Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hitler và Lò thiêu sống dân Do Thái - Serge Miller

Tên eBook: Hitler và lò thiêu sống dân Do Thái   Tác giả: Serge Miller Thể loại: Chiến Tranh, Lịch sử, Văn học phương Tây Dịch giả: Người Sông Kiên, Lê Thị Duyên Đánh máy, Kiểm tra chính tả, Chế bản: 4DHN Nguồn: sadec1, tve-4u.org Giới thiệu: Một danh sách người Do-Thái Âu châu phải bị tận diệt đã được thiết lập và con số lên đến 11 triệu người, trong số có 330.000 Do-Thái Anh, 4.000 Do-Thái Ái Nhĩ Lan, 18.000 Do-Thái Thụy Sĩ và 6.000 Do-Thái Tây Ban Nha. Rõ ràng là Hitler và tập đoàn đã tự coi mình là chúa tể của toàn thể quả địa cầu, từ Luân-đôn đến Paletinc, từ Madrid đến Mạc-tư-khoa. Tuy nhiên, Himmler và đồng bọn phải thừa nhận ngay lẽ đương nhiên: là ngay ở thế kỷ thứ XX, càng cần phải có thì giờ và phương tiện vật chất để tàn sát hàng chục triệu con người. Các sự lấy mót lại quần áo, giầy, nhẫn vàng, mắt kiếng và cả đến tóc đàn bà dùng để làm đệm, thảm cũng đặt thành một vấn đề không kém quan trọng. Các con số trung bình như sau: 1. Tại tập trung Belzek, nằm trên đường Lablin đi Iwou: tối đa mỗi ngày giết được 15.000 người. 2. Trại tập trung Treblin Ka, cách Varsovie 120 cây số; tối đa giết được 20.000 người mỗi ngày. 3. Trại tập trung Sobibor, cũng ở Ba Lan tối đa giết được 20.000 người mỗi ngày. Các “cơ xưởng giết người” ấy hoạt động ra sao? Xin đọc câu chuyện sau đây của tên SS Globocnick, con người đã được nhiệt liệt ngợi khen vì đã thay thế hơi ngạt phát ra từ ống xẹc-măn của một máy Diesel bằng khí acide-prussique, hữu hiệu và nhanh chóng hơn: “Ở Belzek, trong bầu không khí nóng bức của tháng tám, mùi hôi hám đè nặng khắp vùng đến độ không còn có thể chịu đựng được nữa. Hằng hà sa số ruồi vo ve khắp mọi nơi. Sáng sớm chuyến xe lửa đầu tiên gồm 45 toa chở đến 6.700 người Do-Thái, mà 1.450 đã chết vì đói lạnh dọc đường. Ngay khi con tàu vừa dừng lại, đám người liền được lùa xuống một cách tàn bạo. Một máy phóng thanh ra lịnh: cởi bỏ hết quần áo, mắt kiếng, răng giả, nộp nhẫn vàng và nữ trang ở một gui-sê. Đàn bà và con gái lần lượt đi ngang qua các anh “thợ hớt tóc” các “thợ” nầy bằng hai hoặc ba nhát kéo sởn gọn các mái tóc đi qua trước một. Tóc cắt được sẽ bỏ vào các bao. Tiếp đó, đoàn người lên đường đến trại. Tất cả mọi người đầu trần truồng. Đi đầu tôi thấy một thiếu nữ đẹp tuệt vời. Đa số người Do-Thái đã đoán trước được số phận đang chờ đợi họ: mùi hôi của thịt bị đốt cháy đã nói lên điều đó. Nhiều người lầm rầm cầu nguyện. Các phòng hơi ngạt đầy ắp. “Dồn họ vào” Thiếu tá Wirth ra lịnh. Bọn SS nhét họ vào từ bảy đến tám trăm trong khoảng rộng 25 thước vuông. Các cánh cửa đóng lại. Tôi nhìn đồng hồ chính xác đo thời gian; 50 giây, 70 giây... Chiếc máy Diesel không chịu chạy. Người ta nghe thấy tiếng la khóc của các người bị nhốt trong phòng. Cuối cùng, sau 49 phút sửa chữa; chiếc máy bắt đầu nổ. Thêm 25 phút nữa - qua các lỗ kiếng ở cửa sổ và nhờ vào ánh sáng các bóng điện trong hành lang, tôi nhân thấy, trong