Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Anh Trai Tốt Quá Làm Sao Bây Giờ?

Văn án:   Trong bộ truyện《Cưỡng chế yêu》, nữ phụ Hoắc Vũ làm công chúa giả danh mười tám năm.   Mà tất cả những gì cô có vốn đều là của nữ chính.   Một lần ngoài ý muốn, thân thế thật sự của Hoắc Vũ bị bại lộ.   Cô và nữ chính ai về chỗ nấy, nhưng cô vẫn bị nữ chính xem là đinh trong mắt, gai trong thịt. Cuối cùng rơi vào kết thúc thê thảm.   Sau khi ngôi sao nhỏ tuyến mười tám Hoắc Vũ xuyên thành nữ phụ cùng tên liền run cầm cập.   Sức chiến đấu của nữ chính quá mạnh, chọc không nổi, chọc không nổi.   Vì để tránh kết cục trong sách, cô ôm chặt đùi của ‘anh trai ruột’, mong anh che chở.   Chiếc đùi vàng này cực kì thô khỏe, vai nam phụ ‘anh trai ruột’ lại càng cường đại đến mức không gì không làm được.   Nhưng mà…   Tại sao cứ ôm mãi ôm mãi lại không buông lỏng được nữa rồi?   Hoắc Vũ chớp mắt, “Nếu anh thật sự là anh trai của em thì tốt rồi.”    Hoắc Dữ Sâm nhàn nhạt từ chối, “Không, anh chỉ muốn làm người đàn ông của em.”   …   Anh trai đối với ta quá tốt, phải làm sao đây?   Còn có thể làm sao nữa, đương nhiên là bên nhau rồi. ______   “Em chưa từng mong ước rằng trong đời mình. Định mệnh sẽ đưa ta đến bên nhau…” (*)   Em cũng chưa từng nghĩ rằng, giữa biển người mênh mông ở thế giới xa lạ này, em sẽ tìm thấy anh…   ***   Kiếp trước, Hoắc Vũ chỉ là một tiểu minh tinh tuyến mười tám không hề có danh tiếng. Cuộc sống của cô lúc ấy, rất vất vả và mệt mỏi dường như chưa từng có chút ấm áp nào. Từng ngày trôi qua là những chuỗi dài nỗ lực cố gắng không ngừng vì công việc, vì vươn lên tại giới showbiz mà như đã quên mất đi những yêu thương, chở che khao khát trong lòng.    Thế nhưng, vận mệnh trêu đùa một cách tàn nhẫn, trong một lần thực hiện cảnh quay nguy hiểm, dây thép bảo vệ an toàn cho Hoắc Vũ bị đứt. Cô cứ thế, rơi xuống vực sâu thăm thẳm. Giây phút ấy, chỉ còn lại tiếng gió và giọt nước mắt nhanh chóng biến mất trong không trung...   Hoắc Vũ tựa như bông tuyết vừa rơi xuống trần gian rồi tan biến vội vã không để lại dấu vết gì.   Có lẽ, bởi vì số phận và cái chết của cô quá bi thương nên ông trời đã cho cô cơ hội được sống lần nữa trong một thế giới khác. Thế giới đó chính là quyển sách có tên “Cưỡng chế yêu” mà cô đọc được mấy hôm trước.   Hoắc Vũ giờ đây đã xuyên đến vai nữ phụ trùng tên với mình. Nhân vật này theo như nguyên tác chính là một tiểu công chúa giả danh đang sống tại Hoắc gia.   18 năm trước, vì bị ôm nhầm mà nữ phụ Hoắc Vũ cùng nữ chính Khương Dư Khanh bị đánh tráo với nhau. Sau này, thân phận thật sự của họ bị đưa ra ngoài ánh sáng.    Khương Dư Khanh vì chán ghét Hoắc Vũ đã thay mình sống cuộc sống giàu sang phú quý từ bé mà luôn muốn dồn cô đến con đường chết.   Cô ta lợi dụng sự yêu thương muốn bù đắp của ba, sự lạnh nhạt vô tình của anh trai, sự tàn nhẫn độc ác của bạn bè mà cứ thế từng bước thiết kế Hoắc Vũ vào kết cục thê thảm.   21 tuổi năm ấy, nữ phụ Hoắc Vũ rời bỏ thế gian này, cứ thế biến mất.   Bây giờ, Hoắc Vũ lại trở thành nữ phụ trùng tên ấy. Cô đã biết được tất cả mọi chuyện và bi kịch cho cuộc đời sau này của mình. Cho nên, cô nhất định phải thay đổi vận mệnh, tìm cho mình một chiếc đùi vàng để ôm. Mà người đó chỉ có thể là anh trai Hoắc Dữ Sâm.    ***   Hoắc Dữ Sâm trong nguyên tác chính là một vai phụ có sức ảnh hưởng không nhỏ. Anh dường như còn ưu tú và tài giỏi hơn nam chính rất nhiều lần.    Xuất thân trong gia tộc hào môn hiển hách, lại là người thừa kế duy nhất của tập đoàn lớn, từ bé cho đến khi trưởng thành, Hoắc Dữ Sâm luôn là người mà bất kì ai khi nhìn đến cũng không dám chạm vào.    Hoắc Dữ Sâm lại còn sở hữu vẻ đẹp tuấn tú khó ai bì kịp và sự thông minh, tài năng trong mọi lĩnh vực đáng ngưỡng mộ. 25 tuổi, anh trở thành người đàn ông nạm kim cương ở thành phố này.   Cho nên, nói anh là chiếc đùi vàng đáng giá bạc tỷ để ôm lấy quả không sai.    Thế nhưng, Hoắc Dữ Sâm lại có một trái tim lạnh nhạt. Lạnh nhạt đến mức khiến người khác sợ hãi không thôi. Anh - là người vô tình.   Vì vậy, khi Hoắc Dữ Sâm trở về nước tiếp nhận công ty và quay về nhà thăm gia đình, Hoắc Vũ đã tìm mọi cách để đến gần bên anh, hết sức lấy lòng anh. Bởi vì cô biết, ở thế giới xa lạ này, chỉ có anh mới có đủ năng lực giúp cô tránh khỏi kết quả bi thảm kia.    Ban đầu, Hoắc Dữ Sâm vẫn giữ thái độ lạnh nhạt xa cách như từ trước đến nay với Hoắc Vũ. Anh, không hề dao động chút nào.   Thế nên, Hoắc Vũ lại nỗ lực thêm gấp nhiều lần. Cô ân cần hỏi thăm quan tâm anh, rồi rụt rè muốn đến gần anh hơn một chút. Cuối cùng, lại sợ hãi anh tức giận mà làm nhiều điều ngốc nghếch…    Một chút, một chút ấy, Hoắc Vũ không biết rằng, Hoắc Dữ Sâm đã luôn để ý đến.   