Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đại Nam Dị Truyện

Năm Cảnh Hưng thứ bốn mươi ba, huyện Cốc Dương, trấn Sơn Tây, đêm rằm tháng Bảy. Một gã phù thủy đang lập trận thu nạp âm binh giữa bãi chôn người. Phạm Đình Quyết, dòng dõi của một gia đình chín đời làm nghề khâm liệm đã vô tình chứng kiến cảnh tượng kinh dị này. Từ đây, hắn bắt đầu bước chân vào một thế giới chưa từng biết. Hắn dần dần khám phá ra bí mật của gia đình mình. Và thân phận thực sự của hắn, một Lạc Vu Điện Súy của Trấn Quốc Hội, nơi tập hợp những phù thủy cao tay, những nhà huyền thuật xuất sắc đang âm thầm bảo vệ Đông Kinh trước sự tấn công của giáo phái Hàng Long tà đạo từ ngoại bang. Một câu chuyện về thế giới của phù thủy, vong hồn, bùa ngải, huyền thuật, tà thuật. Kinh dị, huyền bí, li kỳ, nhưng cũng đầy hào sảng. *** Hắn đã vượt qua ngôi làng ấy. Ngôi làng mà người ta gọi là ngôi làng ma. Hắn đã vượt qua nghĩa địa ấy. Nghĩa địa của ngôi làng ma. Bây giờ hắn đứng trước một rặng tre lớn. Trên khuôn mặt hắn, mồ hôi chảy thành từng hàng, thậm chí ngay cả trong cái không khí lạnh lẽo này. Khuôn mặt ấy, cái khuôn mặt nhợt nhạt vì vừa trải qua một trận chiến mà trước khi dấn thân vào, hắn cũng không thể tin chắc mình có thể vượt qua hay không, bấy giờ có chút co giật. Cả đời hắn xuất hiện hai cơn co giật như thế, lần đầu tiên là vào một đêm mưa. Một ánh chớp lóe lên, kéo dài trên bầu trời. Mặc dù đã chuẩn bị trước, nhưng hắn vẫn giật mình khi tiếng sấm vang lên sau đó vài khoảnh khác. Hắn đã bật chăn, vụt dậy, đẩy cửa chạy sang phòng bố mẹ hắn. Thật lạ, trong căn phòng, đèn vẫn sáng. Hẳn là đã khuya lắm rồi, nhưng đèn vẫn sáng. Cơn tò mò làm hắn không bước vào ngay mà ghé mắt qua cửa để nhìn. Hắn thấy bố hắn đang ngồi ngay ngắn trên ghế, tay cầm một chiếc thìa, xúc ăn một vật gì đó. Một chậu cây cảnh đặt trong phòng che khuất món ăn của bố hắn, món ăn mà cứ nhìn theo cách ăn của bố hắn thì hẳn là ngon lành lắm. Khi ấy hắn đẩy cửa vào, toan làm mặt giận với bố vì không cho mình ăn cùng. Khi ấy, hắn thấy món ăn khoái khẩu của bố hắn. Đó là một cái đầu người! Trên bàn, một cái đầu người được đặt ngay ngắn trên đĩa. Phần đỉnh của cái đầu bị cắt phạt đi nhưng không quá sâu, như thể nếu cắt sâu quá thì “thức ăn” sẽ bị rớt ra vậy. Hắn có thể thấy được cái cán thìa nhô lên từ cái lỗ ấy. Như thể khi ăn xong người ta không đặt thìa xuống mâm mà đặt vào trong bát vậy. Khuôn mặt đờ đẫn của người chết không hề vương chút máu nào, hẳn là người ta đã rửa sạch trước khi sử dụng. Nhưng trên khuôn mặt ấy, ánh mắt trợn ngược của người chết không được vuốt mắt cho thấy nỗi hãi hùng của những giây phút cuối cùng khi sống. Cái miệng há hốc càng xác nhận cho sự kinh hãi ấy. Có cái bớt nhỏ trên trán người chết. Cái bớt nhỏ này, lại tô điểm cho sự kinh hoàng của hắn càng trở nên kinh hoàng hơn. Cái bớt xanh nhỏ bé này, là của mẹ hắn! Hiển nhiên, bố hắn khi nãy đã xúc lấy não của mẹ hắn mà ăn. Năm thìa! Bố hắn ăn toàn bộ bộ não của mẹ hắn chỉ trong năm thìa. Khi ấy, hắn mới năm tuổi. Năm thìa, hắn nhớ rất rõ, bởi từng chi tiết của bữa ăn diễn ra trong đầu hắn một cách tỉ mỉ đến hàng ngàn lần. Tận đến bây giờ, mỗi