Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cá Của Tôi Trải Rộng Toàn Tinh Tế

Giới Thiệu Đường Ẩn là thân vương (*) của huyết tộc, muốn uống máu của kẻ mạnh nhất, kiếp trước cậu vô tình bị lừa vào phong ấn rồi chìm vào giấc ngủ sâu. (*) Thân vương: Anh em chú bác với vua được phong tước vương. Khi Đường Ẩn chìm vào giấc ngủ dài đằng đẵng, mấy con cá tinh tế của cậu sôi trào —— (Từ “Cá” ở đây là theo đuổi người ta nhưng vì mục đích tư lợi, có thể hiểu là chân đạp nhiều thuyền.) Siêu sao nhân ngư vì cậu hát đi hát lại những bài ca đưa đám, sức mạnh to lớn chứa đựng trong bài hát đã khơi dậy những con sóng lớn và nhân ngư ở giữa tâm bão, nước mắt rơi xuống thành hạt châu. Cự long thời không hiếm khi xuất hiện trước mặt người đời lại hiện thân ngưng đọng lại thời gian vì cậu, tựa như phát điên tìm kiếm dấu vết linh hồn của cậu trong dòng sông dài của thời không. Mà người đàn ông được mệnh danh là thần hộ mệnh của nhân loại từ trong núi thây biển máu đi tới, quỳ xuống trước quan tài của cậu rồi khẽ đặt lên giữa trán cậu một nụ hôn run rẩy. Sau đó Đường Ẩn bị phong ấn hàng ngàn năm trùng sinh rồi. Vào ngày đầu tiên sau khi trùng sinh thì Đường Ẩn đã đói khát hơn hàng ngàn năm chỉ muốn được ăn uống, thế là đã giải cứu vị thần hộ mệnh sắp chết của nhân loại, không chăm sóc Lục Tước tỉ mỉ như kiếp trước mà há miệng cắn một cái. Cứ như vậy một đoạn thời gian. Lục Tước “yếu ớt” che dấu vết cắn, buồn bã nói: “Yuanna biết ca hát, Claykerrstie biết đánh nhau, không giống tôi, tôi chỉ biết thương tiếc ngài.” Đường Ẩn: “?” Lại qua một đoạn thời gian, Lục Tước suy sụp lắc vai Đường Ẩn: “Em nuôi bao nhiêu con cá?! Em nói đi!” Đường Ẩn: “Gì mà cá hay không cá? Bọn họ là thú vương, tinh linh vương, xx vương… Đều là bạn cũ của em thôi.” Lục Tước: “Hu hu thế nhưng bọn họ muốn đẩy anh ra khỏi hồ cá của em.” Một lòng chỉ muốn ăn uống nhưng vạn nhân mê mà không biết thụ vs Vì tranh đoạt vợ sủng ái mà cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn trà xanh công. Chú thích: Vạn nhân mê, xinh đẹp vạn người mê, không thích thể loại này xách dép chạy mau. Trước và sau khi trùng sinh tất cả mọi người đều thích thụ nhưng thụ không biết. 1v1, cp Lục Tước. Truyện cả một năm không viết được, thành thật xin lỗi độc giả đã đợi trước, mạn phép mang đi. Một câu giới thiệu tóm tắt: Tôi chỉ muốn ăn uống. Dàn ý: Kiên cường trong ngăn trở, tiến lên trong nghịch cảnh, bản thân mạnh lên chiến thắng nguy cơ. *** "Lạch cạch." Có một tiếng vang lanh lảnh từ căn phòng yên tĩnh truyền đến, chỉ thấy một bàn tay gầy guộc và xanh xao đang đẩy tấm ván quan tài ra, bàn tay đó dường như hiếm khi nhìn thấy ánh mặt trời, lạnh đến mức nó không giống màu da mà một người sống phải có, dòng máu xanh biếc tượng trưng cho thân phận của quý tộc uốn lượn chảy trong các mạch máu. Mái tóc đen dài tựa như lụa tuôn ra từ trong quan tài, người nằm trong quan tài vặn vẹo đứng dậy trong tư thế mà con người không thể làm được, tóc xõa ra như nước, lộ ra một làn da gần như hoàn hảo, cậu từ từ nhắm mắt lại, tấm vải trắng tinh khiết rườm rà và tinh xảo quấn lấy cơ thể cậu, tư thế cứng đờ bất động của cậu để lộ dấu vết mục nát xói mòn từ trong ra ngoài. Hoa hồng trong bình dính đầy những đốm nấm mốc li ti, con nhện bị treo lơ lửng trong không khí bụi bặm dọc theo sợi chỉ nhện trắng, Đường Ẩn đột nhiên mở mắt ra, lộ ra đôi mắt đỏ như máu. Nó không giống như đôi mắt của một người sống, trống rỗng, lộng lẫy và điên cuồng, giống như rượu vang đỏ đã được niêm phong cả trăm năm, toát ra hương thơm êm dịu và quyến rũ, một sự tĩnh lặng tuyệt vời tràn ngập sự điên loạn tột cùng. Thật sự Đường Ẩn muốn phát điên rồi. Cậu không biết mình đã bị phong ấn bao lâu, chỉ biết rằng linh hồn của cậu đã bị nhốt trong một thân thể không thể động đậy, chịu đựng sự dày vò của cô đơn và đói khát mỗi ngày, chính là bóng tối kéo dài mới khiến cho người ta tuyệt vọng, dường như nó sẽ mãi mãi không bao giờ kết thúc. Đường Ẩn là thân vương của huyết tộc, thế hệ thứ ba của ma cà rồng, mang trong mình dòng máu cao quý, khuôn mặt hoàn mỹ và năng lực mạnh mẽ, trong cuộc đời Đường Ẩn hầu như chưa từng chịu bất cứ ngăn trở nào nhưng cuộc đời suôn sẻ này của cậu đã kết thúc trong việc theo đuổi ba người mà cậu không nên dính líu đến. Nguyên soái liên bang Lục Tước, cự long Cleckelste, hoàng tử nhân ngư Yuanna an Anhial. Cậu muốn nếm thử máu của ba người này, gióng