Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Mình nghĩ mn k cần đọc rv của mình tối nay đâu. Cứ trực tiếp ngã nhào xuống hố này đi. Đảm bảo không muốn ngoi lên luôn. Truyện gì đâu nhìn thể loại thôi cũng thấy thích rồi: có hắc bang, có sủng, có sắc lại sạch không nói còn tặng thêm một anh nam chính siêu cấp thê nô biến thái nữa. Tóm lại, không nhảy là thiệt thòi LỚN, LỚN, LỚN lắm luôn đấy. Quan trọng nên mình nhắc hẳn 3 lần :) Nam chính Ngôn Mặc Bạch là thái tử của tập đoàn YT, điển hình của một đại Boss soái ca lạnh lùng, tàn nhẫn, vô cùng sạch sẽ và tâm hồn có chút biến thái ngấm ngầm. Đừng thấy anh ít khi nói hay hành động gì trước mặt bạn mà lơ là, vì lúc đấy trong lòng anh đang chọn cho bạn một phương án chết thảm khốc như thế nào thôi. Cứ nhìn đám bạn và thuộc hạ khi khiến anh tức giận là biết, sống không vui mà chết thì thê thảm Ha ha  Rồi trong một lần anh bị chuốc thuốc thì gặp ngay cô gái nhỏ động lòng người Phó Tư Mộ. Lúc ấy, cô vừa phát hiện ra bạn trai quen lâu năm phản bội mình thì vào bar uống rượu. Kết quả: 1 trúng thuốc - 1 say rượu đụng nhau. "Bùm" một cái xxoo cả đêm rất nhiệt tình. Sáng sớm, Mặc Bạch có việc phải đi, Tư Mộ tỉnh dậy biết tình hình mình 419 với một người xa lạ không nhìn rõ cả mặt thì hoang mang sợ hãi chạy luôn. Đến khi Ngôn thiếu trở về thấy cô gái tối qua dám bỏ trốn lại còn suýt bị thương thì tức muốn hộc máu :v :v  Anh đây chưa bao giờ gần nữ sắc, hôm qua mới được ăn trái cấm có một lần còn chưa kịp thưởng thức lại mà cô gái tưởng ngoan ngoãn này không nghe lời chạy mất tiêu nữa chứ. Hại anh cảm thấy thật bất mãn. Thôi được rồi, người mà Ngôn thiếu anh nhìn trúng có chạy đằng trời cũng không thể thoát đâu.  Thế là, anh giăng ra một chiếc bẫy lớn nhằm đem cô về bên mình. Mà Tư Mộ ngây thơ nào biết, một khi đã lọt vào mắt xanh của Ngôn thiếu rồi thì kết quả chỉ có một mà thôi. Vì thế, khi cô có một bản giao dịch cùng với anh thì cũng chính là lúc cô không còn đường thoát nữa. Vị trí Ngôn thiếu phu nhân anh đã chờ cô ngồi vào lâu lắm rồi đó :) Nam chính Ngôn thiếu là một thanh niên có tâm lý hơi biến thái vặn vẹo chút. Lúc đầu khi mới xxoo với nữ chính xong, anh có những suy nghĩ rất là buồn cười. Là người lạnh nhạt chán ghét phụ nữ nhưng với cô anh lại hài lòng, không bài xích chút nào. Tuy nhiên, anh không tin là mình trúng tiếng sét với cô và nếu không phải cô là không thể. Vây là anh quyết định bảo tên thuộc hạ Tiểu Trang gọi 2 em gà cao cấp đến. Sau đó ra lệnh cho 2 em gà này dùng hết mị lực để câu dẫn dụ dỗ... TIỂU TRANG :v :v  Vâng, mn không đọc nhầm đâu ạ. Anh chính là muốn xem trực tiếp phim 18+ sống động của thuộc hạ và rút ra kết luận cho bản thân. Vì thế, anh bình thản ngồi xuống sopha, nhấm nháp rượu ngon, soi mói tình hình "chiến sự" trước mắt. Hại bạn nhỏ Tiểu Trang bị kích thích mà vẫn không "lên" được, đến khi bùng nổ sắp "lên" thì nghe đại boss bảo dừng và ném 2 gà ra ngoài. Đoạn này mình đọc mà phun nước luôn. Ngôn