Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Xin Hãy Đặt Cạnh Anh Ấy Một Tiêu Dật

Đem Tiêu Dật đến một nơi khác có thể khiến cho Trình Kiệt đứng ngồi không yên. Làm cho Tiêu Dật cười có thể nhìn thấy nụ cười trên mặt của Trình Kiệt. Chỉ cần đặt Tiêu Dật cạnh Trình Kiệt là có thể thấy tình yêu của anh ấy. --- Trình Kiệt là tổng tài của công ty giải trí Trình thị vô cùng có tiếng tăm hiện nay, người đàn ông hoàng kim mà mọi phụ nữ đều ao ước, đáng tiếc hắn lại không phải một người đàn ông độc thân.  Tiêu Dật là một kẻ vô công rỗi việc sau khi tốt nghiệp trường đại học liên hợp Bắc Kinh chuyên ngành diễn xuất cho đến hiện tại vẫn chưa được công ty giải trí nào ký hợp đồng.  Ước mơ lớn nhất của Tiêu Dật chính là muốn gia nhập công ty giải trí Trình thị nhưng khi nào tham gia cuộc thi tuyển chọn cũng đều bị loại ngay từ vòng đầu tiên. Tiêu Dật cảm thấy trên đời này nếu như không có quan hệ thì tuyệt đối sẽ không có được chỗ tốt để dung thân, thế cho nên cậu đã dành cả một thời gian dài chỉ ngồi ở trước cửa công ty giải trí Trình thị để quan sát nhất cử nhất động của người bên trong, sau khi có đủ thời gian tìm hiểu rõ ràng cậu cuối cùng cũng nhắm được một người có thể tiến tới, người đó không ai khác chính là tổng tài cao cao tại thượng ngồi trên tầng thứ 49 kia Trình Kiệt, nếu có thể cùng Trình Kiệt tạo lập mối quan hệ thì cuộc đời cậu chẳng khác nào một bước lên mây. Tiêu Dật lợi dụng lúc Trình Kiệt cùng bạn gái minh tinh quen nhau 3 tháng xảy ra trục trặc mà nhảy vào cốt muốn khuyên giải, để từ đó có thể trở thành anh em tốt của nhau. Nhưng sau đó Tiêu Dật chợt nghĩ, làm anh em tốt vẫn có thể chớp mắt liền quay lưng lại với mình thế cho nên Tiêu Dật liền… *** XIN HÃY ĐẶT CẠNH ANH ẤY MỘT TIÊU DẬT Giai Nhân dtv-ebook.com Chương 2: Đơn Đặt Hàng Từ Tầng 49 Trình Kiệt cũng không quá để ý đến Tiêu Dật, tưởng chừng như hình ảnh của cậu rất nhanh đều biến mất ở trong đại não của hắn, nói gì thì nói thì Trình Kiệt cũng đường đường là tổng giám đốc lớn của Trình thị, minh tinh nổi tiếng trên dưới công ty còn có người nào mà hắn chưa từng gặp qua. Có điều Tiêu Dật thì hoàn toàn ngược lại, từ lúc gặp được Trình Kiệt liền không thể nào ngừng nghĩ tới, không phải là cậu bị vẻ bề ngoài của hắn thu hút mà là cậu đang cố muốn nghĩ xem làm cách nào có thể tạo lập mối quan hệ với hắn được. Cả một tòa cao ốc 49 tầng này dường như chỉ có Trình Kiệt mới có thể cùng cậu nói chuyện thêm được đôi ba câu, hơn nữa hắn cũng là người có năng lực hô mưa gọi gió, điều này là hiển nhiên rồi bởi vì hắn là người đứng đầu Trình thị. Trình Kiệt đến nhà hàng đã hẹn trước với Bối Ni, Bối Ni hiện tại chính là tên tuổi được săn đón nhất trong giới giải trí hiện nay chính vì vậy nhất cử nhất động của cô đều được báo giới theo sát, hiện tại cùng Trình Kiệt hẹn nhau ăn một bữa cơm cũng phải vòng vèo mấy con phố mới có thể đến nơi được. Hôm nay Bối Ni mặc một chiếc váy bó sát màu đen, làn da trắng nõn càng được thêm tô điểm, mái tóc màu nâu xoăn nhẹ buông dài xuống hai bên vai, bộ dáng này chính là bộ dáng của một nữ thần người gặp người mê, nhưng mà hiện tại Vương Thanh khi cùng Bối Ni ngồi đối diện nhau cũng không có cái gì gọi là tim đập mạnh hay là cử chỉ gấp gáp, cả một quá trình đều giữ trạng thái vô cùng bình thản ngồi xuống ghế cầm lấy thực đơn trên bàn mở ra xem. Bối Ni nhìn thấy Trình Kiệt tới liền mang kính mắt đen bỏ xuống để ở trên bàn, gương mặt tinh xảo, đôi mắt lớn, cánh môi cong cong khiêu gợi khẽ mở lời: “Kiệt à, chuyện lần đó thật xin lỗi anh” Ngày hôm nay Bối Ni hẹn Trình Kiệt ra chính là vì muốn xin lỗi hắn chuyện lần trước đã thất hẹn, hôm ấy Trình Kiệt hẹn Bối Ni đi ăn tối nhưng đến khi hắn tới nơi đợi được 5 phút rồi Bối Ni liền nói với hắn rằng cô đột nhiên gặp chuyện đột xuất không thể tới được, Trình Kiệt khi ấy cũng cảm thấy không có gì tức giận cả dù sao thì Bối Ni là một nữ minh tinh được săn đuổi nhất hiện nay nên những chuyện như vậy xảy ra căn bản cũng là bình thường. Có điều rất nhanh sau đó Trình Kiệt liền tra ra được tin tức Bối Ni buổi tối ngày hôm ấy đến quán bar dự tiệc sinh nhật bạn, lại nghĩ đến Bối Ni cũng đã từng trước mặt hắn nhắc đến chuyện muốn hắn cùng đi dự sinh nhật nhưng bị hắn từ chối, thật không ngờ cô ấy thế nhưng lại lựa chọn đi dự tiệc của bạn chứ không phải là đi dùng bữa cùng với