Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhất Ngôn Thông Thiên - Hắc Huyền

Trời có chín tầng, đất có bát hoang. Ta muốn tranh hùng thất giới, không cầu lục đạo nương thân, ta từng đoạt người ngũ cốc, cũng từng hành hiệp Tứ Hải, tam sinh tình tận, hai đời vì là tiên, chỉ nguyện một lời Thông Thiên! *** Đây là truyện mới của Hắc Huyền, Ai là độc giả của Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo thì mời xem nhé. Mình thì mình khá là thích lão Hắc Huyền này, theo cảm nhận của mình thì có đủ cái võ và cái tình, cũng có phần hài hước, logic vừa phải. *** Lâm Sơn Trấn, biên thùy Phổ Quốc, tiếp giáp với dãy núi Vạn Hằng cao ngút tầng mây, heo hút không người, chỉ có bách thú và những rặng núi trải dài vô biên, ngăn đôi Nam Bắc hai quốc gia, cũng thành công phân tách được cả hai thiên tượng đông hạ. Lâm Sơn Trấn được xây dựng tại phía Nam dãy núi, khí hậu quanh năm ôn hòa như xuân. Nơi này không có mùa đông, cách vài ngày còn có sương sớm tràn ra từ trong dãy núi, tựa như sâu bên trong sơn mạch vô biên là nơi cư ngụ lý tưởng của các bậc thần tiên. Vào sáng sớm, sương mù lại phủ kín khắp đường mòn ngoài trấn, chim chóc líu ríu liên hồi trên ngọn cây. Dù cho cuối con đường mòn kia xuất hiện một bóng người cũng không ngăn được khúc ca chào buổi sáng đầy hào hứng của bọn chúng. Trong cái nắng sớm đó, một tiểu đạo sĩ với tướng mạo chất phác, mặt mày lại có chút thanh tú, chừng mười bốn mười lăm tuổi, đang tung tẩy quang gánh trên vai từ đằng xa đi tới. Hai đầu quang gánh còn treo lủng lẳng hai thùng nước trong vắt. Thùng nước đầy tràn. Do vậy mà bước chân tiểu đạo sĩ có vững vàng đến mấy, cũng vì đường núi gập ghềnh xóc nảy mà nước trong thùng tràn ra không ít. Từng giọt nước trong vắt rơi vãi xuống hai bên đường mòn, phản chiếu dưới ánh mặt trời tạo thành giọt ánh sáng lấp lánh đủ màu sắc. Sáng sớm tĩnh lặng, đường núi không người, tựa như một bức họa đồ về phong cảnh quê hương yên bình. Phần cuối bức họa này là một đạo quán sát rìa của thị trấn, có tên là Thừa Vân. “Tiểu đạo sĩ, ngày nào cũng gánh đầy nước như vậy không mệt sao?” Một nông hộ đốn củi vào sáng sớm ở ngoài trấn cười ha hả nói. Tiểu đạo sĩ mỉm cười lắc đầu, không mệt. “Tiểu đạo sĩ, nước tràn hết xuống đường rồi, ngươi về đến đạo quán chỉ còn nửa thùng nước. Không thấy phiền lòng sao?” Bà lão bán điểm tâm sáng bên đường hảo tâm nhắc nhở. Bà cũng nhớ đã từng nói mấy lời này vài năm nay rồi, thế nhưng tiểu đạo sĩ vẫn cứ mỉm cười lắc đầu như trước, không phiền lòng. “Tiểu đạo sĩ, ngày nào ngươi cũng vãi nước qua con đường này một lượt, ngươi không cảm thấy con đường này vậy mà còn sạch sẽ hơn Minh Thúy Lâu chúng ta hay sao?” Trên Minh Thúy Lâu, tiểu tỳ phải dậy sớm hơn chủ nhân mình ghé qua cửa sổ nhìn. Tiểu đạo sĩ ngây ngốc gánh nước chính là niềm vui duy nhất của đám hạ nhân các nàng. Tiểu đạo sĩ vẫn cứ mỉm cười lắc đầu, không cảm thấy vậy. “Gánh cả thùng đầy nước, vậy mà còn không được tới nửa thùng. Ngay cả ta là loại chưa từng gánh nước qua cũng không thế. Từ Ngôn, ngươi là heo sao?” Đứa con thứ hai nhà Trương đại hộ đang bê lấy một tô cơm thịt, ngồi ngay cửa ra vào, vừa ăn vừa cười. Cả