trống khua chiêng theo đuổi ba người họ trong nhiều năm, cuối cùng cậu tổ chức một bữa tiệc khiêu vũ lớn trong lâu đài và mời ba người đàn ông này, đầu tiên cậu mời hoàng tử nhân ngư Yuanna đến phòng của mình để thưởng thức âm nhạc, sau khi bị từ chối cậu mời cự long Cleckelste đến phòng của cậu đánh giá đổ cổ, sau khi bị từ chối một lần nữa cậu mời nguyên soái Lục Tước vào phòng của mình để tâm sự về cơ giáp, sau khi bị cả ba người từ chối, Đường Ẩn vốn đã quen, trong men say trở về nhà một mình. Ngày hôm đó cậu chẳng biết tại sao trời đặc biệt u ám, lúc sắp thiếp đi thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa từ ngoài cửa truyền đến. Đường Ẩn hỏi là ai, bên kia cửa liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Không phải mời tôi đến sao?" Đường Ẩn vô thức mở cửa ra, liền thấy đối phương đeo mặt nạ trắng được phân phát cho bữa tiệc hóa trang, còn chưa kịp phân biệt thân phận của đối phương thì Đường Ẩn đã bị phong ấn. Rất ít người có thể phong ấn một thân vương huyết tộc nhưng thật tình cờ, ba người mà Đường Ẩn mời lại tình cờ có thể phong ấn cậu, Đường Ẩn thậm chí còn không biết người kia dùng phương pháp gì để phong ấn linh hồn của cậu cũng không biết tâm lý của người kia là gì. Chẳng lẽ vì sự theo đuổi của cậu quá phiền phức nên cuối cùng lại chọn cách phong ấn này để tránh rắc rối sau này? Nhưng không ai dứt khoát từ chối sự theo đuổi của cậu, có đôi khi phản ứng của bọn họ thậm chí còn khiến Đường Ẩn ôm lấy chờ mong. Mà đã phong ấn cậu thì tại sao lại thả cậu ra? Trong khoảng thời gian cậu bị phong ấn, Đường Ẩn nghiêm túc suy ngẫm về những gì mình đã làm, cậu thề nếu người kia mở phong ấn ra, cậu sẽ thành thật xin lỗi người đó và bồi thường cho đối phương những tổn thất tinh thần mà bị cậu theo đuổi trong nhiều năm nay. Sau khi bị phong ấn một khoảng thời gian, Đường Ẩn nghĩ nếu người đó mở phong ấn, lúc này cậu sẽ tự giác tránh xa người kia, nước giếng không phạm nước sông. ...! Rất lâu sau khi bị phong ấn, Đường Ẩn nghĩ, nếu người đó thật sự mở phong ấn, cậu sẽ giết anh ta. Mà tới một ngày thật sự được giải phong ấn, mặt thân vương bấy lâu nay không hề có cảm xúc đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ, cười cho đến khi da thịt như muốn nứt ra, toát ra mùi son phấn máu tươi —— Cậu muốn làm cho cuộc sống của tên đó tồi tệ hơn cái chết. Trong bóng tối yên tĩnh, Đường Ẩn chậm rãi cất đi nụ cười, cậu chuyển động cổ một chút, thân thể này không hề cứng ngắc như cậu nghĩ, giống như trước khi bị phong ấn, tỉnh lại từ một giấc ngủ say bình thường. Nơi cậu đang ở không phải là cái lồng giam xa lạ mà cậu tưởng tượng, mà là lâu đài cổ kính của chính cậu, với những tấm rèm dày che khuất ánh sáng ban ngày, hơi lạnh thấm vào tường và ánh sáng mờ ảo đan vào một tấm lưới vô hình. Những con nhện với tứ chi thon dài bò ngang qua tòa lâu đài lộng lẫy và tối tăm này, chúng chính là "đôi mắt" của Đường Ẩn, Đường Ẩn "nhìn thấy" lâu đài cổ y như trong trí nhớ của cậu, hàng trăm huyết bộc nín thở thi hành nhiệm vụ, quản gia mặc lễ phục bước đi như một bóng ma, đế giày dẫm lên trên thảm đỏ không phát ra tiếng động. Cảnh tượng trật tự như vậy tuyệt đối không thể xảy ra sau khi một thân vương bị phong ấn trong một thời gian dài. Đường Ẩn cảm thấy có chút kỳ quái, lúc này quản gia bước tới trước cửa phòng và gõ cửa ba cái: "Thưa ngài, lịch trình của ngài ngày hôm nay là đến thăm hội nghị và triển lãm gia súc với ngài Cleckelste, buổi chiều 7:10 đưa điện hạ Yuanna đến quốc gia Thủy Chi..." Lịch trình mà quản gia nhắc tới không thể giải thích được rất quen thuộc, thời gian dài bị phong ấn khiến ký ức của Đường Ẩn khá mơ hồ. Một con nhện đen treo lơ lửng trong nhà bếp với một sợi dây bạc, chỉ thấy một huyết bộc đang cõng một nhân loại tới trước mặt đầu bếp. "Trời ơi, tại sao cậu lại mang con người ốm yếu có vẻ bị bệnh này vào bếp sau?!" Huyết bộc phụ trách việc bếp núc cau mày, nhân loại bị chỉ kia sắc mặt tái nhợt, môi tái xanh, quấn băng gạc trên người, trông như thể hắn sẽ chết bất cứ lúc nào. "Chẳng phải gần đây ngài ấy không thèm ăn sao? Máu của nhân loại này nghe nói rất ngon, tôi đến đây để dâng cho ngài ấy..." Con ngươi của Đường Ẩn đột nhiên co rút lại, cậu không thể tin nhìn người đàn ông đang thoi thóp kia, cho dù trí nhớ của cậu có hơi mơ hồ trong thời gian dài bị phong ấn, nhưng cậu sẽ không bao giờ quên được người này —— Liên bang Lục Tước, một