Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hương Hàn - Phỉ Ngã Tư Tồn

Trở về chốn xa xưa Trăng soi trên đường vắng Tay ai vương hơi lạnh Lòng quặn thắt hơn thu. " Hương Hàn " là câu chuyện tình yêu và âm mưu tranh giành quyền lực giữa bộ ba Mỹ Tình - Vinh Chí Chính - Nhan Thủ Hạo, nhưng được lồng vào 1 câu chuyện khác dưới lời kể của 1 người trung gian là vị luật sư họ Đỗ - cố vấn luật pháp của Vinh Chí Chính. Tuy nhiên tên nhân vật đã được đổi, lần lượt là Quan Lạc Mỹ, Dung Hải Chính và Ngôn Thiếu Tử. Mình cảm thấy tác phẩm này là sự kết hợp giữa " Gấm rách " và " Giai Kỳ như mộng " bởi lẽ nó vừa là hiện thân mơ màng đẹp đẽ lại vừa mang nét bi thương thù hận. Thực ra với mình, tác phẩm này không thể nói là quá hay hoặc là cảm động đến phát khóc, tuy nhiên sau khi đọc, người ta cũng có thể sẽ cảm thấy bức bối khó chịu mà lại man mác tiếc nuối. Tác phẩm mở đầu bằng một lễ cưới lộng lẫy nhưng đồng thời cũng khởi xướng lên 1 cuộc tranh chấp báo thù rực lửa. Càng đọc lại càng cảm thấy rất bế tắc, rồi cuối cùng lại chẳng đâu vào đâu, mỗi người 1 phương trời. Lòng hận thù, tình yêu, sự mù quáng và tin tưởng hoà quyện lại, làm cho con người ta bối rối không biết làm sao. Ừm, mình cũng không muốn nói nhiều, đúng ra là không muốn đề cập gì về nội dung truyện bởi Phỉ Ngã đã làm cho mình thấy mệt mỏi - như hình ảnh của " Gấm rách " bủa vây. Vậy nên ai có tò mò thì xin thứ lỗi cho :") Thế, có gì hay ho ở " Hương Hàn " ngoài những cuộc tranh chấp và thù hận chất đầy không? Có chứ, đó là thành phố Paris, Pháp - nơi mà 2 nhân vật chính đã đi qua. Dưới ngòi bút của Phỉ Ngã Tư Tồn, Paris bước ra rạng rỡ và tươi trẻ với những vườn hoa ngút ngàn, với dòng sông Seine thơ mộng, bảo tàng Lourve huyền ảo... Những ngày mà Lạc Mỹ và Dung Hải Chính ở Paris là những ngày đẹp nhất, và cũng tạo được dấu ấn riêng cho truyện. Lúc đầu họ không yêu nhau, lấy nhau cũng chỉ vì 1 mục đích trả thù, dần dần tình cảm được bồi đắp, nhưng khi nhận ra tình cảm rồi, thì đã quá muộn... Tình yêu cứ như là sao băng vậy. Kết truyện, Dung Hải Chính và Lạc Mỹ li hôn, mà khi đó anh phát hiện ra mình bị ung thư phổi nên về Mỹ. Lạc Mỹ biến mất không tung tích. " Hương Hàn " được phủ lên bởi 1 màn mưa, có khi mưa rả rích, có lúc mưa rào mà cũng có lúc trời nổi bão. Nhưng sau cơn mưa trời chẳng sáng, cũng chẳng có cầu vồng, chỉ là 1 màu xám xịt. Văn phong của tác giả thì vẫn thế thôi, mềm mại và sắc bén. Nhưng cái mình đánh giá cao nhất vẫn là sự miêu tả tinh tế của cô - những cảnh slow motion vô cùng thong thả, điềm tĩnh và nhàn nhã, khi người đọc có thể cảm nhận rõ sự sắc nét trong từng cảnh vật, thật bình thản, thật yên lặng. Còn về nhân vật? Ôi, mình chỉ thích nam chính thôi. Thực ra Phỉ Ngã là 1 mẹ kế