Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

U Linh Cảnh

Thể loại: Đam mỹ, cường cường, thanh mai trúc mã, tương ái tương sát, phương Tây, HE Biên tập: Âu Dương Tình Văn án Y có một khát khao... Chỉ là không ngờ lại thực hiện được. Y kích động nắm chặt đất thần, ngón tay lại nhẹ nhàng sờ sợi tóc vàng óng lẫn trong nắm đất đó. Y hoảng hốt Không ngờ lại thành công… Dùng loại đất Thần từng tạo ra Adam còn thừa lại, cùng với sợi tóc của Raphael… Để tạo ra một Raphael. Một Raphael của riêng y. *** Có thể nói, chị Bơ đã xây dựng một mạch truyện cực kì thành công, cộng thêm bối cảnh hiện đại đan xen kì huyễn gợi sự thần bí và hấp dẫn và cả hoành tráng cho câu chuyện. Giọng văn vẫn kiểu hài hài tưng tửng tạo thêm không khi vui tươi và hài hước cho câu chuyện, còn giúp nhân vật mang theo vài phần trẻ con đáng yêu, nhất là a công, ngạo kiều moe moe ứ chịu nổi ???? Đề cử đọc thử! *** 【 Cửu Giới Hệ Liệt 】gồm có: 01 – U Linh Tửu Điếm | Hiệp Sĩ Hạt Đào Ba Quả Táo → Yingie (Hoàn) 02 – U Linh Boss | Zhu Yu Feng (Hoàn) 03 – U Linh Giới | Lạc Hữu Cung (Hoàn) 04 – Thất Lạc Phong Ấn | Fang Cao Yuan (Hoàn) 05 – U Linh Cảnh | Fang Cao Yuan ... *** Mãng xà ló mặt, không cậu còn ai.  Thời gian còn sớm, Asmodeus ngồi thang máy xuống thẳng cửa Bắc dọc hành lang cầu vồng trong đặc khu Đông ở tầng thứ bảy.  Mé phải hàng rào sắt, dưới cây bách xòe ra như chiếc dù có treo một tấm biển thoắt ẩn thoắt hiện. Nhìn kỹ sẽ phát hiện bên trên có khắc chữ “Có mãng xà ra vào” để cảnh cáo, nhưng chẳng qua lá cây bách quá xum xuê, cộng thêm một nhánh cây dài rũ xuống tình cờ che khuất tầm nhìn từ bên ngoài.  Asmondeus cũng không chú ý lắm mà cứ nhìn thẳng về phía trước và đi.  Con đường bằng ngọc chạm trổ hoa văn dẫn thẳng vào quảng trường giấu mình trong làn sương mù mịt, nơi từng một thời là sàn nhảy được cư đân địa ngục yêu thích nhất, địa thế bằng phẳng, diện tích rộng lớn, đèn đóm lộng lẫy, phong cảnh tươi đẹp, vào mỗi kỳ nghỉ là nườm nượp người ra kẻ vào. Sự đông vui tấp nập kéo dài đến mãi một trăm năm trước, sau khi trung tâm nghiên cứu khoa học Laboli cho ra đời thảm khiêu vũ trên không, quảng trường này mới dần bị bỏ hoang. Nhưng ít người lai vãng lại là tốt hơn cho thiên nhiên, cây cối rậm rạp, không khí tươi mát, vô cùng thích hợp để làm nơi hẹn hò vụng trộm hoặc giết người giấu xác, quả là một công đôi việc.  Đèn đường hai bên dần dần chuyển từ màu hổ phách sáng sủa sang màu cam đậm mập mờ, cũng có nghĩa bây giờ là mười lăm giờ rồi. Địa ngục không có mặt trăng mặt trời nên không thể nhìn màu trời để đoán thời gian, vậy nên lúc xây dựng đã quy ước dùng màu sắc của đèn đóm đánh dấu các mốc thời gian.  Asmodeus bước nhanh hơn, nhẹ nhàng lướt qua hành lang dài hai cây số để đến trung tâm quãng trường. Tuy khách xưa đã tìm kiếm niềm vui mới nhưng bề mặt quảng trường vẫn giữ nguyên nhiều loại địa hình đặc thù của đủ các kiểu khiêu vũ.  Người đưa ra lời mời – Beelzebub – đang đứng giữa những cây cột hình trụ dành cho điệu nhảy Hiphop.  Điệu Hiphop này là loại khiêu vũ giao lưu hữu nghị trên các loại cột cao thấp khác nhau, có yêu cầu rất cao về kỹ năng khiêu vũ cùng năng lực phản ứng, cũng là điệu nhảy phái nam ở địa ngục ưa chuộng khi tìm người yêu.  Đáng tiếc thời kỳ thịnh vượng “quần ma loạn vũ” đã qua, nơi này, vào lúc này đây chỉ còn lại một Beelzebub đứng lẻ loi giữa hai cây cột sặc sỡ. Thân hình cao to của gã đứng ngay hướng ngược sáng che khuất cả một cây đèn đường, ánh đèn màu vỏ quýt men theo đường nét trên cơ thể gã mà lan ra, từ xa trông như bóng đen được dùng bút màu viền lại.  Người đọc truyện tranh đều biết, khi hình ảnh này xuất hiện, tám chín phần mười là vẽ hung thủ đang gây án. Asmodeus tuy chưa từng đọc truyện tranh nhưng giác quan thứ sáu của y khiến y đề cao cảnh giác. Đặc biệt là nơi ánh sáng không chiếu tới được, những cột đá giờ đây chẳng khác nào hóa thân của bóng tối, để lại trên đất từng mảng u ám.  Y ngừng bước, trong đầu đột nhiên nảy ra ý định rời khỏi nơi này…  Nhưng đến còn nhanh hơn suy nghĩ của y là cái ôm nhiệt tình lại không thiếu phần mạnh mẽ của Beelzebub.  “As, cậu cuối cùng cũng đến, tôi chờ cậu lâu quá chừng.”  Giọng điệu oán trách khó giấu niềm hân hoan lại quá đỗi thân thiết nhắm chuẩn vào sự mềm lòng và hay thẹn thùng của Asmodeus khiến y lập tức quẳng cảnh giác ra khỏi đầu. Asmodeus cuống quýt nói: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”  Thật ra cũng không hẳn là muộn, đèn đường vào lúc này vừa chuyển sang màu đỏ cam của quýt chín chứng tỏ hiện tại là mười lăm giờ đúng.  