nhân loại tồn tại đặc biệt có thể so sánh với thần. Trung bình loài người là một chủng tộc tầm thường, đặt trong vũ trụ thì khá tương đối yếu thế, một số ít người có khả năng thức tỉnh được gọi là người thức tỉnh, loài người là chủng tộc kỳ lạ nhất trong vũ trụ, chính chủng tộc tầm thường này luôn tạo ra một số ít những cá thể tuyệt vời ở mỗi thời đại, và một cá thể duy nhất dẫn dắt toàn bộ chủng tộc vươn lên mà Lục Tước chính là người được chọn trong thời đại tinh tế này. Hắn là sự tồn tại duy nhất đã thức tỉnh sức mạnh của mình và vượt qua giới hạn của con người, hắn là thần hộ mệnh của loài người và là cái gai trong mắt của kẻ thù, sự tích của hắn được lưu truyền rộng rãi trong vũ trụ, hắn là một huyền thoại sống. Lục Tước công thành danh toại là người tình trong mộng của vô số nhân loại, nếu là lần đầu tiên nhìn thấy Lục Tước, khó có thể tưởng tượng được một người đàn ông như vậy lại có xuất thân quân nhân. Luôn khoác lên người mình một bộ âu phục cổ điển và không bao giờ quên đeo găng tay trắng, keo kiệt đến mức không để lộ dù chỉ một tấc da thịt, thậm chí còn dùng nước hoa để che đi hơi thở của mình, ngăn ngừa những huyết tộc mất bình tĩnh khi ngửi được mùi máu. Nhưng những huyết tộc đã từng ngửi thấy mùi máu của Lục Tước sẽ không bị thứ này quấy nhiễu, chẳng hạn như Đường Ẩn, mỗi khi nhìn thấy Lục Tước, cậu lại bất giác nhớ tới mùi hương quyến rũ đó, loại mong muốn khiến người ta phải cào xé trái tim nhưng chính là điểm đến để dừng lại khát vọng là nét độc đáo của Lục Tước. Mỗi khi Lục Tước chạm vào cà vạt, cài khuy măng sét...!Thậm chí chỉ là đơn thuần ngồi xuống, khi bên đùi lộ rõ vòng đai đeo chân (*), Đường Ẩn muốn xé quần áo của đối phương ra mà tàn bạo ăn. Bởi vì Đường Ẩn luôn nhớ tới lần đầu tiên gặp nhau của mình với Lục Tước, đó có lẽ là lúc Lục Tước chật vật nhất, gặp phải kẻ phản bội, lưu lạc tới mức bị xem như đồ ăn, ngay cả quần áo che thân cũng mỏng và hư hỏng, chúng không thể che giấu được mùi thơm quyến rũ chết người kia chút nào —— Giống như giờ phút này. Đường Ẩn kinh ngạc nhìn người đàn ông yếu ớt ở phòng bếp phía sau, mái tóc vàng chói lóa dính đầy vết máu, con ngươi màu xanh thẳm tan rã, trên người hầu như không còn một chỗ da lành lặn, làn da trần đầy dấu vết bị tra tấn từ cuộc thẩm vấn, trạng thái có thể nói là thê thảm. Đây là sự tra tấn đủ khiến người ta đau đến không muốn sống, tất cả đều rơi lên người Lục Tước nhưng cậu không thấy Lục Tước không lóc xấu xí, khuôn mặt của hắn căng thẳng, hàm răng nghiến chặt, đôi môi trắng bệch đôi khi không tự chủ được mà run rẩy kịch liệt, trừ cái đó ra thì Lục Tước không hề lộ ra một chút đau đớn nào. Cho dù lớp vỏ chật vật có bị phá vỡ cũng không thể che đậy được sự bình tĩnh đến tột cùng trong xương của hắn, xem ra dù có đập đầu gối cũng không thể khiến hắn thực sự cúi đầu, có vẻ như ngay cả khi hắn rơi trong bùn, mái tóc vàng của hắn vẫn tỏa ra một ánh sáng nóng bỏng như ánh mặt trời. Đây là bài thánh ca của lòng dũng cảm, sức mạnh không khuất phục và sự kiêu ngạo của con người, nhưng khi loại tồn tại này gặp phải sự sỉ nhục và lăng nhục, nó lại càng toát ra vẻ rực rỡ bắt mắt hơn trước. Đường Ẩn thở gấp, huyết tộc cũng không cần thở, nhưng khi nhìn thấy máu của Lục Tước rỉ ra từ băng gạc, trong đầu cậu dường như có từng lớp hoa hồng nở rộ, tỏa ra một mùi hương ngọt ngào và quyến rũ. Cậu đang mơ sao? Tại sao lại nhìn thấy cảnh tượng từ nhiều năm trước? Chẳng lẽ cậu đã gặp phải một lần quay ngược thời gian hiếm hoi? Vô số suy nghĩ tràn ngập trong đầu nhưng đang suy nghĩ nửa chừng lại bị cái mùi ngọt ngào kia làm gián đoạn tưởng tượng. Trong cơn tuyệt vọng bị phong ấn dài đẵng, Đường Ẩn không thể nhớ mình đã bao lâu không nếm mùi máu, mỗi khi cực kỳ đói và muốn ăn, cậu không thể không nghĩ đến tư vị của Lục Tước. Chắc là ngon lắm. Mà bây giờ hương vị thơm ngon khó tìm trên đời này đang ở ngay trước mắt cậu. Sự tự chủ từng bị tra tấn đến sụp đổ bởi phong ấn đã biến thành bột trong chốc lát, Đường Ẩn còn chưa kịp mặc áo khoác và mang giày thì cậu đóng sầm cửa lại, đi chân trần xuống cầu thang lạnh lẽo, cậu bước rất nhanh, nhanh đến mức như muốn chạy xuống cầu thang xoắn ốc, mái tóc đen dài đung đưa như dòng nước chảy sau lưng cậu. Khứu giác mạnh mẽ cho phép cậu ngửi thấy một mùi thơm rất nhẹ bay lơ lửng trong không khí, con ngươi màu máu của Đường Ẩn trong nháy mắt co rút lại, giữa con ngươi xuất hiện