thiếu, anh biến thái không phải dạng vừa đâu ha. Tiểu Trang mà bị "liệt" thì anh chính là nguyên nhân đó Hahaha Về sau, đám thuộc hạ dưới tay còn bị anh cho ăn "hành" nhiều nữa. Thảm luôn. Đọc cười muốn xỉu với dàn nhân vật phụ vui nhộn nhí nhố này. Mà thêm một điểm đặc biệt của anh mình cực thích đó là rất rất thê nô và sủng vợ vô hạn. Xem anh trừng trị tiểu tam như thế nào nè:  "Trói người phụ nữ này lại cho tôi!" Người đàn ông lạnh lùng ra lệnh. Sau đó đi đến trước mặt vợ yêu đưa tay nâng cằm cô lên, quan sát tỉ mỉ cái má sưng đỏ của cô, xanh mặt ra lệnh cho thủ hạ: "Trước tiên đánh cô ta thành đầu heo, rồi sau đó chặt tay cô ta đi!" (*) Thấy chưa? Thấy chưa? Tiểu tam nam phụ ư? Đánh bay hết! Ngôn thiếu phu nhân mà cũng dám bắt nạt thì đúng là không nhìn trời không nhìn đất không nhìn Ngôn Mặc Bạch biến thái rồi ^^ Chưa kể, khi cục cưng bảo bối của Ngôn thiếu và vợ ra đời nữa, đọc cười ngất. Đứa con này nó láu cá, thông minh và dễ thương gì đâu luôn. Biết cha nó lúc nào cũng "ăn dấm chua" hết mà nó cứ bán tin tức giả hoài. Lại còn dám trắng trợn nói dối cho Ngôn thiếu đen mặt lo lắng đi tìm vợ nữa chứ. Rồi còn tỏ ra ngây thơ vô số tội khi bị trách bằng một câu trả lời cực chất: "Mẹ nói, cha chỉ cống hiến một con tinh trùng" (*) Nếu Ngôn thiếu mà nghe chắc nghẹn ngào mất thôi. Dù là một con tinh trùng thì nó cũng là vua của tinh trùng đó con ạ :v Nói chung, nội dung truyện cực kỳ hấp dẫn và lôi cuốn người đọc theo từng diễn biến. Không chỉ là sự kết hợp hài hòa giữa cặp đôi nam nữ chính mà còn là của dàn nhân vật phụ và đứa con kute vô đối nữa. Nhiều phân đoạn mình thật sự không nhịn được mà phì cười. Vui! Phải nói là rất vui.  Văn phong tác giả đơn giản nhưng hài hước, tạo cảm giác giải trí thoải mái cho người đọc. Truyện mang yếu tố hắc bang nhưng nhẹ nhàng và thú vị, lại còn sủng sạch sắc nữa nên rất thích hợp cho những bạn yêu thích thể loại này. Vì vậy, hãy nhanh nhảy đi, đừng đợi bị đẩy nữa :) ___________________________ (*): trích dẫn trong truyện #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Ánh đèn trong quán bar mờ mờ, Phó Tư Mộ ngồi trên ghế cao nhỏ ở quầy bar, trước mặt cô là một hàng ly thủy tinh, chắc hơn mười ly. Cô uống rượu vừa vội vừa mạnh, một ly lại một ly, chất lỏng cay nồng rót vào yết hầu, cảm giác giống như bị bỏng, lan từ cổ đến dạ dày. Rượu mạnh như vậy, gấp như vậy, coi như người có tửu lượng tốt, uống như vậy cũng bỏ mạng. Tư Mộ bị sặc rượu, ho khan, bartender đứng ở quầy bar giơ ngón cái lên với cô, trêu ghẹo nói: "Hắc, không thể tin được bề ngoài nhìn cô giống một cô bé văn văn tĩnh tĩnh, nhưng uống rượu lại hung hãn như vậy, choáng rồi!" Thấy Tư Mộ ngay cả mí mắt cũng không hạ xuống, bartender tiếp tục nói: "Thất tình? Hi - Tôi còn tưởng rằng có chuyện to tát đến nỗi không gắng gượng nổi mới tìm rượu giải sầu đấy? Thiếu bạn trai đúng không, người đẹp chỉ cần nói một tiếng, anh em sẽ đến liền." Con trai làm trong môi trường này, phần lớn đều nói khoác, anh ta nói tiếp: "Cô xem dáng người và chiều cao của tôi đây, mang tôi đi ra ngoài cũng không mất mặt chứ? Tôi còn có một đặc điểm, là đặc biệt chung tình, một lòng trung trinh! Xin hãy cân nhắc!" Tư Mộ bày ra ánh mắt tò mò, liếc mắt nhìn người đàn ông ở trước mặt một cái, khinh thường "Hừ" một tiếng, tiếp tục uống, lười phản ứng lại. Kịch một vai có gì tốt chứ? Bartender không còn thú vị nữa nên tiếp tục đi pha rượu. Đàn ông nói cái gì mà chung tình, cái gì mà một lòng trung trinh, đều là chuyện hoang đường! Người ngu mới tin! Nhưng mà, Tư Mộ cô lại là một kẻ ngu. Nói dối như vậy, cô, lại đi tin. Bời vì Diệp Nham đã từng nói những lời như vậy. Dáng người anh ta xuất chúng, đẹp trai như ánh mặt trời. Anh ta nói chỉ yêu mình cô, anh ta nói cô là bảo bối của anh ta, anh ta nói sẽ cưng chiều cô, bảo vệ cô đời đời kiếp kiếp... Cô tin, khi đó cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới! Gia đình giàu có, tình yêu mỹ mãn... Nhưng mà , đột nhiên công ty của gia đình xảy ra vấn đề, có nguy cơ bị phá sản, cha phát bệnh phải nằm viện. Cô chạy đôn chạy đáo tìm sự giúp đỡ vẫn không có kết quả, nhưng lại được tận mắt chứng kiến anh thân mật ôm một cô gái khác đi ra khỏi khách sạn, hai người cùng bước lên một chiếc xe sang trọng... Tư Mộ khổ sở nhắm mắt lại, lắc lắc cái đầu choáng váng, thật là say. Tính tiền, chuẩn bị đi toilet. Trước khi vào bar cô có gọi điện cho Sở Kỳ, bảo cô ấy một tiếng sau đến đây đón cô, chắc cũng sắp đến rồi. ....... Cửa sau của khách sạn, một con đường nhỏ tối om lại bí ẩn, mộ chiếc xe Maybach màu đen chạy như bay đến, mặc dù con đường đó rất hẹp chỉ có thể đủ để một chiếc xe đi, nhưng xe chạy một đường thông suốt, mà tốc độ cũng không chậm tý nào, có thể thấy được kỹ thuật lái xe không phải bình thường. Đèn xe rất sáng, chiếu vào trong con đường nhỏ, khiến cả con đường sáng như ban ngày. Xe dừng lại ở cửa sau của khách sạn, rồi tắt máy. Cửa xe mở ra, một bóng người cũng vọt ra đứng bên cạnh cửa xe. Con đường rất nhỏ rất thẳng, không có chỗ để ẩn thân, không biết người kia trốn ở đâu. "Đại ca..." Cửa xe mở ra, một người đàn ông có dáng người thon dài bước xuống, Tiểu Trang lập tức tới nghênh đón. Người đàn ông mà Tiểu Trang gọi là đại ca khoát khoát tay, sau đó ném chìa khóa cho anh ta, còn mình thì bước vào trong cánh cửa đã mở một nửa kia. Sắc mặt Tiểu Trang lập tức thay đổi, anh ta xoay người đuổi theo. Tuy thấy đại ca bước đi vững vàng, nhưng lúc nãy mượn ánh trăng, anh ta thấy rõ sắc mặt của đại ca không thích hợp. Kia vẫn là vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi, nhưng lại đang chảy từng giọt mồ hôi lớn. Bình thường hay mím môi nhưng giờ càng mím chặt rồi, lông mày anh tuấn nhíu chặt. Đó là biểu hiện chịu đựng. Hết sức chịu đựng. Giờ phút này Ngôn Mặc Bạch rất khó chịu. Máu trên người sôi trào, quay cuồng, không có cách nào khống chế, tất cả máu đang hướng về một bộ nào đó. Loại cảm giác này, con mẹ nó thật khó chịu mà. Khiến