khi thức giấc, hắn vẫn có thói quen lẩm bẩm đếm từng thìa… Lần thứ hai, khi cơ mặt hắn co giật, chính là bây giờ. Trên đùi trái của hắn, máu đã ướt đẫm đến tận đôi giày vải. Hắn hiểu, nhờ vết thương chí mạng ấy, mà hắn sống sót. Hắn lê từng bước chân nặng nhọc vào bên trong lũy tre tối tăm. Có một tiếng hát ru văng vẳng đâu đó… Phía trên cái gò đất cao chưa đến hai trượng này, một cây đa khổng lồ đen đúa trong đêm đầy những rễ đâm từ trên cao xuống đất như một con quái thứ đang tìm cách chui xuống đất. Có một ngôi nhà nhỏ nằm lọt trong những móng vuốt ấy. Ngôi nhà sáng đèn. Cái thứ ánh sáng phát ra từ ngôi nhà nhỏ này quá mỏng manh yếu ớt so với bóng tối hùng vĩ bao trùm lấy nó, thành ra, nó chỉ đủ sức cho thấy những rặng tre đung đưa một cách ma quái khắp nơi xung quanh ngôi nhà Hắn bước chậm rãi đến trước cửa, toan đẩy ra. Chợt bên trong có tiếng nói yếu ớt vọng ra: – Hồ Nguyên Tấn, ngươi cũng có thể vượt qua “mê hồn địa” của ta thực ư? Hồ Nguyên Tấn lại đáp: – Tại hạ có uống một viên “đoạn trường[1] tễ”. Có tiếng cười nhạt bên trong nhà. – Chỉ có thế thôi sao? Hồ Nguyên Tấn bấy giờ đáp: – Tại hạ… Tại hạ… phải tự đâm vào đùi mình, chân bên phải, hẳn là… thành tật rồi. Tấn lại nhói đau, trên đùi hắn, con dao nhọn vẫn xuyên ngang qua đùi, khiến cho mỗi khi cử động, hắn đều cảm thấy đau thấu tâm can. Máu vẫn không ngừng rỉ ra trên đôi dao ấy. Trong nhà vang lên một tràng cười lớn, tuy yếu ớt nhưng cực kỳ ma quái, một tiếng nói cất lên: – Hay lắm, uống thuốc độc để cơn đau đớn giúp ngươi được tỉnh táo hơn, đến khi không chịu được thì tự đâm vào chân mình để cả hai cơn đau cùng hợp lực khống chế sự mê muội, từ đó thoát qua được “mê hồn địa” của ta. Cái nghĩa địa này, không dùng được nữa. Nói rồi tiếng ở trong nhà bật lên một tràng cười sảng khoái, như thể vừa được xem một vở tuồng hay vậy. – Ngươi đã mất công như thế, để ta cho ngươi xem cái ngươi vất vả đi tìm. Ngươi hãy vào đây… Hồ Nguyên Tấn nghe nói thế thì hít một hơi rất sâu, đẩy của bước vào. Trong nhà, tất cả mọi vật dường như đều được làm từ gỗ, một cái ban thờ lớn chiếm đến nửa gian nhà, một cái sập gụ lớn bóng lộn chắc nịch, bên trái có một tủ sách lớn với vô số sách sắp đầy, một bộ bàn ghế mà trên bàn vẫn còn bày một ấm trà có lẽ mới pha vì vẫn còn có thể thấy mùi thơm ngào ngạt và bốc khói từ ấm, tất cả đều được làm bằng gỗ, được khảm ốc rất cầu kỳ và tinh xảo nhưng vẫn tránh được sự diêm dúa dễ thấy ở đồ khảm ốc. Mọi đồ vật được sắp xếp rất gọn gàng, ngăn nắp và sạch sẽ, chắc hẵn vẫn được thường xuyên lau dọn tỷ mỉ. Phía bên phải ngôi nhà có một cánh cửa nhỏ ngăn giữa hai phòng. “cạch” một tiếng, Tấn thấy cánh cửa này mở ra, để lộ ra bên trong một căn phòng hẳn cũng chỉ thắp một ngọn nến trong đó. Bóng đen vừa mở cửa đứng nguyên ở đó như mời hắn vào. Trống ngực hắn đập thình thịch, nhưng đích đã ở rất gần làm tâm trí hắn nhộn nhạo. Hắn bước tới gần cánh cửa, từ đây hắn có thể thấy rõ hơn bóng đen đứng đó. Đấy là một dáng hình phụ nữ mềm mại, yểu điệu nhưng hơi gầy gò, đầu nàng hơi cúi xuống đúng như cung cách của một người dưới, mái tóc người này không búi lên như những người phụ nữ Đại Nam thời ấy vẫn