Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chuyện nàng O

REVIEWS CỦA ĐỘC GIẢ Chuyện nàng O hay chuyện chàng K? Gần nửa cuộc đời mình, Hầu tước Sade trải qua trong tù hoặc trại tâm thần. Người ta hoặc là mê đắm Sade, hoặc là ghê tởm Sade, không có chung chung. Napoleon Bonaparte ném Sade vào tù không qua xét xử. Guillaume Apollinaire gọi ông là “linh hồn tự do nhất từng tồn tại trên đời”. Trong khi năm thế hệ gia đình ông áp dụng omertà (luật im lặng) đối với ông và danh xưng “hầu tước” trở nên ô uế đến nỗi nó trở thành một điều cấm kỵ thì những nghệ sĩ trường phái siêu thực ca tụng ông là “Hầu tước Thần thánh”. Nhưng dù yêu hay ghét Sade, họ cũng phải thừa nhận rằng: Sade nguy hiểm, và tiểu thuyết 120 ngày ở Sodom, theo lời Sade, là “câu chuyện dơ bẩn nhất từng được viết ra kể từ thời khởi thủy”. Sade đã đúng, và có lẽ, luôn đúng, cho đến khi xuất hiện Pauline Réage cùng Chuyện nàng O vào năm 1954. “Một cây bút còn nguy hiểm hơn cả Hầu tước Sade”, một nhận định về Pauline Réage khi O được phát hành ở Mỹ. Và ấy là đơn vị xuất bản Grove Press đã toan tính để đưa ra thị trường những cuốn sách trần trụi của Miller, của Burroughs, và tất nhiên, của Sade, trước, những mong mở đường cho O ra mắt. Khi Hầu tước Sade, khi Gustave Flaubert, Henry Miller hay D.H. Lawrence viết về tình dục, những gì họ viết đã đủ để làm những người đứng đắn phải nhăn nhó, những người đoan chính phải hoảng hốt, những người đạo đức phải chướng tai. Nhưng họ vẫn là đàn ông, ở đàn ông, sự suy đồi là không thể chấp nhận nhưng được phép. Còn Pauline Réage là một người đàn bà, một người đàn bà không có đồng minh. Với những người đàn bà truyền thống, Chuyện nàng O là một tác phẩm bẩn thỉu. Với những người đàn bà cấp tiến, Chuyện nàng O là một tiểu thuyết nhục nhã. Từ đầu đến cuối, Chuyện nàng O là một tường thuật chi tiết về đời sống tình dục một người đàn bà. Trang đầu tiên, sau một buổi hẹn hò, O và người tình bước lên chiếc xe taxi, rồi bất thình lình, người tình yêu cầu O cởi lần lượt từng món đồ, giao nàng đến một lâu đài nơi nàng được học cách quy phục. Và ở trang cuối cùng, O được gợi ý ở lại lâu đài để làm gái điếm. Một câu chuyện khiêu dâm hoàn toàn về tình dục, vì tình dục, tôn thờ tình dục, một câu chuyện nơi toàn bộ các nhân vật từ chính đến thoáng qua dường như đều bị quy giản về những phấn hứng, khoái cảm và dục vọng, và chúng là trọng tâm trong sự tồn tại của họ, không gì khác. O là một cuộc cách mạng so với nàng Justine của Sade. Justine được miêu tả như một nạn nhân, là đối tượng huyễn mộng để Sade mượn tay những thầy tu và những quý ông vần vò, còn O là một nạn nhân chủ động, một con mồi luôn tự lảng vảng quanh cái bẫy, một nô lệ cầu cạnh được tẩy não, và nếu có giấc mơ tình dục nào ở đây, thì đó đều là giấc mơ của O, dù có vẻ chúng giống hơn những cơn ác mộng. Justine đi theo tiếng gọi của đức hạnh nhưng bị đức hạnh phản bội, còn O tin rằng sự phục tùng của nàng đã là biểu hiện tối cao của đức hạnh. Tôi bạo gan cho rằng không nên so sánh O với Justine, mà nếu có một