Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bạch Nhật Y Sam Tận

Nàng – Bạch chỉ vừa gặp đã yêu một người mang tên Mộ Đồ Tô, vì hắn, nàng bất chấp sự phản đối của cha mẹ lấy hắn chấp nhận làm thiếp, nàng yêu hắn điên cuồng – người nhà nàng bị người trong lòng nàng trảm cả nhà, nàng vẫn một mực yêu hắn, thế nhưng mọi thứ nàng làm cho hắn, bên cạnh hắn 5 năm cũng chẳng đổi lại được 1 cái liếc nhìn của hắn, trong tim hắn chỉ có một bóng hình người con gái nhưng đó không phải là nàng, là Nam Chiếu Tiểu Công Chúa – Ngọc Linh, bao uất ức bao phẫn hận cùng tuyệt vọng nàng đem bản thân gieo mình xuống Vọng Tô Đài.            Trích đoạn 1: “ Nếu quả thật có đời sau, nàng, Bạch Chỉ, tuyệt đối không yêu Mộ Đồ Tô, tuyệt đối không cần. Tử vong, là hận ý sâu nhất của nàng dành cho hắn, cũng là sự quyết tuyệt sám hối nhất đối với bản thân…” Được cơ hội sống lại, trở về 5 năm trước khi gặp hắn, nàng trở nên kiên cường, quyết không thể yêu hắn, nhưng số mệnh đã định, nhân duyên nàng với hắn đã bị trói buột, do vô tình hay cố ý nàng đều gặp hắn. Nàng càng né tránh hắn càng đuổi theo, thế nhưng cho dù kiếp này hắn yêu nàng thì đã sao, hắn cần nàng thì đã sao, Nam chiếu tiểu công chúa vẫn xuất hiện và nàng mới chính là nữ tử duy nhất trong lòng hắn như kiếp trước, nàng – Bạch Chỉ phải làm sao? Chấp nhận tình cảm của Mộ Đồ Tô, hưởng hạnh phúc trước khi cô công chúa ấy xuất hiện hay buông bỏ tình cảm này hoàn toàn, mối tình tay ba kiếp trước lẫn kiếp này sẽ hoàn toàn được mở như chiếc hộp Pandora, vẫn có 1 bí mật mà mãi mãi Bạch Chỉ vẫn không biết… Người Mộ Đồ Tô yêu nhất kiếp trước lẫn kiếp này vẫn mãi mãi chỉ duy nhất 1 người… ……………………………. Mình cảm thấy truyện này mang lại rất nhiều cảm xúc cho mình, sẽ có 1 vài bạn cảm thấy rối khi đọc, nhưng các bạn ráng đọc kĩ, kiếp sau của 2 người sẽ mở ra mọi thắc mắc lẫn bí mật của kiếp trước, vì sao 5 năm anh không hề liếc nhìn chị, vì sao anh phải ép chị đến chết :3 bí mật thêm 1 chuyện là anh cũng được trùng sinh chung với chị đó nhé :3 #Tiểu_Mã - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mùa đông giá rét năm 7 tuổi Mộ Đồ Tô phát hiện mình không phải do mẫu phi sinh ra. Huệ phi nương nương là em gái của Cung thân vương gia, ngày đó Huệ phi nương nương mang theo tam hoàng tử đồng lứa tuổi với MĐT tới phủ. MĐT đi dạo tới ngoài cửa thư phòng tình cờ nghe thấy cuộc nói chuyện của phụ thân cùng Huệ phi, nội dung nói về năm ấy Huệ phi cùng vương phi đồng thời lâm bồn, Huệ phi sinh con chết non, Cung thân vương phi sinh được một đứa bé trai. Huệ phi không sinh được long thai, lại sợ năm tháng trôi qua nhan sắc tàn phai, mất đi thánh sủng của hoàng đế, cấu kết với Cung thân vương đem con trai của Cung thân vương vào cung thay thế – cũng chính là tam hoàng tử Thiếu Hiên. Cung thân vương vốn định nói với vương phi đứa bé sinh ra bị chết non nhưng lại sợ vương phi sức khỏe yếu ớt, không chịu được cú sốc, đành kiếm một đứa trẻ mang vào phủ thay thế – cũng chính là Mộ Đồ Tô. Mộ Đồ Tô được nuôi nấng và dạy dỗ với tư tưởng trợ giúp tam hoàng tử đăng cơ, sống vì tam hoàng tử, và sống vì trấn an vương phi. MĐT rất nghe lời và hiếu thuận. Từ sau khi biết chuyện, MĐT không còn gần gũi Cung thân vương như trước, tính tình cũng dần dần trở nên không hoạt bát. Mùa đông năm 16 tuổi, MĐT theo vương phi tới Tô thành đi Bạch Mã tự bái phật. Trong chùa nhàm chán cộng với tâm trạng phiền muộn, mặc dù ngoài trời tuyết đang rơi nhưng MĐT không cản nổi suy nghĩ muốn ra ngoài hít thở không khí. Ngày ấy MĐT xuống núi và gặp tuyết lở, bị vùi trong đống tuyết thật dày. Khi tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên MĐT nhìn thấy là một tiểu cô nương với gương mặt đông lạnh đỏ bừng đang tươi cười nhiệt tình nhìn hắn, trên tay là hai chiếc bánh bao nóng hầm hập được gói trong chiếc khăn tay. Đã lâu MĐT không thấy được đôi mắt nhiệt tình như vậy, xung quanh hắn là những con mắt lạnh lùng, thờ ơ với tất cả. Vào một ngày đông giá rét ngất trời, thời khắc đó hắn không cảm thấy lạnh, nụ cười cùng chiếc bánh bao của tiểu cô nương đã sưởi ấm lòng hắn, sưởi ấm trái tim hắn. Tiểu cô nương ấy chính là Bạch Chỉ. MĐT và Bạch Chỉ không kịp nhiều lời với nhau vì có người ở chiếc xe ngựa gần đó thúc giục. Thứ mà MĐT nhớ được chính là vị phu nhân từ ái bước xuống từ chiếc xe ngựa đợi Bạch Chỉ cùng chiếc khăn tay gói bánh bao hắn cầm trong tay, trên khăn thêu một đóa mẫu đơn vàng giống thứ mà mẫu phi yêu thích, góc khăn có thêu một chữ Bạch. Chiếc khăn này chính là chiếc khăn mà vào kiếp sau khi Bạch Chỉ trọng sinh, Bạch Thuật được MĐT dùng chiếc khăn này băng bó, Bạch Chỉ không nhớ ra chiếc khăn này MĐT có từ khi nào bởi vì tiểu cô nương ngày ấy đã không ngớ gì về lần gặp gỡ định mệnh đó. Còn MĐT, khi ở Bạch Mã tự gặp Bạch Chỉ, Bạch Chỉ bỏ chạy đánh rơi chiếc khăn MĐT đã nhận ra nàng (hoặc giả MĐT đã nhận ra nàng khi tới phủ ở nhờ và nhìn thấy mẫu thân Bạch Chỉ, đó là lý do vì sao tình cảm MĐT giành cho Bạch Chỉ lại đến nhanh như vậy). Lại nói tiếp trong kiếp trước, từ đó hàng năm MĐT đều theo vương phi tới Bạch Mã tự bái phật, ý không ở trong lời, mỗi lần hắn đều một mình đi lang thang rừng núi, ngóng trông lại một lần nhìn thấy nàng nhưng chưa từng gặp mặt. Lại một mùa xuân trôi qua, cũng như mọi năm, hắn tới Tô thành. Lần này đang đi dạo trong Bạch Mã tự, ngang qua hoa viên nở đầy mẫu đơn hắn nhìn thấy một cô nương ngâm thơ ngồi trên tảng đá. Một phút thất thần, hắn thấy một vị phu nhân từ phật đường đi ra gọi “Thược nhi”. Khuôn mặt vị phu nhân từ ái ấy MĐT vẫn luôn ghi nhớ, và thời khắc ấy hắn cho rằng người mà hắn muốn tìm chính là Bạch Thược. MĐT đã tiến lên hỏi thăm danh tính và hai người đã tư định chung thân. Tuy nhiên việc này không được Cung thân vương gia và vương phi đồng ý, Bạch Thược chỉ có thể làm thiếp, việc đặt sính lễ của MĐT bị trì hoãn. Vì sợ BT hiểu lầm, ban đêm MĐT đột nhập vào Bạch phủ tìm cơ hội giải thích. Do không biết địa hình trong phủ nên MĐT đã bắt lấy một nha hoàn dẫn đường, tìm đến chỗ ở của con gái tri châu. Nha hoàn lầm tưởng MĐT là hái hoa tặc, BC lại xinh đẹp, tư sắc vượt trội Bạch Thược nên đã dẫn MĐT tới chỗ Bạch Chỉ. Khi MĐT tới BC đang tắm, quay mặt vào trong nên MĐT không nhìn thấy rõ ràng, chỉ thấy da thịt nàng trắng nõn nà, xấu hổ quá nên quay mặt đi, tay toát mồ hôi. Cho đến khi có nha hoàn đến gọi, BC quay mặt lại MĐT mới biết mình nhận lầm người, chạy trối chết. Hôm sau MĐT tới phủ cầu hôn Bạch Thược nhưng không gặp BT mà gặp BC. BC nói nàng không đồng ý cuộc hôn nhân này và chất vấn hắn vì sao không cầu hôn nàng mà lại cầu hôn Bạch Thược, hắn có còn nhớ đã đoán đố đèn giúp nàng vào hội đèn lồng hai năm trước hay không. Lúc ấy MĐT thấy BC rất quái lạ, cũng cười nhạo sự kiêu ngạo của nàng. Bạch Chỉ si mê MĐT, trước hôn lễ một đêm, BC đã kê đơn MĐT và sáng ra bị bắt gian tại trận, MĐT hết đường chối cãi, cô dâu từ BT đổi thành BC. Cả đời MĐT có hai nhiệm vụ tâm tâm niệm niệm muốn hoàn thành , 1 là trợ giúp tam hoàng tử đăng cơ, 2 là cưới tiểu cô nương cho hắn ấm áp ngày ấy và mang đến cho nàng những điều tốt nhất. BC làm cho MĐT không thể hoàn thành tâm niệm thứ hai của mình, tính kế hắn. Hắn cũng không có quá nhiều cảm giác với Bạch Thược, chỉ là muốn hoàn thành một nhiệm vụ. Đối tốt với nàng, tựa như trong thời tiết tuyết bay tán loạn kia, nàng mang theo khuôn mặt nhiệt tình tươi cười đưa cho hắn chiếc bánh bao nóng hầm hập, làm ấm hắn – một cái xác không hồn. MĐT đối với Bạch Chỉ có một loại tình cảm khác thường, loại tình cảm hắn không hiểu. MĐT chán ghét khi BC nhìn hắn, ánh mắt nhiệt tình lại sáng ngời. MĐT chán ghét cho dù nàng lọt vào ánh mắt lạnh lùng của hắn, vẫn lộ ra gương mặt mỉm cười. Càng chán ghét BC chăm sóc hắn cẩn thận. Nhưng điều MĐT chán ghét nhất, chính là hắn phát hiện một ngày mình không thấy BC, trái tim sẽ không an ổn. Loại cảm xúc này làm cho MĐT bất an, làm cho hắn phiền lòng. Vì thế, MĐT đối với BC càng lạnh bạc. Nhưng mỗi lần nhìn thấy biểu tình bi thương của BC, MĐT lại sợ hãi nàng rời hắn mà đi. MĐT chỉ là một quân cờ, chỉ có thể bị lợi dụng. Cái gọi là quan tâm cùng yêu, đều chỉ vì muốn lợi dụng hắn. MĐT từng hỏi BC, hắn đối đãi với nàng như thế, vì sao nàng còn tốt với hắn như vậy, xuất phát từ mục đích gì? BC dường như si mê MĐT, “ Thiếp yêu chàng, mục đích của thiếp là khiến cho chàng yêu thiếp. Chúng ta yêu nhau”. Tác giả không nhắc đến chuyện MĐT trúng cổ, cũng không nhắc đến Nam Chiếu tiểu công chúa trong phiên ngoại. Nhưng ta có thể lý giải là tác giả không tâm huyết với bộ truyện này cho lắm, trong quá trình viết truyện cũng đã dừng rất nhiều lần, tác giả cũng nói trước rằng có rất nhiều tình tiết bà đã lãng quên, do đó phiên ngoại có thể không liền mạch với truyện, nhưng phiên ngoại có thể giúp chúng ta giải quyết một số tình tiết về kiếp trước. Mộ Đồ Tô biết “Bạch” của hắn chính là Bạch Chỉ, nguyên do là chiếc khăn thêu hoa mẫu đơn của nàng. Ngày ấy chẳng qua là nhàn hạ nên nhàm chán, lần đầu tiên bước vào gian phòng của nàng, lúc ấy nàng đang thêu thùa, vừa đúng dịp hoàn công, hắn thấy trên khăn của nàng có một chữ “Bạch” xinh đẹp. Loại cảm xúc ấy khó có thể hình dung. Điên cuồng vui vẻ, lại điên cuồng bi thương … Nổi điên muốn đối tốt với nàng. Hắn chạy trối chết, tựa như lần đầu tiên nhìn thấy thân thể nàng đẹp kinh người. Hắn từng thề, sẽ đối tốt với nàng, đem những thứ tốt nhất trao cho nàng. Nhưng hắn đã làm những gì? Tự trách tràn ngập toàn thân, hắn không thể tha thứ chính mình. Khi hắn thấy nàng như một mảnh lá khô rụng xuống trước mặt hắn, tầm mắt của hắn nháy mắt trở nên đen tối. Sau khi BC nhảy lầu tự sát, MĐT đã hôn mê ba ngày ba đêm. MĐT biết tất cả mọi người trong phủ đều biết hắn đối xử không tốt với nàng, hắn chán ghét nàng, cực độ chán ghét nàng. Từ đó trở đi MĐT trở nên ngày càng vô tình, ngày càng trầm mặc. MĐT trở thành thân tín bên cạnh tam hoàng tử, giết người như ngóe, trợ giúp tam hoàng tử đánh hạ giang sơn. Ngày tam hoàng tử đăng cơ, cũng chính là ngày MĐT được thăng quan tiến chức, ai cũng ngỡ rằng MĐT hôm đó sẽ là người nổi bật, nhưng vào ngày trọng đại đó không một ai thấy mặt MĐT. Ngày ấy, lại là một ngày mùa đông tuyết rơi như lông ngỗng, MĐT đã mặc chiếc áo trắng BC thích nhất, như một bông tuyết, thả mình từ Vọng Tô đài rơi xuống … Kết thúc một cuộc đời… Mời các bạn đón đọc Bạch Nhật Y Sam Tận của tác giả Cẩm Trúc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tenseigan Trong Thế Giới Naruto