Beelzebub không chữa lại mà nương theo nói tiếp: “Nếu chúng ta bàn luận thuận lợi thì chẳng hề phí công tôi chờ chút nào.”  Dù mới vào chiều nhưng một người đứng giữa nơi hoang vắng thế này đúng là quá đìu hiu. Asmodeus cảm thấy hơi áy náy, nhưng nơi này là do Beelzebub lựa chọn, “Là chuyện gấp lắm ư? Sao không bàn trong phòng làm việc của anh?”  Phòng làm việc của Beelzebub là nơi cất giữ nhiều món ngon vật lạ tươi sống nhất, hấp dẫn nhất ở địa ngục nên rất được khách dự họp của các giới ưa thích.  “Bàn chuyện ở đây hiệu suất cao hơn.” Beelzebub nói đầy ẩn ý: “Đây là một nhiệm vụ bí mật, số người biết chuyện không vượt quá năm. Cậu là một trong số đó, khoan hỏi, nghe tôi nói hết đã.”  Gã mở một bao mứt quả khô bắt đầu nhai nhóp nhép, thoạt nhìn có vẻ ung dung nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc, thậm chí cả tiếng nhai nuốt cũng lên xuống theo giai điệu trầm bổng.  “Trước đây từ rất lâu rồi, khi chúng ta còn trên thiên đường, Michael lén đọc trộm ‘Nhật ký tiên tri’ rồi kể lại với ngài Lucifer. Trong nhật ký viết rằng: Khi trái đất đi đến điểm tận cùng, nhân loại sẽ xuất hiện kẻ hủy diệt, chín giới vì vậy mà biến mất, không có cách nào cứu vãn, ngay cả vị Thần toàn năng của chúng ta cũng không thể ngăn cản việc này. Từ lúc ấy trở đi, ngài Lucifer bất kể đang ở nơi nào cũng không quên chú ý đến tin tức của kẻ hủy diệt. Đến mấy hôm trước, thám tử gài ở nhân giới báo tin về rằng kẻ hủy diệt đã xuất hiện.”  Beelzebub nhìn chằm chằm vào Asmodeus đang tỏ vẻ lo lắng, “Là những kẻ mạnh nhất trong chín giới, chúng ta cần phải ngăn cản lời tiên tri này không để nó biến thành hiện thực. Ngài Lucifer cùng tôi đều cho rằng cậu là nhân tuyển thích hợp nhất.”  Asmodeus nghe rất chăm chú, rất kinh hoàng, nhưng vẻ mặt lại là từ chối thẳng thừng: “Thần làm không được, tôi càng làm không được.” Sợ Beelzebub nghe không rõ, trên trán y thậm chí còn hiện lên một chữ “không” ánh vàng lập lòe.  Beelzebub nheo mắt vờ như không thấy, “Phần sau của nhật ký Thần để lại một lời chú thích, ‘Có lẽ thiên sứ cùng kẻ đọa lạc có thể mang lại cơ hội cuối cùng’.”  Asmodeus lắc đầu, “Không thể nào là tôi được. Lúc còn ở thiên đường, môn ‘Giải mã lời dạy của Thần’ tôi chưa bao giờ đủ điểm, chuyện quan trọng như vậy nên nhờ người nào thích hợp hơn tôi.”  “Thích hợp hơn cậu… Ví dụ như?”  “Mammon. Với số tài sản khổng lồ cùng trí thông minh hơn người, anh ấy có thể giải quyết vấn đề một cách hoàn mỹ.”  Beelzebub vì đã nhận phần hối lộ kếch sù của Mammon để thả cho hắn một kỳ nghỉ, nghe đến đây đương nhiên phải phủ quyết không chút do dự: “Bản chất dơ bẩn của đồng tiền chỉ khiến vấn đề càng thêm tha hóa, về phần trí tuệ của hắn ta… Ngoài nạp vào thẻ tình yêu cùng xài cho việc tính toán các khoản nợ tăng thêm từng ngày thì chẳng còn lại bao nhiêu.”  Asmodeus do dự rồi đề xuất nhân tuyển thứ hai: “Beria đi, sự thân thiện của cậu ấy sẽ giúp cho mọi việc thuận lợi.”  Beelzebub cười lạnh: “À ừ, một kẻ mắc bệnh tham ngủ mỗi ngày tỉnh táo chưa quá hai giây?”  Asmodeus: “…”  Đếm đi đếm lại chỉ còn người bạn thân duy nhất của y ở địa ngục: Abaddon.  Y hơi do dự nhưng nghĩ đến Abaddon bị vây giữa đủ các món nợ trong bao nhiêu năm nay, biết đâu đây là cơ hội để trả hết số nợ đó thì sao, vì vậy y bèn nhiệt liệt đề cử: “Abaddon có sức mạnh vô địch, đánh đâu thắng đó, nhất định có thể chấn chỉnh nhân giới.”  Beelzebub khinh bỉ không tiếc lời: “Ừ, đặc biệt cộng thêm trí tuệ thấp, khả năng khống chế bản thân kém, bất cứ lúc nào cũng có thể tay trong tay với kẻ hủy diệt, đẩy nhanh tốc độ hủy diệt chín giới.”  Mặc cho nhân tuyển mình tiến cử bị bác bỏ từng người một, Asmodeus vẫn quyết không bỏ cuộc. Đôi mắt đen mơ màng của y len lén nhìn lên, sau khoảnh khắc chần chừ thì dần trở nên kiên định.  Beelzebub vừa nhướng mày lên thì nghe y nói: “Thật ra anh mới là sự lựa chọn thích hợp nhất.” Giọng Asmodeus vừa chân thành lại dào dạt tình cảm: “Anh là tể tướng sáng suốt nhất của địa ngục ta, là vị cố vấn ngài Lucifer tin tưởng và tín nhiệm nhất, là nhân vật được cả ngàn vạn con dân địa ngục tôn sùng. Giải quyết công việc bằng cái đầu lạnh, điềm tĩnh, không tự cao, nhìn xa trông rộng, rộng lượng, dứt khoát… Bao nhiêu ưu điểm đều tập trung vào một người, đúng là nhân tuyển phù hợp nhất để cứu vớt chúng sinh trong cơn nguy khốn.”  