hình tượng đối trọng để đối thoại với nàng O, ấy phải là chàng Josef K. trong Vụ án của Franz Kafka. “Hẳn ai đó đã vu khống Josef K. nên một buổi sáng nọ anh bị bắt, dù chẳng làm điều gì sai quấy.” – câu mở đầu của Vụ án. Cả hai tiểu thuyết đều khởi sự bằng một sự cố bất thình lình, giữa một ngày như mọi ngày, và rồi O và K. cứ thế bước vào một thế giới với những quy tắc mà họ chưa từng biết, ban đầu nghe như một trò đùa, song hóa ra trò đùa đó chính là hiện thực, hoặc hiện thực chính là trò đùa. Cả O và K. đều bị nuốt chửng bởi hệ thống, một hệ thống mù lòa nhưng biết mọi thứ, một hệ thống lơ lửng, vô hình, không ai áp đặt, không ai ép buộc, không ai tìm được cách lách ra – như hệ thống trong Vụ án, hoặc không ai tìm cách lách ra – như hệ thống trong Chuyện nàng O. Josef K. bị rình rập bởi tất cả mọi người, mọi thứ đều thuộc về tòa án, tất cả mọi người đều biết về vụ án của anh trong khi chính anh lại mù mờ về nó. O bị cưỡng đoạt và ngược đãi bởi tất cả những người đàn ông, đến lượt mình, cô cưỡng đoạt và ngược đãi những người đàn bà khác, cô là tù nhân và cô là kẻ cai ngục, những xiềng xích nối từ người này sang người khác, và tất cả đều canh gác lẫn nhau. Thế giới của O tưởng như phóng đãng và buông thả, nhưng lại là phiên bản thế giới nơi không ai nhúc nhích được khỏi vị trí của mình, đàn bà quy phục đàn ông và đàn ông quy phục đàn ông ở địa vị cao hơn. Rất tương đồng với thế giới của K., nơi K. luôn ảo tưởng rằng có một thứ tự do sau khi vụ án khép lại, tôi thì đồ rằng ngay cả sau khi K. chết “như một con chó!”, nếu Kafka có viết tiếp phần hai khi linh hồn Josef K. bước lên thiên đường thì vụ án của anh vẫn chưa kết thúc và anh sẽ phải chầu trực trong một hàng dài trước cánh cổng của thánh Peter để chờ luận tội. Ngay cả cách đặt tên của O và K. cũng gặp nhau ở một sự mơ hồ bất định. K., một chữ cái mà với Kafka, thật xấu xí, thật buồn nôn, nhưng vì thế, ông nghĩ nó giống mình. Còn O, không ai biết O nghĩa là gì. Đó là một cái tên không có tính cá nhân, cũng như hàng triệu những người đàn bà nội trợ không tên, bị giải thể tư cách một con người, bị vật hóa, bị đóng dấu, bị sở hữu, và hạnh phúc với điều đó. Réage nguy hiểm hơn cả Sade, có lẽ là bởi thế. Justine chỉ là cô nàng “đổ lỗi”, nói như Simone de Beauvoir. O không đổ lỗi cho ai, cô lựa chọn điều đó. Nhưng sự phó mặc và niềm vui thích trong sự tự hạ thấp mình nơi O chẳng phải chính là bản chất tự nhiên của con người? Như ta vẫn quỳ trước Chúa và giao ban đời mình cho sự định đoạt của Chúa. Sự tự do không có gì đáng để thèm muốn, vì sự tự do là sự bơ vơ, không ai muốn là kẻ chịu trách nhiệm cuối cùng của cuộc đời mình và Chúa được tạo ra để gánh trên vai gánh nặng ấy. Cũng thú vị khi nghĩ về Kafka như một người ghê tởm tình dục và trong nhật ký của ông ngập tràn những cơn sợ hãi vô căn cứ về bệnh giang mai hay mang thai ngoài ý muốn. Trong khi Pauline Réage có một sức tưởng tượng vô tận về tình dục và những trò tra tấn tình dục. Những sự biến thái đi theo hai thái cực hoàn toàn đối lập, thế mà đến