nó cũng xúc động. Vểnh một bên tai, Tastrainar hơi ngửng cái đầu nặng nề và kềnh càng lên. Trong ánh mờ tối của đôi đồng tử lạnh lẽo giữa cặp mắt đen thẫm trũng sâu vào trong, có thoáng lướt qua một vết đen nào đó, một linh cảm dễ chịu mơ hồ nào đó. Nó dè dặt kêu gừ gừ, khịt khịt mũi và rên ư ử, biểu lộ tâm trạng hồ hởi của mình, tỏ ý sẵn sàng phục tùng không điều kiện con sói vợ mắt xanh và che chở cho vợ. Rồi nó bắt đầu ân cần và âu yếm đưa cái lưỡi to ẩm ướt và ấm áp liếm đầu sói vợ. Acbara yêu thích lưỡi sói chồng vào những lúc sói chồng vuốt ve âu yếm nó, người run lên vì nôn nóng, lưỡi nóng bừng vì máu hừng hực dồn lên, trở nên chắc nịch, lanh lẹn và mạnh mẽ như rắn. Vào những lúc ấy, nó hết sức thích thú tuy lúc đầu cố làm ra vẻ bình thản, thờ ơ. Nó cũng thích thú như vậy cả vào những giờ phút êm đềm hạnh phúc sau khi ăn uống no nê, khi lưỡi sói chồng vừa mềm mại vừa ẩm ướt vuốt ve nó. Người phán xét cao nhất là thời gian. Dần dần, hai con sói bờm xám từ nơi khác đến đã có thể tự bảo vệ mình. Trong vô số những cuộc giao chiến dữ dội, chúng đã giành được phần đất trên cao nguyên vùng ven hồ Ixức-Cun và giờ đây chúng đã trở thành chủ nhân. Lũ sói địa phương không còn dám xâm phạm vào lãnh địa của chúng nữa. Có thể nói rằng, vậy là cuộc sống của những con sói bờm xám mới xuất hiện đã ổn định thành công trên đất Ixức-Cun. Nhưng trước đó là cả một giai đoạn lịch sử. Nếu như thú vật có thể nhớ lại quá khứ thì Acbara – một con sói rất sáng ý và cảm nhận tinh tế – sẽ lại nếm trải tất cả những gì mà đôi khi nó chợt nhớ lại, chua xót đến mức chảy nước mắt và rền rĩ vì đau đớn. Trong thế giới đã mất ấy, trong đồng cỏ Môiuncumư mênh mông xa xôi ấy, đã từng diễn ra một cuộc sống đầy những chuyến săn mồi rộng lớn với việc đuổi bắt liên miên những bầy sơn dương Môiuncumư bao la. Từ thời cổ đại, giống sơn dương Xaigắc đã sinh sống trên những vùng thảo nguyên lúc nào cũng rậm rạp loại cây muối đen chịu được tiết trời khô khốc ấy, và trong số những loài móng kép thì chúng thuộc loài lâu đời nhất, lâu đời như chính thời gian vậy. Những bầy súc vật mũi khoằm này chạy không biết mệt,. Lỗ mũi to tướng của chúng dồn không khí qua phổi với một mức độ mãnh liệt hệt như cá voi dồn những dòng nước đại dương qua bộ lược răng, và do đó chúng được trời phú cho khả năng chạy liên tục suốt từ sáng đến tối. Khi chúng bắt đầu chạy vì bị kẻ thù vĩnh viễn và lúc nào cũng bám riết lấy chúng là chó sói săn đuổi; khi một bầy này kinh hoàng khiến bầy bên cạnh, đôi khi cả bầy thứ ba thứ tư nữa, cũng kinh hoàng theo; khi cuộc chạy trốn đồng loạt này lôi cuốn cả những bầy lớn nhỏ khác gặp trên đường chạy; khi chúng lướt vun vút trên thảo nguyên Môiuncumư, qua các gò đồi, các bình nguyên và các bãi cát, chẳng khác gì cơn đại hồng thủy đổ sụp xuống trái đất… thì mặt đất tựa như chạy ngược về phía sau và kêu rào rào như khi mưa đá vào lúc mùa hè. Không khí lúc đó tràn ngập hơi thở quay cuồng của chuyển động, tràn ngập bụi đá và những tia lửa bắn tóe ra từ dưới móng, tràn ngập mùi mồ hôi của bầy súc vật – mùi đua tranh điên cuồng không phải giành lấy cái sống mà là giành lấy cái chết. Và lũ sói chạy tản ra, bám sát gót, cố xua bầy xaigắc vào những ổ mai phục, nơi nằm chờ chúng giữa những bụi cây muối đen là những con sói lão luyện, ranh năng nhọn hoắt, sẵn sàng từ chỗ mai phục nhảy phắt lên gáy con mồi đang lao vùn vụt, ngã lộn nhào cùng với nó, cắn đứt cổ làm máu phụt ra lênh láng rồi lại lao vào cuộc săn đuổi. Nhưng lũ Xaigắc không hiểu sao thường nhận ra những nơi sói mai phục và kịp né tránh những nơi ấy. Và cuộc săn đuối lại bắt đầu một vòng mới với tốc độ và mức dữ dội còn lớn hơn nữa. Tất cả những con thú ấy, cả những con bị săn đuổi và những con săn đuổi – một mắt xích của quá trình tồn tại nghiệt ngã – đều dốc hết sức vào cuộc chạy thi, khiến máu dường như sôi lên chẳng khác gì trong cơn hấp hối, để sống và để sống sót. Và có lẽ chỉ Chúa Trời mới có thể dừng cả hai bầy thú lại, bởi vì đây là chuyện sống chết của những con vật khao khát sống khỏe mạnh. Những con sói nào không chịu đựng nổi tốc độ điên cuồng như vậy và những con sói nào không phải sinh ra để ganh đua trong cuộc đấu tranh sinh tồn – trong cuộc chạy đua sinh tồn – đều ngã lăn ra và trút hơi thở cuối cùng trong lớp bụi bốc lên của cuộc săn đuổi đang cuốn xa dần như cơn bão. Nếu chúng còn sống chăng nữa thì chúng cũng phải bỏ đến những miền khác, nơi chúng tha hồ hoành hành giữa những bầy cừu hiền lành, hiền lành đến mức thậm chí không tìm cách chạy trốn nữa. Nhưng quả thật, những nơi ấy có mối nguy hiểm riêng. Mối nguy hiểm đáng sợ nhất trong số tất cả những mối nguy hiểm có thể xảy ra ở đấy: bên cạnh đàn cừu là những con người, những kẻ vừa là Chúa Trời vừa là nô lệ của bầy cừu, những kẻ muốn sống nhưng lại không cho loài khác sống, đặc biệt là những ai không phụ thuộc vào họ và thích được tự do. Con người! Con người! Họ thật ghê gớm như Chúa Trời vậy! Họ cũng săn bắt lũ xaigắc của đồng cỏ Môiuncumư mênh mông. Trước kia, họ xuất hiện trên mình ngựa, mặc quần áo da thú, trang bị bằng cung tên. Sau này họ xuất hiện với những khẩu súng nổ vang, vừa hò hét vừa phi ngựa hết nơi này đến nơi nọ, – còn lũ xaigắc thì chạy nườm nượp hết phía này đến phía khác – tha hồ mà lùng chúng trong những cánh rừng cây muối đen. Nhưng rồi, đến lúc những con-người-Chúa-Trời ấy bắt đầu tổ chức những cuộc săn lùng bằng xe ôtô nhằm làm cho chúng phải kiệt sức vì mệt mỏi, hệt như lũ sói vẫn làm, lũ xaigắc quỵ ngã và họ vừa ngồi trên xe vừa bắn giết. Tiếp đấy, họ sử dụng máy bay lên thẳng. Lúc đầu, họ từ trên trời quan sát các bầy xaigắc trên thảo nguyên rồi bao vây chúng trong những toạ độ đã định sẵn. Những tay xạ thủ dưới mặt đất thì phóng vun vút khắp những vùng đất bằng với tốc độ một trăm kilômet giờ hoặc hơn thế nữa để lũ xaigắc không kịp ẩn nấp. Máy bay lên thẳng thì từ trên cao hiệu chỉnh mục tiêu và hướng săn đuổi. Ôtô, máy bay lên thẳng, súng trường cao tốc… – và thế là cuộc sống ở đồng cỏ Môiuncumư bị lộn nhào hết lên. Con sói cái Acbara mắt xanh còn chưa thay lông và con sói chồng tương lai nó là Tastrainar mới nhỉnh hơn nó một chút, thì chúng đã đến lúc phải làm quen với những cuộc săn đuổi lớn. Lúc đầu, chúng không theo kịp, chúng xé xác những con sơn dương đã gục ngã và giết chết những con nào chưa chết hẳn. Nhưng dần dần, về sức lực và sức chịu đựng chúng đã trội hơn nhiều con sói từng trải, nhất là những con sói đang về già. Nếu như mọi việc đều diễn ra theo qui luật tự nhiên thì chỉ ít lâu nữa là chúng sẽ đứng đầu cả bầy sói. Nhưng tình hình lại ngoặt theo chiều hướng khác… Năm này không giống năm khác. Vào mùa xuân năm đó, các bầy xaigắc sinh đẻ đặc biệt nhiều, không ít con cái còn sinh đôi nữa, bởi vì mùa thu trước, trong thời gian săn đuổi, lớp cỏ khô đã hơi lên xanh lại sau một vài trận mưa tầm tã vào lúc tiết trời ấm áp. Thức ăn thừa thãi, do đó tỉ lệ sinh đẻ tăng lên. Trong thời gian sinh đẻ, lũ xaigắc ngay từ đầu xuân đã đi đến những vùng cát lớn không có tuyết ở mãi sâu trong đồng cỏ Môiuncumư, nơi chó sói không dễ dàng tới được. Mà săn đuổi lũ Xaigắc trên các cồn cát là một việc vô vọng. Trên các cồn cát thì chó sói không thể đuổi kịp lũ xaigắc được. Để bù lại, chó sói thường sống no đủ vào mùa thu và mùa đông. Khi việc di cư theo mùa của động vật khiến những vùng nửa sa mạc và thảo nguyên đầy ắp những bầy xaigắc đông vô kể, đó là lúc Chúa hậu đãi loài sói. Còn về mùa hè, đặc biệt vào thời tiết nóng nực, chó sói thường không ưa động chạm đến xaigắc bởi vì đã có đủ một loại con mồi khác, dễ săn đuổi hơn, là ngân thử. Vô số ngân thử lang thang khắp thảo nguyên để bù đắp lại những gì chúng đã trượt mất vào thời kỳ ngủ đông. Trong mùa hè, chúng phải kịp làm tất cả những gì mà các thú vật khác đã làm trong một năm trời. Chính vì thế mà chúng hối hả xục xạo khắp nơi, không thèm để ý đến nguy hiểm. Vậy tại sao lại không săn bắt kia chứ – bởi vì cái gì cũng có giờ phút của nó, mà về mùa đông thì không thể săn bắt kia mà, chúng không hề xuất hiện. Lại còn các loại thú nhỏ và chim chóc – đặc biệt là gà gô – dùng làm thức ăn cho sói vào những tháng hè. Nhưng việc kiếm ăn chủ yếu – những cuộc săn đuổi rộng lớn lũ xaigắc – là vào mùa thu và kéo dài từ mùa thu cho đến tận cuối đông. Lại một lần nữa là cái gì cũng có giờ phút của nó, trong đó thể hiện một sự hợp lý riêng, do thiên nhiên ban cho, của vòng quay cuộc đời trong đồng cỏ. Chỉ thiên tai và con người mới có thể phá vỡ quá trình tự lâu đời này của tình hình ở Môiuncumư.   Mời các bạn đón đọc Đoạn Đầu Đài của tác giả Tchinguiz Aitmatov,

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Phép Màu Tình Yêu
Tiểu thư Johanna kết hôn với Nam tước Raulf khi chỉ mới niên thiếu. Cuộc hôn nhân không tình yêu khiến nàng luôn bị Raulf hành hạ, và lúc gã qua đời, nàng thề sẽ chẳng bao giờ kết hôn lần nữa. Nhưng Đức vua lại yêu cầu nàng tái hôn với một người do ông ta sắp đặt, Johanna có vẻ ưng thuận... cho tới khi anh trai thuyết phục nàng kết hôn với bạn anh, lãnh chúa người Scot điển trai Gabriel MacBain. Ban đầu, nàng vô cùng e sợ người chồng cao ngạo và nóng nảy ấy, nhưng khi nhận được sự quan tâm của Gabriel cũng như cùng hắn chia sẻ những niềm vui tuyệt vời, nàng dần hoài nghi rằng mình đã phải lòng gã chiến binh này. Toàn bộ thị tộc ở Cao nguyên rõ ràng cũng sớm nhận ra lãnh chúa của họ đã hoàn toàn đầu hàng trước tiếng gọi trái tim. Song âm mưu tàn độc của Đức vua cùng tay sai trong cuộc ganh đua quyền lực lại đe dọa sẽ cướp mất nàng khỏi tay Gabriel và hủy hoại người đàn ông mà tình yêu của hắn có ý nghĩa với Johanna hơn những gì nàng hằng mơ... Liệu sóng gió có khiến họ rời xa nhau? Liệu tình yêu thương có thể bù đắp cho những nỗi đau và mất mát của mỗi người? *** Đôi điều về tác giả: Julie Garwood là một tác giả người Mỹ khá thành công ở thể loại tiểu thuyết lãng mạn với hơn 27 đầu sách, 35 triệu bản in được phát hành trên khắp thế giới. Các tác phẩm của Julie thường xuyên góp mặt trong danh sách best-seller của New York Times. Julie viết cả tiểu thuyết lịch sử - lãng mạn lẫn hiện đại lãng mạn pha trộn sự hồi hộp, gay cấn. Bên cạnh Gentle warrior (Chiến binh nhân từ); A girl named summer (Cô nàng mùa hè); Prince Charming (Hoàng tử trong mơ); các series: Crown's Spies (Những chàng điệp viên hoàng gia); Lairds' Brides (Những nàng dâu quý tộc); Highlands' Lairds (Những quý tộc miền cao nguyên)...The Secret (Điều bí mật) là một trong những tác phẩm xuất sắc của Julie Garwood. Sách đã xuất bản và dịch tại Việt nam: Món Quà Tình Yêu Lâu Đài Hạnh Phúc Thiên Thần Hộ Mệnh Danh Dự Huy Hoàng Cô Nàng Sư Tử Rebellious Desire Kẻ Phá Đám Điều Bí Mật Sizzle Người Đàn Ông Lý Tưởng Shadow Music Khát Vọng Nổi Loạn Âm Điệu Bóng Đêm Vì Những Đóa Hồng - Julie Garwood Phép Màu Tình Yêu ... Mời các bạn mượn đọc sách Phép Màu Tình Yêu của tác giả Julie Garwood.
Nơi Bầu Trời Và Đại Dương Gặp Gỡ
Một chuyện tình đẹp khiến bạn phải tin vào định mệnh. Những người yêu nhau nhất định sẽ quay về với nhau. Hơn 1 triệu bản đã bán ra ở Nhật – trở thành cuốn sách được các cặp đôi yêu nhau truyền tay như một món quà ý nghĩa cho buổi hẹn hò đầu tiên. Cuốn sách là câu chuyện kể về cuộc đời của Konoha Kakehashi - một nhà thiết kế đồ họa tự do, 32 tuổi. Một ngày nọ cô nhận được lời mời vẽ tranh minh họa cho một cuốn sách thiếu nhi sắp ra mắt của Yui Igarashi, bút danh Arashi từ nhà xuất bản. Theo lời kể của người biên tập viên trẻ tuổi, Arashi đang thực hiện một chuyến hành trình ra biển xa, nhưng anh ta đặc biệt chỉ định Konoha là người vẽ tranh minh họa cho những câu chuyện của mình. Konoha và Arashi đã chung sống với nhau cách đây 5 năm, và chẳng có ngày nào trôi qua mà cô không nghĩ về anh. Họ gặp gỡ khi vừa tròn 13 tuổi, và đều là nạn nhân chịu ảnh hưởng của những gia đình có vấn đề. Konoha đã chẳng thể đến trường vì bị bắt nạt, còn Arashi được tách khỏi cha mẹ và chuyển đến sống với họ hàng. Họ sớm bị người kia thu hút và đã dành cho nhau nụ hôn đầu tiên. Mơ ước của Arashi là trở thành nhà văn. Cậu từng hứa sẽ giúp đỡ Konoha khi cô bé cảm thấy khó khăn. Họ bắt đầu ở bên nhau vào những năm đầu tuổi 20, khi Konoha trở thành người vẽ tranh minh họa tiềm năng và Arashi bắt đầu sự nghiệp viết lách của mình. Họ sớm phải lòng nhau và chuyển về sống chung. Khi vừa hoàn thành xong bản thảo mà Arashi đã dốc hết trái tim và linh hồn mình, anh gửi đến nhà xuất bản với đầy hi vọng, để rồi chỉ nhận lại được sự từ chối phũ phàng. Sau khi đọc lời từ chối, anh biến mất một thời gian và khi trở về, giữa họ dần dần xuất hiện những rạn nứt. Một phần vì sự cứng rắn của bản thân mà Konoha rời bỏ anh. Và đã 5 năm trôi qua kể từ ngày đó. Bản thảo truyện của Arashi được gửi tới từ nước ngoài và Konoha nhận yêu cầu vẽ tranh minh họa. Qua những sự kiện trong cuốn sách, cô dần hiểu được sự cô đơn mà Arashi đã phải trải qua và những kì vọng khác lạ anh ấy dành cho tình yêu. Khi phần cuối cùng của bản thảo được gửi đến, những kết nối từ Arashi biến mất dần. Tấm bưu thiếp cuối cùng anh gửi là một manh mối, và cô đã đến Ireland để tìm anh. Hai người họ cuối cùng cũng gặp lại nhau ở nơi bầu trời và đại dương gặp gỡ. Đây là câu chuyện về một người đàn ông đã phải sống mà chịu đựng sự cô đơn tột cùng, và người phụ nữ tuyệt vọng tìm mọi cách cứu rỗi anh ta, và tình yêu họ dành cho nhau đã vượt qua cả không gian và thời gian. *** REVIEW SÁCH: NƠI BẦU TRỜI VÀ ĐẠI DƯƠNG GẶP GỠ Nội dung: là câu chuyện tình yêu giữa 1 cặp đôi ( có thể gọi là thanh mai trúc mã ) được đan xen hài hoà bởi giữa hiện tại và những mảnh kí ức, có niềm vui, có thất vọng, có êm đềm và cũng có chia xa. Ngoài ra, các cậu còn được khuyến mãi thêm 1 câu chuyện đồng thoại nữa, tất nhiên là có tương đồng với cốt truyện chính. Nhận xét của tớ: hẳn là với các cậu mọt sách, không còn quá xa lạ với nền văn học Nhật bản với Higashino Keino - trùm trình thám hay những tác phẩm về trường phái siêu thực của Haruki Murakami.  