Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cửa Tiệm Cổ Quái - Minh Nguyệt Thính Phong

Thần tiên cũng có lúc chán sống, song muốn chết êm đẹp lại khó đến nhường nào, chẳng những vậy còn phải hy sinh nhan sắc và tôn nghiêm của một vị thần, đến giúp việc cho một cửa tiệm cổ quái... Đây là câu chuyện về một đại thần tham ăn biếng làm một lòng muốn chết, nhưng dù có làm thế nào cũng không được toại nguyện. *** Tất Phương - một vị thần chán sống nên muốn tìm cái chết. Muốn chết thì phải đốt Nến Hồn. Muốn có Nến Hồn thì phải đến tìm được Cửa Tiệm Tìm Cái Chết. Cửa Tiệm Cổ Quái của gia đình Hứa Tâm An là một trong những tiệm như thế. Thế nhưng đã mấy nghìn năm trôi qua, từ đời này truyền sang đời khác, nến hồn là vật như thế nào? Chưa ai tìm ra cũng chưa ai từng nhìn thấy nó. Đời này qua đời khác, những cửa tiệm tìm cái chết đơn thuần là phải bán nến. Kinh doanh lụi bại, đến đời Hứa Tâm An, các cửa tiệm Tìm Cái Chết chỉ còn 4/10 tiệm, lại có 2 chủ tiệm gần đây mới bị sát hại.... Chuyện gì đang xảy ra? Hứa Tâm An liệu có gặp nguy hiểm không? Vâng, muốn biết truyện diễn ra thế nào, mời các chị em đọc truyện, mình không spoil ạ. ----------- Dải phân cách nhận xét nhân vật và ưu khuyết điểm của truyện. ----------- ???? Truyện này theo mình hài là chủ yếu, yếu tố tình cảm có song vô cùng ít nhưng ít mà chất. Tuyệt đối không có H, chỉ có vài cái hun hun. ???? Trước hết xin báo cáo với các chị em là mình trước nay không đọc được truyện của Minh Nguyệt Thính Phong (ví dụ: Heo yêu diêm vương, Bài học yêu,..) vì mình thấy cái hài của Thính Phong nhạt quá, mình cười không nổi. Thế nhưng đến bộ này thì mình đã đọc được. Mặc dù có nhiều đoạn tác giả có hài hơi lố bịch, đọc không thấy buồn cười, chỉ thấy hài kéo dài nên hơi nhảm ruồi. ???? Minh Nguyệt Thính Phong tạo ra được cốt truyện khá hay, tìm Nến Hồn, đọc không chán, cũng không đoán ra được Nến Hồn ở đâu (hay tại mình ngu nhỉ =))), dễ cuốn và do hài nên đặc biệt không buồn ngủ :)). ???? Các nhân vật trong truyện. ???? 1. Tất Phương: Là một vị thần đẹp trai, siêu siêu lười, tham ăn, cực tham ăn, có mái tóc nâu đỏ? Đỏ rực? Mỗi lúc miêu tả một kiểu nên mình cũng không biết màu gì, nhưng đặc biệt là không hề giống màu tóc ở bìa truyện. Đây là điểm trừ cho bìa truyện. (Giống Cây lớn ở phương nam - nam nữ chính ở bìa truyện tuy rất đẹp nhưng khác hoàn toàn trong truyện). ???? Vì sao anh lại muốn tự sát? Anh nói rằng: Trên đời này chẳng còn chuyện gì vui thú cả, anh đã trải qua tất cả, hết thảy đều vô vị, sống đủ rồi, đủ quá rồi, thời gian ngắn ngủi mới biết trân trọng, cuộc sống vĩnh hằng không có gì để lưu luyến cả, thần sống lâu cũng lắm muộn phiền, chi bằng chết cho xong. ???? Tất Phương trong mắt Hứa Tâm An: Lười biếng, hơi vô lại, luôn tự cho mình là đúng, cũng thường tự luyến, hay