cuối cùng đi một vòng cung lại gặp nhau tại một điểm: con người trong sự hiện hữu hoàn toàn bế tắc. Sade từng viết, “dù Kinh thánh tuyên bố Sodom sẽ cháy mãi mãi, nhưng ngay cả ngọn lửa ấy cũng đã tắt từ lâu.” Cho nên, khi Simone de Beauvoir đặt ra câu hỏi “Chúng ta có buộc phải hỏa thiêu Sade không?”, chúng ta có lẽ cũng đã có câu trả lời. Ngay cả có hỏa thiêu Sade, thì ngọn lửa ấy cũng sớm muộn sẽ tắt. Nếu có gì đó còn dai dẳng hơn cả sự trừng phạt của Chúa, đó là tội lỗi của con người. Biết đâu đây lại là một tin vui đối với Josef K. Hiền Trang *** Chuyện nàng O: bản tuyên ngôn tính dục hay cuộc cách mạng văn chương huê tình nữ lưu nước Pháp Được xuất bản năm 1954, Chuyện nàng O đã tạo nên một bản tuyên ngôn tính dục, kéo theo đó là một scandal lớn trong giới văn chương Pháp với vô số ý kiến trái chiều trước một thể loại mới, mà về sau Pauline Réage đã được xem là người đặt nền móng đầu tiên: văn chương huê tình nữ lưu. Ra đời vào những năm 50 của thế kỷ trước, tính đến nay đây là một trong những tiểu thuyết Pháp được dịch nhiều nhất. Mặc những tranh cãi trái chiều trên văn đàn Pháp kể từ khi mới xuất bản, Chuyện nàng O vẫn giành về giải thưởng Les Deux Magots chỉ một năm sau đó. Chuyện nàng O là câu chuyện về tình yêu, về đam mê cùng những ham muốn đầy táo bạo với nhân vật chính là nàng O, một nhiếp ảnh gia thời trang xinh đẹp ở Paris. Không ít người coi đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết khiêu dâm, nhưng Chuyện nàng O còn là một tiếng kêu, tiếng kêu của một con người muốn bản thân mình thuộc về một người khác. Liệu, một người phụ nữ có thể đi bao xa để thể hiện tình yêu của mình? Cho dù sự quy chiếu vào thói bạo dâm – khổ dâm được thể hiện rõ nét nhưng những điều tác phẩm này muốn bày ra trước mắt độc giả không chỉ là những hành vi thực hành tính dục; nó muốn người đọc chứng kiến nhân vật bước vào một cuộc tìm kiếm cái tuyệt đối: sự dâng hiến bản thân, để rồi thấy mình hạnh phúc khi được giải thoát khỏi những ham muốn, lợi ích và mặc cảm cá nhân. Đặc biệt, dưới ngòi bút tỉ mỉ, sắc lạnh của Pauline Réage, câu chuyện càng mang nặng sức thôi miên và ám ảnh hơn bao giờ hết. Được xuất bản năm 1954, tiểu thuyết đặc biệt này, cùng phần tiếp theo ra mắt bạn đọc vào năm 1969, đã tạo nên một bản tuyên ngôn tính dục, như một lời hồi đáp cho những ảo tượng bạo dâm của đàn ông, kéo theo đó là một scandal lớn trong giới văn chương Pháp với vô số ý kiến trái chiều trước một thể loại mới, mà về sau Pauline Réage đã được xem là người đặt nền móng đầu tiên: văn chương huê tình nữ lưu.  “Chắc hẳn Chuyện nàng O là bức thư tình dữ dội nhất mà một người đàn ông từng được nhận.” – Jean Paulhan Pauline Réage là bút danh của nhà văn, nhà báo, dịch giả Anne Cécile Desclos (1907 – 1998). Bà là tác giả của nhiều tiểu luận, lời tựa, tác phẩm dịch và một số bài thơ. Năm 1994, sau bốn mươi năm Chuyện nàng O được xuất bản, bà mới tiết lộ mình chính là người đã viết nên một trong những tiểu thuyết Pháp được dịch nhiều nhất, tác phẩm đoạt giải thưởng văn chương Les Deux Magots nhưng cũng gánh chịu rất nhiều điều tiếng này. Review LA (T/H) Mời các bạn mượn đọc sách Chuyện nàng O của tác giả Anne Cécile Desclos.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhật Kí Theo Đuổi Anh
