Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Định Mệnh Anh Và Em (Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Một Chút)

Warning:  Nội dung truyện là cả 1 bầu trời hư cấu, siêu siêu CẨU HUYẾT, ỨC CHẾ, kèm theo nhiều tình tiết nhạy cảm, cao H H H :v :v Vì vậy, truyện KHÔNG DÀNH cho trẻ em dưới 18+ và những thanh niên nghiêm túc muốn NÉM ĐÁ ???????? RV rất rất #dài và cho biết nhiều nội dung chi tiết quan trọng trong truyện nên hãy cân nhắc kỹ trước khi đọc. Lời khuyên: Hãy đọc RV để #Tham_khảo nhưng #KHÔNG_NÊN đọc truyện vì dễ xảy ra tình trạng màu nhồi cơ tim mà nghoẻo :v. Đảm bảo được sức khỏe cũng như mức độ điên trì cùng chịu đựng nồi cẩu huyết thập cẩm này thì nhảy hố nha ^^ “Chúng ta đều không sai Chẳng qua là không thích hợp Tình yêu à, Lúc ấy em không hiểu được Lựa chọn là của em Không phải do anh Em phải tự gánh vác tương lai của mình Vòng ôm anh dành cho em ngày hôm qua Em đã từng không biết làm thế nào cho phải Nếu chúng ta gặp lại em sẽ mỉm cười Cám ơn anh, cám ơn anh Em đã được nếm trải tình yêu tuyệt diệu” (Trích lời bài hát trong truyện) Câu chuyện kể về tình yêu của Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du, có thể được ví như hình ảnh của một cuộn len bị con mèo có tên là Định Mệnh đùa giỡn. Nó lăn cuộn len ấy khắp nơi, xoay vần đến mức rối nùi, trong quá trình đó còn “vô tình” tạo ra thật nhiều nút thắt…. Hai nhân vật chính chỉ mải miết cùng nhau gỡ rối, cùng một nút thắt nhưng cả hai lại tự mở theo cách riêng của mình, đến cuối cùng càng mở càng chặt.  Nhưng cũng chính vì sự kiên trì và cố chấp với đối phương, rốt cuộc khi tất cả những nút thắt ấy được tháo gỡ, cũng chính là lúc bọn họ nhận ra, sợi dây ấy đã cột chặt số phận của hai người vào với nhau, không cách nào tách rời được nữa. ... Lần đầu tiên Hạ Tử Du gặp Đàm Dịch Khiêm, là ở… trên giường. Lúc ấy, Hạ Tử Du được biết đến là tiểu thư nhà họ Hạ, gia thế quyền quý nhưng vẫn muốn tự mình đi làm, nên đã xin vào làm nhân viên PR cho tập đoàn Đàm thị, cũng chính là công ty dưới quyền lãnh đạo của Tổng giám đốc Đàm Dịch Khiêm. Xã hội hiện đại, quy tắc ngầm dĩ nhiên không thể thiếu, đặc biệt là nhân viên phòng PR. Thế nên, trong một dịp Tổng giám đốc Đàm Dịch Khiêm đến trụ sở thành phố Y công tác, các cô gái xinh đẹp của phòng PR được sắp xếp để “phục vụ” anh. Đương nhiên, Hạ Tử Du cũng nằm trong số đó. Thế nhưng, cô lại chẳng hề có chút hứng thú nào đối với sự kiện này, cho dù các đồng nghiệp còn lại hết sức hưng phấn.  Ấy thế mà, đứng trước sự ghen ghét và ngưỡng mộ của tất cả mọi người, cô lại chính là người được chọn. Chỉ có điều, Hạ Tử Du không hề hay biết chuyện này. Bằng một cách nào đó, cô đã bị gài bẫy để đến phòng của anh, và đương nhiên, chuyện đó đã xảy ra… “Đau quá, anh cút ngay!” Lần đầu tiên của Hạ Tử Du, cứ như vậy bị anh mạnh mẽ mà nhẹ nhàng, cướp mất. Hạ Tử Du quả thật không biết, cũng không bao giờ ngờ tới, chính vào cái đêm định mệnh ấy, cô đã không có cách nào thoát khỏi anh được nữa. Cô cũng không biết, xuất phát điểm của tất cả mọi chuyện, đều đến từ hai chữ “trả thù”. Đúng vậy, Đàm Dịch Khiêm sắp xếp như vậy, chính là để dạy dỗ Hạ Tử Du. Trước đây rất lâu, khi cô còn rất nhỏ đã ở cô nhi viện, và có một người bạn tốt tên là Đường Hân. Sau đó, ba mẹ ruột của Đường Hân tìm được tin tức đã đến cô nhi viện đón con gái. Nhưng rốt cuộc không hiểu vì sao, không đón được Đường Hân lại đón Hạ Tử Du về nhà. Lúc ấy, trái tim non nớt của Hạ Tử Du đã không thể chống lại cám dỗ của thứ tình cảm gia đình ấm áp, cô đã quyết định không nói rõ chân tướng. Nhưng từ lúc đó cho đến sau này, cô luôn đi tìm tung tích của người bạn đó, hy vọng có một ngày tìm thấy cô ấy thì sẽ trả lại thân phận cho cô ấy. Thế nhưng, số phận trớ trêu đã để Đàm Dịch Khiêm tìm thấy Đường Hân trước và từ chính miệng của Đường Hân cùng với việc chứng kiến cuộc sống khổ sở của cô ấy, từ lúc nào trong mắt anh, Hạ Tử Du đã trở thành một người có tham vọng, gian trá lừa gạt để chiếm lấy thân phận của bạn bè. Hơn nữa, lúc nhỏ Đường Hân đã từng cứu anh, cho nên ơn này phải trả, thù này cũng phải báo. Tất cả, đổ hết lên người Hạ Tử Du. “Mỗi một giây rong ruổi trong cơ thể cô anh đều căm ghét và thù hận, mà cô hoàn toàn không hay biết.” Đàm Dịch Khiêm đã dùng mọi cách khiến cô gái bé nhỏ ấy yêu mình. Đương nhiên, Hạ Tử Du không có cách nào thoát khỏi sự mê hoặc ấy. Không chỉ có ngoại hình hoàn mỹ, nam tính, ở Đàm Dịch Khiêm còn luôn tỏa ra một khí chất của một nam thần, thông minh, nhạy bén, quyết đoán. Chưa kể, những hành động của anh đối với cô luôn mang theo chút bá đạo nhưng lại xen lẫn sự cưng chiều, khiến cho cô gái lần đầu biết yêu đã không cách nào chống đỡ được mà dần ngã vào tay anh. Nhưng cũng chính vào lúc ấy, anh mới tàn nhẫn bộc lộ ý đồ của mình. Vào trước ngày hai người kết hôn chỉ đúng một ngày, anh đã khép cho cô một tội danh mà cô không hề phạm phải. Hạ Tử Du cứ như vậy, mặc áo cưới tinh khiết như một đóa sen, bước vào tù. Trong một đêm, cô mất đi mọi thứ, thân phận bị vạch trần, mang tiếng lừa gạt, còn tham nhũng ngân sách. Kết quả, chính là hai năm trong ngục. Thời gian hai năm không quá dài đối với một cô gái trẻ, nhưng đối với Hạ Tử Du đó chính là hai năm đen tối nhất trong cuộc đời. Bởi vì, ở trong tù, cô đã có một quyết định vô cùng quật cường, chính là sinh con cho anh. Đúng vậy, khi cô vào tù mới biết mình có thai, cô hoàn toàn có thể bỏ đứa bé, bởi vì ngay cả đến thăm cô một lần, anh cũng không đến. Nhưng mà, cô đã không làm vậy. Có ai đó đã nói, khi yêu, con người ta sẽ có sức mạnh không thể tưởng nổi. Hạ Tử Du chính là có một sức mạnh như vậy, mới có thể sinh ra cô con gái Liễu Nhiên. Thế nhưng, sau khi ra tù cô đi tìm anh lại không thể nào ngờ được, thì ra anh chính là người đã tự tay đưa cô vào tù và còn nữa, tất cả những chuyện anh làm cho cô, vì cô, đều là để trả thù cho Đường Hân.  