Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tế Nương

Mái tóc dài một màu trắng muốt như tơ tuyết đầu mùa, đôi mắt hồng quyện lam hệt như bình minh trên sông Áng, làn da trắng bạch tựa xương trắng cõi âm, Thiểng Thương từ khi phát bệnh lúc năm tuổi đã phải gánh chịu cái danh “Đứa con của Quỷ”. Có lẽ chính vì ngoại hình bị người khác kỳ thị cùng một tấm thân mồ côi bất hạnh mà vào một ngày nọ, bọn người gọi là đạo bản lang túa vào nhà nàng, dùng thái độ chính nghĩa, hào hùng ép nàng đi làm tế nương cho Thạch Thao. Thạch Thao rất đẹp, đẹp hơn bất cứ ai Thiểng Thương từng gặp. Nhưng biểu hiện vô hồn trên mặt ông ta lại khiến nàng không kìm được mà phát run lên. Ông cứ như một cái xác biết đi vậy! Lại nói tới Thạch Thao, vốn là một vị thần, nhưng lại bị trời đất ruồng bỏ. Bởi được tạo ra từ một trứng bị nát vỡ hòa với đất sét mà hốc tim trống rỗng, đôi mắt trắng dã. Trong câu chuyện thoát ra từ miệng lưỡi nhân thế,Thạch Thao không tim không phổi, vì thẫm đẫm chấp niệm loài người nên sinh ham vọng vươn tay trời cao, làm chủ sáu cõi. Cuối cùng bị giam lại dưới hang Trâu, bị thần sét trấn giữ bên ngoài. Thế nhưng kẻ trong thiên hạ không hiểu, Thạch Thao vốn không tim, làm thế nào sinh lòng dã tâm thâu tóm thiên hạ? Tất cả những việc hắn làm, chẳng qua chỉ là xin kẻ tạo ra hắn một quả tim. Thần Nông ban cho hắn mười tám hạt giống cây Tình, chỉ khi hắn thành công đem hạt giống ấy gieo vào tim một thiếu nữ loài người, khiến nàng ta hết lòng hết dạ yêu hắn, lúc ấy hắn mới có được một quả tim để yêu, để đau, để cảm nhận nhân tình thế thái. Trăm trăm ngàn ngàn, năm này mơ màng qua năm khác, bao nhiêu tế nương đã được gieo vào tim hạt giống ấy. Nhưng mãi cho đến khi họ già yếu chết đi, hạt giống ấy cũng chẳng thể nảy nở. Thiểng Thương chính là hi vọng cuối cùng của Thạch Thao, nàng đang trồng trong tim mình hạt giống cây Tình cuối cùng. Sống bên cạnh Thach Thao, Thiểng Thương chẳng thể vô tư không sợ hãi. Xung quanh nàng đều là những yêu quái đáng sợ. Những cử chỉ che chở, bảo vệ của Thạch Thao dần khiến Thiểng Thương vơi đi sự sợ hãi, giúp nàng thoát khỏi phần nào những tủi hờn, buồn đau của số phận. Hạt giống cây Tình cứ như vậy mà bắt đầu rung chuyển. Thach Thao ngày càng cố gắng tạo thật nhiều cơ hội ở bên Thiểng Thương, Thiểng Thương cũng cố gắng phối hợp ăn ý với hắn. Nàng dạy hắn cách vui, cách buồn, cách cười, cách yêu, cách chia sẻ tâm sự với người khác… “Tâm sự là gì?” “Là những điều ông giấu trong lòng, không muốn chia sẻ cho ai biết đó.” “Ta không có những thứ đó.” “Cái hạt giống này nè, nó cần phân bón, cần tưới nước hàng ngày. Ông phải cho con biết nhiều hơn về ông, con mới biết đường mà yêu ông chứ!” “Ngươi biết cách yêu ta sao?” “Biết chứ! Ông Thao thật ra rất dễ yêu…” “Cả thiên địa này chỉ có mình ngươi nghĩ thế…” “Chỉ mình con thôi cũng đủ rồi…Thiểng Thương đời này cũng chỉ còn lại mỗi mình ông. Cảm giác này rất đặc biệt, ông hiểu không?” “ Ta không hiểu…Chờ khi ta có tim, ta sẽ hiểu!” “Thật ra, con nghĩ, Thạch Thao của bây giờ, đã tốt, đã tốt lắm rồi…” Bọn họ đều khao khát, khao khát được sống, không chỉ là được tồn tại, mà là được cảm nhận cuộc sống thật sự, muốn vươn tay chạm đến mặt trời! Hạt giống nằm gọn trong trái tim thiếu nữ nhỏ bé ngày càng rung chuyển mạnh mẽ. Thế nhưng, thời gian của Thiểng Thương chẳng còn nhiều nữa, từng giọt sự sống, từng giọt, từng ngày đều tuôn rơi… Sức khỏe nàng ngày càng tồi tệ, dù Thạch Thao làm thế nào cũng chẳng thể khiến tình hình tốt lên. “Khi con ngủ rồi, ông phải giữ tim con thật tốt, nhớ nha! Ông