hắn. Trình Kiệt là một người kiêu ngạo, hơn nữa hắn dù sao cũng hội tụ đầy đủ yếu tố của một người đàn ông thành đạt, muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc còn phải vì một cô gái lừa dối mình mà nhắm mắt cho qua làm như không biết chuyện gì hay sao. Bối Ni đã hẹn với Trình Kiệt rất nhiều lần rồi nhưng đều bị hắn từ chối, khó khăn lắm ngày hôm nay mới có thể nài nỉ hắn chịu gặp cô được. Bối Ni thấy Trình Kiệt không có ý định lên tiếng mà chỉ bình thản ngồi lật mở cuốn thực đơn ở trên bàn nghiền ngẫm xem vô cùng chăm chú, trong lòng Bối Ni bắt đầu cảm thấy gấp gáp, cô đưa tay nắm lấy bàn tay của Trình Kiệt nhỏ giọng nói: “Kiệt à, anh cũng biết Tiểu Đán là bạn rất thân của em, chúng em từ khi bước chân vào giới giải trí đã quen biết nhau rồi, tiệc sinh nhật thì chỉ một năm mới có một lần, bữa ăn tối của chúng ta chẳng phải anh muốn ngày nào ăn liền có thể ăn hay sao?” Trình Kiệt ngẩng đầu nhìn Bối Ni, cô gái này chính là do một tay hắn nâng đỡ mới có thể thành danh như bây giờ, nếu như không phải hắn thì liệu cô ấy có thể trong nửa năm đã trở thành một minh tinh đắt giá hay sao, chỉ sợ có cống hiến cả tuổi thanh xuân của mình cũng chưa chắc đã thoát khỏi cái danh nghệ sĩ hạng 3. Trình Kiệt im lặng đợi Bối Ni nói tiếp, hắn là một người đàn ông lịch thiệp sẽ không cướp lời của phụ nữ. Bối Ni thấy Trình Kiệt không có ý định gạt tay mình ra thì đỡ lo lắng hơn một chút, Trình Kiệt này không phải là chưa từng quen bạn gái, bạn gái trong giới giải trí có mà bạn gái là tiểu thư của các tập đoàn cũng đều có, nhưng hắn lại chưa bao giờ quen quá 1 tháng, cô dù sao cũng được tính là bạn gái của hắn trong khoảng thời gian lâu nhất cho nên bây giờ mới khẽ mỉm cười xuống giọng lấy lòng, tin tưởng rằng người đàn ông này sẽ không thể tức giận quá lâu với cô được: “Kiệt à, đợi một tuần nữa em đóng máy bộ phim tới này chúng ta sẽ cùng đi du lịch Thượng Hải vài ngày có được không?” Trình Kiệt chậm rãi thu tay về, hắn khẽ nhẹ giọng đáp lời Bối Ni: “Tôi thời gian kế tiếp rất bận, sắp tới sẽ mở một cuộc thi tìm kiếm thêm người mới vào công ty, cũng không thể rảnh rỗi giống như em nói muốn đi du lịch liền có thể đi” Bối Ni nghe đến đây thì giật mình, cô không phải là không biết sắp tới công ty sẽ tuyển thêm người mới, nhưng chuyện này dù sao cũng không nhất thiết phải đích thân Trình Kiệt giám sát, ngoài ra trong lời nói kia của Trình Kiệt còn cố tình nhắc đến hai từ rảnh rỗi khiến cho Bối Ni cũng càng âm thầm lo lắng hơn. Năng lực diễn xuất của Bối Ni cũng không tồi nhưng chỉ dừng lại ở mức không tồi thôi chứ chẳng thể nào được nói là xuất sắc được, nếu không phải là có Trình Kiệt ở phía sau chống lưng thì cô cũng không thể thuận buồm xuôi gió cho đến tận bây giờ, hiện tại Trình Kiệt đột nhiên muốn phó mặc cô thì khoảng thời gian tiếp sau đó của cô khẳng định sẽ không mấy dễ dàng: “Kiệt, anh đang giận em sao? Em xin lỗi anh” Trình Kiệt đưa cuốn thực đơn của nhà hàng cho Bối Ni: “Em gọi món đi” Bối Ni trong nhất thời không biết nên phải phản ứng như thế nào, người đàn ông này quá mức cẩn trọng, cô không thể từ hắn mà đoán ra được tâm tư cũng như suy nghĩ của hắn được. Trình Kiệt đưa tay ý muốn gọi phục vụ bàn đi tới, Bối Ni căng thẳng nhìn cuốn thực đơn một hồi rồi chọn ra toàn những món Trình Kiệt thích. Trình Kiệt ngồi đối diện Bối Ni im lặng, lúc đầu gặp cô gái này chính là cảm thấy cô ấy rất thuần khiết, không giống như những người phụ nữ ngày ngày đều giả bộ vây xung quanh hắn, cho nên vì thế mà Trình Kiệt mới cùng Bối Ni tiến tới mối quan hệ xa hơn, đương nhiên mức độ cũng vĩnh viễn chỉ dừng lại ở mức thích chứ chẳng thể nào lên đến yêu được, nghĩ lại cũng cùng cô gái là quen nhau 3 tháng rồi thời gian cũng đã là rất lâu so với trước đây, đến hiện tại một lời nói dừng lại cũng không có gì là quá đáng cả. “Kiệt, em đã gọi món gà nướng mật ong anh thích nhất” Bối Ni ngẩng đầu nhìn Trình Kiệt cười. Trình Kiệt thở dài một hơi, cũng không muốn cùng cô gái này diễn trò tốn thời gian nữa cho nên liền trực tiếp mang những suy nghĩ trong đầu mình nói thẳng ra: “Được rồi Bối Ni em là một cô gái thông minh, tin chắc có những chuyện tôi không cần nói thẳng ra em cũng có thể hiểu được có đúng không, tôi có chuyện phải về công ty trước” Trình Kiệt nói xong liền nhanh chóng đứng dậy rời đi, Bối Ni cũng theo đó đứng dậy gọi