làm, mà xõa tóc che đi phần lớn khuôn mặt. Mặc dù thân hình người này tao nhã nhưng khi đến gần, hắn có thể thấy rõ hơn nước da nhợt nhạt đến xanh xao của nàng. Hắn biết nàng là ai. Đột nhiên nàng ngẩng cao đầu, để lộ bộ mặt xương xẩu và đôi mắt mở to, đôi mắt này thâm quầng mà đục ngàu máu rất hung tợn, nó không hề có lòng đen mà chỉ dày đặc những tia máu kết thành một màu đỏ thẫm cho cả đôi mắt. Trên gương mặt ấy, đôi môi cũng tái ngắt đi đến thâm đen như vừa đi giữa trời lạnh. Hàm răng đều đặn như những hạt lựu đỏ au những máu… Hiển nhiên, đó là một ma nữ. Ma nữ này vùng lên toan nhảy xổ vào Tấn. Tấn bình thản nhìn nó. Ngay lúc này phía bên trong có tiếng quát: – Mai con, đừng làm thế, không ích gì đâu. Ma nữ nghe thấy thế lại thôi không nhảy vào hắn nữa. Nó vẫn gầm ghè như một con chó bị chủ quát nhưng vẫn chỉ chực tấn công người khách lạ. Đầu ma nữ hơi cúi xuống theo lệnh người trong nhà nhưng đôi mắt vẫn hướng lên một cách giận dữ làm phần trắng trong con mắt chiếm đến quá nửa, khiến cho vẻ dữ tợn càng tăng thêm bội phần. Tấn dường như không quan tâm đến ma nữ này, thản nhiên lướt qua trước mặt nó. Nhưng ngay khoảnh khắc hắn lướt qua như thế, ma nữ liền thét “Á” một tiếng man dại, bật ngược về sau đến một trượng. Tấn không thèm quay mình lại, chỉ đưa mắt nhìn quanh căn phòng. Chợt lại có một tiếng “Á” vang lên. Nhưng đây không phải là tiếng của ma nữ, mà là tiếng của Hồ Nguyên Tấn. Dưới ánh đèn leo lét nhảy múa một cách ma quái, hắn mở to đôi mắt đến hết mức có thể. Trong chốc lát, hắn quên cả cơn đau, bởi hắn thấy một thứ kinh dị nhất từ trước đến giờ. “Thứ đó”, đang nằm trên giường! [1] Thuốc làm đứt ruột Mời các bạn đón đọc Đại Nam Dị Truyện của tác giả Phan Cuồng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chiếc vương miện của Ptolemy - Rick Riordan
Chiếc Vương Miện của Ptolemy là tập cuối trong bộ ba cuốn ngoại truyện của Biên niên sử nhà Kane, truyện cross over của bộ Các Anh hùng trên đỉnh Olympus và bộ Biên niên sử nhà Kane.   Bộ Cross over này gồm 3 cuốn:  -    Con trai của thần Sobek -    Quyền trượng của thần Serapis -    Vương miện của Ptolemy Chiếc vương miện của Ptolemy là câu chuyện kể về chuyến phiêu lưu của hai á thần Hy Lạp và hai pháp sư Ai Cập. Lần này, bốn người phải đối mặt với một tên pháp sư hùng mạnh nhất trong lịch sử, ngăn cản hắn dùng câu thần thú kết hợp giữa phép thuật Hy Lạp và Ai Cập để tự biến hắn thành một vị thần. Tác giả Rick Riordan: Rick Riordan là tác giả của các giải thưởng, tác phẩm bán chạy nhất cho bộ truyện Percy Jackson và tác phẩm ly kỳ cho hai bộ truyện Biên niên sử nhà Kane và Những anh hùng của đỉnh Olympus. Theo Rick, ý tưởng cho những câu chuyện về Percy Jackson được lấy cảm hứng từ con trai ông Haley. Nhưng có tin đồn là Trại Con Lai thực sự tồn tại, và Rick dành những mùa hè ở đó để ghi chép những chuyến phiêu lưu của các á thần trẻ tuổi. Một số người tin rằng, để tránh một sự hoảng loạn lớn trong thế giới người phàm, ông ấy phải thề với dòng sông Styx rằng câu chuyện của Percy Jackson là hư cấu. Rick sống ở Boston, Massachussetts, (ngoại trừ những mùa hè của ông trên Đồi Con Lai) với vợ và hai con trai.  