xem, con đâu có ngừng thương ông. Thiểng Thương vẫn rất rất yêu Thạch Thao! Trái tim này tuy không thể bao dung thiên hạ, cũng chẳng bác ái bao la. Nhưng từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng làm điểu gì đại ác, biết thương mẹ thương cha, biết kính già yêu trẻ…nó nhất định sẽ giúp Thạch Thao một đời vui vẻ, một kiếp vô lo…” Thạch Thao cuối cùng cũng thành công, trái tim ấy, xung quanh đã chằng chịt rễ…Nhưng vốn dĩ trái tim Thạch Thao cũng đã chết, chết theo Thiểng Thương… “Ta là đầu đất chậm hiểu…vì sao, vì sao ta lại làm từ đất…? Thiểng Thương, ta sai rồi. Hóa ra Thạch Thao cũng biết mệt, ta mệt quá, mệt quá rồi…” Quả tim sống được bao bọc bởi rễ cây Tình, nằm thoi thóp trong bộ xương trắng đã gần rã vụn. Thì ra ngày đó, khi nhận được quả tim, Thạch Thao đã chẳng dùng mà đặt lại vào lồng ngực tế nương của mình…Từ quả tim, nhú một mầm non. Nằm trong dòng nước chảy xiết, cái mầm vẫn đứng đó, kiên cường, bất khuất. Như chữ tình mong manh, như chữ yêu nặng gánh… Thật sự khi đọc xong “Tế nương”, bản thân tôi vô cùng cảm động! Thạch Thao và Thiểng Thương vốn dĩ không cùng một thế giới. Thạch Thao đến với Thiểng Thương từ nhu cầu tìm kiếm một trái tim cho chính mình. Thiểng Thương chấp nhận ở lại bên Thạch Thao để đền đáp ơn cứu mạng. Họ như vô tình, cũng như cố tình khiến trái tim đối phương lạc nhịp, dần dần bước đến ước nguyện “ nắm tay người tới lúc đầu bạc răng long”. Thạch Thao chẳng có tim. Đến mãi khi Thiểng Thương chết hắn vẫn chẳng có một quả tim cho chính mình! Nhưng khi ấy, hắn đã chẳng quan tâm tới khát vọng của mình nữa… hắn không cần quả tim, hắn chỉ cần một người yêu thương hắn suốt đời suốt kiếp! Vậy nếu như Thiểng Thương đã nhắm mắt xuôi tay, hắn cũng đâu cần quả tim ấy làm gì? Tấm lòng yêu thương của Thiểng Thương thật rộng lớn biết bao! Bất hạnh là thế nhưng vẫn giữ trong mình một tâm hồn trong trắng, một trái tim trẻ đầy nhiệt huyết. Nàng đã yêu Thạch Thao bằng cả trái tim và tâm hồn của mình, đã đem đến cho hắn mùi vị của tình yêu, xót xa và li biệt…Chỉ là vận mệnh đã quá trớ trêu, mang đến cho nàng hạnh phúc nhưng cũng giật lại quá nhanh chóng… “Ai xui sông cạn đá mòn Bạch đầu giai lão vẫn còn là mơ Ai xui một kiếp bơ vơ Đêm nằm tỉnh giấc ngỡ tay còn người”. Thiểng Thương chấm dứt một kiếp đời. Thạch Thao cũng dứt một kiếp trầm luân. Chỉ còn tình yêu của họ là còn lại mãi mãi…Giai thoại tình ấy thật ra chẳng hề bị đứt đoạn, đó có lẽ mới chỉ là sự khởi đầu duyên tình cho một giai thoại tình sâu đậm khác! ____________ " ": Trích dẫn từ truyện Review by #Hàm_Đan Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Sáo côi dìu dặt cõi lòng Nhớ cô hát ví trên dòng sông Dao Nhớ nàng dâu tế Thạch Thao Nhớ trăng òa khóc đêm nao tiễn người... Lão Rổng lết đi chậm chạp trên nền đá ẩm ướt, ánh trăng bạc len qua khe hở hang động tưới lên gương mặt hốc hác của lão những mảng tối u uẩn. Giọng hát đêm của dân chài mường dưới chẳng hiểu sao lại có thể nương gió nương mây dạt đến nơi này. Hòa vào đấy là tiếng mưa rơi rả rích, không gian trầm xuống một màu xanh quỷ dị. Hai trăm năm rồi, lão mới thấy lại một cơn mưa như vậy. Mưa dưới trăng rằm. Loài người gọi nó là, mưa tang thương. Bộ xà tích hai dây treo đầy chuông đồng bên hông lão theo mỗi nhịp bước lại rung lên nhè nhẹ, âm thanh thánh thót hòa vào tiếng mưa lẽ ra phải tạo cho người khác cảm giác thư thái, yên bình. Song sự lạnh lẽo toát ra từ thân chủ của nó lại nhấn chìm tất cả lẽ dĩ nhiên. Tồn tại ở hang Trâu này, rốt cuộc chỉ còn sự ma quái rợn người mà dân quanh vùng luôn hãi