Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mỗi Ngày Ảnh Đế Đều Livestream Nấu Cơm

Thể loại: Xuyên qua thời không, mỹ thực, tinh tế, ngọt, livestream, tham ăn trì độn phật hệ thụ x có bệnh kén ăn cực kỳ hung dữ trung khuyển công. Edit: Cu Tình trạng bản gốc: 123 chương + 2 ngoại truyện Tình trạng bản edit: Đang tiến hành Một kênh livestream khá kì lạ khi người quay không lộ mặt, chỉ quay một đôi tay. Nhưng đôi tay đó lại có thể làm ra được những món ăn ngon cực kì. Chưa kể giọng nói của streamer hay đến mức có thể mê hoặc bất cứ ai!!! *Phật hệ: ý chỉ những thanh niên tuy không tu đạo nhưng hài lòng với cuộc sống hiện có, không tham vọng, không sân si với đời, an phận thủ thường. *Tuyến tình cảm của bộ này rất nhạt, tác giả không sử dụng quá nhiều không gian truyện để đề cập. Ai yêu thích ẩm thực thì đọc sẽ thấy hay, chứ truyện cũng không có cao trào gì nhiều. Cứ bình yên trôi qua và chuyện gì đến cũng sẽ đến như những gì nó phải. *** [Review] Mỗi ngày ảnh đế đều livestream nấu cơm – Túy Nhiễm Khinh Ca Thể loại: Xuyên qua thời không, mĩ thực, tinh tế, chủ thụ, ngọt, tham ăn trì độn phật hệ thụ x có bệnh kén ăn cực kỳ hung dữ trung khuyển công. Một bộ mỹ thực đúng nghĩa 100%. Yêu nhau cũng nhờ mĩ thực, làm giàu cũng nhờ mĩ thực, nổi tiếng cũng nhờ mĩ thực, thắng trùng tộc cũng nhờ mĩ thực, giải quyết thủy quái và vấn đề nghèo nàn của một tinh cầu cũng là mĩ thực nốt :v Chung quy là bạn gần như không tìm được một chương truyện nào mà không nấu ăn luôn. Coi như đây là ưu điểm đi, vì chúng ta thường tìm đến mĩ thực cũng vì muốn “ăn” các món ngon bằng mắt mà :)) Hình ảnh công thụ xây dựng khá ổn, nhưng thụ có bàn tay vàng hơi lớn. Thực ra thì đặt ở bối cảnh tinh tế, việc nấu ăn đã suy thoái tiệm cận không, hơn thế thụ cũng từng là đầu bếp ở hiện đại nên mọi người có thể quỳ rạp xuống trước thụ thì khá hợp lý. Nhưng việc thụ liên tục yêu cầu những dụng cụ làm bếp và gia vị lạ mà toàn tinh tế không ai biết (Xửng hấp, váng đậu….) mà việc khoa học nghiên cứu không chút dị nghị mà đi làm luôn thì rất vô lý. Hoặc tại toàn tinh tế đói quá rồi cho ăn gì cũng ăn hết không sợ :v Công và thụ yêu nhau có chút nhanh, hoặc chỉ mình thấy thế vì tình yêu đi qua đường dạ dày mà. Truyện không có gì để review nhiều cả, thụ và công lúc nào cũng ngọt ngào, truyện tập trung tuyệt đối vào việc nấu ăn, dùng mỹ thực chinh phục tinh tế nên miêu tả việc làm các món ăn rất kĩ và chiếm phần lớn vào quy trình nấu ăn. Nhưng điều này không bị nhàm, các món ăn không có gì mới lạ nhưng từ đầu đến cuối truyện không có món nào trùng nhau, cả vị của món nó cũng được miêu tả kĩ lưỡng vô cùng ngon miệng, nhất định sẽ khiến bụng bạn đói cồn cào, nên không khuyến khích đọc vào ban đêm nhé. *** Sân bay thủ đô Trung Quốc, phòng đợi của hành khách. Nguyễn Đường ngồi trên ghế chờ, hơi cúi đầu dùng điện thoại. Hôm qua anh mới tham gia thu hình một chương trình ẩm thực, đang chuẩn bị lên máy bay về thành phố mình sống. Làm một blogger ẩm thực lâu năm, Nguyễn Đường sở hữu hơn một triệu fan trên mạng xã hội, vô cùng được chào đón. Anh tự nghĩ được cách trang trí độc đáo, đặc biệt là sáng tạo liên quan đến mỹ thực, đó chính là chữ vàng bảng hiệu của anh. Cha mẹ anh đều là đầu bếp, nên ngay từ khi còn nhỏ anh đã học được cách nấu ăn, sau đó anh xuất ngoại du học, tiếp xúc với văn hóa ẩm thực phương Tây, hệ thống ẩm thực của hai nền văn hóa khác nhau được anh kết hợp, đan xen lẫn nhau tạo thành điểm sáng trong mỗi món ăn, mỗi một món được anh làm ra đều tinh xảo tuyệt diệu như một tác phẩm nghệ thuật kì công, vừa có sự khéo kéo của phương Tây, lại có mùi vị nồng nàn như kiểu Trung Hoa, dù là trong nhà hàng cao cấp hay ở trên mạng cũng được yêu thích cực kì. Chủ đề của chương trình ẩm thực kỳ này là sự giao thoa giữa văn hóa ẩm thực phương Tây và Trung Quốc, ngoại trừ blogger hot trên mạng như Nguyễn Đường ra chương trình còn mời thêm đầu bếp nổi tiếng của nhà hàng cao cấp trong nước. Mỗi người làm một món chuyên môn của mình, đem cho nhà phê bình và khán giả trong trường quay cùng thưởng thức, trong lúc Nguyễn Đường nấu ăn đều chú ý đến người khác hoàn thành các công đoạn ra sao, còn so sánh với kinh nghiệm của bản thân, nhận được sự dẫn dắt rất lớn, sau khi quay về nhất định sẽ làm ra một món mới. "Hành khách đến thành phố H xin chú ý: Chuyến bay mang số hiệu TC7986 của quý khách đã bắt đầu check in, mời quý đến cửa số ba để hoàn thành thủ tục. Trân trọng cảm ơn!" Loa sân bay cất tiếng. Nguyễn Đường nhìn vé may bay trong tay mình, đứng lên đi về cửa số ba, nhanh chóng check in. Sau khi máy bay cất cánh, Nguyễn Đường đeo chụp mắt, hạ thấp ghế, anh quay chương trình suốt mười hai tiếng, thực sự quá mệt. Không biết bao lâu trôi qua, anh tỉnh lại trong sự rung động kịch liệt, tiếng ong ong bắt đầu xuất hiện, hành khách