dựa vào danh xưng đại thần, mặt dày, tham ăn nhưng anh ta là vị thần tốt. ???? Hứa Tâm An nói với bạn thân: "Đúng rồi đấy, nếu tham ăn, lười làm, bất lịch sự cũng coi là cá tính thì nam thần của cậu đúng là rất có cá tính." ???? Hứa Tâm An nói với Tất Phương: "Bởi vậy mới nói, trên con đường chông gai tìm tới cái chết, chướng ngại lớn nhất là sự lười biếng." ???? Trích đoạn vui 1: "Hứa Tâm An tắt nhạc nghiêm túc cảnh cáo Tất Phương phải biết chừng mực, tiệm của cô còn làm ăn buôn bán, không được phép mở nhạc, không được phép nhảy múa. Tất Phương bĩu môi, như chịu nhiều thiệt thòi lắm. Cầm mấy chậu cây và hoa tới một góc, lí nha lí nhí nói gì đó rồi âm thầm nhảy múa, đúng lúc có một vị khách bước vào, nhìn thấy cảnh tượng đó thì sợ quá chạy mất luôn. Hứa Tâm An không nhịn được nữa, một lần nữa cảnh cáo Tất Phương, không ngờ anh ta lớn tiếng chống đối đòi dẫn theo đám cây cảnh và mấy chậu hoa bỏ nhà ra đi." ???? Trích đoạn vui 2: “Nên mới nói là do cô quá hẹp hòi. Cô thấy không, một vị thần viễn cổ như tôi bị con người nhỏ bé như cô cầm chổi đuổi đánh mà tôi còn chưa nói gì, cô cấm tôi làm hết chuyện này đến chuyện kia mà tôi có than thở chi đâu.” - Tất Phương. ???? Trích đoạn vui 3: Hứa Tâm An: “Tiệm chúng ta sắp đóng cửa rồi, bị tên yêu quái ăn hết đồ rồi, sắp không xoay sở được nữa rồi cha ơi.” Tất Phương nhận xét: “Phép tu từ phóng đại của cô vận dụng quá khoa trương.” “Vị thần này, anh im miệng được không?” Hứa Tâm An nổi giận. Thần không chịu im miệng mà nói tiếp: “Hay là tối nay ăn sườn xào chua ngọt đi.” “Suốt ngày chỉ biết ăn ăn ăn, hung thủ rốt cuộc là ai, chuyện này phải điều tra thế nào, anh có manh mối gì không?” Hứa Tâm An hỏi. “Món sườn xào chua ngọt nhất định có thể kích thích linh cảm của tôi.” Thần đáp. Đúng là đồ vô liêm sỉ. Thế nhưng, sau này khi đã hiểu rõ Tất Phương, cô kết luận rằng: "Anh biết hài lòng". "Anh ta không hề yếu đuối, vì anh ta sẵn sàng liều mạng bảo vệ những bằng hữu con người của mình, anh cũng không tiêu cực mà hàng ngày đều cố gắng sống thật vui vẻ. Là do anh biết hài lòng, cuộc sống vĩnh hằng, chỉ cần anh thấy quá trình này đủ là được." ???? 2. Hứa Tâm An - Một cô nàng thiện lương, nấu ăn ngon, nhưng mắc chứng cận thị nặng, nếu không đeo kính sẽ chỉ nhìn rõ thần tiên yêu ma quỷ quái. Một cô nàng không hề hứng thú với tiệm nến chỉ muốn chuyển sang kinh doanh cafe - sách, không biết thân phận thật sự của mình. ???? Hứa Tâm An là con người, một cô nàng hết sức ngây thơ, nhưng lại tiềm tàng một cường hồn vô cùng hấp dẫn yêu ma quỷ quái. ???? Một cô nàng yêu đời, biết hài lòng với cuộc sống của mình, không bi lụy, không sướt mướt, mạnh mẽ một cách đáng học hỏi. ???? Trích đoạn 4: Tất Phương biểu lộ sự khinh thường: “Nghiệp dư thì thôi đi còn ngốc nữa. Người ta nói cô làm gì thì làm đó, sập bẫy còn tưởng mình gặp may. Sẵn tiện ra tay là coi trọng cô lắm rồi, biết chưa?” ???? 