Những lời khen tốt đẹp nhất không mất tiền cứ thế tuôn ra như thác.  Đây là lần đầu tiên Beelzebub cảm nhận được lời nói suông của Asmondeus lại có thể tạo cho y vỏ bọc cứng rắn khó nhằn đến mức này. Vậy nên gã đành phải dùng đến “cái đầu lạnh” để “điềm tĩnh” và “không tự cao” mà gật đầu, rồi sau đó mở miệng với phong thái “nhìn xa trông rộng” nhưng cũng không thiếu phần “rộng lượng” lại rất “dứt khoát”: “Chẳng phải là không được. Nhưng có điều trong thời gian ngài Lucifer bế quan, địa ngục cần phải chuẩn bị chu đáo nhỡ khi nhiệm vụ thất bại. Vậy nên cậu có bằng lòng chung vai gánh vác trách nhiệm dẫn dắt địa ngục chống lại nguy cơ tận thế hay không?”  …Đây là một lựa chọn khiến người khác vô cùng tuyệt vọng.  Hoặc phải gánh vác trách nhiệm với chín giới, hoặc phải chịu sức ép của địa ngục – Điều này hoàn toàn đi ngược lại với hình tượng ma vương ăn không ngồi rồi, mơ màng chờ chết của y.  “Giả sử chín giới biến mất, tôi tình nguyện đón nhận cái chết.”  Nói xong, y mới dám thở phào một hơi.  Nguy cơ Beelzebub đề cập đến, với y mà nói có lẽ không phải là vấn đề, mà là đáp án. Y thầm nghĩ: Vạn vật tan thành mây khói chưa hẳn là việc xấu. Ít nhất y còn có cơ hội cùng với… Hòa lẫn vào nhau quyện thành một nắm cát bụi?  Suy nghĩ ích kỷ hèn mọn vừa nhoáng lên, đầu y lại bất thình lình đau buốt.  Asmodeus đang đau đến loạng choạng lùi lại mấy bước, lưng bỗng nhiên va phải thứ gì đó cứng ngắc lạnh băng – Chẳng biết từ khi nào, cột đá đã chắn hết đường đi của y, giờ y mới chú ý thấy, những cột đá vốn nằm rải rác giờ đây đã lẳng lặng co cụm lại thành vòng vây kín kẽ bao lấy y như một nhà giam.  Có thể trong thời gian ngắn bố trí việc này mà không ai hay biết chẳng phải người nào khác ngoài vị ma vương còn lại ở đây, vị vua trong lĩnh vực thao túng khống chế những vật thể bù nhìn không có sinh mạng: Beelzebub.  Đối diện với ánh mắt chất vấn của đối phương, Beelzebub hoàn toàn không có ý định phủ nhận, gã còn mỉm cười nói: “Trong lúc chờ cậu đến, tôi đã chuẩn bị một món quà nhỏ, hy vọng cậu sẽ thích.”  Chữ “không” vàng kim trên trán Asmodeus biến to gấp đôi, thể hiện rõ ràng và triệt để lời từ chối của chủ nó.  Nhưng biết làm sao được, Beelzebub lựa chọn làm người mù tạm thời không cách nào chữa khỏi. Gã chỉ lên bầu trời, tươi cười bảo: “Giấy gói quà đã khiến tôi phải tốn biết bao nhiêu công sức.”  Nội tâm không muốn xem nhưng cổ Asmodeus lại thật thà ngẩng lên.  Bầu trời vốn tối đen như mực vì có ánh đèn mà bị nhuộm vàng một vùng. Những cột đá cao vút hệt như những thanh đao sắc bén cắt nát bầu trời thành nhiều mảnh vụn lộn xộn. Dưới ánh nhìn chăm chú của Asmodeus, mũi đao từ từ thò ra xúc tu dài ngoằng đung đưa nhè nhẹ.  Vào lúc này, Asmodeus chỉ hận sao thị lực của mình quá tốt.  Cách xa tận mười mấy mét, y vẫn có thể thấy rõ hoa văn trên vảy cùng với đầu lưỡi chẻ làm hai của lũ “xúc tu”.  “Tuy được gọi là mãng xà khổng lồ nhưng chúng cùng tộc người khổng lồ không có quan hệ gì cả. Chúng là một trong những đặc sản của địa ngục. Nghe nói chấm muối ớt ăn cũng ngon phết, tôi tìm lâu lắm mới gom đủ được mười ba con, hy vọng cậu sẽ thích món quà này.”  Beelzebub khá tự mãn với kiệt tác của mình. Ý tưởng khoét rỗng cột đá rồi nhét rắn vào sáng tạo nhường nào cơ chứ, nào phải ai cũng tùy tiện nghĩ ra được.  Mãng xà khổng lồ bị nhốt trong cột đá cả buổi trời, khó khăn lắm mới được thả ra. Vừa quen với môi trường một chút, chúng đã chầm chậm trườn dọc xuống cột đá.  Asmodeus nhìn chằm chằm vào động tĩnh của chúng, vị trí xương hồ điệp sau lưng bỗng nhiên nhô lên và xuất hiện một đôi cánh đen to lớn giang rộng.  Mãng xà cảm giác được uy thế của ma vương bèn cuống quýt ngừng lại, có mấy con thậm chí sợ quá còn rụt vào trong cột đá.  Beelzebub ngây ra.  Tại sao không giống những gì gã tưởng tượng cơ chứ? Theo tài liệu sưu tầm được, Asmodeus có chứng sợ rắn ăn sâu vào máu, đừng nói phản kháng, dù muốn chạy chân cũng nhũn ra… Lẽ nào kho tin tức của địa ngục cũng có chuyện tiền nào của nấy?!  Chính vào lúc gã đang cân nhắc vấn đề quản lý mạng lưới thông tin của địa ngục, đôi cánh của Asmodeus bỗng nhiên cong lên hướng về phía trước rồi khép lại, che kín cả người y đến cả đầu cũng không để lộ, trông chẳng khác nào một con đà điểu mặc đồ tây.  Beelzebub: “…”  Đến lúc phải thưởng cho nhân viên quản lý hệ thống tin tức một túi snack tôm rồi. Mời các bạn đón đọc U Linh Cảnh của tác giả Tô Du Bính.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Phong Mang - Sài Kê Đản
