Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lam Ngọc

Với gấp đôi rắc rối, gấp ba hành động, và gấp bốn tình yêu, trong Lam ngọc, cô nữ sinh trung học Gwendolyn Shepherd càng lúc càng bị cuốn theo vào một bí mật xoắn vào các chiều thời gian xuyên nhiều thế kỷ. Có thể bất thình lình bị ném về quá khứ, hoặc đơn độc, hoặc vẫn đồng hành cùng Gideon mắt xanh đẹp trai choáng váng, có lúc sẽ sém rơi nước  mắt, có lúc sẽ vui, vì giờ đây bên cạnh Gwen gần như đã kè kè con quỷ đá Xemerius ranh mãnh đáng yêu ra đời từ thế kỷ 11. Nhưng mọi chuyện không dễ, vì đội cận vệ cùng ông bá tước nguy hiểm và anh chàng Gideon ra sức tìm cách ngăn cản Gwen tiếp cận những bí mật của họ. Thật không dễ khi Gwen con không tài nào hiểu: liệu Gideon coi cô là kẻ phản bội hay thực sự tin tưởng cô? Và, đôi mắt xanh chết người của hắn nhiều lúc đã làm con tim thiếu nữ ngây thơ của Gwen nhưu quên đập...   ...Tất cả các bà mẹ đều say mê Kerstin Gier, giờ thì con gái họ cũng vậy... *** Kerstin Gier chính là cây bút châu Âu có thể khiến người ta quên ngay Stephanie Meyer bằng một chuyện tình Romeo - Juliet quyến rũ xảy giữa các vùng thời gian, làm xáo động các độc giả hiện đại theo một cách khác biệt! Hồng ngọc (Rubinrot) đã trở thành hiện tượng xuất bản ở Đức trong khoảng 5 năm trở lại đây, được dịch ra khoảng 50 thứ tiếng và dựng phim năm 2013. *** Khúc dạo đầu London, 14 tháng Năm năm 1602 Những con hẻm của Southwark chìm trong bóng đêm, tối tăm và hiu quạnh. Không khí phảng phất mùi rong rêu, cống rãnh và cá chết. Anh bất giác siết chặt tay cô rồi kéo cô đi tiếp. “Lẽ ra chúng ta cứ đi men theo bờ sông. Trong ngõ ngách hỗn độn này người ta không lạc đường mới lạ,” anh thì thào. “Đúng thế, và ở mỗi góc tối đều có bọn trộm cướp và sát nhân rình rập.” Giọng cô vang lên thích thú. “Tuyệt quá phải không? Còn tốt hơn ngàn lần so với việc ngồi làm bài tập về nhà trong bốn bức tường ngột ngạt!” Cô vén chiếc váy nặng và vội vã đi tiếp. Anh bất giác nhếch miệng cười. Lucy quả là có năng khiếu độc nhất vô nhị, lúc nào cũng tìm ra được mặt tích cực của hoàn cảnh. Ngay cả cái gọi là thời hoàng kim của nước Anh đang bị thực tại tăm tối bóc trần vẻ dối trá cũng không khiến cô kinh sợ, ngược lại là đằng khác. “Tiếc thật, chẳng bao giờ mình có hơn ba tiếng đồng hồ,” cô nói khi anh bắt kịp. “Hamlet chắc sẽ hay hơn nếu không phải xem vào nhiều kỳ.” Cô khéo léo né một vũng bùn kinh tởm, ít nhất thì anh cũng mong đó chỉ là bùn. Rồi cô tung tẩy nhảy vài bước và xoay tròn một vòng. “Lý trí đã biến tất cả chúng ta thành những kẻ nhát gan… tài thật, nhỉ?” Anh gật đầu, cố kiềm chế để không nhếch mép cười lần nữa. Anh luôn như thế bên Lucy. Nếu không cẩn thận thì trông anh sẽ như một thằng ngớ ngẩn! Họ đang trên đường tới cầu London. Lẽ ra đi qua cầu Southwark thì tiện hơn, nhưng rủi thay ở thời này nó còn chưa được xây. Nhưng họ phải nhanh chân lên, nếu không muốn cuộc ngang tắt về thế kỷ 17 của mình bại lộ. Trời ạ, nếu có thể lột phăng cái cổ áo trắng cứng đơ này ra thì giá nào anh cũng trả! Nó đâu khác gì cái vòng nhựa đeo quanh cổ lũ chó sau khi phẫu thuật. Lucy rẽ sang con phố đâm ra bờ sông. Có vẻ như đầu óc cô vẫn vấn vương với Shakespeare. “Anh phải cho ông ta bao nhiêu để được phép vào Globe Theatre thế, Paul?” “Bốn đồng xu to, nhưng anh cũng không biết thế là bao nhiêu.” Anh cười. “Có lẽ bằng cả năm tiền lương của hắn.” “Dù sao cũng đạt mục đích. Chỗ ngồi lý tưởng.” Họ đi như chạy đến cầu London. Cũng như lúc đến đây, Lucy dừng lại, ngắm nghía những ngôi nhà xây trên cầu, nhưng anh kéo cô đi tiếp. “Em có nhớ lời ông George dặn không: Hễ dừng chân quá lâu dưới cửa sổ thì sẽ bị giội bô lên đầu đấy,” anh nhắc. “Hơn nữa em còn đánh động làm người ta để ý!” “Không giống như mình đang đứng trên cầu nhỉ, trông chẳng khác gì một con phố bình thường. Ô, anh nhìn kìa, tắc đường! Đã đến lúc họ phải xây thêm vài cây cầu nữa rồi.” Khác với những ngõ hẻm, trên cầu đông nghịt, song đám xe kéo, võng lọng và xe ngựa đi về phía bờ kia sông Thames không nhích lên được phân nào. Xa xa đằng trước vẳng lại tiếng cười nói, tiếng chửi bới, tiếng ngựa hí, nhưng không ai rõ tại sao lại tắc ứ như vậy. Sát bên họ, một người đội mũ đen ngồi trong xe ngựa thò đầu ra. Cổ áo đăng ten trắng hồ cứng của ông ta uốn cong lên tới tận tai. “Không có đường nào khác đi qua con sông hôi thối này sao?” Ông ta gọi vống lên với người đánh xe bằng tiếng Pháp. Gã xà ích lắc đầu. “Kể cả nếu có thì cũng không quay đầu được nữa, ta đang mắc kẹt ở đây! Tôi sẽ chạy lên phía trước xem có chuyện gì. Chắc là sẽ sớm đi tiếp được thôi, thưa