một đường kẻ màu vàng. Thơm quá. Bóng dáng Đường Ẩn lóe lên, hầu như trong nháy mắt, cậu đã xuất hiện từ không khí tới sau nhà bếp có mùi máu tươi nồng nặc nhất. Nhìn thấy thân vương đột nhiên xuất hiện, tất cả huyết bộc ở sau phòng bếp đều quỳ xuống trên mặt đất, toàn bộ đều lặng ngắt như tờ, Lục Tước cố hết sức ngước mắt lên, đầu tiên nhìn thấy một đôi bàn chân tái nhợt giống như một tác phẩm được hoàn thiện một cách cẩn thận bởi một nghệ nhân điêu khắc bằng thạch cao. Ánh mắt hướng lên thì thấy bắp chân mảnh khảnh yếu ớt, người này dường như rất ít khi đi lại, đơn giản nhẹ nhàng lại biến ảo khôn lường, khi đi lại không mảy may phát ra tiếng động. Bộ đồ ngủ tinh xảo và rườm rà bao trùm lấy thân thể xinh đẹp này, Lục Tước nhìn thấy một đôi tay tinh xảo vươn về phía mình, lạnh lẽo mà mềm mại, rất dịu dàng ôm lấy khuôn mặt hắn, trong một khoảnh khắc Lục Tước nghĩ mình đã gặp một thiên thần đến cứu vớt hắn —— Thiên thần hôn hắn dịu dàng, lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn với hắn. Khoảnh khắc răng nanh đâm vào cổ, huyết tộc và nhân loại đồng thời mở to mắt. Kiếp trước, Đường Ẩn chưa từng cắn qua Lục Tước. Lúc đó Đường Ẩn còn chưa đói đến mất kiểm soát, Đường Ẩn có chút bệnh thích sạch sẽ và bắt bẻ đối với đồ ăn, bộ dáng của Lục Tước quả thực rất thê thảm. Khi cậu chăm sóc vết thương cho Lục Tước gần như tốt lên thì Lục Tước đã thỉnh cầu Đường Ẩn rời đi, Đường Ẩn không muốn làm một điều nhục nhã như bị giam cầm, cuối cùng lựa chọn thả Lục Tước rời đi, sau đó Lục Tước mạnh đến mức trở thành tồn tại mà một thân vương huyết tộc có thể tùy ý cưỡng bức, cho đến khi bị phong ấn, Đường Ẩn vẫn chưa chạm vào Lục Tước. Dòng máu quyến rũ ngọt ngào kích nổ vị giác ngay lúc ở cửa vào, vỏ não và linh hồn của Đường Ẩn dường như đang run rẩy, dường như cậu nhìn thấy những bông hồng đỏ tươi nở rộ khắp cơ thể, chúng là những bông hoa của quỷ dữ có thể thu hút linh hồn con người, kết ra trái cấm ngọt ngào đến đáng sợ, lá cây phủ đầy chất độc phản chiếu ánh sáng chói lọi. Mọi tế bào trong cơ thể đều phát ra cảm giác sảng khoái và ngay cả cơn giận dữ vừa mới được giải phóng cũng đã phai nhạt, chỉ còn lại niềm khao khát vô tận. Lúc này sức mạnh của Luc Tước vẫn chưa được thức tỉnh hoàn toàn, nhưng năng lượng chứa trong máu của hắn lại gây sốc cho người khác, Đường Ẩn gần như tham lam ăn, chẳng biết lúc nào móng tay đã chuyển sang màu đen, bám chặt vào da thịt của Lục Tước, cậu có thể cảm nhận được cơ thể Lục Tước run lên, con mồi bị hút máu sẽ có khoái cảm cực kỳ mãnh liệt, có thể làm tê liệt cơ thể nguyên bản đau đớn, nhiều con mồi lúc mất nhiều máu mà chết thậm chí còn cười. Không thể ăn được nữa. Lục Tước sẽ chết. Đường Ẩn không chắc liệu Lục Tước có phải là người đã phong ấn cậu hay không, cậu không muốn giết Lục Tước khi chưa chắc chắn. Khi cậu khó khăn thu hồi răng nanh của mình, lúc muốn buông tay ra, một cảnh bất ngờ xảy ra khiến Đường Ẩn không ngờ tới —— Lục Tước sắp chết dùng sức ôm lấy cậu. Cứ như là sự cứu rỗi duy nhất. _______________________ (*) 滑夹腿环: Vòng đai đeo trên đùi Mời các bạn mượn đọc sách Cá Của Tôi Trải Rộng Toàn Tinh Tế của tác giả Điềm Họa Phảng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bóng Tối Ngăn Trở (Hắc Sắc Cấm Đoạn) Hệ Liệt
Bóng Tối Ngăn Trở《黑色禁断系列》 tác giả: Triệt Dạ Lưu Hương (彻夜流香) thể loại: hiện đại đam mỹ, hắc bang x hình cảnh, 3 cps, 1vs1 tình trạng: hoàn thành 5 bộ + phiên ngoại, bộ 6 đang dự án | ngày xuất bản | Rừng Mưa — 2007/12/06 Biển Dục — 2009/05/05 Cát Cuồng — 2009/09/10 Đô Thị Thú — 2012/01/17 Thành Phố Truy Tìm — 2012/05/29 Thành Phố Săn Đuổi — 2013/06/05 | dịch | Hy Hy *** [BÓNG TỐI NGĂN TRỞ HỆ LIỆT] DỤC HẢI Vì sự kiện viên kim cương bốn mươi triệu. Nhân viên của interpon là Diệp Vũ Chân lại bị tên trùm hắc bang châu âu Andrew bắt lại. Hình như kẻ thù của chúa không phải là Satan mà chính là Andrew. Hắn muốn Diệp Vũ Chân thần phục dưới chân mình và phục tùng theo dục vọng của hắn. Trận lần này nhất định đối chọi rất gay gắt. Sa đọa. Cả người cơ hồ bị lạc phương hướng. Cuối cùng thì, rốt cuộc ai thắng ai thua… Close your eyes for your eyes will only tell the truth… Hãy nhắm lại đôi mắt của em, bởi vì ánh mắt em chỉ biết nói lên sự thật. *** [BÓNG TỐI NGĂN TRỞ HỆ LIỆT] ĐÔ THỊ THÚ Điều đáng sợ nhất chính là bí mật bị phơi bày trước công chúng. Không chỉ thế còn giết chết sự kiêu hãnh cuối cùng của Diệp Vũ Chân, đồng