Hàn Đông là diễn viên quần chúng, kiêm thầy tướng số, biết trước tương lai, bói nhân duyên chuẩn như thần. Một ngày nọ, hắn tính ra được đại kim chủ trong nghành sẽ cùng mình có “nhân duyên xứng đôi”, làm một thẳng nam, hắn không tiếc tự hủy hoại hình tượng trước mặt kim chủ, chỉ vì sợ người ta nhìn trúng mà giả bộ ngu si, giả bộ xấu xa, làm bản thân càng trở nên đáng ghét càng tốt. Bạn cho là vị kim chủ này nhất định sẽ nhìn trúng hắn sao? Vậy bạn sai rồi. Hàn Đông tự mình gây sức ép cho mình tới tới lui lui cuối cùng lại trở thành người động tâm, bắt đầu trăm phương ngàn kế cứu vãn tình hình, kết quả kỹ thuật biểu diễn lúc trước quá tốt khiến hình tượng ngu ngốc đã sớm đi vào lòng người… Một tên thụ lưu manh, phúc hắc, am hiểu xem tướng, coi bói, mộng du là sở trường. Một anh công là đại kim chủ trong giới giải trí,  giai đoạn đầu là chính nhân quân tử, giai đoạn sau biến chất. Đây là câu chuyện về hai phu phu tay nắm tay cùng đi trong giới giải trí mây mưa thất thường, xưng vương Phong Thần, tạo ra một đoạn giai thoại. P/s: Câu chuyện đi theo phong cách méo mó, hài vật vã, chân tình tràn đầy, kích thích không ngừng. Muốn coi gian tình thì mò vào, muốn nhìn nội đấu thì tới đây, muốn mấy câu chuyện thoải mái một phen cũng nhào vô đi! Đôi Lời của Zombie: Edit truyện này là vì thằng thụ ( ͡ ͡° ͜ ʖ ͡ ͡°) nó đẹp mà bị khùng, dở hơi cám lợn, cười muốn banh ruột tuột quần là vì nó _(:>” ∠)_ *** Nhắc đến Sài Kê Đản, người ta sẽ nhớ đến những câu chuyện cực kì dài, những màn H nóng bỏng. Và trong hằng hà sa số đó, mình đặc biệt thích Phong Mang. Theo một bạn editor giải thích, Phong Mang chính là mũi nhọn – và Phong Mang là bộ phim mà diễn viên Nicolas Như Lai đã đem lại kinh diễm cho người xem. Haha, vâng! Là Hàn Đông của chúng ta đó. Câu chuyện kể về kì ba Hàn Đông, một cậu chàng có vẻ ngoài thu hút với đôi chân dài siêu chuẩn và tài bói toán của mình. Hàn Đông đã có thể biết trước được người tình tương lai, và đã làm trăm nghìn cách để thoát khỏi bàn tay người tình đó. Nhưng số mệnh đã an bài. Hàn Đông chạy không thoát. Toàn bộ câu chuyện đem đến cho người đọc rất nhiều tràng cười sảng khoái. Cách Hàn Đông tư duy và hành động luôn khiến mình bất ngờ. Như việc cậu chàng mộng du và đem thịt hộp để nhờ người tình ban ngày mình giấu mặt mở hộ. Hay như việc Hàn Đông chặt mất cây gỗ quý, làm thành giường lược các thứ linh tinh chỉ vì căn phòng được cung cấp toàn bằng đồ bơm hơi. Điều làm Hàn Đông trở nên cực kì đặc biệt, chính là việc mộng du. Trong khi mộng du, Hàn Đông sẽ có thể làm được những việc mà chắc gì người tỉnh táo đã có thể làm được. Nếu như không biết, không hiểu, sẽ bị Hàn Đông chọc cho tức chết. Và người tình chân mệnh của Hàn Đông đã được nhiều lần nếm thử. Dẫu sao không thể phủ nhận Hàn Đông cực kì thông minh, cực kì tốt bụng, cực kì tài giỏi và khéo léo. Hàn Đông đoán được lòng người, nhưng vẫn không hại người. Hàn Đông biết được tương lai, nhưng không dùng thủ đoạn. Cậu nghiêm túc với công việc, nghiêm túc lao động, nghiêm túc học hỏi. Bằng tài hoa và khả năng ứng biến nhanh nhạy, Hàn Đông đã đi rất xa trên con đường sự nghiệp của mình. Có đôi lúc Hàn Đông ngây ngô và đáng yêu đến lạ. Cũng sẽ khóc, cũng sẽ buồn, cũng sẽ tủi thân. Nhưng sau đó lại cười hi hi ha ha cho qua chuyện. Hàn Đông có một quá khứ đặc biệt. Chính quá khứ này đã góp phần tạo nên một Hàn Đông đặc biệt. Và sự đặc biệt của Hàn Đông chính là bài toán đau đầu cho người tình trăm năm của Hàn Đông : Vương Trung Đỉnh. Vương Trung Đỉnh ghét một người có tất cả đặc điểm như Hàn Đông. Và cuối cùng, Vương Trung Đỉnh lại yêu Hàn Đông. Vì Hàn Đông, Vương Trung Đỉnh phá vỡ mọi nguyên tắc, không còn bộ dáng lãnh cảm thờ ơ, không còn yêu cầu chính xác đến từng li trong mỗi kế hoạch có Hàn Đông thực hiện. Vương Trung Đỉnh dùng cách rất riêng để quan tâm đến cậu chàng nhà mình. Như việc đổi toàn bộ đồ dùng bằng hơi vì sợ Hàn Đông mộng du bị va đập. Anh cũng sẽ vì Hàn Đông thích ăn món thịt hộp mà ngồi mở cho cậu cả đêm. Vương Trung Đỉnh cũng sẽ vì Hàn Đông mà vạch ra cho cậu một con đường rực rỡ nhất, bao dung cậu hết thảy, cho cậu tình yêu thương không thua kém gì ai Qúa trình hai người đến với nhau là một chuỗi những sự kiện khiến mình không thể