cả người anh nhũn ra. Lúc này còn có thể ổn định cơ thể mà đi bộ, thật sự là đã dùng hết sức lực của bản thân rồi. Ở một ngã rẽ anh đụng phải tay vịn cầu thang, cơ thể một cái lảo đảo. Tiểu Trang bước nhanh về phía trước đỡ lấy anh, khuôn mặt lo lắng hỏi: "Đại ca, anh không sao chứ?" Ngôn Mặc Bạch ổn định lại thân hình, một tay day trán, âm thanh lạnh lùng nói: "Không có việc gì." Anh nhận nhiệm vụ, trong quá trình thi hành, vì khinh thường đối phương nên bị mắc bẫy. Chỉ là, người kia... Anh nhất định sẽ không bỏ qua! Dám bỏ thuốc anh, xem ra là chán sống rồi! Hiện tại cơ thể có phản ứng, mặc dù xa lạ, nhưng không phải anh không biết. Mời các bạn đón đọc Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ của tác giả Lương Thần Nhất Dạ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cưới Lâu Sẽ Hợp - Minh Khai Dạ Hợp
Cuối cùng Đàm Như Ý cũng tin rằng, gia đình cô đấu tranh nhiều năm chịu đủ loại trói buộc như vậy. Gặp phải chuyện buồn cũng vui vẻ đối mặt, vẫn tiếp tục hiền lành, tính tình nhã nhặn. Cũng chỉ vì ngày đó—— Để cô gặp được một người tốt như Thẩm Tự Chước. *** Thể loại: hiện đại, cưới trước yêu sau, nhẹ nhàng, ấm áp, HE Độ dài: 52 chương Tình trạng: Hoàn edit _________ Đàm Như Ý, cái tên giản dị thể hiện ước mơ về một cuộc sống an nhàn, mọi sự thuận buồm xuôi gió, thế nhưng khi ngẫm lại, dường như chẳng có điều gì trong cuộc đời cô gái nhỏ này được như ý nguyện. Gia cảnh nghèo khó, người cha cờ bạc rượu chè, mẹ bỏ nhà ra đi. Ở độ tuổi hai mươi tư, Đàm Như Ý gần như đã nếm trải mọi loại đắng cay tủi nhục. Niềm an ủi và động lực lớn nhất của cô là tình yêu thương của ông nội và em trai, cùng ước mơ trở thành một giáo viên, có một cuộc sống độc lập. Nhưng người xưa đã có câu “Khổ tận cam lai”, số phận không quên ưu ái Như Ý khi cuối cùng cũng để cô gặp được Thẩm Tự Chước. Duyên số giữa hai người cũng chẳng phải một câu chuyện đẹp đẽ gì mà trái lại, đó lại là một nỗi cay đắng khác trong đời Như Ý. Khi ông nội không may ngã bệnh, điều kiện trong nhà khó khăn, không còn cách nào xoay xở, Như Ý buộc phải gạt lòng tự trọng của bản thân sang một bên, tìm đến nhà người đồng đội cũ từng vào sinh ra tử cùng ông nội thời chiến tranh để nhờ giúp đỡ. Chính tại đây, cô gặp Thẩm Tự Chước lần đầu tiên. Lần thứ hai gặp mặt, Đàm Như Ý đã trở thành người mang ơn nhà họ Thẩm. Một cô gái xinh xắn, dịu dàng, hiểu chuyện nhanh chóng chiếm được cảm tình của ông Thẩm, khiến ông bắt đầu nuôi hy vọng kết duyên cho cô cùng cháu nội mình Thẩm Tự Chước. Nhận thấy ý định của ông Thẩm, phản ứng đầu tiên của Đàm Như Ý là trốn tránh. Hơn ai hết, cô hiểu rõ khoảng cách giữa gia đình cô và nhà họ Thẩm, cũng không khó để nhận thấy thái độ lạnh lùng của Thẩm Tự Chước. Cô biết mình chỉ là con chim sẻ bé nhỏ và cũng không mơ mộng biến thành phượng hoàng. Thế nhưng, số phận của chim sẻ lại nằm trong tay của người nuôi. Biết được sức khoẻ của ông Thẩm ngày càng xấu đi cùng ước muốn cuối đời của ông cụ, cha