3. Dàn nhân vật phụ: Không đông lắm, góp phần tạo nên sự gay cấn và hài hước cho truyện. Để đúc kết ra rằng: Con người đều có mặt tốt mặt xấu. Đừng để dã tâm lấn át phần người. Bởi dã tâm càng lớn, tham vọng sẽ vô tận. Chính nghĩa mà không có thiện lương thì không phải chính nghĩa. ???? 4. Trích đoạn tình bể bình của cặp đôi: Trích đoạn 5: Cô hiếu kì: “Tất Phương, anh từng có vợ chưa?”  Tất Phương vô cùng bình tĩnh hỏi lại: “Cô yêu tôi rồi sao?” Hứa Tâm An cũng bình tĩnh đáp trả: “Ai thèm yêu tên thần kinh vừa muốn tìm chết vừa ham ăn chứ?” Ngừng hai giây cô bổ sung thêm một câu: “Còn lười nữa.” Trích đoạn cuối siêu dài: “Cậu hôn đại thần chưa?” “Rốt cuộc cậu muốn nói gì thế?” Cầu Tái Ngọc thao thao bất tuyệt: “Thì là, sau khi từ cõi chết trở về, chẳng lẽ cậu không suy nghĩ mình còn hối tiếc chuyện gì trong cuộc sống sao? Cậu nghĩ đi nào, cậu chưa có bạn trai, còn chưa nắm tay, chưa hôn nhau mà chết đi thì đáng tiếc biết mấy. Bây giờ tuy cậu vẫn chưa có bạn trai, nhưng lại có một nam thần siêu cấp đẹp trai bên cạnh, nếu chưa kịp hôn đã kết thúc sinh mạng tươi đẹp như hoa này, cậu không thấy tiếc sao? Mau chạy đến hôn đi nào, hôn một cái cũng đâu có thiệt thòi gì.” Không ngờ nghe cũng có lý quá nhỉ. Hứa Tâm An quay đầu muốn tìm bóng lưng của Tất Phương, không ngờ vừa quay lại đã nhìn thấy anh ta ở phía sau làm cô giật mình. Vẻ mặt Tất Phương không hề thay đổi, cúi người sát xuống gần mặt cô, Hứa Tâm An đỏ mặt, suýt chút nữa tưởng rằng Tất Phương định hôn mình, không ngờ anh ta lại giật lấy điện thoại trong tay cô: “Là tôi chịu thiệt thòi đó biết không?”, nói xong liền xoay người bỏ đi. Hứa Tâm An giận đỏ mặt, anh ta hống hách gì chứ! Nói chuyện điện thoại với Cầu Tái Ngọc xong, cô vẫn chưa nuốt trôi được cục tức này, liền đến trước mặt anh ta. Tất Phương đang ngồi một mình ngoài ban công, thấy cô đến còn hỏi: “Lại lạnh nữa sao?” Hứa Tâm An không nói gì, cúi người nâng mặt anh ta lên, trong chớp mắt hôn thật mạnh lên môi của Tất Phương rồi chạy mất. Lúc đi ngang qua phòng khách, cô còn rất bình tĩnh nói với cha: “Cha ngủ ngon nhé, con đi ngủ đây.” Cô trở về phòng với vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh, không dám quay đầu lại, nhanh chóng đóng chặt cửa. Trời ơi, hôn xong cô lại có chút hối hận, hôn nhanh quá, không có cảm giác gì hết, mùi hương của Tất Phương rất dễ chịu, môi còn mềm nữa. Hứa Tâm An đứng tựa vào cửa, có chút bối rối. Có khi nào anh ta giận không nhỉ, khi tức giận khuôn mặt của anh ta sẽ thế nào nhỉ? Có phải anh ta cũng chắn cửa phòng rồi dán giấy lên trước cửa không? Đột nhiên trước mắt cô tối sầm, Tất Phương từ trên không xuất hiện, không nói lời nào, đẩy cô dựa sát vào cửa, cúi người hôn lên môi cô. Nụ hôn của anh