Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Việt Cổ Di Tình

Trích dẫn văn án: Thương Khung khẽ híp mắt cúi xuống nhìn cô, lạnh nhạt hỏi: “Nàng yêu ta?”… Diệp Thiện Thiện cúi đầu im lặng… Thương Khung lạnh lùng tóm lấy cổ cô: “Nói…” Khóe môi Diệp Thiện Thiện đau đến rúm ró lại: “Yêu…” Thương Khung cau mày: “Yêu nhiều không?…” Ánh mắt kinh hoàng của Diệp Thiện Thiện lướt qua đống thi thể đẫm máu rải đầy sau lưng hắn… Thương Khung lẳng lặng siết cái gáy mịn màng trong tay…   Diệp Thiện Thiện khó nhọc hít thở từng hơi… “Rất yêu, rất yêu.” Thương Khung thỏa mãn buông tay… Diệp Thiện Thiện âm thầm thở phào… Đột nhiên vang lên tiếng vải gấm bị xé… Thương Khung buông tay, áo choàng và yếm rơi xuống từng mảnh vụn… Khóe môi nhếch lên một cách xảo quyệt: “Nàng chứng minh cho ta xem!” Tay thon dài chậm rãi vươn tới da mềm mại trơn láng… Ánh mắt lập lòe: “Nàng yêu ta?”… “Rốt cuộc yêu đến mức nào?” ----------------------- Đọc văn án hẳn nhiều bạn nghĩ nó sẽ là một truyện ngược đúng không? Xin thưa là văn án lừa tình thôi ạ, à mà cũng không hẳn là không ngược vì mới gặp mà nam chính Thương Khung đã tẩn cho nữ chính Diệp Thiện Thiện của chúng ta 20 trượng rồi. Vì sao? Chỉ vì nàng dám đạp hắn một cước rồi bỏ trốn! Quay trở lại khởi nguồn câu chuyện, Diệp Thiện Thiện vốn là một cô gái xinh đẹp, sống cuộc sống vui tươi ở hiện đại, nhưng một lần bị sét đánh mà xuyên qua. Xuyên thế nào mà lại ngay lúc nam chính Thương Khung đang bị truy sát xém mất cả mạng. Thế là trong đêm mưa gió đó nàng cứu hắn, băng bó vết thương cho hắn, vô về hắn như một đứa bé vì nhìn biểu hiện sợt sệt của hắn trong tiếng sấm nổ đùng đúng ngoài kia, trông hắn run rẩy không khác gì một đứa trẻ. Nhưng khi người đàn ông đó tỉnh lại nàng mới biết mình đã lầm, hắn tuyệt đối là một tên ác ma. Hắn hạ độc nàng, nàng đạp hắn một cước rồi bỏ trốn. Không biết nói sao, có lẽ Thiện Thiện của chúng ta vận cứt chó, nên vừa trốn được tên ác ma kia thì lại rơi vào tay bọn buôn người, còn mém xíu bị cưỡng bức, nhưng may mắn được Diễm tỷ, là một tú bà ở Khôi Hương Lâu cứu được. Tuy nhiên may mắn chẳng kéo dài bao lâu, Diễm tỷ lại hạ độc nàng, đẩy nàng đến Vân Ẩn điện để trộm tàng bản đồ. Và ở đây Diệp Thiện Thiện lại một lần nữa đối diện ác mà kia cũng chính là điện chủ của Vân Ẩn điện, một trong hai điện lớn nhất Đại Kiền. Vừa vào đã bị hắn phạt cho 20 trượng, từ tì nữ của hoa khôi Khôi Hương lâu, bị hắn bắt làm tì nữ cận thân của hắn. Chỉnh cho nàng lên bờ xuống ruộng luôn. Hắn thích mặc áo trắng, bắt nàng thức cả đêm may cho hắn đã vậy còn bắt nàng cũng phải mặc áo trắng, áo quần của hắn không thích ai đụng vào ngoài nàng, Diệp Thiện Thiện một lần nhờ cô nương khác giặt giùm 2 cái áo của hắn, kết quả về bị hắn trừng cho toát cả mồ hồ bắt đi giặt lại 5 lần 7 lượt. Nhiều khi Diệp Thiện Thiện không khỏi suy đoán không biết mũi Thương Khung có phải mũi chó hay không nữa nha, sao thính thế? Không ngờ Diệp Thiện Thiện đoán bậy đoán bạ vậy mà lại trúng. Thương Khung cũng