phòng hơi nầy, phần lớn người Do-Thái đã lìa đời. Ở phút thứ 32 người cuối cùng chết hẳn. “Các người trong đội lao tác, cũng người Do-Thái, mở toang các cánh cửa. Các người chết ép sát vào nhau, vẫn đứng sững như các cột trụ được trồng sát nhau. Lẹ lẹ - phải dọn dẹp căn phòng ngay để đón tiếp đoàn người kế tiếp. “Đội lao tác nắm các xác chết lôi ra ngoài: tử thi nhơ nhuốc phân, nước tiểu, huyết kinh nguyệt. Hai mươi nha sĩ tù binh tay cầm móc sắt có nhiệm vụ cạy gỡ răng vàng. Nhiều tù binh khác lục lọi trong các nơi mật thiết nhứt của xác chết để tìm kiếm đồ trang sức hoặc các đồng tiền vàng... Sáu lò thiêu xác vĩ đại hoạt động thường trực ngày đêm... Các khổ hình khác đặc biệt thường được dành cho phụ nữ. - Một tên SS để đùa giỡn đã rứt một em bé ngay trên tay người mẹ trước đôi mắt khiếp hãi của bà nầy, hắn ta quăng cục thịt sống nầy vào ang nước đang đun sôi bên cạnh. Bà nầy muốn nhào theo con, tên SS nắm đầu bà ta kéo lại vừa cười rũ rượi. Người thiếu phụ khốn khổ ấy trở nên điên loạn trước khi bị đưa vào phòng hơi ngạt. - Một lần khác, cũng để đùa giỡn, một nhóm sĩ quan SS đã chọn 50 thiếu nữ đẹp nhứt trong số những người mới vừa được đưa đến đồng thời cho lính dẫn đến 50 cụ già. Chúng bắt buộc họ làm tình với nhau giữa sân. - Cũng để đùa giỡn, đám lính SS đã bắt vài chục thiếu nữ xinh đẹp nhứt trong số phụ nữ đang bị giam giữ trong trại (để chờ ngày vào phòng hơi ngạt), chúng lột hết quần áo và dùng cây đánh đập các cô gái nầy để ép buộc họ chạy vòng vòng trong sân, cùng lúc một số khác đã dùng dây thòng lọng quăng bắt từng cô một, như cao bồi bắt ngựa ở Texas, và lôi xềnh xệch về phía chúng, đoạn chúng đè cứng cô gái nằm dưới đất trong khi một tên từ từ tiêm thuốc độc mã-tiền-linh vào bắp vế cô gái, cô gái rướn người lên... đôi mắt trợn trừng, bọt mép bắt đầu sùi ra... Các y sĩ SS đã thực hiện một loại thí nghiệm về giải phẫu sinh thể (thí nghiệm ngay trên con người sống và còn tỉnh) không tưởng tượng được, ngay cả trên các người đàn bà đang mang thai… Mời các bạn đón đọc Hitler và lò thiêu sống dân Do Thái của tác giả Serge Miller.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mùa Thu Của Cây Dương - Kazumi Yumoto
  AudioBook Mùa Thu của Cây Dương   Việc cầm một cuốn sách trên tay và đọc nó đem lại cho bạn nhiều thi vị hơn là đọc sách qua màn hình máy tính nhờ ebook hay các trang web đọc sách trực tuyến. Tôi còn nhớ mãi cái cảm giác của mình khi đọc “Mùa thu của cây dương” vào những ngày tết vừa rồi. Đó là một ấn tượng đặc biệt tới từ trang bìa bắt mắt hình thảm lá rơi vàng rực, từ mùi thơm nhẹ nhàng của bookmark kẹp trong trang giấy, từ cuốn sách nhỏ chỉ dày hơn 200 trang mà tôi có thể cầm trong tay hay để gọn nơi đầu giường vào mỗi đêm sau khi đọc.        Nhưng điều cuốn hút nhất của một cuốn sách bao giờ cũng đến từ chính câu chuyện và thế giới ngôn ngữ của tác giả. “Mùa thu của cây dương” với tôi cũng vậy. Truyện mở ra trước mắt tôi một thế giới đậm chất Nhật Bản với không khí u nhã đặc trưng.        