Anh cảm thấy cô giống như con mèo nhỏ, rõ ràng là muốn được anh yêu thương vuốt ve bộ lông mềm mại của mình mà quẩn quanh chân anh, rõ ràng là thích thú mới lạ với mọi thứ anh có nhưng lại sợ sệt không dám đến lấy, rõ ràng là hết sức lấy lòng anh nhưng lại meo meo vờ như chỉ vô tình mà thôi…   Em gái nhỏ của anh, từ bao giờ lại ngây ngô và dễ thương đến thế nhỉ?    Thế nhưng, trái tim của Hoắc Dữ Sâm chính thức có một góc nho nhỏ dành cho Hoắc Vũ có lẽ là khi cô bị bệnh rất nặng vào đầu mùa hè này. Đêm ấy, cô sốt rất cao cả người đều mơ mơ màng màng không tỉnh táo. Vậy mà, trong giấc mơ của cô vẫn luôn gọi tên anh cầu chở che, từng tiếng anh trai anh trai, lặp đi lặp lại.   Lúc ấy, giống như có những cánh hoa xinh đẹp bị gió thổi tung, xoay vòng rực rỡ và rơi vào lòng anh. Chưa bao giờ, trái tim anh xao động đến thế.    Hóa ra, em gái nhỏ luôn cần được yêu thương sủng ái đến nhường nào. Hóa ra, em gái nhỏ chỉ có mình anh để dựa dẫm chở che mà thôi. Hóa ra, thế gian rộng lớn tẻ nhạt này, cuối cùng lại có một người vì anh mà trong giấc mơ cũng rơi đầy nước mắt để níu kéo.   Cũng từ đêm hôm đó, Hoắc Dữ Sâm đã cho Hoắc Vũ cơ hội bước vào thế giới của mình.    Thế là, Hoắc Vũ sẽ mỗi đêm ôm một đống bài tập qua nhờ anh giải giúp. Hoắc Vũ mỗi sáng sẽ chào anh bằng nụ cười rực rỡ. Hoắc Vũ mỗi tối sẽ luôn đợi anh trở về, hỏi xem anh đã ăn gì chưa…    Biệt thự thật lớn, lại luôn có ngọn đèn nhỏ, bất kể như thế nào đều tỏa màu vàng ấm áp, nhắc nhở anh đây là gia đình mình.   Cứ thế, góc nhỏ trong trái tim Hoắc Dữ Sâm dành cho Hoắc Vũ càng ngày càng lớn. Anh bây giờ mỗi khi nhìn đến cô đều cảm thấy, đây là điều tốt đẹp nhất trên thế gian này mà mẹ để lại cho anh. Bởi vì, ở đâu có cô, ở đó đều rực rỡ sắc màu.    Cho nên, Hoắc Dữ Sâm muốn đem mọi thứ quý giá nhất đều dành tặng cho Hoắc Vũ.   Thế nhưng, những tháng ngày ấm áp hạnh phúc chưa được bao lâu thì việc Hoắc Vũ chỉ là tiểu công chúa giả danh bị nuôi nhầm cuối cùng cũng bị đưa ra ngoài ánh sáng.   Hoắc Dữ Sâm sẽ giải quyết như thế nào với người em gái này. Khi mà, anh còn nhớ rõ, vào buổi tối tuyết rơi đầy trời ngoài kia, Hoắc Vũ đã nói với anh rằng: "Anh trai, nếu em là cô bé bán diêm, vào thời điểm khi em thắp sáng hết ba que diêm, nhất định sẽ nhìn thấy anh."   Nhất định sẽ nhìn thấy anh, nhìn thấy anh…   Hoắc Vũ là vậy, luôn mềm mại như thế, dịu dàng như thế, ấm áp như thế. Cô ấy là người duy nhất quan tâm đến anh, đối xử thật lòng với anh, nghiêm túc mà chân thành nói cho anh biết rằng, sẽ tặng anh món quà là thực hiện giấc mơ bay trên bầu trời đã từng dang dở của anh từ rất lâu trước kia.   Giờ đây, cô ấy chỉ có mình anh chở che giữa cuộc đời đầy sóng gió và bão tố này thôi.    Cho nên, ai cũng không được tổn thương cô ấy, hủy hoại sự nghiệp của cô ấy. Nếu không, anh sẽ dùng mọi thứ mình có hủy diệt tất cả.   Bởi, vào giây phút khi biết sự thật về thân thế của Hoắc Vũ, Hoắc Dữ Sâm đã cho phép trái tim lạnh nhạt cố chấp của mình rung động rồi.   Mà rung động này, chính là cả một đời.   ***   Hiện tại bộ truyện "Anh trai tốt quá làm sao bây giờ?" đang là bộ truyện hot nổi bật nhất nhận được khá nhiều tương tác bình luận với ý kiến trái chiều khác nhau ở diễn đàn truyện convert. Không biết với các bạn khác như thế nào nhưng riêng mình thì mình phải nói là khá thích bộ truyện này.   Nội dung truyện đơn giản kể về hành trình dung hòa tại thế giới mới đầy xa lạ của Hoắc Vũ và kế hoạch thành công ôm chiếc đùi vàng Hoắc Dữ Sâm.    Có thể nói, tác giả đã tài tình và khéo léo khi miêu tả nội tâm của từng nhân vật. Một Hoắc Vũ muốn tìm con đường sống nên phải ích kỷ che dấu sự thật vì bản thân mình; một Hoắc Dữ Sâm lạnh lùng vô tình có thể từng chút từng chút thay đổi, trở thành người ấm áp hơn, lại có lúc bản chất thật sự bộc lộ, tuyệt tình và tàn nhẫn không ai bằng cho dù đó là người ruột thịt; một Khương Dư Khanh bị cuộc sống mài mòn mà ngày càng toan tính, độc ác đến sáng sợ…   Thế nhưng, qua câu chuyện này, mình lại nhận ra được rất nhiều. Đó là, khi bạn dùng sự chân thành thiện lương của mình dành cho người khác, thì đến ngay cả trái tim sắt đá nhất cũng sẽ mềm lại.    Có lẽ vì vậy, nên khi Hoắc Dữ Sâm biết được sự thật, lại có thể dùng tất cả của mình để bảo vệ Hoắc Vũ, không cho ai hủy hoại cô.    Bởi vì, cho dù cô không phải là em gái ruột của anh thì trong khoảng thời gian đã qua, cô là người duy nhất khiến anh cười, khiến anh ấm áp và khiến anh nhìn thấy kì thực thế giới này vốn dĩ vẫn luôn xinh đẹp như vậy.   Chuyện tình cảm của Hoắc Vũ và Hoắc Dữ Sâm rất nhẹ nhàng, tự nhiên nhưng không kém phần sâu đậm. Từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc đều là sự ngọt ngào sủng ái vô cùng tận. Đọc truyện mà trái tim cũng mềm mại theo những lời nói, hành động của nhân vật chính.   