Danh pháp trong Chúa tể những chiếc Nhẫn - J. R. R. Tolkien
Tài liệu “Danh pháp trong Chúa tể những chiếc Nhẫn” (“Nomenclature of The Lord of the Rings”) do J. R. R. Tolkien biên soạn vào năm 1967 để gửi cho nhà xuất bản Đan Mạch lúc đó đang chuẩn bị bản dịch cuốn sách. Trước đó mới có các bản dịch tiếng Hà Lan (1956-7) và Thụy Điển (1959-61) ra mắt, và cách dịch tên riêng trong đó khiến ông rất không bằng lòng. Văn bản này được Allen & Unwin photo gửi cho người dịch những thứ tiếng từ đấy về sau. Khi Tolkien qua đời, con trai ông là Christopher Tolkien biên tập lại cho gần gũi với người đọc, xuất bản dưới tên gọi “Chỉ dẫn tên riêng trong Chúa tể những chiếc Nhẫn” (“Guide to the Names in the Lord of the Rings”) trong cuốn A Tolkien Compass, Jared Lobdell cb, Illinois: Open Court 1975, tr. 153-201. Đến năm 2000, Wayne G. Hammond và Christina Scull soạn lại từ tài liệu đánh máy cùng các bản thảo viết tay của Tolkien, lấy lại cách trình bày ban đầu cùng tên gọi cũ, in trong The Lord of the Rings: A Reader’s Companion, Boston: Houghton Mifflin 2005, tr. 750-82. Bản dịch này dựa theo văn bản của Hammond & Scull, có tham khảo bản của Christopher Tolkien. Những điểm không thống nhất về chính tả đã được điều chỉnh lại. Các chú dẫn gốc dựa theo Chỉ mục và số trang của Ấn bản lần thứ hai 1965, ở đây để lại theo quyển và chương. Cước chú, hoặc chú thích trong [ngoặc vuông] là của người dịch, trừ những chú thích đánh dấu HS là của Hammond và Scull. Cuối mỗi mục từ có chú cách dịch trong bản tiếng Việt. Mời các bạn đón đọc Danh pháp trong Chúa tể những chiếc Nhẫn của tác giả J. R. R. Tolkien.
Hậu Duệ Rồng - Gem Higa
Đã có thời kì khi tên vua điên khùng của loài người đi khiêu khích các Kỵ sĩ Rồng và làm nổ ra cuộc chiến tranh tàn khốc giữa hai loài, buộc Vua và Nữ hoàng phải niêm phong tất cả các cổng thông tin giữa hai thế giới. Giờ đây, trong mảnh đất đầy rẫy những hỗn loạn, một nữ thợ săn đang cố tìm hiểu về những khả năng mà cô có thể làm để đánh thức dòng máu rồng chảy trong mình, mở ra một lối thoát mới để cứu lấy cả hai vùng đất này. Liệu cô có thể giải phóng người dân vương quốc khỏi bàn tay những tên bạo chúa độc tài và ngăn giống nòi mình không bị tuyệt chủng? Hay sẽ trở thành con mồi cho những kẻ chỉ thích sử dụng sức mạnh của cô để lắp đầy lòng tham không đáy của chúng? Mời các bạn đón đọc Hậu Duệ Rồng của tác giả Gem Higa.
Dị Giới Chi Quang Não Uy Long - Thương Thiên Bạch Hạc
Một chiếc UFO đột nhiên buông xuống, mang đến một cỗ máy mô phỏng thần kỳ. Tỷ lệ chênh lệch thời gian, người ta tu luyện một giờ, ta có thể ở giả thuyết không gian trung tu luyện gấp đôi, năm lần, gấp mười lần, kéo dài vô tận thời gian tạo nên một thế hệ pháp sư vĩ đại Mời các bạn đón đọc Dị Giới Chi Quang Não Uy Long của tác giả Thương Thiên Bạch Hạc.