Gấp sách lại, bạn sẽ nhớ khu trang viên cây dương ngập sắc vàng vào mùa lá rụng, những căn phòng đơn sơ nơi hằng ngày những con người chất phác vẫn sinh hoạt, trò chuyện và dành tặng nhau bao điều ấm áp của cuộc sống, giúp đỡ nhau vượt qua khó khăn. Nhân vật trung tâm của câu chuyện – cô bé Chiaki đã lớn dần lên cùng với cây dương, cái cây mỗi thu, đông sang hay mỗi lúc xuân về đều thủ thỉ cùng chuyện trò; với sự chăm sóc của mẹ và bà cụ, sự gần gũi của cô Sasaki, anh Osamu hay sự đôn hậu của bác Nishioka. Cứ thế, những con người này lặng lẽ cũng nhau chia sẻ bao nhiêu vui buồn của cuộc sống, mặc năm tháng trôi đi. Trang viên cây dương như một nơi để người ta quên đi rằng thời gian vẫn chảy ở bên ngoài.        Đọc truyện, người đọc có dịp ngẫm suy sâu hơn về sự sống và cái chết. Truyện mở đầu bằng cái chết của bố Chiaki, kết thúc bằng cái chết của bà cụ. Suốt dọc câu chuyện là nỗi hoang mang ngây thơ của cô bé Chiaki về cái chết, cô sợ cái chết sẽ giống như một cái hố đen ngòm một ngày nào đó sẽ lôi tuột mình và người thân xuống đó, cô sợ lúc ngăn tủ đựng thư của bà cụ đầy chặt cũng là lúc bà sẽ phải qua đời để làm nhiệm vụ chuyển những bức thư cho người chết. Thế nhưng, cách Kazumi Yumoto nói về cái chết không gây cảm giác sợ hãi ở người đọc. Nỗi hoang mang vẩn vơ của cô bé rồi đây sẽ được bà cụ giúp giải tỏa. Sống trong tình cảm ấm áp của mọi người, Chiaki dần quên đi những sợ hãi, âu lo. Vì thế kết lại bằng cái chết, nhưng câu chuyện vẫn để lại một dư âm gì đó thật sáng tươi.        Con người không thể trốn chạy khỏi sự thật về cái chết, nhưng chúng ta có thể xua đi ám ảnh về nó và làm cho những ngày ta đang sống đẹp thêm, ý nghĩa hơn nhờ một thứ phép màu, đó chính là YÊU THƯƠNG.        Cùng với niềm vui của giây phút hồi hộp mở cuốn sách ra, giờ đây tôi có thêm niềm vui khi gấp sách lại mà vẫn thấy ấm áp, tựa như có một thứ ánh nắng đang chiếu vào tâm hồn mình từ những tán lá dương có màu của mùa thu. Nguồn: facebook        Trong cuốn sách này, các nhân vật đều quan tâm và chia sẻ với nhau những điều nhỏ nhặt, giản đơn nhưng đặc biệt ấm áp. Cốt truyện giản đơn, nhưng tác giả Kazumi Yomoto đã cuốn độc giả vào một không gian tinh tế, như khi Chiaki nhổ cỏ cùng bà cụ chủ nhà, bà thường lén bỏ một ít cỏ vào giỏ của cô bé để em khỏi xấu hổ về việc mình nhổ được ít; khi bà cụ ăn vận kimono đẹp đẽ sang trọng để đi xin lại việc cho bác hàng xóm; hay khi bà cụ đã láu cá bịa ra đủ thứ chuyện với mọi người…      Với giọng điệu dịu dàng, lời văn đẹp, giàu chất thơ, lồng ghép những triết lý nhẹ nhàng, sâu sắc, “Mùa thu của cây dương” thực sự đã mang đến một cách cảm, cách nghĩ đậm chất phương Đông. Trích Mùa thu của cây dương: Giản dị mà day dứt mãi - Đinh Phương Linh Nguồn: Website: www.kienthuc.net.vn (http://kienthuc.net.vn/)              Không cầu kì, kiểu cách, không đao to búa lớn, “Mùa thu của cây dương” cũng nhẹ nhàng như một chiếc lá dương vàng óng xoay xoay theo làn gió thu rớt xuống khu vườn. Một câu chuyện giản dị nhưng sâu sắc lạ thường. Một câu chuyện về tình yêu, tình người, và một lần nữa, về cái chết. Nói “một lần nữa” bởi đây cũng là chủ đề xuyên suốt trong tác phẩm “Khu vườn mùa hạ”. Cái chết trong câu chuyện của Yumoto Kazumi có lẽ không hề đáng sợ như nhiều người vẫn nghĩ. Cái chết, với bà cụ chủ nhà giống như một chuyến đi, một nghĩa vụ, một công việc phải làm. Cũng chính bởi thế, nên đám tang của bà cụ không hề buồn bã như những đám tang khác. Có nỗi tiếc thương cho người đã khuất, nhưng tâm trạng của ai cũng nhẹ nhõm hơn hẳn. Có lẽ bởi ai trong số họ cũng đinh ninh rằng, bà cụ đang thực hiện chuyến đi của mình, đang làm công việc mà bà đã dành thời gian nhiều năm chuẩn bị - công việc chuyển những lá thư.      Một mùa thu nữa lại trải lá vàng trên căn hộ Cây Dương, nơi lưu giữ những kỷ niệm về một con người kì lạ. Bà cụ ấy không hề được tác giả nhắc tên, suốt từ lúc bà xuất hiện trong cuộc đời cô bé Chiaki cho đến lúc qua đời. Khi bà ra đi, cũng không có ai là họ hàng thân thiết, nhưng bà lại có vô số bạn bè. Những người bạn đưa tiễn bà bằng sự quý trọng, bằng tình yêu, tình người, và trên tất cả, là một sự thanh thản, nhẹ nhàng mà không phải đám tang nào cũng có. Bà sẽ sống mãi trong trái tim họ như một biểu tượng về lòng tốt thầm lặng. Một lòng tốt giản đơn thôi, dễ dàng thôi, lòng tốt của người dưng qua đường, lòng tốt giữa con người với con người, nhưng mấy ai trong đời này có được? Trích "Mùa thu của cây dương" - Có những lòng tốt giản đơn thôi Nguồn: Website Afamily.vn (http://afamily.vn/) Giới thiệu tác giả Kazumi Yumoto   Kazumi Yumoto sinh năm 1959 tại Tokyo. Cô theo học khoa sáng tác tại Đại học Âm nhạc Tokyo. Trong khoảng thời gian đó, cô từng viết lời cho các vở opera, kịch nói trên sóng phát thanh và truyền hình. Cuốn tiểu thuyết đầu tiên của của Kazumi - Khu vườn mùa hạ (Natsu no niwa) xuất bản lần đầu năm 1992 đã nhanh chóng giành được thành công ở trong và ngoài nước. Tác phẩm tiếp theo của cô - Mùa thu của cây dương (Popura no Aki) cũng nhận được rất nhiều chú ý từ dư luận, được dịch ra nhiều thứ tiếng trên thế giới.   Những tác phẩm của Kazumi Yumoto - Mùa Thu Của Cây Dương - 2010 - Khu Vườn Mùa Hạ - 1992    
Nắp Biển - Banana Yoshimoto
Trước biển, hai cô gái trẻ gặp nhau khi hè sang. Mari đưa Hajime đi khắp thị trấn biển mà chính mình cũng vừa trở lại. Đêm dạ quang, mũi đất hoàng hôn, gốc liễu già, vương quốc thủy tề nơi hõm đá - ngày nối ngày họ thăm lại những nơi đã một thời tưng bừng rực rỡ, nay ngấp nghé tàn phai. Đế hiểu hơn cuộc đời mình qua ký ức, để chữa lành những vết thương ẩn sâu, để khi mùa hè đi dần về kết thúc, cố gắng đóng lại nắp biển còn bỏ ngỏ … Vẫn phong vị thuần khiết và thành thật đã lôi cuốn bao lứa độc giả vào thế giới của cô, nhưng Banana ở tuổi trưởng thành đã nương bớt mỹ học của cái lạ lùng để kể về chiêm nghiệm của người sống đời giản dị, về ý nghĩa sâu xa từ cái thường ngày. Nắp biển như một bài thơ mỏng nhẹ nhưng đầy ắp cảm giác, rằng cuộc sống đã là phép lạ, rằng linh hồn thế giới ngụ trong từng vốc