Thế nên, một bộ truyện với đầy đủ các tag hot như xuyên thư, nữ phụ, ôm đùi, sủng sạch ngọt như này và nội dung siêu hấp dẫn nữa thì mn ngại gì mà không nhảy ạ. Biết đâu, sau khi đọc xong lại phải dùng lý lẽ của con tim và lý trí của mình mà lên tranh luận một phen cho các bạn khác biết về bộ truyện này nè.    Vì thế, chúc mn có những phút giây thư giãn khi đến với RVNT ạ. Mình cũng mong ai đó sẽ đào bộ này cho các bạn không đọc được convert nhảy hố nhé. Đảm bảo, đề tài và nội dung của bộ truyện sẽ hot lắm ạ :) _______   Văn án được dịch bởi #Baileys thuộc #LustAveland " ": trích từ truyện được edit bởi rv-er. (*): Trích bản dịch lời bài hát Meet hem among them do Lee Sun Hee thể hiện   #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Hoắc Vũ lại một lần nữa quên mất lời kịch. Khi cô đối mặt với nam thứ anh tuấn lần thứ ba, rốt cuộc đạo diễn không thể nhịn nổi nữa, ném tấm bảng trong tay xuống, rống lớn một tiếng: "Nghỉ ngơi năm phút đồng hồ, lát nữa quay cảnh của nữ chính trước!" Thời gian đã đi vào mùa đông, dưới tiết trời tháng 12 lạnh giá, trên người Hoắc Vũ chỉ mặc một bộ trang phục diễn mỏng manh. Sau khi đạo diễn hô nghỉ ngơi, bị gió lạnh thốc vào, Hoắc Vũ theo bản năng mà rụt cổ lại, hai tay ôm lấy cơ thể mình. Cô rũ mắt, không dám nhìn sắc mặt đen như Bao Công của đạo diễn lúc này. Nam thứ đi vài bước đến bên người cô, tốt bụng đưa cho cô một chiếc áo khoác dày, ngữ khí ân cần hỏi:" Vì nghỉ ngơi không tốt à?" Tuy rằng Hoắc Vũ chỉ là một tiểu minh tinh tuyến mười tám, lần này đảm nhận cũng chỉ là vai nữ số 3, nhưng ngày trước cô đối với công việc mình phụ trách hết sức tận lực, bản lĩnh nhớ lời kịch bản cũng vô cùng thâm hậu. Tình huống giống như ngày hôm nay, quên lời thoại liên tiếp ba lần, trước kia chưa từng phát sinh. Hoắc Vũ nhận lấy áo khoác từ tay nam thứ, nhẹ giọng nói một câu cảm ơn. Lúc nghe được lời nói của anh ta, cô chớp chớp mắt, khẽ gật đầu một cái. Hoắc Vũ cũng biết trạng thái hôm nay của mình không tốt, nhưng lí do không phải như nam thứ nói. Mà lí do chân thật, chính cô cũng ngượng ngùng không dám nói ra. Tối hôm qua sau khi xem xong lời thoại của kịch bản, vì uống cà phê nhiều nên Hoắc Vũ không có chút buồn ngủ nào. Cô liền tùy tiện tìm một quyển tiểu thuyết trên mạng, chuẩn bị để giết thời gian. Nói đến cũng khéo, cô tùy tiện tìm, lại tìm được cuốn tiểu thuyết ngôn tình có tên << Cưỡng chế yêu >>, nữ phụ trong đó trùng tên với cô. Cô vốn tính toán xem qua nửa giờ, đợi cho đến khi buồn ngủ thì lập tức đi ngủ luôn. Nhưng vừa xem, cô liền nhập tâm vào trong truyện, đến nỗi quên cả thời gian, trực tiếp xem cả một đêm. Trong sách, nữ phụ vốn là con nhà nghèo, nhưng mười tám năm trước, y tá trong bệnh viện vì nhầm lẫn mà đem cô cùng đứa con của gia đình giàu có hoán đổi với nhau. Bởi vậy, cuộc sống mà nữ phụ có được vốn dĩ không thuộc về cô ấy. Nhưng chân tướng luôn sẽ có một ngày lộ ra ngoài ánh sáng. Mười tám năm sau, trong một lần ngoài ý muốn, sự thật nữ phụ không phải con gái ruột của Hoắc gia bị truyền khắp cả nước. Cuộc sống của cô ấy vì thế mà xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nghĩ đến kết cục của nữ phụ trong sách, Hoắc Vũ khe khẽ thở dài. Nữ phụ tuy rằng kiêu căng nhưng kỳ thực, tâm không xấu. Hơn nữa, sự tình lúc trước hoàn toàn không phải lỗi sai của cô. Xét đến cùng, nữ phụ cùng nữ chính đều không sai. Hai đứa bé bị đổi, là do bệnh viện làm việc thất trách. Nhưng nữ chính lại đem toàn bộ lỗi lầm đổ lên đầu nữ phụ, cho rằng chính nữ phụ đã cướp đoạt đi mười tám năm hạnh phúc của cô ta. Cũng bởi vậy mà tiến hành trả thù nữ phụ. Xem xong kết cục cuối cùng của nữ phụ, Hoắc Vũ liền ném tiểu thuyết sang một bên. Mặc dù Hoắc Vũ biết rõ cuộc đời nữ phụ không phải là của cô, nhưng vì hai người trùng tên, cho nên đọc xong tiểu thuyết, lòng cô liền nặng trĩu, làm gì cũng không động đậy nổi. Thức cả đêm, lại thêm buổi sáng hôm nay, tâm tình của cô đều đã bị tiểu thuyết ảnh hưởng, có chút xuống thấp. Chính vì vậy mà thời điểm quay phim sáng nay, cô mới có thể phạm phải sai lầm liên tục. "Hôm nay quay xong, cô nên nghỉ ngơi sớm một chút. Tôi thấy sắc mặt cô thực sự không tốt". Kỳ thực, Hoắc Vũ cùng nam thứ không có giao tình gì, hai người chỉ vì cùng đóng chung kịch bản cổ trang lần này mà quen biết. Nhân khí của đối phương so với cô nhiều hơn không chỉ một chút. Nhưng lúc này, Hoắc Vũ không có tâm trạng cùng hắn trao đổi, chỉ nhẹ nhàng mà gật gật đầu. Sau năm phút đồng hồ nghỉ ngơi, nữ chính lên quay trước, Hoắc Vũ đứng ở một bên an tĩnh đợi. Lần này, phải đến hơn bốn giờ nữa mới tới cảnh quay của cô. Cảnh quay lần này là nữ số ba nhảy xuống vực tự tử vì tình, cho nên cần dùng đến dây thép. Hoắc Vũ tuy rằng vẫn luôn ở tuyến mười tám, nhưng mấy năm nay cô cũng từng đóng qua nhiều cảnh phải dùng dây thép. Mời các bạn đón đọc Anh Trai Tốt Quá Làm Sao Bây Giờ? của tác giả Thập Lục Nguyệt Tây Qua.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ngâm Nga (Bán Ngâm) - Nhược Thủy Thiên Lưu