Cô biết hết tất cả, nhưng không hận anh. Là bởi vì, cô nghĩ rằng mình đáng bị như vậy, là bởi vì, cô nợ Đường Hân 10 năm lang bạt khổ sở. Vì thế, cô không cho anh biết về sự ra đời của đứa con, cứ như vậy mà ra đi. Cô thành toàn cho anh và Đường Hân.  Nhưng cô đã sai rồi. Ở đâu đó sâu thẳm trong con người Đàm Dịch Khiêm, đã không còn tự chủ được khi đối diện với cô nữa. Anh không đến thăm cô, bởi vì anh không muốn thừa nhận, bản thân mình đã dao động. Tất cả mọi bằng chứng và lời nói đều chỉ ra bản chất xấu xa của cô, nhưng một góc nhỏ nào đó của anh lại không tin như vậy. Nhưng cái góc nhỏ ấy, không đủ khiến cho một con người cao ngạo lạnh lùng như anh, mở lòng với cô. Thế nên, anh dùng thái độ đáng ghét nhất, đối xử với cô. “Thì ra anh vẫn có thể tàn nhẫn với cô như vậy, tàn nhẫn đến mức có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, chỉ riêng cô là không nhìn thấy…” Trong sự giằng co mỏi mệt ấy, Hạ Tử Du đã gặp Kim Trạch Húc, con nuôi của ba cô. Trong sự chới với và cùng cực, cô đã được người đàn ông này giúp đỡ. Và cũng từ đó, cô mang trong mình, một gánh nặng ơn nghĩa. Đàm Dịch Khiêm sau khi gặp lại Hạ Tử Du, cùng với thời gian tiếp xúc Đường Hân, anh nhận ra hình như có gì đó không đúng. Thế là anh bắt đầu đi điều tra, mới phát hiện rất nhiều sự thật bị che giấu. Bí mật đầu tiên chính là, Hạ Tử Du không phải là người xấu xa như anh biết và bí mật thứ hai, anh có một đứa con gái. Đến lúc này anh biết mình đã sai rồi, anh muốn tìm cách đền bù cho cô, nhưng anh lại chọn một cách thức hoàn toàn cực đoan. Anh không giải thích rõ ràng, đã ép cô cùng con gái theo anh đi Los Angeles. Thử hỏi, Hạ Tử Du lấy đâu ra niềm tin để tình nguyện ở bên cạnh anh? Thế nhưng, Hạ Tử Du yếu đuối nhận ra, vốn dĩ mình không thể cự tuyệt con người này. Nên cô thử dần dần chấp nhận anh. Vậy mà, đến lúc cô sắp quên đi đoạn quá khứ mà anh gây ra, cô lại phát hiện anh có liên quan đến cái chết của mẹ mình. Thì ra, giữa anh và cô, không chỉ có ân oán tuổi thơ, mà còn có hận thù của đời trước. Và cùng với sự “giúp đỡ”, hay đúng hơn là sự "giật dây" của Kim Trạch Húc, cô đứng trước tòa tố cáo anh.  Nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại với những chuyện Kim Trạch Húc đã nói, anh trong sạch. Và cô bỗng chốc được cả thế giới biết đến là một người phụ nữ hèn mọn và đê tiện.  Mang một nỗi đau đớn không thể tả xiết, Hạ Tử Du một lần nữa mất đi tất cả. Người đàn ông cô yêu nhưng không thể tin tưởng, quyền nuôi dưỡng đứa con gái mà cô đổi bằng mạng sống để sinh ra và cả đứa con chưa hình thành trong bụng nữa.  Hạ Tử Du mang theo những vết thương chằng chịt ấy, rời khỏi Đàm Dịch Khiêm. Cô đã định cứ như vậy sống hết cuộc đời của mình, chỉ của riêng mình mà thôi. “Cuối cùng mất vẫn mất, họ không có sai, sai lầm chính là gặp sai người.” ... Nhưng, ông trời không toại nguyện cho cô.  Ba năm sau, cô lại một lần nữa gặp anh.  “Gặp anh ở Maldives thật sự bất ngờ, sở dĩ có thể biểu hiện lạnh nhạt trước mặt anh như vậy, không phải vì cô cố đè nén tình cảm dành cho anh, cũng không phải vì cô muốn tỏ vẻ tự nhiên trước mặt anh, mà là cô đã học được cách cư xử bình tĩnh.” Cô thản nhiên chấp nhận việc anh đã có người mới, một Đan Nhất Thuần xinh đẹp đáng yêu, mọi người đều thích, kể cả con gái của cô nữa. Nói không đau lòng là nói dối, nhưng thời gian ba năm cùng với những đau khổ mà cả hai gây ra cho nhau, cũng đủ để cô buông bỏ. Nhưng một lần nữa, cô bỏ xuống, anh lại nhặt lên. Đường Hân vì muốn ngăn cản Đàm Dịch Khiêm đến với Đan Nhất Thuần, đã quyết định nói ra sự thật người năm xưa cứu anh chính là Hạ Tử Du, đồng thời bản thân anh cũng phát hiện ra rằng, tất cả số tiền trước kia cô đòi anh bồi thường, đều được quyên góp cho trại trẻ mồ côi dưới danh nghĩa của anh. Là chính Hạ Tử Du cô, nhận lấy tất cả sự chán ghét của người đời, cùng với những tổn thương không thể xóa nhòa, cứ như vậy để lại cho anh những gì tốt đẹp nhất. “Trời cao cố ý hành hạ anh, muốn để anh tự tay dùng lưỡi dao sắc bén tùng xẻo da thịt mình, xé toác từng vị trí trên thân thể anh, từng mảnh từng mảnh khiến anh thương tích đầy mình, cuối cùng khắp nơi đau đớn đến mức không thở được.” Lần này gặp lại, Đàm Dịch Khiêm hiểu rõ lòng mình, hiểu rõ sự sai lầm trước kia của bản thân, quyết tâm giành lấy Hạ Tử Du một lần nữa. “Hạ Tử Du, toàn bộ phụ nữ trên thế giới này tôi chỉ cần có một mình em, nếu để em đi, vậy tôi phải làm thế nào?” Cách thức của anh cũng giống như trước kia, dùng những cảm giác của thể xác để cho cô biết rằng, thực sự cô chỉ có thể ở bên Đàm Dịch Khiêm anh mà thôi. Hạ Tử Du cũng biết rõ điều đó, cô từng nói người phụ nữ luôn có một thứ tình cảm đặc thù đối với người đàn ông đầu tiên của mình. Cô cũng vậy. Dù rằng anh dùng đứa con gái nhỏ mà cô ngày đêm mong nhớ ra để thỏa thuận, dù rằng anh dùng cách thức nguyên thủy nhất để khiến cô phải nhớ lại những cảm giác khi còn bên anh, cô cũng không thể không thừa nhận. Đối với người đàn ông ấy, cô chưa bao giờ có thể quên được. Chấp nhận ở bên anh một lần nữa, nhưng tình cảm giữa hai người vốn dĩ không có quá trình yêu đương bình thường như những cặp tình nhân khác. Đàm Dịch Khiêm luôn là một người đàn ông thâm sâu khó dò, một người con gái đơn thuần như cô làm sao có thể hiểu thấu? Thế nên, dù đã quay về bên nhau, cô vẫn không hề có cảm giác an toàn. Không phải cô không tin tình cảm của mình, mà chính là không tin vào tình cảm của anh. “Em không có lòng tin là do anh… Anh