nước nhành cây, và rằng năng lực của những con người bé nhỏ nơi góc biển cũng có thể vì tình yêu với một không gian mà khiến nó nở đầy hoa đẹp. *** Banana Yoshimoto tên thật là Mahoko Yoshimoto sinh ngày 24.7.1964, là con gái của triết gia Nhật nổi tiếng Takaali Yoshimoto. Banana Yoshimoto tốt nghiệp ngành Văn học tại trường Nihon University, tại đây cô đã lấy bút danh là “Banana”, cái tên mà theo cô là rất “chúa” và “lưỡng tính”. Trong khi làm bồi bàn tại một hàng ăn vào năm 1987, Banana Yoshimoto bắt đầu sự nghiệp viết văn của mình. Kitchen, cuốn tiểu thuyết đầu tay của cô ngay lập tức trở thành một hiện tượng với hơn 2,5 triệu bản sách được tiêu thụ, và được tái bản trên sáu mươi lần tại Nhật Bản. Báo chí gọi đó là “Bananamania” (Hội chứng Banana). Sau Kitchen, Banana đã bán trên sáu triệu bản sách tại Nhật Bản và đã trở thành một tác giả nổi tiếng trên toàn thế giới với hàng loạt các tác phẩm như NP, Lisard, Goodbye Tugumi, Amrita, Sly, Argentina Hag, Hardboiled and Hard luck… trong đó Goodbye Tugumi (Vĩnh biệt Tugumi) đã được dựng phim và đoạt Yamamoto Shugoro Literary Prize năm 1994. Đến nay tác phẩm của Banana Yoshimoto bao gồm mười hai tiểu thuyết và bảy tập truyện ngắn. Hiện tại, Banana Yoshimoto đã lập gia đình và đang sống ở Tokyo. Mời các bạn đón đọc Nắp Biển của tác giả Banana Yoshimoto.
Vĩnh Biệt Tugumi - Banana Yoshimoto
VĨNH BIỆT TUGUMI          Thông Tin   Tên truyện: Vinh Biệt Tugumi Tác giả:   Yoshimoto Banana  NXB:  Đà Nẵng Dịch: Vũ Hoa Người dịch:   Lương Việt Dung Thể loại:   Tiểu thuyết , tình cảm,   ngôn tình , văn học nhật bản,   văn học phương đông . eBook:   Romance Book Nguồn:   Romance Book Đăng:   Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Giới Thiệu Bốn người bạn: Maria, Tugumi, Yoko và Yoichi đã sống cùng nhau một mùa hè cuối cùng trước khi bước vào tuổi trưởng thành, với căn nhà nghỉ cũ và bờ biển quê hương. Và Tugumi, cô gái xinh đẹp, ốm yếu, trái tính, đôi khi còn độc ác, đã là trung tâm của những liên hệ tinh thần của họ. Đối mặt với sức mạnh hoang dại bên trong thân thể yếu ớt của Tugumi cũng như kh ả năng đánh mất cô, Maria cuối cùng đã có thể tới gần nhất sự sống cốt tủy và độc đáo mà cô cất giữ. Chính trong những ngày hè cuối cùng đó, nhóm bạn đã được trải nghiệm những cảm xúc đẹp đẽ và sâu xa về cuộc sống, về cho và nhận, tĩnh tại và đổi thay, về sức mạnh của tinh thần và những ranh giới mơ hồ của cảm giác... Tinh tế và đầy âm hưởng, khi không còn quá ám ảnh với những dự cảm tăm tối về hư vô và cái chết, thế giới trong suốt, tươi mới của Banana lại hiện ra, làm say những ai đã đem lòng yêu mến lối đi nhỏ trong văn chương của cô.       Ti ể u s ử tác giả   Tên thật là  Yoshimoto Mahoko  ( 吉本   真秀子   Yoshimoto Mahoko ,  Cát Bản Chân Tú Tử ), sinh ngày 24 tháng 7  năm 1964 tại Tokyo , nhóm máu A, là con gái của triết gia Nhật nổi tiếng Yoshimoto Takaaki . Banana tốt nghiệp ngành Văn, khoa Nghệ thuật trường Đại học Nihon . Tại đây cô đã lấy bút danh là Banana, cái tên mà theo cô là rất "chúa" và "lưỡng tính". Trong khi làm bồi bàn tại một nhà hàng vào năm 1987, Banana bắt đầu sự nghiệp viết văn của mình. Kitchen , cuốn   tiểu thuyết   đầu tay của cô ngay lập tức trở thành hiện tượng với hơn 2,5 triệu bản sách được tiêu thụ và đã tái bản trên sáu mươi lần tại Nhật Bản. Báo chí gọi đó là "Bananamania" (hội chứng Banana).  