Truyện Nhật Kí Theo Đuổi Anh của tác giả Khải Ly là truyện ngôn tình hiện đại mang nhiều yếu tố nóng bóng cuốn hút của hai nhân vật. Với kết cục thật hạnh phúc của nữ chính, đây được hy vọng là truyện được nhiều bạn đọc ủng hộ. Cô cảm thấy “đại ca” là một người đàn ông có thể gửi gắm cuộc đời mình, nhưng anh là một anh chàng lạnh lùng, anh có thể làm mọi người phải khuất phục theo ý của mình. *** Đây là lần đầu tiên Chung Vũ Thần nhìn thấy Lương Sùng Nghị. Oa, người này cực giỏi đó! Giống như Châu Nhuận Phát đi ra từ phim điện ảnh, tràn ngập vẻ oai phong của đại ca xã hội đen, nhưng lại xuất hiện một ít khí chất tang thương từng trải, Chung Vũ Thần không nhịn được bắt đầu nhìn anh ngây ngốc. "Đại ca, anh gần đây có khỏe không? Em thấy anh buôn bán càng ngày càng phát triển đó!" Hai anh em Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ chào hỏi. Lương Sùng Nghị gật đầu với bọn họ, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào đứa nhỏ xinh đẹp đứng ở giữa họ, nhìn qua ngũ quan của đứa nhỏ này giống anh em họ đến mấy phần, nhưng anh nhớ, hình như bọn họ không có em trai! Hai anh em Chung Giới Văn, Chung Giới Vũ giới thiệu: "Đại ca, đây chính là em gái Chung Vũ Thần của chúng tôi, không phải anh thiếu một sinh viên vừa làm vừa học sao? Em gái chúng tôi học buổi tối, đúng lúc vào buổi sáng nó có thể tới giúp anh một tay." "Đứa nhỏ này là nữ?" Lương Sùng Nghị khẽ nhướng cao lông mày. Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ nghe xong cười ha ha, "Không thể giả được, đây thật sự là em gái của chúng tôi!" Lương Sùng Nghị nhìn kỹ, mắt cô bé rất sáng, da cũng rất tinh tế, chẳng qua thân hình cao gầy, tóc lại ngắn, nhìn từ xa có phần giống con trai. Lương Sùng Nghị nhả ra một làn khói trắng, thích hợp: "Ở đây chúng tôi đều là đàn ông, các cậu có thể yên tâm sao?" *** Liệu cô có thể chinh phục được trái tim anh, mời độc giả khám phá tựa truyện mới. *** Đêm đó, Lương Sùng Nghị phải ngủ trên ghế sa lon trong thư phòng, vì có nói gì thì Chung Vũ Thần cũng không cho anh vào phòng, cô nói đó là chứng u uất vủa phụ nữ có thai, cho nên anh không được làm phiền. Không có vợ yêu để ôm, khiến anh không thể ngủ được.Thế nhưng, họ mới kết hôn được mấy ngày, mà anh đã có thói quen có cô bên cạnh. Nửa đêm, anh vẫn không buồn ngủ, liền đứng dậy rót ình một ly Whisky, chợt phát hiện ánh đèn trong phòng ngủ vẫn sáng, anh thản nhiên đẩy hé cửa phòng, từ trong khe cửa nhìn thấy Chung Vũ Thần đang ngồi ở trước bàn, vẻ mặt nặng nề, không biết đang viết gì đó? Sẽ không phải là giấy chứng nhận ly hôn chứ? Nghe nói phụ nữ có thai rất khó phục vụ, một khi chọc phải thì sẽ có chuyện không may, có lẽ hôm nay anh đã quá đáng đối với cô. Anh bắt đầu lo lắng, yên lặng chờ đợi ở ngoài cửa, cho đến khi Chung Vũ Thần tắt đèn, lên giường, anh mới rón rén đi