sợ. Bước chân dừng lại trước sinh vật nhỏ bé đang rấm rứt khóc, cạnh bên có lớp lớp chồng chồng chăn dệt và gối thêu sặc sỡ gọi là quà cưới, lão Rổng cất tiếng, giọng khô khốc, đứt quãng. "Đi thôi." Sinh vật giật nảy người ra sau, giương đôi mắt to tròn ngập nước tràn đầy sợ hãi tột độ lên nhìn lão - hệt như những sinh vật trước nó vậy. Lão Rổng chắp tay, nghiêng đầu, bắt đầu chờ đợi điều bản thân biết chắc sẽ đến. Hai khắc trôi qua, sinh vật nhỏ bé kia bắt đầu rụt rè đứng dậy, bàn tay trắng xanh đưa lên mặt gạt đi những giọt nước lóng lánh. Rèm mi dài khi mở lại, đã ngập tràn một loại cảm xúc xa lạ. Lão Rổng không biết nó là gì. Vì nó chưa hề xuất hiện trên những kẻ trước đó. Chưa kịp nghĩ sâu, khăn quần bị kéo đã lôi lại sự chú ý của lão, những lời tiếp theo toát ra từ sinh vật gầy gò ốm o kia, suýt nữa đã khiến cái chân mày đông cứng gần ngàn năm nay của lão nhướn lên. Thị hỏi, ông ơi, Thạch Thao khi ăn thịt tế nương của mình, là ăn đầu, chân hay tay đầu tiên? Mời các bạn đón đọc Tế Nương của tác giả Faithfair.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Khách Đến Từ Nơi Nào - Đinh Mặc
Người phụ nữ này, trông giống vợ tương lai của tôi —— Hàn Thác *** Tác giả Đinh Mặc - Quê ở Vũ Hán, Hồ Bắc, hiện đang sống ở Bắc Kinh. - Một trong những tác giả được yêu thích nhất trên mạng Tấn Giang với thể loại truyện rất đa dạng: cổ trang, viễn tưởng, tội phạm, thương trường... Ngoài việc là một trong những tên tuổi ăn khách nhất trong làng ngôn tình Trung Quốc, Đinh Mặc đặc biệt có phong cách viết rất đa dạng. Từ thể loại trinh thám xen lẫn tình cảm như Hãy nhắm mắt khi anh đến, Nếu ốc sên có tình yêu, Truy tìm ký ức; đến thể loại thương trường, hắc bang như Từ bi thành; thể loại hiện đại như Thời gian tươi đẹp; giang hồ tranh đấu như Giang sơn bất hối; hay tiểu thuyết viễn tưởng như Mèo hoang, Anh hùng thời loạn… Mỗi tác phẩm của Đinh Mặc đều khiến người đọc ngạc nhiên vì sự mới mẻ, đầu tư và tâm huyết mà chị gửi gắm vào truyện. Từng hệ thống nhân vật, tính cách phong phú, quyết liệt, bối cảnh hoành tráng, những tình tiết căng thẳng, đấu não hay chuyện phân tích tâm lý tội phạm đều được Đinh Mặc lồng ghép khá khéo léo. Vì vậy mà mỗi tác phẩm của chị đều gây tiếng vang và trở nên đáng mong đợi hơn bao giờ hết. "Chiến thần" là tác phẩm viễn tưởng mới nhất mà fan Đinh Mặc đợi chờ ​ Đến nay, Đinh Mặc sở hữu 4 tác phẩm đã và đang được mua bản quyền chuyển thể thành phim là: Hãy nhắm mắt khi anh đến, Nếu ốc sên có tình yêu, Truy tìm ký ức và Thời gian tươi đẹp. Cả bốn phim đều được giao cho những nhân vật có tên tuổi thể hiện, càng tăng thêm sự “chắc chắn” về doanh thu cũng như khẳng định chất lượng của tác phẩm được "cộp mác" Đinh Mặc. Các tác phẩm:  - Hãy nhắm mắt khi anh đến - tải eBook - Thời gian tươi đẹp - tải eBook - Từ bi thành - tải eBook - Nếu ốc sên có tình yêu - tải eBook  - Kiêu sủng - tải eBook - Giang Sơn Bất hổi - tải eBook - Truy tìm Ký ức - tải eBook - Độc quyền chiếm hữu - tải eBook - Anh hùng thời loạn - tải eBook - Mèo hoang - tải eBook - Dục vọng của người chinh phục - tải eBook - Người láng giềng của ánh trăng - tải eBook - Anh quá âm hiểm - tải eBook - Không nỡ quên - tải eBook - Nhật ký xem mắt chồng thật giả - tải eBook - Khách Đến Từ Nơi Nào - tải eBook *** Trời mưa thật lớn. Bầu trời giống như một hố đen khổng lồ, trên con đường vắng vẻ chỉ có tiếng mưa rơi. Có khách sạn đèn sáng, có nơi tối om om. Lạc Hiểu cầm dù, nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên đỉnh đầu, như có người không ngừng đánh xuống. Cô không biết nghỉ ở