rất thích ngược con trai của mình -_- và điều đó thật tàn khốc... Chi tiết đáng nhớ nhất, ừm, chắc là ở cuối truyện, khi Chí Chính gửi thư cho Mỹ Tình giải thích mọi chuyện ấy, cuối thư có câu : " Mỹ Tình, trăm kiếp tu được ngồi chung thuyền, nghìn đời tu được gối chung giường. Duyên số của chúng ta ắt quá cạn nên mới vụt mất nhau. Nếu đã như thế, kiếp này sau khi chết đi, anh nhất định phải cố gắng tu hành, để kiếp sau tiếp tục yêu em... " Quên sao được, hình ảnh 1 người đàn ông hào hoa lịch thiệp với nụ cười rạng rỡ, bước vào tiệm hoa của Lạc Mỹ và nói : " Cho tôi 12 nhánh bạch trà ". *** Nghe nói Hương Hàn là tác phẩm đầu tay của Phỉ Ngã. Quả thực xét về tổng thể bố cục, các nút thắt – mở, tình tiết truyện và tâm lí nhân vật đều chưa thực sự thuyết phục lắm. Ngắn thôi, mười chương cộng với phần dẫn đầu và cuối truyện, đọc nhanh và quên cũng nhanh. Không có gì quá để chê trách, nhưng chính vì thế lại thiếu đi cái dư vị cần có. Mình đọc Hương Hàn sau khi đã kinh qua Đông Cung, Gấm rách, Tịch mịch không đình xuân dục vãn và cơ số truyện nữa của Phỉ. Cũng sớm chuẩn bị tư tưởng: là tác phẩm đầu tiên mẹ kế viết, không nên kì vọng nhiều để đến nỗi quá khắt khe. Thế nên đã khá là tỉnh và khách quan rồi đấy. Không thể phủ nhận Hương Hàn có lối phát triển tình cảm hợp lí (ưu điểm chung trong truyện Phỉ Ngã), không phải kiểu đùng phát yêu luôn. Nam chính lần đầu gặp nữ chính chỉ gọi là có cảm tình thôi, lúc đầu còn có ý định lợi dụng nữ chính gánh tội thay mình mà. Nhịp truyện ổn định, 10 chương không có chỗ nào quá lan man, các nút thắt – mở cũng ổn. Ngặt nỗi nút mở cuối cùng làm vội quá. Thứ nhất, từ đầu đến cuối truyện Ngôn Thiếu Tử chỉ xuất hiện với một bộ dạng bất lực, thế nên đùng phát đến phút cuối phải gánh cái tội danh boss phản diện thì rất khó thuyết phục. Thứ hai, người tố tội Ngôn Thiếu Tử lại chính là Dung Hải Chính, rành mạch khúc chiết quá lại mất hay. Chẳng hạn như để Quan Lạc Mỹ tình cờ tìm được bằng chứng, hoặc người thứ ba nào đó xuất hiện nói cho cô chẳng hạn, thiếu gì cách. Thứ ba, là các chứng cứ chỉ được nhắc đến vẻn vẹn trong một câu: chứng cứ để ở trong tập đính kèm… Okay, một nút thắt lớn như vậy, tẩy trắng cho nam chính kia mà, sao lại làm qua loa đến thế chứ! Mối quan hệ các nhân vật quả thực có chút rối, hơi nhiều hơn mức cần thiết. Có câu nói thế nào nhỉ: quý hồ tinh, bất quý hồ đa, kiểu thế. Bộ Gấm rách cũng kiểu thế phiệt, trả thù, với khá nhiều nhân vật chính: Dịch Chí Duy, Dịch Truyền Đông, Giản Tử Tuấn, Phó Thánh Hâm, Phó Thánh Khi… Nhưng các nhân vật này đều rõ ràng sắc nét, xuất hiện (và ra đi) ấn tượng. Bên Hương hàn nhiều nhân vật nhưng lại chưa khắc họa được sâu, vai trò không làm rõ, móc xích cũng lỏng lẻo hơn. Về mức độ ngược nặng