Tác phẩm NƠI BẦU TRỜI VÀ ĐẠI DƯƠNG GẶP GỠ của nữ nhà văn Rui Kodemari cũng sẽ thân thuộc với các bạn bởi giọng văn đặc trưng của người Nhật, nhưng ở Rui, có 1 điều gì đó rất khác. Những câu từ nhẹ nhàng, mềm mại nhưng không quá hoa mỹ xuất hiện ngay từ khi tớ lật ( tiếp theo có khi là các cậu ) trang đầu tiên.  Những trang sách chỉn chu gợi mở câu chuyện tình thực tế, nhưng cũng có chút mơ mộng để khiến chúng ta tin vào cái thứ trừu tượng nhất trên cuộc đời này - tình yêu. Những người yêu nhau rồi sẽ trở về với nhau, sau khi đọc xong tác phẩm này, đọng lại trong tớ là chân lý này.  Bằng cách kể lại bằng lời của bé Lá, tác giả cho chúng ta thấy trong tác phẩm này không chỉ có tình yêu, còn có tình cảm đặc biệt giữa bé Lá và cô con gái đặc biệt Nanoko, là tình chị em giữa bé Lá và người chị kính mến, tình cảm của bé Lá dành cho chậu thanh anh ( hay cũng chính là dành cho Bão) À, nãy mình có nhắc về tác giả khuyến mãi cho tụi mình 1 câu chuyện. Đó là "Mèo ăn vụng và bác du mục", là tác phẩm đồng thoại của Bão sáng tác, là lời hứa của anh dành cho bé Lá, nghe thì không liên quan lắm tới cốt truyện chính, nhưng lại là ẩn dụ cho mối quan hệ giữa 2 nhân vật chính. Những chương bản thảo thấm đầy những kỷ niệm cũ của Lá và Bão, ngọn đồi nơi bác du mục và Mèo ăn vụng cùng nhau đi qua là ngọn đồi đằng sau Học viện cũ, những món đồ bị đánh cắp, sự tự do và cô độc, điều đáng trân quý, từng thứ từng thứ một tạo nên câu chuyện mà tớ chắc chắn là lôi cuốn hơn bất kì tiểu thuyết lãng mạn nào tớ đã từng đọc trước đây. Motif của tác phẩm này mặc dù không quá mới mẻ, nhưng các cậu cứ thử đọc đi nhé, đảm bảo tác phẩm này sẽ mang lại cho cậu một nguồn năng lực tích cực và niềm tin vào real love.  Bởi tác phẩm này có nội dung khá liên kết và cuốn hút, nên tớ hạn chế việc spoil tác phẩm, tránh việc ảnh hưởng tới cảm giác của các cậu khi định đọc cuốn này, chỉ nói nhiều về cảm nghĩ của tớ thôi, mọi người thông cảm nhé. *** Tìm lại nhau ở Nơi bầu trời và đại dương gặp gỡ    Linh Đồng Có một vài khoảnh khắc quý giá chỉ đến một lần duy nhất trong đời, cũng như có những người chỉ một lần gặp gỡ nhưng lại mãi chẳng thể quên. Trong Nơi bầu trời và đại dương gặp gỡ, chúng ta có một mối tình, có một đoạn nhân duyên, có mảnh ký ức còn kẹt lại theo năm tháng và có một câu chuyện còn dở dang. Nét văn nhẹ nhàng tạo ấn tượng trong Nơi bầu trời và đại dương gặp gỡ Văn học Nhật Bản với những nét độc đáo và lối diễn đạt đặc trưng từ lâu đã dành được không ít tình cảm của độc giả tại Việt Nam. Những người yêu sách đã không còn xa lạ gì những cái tên như Haruki Murakami, với những tác phẩm thiên về trường phái logic siêu thực, Higashino Keigo – Ông hoàng truyện trinh thám, hay Ichikawa Takuji và những câu chuyện tình yêu bình dị mà sâu sắc. Tác phẩm Nơi bầu trời và đại dương gặp gỡ của nữ nhà văn Rui Kodemari là một trong những tựa sách mới trên kệ các tác phẩm văn học Nhật tiêu biểu. Người đọc dễ dàng nhận ra giọng văn quen thuộc của những nhà văn Nhật Bản nhưng lại vô cùng khác lạ theo cách riêng của Rui Kodemari. Những câu từ nhẹ nhàng, không hề cầu kì hoa mĩ xuất hiện ngay từ trang văn đầu tiên. bìa sách nơi bầu trời và đại dương gặp gỡ  Trong tác phẩm chúng ta có một mối tình, có một đoạn nhân duyên, có mảnh ký ức còn kẹt lại theo năm tháng. Nơi bầu trời và đại dương gặp gỡ gây ấn tượng ngay từ cái tên của nó. Cuốn sách giống như đã đưa người đọc bước đến một nơi chốn hoàn toàn khác lạ, ngắm nhìn những mảnh đời ở một nơi xa tít tắp và va vào những cung bậc cảm xúc khi thì yên ả như rừng cây lặng gió, khi thì dồn dập như những đợt sóng biển. Để rồi từ lời đề đầy vẻ thu hút riêng dị, những trang sách chỉn chu dần mở ra câu chuyện tình đầy đẹp đẽ, có chút mơ mộng, có thực tể, để khiến chúng ta tin vào định mệnh, tin vào tình yêu, tin những người yêu nhau rồi sẽ quay về với nhau. Konoha Kakehashi – Một nhà thiết kế đồ hoạ tự do, ba mươi hai tuổi, có một cuộc sống bình thường bên cô con gái nuôi Nanako. Vào một ngày nọ, cô nhận được lời vẽ tranh minh hoạ cho một cuốn sách thiếu nhi sắp ra mắt của Yui Igarashi, bút danh là Arashi hay còn gọi là Bão. Bão đang thực hiện một chuyến hành trình đi biển xa và anh đã đặc biệt chỉ định Konoha là người vẽ tranh minh hoạ cho câu chuyện của mình. Cả hai người đều có mối liên hệ đặc biệt với nhau kể từ lần gặp gỡ đầu tiên vào năm mười ba tuổi tại ngôi trường đặc biệt mang tên Đứa con của gió và đều là nạn nhân chịu ảnh hưởng của những gia đình có vấn đề. Konoha đã chẳng thể đến trường vì bị bắt nạt còn Bão đã sớm tách khỏi cha mẹ từ lâu và phải di chuyển đến sống với những người họ hàng rất nhiều lần. Họ sớm bị người kia thu hút và gọi nhau bằng những