khách sạn nào thì tốt. Đây là một thị trấn hẻo lánh nằm biên giới Vân Nam, mặc dù cũng có phát triển du lịch phố cổ nhưng bây giờ đâu đâu chẳng là phố cổ, nơi đây đâu cạnh tranh nổi, du khách khá ít. Đây cũng là nguyên nhân Lạc Hiểu lựa chọn nơi này. Thanh tĩnh, xa xôi. Dường như một mình có thể ở tại nơi này mãi mãi. Lạc Hiểu đi một đoạn dài xuôi theo phiến đá, trong lúc lơ đãng, thoáng trông thấy bên cạnh là một bảng hiệu khách sạn. “Tiệm Vong” (1) (1) Dần dần lãng quên Bảng hiệu làm từ mấy thanh gỗ cũ, chỉ có hai chữ đơn giản. Cánh cửa màu xanh lá cây đậm, bên trong cửa trồng khá nhiều cây xanh, ánh đèn uốn lượn, mờ mờ ảo ảo. Lạc Hiểu như bị hai chữ kia hấp dẫn, cô thu dù lại, sải bước vào trong cửa. Một bên vai dính nước mưa ẩm ướt. Khách sạn trang trí rất tao nhã và gọn ghẽ. Trong sân xây một cầu trúc nhỏ, còn có cá. Sắc xanh phủ đầy. Một cô gái trẻ ngồi sau quầy bar, nghịch di động. Trông thấy Lạc Hiểu đi vào, ngẩng đầu cười rạng rỡ: “Xin chào!” Lạc Hiểu: “Xin chào, xin hỏi còn phòng không?” Thật ra đây là hỏi khách khí. Thị trấn nhỏ thế này, nhiều khách sạn như vậy, cũng không phải là mùa cao điểm, e rằng phòng trống còn rất nhiều nữa là đằng khác. Quả nhiên cô gái gật đầu: “Còn!” “Bao nhiêu tiền một đêm?” Cô gái đáp: “Cô muốn hướng nhìn ra biển hay không? Phòng hướng biển thì ba trăm một đêm, còn không thì một trăm năm mươi đồng.” Nơi đây là cao nguyên, dân bản xứ quen gọi hồ là 'Biển'. Lạc Hiểu suy nghĩ một chút, hỏi: “Hướng biển, có phòng rẻ hơn một chút không?” Cô gái: “Thấp nhất là hai trăm tám chục đồng.” Gương mặt Lạc Hiểu hơi hơi đỏ lên: “Có thể bớt một chút nữa không?” Cô gái hình như cũng không phải là người quyết định, hơn nữa đã trễ lắm rồi, Lạc Hiểu là con gái, một thân một mình đi đến nơi hoang vắng này, ít nhiều cũng khiến cho đối phương đồng cảm. Cô ta nói: “Cô chờ một chút nhé, tôi đi hỏi ông chủ.” Lúc này Lạc Hiểu mới để ý đến, phía sau quầy bar còn có một cánh cửa, bên trong bật đèn sáng, còn có tiếng TV loáng thoáng vọng ra. “Đội Đức! Phạt đền! Là phạt đền...” Thi đấu bóng đá. Một lát sau, cô gái đi ra, khuôn mặt mang theo ý cười: “Ông chủ tôi là người dễ thương lượng nhất. Tôi có nói với ông ấy cô là một cô gái, ông ấy trả lời nếu ở phòng hướng biển giá thấp nhất là hai trăm hai mươi đồng, còn không thì là một trăm hai mươi đồng. Đây là giá thấp nhất rồi đó! Cô đi cả con đường này, không dễ thuê được phòng hướng biển tiện nghi như thế đâu. Hơn nữa khách sạn của chúng tôi trang trí rất đẹp, cô có muốn lên lầu xem phòng không.” Lạc Hiểu tin chắc rằng điều kiện trong phòng nhất định sẽ không quá tệ - Nhìn bên ngoài khách sạn có thể nhìn ra được phẩm vị của ông chủ, cũng là phong cách cô rất thích. Nhưng cô thường xuyên ở bên ngoài, mỗi lần đi đều phải tiết kiệm tiền. Mặc dù có hơi ngại ngùng, nhưng cô vẫn làm ra vẻ điềm tĩnh: “Em gái à, em xem, đã hơn mười một giờ, trễ thế này chắc cũng không có khách đến thuê. Căn phòng của em cũng để không, chi bằng cho chị ở một đêm, sáng mai chị sẽ thu dọn phòng sạch sẽ cho em. Em xem, tính thế này có được không ... Chị thuê căn phòng hướng biển nhưng giá thì của phòng bình thường, một trăm hai chục đồng!” Cô lại nhấn mạnh một lần nữa: “Dù sao đêm nay bọn em cũng không dùng đến, đúng không?” Cô gái trợn tròn mắt nhìn cô đầy ngạc nhiên. Đúng lúc này, âm thanh từ phía sau cô ta truyền đến: “Tiểu Mai.” Một giọng nam trầm thấp, nhưng thanh âm trong vắt của tuổi trẻ. Là ông chủ khách sạn. Tiểu Mai lại vội vàng chạy vào trong phòng. ... Mời các bạn đón đọc Khách Đến Từ Nơi Nào của tác giả Đinh Mặc.