Lệ Đằng có hơn mười năm làm lính trong đội 'Liệp Ưng' (Săn chim ưng) Là một người hung tợn mà kiệm lời, hệt con ngựa bất kham khó thuần. Cả lữ đoàn lính nhảy dù, không ai không biết. Các anh em đều rất tò mò, sau này lão đại nhà mình muốn tìm kiểu 'nữ anh hùng' như thế nào nhỉ? Cho đến khi một cô nàng đáng yêu xuất hiện: thùy mị, dịu dàng, ngốc nghếch. Cô mỉm cười, ngay cả mạng Lệ Đằng cũng là của cô nhé! Lính đặc chủng lạnh lùng, dũng mãnh, vô lại của lữ đoàn nhảy dù và 'bảo bối' bé nhỏ của đoàn văn công. Nam chính: Lệ Đằng. Nữ chính: Nguyễn Niệm Sơ. Nữ chính xem như thuộc tuýp người không có chí tiến thủ, chỉ muốn an ổn sống qua ngày. Để tránh việc ra nước ngoài du học, cô nàng chạy sang Campuchia làm tình nguyện viên, (công việc cụ thể là trợ giảng), chẳng ngờ bị bọn xấu bắt cóc. Nam chính lúc đó đang 'nằm vùng'. Qua 7 ngày, cảnh sát triệt phá ổ nhóm. Nói sao nhỉ? Hai người đều đã 'rung động', nhưng không đúng thời điểm, không đúng chỗ nên tình cảm đôi bên không có tiến triển gì. Sau khi được giải cứu, nữ chính về nước luôn. Suốt 7 năm hai người chưa từng gặp lại. 7 năm sau, nữ chính cũng đã tốt nghiệp và công tác tại đoàn nghệ thuật quân đội. Bố mẹ nữ chính bắt đầu sắp xếp cho con gái đi coi mắt, nhưng vớ phải kẻ 'bắt cá hai tay'. Sau đó, nữ chính theo đoàn đến doanh trại của nam chính biểu diễn thì gặp được anh. Về sau, đối tượng xem mắt cũng là nam chính. Hai người bắt đầu viết nên câu chuyện tình yêu đầy xúc động và gay cấn.~~ Đây là lời của Cá: Ảnh bìa do Cá làm ạ. Tên truyện là Ngâm nga nhưng Cá nghĩ đến ngâm rượu nên cho luôn cái bình rượu ạ *** Cho đến tận sau này, Lệ Đằng mới biết được nguyên nhân tại sao mình lại ở có thể ở bên cạnh một cô gái như Nguyễn Niệm Sơ. Anh nói, bởi vì cô quá đơn giản, còn anh lại quá phức tạp. Anh phức tạp, không chỉ là hoàn cảnh cuộc sống, con đường nghề nghiệp, mà còn là phức tạp về nội tâm. Cô đơn giản, không chỉ là đơn giản về quan niệm đối với mọi thứ, mà còn là đơn giản từ trong suy nghĩ. Vừa vặn, họ có thể bù trừ cho nhau. Có một hội chứng tên gọi là Stockholm, trong đó chỉ ra rằng đây là một hội chứng xuất hiện ở con tin bị bắt cóc, khi ở bên cạnh người phạm tội lâu dần sẽ nảy sinh ra một loại đồng tình, nghiêm trọng hơn còn có thể phát triển thành tình cảm với kẻ đó.  Nguyễn Niệm Sơ có đầy đủ điều kiện để chẩn đoán cô mắc hội chứng này, bởi vì cô cũng bị bắt cóc và cũng từng nảy sinh một loại tình cảm vô hình như vậy. Thế nhưng giả thiết này ngay từ đầu đã không được thành lập, bởi vì yêu cầu tiên quyết phải là “kẻ bắt cóc là người xấu” không đáp ứng được. Lệ Đằng không phải người xấu. Nói một cách chính xác, Lệ Đằng không phải là kẻ bắt cóc Nguyễn Niệm Sơ, mà ngược lại còn là người cứu cô lúc đó. Năm 19 tuổi, Nguyễn Niệm Sơ tham gia làm giáo viên tình nguyện tại một vùng hẻo lánh ở Campuchia và bị bắt cóc bởi một nhóm tội phạm buôn lậu vũ khí. Lệ Đằng là một trong số bọn chúng. Cô là phần thưởng của anh. Trong sự hoang mang và mờ mịt của Nguyễn Niệm Sơ, Lệ Đằng đã để cô ở bên cạnh anh như một món đồ cần được bảo vệ. Nhưng Nguyễn Niệm Sơ không hiểu động cơ của anh, cũng không hiểu mục đích của anh, cho đến ngày cô được giải cứu. Lúc đó, Nguyễn Niệm Sơ mới biết được Lệ Đằng chính là lính đặc chủng của lực lượng không quân, nằm vùng tại đây 4 năm ròng rã mới phá được hang ổ của bọn buôn lậu vũ khí. Hai mươi mốt ngày sống bên cạnh anh, trong thấp thỏm có an tâm, trong sợ hãi có ỷ lại, trong cảnh giác có quan tâm, trong tiếng súng có tĩnh lặng, trong máu đỏ có những bông lúa đòng đòng vàng rực. Nhưng anh nói, “ra khỏi nơi này rồi, hãy quên tất cả đi”, bao gồm cả anh. Bởi vì đó là nhiệm vụ tối mật. Nguyễn Niệm Sơ đương nhiên hiểu rõ, cho nên sau khi quay trở về, cô đã sống đúng như lời anh nói. Xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra ở khu rừng đó, chưa từng có một người tên Lệ Đằng bén rễ trong tim. “Niệm Sơ” trong tên cô, có nghĩa là chỉ nhớ những điều ban đầu, có buồn đến mấy cũng rất nhanh sẽ quên đi, quên đi cả những gì mình không muốn nhớ. Thế nên, Niệm Sơ cứ như vậy, làm một người an phận. Tốt nghiệp, đi làm, chơi game và xem mắt. Lần lượt như vậy, trôi qua 7 năm. Cũng có một vài người tiến tới, nhưng cô giữ mình quá kỹ, rốt cuộc lại không giữ được người ta, một vòng tròn mới lại bắt đầu. Nhưng đến một ngày nọ, vòng tròn của cô lại có chút thay đổi, khác với tất cả những lần trước đó. Bởi vì người mà cô đi xem mắt tiếp theo, chính là người mà cô luôn nhắc mình không được nhớ, Lệ Đằng. Cứ ngỡ đã quên đi, nhưng thực ra là chỉ cất kỹ ở một nơi nào đó. Anh đến, mọi thứ không cần cô lục lọi tìm kiếm, đã đâm chồi nảy lộc như chưa từng ngủ quên.  