đô đến đâu thì cá nhân mình cho là: Gấm rách > Hương Hàn > Mãi không thay lòng> Hải thượng phồn hoa > Giai kì như mộng > Thiên sơn mộ tuyết > Cửu Giang > Đời này kiếp này Ngược nhé, chưa phải bi đâu. Bi thì mình cho là Giai kì như mộng đứng đầu, còn Hương Hàn xếp cuối. Mời các bạn đón đọc Hương Hàn của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tiểu sủng phi của Nhiếp Chính Vương - Thụy Tiểu Ngốc
Phúc hắc với tảng băng, yêu nghiệt với độc miệng! Mộ Lương, Nhiếp Chính Vương trẻ tuổi nhất Mộ Quốc - Thánh Vương, được Tiên Hoàng ban tặng một cây "Trảm Long Kiếm" trên chém hôn quân, dưới trảm gian thần, thân phận tôn quý hơn cả hoàng đế đương triều, tuấn tú như thần, nhưng lại diêm dúa lẳng lơ giống như yêu, trên khóe môi luôn thoáng hiện nụ cười lười biếng; hắn cuồng ngạo không ai có thể kiềm chế được, nhưng hắn có đầy đủ những thứ đáng để cuồng ngạo, khi còn trẻ đã đặt đến đỉnh cao của huyễn thuật, một thân trang phục màu tím đi ngao du khắp thiên hạ, khó có địch thủ; hắn là "Sát Thần" trên chiến trường, lấy một địch ngàn, giết người như ma, máu lạnh vô tình, đối nghịch với hắn, kết quả chỉ có một, là muốn sống cũng không được, chết cũng không xong. Tôn quý như hắn, cuồng ngạo như hắn, máu lạnh như hắn, nhưng củng chỉ là một nam nhân thâm tình, vì nàng, hắn vứt bỏ tất cả bóng hồng bên cạnh, buông bỏ thân phận tôn quý, nam nhân máu lạnh cuối cùng cũng thành một người dịu dàng. Hoa Khấp Tuyết, đứa trẻ bị vứt bỏ trong núi, bị chôn vùi trong tuyết, mạng mỏng manh như chỉ, được Vô Cực lão nhân cứu sống, trở thành đệ tử chân truyền của Vô Cực lão nhân mà ai cũng ngưỡng mộ, huyễn thuật cường đại, hiếm có ai có thể đuổi kịp; nàng, có dung mạo tuyệt sắc như tiên nữ, một bộ áo trắng tung bay, tính tình lạnh như tuyết, vô cùng lạnh nhạt, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn giữ một chút ấm áp, cần được người nào đó khai thác. Nàng là Hoa Khấp Tuyết, bởi vì lúc còn bé khóc ở trong tuyết nên được gọi là vậy, sau khi lớn lên lại có thể chọc người khác giận đến hộc máu, thật sự phải là " Hoa Khí Tuyết"! Đỉnh Mang Sơn, bên bờ Hàn Trì, hắn bảy tuổi, nàng năm tuổi, hắn bắt được tay nàng, duyên phận cả đời của hai người cứ như vậy mà bắt đầu. Trên thế giới này hắn là người hiểu rõ nàng nhất, ẩn sâu dưới lớp mặt nạ lạnh lùng và lời nói độc ác kia là như thế nào, hắn tự mình cảm nhận được, nhưng hắn lại vui vẻ chịu đựng. Nàng là người duy nhất trên thế giới này chạm tới bộ mặt chân thật nhất của hắn, bề ngoài tao nhã cao quý, cũng không thể che được sự vô sỉ, tà ác, yêu nghiệt trong lòng hắn, mặc dù nàng có khó động tình đến bao nhiêu, nhưng mà trái tim vẫn bị hắn đoạt lấy. Yêu nhau gần nhau, nhạt nhẽo cả đời, là nguyện vọng của bọn họ, nhưng lúc Đại Lục Phong Vân