ngừng cười. Sự lém lỉnh của Hàn Đông cũng như sự bất lực của Vương Trung Đỉnh trước những trò Hàn Đông bày ra khiến mình không thể không bái phục khả năng tưởng tượng và sắp xếp tình tiết của tác giả. Những chi tiết và tình huống được tác giả lồng vào rất ngọt và giải quyết khá thoải mái. Có những chỗ tác giả sẽ dừng lại, làm sâu sắc thêm. Có những chỗ lướt nhanh, đọc rất dễ chịu. Tuyến nhân vật phụ buộc lòng phải nhắc đến Tây Tây, Du Minh và Hạ Hoằng Uy, đều là cực phẩm của cực phẩm. Còn có cô trợ lý Sơ Hoa, cậu thư kí Nhị Lôi và hằng hà những “nạn nhân” đã đi qua bàn tay nhào nặn áp bức của Hàn Đông nữa. Tác giả chơi chữ rất khéo khi dùng Đông Đông – Trung Đỉnh – Tây Tây. Đây chính là một nhà đó. Chưa kể cậu nhóc có vẻ ngoài, tính tình y hệt một ông cậu Hàn Đông con. Còn cặp đôi Du Minh và Hạ Hoằng Uy cũng khiến người ta dở khóc dở cười. Dù quá trình có không thuận lợi, nhưng kết quả sau cùng lại đáng ngưỡng mộ. Việc Hàn Đông và Vương Trung Đỉnh thành một cặp làm mình thỏa mãn. Giống như hai người vốn là nên như thế, vốn là Hàn Đông phải ở chung một nhà với Vương Trung Đỉnh, phải để Vương Trung Đỉnh kèm cặp tránh đi gây họa cho nhân gian. Hai người cũng không phải không có hiểu lầm, không có khúc mắc. Nhưng cách giải quyết lại rất nhẹ nhàng, rất kỳ ba. Vì vậy phân đoạn gây cảm xúc đau buồn vẫn có dẫu không nhiều. Dù sao, đây vẫn là một câu chuyện giải trí vô cùng thoải mái và hấp dẫn, li kì. Là chuỗi những bộ phim Hàn Đông tham gia, là đám tình địch giấu mặt của Vương tổng, là những âm mưu thương nghiệp, là những lần hai người giải quyết mẫu thuẫn để thấu hiểu nhau hơn. Chính những điều đó đã tạo nên một Phong Mang đầy sức thuyết phục và lôi cuốn người đọc đến những chương cuối cùng. Mình sẽ không nói nhiều ở tác phẩm này vì chắc chắc nó dễ cảm với bất kì ai. Bạn sẽ không thể không thích Hàn Đông và Vương Trung Đỉnh đâu, thật đấy *** Từ lúc Hàn Đông dựa vào [ Phong Mang ] đại hỏa, Vương Trung Đỉnh liền càng chặt chẽ hơn đối với hoạt động bên ngoài của hắn, cơ bản chính là một tấc cũng theo không rời. Nhưng cũng sẽ có tình huống đặc thù, tỷ như hôm nay Vương Mẫu đột nhiên phát bệnh, Vương Trung Đỉnh khẩn cấp chạy tới bệnh viện, trước khi đi chỉ có thể đem chuyện quản lý Hàn Đông bàn giao cho Du Minh. "Nhất định phải tăng thêm số bảo tiêu cao cấp bên cạnh cậu ấy, tôi sợ có người nhân cơ hội lợi dụng sơ hở." Du Minh phát sầu, "Vấn đề là tìm không ra người có sẵn như vậy a, mấy vị thuê gấp gáp kia đều là hình thức, chống giữ thể diện tàm tạm, thật ra tình huống khẩn cấp căn bản không ứng phó nổi." Hai hàng lông mày Vương Trung Đỉnh nhíu chặt. "Hay là như vậy đi? Tôi nói cùng Hạ Hoằng Uy mấy câu, bảo anh ấy tìm người yêu của Hạ Diệu đến, vị kia vừa ra mặt, bất cứ bảo tiêu nào cũng không cần nữa, một mình hắn là đủ rồi." Vương Trung Đỉnh nhớ tới "Sùng bái" của Hàn Đông đối với Viên đại điểu, nhất thời ném ra ba chữ lãnh ngạnh -- không cần thiết. Du Minh chưa từ bỏ ý định khuyên:"Vương tổng, ngài phải vì an toàn của Hàn Đông mà suy nghĩ a ! Lại nói, người ta cũng là có uy tín danh dự có chủ kiến, ta muốn mời cũng chưa chắc mời được đâu." Vương Trung Đỉnh lại nghĩ nghĩ, cho Hàn Đông no mắt một chút, nói cho cùng so với để hắn rơi vào trong tay hạng người như Thái Bằng, Nguyên Trạch vẫn tốt hơn, vì thế miễn cưỡng đáp ứng. Thủ lĩnh kinh thành đệ nhất bảo tiêu quả nhiên không phải khoác lác, Viên Tung vừa đứng bên cạnh Hàn Đông, trong vòng năm mét không ai dám đến gần. Vì đánh vỡ bầu không khí ngưng trọng này, Hàn Đông quyết định chủ động tiếp cận Viên Tung, kết quả não chợt đi vắng, mở miệng chính là, "Hạ cảnh quan thật là trắng ha." Giây tiếp theo liền bị Viên Tung nhấc lên, mâu sắc tản ra tia lửa hừng hực, "Cậu nói cái gì?" Hàn Đông đột nhiên nhớ tới cảnh tượng mình đến bệnh viện thăm Hạ Diệu, Hạ Diệu cả người đều trần trụi, vội vàng bắt tay cầu xin, "Đừng đừng đừng, đừng hiểu lầm, tôi là nói mặt cậu ta trắng, không hề nói chỗ khác ...." Viên Tung lúc này mới thả hắn xuống. Hàn Đông thành thật một lát, lại thèm đòn trêu chọc lên, "Anh nói Hạ cảnh quan nha, một người nhìn chính trực như vậy, lúc trước làm sao lại nghĩ đến chat sex đây? Hắc hắc hắc hắc ...." Lại bị Viên Tung nhấc lên. Hàn Đông lại duỗi chân cầu xin tha thứ, "Chỉ là đùa, đùa thôi. Lại nói, tôi là mời anh làm bảo tiêu đó, anh làm sao lại động thủ đây?" Mời các bạn đón đọc Phong Mang của tác giả Sài Kê Đản.