Kitchen  giúp cô đoạt đuợc các giải thưởng văn học như Giải Kaien cho các nhà văn mới năm 1987,  Umitsubame First Novel Prize, Best Newcomer Artists Recommemded Prize  của Bộ Giáo Dục và Giải văn chương Izumi Kyoka cùng vào năm 1988. Sau  Kitchen , cô đã bán trên sáu triệu bản sách tại Nhật Bản và trở thành tác giả nổi tiếng trên toàn thế giới với hàng loạt các tác phẩm như  N.P ,  Lizard ,  Asleep ,  Vĩnh biệt Tsugumi ,  Amrita ... Đến nay tác phẩm của Banana bao gồm mười hai   tiểu thuyết   và bảy tập truyện ngắn. Hiện tại, cô đã lập gia đình và sống ở Tokyo. Khá khiêu khích, nữ tác giả còn phát biểu rằng tham vọng lớn nhất của mình là đoạt giải Nobel Văn học . Rất đặc biệt trong cách công bố tác phẩm của mình. Cô rất hăng hái tung các tác phẩm của mình không những trên những tạp chí văn học mà còn cả ở tạp chí làm đẹp, thời trang có đông người đọc. Hành động có hàm ý là văn học không phải là một hình thức nghệ thuật dành riêng cho giới đặc tuyển có học, mà là một kiểu văn hóa cùng hàng với nhạc pop , truyện tranh , trò chơi điện tử và thời trang. Đây có thể là một trong những nguyên nhân làm nên hiện tượng Banana.   Những tác phẩm của Yoshimoto Banana được dịch ·        - Kitchen , Lương Việt Dũng dịch, Nhà xuất bản Hội nhà văn, H. 2006  - N.P, Lương Việt Dũng dịch, Nhà xuất bản Đà Nẵng, 2006 - Vĩnh biệt Tugumi, Vũ Hoa dịch, Nhà xuất bản Đà Nẵng, 2007. - Amrita (Amurita), Trần Quang Huy dịch, Công ty Nhã Nam, Nhà xuất bản Hội nhà văn, 2008. - Say ngủ, Trương Thị Mai dịch, Công ty Nhã Nam, Nhà xuất bản Văn hóa Sài Gòn, 2008. - Thằn Lằn, Nguyễn Phương Chi dịch, Công ty Nhã Nam, Nhà xuất bản Văn học, 2009.
Amrita - Yoshimoto Banana
Amrita    Thông Tin   Tên truyện:   Amrita  Tác giả:   Yoshimoto Banana  NXB: Hội Nhà Văn Dịch: Trần Quang Huy Người dịch:   Lương Việt Dung Thể loại:   Tiểu thuyết , tình cảm,   ngôn tình , văn học nhật bản,   văn học phương đông . eBook:   Romance Book Nguồn:   Romance Book Đăng:   Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Giới Thiệu   Vào cửa hàng sách và cứ đứng tần ngần mãi để chọn một quyển truyện phù hợp với tâm trạng lúc bấy giờ. Lúc đấy tôi cảm thấy bản thân mình đang thấy quá nặng nề và cần cho mình một thứ gì đó thật nhẹ nhàng mà sâu lắng, lướt qua và lướt qua các kệ sách, bỗng nhiên dừng lại với Amrita. . Sau khi mất người em gái xinh đẹp của mình, một nữ minh tinh trứ danh, chết vì tự sát, Sakumi ngã cầu thang và mất trí nhớ do chấn thương sọ não. Cố gắng tìm lại trí nhớ về những người cô yêu thương và về những gì cô đánh mất, cô bắt đầu bước vào một cuộc hành trình cảm động độc nhất vô nhị, đôi khi có người yêu của em gái đã mất đồng hành, đôi khi người đồng hành lại là cậu em trai có khả năng dự cảm tương lai. Và Amrita chính là câu chuyện về hành trình khác thường của Sakumi qua nỗi đau, những giấc mơ, và bóng tối, tới một nơi mà tâm hồn được khám phá và biến đổi.   . Đọc Amrita, cả người, cả trí óc như đang chìm đắm trong một vùng kí ức xa xôi mà lâu lắm rồi tạm cất nó ở đâu đó trong một góc trái tim. Nhiều người ví tiểu thuyết của Banana Yoshimotogiống như một trò Jet-coaster – một trò chơi cảm giác mạnh, một khi đã ngồi lên rồi thì ta sẽ bị cuốn đi đến tận cùng với tốc độ của nó. Nhưng với Amrita, điều này có gì đó đúng lại cũng có gì đó không đúng. Vì đúng là khi đã đọc thì không thể dứt ra được, cứ muốn đọc mãi không thôi. Nhưng phải đọc Amrita, hay những tác phẩm khác của Yoshimoto mới thấy, giọng văn của bà quá đỗi nhẹ nhàng, như làn mây khói thoảng qua trong đầu mỗi người, mà lại thấm sâu vào từng ý nghĩ. Amrita, không cao trào và kịch tính như mọi người tưởng khi đọc xong giới thiệu. Câu chuyện cứ đan xen giữa việc Sakumi trong hành trinh tìm kiếm bản thân và việc Sakumi nhớ lại những điều trước và trong khi Mayu tự vẫn. Tôi rất thích bà mẹ và cô bạn của mẹ Sakumi- cô Junko, thích cả cách mà hai người ý sống và xử lí mọi việc xoay quanh cuộc sống của bản thân và con cái mình. Tôi rất tâm đắc với suy nghĩ của Sakumi sau khi cô tìm lại được trí nhớ : “Sớm mai ra, tôi vẫn muốn mình sẽ thức giấc ở đâu đó“. Nó tạo thêm niềm tin và sức mạnh để sống, để mà chờ đợi ngày mai đến. Amrita khiến cho chúng ta sống chậm lại hơn trong cái guồng quay hối hả của vòng đời bây giờ. Lối viết văn của Yoshimoto giúp cho mỗi ai đọc sẽ quay đầu nhìn lại những quá khứ, để biết mình đã làm những gì, để thấy lại những điều giản dị thân quen mà đôi khi, do nhịp điệu của công việc mà ta vô tình bước qua. Có một người bạn có nói với tôi, Amrita mang màu sắc của tâm linh nhiều quá nên bạn không viết review. Đúng thế. Amrita có nhưng không đến nỗi quá nhiều khiến người ta cảm giác linh thiêng thần thánh. Chỉ đơn giản là đề cập đến Yoshio – em trai của Sakumi – có khả năng dự cảm được tương lai, hay Saseko – một trong những người bạn của Ryuichiro ở Saipan – có thể nhìn thấy người chết, trò chuyện với họ hay hát cho họ nghe. Tôi rất thích những điều như thế này, chúng tuy thần bí nhưng vẫn gần gũi với cuộc sống. Sakumi và Ryuichiro, rốt cuộc cũng yêu nhau. Không hiểu sao, trong đầu tôi khi nghĩ đến tình yêu của họ, lại cảm thấy rằng Sakumi như đang yêu Ryuichiro cho cả phần của Mayu nữa. Và cách mà Sakumi đối xử với tình yêu của mình cũng khá đặc biệt. Không quá vồn vã. Không quá tình cảm. Có gì đó lành lạnh. Nhưng trong trái tim thì lại thầm cầu nguyện: “Sớm mai khi tình dậy, mong rằng anh đừng chết, đừng ra đi mãi mãi, và nếu ngày ấy có phải đến như một lẽ đương nhiên, thì cũng làm ơn đừng báo trước cho tôi điều đó.” Có lẽ, đến đây thì tâm trạng của người đang yêu cũng có phần nào phù hợp hơn với Sakumi. Đọc Amrita mất nhiều thời gian hơn tôi nghĩ. 506 trang, và là những khoảng thời