cái tên đặc biệt là Bão và Lá, rồi cả hai dành cho nhau nụ hôn đầu tiên. Những lời hứa đi cùng với ước mơ của Bão dần xuất hiện, anh muốn trở thành một nhà văn và hứa sẽ luôn giúp đỡ và bảo vệ Lá khi cô bé cảm thấy khó khăn. Sau mười năm mất liên lạc, họ tình cờ gặp lại nhau ở một cửa hàng ăn tiện lợi, nhà trọ của Bão và nơi làm việc của Lá chỉ cách nhau vài dãy nhà. Cả hai bắt đầu ở bên nhau vào những năm đầu tuổi hai mươi, khi Lá trở thành người vẽ tranh minh hoạ tiềm năng và Bão bắt đầu sự nghiệp viết lách của mình. Họ phải lòng nhau say đắm và chuyển về sống chung tại nhà của Bão. Những tháng ngày hạnh phúc và yên bình thể hiện sự hoà hợp trong lối suy nghĩ và tư tưởng của cả hai như thể họ thực sự sinh ra để dành cho nhau. Nhưng những sự yên bình trong tình yêu không đi cùng với sự thuận lợi trong công việc, khi những bản thảo của Bão liên tục bị từ chối, mặc dù anh luôn dành hết tâm trí cho việc viết tiểu thuyết song song với việc đi lm thêm vào đêm để trang trải cho cuộc sống. Nơi bầu trời và đại dương gặp gỡ đã đưa người đọc đến với tình yêu của Lá rồi nội tâm của Bão Lá vẫn là người ở bên động viên và ở bên Bão suốt những ngày tháng khó khăn, ngay cả khi anh cuối cùng cũng hoàn thành một bản thảo mà bản thân đã dốc hết trái tim và linh hồn mình, gửi đến nhà xuất bản với đầy hy vọng để rồi chỉ nhận lại được sự từ chối phũ phàng. Sau khi đọc lời từ chối, anh biến mất một thời gian và khi trở về, giữa cả hai dần xuất hiện sự rạn nứt. Biến cố xảy ra, Lá cứng rắn rời bỏ Bão, khoảnh khắc cô vùng chạy khỏi căn hộ của Bão cũng là lúc cô tự tay chấm dứt mọi thứ với anh và rồi năm năm đã trôi qua kể từ ngày đó. Mời các bạn mượn đọc sách Nơi Bầu Trời Và Đại Dương Gặp Gỡ - Rui Kodemari & Vương Hải Yến (dịch).
Mỗi Ngày Nhìn Lại
“Mỗi ngày nhìn lại - Everyday” là cuốn tiểu thuyết kể về một câu chuyện lãng mạn, hài hước, độc đáo về tình yêu của tuổi trẻ bán chạy nhất của trang New York Time của tác giả David Levithan được xuất bản năm 2018 do Nguyễn Lan Anh dịch.. Cuốn sách kể về nhân vật có cái tên ngắn gọn là “A” vì một lý do nào đó mà cậu phải tồn tại trong thân thể người khác, phải sống với suy nghĩ, hoàn cảnh của người ấy suốt 16 năm nay. Cho đến một ngày kia, A tỉnh dậy trong thân xác của cậu bé Justin và gặp gỡ bạn gái của cậu ta, Rhiannon. Đó là lần đầu tiên, A có cảm giác thích một ai đó, sẵn sàng vì ai đó mà phá bỏ quy tắc sống của mình. Dù sau này vẫn phải sống trên thân xác người khác, nhưng cậu vẫn cố tìm cách liên hệ với cô bạn ấy. Cô gái đầu tiên cậu muốn ở bên từ lúc mặt trời mọc đến lúc vầng trăng lên, ngày này qua ngày khác. Qua câu chuyện tác giả muốn gửi đến một thông điệp rằng: Chúng ta luôn che giấu đi bản chất của chính mình, sống với một nụ cười không hề chân thành mỗi ngày, có khác gì đang sống trong thân xác của người khác?. Đừng để mỗi ngày, bạn lại là một người khác mà hãy là chính mình để khi nhắm mắt xuôi tay vẫn có thể mỉm cười với những gì đã qua. Nếu bạn đang loay hoay trên con đường tìm kiếm bản thân hay tương lai của cuộc đời mình, hãy thử tìm đọc cuốn sách - “Mỗi ngày nhìn lại - Everyday”. *** David Levithan sinh ngày 7.9.1972 là một biên tập viên Mỹ và một tác giả gặt hái được nhiều thành công ở dòng tiểu thuyết dành cho tuổi mới lớn. Cuốn sách đầu tiên của anh-Boy Meets Boy được xuất bản năm 2003. Levithan đã viết rất nhiều tiểu thuyết có nhân vật chính là những chàng trai đồng tính mang cá tính mạnh mẽ, trong đó nổi tiếng nhất là Boy Meets Boy và Nick and Norah’s Infinite Playlist (đã được xuất bản ở Việt Nam dưới tên Tình ca cho Nick và Norah). Khi 19 tuổi, Levithan đã được nhận vào thực tập ở công ty Scholastic Corporation, tại đây anh bắt đầu viết loạt truyện The Baby-sitters Club. Levithan hiện tại vẫn đang làm việc tại Scholastic với cương vị Tổng biên tập. Levithan cũng là người sáng lập PUSH, một ấn bản của Scholastic Press dành cho thanh thiếu niên tập trung vào những tác giả mới, những phong cách mới. PUSH đã là bệ phóng cho những tác giả trẻ xuất bản sách, chẳng hạn như Patricia McCormick với quyển sách đầu tay được xuất bản vào năm 2002: Cut. Trong một cuộc phỏng vấn với Barnes & Noble, Levithan cho biết anh học cách viết một quyển sách vừa hài hước vừa xúc động từ cuốn Alexander and the Terrible, Horrible, No Good, Very Bad Day. Hiện tại anh vẫn tiếp tục làm cả hai công việc như một tác giả và biên tập viên vì “tôi rất yêu việc biên tập, chỉ sau viết mà thôi”. Tác phẩm đầu tiên của Levithan hợp tác với Rachel Cohn vào năm 2006 Nick and Norah's Infinite Playlist đã được chuyển thể trên màn ảnh rộng vào năm 2008, và cuốn tiểu thuyết Love is the Higher Law đã được nhà xuất