hoảng loạn, giọng tiếp viên ngọt ngào vang lên trong khoang hành khách, "Các vị tiên sinh các vị nữ sĩ, vô cùng xin lỗi phải thông báo cho quý hành khách, máy bay xuất hiện tình trạng động cơ bị trục trặc, chúng tôi quyết định hạ cánh khẩn cấp. Xin nghe tiếp viên hướng dẫn, chúng tôi sẽ làm mẫu tư thế an toàn cho quý hành khách." Ai cũng không nghĩ đến tai nạn đường hàng không sẽ xuất hiện, theo máy bay rung lắc càng ngày càng mạnh, bên tai mọi người tràn ngập tiếng gào, tiếng mắng chửi và tiếng khóc. Chuyện xảy ra quá đột ngột, trong đầu Nguyễn Đường vẫn trống rỗng, anh chỉ có thể thẫn thờ duy trì tư thế ôm đầu khom lưng chống sốc. Tiếng ồn bên tai làm anh không thể suy nghĩ, thậm chí trước bước ngoặt sống chết, anh còn cảm thấy mí mắt như dán vào nhau, nửa mơ nửa tỉnh. Theo một tiếng vang lớn, đau đớn kéo đến, anh chìm vào hôn mê. Trong âm thanh còi báo động inh ỏi, Nguyễn Đường đột ngột mở mắt ra, anh kinh ngạc phát hiện mình đang nằm trong một lọ chứa trong suốt. Lọ chứa này tràn ngập chất lỏng màu xanh lam, mà cơ thể anh thì đang ngập trong đó. Anh có cảm giác như mình là thi thể được ngâm formalin, làm nỗi sợ trong lòng anh tăng lên gấp đôi. "Bíp—đóng cảnh báo, gợn sóng sự sống đã ổn định, khám chữa bệnh kết thúc." Không biết âm thanh điện tử phát ra từ đâu, theo lời của nó, dung dịch xanh lam cũng nhanh chóng bị hút hết, lọ chứa cũng tách ra làm hai. Hai chân Nguyễn Đường mềm nhũn, cảm nhận được cảm giác lại về với cơ thể, anh vội vàng bám lấy cạnh lọ chứa, có hơi hoảng loạn bò ra ngoài, anh còn chưa kịp đánh giá xung quanh, đã cảm thấy choáng váng, cơ thể ngã thẳng về trước. May thay thảm trải nền khá dày, trên đất cũng không bày đồ linh tinh, cho nên Nguyễn Đường ngã cũng không tính là quá thảm. Qua nửa ngày, anh mới lấy lại được chút sức, từ từ ngồi dậy, bên cạnh anh là một cái gương sát đất, anh thấy được tình trạng cơ thể mình lúc này. Đây là một cơ thể mảnh mai hơi quá đáng, hai chân gầy đến mức chỉ còn một lớp da mỏng manh, các khối khớp nhô ra, cơ bắp co giật rất mạnh, bởi anh vừa cử động mà nó vẫn đang giật giật nhẹ nhàng. Làn da tái nhợt như người đang bị bệnh, mạch máu màu tím nhạt cũng có thể thấy rõ ràng, nhìn quả thật có hơi đáng sợ. Anh thấy dáng hình người trong gương, thử giơ tay lên thăm dò, người trong gương cũng làm ra động tác y hệt anh. Đây là cơ thể anh? Trong lòng Nguyễn Đường có mấy phần hoang mang. Tuy anh không thích vận động cho lắm, nhưng thỉnh thoảng sẽ ra biển bơi, thân hình vẫn rất được, da cũng là màu vàng nhạt khỏe mạnh, so với cơ thể này—Xong! Hoàn! Toàn! Khác! Nhau! Huống hồ, dù anh có hôn mê mấy năm dẫn đến cơ bắp co rút, thì cũng không đến mức thay đổi xa lạ như thế. ...Điều càng quan trọng hơn là, anh cũng đã chết rồi! Kí ức cuối cùng khi Nguyễn Đường còn tỉnh táo, chính là cảm giác nóng bỏng khi máy bay nổ tung. Mùi da thịt cháy khét, còn có cả tiếng rít gào, tiếng khóc lóc, bây giờ nhớ lại, trong đầu anh chỉ còn run rẩy và sợ hãi theo bản năng. Anh không tin vụ tai nạn rơi máy bay kia chỉ là cơn ác mộng, bởi vì vừa nãy trong lúc còn mơ hồ anh nghe thấy được tiếng nói khám và chữa bệnh kết thúc, Nguyễn Đường thầm nghĩ, chẳng lẽ anh còn sống như một kì tích, được đưa đến bệnh viện, trải nghiệm cái gì là thí nghiệm ngầm? Bác sĩ còn tiện tay chỉnh luôn cả khuôn mặt cho anh? Thế nhưng dù kĩ thuật trị liệu có cao cấp đến đâu, thì cũng không thể thay luôn cơ thể khác cho anh đúng chứ? Biến từ cơ thể cân xứng thành một bộ xương trong nháy mắt? Bây giờ là lúc nào? Anh đã hôn mê bao lâu? Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã, có một vài người mặc đồng phục màu xanh, đỡ Nguyễn Đường đang ngơ ngác ngồi trên đất lên, hai người y tá thuần thục mặc cho anh một bộ đồ bệnh nhân rộng rãi, lại lấy cho anh một cái xe lăn, đẩy anh ra khỏi căn phòng quái lạ. Đợi đến khi Nguyễn Đường phục hồi lại tinh thần, anh đã nằm trên một chiếc giường bệnh khác. "Tỉnh rồi?!" Âm thanh mang theo sự kinh ngạc vang lên, có một vị nữ sĩ hơn bốn mươi tuổi ung dung đi từ ngoài cửa vào, bà mặc đồ màu trắng, chắc hẳn là bác sĩ, phía sau còn hai người mặc đồng phục xanh đeo khẩu trang. Nữ bác sĩ bước nhanh đến bên giường Nguyễn Đường, cầm một thứ như gậy huỳnh quang chiếu quanh người anh một vòng, sau đó trước mặt bà xuất hiện một hình chiếu, phía trên là cơ thể dạng thấu thị và một đống dữ liệu lít nhít. Nữ bác sĩ nhìn hình chiếu kia gật đầu một cái: "Trừ cơ thể vẫn đang suy yếu ra, các công năng khác vẫn hoạt động như thường." Nguyễn Đường ngơ ngác nhìn bà, còn chưa kịp phản ứng. Cậu hôn mê bao lâu rồi? Sao có cảm giác cả thế giới cũng thay đổi vậy? "Nguyễn ảnh đế, bây giờ anh có cảm giác thế nào?" Nữ bác sĩ ôn hòa nhìn Nguyễn Đường. "Nguyễn... Ảnh đế?" Nguyễn Đường sửng sốt mấy giây, mới nhận ra là bà đang nói mình, cảm giác hoang mang càng lớn lên trong lòng, "Bà... Đang nói tôi?" Lần này, đến phiên nữ bác sĩ kinh ngạc. Bà chưa bỏ ý định mà hỏi Nguyễn Đường mấy câu, cuối cùng chỉ có thể kết luận—Nguyễn ảnh đế mất trí nhớ. "Không phải sợ, đây là hiện tượng bình thường sau khi đại não bị thương nghiêm trọng, qua mấy ngày sẽ ổn thôi." Nữ bác sĩ an ủi. Nguyễn Đường cười gượng, coi như chấp nhận lời giải thích của bà, mà trong lòng đã có một suy đoán khó mà tin được. Suy đoán này được anh chắc chắn, sau khi có một người đàn ông mang tên Thôi Lỗi đến. "A Đường! Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!" Người đàn ông trung niên bước nhanh vào phòng bệnh của Nguyễn Đường. Nguyễn Đường mê man nhìn người đi đến, anh có thể xác định rằng mình không quen đối phương. "Ai, cậu ngủ một lần ngủ đến năm năm, tôi còn nghĩ là cậu sẽ không tỉnh lại..." Người đàn ông vừa nói vừa lắc đầu, "Nhưng mà lần này tôi đến để nói với cậu một việc..." Hắn nói đến đây, giọng hơi khựng lại, dường như đang không biết nên mở lời thế nào. Nguyễn Đường hi vọng có thể lấy thêm được thông tin từ phía hắn, nên chủ động hỏi trước: "Chuyện gì?" "Ầy, hợp đồng của A Đường cậu và công ty đã sớm hết hạn, lúc cậu gặp chuyện là khi đang đóng phim, bên công ty chịu mấy năm phí chữa bệnh cho cậu, cũng coi như là hết lòng giúp đỡ, tuy rằng giờ cậu đã tỉnh, nhưng công ty cũng sẽ không kí tiếp với cậu nữa. Phòng ở lúc trước của cậu, vẫn ở đó, tiền thuê đã trả đến cuối năm, cậu tạm thời không phải lo, sau khi quay về nhớ nghỉ ngơi cho thật tốt, nhanh chóng khôi phục, còn rất nhiều cơ hội cho cậu..." Hắn nói rất nhanh, dường như cảm thấy xấu hổ với chuyện này, Nguyễn Đường nghe cũng thấy mơ hồ, không nhịn được ngắt lời: "Xin lỗi, bác sĩ nói tôi bị mất trí nhớ, anh có thể kể lại cặn kẽ đầu đuôi câu chuyện cho tôi biết không?" Thôi Lỗi giật mình. "Tôi tên là Thôi Lỗi, là... Quản lí cũ của cậu." Thôi Lỗi làm người cũng không tệ, biết Nguyễn Đường mất trí nhớ, nên hắn kể lại mọi chuyện có liên quan đến Nguyễn Đường, cũng trả lời cho anh rất nhiều câu hỏi. Nguyễn Đường có thể khẳng định suy đoán của bản thân thông qua lời kể của hắn—anh xuyên không, mà còn xuyên đến tương lai mấy nghìn năm sau. Sự cố máy bay mà anh gặp phải lúc trước cũng không phải ngẫu nhiên, thậm chí không chỉ có máy bay, cả trái đất đều rơi vào kiếp nạn trước nay chưa từng có. Một hành tinh nhỏ đâm vào trái đất. Không ai biết hành tinh đó đến từ đâu, không một trạm không gian hay vệ tinh của bất kì một quốc gia nào phát hiện ra sự hiện diện của nó. Giống như nó đột nhiên xuất hiện bên cạnh trái đất, sau đó lao thẳng về địa cầu. Từ trường hỗn loạn, giao thông tê liệt, zombie làm loạn... Tận thế nhanh chóng phá hủy trái đất, người chết trong tai nạn máy bay là Nguyễn Đường hóa ra lại là kẻ may mắn. Bởi trái đất đã không còn thích hợp cho loài người sinh sống, nhân loại chỉ còn cách trốn vào vũ trụ mênh mông, lang thang giữa tinh hà, tìm kiếm hành tinh có thể sống, cũng thường thường gửi định vị về trái đất, chỉ mong có một ngày quay lại được đất mẹ thân yêu. Nhưng, vất vả lắm bọn họ mới tìm được một hành tinh thích hợp, mới vừa thu xếp ổn thỏa, liền bị chủng tộc ngoài hành tinh xâm lấn. Đối mặt với chủng tộc mạnh mẽ như thế, nhân loại không đỡ nổi dù chỉ một đòn, trải qua những cuộc chiến đẫm máu dài dằng dặc, bao lần nô dịch rồi lại vùng lên, loài người học được tri thức từ những kẻ ngoài hành tinh, cải tạo gen thành công, từ cơ thể cacbon thành cơ thể bo. Cả nguyên tố cacbon và nguyên tố bo đều có khả năng kéo dài vô hạn, mà tính ổn định của bo hơn hẳn cacbon. Tố chất cơ thể của người cải tạo bo xuất sắc hơn cơ thể người cacbon gấp mấy chục lần, không chỉ có thể tồn tại trong môi trường nhiệt độ thấp và nhiệt độ cao, còn có thể tồn tại trong hoàn cảnh khắc nghiệt, tuổi thọ cũng được kéo dài. Dựa vào nghị lực kiên cường và tinh thần tất cả đều là lính, cuối cùng loài người cũng thoát khỏi vận mệnh bị chủng tộc ngoài hành tinh khống chế, thành công cắm rễ trên hành tinh này, cũng coi như đây là điểm khởi đầu, thành lập đế quốc Lam Tinh khổng lồ như hiện tại. Sau khi chiến tranh kết thúc, trăm phế còn chờ hưng, mà bởi chiến tranh quá dài quá lâu, cùng với khi chạy trốn quá vội vàng, bọn họ mất đi sự liên hệ với trái đất, còn có rất nhiều tư liệu và kĩ thuật về trái đất cổ cũng hóa theo bụi tháng năm. Bây giờ, khi cuộc sống của con người đã đi vào quỹ đạo, mọi người có đòi hỏi rất lớn về mặt tinh thần. Rất nhiều hoạt động giải trí ở trái đất cổ được phát triển, điện ảnh cùng phim truyền hình là hai lĩnh vực được chào đón nhất. Chủ cơ thể này cũng tên là Nguyễn Đường giống anh, nghề nghiệp diễn viên, dựa vào sắc đẹp đỉnh cao và tài năng diễn xuất để đi lên, debut mấy năm đã thuận lợi lấy được cúp ảnh đế, tương lai xán lạn. Ấy vậy mà trong thời kì đỉnh cao của hắn, bởi sơ xuất khi quay phim về cơ giáp, đầu hắn bị thương nặng, tiến hành chữa trị khẩn cấp trong bệnh viện. Vết thương của hắn rất nghiêm trọng, ngay cả gợn sóng sự sống cũng yếu đến không thể nhìn thấy, chỉ có thể tiến hành chữa trị trong khoang trị liệu mới kéo được hơi tàn lay lắt, trong năm năm đó, chỉ một giây tỉnh lại cũng không có. Nhưng công ty chủ quản hắn kí hợp đồng cũng coi như tốt bụng, chi một số tiền lớn cho hắn chữa bệnh, để hắn có thể ngâm khoang trị liệu năm năm, mãi đến khi hắn tỉnh. Chỉ là người tỉnh lại lúc này là Nguyễn Đường, anh không phải là Nguyễn Đường ảnh đế. "Được, tôi đồng ý hủy hợp đồng." Nguyễn Đường ngẩng đầu cười với Thôi Lỗi, "Cảm ơn đã chăm sóc tôi mấy năm qua." *Mình nhá hàng ở đây thôi chứ truyện này chắc 1 chương/ tuần. Mình không dám làm lúc đêm vì douma đọc xong đói quá!!!!!! Mời các bạn mượn đọc sách Mỗi Ngày Ảnh Đế Đều Livestream Nấu Cơm của tác giả Túy Nhiễm Khinh Ca.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Kim Phong Ngọc Lộ
Văn án: Cố sự về một vị Vương gia nói lắp muốn “trâu già gặm cỏ non” mà không dám ra tay. --- Lâu lắm mới thầy nhà Hoại Băng hoàn thêm bộ nữa nên mình vội vàng nhảy hố ngay và luôn, và gu chọn truyện của Băng Băng hầu như chưa bao giờ làm mình thất vọng. Kim Phong Ngọc Lộ là hệ liệt của bộ Tam Hỉ (bộ này nghe đồn vẫn chưa ai hốt, cầu cao nhân gom ẻm về :”
Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm
Reviewer: Miina Lưu ý: Review với góc nhìn của bản thân người review, đặc biệt có những cảm tính cá nhân xen lẫn, do vậy nên nếu có bất đồng quan điểm, mong các bạn sẽ cùng thảo luận ở bên dưới, hạn chế tối đa xảy ra những sự việc không mong muốn *** Vì sao nên đọc? Vì quá đáng yêu! Bạn thụ Nhiếp Bất phàm cực kì đáng yêu. Không thuộc tuýp thụ trong sáng hay ngây thơ, cũng chẳng phải băng lãnh, ngạo kiều mà là cực nhây, hệt như tên: Bất Phàm. Là một tổng thụ, có tài bẻ cong vô đối với những câu chuyện mà nhân vật chính đều là nam nam, hơn nữa trên người Bất Phàm dường như có tỏa ra hào quang dụ nhân, ai gặp cũng đều tình nguyện theo cậu về nhà… Nội dung của truyện kể về Nhiếp Bất Phàm vô tình xuyên không, nơi cậu rớt là thôn Kê Oa, lúc đó trưởng kia vì sắp chết mà nhường chức trưởng thôn cho cậu. Kể từ đó cậu thành trưởng thôn của làng duy nhất một thôn dân, chính là cậu! Mọi bí ẩn về ngôi làng, và cuộc sống mới của Bất Phàm cũng từ đó bắt đầu Nói về dàn công của Bất Phàm thì phải nói là cực kì đa dạng! Thương nhân, con nhà quan, kẻ tu hành (bạn này nham hiểm nhất .-.), minh chủ võ lâm và… hoàng thượng! Bằng tài năng của mình, Nhiếp Bất Phàm cứ thế sỡ hữu dàn hậu cung hùng hậu. Còn về tính cách của từng người thì: Ôn nhu công-có, Phúc hắc công-có, Tạc mao công cũng có,… Mỗi người một tính nhưng lại cam lòng về ở chung một nhà, chỉ vì có điểm chung duy nhất chính là Nhiếp Bất Phàm Truyện còn đặc biệt ở chỗ, thôn của Bất Phàm ở, chẳng có con vật gì để chăn nuôi… trừ gà. Gà trong thôn có thể sủa, có thể bay, có thể lội, còn có thể đánh nhau… Nói chung gà của thôn Kê Oa là cả một di tích sống về độ thông minh lẫn hiếu chiến của gà. Còn về vụ sinh tử văn, nếu bạn nào dị ứng thì khoan click back vội, hãy bỏ ngay ý nghĩ sinh tử là phải đau đớn này nọ đi! Hình dung như thế này nhé: Một con gà mái tơ lang thang trong vườn, bỗng nó “cục tác” một cái, liền xuất hiện một trứng! Cách sinh đẻ của Bất Phàm chính là thế, hãy sinh đẻ như Phàm ._. “Cầm hóa Nhiếp Bất Phàm” là một bộ truyện không nên đọc ban đêm, vì ai đó sẽ tưởng bạn khùng vì tội cười liên tục :))) Nhưng mà, truyện cũng lúc lắng lại… Nhiếp Bất Phàm mạnh mẽ là thế, nhưng lại có bí mật giấu kín. Cơ thể Nhiếp Bất Phàm có thể chống lại mọi loại độc, nhưng bí mật của việc đó lại vô cùng tàn khốc, nhưng chính nó cũng đã xây dựng cho Bất Phàm một tính cách đặc biệt như thế Truyện hài, H đủ, nội dung đáng yêu, đáng để đọc. Link edit: Phong Kiều Dạ Bạc P/S: Đôi lời từ Lâm Hy Viễn, thì là từ giờ chúng ta sẽ có một chuyên mục mới, hàng tuần hoặc hai tuần một lần, là review đam mỹ, mình mong chuyên mục mới này sẽ hữu ích cho các readers của Vi Huyền Cung. *** Em thụ vốn là một người biến đổi gen để cung cấp bộ phận cơ thể cho con người được buff một đống skill các thứ để thêm phần thương tâm lay động (tóm lại là thân phận hoành tráng :))) Một ngày kia vì cái gì đó mà thụ suýt chết đến mức xuyên không luôn. Cuộc sống liền chạy thẳng theo con đường nhân sinh tùy hứng, tác giả thống trị :]]] Em xuyên thẳng đến một thôn gia nơi có khả năng biến mọi động vật trừ người thành gà. Không chỉ thế còn giữ nguyên khả năng cùng khí chất ở đời trước. Không chỉ thế còn là vùng đất ẩn chứ kho báu vô lượng. Không chỉ thế còn .... Kể dài bị mệt :]]] Cuộc sống không thể yên ả trôi qua, em liền chạy ra ngoài chơi và quen liên tiếp hàng loạt những cao phú soái thân phận hiển hách. Quen là một chuyện, bẻ cong