Sau 7 năm, Lệ Đằng ngồi trước mặt Nguyễn Niệm Sơ, chính thức gặp gỡ. Anh vẫn như khi đó, lạnh lùng, cương nghị, vẫn luôn nam tính. Cô vẫn như khi đó, xinh đẹp, hiền lành, vẫn luôn đơn giản. Vì đơn giản, nên cô không hề biết anh đã sắp đặt cuộc gặp gỡ này, không biết anh đã nhung nhớ cô suốt từng ấy năm. Đơn giản, nên cô mới ngỏ lời muốn cùng anh “thử xem sao”. Lệ Đằng đương nhiên muốn, nhưng trên đôi vai của anh là quốc gia, là sinh mệnh của chiến hữu, anh không đủ dũng cảm để giữ cô bên mình. Trưởng thành ngỗ nghịch, lại sống trong lòng địch quá lâu, khiến con người của Lệ Đằng trở nên phức tạp. Vốn dĩ là muốn tránh xa để cô được an toàn, nhưng không ngờ Nguyễn Niệm Sơ vì anh mà bị cuốn vào kế hoạch trả thù của chiến dịch 7 năm trước. Đến lúc này, công tư đã chẳng thể nào phân biệt nổi nữa, Lệ Đằng quyết định, mang Nguyễn Niệm Sơ cột chặt bên mình, không rời nửa bước. Nhưng nào có dễ dàng như vậy? Lúc trước là anh lúc nóng lúc lạnh đẩy cô ra, bây giờ nói muốn là muốn, Nguyễn Niệm Sơ xinh đẹp nhường này, chẳng phải trước nay không có anh vẫn ổn đó sao? Thế nhưng, xét về độ mặt dày vô sỉ thì Niệm Sơ đương nhiên không phải là đối thủ của Lệ Đằng. Rốt cuộc, sau khi giở hết mọi chiêu thức, vừa dụ dỗ vừa đe dọa, anh cũng nhận được cái gật đầu của cô gái nhỏ. Thật ra, Niệm Sơ vốn là người đơn giản, cũng không phải là người không hiểu lý lẽ. Cô hiểu rõ tình cảm của Lệ Đằng, 7 năm trước cũng vậy mà bây giờ cũng vậy. Có khác chăng chỉ là hoàn cảnh mà thôi. Thật ra, theo quan điểm cá nhân của tôi, câu chuyện nên kết thúc ở đây, như vậy tất cả cảm xúc sẽ giữ được nguyên vẹn như ban đầu. Bởi vì càng về sau, tình tiết diễn ra càng khiên cưỡng. Sự quay lại trả thù của con trai ông trùm sau 7 năm với kế hoạch không có gì là bất ngờ, thậm chí còn rất nhiều sơ hở, mặc dù người này được miêu tả là một nhân vật còn thâm sâu nham hiểm hơn cả cha hắn. Sự không chuyên nghiệp của lực lượng cảnh sát khi nổ súng bắn người mà chưa xác định rõ thân phận. Cuối cùng là việc Niệm Sơ được Lệ Đằng tiết lộ tất cả chân tướng sự việc trong khi đây được xem là một chiến dịch “tuyệt mật”. Đối với một bộ truyện viết về đề tài quân sự, yêu cầu đương nhiên cũng sẽ cao, nhưng có lẽ “Ngâm nga” chưa thực sự làm được điều này. Mỗi một độc giả khi đọc một bộ truyện sẽ luôn có nhận định của riêng mình. Cho nên nếu chỉ xét về khía cạnh tình cảm thì đây là một câu chuyện dễ thương, với những màn đối đáp khó đỡ của nam nữ chính. Câu chuyện còn đan xen tình cảm gia đình, tình cảm bạn bè, tình đồng đội giữa những con người cùng chung lý tưởng. Có khó khăn, cũng có hiểu lầm, nhưng trên hết là sự cảm thông cho nhau, đứng trên lập trường của người kia để mà thấu hiểu. Niệm Sơ không phải là một cô gái hoàn hảo, cô an phận, không cầu tiến, chỉ muốn bình an. Nhưng ở bên Lệ Đằng rồi, Niệm Sơ cũng từ từ điều chỉnh bản thân, bắt đầu cố gắng nhiều hơn, chấp nhận mạo hiểm ra khỏi cái tổ an toàn của mình để ở bên cạnh làm chỗ dựa cho anh.  Lệ Đằng không biết, vì sao ngày trước chỉ ở cạnh cô hai mươi mấy ngày lại có thể nhung nhớ đến từng ấy thời gian. Một buổi sáng nắng đẹp, anh nghĩ, mình đã tìm ra câu trả lời. “Lệ Đằng, em biết sự kiên trì và tín ngưỡng của anh là gì đấy.” “Là gì?” “Là Tổ quốc.” “...” “Vậy anh có biết sự kiên trì và tín ngưỡng của em là gì không?” “Là gì?” “Là anh.” Mời các bạn đón đọc Ngâm Nga (Bán Ngâm) của tác giả Nhược Thủy Thiên Lưu.
Một Đường Núi Sông (Nhất Trình Sơn Thủy) - Thời Câm
Câu chuyện nhẹ nhàng dừng lại ở những nụ hôn không nặng không nhẹ, xen lẫn ngây thơ cùng tình cảm mãnh liệt vừa được khai thông. Sau đó, không có sau đó. Có lẽ sẽ là quá sớm khi nói, họ sẽ hạnh phúc mãi mãi về sau giống như trong truyện cổ tích bởi vì cả hai đều còn quá trẻ. Hoặc là họ sẽ trải qua một hồi sóng gió vì thân phận, vì sự ngăn cản của gia đình và bạn bè? Không ai biết tiếp theo đây hai người họ sẽ đối mặt với điều gì, nhưng như vậy cũng có sao đâu? Có những chuyện, đến thời điểm thích hợp sẽ có sự khởi đầu. Nhưng quá trình diễn ra như thế nào, kết thúc ra sao, đều là do mỗi chúng ta lựa chọn. Nếu có thể ngọt ngào, tại sao lại không thử? *** Trước khi cha mẹ xuất ngoại có giao cho anh chăm sóc em gái, Quý Diễn đối với Trình Thủy chỉ có hai yêu cầu_____ Không được kết bạn bừa bãi, không được yêu sớm.  Lúc đó cô gái nhỏ mi mắt cong cong, ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng. Đáp ứng đến năm thứ hai, Trình Thủy mười sáu tuổi, dưới sự dẫn dắt của cô ngốc ngồi cùng bàn, tai phải đánh luôn 4 cái khuyên tai.  Năm thứ ba, Trình Thủy mười bảy tuổi, nói chuyện với một anh giai phóng đãng từng duyệt qua biết bao nhiêu phụ nữ   Không chỉ nói chuyện, còn, mẹ nó, mang thằng đó về nhà.  Quý Diễn: OK. Tốt lắm! Cực kì tốt!   Mời các bạn đón đọc Một Đường Núi Sông (Nhất Trình Sơn Thủy) của tác giả Thời Câm.