với theo hắn, có điều người đàn ông kia từ đầu đến cuối đều không có ý định dừng bước, Bối Ni thất thần ngồi phịch xuống ghế vội vã từ trong túi xách lấy ra điện thoại của mình nhắn tin cho ai đó. ___ Khoảng thời gian tiếp theo sau đó Tiêu Dật vẫn như thường ngày đều đặn mang cơm gà đến tầng 31, mỗi ngày đều cố gắng đứng nán lại một lúc chỉ để muốn có cơ hội gặp mặt Trình Kiệt. Từ lần gặp Trình Kiệt ở trong thang máy đó, Tiêu Dật đã ở nhà mang tất cả những câu nói mình muốn nói viết ra một tờ giấy, mỗi ngày đều đứng trước gương luyện đọc qua một lần, cậu còn tự mình nghĩ ra mọi tình huống người kia sẽ hỏi mình cái gì để trả lời cho thật trơn tru lưu loát, biểu hiện ra được mình là một người thông minh nhanh nhẹn. Lời thoại thì học đã xong hết cả rồi, nhưng mà đã một tuần trôi qua Trình Kiệt vẫn còn chưa chịu xuất hiện trước mặt của Tiêu Dật nữa. Tầng thứ 31 là tầng phát triển nhân lực tìm kiếm người mới, một tháng kế tiếp Trình thị sẽ bắt đầu tổ chức một cuộc thi tuyển chọn đào tạo nghệ sĩ, Trình Kiệt cần một số những tài liệu cho nên muốn đích thân xuống dưới tầng 31 lấy. Khi Tiêu Dật vừa bước vào trong thang máy dành cho nhân viên thường thì thang máy phía cuối cùng kia cũng mở ra, Tiêu Dật cứ như vậy bỏ lỡ đi mất cơ hội chạm mặt Trình Kiệt. Trình Kiệt bước vào trong phòng phát triển nhân lực thấy mọi người đều đang nghỉ ngơi ăn trưa, có một nữ nhân viên trẻ tuổi nhìn thấy Trình Kiệt bước vào liền quên mất cả ăn cơm vội vã đứng dậy nói: “Trình tổng” Mọi người nghe thấy thế cũng đều đình chỉ lại động tác ngẩng đầu lên nhìn Trình Kiệt, Trình Kiệt không muốn làm phiền giờ nghỉ trưa của nhân viên cho nên liền hướng giám đốc phòng phát triển đi tới: “Ngộ Phàm, tôi cần những giấy tờ liên quan đến kế hoạch tuyển chọn sắp tới” Giám đốc phòng phát triển nhân lực tên Tống Ngộ Phàm mới trở về từ Anh cách đây một tháng liền ngay lập tức được đảm nhận vị trí này, lúc đầu có rất nhiều người nghi ngờ năng lực của Tống Ngộ Phàm nhưng sau đó rất nhanh cậu liền có thể lấy được chỗ đứng của mình ở trong công ty. Dĩ nhiên thì Trình Kiệt cũng chẳng phải là một người tùy tiện, Tống Ngộ Phàm là bạn từ nhỏ của hắn cho nên lấy hiểu biết của hắn về cậu ta mà nói đều có thể hoàn toàn tin tưởng giao cho cậu ấy vị trí này. Tống Ngộ Phạm vừa nhìn thấy Trình Kiệt tới liền mang hộp cơm gà bỏ sang một bên rồi xoay người lấy giấy tờ đưa cho Trình Kiệt, vừa làm vừa nói: “Có chuyện gì mà đích thân cậu phải xuống tận đây lấy thế hả?” Trình Kiệt nhìn hộp cơm gà ở trên bàn của Tống Ngộ Phàm chợt nghĩ tới chuyện mấy ngày trước gặp một nhân viên giao cơm đi chung thang máy với hắn: “Cơm gà phố tây phải không?” Tống Ngộ Phàm hả một tiếng, Trình Kiệt liền đưa tay chỉ về phía hộp cơm trên bàn lặp lại một lần nữa: “Là cơm gà phố tây có phải không?” Tống Ngộ Phàm mang giấy tờ Trình Kiệt yêu cầu đưa cho hắn: “Sao, cậu hôm nay đổi khẩu vị lại muốn ăn cơm hộp hay sao?” Trình Kiệt không nói gì nữa liền nhanh chóng cầm lấy số giấy tờ này trở về phòng làm việc của mình, Tống Ngộ Phàm bĩu môi hướng nhân viên xung quanh mỉm cười nói lớn: “Mọi người tiếp tục ăn!” Thật ra thì so với Trình Kiệt, Tống Ngộ Phàm rất gần gũi với nhân viên cho nên dù là cấp trên nhưng mọi người đều rất thoải mái khi ở chung một chỗ với cậu ấy, còn Trình tổng của chúng ta ngày ngày ở trên tầng cao nhất cách biệt với mọi người, tránh không được khi nhân viên gặp liền tự động rơi vào trạng thái căng thẳng. Trình Kiệt vừa về phòng liền mở máy tính ra tra ở trên mạng số điện thoại của tiệm cơm gà phố tây này, vừa rồi nhìn thấy hộp cơm của Tống Ngộ Phàm bụng cũng đột nhiên cảm thấy đói. Có một điều chắc chắn chính là Trình Kiệt bởi vì nhìn thấy hộp cơm gà của Tống Ngộ Phàm liền cảm thấy thèm cho nên mới lên mạng tra địa chỉ của tiệm cơm này, chứ không hề vì nhớ đến vị nhân viên giao hàng nào đó từng đi chung thang máy với mình. Trình Kiệt từ trên mạng tra ra được số điện thoại của tiệm cơm gà phố tây, nhìn bản đồ trực tuyến cũng thấy nơi đó cách công ty mình không xa lắm, chính vì vậy hắn liền cầm lấy điện thoại nhấn số gọi tới đặt hàng. Tiêu Dật vừa trở về từ Trình thị mới bước vào đến cửa tiệm liền có tiếng nói lớn của ông chủ Trần: “Tiêu Dật, cậu về cũng thật đúng lúc đó, lại có đơn đặt hàng từ Trình thị đây” Buổi trưa ngày hôm nay nắng nóng vô cùng, nhiệt độ ngoài trời lên tới