Đây là một bộ Đồng Nhân Naruto (Xuyên việt vào thế giới Naruto), Đồng Nhân thì trên mạng truyện convert khá nhiều nhưng truyện dịch thì chả thấy ai làm cả, kiếm ra một bộ tạm được cũng khá khó. Đây là một bộ đồng nhân mình thấy rất hay, thậm chí đứng top cả năm trời ở thể loại này bên qidian. Thể loại Đồng Nhân là một thể loại hơi kén người đọc vì không phải đọc giả nào cũng fan bộ truyện nguyên tác. Đồng thời nó cũng là thể loại hiếm siêu phẩm nhất, vì tác giả xuất sắc thì không ai dám bay vào thể loại này do bị bó tay bó chân bởi nguyên tác, không tự do sáng tác được. Ngược lại tác giả nghiệp dư hay fanfic khá nhiều, vì khá dễ viết do đã có cái sườn sẵn của nguyên tác, tuy nhiên viết vậy chất lượng thường không cao. Bộ truyện này là cực phẩm hiếm hoi xuất hiện ở thể loại này. Main ko não tàn, không ngựa giống, không thiên tài, không hệ thống, cái gì muốn có đều phải nghiên cứu, phải thí nghiệm. Main không vô đối, suy nghĩ có lập luận và chính kiến, mạch truyện cực kỳ logic, sức mạnh nhân vật cũng phát triển dần dần ko một bước lên trời. Nói chung tất cả những thứ Main có chỉ là biết trước cốt truyện và một cái huyết kế của tộc Hyuga, còn lại là tự làm tự ăn. Nếu bạn là fan truyện Naruto, từng tiếc nuối cho số phận Phân Gia Hyuga, tiếc nuối cho sự suy tàn của gia tộc Uchiha, tiếc nuối cho sự hi sinh của Jiraiya. . . thì siêu phẩm đồng nhân này chắc chắn sẽ giúp bạn lấp đầy tất cả tiếc nuối đó. *** Nhân vật chính của chúng ta, anh Hyuga Kagami thuộc dòng họ Hyuga danh giá sở hữu đồng lực Bạch Nhãn - Byakugan ..... Không chịu chấp nhận bản thân chỉ là con pháo hôi , anh đã tìm cách để tiến hoá lên đôi mắt Tenseigan - đôi mắt sánh ngang với Rinnegan Dựa vào vốn hiểu biết anh ta đã tìm ra 2 cách để tiến hoá lên Tenseigan , đó là : - Cách 1 : Lấy huyết mạch trên mặt trăng kết hợp với Tông gia dưới địa cầu - Cách 2 : Dung hợp số lượng lớn Byakugan Mà 2 cách đó, Main đều không thể làm được :D . Thế nên anh ngày đêm vùi đầu vào nghiên cứu và trời không phụ lòng người, anh đã nghiên cứu ra cách để tiến hoá lên Tenseigan đó chính là kích hoạt được đầy đủ 33 tổ hợp gen.... Thuận lý thành chương, vừa vào đầu câu chuyện anh đã được lão tác buff cho bodoi gần như ít phải e sợ ai :v Tưởng chừng như anh sẽ leo lên ngồi chức Hokage luôn từ chương 96 vì combo Thiên Sinh + Vĩ Thú Nhân Tạo nhưng không...... anh chọn cách ẩn nhẫn và tìm cách mạnh hơn.....anh hướng đến dung hợp các nguyên tố để có được charka lục đạo và từ đó hành trình Tenseigan trong thế giới naruto bắt đầu ! Sau khi đọc hơn 300 chương của bộ truyện này điều vẫn còn vương vấn trong đầu lam là : Các thí nghiệm nhân bản vô tính Các thí nghiệm kết hợp tế bào Các thí nghiệm dung hợp đồng lực, huyết kế :cqdbnzy: vân vân và mây mây các điều khác.... Trong tất cả bộ truyện lam từng đọc, bộ truyện này là bộ có main ẩn nhẫn nhất ( và cũng là tên cuồng khoa học :< ). :gjsyynk: Bộ truyện khá logic, bố cục câu chuyện cũng khá là rành mạch, thu hút đến từng chi tiết, tương lai không giống trong nguyên tác...thật đáng để chờ mong. Từ đó lam có thể đoán ra lão tác là 1 người có đạo hạnh cực sâu về bộ Naruto này .......quả là đáng ngưỡng mộ :2w2yq2l: Khen thế được rồi ta bắt đầu đến với những điểm yếu theo ý kiến riêng của lam nào : Bộ truyện thiếu vắng yếu tố tình yêu :( dường như xuyên suốt 300 chương truyện lam đọc là main nghiên cứu, đánh nhau, thu thập mẫu gen, .....tìm hoài chẳng thấy tán tỉnh em nào cũng chẳng có nốt chút thời gian bồi dưỡng tình cảm với cô vợ đính hôn Hyuga Linh....:cqdbnzy: Bộ truyện này không có chăn rau....em Shion, Hinata, Sakuya ngon như thế :vzfiy0h: ta nguyền rủa Hyuga Kagami bị quạ tha ma bắt :27: Lối viết quá nhiều khoa học....dễ bị skip Bộ này hiện đã convert full bởi Mạt Thế Phàm Nhân, Hồ Ly Tiên Tử và Vong Mạng và đang được dịch bởi người mang trên lưng nhiều công pháp nhất @mafia777 huynh *** Tí tách... Tí tách... Tí tách... Tiếng giọt mưa quanh quẩn trong thông đạo âm u, khiến cho Hyuga Kagami không tự giác kéo áo choàng lại sát người. Hắn rất chán ghét chỗ này, thông đạo phía trước đen kịt phảng phất như nối thẳng tới địa ngục, làm cho hắn liên tưởng tới đủ chuyện không tốt, chỉ là đầu độc nhãn rắn hổ mang trên vai khiến hắn bỏ đi ý niệm rời đi. Thân bất do kỷ nha ! Đi đến cuối thông đạo, Hyuga Kagami đẩy ra đại môn, phía sau cửa là một phòng thí nghiệm chỉnh tề trang thiết bị, bên trong còn một bóng người đứng thẳng. Bóng người xoay người lại: "Là Kagami hả ?" Nghe cái giọng khàn khàn này, Hyuga Kagami lòng run lên, vội vàng cúi đầu: "Orochimaru đại nhân !" Orochimaru cứ nhìn chăm chú vào Hyuga Kagami, như đang suy nghĩ gì đó, hồi lâu mới nói ra: "Căn phòng thí nghiệm này, về sau thuộc về ngươi." Cảm giác được Orochimaru đang nhìn chăm chú, Hyuga Kagami không dám suy nghĩ lung tung, vội vàng khom người đáp: "Xin ngài yên tâm, ta nhất định sẽ tiếp tục cố gắng !" Orochimaru dời ánh mắt, nhìn thoáng qua phòng thí nghiệm xung quanh một vòng, trong mắt lại lộ ra vài phần phiền muộn. "Ta có lẽ phải rời đi thôn, về sau chuyện tài liệu, ngươi tự nghĩ biện pháp đi !" "Vâng!" Hyuga Kagami như cũ gật đầu dạ vâng, không có mảy may chần chờ, mà cái con độc nhãn rắn hổ mang nằm trên đầu vai hắn, vẫn lười biếng phun cái lưỡi màu đỏ tươi. Cuối cùng lườm Hyuga Kagami một cái, Orochimaru không bàn giao việc gì nữa, trực tiếp Thuấn Thân Thuật rời đi. Theo gót Orochimaru rời đi, cái cỗ Charka khổng lồ mà âm u tràn ngập trong phòng thí nghiệm mới chậm rãi biến mất. "Phù..." Hyuga Kagami nhẹ nhàng thoải mái thở ra. Khoảng thời gian gần đây, khí thế trên người Orochimaru càng ngày càng lạnh lẽo, tựa hồ lộ ra một mùi máu tươi, Hyuga Kagami dù chỉ là đứng xa báo cáo tiến độ thí nghiệm, cũng sẽ cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên. Cũng may khoảng thời gian gian nan này tựa hồ đã qua. Bất quá ngồi suy nghĩ một chút, Hyuga Kagami lại có chút nghi hoặc. Căn cứ vào ký ức mơ hồ kiếp trước, Orochimaru tựa hồ là bị Hokage Đệ Tam (Sarutobi Hiruzen) đột kích phòng thí nghiệm bí mật, đồng thời thí nghiệm nhân thể bị phát hiện, cho nên mới bị bức phản bội bỏ trốn. Nhưng biểu hiện