đã quên, anh chưa từng mang đến cho em quá trình yêu đương của những đôi nam nữ vẫn thường hay có, trong ký ức của em, phần lớn đều là những tính toán và tăm tối mà anh để lại.” Thế nên hết lần này đến lần khác, trước sự bí ẩn của Đàm Dịch Khiêm, cùng với tính toán của Kim Trạch Húc, Hạ Tử Du đã bị lợi dụng. Kim Trạch Húc lợi dụng tình cảm của cô, lợi dụng ân tình mà cô nợ hắn, đã khiến cô trở thành một người không biết quý trọng tình cảm, từng bước bị đẩy ra xa khỏi Đàm Dịch Khiêm. “Một trái tim đã vỡ nát tan tành không có cách nào chắp vá lại được nữa, cái cần không phải là hy vọng, mà là hiểu.” Nhưng có lẽ cao trào nhất chính là cuộc chia ly cuối cùng của cô và anh. Gọi là cuối cùng vì trước đó, hai người đã kết hôn hai lần và cũng ly hôn hai lần. Trong lần sau cùng ấy, Đàm Dịch Khiêm vì muốn bảo vệ cô cho nên đã tạo ra những hiểu lầm, khiến cô chán ghét và hận anh đến cực hạn, quyết tâm bỏ đi. Nhưng khi biết tin anh phải đấu một mất một còn với Kim Trạch Húc và có thể mất đi tất cả, cô lại quay về. Tự nhủ với lòng mình, cô quay về không phải vì còn vương vấn, không phải vì lo lắng cho anh, mà chỉ là vì những lý do khác. Cái cớ ấy cô có thể gạt được cả thiên hạ, nhưng không gạt được chính mình. “Đúng vậy, nhược điểm lớn nhất trong tính cách cô là cố chấp… Bởi vì chấp nhất, cuộc đời này của cô mới có thể vướng mãi vào anh…” Vì vậy mà khi Đàm Dịch Khiêm đã thắng được cuộc chiến đó đến tìm cô, giải thích tất cả thì những thương tổn và ân oán giữa hai người cũng lần lượt biến mất, chỉ còn lại là sự giận dỗi ngọt ngào giữa những đôi tình nhân mặn nồng. “Anh nhìn thật sâu vào hàng nước mắt của cô, nói dịu dàng: “Tin tưởng vào trái tim của anh, là thực sự muốn cùng em đi tiếp con đường này…” Hai người dẹp bỏ mọi trở ngại, dần dần học được cách tin tưởng lẫn nhau, chia sẻ cùng nhau, quyết định:  “Không ôm thử cho vui, chỉ ôm trọn đời” Sau đó nữa, chính là những pha hành động trên giường vô cùng ngọt ngào nhưng không kém phần gay cấn, xuân sắc không sao tả xiết. Thế nên, lúc ở trên giường, Hạ Tử Du vẫn thường bảo Đàm Dịch Khiêm chính là điển hình của vô lại có văn hóa. ... Đối với các nhân vật còn lại, chỉ muốn nói một câu rằng, trong tình yêu, có hai loại phụ nữ ngốc. Loại thứ nhất, chính là giả ngốc, loại thứ hai là bị chính các anh làm cho ngốc. Chỉ có Hạ Tử Du thuộc loại thứ hai, còn tất cả nữ phụ của truyện này đều là loại thứ nhất. Từ Đường Hân cho đến Đan Nhất Thuần, họ đều yêu Đàm Dịch Khiêm bằng một tình yêu cuồng si, nhưng không được đáp lại. Chính vì không hiểu anh đã yêu Hạ Tử Du vì cái gì, nên họ đã giả vờ ngốc để có thể ở lại bên cạnh anh. Nhưng cuối cùng, vì những suy nghĩ thâm độc tìm mọi cách để thay thế Hạ Tử Du, mà họ phải nhận lấy những hậu quả vô cùng tàn khốc. Bởi vì họ không biết rằng, đối với Đàm Dịch Khiêm thì: “Trong thế giới này, ngoại trừ người phụ nữ quan trọng nhất của tôi bị tổn thương thì mới được coi là tàn nhẫn, còn những người khác gặp cảnh ngộ đó trong mắt tôi cũng không tính là gì, bao gồm cả bản thân tôi.” Cũng như, “Hạ Tử Du vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được Đàm Dịch Khiêm đối đãi với người khác luôn rất tàn nhẫn, bởi vì anh đã đem tất cả mọi sự ấm áp trong cuộc đời này dành hết cho cô.” Nhưng nói đến si tình, không chỉ có hai người phụ nữ kể trên, còn có hai người đàn ông quan trọng trong cuộc đời Hạ Tử Du. Một người chính là Kim Trạch Húc với một đoạn tình cảm đầy toan tính. Người còn lại chính là người bạn tốt của Đàm Dịch Khiêm, Robert. Anh là một “lãng tử quay đầu” mang một tình yêu cao thượng dành cho Hạ Tử Du. Anh có rất nhiều cơ hội, cũng có được sự tin tưởng của cô, nhưng khi biết được trong lòng cô chỉ chấp niệm duy nhất một tình yêu với Đàm Dịch Khiêm, thì anh lại chấp nhận đứng ở một bên, lặng lẽ chúc phúc cho cô gái mình đã gặp gỡ muộn màng. Truyện mang một chút màu sắc cổ tích, Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du có một ngoại hình đẹp đến tuyệt đối, các nhân vật xuất hiện đều có gia thế khủng, nam nữ phụ đều là những người sở hữu vẻ đẹp khó tìm và quyền lực của Đàm Dịch Khiêm có thể nói là một tay che trời, không gì là anh không thể làm được. Nhưng cách mà anh bảo vệ người phụ nữ của mình, cũng như cách mà Hạ Tử Du cố chấp yêu anh, đều là những ánh sáng màu hồng mang đến sự ấm áp cho cuộc sống vốn dĩ đã quá lạnh lùng này. Điều quan trọng nhất phải nói sau cùng chính là, cuối cùng Hạ Tử Du và Đàm Dịch Khiêm phải cảm ơn con mèo Định Mệnh ấy đã để hai người tìm thấy nhau giữa biển người mênh mông rộng lớn này. ... “Thứ lớn nhất ông trời ban cho anh không phải là tài giỏi hay giàu có mà chính là để cho anh gặp được em…” “Cho dù người em gặp trước có là ai chăng nữa, em cũng chỉ mong người đó là anh mà thôi.” _____________ " ": Trích dẫn từ truyện. Review by #Lâm Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Hạ Tử Du vừa bước vào phòng PR thì phát hiện những đồng nghiệp thường ngày rất nghiêm túc, cẩn thận tuân thủ quy tắc hôm nay lại tốp năm tốp ba châu đầu kề tai đang thảo luận chuyện gì đó. Hạ Tử Du lòng đầy nghi ngờ đang muốn hỏi thăm đồng nghiệp kiêm bạn tốt Tiểu Nghệ cũng đứng thảo luận ở trong đó. Đột nhiên trưởng phòng Lâm của phòng PR bước ra từ phòng làm việc, tuổi chị ta tuy đã năm mươi nhưng vẫn giữ được vẻ nổi bật yểu điệu duyên dáng, lúc này phòng PR ngay lập tức khôi phục lại sự yên tĩnh. Môi trưởng phòng Lâm hơi nhếch lên, khóe mắt không thể che giấu được nếp nhăn của chị ngắm nghía những người đẹp trong phòng PR, sau đó dùng giọng điệu cấp trên đọc một loạt các tên, "Lạc Băng, Diêu Thục Nhi, Hạ Tử Du, Lâm Khả Khả, bốn người đến phòng làm việc của tôi một chút!" Hạ Tử Du bị gọi tên thì ngẩn người, nhưng cũng lập tức đi theo bốn người đồng nghiệp nữ vào phòng làm việc của trưởng phòng Lâm. - Trong phòng làm việc, trưởng phòng Lâm cười tủm tỉm nhìn tới bốn cô gái xinh đẹp trước mắt. Lạc Băng được trưởng phòng Lâm cười lấy lòng cũng không rõ nguyên do, khiến cho có phần không hiểu được mọi chuyện ra sao, vì thế vội vàng hỏi trưởng phòng Lâm, "Trưởng phòng à, có phải lại có khách hàng gây khó dễ cần chúng tôi đi xã giao hay không?" Mời các bạn đón đọc Định Mệnh Anh Và Em (Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Một Chút) của tác giả Quai Quai Băng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh
Người ta nói trong cuộc đời mỗi người sẽ gặp được ba người: một là người mình yêu nhất, một là người yêu mình nhất và người sẽ cùng mình đi suốt cuộc đời. Và đối với những người may mắn, ba người đó thật ra chỉ là một.  Vậy khi anh, tổng giám đốc của LS Quốc tế nắm giữ một phần huyết mạch kinh tế toàn cầu, đẹp trai, giàu có, làm việc quyết đoán dứt khoát nhưng cũng lạnh lùng đến vô cùng, bị người khác gọi là  tổng giám đốc mặt lạnh gặp cô, hoa khôi của trường đại học, nhưng lại vì một âm mưu mà mất đi lần đầu tiên, cũng mất đi tình yêu đầu, anh gặp cô, đen gặp trắng, nóng gặp lạnh, phúc hắc gặp thanh thuần, bao nhiêu dây dưa từ quá khứ, hiện tại cho đến tương lai đã gắn kết hai người tưởng chừng không cùng một thế giới lại với nhau, liệu họ có thể cùng đi với nhau đến suốt cuộc đời không? *** Vào đêm, khu giải trí lớn nhất thành phố H đang vào thời điểm náo nhiệt nhất, cổng lớn xa hoa khí phái của nó đèn hoa muôn màu, cao cao trên không trung treo một tấm bảng đèn điện lớn, thiếp vàng hai chữ "Đế đô" mang theo một loại khí phái bức người, trước cửa ra vào của Đế đô, hàng hàng các loại xe sang trọng xếp hàng. Vừa nhìn đã biết, người có thể vào được đây không giàu cũng sang ... Một chiếc xe taxi chậm rãi dừng lại trước cửa, đặt mình vào giữa hàng hàng lớp lớp những chiếc xe sang, chiếc taxi trông có vẻ đặc biệt khó coi. Từ trên xe bước xuống hai cô gái, cô gái bước xuống trước là Trương Tiểu Mạn, giày cao gót, váy thật ngắn bó sát, ăn mặc trang điểm thật thời thượng, tất cả là vì lần đầu tiên đi phỏng vấn này của cô mà đặc biệt chuẩn bị; Trương Tiểu Mạn lúc này đang vội vội vàng vàng, không ngừng quay lại kêu gọi cô gái đang đi phía sau: 'Lâm Y, làm ơn đi nhanh một chút được không, chúng ta muộn rồi!' 'Ừm, nào có ai đến những chỗ này để phỏng vấn bao giờ chữ? Những người này đang âm mưu gì đây ...?' Lâm Y hơi nhíu mày. Cô mặc một chiếc quần bò, áo trắng, đơn giản như đang đi dạo phố. Nếu như không phải Tiểu Mạn cứ cứng rắn kéo cô đi cùng thì Lâm Y nghĩ cô sẽ không bao giờ đến những chỗ này! 'Tiểu thư à, đó chính là tập đoàn Mạc thị nha! Nghe hiểu không? Loại sinh viên mới tốt nghiệp ra trường như chúng ta vốn không thể chen chân vào ... bạn nói người ta có thể có âm mưu gì chứ?' Trương Tiểu Mạn bất mãn trừng mắt nhìn Lâm Y sau đó lại thở dài một tiếng, 'Mình nào có số tốt như bạn, có thể được giữ lại trường để làm việc, không cần vất vả đi tìm việc chứ ...' 'Được rồi được rồi, đừng nói nữa, giờ không phải mình đang đi với bạn đây sao?' Vừa nghe nhắc đến giữ lại trường, Lâm Y liền ngăn bạn lại. Cô biết mình được giữ lại trường đã khiến bao nhiêu bạn học cùng đỏ mắt vì ghen tỵ, chính bởi vì điều này mà cô không nỡ từ chối yêu cầu của Trương Tiểu Mạn đi cùng cô đến buổi phỏng vấn này! Hơn nữa, bảo một cô gái trẻ đến nơi thế này để phỏng vấn làm sao không khẩn trương cho được, nhưng đối phương đúng là Mạc thị vang danh khắp thành phố H nha, cũng không thể lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử được! 'Triệu Viêm đâu? Không phải bạn nói cô ấy sẽ đi với bạn đến đây sao?' 'Haizz, bạn ấy là người bận rộn! Gần đi lại có chuyện gấp không đi được ...' Triệu Viêm là bạn học của hai người, bộ dạng rất xinh đẹp, thành tích học tập lại tốt, gia cảnh ưu việt, là phó chủ tịch hội sinh viên của trường đại học H, cũng có thể coi như một nhân vật nổi tiếng của đại học H ... Lúc này nơi một phòng bao ở một góc khuất của Đế Đô, dưới ngọn đèn nhu hòa, hai người đàn ông đang nhàn nhã tựa người vào sofa, bên cạnh còn có một cô gái trẻ tuổi đang ngồi, cô gái kia gương mặt xinh xắn, trang điểm tinh xảo nhưng mang theo một vẻ lạnh lùng khiến người ta không dám nhìn lâu, trước mặt họ là một chiếc bàn nhỏ bên trên bày rất nhiều rượu Tây, thức uống, hoa quả. Rõ ràng bọn họ đang chờ người mà cũng rõ ràng là thời gian hẹn đã đến rồi nhưng người họ chờ vẫn chưa thấy tới ... 'Mạc thiếu, ngài nói xem hai cô gái kia sao vẫn chưa đến? Chắc là sẽ không trốn mất đấy chứ?' Một trong số hai người đàn ông thân mặc một bộ Tây trang màu đen sốt ruột lên tiếng. Người đàn ông còn lại được xưng là Mạc thiếu, lười nhác dựa hẳn người vào sofa, hắn đeo một chiếc mắt kính gọng vàng, thoạt nhìn có vẻ ôn hòa lịch sự nhưng ánh mắt lại phóng đãng không kềm chế được. Hắn chính là thiếu chủ của tập đoàn Mạc thị, tập đoàn chuyên về giải trí vang danh khắp thành phố H, Mạc Hưng, là loại công tử nhà giàu điển hình, không học vấn không nghề nghiệp, cuộc sống phóng đãng không tiết chế ... Nghe câu nói của người đàn ông mặc áo đen, trên gương mặt nhã nhặn lộ ra một ý cười lạnh lùng: 'Yên tâm đi, cô gái kia làm sao mà nỡ bỏ qua cơ hội tiến vào Mạc thị chứ!' 'Cũng không biết lần này có phải là sẽ bị từ chối nữa hay không đây ...' Giọng nói của người áo đen càng lúc càng nhỏ giống như là đang tự nói cho mình nghe. 