hơn 40 độ c, Tiêu Dật lái xe máy ở ngoài trời nắng về đến đây liền trở thành một bộ dạng ướt át nhếch nhác, nhưng mà khi cậu vừa nghe thấy khách hàng là Trình thị liền mau chóng vực lại tinh thần bước nhanh tới phía ông chủ Trần cầm lấy tờ giấy ghi địa chỉ khách hàng kia. Không nhìn thì không sao, vừa nhìn liền giật mình hết hồn suýt chút nữa xé toạc mảnh giấy nhỏ kia làm đôi: “Tầng 49 sao?” Ông chủ Trần mang hộp cơm gà đưa cho Tiêu Dật: “Địa chỉ đã ghi rõ ràng ở trên đó rồi cậu cứ như vậy mà giao hàng thôi” Tiêu Dật bắt đầu cố gắng thật bình tĩnh phân tích lại sự thật hiển nhiên này một lần nữa, tòa cao ốc Trình thị có 49 tầng, người làm việc ở tầng cao nhất đương nhiên là Trình tổng, hiện tại ở phiếu ghi hàng rõ ràng là tầng 49 công ty giải trí Trình thị, nhất định không thể sai được. Tiêu Dật nhanh chóng cầm lấy chìa khóa xe, một tay xách lấy hộp cơm gà ở kế bên bắt đầu nhẩm lại những lời thoại cũng như những tình huống mà mình ở nhà đã sớm liệt kê ra hết. Lát nữa trước khi gặp Trình Kiệt cậu nhất định phải đi tới nhà vệ sinh trước, phải sửa sang đầu tóc quần áo lại thật chỉnh tề ngay ngắn, tốt nhất phải để cho Trình Kiệt thấy được thần thái minh tinh bẩm sinh của cậu. Kế đến cậu sẽ mang cơm gà vào trong phòng của hắn, trước khi vào nhất thiết phải gõ cửa, cửa chỉ được gõ duy nhất ba tiếng mà thôi, không được quá mức mạnh bạo cũng không được quá mức nhẹ nhàng, phải để cho Trình Kiệt thấy ngay cả cốt cách gõ cửa của cậu cũng thuộc hàng cao quý. Tiếp tới Trình Kiệt hẳn là sẽ nói cậu tiến vào bên trong đi, cậu phải cho Trình Kiệt thấy thứ mà cậu đang cầm ở trên tay căn bản không phải là hộp cơm gà mà chính là túi xách hàng hiệu, từng bước đi cho tới mỗi nhịp bước chân đều phải thật đẹp mắt, tốt nhất là làm cho hắn nhìn ra được thế mạnh catwalk của cậu. Đương nhiên Trình Kiệt là một tổng tài cho nên hắn sẽ không nói chuyện với cậu đâu, chính vì thế khi cậu lên tiếng nói “Cơm gà của anh, chúc anh ăn ngon miệng” nhất thiết phải điều chỉnh giọng nói đến mức hoàn mỹ nhất, sẽ phải để cho hắn vừa nghe thấy giọng nói của cậu mà bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn, kết quả trong lòng hắn sẽ nghĩ giọng nói của cậu thật hay rất có năng khiếu trong việc hát hò. Mời các bạn đón đọc Xin Hãy Đặt Cạnh Anh Ấy Một Tiêu Dật của tác giả Giai Nhân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bao Dưỡng
Review Omachi:   Bộ này thật ra lúc đọc mình lại không nghĩ đây là văn của Tĩnh Thủy Biên lắm, vì nó khá ngọt, hài, tưng tửng. Nội dung kể về em thụ vì kiếm tiền chữa trị chạy thận cho mẹ mà tự bán mình làm ‘tình nhân’ cho anh công tổng tài. Ngờ đâu anh công này lại là kẻ #kỳ_thị_gay, thế nên mối quan hệ bao dưỡng đã kéo dài mấy năm mà anh vẫn chưa hề ‘ăn’ em thụ. Mối quan hệ này khá lạ lùng, khá hài, khá ‘ảo’, nhưng nhìn chung thì dễ thương, vì anh công chưa từng khinh thường em thụ, em thụ cũng chẳng hề có tí ti mặc cảm, yếu đuối nào trước anh công. Cả cậu và anh đều xem đây như là một công việc tiền trao tráo múc, tôi cần cậu xuất hiện cùng tôi ở những bữa tiệc xã giao, đổi lại tôi trả cậu tiền, thế thôi! Từ Niên trả lời lại: “Ông chủ có nói thích ăn vị gì không?” Trần Đệ: “Cái này thì không nói…” Từ Niên lắc não, gõ chữ trả lời: “Vậy lần sau em mua mỗi vị một cái.” Trần Đệ thấy hơi khó xử: “Như thế có lãng phí quá không?” Từ Niên thành thật trả lời: “Không sao, đều là tiền của ông chủ mà.” Giang Trạch cảm thấy chuyện này rất buồn cười: “Cậu bị bao dưỡng mà còn nói tốt?” “Thì tốt thật mà.” Từ Niên vô tư kể: “Em thiếu tiền ngài ấy sẽ cho em tiền, tiền chữa bệnh, tiền thuê nhà, tiền mua xe, tiền tiêu vặt, có chỗ nào mà không tốt đâu?” “…” Giang Trạch há hốc mồm, cả buổi mới hạ được một câu: “Vậy cậu cam lòng làm món đồ chơi cho họ?” “Sao lại là đồ chơi nhỉ? Anh có đưa tiền cho đồ chơi không?” Từ Niên lấy làm khó hiểu, hỏi anh ta, “Em phục vụ ông chủ, ông chủ cho em tiền, có qua có lại thì sao có thể gọi là đồ chơi?” Giang Trạch: “…” Từ Niên cười lộ hai cái răng khểnh: “Em rất cố gắng làm việc anh ạ, tốt nhất là làm luôn cả đời, thăng chức tăng lương, có trợ cấp bảo hiểm, đợi sau này già rồi ông chủ sẽ trả lương hưu, cả đời bình an, nhàn hạ hạnh phúc, ôi còn gì tốt bằng nữa đâu anh.” Anh công trong này moe như một thiếu nữ mới lớn, có tật là hễ gặp chuyện gì vui thì anh rung chân liên hồi như cái máy