người to béo ngồi chật khít cả lối đi. Tiểu đạo sĩ được gọi là Từ Ngôn kia vẫn mỉm cười như trước, lần này không lắc đầu mà gật gật. Phải a, ta chính là heo… Thừa Vân quan nhìn qua không lớn, chỉ có hai đạo sĩ một già một trẻ. Khách hành hương cũng không nhiều, lại chỉ chủ yếu cầu phúc mà không bố thí. Cũng may dịp Tết đến, mấy nhà giàu có sẽ lưu lại vài đồng nên nhờ vậy mà hai đạo sĩ được no bụng. Nhưng cũng chỉ là no bụng. Tiểu đạo sĩ gánh nước về tới Thừa Vân Quan, xuôi theo con đường mòn cạnh đại điện đi thẳng ra vườn rau phía sau. Vườn rau xanh tươi mơn mởn. Nhìn từng mầm non mới nhú ra, Từ Ngôn không kìm được vui vẻ. Hắn đang chuẩn bị đem hai thùng nước đổ vào vạc lớn thì không ngờ thùng nước lại trơn trượt tuột khỏi tay, rớt qua một bên. Roạt! Từ Ngôn không kịp nghĩ ngợi nhiều, vội lật tay hất lấy thùng nước bị tuột tay, sắp đổ ra ngoài vạc chuyển hướng về phía vườn rau. Dù lượng nước rơi vãi không đồng đều nhưng vậy cũng không tính là bỏ phí mất một thùng nước. Khò khè, khò khè. Gần nửa thùng nước rơi xuống vườn rau, còn phần nhiều là đổ xuống chuồng heo bên cạnh vườn. Trong chuồng, một con heo đen nhỏ toàn thân sũng nước, thế nhưng nó không sợ mà ngược lại còn khò khè líu ríu kêu lên đầy sung sướng. Trận nước lạnh này như một trận tắm rửa khiến nó đầy thống khoái. "Khò khè, khò khè!" Tiểu đạo sĩ ngồi xổm xuống ngoài chuồng heo, phát ra tiếng kêu tương tự con heo đen nhỏ này, vừa bắt chước tiếng heo kêu vừa cười ngây ngốc. Đạo quán nghèo khó làm sao mua nổi heo. Cho nên heo này không phải là heo nhà mà là một con heo rừng nhỏ Từ Ngôn nhặt được trong núi khi hắn được khoảng mười tuổi, rồi mang về đạo quán nuôi dưỡng. Nuôi một hơi bốn năm năm nay, heo rừng cũng trở thành heo nhà rồi, thậm chí còn được đặt cho cái tên là Tiểu Hắc. Thế nhưng nuôi nấng thế nào đi nữa thì đầu heo này vẫn không lớn lên chút nào, mấy năm trời nhưng cân nặng cũng chỉ xấp xỉ mãi chừng mười cân. “Từ Ngôn, ngươi vừa đi gánh nước về sao?” Lão đạo sĩ cao tuổi đi từ mé bên kia bước đến, nhìn qua thùng còn lại hơn một nửa nước bên trong rồi nhìn tiểu đạo sĩ đang ngồi ngoài chuồng nói chuyện với heo, lắc đầu nói. “Đứa nhỏ nhanh nhẹn hoạt bát này, học ai không học, lại học heo làm gì. Ngươi không thấy mệt sao?” “Không mệt a sư phụ, rơi rớt có vài cân nước mà thôi, coi như là quét phố đi.” Tiểu đạo sĩ rất nghiêm túc nói: “Không phải người từng nói qua heo sống còn tiêu dao hơn so với người sao. Bởi vì heo không có đầu óc, cho nên hàng ngày trôi qua đều rất vui vẻ, cho dù trước mắt là dao mổ cũng vẫn ăn uống được ngon lành, vẫn ngủ được say sưa.” "Thế nhưng mà ngươi có đầu óc." Lão đạo sĩ giận dữ. “Ta sẽ cố hết sức đem đầu óc giấu kín đi.” Tiểu đạo sĩ cười hì hì đáp. “Một khi heo đủ lớn, thì nhất định sẽ bị đồ tể giết mổ.” Giọng nói của lão đạo sĩ lại trở về bình thản. “Người thì cũng sẽ chết già, chết bệnh, chết đói. Rốt cuộc cũng không phải bị địa phủ bắt đi sao?” Nói xong, Từ Ngôn đưa tay qua chấn song chuồng vỗ vỗ lấy đầu heo Tiểu Hắc, nói tiếp: “Hơn nữa, chúng ta sẽ không ăn thịt Tiểu Hắc.” Dường như dưới góc nhìn của Từ Ngôn thì vận mệnh của người và heo cũng không khác nhau