'Chắc là không đâu! Nghe nói là hoa khôi của trường đại học H, bộ dạng thật xinh đẹp thanh thuần ...' Giọng của Mạc Hưng cũng nhỏ như đang thì thầm. Cô gái ngồi bên cạnh vẫn lặng im không nói, chỉ có mí mắt hơi giật tỏ vẻ có chút phản ứng. Đang lúc hai người nói chuyện, nơi cửa phòng bao vang lên một tràng tiếng gõ, bên môi Mạc Hưng lộ ra một nụ cười nhạt, tiếp đến đã nghe tiếng nhân viên phục vụ mở cửa, dẫn vào hai cô gái, chính là Trương Tiểu Mạn và Lâm Y! Ánh mắt của ba người trong phòng bao không hẹn mà cùng quét về phía hai cô gái đang đứng nơi cửa, không có một tiếng động nào, cái nhìn như thợ săn đang nhìn con mồi khiến cho hai cô gái bắt đầu cảm thấy bất an ... 'Mạc tổng, thực xin lỗi, chúng tôi đón không được taxi cho nên ... hơi trễ một chút ...' Trương Tiểu Mạn hoang mang giải thích. 'Ồ, không sao!' Giọng Mạc Hưng nghe thật ôn hòa, hắn đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt hai cô gái, ánh mắt hắn dừng lại trên mặt Trương Tiểu Mạn một giây, hơi mỉm cười sau đó rất nhanh đã chuyển đến trên người Lâm Y. Ánh mắt sắc bén vô tả của hắn lướt qua khắp người Lâm Y, từ mặt cho đến ngực rồi xuống đến chân ... 'Xin lỗi, tôi không đến phỏng vấn, ngài ... không cần phải nhìn tôi ...' Lâm Y bị hắn nhìn đến rùng mình, toàn thân không được tự nhiên, lắp bắp nói. 'Ờ ...' Mạc Hưng lúc này mới thu lại tầm mắt, cười một cách ôn hòa, 'Hai vị tiểu thư, xin mời ngồi ...' Vừa nói hắn vừa chỉ tay về phía một nam một nữ đang ngồi nơi sofa, 'Vương ca, Lý tỷ!' Trương Tiểu Mạn vội tươi cười nhìn về phía đôi nam nữ đang ngồi trên sofa vẻ mặt lạnh lùng sau đó kéo Lâm Y đi đến sofa cùng ngồi xuống. 'Rượu!' Vừa ngồi vào chỗ của mình, người đàn ông mặc áo đen được gọi là Vương ca đã đặt hai ly rượu trước mặt hai cô gái. 'Tôi không uống rượu, xin cho tôi một ly nước ...' Lâm Y ngẩng đầu nhìn lướt qua Vương ca, nhàn nhạt nói. 'Vậy đổi cho cô ấy một ly nước trái cây!' Mạc Hưng cười, dặn dò nhân viên phục vụ. Sau đó hắn nâng chiếc cốc trong tay, 'Nào, chúng ta cạn một ly trước. Hoan nghênh cô gia nhập Mạc thị của chúng tôi!' 'Mạc tổng, ý ngài là tôi có thể đến Mạc thị làm việc sao?' Ánh mắt Trương Tiểu Mạn không giấu được vẻ vui sướng. 'Đương nhiên phải xem biểu hiện hôm nay của cô ...' Trong đáy mắt Mạc Hưng ý cười càng sâu xa. 'Ừm ... hiểu rõ ...' Trương Tiểu Mạn ngửa đầu uống cạn một ly rượu, Lâm Y cũng nhấp một ngụm nước trái cây. 'Trương tiểu thư, chúng ta cũng uống một chút ...' Lúc này người đàn ông áo đen tên Vương ca đứng dậy ... Liên tục cạn vài ly rượu, bầu không khí trong phòng bao bắt đầu trở nên ái muội, gương mặt của Trương Tiểu Mạn đã đỏ bừng, hiển nhiên là rất hưng phấn, cô nàng đi đến bên cạnh Mạc Hưng, bắt đầu chủ động mời rượu hắn. Gương mặt Mạc Hưng đầy ý cười vỗ vỗ khoảng không bên người, 'Nào, đến đây ngồi đi!' Trương Tiểu Mạn cũng không từ chối, mượn hơi men to gan ngồi xuống bên cạnh Mạc Hưng ... Rượu uống càng lúc càng nhiều, trong mắt Trương Tiểu Mạn đã có chút men say, sau chiếc kính gọng vàng, mắt Mạc Hưng lòe lòe sáng, hắn cười câu tay, Trương Tiểu Mạn liền ngã vào lòng hắn, cô nàng ỡm ờ cho có lệ rồi cứ vậy tựa vào trong lòng Mạc Hưng, trêm má lóe lên một màu đỏ mê người ... Quy tắc ngầm gì đó, cô dĩ nhiên là có nghe nói qua, chẳng lẽ đây chính là??? Lâm Y bất an nhìn Trương Tiểu Mạn, cô biết gia cảnh của bạn mình khó khăn, cấp bách muốn công việc này nhưng với hoàn cảnh hiện giờ, sinh viên vừa mới tốt nghiệp ra trường muốn tìm một công việc tốt để làm thực sự rất khó! Nhưng ... Lâm Y rốt cuộc đứng dậy, cô muốn trước khi có chuyện không may nhanh chóng dẫn Tiểu Mạn ra ngoài ... Nhưng đầu cô nặng quá, chân lại rất nhẹ, đi chưa được hai bước thì Lâm Y đã nặng nề té lăn dưới thảm, tiếp theo liền thấy cánh tay bị nắm chặt, toàn thân bị nhấc lên, trước mắt mơ hồ xuất hiện gương mặt lạnh lùng mà xinh đẹp của Lý tỷ, rõ ràng có thể thấy được một nụ cười lạnh. Sau đó là gương mặt đầy ý cười của Mạc Hưng cũng xuất hiện trong mắt cô, sau chiếc kính gọng vàng, mắt hắn đầy ái muội: 'Lâm tiểu thư, thực xin lỗi, Lý tỷ của chúng ta hôm nay muốn dẫn cô đi kiểm tra một chút xem có phải là hàng thật giá thật xử ...' Lâm Y thất thần, kinh hãi trừng mắt nhìn người trước mặt. 'Không!' Rốt cuộc phản ứng lại, đầu óc Lâm Y nháy mắt tràn đầy phẫn nộ và khiếp sợ, cô giãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay của Lý tỷ, 'Các người nhất định là tìm sai người rồi! Tôi không quen biết các người!' Trên tường bất ngờ mở ra một khung cửa ngầm, cô gái tên Lỷ tỷ sức lực rất lớn, hai tay chế trụ thắt lưng của Lâm Y, nhấc cô lên, trong sự giãy dụa vô lực và tiếng kêu suy yếu của cô đi vào trong cánh cửa ngầm ... Lâm Y bị ném mạnh lên giường, cô nằm nghiêng nghiêng, bị cô gái kia thuần thục chế trụ hai tay đặt trên đỉnh đầu, tiếp đó bị trói lại bằng một sợi dây thừng, trói chặt hai tay cô vào khung giường. Lâm Y kinh khiếp lại vô lực đá loạn hai chân, vặn vẹo thân mình, giọng nói cũng là hữu khí vô lực: 'Thả tôi ra, các người bắt lầm người rồi ...' Trên gương mặt xinh đẹp mà lạnh lùng của cô gái tên Lý tỷ vẫn không có chút biểu tình nào, cô ta cởi quần áo của Lâm Y, lật nghiêng người cô lại giống như đang kiểm tra gì đó. Trên thân thể như ngọc kia không hề có một tỳ vết nào, hoàn mỹ vô khuyết khiến Lý tỷ nhìn có vẻ hài lòng. Đây là chuyện mà lão phu nhân đã giao phó, trước khi đưa đến cho thiếu gia nhất định phải kiểm tra, nhất định phải là tốt nhất ... Lâm Y khuất nhục nhắm chặt mắt, cô đã không kêu thét nữa bởi vì rõ ràng là phí công vô ích mà thôi! Hàm răng trắng hung hăng cắn chặt phiến môi, ánh mắt cô trống rỗng, trên trán là một tầng mồ hôi mỏng ... Lát sau cô gái kia giúp Lâm Y chỉnh lý lại y phục, cởi dây trói rồi xoay đầu gọi với ra ngoài: 'Được rồi, hàng thật giá thật, có thể đưa đi!' ... Mời các bạn đón đọc Lưu Luyến Không Quên của tác giả Tinh Tử Khanh Khanh.