may, đến nỗi có lần rung sập luôn cái bức bình phong vừa dày vừa nặng ở quán ăn chỉ vì nghe được em thụ bảo thích mình (về cái tật rung chân này thì nó gây ra nhiều chuyện hài hước xuyên suốt truyện dữ lắm). Thế là từ đó anh lên mặt chảnh cún, nằng nặc bắt em phải theo đuổi mình, tặng quà cho mình, dắt mình đi ăn ở chỗ đắt tiền… Túm lại là, ảnh toàn làm mấy hành động mà không ít lần khiến em thụ đáng thương phải đau xót thốt lên “Rốt cuộc là ai đang bao dưỡng ai vậy chời?” Nói chung là truyện ngăn ngắn, đọc vèo cái hết, tính cách nhân vật hơi tưng tửng, thần kinh một tẹo. Đọc giải trí rất thích hợp! Cuối tuần này mà bạn chưa kiếm ra bộ nào vui vui thì nhảy thử luôn hố em này coi sao nhé ;) *** Kim chủ Trình Sâm là gay kín mà kiên quyết không nhận, thấy bạn bè bao dưỡng thiếu niên thì sĩ diện tìm giai cho đỡ thua sút. Sinh viên Từ Niên vì mẹ bệnh, thân học trường nổi tiếng phải ủy thân làm tình nhân của người ta. Cái cốt truyện nghe qua thì có vẻ ngược nhưng hoàn-toàn-không nhé. Từ Niên tỉnh như ruồi, kim chủ cho bao nhiêu tiền cũng nghĩ ra chỗ để xài, dịu dàng ngoan ngoãn hết mình chỉ mong tối về tài khoản tăng lên vài con số. Trình Sâm thủ thân như ngọc, tiểu tình nhi dụ dỗ từ đầu truyện tới cuối truyện, ròng rã suốt ba năm trời mới chịu để người ta ăn, à nhầm, ăn người ta. Truyện cute, xem không thể không cười trước độ moe của công (má ơi, moe không chịu nổi luôn) và độ tỉnh của thụ. Tuy ngắn nhưng đáng đọc. Mời các bạn đón đọc Bao Dưỡng của tác giả Tĩnh Thủy Biên.
Khuyển Ảnh Đế Giới Giải Trí
Nội dung câu chuyện xảy ra xung quanh giới giải trí. Mọi chuyện bắt đầu từ một cố sự của khuyển ảnh đế của giới giải trí. Tiếu Lăng Tiêu muốn trở thành diễn viên, có thể diễn nhưng lại không thể nổi, không ai để ý đến hắn, từ trước đến nay chưa từng có tiếng tăm gì. Sau khi cảm khái một câu “Người sống còn không bằng chó”, Tiếu Lăng Tiêu… thực sự xuyên qua thành một con chó. Thay đổi thân phận, nhờ cơ duyên xảo hợp lại tiến vào giới giải trí, trở thành thiên cẩu làm người kinh sợ! Tất cả mọi người bày tỏ: con chó kia diễn thật tốt nha! Động tác rất đúng chỗ! Biểu tình cũng quá chân thật rồi! Trong ánh mắt đều có diễn kỹ! Giống y hệt trong kịch bản! Tiếu Lăng Tiêu cuối cùng cũng kiếm được một chỗ, trở thành đệ nhất hồng cẩu giới giải trí! Chủ nhân của Tiếu Lăng Tiêu: ảnh đế giới giải trí, là kẻ trước đây Tiếu Lăng Tiêu ghét nhất. Tất nhiên còn có thể biến trở lại thành người… Vai chính: Tiếu Lăng Tiêu. Cp: lười biếng ôn nhu công x nhị hóa trung khuyển thụ. *** Review (by Diary Juvenso) Truyện này thì chẳng có gì review nhiều cả nên tôi chỉ tóm tắt đôi chút thôi. Anh thụ là một diễn viên đến một bộ phim đầu tay cũng không có và đặc biệt chính là thành viên anti chân chính của ảnh đế. Sau một buổi tối xem ảnh Ảnh đế khoe chó trên weibo, anh ý nói rằng “Ai… Người sống còn không bằng chó…” Chỉ sau một lúc ngủ, khi thức dậy anh đã biến thành chó thực sự!!!!! Từ đó anh đã dùng thân phận con chó thành cẩu sinh nổi tiếng UvU Còn được nhận cả giải đặc biệt cho chó nữa chứ. Nhưng rồi các bạn nghĩ xem cơ thể con người của anh ý đang làm gì? =)) Tất nhiên là đang sủa “gâu gâu…”, thè cái lưỡi ra liếm quanh mặt và đòi ăn phân rồi!!!! Và từ khi biến thành con chó của ảnh đế, anh bỗng biến từ antifan thành fan chân chính =))) Công thì không có gì để nói, là một ảnh đế có khuôn mặt đẹp trai, lười, ít quan hệ và đặc biệt cực thích những thứ có lông. Truyện đáng yêu, edit rất có tâm khiến mình đọc cũng cảm thấy cười theo, truyện hài hước. Đôi lúc ông sủa “gâu gâu” thì lại nhầm thành “Meo..?!” =)) =)) Dù sao cuối cũng vẫn tag HE vào đấy thôi. Tôi vẫn thích nhất đoạn của chương kết. Anh thụ dán hình chữ thập vào thùng rác và gọi nó là “Bia mộ của tinh trùng.” =)). các bạn nên đọc thử bộ này nha, tôi đề cử đấy. Chấm điểm cho truyện: 8.5 *** Truyện dễ thương, giai đoạn làm chó hay người đều yêu, nhưng lúc làm chó thì thú vị nhất. Tiểu thụ ngốc manh + trung khuyển + chung tình + hơi lém lỉnh + thành thật + ngoan + tự giác làm thụ = một tiểu thụ tốt hiếm hoi trong làng đam mỹ hiện giờ ^^ Oan gia…cái nhãn lừa tình, oan gia này là thụ tự biên tự diễn thôi. Vì thụ làm diễn viên nhưng ngặt nỗi diễn dở ẹc, công thì là siêu sao vừa có tài vừa có sắc, nên ẻm đơn phương ghét người ta, cộng thêm công hay bị dân tình bôi bác mà chẳng bao giờ giải