vào phòng ngủ, lấy kinh nghiệm bao nhiêu năm phá án, tuyệt đối sẽ không khiến người trên giường tỉnh giấc. Anh lập tức nín thở, đưa tay cầm lấy đồ trên bàn, phát hiện đó là một quyển sổ ghi chép. Mặc kệ là cái gì, nhất định anh phải biết Chung Vũ Thần đang nghĩ gì, vì vậy, anh hạ quyết tâm lấy mất cuốn sổ, cho đến khi ra khỏi phòng ngủ, anh mới nhìn ra đó là một quyển ghi chép màu xanh. Mở ra tờ thứ nhất, anh đã nhìn thấy hai chữ mấu chốt, "Đại ca. . . . . ." Rốt cuộc cái này viết thứ gì? Hình như là bí mật quan trọng, khiến anh muốn khám phá, mà càng xem sẽ càng khiến anh kinh ngạc, càng cảm động hơn. . . ****** Sáng sớm hôm sau, là một ngày chủ nhật nhàn nhã, Lương Sùng Nghị đã ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, dự định làm mấy món thật ngon, để cho khẩu vị của vcô được tốt hơn. Anh đang định vươn tay lấy ra một điếu thuốc, sờ vào túi đều trống không, lúc này anh mới nhớ tới mình đã cai thuốc rồi, vì muốn vợ và đứa bé khỏe mạnh, mà anh không nên hút thuốc lá nữa. Như vậy, ăn kẹo cao su cũng được! "Anh!" Chung Vũ Thần đột nhiên vọt vào trong phòng bếp . "Anh không gọi là anh, anh có tên." Anh nhai kẹo cao su, đến đầu cũng không xoay lại. "Anh. . . . . Sùng Nghị." Cô rất gượng gạo, rất không tự nhiên gọi anh. "Có chuyện gì sao?" Lúc này anh mới mỉm cười nhìn cô. "Anh có phải là đã. . . . . . Đi vào trong phòng ngủ hay không?" Cô nắm chặt hai tay, hiển nhiên rất khẩn trương. "Không có! Anh luôn ở trong thư phòng. Làm sao vậy? Có đồ không tìm thấy sao?" "Không có. . . . . . Không có gì cả"   Mời các bạn đón đọc Nhật Kí Theo Đuổi Anh của tác giả Khải Ly.
Búp Bê Sữa Của Diệp Thiếu Gia
Diệp Tư ở trường học, là một con nhóc tinh quái bướng bỉnh, lúc còn ở nhà cũ của Diệp gia là một cô bé ngoan ngoãn biết nghe lời. nhưng ở trước mặt chú Diệp Mạnh Giác, lại là tiểu ma ốm thích làm nũng. Ở trong mắt Diệp Mạnh Giác, ngoài Diệp Tư bảo bối ra, không hề có bất cứ người phụ nữ nào khác. Hắn cưng chiều cô yêu cô, bảo vệ cô tất cả những chuyện đều đem cô là trung tâm, vốn tưởng rằng chỉ là vì bù lại sự thiếu hụt bị người nhà bỏ rơi, nhưng giữa lúc bất tri bất giác, đột nhiên phát hiện hết thảy đều đã thay đổi. *** “Diệp Tư, Diệp Tư, cậu còn ngẩn ngơ gì đó?” Bên cạnh, Họa Họa đang dùng sức lay lay cánh tay Diệp Tư. Diệp Tư phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Đâu có gì.” Mặt Họa Họa đầy vẻ không tin, “Diệp Tư, mình nghiêm trọng cảnh cáo cậu, nếu cậu còn xem Kiều Hoa Hoa mình là bạn bè thì nhất định phải nói thật với mình, cậu ngẩn người như thế này đã hai ngày rồi! Còn dám nói không có chuyện gì?” Diệp Tư lắc đầu nói: “Thật sự không có gì, Họa Họa.” Nên nói gì với cô ấy đây? Nói mình thích chú của mình? Nói mình sợ chú mình sẽ kết hôn? Chính cô còn tự cảm thấy khinh thường bản thân, thì làm sao có thể nói với người khác? Nhất là Kiều Hoa Hoa đơn thuần gần như không có đầu óc này? “Thật sự không nói?” Mặt Họa Họa đầy vẻ uy hiếp hỏi: “Mình cho cậu một cơ hội cuối cùng.”   Mời các bạn đón đọc Búp Bê Sữa Của Diệp Thiếu Gia của tác giả Lệ Lệ.