của Đàm Như Ý làm một thoả thuận với người nhà họ Thẩm, ông ta có tiền để tiếp tục bài bạc, còn nhà họ Thẩm có thêm một cô cháu dâu. Cứ như vậy, Đàm Như Ý bị cha mình bán đi, mang theo một món nợ lớn cùng nỗi tủi nhục về làm vợ Thẩm Tự Chước. Thẩm Tự Chước là một người lạnh nhạt. Anh không phải người lạnh lùng, vô tình. Anh chỉ không có quá nhiều cảm xúc với những người và sự việc xung quanh, càng không hay thể hiện suy nghĩ hay cảm nhận. Anh không có nhiều hy vọng vào tình yêu hay hôn nhân, đối với anh, đam mê chỉ gói gọn trong sự nghiệp. Ấn tượng của anh về người vợ cùng sống chung dưới một mái nhà cũng rất mờ nhạt. Lần đầu gặp Đàm Như Ý, khi cô vội vàng nói nguyên do mình đến nhà họ Thẩm, anh hoàn toàn có thể đuổi cô đi nhưng sự quật cường toát ra từ cô khiến anh lay động. Lần thứ hai gặp lại, cô có vẻ muốn trốn tránh anh. Đến lần thứ ba, anh không khỏi thương xót cho cô gái bé nhỏ này, nhưng cũng chỉ là thương xót vậy thôi.  Sau khi kết hôn, cô vẫn sống cuộc sống của cô, anh vẫn làm công việc của anh. Nhưng rồi anh chia sẻ cùng cô căn phòng làm việc. Rồi bữa cơm cô nấu khiến anh muốn nhanh chóng tan làm và về nhà mỗi ngày. Cô chăm sóc cho anh, anh lại che chở cho cô. Dần dần, Thẩm Tự Chước không muốn giữa anh và Đàm Như Ý tồn tại một ranh giới phân định rạch ròi. Anh càng phản cảm mỗi khi cô nói về chuyện chia tay sau này. Đối với Thẩm Tự Chước, đám cưới là một màn kịch, nhưng cuộc sống hôn nhân tiếp theo đó lại là cả phần đời còn lại của anh.  * * * * * Đây là lần đầu tiên tôi đọc một bộ truyện của tác giả Minh Khai Dạ Hợp. Truyện không có nhiều tình tiết cao trào, gay cấn. Câu chuyện của hai nhân vật chính cũng không có quá nhiều sóng gió. Nhưng tôi thích sự ấm áp mà giọng văn nhẹ nhàng của Minh Khai Dạ Hợp đem lại, có lẽ sẽ không khiến bạn phải thổn thức nhưng sẽ làm bạn rung động thật lâu.  Tựa truyện “Cưới lâu sẽ hợp” được đặt ra vừa đúng nhưng cũng vừa sai. Sai ở chỗ không phải cứ một người đàn ông và một người phụ nữ chung sống với nhau lâu ngày sẽ trở nên hợp nhau. Đúng ở chỗ chính quá trình “cưới lâu” lại giúp chúng ta hiểu được mình và đối phương “hợp” nhau như thế nào.  Giống như Thẩm Tự Chước và Đàm Như Ý vậy. Đàm Như Ý luôn lo ngại khoảng cách giữa cô và Thẩm Tự Chước, sự chênh lệch về gia thế, học thức và bản lĩnh sống. Nhưng cô lại không thấy được rằng cô và anh là hai mảnh ghép hoàn hảo dành cho nhau. Gia đình cô không hạnh phúc, hôn nhân của cha mẹ anh thất bại. Cô quật cường giữa sóng gió để anh có thể làm bến đỗ cho cô nương tựa lúc mỏi mệt. Anh miệt mài trên con đường sự nghiệp nhưng mỗi lúc cuối ngày đều muốn tìm về sự dịu dàng, tĩnh lặng của cô.  Vậy nên mới nói, bất kể trong tình yêu hay hôn nhân, không có khái niệm “xứng” hay “không xứng”, chỉ có hai con người tình nguyện mài dũa thân mình để tạo nên một câu chuyện “hợp” nhất mà thôi. _______ Review by #Linh_Hy Tần Bìa: #Trắng Tiệp Dư Mời các bạn đón đọc Cưới Lâu Sẽ Hợp của tác giả Minh Khai Dạ Hợp.