thích, thụ nghĩ không có lửa làm sao có khói? Ngày nọ công up hình chụp chung với chó con vừa nhận nuôi, fan hưởng ứng ồ ạt. Thụ chép miệng cảm thán một câu: Làm người (thụ) còn thua con chó (về độ nổi tiếng). Thụ đi ngủ, mở mắt ra…thành con cún nhà công. Tính của thụ rất thẳng thắn, nên quá trình làm chó thiệt là thê sờ thảm, một loạt hành động ‘thông minh’ y như ‘con người’, lạ là công chỉ nghĩ cún nhà mình thông minh, dù bao người xung quanh đạo diễn, diễn viên bảo anh coi lại chó nhà anh đi, nó thành tinh hay sao mà lém vậy? Khác với bề ngoài khí chất đầy mình, bản tính của công siêu lười, có thể ngồi tuyệt đối không đứng, ghét biến động. Nên lúc bị bôi bác, công không giải thích do…lười cãi. Tuy nhiên công chăm sóc cún nhà anh cực tốt, tỉ mỉ đầy yêu thương. Nên thụ…nhanh chóng vứt bỏ quan niệm làm người, rất là vui vẻ quẫy đuôi làm cún chọc cười anh công, chăm sóc việc nhà cho công, ra đường diễn kịch cố hết sức để người ta khen công nuôi cún giỏi, cực kỳ bảo vệ chủ, ai ăn hiếp công là ẻm nhào lên hăm dọa. Rồi thụ dần yêu công, có những chuyện…chỉ con người mới làm được. Khi công mệt mỏi vì sóng gió, thụ bất lực không thể mở miệng nghe anh tâm sự. Rồi thì lúc ‘tự sướng’, chó không có tay…sao làm giờ? (cảnh thụ cún tự sướng buồn cười lắm, xem rồi biết, ha ha.) Đùng một cái, thụ trở về thân xác cũ, thụ cố gắng đến gần công. Dĩ nhiên thụ không ngu tới mức nói thẳng iem là cún của anh nà, thụ chỉ ‘cố ý’ lộ ra chút dấu vết nhỏ mà chỉ công và cún mới biết (thiệt ra tình nghi ẻm không giỏi đóng kịch, tự động lòi đuôi).Vì thụ luôn thẳng thắn nói I lúp yu, chạy theo công hiến ân cần, nên công cũng dần dở bỏ cảnh giác và thích thụ. Qua một chút giai đoạn hơi sóng gió, hai người hạnh phúc về với nhau. Nói chung truyện này hay, dễ cưng, không ngược. Mời các bạn đón đọc Khuyển Ảnh Đế Giới Giải Trí của tác giả Superpanda.
Nhánh Hồng Thứ Ba
Ơi thiếu niên trăn trở  nơi này giữa hai đoá hồng Tuổi trẻ vốn là những bài thơ bí ẩn Mà nhánh hồng ngoài kia vì ai chờ nắng Vì ai chịu gió vì ai ngậm sương… Truyện xoay quanh ba chàng trai: Vưu Tiểu Lâm, Mễ Thịnh và Tinh Trạch. Tinh Trạch động lòng với ba người theo thứ tự: Vưu Tiểu Lâm, Lục Hạo, Mễ Thịnh. Trong đó, Vưu Tiểu Lâm là tình đầu, Tinh Trạch đơn phương thầm mến và cũng từ người này nhận ra mình là gay. Nhưng rồi anh nhận ra chuyện tình này sẽ vô vọng nên chỉ mong ở bên làm bạn, giúp đỡ Vưu Tiểu Lâm. Lục Hạo là người thứ hai nhưng là người đầu tiên mà Tinh Trạch hẹn hò. Lục Hạo là người thành thật lại có chút khờ dại. Về sau, chuyện tình không thành do Lục Hạo phải đi định cư tại Mỹ. Còn Mễ Thịnh, Tinh Trạch quen gã do một lần tình cờ. Mễ Thịnh hơn Tinh Trạch 10 tuổi, là lão làng lăn lộn trong giới gay, có rất nhiều bạn tình. Với Mễ Thịnh, Tinh Trạch như ánh sáng cuối đường hầm của gã, gã phải giành cho bằng được dù có phải đánh đổi bất cứ thứ gì. Đến cuối cùng, Tinh Trạch sẽ chọn ai? Tình đầu Vưu Tiểu Lâm hay gã cuồng si Mễ Thịnh? Trước hết, tôi rất thích văn phong của tác giả. Rất chân thực, nhẹ nhàng và giản dị. Cách tác giả lồng ghép vào những yếu tố hiện thực như gia cảnh nhân vật bi thảm, đổi người yêu, 419,… Ngoài ra còn có lời tâm sự 90% dựa trên sự kiện có thật của chính tác giả. Cách miêu tả nội tâm cũng rất tốt, dễ dàng chiếm được thiện cảm cũng như sự đồng tình của người đọc. Tuy nhiên, truyện gắn mác chủ công nhưng góc nhìn của nhân vật Mễ Thịnh cũng không ít và được khai thác thêm về gia đình và rất nhiều điều xung quanh. Thế nhưng, truyện đã làm tôi thất vọng về mặt nội dung. Những chương đầu dường như tuyệt hơn rất nhiều với những gì hiện lên là một nhân vật trẻ tuổi tìm kiếm bản thân mình qua những câu chuyện tình. Ở những phần này, tác giả cũng rất tốt trong việc miêu tả Tinh Trạch rung động với Tiểu Lâm. Nhưng càng về sau, những gì gửi gắm trong tác phẩm càng bị lệch lạc đi. Có một vài chi tiết khiến tôi khá bất bình, tiêu biểu là sự phán xét của những người gay với Lục Hạo. Họ thậm chí còn chưa từng gặp Lục Hạo, nhưng họ lại phán xét rằng cậu ấy “chơi chán rồi bỏ và quay sang kết hôn”, gọi là “cái giống Bisexual bị phỉ bang hết cỡ”. Điều này khiến bản thân tôi, một người cũng là Bisexual cảm thấy khó chịu. Hay như chi tiết Mễ Thịnh cố ý quan hệ với Tinh Trạch. Đó là cưỡng hiếp, nhưng tác giả lại miêu tả nó rất lãng mạn và còn diễn tả nội tâm nhân