ngài.” Người đàn ông gầm gừ bức bối rồi rụt cái đầu đội mũ cùng chiếc cổ áo vào xe, trong khi xà ích đã trèo xuống, cố len qua đám đông nhốn nháo. “Anh nghe chưa, Paul? Người Pháp,” Lucy thì thào háo hức. “Khách du lịch đấy!” “Ừ. Hay thật. Nhưng mình phải đi tiếp, không còn nhiều thì giờ nữa.” Anh nhớ mang máng đã từng đọc ở đâu đó rằng sẽ có lúc người ta phá cây cầu này và xây lại nó ở cách vị trí cũ mười lăm mét. Đây thật không phải một chỗ tốt để vượt thời gian. Họ bám theo gã đánh xe người Pháp. Nhưng đi được mấy bước thì người và xe chen chúc không làm sao chen qua nổi. “Nghe đâu có một xe chở dầu bị bắt lửa,” người đàn bà phía trước họ nói bâng quơ. “Không cẩn thận khéo lại thiêu rụi cả cây cầu mất.” “Theo như tôi biết thì không phải là hôm nay,” Paul lẩm bẩm và tóm tay Lucy. “Đi nào, chúng ta sẽ trở ngược lại và đợi vượt thời gian ở bờ bên kia.” “Anh còn nhớ mật khẩu chứ? Phòng trường hợp chúng ta không tới kịp.” “Hình như cút đi là vừa thì phải.” “Gutta cavat lapidem[1], ngốc ạ.” Cô khúc khích cười ngẩng lên nhìn anh. Đôi mắt xanh của cô lấp lánh phấn khích. Anh sực nhớ Falk đã nói gì khi anh hỏi về thời điểm hoàn hảo. “Anh sẽ chẳng phí sức lảm nhảm. Anh cứ hành động thôi. Sau đó có thể cô ấy sẽ cho chú một cái tát và thế là chú hiểu ngay.” Đương nhiên Falk muốn biết anh ám chỉ ai. Nhưng Paul không mấy hứng thú với những cuộc tranh luận mở đầu bằng “Chú thừa biết những mối quan hệ giữa dòng họ de Villiers và Montrose chỉ nên mang tính công việc!” và kết thúc, “Hơn nữa đám con gái nhà Montrose đều đanh đá, sau này họ đều thành tinh như quý bà Arista cả.” Đanh đá gì chứ! Các cô Montrose khác thì rất có thể, nhưng Lucy thì chắc chắn không. Lucy, người mỗi ngày đều khiến anh càng thêm yêu thương, người được anh tin cậy gửi gắm những điều anh chưa từng nói với bất cứ ai. Lucy, người mà… Anh hít một hơi sâu. “Sao anh đứng lại?” Lucy hỏi, nhưng anh đã cúi xuống áp môi mình lên môi cô. Suốt ba giây, anh lo sợ sẽ bị cô đẩy ra, nhưng dường như cô đã vượt qua được sự bất ngờ và đáp lại nụ hôn của anh, ban đầu dè dặt, rồi mỗi lúc một nồng nàn hơn. Thực ra đây không hề là thời điểm hoàn hảo và thực ra họ đang quá vội, vì bất cứ lúc nào họ cũng có thể vượt thời gian, và thực ra thì… Điều thứ ba thực ra là gì thì Paul quên khuấy. Giờ chỉ có Lucy là tất cả. Nhưng rồi khi ánh mắt lướt qua một bóng người đội mũ tối màu sùm sụp, anh kinh hoàng nhảy lùi lại. Lucy ngơ ngác nhìn anh một thoáng, rồi cô đỏ mặt cúi gằm xuống chân. “Em xin lỗi,” cô ngượng ngùng lẩm bẩm. “Larry Coleman cũng bảo em hôn giống như xát cả vốc phúc bồn tử gai xanh vào mặt người ta.” “Phúc bồn tử gai?” Anh lắc đầu. “Mà Larry Coleman là thằng quỷ tha ma bắt nào?” Giờ thì cô ngơ ngác thực sự và anh cũng chẳng ngạc nhiên. Bằng cách nào đó anh phải cố trấn áp cơn rối loạn đang hoành hành trong đầu. Anh kéo Lucy ra khỏi vầng sáng của những ngọn đuốc, giữ vai và nhìn sâu vào mắt cô. “Nghe này, Lucy. Thứ nhất: Hôn em giống như là… như là… ăn dâu tây. Thứ hai: Anh mà tóm được thằng Larry Coleman đó, anh sẽ đấm dập mũi hắn. Thứ ba: Em hãy nhớ thật kỹ lúc chúng mình dừng lại. Nhưng bây giờ mình đang có một vấn đề nho nhỏ.” Anh lặng im hất hàm về người đàn ông cao lớn đang ưng dung bước ra từ dưới bóng chiếc xe thồ và cúi xuống bên cửa sổ cỗ xe ngựa của người Pháp nọ. Lucy tròn mắt khiếp đảm. “Xin chào, nam tước,” hắn nói bằng tiếng Pháp. Nghe giọng hắn, Lucy bấu chặt tay Paul. “Rất vui được gặp được ngài. Đường từ Flanders tới đây xa thật.” Hắn gạt chiếc mũ trùm đầu xuống. Trong xe vang lên một tiếng kêu thảng thốt. “Tên bá tước mạo danh! Ngươi làm gì ở đây? Sao lại thế này?” “Em cũng rất muốn biết,” Lucy thì thầm. “Ngài chào hỏi hậu duệ của mình như vậy sao?” Người kia vui vẻ đáp. “Dù sao thì ta cũng là cháu nội của cháu nội cháu nội ngài. Và mặc dù ta vẫn thường bị gọi là kẻ vô danh, ta đảm bảo với ngài là ta có tên đàng hoàng. Thậm chí còn nhiều tên là đằng khác. Ngài cho phép ta lên xe hàn huyên chứ? Đứng đây không được thoải mái cho lắm, và cầu còn tắc lâu.” Không cần đợi câu trả lời hoặc ngoái nhìn xung quanh lấy một lần, hắn mở cửa trèo vào xe. Lucy kéo Paul né sang bên, cách xa ánh đuốc thêm hai bước nữa. “Đúng ông ta đấy! Nhưng trẻ hơn nhiều. Chúng ta nên làm gì bây giờ?” “Không làm gì cả,” Paul thì thầm. “Chúng ta đâu thể tới đó chào hỏi! Đúng ra chúng ta không được phép có mặt ở đây.” “Nhưng sao ông ấy lại ở đây?” “Một sự tình cờ ngu xuẩn. Dù thế nào cũng không được để ông ấy nhìn thấy mình. Đi thôi, chúng ta phải tới bờ sông.” Nhưng không ai nhúc nhích. Cả hai cùng nhìn như bị thôi miên