là mấy. Có chăng chỉ là heo không có phiền não, còn người, lại rất nhiều phiền não. “Đứa nhỏ ngốc! Vi sư kêu ngươi học heo vô lo, chứ có kêu ngươi học ở heo ngu si đần độn đâu!” Lão đạo sĩ tức giận vớ lấy đòn gánh làm bộ muốn đánh, còn tiểu đạo sĩ thì đã nhanh chân cười cười chạy ra xa. Ném đòn gánh đi, lão đạo sĩ nhìn theo bóng lưng tiểu đạo sĩ, đôi mắt đục ngầu hiện lên vẻ khổ sở, lắc lắc đầu lẩm bẩm: “Mấy thứ không sạch sẽ người khác không nhìn ra thì ngươi lại một mực nhìn rõ ràng, hài tử số khổ…” Sống nương tựa vào nhau đã mười mấy năm, lão đạo sĩ biết rõ lý do Từ Ngôn luôn thân thiết với con heo Tiểu Hắc trong chuồng, cũng thừa biết vì sao hắn luôn biểu hiện ra vẻ đần độn như heo. Vì chỉ có đầu heo Tiểu Hắc mới có thể ở trước mấy thứ không sạch sẽ kia mà vẫn vét sạch đồ ăn trong máng một cách ngon lành, cũng vẫn có thể trước mặt mấy thứ không sạch sẽ đó mà thản nhiên nằm ngủ ngáy o o … Sự nhạy cảm của động vật, cường đại hơn con người nhiều lắm. Một vài thứ con người không nhìn thấy nhưng động vật lại có thể dễ dàng phát giác ra. Ngoại trừ con heo Tiểu Hắc, toàn bộ đám súc vật, hoặc cả chim chóc sâu bọ…khi nhìn thấy bóng đen không thuộc về dương gian xuất hiện đều chọn cách tránh xa. Lão đạo sĩ ho khan, sau nửa ngày mới ngừng được. Lão cười khổ một tiếng rồi múc lấy một ca nước trong, tưới lên vườn rau. Ở đó, là những mầm non xanh mơn mởn, sinh cơ bừng bừng. Một con bọ cánh cứng ngốc nghếch vừa mới đáp xuống chiếc lá xanh, bị nước xối ướt đẫm nhưng vẫn chẳng chịu nhúc nhích. Ngốc đến mức khiến người khác phải xem thường, thậm chí vài con kiến nhỏ còn bò lên bò xuống trên người cũng không khiến nó động đậy chút nào. Mãi đến khi có một con kiến rất lớn đầy uy phong đang chuẩn bị đạp lên người con bọ để bước lên chiếc lá xanh ấy. Con bọ ngốc mới tránh cái gọng kìm trên miệng con kiến, một ngụm gắt gao cắn chặt lấy nó. Lão đạo sĩ nhìn thấy rõ ràng cả một quá trình săn mồi của bọ cánh cứng, không khỏi ho khan lên vài tiếng rồi bật cười: “Là một đầu heo cũng được. Có vài con heo, lại ăn thịt hổ đấy…” Lão đạo sĩ tên là Từ Đạo Viễn, mười lăm năm trước lão nhặt được một đứa cô nhi. Đứa trẻ lúc đó mới sinh nhưng lại không quấy khóc mà chỉ y y nha nha như đang nói gì đó, nên lão mới đặt tên là Từ Ngôn. Thân thể Từ Đạo Viễn hết sức yếu ớt, lại có bệnh cũ quấn thân, chỉ có vết chai trên lòng bàn tay biểu thị việc quanh năm cầm kiếm mới cho thấy lão không phải là phàm phu. Mười mấy năm qua, cho dù lão chưa bao giờ hiển lộ bất cứ tài nghệ võ học gì, thế nhưng lại chỉ dạy Từ Ngôn luyện ra được một món Phi thạch có thể nói là tuyệt diệu công phu. Từ Ngôn ném ra cục đá, có thể so được với thiện xạ. Tường rào đạo quán không cao, lúc này chợt xuất hiện mấy cái đầu của đám trẻ thò qua hô lớn: “Từ Ngôn, đi kiếm vài món dân dã a. Đám thỏ trên Lão Phần Sơn chắc là rất béo tốt rồi!” Vắt vẻo trên tường là đám trẻ nhỏ ở mấy nhà cùng khổ trong sơn trấn, quanh năm suốt tháng không có nổi vài bữa thịt ăn. Cho nên đánh bắt được vài món dân dã chính là niềm vui thú duy nhất của đám trẻ nhà nghèo này. Nếu có thể bắt được vài con thỏ rừng hoặc gà rừng nọ kia thì mấy đứa nhỏ có thêm một