vừa rồi của Orochimaru, tựa hồ đã làm xong dự định phản bội bỏ trốn, tùy thời có thể rời đi. "Đến cùng là chỗ nào xuất hiện sai lầm, dẫn đến Orochimaru chủ động phản bội bỏ trốn đây? Nguyên nhân là vì ta sao?" Ngồi tinh tế suy nghĩ quá khứ một lần, Hyuga Kagami vẫn không nghĩ ra vì sao. Bất quá Orochimaru phản bội bỏ trốn, đối với hắn chung quy vẫn là chuyện tốt, về phần là chủ động phản bội bỏ trốn, hay là bị động phản bội bỏ trốn, đối với hắn, không có giá trị gì khác biệt. Đối với Orochimaru, tình cảm của Hyuga Kagami khá là phức tạp. Nếu như không phải Orochimaru che chở, Hyuga Kagami biết rõ bản thân khẳng định sẽ không nhẹ nhõm như thế sống qua chiến tranh, dù sao thì đám bạn học cùng thời, bảy tám phần mười cũng đã chết trên chiến trường. Cho dù là thiên tài như Kakashi, ở trên chiến trường cũng thiếu chút nữa mất mạng, mà lúc ở trường phân tổ đối kháng, một chiêu của Kakashi hắn cũng không tiếp nổi. Sinh hoạt ở cái thế giới này, nhỏ yếu chính là cái tội nha! Xuyên việt tới nơi này cũng đã hơn 10 năm, nhưng cho tới lúc này, Hyuga Kagami vẫn khó thích ứng với thế giới Ninja tràn đầy giết chóc, đây cũng là một trong các nguyên nhân, hắn đầu nhập vào Orochimaru. Bởi vì luận thiên phú chiến đấu, hắn kém bạn đồng trang lứa một mảng lớn, đặc biệt là lúc ở giữa sinh tử, phản ứng của hắn luôn trì độn một chút so với người khác. Có đôi khi hắn thật bội phục các Ninja ở thế giới này, thường thường sáu bảy tuổi liền có đầy đủ bản lĩnh giết người, trên dưới 10 tuổi lên chiến trường là chuyện thường ngày, càng ghê người như Kakashi, 12 tuổi đã là Ninja Thượng Nhẫn giết chóc vô số địch nhân. Hyuga Kagami không có cái thiên phú này, nhưng may mắn hắn sinh ra ở tộc Hyuga, sinh ra nắm giữ Byakugan, mà dưới sự trợ giúp của Byakugan, hắn trên chiến trường mấy lần có thể sống sót qua nguy hiểm. Nhưng vận may sẽ không mãi chiếu cố bản thân, nhìn bạn học cùng thời từng cái từng cái một chết trận, Hyuga Kagami dứt khoát kiên quyết đầu phục Orochimaru. Trước hết phải sống sót, sống sót mới là trọng yếu nhất! Hyuga Kagami cũng không phải không có ưu thế của bản thân, dựa vào kiếp trước được giáo dục tốt, năng lực lý giải của hắn hơn xa các Ninja cùng tuổi. Lại thêm có ưu thế Byakugan, hắn rất nhanh trổ hết tài năng ở trong phòng thí nghiệm của Orochimaru, trở thành trợ thủ tương đối trọng yếu trong các thí nghiệm của Orochimaru, cũng từ trong tay Orochimaru học được rất nhiều kỹ thuật gen. Có lẽ là do trải qua quá nhiều tử vong, ở hậu kỳ chiến tranh, Orochimaru đã phi thường si mê đối với sinh mệnh huyền bí. Phản ứng càng trực quan là Orochimaru đã không còn cố kỵ Đệ Tam, không còn thủ vững ranh giới đạo đức cuối cùng, bắt đầu thực hiện thí nghiệm nhân thể tàn khốc và huyết tinh. Đồng thời đối với các loại huyết kế như Mộc Độn, Byakugan, Sharingan, Orochimaru cũng sinh ra hứng thú nồng hậu và dày đặc. Hyuga Kagami chủ động đầu nhập vào, càng khiến cho Orochimaru nhẹ nhõm nghiên cứu bí mật của Byakugan, cho nên lúc hướng dẫn các phương diện cho Hyuga Kagami, Orochimaru xem như tận tâm tận lực. Song phương ăn nhịp với nhau, cho nên mới có một màn vừa rồi. Đương nhiên, sở dĩ Hyuga Kagami có can đảm đầu nhập Orochimaru cũng là vì hắn biết rõ, không bao lâu nữa lực chú ý của Orochimaru sẽ bị các loại Cấm thuật như 'Uế thổ chuyển sinh', 'Bát kỳ chi thuật' hấp dẫn. Lại thêm hắn có ấn chú 'Cá chậu chim lồng' (Hyūga main family's juinjutsu) bảo hộ, cũng không lo lắng Orchimaru trực tiếp làm thí nghiệm nhân thể đối với hắn. Không sai, 'Cá chậu chim lồng' trước mắt đối với Hyuga Kagami đúng là một loại bảo hộ. Hoặc là nói cho đúng, đối với tất cả các cá thể nhỏ yếu, thực lực chỉ sống qua ngày của tộc Hyuga, 'Cá chậu chim lồng' chẳng những không phải giam cầm, ngược lại là một loại bảo hộ. Bởi vì sự tồn tại của nó, tộc nhân Phân Gia Hyuga tránh được rất nhiều ánh mắt ngấp nghé cả trong và ngoài thôn. Về phần nguyên nhân còn lại đầu nhập vào Orochimaru, chính là vì Tenseigan! Lấy thiên phú bình thường của Hyuga Kagami, ngoài trừ Tenseigan, hắn thực sự nghĩ không ra còn có cái biện pháp nào khác có thể khiến hắn xoay người, đem vận mệnh nắm giữ trong tay mình. Về phần Tiên Thuật, ngay cả Orchimaru cũng khó nắm giữ, hắn càng không cần phải nói. Trên thực tế, đừng nói cái loại thiên phú bình thường như Hyuga Kagami, bên trong ký ức kiếp trước của hắn, cái loại thiên tài như Hyuga Neji cũng là thông thiên đánh xì dầu, cuối cùng cũng là nhân vật chết đi một cách bi thương. Byakugan xác thực tại giai đoạn Hạ Nhẫn (genin), Trung Nhẫn (chūnin), thậm chí ở giai đoạn Ninja Thượng Nhẫn (jōnin), cũng giúp cho gia tộc Hyuga nắm giữ ưu thế không gì sánh bằng. Nhưng một khi đạt tới cấp độ Kage, thậm chí siêu việt Kage, ưu thế của Byakugan đã không còn rõ ràng. Mà đối với tộc Hyuga chuyên tu Nhu Quyền mà nói, đơn thuần dùng Nhu Quyền đi chống lại các loại địch nhân như Susanoo, Jinchuriki, Tiên Nhân Thể, thật sự lực bất tòng tâm, cho nên Tenseigan cơ hồ là hi vọng duy nhất để tộc nhân Hyuga có thể dính vào chiến đấu cấp độ Kage. Đây cũng là sự tình từ lúc ban đầu mới xuyên việt, Hyuga Kagami đã tưởng niệm không quên. Nói chứ để đem Byakugan tiến hóa thành Tenseigan làm sao có thể dễ dàng được chứ. Ở phương diện huyết kế giới hạn, Hyuga Kagami cơ hồ không có bất kỳ tri thức gì, cho nên để đạt được con mắt này, toàn bộ bên trong thôn người có thể đến giúp hắn cũng chỉ có cuồng nhân nghiên cứu khoa học Orochimaru .... Mời các bạn đón đọc Tenseigan Trong Thế Giới Naruto của tác giả Không Tưởng Chi Long.