chính là Ngân Lang vương của tộc Ngân Lang từ thời viễn cổ. Đó là bí mật hắn che giấu bấy lâu nay, cũng chính là mục tiêu bị giang hồ không ngừng theo đuổi. Bí mật vì sao hắn lại có tính khát máu như vậy, bí mật vì sao hắn lại không tin vào tình yêu như vậy, đến cuối cùng Diệp Thiện Thiện mới biết được. Truyện tuy có đôi chút ngược, nhưng nhìn chung vẫn là sủng. Cách nam chính bảo vệ nữ chính cũng rất âm thầm. Mặc dù biết rõ nữ chính tiếp cận mình vì mục đích gì, hắn cũng chỉ âm thầm giúp nàng giải trừ hết các mối hậu họa. Buồn cười nhất là lúc cả hai rơi xuống vực, nam chính bị mất trí nhớ, chị nữ chính thừa dịp muốn tẩy não hắn, nhưng không ngờ chưa kịp thành đã bị nam chính viện cớ đó “ dạy dỗ “ cho một trận. --------------- Review by Pisà - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Một năm trước, nàng phải mất 39 bước mới đi hết một bức tường đá, 47 bước mới đi hết từ góc này đến góc đối diện của căn phòng. Năm năm trước, khi mới đặt chân đến đây, nàng đã mất nhiều bước hơn nữa mới đo được hết căn mật thất này. Lúc 8 tuổi, khi mới bị nhốt trong căn mật thất này, nàng chẳng thể nhìn thấy gì, chỉ biết loạng choạng bám theo mép tường mà dò dẫm từng bước một, thường xuyên bị vấp ngã bởi những vật cản dưới chân. Nàng đã dùng bước chân để đo nơi ở mới của mình - dù là đi từ bên nào chăng nữa, cả thảy đều là 51 bước. Đi hết một bức vách, trước mặt nàng là một bức tường đá lạnh lẽo chắn ngang, trên tường le lói một chút ánh sáng mơ hồ. Nàng cứ thế mò mẫm trong bóng tối, các bức tường đều giống nhau: ẩm thấp và lạnh buốt, trên tường có chạm khắc những hoa văn, và lốm đốm những giọt nước toát ra rồi ngưng tụ. Còn cái chỗ mà có chút ánh sáng le lói kia, sờ vào trơn nhẵn, có lẽ cũng cùng chất liệu với mái trần, là một loại ngọc lưu ly hay thủy tinh gì đó, phát ra ánh sáng màu xanh u ám. Nàng đứng thần người hồi lâu, rồi khe khẽ gõ lên bức tường, chờ đợi một cánh cửa nào đó mở ra, những mong có thể dẫn đến một thế giới hoàn toàn khác. Thế nhưng, bức tường vẫn không hề động đậy. Nàng nghiêng đầu, áp má vào tấm kính trên tường, chợt nghe thấy tiếng nước vỗ về dâu đây, dường như có hàng trằm ngàn con cá lớn đang bơi lội ngoài kia, làm dậy lên từng cơn sóng... Để có thể nghe kỹ hơn, vô tình nàng đã đặt tay lên bức tường đá, và khi từ từ áp vào, bỗng nhiên, có cái gì đó bỏng rẫy khiến nàng giật nảy người rồi ngã lăn ra đất. Có kết giới! Bốn mặt của căn mật thất này vốn đã có những kết giới bất khả xâm phạm! Những hồn ma bên ngoài biển nước rộng lớn kia còn chẳng thể vào đây, đương nhiên nàng làm sao mà thoát ra ngoài được! Ở bên trên, thứ ánh sáng xanh u ám và sâu thẳm, phát ra những tia sáng yếu ớt, le lói, chỉ đủ để cho nàng biết lúc này mình đang đứng ở đâu. Rất lâu sau, cô bé tám tuổi là nàng ngồi xuống, gục đầu lên đầu gối, đôi vai gầy so lại, và khóc, khóc không thành tiếng. Là Hồng Liên U Ngọc! Đây đúng là Hồng Liên U Ngục ở sâu thẳm dưới đáy Thánh hồ! Nàng... nàng thực sự đã bị nhốt vào căn ngục tối này