Bắt Được Trượng Phu Như Ý
Nam áp nữ, bất quá là nhất thời gặp dịp thì chơi, không có tình không có yêu. Nữ áp nam, chỉ là muốn giải nỗi khổ tương tư nói chuyện yêu đương. Cưu Minh Dạ, _có một gia đình nhiều đời làm nghề y, hắn cũng là chiến tướng trên  sa trường… Thật vất vả đánh thắng trận, trên đường về nhà lại bị mã tặc đột nhiên xuất hiện ngăn cản. Mà thủ lĩnh mã tặc còn là một nữ nhân! Là nữ nhân còn chưa tính nàng còn là một đại mỹ nhân. Bất quá mỹ nhân này hẳn là chưa có nghe qua quyền thế Cưu gia,cho nên mới dám dưới ban ngày ban mặt bắt người. Ai ngờ, nữ nhân này không nói hai lời, trực tiếp đóng gói mang đi, đây không phải cũng quá hắc  sao? Thẩm Lạc Hà _mỹ nhân vừa lỗ mãng vừa bạo lực, tuyên bố trói hắn về nhà làm tân lang. Còn mạnh mẽ chiếm lấy thân thể của hắn, hại hắn hàng đêm giống như hái hoa tặc bò lên giường của nàng. Cưỡng chiếm thân thể của nàng giống như dã thú không kiềm chế được. Nhưng mà người ta không phải nói, một đêm vợ chồng sao? Sao nữ nhân này lạ bỏ rơi hắn…. Bộ dáng hắn tuấn lãng, gia thế danh vọng, nữ nhân ngốc này chẳng những không bám hắn… Còn dám chạy trốn, chạy trốn coi như xong, còn để cho hắn bắt gặp nàng và nam nhân  khác vừa nói vừa cười. . . . . . Lửa giận không chỉ làm nửa người trên của hắn  mất lý trí, nửa người dưới còn ngo ngoe dục động. Xem ra hắn nên đem nữ nhân không biết cao thấp kia áp lên giường, hung hăng hành hạ nàng vài đêm. Để cho nàng biết đạo lý một nữ  không thể có hai phu, nàng tốt nhất hãy nhớ thật kỹ! *** Cưu Minh Dạ vốn rất ít ngồi xe ngựa . Lúc này đường lên núi gập ghềnh, đi tới là một đoàn xe hùng dũng, đoàn xe còn chưa đến gần đã có thể ngửi thấy hương vị các loại thảo dược hỗn hợp cùng một chỗ từ phương hướng đoàn xe khuếch tán ra. Đi tuốt đằng trước trên xe ngựa có một lá cờ màu xanh thêu chữ “Cưu”, phàm những người nhìn vào lá cờ này đều biết đây là đoàn xe “Hồi Xuân Dược Đường” đang vận chuyển thảo dược đến đây, rất nhiều người đã nghe qua ý nghĩa của lá cờ này. Nếu thật ngay cả nghe cũng chưa nghe qua trừ phi hắn không phải sống ở Trung Nguyên . Hai đời nhà họ Cưu đều là ngự y trong triều, Quý phi nương nương thì không cần nói nhưng mà thái hậu cũng từng khen người nhà họ Cưu y thuật cao siêu, danh xứng với thực “Diệu thủ hồi xuân”. “Minh Dạ thiếu gia, đi qua ngọn núi này đã nửa ngày, sắp tới kinh thành ngài nhẫn nại một chút núi này đường hơi xóc chúng tôi sẽ tận lực đi chậm một chút” Giọng của lão xa phu xuyên thấu màn xe, dẫn tới người bên trong xe lại là một cái thở dài. Bên trong xe ngựa phủ kín chăn lông mềm mại trái ngược với bên ngoài rất lạnh,nam tử bên trong xe một chân gác lên trên ghế xe còn lưng thì dựa vào vách