vật Mễ Thịnh rất vui vẻ. Điều này vô hình chung đã đẩy tác phẩm ra xa khỏi cái mác hiện thực của nó. Nhìn chung, đây chỉ nên là một câu chuyện mang tính giải trí chứ chưa hẳn mang tính chất hiện thực. *** Hôm đó trời đổ tuyết. Không khí trắng xoá, âm thanh cũng bị hút hết, trên cao tuy không thấy trời xanh, nhưng cũng không u ám, mặt trời vẫn chiếu xuyên qua được những tầng mây, tạo nên một chút ánh sáng mỏng manh. Khí trời hôm đó có vẻ như rất thích hợp để làm nên một “ngày kỷ niệm.” Trần Tinh Trạch vừa mới mừng sinh nhật thứ 10 cách đó không lâu đang đứng trước cổng trường, nhìn vào bên trong trường qua song sắt —– Cậu bé kia mặc một chiếc áo lông vũ vạt ngắn, quấn khăn quàng cổ, che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ ra một phần mặt cũng trắng như tuyết. Trên lưng cậu bé ấy là một cái cặp nặng chình chịch đầy sách, trong tay còn ôm một chồng sách, trông rất nặng, cậu bé không sao thẳng lưng lên được. Trần Tinh Trạch nhìn thấy cậu ta không đeo găng tay. “Lại thêm tên nữa?” Trần Tinh Trạch ngoái đầu, Lý Ký đứng ngay sau lưng. Lý Ký là bạn cùng lớp với cậu, cũng là bạn phá làng phá xóm của cậu, đi học trễ hay cúp cua gì là chuyên môn dính nhau một cặp.   Mời các bạn đón đọc Nhánh Hồng Thứ Ba của tác giả Twentine.
Mục Nhiên
Một đứa trẻ mồ côi có mong ước đơn giản chỉ là một mái nhà, vậy mà hắn lại không có được. Lần đầu tiên gặp được anh đã khiến tim hắn rung động , bất chấp mọi thủ đoạn muốn có hắn bên cạnh , hắn dùng tình yêu chân thật cùng thời gian để khiến anh cảm động nhưng tất cả mọi cố gắng của hắn hoàn toàn bị xem thưởng đến phút cuối cùng hắn mới biết được hắn đã sai lầm rồi. Liệu hắn có thoát được tình yêu đầy đau khổ này hay không ? *** Review T.Y: Tại thời khắc đó, Mục Nhiên chợt nhận ra rằng, mọi chuyện không còn có thể cứu vãn được nữa. Tất cả đã đi chệch hướng kể từ ngày đầu tiên cậu gặp anh, kể từ khi cậu bất chấp thủ đoạn vì muốn giữ anh ở bên cạnh. Những tưởng rằng chỉ cần có thời gian, chỉ cần cậu thật lòng, rồi đến một lúc nào đó anh sẽ đem tình yêu trao cho cậu. Nhưng không, là cậu đã sai rồi... Truyện này chắc có nhiều bạn đọc rồi, review cũng có nhưng mình vẫn muốn review một lần nữa. Chỉ dùng từ ngữ thật sự không thể miêu tả hết cảm xúc và sự yêu thích của mình dành cho Mục Nhiên. Đây cũng là cột mốc quan trọng trên con đường đọc đam của mình. Sau khi đọc xong bộ này, tiêu chuẩn chọn đam của mình trở nên khó hơn. Đọc 10 truyện thì hết 8 truyện đứt gánh giữa đường vì cảm thấy chưa đủ "hay như Mục Nhiên", bản thân bất tri bất giác đem Mục Nhiên ra làm tiêu chuẩn để chọn truyện. Bình thường đọc truyện hay xem phim dù có hay cỡ nào thì mình cũng sẽ không bỏ thời gian để xem lại. Nhưng Mục Nhiên lại là một ngoại lệ, mình đọc lại vô số lần, tất cả tình tiết trong truyện đều có thể nhớ rõ. Edit rất mượt. Tác giả miêu tả tâm lý nhân vật rất tốt, rõ ràng, khiến người đọc có thể sâu sắc cảm nhận từng nỗi đau mà Mục Nhiên đã trải qua. Từng câu từng chữ tác giả viết ra khiến mình cảm giác như tim bị ai đó bóp nhẹ, thương Mục Nhiên khi chưa kịp cảm nhận rõ hương vị hạnh phúc thì bất hạnh lại liên tiếp ập đến với cậu. Dịch Thiên tuy có tra nhưng mình không thể nào ghét được. Mình cảm giác như từ đầu Mục Nhiên so với những bạn giường khác của Dịch Thiên là có khác biệt, không phải vì lý do Mục Nhiên đã uy hiếp Dịch Thiên nhưng là do hai người đã biết nhau từ trước. Dịch Thiên luôn lấy lý do trả thù để dày vò Mục Nhiên (cả thể xác lẫn tinh thần), nhưng vẫn sai người theo dõi Mục Nhiên vì sợ cậu xảy ra chuyện. Nếu thật sự chán ghét Mục Nhiên thì để cậu biến mất hoàn toàn đối với anh không phải là một việc khó. Sau đoạn Mục Nhiên tự tử, mình thấy nhiều bạn mong Mục Nhiên có thể dừng lại ở đó vì cái chết giúp cậu chấm dứt mọi đau khổ. Nhưng cá nhân mình nghĩ như vậy thật không đáng, cậu đã khổ lâu như vậy rồi tại sao khi nhắm mắt cũng không thể có chút hạnh phúc nào? Liệu Mục Nhiên có thực sự cam tâm hay do đó là lựa chọn duy nhất? Đây là một trong những đoạn mình thích nhất trong truyện: "Từ Nhiễm ngây người, sau đó chậm rãi ôm lấy Hạ Húc Đông, trong mắt lại dâng lên một tầng hơi nước. Cô là con gái út trong nhà, phía trên còn có hai người anh trai, từ nhỏ đến lớn đều được mọi người sủng ái, nói là được phủng trong lòng bàn tay mà lớn lên cũng không đủ. Rồi sau đó gặp được Hạ Húc