Lưu Luyến Không Quên - Lam Bạch Sắc
Cô gặp anh vào mùa sen nở. Khi ấy đang là chính hạ. Năm đó gặp phải anh, là thời gian không đúng. Anh đã quên tất thảy, còn cô lại trầm luân tới tận đáy cốc. Đến cả khi gặp lại vẫn là thời gian không đúng, anh muốn đòi lại con trai, mà với cô đứa con ấy là tất cả. Vì thế, họ nhất thiết phải tới tòa án giải quyết… Tóm lại, điều không nên nhất trong cuộc đời này chính là “vô ái thừa hoan” Dưới bóng đêm, là tâm ai mê luyến? Là ai ở nơi cao nhìn cô cùng đường bí lối? Yêu hận luân phiên, vừa mới đi đã bảy năm ròng. May mà cuối cùng, khi năm tháng lặng trôi, hai ta vẫn được tay trong tay. *** Dạo gần đây, báo chí không ngừng đưa tin: người cầm quyền Lệ thị – Lệ Trọng Mưu đang kiện cáo tranh đoạt quyền nuôi dưỡng một cậu bé sáu tuổi. Phiên tòa còn chưa mở mà dư luận đã vô cùng náo nhiệt. Trong sự việc đó, một bên là đế vương thương nghiệp, một bên lại là… Ngô Đồng, cô ấy là ai? Trong chuyên mục scandal nóng của tuần san giật tít, giới truyền thông muốn đào bới bối cảnh của Ngô Đồng, kết quả: cô gái này thân phận trắng như giấy, bảy năm trước khi tốt nghiệp từng vào Lệ thị thực tập; trừ lần đó ra, thì cô và vị giám đốc Lệ Trọng Mưu chẳng có liên quan gì đến nhau. Bọn phóng viên chuyển hướng nghi ngờ sang đứa bé, nó từ đâu tới mà có thể gây nên chuyện bát quái như vậy. Bộ phận PR của Lệ thị lập tức phát hành công văn ép giới truyền thông không được phép quấy rầy cuộc sống của cậu bé. Có biên tập của một tạp chí điếc không sợ súng, chụp lén được mấy tấm ảnh của cậu, ba ngày sau, tạp chí đó bị Lệ thị thu mua, tổng giám đốc Lệ Trọng Mưu kí một chữ, tạp chí đó buộc ngừng ấn hành. Tuy nhiên, tạp chí số cuối cùng này lại có lượng tiêu thụ tốt vô cùng, trên trang bìa là hình ảnh một cậu bé phấn điêu ngọc thế, vô cùng linh động, bộ dáng khả ái dễ thương. Hoàn toàn ngược lại so với Lệ tổng lãnh khốc vô tình. Chính điều này lại khiến người ta thêm yêu thích. Càng nhiều phóng viên không ngại mạo hiểm, cắm chốt chầu trực bên ngoài tòa án mỗi lần khai mạc phiên tòa mới. Lần này tòa án thẩm vấn lâu hơn phiên trước, bậc thang chỉ có vài chục thước mà đứng đứng ngồi ngồi chật kín toàn phóng viên. Một đám người nâng máy quay, máy chụp hình, máy ghi âm… chỉ chờ đương sự xuất hiện. Cuối tháng tư, trời chuyển muộn, ánh mặt trời cuối xuân rạng rỡ không vương một tia ưu phiền. Thân ảnh gầy guộc từ cổng chính đi ra, mấy trăm màn ảnh ngay lập tức chụp không ngừng, mọi người hét lên xông tới, chặn trước cản sau. Ngô Đồng bị đèn huỳnh quang bức không mở được mắt, xung quanh đều là phóng viên, lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Máy ảnh chớp nháy như hàng trăm quả bom ném về phía cô. “Ngô tiểu thư, có phải cô và Lệ Trọng Mưu kiện tụng….” “Nghe nói lần này Lệ tổng mời thuê luật sư đoàn…” “Cô có thể ra mặt cùng con mình hay không…” Ngô Đồng không trả lời gì được, cô hồi tưởng lại cảnh vị luật sư kia gay gắt chất vấn mình, và cả người đàn ông hà khắc bên cạnh ông ta. Gương mặt cô thoáng chốc trắng bệch, bước đi loạng choạng, bên ngoài phóng viên đổ xô về phía trước, những chiếc microphone cực lớn vượt qua đầu người vươn về phía cô làm cô thở gấp liên tục. Đúng lúc ấy, đám người phía sau chợt xôn xao —— Lệ Trọng Mưu xuất hiện. Phần lớn phóng viên bên này muốn chạy sang bên kia, đáng tiếc chưa kịp tới gần Lệ Trọng Mưu đã bị mấy tay vệ sĩ tây trang đen sì ngăn lại. Lệ Trọng Mưu trong mắt mọi người là đường hoàng mà qua, chẳng lưu lại cái gì. Tới khi đi ngang qua Ngô Đồng, bước chân chợt dừng lại . Cô bận đối mặt với phóng viên, không nhìn thấy anh. Nhưng anh lại thấy cô. Mi tâm Lệ Trọng Mưu cau lại, một giây sau không biết làm như thế nào mà túm được Ngô Đồng ra ngoài, Phóng viên không kịp phản ứng, mắt Ngô Đồng thấy như trời long đất lở, đến lúc ngẩng đầu lên đã phát hiện ra mình đang bị ôm đi xuống bậc thang. Cánh tay rắn chắc vòng qua eo cô, giúp cô thoát khỏi vòng vây một cách dễ dàng. Người cô nhũn ra. Không dám nghiêng đầu nhìn, đến một cái liếc mắt cũng sợ. Phóng viên muốn đuổi theo, vệ sĩ liền chặn lại con đường phía trước, trợ lí Lệ Trọng Mưu – Lâm Kiến Nhạc nhanh chóng bị phóng viên vây kín. Trợ lí Lâm vừa cười nói: cảm tạ truyền thông bằng hữu đã “đặc biệt” quan tâm tới đại boss, vừa dứt khoát: điều gì cũng không trả lời được. Chiếc Maybach dừng bên đường, Ngô Đồng bị người nào đó ép phải ngồi xuống ghế sau, theo bản năng cô giãy giãy, sức lực so với người nào đó kia quả đúng là “lấy trứng chọi đá”. Lệ Trọng Mưu theo sau lên xe, đóng cửa “Bộp” một cái, “Lái xe.” Xe tăng tốc rời khỏi chốn thị phi. Ngô Đồng liếc nhìn gương chiếu hậu, vẫn còn vài phóng viên chưa từ bỏ ý định theo đuôi, cô vừa định thu lại tầm mắt thì chạm ngay vào ánh mắt của Lệ Trọng Mưu đang ngồi đối diện. Anh quán sát cô, bí ẩn và cẩn thận. Tim bỗng run lên, Ngô Đồng cúi đầu, mắt thấy xe chuẩn bị rẽ, cô đột nhiên cao giọng nói: “Dừng xe!” Tài xế lão Tống hiểu nhất là nhìn mặt mà nói chuyện, đang muốn phanh xe, Lệ Trọng Mưu trên mặt không có biểu tình gì, vì vậy đành phải ngoảnh mặt làm ngơ với yêu cầu của Ngô Đồng. Xe vẫn chạy bon bon trên đường, Ngô Đồng ngồi đó, vẫn luôn cắn môi. Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, bên tai vang lên giọng nam trầm như tiếng cello: “Ngô tiểu thư đi đâu? Tiễn cô một đoạn đường.” Trong lòng cô ngũ vị tạp trần, không tiếp lời. Không khí trong xe trầm mặc, xung quanh Ngô Đồng cư như lập lờ luồng khí : “Không phận sự miễn gần.” Tất cả vấn đề tranh chấp quyền nuôi dưỡng Đồng Đồng anh đều giao toàn bộ cho Lâm Kiến Nhạc xử lí. Thỉnh thoảng nghe Kiến Nhạc báo cáo, hầu hết là kể chuyện người phụ nữ này có thái độ cứng rắn thế nào, nói gì cũng không chịu ngượng bộ. Cô còn kiên trì nhất quyết đòi mang con rời khỏi HongKong, không muốn nói thêm gì nữa. Còn Lệ Trọng Mưu thì càng không có ý định sẽ dây dưa tiếp, anh phái luôn luật sư ra mặt để giải quyết. Vừa lúc nãy ở tòa án, cô còn khiên định không chịu từ bỏ quyền nuôi dưỡng con trai, nhưng khi nói chuyện cô lại không dám nhìn thẳng vào anh. Người phụ nữ này đối mặt với anh, cường thế chạy biến đi đâu hết rồi? Một người đầy mâu thuẫn… Lệ Trọng Mưu thừa nhận anh khá tò mò về cô. Im lặng hồi lâu, Lệ Trọng Mưu cứ tưởng cô thỏa hiệp, cô lại nói: “Tôi phải về công ty xử lí vài chuyện, quan hệ của tôi và anh đang căng thẳng thế này, chắc chắn anh không mong phóng viên chụp được ảnh anh và tôi trước cổng công ty, đúng không?” Ngữ khí của cô không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh, một câu nói mà đánh trúng trọng điểm ngay lập tức. Lệ Trọng Mưu kinh ngạc, nhướn mày lên nhìn cô. Ngô Đồng đánh mắt né tránh anh. Ánh mắt anh hạ xuống so với băng đá khiến người ta rét run; nhưng cũng giống như vũng lầy, càng kéo người ta lún sâu hơn nữa. Làm cô vạn kiếp bất phục. Lệ Trọng Mưu dừng ánh mắt, đánh giá cô. Anh bắt được trong mắt cô một thoáng ảm đạm. Lệ Trọng Mưu thấy cô phục tùng, suy tư mất nửa giây, anh ngước mắt, “Lão Tống, dừng xe.” Xe vừa dừng hẳn, cô vội mở của nhảy xuống. Chẳng thèm để ý xe cộ, băng qua đường cái đến trạm xe buýt. Bên này, chiếc Maybach không lái đi, mà quay đầu dừng cách đó một đoạn. Lệ Trọng Mưu ngồi phía sau, nhìn thân ảnh bé nhỏ co rúm, lẻ loi chờ xe buýt. Anh thu ánh mắt về, nhấn vào notebook điện tử trong xe, xem kế hoạch buổi chiều, anh bật bút điện tử, chấm vào màn hình lật sang trang khác. Ngô Đồng cũng lặng lẽ đợi xe. Buồn bã nhuộm dần lên khóe mắt. Cô nghĩ mãi mà không rõ, sự tình làm sao có thể rơi vào tình trạng như hôm nay? ... Mời các bạn đón đọc Lưu Luyến Không Quên của tác giả Lam Bạch Sắc.