lại có biến động lớn cũng là lúc, bọn họn phải đi đến nơi nào đây? Đấu Huyễn Thuật, cuộc chiến Tam Quốc, âm mưu ở phía sau, là ai nắm tay ai, đứng ở Đỉnh Mang Sơn, nhìn thiên hạ mà cười? Tranh giành thần khí, con đường cường giả, lúc bí ẩn về thân phận bị vạch trần, là ai nhìn ai cười, ung dung tự tại mà phiêu bạc giang hồ? *** "Chủ tử, mang sơn xảy ra chuyện lạ!" Trong giọng nói của Đại Hoa có chút nóng nảy, lười phản ứng lại sự nhạo báng của Hoa Trảm Lãng, dạo bước đến bên cạnh Hoa Khấp Tuyết. "Nói." Sắc mặt Hoa Khấp Tuyết lạnh lẽo, từ trong ngực Mộ Lương ngồi dậy. "Tuyết chủ tử, lần tuyết rơi này có vấn đề!" Bước đi của Đại Hoa có chút gấp gáp. Hàng năm ở Mang sơn đều rét lạnh, năng lực chống rét của động vật trên núi rất mạnh, theo lý thuyết thì cho dù tuyết có rơi liên tục cả nửa tháng đối với bọn họ cũng không thể tạo thành ảnh hưởng gì, nhưng lúc này đây lại xảy ra chuyện lạ, cả nhóm Linh Thú đều không chịu nổi cái lạnh này, cho dù là núp mình ở trong huyệt động ấm áp, cũng có thể cảm nhận được cảm giác rét lạnh thấu xương ở bên ngoài, con vật nào mạnh thì còn tạm ổn nhưng nếu yếu một chút thì trực tiếp chết rét. Sức chống cự của linh thú chắc chắn là cao hơn thực vật nhưng từng linh thú một đều bị lạnh đến không chịu nổi còn những thực vật kia lại phát triển theo cường độ của tuyết, tuyết rơi xuống càng nhiều thì nó càng phát triển khỏe mạnh, những linh thú ăn thực vật đó thì chỉ sau một ngày liền chết, sau đó Đại Hoa đi xem xét tình hình thì phát hiện mấy linh thú đó đều là trúng độc mà chết. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì tất cả các linh thú trên mang sơn nhất định sẽ bị diệt vong. "Chỉ có ở mang sơn mới xuất hiện tình huống như thế sao?"Sắc mặt Mộ Lương trầm xuống, nếu như cả Mộ Quốc thậm chí là Vân Huyễn Đại lục cũng xuất hiện tình huống như thế, thì đó chính là**** bao nhiêu tai nạn? Người nếu muốn tiếp tục sống phải ăn lương thực nhưng lương thực trồng ra đều có độc...... Mọi người ai cũng đều nghĩ tới một điểm này, giận đến tái mặt, đây cũng không phải là chuyện đùa. "Hoàng thúc, ngày hôm trước có đại thần dâng tấu chương cũng đã nói, gần đây mấy trấn nhỏ ở mang sơn vô cớ xuất hiện chuyện người chết tập thể, trong lúc nhất thời lòng người hoang mang, ta đã phái người đi điều tra rồi, chẳng lẽ là......" Sắc mặt Mộ Lê nặng nề. "Khơi nguồn mọi chuyện chính là ở mang sơn." Mộ Lương lạnh lùng nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa. "Chủ tử, ta đã kêu những linh thú kia tập họp lại với nhau, dùng lực lượng của ta để ngăn bão tuyết cho bọn họ nhưng đây không phải là kế sách lâu dài, nên ta mới tới đây tìm mọi ngươi!" Đại Hoa nói. ... Mời các bạn đón đọc Tiểu sủng phi của Nhiếp Chính Vương của tác giả Thụy Tiểu Ngốc.