Gâu Gâu Gâu! - Lữ Thiên Dật
“Tô Trừng sau giấc ngủ tỉnh lại, phát hiện mình biến thành con cún Teddy nhà nam thần… Còn thân thể nguyên gốc của mình nằm nhoài trên bàn máy vi tính lâm vào hôn mê. Tô Trừng cảm thấy mình cần phải tự cứu bản thân trước khi thân thể cũ của mình chết đói… Đau khổ hơn chính là nam thần còn muốn thiến Tô Trừng…” *** Đầu năm nay đam mỹ thật sự là càng ngày càng đa dạng phong phú, mới ngày nào mình review một bộ truyện toàn t(r)ym, rồi một bộ nhân vật xuyên thành BVS (bă** vệ sinh), hôm nay lại xin phép được giới thiệu cho các bạn một bộ có nhân vật xuyên vào con cún. ( ̄ε ̄〃)b Thông thường, cảnh xuyên qua của nhân vật chính sẽ thật là hoành tráng. Nếu không hoành tráng thì cũng đẹp mắt một chút xíu, nhưng một ngày Tô Trừng mở mắt, không thấy một màn đẹp mắt hay hoành tráng gì cả, mà chỉ thấy mình có bốn cái chân. Tô Trừng còn phát hiện ra, mình không thể nói, chỉ có thể “Gâu gâu gâu!” Biến cố này khiến Tô Trừng vô cùng bối rối và căng thẳng nhưng sau đó lòng cậu lại vui như nở hoa. Vì lúc này, Tô Trừng chính là cún cưng của nam thần Lâm Húc - người mà cậu vô cùng sùng bái nhưng chưa có cơ hội gần gũi. Hiện tại, Tô Trừng không cần lén lút nhìn nam thần nữa, mà thậm chí còn được nam thần ôm vào trong lòng. Hơn nữa, còn được nam thần dẫn đi... WC. Hơn nữa, còn được nam thần xoa xoa đầu. Nhưng mà… Tô Trừng vẫn cảm thấy "thốn" vô cùng. Bởi vì nam thần không chỉ có một con chó là cậu, mà có cả một tập đoàn chó. Tô Trừng đã lưu lạc đến mức phải tranh sủng cùng chó rồi. (/。\) Hơn nữa còn chuẩn bị bị mang đi thiến… Hơn nữa còn bị, một tập đoàn chó đố kị… _ “Tô Trừng tỉnh táo an ủi mình, bị năm con cẩu thái giám vây quanh lại khiến mặt cậu bắt đầu đen sì. “Dựa vào đâu chỉ có mình nó không bị thiến?” “Nó cũng sắp rồi, nó nhỏ hơn bọn mình.” “Sách, đồ không XO được!” “Cứ như con gái!” Một nhúm cẩu thái giám châu đầu ghé tai, năm cặp đậu đen tức giận trợn mắt nhìn Tô Trừng.” _ Nói ra có vẻ bi kịch như thế, nhưng chính vì cơ duyên xuyên thành cún con này, Tô Trừng phát hiện ra một bí mật: Nam thần Lâm Húc thế mà là fan cứng tiểu thuyết của mình! Hơn nữa còn là fan thiên sứ kì cựu vung tiền “nuôi” cậu! Trong lòng Tô Trừng, hoa nở tưng bừng. … Nói ra thì, đây chính là một câu chuyện song phương thầm mến. Không chút máu chó dù cho một trong hai nhân vật chính xuyên thành cún; không chút bi kịch nhảy lầu tự tử này kia. Bi kịch duy nhất chỉ là khi muốn nói chuyện, Tô Trừng chỉ có thể “Gâu gâu gâu” trong tuyệt vọng. Ví như khi nam thần muốn đưa cậu đi WC, Tô Trừng chỉ có thể xấu hổ “Gâu gâu gâu”, nam thần nói muốn thiến cậu, Tô Trừng cũng chỉ có thể sợ hãi “Gâu gâu gâu”... “Gâu gâu gâu!” không dài, chỉ 13 chương ngắn, nhưng nội dung mới lạ, hài hước và vô cùng đáng yêu. Cả Tô Trừng và Lâm Húc đều thầm mến đối phương, kiểu “tình trong như đã mặt ngoài còn e”, cứ giả bộ không để ý nhưng cứ cố tình gặp người ta hoài. May mắn có sự việc Tô Trừng xuyên thành cún cưng nên hai người mới thổ lộ em yêu anh anh yêu em, sau đó ngọt ngọt ngào ngào tìm cách biến Tô Trừng trở lại như cũ, sau đó điềm điềm mật mật nắm tay nhau sống thật hạnh phúc. Nếu