bữa cải thiện, đương nhiên cũng không thiếu mấy đứa nhỏ con nhà giàu ưa náo nhiệt tham gia vào. “Được!” Từ Ngôn đáp lời, quay về phòng cầm theo một cái xẻng nhỏ, tiện tay cầm theo cái bánh nướng trên bếp bỏ vào ngực áo. Sau đó chạy ra khỏi Thừa Vân quan, trên tay còn cầm thêm một sợi dây đỏ. Đám nhỏ đang chờ bên ngoài, thấy Từ Ngôn đi ra không khỏi hưng phấn hô hào một tiếng. Cả bọn xấp ngửa chạy thẳng ra ngoài trấn, chỉ cần có Từ Ngôn thì bọn nó chắc chắn có thu hoạch rồi. Cái bổn sự phi thạch bắt thỏ, ngoại trừ Từ Ngôn thì không ai làm được đấy. Mấy đứa trẻ con nhà nghèo trong trấn lên núi đánh bắt món ăn dân dã cũng chỉ là tiện đường mà thôi, còn việc chính của bọn nó vẫn là đốn củi. Đừng nhìn vẻ ngoài nhỏ nhắn, nhưng trên eo mỗi đứa đều có sợi thừng quấn quanh. Vài đứa còn đeo theo một con dao chặt củi mòn vẹt sau lưng, coi như không bắt được thỏ rừng thì cả đám cũng vẫn nhặt đủ một bó củi đem về. Những đứa trẻ khác đã chạy xa rồi. Bước chân Từ Ngôn cũng chậm dần lại, rồi cuối cùng đứng lại bên ngoài cách Thừa Vân Quan hơn mười trượng. Mặt trời đã lên cao, trời xanh trong vắt không gợn mây, nhìn qua chỉ thấy là một mặt trời rực rỡ giữa không trung, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Ngôn lại hiện lên một vệt đen. Hắn hít một hơi thật sâu, tựa như vừa quyết định xong một chuyện đầy khó khăn. Từ Ngôn chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía cửa ra vào của đạo quán, đôi mày thanh tú nhăn lại. Sau đó đôi chân nhanh chóng ra sức đuổi theo đám trẻ nhỏ đang chạy ra khỏi sơn trấn. Mười lăm tuổi, chính là độ tuổi hồn nhiên ngây ngô của một thiếu niên. Không thiếu niên nào trong độ tuổi này có thể thu liễm được bản tâm mình. Từ Ngôn là tên khờ ngốc đần độn như heo trong mắt người khác thế nhưng lại là một thiếu niên cổ quái thông minh tuyệt đỉnh trong mắt lão đạo sĩ, khắp thiên hạ cũng không có được người thứ hai. Không ai nguyện ý giả làm một đầu heo, hơn nữa lại đã kéo dài một hơi tới sáu bảy năm trời. Ngoại trừ lão đạo sĩ, càng không kẻ nào biết được nỗi khổ tâm của Từ Ngôn. Bởi vì chỉ khi bản thân là một đầu heo, thì Từ Ngôn mới có thể lờ đi những cảnh tượng biến hóa kì lạ mà người khác không nhìn thấy được. Từ nhỏ, hắn đã nhìn thấy được một vài thứ đồ vật cổ quái kì lạ. Chẳng hạn như Linh tinh nhảy nhót trong khu rừng này, như quái điểu bay lượn trong đám mây đen, như nữ nhân phiêu đãng trong những ngày gió rét tuyết bay đầy trời, hay chẳng hạn như là…quỷ! Ngay khi Từ Ngôn ngừng chân bên ngoài đạo quán. Người khác chỉ nhìn thấy được hai bên cửa lớn trống hoắc, thế nhưng trong mắt Từ Ngôn lại xuất hiện thêm hai cái bóng dáng, đầu đội mũ dài, một đen một trắng. Mặc dù không nhìn rõ diện mạo của hai bóng người ấy nhưng Từ Ngôn có thể dễ dàng khẳng định ra thân phận của bọn họ. Quỷ sai, Hắc Bạch Vô Thường! ... Mời các bạn đón đọc Nhất Ngôn Thông Thiên của tác giả Hắc Huyền.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

U Minh Tiên Đồ