rồi! Tế Tư đại nhân đã không còn cần nàng nữa, các trưởng lão cũng không thương tình mà cầu xin giúp nàng lấy nửa câu. Còn cha nàng ư? Từ khi mới lên ba, nàng đã bị cha bỏ lại ở nghĩa địa nơi loài sen nhỏ mài đỏ Mạn Châu Sa nở rộ, rồi sau đó nàng đã từng được mang tước hiệu thật hiển hách: "Giáo Chủ Bái Nguyệt!" Tế Tư đại nhân nuôi nàng năm năm, nhưng từ khi đại nhân bắt một con bé cũng bằng tuổi nàng từ Thí Kiếm sơn trang về nuôi, ngài đã chỉ còn quan tâm đến con bé tính tình quái gở đó. Ngài còn gọi con bé đó là "Tiểu Diệp Tử", hết lòng yêu chiều và sẵn sàng cho nó mọi thứ, kể cả là vị trí Giáo Chủ Bái Nguyệt của nàng. Thế nhưng, một đứa trẻ như nàng lúc đó làm sao ngờ được vận hạn lại đến với mình quá nhanh như thế! Mời các bạn đón đọc Việt Cổ Di Tình của tác giả Nguyệt Hạ Kim Hồ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Khiêu Vũ Cùng Anh Nhé, Lolita - Noãn Noãn Phong Khinh
“Tình yêu giống như điệu nhảy vòng tròn của châu Âu, dù bạn có nhảy bao nhiêu vòng thì người cuối cùng đứng trước bạn vẫn là người yêu bạn nhất”. Một chàng trai có sống mũi cao, đôi mắt sâu ẩn chứa nỗi buồn không dễ gì cảm nhận được. Đôi môi mỏng rất kiên quyết và lúc nào cũng mím chặt. Nếu có những vệt máu ở khóe miệng trong những lúc ẩu đả thì chỉ càng khiến cho cậu ta đẹp trai hơn mà thôi… Trình Vũ Kiệt - người con trai làm cho bất kỳ ai cũng phải xiêu lòng. Phương Văn Húc, chàng công tử không chỉ tuấn tú điển trai mà còn là người thừa kế của tập đoàn Phương Thị nổi tiếng giàu có. Giành giải quán quân của cuộc thi “Super Boy”, vì thế Văn Húc với sức quyến rũ của mình đã trở thành đối tượng của không biết bao nhiêu cô gái mơ mộng trong trường. Nhưng từ khi Trình Vũ Kiệt xuất hiện, vị trí quán quân ấy của anh dần dần bị soái ngôi. Hai con người ấy trở thành đối thủ của nhau trong, cả trong học tập lẫn trên tình trường. Rồi họ cùng đem lòng yêu một người con gái ấy - đáng yêu, chân thật, dũng cảm và luôn lạc quan phóng khoáng. Người con gái ấy mang tên Kha Mộng Kì. Duyên số đã đem họ đến với nhau tại học viện Khải Thịnh, để những con người ấy yêu nhau và cũng mang đến cho nhau không ít những nỗi khổ đau vô tận… Có lẽ bạn đã quá quen thuộc với những mối tình tay ba ủy mị và phải có một người ra đi trong ngậm ngùi luyến tiếc. “Khiêu vũ cùng anh nhé, Lolita!” cũng không nằm ngoài chiều hướng ấy. Vẫn là sự đối đầu giữa một công tử giàu có và chàng trai lạnh lùng bí ẩn để chinh phục người mình yêu, nhưng cách khai thác tình tiết và nội tâm của tác giả lại vô cùng tinh tế! Không quá nhiều những tình tiết gay cấn, không có lắm những cảnh ủy mị xót xa, câu chuyện đưa bạn đến một tình yêu nhẹ nhàng, sâu lắng, không ồn ào phô diễn. Nó nhịp nhàng, uyển chuyển như một điệu nhảy quyến rũ đắm say và cái kết đem lại cho người đọc cảm giác mãn nguyện về một tình yêu chân thật giữa cuộc đời. Ngày đầu tiên mà Mộng Kì gặp gỡ Vũ Kiệt thì thật trớ trêu thay, anh đang hôn một người con gái trong làn sương mù ở học viện. Cô gái ấy là Lâm Phương Phi, người