Em Là Học Trò Của Anh Thì Sao - Điền Phản
Sách Nói Em Là Học Trò Của Anh Thì Sao   Triệu Thủy Quang mười tám tuổi gặp Đàm Thư Mặc hai mươi tám tuổi. Anh nói, “Anh lớn hơn em chín tuổi thì sao chứ, có gì mà không tốt? Mọi niềm vui anh sẽ sẻ chia cùng em, mọi khổ đau khó khăn anh sẽ gánh vác thay em.” Vì thế người đàn ông hoàn mỹ này từng bước theo đuổi từ cấp 3 cho đến tận đại học. Cô nói, “Gặp Đàm Thư Mặc chính là hạnh phúc lớn nhất đời này của Triệu Thủy Quang cô!” Cô nữ sinh ngây thơ ngày nào giờ đây đã trưởng thành xinh đẹp như đóa hoa trong nắng mới khiến bao người phải động lòng. Chính bởi vì năm mười tám tuổi Triệu Thủy Quang không sớm không muộn gặp hai mươi tám tuổi Đàm Thư Mặc, đúng thời gian gặp một nửa của mình, đây không phải là hạnh phúc lớn lao thì còn gì nữa? Khi bạn mười tám tuổi thì bạn đang làm gì? Có đang buồn phiền vì mối tình đầu của mình không? Hay là đang do dự suy tính cho tương lai mình? Nếu lúc ấy có một bàn tay ấm áp vững chãi cổ vũ, che chở bảo vệ cho bạn, bằng mọi giá mang đến niềm vui cho bạn, thì có phải tương lai của bạn sẽ thay đổi từ đây? Đây là tình yêu thầy trò, nhưng cũng chẳng liên quan gì đến tình thấy trò, cũng không ai nói về vấn đề tuổi tác cả, đây chỉ đơn giản là một câu chuyện về khao khát tình yêu đôi lứa, về khát vọng một cuộc sống hạnh phúc, tuổi tác không là vấn đề, một câu chuyện nhẹ nhàng ngọt ngào. *** Mùa hè cấp hai quả thật dài đằng đẵng, Triệu Thủy Quang nằm lăn lê ở trên bàn, cả người nóng hừng hực, Nam Kinh không hổ danh là một trong bốn lò bát quái của Trung Quốc, cho dù đã sinh sống ở đây 16 năm nhưng cô cũng chẳng chịu được mỗi khi hè đến, quạt trần thì quay chậm như rùa bò, cũng may nó còn có máy điều hòa, nếu như mà cả máy điều hòa cũng bị hư thì ông trời không phải đang hại “người nối nghiệp” như cô sao? Muốn rèn giũa nhân tài tương lai thì cũng không cần phải làm thế chứ!Hèn chi tuần trước cô giáo Anh văn đang mang thai giảng bài chưa hết tiết thì đã té xỉu rồi, mọi người phải lập tức dìu ra ngoài. Triệu Thủy Quang cũng muốn xỉu lắm chứ, đáng tiếc cô không có mang thai như người ta, càng đáng tiếc hơn là từ đó đến giờ cô không có lá gan lớn làm chuyện động trời vậy đâu! “Này này, lúc nãy mình gặp một anh chàng đẹp trai ở văn phòng đó, chẳng biết là người thân của ai nhỉ!” Cao Tầm quay đầu nói, “Thiệt không đó? Không thể nào, hay là bạn của giáo viên nào trong trường?” “Đẹp trai không?” “Mấy đứa con gái các cậu đúng thật là nhàm chán mà, chỉ biết mấy cái đó thôi!”, Đám con trai trong lớp nhao nhao nói. “Thì sao? Đám con trai mấy người biết gì mà nói chứ.” Vì vậy, lớp tiếng Anh vì giáo viên bộ môn nghỉ chờ sanh lần nữa biến thành một cái chợ! “Im im, hoa lily đến kìa!” Cả lớp đột nhiên im lặng, Vương Lị Lị chính là chủ nhiệm kiêm giáo viên môn Văn của lớp Triệu Thủy Quang, người cũng như tên vậy, có khí chất thanh cao như hoa lily, tính tình cũng hiền lành nữa, là một trong số ít giáo viên được học trò yêu mến. Mà hôm nay hoa lily có gì đó khác khác, ngày thường thì mặt mày trắng nõn, sao hôm nay lại đỏ bừng lên, là do thời tiết quá nóng chăng? “Từ hôm nay trở đi, giờ tự học Anh văn của các em đã kết thúc, cô xin giới thiệu, đây là thầy dạy Anh văn mới của các em, thầy Đàm.” Bóng người đứng ngoài cửa từ từ bước vào lớp. “Hả? Anh chàng đẹp trai!” Dù cho Cao Tầm có nói nhỏ đến cỡ nào nhưng trong lớp học đang yên tĩnh thế này mọi người đều nghe rất rõ, vì thế ai nấy đều cười khúc khích, chăm chú nhìn xem “anh chàng đẹp trai” đó thế nào. Triệu Thủy Quang cười nghĩ thầm trong bụng, Cao Tầm nói sai rồi, không phải là đẹp trai mà là siêu đẹp trai mới đúng. Đúng thật là bảo bối ngàn năm có một: tướng tá cao ráo, lông mày cao rậm, môi không dày cũng không quá mỏng, tư thái tao nhã có chút cao ngạo. Triệu Thủy Quang có thói quen gặp ai lần đầu tiên, cô đều nhìn môi mà đoán tướng. Đàn ông môi mỏng như thế này thì luôn luôn bạc tình! Triệu Thủy Quang ngồi ngay ngắn chăm chú nghe mọi người nói, không phải như Hi Diệu đầu óc bay đến tận đâu đó. “Đây là lớp trưởng Trần Tư Dương.” Trần Tư Dương đứng lên, gật đầu lại ngồi xuống, từ chỗ Triệu Thủy Quang ngồi có thể nhìn thấy một phần gương mặt của Trần Tư Dương, mũi cao thẳng, mắt kiếng nhỏ gọn, đường nét khuôn mặt cũng rất đẹp, 100% học sinh ưu tú, đúng thật là không hổ danh là học sinh giỏi suốt ba năm liền. “Đây là lớp phó Lý Giai Nhiên, còn đây là lớp phó học tập Triệu Thủy Quang, cũng là gương mặt tiêu biểu của lớp tiếng Anh!” Triệu Thủy Quang nghe đến tên mình liền đứng lên, mỉm cười nhìn Đàm Thư Mặc. Triệu Thủy Quang là ai chứ, là một trong những học trò cưng của giáo viên, mấy thầy cô cứ hễ mở miệng ra là lại nói “Các em phải noi gương học tập của Triệu Thủy Quang và Trần Tư Dương!” Hoa lily nói, “Ban cán sự lớp hãy cố gắng giúp đỡ thầy Đàm!” “Thầy Đàm, lớp của tôi phải làm phiền thầy rồi!” Hoa lily vui vẻ quay sang nói với Đàm Thư Mặc, nghe thế, anh cũng gật đầu cười cười, “Đừng khách sáo!” Hoa lily e lệ cười, nói, “Thầy Đàm, tôi đi trước đây, có vấn đề gì thì cứ tìm tôi!” Đàm Thư Mặc bước lên bục giảng, để cặp sách lên bàn. Anh mặc chiếc áo sơmi dài tay rất tươm tất, khuy áo nho nhỏ tinh xảo màu vàng, chiếc khuy thứ nhất thì không có cài chỉ để hờ hững, hàng khuy áo phía dưới thì đều cài vào , mà tay cả khuy ống tay áo cũng cài lại đàng hoàng, đột nhiên trong đầu Triệu Thủy Quang lóe lên ý nghĩ, thầy Đàm không biết nóng là gì ư? “Tôi tên là Đàm Thư Mặc.” Đàm Thư Mặc mỉm cười, tự giới thiệu bản thân mình, “Tên tôi có từ một câu thơ, Thư là lá thư, Mặc là mực, có ai biết đó là câu thơ gì không?” ... Mời các bạn đón đọc Em Là Học Trò Của Anh Thì Sao của tác giả Điền Phản.
Vương Phi Xà Y - Long Ngạo Tuyết
Nàng là tiến sĩ khoa rắn trẻ tuổi nhất Trung Quốc ngày nay, cũng là người thừa kế của gia tộc sát thủ hắc ám đứng đầu cả nước, tinh thông tám ngoại ngữ, y thuật, võ cổ xưa, truy tung, mưu kế, tâm lý học, nghiên cứu khoa học, với nàng không có chuyện gì là không làm được. Trong một lần vào rừng rậm khảo sát, tiếp xúc với ổ rắn, vào lúc đàn rắn lớn xông ra, khắp nơi đều là sương mù mờ mịt, màu máu tràn ngập.... Tỉnh lại lần nữa, đập vào mắt nàng là thi thể trải rộng khắp bãi tha ma, một chút trí nhớ xa lạ không ngừng tràn vào trong đầu, khóe miệng khô nứt khẽ động, nàng xuyên không rồi, thành Thất tiểu thư của thừa tướng Bạch phủ, chết mà sống lại. Quay trở về phủ thừa tướng, người yếu đuối trước kia đã không còn tồn tại, ngược lại vô cùng mạnh mẽ, hủy đi dung nhan năm vị tiểu thư, chặt tay chân đại phu nhân, hủy đi hôn ước với Lục vương gia.... Hắn, Chiến thần Xích Nguyệt quốc Lục vương gia, vô tình lạnh lùng như băng, uy chấn thiên hạ, cùng một dạng người với nàng. "Hôn ước này không có ý nghĩa gì hết!" Tay nàng cầm trường kiếm, chỉ thẳng vào cổ họng hắn, ánh lạnh hiện ra. Khóe miệng hắn cười khẽ, mang theo thanh âm quyến rũ mê người: "Hôn ước này đã hủy bỏ, vậy...... Chúng ta lại thành thân một lần nữa....." Thời buổi loạn lạc, một đàn rắn với số lượng lớn ở dị giới đại lục ma huyễn, nhưng lại không ai có thể chữa trị người bị rắn độc cắn qua, vậy mà nàng lại có thể chữa trị, lấy rắn giết người, lấy rắn cứu người. Dựa vào danh tiếng xà y nổi khắp thiên hạ, mây gió nổi, Phượng hoàng bay khắp chín tầng mây, xem xem thiên hạ, ai dám tranh phong.... *** Rạng sáng khi mười hai tiếng chuông vang lên, đêm khuya yên tĩnh, yên tĩnh giống như địa ngục không có linh hồn, gió thổi không ngừng nghỉ, những mảnh vụn ở ven đường đều bị gió thổi tung lên. Một chiếc xe màu đen chạy băng băng ở trên đường quốc lộ với tốc độ bão táp. Trong đêm tối, một cảm giác không bình thường đang dần dần tràn ra khắp nơi.... Chiếc Limousine rốt cuộc dừng lại ở một tòa biệt thự xa hoa. Một gã cao gầy theo cô gái từ bên trong xe đi ra, mặc quần áo màu đen , mang theo kính mắt, mái tóc dài được chải chuốt mượt mà, làm cho người ta có một cảm giác thần bí lại quyến