hàng loạt nhất kiến chung tình mới là phạm trù quan trọng. Sau khi hành hạ đám tiểu công lên bờ xuống ruộng khiến cho phẩm chất M nổi dậy, motip tiếp theo là ham mê thể xác và phát hiện ra người kia quả thật rất thu hút mà yêu mãi không thôi... Thỉnh thoảng có vài sự kiện gì đấy nhưng mặt bằng chung là 99% là nội dung kia. Sau khi buff chán chê các thứ thì tác giả tiếp tục buff thêm khả năng sinh con và đẩy bộ truyện này về con đường cạn sạch tiết tháo mà kết thúc. Đánh giá Trung bình. Một câu để diễn tả: Bàn tay vàng đến độ chói mù mắt rồi. Rất quá tay trong việc xây dựng hình tượng một thụ điên hết mức, luôn vui vẻ cười đến liệt cơ miệng. Thuyết âm mưu có thể tác giả này cũng đọc teenfic :]]] Nó luôn là một đứa đẹp không thể tin được mà tính tình bố láo, đi ra đường thì trêu chọc hành hạ con nhà người ta đến khổ sở mà người ta tìm cách trả thù lại quy kết về người ta xấu xa, vô lại???!! Đi đến đâu gặp cao phú soái đến đấy hay chỉ nghía cao phú soái mà làm quen thì chưa được xác định :]]] Làm bộc phát thú tính M của đám tiểu công khi thân tàn ma dại vẫn thốt lên: Thật là thú dzị!!! Cảm giác tác giả viết mọi thứ có thể viết để tô hồng cho thụ: Gia cảnh đáng thương, nội tâm sâu sắc, đẹp, thương, vui vẻ, phóng khoáng,... Dù chúng nó vả bôm bốp vào nhau rồi tát thẳng vào nội dung truyện. H thì phát rồ đến mức tưởng đây là đam mỹ H văn, tiểu thụ chính là hà thiên lộn. Quăng quật nhau chán chê là đúc kết của toàn thể đám tiểu công là: Thật thuần khiết ??!! Mẹ ruột chân chính là mẹ ruột, sủng thụ không còn chỗ nào để chê bai, sủng công tăng xông máu não, may mà cuối cùng cũng đã kết thúc ~~~ *** Nhiếp Bất Phàm xuyên không, xuyên tới một sơn thôn cổ xưa không biết rõ tên tuổi. Nói là sơn “thôn”, kỳ thực toàn bộ thung lũng chỉ có một lão nhân, mấy cây ăn quả, vài mẫu đất mới khai hoang. Không có thân phận hiển hách, không có chỗ dựa cường đại, không có của cải cho hắn tiêu xài hoang phí… Nhiếp Bất Phàm cho dù xuyên không, cũng chỉ là một tiểu nhân vật không được lão thiên gia chiếu cố. Điều duy nhất đáng mừng chính là, lão nhân sắp chết này (nói vậy có chút không thuận miệng), nói lại một lần nữa, trước khi lão nhân này chết (vẫn là nghe không lọt), nói lại, lão nhân đã hết thiên mệnh này cho hắn kế thừa lại tòa tiểu sơn thôn. Đáng tiếc, Nhiếp Bất Phàm đối với việc đồng áng dốt đặc cán mai, trong người lại không có đồng nào, mỗi ngày dựa vào gia sản lão nhân để lại (ba trăm cân thóc) mà tồn tại một cách vô cùnggian nan. Con người Nhiếp Bất Phàm này lười biếng, có chút ngốc, tự đại, trời sinh đần độn, nhưng hắn có một ưu điểm, đó chính là bản thân không cho rằng mình lười biếng, ngốc nghếch, tự đại. Nói đơn giản chính là một người theo chủ nghĩa lạc quan vô cùng thuần túy. Hắn nghĩ, nếu không làm ruộng kiếm tiền, vậy mở một cái kê viện đi. Đúng vậy, “kê” viện, chuyên nuôi gà, chuyên đẻ trứng, ấp trứng nở ra gà con lại tiếp tục đẻ trứng, sao đó đem tới các tiệm cơm các quán rượu đẩy mạnh tiêu thụ. Nuôi gà í a đẻ trứng. Dù sao ít nhất hắn cũng có kinh nghiệm nuôi chó, nuôi một con gà có lẽ cũng không thành vấn đề. Còn khởi nguồn gà từ đâu mà ra, thực không thể hỏi. Nghe đâu vào một buổi sáng xuân về hoa nở nào đó, Nhiếp Bất Phàm vừa mở mắt liền phát hiện trong viện xuất hiện một đàn gà, xem ra là từ một nơi xa xôi không biết tên nào đó chạy tới. Sau này Nhiếp Bất Phàm mới dần dần hiểu được, mảnh đất tiểu sơn thôn chỉ có một người cùng một đám gà này, kỳ thực là một vùng đất bị nguyền rủa, bất luận loài chim nào bay ngang qua bầu trời của sơn thôn, cũng rơi xuống đất biến thành gà. Cũng không rõ nơi đây vốn đã như vậy, hay là bởi vì sau khi Nhiếp Bất Phàm tới đây mới trở nên như thế, tóm lại chính là vậy đi. Có đàn gà, Nhiếp Bất Phàm chính thức bắt đầu công cuộc nuôi gà của hắn. Hắn có một phương pháp nuôi gà rất khoa học – nuôi thả. Sáng sớm mỗi ngày, sau khi mở lồng chắn, đàn gà lần lượt đi ra ngoài tự kiếm ăn. Đến lúc hoàng hôn, hắn lại xuất môn lùa gà về chuồng. Mấy ngày như thế, số lượng gà thậm chí còn tăng lên liên tục. Bất quá rất nhanh, Nhiếp Bất Phàm liền phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng. Trong đàn gà có không ít thành phần hiếu chiến, chúng nó không tự mình kiếm ăn mà chuyên môn cướp bóc của lão nhược phụ ấu (người già phụ nữ và trẻ nhỏ :))))), cả ngày ‘chân’ cao khí ngạo, không chịu sinh sản. Điều này làm cho Nhiếp Bất Phàm rất không thoải mái, vì thế, hắn quyết định chọn lọc ra từng con từng con trong đám phần tử hiếu chiến này, mặt khác vạch ra một lớp huấn luyện cho nhóm chúng nó, còn thường xuyên dùng phương pháp thuần hóa chó để thao luyện, khiến cho chúng càng ngày càng dũng mãnh, đồng thời còn có đầy đủ tính kỷ luật của một quân nhân.   Mời các bạn đón đọc Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm của tác giả Tuyết Nguyên U Linh.