đã vì vẻ quyến rũ của Vũ Kiệt mà chia tay với người tình Văn Húc. Kể từ đó, câu chuyện về những con người này gắn kết với nhau như một mối dây không thể tách rời của số phận… Cho đến bây giờ, khi tất cả những kí ức về hình hài nhân vật đã dần nhạt phai, thì có lẽ điều mà tôi nhớ mãi chính là những dòng miêu tả về Vũ Kiệt. Tôi hình dung được dáng hình anh mỗi khi quay lưng bỏ đi, dù là dưới ánh nắng chói chang đi chăng nữa, thì ánh nắng cũng soi lộ rõ một vẻ cô đơn - cô đơn đến độ không ai có thể không rung động và cảm thương vì sự cô lẻ ấy. Có lẽ vì vậy mà Mộng Kì yêu anh ấy, cô luôn tìm cách chạm vào tâm hồn mênh mông dường như không bao giờ chấp nhận mở cửa cho bất kì ai. Mộng Kì muốn bước vào thế giới ấy, để hiểu anh, và để yêu anh… Thế nhưng cứ mỗi lần cô tưởng như mình đã đến gần anh thì anh lại lùi xa cô một bước. Ở con người ấy, có những bí mật âm thầm chẳng thể sẻ chia và mãi mãi u sầu. Rồi câu chuyện tình ấy sẽ đi về đâu? Ai mới là người có thể đem lại tình yêu và chỗ dựa cho cô gái ấy? Những dòng cảm xúc trôi qua trong lòng độc giả để cảm nhận được một điều: “Tình yêu là sự rung động lần đầu gặp gỡ, càng là sự kiên trì nỗ lực của đôi bên. Khi chỉ còn lại một người kiên trì thì đã đến lúc nên từ bỏ”… Tình yêu, đôi khi thầm kín nhưng chân thành vẫn cứ có thể cảm hóa trái tim người. Nếu bạn đã từng xem bộ phim “Nấc thang lên thiên đường”, hẳn sẽ còn nhớ đến câu nói - “Tình yêu là sự trở về”. Phải, cho dẫu trải bao sóng gió, khổ đau và những phút giây lầm lạc, thì tình yêu vẫn trở về nơi nó cần và nó phải ngự trị. “Khi kiên trì trở thành vô vọng thì có lẽ tất cả đã chấm dứt”, chỉ còn lại một người lạc lõng cô độc bước đi trên con đường dài về phía trước. Cho dẫu nho nhã bao nhiêu, phóng khoáng ra sao, thành công đến thế nào, thì khi vắng đi người con gái mình yêu, trái tim của người đàn ông ấy cũng chỉ còn lại nỗi trống trải khôn nguôi… Bức ảnh hoàn mỹ về người con trai ấy, lặng lẽ ngồi bên chiếc đàn piano, mười ngón tay lướt nhẹ trên phím đàn, thanh tao - nhưng vô nghĩa! Một câu chuyện nhẹ nhàng, giản dị nhưng khó phai trong lòng độc giả. - “Tình yêu giống như điệu nhảy vòng tròn của châu Âu, dù bạn có nhảy bao nhiêu vòng thì người cuối cùng đứng trước bạn vẫn là người yêu bạn nhất” - Một chân lý tưởng chừng giản đơn nhưng không phải bất cứ ai trong cuộc đời cũng dễ dàng nhận thấy . Và bạn biết không? Tình yêu lặng thầm đôi khi lại chính là tình yêu sâu sắc nhất… *** Công ty đĩa nhạc Bách Tín. “Kiệt, lần chụp hình này rất thành công”. Tiểu Kiều mở máy tính ra, cho Trình Vũ Kiệt xem những bức ảnh đã qua xử lý photoshop. “Ờ”. Mắt Trình Vũ Kiệt không hề nhìn vào màn hình, chỉ trả lời một tiếng. “Nghe bộ phận phát hành nói, CD của cậu đã tiêu thụ được hơn ba trăm nghìn đĩa. Lần đại diện quảng cáo này dự tính còn giúp cho việc tiêu thụ CD tốt hơn, cậu có thể sánh với King rồi đấy”. Tiểu Kiều đứng bên cạnh vui vẻ nói. “Tôi biết rồi, cô đi ra ngoài đi”. Trình Vũ Kiệt thờ ơ đáp. “Ừ…”. Tiểu Kiều biết Trình