Long Phượng Trình Tường - Lam Ngả Thảo
Nàng là công chúa Phượng Tộc, miễn cưỡng xem như vậy đi. Hắn là hoàng tử của Long Tộc, ừ, cũng miễn cưỡng xem như vậy đi. Lúc ban đầu nàng nảy sinh tình cảm với hắn, lại phát hiện hắn chẳng những phong lưu, còn rất hay quên, vì bảo vệ mạng nhỏ, nàng đành phải dùng cách tôn trọng nhưng tránh gần gũi để đối xử với hắn. Thật vất vả lắm hắn mới trở thành người bình thường, nói hết tâm sự với nàng, kết quả —— Thân phận thật sự của hắn là con trai của Thiên Đế! Mà nàng, là kẻ thù sống còn của Thiên Đình, công chúa của Tu La Tộc! Hơn nữa thái tử Thiên Giới như hổ rình mồi, hoàng tử Giao Tộc yêu thầm đưa tình, công chúa Phượng Tộc oán hận khó yên. . . . . . Ôi, phải phổ một khúc hoan ca long phượng trình tường, sao mà khó như vậy? *** Lúc Thiên Đế hạ khẩu dụ, ta đang chơi đùa với Cửu Ly ở đỉnh Phượng Dực Nhai trên núi Đan Huyệt. Trong chúng thần tiên ở tiên giới, ta chỉ là một Tán Tiên bé nhỏ không đáng kể đến. Một thân áo choàng xanh trải qua vạn năm, chỉ vì chân thân là chim Loan, cũng không biết cha mẹ đã hồn phi phách tán của ta hay là người dì đang nuôi nấng ta hiện nay, ai là người đặt cho ta một cái tên cực kỳ bình thường: Thanh Loan. Có thể thấy được lúc đặt tên chẳng hề quan tâm bao nhiêu. Trong một vạn năm này, ta vượt qua từng ấy năm nhưng chẳng hề chú ý đến, sau khi tu thành hình người thì thường xuyên rời khỏi núi Đan Huyệt mà du lịch khắp nơi, Cửu Ly chính là do ta đi du lịch mang về. Cửu Ly là một con Cửu Vĩ Hồ, năm đó đi ngang qua Thanh Khâu, ta cùng với Long Tử Nhạc Kha, Giao Nhân (*) Ly Quang ngủ qua đêm ở Ngân Hà Cốc, Thái Âm(**) Tinh Quân treo giữa trời, trời đất giống như được rải một lớp đường trắng nhàn nhạt, vạn vật rì rào trong tiếng gió. Khi Cửu Ly lú đầu từ trong rừng ra ngoài kiếm ăn, màu lông trắng nhạt trong sáng như phát ra ánh sáng màu bạc dưới ánh trăng sáng tỏ, ta kinh ngạc kêu lên một tiếng, có hồ ly nhỏ kia quay đầu lại, khuôn mặt nhòn nhọn, chỉ có màu sắc của đôi đồng tử giống như đá hồng ngọc thượng hạng ửng lên sóng nước long lanh, ta tựa như bị nó mê hoặc. (*)Giao Nhân: người cá (**)Thái Âm: vầng trăng Trên núi Đan Huyệt, người đẹp rất nhiều, nhóm tiên tử tiên thị Điểu Tộc vốn có bộ lông nhiều màu sắc sặc sỡ, sau khi biến thành hình người đều có bộ áo lông vũ lộng lấy và gương mặt xinh đẹp, nhưng với ánh mắt của ta, nếu sau này con Cửu Vĩ Hồ nhỏ này tu luyện thành hình người, sợ là trong vạn người ở núi Đan Huyệt cũng không có một người nào có thể bì kịp, ngay cả công chúa Phượng Hoàng của Điểu Tộc cũng khó mà đuổi kịp để thấy bóng lưng. Năm đó nó khoảng hai trăm tuổi, trẻ người non dạ lại tham ăn, bị ta dùng một con chim trĩ nướng chín dụ dỗ, rời khỏi nơi sinh ra, từ đó luôn đi theo ta. Trên núi Đan Huyệt, tất cả tiên tử tạp dịch lúc nhàn hạ đều thích trêu đùa Cửu Ly mà ta vừa mới nhặt về. Nhưng Cửu Ly là con Cửu Vĩ Hồ cao ngạo, dung mạo xuất chúng, năm nay tuy rằng chỉ tám trăm tuổi, còn chưa tu thành hình người, nhưng đã có thể tưởng tượng xa về tương lai hóa thành người có sắc đẹp khuynh thành. Vì thế, mặc dù nó nhìn đám tiên tử Điểu Tộc kia lèo xèo thì thầm là dung chi tục phấn, khinh thường ngoảnh mặt, ta cũng cho nó tùy ý thôi. ... Mời các bạn đón đọc Long Phượng Trình Tường của tác giả Lam Ngả Thảo.