thời đem lòng tin cuối cùng của Andrew xé nát. Anh mang theo vết thương trên mình và không muốn nghe bất kì lời giải thích nào. Anh càng không muốn đối mặt với hiện thực nhưng lại chẳng chống đỡ được bản thân mình. Sự chi phối độc đoán của gã, sự chiếm hữu ngang ngược của gã, cố chấp và kiên trì nhường vậy, lẽ nào chỉ là do mê đắm nhất thời? Mà kẻ một tay dựng lên mọi chuyện, lại đang rình rập trong góc tối… Trận chiến không khoan nhượng đã được định trước rồi, khát khao tình mê cũng đã được định trước rồi, trong tòa đô thị London mờ sương, cuộc đuổi bắt giữa Diệp Vũ Chân và Andrew, lần thứ hai bắt đầu ―― Tội ác, trầm luân, mê hoặc… Tột cùng là ai? *** [Bóng Tối Ngăn Trở Hệ Liệt] Thành Phố Truy Tìm   Từ một đống đổ nát nhất định sẽ xây dựng được một tòa thành mới. Bóng đêm cũng sẽ dần xa. Anh không bao giờ muốn thừa nhận rằng gã đã hoàn toàn hòa nhập vào cuộc đời của anh. Những nguyên tắc của anh đều bị Andrew phá vỡ. Anh quyết không chấp nhận rằng trái tim mình đã rung động. Quan hệ đổ bể, tựa như mối nguy hiểm đang chực chờ lộn ụp. Suy cho cùng thì, là ai chìm đắm? Là ai trầm mê? Ván bài đối đầu này đã không còn đường rút rồi… *** [BÓNG TỐI NGĂN TRỞ HỆ LIỆT] THÀNH PHỐ SĂN ĐUỔI Năm năm yêu, năm năm vướng mắc, nhưng giữa Diệp Vũ Chân và Andrew chỉ là giao dịch. Thế nhưng giao dịch ngày từ đầu đã là nửa không nửa có. Tiếc rằng thân phận Interpon bị hủy, anh buộc phải lựa chọn con đường triệt phá vũ khí trị giá bốn mươi triệu Euro. Anh quyết không khuất phục tên mafia Bắc Âu này, mà dùng mọi cách dụ dỗ Andrew từ từ đến gần. Nhưng kẻ đi săn đồng thời cũng đang bị chính con mồi của mình rình rập. Đóa hoa trên núi cao bị sa đọa kia, nhất định sẽ nở rộ dưới âu yếm đòi yêu của ác quỷ… *** Nắng ban ngày trên sa mạc Sahara chói chang đến nỗi mắt người nhức nhối. Trong quầng sáng gay gắt ấy, con mắt dưới hàng lông mày rậm của Andrew xoáy chòng chọc vào anh không khác gì một con sói đói nhìn từ trên cao, mang theo sự châm biếm dành cho một kẻ yếu thế, mỉa mai tận cùng. Ánh mắt ấy khiến Diệp Vũ Chân không sao giữ bình tĩnh nổi. Chúa mới biết anh hận kẻ này tới nhường nào. “Muốn cứu Tăng Vũ Sâm và Hứa An Lâm không?!” Gã trưng ra một nụ cười tàn ác, “Được thôi, Vũ Chân… Lấy mình để trao đổi đi!” Anh oán hận nhìn gã suốt hồi lâu mới hiểu, gã lưu manh này đang nói thật. “Được!” Sau bấy lâu im lặng, sau cùng anh đáp, khản đặc. Câu trả lời thẳng thừng của anh thực tình làm cặp lông mày rậm của gã nhíu tít, gã gãi gãi vùng giữa hai đầu lông mày hồi chốc mới bảo, “Ô kầy, vậy cảnh sát Diệp, cởi quần áo đi!” Bàn tay cầm súng của anh run lên, Andrew bèn lanh lẹ tránh khỏi tầm nòng một cách cẩn thận, cái miệng gã nhếch lên đắc ý, “Cảnh sát Diệp, ta là dân buôn, bọn dân buôn luôn luôn chú trọng sự hồi báo, hãy mau mau hồi báo ta đi. Và nữa, ngươi đồng ý giao dịch với ta rồi… Thế xin buông súng hộ được không?” Anh thật sự, thật sự muốn giết chết gã này. Cõi lòng anh hò hét ngàn lần, vạn lần, giết gã, nhanh giết gã! Giết gã rồi sẽ không ai biết, anh – một cảnh sát cấp cao, tổ trưởng của phân bộ Interpol Anh quốc, xuất thân danh giá, từ bé đến lớn sống trong ánh mắt ngưỡng mộ của người đời – lại bị người ta lợi dụng say rượu mà giở trò bỉ ổi. Đã thế, ấy lại còn là một gã côn đồ, một gã lưu manh, một gã trùm sò mafia, lại còn là đối tượng tội phạm anh truy bắt. Giết gã, sẽ không bị ai biết. Nhưng…   Mời các bạn đón đọc Bóng Tối Ngăn Trở Hệ Liệt của tác giả Triệt Dạ Lưu Hương.
Khuy Nương
Thể loại: Hiện đại, thần bí quỷ quái, phúc hắc công Editor: Lưu Thủy Cô gái kia biểu tình khó hiểu, hoàn toàn không biết đang nói gì.   “Chính là… chuyện mà mọi người dạo này hay đồn…” Nói đến đây, cô gái hạ giọng hơn nữa, giả thần giả quỷ quay đầu nhìn bốn phía, mới kể tiếp: “Là một nữ quỷ thích rình rập người khác, nếu bị ả nhìn trúng, sẽ rất kinh khủng.”   “Kinh, kinh khủng thế nào?” Rõ ràng sợ hãi, nhưng vẫn nhịn không được lên tiếng hỏi.   “Bị nữ quỷ kia nhìn trúng, ả sẽ bám theo cậu, cho dù đi đến đâu, ả cũng sẽ trốn một góc bí mật nào đó lén nhìn cậu…” *** Văn án “Này này! Cậu biết người phụ nữ nhìn lén là ai không?”  “Người phụ nữ nhìn lén ? Là cái gì thế?” “Chính là… gần đây mọi người hay đồn đãi…” Nói đến đây, cô gái khơi gợi ra câu chuyện kia lập tức hạ thấp giọng xuống, giả vờ thần bí nhìn khắp nơi một vòng sau đó mới nói rằng: “Là một ma nữ chuyên đi nhìn lén người khác đó, nếu là bị cô ta nhìn chằm chằm, sẽ rất kinh khủng.” “Kinh, kinh khủng thế nào?” Trong giọng nói có chút sợ hãi, một cô gái không nhịn được hỏi. “Bị ma nữ kia nhìn thì cô ta sẽ luôn luôn đi theo cậu, cho dù là ở đâu, cô ta cũng đều ở một nơi bí mật nhìn trộm cậu…” *** “Này này! Cậu biết Khuy nương không?”  