Lương Sư Như Thử Đa Kiều - Tịch Giang
Đường Tự yêu sự phụ mình, yêu từ rất lâu rồi. Ngũ quan hắn mị hoặc chết người, bóng dáng hắn siêu phàm thoát tục tựa tiên nhân, kể từ khi hắn bước ra từ trong khói lửa mịt mùng cứu nàng ra khỏi đám cháy đến khi nàng đã trở thành một cô thiếu nữ xinh đẹp, trong lòng nàng hình bóng hắn đã sừng sững không có gì có thể sánh bằng. Sư phụ là tất cả của nàng, là ân nhân của nàng, là bầu trời của nàng, là sinh mệnh của nàng. Thế nhưng sư phụ của nàng tuyệt đối không phải người tốt, trong thiên hạ này không một ai tàn ác hơn hắn. Giang hồ có câu, “Thà xông vào điện Diêm Vương cũng không gặp Lâu Tập Nguyệt”, hắn là đại ma đầu giết người không ghê tay, là con quỷ khát máu vô tâm vô tính. Hắn có thể lợi dụng tính mạng đồ đệ của mình để đạt được mục đích, có thể giết một người đã đi theo hắn 9 năm để âm mưu việc mình. Đôi tay hắn nhuốm đầy máu tanh, tâm hồn hắn tựa như đã ố đen không thể gột rửa. Một người như vậy làm sao có thể toàn tâm toàn ý đi yêu một người, mà người đó lại là con gái của kẻ đã làm tổn thương cha hắn? Nhưng Lâu Tập Nguyệt thực sự có thể yêu một người, đã yêu một người, mãi yêu một người. Mà người đó cũng chỉ có thể là nàng, chỉ là mình nàng, mãi là mình nàng, đại đồ đệ của hắn… Năm xưa, cha hắn là Lâu Triệt bị người phụ nữ ông yêu thương phản bội, vì nàng ta mà tẩu hỏa nhập ma. Không chịu được đau đớn giày xé thân thể, ông tự tay kết liễu sinh mạng mình. Ngày ấy là sinh nhật hắn, hắn tận mắt nhìn cha mình trút bỏ hơi thở cuối cùng trên trần thế. Hắn muốn trở thành thiên hạ đệ nhất, hắn luyện Thiên Nhất thần công. Hắn để cho Diệp Linh hạ độc “tình cổ” lên người hắn – một thứ cổ có thể khiến hắn không ngừng yêu một ai đó. Yêu đã dễ như vậy, dứt bỏ hẳn dễ hơn ngàn vạn lần. Như vậy đến một ngày nào đó, hắn có thể tự tay giết chết người mình yêu nhất. Hắn chọn Đường Tự – con của người phụ nữ kia, cũng là đồ đệ đầu tiên của hắn. Hắn chọn yêu thương nàng, rồi giải độc, rồi tự tay giết nàng, dù sao đó chỉ là một phần trong quá trình tu luyện Thiên Nhất thần công. Không hơn. Khi tình cảm đã nảy sinh, hắn không hề có ý định trốn tránh hay ngăn chặn, cũng không để ý lễ giáo “một ngày làm thầy cả đời làm cha” mà để mặc bản thân chìm đắm trong tình yêu với đồ đệ mình. Hắn ngày ngày ở bên nàng, ôm lấy nàng, hôn môi nàng, nỉ non những lời đường mật bên tai nàng, hạnh phúc như một đôi uyên ương thực sự. Trái tim thiếu nữ của Tiểu Tự làm sao thoát khỏi sự ôn nhu dịu dàng của hắn, huống chi hắn luôn là người trong mộng của nàng. Nàng đón nhận vòng tay ôm ấm áp của hắn trong sự đỏ bừng nóng bỏng như cánh bướm của đôi má, đón lấy môi hôn của hắn trong sự run rẩy kỳ diệu của trái tim. Nàng thầm nghĩ, sư phụ, có lẽ cũng thích nàng? Đang chìm đắm trong mật ngọt tình yêu, nàng phát hiện ra bí mật của hắn. Hóa ra hắn vì dùng độc tình cổ nên mới phải yêu nàng, thân mật với nàng cũng chỉ vì do bị cổ khống chế, chắc hắn sẽ thấy ghê tởm lắm? Nhưng phải làm sao đây, nàng không thể rời xa sư phụ, không cách nào từ bỏ người. Nàng mặc kệ người có trúng độc tình cổ hay không. Nàng không cần biết những yêu thương của người là thật tình hay giả dối. Nàng chỉ biết rằng, hiện tại nàng có thể ở bên người, thân mật với người, tự do ngắm nhìn người mà không cần phải lén lút như khi xưa. Tiểu Tự ngốc, thực ngốc. “Có lẽ tôi cũng bị trúng cổ, cổ độc đó gọi là “Lâu Tập Nguyệt”. Diệp Linh là ai mà khiến hắn phải tự mình đi cướp dâu mang trở về bên người? Tử Yên là ai mà có thể ở bên cạnh hắn 8 năm không rời? Trong rừng trúc ngày ấy hắn cùng ai dây dưa thân mật, cùng ai quấn quít? Tất cả đều không quan trọng nữa rồi. Đường Tự đã dùng tình yêu si mê mù quáng ấy để yêu Lâu Tập Nguyệt suốt những năm tháng cuộc đời. Nàng gần như chôn vùi mối tình đầu tinh khôi của mình trong thứ tình cảm giả dối của hắn. Dù biết sau này sẽ chết dưới tay hắn, nàng cũng không cách nào buông bỏ. Chỉ cần buông lơi, nàng sẽ giống như con cá mất nước, lập tức chết. Người đàn ông này, là nàng dùng cả sinh mệnh để yêu. Người từng nói sẽ trừng phạt, sẽ giết bất kỳ ai làm tổn thương đến con. Vậy người có biết không, người tổn thương con nhiều nhất, chính là người. Sư phụ… 2/3 phần đầu của truyện thực ra mà nói thì vẫn là “ngọt ngào”, truyện chỉ thực sự đạt đến cao trào của ngược tâm khi đi dần đến hồi kết. Đọc đến đây, mình không còn do dự gì nữa mà xếp “Lương sư như thử đa kiều” vào top những tác phẩm ngược tâm hay nhất trong lòng mình. Mạch truyện dần trở nên dồn dập, các tình tiết xảy ra liên tục gấp gáp, những sự hiểu lầm hoài nghi cũng ngày càng chất lên cao không sao gỡ bỏ được. Nhân vật phụ cũng xuất hiện ngày càng nhiều, nhưng không thừa, nhân vật nào cũng có vai trò đẩy mạch truyện lên cao trào. Mình không ghét Diệp Linh, vì nếu không