Truy Thê
Văn án: Thiếu nữ đời trước bệnh triền thân, ở bệnh viện nhiều hơn ở nhà, chưa đến mười tám lại xuyên qua. Xuyên vào một tiểu nữ oa, răng cỏ chưa mọc đủ, cùng phụ mẫu sống ở một thôn quê. Mọi chuyện tưởng như tốt đẹp, một hôm liền đuọce thông báo trở về nhà. Nàng vốn ở hiện đại không biết gia đấu trạch đấu, nên bị dọa đến choáng váng. Bản thân thừa hưởng nên giáo dục tiến ở hiện đại, xuyên về khăp nơi truyền bá tư tưởng cho mọi người. Nghĩ không ra lại bị tứ hôn cho một tên lắm thê tiếp nhất kinh thành. Bi ai a, bi ai! Đôi Lời Của Tác Giả: Đây là đứa con tinh thần thứ hai của mình sau bộ Bộ này pha chút cung đấu trạch đấu cho cuộc sống thêm mới mẻ, và cũng không ngược tim như bộ trước. Hài hước có hơn, tùy mọi người ném đá. Hy vọng mọi người ủng hộ . *** Nắng sớm chiếu rọi muôn nẻo ở Tân Hà thôn, báo hiệu cho một khởi đầu mới. Ở một tiểu viện của một phú hộ, ngoài sân nhỏ chim hót líu lo, nắng xuyên qua giấy mỏng ở cửa sổ lọt vào phòng. Trong phòng có một tiểu cô nương mười một tuổi, đã ngủ rất say sưa. Những tia nắng nghịch ngợm kia cứ nhè ngay vào mắt nàng mà đùa giỡn, quấy phá khiến nàng không thể nướng thêm bất kỳ giây nào nữa. Hai hàng mi cong vuốt như hai cánh bướm ngày xuân khẽ động, đôi mắt phượng hé mở, nàng chậm rãi ngồi dậy vươn vai. Xốc lại tin thần chào ngày mới bằng một nụ cười. Vâng, nàng đây chính là Mã Phi Yến, một người hiện đại ở thế kỷ hai mươi mốt xuyên đến đây đã được năm năm rồi. Cổ thân thể này cùng tên với nàng, có phụ thân là công bộ thị lang, được bạn hoàng đế cao cao tại thượng suốt ngày chỉ biết hô to gọi nhỏ sai xử người khác giao cho trọng trách tu sửa đê điều ở Tân Hà thôn. Thế là một nhà ba người đã chuyển đến đây năm năm rồi. Lúc đầu mới đến chốn hoang vu, tiêu đìu này Mã Phi Yến sáu tuổi chịu không được nên đã cưỡi hạc về Tây. Nàng nhập vào thân thể này đến nay cũng đã quen hết tất cả mọi việc. Do Tân Hà thôn là một thôn nhỏ đầu người tính hết cũng chỉ trên dưới một trăm nên ở tạm trong một nhà nhỏ bỏ trống của một phú hộ. Phụ thân nàng vốn là thị lang nên bọn họ đối với nàng cũng là nịnh nọt. Việc nàng làm bình thường chính là chạy ra ngoài cùng phụ thân đến tối mới trở về. Nàng thường xuyên ra ngoài chơi nên rất cẩn thận mang bùn đất bôi đầy người. Phụ thân nàng nghĩ nàng nghịch ngợm không cẩn thận nên mới ra bộ dạng như vậy nhưng không nỡ trách móc. Mẫu thân nàng lại khác, luôn miệng lải nhải không ngừng. Có khi còn cấm đoán nàng không được đi cùng phụ thân nữa. Đương nhiên chưa bao giờ thành công vì nàng luôn có đồng minh mạnh mẽ đó là vị phụ thân đáng kính. Nàng cũng là bất đắc dĩ thôi mà. Ơ cổ đại không có kem chống nắng thì biết phải làm sao? Nàng đành mượn bùn giúp mình thôi. Hôm nay cũng không ngoại lệ, sau khi làm vệ sinh thân thể xong nàng cũng chạy đến phòng bên cạnh cùng phụ mẫu dùng điểm tâm rồi đến xem việc tu sửa. Không biết có phải ngọc hoàng đại đế trêu người không mà đê sắp sửa xong lại "ban tặng" cho một trận thiên tai khiến mọi công lao trước như đổ sông đổ biển. Tình trạng như vậy cứ lặp đi lặp lại đến nay đã năm năm rồi. "Phụ thân, chúng ta xuất phát thôi." Mã Phi Yến dùng khăn lau miệng rồi nắm tay Mã Tuấn Vĩnh ra sức kéo. Tề thị, thân mẫu của cổ thân thể này dịu dàng trách móc: "Yến nhi, ngươi không thể đợi phụ thân ngươi dùng xong điểm tâm sao? Là nữ nhân tại sao lúc nào cũng hấp tấp vội vàng như thế không có chút khí chất của tiểu thư khuê các. Sau này làm sao mà gả cho người khác đây." Một tràng vỗ thẳng đến tai làm Mã Phi Yến nàng chỉ còn biết nhăn mặt. Tại sao lúc nào cũng muốn gả nàng đi như vậy? Ở thế kỷ hai mươi mốt của nàng nữ nhân còn muốn không thành thân nữa cơ. Chưa nói đến nàng hiện tại vẫn còn chưa thành niên, đâu cần thèm thuồng hiền tế đến mức này cơ chứ. Mã Tuấn Vĩnh ngồi vững vững trên ghế mỉm cười nhìn nữ nhi tinh nghịch của mình: "Yến nhi mới chỉ mười một tuổi nàng không cần khắt khe quá như vậy." "Phụ thân nói có lý, mẫu thân không nên quá khắt khe như vậy." Mã Phi Yến nàng đương nhiên là theo phe của Mã Tuấn Vĩnh rồi. Người ta mở miệng giúp đỡ nàng cơ mà. Tề thị hắt một hơi biểu lộ ý không hài lòng phun ra một câu: "Phụ từ nhiều bại tử." Hai phụ tử họ Mã này luôn luôn chống đối