Vũ Kiệt kiệm lời, nhưng báo tin tức tốt như vậy mà anh không hề vui mừng, Tiểu Kiều cảm thấy rất khó hiểu, nhưng cô không muốn đi sâu vào chuyện đời tư của người khác, liền bỏ đi. Nghe thấy tiếng khép cửa nhẹ nhàng, Trình Vũ Kiệt không chịu được, liếc nhìn màn hình máy tính. Trên màn hình, anh trông phóng khoáng biết bao, nho nhã biết bao, lặng lẽ ngồi bên chiếc đàn piano, mười ngón tay nhảy múa trên phím đàn, đây thực sự là một bức ảnh hoàn mỹ. Nhưng anh chỉ nhìn qua một cái rồi chuyển ánh mắt. Cho dù anh nho nhã bao nhiêu, thành công bao nhiêu thì vẫn cảm thấy trái tim trống rỗng, bởi đã không còn Kha Mộng Kì. Anh cứ nghĩ lần này về nước nói rõ hết mọi chuyện với cô, thì cô có thể hiểu được lòng anh, hai người vẫn có cơ hội ở bên nhau, nhưng anh đã sai, tất cả hoàn toàn không như suy đoán của anh. Sự lạnh nhạt, dứt khoát của cô đối với anh, không cho anh một cơ hội vì không muốn làm tổn thương đến Phương Văn Húc, điều này khiến anh vô cùng đau lòng. Có lẽ là do anh đã suy nghĩ quá đơn giản, cho rằng cô ấy vẫn là cô gái năm nào, tình cảm của cô đối với anh sẽ không thay đổi, sẽ vẫn yêu thương anh. Cho dù ba năm đã qua đi, anh vẫn chắc chắn như vậy. Chính vì có sự chắc chắn đó, nên anh vẫn kiên trì không chịu bỏ cuộc. Cho dù cô ấy đã là người yêu của người khác… Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ, anh không bỏ cuộc không có nghĩa là cô ấy sẽ chọn anh. Câu cuối cùng mà cô nói với anh “Chúng ta là không thể, ba năm trước đã vậy, bây giờ cũng thế” lúc nào cũng giằng xé anh, khiến anh cứ ngẩn ngơ mỗi khi làm việc. Lẽ nào cô ấy thực sự đã quên anh, yêu Phương Văn Húc rồi sao? Vấn đề này anh đã từng nghĩ đến. Từ những lời Kha Mộng Kì nói với anh không khó để nhận ra điều đó, cô ấy không muốn chia tay với Húc, điều này nói lên điều gì? Hôm đó sau khi chia tay Kha Mộng Kì, anh nhìn đằng sau lưng cô, anh biết hai người ngày càng xa nhau. Từ đó, anh không thể bước vào thế giới của cô nữa. Nếu cô ấy không còn yêu anh nữa, nếu cô ấy đã yêu Phương Văn Húc, anh còn gì để theo đuổi? Người ta đã thành đôi thành cặp, lẽ nào anh còn muốn cướp Kha Mộng Kì từ tay Phương Văn Húc như năm xưa đã từng cướp đi Lâm Phương Phi? Cứ cho là cướp được Kha Mộng Kì thì sao? Trái tim của cô sớm đã không còn chỗ cho anh nữa, cướp lại cũng có ý nghĩ gì? Tất cả sự kiên trì chẳng qua cũng chỉ là của riêng anh. Khi kiên trì trở thành vô vọng, có lẽ tất cả đã chấm dứt. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ, sự buông tay của anh sẽ tác thành cho hạnh phúc của hai người họ. Chỉ còn lại một mình anh lạc lõng, cô độc bước về phía trước. Ngoại truyện Lâm Phương Phi Mùa đông một năm trước. Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, trời lạnh đến đông cứng lại khiến người ta vui thêm vài phần. Lâm Phương Phi nhìn qua cửa sổ, thấy tuyết càng lúc càng dày, hứng lên muốn chơi trò chơi thời nhỏ, liền gọi điện cho Phương Văn Húc. ... Mời các bạn đón đọc Khiêu Vũ Cùng Anh Nhé, Lolita của tác giả Noãn Noãn Phong Khinh.