vào ô cửa sổ xe ngựa tối mò, cảm thấy còn hiếu kỳ hơn cả khi nhìn lên sân khấu Globe Theatre ban nãy. “Trong lần gặp trước, ta đã nói rõ cho ngươi biết ta nghĩ gì về ngươi,” giọng nam tước người Pháp vọng ra từ trong xe. “Ồ, đúng là ngài đã làm thế thật!” Tiếng cười khẽ của vị khách khiến Paul nổi da gà, dù anh không nói được vì sao. “Quyết định bất di bất dịch!” Nam tước hơi lạc giọng. “Ta sẽ giao cỗ máy ma quái đó cho bên liên minh, bất kể các ngươi có dùng mưu ma chước quỷ nào để ngăn cản ta. Ta biết ngươi cùng hội cùng thuyền với quỷ dữ.” “Ông ta nói thế nghĩa là sao?” Lucy thì thầm. Paul chỉ lắc đầu. Lại một tiếng cười khẽ vang lên. “Cụ tổ cạn nghĩ và mù quáng của ta ơi! Cuộc đời của ngài - và cả của ta - sẽ thảnh thơi biết bao nếu ngài chịu nghe ta thay vì nghe lão giáo chủ hay những kẻ cuồng tín đáng thương bên liên minh. Giá mà ngài biết dùng trí tuệ thay vì chuỗi tràng hạt, giá mà ngài nhận thức được rằng vai trò của mình còn lớn hơn những gì cha cố của ngài giảng giải.” Có vẻ như nam tước kia đọc “Kinh Lạy Cha” thay cho câu trả lời. Lucy và Paul chỉ nghe thấy ông ta khẽ lẩm bẩm. “Amen!” Người khách thở dài. “Vậy đây là lời cuối của ngài về chuyện này?” “Ngươi là quỷ dữ hiện hình!” Nam tước thốt lên. “Ra khỏi xe ngay và đừng bao giờ xuất hiện trước mắt ta.” “Tùy ngài thôi. Vậy chỉ còn một việc nhỏ. Lâu nay ta chưa nói ra vì không muốn khiến ngài lo lắng không cần thiết. Nhưng chính mắt ta trông thấy trên mộ ngài ghi ngày mất là 14 tháng Năm năm 1602.” “Nhưng đó là…” Nam tước nói. “… hôm nay, chính xác. Từ giờ tới nửa đêm cũng không còn dài.” Một tiếng khò khè vang lên từ phía nam tước. “Ông ấy đang làm gì thế?” Lucy thì thào. “Ông ấy đang phá vỡ luật lệ của chính mình.” Paul nổi da gà tới tận gáy. “Ông ấy nói về…” Anh ngừng bặt vì cảm giác nôn nao quen thuộc lan truyền trong lòng dạ. “Xà ích của ta sẽ quay lại ngay,” nam tước nói, giọng lúc này đã lo sợ thực sự. “Ừ, ta cũng biết thế,” Vị khách đáp khá thờ ơ. “Thế nên ta cũng đang vội đây.” Lucy áp tay lên bụng. “Paul!” “Anh biết, anh cũng cảm thấy rồi. Chết tiệt… Phải chạy thôi, nếu không chúng ta sẽ rơi xuống sông mất.” Anh tóm lấy tay cô kéo đi, thận trọng không để lộ mặt về phía cửa sổ xe ngựa. “Lẽ ra ngài mất tại quê nhà, do một trận cúm đáng ghét biến chứng,” Họ nghe thấy tiếng người khách trong lúc len lén đi qua. “Nhưng hiện giờ ngài lại đang có mặt ở London với sức khỏe dồi dào - nói cho cùng là nhờ những lần thăm hỏi của ta - nên đã có gì đó bị lệch lạc nghiêm trọng. Là con người chu đáo, ta thấy phải có trách nhiệm giúp Thần Chết một tay.” Paul đang mải quan tâm đến cảm giác nôn nao trong dạ và nhẩm tính xem còn bao nhiêu mét nữa là tới bờ, thế nhưng ý nghĩa của những lời nói kia len lỏi vào tâm thức khiến anh khựng lại. Lucy khẽ huých vào sườn anh. “Chạy đi!” cô kêu lên rồi vùng chạy. “Chỉ còn vài giây nữa thôi!” Anh cố nhấc đầu gối bải hoải, và trong lúc chạy, khi bờ sông gần kề bắt đầu nhòe đi trước mắt, anh nghe thấy từ trong xe vọng ra một tiếng thét rùng rợn cố nén, tiếp theo là tiếng khò khè: “Quỷ dữ!” - rồi chỉ còn sự im lặng chết chóc. Mời các bạn mượn đọc sách Lam Ngọc của tác giả Kerstin Gier & Đỗ Phương Thùy (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lăng Mộ Bạo Chúa
Vốn đã không dễ dàng gì khi là Apollo, nhất là khi ngươi bị biến thành người phàm và trục xuất khỏi Olympus. Trên con đường khôi phục 5 nhà tiên tri cổ xưa và giành lại sức mạnh thần thánh của mình, Apollo (kiêm Lester Papadopoulos) phải đối mặt cả những thắng lợi cùng bi kịch. Giờ ngài tiếp tục chuyến hành trình tới Trại Jupiter ở Bay Area, San Francisco, nơi những á thần La Mã đang sẵn sàng sát cánh bên nhau lần cuối một cách liều lĩnh chống lại những tên Hoàng đế La Mã của Tam đầu chế. Hazel, Reyna, Frank, Tyson, Ella, và nhiều người bạn cũ khác sẽ cần sự giúp đỡ của Apollo để sống sót qua cuộc tấn công dữ dội này. Không may, đáp án cho sự bảo trợ lại nằm trong lăng mộ đã bị lãng quên của một kẻ chuyên quyền người La Mã...một người còn tệ hơn bất cứ tên hoàng đế nào Apollo đã gặp phải. The tyrant's tomb - phần 4 của Series Những thử thách của Apollo vừa được phát hành, là một độc giả yêu thích những bộ truyện của Rick Riordan, mình sẽ không thể bỏ lỡ. Toàn bộ là do mình tự đọc và dịch, sẽ có sai sót mong mọi người bỏ qua  Dịch giả meandlo *** Làm sao để trừng phạt một vị thần bất tử? Bằng cách biến vị thần ấy thành kẻ phàm trần. Sau khi khiến cho cha mình - thần Zeus nổi giận, Apollo bị tống cổ khỏi đỉnh Olympus. Yếu ớt và mất phương hướng, thần giáng xuống thành phố New York trong bộ dạng