Buổi tối vắng vẻ trên phần đường dành cho người đi bộ, hai nữ sinh vừa tan lớp học thêm, khoác tay nhau đi về, một trong hai cô gái, đột nhiên mở miệng hỏi.  “Khuy nương? Là gì vậy?”  Trước khi đọc hãy chắc chắn quanh bạn không có chỗ nào để cô ta trốn vào và nhìn bạn chằm chằm! Cô gái kia biểu tình khó hiểu, hoàn toàn không biết đang nói gì.  “Chính là… chuyện mà mọi người dạo này hay đồn…” Nói đến đây, cô gái hạ giọng hơn nữa, giả thần giả quỷ quay đầu nhìn bốn phía, mới kể tiếp: “Là một nữ quỷ thích rình rập người khác, nếu bị ả nhìn trúng, sẽ rất kinh khủng.”  “Kinh, kinh khủng thế nào?” Rõ ràng sợ hãi, nhưng vẫn nhịn không được lên tiếng hỏi.  “Bị nữ quỷ kia nhìn trúng, ả sẽ bám theo cậu, cho dù đi đến đâu, ả cũng sẽ trốn một góc bí mật nào đó lén nhìn cậu…”  “A a ── đừng nói nữa! Ban đêm sao lại nhắc đến mấy chuyện sởn tóc gáy như vây chứ, còn không mau về nhà!” Cô gái kia, cuối cùng đã bị dọa vội mở miệng ngăn chặn việc tiếp tục chủ đề, kéo cô gái đang hả hê chê cười bạn nhát gan, đi nhanh về phía nhà mình. Rất sợ sau lưng mình sẽ đột nhiên xuất hiện thứ kỳ quái gì đó.  Sở Nhạc vừa xuống xe, trùng hợp đi sau lưng hai cô gái đang thảo luận đề tài này, mà những gì họ đang xì xầm to nhỏ cũng lọt vào tai, trong lòng không khỏi cười thầm, cảm thấy chuyện các nàng soạn ra cũng quá mức phi lý rồi? Thế giới này lấy đâu ra nhiều ma thế?  Mời các bạn đón đọc Khuy Nương của tác giả Tây Lăng Minh.
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa
Độ dài: 61 chương chính văn + 2 phiên ngoại Chuyển ngữ: Chang Một ông chú chuyên viết truyện ma, gặp một thanh niên tự nói mình là quỷ... Lời tác giả: Không phải truyện thần bí, cũng không phải truyện kinh dị...Mặc dù mở đầu lại chút có chút không khiến người đọc hướng suy nghĩ về thể loại truyện như vậy. Cảm ơn @ 二喜砸果叽 vì ảnh bìa." *** [Review] Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa (我就是来借个火) – Vu Triết (巫哲) FEB 7, 2021 ~ ROSE Đây là bộ thứ hai mà mình đọc của Vu Triết sau Tát Dã, và phải nói là ấn tượng vẫn rất tốt. Lời miêu tả đúng nhất về ấn tượng đầu và cảm nghĩ của mình đối với Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa là mở đầu truyện rất nhẹ nhàng, không gợi lên một chút kỳ vọng gì ở người đọc, thế nhưng càng đọc lại càng cảm thấy truyện ẩn giấu nhiều chân tướng và sâu sắc một cách bất ngờ. Vu Triết viết cuốn này rất tài ở chỗ có thể dẫn dắt người đọc đi từ một cái mở đầu hết sức dớ dẩm – Lâm Thành Bộ bảo mình là quỷ đến đeo bám theo Nguyên Ngọ – đến với quá khứ đen tối và rối loạn tâm lý hậu chấn thương của Nguyên Ngọ. Phần lớn của truyện là quá trình Nguyên Ngọ vượt qua con quỷ quá khứ của mình, với sự chăm sóc và yêu thương vô điều kiện của Lâm Thành Bộ dành cho y. Điều mình thích nhất có hai thứ, đầu tiên là tiết tấu, thứ hai là cách Vu Triết khắc hoạ và phát triển tâm lý nhân vật. Đá qua một chút về Tát Dã, mình cảm thấy Tát Dã đã gần hoàn hảo lắm rồi nếu không vì duy nhất một điều – đó là quá trình chữa trị cho Cố Miểu có vẻ hơi chóng. Bởi vậy khi qua cuốn này, cũng có một nhân vật mang bệnh tâm lý, mình đã không chắc chắn liệu Vu Triết có xử lý tốt không, và mình không bị thất vọng. Có lẽ là bởi lần này bệnh tâm lý của Nguyên Ngọ là nền tảng để xây dựng truyện nên Vu Triết có thể đầu tư và làm việc với nó một cách trọn vẹn hơn rất nhiều. Tâm lý của cả Nguyên Ngọ lẫn Lâm Thành Bộ đều diễn ra hết sức hợp lý, nó không bị quá mức nặng nề và tuyệt vọng, song nó cũng nghiêm trọng vừa đủ để không bị thái quá. Nó không bị chóng vánh, song cũng không hề rề rà gây nhàm chán cho độc giả. Quá trình hay nhất với mình là Nguyên Ngọ nảy sinh và đối diện với tình cảm y dành cho Lâm Thành Bộ. Nguyên Ngọ sống thiếu thốn tình thương từ nhỏ, bản thân y cũng chưa từng có tình cảm quá đặc biệt với ai, bởi vậy khi đối mặt với một Lâm Thành Bộ quá đỗi quan tâm, bám dính, chân thành, kiên trì đến ngốc nghếch như vậy, y lúng túng, y lạ lẫm, y khó hiểu. Mới đầu có lẽ đó chỉ là sự biết ơn, một con người đã quen xa cách với người khác như Nguyên Ngọ đâu thể ngay lập tức rung động. Chúng ta không thể thật sự nói rõ chính xác từ khi nào “yêu” bước