Đông, mọi việc y đều làm vì cô, ngay cả lời nói nặng cũng luyến tiếc nói với cô một câu. Còn người nọ, nhiều năm qua như vậy, trừ bỏ nữ nhân câm kia, liệu đã từng có ai quan tâm, để ý đến cậu? Khi cậu tứ cố vô thân, liệu đã từng có ai đứng ra chở che? Khi cậu rơi lệ, liệu đã từng có ai bao dung ôm cậu vào lòng? Cho dù một lần cũng được, liệu đã từng có ai không?" Chỉ sau vài lần đầu gặp mặt nhưng Từ Nhiễm đã thật sự xem Mục Nhiên như em trai của mình mà bảo vệ. Sẵn sàng vì cậu chống đối Dịch Thiên, đấu tranh vì quyền lợi mà Mục Nhiên nên có. Từ Nhiễm như một chất xúc tác giúp Dịch Thiên nhận ra tình cảm thật sự của mình dành cho Mục Nhiên. Dịch Thiên cũng vì Mục Nhiên mà thay đổi. Một Dịch Thiên cao ngạo, lại vì Mục Nhiên mà cầu xin sự giúp đỡ của Từ Nhiễm. Một Dịch Thiên luôn cho mình là đúng, lại vì Mục Nhiên mà bắt đầu đặt mình vào người khác để suy nghĩ. Một Dịch Thiên bá đạo, lại vì Mục Nhiên mà dần thay đổi bản thân để có thể giữ cậu bên mình. Mục Nhiên thật ra là một kẻ may mắn. May mắn vì có một người mẹ yêu thương mình vô điều kiện. May mắn vì có một người chị bảo vệ mình hết mực. May mắn vì có một cô con gái ngoan ngoãn lại hiểu chuyện. May mắn vì sau tất cả, cậu cũng đã có một cái gia cho riêng mình. *** Review Nỏ: Có thể sau khi đọc truyện sẽ có nhiều cảm nhận khác nhau, có người sẽ nói sẽ nói Mục Nhiên không những tiện, yếu đuối nhu nhược lại mà lại còn ngu ngốc khi cố chấp với một người chẳng thương mình; nhưng cũng sẽ có người như tớ, thương cho một Mục Nhiên mồ côi, một Mục Nhiên khát khao tình cảm gia đình hơn bao giờ hết. Mục Nhiên cũng từng được một gia đình nhận nuôi, nhưng lại bất hạnh khi những gì cha mẹ mới cho cậu không phải là những cái ôm đầy yêu thương mà là những lần bạo hành dở sống dở chết. Đặt trong hoàn cảnh đó, có người sẽ mạnh mẽ vươn lên, nhưng đâu phải ai cũng làm được vậy, và những người yếu đuối luôn sợ hãi với thế giới vì những gì mình đã trải qua thì cũng có gì sai? Và Mục Nhiên gặp Dịch Thiên, anh cứu cậu, đem đến cho cậu ánh sáng trong một thế giới cô đơn và tăm tối nhất, khiến cậu lại một lần nữa khát khao yêu thương. Khát khao và giành lấy, dù cách thức có sai trái nhưng thực sự cậu chưa hề thương tổn ai ngoài Dịch Thiên, cậu cũng đã dùng ba năm nhận lấy sự ghẻ lạnh khinh thường từ anh và những trò đùa quái ác của bạn bè anh để đổi lấy sai lầm. Ai có thể hiểu thấu và hình dung nổi những đau đớn mà cậu phải chịu? Thực sự tớ đã khóc khi Mục Nhiên mất đi người đàn bà câm, người duy nhất dành cho cậu tình yêu thương như một người mẹ mà chẳng cần hồi đáp. Cái cảm giác tưởng chừng như đã có được hạnh phúc, quá đỗi vui sướng, rồi lại chẳng may để nó vụt mất khỏi tầm tay. Chỉ vì một hành động lỗi lầm trong quá khứ, chỉ vì chẳng có ai bênh vực mà tất cả mọi người đều cho rằng cậu không xứng đáng được sống, không xứng đáng có được quyền hạnh phúc. Đỉnh điểm là giấc mơ về một thế giới, mà trong thế giới ấy, Mục Nhiên vẫn còn cha mẹ, vẫn đang được sống trong nỗi vô âu vô lo, hơn hết là cậu còn có một người bạn trúc mã tên Dịch Thiên. Cách hành văn của tác giả chân thật đến mức khiến tớ sợ hãi khi nghĩ đến viễn cảnh Mục Nhiên tỉnh lại và mọi êm đềm trong giấc mơ phút chốc tan biến... Và tớ thực sự thấy may mắn vì ít nhất còn có Dịch Thiên. Một người từ nhỏ đã phải sống trong cảnh tranh đấu chốn tiền quyền thì sao có thể dễ dàng mở lòng với một người, cuối cùng lại trở nên nguội lạnh khi biết người mình khó khăn lắm mới tin tưởng lại sử dụng những chiêu trò bỉ ổi. Dù trong ba năm đó, anh vẫn cảm thấy giận dữ với Mục Nhiên, nhưng làm sao có thể bỏ qua những hành động ấm áp và tình cảm chân thật mà cậu dành cho anh? Cuối cùng thì sau bao chậu máu chó của mẹ ruột đại thần hai người vẫn trở lại bên nhau =]]] Những gì Mục Nhiên đã chịu đựng và những hành động chân thành ấm áp từ sâu tận trái tim của Dịch Thiên sau này đều thật sự xứng đáng với tương lai hạnh phúc của cả hai về sau. Truyện phù hợp với con dân đang chán nản vì đời quá nhàm và có một con tym cháy bỏng nỗi thèm ngược tới điên dại~ Đánh giá: 9/10 Thiếu một số vì Cô Quân đại nhân đã ngược quằn quại Mục Nhiên của tuôi quá nhiều -.- tuôi đang đau đớn không muốn yêu nữa. Bonus tay nghề editor hơi bị đỉnh, không có tình trạng Hán Việt để anh chị em hộc máu chơi đâu =]]]] Mời các bạn đón đọc Mục Nhiên của tác giả Cô Quân.