Hợp Đồng Tình Nhân - Tiểu Tịch
Lần đầu tiên gặp mặt, hắn hiểu lầm nàng, cho rằng nàng chính là kiểu đàn bà tôn thờ sùng bái hư vinh, cũng vô tình “ăn” nàng ngoài dự kiến. Lần thứ hai gặp mặt, hắn chính là vị tổng giám đốc lạnh lùng, còn nàng là thư ký riêng 24 giờ đồng hồ của hắn. Dù biết rõ hoa danh của hắn ở bên ngoài, nhưng trái tim nàng vẫn đã giao cho hắn mất rồi. Cận Thế Phong, tổng giám đốc tập đoàn “Khải Phong”, khôi ngô tuấn tú, tài năng xuất chúng. Vì một lần bị phản bội, hắn không bao giờ tin tưởng vào tình yêu một lần nữa, kể từ đó lạnh lùng, hờ hững. Vậy mà, nàng vừa hôn hắn một cái lại khiến trái tim hắn lần đầu tiên biết rung động. Nàng lại xuất hiện trước mặt hắn một lần nữa, thế nhưng lại thành thư ký riêng của hắn. Liệu sự xuất hiện của nàng có thể sưởi ấm trái tim hắn, khiến cho hắn có thể yêu lại lần nữa được hay không? Nàng có thể có được tình yêu của hắn không? Đến khi vất vả lắm hắn mới xác định được trái tim mình, thì người phụ nữ phản bội hắn lại đột nhiên trở về, vậy nàng nên đối mặt với chuyện này như thế nào? *** “Làm sao vậy? Lam Lam, bà xã??? Em có chỗ nào không thoải mái sao? Hay là anh nói sai, làm sai cái gì rồi? Em đừng khóc nữa!” Cận Thế Phong lo lắng hỏi, chân tay cuống quít cả lên. “Anh, anh làm bộ mặt đó làm gì? Kì quái, giật mình, căn bản anh không cần con của chúng ta!” Yên Lam nghẹn ngào lên án Cận Thế Phong, đau lòng muốn chết. Cận Thế Phong ngẩn ngơ, hóa ra phản ứng lúc nãy của anh chọc giận cô. “Lam Lam, làm sao anh lại không cần con chứ? Chỉ là anh nhất thời xúc động, cũng nhất thời sợ hãi thôi!” Cận Thế Phong giải thích, đồng thời dịu dàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt cô. “Anh thật sự không phải không cần con?” Yên Lam hít hít mũi nói. “Ừ, không phải, có con anh vui lắm chứ. Cứ nghĩ đến việc mình làm cha, anh vui phát điên rồi đây này.” Cận Thế Phong nói. “Vậy vì sao anh lại sợ?” “Bởi vì…” Sắc mặt Cận Thế Phong lúc này mới khôi phục lại bình thường. “Đàn ông trong gia đình anh không sợ gì hết, chỉ sợ duy nhất việc vợ mình sinh con!” Nghe xong Cận Thế Phong nói, Yên Lam cảm thấy vô cùng khó hiểu, Cận Thế Phong lập tức lên tiếng, “Lam Lam. không cần nghi ngờ,lời này không phải do anh nói, mà là cha anh.” Cận Thế Phong nhớ lại lúc kết hôn, anh cùng cha mình có nói chuyện một lúc. “Tiểu Lam sau này nếu có thai, con cần chú ý rất nhiều. Năm đó mẹ con mang thai con, ăn uống vô cùng khổ sở. Ăn gì nôn đó, rất nghiêm trọng, toàn phải vào viện, có đợt còn nẳm hẳn nửa tháng. Cha bây giờ nhớ lại vẫn rất sợ hãi, vừa xót mẹ con lại vừa lo cho con nữa. Con phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đấy!” Cha Cận Thế Phong nói từng lời thấm thía. “Cha, cha đừng dọa con sợ như vậy!” Nghe xong, Cận Thế Phong toát mồ hôi lạnh. “Cha không dọa con, cũng không nói chuyện hoang đường gì, chỉ là ở góc độ người từng trải qua nên cho con vài lời khuyên thôi. Đàn ông Cận gia không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ phụ nữ trong nhà sinh con. Điều này có lẽ di truyền, từ cụ nội con đến ông nội, cha cũng không tránh khỏi. Đến đời con, có lẽ cũng như vậy!” Cận Nguyên Thái nhìn con trai mình, ý tứ rõ ràng , “Đây là do gien di truyền trong Cận gia, sợ Tiểu Lam khi sinh đứa nhỏ sẽ gặp biến chứng tương tự!” Chẳng lẽ người phụ nữ sinh con lại đáng sợ vậy sao? Cận Thế Phong lo lắng suy nghĩ. Cận Nguyên Thái nhìn sắc mặt con mình, vỗ vỗ bờ vai, “Con phải thật kiên trì, yêu thương Tiểu Lam nhiều hơn nữa!” Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Yên Lam bật cười, Cận gia cũng thật kỳ quái khác người. “Chuyện là như thế đây! Nên vừa nãy anh mới phản ứng như vậy, nhưng anh cũng rất hạnh phúc, chúng ta sắp có con. Còn chuyện kia, anh sợ em sẽ chịu khổ, Lam Lam.” Yên Lam mỉm cười nhìn anh, “Vì anh, dù vất vả thế nào em cũng dám!” Anh dịu dàng ôm cô vào trong ngực, vẻ mặt lo lắng ôn nhu nhìn cô, “Lam Lam, em thấy thế nào? Có buồn nôn không, có chỗ nào khó chịu trong người không?” Yên Lam lắc lắc đầu, nhìn Cận Thế Phong lo lắng quan tâm cô như vậy, trong lòng vô cùng cảm động. Nhìn Yên Lam thật sự không có chuyện gì, Cận Thế Phong mới yên tâm một chút, nhưng ngay lập tức lại bắt đầu cằn nhằn, “Còn nữa, Lam Lam, sau này nếu có gì không thoải mái phải nói cho anh biết, không được giấu diếm nửa chữ biết không? Sau này anh không đến công ty nữa, ở bên cạnh chăm em 24/24 luôn, cho nên em phải phối hợp để điều trị, nghe chưa?” Cô gật đầu, kỳ thật cô định bảo anh không cần lo lắng khẩn trương như thế, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, anh đã như gà mẹ cục ta cục tác bên tai cô hết thứ nọ đến thứ kia. Nhìn Cận Thế Phong ngồi một bên, miệng không ngừng thuyết trình về những chú ý khi mang thai của phụ nữ, hết sách nọ lại sang sách kia, đúng là “Hội chứng trước khi làm cha” mà báo chí vẫn hay nhắc đến. Yên Lam cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp,có anh ở bên cạnh thật là tốt. Nghe Cận Thế Phong càng nói càng khoa trương, Yên Lam không biết là nên khóc hay nên cười nữa, vội vàng lấy tay bịt miệng anh lại, “Thế Phong, không phải anh bảo em phải bình tĩnh mà chăm sóc bản thân, phối hợp điều trị sao? Anh xem anh bây giờ đang làm cái gì thế?” Cận Thế Phong nghe xong lời cô nói liền há hốc mồm, không biết chống đỡ làm sao. “Anh cũng bình tĩnh đi, được không? Em không sao đâu!” Nhìn Cận Thế Phong ảo não, khóe miệng Yên Lam lộ ra nụ cười ngọt ngào. Anh thật rất quan tâm cô, yêu cô, trân trọng cô cùng sinh linh bé nhỏ trong bụng cô. “Em yêu anh, Thế Phong, rất yêu, thật sự em rất yêu anh!!!” Cô dựa sâu vào lồng ngực vững chắc của anh, dịu dàng mà xúc động nói. Cận Thế Phong siết chặt hơn vòng tay, mỉm cười hạnh phúc, thâm tình nhìn cô, “Anh cũng yêu em, yêu yêu rất nhiều!” ~ Hoàn ~ Cả nhà yêu quý! Hợp đồng tình nhân kết thúc rồi, mình cũng có vài lời muốn gửi đến cả nhà. Đây là những chương truyện đầu tiên mình tham gia edit, lại là nhận giữa chừng, mà trước đó mình chưa đọc nên trong quá trình edit vẫn còn có những thiếu sót. Nhưng mình vẫn kiên trì edit đến cùng, để các bạn không bị drop truyện một lần nữa. Hôm qua đọc được cmt của 1 bạn, nói rằng thất vọng khi được biết sẽ không ai dịch truyện này nữa vì không có hứng, nói thật nhiều lúc tình tiết truyện hơi lan man dài dòng, mình cũng nản nhưng mình chưa bao giờ nghĩ tới bỏ cuộc, chỉ biên tập lại cho ngắn gọn hơn chút. Mình cũng rất cảm ơn bạn ấy vì đã động viên và ủng hộ mình, đối với những người dịch truyện như bọn mình rất đáng quý. Mình xin cảm ơn các bạn đã theo mình đến cùng bộ truyện, và cảm ơn cả những dòng cmt của các bạn. Yêu các bạn rất nhiều! Trang Tự