rũ mê người. "Thiếu chủ, lão gia đang chờ người ở thư phòng ạ." Một người đàn ông trung niên đã qua tuổi bốn mươi cung kính nói với cô gái. Cô gái gật đầu đi về phía thư phòng. Nột thất bên trong thư phòng được trang trí xa hoa, một người đàn ông ngồi ở đó, tay trái ông ta cầm một cây xì gà hút nhẹ nhàng một hơi, sau đó phun ra một vòng khói trắng dày đặc. "Cha" Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô gái vang lên. "Chịu quay trở lại " người đàn ông nhíu chân mày, hai tròng mắt nhìn cô gái, ánh mắt chợt lóe lên chút tức giận. "Lại thất bại?" cô gái liếc mắt một cái liền nhìn ra được tâm sự của người đang ông này, mày nhăn lại, rốt cuộc là người nào lại lợi hại như thế, vài lần ám sát đều có thể tránh thoát được. "Lần này ta muốn con tự ra tay !" người đàn ông nhìn cô gái trẻ, đó là con gái của ông là niềm tự hào của ông, cho tới bây giờ ông cũng chưa từng hoài nghi thực lực của cô. "Con đã biết" Cô gái bình tĩnh đáp. Cô , Bạch Băng là người thừa kế của Ẩn tộc, từ nhỏ cô đã thừa nhận những huấn luyện máu tanh vô cùng hắc ám, không một ai đến đồng tình thông cảm, cho dù là cha của cô cũng vậy, cũng chỉ lạnh lùng theo dõi tất cả mọi chuyện. Mười sáu năm huấn luyện cô đã cố nén chịu mọi thống khổ, dựa vào kiên trì vượt qua mọi thử thách để tồn tại. Đồng thời cũng tạo nên một Bạch Băng với tính cách lạnh lùng vô tình, giết người vô số. ... Mời các bạn đón đọc Vương Phi Xà Y của tác giả Long Ngạo Tuyết.
Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Bồ Đề Khổ Tâm
Cô là đại tiểu thư thiên tài của thế gia cổ võ, hào quang tỏa sáng, cũng là một trong "Hác ám song tuyệt" khiến người ta vừa nghe đã sợ mất mật. Bởi vì em gái phản bội, đã cùng đồng đội nhảy xuống vực sâu. Nàng là phế vật A Cửu bị tất cả mọi người trong Kỳ Phong thành chế nhạo. Thân là tiểu thư của gia tộc tu luyện, lại không có nguồn huyễn lực, không thể tu luyện, bị gia tộc đuổi đến thành nhỏ xa xôi, cuối cùng bị biểu tỷ đánh chết trong tiểu viện hoang tàn. Ngày đó, cô mang theo bảo vật tu luyện ở không gian vô tận xuyên qua nhập vào người tiểu thư phế vật, bánh xe vận mệnh chuyển động, phế vật từ nay lại bước trên con đường tu luyện. Khế ước với thần thú, luyện đan dược, luyện vũ khí, mang theo thần khí thượng cổ, tìm kiếm người thân, trảm trừ yêu ma quỷ quái, hãy nhìn xem nàng làm thế nào khiến cho thế gian nổi mây nổi gió! Hắn là nam tử tôn quý nhất trong thiên địa, địa vị tối cao, khuôn mặt yêu nghiệt, bổi vì nhàm chán nên xuống trần dạo chơi. Hắn gặp nàng, từ đó trong thiên hạ, không xa không rời. *** Mặt trời vừa lặn xuống, màn đêm bao phủ không gian, một tòa thành thị choáng ngợp trong vàng son bắt đầu cuộc sống về đêm. Mà trên ngọn núi cao lại trình diễn một màn rượt đuổi đến kinh tâm động phách. Dưới ánh trăng mờ ảo, hai cô gái liều mạng chạy trên ngọn núi cao. Phía trước là vách núi đen sâu thẳm, hai người không thể nào chạy tiếp được. Cả hai xoay người, đám người rượt đuổi phía sau đang tiến tới ngày càng gần. Thân ảnh nổi bật dưới ánh trăng hết sức xinh đẹp. “Vì sao?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi người dẫn đầu, là em gái của cô, Độc Cô Thiên Lam. “Vì sao? Cô còn hỏi vì sao?” Độc Cô Thiên Lam bật cười một tiếng, “Chị hai tốt của tôi, cô được xưng là đệ nhất kỳ nữ cổ võ, thông minh tài trí, sao lại không biết lí do vì sao? Thiên phú của cô, mỹ mạo của cô khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người vĩnh viễn đều nhìn về phía cô. Một ngày còn có cô, tôi vĩnh viễn đều phải sống dưới ánh hào quang của cô!” “Chính vì vậy, em liên hợp với đại trưởng lão phát động phản loạn? Em sao lại khiến cha mẹ thất vọng như vậy?” Độc Cô Thiên Diệp tức giận hỏi. Cô không thể tưởng tượng được em gái của mình vì lòng ghen tị mà có thể làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. “Bọn họ không phải cha mẹ của tôi! Tuy bọn họ từ nhỏ yêu thương tôi, nhưng bất kể là công pháp, vũ khí gì tốt cũng đều cho