vào, có lẽ thậm chí cả Vu Triết cũng chẳng biết. Mình cảm thấy trong một tác phẩm, tác giả tạo ra nhân vật, lựa chọn con đường cho nhân vật, thế nhưng một tác phẩm muốn hay thì nhân vật phải là người dẫn dắt tác giả trên con đường ấy. Giống như thế, Vu Triết không làm chủ nhân vật, mà nhân vật mới là người làm chủ Vu Triết, Vu Triết chỉ đơn thuần truyền tải tiếng nói giúp họ tới chúng ta thôi. Và Vu Triết làm rất tốt, thế nên những diễn biến tâm lý của nhân vật – nỗi lo âu thường trực của Lâm Thành Bộ, những cố gắng và áy náy của Nguyên Ngọ, niềm hạnh phúc chấp chới trước tương lai mờ mịt, và cuối cùng là sự đáp lại bất tri bất giác của Nguyên Ngọ – tất đều cực kỳ tự nhiên, tinh tế, và thực tế. Thậm chí đến tận khi hai người đã yêu nhau rồi và được gia đình chấp thuận rồi, có những chi tiết nhỏ về mối quan hệ này, tỉ như Nguyên Ngọ không muốn ăn Tết ở nhà Lâm Thành Bộ vì không khí quá ồn ã ngột ngạt với y, khiến cho mình cảm thán, ồ, đúng thật nè. Có lẽ có một vài yếu tố trong truyện sẽ cảm giác hơi bị bỏ ngỏ với một vài độc giả, giả dụ như Giang Thừa Vũ và Thường Ngữ, hay là nói thêm về Nguyên Thân và gia đình của Nguyên Ngọ chẳng hạn. Cá nhân mình thì thấy thêm vào cũng không sao mà không có cũng chẳng vấn đề, đủ để đặt nền móng cho câu chuyện chính là được rồi. Mình đọc bản dịch của bạn Chang trên Wattpad, và mình cũng muốn cảm ơn Chang rất nhiều vì một bản dịch siêu mượt, siêu tự nhiên, và rất hài hước nữa luôn ???????? Truyện không dài và cũng không quá nhiều thăng trầm drama nếu đó là thứ bạn tìm, còn nếu như bạn đang tìm một câu chuyện ngắn, nhẹ nhàng, chân thực, mà vẫn đủ sâu lắng thì đây là một lựa chọn không tồi nha ???????? *** "Cô trầm mình xuống, nước dần dần vây lấy thắt lưng rồi đến ngực, tới bả vai, cái lạnh thấm dần vào thân thể, sau sự đau nhói là mê man. Lòng sông dưới chân gồ ghề với đám rong bèo rậm rạp dài đến tận thắt lưng, cách một lớp vải quần vừa dày vừa nặng cũng có thể cảm nhận được sự dày đặc và dẻo dai của chúng, cô cảm thấy mỗi cái nhấc chân động tay đều dần dần trở nên nặng nề. Nước tràn vào khoang miệng, vào khoang mũi, lỗ tai, không mảy may thương xót nhanh chóng mang theo sự tuyệt vọng và lạnh lùng ăn mòn nốt hơi thở cuối cùng... Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô bắt đầu ra sức giãy dụa, ngửa đầu, liều mạng muốn lui về phía sau, hoặc trồi lên trên... Nhưng cô đã bị giam chặt xuống đáy sông, không thể cử động được thêm chút nào, cánh tay mỗi lần quơ loạn đều giống như chém bừa vào một miếng thạch khổng lồ, chân lại không cách nào thoát ra được, cái đám màu xanh này vốn dĩ chỉ cần bứt nhẹ một nắm cũng có thể đứt mà giờ biến thành dây thừng cực kì bền chắc... Cho dù ngửa đầu lên sẽ thấy được mặt nước lấp lánh cách bản thân chỉ ba tấc nhưng phổi của cô đã không thể hít được thêm dù chỉ nửa hớp không khí. Giống như bị trồng ở dưới lòng sông cùng với đám rong bèo, chầm chậm đu đưa giữa làn nước..." Bên ngoài cửa sổ vô cùng im ắng, thỉnh thoảng có âm thanh của cá quẫy lên trên mặt nước, vây cá mang theo tiếng nước nhu thuận cùng ánh nắng chói chang của mặt trời ban trưa làm cho con người ta mệt mỏi rã rời.... Nguyên Ngọ dựa vào tấm đệm phía sau châm một điếu thuốc, lưu lại phần tiểu thuyết mới viết được một nửa rồi đóng máy tính lại. Loại cảm giác nhàn hạ như ông lão tám mươi tuổi ngồi bên cửa sổ cùng với chú chó mười tám tuổi úp sấp bên chân giữa một đống bộn bề chưa xong nhưng cứ tự an ủi mình "thế thì có làm sao đâu" hết lần này đến lần khác khiến y cảm thấy thoải mái. Điếu thuốc còn chưa hút xong, tiếng bước chân bình bịch từ bên ngoài truyền vào mang theo sự hớn hở, sức chân rất khỏe, làm cho boong thuyền dưới chân y hơi lay động. Nguyên Ngọ nhắm mắt thở dài, nắm chặt điếu thuốc đang hút dở rồi dụi tắt. Khi tiếng bước chân chỉ còn cách mấy thước đột nhiên dừng lại rồi biến mất. Y đợi một lát, nhẹ nhàng bước về phía cửa sổ, thẳng tay thò ra ngoài cửa sổ túm chặt. "A!" Một chuỗi tiếng cười giòn tan vang lên, kèm theo giọng trẻ con non nớt: "Lại bị tóm rồi." Tay Nguyên Ngọ xách lên một đứa nhỏ chỉ khoảng năm sáu tuổi. "Đại Đầu, chú từng nói với nhóc là nếu cứ giữ cái chỉ số thông minh này, về sau ế chỏng ế chơ là cái chắc chưa?", Nguyên Ngọ nhìn nó, "Nhóc không biết tìm chỗ khác mà trốn à?" "Gì cơ?!" Đại Đầu ngước mắt lên. Mời các bạn đón đọc Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa của tác giả Vu Triết.