có thứ cổ độc ấy thì đã không có màn ngược tâm đầy ngọt ngào của hai thầy trò họ. Mình không trách một Tô Mạc Phi bỗng nhiên từ đâu ra, chắn ngang mối tình của bọn họ. Mình cũng không trách Đường Tự vì sao nàng lại dễ dàng yêu thương Tô Mạc Phi nhanh đến vậy. Tô Mạc Phi quả thật là một người đáng để yêu, đáng để dựa dẫm, đáng có được hạnh phúc. Chàng năm lần bảy lượt cứu nàng lúc nàng gặp nạn, nguyện vì nàng mà từ bỏ chức chưởng môn. Chàng yêu nàng bằng một thứ tình yêu tinh khôi, lặng thầm nhất. Chàng hi sinh tất cả vì nàng, bao dung nàng, có thể gạt bỏ mọi rào cản để cưới một người vợ không trong sạch, chấp nhận nuôi đứa con của nàng với người khác. Chàng có thể cho nàng mọi thứ mà Lâu Tập Nguyệt không thể cho nàng. Nàng cảm thấy vô cùng an tâm, trái tim trở nên bình yên khi ở bên một chàng trai nhân hậu như vậy. Nếu nói tình cảm Đường Tự dành cho Tô Mạc Phi là yêu, thì mình nghĩ nó giống cảm động nhiều hơn. Bởi Tô Mạc Phi chân thành, nồng hậu tựa ánh nắng, có thể sưởi ấm trái tim đã nhiều lần chết lặng vì Lâu Tập Nguyệt của nàng. Chàng ở bên nàng ngay trong lúc nàng cần một bờ vai để dựa dẫm nhất. Khi nàng đã hoàn toàn buông bỏ hi vọng với sư phụ, chàng lại một lần mang đến tia sáng hạnh phúc đến cho nàng. Nàng cố gắng chấp nhận Mạc Phi, bắt đầu một tình yêu mới. Hai người kết duyên thành phu thê. Đã từng yêu say đắm đến vậy, vậy mà từ nay về sau, người cầm tay nàng đi đến hết cuộc đời, rốt cuộc lại không phải là hắn. Dù không thể yêu một ai khác như yêu Lâu Tập Nguyệt thì đã sao? Chỉ cần yêu ít đi một chút, nhưng gắn bó cả đời. Tô Mạc Phi…thiếp sẽ cố gắng…không phụ chàng. Tiểu Tự vẫn ngốc, thực ngốc… Tình yêu đầu đời, cái ôm đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, lần hoan ái đầu tiên, đứa con đầu lòng…tất cả cái đầu tiên của nàng đều đã dâng trọn cho hắn, nếu muốn nàng quên hắn đi, thì thà bị cào da lóc thịt. Nàng không dám di động tình yêu ấy, không dám chìm đắm nhưng cũng không muốn quên, chỉ có thể lẳng lặng cất giấu nó vào sâu thẳm trái tim mình. … Thực ra mà nói, hình ảnh một Lâu Tập Nguyệt hiện lên qua lời kể của Đường Tự khá phiến diện. Độc giả chỉ thấy sự độc ác nhẫn tâm giết người không ghê tay của hắn, chỉ thấy một trái tim lạnh lẽo vô tình ẩn dưới lớp vỏ ngoài ấm áp của hắn. Hắn cất giấu bao nhiêu nỗi khổ tâm, gánh lấy bao nhiêu sự hiểu lầm, tình yêu dành cho nàng có bao nhiêu sâu sắc, Đường Tự biết hay không? Mãi đến tận sau này khi bên cạnh nàng đã là một người đàn ông khác, thì nàng mới nhận ra hết thảy. Lâu Tập Nguyệt, chưa bao giờ trúng độc tình cổ! Bởi những nghiệp chướng mà mình gây ra, Lâu Tập Nguyệt phải chết có lẽ là kết thúc đã được định sẵn cho hắn. Hắn tự dâng mạng mình xuống dưới kiếm nàng, để cho nàng chính tay đâm hắn, như vậy sau này nàng sẽ được cho là tự tay đâm chết đại ma đầu kẻ thù số một của thiên hạ, nàng và con có thể sống yên ổn cả đời dưới danh nghĩa là Tô phu nhân. Trên chiến trường đầy máu và xác người ngổn ngang, hắn ôm đứa con của mình vào lòng mà thì thào : “Tiểu Tự, đôi mắt của con giống nàng, miệng giống ta”. “Tiểu Tự, ta dùng một tay đầy máu tươi, một thân giết chóc, bảo vệ hai mẹ con nàng một đời bình an…” Lâu Tập Nguyệt chết, thiên hạ thái bình, không còn giết chóc. Cuộc sống cứ yên bình mà trôi qua. Một người phụ nữ nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế tựa dưới tàng hoa đào. Gió nhẹ phất, cánh hoa rơi, một bóng người vận áo xanh nhạt trên môi nở nụ cười diễm lệ bước dần về phía nàng, khẽ gọi “Tiểu Tự”. Nàng dùng hết khí lực toàn thân, vươn tay nắm lấy bàn tay ấy, mười ngón tay đan chặt vào nhau, vĩnh viễn không xa rời. *** Không ngờ là truyện này lại làm tôi khóc. Vốn là tôi không thích truyện này lắm đâu, vì nữ chính bánh bèo mít ướt quá, đọc mà thấy phiền. Bù lại tôi thích anh nam chính, vừa lạnh lùng lại độc ác, giết người không ghê tay, đối với nữ chính cũng là lợi dụng. Nếu truyện mà cho nữ chính chết, sau anh nam chính phải dằn vặt thì hay rồi, không ngờ lại kết thúc như này. Nên nói nam chính Lâu Tập Nguyệt vốn ác nhưng lạnh nhạt tùy hứng, sau lại vì nữ chính mà nương tay bao nhiêu lần, thành ra cái kết của anh thiệt thòi dã man. Nam phụ thì ngay từ đầu tôi đã không quan tâm, vì đấy là mẫu nhân vật tôi chán nhất, tốt bụng quá mức, hy sinh vì bao nhiêu người, cả người thân lẫn người lạ đều hết mình cứu giúp. Thấy các bạn bình luận cứ bảo 2 anh này nên đến với nhau, tôi thì không thấy 2 anh ấy hợp nhau tí nào, cơ mà con nữ chính kia bánh bèo quá, thôi thì 2 anh với nhau thích hợp hơn :)) Ôi nhớ nửa đầu truyện muốn nữ chính hy sinh rồi chết khiến anh Tập Nguyệt hối hận, muốn thế dã man ấy. Đến nửa thì không chịu nổi con bánh bèo động tí là khóc này nữa, còn cả động tí là ngất, phiền chết đi được. Thật thương anh Nguyệt