tường, thỉnh thoảng hắn còn vén rèm xe lên để hóng mát. Hắn cảm thấy rất nóng a a! Cưu Minh Dạ bị đè nén trong xe ngựa nhỏ hẹp khiến cho tâm trạng không yên, hắn rất ít ngồi xe ngựa, lần này hoàn toàn là bị đám hạ nhân đi cùng bức đến không có biện pháp mới bỏ ngựa ngồi xe. Nhìn cái chân bị thương gác lên ghế, hắn lại không khỏi oán giận mình. Đương nhiệm chủ sự “Hồi Xuân Dược Đường” chính là đệ đệ hắn_Cưu Bạch Tú, mà hắn thân là huynh trưởng cho tới bây giờ chưa có giúp được công việc làm ăn gì trong gia tộc, từ nhỏ đã bị các trưởng bối hình dung thành “Dã nhân”, người thấy hắn trong nhà cũng đã không dễ chứ đừng nói phải quyết tậm đọc sách thuốc. Cũng may người trong Cưu gia được phát triển tự do, cũng là không ai quản bắt hắn đọc này nọ. Ba năm trước đây hắn thương lượng với tướng quân muốn ra chiến trường, tốt xấu lập chiến công cũng coi như không làm mất mặt nhà họ Cưu,nhưng hắn ở trên chiến trường hai năm đều bình an vô sự, khó lắm mới được trở về hưởng thụ an nhàn, nói muốn giúp trong nhà làm một ít chuyện tốt chỉ là giúp vận chuyển thảo dược mà thôi, thế nhưng lại trúng bẩy rập động vật làm cho cây sắt gắm vào chân hắn! Mất mặt quá a!   Mời các bạn đón đọc Bắt Được Trượng Phu Như Ý của tác giả Thất Quý.
Âm Mưu Của Cô Ấy
Truyện Âm Mưu Của Cô Ấy của tác giả Nguyên Viện kể về một câu chuyện giữa hai người từ khi cô bắt đầu thầm yêu anh. Rồi cơ hội của cô cuối cùng cũng đã đến, ngay lúc anh suy sụp tinh thần và cần giúp đỡ nhất cô đã đến bên anh... Cứ vào cứ ngỡ đây là thủ đoạn âm mưu của cô bày ra, nhưng mục đích chung nhất chỉ là cô muốn được gần anh, ở bên cạnh anh nhiều hơn nữa mà thôi.  Cuối cùng, cô đã mang thai nhưng trớ trêu khi anh dẫn người khác về làm cho cô đau đớn và suy sụp. Không lẽ đây chính là kết cục cho những chuyện đã làm của cô??? *** Hôm nay là sinh nhật tròn mười tuổi của con gái của mẹ kế cô, con bé kém cô ba tuổi. Cha cô rất vui vẻ vì mẹ kế mà tổ chức tiệc sinh nhật thật long trọng, ông cũng không thèm để ý đến thân phận tai tiếng của mẹ kế, mời tất cả những bạn bè thân thiết đến nhà dự tiệc. Mẹ kế khẽ mỉm cười, thật sự tỏ ra xinh đẹp đứng ở bên cạnh cha cô, tạm thời làm nữ chủ nhân quý phái, dịu dàng mà mẹ cô…… từ sớm đã không biết đang hẹn hò cùng với người đàn ông nào. Đây chính là nhà của cô, cha mẹ vì lợi ích lẫn nhau mà đi đến kết hôn, tình cảm giữa bọn họ rất là lạnh nhạt, tương kính như tân, mỗi người đều tự có một cuộc sống riêng. Thân là con gái duy nhất của họ, cả hai đều rất thương yêu cô, nhưng mỗi người đều có đời sống cá nhân riêng rất là bận rộn, căn bản không có thời gian chăm sóc cho cô.   Mời các bạn đón đọc Âm Mưu Của Cô Ấy của tác giả Nguyên Viện.