Hạ Mạch 86 Độ - Phong Lai Đích Tây Lâm
"Vợ ơi, vợ đừng như vậy. Tuần sau chúng ta kết hôn rồi. Mai chúng ta còn phải đi đăng ký. Em nói xem, nếu để muộn, bụng của em to lên thì làm sao mà mặc váy cưới được? Chẳng lẽ em muốn bế con đi dự lễ cưới của chúng ta sao?" - Tô Mạch đã bắt được đúng mạch Văn Hạ. "Vậy thì sau này anh cẩn thận đấy. Anh ở nhà của em, ngủ giường của em, ăn cơm của em, muốn có con trai của em thì phải thật thà với em. Biết chưa hả? Sau này, trong nhà chúng ta, em là người to nhất, thứ hai là con trai, thứ ba là Hắc Hắc, anh chỉ đứng thứ tư thôi. Anh biết chưa hả?" *** Văn Hạ sinh năm 1986. Sau khi tốt nghiệp, cô một mình theo đuổi tình yêu đến thành phố xa lạ sống. Khoảng cách giữa hiện thực và lý tưởng, tính cách không chịu khuất phục khiến cô gái ướng bướng kiêu ngạo này liên tục gặp phải những khó khăn. Tình yêu của Tô Mạch dành cho cô chính là động lực để cô tiếp tục tiến lê phía trước. Tô Mạch, hiện là giám đốc bộ phận của một công ty điều phối quy mô lớn. Cấp dưới nhận xét anh là người lạnh lùng, bởi vì ở công ty, anh rất ít khi cười, đặc biệt là với phụ nữ. Sau lưng, mọi người đều nói là anh đã lãng phí khuôn mặt đẹp trai của mình. Tuy nhiên mọi người đều không biết rằng Văn Hạ chính là người bạn gái mà anh đã yêu trong suốt ba năm. Vì yêu Văn Hạ, Tô Mạch đã quyết định giúp cô mở một tiệm café. Đây cũng là nơi diễn ra những câu chuyện về tình yêu, tình bạn, tình thân. Khi đối mặt với sự mê hoặc của Khâu Tư - bạn gái cũ của Tô Mạch, sự hấp dẫn của Minh Ưu - một chàng trai theo đuổi Văn Hạ, tình yêu của hai người cũng phải trải qua nhiều sóng gió. Họ cãi nhau, họ chia tay nhưng khi chứng kiến sự đau khổ và bất hạnh của nhau thì đầu tiên họ nghĩ đến là làm cho đối phương được hạnh phúc. Đây chính là tình yêu. Nhưng rốt cuộc tình yêu như vậy có thể đi được bao xa, có thể hạnh phúc thật sự không... "Hạ Mạch 86 độ", tên tác phẩm và cũng chính là tên tiệm café của Tô Mạch tặng cho Văn Hạ. Ý nghĩa của cái tên tiệm café này ghép từ tên của Văn Hạ và Tô Mạch, còn 86 độ là độ nóng tình yêu của họ. Tô Mạch đã từng nói với Văn Hạ: "Tình yêu 100 độ thì quá nóng, sẽ bị bốc hơi mất, tình yêu 86 độ mới thực sự là vừa đủ". *** Ngày thứ mười rồi. Tô Mạch và Văn Hạ đã không gặp nhau mười ngày. Tô Mạch bắt đầu mất kiên nhẫn. Từ sau khi về nước, anh chưa từng xa Văn Hạ lâu như vậy. Anh muốn biết mình có thể chịu đựng được bao lâu. Vì đây là lần đầu tiên nên giờ anh mới biết cuộc sống của anh không thể thiếu cô nàng mơ hồ đó. Khi thức dậy, anh có thói quen gọi: - Cưng ơi, dậy đi em. Nhưng bên cạnh anh không có tiếng thở quen thuộc, trái tim anh trống rỗng. Khi ăn cơm, anh thường nghĩ, cô nàng tham ăn đó thích ăn mọi thứ. Anh nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch của cô khi ăn. Thật buồn cười! Thật đáng yêu! Nhưng khi sực tỉnh, trước mắt anh