Chính cùng tà, từ xưa đến nay, phân biệt rõ ràng, Lý Tuần lại bởi vì vận mệnh gút mắc, cuốn vào chính tà chi tranh. Vô tận mệt mỏi thêm ác mộng, để nhất cái tám tuổi Thiên Hoàng quý tộc sinh mệnh, che kín nhất khắc nghiệt khảo nghiệm. Tại khắp nơi nguy cơ hiểm ác hoàn cảnh bên trong, Lý Tuần ở sâu trong nội tâm đối với mình do khát vọng đã gần đến ư điên dại, vì thoát khỏi người khác đối với mình vận mệnh khống chế, Lý Tuần cơ hồ không từ thủ đoạn. Nhưng khó được chính là, cho dù nhập ma đã sâu, Lý Tuần trong lòng vẫn bảo lưu lấy kia một tuyến đối quang minh khát vọng đồng thời hiển lộ ra hiếm có trọng tình trọng nghĩa một mặt, điểm này từ Lý Tuần mấy lần bốc lên bại lộ phong hiểm trở về Minh Tâm Kiếm Tông, độc xông tinh hà đại trận cứu Minh Cơ, thà rằng cùng Yêu Phượng Cổ Âm đối kháng chính diện cũng phải giúp Minh Hỏa diễm la, mấy lần độ kiếp lại vẫn ép ở lại thế gian ba ngàn năm chỉ vì chờ đợi Thủy Điệp Lan chuyển sinh phục sinh các loại sự tình bên trên cũng có thể thấy được tới. Tại mâu thuẫn cùng trói buộc liều mạng giãy dụa, nhìn Lý Tuần như thế nào tại chính tà ở giữa quần nhau, đi ra vận mệnh cách cũ, đạp vào tại chính đạo tiên lộ phía sau không muốn người biết U Minh tiên đồ! ... *** Đã là rét đậm thời tiết, trong núi thanh lãnh, bách mộc tàn lụi, vì Liên Hà sơn bôi lên thượng một tầng xanh xám vỏ ngoài, so sánh với còn lại ba mùa khô ánh sáng, không khỏi thua kém quá nhiều.     Còn tốt, quần phong sườn núi cốc tầm đó, thỉnh thoảng chớp động sáng rực kiếm quang, vì này đơn điệu bối cảnh, bằng thêm một chút nhan sắc.     Sắc trời dần tối, trên núi chư tu sĩ lần lượt bắt đầu muộn khóa, thỉnh thoảng vài cái tuần sơn tu sĩ bay qua, tại trong quần sơn chi chít, cũng bất quá là phù quang lược ảnh, đồng thời không có cái gì ý nghĩa thực tế, tông môn thanh thế như mặt trời ban trưa, có cái gì tà ma ngoại đạo, dám đến nơi này vuốt râu hùm?     Tà dương dần dần xuống núi về sau, sơn phong âm ảnh bắn ra, che lại thông hướng Chỉ Quan phong đỉnh đường núi, đầu này do đá xanh lát thành chỉnh tề bậc thang ngày thường cũng không có mấy người đi lại, lúc này càng là quạnh quẽ, chỉ có một cái người khoác thanh sam bóng người, một bậc một bậc đi đi lên, không nhanh không chậm, tựa hồ tịnh không để ý càng ngày càng nồng đậm hắc ám.   Mời các bạn đón đọc U Minh Tiên Đồ của tác giả Giảm Phì Chuyên Gia.
Trích Tiên Kiếp - Lạc Thủy Khuynh Thành
Nàng là đệ nhất dân gian nữ tróc yêu sư , Lung Nguyệt. Nhưng mà tác phong không phải rất chính phái. Lẻn vào kỹ viện trừ yêu bà, nhốt lma yêu làm độc chiếm, lẫn vào trạch viện đấu tiểu tam... Mối tình đầu, càng là trước câu dẫn Ma giới Thiếu chủ phong lưu thành tính ; mập mờ với nam tử nửa người nửa yêu thần bí ; cuối cùng ngay cả sư tôn đều không buông tha... Mỗ nam rất hận: Đừng nghĩ giằng co, vi sư thu ngươi là tốt rồi. Lại nói: Ngươi có thể nhớ rõ lúc lễ bái sư , câu nói đầu tiên từng cùng vi sư nói . Lung Nguyệt: Hình như là... Sư tôn ở trên... Sư tôn: Như ngươi mong muốn. *** "Sao vậy? Huyền Vi Trưởng lão lại đang cùng hắn đồ đệ bế quan đây?" "Ta có thể nói cho ngươi biết, thứ không nên thấy, cũng không nên nhìn loạn!" "Huyền Vi Trưởng lão đức cao vọng trọng, như thế nào chúng ta có thể lén lút nghị luận đấy, nếu như biết không có thể đứng ở chỗ này lấy, còn không mau nhanh chóng ly khai nơi đây." Lúc này, một vị