một cậu thiếu niên tầm thường. Giờ đây, thiếu những quyền năng thần thánh, vị thần bốn ngàn năm tuổi phải học cách sống sót trong thế giới hiện đại cho tới khi tìm được cách nào đó lấy lòng Zeus trở lại. Nhưng Apollo có quá nhiều kẻ thù là các vị thần, lũ quái vật và cả những kẻ phàm trần. Tất cả đều ao ước được thấy cựu thần Olympus bị tiêu diệt mãi mãi. Apollo cần được giúp đỡ, và thần chỉ biết có duy nhất một nơi để tìm đến…một vùng đất của các á thần hiện đại có tên gọi Trại Con Lai. Bộ sách Những thử thách của Apollo gồm có: Sấm Truyền Bí Ẩn Lời Tiên Tri Hắc Ám Địa Cung Rực Lửa Lăng Mộ Bạo Chúa ,,, *** Rick Riordan là tác giả có sách bán chạy nhất do tờ New York Times bình chọn cho bộ truyện dành cho trẻ em: Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus và bộ Tiểu thuyết trinh thám dành cho người lớn Tres Navarre. Ông có 15 năm giảng dạy môn tiếng Anh và Lịch sử ở các trường trung học cơ sở công và tư ở San Francisco Bay Area ở California và Texas. Ông cũng từng nhận giải thưởng Giáo viên ưu tú đầu tiên của trường năm 2002 do Saint Mary’s Hall trao tặng. Rick Riordan hiện đang sống ở San Antonio, Texas cùng vợ và hai con trai. Ông dành toàn bộ thời gian cho sáng tác. *** Không có thức ăn ở đây Meg ăn hết đống cá Thụy Điển rồi Hãy ra khỏi xe tang của ta ngay TA TIN VÀO VIỆC HOÀN TRẢ những thi thể. Nghe có vẻ giống một nghĩa cử lịch sự đơn giản, phải không nào? Một chiến binh hy sinh, ngươi nên làm những gì có thể để đưa xác họ về được với người thân cho đám tang. Có thể ta đã quá cổ lỗ sĩ. (Ta đã hơn 4000 năm tuổi rồi). Nhưng ta cảm thấy thật vô lễ nếu xử sự không phải phép với thi hài người đã khuất. Chẳng hạn như Achilles trong trận chiến thành Troy. Là một tên kinh tởm thật sự. Hắn cho kéo xe ngựa chở thi thể của vị tướng thành Troy Hector xung quanh tường thành thị trấn suốt mấy ngày liền. Cuối cùng ta đã phải thuyết phục Zeus gây sức ép đối với tên bắt nạt to đầu này đưa thi thể Hector về với gia đình để anh ta được mai táng tử tế. Ý ta là, thôi nào. Hãy có một chút kính trọng đối với người ngươi đã chém giết chứ. Rồi đến thi thể của Oliver Cromwell. Ta không phải là 1 fan hâm mộ người đàn ông này, nhưng mà trời. Đầu tiên, người Anh chôn cất ông với sự tôn kính. Rồi chúng quyết định rằng chúng ghét ông ta, vậy là chúng đào ông ta lên và "hành quyết" xác thịt ông. Rồi đầu ông rơi xuống cái đỉnh đồi cao, treo lủng lẳng trên đó hàng thập kỉ và bị đưa đẩy hết nhà sưu tầm này đến nhà sưu tầm khác gần ba thế kỉ như một quả cầu tuyết lưu niệm ghê tởm. Cuối cùng, vào năm 1960, ta thì thầm vào tai vài người có tầm ảnh hưởng, Đủ rồi. Ta là thần Apollo, và ta ra lệnh cho ngươi hãy chôn cái thứ đó đi. Ngươi làm ta kinh tởm. Khi đến lượt Jason Grace, người bạn đã ngã xuống và cũng là người em của ta, ta sẽ không để những việc như thế xảy ra. Ta sẽ đích thân hộ tống linh cữu của cậu tới trại Jupiter và đưa tiễn cậu với tất cả sự kính trọng. Đây hóa ra lại là một yêu cầu phù hợp. Với tất cả những con ngạ quỷ tấn công bọn ta và mọi thứ. Hoàng hôn khiến vịnh San Francisco biến thành một cái vạc đồng nóng chảy khi máy bay tư nhân của bọn ta hạ cánh tại sân bay Oakland. Ta nói máy bay tư nhân của bọn ta; chuyến đi đặc quyền này thật ra là một phần món quà từ người bạn Piper McLean và người bố ngôi sao điện ảnh của cô. (Mọi người nên có ít nhất một người bạn có bố mẹ là ngôi sao điện ảnh.) Chờ bọn ta ở bên cạnh đường băng là một bất ngờ khác, hẳn nhà McLean đã bố trí: 1 chiếc xe tang đen bóng bẩy. Meg McCaffrey và ta duỗi thẳng chân trên mặt đường khi nhân viên máy bay buồn rầu đưa linh cữu của Jason ra khỏi khoang chiếc Cessna. Quan tài màu nâu đỏ bóng loáng dường như ánh lên sắc đêm. Bia mộ bằng đồng được đặt cố định lấp lánh ánh đỏ. Ta ghét việc nó đẹp đến thế. Cái chết không nên đẹp như thế này. Nhân viên đưa nó vào trong xe, rồi chuyển hành lí của bọn ta vào ghế sau. Không có gì nhiều nhặn lắm: balo của Meg và ta, cung và ống tên cả ukulele, cùng 1 vài quyển vở nháp vẽ và một áp phích bọn ta thừa kế từ Jason. Ta kí vài giấy tờ, nhận lấy những lời chia buồn từ đoàn bay, bắt tay với người làm tang lễ tử tế đã trao cho ta chìa khóa của xe tang và đi mất. Ta nhìn vào đống chìa khóa, rồi nhìn Meg McCaffrey, người đang nhai đầu một cái kẹo cá thụy điển. (Swedish Fish - 1 loại kẹo hình cá có nhiều màu sắc và hương vị). Máy bay đã được chất đống bởi nửa tá hộp kẹo dẻo đỏ này. Không còn nữa. Meg đã một tay đưa hệ sinh thái cá thụy điển tới bờ vực sụp đổ. Mời các bạn đón đọc Những thử thách của Apollo Tập 4: Lăng Mộ Bạo Chúa của tác giả Rick Riordan.