bạn đã ngán những bộ truyện “nặng đô”, u ám và bi kịch, thì hãy thử “Gâu gâu gâu!” xem sao. Đảm bảo sự đáng yêu và hài hước của bộ truyện này sẽ không làm bạn thất vọng. (〃▽〃) *** Chuyện sau đó —— “Anh đừng cho em phiếu Bá Vương nữa.” Tô Trừng vừa đăng xong một chương mới, mệt đến mức nằm nhoài ra bàn. “Vì sao?” Lâm Húc ngồi khoanh chân trên sàn nhà chải lông cho một con Teddy. Tô Trừng duỗi một bàn tay, xòe ra năm ngón: “Website thu phí tận năm phần mười đó anh yêu, anh có còn muốn sống nữa không!” Lâm Húc đầu cũng không thèm ngẩng lên: “Nhưng như vậy sẽ cho em mặt mũi nhiều hơn.” “… Thật sự không cần đâu.” Tô Trừng bước tới phía sáu Lâm Húc, ôm cổ nằm nhoài trên lưng hắn. Còn có chuyện gì nhiều mặt mũi hơn chuyện “Lâm Húc là bạn trai tui” không? Không có đâu. “Anh chải như vậy làm nó đau.” Tô Trừng đòi lược trong tay Lâm Húc, sờ sờ con Teddy từ nãy đến giờ vẫn đang làu bàu: “Để em làm cho.” Lâm Húc một bên tỏ vẻ “anh rất nhẹ tay”, một bên đưa lược cho Tô Trừng. Tô Trừng:… Anh xác định anh đã nhẹ tay sao? Nhưng nó đang một mực chửi đậu má kìa! Từ sau trải nghiệm một lần làm chó, Tô Trừng đã ‘get’ được một skill vĩnh viễn: nghe hiểu tiếng chó. Tuy rằng skill này cũng chẳng có cái trứng gì dùng… Chỉ là mỗi ngày đều nghe lũ Teddy thay phiên nhau cười nhạo mình, dù có đứng đầu lục cung cũng phải bực mình. Teddy: “Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!” Đồ con gái, lại là mi! Tô Trừng: “Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!” Lại là ta thì làm sao! Ban cho ngươi năm mươi trượng! Rất có phong phạm chính cung nương nương… Lâm Húc vẻ mặt mê mang đứng ở một bên. Lão bà từ sau khi không cẩn thận biến thành chó cũng bắt đầu thích sủa tiếng chó. Chải xong lông chó, hai người nắm tay nhau, mỗi người dắt theo ba con chó, cùng chúng đi dạo trên quảng trường. Quảng trường rất náo nhiệt, dắt chó đi dạo, tản bộ, thả diều, còn có đứa bé cầm kẹo bông chạy khắp nơi, một nguyên* một cây kẹo vừa to vừa tròn.( 1 nguyên = 1 nhân dân tệ) Đi qua hồ ước nguyện bên dưới đài phun nước, cả hai không hẹn mà cùng dừng bước. “Cái hồ này linh nghiệm như vậy, có nên ước thêm không?” Tô Trừng móc ra mấy đồng tiền xu từ trong túi quần, có một nguyên ngũ giác*.(1 giác = 1 mao = 1/10 nguyên) Lâm Húc ừ một tiếng, cầm lấy mấy đồng tiền xu, nghiêng mặt nhìn Tô Trừng một chút: “Anh không có nguyện vọng nào khác, em có không?” Tô Trừng ngoan ngoãn lắc đầu: “Em cũng không.” Hiện tại đã rất hạnh phúc, rất thỏa mãn rồi. “Được rồi, nếu vậy…” Lâm Húc cười cười, lục lọi trong túi quần một phen, lại lấy ra mấy đồng tiền xu, gộp hết vào nhau, ném vào trong hồ tạo ra âm thanh leng keng leng keng, ôn nhu nói: “Biết đâu thần hồ lại muốn ăn kẹo bông bán bên kia.” Đám tiền xu này, cũng đủ mua mấy cái. “Cũng đúng.” Tô Trừng tán thành gật đầu, nắm tay Lâm Húc. Thần hồ đại nhân —— Cảm ơn. Hai người sáu con chó chậm rãi đi xa. Tiền xu thưa thớt rơi vào đáy hồ, phản xạ lại ánh nắng rực rỡ của buổi chiều tà, một con chuồn chuồn chạm nhẹ lên mặt nước, gợn sóng nhẹ nhàng nổi lên, một vòng rồi lại một vòng. Mời các bạn đón đọc Gâu Gâu Gâu! của tác giả Lữ Thiên Dật.