Chết Đi Chết Lại (Tử Lai Tử Khứ)
Tên Hán Việt: Tử Lai Tử Khứ Thể loại: Hiện đại, chủ công, đô thị tình duyên, kỳ ảo, niên thượng, HE Số chương: 50 chương chính văn + 1 phiên ngoại Edit: luulikinh Văn án của tác giả: Nói chung đây là một câu chuyện về một đứa bé đen đủi chẳng hiểu tại sao lại chết, vội vã đi đầu thai nhưng mãi không đầu thai nổi, chết hoài chết mãi cũng không xong và một.chủ quán xiên nướng có hai thân phận cùng nhau tìm kiếm bí mật cuối cùng của không chết nổi và không giết chết nổi. HE…. Đọc văn án của tác giả mệt tắt thở… Lư Nham là chủ quán xiên nướng với một thân phận bí mật, trong một lần ngoài ý muốn, hắn gặp phải một con quỷ tuyên bố rằng mình đã chết lâu rồi mà vẫn không đầu thai được. Sau khi vất vả lắm mới chấp nhận được con quỷ này, Lư Nham lại phát hiện xung quanh mình bắt đầu nảy sinh những chuyện kỳ quái, cũng dần dần cảm thấy, con quỷ này không đơn giản như thoạt nhìn bên ngoài, còn chính mình dường như cũng đã bị liên lụy vào… Nhân vật chính: Lư Nham (công), Vương Việt (thụ) Lảm nhảm của editor: Không H, không phản công, không hỗ công… *** Nói review cũng không đúng. Chắc là first impression để sau này có gì nghiền ngẫm~ Nhân vật: Lư Nham x Vương Việt Cảm nhận không spoil  Nội dung khá thú vị mới lạ so với nội dung đời thường vườn trường của Vu Triết. Bạn công là sát thủ về hưu non vì bạn không giết người được nữa. Bạn thụ là một nhân vật kha khá là bí ẩn, ban đầu xuất hiện như quỷ không ai nhìn thấy chỉ công thấy được thôi, nhưng thật ra không có linh dị thần quái gì trong truyện cả. Cảm giác hơi hơi giống thể loại huyền thoại đô thị (urban legend) như Durarara nhưng mạch truyện không quá rối ren đan xen các kiểu. Nửa đầu là công và thụ đi tìm thân phận thật của thụ (vì bạn gần như không nhớ gì cả), còn nửa sau là 2 bạn dắt nhau đi chu du.   Phong cách tiết lộ nội dung như kiểu lột hành này chắc không phải sở trường của Vu Triết nên thấy khá lủng ở vài chỗ. Thậm chí nút thắt giữa thụ và nhân vật bác sĩ Thôi cũng không được giải quyết một cách thoả đáng nếu xét kỹ. Phần bước chuyển sau khi thụ có lại trí nhớ khá gượng, còn đoạn sau đó thì cứ thấy quá nhẹ nhàng thiếu kịch tính. Nếu đọc trên phương diện nội dung giải trí tình cảm của cặp chính và nhắm mắt bịt tai với những cảnh quá khó hiểu thì cũng ok. Thể loại là chủ công, đây đúng là một hương vị mới lạ trong vô vàn các câu chuyện chủ thụ. Mà gu mình thì khá là thích đọc chủ công nữa ^^ Bạn công trong truyện cực kỳ cực kỳ sủng em thụ, nên đọc cảm thấy rất ngọt, nhẹ nhàng, điểm này mình rất thích ở truyện. Có những lúc đang ở giữa đường không có người mà anh công hứa làm sủi cảo cho em thụ ăn rồi phải đi vào siêu thị mua hết dụng cụ cán bánh, bột, nhân, bàn ăn ngoài trời, nồi, bếp di động… để làm cho ẻm, y như là đi du lịch trăng mật í. Cảm nhận tràn spoil Truyện có đoạn spoil chính là ở thân phận nhân vật em thụ. Xoay quanh chuyện này thì chắc mình sẽ phàn nàn nhiều hơn khen. Vương Việt có 2 nhân cách. Thật ra mình khá thích một nhân vật đa nhân cách như vậy nhưng ít khi gặp phải nên lúc bắt đầu rất hào hứng. Nhưng chắc vì Vu Triết chưa viết nhiều thể loại như thế nên cách giải quyết nhân cách khá là khó hiểu. Nhân cách thứ 2 của ẻm là một nhân cách rất thú vị nhưng lại không được khai thác rõ ràng, mà nhân cách đó lại yêu bác sỹ Thôi, dẫn đến khi ẻm phát hiện bác sỹ Thôi không chỉ có mình mình mà còn có một ‘tác phẩm’ khác thì ẻm muốn giết ‘tác phẩm’ kia, nhưng sau đó thì không giết ‘tác phẩm’ kia mà lại đi giết bác sỹ Thôi và tự mình biến mất (Mình: WTF?). Và chuyện này xảy ra ngay sau khi nhân cách 2 đó tìm mọi cách dụ công mở cái khoá, để bác sỹ có thể định vị và tìm đến mình, với lý do ‘muốn gặp bác sỹ’. Sau khi em thụ có lại trí nhớ và nhân cách 2 biến mất thì 2 người dắt nhau đi trốn. Nhưng trong toàn khoản thời gian đi trốn đó chỉ gặp mặt giáp lá cà với phe truy tìm đúng 1 lần, mà lần đó phe đó bị em thụ dập sml, không có tính được là đang đánh nhau luôn đó. Nói chung nguyên đoạn đó mình thấy khá là thiếu kịch tính cho việc ‘đi trốn và bị truy đuổi’. Đoạn cuối càng vô cùng khó hiểu hơn vì em thụ làm phẫu thuật và sau phẫu thuật ấy thì bỗng nhiên 2 nhân cách hợp hoá thành một (!!!). Đoạn này khá là gượng từ phía tác giả luôn ấy, nếu để em thụ cuối cùng là 2 nhân cách thành một, vậy tình cảm của nhân cách thứ 2 thì thế nào, dù sao đó cũng là nhân cách đã gắng gượng để giúp em thụ có thể sống qua mười mấy năm trong viện nghiên cứu, trải qua bao nhiêu đắng cay. Ẻm đã chịu một cái chết khá ư là vô lý rồi nhưng đến cuối thì đoạn tình cảm của ẻm biến mất nhưng tính cách của ẻm thì lại được gộp vô nhân cách 1 (ô kìa thật thuận tiện). Phần phát triển tình cảm của 2 bạn lại gần như không được đề cập đến, chỉ có duy nhất 1 phiên ngoại kể về lần đầu 2 bạn gặp mặt, mà Vu Triết lại khá mạnh trong phần này ở những truyện khác nên cũng làm mình phân vân ghê. Tóm lại Nhìn chung thì đây vẫn là một truyện đọc khá giải trí, cũng khá ngắn (50 chương + 1 phiên ngoại) , có plot twist có nội dung, nhưng vẫn cần tắt bớt não. Không có bài học gì quan trọng về cách làm người hay cuộc sống cả. Vẫn đề cử đọc để giải trí =]] Rating: 6,5 / 10 Mời các bạn đón đọc Chết Đi Chết Lại (Tử Lai Tử Khứ) của tác giả Vu Triết.