Tàu Tốc Hành
Tác phẩm bán chạy nhất của nữ văn sĩ Hiro Arikawa (mẹ đẻ của cuốn tiểu thuyết ăn khách Evergreen Love – Từ điển tranh về thực vật và Phòng truyền thông hàng không) Đã được chuyển thể thành phim điện ảnh Nhật Bản vào năm 2011 và tham dự Liên hoan phim quốc tế Okinawa lần thứ 3. Theo thống kê đầu năm 2012 bởi ORICON, cuốn sách Tàu tốc hành đã vượt cột mốc doanh số 1 triệu bản. Tác phẩm với bối cảnh diễn ra trên chuyến tàu tốc hành tại Osaka, di chuyển giữa tám trạm ga, mỗi ga cách nhau mười lăm phút, từ ga đầu tiên là Takarazuka đến ga cuối cùng – Nishinomiya Kitaguchi. Các nhân vật trong truyện đều là là những người ngồi trên chuyến tàu này mỗi ngày: Một bà cụ và đứa cháu gái thường xuyên hỏi những câu hỏi ngây thơ và lớn tiếng trên tàu, gây ra nhiều tình tình huống dở khóc dở cười trong truyện. Một người đàn ông và một cô gái từng cùng nhau tranh giành một cuốn sách trong thư viện mà không hề biết đến sự tồn tại của đối phương. Một người phụ nữ diện đồ trắng đi dự lễ cưới của bạn trai cũ để trả thù. Một cô gái trẻ khác và người bạn trai bạo lực. Hai sinh viên đại học. Một bé gái bị bạn bè bắt nạt. Một phụ nữ trung niên hay lo lắng. Một học sinh trung học đang đi tìm lẽ sống cuộc đời. Câu chuyện của mỗi người tưởng chừng là của riêng họ, nhưng hóa ra đó lại là mắt xích của một chuỗi sự kiện và các nhân vật đều có một mối liên hệ với nhau theo một cách nào đó… *** “ Có một số người, cuộc đời họ là một chuyến tàu tốc hành, một vài người lại là tàu chậm. Có người luôn sống nhầm trạm, ngồi quá trạm, không bỏ lỡ phong cách bên ngoài cửa sổ, thì bỏ lỡ người bên cạnh. Tôi không quan tâm mình ngồi trên chuyến tàu nào, chỉ muốn biết người có thể ngồi cùng tôi tới trạm cuối cùng rốt cuộc là ai ?” Bạn có bao giờ tin vào những cuộc hội ngộ kì diệu không? Có vẻ thế giới mà chúng ta đang sống lại không quá to lớn như chúng ta vẫn tưởng tượng nhỉ. Tôi từng được nghe một ai đó nói rằng “ Trái Đất này tròn lắm, đi một vòng lớn rồi lại gặp nhau thôi.” Thật ra tôi là một người không tin vào hai chữ “tình cờ” cho lắm, tôi nghĩ rằng bât cứ chuyện gì xảy ra trên thế giới này đều có sự tính toán, chuẩn bị, sắp đặt từ trước và không thể nào mà xuất hiện sự “tình cờ” được. Vào một ngày hè mưa bão, ngồi trong nhà với nỗi chán trường vì cái combo đau khổ nghỉ dịch và mưa bão tôi chợt nhận ra mấy ngày nay cuộc sống loanh quanh trong nhà của tôi sao mà tẻ nhạt thế. Tôi quyết định sẽ làm cuộc sống của tôi tươi mới và thú vị trở lại dù đang giãn cách xã hội và chỉ được “ ru rú” ở nhà. Và việc đầu tiên tôi nghĩ đến là đọc sách. Nằm cuộn trong trong chiếc chăn mềm bên cạnh là một cốc nước chanh mật ong ấm, trên tay là một cuốn sách còn đang thơm mùi mới và bên ngoài trời dù cho có mưa gió bão bùng đến đâu thì cũng tạm thời mặc kệ. Ôi nghĩ đến đây là tôi không ngần ngại mà “chốt đơn” luôn cho mình vài cuốn sách. Trong chỗ sách tôi mua có quyển sách tên là “ Tàu tốc hành”, tên sách gây tò mò nhỉ. Sau khi nhận cuốn sách trên tay tôi lao vào đọc luôn và chỉ mất vỏn vẹn một ngày rưỡi tôi đã đọc xong và tôi chợt nhận ra thật nhiều điều ấm áp. Cuốn sách “ Tàu tốc hành” kể về những câu chuyện xảy ra trên chuyến tàu tốc hành tại Osaka. Đó là chuyến tàu di chuyển giữa tám chặng ga, mỗi ga lại cách nhau mười lăm phút. Ga đầu tiên là Takarazuka, ga cuối cùng là Nishinomiya Kitaguchi. “Tàu tốc hành” kể về những câu chuyện về những con người đi chuyến tàu này hàng ngày, mỗi người đều có một tâm sự riêng, một hoàn cảnh riêng nhưng lại vô tình có mối liên hệ với nhau bằng một cách nào đó. Câu chuyện đầu tiên là về anh chàng Masashi đã đi làm được năm năm và một cô gái luôn mang chiếc túi sách bằng vải thô in hình chú chuột nổi tiếng khắp thế giới. Cô gái và Masashi đã gặp nhau vài lần ở thư viện, đã từng tranh nhau một cuốn sách và giờ lại tình cờ ngồi cạnh nhau và đi chung trên một chuyến tàu. Hai người có cơ hội được nói chuyện với nhau bởi một chữ cái lạ được tạo ra bởi những tảng đá và được xếp ở bãi bồi giữa sông. Sau đó cả hai người chợt nhận mình đang để ý đối phương từ rất lâu rồi. Câu chuyện thứ hai là về Shoko – một cô gái xinh đẹp, giỏi giang có một mối tình tuyệt đẹp năm năm với một anh chàng làm cùng công ty. Sau khi cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện thì Shoko và bạn trai năm năm chuẩn bị làm đám cưới. Nhưng cho đến khi lễ cưới chuẩn bị diễn ra thì lại buộc phải hủy bỏ vì cô bạn thân chung công ty của Shoko đã có thai với anh bạn trai sắp cưới của cô. Trong đám cưới của họ Shoko đã có một màn trả thù tuyệt vời có thể khiến cho đám cưới của hai người họ không phải là “một ngày đẹp nhất trong cuộc đời”. Trên chuyến tàu từ đám cưới trở về đã có vài chuyện xảy ra khiến cho Shoko phải nhìn nhận lại cuộc đời, tạm thời quên đi thù hận và làm lại một cuộc đời mới. Câu chuyện thứ ba là về bà Tokie và cô cháu gái nhỏ, hai bà cháu đang quyết định xem sắp tới sẽ nuôi giống chó nào. Câu chuyện thứ tư là về Misa và người bạn trai tồi của cô ấy. Hắn ta là người sẵn sàng nạt nộ bạn gái ở chỗ đông người, không chịu bỏ qua những cuộc cãi vã nhỏ nhặt và có thói quen bạo hành bạn gái khi vắng người. Vì bị tình yêu mù quáng che mắt nên Misa không nhận ra mối quan hệ độc hại với bạn trai cho đến khi có một sự việc mới xảy ra trên chuyến tàu mà cô và người bạn trai đi lại hàng ngày. Tiếp theo là câu chuyện về một nhóm nữ học sinh cấp ba đang chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp căng thẳng, trong số đó có cô bé Ecchan – người có vẻ trưởng thành hơn hẳn so với những cô bạn còn lại. Ecchan đang có rất nhiều áp lực và mệt mỏi về chuyện chuẩn bị bước chân vào ngưỡng cửa đại học và chuyện tiền bạc trong gia đình nhưng may mắn thay là cô có một người bạn trai ngốc nghếch rất trân trọng cô ấy. Thứ sáu là câu chuyện về một mối tình đẹp được chớm nở trên chuyến tàu của Miho – cô gái hay bị bạn bè trêu chọc vì cái tên nam tính và Keiichi – cậu bạn ăn mặc hầm hố, rất hứng thú về những thứ liên quan đến quân đội. Cả hai vô tình bắt chuyện và làm quen với nhau trên một chuyến tàu và dần dần nhận ra cả hai có rất nhiều điểm chung giống nhau. Câu chuyện thứ bảy là một nhóm những người phụ nữ trung niên giàu sang nhưng lại hành xử rất vô duyên trên chuyến tàu. Trong nhóm người phụ nữ giàu sang đó có Yasue – một người phụ nữ hay lo lắng và khác hẳn với những người phụ nữ vô duyên kia. Nhưng vì một lí do nào đó dù không muốn những Yasue vẫn phải cố gắng kiềm nén để giữ mối quan hệ tốt với những người phụ nữ đó. Cuối cùng là chuyện về một cô bé tiểu học tên Shoko, cô gái nhỏ bị bạn bè trêu trọc và xa cách nhưng dù vậy cô bé vẫn rất kiêu hãnh và mạnh mẽ. Mỗi câu chuyện của mỗi người trên chuyến tàu tưởng chừng không hề liên quan đến nhau nhưng bằng một cách nào đó từng câu chuyện lại là một móc xích nối với nhau, liên hệ với nhau. “Tàu tốc hành” là một quyển sách với những tình cảm ấm áp về những con người, dù đó chỉ là những mẩu chuyện nhỏ mà ta rất dễ dàng bắt gặp trong cuộc sống hàng ngày nhưng qua câu chuyện khiến ta cảm thấy ấm áp hơn và có thể bắt gặp chính bản thân ta trong mỗi câu chuyện đó. Từng câu chuyện nhỏ đều cho tôi học thêm một bài học về cuộc sống. “Tàu tốc hành” giúp tôi nhận ra rằng dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì cũng hãy luôn kiêu hãnh ngẩng cao đầu như cô bé tiểu học Shoko, hay tạm chấp nhận quên và bỏ qua cho những hận thù, tập trung vào bản thân để sống một cuộc đời giản đơn và hạnh phúc như cô gái trẻ giỏi giang xinh đẹp Shoko. Và vô vàn những bài học nhỏ nữa mà ta sẽ nhận được sau khi đọc “Tàu tốc hành”. Cuốn sách này không phải là một cuốn sách chỉ đọc một lần cho vui mà hãy nên đọc nhiều lần trong đời. Có thể ở mỗi giai đoạn trong cuộc đời ta lại nhận được một thông điệp mới mẻ được gửi gắm từ trong cuốn sách. Vậy cho nên tôi sẽ đọc lại cuốn sách này vào một ngày lạnh giá để có thể giúp cho tâm hồn tôi trở nên ấm áp hơn. Trên một chuyến tàu dài chưa chắc người lên cùng chuyến tàu sẽ là người cùng đồng hành đến hết chuyến tàu với bạn nhưng biết đâu trong chuyến đi dài ấy bạn lại tìm được người có thể đồng hành được với bạn cả đời thì sao ? Mời bạn đón đọc Tàu Tốc Hành của tác giả Hiro Arikawa & Thu Vũ (dịch).
Khách Sạn
Khách Sạn (Hotel) là một trong những tác phẩm nổi tiếng của Arthur Hailey bên cạnh nhiều vở kịch nổi tiếng được trình diễn khắp nơi trên thế giới và nhiều kịch bản phim rất thành công. *** Peter McDermott nghĩ: nếu anh có quyền thì anh đã tống cổ gã nhân viên an ninh khách sạn đi từ lâu rồi. Nhưng anh không có quyền, cho nên bây giờ, một lần nữa, gã cựu cảnh sát viên phục phịch đó lại mất tích đúng vào lúc người ta rất cần đến hắn. McDermott nghiêng người, tấm thân đồ sộ của anh cao đến sáu bộ rưỡi ( [1] ). Anh lắc lắc nhẹ chiếc điện thoại trên bàn, vẻ bồn chồn. - Mười lăm việc xẩy ra cùng một lúc. - Anh nói với cô gái đứng bên cửa sổ văn phòng rộng. - Thế mà chẳng ai tìm ra được hắn ở đâu. Christine Francis liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Vài phút nữa là đúng mười một giờ khuya: - Anh thử tìm ở quán rượu đường Baron xem sao. Peter McDermott gật đầu: - Nhân viên điện thoại đang kiểm tra những nơi Ogylvie thường lui tới. - Anh mở ngăn kéo bàn, lấy bao thuốc lá ra mời Christine. Cô tiến lên phía trước nhận một điếu thuốc. McDermott châm thuốc cho cô rồi châm cho mình. Anh nhìn cô rít thuốc. Christine Francis đã rời căn phòng làm việc nhỏ của mình trong cụm phòng hành chính của khách sạn St Gregory trước đây vài phút. Cô đã làm việc khuya và sắp trở về nhà thì ánh đèn dưới cánh cửa của trợ lý tổng giám đốc khách sạn đã khiến cô phải bước vào. - Anh chàng Ogylvie của chúng ta có luật lệ riêng đấy - Christine nói - Tình hình này thường hay xẩy ra theo lệnh của ông chủ mà. McDermott nói rất ngắn vào điện thoại, rồi lại chờ đợi. - Cô nói đúng. - Anh thừa nhận - Đã có lần tôi tìm cách tổ chức lại đội thám tử của khách sạn ta, và tôi đã thất bại. Cô gái đáp nhỏ nhẹ: - Tôi không được biết việc đó. Anh nhìn cô vẻ chế nhạo: - Thế mà tôi cứ tưởng việc gì cô cũng biết. Thực ra, thường thì cô biết hết mọi chuyện. Là một trợ lý riêng của ông Warren Trent, chủ một khách sạn lớn nhất ở New Orleans có tính tình hay cáu bẳn, khó đoán trước, Christine thông tỏ những bí mật bên trong của khách sạn cũng như những hoạt động hàng ngày của nó. ... *** Arthur Hailey (người Anh có quốc tịch Canada) (1920 - 2004) là tác giả của mười một cuốn best-sellers, trong đó có "Bản tin chiều" đã được dựng thành phim. Ông có 11 tiểu thuyết bán rất chạy được in ở 40 quốc gia với 170 triệu bản. Hailey được coi là người trường vốn trong sự nghiệp sáng tác. Những cuốn truyện ông viết đã vượt khỏi quê hương, được xuất bản trên 40 nước với hơn 170 triệu bản. Điểm nổi bật trong tác phẩm của ông là những nhân vật có xuất xứ rất tầm thường nhưng khi bị đẩy vào hoàn cảnh bi hùng đã vượt lên thành một số phận khác.  