Ám Yến - Khâm Điểm Phế Sài
“Yến Tử, em còn trẻ, đời người lại dài như vậy, đi nhầm một bước, chỉ là quanh quẩn đường xa, trời đất bao la, luôn có thể quay về lối cũ.” “Nếu em về, liệu còn có thể gặp anh không?” Người đàn ông dãi gió dầm mưa nghe thấy thế thì sững sờ một lúc, cúi đầu xuống, khe khẽ cười. “… Anh chỉ có một chân, còn có thể chạy nhanh hơn em sao?” *** Thể loại: Hiện đại thực tế, nam khuyết tật - nữ sinh viên, thâm tình, HE. Độ dài: 58 chương Tình trạng: Hoàn edit --------------------- #LTS: Đứng ở góc nhìn cá nhân, tôi cảm thấy đây là một câu chuyện nhân văn. Nhưng để độc giả có thể cảm nhận được từng ý nghĩa hoàn chỉnh trong đó, tác giả đã mài đi tất cả gai nhọn của nhân vật một cách vô cùng cứng rắn.  Nữ chính trong câu chuyện có một hoàn cảnh tận cùng khắc nghiệt, dường như tất cả những bất hạnh nhất của đời người đều trút lên đôi vai thiếu nữ tuổi 20 ấy. Cho nên, trong cuộc đời không khác gì một bãi ph** của cô ấy, đã có lúc cô ấy chạm vào ranh giới của đạo đức.  Tôi không đồng tình, cũng không phán xét, chỉ muốn nhắn nhủ với các bạn một điều rằng, nếu các bạn thuộc team “sống hường” thì xin đừng đọc. Còn nếu các bạn có trái tim đủ khỏe, thì sau khi đọc xong rồi, chỉ xin các bạn hãy nhìn vào mặt tích cực nhất mà tác giả muốn nói đến, hãy để cho cô gái bất hạnh ấy một cơ hội để sống một cuộc đời thực sự. Cô gái ấy là Thái Đường Yến. _______ Đêm bán thân đầu tiên của Thái Đường Yến, là do Thường Minh mua. Cô có nên cảm tạ ông trời thương xót vì ít ra anh không phải là một tên biến thái thích bạo lực hay không? Hỏi câu này, trong lòng cười một tiếng tự giễu. Cô có lựa chọn sao? Thái Đường Yến đỗ đại học, nhưng không có tiền. Đúng hơn là cô không có gì cả, ngoài một người bố dượng nhu nhược, một người mẹ đang điều trị ung thư, một người anh khác cha khác mẹ nghiện cờ bạc và một tương lai tối đen phía trước. À mà không, cô làm gì có tương lai. Sau lần đó, Thường Minh đưa cho cô một sợi dây, kéo cô vào cuộc sống của anh. Đừng vội mừng cho Yến tử, chẳng qua là vì anh không quên được người cũ, nên mới hứng thú với gương mặt hao hao giống người ta của cô mà thôi. Không sao, giao dịch thôi mà. Dù Thường Minh bao nuôi cô vì lý do gì, thì cái cô nghĩ đến cũng chỉ là tiền mà thôi.  Chính vì sự liên kết giữa họ là tiền, Thường Minh kiếm được tiêu được, cho nên chỉ sau một thời gian ngắn, đường ai nấy đi. Nhưng mà, Yến tử không muốn quay lại con đường ấy nữa. Dù cô rất sợ những trận đòn của thằng anh trai đốn mạt ấy, nhưng cho đến lúc này, người đã chạm vào cô chỉ có duy nhất Thường Minh mà thôi. Cô tự an ủi, mình vẫn còn giới hạn, mình vẫn có thể quay đầu. Yến tử đi tìm công việc khác, ít tiền nhưng sạch sẽ. Những tưởng sẽ chẳng thể nào gặp lại nhau nữa, nhưng thế mà lại gặp. Lần này là cô cứu anh. Thường Minh bị cướp, suýt chút nữa mất mạng. Yến tử nhỏ bé sợ sệt thế mà lại cưu mang anh. Cô phát giác bí mật mà anh vẫn luôn xem là nỗi nhục nhã của chính mình,  Thường Minh bị cụt chân. Thì ra tính khí quái đản của anh chính là từ đây mà ra. Có điều, Yến tử không quan tâm lắm, cô không ghê tởm, không xa lánh, chỉ xem anh là một người bệnh để chăm sóc. Vậy là lại ở cùng nhau.  