bạch y nữ tử lẳng lặng tiêu sái đến vài tên đệ tử phía trước, nhàn nhạt liếc mắt, mấy người lập tức đình chỉ xì xào bàn tán, cung kính hô lên: "Đại sư tỷ." Đối mặt mọi người chột dạ sắc mặt, nàng nhìn như không thấy từ đám người đi tới, lập tức mọi người giải tán lập tức. Chỉ thấy vị này bạch y nữ tử cung kính quỳ xuống bế quan cấm địa cửa ra vào, cúi đầu đạo: "Khởi bẩm sư tôn, Chưởng môn tại Linh hải các xin ngài qua đi một chuyến." Huyền Vi nghe vậy chậm rãi mở ra tròng mắt lạnh như băng, thản nhiên nói: "Đã biết." Dao Châu gặp cửa động kết giới được triệt tiêu, đi vào lúc, Huyền Vi đã đứng dậy, "Ôm nàng quay về đi nghỉ ngơi." "Vâng!." Nói xong Dao Châu ngồi xổm người xuống đi, lưu loát {vì:là} trên mặt đất quần áo không chỉnh tề nữ đồng mặc xong quần áo, ôm nàng đi ra bế quan cấm địa. Huyền Vi đến Linh hải các lúc, một vị tóc muối tiêu nữ tử đã tại bậc này đợi đã lâu, "Sư tỷ." Nàng tuy là Huyền Vi sư tỷ, tuổi càng tại Huyền Vi phía trên, nhưng mà người tu tiên khuôn mặt không già, dung nhan như cũ cùng tuổi trẻ thiếu nữ độc nhất vô nhị, đi ra phía trước ân cần hỏi han: "Như thế nào?" "Ta đã vì nàng bỏ niêm phong ma ấn." Nghe nói chuyện đó, Phù Diêu không khỏi mặt lộ vẻ khuôn mặt u sầu, "Nàng chỉ có tám tuổi thân hình, làm sao có thể chống lại ma chướng quấn thân nỗi khổ?" ... Mời các bạn đón đọc Trích Tiên Kiếp của tác giả Lạc Thủy Khuynh Thành.
Yêu Hồ Loạn Thế - Khát Trí
Người thì như thế nào? Yêu thì như thế nào? Trời đất đã sinh ra yêu quái nhất tộc, tại sao một đám tiên nhân và con người lại không bằng lòng, chẳng lẽ yêu thì không có quyền lợi sinh tồn sao? Nếu trời đã mù, ta đây nghịch thiên! Nếu nhân tiên vô đạo, ta đây thí thần! Tru tiên! Như thế thì thế nào? Ta đây là yêu! Ta muốn tất cả sinh linh trên tam giới lục đạo phải mở to mắt ra nhìn, yêu cũng có tôn nghiêm của yêu, yêu tuyệt đối không chịu khi nhục! Ta sẽ mang tinh phong huyết vũ đến cho tam giới lục đạo, ta muốn cái thế giới này huyết lãng đào thiên! Ta sẽ để cho toàn thiên hạ đời đời nhớ kỹ tên ta! *** Tuyết rơi lả tả, chỉ sau một đêm đã khoác lên mặt đất cả một tầng tuyết dầy. Nó đến thật nhanh, thật bất ngờ, như muốn dùng sự trong trắng của mình đến tẩy rửa đại địa mờ mịt, như muốn đem tội ác của nhân gian rửa sạch sẽ không lưu lại một chút dơ bẩn nào nữa. Nhưng nhân gian vốn vô tình! Trăm ngàn năm qua, chỉ cần nơi nào có con người xuất hiện, là nơi đó tội ác phủ xuống. Bản tính con người vốn ích kỷ, ngay cả trời cũng bị bỏ quên. Ai là người có thể ngăn cản một màn thảm kịch chốn nhân gian, cho dù là trời cũng vô lực ngăn trở. Tuyết lớn vẫn rơi như cũ, nó vẫn lẳng lặng rơi suốt trăm ngàn năm qua. Nhưng trải qua trăm ngàn năm tuế nguyệt, nó cũng trở nên thờ ơ, tâm trở nên lạnh giá rồi. Vốn dĩ tuyết lạnh, nhưng tâm của nó còn lạnh hơn. Tự như trái tim của một đứa trẻ nọ…. “Tiểu Đinh đừng chạy, hãy xem vô địch đại tuyết cầu của ta đây!” Theo sau tiếng hô to duyên dáng của một giọng trẻ con, một bàn tay một quả cầu tuyết to nhỏ ném về phía tiểu hài tử đang chạy. Tiểu Đinh nhanh nhẹn tránh thoát quả cầu tuyết bay tới, quay về phía tiểu cô nương vừa ném cầu tuyết giả trang mặt quỷ hô lên:” Ngươi