Boss, Hạnh Vận Lai Tập
Văn án: Một người bị quỷ khí quấn thân chính là người cực kỳ xui xẻo. Chính là kiểu người dân gian hay gọi là kẻ uống nước cũng mắc nghẹn đó. Trùm xui xẻo chính là như vậy, phút trước vừa ra khỏi nhà, giây sau tai họa đã ập đến, ngàn lần vạn lần đều như vậy. Một người có số mệnh xui xẻo đến thế, cuối cùng lại gặp một người có số may mắn đến nghịch thiên, bọn họ như bị hút vào nhau trên quỹ tích duyên phận, vướng vào đủ thứ rắc rối dở khóc dở cười, nhưng qua đó lại khiến cho mọi người cảm thấy thật sự rất đáng yêu. *Quỷ khí chính là luồng khí mà con người lưu lại sau khi chết đi, ác tâm ác tính cũng sẽ tụ thành quỷ khí, hận thù ngưng kết lại thành quỷ khí, những đồ vật bị quỷ khí bám vào sẽ mang tới vận rủi khôn  cùng (Trích giải thích trong truyện). Nói tóm gọn lại là bạn công cứ xui xẻo không thôi đó! … Tuyết Nguyên U Linh không phải là cái tên xa lạ trong làng tiểu thuyết đam mỹ, văn phong chị này luôn có một chút linh dị thần quái đan xen vào thiên văn hài hước khiến cho bạn đọc có một trải nghiệm thực thú vị. Boss, vận hạnh lai tập cũng chính là thiên văn như vậy, vừa hài hước lại vừa khiến người đọc cảm thấy trầm trọng. Hai không khí này sẽ khiến câu chuyện càng thêm đáng đọc hơn nữa. Trong truyện này, bạn công là một người cực kỳ xui xẻo, làm chuyện gì cũng gặp rắc rối, kể cả khi là một thương nhân thành công, một ông chủ thì bạn ấy cũng chính là ông chủ xui rủi nhất mọi thời đại. Bạn thụ trong truyện này lại là một trùm may mắn, có lẽ chính là loại khác dấu thì hút nhau, may mắn gặp xui xẻo chính là loại bù trừ mà mọi người thích nhất. Sự xuất hiện của bạn thụ trong đời bạn công đúng là khiến bạn công giải trừ bớt xui xẻo, mà bạn ấy cũng đồng thời khiến bạn công quyến luyến không thôi, cứ thế là một thiên văn ngọt ngào hỗ sủng đã ra đời rồi. *** Review RinBaBa: Ài… tui nói là tui thích tổng tài lạnh lùng nhưng sủng thụ tới trời rồi đúng không? Nhưng nếu là một boss xui xẻo tột cùng đi sủng thụ thì đó không biết là nên vui hay nên buồn đây. Tui xì-bôi tro trét trấu chút nội dung để các chế nắm nha. Tề Dịch là siêu cấp vô địch may mắn. Dòng họ của Tề Dịch luôn luôn may mắn nhưng đều không thể sống qua khỏi 35 tuổi. Giảm đi tuổi thọ là cái giá cho sự may mắn và cả đời không cần lo nghĩ tới việc xui xẻo. Tốt đấy! Còn Ân Thứ, một cục nợ xui xẻo, trùm xui xẻo và vô địch xui xẻo. Nhưng vì sống trong gia tộc Ân – một gia tộc có phúc khí mạnh mẽ, mà quỷ khí không thể ăn mòn và làm Ân Thứ chết được. Tuy nhiên, anh lại xui xẻo triền miên, làm gì cũng có thể xảy ra chuyện. Cái gì khác nhau thì thường hút nhau mạnh mẽ. Tề Dịch ngoài sự may mắn của mình thì còn có khả năng nhìn thấy quỷ khí và lần đầu tiên cậu gặp Ân Thứ, quỷ khí trên người anh đã khiến cậu chú ý. Tề Dịch đến với Ân Thứ mục đích là dùng sự may mắn của mình để áp chế quỷ khí của anh. Quỷ khí của Ân Thứ ngoài gây xui xẻo cho chính bản thân anh thì còn cho những người xung quanh (trừ người của Ân gia và Tề Dịch). Cho nên “Ta không vào địa ngục thì ai vào”, vậy là Tề Dịch nhảy vào hố lửa và ở bên cạnh Ân Thứ. Nhưng cậu là một người có thần kinh khá thô. Ân Thứ và những người đàn ông khác xuất hiện trong truyện này đều yêu mến cậu, còn cậu thì hầu như không nhận ra, cho đến khi bị Ân Thứ cưỡng hôn. Vì sự may mắn của mình mà tình yêu của Tề Dịch hoàn toàn không gặp trở ngại gì. Nếu có trở ngại thì cái kẻ bị Ân Thứ phóng thù địch cũng vận phải xui xẻo mà từ bỏ ý định chen ngang. Hô hô… Yêu nhầm một con sâu xui xẻo nên nếu được sủng thì là một cực hình đấy. Đối với Ân Thứ, Tề Dịch là bạn đời. Và cả đời này, anh công nhận mình có 2 điều may mắn: một là người Ân gia, hai là gặp được Tề Dịch. Gần 30 năm, anh làm gì cũng khó khăn, làm gì cũng gặp chuyện… đến khi gặp Tề Dịch, anh đã có cơ hội sống như một người bình thường. Tui đặc biệt thích phân khúc cả hai đi du lịch cùng nhau. Khi Tề Dịch đưa tay dắt Ân Thứ qua cây cầu treo thì Ân Thứ như bật khóc. Đối với anh, bàn tay ấy vừa ấm áp vừa là chìa khóa giải thoát mình khỏi ngục tù quỷ khí. Đây là một bộ truyện hay, nhưng mà bản edit thì khá í ẹ. Sạn và QT nhiều nên đọc sẽ khó chịu đấy nhé. Truyện 84 chương, nội dung đủ thú vị để mấy chế đu theo. Truyện này kết HE. Nếu không HE thì hơi vô duyên, vì tác giả đã buff thụ lên tới trời rồi, không thể nào cho ẻm knock out được. *** Tề Dịch là một người trẻ tuổi bình thường có một căn nhà trọ nhỏ hai phòng, không có công việc chính thức, thích làm thêm ở khắp nơi. Điều duy nhất cậu khác với mọi người chính là, ánh mắt cậu có thể nhìn thấy quỷ khí. Quỷ khí là thứ lưu lại sau khi người ta chết đi, do ác niệm hay thù hận của con người mà thành, đồ vật khi bị quỷ khí bám vào sẽ mang tới điềm xui rủi… Người có quỷ khí, một là tâm thuật bất chính, từng gieo hận thù, hoặc là xúi quẩy không ngừng, làm việc gì cũng không