bản Knopf Books ấn hành vào năm 2009 dành cho tất cả những độc giả trẻ. Tác phẩm tiêu biểu Tiểu thuyết Boy Meets Boy (2003) The Realm of Possibility (2004) Are We There Yet? (2005) Marly's Ghost: A Remix of Charles Dickens' A Christmas Carol, illustrated by Brian Selznick (2005) Wide Awake (2006) Love Is the Higher Law (2009) Will Grayson, Will Grayson, co-written with John Green (2010) The Lover's Dictionary (2011) Every You, Every Me (2011) Every Day (2012) Invisibility, co-written with Andrea Cremer (2013) Two Boys Kissing (2013) How They Met (2013) Viết chung với Rachel Cohn: Nick and Norah's Infinite Playlist (2006) Naomi and Ely's No Kiss List (2007) Dash & Lily's Book of Dares (2010) Viết chung với David Ozanich và Chris Van Etten: Likely Story (2008) All That Glitters (2008) Red Carpet Riot (2009) Tác phẩm đã dịch và xuất bản tại Việt Nam: Tình ca cho Nick và Norah Mỗi Ngày Nhìn Lại Một Ngày Khác ... *** #Review MỖI NGÀY NHÌN LẠI - DAVID LEVITHAN Nếu bạn cần 1 cuốn sách nhẹ nhàng, tinh tế và đẹp đẽ. Thì đây sẽ là lựa chọn hoàn hảo dành cho bạn. Nhân vật chính - A. Trò đùa số phận khiến cho cậu mỗi ngày là 1 thân xác khác nhau. Và cuộc sống của A cứ trôi qua như thế cho đến 1 ngày, cậu ở thân xác Justin - Bạn trai Rhiannon. Tưởng chừng như ngày đó cũng chỉ như bao ngày khác, A cũng chẳng ngờ rằng mình đã rơi vào tình yêu với Rhiannon. “Tôi sẽ chẳng ổn được cho đến khi em đi cùng tôi đến mọi nơi mà tôi sẽ đi phía trước.” Có chút gì đó buồn bã, có chút vì đó thật vấn vương và đẹp đẽ. Mỗi ngày lại là một thân xác khác nhau, nhưng tâm hồn ấy chỉ mãi yêu 1 cô gái. Tình yêu ấy chỉ yêu có mãi một người. Nhẹ nhàng và sâu lắng, làm người ta cứ đọc mãi, đọc mãi... muốn biết rồi tất cả sẽ đi về đâu. Nhưng rồi liệu có đi đến đâu không ? Khi số phận trớ trêu đến thế? Bản chất cuốn sách này cũng không phải đơn thuần là một câu chuyện tình vô vị. Bạn đọc xong sẽ tự hỏi bản thân rằng liệu có ai đó từng trong thân xác của mình không? Mình là ai? Mình có thật sự sống đúng với bản thân? Tác giả đã gửi gắm tâm tư, tình cảm của mình vào quyển sách, sự bồng bột, điên cuồng khi yêu, và cả những đau đớn xé lòng. A biết là chuyện tình rồi sẽ chẳng đi về đâu, cậu biết chứ. Nhưng cậu cũng chỉ muốn được ở bên Rhiannon mà thôi. Người review: KT (obook.co) *** [REVIEW] Mỗi Ngày Nhìn Lại – David Levithan Mùng 03 thì mình làm gì? Mình review sách thôi. Một quyển sách phương Tây khác mà mình đã kinh qua đầu năm mới với cốt truyện khá mới mẻ (với mình). Đây là quyển sách bán chạy nhất do tạp chí New York Times bình chọn với tựa đề “Mỗi ngày nhìn lại” của tác giả David Levithan. Thật ra không phải vì được bình chọn như thế mà mình chọn mua. Cái lí do là vì lời đề tựa ở bìa sau: “Khi tình đầu kết thúc, hầu hết mọi người cuối cùng hiểu ra còn nhiều mối tình khác sẽ đến trong đời. Họ sẽ không đi đến cùng trong tình ái. Tình yêu cũng không đi đến tận cùng với họ. Nó không bao giờ như tình đầu, nhưng sẽ tốt hơn trên nhiều cách khác nhau.” (có vẻ như đã đồng cảm) Truyện như quyển nhật ký ghi lại 41 ngày của nhân vật chính vô cùng đặc biệt. Vì sao ư? Vì đó không hẳn là một con người. Mình có thể gọi là một linh hồn bởi vì mỗi một ngày, thực thể đó lại hóa thân vào một con người. Có thể là một cô gái hoàn mỹ từ đầu đến chân, có thể là một chàng trai cao to vạm vỡ, một anh chàng mọt sách hay một cô nàng nghiện ngập. Mỗi một ngày trôi qua là một ngày thực thể đó được trải nghiệm cuộc sống của các cô cậu thiếu niên. Tuy nhiên, không phải là một thực thể vô tri vô giác bởi vì đến một ngày nọ, nó rung động trước một cô gái yêu kiều. Nó sẽ làm gì? Sẽ cố gắng bày tỏ nỗi niềm trước cô gái trong thân xác của người mà nó mượn tạm? Sẽ ra sao nếu cô gái đồng ý khi mỗi một ngày nó lại biến thành một người khác? Liệu rằng cả hai có đến được với nhau hay là một cuộc chạy trốn khỏi bàn tay của kẻ truy đuổi nó? Câu trả lời sẽ có vào ngày thứ 6034. Rung động luôn có thể xảy ra ở bất kỳ tình huống nào, nhiều khi trong những tình cảnh éo le không đỡ nổi. Thế nhưng, việc quyết định để nó nảy nở thành cây tình yêu hay từ bỏ đến nó héo mòn là do chính bản thân mình. Và đôi khi, chúng ta phải trả giá cho quyết định ấy. Không có kết quả tốt nhất hay xấu nhất, mà là phù hợp nhất. P.S: Nếu bạn mua ở Tiki thì sẽ được tặng kèm một tấm thiệp với trích dẫn trong truyện và một bookmark hình đám mây màu xám. Trích dẫn của mình khá hay, đó là: Mình tự hỏi cậu đang làm gì thế? Bạn trai cậu có đối tốt với cậu không? Bài hát cậu yêu thích là gì? Cậu có biết tớ yêu thầm cậu không? Vũ Hàn Mời các bạn mượn đọc sách Mỗi Ngày Nhìn Lại của tác giả David Levithan & Nguyễn Lan Anh (dịch).