với nàng khiến nàng tức đến đỏ cả mặt. Mã Phi Yến bước qua bên Tề thị đưa tay nhỏ vuốt vuốt sống lưng của nàng ta như muốn an ủi: "Mẫu thân đừng buồn, ngoại công cũng không muốn như vậy đâu." Cái đầu nhỏ của nàng khẽ lắc như thể bất đắc dĩ vậy. Tề thị chớp chớp mắt tỏ vẻ khó hiểu: "Ta là mắng ngươi cùng phụ thân của ngươi liền quan gì đến phụ thân của ta." "Hóa ra mẫu thân không phải đang trách ngoại công quá từ bi hiền hậu sao?" Nàng vờ tỏ ra kinh ngạc: "À cũng đúng thôi. Ngoại công nhất định là một người vô cùng dũng mãnh nên mẫu thân mới thường xuyên phát hỏa như vậy." Mã Tuấn Vĩnh vốn đã quen với trò đùa của nữ nhi bảo bối của mình nên không lấy gì làm lạ khi thấy Tề thị sinh khí chuẩn bị dùng đũa gõ đầu Mã Phi Yến. Hắn bật cười ha hả kéo lấy nữ nhi bảo bối đang lấy tay che đầu về phía mình: "Nàng không nên động một chút là đánh Yến nhi như vậy. Lúc trước ta luôn không hiểu vì sao Yến nhi lại hiếu động, nguyên lai là giống nàng." Tề thị hung hăn bĩu môi, cụp mi hờn giận ném đũa xuống bàn: "Ý chàng là thiếp không đoan trang thùy mị?" Mã Tuấn Vĩnh lúng túng nhìn nữ nhi bảo bối tìm câu trả lời, Mã Phi Yến trong lòng phụ thân cười híp mắt: "Đây là do mẫu thân tự nói sao lại thành lời nói của phụ thân rồi." Tề thị giận dữ đập bàn, phụ tử Mã gia hai người, người nâng váy, kẻ giữ lấy mũ cánh chuồn trên đầu chạy ào ra khỏi phòng. Nếu còn ở lại e rằng sẽ bán thân bất toại mất. Mỗi ngày lúc nào bữa ăn cũng kết thúc bằng màn bỏ chạy đầy tiếng cười của hai phụ tử. Mã Tuấn Vĩnh vừa đi bộ vừa trách nàng: "Sau này không được làm mẫu thân tức giận nữa. Bảo bối, ngươi xem, phụ thân bị ngươi hại thê thảm đến mức còn chưa hôn tạm biệt đã phải chạy trối chết thế này." Câu này năm năm ngày nào Mã Phi Yến cũng nghe đến nỗi có thể đọc ngược. "Là do mẫu thân không hiểu thôi. Ngươi ta thế này mà lúc nào cũng đòi gả đi." Nàng nói xong liền vờ té rồi bôi bùn đất lên khắp mặt và người. Đắp bùn cũng là một cách để dưỡng nhan a. Mã Tuấn Vĩnh vội vàng đỡ nàng lên: "Tại sao ngươi lúc nào cũng té ở đây thế? Lần sau nhớ phải cẩn thận một chút" Lời này hắn nói đã năm năm rồi mà lúc nào nàng cũng té. Hắn lấy làm lạ. Nơi này ngoài một vũng bùn nhỏ ra thì hoàn toàn không có gì để nàng phải vấp té cơ mà. Mã Phi Yến dùng tay lau qua loa rồi nhoẻn miệng cười: "Nữ nhi không biết. Phụ thân không cảm thấy như vậy dân chúng mới không e ngại chúng ta sao?" Tay dơ nàng lau hết lên xiêm y như vậy liền nhìn giống dân đen rồi. Lúc trước mỗi lần nàng đến họ đều quỳ xuống chào hỏi rất phiền. Mã Tuấn Vĩnh cũng không nói gì nữa. Mã Phi Yến vui vẻ hát tay cầm một ngọn cỏ bông lau phe phẩy. Hai phụ tử nắm tay nhau thong thả đi đến đê xem xét tình hình. Con đê này cũng sắp xong rồi, hy vọng sẽ không có thêm trận phong ba bão táp nào nữa. Mã Tuấn Vĩnh làm việc của mình còn dặn dò nữ nhi: "Bảo bối, ngươi chơi xung quanh đây, đừng đi quá xa biết không?" Thấy nữ nhi của mình gật đầu đáp ứng hắn mới an tâm xoay người rời đi. Mã Phi Yến nàng đây cũng tự tìm đồ chơi. Thật ra nàng cũng không có muốn ra ngoài phơi nắng thế này đâu. Bất quá, ở lại trong viện sẽ bị bắt học nữ công gia chánh mất. Ở hiện đại, cái gì không có thì bỏ tiền ra mua. Y phục rách liền vứt vào thùng rác. Nói thật, y phục chưa rách mà lỗi thời nàng cũng hào phóng mà nhét vào tủ không thèm nhìn đến. Làm sao lại có chuyện ngồi một chỗ để may may vá vá chứ. Vẫn là phơi nắng tốt hơn ngồi một chỗ hành xác mình. Lại còn phải nghe Tề thị cùng nhũ mẫu lải nhải chuyện thế nào mới giống nữ nhân nữa chứ. Sao lão thiên gia không cho nàng xuyên không làm nam nhân cho rồi. Nói thật đến cổ đại mà được làm nam nhân thì còn bằng. Phụ thân lại làm quan, tuy quan nhỏ nhưng cũng gia thế a. Nàng làm thiếu gia ngày ngày sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt, tam thê tứ thiếp. Nghĩ thôi đã thấy vui vẻ trong lòng rồi. Không ngờ nữ nhi vẫn hoàn nữ nhi. Chân nàng lại nặng nề, miệng thở dài mãi không thôi. Bước trên đường, người dân trong thôn ai ai cũng thích nàng nên chào hỏi không ngớt lời. Miệng cười nhưng lòng nàng đã cười đâu chứ. Làm nam nhân thật tốt. Nàng thầm thán trong bụng, chân hướng đến cổng thôn bước. Mời các bạn đón đọc Truy Thê của tác giả Luna Huang.