thuận. Tề Dịch cùng tổ tông của cậu đều có thể chất đặc biệt có thể hóa giải quỷ khí, cả đời bình an, vô tai vô nan, nhưng người của gia tộc bọn họ lại không có ai sống quá ba mươi lăm tuổi. Cái này chính là vận cực tất suy, trên đời này bất cứ thứ gì cũng có cái giá của nó. Tề Dịch không biết mẹ mình là ai, năm cha hai mươi tuổi thì có cậu, lúc cậu mười hai tuổi thì cha qua đời, sau đó cậu được thầy nhận nuôi, thẳng đến khi trưởng thành, thầy mới từ chức dọn ra nước ngoài, đoạn tụ với con cháu, an hưởng tuổi già. Vốn ông cũng muốn dẫn Tề Dịch đi cùng, bất quá cậu lại không đồng ý, chính là hứa sẽ định kỳ bay qua nước ngoài thăm ông. Tề Dịch không học đại học mà lựa chọn ra đời sớm. Cậu biết mình sống không lâu, vì thế mỗi ngày đều sống thực sự nghiêm túc, không ngừng nếm trải những điều mới lạ, hưởng thụ cảm giác vui sướng cùng thành tựu khi học hỏi cùng tăng trưởng các kỹ năng của bản thân. Thành thị phồn hoa, xa hoa trụy lạc, quỷ khí cũng có đủ loại kỳ quái. Rất nhiều người quần áo sang trọng, sự nghiệp thành công nhưng lại có quỷ khí quấn thân, oán hận chất chứa. Tề Dịch thấy nhiều, cũng tập thành thói quen. Trên đời có mấy ai có thể sống tự do tự tại như cậu? Lại có mấy ai sống mà không hề oán hận câu nào? Có oán khí thì dần dần sẽ tích tụ thành quỷ khí, mà có sát tâm thì sẽ gặp huyết tinh. Chỉ là có vài loại quỷ khí có thể nhạt đi, nhưng có loại càng ngày lại càng tích tụ nhiều. “Tốt lắm.” Tề Dịch cắm thêm vài thanh chocolate lớn, cười nói: “Toàn bộ phần hôm nay đã hoàn thành.” Chị Tô tựa vào quầy, nhìn chiếc bánh ngọt xinh đẹp ngon miệng trên bàn, thở dài: “Tiểu Dịch Dịch, sao em không chịu tới tiệm làm thợ chuyên trách bánh ngọt a?” “Như vầy không phải cũng rất tốt sao?” Đến tiệm Thải Hồng làm bánh ngọt là một trong những công việc làm thêm của Tề Dịch. Bánh ngọt do cậu làm rất được hoan nghênh, mỗi lần vừa xếp lên quầy liền bán sạch. Này cũng chính là nguyên nhân làm chị Tô đặc biệt than vãn như vậy, rõ ràng có tay nghề tốt, tiền lương được trả cũng không thấp, nhưng Tề Dịch lại không chịu. Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chuông leng keng, một người đàn ông bước vào tiệm.   Mời các bạn đón đọc Boss, Hạnh Vận Lai Tập của tác giả Tuyết Nguyên U Linh.
Boss! Xin Đừng Nóng Nảy
Nhận xét chung: Truyện hấp dẫn, hài hước, ngọt ngào, edit quá ổn, xưng hô uyển chuyển, ngắn ngắn đọc vèo cái hết, tính cách các nhân vật nổi bật, đề cử ❤ Truyện ngắn, đọc vèo cái là ok nên cái review này chắc không dài lắm :v Nội dung kể về quá trình thụ aka Phương Nho, một bác sĩ tâm lý mới về nước, được bố của công mời điều trị cho công. Công tên là Nghiêm Triệt, người thừa kế sáng giá của tập đoàn Nghiêm thị, tầm ảnh hưởng như Samsung :v Nghiêm Triệt mắc bệnh nóng nảy như dã thú, phần tử bạo lực cuồng dâm vô cùng nguy hiểm :v So với Nghiêm Triệt thì mình thích Phương Nho hơn hẳn, có lẽ vì cậu là bác sĩ tâm lý nên cậu có 1 tấm lòng bao dung vô hạ, dịu dàng, đảm đang, quật cường, kiên quyết. Phương Nho là bác sĩ tâm lý duy nhất thành công giúp đỡ Nghiêm Triệt. Cậu giả dạng làm người giúp việc, dần dần thâm nhập vào thế giới của Nghiêm Triệt và hoà tan anh với sự chân thành của mình. Mặc dù vậy, cậu vô cùng tỉnh táo, bình tĩnh và thông minh, có thể ứng biến trong nhiều trường hợp nguy cấp. Mình không thích Nghiêm Triệt, tình yêu của anh vô cùng mãnh liệt, như 1 ngọt lửa nuốt trọn Phương Nho. Anh mắc bệnh tâm lý, tính tình nóng nảy, bá đạo, chiếm hữu điên cuồng, bạo lực như ác ma, nhu cầu tình dục siêu cao. Thực ra đọc truyện luôn thích những anh công bá đạo chiếm hữu, các bạn nhìn vào số lượng bá đạo công mình đọc thì thấy, nhưng chẳng hiểu sao mình không hề thích cái sự bá đạo của Nghiêm Triệt tẹo nào. Anh đủ lãng mạn để tạo ra 1 đám cưới trong mơ cho Phương Nho nhưng anh lại nghĩ ra đủ chiêu trò nhằm cưỡng bức Phương Nho. Anh không hề cho Phương Nho 1 khoảng không gian nào. Về sau khi vấn đề tâm lý được khắc phục, anh cũng dễ chịu hơn nhưng với mình thế không đủ. Nói thật mình hơi thành kiến với anh nên có thể viết bôi xấu anh đi nhưng cũng có những đoạn Nghiêm Triệt như 1 chú chó ngạo kiều. Mình cảm thấy cách tiếp nhận tình cảm của Phương Nho vẫn có chút gượng, truyện ngắn nên diễn biến rất nhanh, chắc dạo này đa số đọc chậm nhiệt và truyện dài nên không quen lắm haha :v Mà đọc truyện thấy không có ngoại hình thì nói chung tình cảm cũng khó nảy sinh :v 1 điều thực tế không thể thực tế hơn =)) Văn phong thì rất ổn, mình thích cách viết hài hước của tác giả, xen lẫn đó là cách tác giả xây dựng hoàn cảnh của nhân vật, 2 nhân vật chính của chúng ta đều vô cùng đáng thương ???? Điều mình ấn tượng nhất truyện không phải hai nhân vật trên hay câu chuyện mà là cách edit truyện của Phong Kiều Dạ Bạc. Biết nhà này lâu rồi vì tia truyện Cầm Hoá Nhiếp Bất Phàm, chưa đọc vì thấy giới thiệu có những thể loại mình không thích, e.g. cẩu huyết =)) Thực sự mình yêu chết cách edit luôn. Đầu tiên là vấn đề chú thích, hình ảnh rõ ràng, giải nghĩa ngay đoạn có từ ý chứ không để đến cuối. Đọc truyện mình ghét nhất là đến cuối mới có chú thích, tại đọc đến chú thích thì quên luôn cả cái từ ý rồi =.