ta khác hẳn nụ hôn của cô, không hề nóng vội, cũng chẳng hề hời hợt. Môi anh áp chặt vào môi cô, lần này Hứa Tâm An đã có thể xác định chắc chắn rằng mùi hương trên người của Tất Phương rất dễ chịu, mùi vị của nụ hôn cũng không tệ. Tất Phương hôn đến khi Hứa Tâm An hoa mày chóng mặt mới dừng lại, tim Hứa Tâm An vẫn đập liên hồi, anh ta mỉm cười với cô: “Bây giờ cô có thể kể cho Cầu Tái Ngọc nghe rồi, tôi cũng không thiệt thòi gì. Ngủ ngon.” Sau đó anh ta đẩy cô sang một bên, mở cửa huýt sáo bước ra ngoài. Ngoài ra còn n đoạn tình bể tình ngắn xíu, nhưng dành cho các chị em muốn đọc truyện cho bất ngờ và ấm áp. Mọi bài review đăng tại Hội Nhiều Chữ là do các cá nhân trực thuộc group HNC viết. Admin không chịu trách nhiệm về nội dung bài viết. *** Ngày hôm sau Hứa Tâm An dậy từ sáng sớm, cô thấy đêm qua mình ngủ rất ngon, ăn sáng với Đổng Khê xong hai người cùng nhau đến sân bay. Hai cha con gặp nhau, cảnh tượng không những hết sức cảm động mà còn đẫm nước mắt hơn cả những bộ phim cẩu huyết ở khung giờ Vàng tám giờ tối. Cha Hứa ôm chầm con gái khóc bù lu bù loa, Hứa Tâm An vỗn dĩ đỏ hoe đôi mắt, không ngờ nhìn cha cô khóc ghê như vậy cô liền thấy trươc mắt tối đen. Thấy Đổng Khê với bộ mặt nhịn cười bên cạnh, cô lại càng thấy ái ngại vô cùng, đành vừa vỗ vào lưng cha an ủi vừa nói: “Cha tôi dễ xúc động lắm.” Cha Hứa khóc xong cũng thấy hơi bối rối, ông kéo tay con gái, lòng có rất nhiều lời muốn nói mà không biết phải bắt đầu từ đâu. Đổng Khê cười nói: “Về nhà trước đã, có gì từ từ nói.” “Đúng đó, chúng ta về nhà đi.” Hứa Tâm An khoác tay cha, vui mừng khôn xiết. “Xe của Đổng Khê đậu dưới bãi, chúng ta về nhà trước đã.” ... Mời các bạn đón đọc Cửa Tiệm Cổ Quái của tác giả Minh Nguyệt Thính Phong.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thần Võ Chiến Vương - Trương Mục Chi
Đệ nhất công tử Giang Thần Thánh Vực bị người thương phản bội mà bất hạnh ngã xuống. Linh hồn xuyên qua đến 500 năm sau, lên trên người một gã thiếu niên trùng tên trùng họ ở Cửu Thiên đại lục. Người mang Chí Tôn Thần mạch, nắm giữ vô số bí điển, Giang Thần phát thệ phải giết về Thánh Vực, tự tay đâm kẻ thù. *** Giang Thần không cho Ma thần thời gian để phản ứng, hắn hít sâu một hơi, trong miệng đột nhiên phun ra sáu cái tự đến. - Ông! Ma! Ni! Bái! Mễ! Hồng! Sáu chữ, mỗi chữ dừng lại nửa giây, không phải bất kỳ một loại nào ngôn ngữ nào trên Cửu Thiên đại lục, nghe qua cực kỳ cổ quái, nhưng lại có khí tức mênh mông và thần bí phả vào mặt. Khi niệm đến chữ Ni, trong cơ thể Giang Thần lóe lên kim quang chói mắt, chữ lớn màu vàng từ trong miệng hắn bay ra, nhằm về phía Ma thần đã kinh hãi đến mức biến sắc. - Lục tự Đại Minh chú? Làm sao có khả năng, ngươi và Phật môn có quan hệ gì? ... Mời các bạn đón đọc Thần Võ Chiến Vương của tác giả Trương Mục Chi.