Tiểu Bảo Bối Của Bạo Vương - Huyền Namida
Nàng - một cô gái yêu kiều diễm lệ, là nhất đẳng karatedo. Không những vậy còn thủ khoa khối C của học viện Thánh Hà, tinh thông các môn nhất là sử học, thành tích luôn đứng đầu toàn khối lại vì một vòng tay cổ bằng gỗ tràm tinh xảo điêu khắc mà lạc vào thế giới hỗn loạn của 2000 năm trước. Thời đại hỗn chiến, tranh giành quyền lực, lại gặp phải bạo chúa. Lịch sử kiến thức của nàng có anh minh thì cũng không hình dung nổi thật sự nó tàn khốc thế này. Nàng biết - mình xuyên rồi. Lại là thời điểm hỗn đản nhất, đẫm máu nhất, bạo lực nhất - thời kỳ Chirderu. Lại còn gặp phải hắn. Nàng phải làm sao? Nàng chỉ lỡ miệng nói đất nước hắn cai trị sắp sụp đổ thôi mà. Đây là sự thật, là kiến thức nàng biết. Hắn nổi tiếng là bạo quân, là quỷ vương của lịch sử. Nàng chưa muốn chết, nàng chỉ mới 19 tuổi xuân. Huhuhu... Môn học yêu thích ơi, tha lỗi cho ta. Nhưng vì tánh mạng nhỏ bé này ta đành phải thay đổi lịch sử. Đừng trách ta a. *** "Hỏa Kình?" Hà Diễm hỏi Hàn Mặc, đôi mắt chất chứa nghi vấn nhìn hắn. Chỉ thấy hàng lông mày anh khí của hắn khẽ nhíu lại, sau đó ngón tay của hắn đưa lên trước mặt, làm một động tác gì đó rất khó hiểu, mấy người là Hỏa Kình mà khi nãy hắn nói liền lập tức đứng yên, chỉ còn gió mang theo một mùi hương nhàn nhạt của thảo mộc lan tràn tới mũi của Hà Diễm. Ngay sau đó, Hàn Mặc liền nắm lấy tay nàng mà kéo đi: "Mau, đi vào trong, Hoàn Bách Khí của ta tuy có công dụng là làm cho tất cả những người ở trong phạm vi hai trăm trước đều bị trở nên bất động nhưng nó chỉ kéo dài được nửa khắc, nếu không nhanh vào trong sẽ rắc rối lớn." Nghe hắn nói vậy, Hà Diễm cũng liền vận khí xuống huyệt bàn chân để có thể tăng tốc, nhanh thoát khỏi đây. Hà Diễm chỉ mải lo sợ vì bị bắt mà muốn nhanh đi theo bước chân của Hàn Mặc mà nàng không để ý tới một việc, tự khi nào nàng đã thuần thục các phương thức vận khí mà trước giờ nàng chưa từng học, hay ít nhất, bàn chân nàng đang hội tụ khí từ đan điền để dùng khinh công mà lướt nhanh như bay phía sau Hàn Mặc. Có điều, trong khoảnh khắc, thân ảnh mềm mại như liễu của Hà Diễm không tự chủ mà vượt lên trước Hàn Mặc. Như một mũi tên đang theo đà, vút một cái đã lên trước, cách xa Hàn Mạc gần trăm thước. Hàn Mặc có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh lấy lại bình thản. ... Mời các bạn đón đọc Tiểu Bảo Bối Của Bạo Vương của tác giả Huyền Namida.
Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê - Sương Nhiễm Tuyết Y
Kiếp trước nàng bị người bán đứng nên phải bỏ mạng. Khi được trùng sinh, mở mắt ra lần nữa nàng lại trở thành Nhị tiểu thư trong phủ Uy Viễn Tướng Quân. Người người đều biết Nhị tiểu thư ở phủ Tướng Quân dễ bắt nạt nhưng không ai biết linh hồn bên trong đã sớm thay đổi không còn là nàng. Giả heo ăn thịt hổ, đùa giỡn nam nhân cặn bã, ác chỉnh cặn bả nữ, đụng ngã mỹ nam.... Người kính nàng một thước, nàng kính người một trượng. Người cố hại nàng, nàng đương nhiên trả đủ. Kiếp trước những người thiếu nợ nàng, kiếp này nàng thề nhất định phải đòi lại. Kiếp này, nàng không nghĩ sẽ yêu bất cứ ai cho đến khi gặp được cái tướng công yêu nghiệt lòng dạ độc ác nhưng đối với nàng lại vô cùng dung túng kia.... Chết tiệt, lòng thế nhưng lại hãm sâu vào ! *** Thanh Linh vẫn còn chưa