Nhưng lần này không mang tính chất giao dịch, mà lại thêm một phần tình cảm. Thường Minh lớn hơn Yến tử tám, chín tuổi gì đó, là một người đàn ông trưởng thành và trải đời. Anh nhanh chóng nhận ra, cô gái nhỏ này không phải là kiểu tính cách dửng dưng, mà chính là một kiểu khép kín bởi hoàn cảnh. Cô lo sợ với mọi thứ xung quanh, nhưng lại vô cùng kiên cường chống đỡ. Lẽ ra Thường Minh đã có thể giúp cô, nhưng anh lại do dự không hiểu rõ chính mình. Thế là vuột mất.  Yến tử biết tình cảm của mình, nhưng không dám nhìn thẳng vào nội tâm. Cô lấy tư cách gì để thích người ta? Thế nên, cứ an phận quay về cuộc sống tối đen của mình thì hơn. Nhưng an phận đâu có nghĩa là được yên ổn. Nếu có trách, thì trách mẹ cô đã sinh ra một đống phân như cô mà thôi. Còn có số phận nào bi thương hơn cô không? Là con rơi không được thừa nhận, cha ruột là giáo sư mà một đồng học phí cũng không muốn cho mượn, mẹ ruột không trút giận lên ai được thì đánh cô, anh trai thông đồng với người bạn thân lừa cô đi làm gái, khi bị phát hiện còn bán cô thêm lần nữa.  Cuộc đời Thái Đường Yến là như vậy đó. Cho nên đến sau này, lúc Thường Minh hỏi cô vì sao lại chấp nhận lời tỏ tình của anh, cô bé nói: “ Bởi vì anh không đánh em.” Đau đến nhói lòng. Một cô gái còn rất trẻ, bọc mình lại trong những nỗi đau cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng lại dạy cho Thường Minh cách chấp nhận hiện thực. Cô nói, nếu anh dám nhìn thẳng vào khiếm khuyết của anh không oán không thán nữa, em sẽ đối diện với tình cảm của chính mình. Họ lại lần nữa ở bên nhau. Rồi cũng dần dần tháo gỡ được những khúc mắc trong lòng. Tuy rất khó khăn, nhưng cả hai đều cố gắng. Chưa được bao lâu, lại có sóng gió. Những sự việc xưa cũ, liên quan đến tai nạn của anh, liên quan đến mối tình đơn phương có gương mặt giống cô, liên quan đến gia thế thực sự của cô, tất cả được phơi bày như những vết sẹo xấu xí sưng tấy mỗi khi trở trời. Không sao cả, lâu dần thì sẽ quen thôi. Lúc anh đau, em sẽ ở bên cạnh an ủi anh. Lúc em đau, anh sẽ ôm em vào lòng. Chúng ta cùng nhau vượt qua, được không? Thường Minh và Yến tử giống như hai người ở dưới nước hô hấp cho nhau vậy. Anh biết bơi, thỉnh thoảng sẽ ngoi lên mặt nước lấy không khí rồi lại lặn xuống truyền cho cô, nhưng đó không phải là sống. Anh sẽ không cảm thấy mệt mỏi khi lặn ngụp như vậy, nhưng điều mà anh muốn làm cho Yến tử còn nhiều hơn thế. Anh muốn cô có một cuộc đời thực sự, không phụ thuộc, không hèn mọn như bây giờ. Nên anh để cô đi. Thường Minh dùng toàn bộ sức lực của mình đẩy cô lên khỏi mặt nước. Anh đem tất cả gia sản mình kiếm được cho cô đi du học. Giống như bạn thân anh nói, cậu điên rồi, làm thế vì một đứa con gái có đáng không? Thường Minh không biết. Anh cũng không dám xác nhận để cô đi rồi thì có tìm lại được không, nhưng ít ra đây chính là chuyện mà anh muốn làm cho cô nhất. Con người phải có kiến thức, nhất là phụ nữ. Để không ai coi thường, không ai bắt nạt. Đây chính là giá trị nhân văn. “Yến tử, đời người dài như thế, nếu đi nhầm một bước thì cũng chỉ là quanh quẩn đường xa, trời đất bao la, luôn có thể quay về lối cũ.” “Thường Minh, lúc em về liệu còn có thể gặp anh không?” “... Anh chỉ có một chân, còn có thể chạy nhanh hơn em sao?” Thường Minh, con đường này là anh trải cho em, dù cho có khó đi cỡ nào em cũng sẽ đi hết. Rồi quay về bên anh. _______ " ": Trích từ truyện Review by #Lâm Tần Bìa: #Họa Gian Phi Mời các bạn đón đọc Ám Yến của tác giả Khâm Điểm Phế Sài.