Thái Cổ Thần Vương
Đồn rằng trên thiên khung của Cửu Thiên Đại Lục có chín Tinh Hà, vô số Tinh Thần, đều vì Võ Mệnh Tinh Thần. Người luyện võ đạo có thể kết nối với Tinh Thần, làm Tinh Hồn trong bản thân thức tỉnh, trở thành tu sĩ Võ Mệnh. Truyền thuyết kể, Võ tu lợi hại nhất Cửu Thiên Đại Lục, mỗi một lần đột phá cảnh giới lại có thể mở ra một Tinh Môn, từ đó câu thông với một viên Tinh Thần, cho đến trên Cửu Trọng Thiên, đều có Võ Mệnh Tinh Thần của mình, hóa thân Thái Cổ Thần Vương thông thiên triệt địa. Hàng tỉ sinh linh, chư thiên vạn giới, Tần Vấn Thiên cười nhìn Thương Thiên, hắn muốn làm viên Tinh Thần sáng nhất thiên không kia. Cảnh giới: Luyện Thể - Luân Mạch - Nguyên Phủ - Thiên Cương(Tôn giả) - Thiên Tượng -...chia Cửu trọng *** Chớp mắt đã qua ba ngày, hôm nay là buổi đấu giá của Thần Binh các. Tuy nói là đấu giá nhưng Thần Binh các lại không có phòng đấu giá chính thức, sở dĩ gọi là đấu giá chẳng qua chỉ là để nâng cao giá trị của Thần Binh lên, đây cũng là thủ đoạn mà Thần Binh các thường dùng. Chỉ cần có một số Thần Binh quý giá và hiếm thấy thì đều được dùng để đấu giá. Lúc này, tại điện chính tầng thứ hai của Thần Binh các tập trung rất nhiều người, cũng may đại điện của Thần Binh các rất rộng nên cho dù có rất nhiều người nhưng vẫn chứa nổi. Rất nhiều mạo hiểm giả thường xuyên hoạt động trong Hắc Ám Sâm Lâm cũng tới đây, cho dù không có đủ của cải để tham gia đấu giá Quy Nguyên kiếm trong truyền thuyết kia thì cũng có thể đến Thần Binh các dạo quanh một chút, xem có thanh Thần Binh nào vừa ý mình hay không. Đương nhiên, trong cuộc tranh đoạt Quy Nguyên kiếm này không thể thiếu sự góp mặt của các luyện khí sư. ... Mời các bạn đón đọc Thái Cổ Thần Vương của tác giả Tịnh Vô Ngân.