Hạnh Ngộ Trong Bóng Tối
Mù loà, không còn ai để nương tựa, Michiru sống cô độc và lặng lẽ trong căn nhà người cha quá cố để lại - nơi đối với cô giống như một vũ trụ tăm tối, ngày qua ngày đợi chờ sinh mệnh mình hoàn toàn tan biến vào cõi đêm.  Rời bỏ gia đình nơi quê nhà để tới làm việc tại một công ty in, Akihiro không hay biết mình đã đẩy bản thân vào một cơn ác mộng. Những mối quan hệ xã hội độc hại khiến thân xác anh đau đớn và nhen vào tâm trí anh nỗi khao khát huỷ diệt tối tăm.  Thế rồi một án mạng nghiệt ngã xảy ra, xoay chuyển vòng quay số phận, kéo cô gái sống trong bóng tối và chàng trai gánh bóng tối trên lưng lại gần nhau theo một cách hội ngộ lạ lùng.  GIỚI THIỆU TÁC GIẢ:  OTSUICHI sinh năm 1978 tại Fukuoka, là một nhà văn và nhà làm phim độc lập. Otsuichi bắt đầu viết tiểu thuyết từ năm 16 tuổi. Năm 17 tuổi, anh thắng giải thưởng Văn học JUMP với tác phẩm đầu tay Natsu to hanabi to watashi no shitai (Tạm dịch: Mùa hè, pháo hoa và xác chết của tôi).  Tác phẩm:  Goth - Những Kẻ Hắc Ám - Otsuichi Zoo - Otsuichi Đồng Thoại Đen - Otsuichi Hana, Alice Và Lời Nguyện Của Linh Hồn Judas Mùa Hè, Pháo Hoa Và Xác Chết Của Tôi Hạnh Ngộ Trong Bóng Tối Calling You Mắt Đá Sắc Xanh Còn Mãi Lời Nguyền Shiraisan ... *** Hạnh ngộ trong bóng tối – Otsuichi Cuốn sách này là 1 món quà từ 1 người bạn phương xa gửi tặng, và bản thân món quà này đã phải trải qua 1 chặng đường dài đầy sóng gió mới đến đc tay t….thế nên đáng ra t đã phải đọc nó lâu rồi….nhưng cứ lần lữa mãi, vì chưa đọc truyện của Otsuichi bao giờ, mà đọc review thấy cũng nhiều ý kiến chê/ko hợp….Đến khi đọc xong (rất nhanh) mới thấy “ko thể dựa vào review mà chọn sách đc”, bởi những truyện như này là đúng gu của t luôn!!!…. Câu chuyện kể về thân phận nhỏ bé và lặng lẽ của 2 con người….một người là 1 cô gái trẻ, bị mù sau 1 tai nạn giao thông….cô ở với bố và hoàn toàn ko có kí ức về mẹ….ít lâu sau khi mất đi ánh sáng, cô mất luôn chỗ dựa tinh thần duy nhất của mình là người bố….cô còn lại 1 mình – bơ vơ – lạc lõng – chìm trong cô đơn và bóng tối….Người còn lại là 1 chàng trai – 1 kẻ bị tình nghi giết người và đang phải lẩn trốn sự truy lùng của cảnh sát….anh biết cô gái mù sống 1 mình nên đã trốn vào nhà cô….và đó là 1 quyết định mang tính bản lề của cuộc đời 2 người….việc chàng trai ở nhờ trong nhà cô gái vốn ko phải tình cờ, mà do anh chủ động, vì cô ko thể nhìn thấy, và sâu xa hơn – vì 1 lý do mà bạn đọc có thể biết khi đọc đến gần cuối truyện….nhưng dù sao thì quyết định đó đã là sự sắp đặt của số phận….1 cô gái vốn dĩ luôn an ủi bản thân rằng mất đi thị giác ko ảnh hưởng gì đến mình, vì cô luôn thích bóng tối, luôn muốn lặng lẽ tồn tại bên lề thế giới….còn chàng trai, dù mắt sáng nhưng cuộc đời cũng là chuỗi ngày tăm tối ko lối thoát, việc được ngồi yên 1 góc trong căn nhà của cô gái mù và xa lánh tất cả – xét cho cùng – cũng ko phải thử thách quá khó với anh….trong ngôi nhà u buồn, 2 con người câm lặng chìm trong bóng tối, ngắm nhìn và cảm nhận nhau qua bóng tối – đó hẳn là 1 khung cảnh giàu tính điện ảnh mà những tâm hồn lãng mạn có thể thả sức tưởng tượng những diễn biến tiếp theo….nhưng Otsuichi có lẽ ko phải người lãng mạn theo cách đó, bởi nhà văn đã kể 1 câu chuyện giàu tính hiện thực và thấm đượm buồn đau….giọng văn mới đọc có vẻ nhẹ tênh, nhưng lại mang sắc thái nặng nề, u ám, khiến ta như liên tưởng đến những nỗi sợ vu vơ thẳm sâu trong tâm hồn vậy….Không khó để hình dung ra cái kết sau sự đưa đẩy của số phận đối với 2 con người….họ chọn lựa được dựa vào nhau, để dù ko bước ra lại với ánh sáng thì họ cũng tiếp tục cùng nhau cuộn mình trong bóng tối….Hạnh ngộ trong bóng tối dù ko hẳn là 1 dạng tiểu thuyết bi kịch hóa xã hội, nhưng nhìn chung cả câu chuyện toát lên 1 nỗi buồn man mác, nỗi buồn ve vuốt tâm hồn độc giả theo từng trang viết, cho đến cái kết, dù là happy ending thì đó cũng là 1 thứ hạnh phúc trầm buồn lặng lẽ!…. T chưa đọc những truyện khác của Otsuichi để có thể đưa ra kết luận về phong cách của tác giả này, chỉ có thể nói rằng Hạnh ngộ trong bóng tối là 1 tiểu thuyết tâm lý và hiện thực xã hội hay, độc đáo và sâu sắc….không hẳn là trinh thám, ko hẳn là kinh di, tiết tấu chậm rãi, nhịp kể chuyện khoan thai, ko tạo ra tình tiết xoắn não cũng như ko phải lên gân cho rùng rợn, hung bạo..v..v..nhưng vẫn đủ khiến ta hoang mang, lo sợ, thậm chí nổi da gà!