Từ Từ Suy Lý - Dực Tô Thức Qủy
Nữ chính Từ Hoãn Hoãn là chuyên gia phát hiện nói dối, cố vấn của đội Hình sự. Một người con gái xinh đẹp và hơi “ngốc” Nam chính Từ Tĩnh là chuyên gia pháp y , bạn cùng trường với nữ chính, thích nữ chính nhưng nữ chính lại “ngốc” đến mức không hề hay biết gì. Câu chuyện xoay quanh những vụ án và tình cảm nam chính dành cho nữ chính, anh này best thâm tình nhé mọi người. Đoạn đầu thì các vụ án khá đơn giản, giải quyết nhanh gọn nhưng thật ra chúng đều có một sự liên kết với nhau nhất định, càng về sau thì các vụ án càng gay cấn và phức tạp hơn. *** VĂN ÁN 1 Là một pháp y, so với người sống, anh chỉ nguyện tin tưởng thi thể đang nằm trên bàn giải phẫu. Là một chuyên gia trắc hoang*, cho dù nhìn thấu vô số lời nói dối, cô vẫn luôn tin rằng trên cõi đời này vẫn còn lời nói thật. Từ Hoãn Hoãn: Nếu như em và thi thể cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước? Từ Tĩnh: Tẻ nhạt ... *liếc một cái* ... Em! Từ Hoãn Hoãn: Thật sao? Từ Tĩnh: Thật, bởi ... dù gì cuối cùng thi thể cũng tự nổi lên! Từ Hoãn Hoãn: ... *trắc hoang: trắc nghiệm nói dối *** VĂN ÁN 2 Là một chuyên gia trắc hoang, Từ Hoãn Hoãn bình thường chỉ làm ba việc: Viết tiểu thuyết, trắc hoang và ăn mì. Sau khi gặp Từ Tĩnh, cô quen ăn chực bữa tối nhà nam thần. Ăn chực một hồi liền phát hiện ... 'Ồ? Có phải nam thần coi trọng cô?' Là pháp y, Từ Tĩnh làm ba việc nhiều nhất: nghiệm thi, nấu cơm và cho mèo ăn. Sau khi gặp Từ Tĩnh, anh nấu nhiều hơn một người ăn. Nhìn cô ăn, anh liền quyết định nhốt cô về nhà. Mời các bạn đón đọc Từ Từ Suy Lý của tác giả Dực Tô Thức Qủy.
Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi - Giới Mạt
Nàng là thế gia y học hèn mọn phế tài xấu nữ, bị người khinh mạt. Hắn lại là Vương gia tôn quý nhất Thiên Ninh Quốc, vạn chúng ủng hộ, quyền khuynh thiên hạ!  Ngày đại hôn, kiệu hoa lâm môn, cửa Tần Vương phủ đóng chặt, ném ra một câu "Ngày mai lại đến".  Nàng lẻ loi một mình, đạp lên tự tôn từng bước một bước vào đại môn Vương phủ...... Không nghĩ tới: Phế tài xấu nữ thật ra lại là tuyệt sắc thiên tài độc y! Đêm tân hôn cứu thích khách, nàng trị thương xong lại cam đoan: "Đại ca, ngươi chạy nhanh đi thôi, ta sẽ không tố giác ngươi." Ai ngờ thích khách lại nói: "Đêm động phòng hoa chúc, ngươi muốn bổn vương đi nơi nào?" *** Tứ bình bát ổn xe ngựa to bay nhanh đứng lên, một chút đều không lắc lư, nếu như không phải là nghe được phong thanh, Hàn Vân Tịch còn không biết xe ngựa chạy mau như vậy chứ. Trong xe ngựa chỉ nàng cùng Long Phi Dạ, nàng lên xe đến nay, Long Phi Dạ liền chỉ liếc nhìn nàng một cái mà thôi, cái gì cũng chưa nói liền lại nhắm mắt. Hàn Vân Tịch trời sinh gan lớn, coi như khắp nơi Hoàng Đế trước mặt, nàng cũng dám tranh cãi, nhưng là, không biết tại sao, đối mặt người này lạnh giá, nàng tổng hội nhút nhát. Vốn muốn hỏi một câu hắn xà cốc sự tình, thấy hắn nhắm hai mắt, nàng liền không có hỏi, bất tri bất giác, sợ hãi quan sát hắn tới. Hắn ngũ quan giống như là Thượng Thiên đặc biệt điêu khắc ra, hẹp mắt, mũi cao, môi mỏng, hoàn mỹ được không sơ hở nào để tấn công. Hàn Vân Tịch cho tới bây giờ cũng không có nghĩ qua, trên cái thế giới này sẽ tồn ở lạnh lùng như vậy nam nhân, cho dù là an tĩnh thời điểm, cả người trên dưới cũng tản mát ra một cỗ cự người ngoài ngàn dặm lạnh giá , khiến cho người tự giác xa lánh. ... Mời các bạn đón đọc Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi của tác giả Giới Mạt.