Tuyệt Đỉnh Đan Tôn
Thiên kiêu một đời Đan Tôn, bởi vì luyện chế Sinh Tử Luân Hồi đan ngã xuống, hồn phách sống lại ở bình thường thiếu niên Phương Lâm trong cơ thể, từ đây Phương Lâm liền đã xảy ra là không thể ngăn cản. Đan đạo thiên tài? Ở ta đường đường Đan Tôn trước mặt, ngươi chính là cặn bã! Võ đạo thiên tài? Đến đến đến, nếm thử ngươi Phương đại sư luyện chế đan dược. Đan Tôn con đường, gồ ghề nhấp nhô, cửu đỉnh bên trên, chính là tuyệt đỉnh! *** Phương Lâm cũng nhìn về phía bốn người kia. Khi hắn phát hiện trong đó có một nữ tử, trong lòng không khỏi có vài phần hiếu kỳ. Nữ tử kia mặc áo xám, khuôn mặt u ám lạnh lẽo, tóc có hơi rối nhưng diện mạo ngược lại không tệ. Thoạt nhìn nàng chỉ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi. Ba người khác đều là nam tử. Một người trên mặt nở nụ cười tà mị, có vẻ còn rất trẻ tuổi. Một người thân thể cao, phải cao hơn người bình thường khoảng hai cái đầu. Còn có một người lại có dáng vẻ tang thương, dường như đã hơn ba mươi tuổi, tóc có vài sợi muối tiêu, ánh mắt tối tăm, vô cùng gầy gò. ... Mời các bạn đón đọc Tuyệt Đỉnh Đan Tôn của tác giả Vạn Cổ Thanh Liên.
Ngộ Không Truyền - Kim Hà Tại
Chắc các bạn chưa quên Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký chứ nhỉ? Truyện này viết về các nhân vật trong Tây Du Ký một cách khá hài hước, các bạn đọc thử xem nhé. Ào ào lá rụng phiêu hướng đại địa, tuyết trắng gieo mầm ngủ say, một đóa hoa nở lại nhanh chóng héo rũ, ở trong bóng mờ của dòng sáng lưu chuyển, tinh đồ không ngừng biến ảo, trong biển mọc lên núi cao, cỏ cây mấy trăm đời tươi héo, luôn có một phiến đón gió đứng thẳng, rất giống chúng nó tổ tiên. Có thể nào đã quên Tây Du? Trư Bát Giới cùng Tôn Ngộ Không tuy rằng đều thần thông quảng đại, nhưng ở vận mệnh trước mặt chung quy là yếu đuối vô lực tiểu nhân vật. Đỉnh thiên lập địa Mỹ Hầu Vương trên thực tế vẫn đang là cái kia tràn ngập hoảng sợ tiểu hầu tử, mà quyết tâm cùng vận mệnh đấu tranh Thiên Bồng nếu không có khẩn cấp cũng chung quy không chịu lấy khuôn mặt heo gặp A Nguyệt. Thần tiên còn như thế, huống chi chúng ta từ nhỏ nhỏ bé tiểu nhân vật đâu? Theo tuổi tăng trưởng, thiếu niên khi tố hoài "Nguyện thừa gió mạnh phá vạn lý lãng" lý tưởng hào hùng sớm đã tan thành mây khói, chỉ còn lại có một cái cái xác không hồn tên đang kéo hơi tàn. Bản thân làm sao không là một cái bởi vì biết bản thân thân phận mà ở giữa khuya đối nguyệt khóc rống trư a! Nhưng bọn hắn cuối cùng chiến thắng vận mệnh, mà ta đâu? *** Năm trăm năm sau. Tôn Ngộ Không cưỡi Cân Đẩu Vân phóng lên Thiên Đình. Cảnh vật nơi đây có cảm giác rất quen thuộc, nhưng Tôn Ngộ Không nghĩ chắc là ảo giác thôi, hắn không có ấn tượng rằng mình đã từng đến Thiên Cung. Nhưng hình như hắn biết rất rõ đường đi, cứ đi theo cảm giác, hắn vòng qua hành lang, đi qua cầu, lên cầu thang, đi thẳng một đường vào sâu trong Thiên Cung. Giữa biển mây trắng, một nữ tử áo tím bồng bềnh bay tới. “Tiểu cô nương! À không, nữ Bồ Tát, xin hỏi muốn đến Linh Tiêu Bảo Điện thì phải đi thế nào?” “Huynh?... Tôn Ngộ Không?” Nữ tử ấy cười nói, nàng có đôi mắt rất đẹp. “Nữ Bồ Tát biết lão Tôn?” ... Mời các bạn đón đọc Ngộ Không Truyền của tác giả Kim Hà Tại.