Chuồn Chuồn Hổ Phách - Tập 2
Outlander - Chuồn Chuồn Hổ Phách là cuốn thứ hai trong bộ tiểu thuyết lịch sử xuyên thời gian của Diana Gabaldon. Bà đã dệt nên một câu chuyện đầy ma lực đan xen giữa lịch sử và thần thoại, nó chứa đầy những đam mê mãnh liệt và sự táo bạo. Vô tình bị kéo về quá khứ, Claire - một nữ y tá quân đội người Anh - đã gặp gỡ và kết duyên với Jamie, một chàng chiến binh trẻ người Scot dũng mãnh, hào sảng. Sau nhiều biến cố, họ buộc phải rời nước Anh để sang Pháp. Tại đây, khi biết cuộc nổi dậy của phái Jacobite bắt đầu nhen nhóm, Jamie và Claire quyết định tìm mọi cách để ngăn chặn trận chiến Culloden đẫm máu xảy ra, nhằm bảo vệ sinh mạng của hàng nghìn người Scot vô tội. Thế nhưng thay đổi lịch sử có phải là chuyện dễ dàng? Liệu họ có thể cải biến vận mệnh của cả một dân tộc hay đành chịu cúi đầu khuất phục trước bàn tay tàn nhẫn của số phận? *** Một buổi yết kiến Bệ hạ Nhiều ngày trôi qua tại Fontainebleau, tôi đã dần lấy lại sức khỏe, mặc dù tâm trí vẫn lãng đãng và các suy nghĩ thường né tránh mọi loại ký ức hay hành động. Trong thời gian đó, tôi có vài vị khách đến thăm. Biệt thự đồng quê đã trở thành nơi trú ẩn cho tôi, tại đây cuộc sống náo nhiệt của xã hội Paris giống như là một giấc mơ khó chịu, ám ảnh tôi. Khi một người hầu mời tôi đến phòng nhỏ để gặp khách, tôi đã ngạc nhiên. Một ý nghĩ nhanh chóng lướt qua đầu, biết đâu đó là Jamie, nhưng ngay tức thì cơ thể tôi trào lên một cảm giác chóng mặt, buồn nôn. Cuối cùng, lý trí đã đính chính lại; chắc chắn, vào thời điểm này, Jamie đang trên đường tới Tây Ban Nha, anh không thể quay về trước cuối tháng Tám. Vậy anh đã lên đường khi nào? Tôi không nên suy nghĩ thêm về vấn đề này và quyết định gạt nó vào sâu trong tâm trí. Tuy nhiên, trong lúc thắt những sợi dây buộc để xuống tầng, hai bàn tay tôi bắt đầu run rẩy. “Vị khách” còn khiến tôi ngạc nhiên hơn, đó chính là Magnus, quản gia của ngôi nhà Jared sở hữu trên Paris. “Xin thứ lỗi, thưa phu nhân,” ông ta nói, cúi thấp đầu khi trông thấy tôi. “Tôi không muốn làm phiền bà… nhưng tôi không biết vấn đề này có nghiêm trọng không… và ông chủ đã đi rồi…” Tuy là kẻ ngạo mạn trong phạm vi ảnh hưởng của mình nhưng ông lão tỏ ra rất bối rối khi ở một nơi xa xôi. Phải mất một lúc ông ta mới kể chuyện được liền mạch, nhưng rốt cuộc ông ta cũng trình ra một tờ giấy được gập lại và đóng xi, gửi cho tôi. “Người gửi cái này là ông Murtagh,” Magnus nói bằng âm điệu vừa ghê tởm vừa kính sợ. Tôi cho rằng điều này đã giải thích sự do dự của ông ta. Tất cả những người phục vụ ở Paris đều nhìn Murtagh với thái độ khiếp hãi pha lẫn kính cẩn và hình ảnh đó được thổi phồng bởi các báo cáo cùng những sự kiện ở đường Faubourg St.-Honoré. Tờ giấy đã đến Paris từ hai tuần trước, Magnus giải thích. Đám người hầu không biết phải làm sao với nó, họ đã run cầm cập bàn bạc với nhau, cuối cùng viên quản gia quyết định phải mang nó đến cho tôi. “Ông chủ đã đi rồi,” Magnus nhắc lại. Lần này, tôi chú ý tới điều ông ta nói. “Đã đi ư?” Tôi hỏi. Tờ giấy bị vò nát và ố màu bởi quãng đường vận chuyển, trông nó như một cái lá trên tay tôi. “Ý của ông là Jamie đã đi trước khi tờ giấy này đến ư?” Tôi không thể hiểu nổi chuyện này. Đây chắc hẳn là tin nhắn của Murtagh, ghi tên và ngày cập bến Lisbon của con thuyền chở rượu poóc-tô cho Charles Stuart. Jamie không thể đi Tây Ban Nha trước khi nhận được thông tin. Tôi bóc xi và mở nó ra để kiểm tra. Bức thư đề gửi cho tôi, bởi Jamie nghĩ thư từ của tôi sẽ ít bị chặn hơn của anh. Từ Lisbon, ngày gửi gần một tháng trước, tờ giấy không ký tên, nhưng cũng không cần thiết. “Thuyền Scalamandre sẽ nhổ neo từ Lisbon vào ngày Mười tám tháng Bảy”, tất cả chỉ ghi vậy. Tôi ngạc nhiên khi trông thấy chữ viết của Murtagh nhỏ và gọn gàng, bởi tôi đã mong chờ những dòng nguệch ngoạc, không rõ chữ. Tôi dời mắt khỏi tờ giấy, quan sát Magnus và Louise trao đổi một ánh nhìn rất kỳ lạ. “Chuyện gì thế?” Tôi hỏi. “Jamie đâu?” Tôi đã tin rằng anh vắng mặt tại nhà thương Des Anges sau vụ sẩy thai là do hối hận khi nhận ra rằng hành động khinh suất của mình đã gây nên cái chết của con chúng tôi, giết Frank và gần như trả giá bằng mạng sống của tôi. Vì thế, tôi không quan tâm, cũng không muốn gặp anh. Giờ thì tôi bắt đầu nghĩ tới một lý do mang nhiều điềm gở hơn về sự vắng mặt của anh. Cuối cùng, Louise là người lên tiếng, cô ấy đứng thẳng người, nâng đôi vai tròn trĩnh lên để quyết tâm nhận lấy trách nhiệm này. “Ông ấy ở trong ngục Bastille,” cô ấy nói, hít một hơi thật sâu. “Vì cuộc đấu kiếm.” Hai đầu gối tôi mềm nhũn, và tôi ngồi lên bề mặt gần nhất có thể. “Vì chuyện quái gì mà cô không nói với tôi?” Tôi chẳng biết mình cảm thấy thế nào trước tin tức này; choáng váng, kinh hoàng - hay khiếp sợ? Hoặc một chút thỏa mãn? “Tôi… tôi không muốn cô buồn, chérie,” Louise lắp bắp, lùi bước khi thấy rõ nỗi đau của tôi. “Cô quá yếu… không thể làm gì. Và cô cũng không hỏi,” cô ấy nói thẳng. “Nhưng… bản… bản án đã bao lâu rồi?” Tôi gặng hỏi. Dù tôi có cảm giác thế nào thì nó cũng được thay thế bằng sự việc cấp bách vừa ập tới. Tờ giấy của Murtagh đã đến đường Tremoulins được hai tuần. Lẽ ra Jamie phải xuất phát ngay khi nhận được nó - nhưng anh đã không thể đi. Louise gọi người hầu, yêu cầu mang rượu cùng lọ a-mô-ni-ắc và lông cháy đến ngay lập tức. Chắc chắn, vẻ mặt của tôi rất đáng báo động. “Việc đó vi phạm sắc lệnh của Đức vua,” cô ấy nói tiếp, tạm ngừng run rẩy. “Ông ấy bị nhốt trong ngục theo lệnh của Bệ hạ.” “Ôi, Jesus H. Roosevelt Christ,” tôi lẩm bẩm, ước rằng mình có thể nói điều gì mạnh mẽ hơn. “Thật may vì le petit James không giết đối thủ của mình,” Louise vội nói thêm. “Nếu rơi vào trường hợp đó, hình phạt sẽ còn nặng hơn… Ơ!” Cô ấy gạt phắt chiếc váy kẻ sọc sang bên, kịp tránh chỗ sô cô la và bánh quy rơi xuống sau khi tôi va phải những đồ ăn vừa mang đến. Cái khay rơi lạch cạch xuống sàn nhưng tôi chẳng quan tâm, thay vào đó, tôi nhìn chằm chằm vào Louise. Hai bàn tay tôi ghì chặt trên ngực, bàn tay phải ôm lấy và bảo vệ chiếc nhẫn vàng trên bàn tay trái. Chất kim loại lạnh ngắt như đang thiêu đốt làn da tôi. “Khi đó, hắn ta chưa chết?” Tôi hỏi như trong mơ. “Đại úy Randall… còn sống?” “Ơ, đúng,” cô ấy đáp, nhìn tôi tò mò. “Cô không biết ư? Ông ta bị thương rất nặng, nhưng nghe nói đang dần hồi phục. Cô ổn chứ, Claire? Trông cô…” Nhưng những lời còn lại của cô ấy đã chuyển thành tiếng thét lấp đầy hai tai tôi. ••• “Cô phải chịu đựng quá nhiều,” Louise nghiêm khắc nói, kéo tấm rèm lại. “Tôi đã bảo rồi, đúng không?” “Tôi cũng tưởng vậy,” tôi đáp và ngồi thẳng dậy, thả chân xuống bên giường, kiểm tra kĩ càng những dấu hiệu còn sót lại sau khi ngất xỉu. Đầu không choáng váng, hai tai không ù, không bị hoa mắt hoặc có khuynh hướng ngã xuống sàn. Những dấu hiệu quan trọng đều ổn cả. “Tôi cần cái váy dài màu vàng và cô sẽ yêu cầu chuẩn bị xe cho tôi chứ, Louise?” Tôi hỏi. Louise hoảng hốt nhìn tôi. “Cô không định ra ngoài đấy chứ? Nhảm nhí! Ông Clouseau đang tới đây thăm bệnh cho cô! Tôi đã cử người đưa tin đi mời ông ấy ngay lúc đó!” Tin tức về vị bác sĩ thượng lưu nổi tiếng Clouseau đang từ Paris đến khám bệnh cho tôi sẽ là lý do đủ để giúp tôi đứng dậy và tôi cần nó. Mười ngày nữa sẽ là Mười tám tháng Bảy. Với một con ngựa chạy nhanh, thời tiết tốt và đủ sức khỏe thì chuyến đi từ Paris tới Orvieto có thể mất sáu ngày. Tức là tôi còn bốn ngày để tìm cách thả Jamie khỏi ngục Bastille, không có thời gian để lãng phí với ông Clouseau. “Hừm,” tôi ngẫm nghĩ, đưa mắt khắp căn phòng. “Dù sao, tôi cần người hầu chuẩn bị trang phục. Tôi không muốn ông Clouseau thấy tôi trong chiếc váy lót này.” Mời các bạn đón đọc Chuồn Chuồn Hổ Phách - Tập 2 của tác giả Diana Gabaldon & Diệu Hằng (dịch).