Sinh ngày 5/4/1920, Hailey sớm phải bỏ học ở tuổi mười bốn, bởi cha mẹ không đủ tiền chu cấp ăn học cho con trai. Sau đó, chàng trai Arthur trở thành phi công trong quân chủng Hoàng gia Anh trong đại chiến 2. Năm 1947, nhà văn tương lai rời bỏ xứ sở sương mù đến Canada và nhập quốc tịch tại đây. Thời gian đầu nơi đất khách, Hailey phải kiếm sống như một nhân viên tiếp thị cho nhà máy sản xuất máy kéo. Được một thời gian thì việc viết lách đã cám dỗ Hailey. Cuốn tiểu thuyết đầu tay của ông là The Final Diagnosis, xuất bản năm 1959, kể về một bác sĩ chẳng may gây ra cái chết với một bé sơ sinh.  Mải mê với những con chữ trong một thập kỷ, rồi ông trở về công việc kinh doanh, chỉ ngồi vào bàn viết như một thú vui. Bà vợ của Hailey cho biết, nhà văn rất khiêm tốn và giản dị, nhưng ông có một niềm hân hoan đặc biệt khi đọc những bức thư của độc giả tán dương tác phẩm mình. Hậu duệ của ông dự định sẽ tổ chức một bữa tiệc tưởng nhớ ông vào tháng giêng theo đúng nguyện ước của người quá cố. Mười bốn tuổi đã nghỉ học vì cha mẹ không đủ tiền cho ông đi học tiếp, Arthur Hailey tham gia thế chiến thứ 2 với tư cách là phi công trong không lực hoàng gia Anh và trở thành nhà văn khi xuất bản tác phẩm đầu tay The final diagnoisis vào năm 1959.  Arthur Hailey có cách viết tiểu thuyết rất hấp dẫn, mô tả những người bình thường trong hoàn cảnh bất thường. Năm 2001 ông nói với hãng tin AP: "Tôi không thật sự tạo ra ai cả. Tôi chỉ lấy từ đời thật". Một số tác phẩm của ông đã được ra tiếng Việt như Phi trường, Bản tin chiều, Trong khách sạn... Mời các bạn đón đọc Khách Sạn của tác giả Arthur Hailey.
Đi Ra Từ Bóng Tối
Bộ ba tự truyện nổi tiếng của Dave Pelzer – câu chuyện khó tin và có giá trị truyền cảm hứng về cuộc đời của chính tác giả – đã thu hút sự quan tâm theo dõi của hàng triệu độc giả trên toàn thế giới. Đi Ra Từ Bóng Tối là phần kết thúc được chờ đợi từ rất lâu trong bộ ba tác phẩm: Không Nơi Nương Tựa (A Child Called “It”), Đứa Trẻ Lạc Loài (The Lost Boy) và Đi Ra Từ Bóng Tối (A Man Named Dave). Câu chuyện là hồi kết cho cuộc đấu tranh sinh tồn không ngừng của cậu bé David đáng thương qua bao năm tháng sống trong sự bạo hành về thể xác lẫn tinh thần do chính người mẹ ruột gây ra. Câu chuyện đưa người đọc đi cùng chàng trai tên Dave qua những khúc quanh cuộc đời để trở thành một người đàn ông trưởng thành, đầy khát vọng sống. Giấc mơ cuộc đời, thất bại đắng cay, vinh quang ngọt ngào và hạnh phúc vẹn tròn là những gì người đọc sẽ cảm nhận được bằng những rung cảm chân thật nhất, sâu sắc nhất đằng sau những trang sách sống động của Đi Ra Từ Bóng Tối. Chàng thanh niên tên Dave sẽ phải đối diện như thế nào trước sự thật rằng cha mình - vị anh hùng trong những giấc mơ thuở bé của cậu - sẽ không còn sống được bao lâu nữa? Cậu sẽ làm gì với tâm nguyện một lần được trò chuyện với cha như bao đứa con trai bình thường khác khi ông thậm chí còn không đủ sức để siết nhẹ bàn tay cậu? Cậu sẽ đối xử như thế nào với người mẹ nghiện ngập, tàn bạo người đã chối bỏ sự tồn tại của con trai mình và đem đến bao nỗi kinh hoàng cho tuổi thơ của nó? Và cuối cùng, liệu có ai đó để cậu yêu thương, tin tưởng và giúp cậu lấy lại niềm tin vào tình cảm thiêng liêng của gia đình hay không? Đi Ra Từ Bóng Tối sẽ lần lượt giúp người đọc tháo gỡ tất cả những nút thắt ấy, dẫn dắt chúng ta tìm ra câu trả lời cho số phận của Dave, của từng nhân vật trong tác phẩm tự truyện. Và, có thể ở đâu đó trong tác phẩm, người đọc cũng sẽ tìm thấy câu trả lời cho cuộc đời của chính mình như những ai đã có may mắn được là người đầu tiên đọc và làm công việc chuyển ngữ cho bộ ba tác phẩm này vậy. Với sự bao dung vô biên và lòng can đảm tuyệt vời, Dave Pelzer đã làm nên một kết thúc hoàn hảo cho bộ ba tự truyện của mình cũng như cho chính cuộc đời của ông. Bằng kết thúc ấy, Dave Pelzer đã minh chứng một cách hùng hồn rằng: Không một thế lực, một xiềng xích nào có thể trói buộc được ý chí của con người. Ý nghĩa lớn lao này thật quý giá biết bao đối với những ai đang trên con đường đi tìm hạnh phúc đích thực trong cuộc sống. *** David James Pelzer sinh ngày 29/12/1960, là con trai thứ hai trong gia đình có năm người con trai. Tuy nhiên, mọi thứ trở nên vô cùng tồi tệ khi David bắt đầu bị mẹ ruột của mình hành hạ từ năm lên 4 tuổi. Sự ngược đãi mà David Pelzer phải chịu đựng nghiêm trọng đến mức nó đã trở thành một trong những trường hợp ngược đãi trẻ em tồi tệ nhất được biết đến ở Mỹ. Bộ ba tác phẩm Không Nơi Nương Tựa(1995), Đứa Trẻ Lạc Loài (1997) và Đi Ra Từ Bóng Tối (1999) tái hiện câu chuyện tuổi ngây thơ rúng động dư luận của ông. Dave Pelzer được xem là một trong những phát ngôn viên quốc gia làm việc hiệu quả nhất và đáng tin cậy nhất, chuyên hoạt động trong