ném không trúng, ngươi ném không trúng, ha ha. Ai nha…” Tiểu Đinh chỉ lo trêu chọc mà không lưu ý đến tảng đá lớn dưới chân, ngã té nhào. Tiểu Đinh lật người muốn đứng dậy thì phát hiện trước mặt nó xuất hiện đôi bàn chân. Nó chậm rãi ngẩng đầu nhìn người vừa mới tới. “Mẹ ơi!” Tiểu Đinh bị dọa tức thì kêu lớn, luống cuống đứng dậy chạy về phía đám trẻ con đang chơi đùa, vừa chạy vừa hét lớn:” Quái vật đi ra rồi, quái vật xuất hiện rồi…” Cả đoạn đường cái nhất thời tĩnh lặng, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung về phía kẻ mới tới nọ, không biết đứa nào hét lên đầu tiên, bọn con nít lập tức giống như đám thú vừa mới thoát khỏi nhà giam bỏ chạy tứ tán. Đối tượng mà đám con nít tránh né cũng chỉ là một tiểu hài tử, tên nó là Phương Tử Vũ. Đám trẻ con tại sao lại gọi nó là quái vật? Nguyên lai Phương Tử Vũ trời sinh một khuôn mặt âm dương, cả khuôn mặt một bên màu sắc bình thường còn một bên là màu đen, ở nửa bên khuôn mặt nám đen còn mọc ra đám lông mao trắng quả thật là làm cho người ta khi nhìn vào cảm thấy ghê sợ. Nếu như chỉ nhìn nửa khuôn mặt bình thường mà nói, Phương Tử Vũ cũng rất thanh tú khả ái, nhưng thêm một nửa khuôn mặt nám đen kia lại trở thành đối tượng xỉ báng của mọi người, thành quái vật trong mắt đám hài đồng. Đưa mắt lạnh lùng nhìn đám con nít trốn phía xa xa, Phương Tử Vũ như cũ một vẻ lạnh lùng, cất bước đi tiếp. Đám trẻ con ở cách sau lưng hắn không xa lại tụ tập trở lại, cùng mở miệng hô lên:” Quái vật, quái vật ngươi mau mau đi, ngày ngày trốn trong nhà, cha không đoái hoài mẹ không thương, đi ra đường cái mông xoay lại…” Bài đồng dao không vần này không biết là do ai sáng tác, mặc dù không vần, nhưng đám trẻ con đọc ra thật thuận miệng. Giống như là bài đồng dao này đã được bọn chúng nó đọc đi đọc lại cả trăm ngàn lần rồi, cho nên mới được chỉnh tề, thuận miệng như vậy. Phương Tử Vũ dường như đã nghe cả trăm ngàn lần rồi, không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ bước nhanh hơn về phía trước. “Rầm!” Một tiếng va chạm mạnh, Phương Tử Vũ dùng lực rất mạnh đóng sầm cánh cửa lại, lầm lũi đi về phía phòng của mình. “Tiểu thiếu gia về rồi à!” Một trung niên phụ nhân mặc một cái váy rộng thùng thình, hông quấn cái tạp dề cũ kỹ từ trong bếp chạy ra, nhìn Phương Tử Vũ cười nói:” Tiểu thiếu gia, hôm nay là sinh nhật ngài tròn tám tuổi, vú đặc biệt làm một cái oản trường thọ, còn một quả trứng gà nữa. Người biết không, quả trứng này là Phúc thúc ngài…” “Rầm!” Không đợi bà vú nói xong, Phương Tử Vũ dùng sức đóng chặt cánh cửa phòng mình lại. Bà vú chuyển hướng về phía trung niên nam tử nhìn lại, hai người cười khổ lắc đầu. “Ài, A Phúc, tính tình của tiểu thiếu gia càng ngày càng cổ quái, nếu cứ tiếp tục như vậy thì phải làm thế nào.” Phúc thúc bàn tay nắm chặt lạnh lùng nói:” Còn không phải là đám tiện nhân trong thôn này làm hại sao, chọc giận lão tử để xem lão tử có lột da sống bọn chúng không.” Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của Phúc thúc chợt lóe tinh quang rồi biến mất, ngay lập tức khôi phục lại bộ dạng hai mắt vô thần. ... Mời các bạn đón đọc Yêu Hồ Loạn Thế của tác giả Khát Trí.