không có ai cả. Khi nhìn thấy những đôi tình nhân khác, anh nhớ đến cô nàng bé nhỏ đó kéo anh đi trên phố, bắt anh mua thứ này thứ nọ. Khi đó, cô nũng nịu thật đáng yêu! Nhưng bây giờ, anh không thể chiều chuộng cô được nữa. Anh nghe Tô Tịch nói mấy ngày nay Văn Hạ sống rất tốt, việc làm ăn cũng vô cùng thuận lợi, tính khí không nóng nảy như trước mà đột nhiên sống như một thanh niên văn hóa. Cô bắt đầu viết blog. Anh cũng muốn vào blog đó xem nhưng lại sợ xem rồi sẽ không kìm nén được mà chạy về nhà tìm cô. Thế nên anh cố kìm nén. Từ sau khi có được Mạc Đông thì Tô Tịch mới biết chuyện Tô Mạch và Văn Hạ cãi nhau. Đàn ông cũng không đáng tin cậy như vậy. Nhưng cô không nói cho Văn Hạ biết. Cô muốn xem Văn Hạ cố gắng chứng minh bản thân mình cho Tô Mạch thấy. Vì vậy cô chỉ chạy đi tìm Tô Mạch, cố gắng làm cho cuộc chiến tranh lạnh của họ sớm kết thúc. ... Mời các bạn đón đọc Hạ Mạch 86 Độ của tác giả Phong Lai Đích Tây Lâm.
Gặp Nhau Nơi Thiên Đường - Tiểu Ni Tử
Cuốn sách Gặp Nhau Nơi Thiên Đường là phần 2 của “Nhật Ký Từ Thiên Đường“ Bạn có biết? Trong cuộc đời, chúng ta luôn gặp nhiều người. Có một số người chỉ đi lướt qua chúng ta; Có một số người dừng lại trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đem đến cho chúng ta nỗi đau đớn xót xa; Có một số người lại ở rất lâu, cùng chúng ta tận hưởng trọn cuộc đời vui vẻ. Nhưng, dù là những người quan trọng hay không quan trọng, đã biến mất hay chưa biết đến, sự xuất hiện của mỗi người chắc chắn đều có ý nghĩa của nó. Nếu như chưa gặp gỡ họ, cuộc đời của chúng ta sẽ mãi mãi có một lỗ hổng lớn. Theo truyền thuyết, quá nhớ mong một ai đó, sẽ đến được cõi trên chín tầng mây. Vì không muốn để cậu phải cô đơn, mình đã đến đây. Người yêu dấu, xin đừng buồn, Thượng đế nói, sự cô đơn chỉ là tạm thời, tình yêu mới là vĩnh cửu *** Có phải tớ đúng là kẻ cực ngốc, đại ngốc không? Ngốc nên mối hết lần này đến lần khác làm tổn thương cậu, đi lướt qua cậu. Khiến cậu phải chờ đợi trong cô đơn, tuyệt vọng, khiến cậu phải biến mất trong đau đớn. Dù ở bên cạnh bao người bết mực quan tâm đến tớ, Mà không có cậu, Tớ vẫn luôn cảm thấy cuộc sống thật cô độc biết chừng nào. Vì thế, xin cậu hãy thức dậy đi. Chàng hoàng tử đang say giấc của tớ ơi! “Đừng bỏ tớ đi nhé, Hứa Dực ơi, cậu đã đồng ý với tớ rồi mà! Cậu đã đồng ý sẽ ở bên tớ rồi mà! Hu hu...” Vừa khóc vừa gắng sức mở to mắt nhìn, trước mặt tôi chỉ là một vùng sáng trắng mênh mông. Lẽ nào mình lại trở về với làn sương mù trắng xóa ấy rồi sao? Cố gắng nhìn lại thật kỹ, tôi mới nhận ra màu trắng đang đập vào mắt tôi không phải là những giọt sương trong hư vô mà là một bức tường sơn trắng hòa với màu trắng của chiếc ga trải giường và tô điểm thêm cho màu trắng ấy là bộ quần áo vải trắng tôi đang mặc trên người. .. Mời các bạn đón đọc Gặp Nhau Nơi Thiên Đường của tác giả Tiểu Ni Tử.