gian đọc cách quãng. Thỉnh thoảng nhớ đến tôi lại lôi nó ra đọc, và lại đọc ngấu nghiến. Không phải truyện dở. Không phải vì bận bịu không có thời gian. Mà bởi, truyện nhẹ quá, đọc như không, cảm thấy cầm quyển truyện dày hơn 500 trang trên tay mà nhẹ hẫng, chẳng khác nào đang cầm một đám kẹo bông. Do vậy, nên tôi cố dứt ra khỏi trang truyện để nó không cuốn mình trôi đi. Và cứ thế, dù cho có chuyện gì xảy ra, cuộc sống của tôi vẫn không có gì thay đổi và chỉ trôi đi mãi, không ngừng.   . Cuộc đời của một con người, luôn cứ trôi chảy vô tình và đều đều như thế. Nhưng mấy ai đã thử một lần đặt chân lên hành trình đi tìm chính bản thân mình?   Ti ể u s ử tác giả   Tên thật là  Yoshimoto Mahoko  ( 吉本   真秀子   Yoshimoto Mahoko ,  Cát Bản Chân Tú Tử ), sinh ngày 24 tháng 7  năm 1964 tại Tokyo , nhóm máu A, là con gái của triết gia Nhật nổi tiếng Yoshimoto Takaaki . Banana tốt nghiệp ngành Văn, khoa Nghệ thuật trường Đại học Nihon . Tại đây cô đã lấy bút danh là Banana, cái tên mà theo cô là rất "chúa" và "lưỡng tính". Trong khi làm bồi bàn tại một nhà hàng vào năm 1987, Banana bắt đầu sự nghiệp viết văn của mình. Kitchen , cuốn   tiểu thuyết   đầu tay của cô ngay lập tức trở thành hiện tượng với hơn 2,5 triệu bản sách được tiêu thụ và đã tái bản trên sáu mươi lần tại Nhật Bản. Báo chí gọi đó là "Bananamania" (hội chứng Banana).  Kitchen  giúp cô đoạt đuợc các giải thưởng văn học như Giải Kaien cho các nhà văn mới năm 1987,  Umitsubame First Novel Prize, Best Newcomer Artists Recommemded Prize  của Bộ Giáo Dục và Giải văn chương Izumi Kyoka cùng vào năm 1988. Sau  Kitchen , cô đã bán trên sáu triệu bản sách tại Nhật Bản và trở thành tác giả nổi tiếng trên toàn thế giới với hàng loạt các tác phẩm như  N.P ,  Lizard ,  Asleep ,  Vĩnh biệt Tsugumi ,  Amrita ... Đến nay tác phẩm của Banana bao gồm mười hai   tiểu thuyết   và bảy tập truyện ngắn. Hiện tại, cô đã lập gia đình và sống ở Tokyo. Khá khiêu khích, nữ tác giả còn phát biểu rằng tham vọng lớn nhất của mình là đoạt giải Nobel Văn học . Rất đặc biệt trong cách công bố tác phẩm của mình. Cô rất hăng hái tung các tác phẩm của mình không những trên những tạp chí văn học mà còn cả ở tạp chí làm đẹp, thời trang có đông người đọc. Hành động có hàm ý là văn học không phải là một hình thức nghệ thuật dành riêng cho giới đặc tuyển có học, mà là một kiểu văn hóa cùng hàng với nhạc pop , truyện tranh , trò chơi điện tử và thời trang. Đây có thể là một trong những nguyên nhân làm nên hiện tượng Banana.     Những tác phẩm của Yoshimoto Banana được dịch   ·        - Kitchen , Lương Việt Dũng dịch, Nhà xuất bản Hội nhà văn, H. 2006  - N.P, Lương Việt Dũng dịch, Nhà xuất bản Đà Nẵng, 2006 - Vĩnh biệt Tugumi, Vũ Hoa dịch, Nhà xuất bản Đà Nẵng, 2007. - Amrita (Amurita), Trần Quang Huy dịch, Công ty Nhã Nam, Nhà xuất bản Hội nhà văn, 2008. - Say ngủ, Trương Thị Mai dịch, Công ty Nhã Nam, Nhà xuất bản Văn hóa Sài Gòn, 2008. - Thằn Lằn, Nguyễn Phương Chi dịch, Công ty Nhã Nam, Nhà xuất bản Văn học, 2009.