Tinh Vân Đồ Lục Truyện​ - Đông Lâm Cửu Châu
"Truyện tiên hiệp"! Nếu nhắc đến cụm từ này thì chắc các đạo hữu cũng đã nghe qua hoặc nghe thường xuyên, và các đạo hữu chắc rằng cũng đọc qua không ít tác phẩm thuộc thể loại này rồi. Thường thì các tác phẩm này đều có mô-tip như nhau cho nhân vật chính! Cụ thể là nhân vật chính thường ốm yếu và sau đó phát triển lên. Bộ Tinh Vân Đồ Lục Truyện mà ta giới thiệu cho các đạo hữu chắc cũng không khác. Ta xin giới thiệu sơ qua vài chương đầu với các đạo hữu. *** Câu chuyện bắt đầu khi một đội quân vô cùng cường đại ùa vào thế giới của Cơ Trường Không (nhân vật chính), muốn tu hành giả ở đây buông kiếm đầu hàng, đương nhiên, những cường giả ở đây sẽ không chịu đứng yên mà nhìn. Thế là trận chiến bắt đầu! Không, phải gọi là trận đồ sát bắt đầu vì bọn xâm lược quá mạnh, tu hành giả không thể chống lại, và họ bị giết chết một cách nhanh chóng. Nhưng mà chuyện không đơn giản chỉ là xâm chiếm, bọn xâm lược đang đi săn mà con mồi là những cường giả này! Nhân vật chính-Cơ Trường Không trốn thoát được trận này nhưng khi bọn họ sắp rời đi thì phát hiện ra hắn, và dĩ nhiên, hắn cũng sẽ có chung số phận như đồng bào của mình...!? Câu chuyện sẽ tiếp tục phát sinh như thế nào, mời các đạo hữu cùng ta theo dõi!!! Cuối cùng, ta chỉ có thể nói rằng: Đến hiện tại, ta vẫn thấy bộ truyện này hay, hy vọng tác giả sẽ có cách dẫn truyện lôi cuốn và hấp dẫn, ừm, có chút vui vẻ nữa thì quá tốt! *** Hắc vân áp thành thành dục tồi, Giáp quang hướng nhật kim lân khai. Giốc thanh mãn thiên thu sắc lý, Tái thượng yên chi ngưng dạ tử . . . ​ Dịch nghĩa:​ Mây đen trên thành như muốn đè nát thành, Áo giáp vàng lóng lánh ánh vẩy cá trong nắng. Tiếng tù và thổi vang trời trong sắc thu, Ban đêm quan ải màu tía như phấn kẻ lông mày . . .​ *** Trong trung tâm của tiểu thế giới Chân Long t, hơn mười vạn cường giả đang tập trung tại Chân Long thần thành. Trước kia, bọn họ là những lão tổ của một phương, đứng trên đỉnh cao nhìn xuống chúng sinh, tự nhận là thần, không ai dám bất tuân nhưng ngày hôm nay, những nhân vật đã từng uy phong lẫm liệt ấy lại đang run sợ dưới ánh trời chiều, đến ngay cả binh khí đều cầm không ổn. Toàn bộ Chân Long thần thành rộng khoảng trăm dặm. Truyền thuyết lưu lại rằng, trước kia thực sự có một Chân Long không biết vì nguyên nhân gì đã vẫn lạc nơi đây, rồi sau đấy, trái tim của nó đã biến thành một nơi con người có thể sinh sống. Ngày nay người ta gọi nơi này là Thánh Địa. Thánh Địa là nơi quan trọng nhất của cả Chân Long tiểu thế giới, được lực lượng của Chân Long bảo hộ, là địa phương an toàn nhất. Hôm nay, mười vạn cường giả cùng tụ hội tại đây chính là tất cả cường giả mà thế giới này có thể tập hợp được. Những cường giả có thể nhẹ nhàng dời sông lấp biển, phất tay liền có thể sơn băng địa liệt, còn có cái gì có thể làm cho họ động dung và khẩn trương như vậy? Tùng, tùng tùng, tùng tùng tùng tùng tùng.... Từ nơi xa truyền đến từng tiếng trống trận, càng ngày càng dồn dập. Tiếng tống như tiếng sấm đập vào ngực mỗi cường giả nơi đây. "Giết, giết, giết. . ." Những tiếng hét kinh thiên động địa đồng thời vang lên, phá tan cả mây đen trên bầu trời. Chỉ trong nháy mắt sau đó, vố số kim quang cùng nhau phóng lên không trung. Bầu trời Chân Long thần thành giờ đây được bao phủ bởi vô số đạo ánh sáng kim sắc, tất cả bốn phương tám hướng tổng cộng có hơn tám nghìn chiến kim giáp. Bọn họ mặc khôi giáp màu vàng, tay mang trường thương cũng màu vàng, xếp thành hàng ngũ chỉnh tề. Chiến kỳ đằng trước đội ngũ của họ như hoà cùng một nhịp thở với họ, mãnh mẽ tung bay phấp phới trong gió. "HEAA..." Mấy ngàn người cùng nâng trường thương lên. Chiến ý bùng nổ, áp lực như bão tố tràn tới. Không khí nơi đây bỗng trở nên nặng nề, ngột ngạt hơn. Tám nghìn trường thương ùn ùn phong lên cao. Phốc, phốc, phốc. . . ... Mời các bạn đón đọc Tinh Vân Đồ Lục Truyện​ của tác giả Đông Lâm Cửu Châu.