Bất Hủ Đại Hoàng Đế
Dương Mộc tỉnh lại sau giấc ngủ, mơ mơ màng màng biến thành Hoàng Đế của một quốc gia nhỏ. Văn võ bá quan đang chờ ở đại điện, lại còn có một Hoàng Hậu vừa mới đại hôn chờ động phòng. Vốn tưởng rằng có thể "Say nằm đùi mĩ nhân, tỉnh nắm quyền thiên hạ, tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần". Cái gì, quân tình đã nguy cấp? Chẳng lẽ, vừa tỉnh lại đã phải làm một vị vua mất nước? Cũng còn may, trong đầu còn có một tòa Đồ Thư Quán. Thiên hạ đại thế, mênh mông cuồn cuộn, thuận theo sẽ hưng thịnh, chống lại sẽ tiêu vong. Trẫm là đại thế! Trẫm là thiên hạ! Nói chung, đây là một câu truyện kể về việc tri thức thay đổi vận mệnh! *** - Con bà nó ông chủ hắc tâm. Hơn nửa đêm còn phải giúp con trai ngươi viết luận văn cũng thôi đi, còn không cho tiền làm thêm giờ... Ôi, đau đầu quá, đành phải ngủ ở Đồ Thư Quán vậy. Dương Mộc mở to mắt, chỉ cảm thấy hoa mắt váng đầu, ngáp một cái, theo bản năng muốn với tay lấy điện thoại di động ra xem thời gian. Ồ? Điện thoại di động của ta đâu? Dương Mộc cả kinh, đưa tay sờ loạn. Trong quần không có, tất cả quần áo đều thay đổi, chỉ cảm thấy tay mình bắt được một đống vải lụa mềm mại. Ta đang ở trong chăn sao? Dương Mộc đánh giá bốn phía, rường cột chạm trổ, cổ điển mà trang nghiêm, cực kỳ giống mấy cung điện bên trong phim cổ trang. Ta làm sao lại tới nơi này? Quay phim truyền hình gì đây? Dương Mộc nghi hoặc. Đang muốn đứng dậy thì bỗng nhiên có một người nhìn có vẻ giống như cung nữ đi tới, rầm một tiếng quỳ xuống, giọng nói tràn đầy kinh hỉ: - Bệ hạ, ngài tỉnh rồi! Bệ hạ? Trời ạ, ta đang đóng vai Hoàng Đế? Không biết cái đoàn kịch đen đủi nào, lại vớ bừa một người qua đường người A để đóng vai Hoàng Đế? Phỏng chừng phân đoạn cũng không nhiều. Nhìn hoàn cảnh xung quanh và chất liệu quần áo, xem ra bên phía đầu tư rất có tiền. Chờ sau đó xin chút lệ phí di chuyển chắc không có vấn đề gì. - Bệ hạ, ngài cuối cùng đã tỉnh rồi! Cung nữ rất vui mừng, thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn về phía Dương Mộc tựa như nhìn thấy Chúa cứu thế. Đúng, chính là Chúa cứu thế! Biểu hiện đó không thể sai được. Dương Mộc thầm than trong lòng. Dung mạo xinh đẹp, diễn xuất rất tốt, đoán chừng là xuất thân từ trường chính quy nào đó. Nếu chỉ cần giả bộ một chút thì tuyệt đối không thành vấn đề. - Bệ hạ, ngài làm sao vậy? Ngài nói chuyện đi, không nên dọa nô tỳ. Thấy dáng vẻ ngơ ngác của Dương Mộc, cung nữ sốt sắng. Nói chuyện? Hả, ta cũng có lời kịch? Dương Mộc mộng bức, lúng túng nói: - Vị mỹ nữ này, các cô… hình như chưa đưa cho tôi lời kịch? Tôi… á... Lời mới nói được phân nửa, Dương Mộc cảm thấy khẩu âm của mình không đúng lắm, nhất thời cả kinh. Đang muốn giơ tay lên che miệng, nhưng khi nhìn xuống lại thấy một hình ảnh khiến người ta không thể tin tưởng được. Trời ạ, đây là tay ta sao? Dương Mộc hoảng hốt, cầm cái gương đồng bên cạnh lên. Tuy rằng không được rõ ràng như gương thủy tinh, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được hình dáng đại khái. Mày rậm mắt to, góc cạnh rõ ràng, màu da trắng nõn lộ ra vẻ cao quý và tao nhã. Đây rõ ràng là một thiếu niên điển trai. Nếu mà đi quán bar lượn một vòng, đảm bảo có thể mê đảo một đống tiểu muội muội, khiến người ta không khép chân lại được. Dương Mộc phải thừa nhận, thiếu niên này tuyệt đối là loại rất ưa nhìn. Hắn nhìn ít nhất năm phút đồng hồ, cũng không cảm thấy chán . Quan trọng hơn chính là, người trong gương người lại là chính hắn. - Nhất định là đang nằm mơ rồi? Rõ ràng mình đang ở trong Đồ Thư Quán, tại sao lại chạy tới đây đóng phim được. Thì ra là đang nằm mơ! Dương Mộc lầm bầm lầu bầu, sau đó lắc lắc đầu nói: - Chẳng trách lại cảm thấy trong đầu có thêm cái gì đó. Nằm mơ chính mình thành Hoàng Đế, lại còn kết hôn rồi có một mỹ nhân hoàng hậu đang chờ động phòng. Đáng tiếc còn phải tăng ca, nên tỉnh rồi. Dương Mộc tiếc nuối lắc đầu một cái, vừa vặn thấy cung nữ tràn đầy sợ hãi nhìn hắn. Mời các bạn đón đọc Bất Hủ Đại Hoàng Đế của tác giả Sa Mâu.