biết mình đã làm ra chuyện đáng sợ gì, đôi mắt lười nhác mông lung mở ra một đường nhỏ, sau đó lại nhắm lại, đầu lại vụi vụi. Trong không gian mông lung, nàng cảm giác có người hung hăng túm nàng lên, một tay đặt trên eo nhỏ nhắn, hung hăng bóp chặt, lực đạo như muốn bóp đứt eo của nàng. Giật mình một cái, nàng nhanh chóng thanh tỉnh lại. Mở mắt, đã nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ nhưyêutinh. Đôi mắt phượng hẹp dài thâm thúy u oán, bên trong xuất hiện một loại chân tình nàng nhìn không hiểu. Cảm nhận được xe ngựa đã dừng lại, đối mặt với mắt phượng tĩnh mịch của hắn, nàng trong lúc nửa tỉnh nửa ngủ đã ý thức được có điều không ổn: "Đến..... đến rồi phải không?, ta....ta đi trước!" Giọng nói mềm mại nhu nhu, không giống đang làm nũng, mà sức tấn công còn hơn cả làm nũng. Người nào đó nghe xong cảm thấy ngứa ngấy trong lòng, đồng thời lại tức giận. Nàng đốt hỏa trên người hắn, còn muốn vội àng chạy đi? Đừng mơ tưởng! Khuôn mặt nhỏ nhắn từ trong lòng hắn ngửa lên, cái miệng khẽ nhếch, ánh mắt vô tội, bộ dạng như vầy rơi vào trong mắt hắn, đây không thể nghi là mê hoặc chí mạng. Hắn bây giờ rất muốn ăn hết khuôn mặt nàng, nàng cũng không cảm thấy xa lạ, trước đây hắn đã từng bày ra vẻ mặt như vậy, chính là lúc muốn khinh bạc nàng, đúng, là khinh bạc. Nàng biết rõ giẫy dụa nhất định cũng sẽ vô dụng, nên tận lực dùng giọng nói hết sức lạnh nhạt: "Tần Liễm, ta rất tội nghiệp, muốn ngủ, còn nữa, ngươi sắp siết chặt ta đến chết rồi." ... Mời các bạn đón đọc Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê của tác giả Sương Nhiễm Tuyết Y.
Ngày Em Đến - Tĩnh Phi Tuyết
Nam chính tàn tật, giàu có. Nữ chính trí tuệ, có tiền. Ấm áp. Đại thúc – loli. Nhân vật chính: Vệ Cẩm Huyên , Trương Tư Ninh. Lảm nhảm của editor: Nam nữ chính cách nhau 13 tuổi. Nam chính tàn tật, bị tai nạn giao thông mất cẳng chân trái. Nam chính thì chắc chắn cũng là boss lớn rồi, nữ chính cũng là người có tiền, xinh đẹp đáng yêu đặc biệt nhất là vô cùng hiểu chuyện. Thường khi đọc truyện sủng thì phần lớn thích nam chính nhiều hơn, nhưng truyện này nữ chính không lép vế đâu, đọc xong chắc cũng không ai ghét được nữ chính. Đặc biệt của truyện này, cái tàn tật của anh không phải là lý do để ngược mà còn là trợ thủ giúp anh thuận lợi lấy luôn được mấy cái “đầu tiên” của con gái nhà người ta. *** Vệ Ý, còn được gọi là Vệ khoai tây, biệt danh Vệ tiểu béo. Vệ tiểu béo năm nay sáu tuổi, hết mùa hè này chính thức vào lớp một. Nhóc con này trước mặt cha mẹ là cục cưng ngoan ngoãn, trước mặt thầy cô là thiên sứ bé bỏng, trong mắt các cô bạn nhỏ học chung là tiểu soái ca, còn trong mắt đám con trai cùng lớp chính là tiểu ác ma. Nếu truy cứu ngọn ngành vụ này, bạn nhỏ Vệ ra vẻ cu cậu cũng vô cùng bất đắc dĩ. Trước mặt ba mẹ đương nhiên phải ngoan ngoãn, nếu không nghe lời sẽ bị mẹ đánh đòn, trước mặt thầy cô cũng phải ngoan, không ngoan cũng sẽ bị mẹ đánh đòn, bạn gái học chung cảm thấy cậu đẹp trai như soái ca, cậu cũng hết cách, đây là vẻ đẹp trời sinh không thể nào chối bỏ được, còn mấy đứa con trai thấy cậu xấu xa, cái này hoàn toàn là do ghen tị mà ra! Cho nên Vệ tiểu béo tự cảm thấy, mình thật là ….hoàn mỹ! Không chút tì vết, vô cùng hoàn hảo! ... Mời các bạn đón đọc Ngày Em Đến của tác giả Tĩnh Phi Tuyết.