…. P/s: cám ơn bạn Phi Nhi về món quà này nhé !!! Nguyễn Thành Tiến Hạnh ngộ trong bóng tốiHẠNH NGỘ TRONG BÓNG TỐI Tác giả Otsuichi Michiru là cô gái mù mồ côi cha, sống cô đơn trong căn nhà vắng và ngại ra ngoài xã hội. Akihiro là anh chàng mắc chứng khó giao tiêp xã hội, trở thành nghi phạm giết đồng nghiệp và chạy trốn nấp trong nhà Michiru. Giữa hai con người tính vốn khép kín hình thành mối quan hệ kì lạ… Otsuchi khi viết chủ định xếp cuốn này vào dòng “trắng” là có ý hướng đến nhẹ nhàng nhằm phân biệt với mấy cuốn “đen” như Zoo, Goth. Cuốn này gần như chỉ thiên về tâm lý, án mạng chỉ đóng vai trò xúc tác. Truyện mỏng không có nhiều tình tiết, được ưu điểm văn phong tác giả miêu tả tâm lý nhân vật rất tốt. Thế giới quan của người mù hay những người khó giao tiếp xã hội miêu tả chân thực. Kết không bất ngờ nhưng khá nhân văn. Fan trinh thám kinh dị có thể thất vọng nhưng nếu đổi vị thì khá ổn. Chấm 7.25-7.5/10 “Cuộc đời con người tồn tại vì điều gì?” Câu hỏi luôn cứ vang vọng trong đầu của Michiru- một cô gái khiếm thị sống một mình trong căn nhà nhỏ. Không mục tiêu, không lý tưởng sống, cô muốn một cuộc sống khép kín trong bốn bức tường, muốn chìm dần vào màu đen của bóng tối. Akihiro- chàng trai tự đẩy mình vào những cơn ác mộng, nỗi sợ nơi công sở, mối quan hệ độc hại với đồng nghiệp và cuộc sống xa gia đình khiến anh trở nên bức bối, nhen nhóm những khát khao hủy diệt tối tăm. Và rồi một vụ án mạng xảy ra, kéo hai người lại với nhau một cách hết sức hội ngộ và lạ lùng… . So với những tác phẩm khác của Otsuichi đã xuất bản ở VN thì mình rất thích cuốn này. Thích cách biểu lộ của các nhân vật, thích cách kết nối lẫn nhau trong những hoàn cảnh “tình cờ”, thích giọng văn của tác giả: không đau thương hay bi đát mà khắc khoải canh cánh trong lòng. Không mang màu sắc kinh dị hay man rợ như những cuốn khác, “Hạnh ngộ trong bóng tối” là một câu chuyện nhẹ nhàng, khắc họa rõ nét quá trình thay đổi về diễn biến tâm lý của nhân vật nên vô tình đưa đến sự đồng cảm sâu sắc với người đọc. Mặc dù truyện thiên về tâm lý nhiều nhưng đọc không bị dài dòng hay nhàm chán vì đúng với một cuốn trinh thám- vẫn có án mạng, nạn nhân, hung thủ, và plot twist. … Mình nghĩ “Hạnh ngộ trong bóng tối” là một cuốn sách nhiều cảm xúc và đáng đọc, một tác phẩm xứng đáng bổ sung vào bộ sưu tập sách của fan Otsuichi ạ. Thảo Nhi *** REVIEW “HẠNH NGỘ TRONG BÓNG TỐI” – OTSUICHI Rate: 5/5  “Anh và cô chỉ cùng nhau thử tồn tại vụng về. Nhưng trong khi cùng tồn tại, họ đã âm thầm dạy cho nhau biết, sự tồn tại của một người xa lạ không phải chỉ toàn đem tới tổn thương.” ___ Trong đêm tối thăm thẳm, hai con người xa lạ lại cảm nhận rõ rệt sự hiện diện của nhau. Cùng nhau bấu víu, dựa dẫm, nương nhờ hơi ấm, mà không cần dùng những mỹ từ cầu kỳ diễn tả, không cần dùng đôi mắt sáng nhìn thấu thế gian. Chỉ im lặng, kề cạnh, từng thời khắc trôi qua như thể người và tôi, tôi và người sinh ra là để dành cho nhau. Sau một tai nạn giao thông, cô gái Michiru bé nhỏ dần mất đi thị lực, mẹ bỏ đi khi cô còn rất nhỏ. Chỗ dựa duy nhất là bố cô, nhưng ông cũng mất không lâu sau đó vì một cơn bạo bệnh. Michiru tiếp tục chọn sống cô lập tại ngôi nhà cô vẫn hằng ngày ở. Nỗi cô đơn xâm chiếm lấy cô, bóng tối bao vây căn nhà không phải thứ đáng sợ, thứ bóng tối đáng sợ thật sự, nó đang nằm chui rúc trong trái tim mỏng manh của cô gái Michiru yếu đuối. Dù Michiru vẫn còn một cô bạn thân Kazue, rảnh tay là sang giúp đỡ cô. Nhưng điều đó vẫn không thể nào xua tan đi nỗi buồn thương bủa vây lấy cô. Dáng hình lặng lẽ sống qua ngày của Michiru trong căn nhà hiu quạnh, đã làm tim mình đau nhói, không khỏi xót xa. Akihiro, nỗi sợ hãi, lo lắng mỗi khi giao tiếp với ai đó, càng kéo anh ra xa khỏi các mối quan hệ. Những áp lực công việc, cuộc sống đè nặng lên vai Akihiro, không bạn bè thân thích, sự xa cách với gia đình,… bị bức ép đến cùng cực, Akihiro đã không kiểm soát được hành vi của mình, cùng nỗi hận thù sâu sắc để rồi anh trót phạm phải tội lỗi. Và cuộc trốn chạy của Akihiro bắt đầu, anh đã lựa chọn núp trong nhà cô gái Michiru bé nhỏ. Càng không ngờ, số phận kỳ lạ lại đưa đẩy hai người họ lại gần nhau hơn, cùng trải qua những tháng ngày lặng im yên bình. Cùng đồng hành với nhau, san sẻ cảm xúc đau đớn, tuyệt vọng sau bao đau thương vụn vỡ. Và họ còn phải bước đi trên hành trình đầy gian nan – đi tìm ý nghĩa sống đích thực của đời mình. “Hạnh ngộ trong bóng tối” là những khắc khoải đăm chiêu suy nghĩ, là những cái chạm nhẹ vỗ về. Mạch truyện không dồn dập, vồn vã, nó cứ trôi đi vì nó cần tồn tại trong bóng tối. Bóng tối đầy tĩnh lặng, đơn độc, chậm rãi tiến sâu vào cõi lòng khép nép, giấu mình giữa muôn vàn tổn thương. Với “Hạnh ngộ trong bóng tối”, Otsuichi chỉ đơn thuần viết lên một câu chuyện làm độc giả xốn xang, nghẹn đắng cõi lòng. Tâm lý nhân vật theo mình miêu tả có chiều sâu, việc khắc hoạ, trau chuốt bối cảnh xoay quanh câu chuyện, đã phần nào tô đậm cái không khí ảm đạm, u sầu ấy. Rồi từ từ trong đó, len lỏi những tia ánh sáng nhen nhóm, làm lòng người nguội lạnh cũng cảm thấy rung động, ấm áp. Review của độc giả Van Do – Nhã Nam reading club Mời các bạn mượn đọc sách Hạnh Ngộ Trong Bóng Tối của tác giả Otsuichi & Chuông Lá (dịch).