Em Ở Bên Ai Cũng Là Khoảng Trống Trong Anh - Trần Ai
Mala - một cô bé mồ côi từ nhỏ, không biết mình sinh lúc nào, bố mẹ là ai, quê hương là nơi nào. Cô là một đứa bé bị bỏ rơi, điểm này người bà nhặt được cô trước cổng ngồi giáo đường cũ đã nuôi nấng cô không bao giờ giấu giếm cô. Nhưng người bà ấy cũng không ở bên cô được lâu, Mala “chính thức” trở thành trẻ mồ côi từ năm lên bảy tuổi. Cô không biết được cuộc đời mình sẽ đi đến đâu, sẽ ra sao nếu như không có cuộc gặp gỡ tình cờ và trở thành định mệnh đó với Giang Quân. Cũng đơn độc và bị mất những người thân từ khi còn niên thiếu, xuất phát từ sự đồng cảm đó, Giang Quân đã đem Mala về nuôi, chính thức cho cô một gia đình, một cái tên: Giang Nguyệt. Cô lớn lên bên anh, như cái cây non dần ra tán xanh um, mướt mát. Giữa họ là thứ tình cảm lặng lẽ tỏa hương, nhưng không nói ra, tự mỗi người đều thầm lặng tìm cách né tránh. Anh là một người như cha, như anh, đáng tin cậy của cô; một người khác giới mà cô chỉ biết âm thầm ngưỡng mộ, yêu thương. Nhưng anh không thể đòi hỏi cô mãi mãi ngây thơ như vậy! Cuộc đời không như người ta mong ước, cô chỉ biết chấp nhận số phận, đồng thời luôn giữ thái độ như người đang xem kịch, lặng im chờ đợi xem ông trời sẽ mang điều gì đến, sẽ đưa cô đến đâu. Sau bảy năm ở Mỹ trở về lặng lẽ không báo trước, Giang Nguyệt và Giang Quân đều gặp phải những tai nạn vô tình, cũng qua đó, họ dần hiểu được nhau hơn hay lại những cuộc trùng phùng chia cắt? Hai người sẽ như trước đây, nhưng thời gian đâu thể quay ngược lại, hai người sao có thể quay trở lại như trước đây? *** Hai mươi năm mộng chưa tàn Trong kinh phật có nói: Có yêu ắt sinh ưu phiền, có yêu ắt sinh lo sợ. Nếu rời xa người mình yêu, sẽ không ưu phiền cũng chẳng phải lo sợ. Một năm mới, khi mùa đông sắp hết, Khang Châu có tuyết rơi lớn, từ lúc ngủ dậy, tuyết cứ rơi dày đặc cho đến tận đêm khuya. “Anh nghe đi!” Giang Nguyệt kéo chăn nhung trên người, đầu gục vào vai Giang Quân nói: “Có nghe thấy không?” Giang Nguyệt bỏ tấm bảng biểu xuống cọ cọ cằm vào trán anh hỏi. “Tiếng tuyết rơi đấy anh có nghe thấy không? Tiếng tuyết đang đập vào lan can ngoài ban công nhà ta!” Giang Nguyệt dựa người vào Giang Quân, cuốn sách đặt trên bụng rơi xuống sàn nhà. “Yên tĩnh quá đi phải không? Không biết người ta thường làm gì khi ở nhà nhỉ?” Giang Quân cười nói: “Cuộc sống thường ngày có gì ngoài xem ti vi, mắng mỏ con cái, cãi nhau với mẹ chồng...đâu?” Giang Nguyệt nói: “Thế thì có vẻ chúng ta không giống người bình thường lắm nhỉ? Đã không xem ti vi cũng chẳng cãi cọ, lại không có con cái để mắng mỏ...” “Chúng ta không cãi cọ ư?” Giang Quân liếc cô: “Xin hỏi tuần trước ai đóng cửa đánh sầm một cái, rồi cả ngày trả thèm đoái hoài đến người ta?” ... Mời các bạn đón đọc Em Ở Bên Ai Cũng Là Khoảng Trống Trong Anh của tác giả Trần Ai.