các nhóm hội, tổ chức chuyên nghiệp về dịch vụ nhân quyền. Dave đã nhận được những lời khen tặng từ đích thân cựu Tổng thống Ronald Reagan và George Bussh. Năm 1993, Dave được vinh danh là một trong mười Đại diện tiêu biểu nhất của Thanh niên Hoa Kỳ và năm 1994, Dave là công dân duy nhất của nước Mỹ vinh dự được trao tặng giải thưởng Thanh niên tiêu biểu nhất của thế giới. Dave còn được chọn làm người rước đuốc trong Thế Vận hội năm 1996. Dave đã cống hiến cả cuộc đời mình để giúp nhiều người khác thoát khỏi nghịch cảnh. Vượt qua một tuổi thơ u tối và nghiệt ngã, Dave trở thành một sĩ quan Không quân Hoa Kỳ. Trước khi về hưu, ông từng đóng vai trò quan trọng trong một số hoạt động mang tên Just Cause, Desert Shield và Desert Storm. Trong thời gian phục vụ trong không quân, Dave còn hoạt động trong Hội Trẻ vị thành niên và những chương trình khác về “Tuổi trẻ với những nguy cơ” trên toàn bang California. Những thành tựu đáng kể của Dave đã được thừa nhận bằng nhiều giải thưởng cũng như những nhận xét cá nhân của các cựu Tổng thống Ronald Reagan, George Bush và Bill Clinton. Năm 1990, ông là người được nhận giải thưởng J.C. Penney Golden Rule. Tháng 1 năm 1993, Dave vinh dự được bầu chọn là một trong mười thanh niên xuất sắc của Hoa Kỳ. Tháng 11 năm 1994, Dave là công dân Mỹ duy nhất được trao tặng giải thưởng Thanh niên tiêu biểu nhất của Thế giới ở Kobe, Nhật, vì những cống hiến của anh trong lĩnh vực thông tin và ngăn ngừa nạn bạo hành trẻ em cũng như cổ vũ tinh thần và truyền cảm hứng để người khác có được ý chí kiên cường. Dave còn vinh dự được rước đuốc trong Thế vận hội năm 1996. Dave hiện sống một cuộc sống hạnh phúc ở Rancho Mirage, California, với vợ, con trai Stephen và chú rùa cưng tên Chuck. Những hoạt động vì thanh thiếu niên của Dave Pelzer có thể được tìm hiểu thêm tại website: www.davepelzer.com *** Ngày 4 tháng 3 năm 1973 Thành phố Daly, California Tôi sợ hãi. Chân tôi lạnh buốt và bụng kêu gào vì đói. Trong bóng tối của cái ga-ra, tôi chăm chú căng tai lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất từ phía phòng của mẹ ở trên lầu, từng tiếng cót két mỗi khi bà trở mình. Tôi thậm chí còn có thể biết được bà đang ngủ hay chuẩn bị tỉnh giấc qua những tiếng ho khan của bà. Tôi mong bà không bị tỉnh giấc bởi chính những tiếng ho của mình. Tôi ước mình có thêm một chút thời gian. Chỉ còn vài phút là một ngày tồi tệ nữa lại bắt đầu. Tôi nhắm mắt lại và lẩm bẩm nhanh một lời cầu nguyện, mặc dù tôi biết rõ Chúa chẳng mấy yêu quý mình. Bởi tôi chẳng xứng đáng làm một thành viên của “Gia đình”, nên tôi phải ngủ trên một cái cũi cũ kỹ, xấu xí và thậm chí chẳng có lấy một cái chăn. Tôi cuộn tròn như một quả bóng để cố giữ cho cơ thể càng ấm càng tốt. Tôi lấy áo sơ mi trùm kín đầu, hy vọng hơi thở của mình sẽ giúp mặt và tai ấm hơn một chút. Tôi kẹp hai tay vào giữa hai chân, có khi kẹp vào nách để bớt lạnh. Bất kỳ lúc nào đủ dũng khí và biết chắc rằng mẹ đã ngủ rất say, tôi mới dám trộm một cái giẻ rách từ đống đồ dơ quấn chặt quanh chân để giữ ấm. Tôi làm mọi thứ để có thể ấm hơn một chút. Giữ ấm được nghĩa là sống sót. Cả tinh thần lẫn thể chất của tôi đều rã rời. Phải mất hàng mấy tháng trời tôi mới có thể thoát khỏi những cơn ác mộng. Dù có cố thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn không tài nào ngủ lại được. Toàn thân tôi tê cóng. Đầu gối tôi rung lên bần bật. Tôi khẽ cọ hai bàn chân vào nhau, lòng vẫn nơm nớp lo sợ nếu gây ra bất cứ tiếng động nào thì mẹ cũng sẽ nghe thấy. Tôi không được phép làm bất kỳ điều gì nếu không có lệnh trực tiếp của bà. Thậm chí ngay cả khi tôi biết bà đã chìm lại vào giấc ngủ, tôi vẫn có cảm giác bà đang kiểm soát tôi. Mẹ vẫn luôn như vậy. Đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng khi cố nhớ lại quá khứ. Tôi biết rằng để sống sót, tôi phải tìm những lời giải đáp ngay trong quá khứ của mình. Ngoài giải pháp để có cái ăn, để được sưởi ấm, để được sống sót, việc tìm hiểu lý do vì sao mẹ lại đối xử với tôi như vậy cũng sẽ chi phối rất nhiều đến cuộc sống của tôi. Những ký ức đầu tiên của tôi về mẹ chỉ là những lời chửi mắng và nỗi khiếp đảm. Năm tôi lên bốn, chỉ cần nghe giọng nói của bà thế nào là tôi có thể biết ngày hôm ấy của tôi sẽ ra sao. Bất cứ khi nào bà tỏ ra kiên nhẫn và độ lượng, bà chính là “Người mẹ hiền”; nhưng mỗi khi bà nổi giận và điên tiết với mọi thứ, thì bà chính là “Mẹ” - một người mẹ lạnh lùng, vô cảm, sẵn sàng hành hạ tôi bằng những cách không ai có thể ngờ được. Tôi lúc nào cũng nơm nớp lo sợ sẽ làm bà phật lòng, thậm chí tôi còn chẳng dám vào nhà vệ sinh nếu không xin phép bà trước. Dù còn rất bé, nhưng tôi cũng nhận ra rằng càng uống rượu nhiều, mẹ càng thay đổi nhanh và để con người thứ hai kiểm soát mình hoàn toàn. Một buổi chiều Chủ nhật nọ, lúc đó tôi mới năm tuổi, trong lúc say khướt, bà đã tấn công và vô tình làm gãy tay tôi. Ngay khi nhận ra mọi chuyện, mắt bà mở thao láo như hai đồng đô-la bạc. Mẹ biết bà đã đi quá đà. Bà biết bản thân mình đã mất kiểm soát. Sự việc đó không còn đơn giản như những cái tát, những cú đấm hay những lần tôi bị ném xuống cầu thang trước đây. Mời các bạn đón đọc Đi Ra Từ Bóng Tối của tác giả Dave Pelzer....