yêu phải nó mà! Nói về những cái ghét ở nữ chính thì nhiều phết, đáng khen ở cái là tự biết mình hữu dụng với sư phụ nên cố đi hái Tam Sinh hoa, mấy cái hiểu lầm với nhút nhát đầu truyện thì bỏ qua, hợp logic rồi. Nhưng mà, vì sao nữ chính này hãm thế? Rõ ràng đã tự nhận bản thân phải chết dưới lưỡi kiếm của sư phụ, thế sao vẫn năm lần bảy lượt bỏ đi, rồi còn cứ nghĩ thế đéo nào sư phụ cũng đến bắt mình về? Giời ơi, mày nghĩ sư phụ mày rảnh hả, hay sư phụ mày thích chơi trò đuổi bắt dỗ dành mày? Đầu thì cứ nghĩ sư phụ đéo yêu mình đâu, thế mà cứ làm mình làm mẩy. Cho là sư phụ yêu chỉ vì cổ độc thì phải có tư duy logic bình thường tí xem nào. Mệt óc với nữ chính này, sao mà đáng ghét thế! Đấy, ghét mỗi nữ chính thôi, mấy nhân vật khác thì ok hết, nhất là anh Nguyệt. Tuy là đoạn đầu hơi đáng ghét nhưng giải thích xong là lại tỏa sáng liền. Tiếc cho anh là đến cuối chẳng có ai nhớ đến anh, cả đứa con cũng đi nhận người khác làm cha mà không biết anh từng tồn tại. Chết rồi mà còn chẳng có cảnh người mình yêu đưa con đến để tang … Tôi khóc là khóc ở đoạn anh Nguyệt cầm tay nữ chính đâm vào ngực mình rồi che mắt nữ chính đi ấy. Bao nhiêu năm che chở dung túng nữ chính, đến cùng người ấy lại là vợ kẻ khác, con mình cũng phải đặt tên theo họ người ta. Thật ra cái kết này vẫn là nhẹ nhàng vì anh Nguyệt ác quá, phải cho anh chịu thêm nhiều năm đau khổ nữa mới là chuộc tội cho những năm tháng máu tanh trước kia. Suy cho cùng thì cũng là đứa trẻ đáng thương, thôi thì được ôm người yêu cùng con lúc tận thế là hạnh phúc lắm rồi. Anh Nguyệt nói nhiều câu thâm tình phết nhá, nhưng tôi thích nhất là câu gần cuối của anh: “Nơi ngực vẫn rất đau, hiện tại ôm tiểu Tự sẽ không đau nữa!” Theo tôi nhớ thì anh nói câu này 2 lần, lần đầu là thâm tình, lần 2 là thê lương. Cố gắng theo đuổi tình yêu, cuối cùng chẳng có ai đạt được, gặp sai người, đặt sai chỗ, kết cục này âu cũng là tốt nhất. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy nữ chính thật hãm. Rõ ràng đã bảo sẽ ở lại, chỉ đi một chút sẽ quay lại, không ngờ nghe người ta nói mấy câu ngọt, làm tí chuyện tốt, đe dọa vài câu liền ở lại luôn, ích kỷ vl. Thế cũng đừng hứa nữa chứ, nữ chính gì mà hãm thế, thêm bạn này vào dàn nữ chính đáng ghét thật không sai mà! Mời các bạn đón đọc Lương Sư Như Thử Đa Kiều của tác giả Tịch Giang.
Gả Cho Cha Của Nam Chính - Cửu Nguyệt Vi Lam
Khương Nịnh Bảo là tứ tiểu thư phủ Trường An Hầu, phụ mẫu sớm qua đời, phía trên chỉ còn một ca ca mới thi đậu tú tài. Nếu không phải nàng còn có một mối hôn ước với thế tử phủ Định Quốc Công, tháng ngày chắc hẳn khó qua. Thế nhưng bỗng có một ngày, thế tử Tạ Cảnh Dực bởi vì một mối tình si với đích nữ phủ An Viễn Hầu mà bất chấp hiếu nghĩa, một mực muốn cùng nàng từ hôn.  Ít nhất ,Tạ thế tử cũng còn có chút lương tâm, không chỉ mang ngọc ngà châu báu tới bồi thường nàng, còn ngỏ ý muốn nhận nàng làm muội muội, đem thân phận tiểu thư phủ Định Quốc Công tặng cho Khương Nịnh Bảo. Thế nhưng, hắn có lòng bồi thường, còn phải xem Khương tứ cô nương liệu có tâm muốn nhận hay không? Ngàn sai vạn sai cũng chẳng phải tại nàng, hà cớ chi bắt nàng mang danh bị ruồng bỏ, còn cố tình giả nhân giả nghĩa tưởng “bố thí” cho nàng. Vậy nên, dân chúng kinh thành gần đây truyền tai nhau rằng “sau khi bị thế tử phủ Định Quốc Công từ hôn, tứ tiểu thư Khương gia lập tức hóa điên, không sợ chết đòi gả cho Định Quốc Công, trở thành nương của kẻ đã từ hôn mình.” * Định Quốc Công là ai? Chàng là chiến thần của Đại Việt, là chiến thần được tất cả dân chúng kính trọng, cũng là nam nhân độc thân “có độc” khiến tất cả các cô nương kinh thành đều muốn tránh. Nghe nói, chàng sinh ra đã mang sát khí, lại lớn lên trong quân doanh, vì thế, không có bất luận người nào, ngay cả mẫu thân ruột có thể ở bên chàng mà bình an vô sự. Lời đồn về chàng quả thật rất nhiều, giả giả thật thật, Khương Nịnh Bảo nghe xong chỉ cười. Cho dù thân mang sát khí thì có thể thế nào, dù sao nàng cũng đã trải qua một kiếp hỗn độn nơi mạt thế, mệnh so với cỏ còn trường, đến cuối cùng, nếu không phải nàng tự sát, liệu có kẻ nào có thể tước đi sinh mạng nàng?  Sau khi xuyên đến nơi này, ngoài khả năng biết trước cốt truyện, nàng còn có một thân công năng ủ rượu tuyệt hảo, còn sợ bị Định Quốc Công “khắc” chết hay sao? Vì thế, trong sự ngỡ ngàng của dân chúng kinh thành, sự vui mừng của Định Quốc Công phu nhân cùng sự ghen ghét của “con dâu tương lai” và tâm tình phức tạp của hôn phu cũ kiêm “nhi tử tương lai”, Khương Nịnh Bảo hoan hỉ gả vào phủ Định Quốc Công. Từ nay về sau, Khương tứ tiểu thư trở thành đầu quả tim của Định Quốc Công gia, một đời sủng ái, cùng nàng nắm tay đến tóc bạc da mồi. Mời các bạn đón đọc Gả Cho Cha Của Nam Chính của tác giả Cửu Nguyệt Vi Lam.