Xông Vào Ngõ Âm Dương - Mộc Hề Nương
Tên gốc: Đại chàng âm dương lộ Thể loại: Đam mỹ, hiện đại hư cấu, huyền huyễn, linh dị thần quái, sảng văn, 1×1, cường công x cường thụ, HE. Nhân vật chính: Độ Sóc x Trần Dương. Edit: OnlyU Beta: Dương San Hô Đầu tiên là vào năm mười tám tuổi vì trên người âm khí quá nặng nên phải kết âm hôn với quỷ. Đến khi tốt nghiệp đại học vào năm hai mươi hai tuổi thì cậu nhận được công văn mời đến nhận chức ở xã khu. Thế là cậu mang theo bài vị của ông xã ở lại thủ đô. Hai. Ban đầu khi biết công việc phải giao tiếp với ma quỷ, đồng nghiệp là thiên sư, Trần Dương từ chối. Sau đó cậu phát hiện tiền lương cực cao, phúc lợi cực tốt. Trần Dương rất tự giác phải kiếm tiền nuôi người nhà sống qua ngày bèn nhận lời. Gỡ mìn: Đại Phúc = địa phủ. Công là quỷ, thụ là người. Thụ âm khí quá nặng, vì mạng sống mà kết âm hôn. Công là boss quỷ giới! Đại boss! Thập điện Diêm Vương cũng là thuộc hạ của hắn! Trong chính văn đề cập đến các địa phương, xin đừng liên hệ với hiện thực. Tất cả nội dung đều là hư cấu! Hư cấu! Hư cấu! *Âm hôn hay “đám cưới ma” là lễ cưới mà cô dâu và chú rể đều đã qua đời hoặc một người còn sống và một người đã chết. Phong tục này vẫn tồn tại ở một số vùng quê xa xôi hẻo lánh ở Trung Quốc. *1 cân của Trung Quốc = nửa kg của mình *** Lục Tu Chi nói: “Anh vốn tên là Lục Tĩnh, tự Tu Chi.” Khấu Tuyên Linh quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt hoài nghi: “Vốn tên là Lục Tĩnh?” Lục Tu Chi gật đầu. Khấu Tuyên Linh “à” một tiếng rồi tiếp tục ăn hết xâu kẹo trong tay. Thái độ rất bình tĩnh, nhưng càng bình tĩnh thì Lục Tu Chi càng bất an, hắn không rõ Khấu Tuyên Linh có kịp phản ứng không. “A Tuyên, em không trách anh?” “Không có.” “Có ý gì?” Khấu Tuyên Linh quay đầu cười với hắn: “Không có ý trách cứ.” Lục Tu Chi lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn đi theo sau Khấu Tuyên Linh chịu sai bảo, quy quy củ củ. Khấu Tuyên Linh hỏi cái gì hắn đáp cái đó, không hỏi thì câm miệng. Khấu Tuyên Linh bỗng hỏi: “Sư tổ Lục Tĩnh?” “Ừm.” “Lúc kết hôn sao không nói cho em biết?” Khi đó hai người kết hôn ở tổ đình Khấu gia, hành lễ bái thiên địa. Lúc đó không nói, cố tình đợi bốn năm sau mới nói. Khấu Tuyên Linh nhìn kỹ Lục Tu Chi: “Anh còn gạt em chuyện gì không?” ... Mời các bạn đón đọc Xông Vào Ngõ Âm Dương của tác giả Mộc Hề Nương.
Phong Vân Tế Hội - Lão Trang Mặc Hàn
Bốn quyển trước nói về từng người một thì đến quyển này là sự mốc nối giữa bốn người với nhaumột cách xảo diệu, vận mệnh của họ sẽ vì các bên mà thay đổi chứ? Phương Khinh Trần sống lại làm cho Sở quốc hỗn loạn yên bình trở lại, nhưng y và Sở Nhược Hồng liệu có thể tái tục tiền duyên, Khinh Trần quyết tuyệt có thể tìm được tình yêu hoàn mỹ hay không… Tiểu Dung vĩnh viễn chỉ biết bỏ ra liệu có định cùng Thanh Cô che giấu đứa bé y một tay dẫn dắt, một mình đối mặt với mưa gió, khi Khinh Trần tính kế Yến Lẫm của y, y lại sẽ thế nào… A Hán đang ngủ say bất tỉnh liệu có tỉnh lại? Địch Cửu có tiến vào Tiểu Lâu không, y thật sự sẽ chết sao? Địch Nhất nhiều lần tìm người trong Tiểu Lâu cầu trợ, cuối cùng ai sẽ giúp y… Phong Kính Tiết vi quy vào đời lần nữa, tìm được hảo bằng hữu Lư Đông Ly của y, y phải làm thế nào để Lư Đông Ly nhận ra mình, tình cảm của y với Lư Đông Ly thật sự chỉ đơn thuần là nghĩa bằng hữu ư… Tiểu Lâu Truyền Thuyết hệ liệt: Quyển 1 - Tiếu Ngữ Khinh Trần Quyển 2 - Thả Dung Thiên Hạ Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội *** “Chúng ta đều có thể trở về, nhưng A Hán không thể cũng sẽ không trở về. Là y đã cắt đứt thông đạo thiên nhân, tuy nói thế giới chúng ta hoàn toàn bất đồng với thiên đình trong tưởng tượng của các ngươi, nhưng quy tắc ước thúc tối thiểu vẫn có. Ngươi cho là y sau khi về, sẽ không bị xử phạt sao?” Nghiêm Lăng cười cười: “Cho nên, chúng ta sẽ không kiên trì muốn khuyên y về, bản thân A Hán cũng chưa chắc muốn về. Bất đồng với chúng ta, tính tình y lười nhác, chỉ cần có ăn có uống có ngủ là thỏa mãn, đối với công nghệ cao… A, không, đối với hết thảy tiện lợi của thiên đình không hề lưu luyến hoài niệm. Lần này y bùng nổ, cố nhiên là vì giúp ngươi cầu một đường sinh cơ, nhưng cũng là vì đã sinh ra hoài nghi và tự hỏi với chế độ của chúng ta, cho nên mới tận mọi lực lượng của mình để phản kháng. Dưới tình huống như vậy, y làm sao có thể về nữa, biết rõ vô lực thay đổi, còn phải tiếp tục bị chế độ kia trói buộc. Y luôn là người cố chấp, đã nhận định thì không chịu quay đầu, y đã không muốn thừa nhận chế độ trong thế giới kia của chúng ta nữa, thì y sẽ vĩnh viễn không quay về.” Địch Cửu yên lặng một hồi, rốt cuộc chậm rãi quay người: “Y không quay về, nơi gọi là thiên đình kia của các ngươi không thể phái người về đây bắt y?” “Thông đạo bị y hủy mất rồi, tối thiểu phải mấy ngàn năm mới có thể trùng kiến, cho dù dựng xong, cũng chỉ có thể từ phàm trần đi lên thiên đình, mà muốn xuống phàm trần nữa, lại không thể nào.” Nghiêm Lăng đưa tay chỉ chỉ phía trên: “Nói cách khác, trên trời đã lười quản phàm thế này nữa, chỉ để lại một thông đạo tương lai, tiếp dẫn những thần tiên bị lạc trong phàm trần chúng ta trở về. Mà nhân gian này, cho dù trời sụp đất nứt, tất cả phàm nhân chết sạch chết tuyệt, thần tiên cũng sẽ không xuống nữa.” Ánh mắt Địch Cửu nhìn chằm chằm Nghiêm Lăng: “Các ngươi đều sẽ trở về?” ... Mời các bạn đón đọc Phong Vân Tế Hội của tác giả Lão Trang Mặc Hàn.