cô, hay nhiệm vụ trọng yếu gì cũng chỉ giao cho cô thi hành, tạo dựng uy tín cho cô. Tôi thì sao? Bọn họ cho tôi được cái gì? Trước kia, tôi còn nghĩ mình cũng có quan hệ huyết thống với họ, sao họ lại đối xử với tôi như vậy? Ngày hôm qua, bọn họ đang nói chuyện, không cẩn thận bị tôi nghe thấy, tôi mới biết, họ không phải cha mẹ tôi. Cha mẹ tôi từ lúc mới sanh tôi chưa đầy năm đã bị cha mẹ cô đánh chết. Bọn họ mới đem tôi về nuôi dưỡng, yêu thương tôi , đó chỉ là bồi thường cho tôi mà thôi.” Độc Cô Thiên Lam gần như điên cuồng kêu lên. Độc Cô Thiên Diệp nhìn Độc Cô Thiên Lam đang điên cuồng, đau đớn vô cùng. Cô đã sớm biết Thiên Lam không phải con ruột của cha mẹ. Nhưng dù sao cũng là người một nhà, phải đi đến bước đường này, Cô cũng rất đau lòng. Luyện công pháp là phải dựa vào thể chất mà quyết định. Vũ khí là vì phải làm nhiệm vụ nên mới cho. Bọn họ muốn cho Thiên Lam một cuộc sống bình thản, ấm áp, nên nhiệm vụ nào cũng giao cho cô. Nhiêm vụ nào mà không có nguy hiểm, thậm chí lá cửu tử nhất sinh? Cô cố gắng tu luyện, cố gắng hoàn thành từng nhiệm vụ, chính là muốn tiếp nhận vị trí trưởng tộc, để cho Thiên Lam tiếp tục cuộc sống bình thường. Cô lại không nghĩ tới, em gái bình thường nhu thuận lại có những suy nghĩ đó. Bách Lý Như Yên đứng bên cạnh nhìn bộ dáng đau lòng của Độc Cô Thiên Diệp, cầm chặt tay cô ấy. Làm đồng đội với Độc Cô Thiên Diệp bấy lâu, cô hiểu được hai người phải đổ bao nhiêu cố gắng để có được danh hiêu “Hắc ám song sát” này, cũng hiểu được tình cảm mà cô ấy dành cho Độc Cô Thiên Lam. “Cha mẹ đang ở đâu?” Độc Cô Thiên Diệp có cảm giác không ổn. “Ha ha!!! Chị hai, tôi biết cô rất yêu cha mẹ, cho nên đã đưa bọn họ xuống địa phủ trước chờ cô rồi. Chờ cô xuống đó, các người có thể đoàn tụ rồi.” Độc Cô Thiên Lam cười đến sáng lạn. Đó là nụ cười thường xuyên xuất hiện trên môi cô ta. “Sao ngươi có thể làm như vậy?” Độc Cô Thiên Diệp hung hăng chất vấn Độc Cô Thiên Ngàn. Cô cảm giác được công lực đang tiêu hao rất nhanh, thân thể đau đến vô lực. Bên cạnh, gương mặt Bách Lý Như Yên cũng tái nhợt không kém: “Cô muốn làm gì?” “Ha ha!!! Chị, rất thống khổ phải không? Việc này cũng không phải chỉ có một mình tôi làm. Đại trưởng lão nói, sau khi giải quyết cả nhà cô, sẽ cho tôi lên làm trưởng tộc. Chuyện tốt như vậy, sao tôi có thể từ chối? A, đúng rồi.” Độc Cô Thiên Lam vỗ vỗ trán, “Chị thân ái của tôi, tôi nghĩ cô nhất định muốn biết cha mẹ chết như thế nào. Anh rể tương lai của tôi đã đến thăm bọn họ, thuận tiện mua một ít hoa quả, bên trong có chứa Thiên phí tán. Cô biết không, anh rể mua đến, tôi gọt vỏ, cha mẹ không phòng bị chút nào. Nước mà cô và chị Như Yên uống cũng có Thiên phí tán nha!” Thiên phí tán giống như Hóa công tán, nhưng so với Hóa công tán thì ngoan độc hơn. Chẳng những bị phế võ công, còn bị ăn mòn nội tạng, không có thuốc giải. Độc Cô Thiên Diệp oán hạn nhìn người đàn ông đang đến gần, đi đến bên cạnh Độc Cô Thiên Lam, tay cô nắm chặt, nghe hắn nói: “Cô quá mạnh mẽ. Không có người đàn ông nào thích người phụ nữ của mình mạnh mẽ hơn mình cả.” “Ha ha… Ha ha…!!! Tốt cho một đôi cẩu nam nữ. Các người nghĩ loại bỏ cha mẹ và tôi thì có thể khống chế Độc Cô gia hay sao? Cha mẹ đã sớm biết ý đồ của đại trưởng lão, nên đã sớm an bài. Nếu có chuyện không may xảy ra, quyền lợi của gia tộc sẽ giao cho bát đại trưởng lão khác, cho đến khi chon ra được trưởng tộc khác. Thực ngại quá, giấc mộng của các người thất bại rồi!” Độc Cô Thiên Diệp oán hạn nói xong liền bỏ mạc bọn họ, xoay người nhìn Bách Lý Như Yên, tràn ngập áy náy, “Thực xin lỗi, gây phiền cho cậu rồi!” Bách Lý Như Yên cười cười, nói: “Chúng ta là đồng đội. Mặc kệ là đi đến nơi nào, chúng ta cũng là “Hắc ám song sát”. Dù đến địa phủ, chúng ta cũng cùng nhau viết nên huyền thoại!” “Được! Dù đi đến đâu, tớ nhất định sẽ đi tìm cậu!” .. Mời các bạn đón đọc Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt của tác giả Bồ Đề Khổ Tâm.