= Tiếp theo là ảnh đi kèm mỗi chương, ảnh đẹp, phù hợp nội dung chương truyện ❤ Cuối cùng là xưng hô và từ ngữ, đoạn cần giữ nguyên văn Trung cho dễ hiểu và đoạn nào nên Việt hoá cho gần gũi người đọc đều được làm khá nhuần nhuyễn. Cảm ơn Mimi, Mít và Lam Yên nhiều lắm, mình rất ấn tượng :3 Trước có vụ với cái nhà Ngân Nguyệt gì gì đó mình còn nghi ngờ cách edit của PKDB nhưng giờ thì hoàn toàn yên tâm! Đáng buồn là không like hay comt được, tính mình rất lạ, đọc cái j hay mà k like được là buồn lắm ???? thấy tội lỗi ý! Cuối cùng kết luận thì truyện hài hước, cũng có những đoạn đau lòng, ít ngược, H vừa đủ, đề cử ! *** Review fb/reviewdammy: Hiện đại, có mùi cẩu huyết, nóng nảy tổng tài công x ôn nhu bác sĩ tâm lý thụ. Câu chuyện cũng khá mới lạ. Một bác sĩ tâm lý gần ba mươi, gương mặt baby thanh tú được ông cha nhà giàu thuê điều trị tâm lý cho thằng con trai cực giỏi nhưng mắc chứng tức giận. Điều kiện là phải đóng giả người giúp việc vì thằng con cực kỳ ghét bác sĩ tâm lý. Hai người sống chung một nhà rồi yêu luôn. Mình đã hóng truyện này lâu rồi vì thích văn án, nào ngờ té đau đớn. Trước hết, tác giả truyện này cũng là tác giả Cầm hóa nhiếp bất phàm. Mình không biết truyện này, cũng không để ý, check lại mới thấy đó là truyện NP tổng thụ vạn nhân mê. Ta nói, gu tác giả rồi. Thụ truyện này cũng vạn nhân mê, gương mặt chỉ tả là thanh tú một tí nhưng khí chất thì cả trai cả gái cả em bé đều xách dép chạy theo. Cơ mà, chân chính khiến mình sụp hố chính là bạn công. Tổng tài lạnh lùng bá đạo hay nóng nảy kiểu gì mới sống chung được mấy ngày đã “tôi muốn cậu”, “đời này cậu là của tôi” rồi “đút cho tôi” bla bla chả hiểu tình cảm ở đâu ra mà tiến còn nhanh hơn tên lửa. Biết rõ người ta không yêu mình mà nhân lúc người ta bị nhiễm độc ma túy thì H luôn. Trời ơi, mình tưởng thể loại này đã tuyệt chủng 800 năm sau thời Đế quốc bóng tối rồi chứ! Tóm lại, bạn đã được cảnh báo. Sủng thụ xin hãy cứ nhảy vào, sủng công coi chừng sụp (tui vừa sụp rồi ==). *** “Ngài Nguyên, ngài xác định là mời một bác sĩ tâm lý, chứ đâu có phải là một bảo mẫu?” Phương Nho nhìn nhìn tư liệu đặt trên bàn, không thèm động thủ lật xem. “Đúng vậy! Tôi biết đề nghị này có chút không hợp với quy củ. Nhưng thỉnh Phương tiên sinh hãy thông cảm cho tâm tình của một người làm cha. Nếu như không phải không còn cách nào, thì tôi cũng sẽ không làm đến nước này!” Đối diện Phương Nho là một lão gia mang gương mặt mỉm cười, ngữ khí thành khẩn. Trong ánh mắt cùng cả người đều phát ra uy nghiêm, không cần người khác phải nhắc đến tài trí hơn người và địa vị xuất thân của ông. “Phải ở bên cạnh giám hộ một năm, đã thế còn phải giấu diếm thân phận là bác sĩ. Dưới tình huống như vậy, ông nghĩ tôi phải nhượng bộ mà phối hợp điều trị thế nào?” Lão gia bất đắc dĩ hít một hơi: “Nó là một người phi thường chán ghét việc người khác phân tích cách tư duy của mình, cũng không dễ dàng tiếp nhận chữa trị. Tôi đã hỏi qua không ít chuyên gia, kết quả đều là vô vọng, thậm chí còn phản tác dụng mà gia tăng thêm một tầng cảm xúc của nó nữa!” “Nhưng căn bản là loại phương thức chữa bệnh này rõ ràng đã trái với quy tắc nghề nghiệp. Thành thật mà nói thì tôi thật sự rất khó tiếp thu!” “Về điểm này thì tôi rất rõ ràng!” Lão gia nhẹ nhấp một ngụm trà, chậm rãi đáp: “Phương tiên sinh không cầm lo lắng! Trước đó tôi sẽ cùng cậu ký tên lên một hợp đồng, nếu như trong quá trình điều trị phát sinh bất kỳ một tranh cãi nào, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu, mà ngược lại sẽ bồi thường! Tôi chỉ cầu cậu dùng tài năng của mình mà giúp cho con tôi! Trong khoàng thời gian đó, cậu hoàn toàn không cần bận tâm đến các vấn đề khác, chỉ cần đem mình trở thành một người bảo mẫu bình thường là được!” Phương Nho ngẫm nghĩ một hồi, ngẩng đầu lên nói: “Ngài Nguyên, tôi vẫn còn một nghi vấn! Trong nước có nhiều bác sĩ tâm lý ưu tú như vậy, tại sao ông cứ nhất quyết phải chọn tôi?” Lão gia cười cười, trả lời: “Đầu tiên, là cậu mới về nước chưa lâu. Ở trong nước còn chưa nổi tiếng, cho nên có thể dễ dàng cho nó không có ngờ vực vô căn cứ. Cậu phải biết rằng, tất cả các bác sĩ tâm lý từ lớn đến nhỏ tại quốc gia này, nó đã đều gặp hết. Thứ hai, cậu còn trẻ, bề ngoài dễ nhìn, càng giống như một cậu thanh niên mới tốt nghiệp ra trường, sẽ không làm nó phản cảm. Cuối cùng, trừ bỏ bề ngoài tri thức, cậu còn am hiểu nhiều thứ, tính cách ôn hoà, phi thường thích hợp để chiếu cố nó!”   Mời các bạn đón đọc Boss! Xin Đừng Nóng Nảy của tác giả Tuyết Nguyên U Linh.