Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngừng Nhớ Về Em - Y Nhân Khuê Khuê

Sau khi Nhiếp Thanh Anh bị bạn trai cũ phản bội, cô uống say rồi kết hôn chớp nhoáng với “người qua đường”. Sau đó mới phát hiện ra “người qua đường” đó thầm mến cô đã nhiều năm. Trải qua 10 năm thầm mến, anh Chu cuối cùng đã cưới được nữ thần trong mộng của mình – Nhiếp Thanh Anh. Cô Nhiếp không có tiền, anh Chu tiền xài không hết. Cô Nhiếp lạnh lùng, lại mắc chứng mù mặt, là cô gái “bảo bối”*. Anh Chu bướng bỉnh, bỉ bựa lại thích làm trò con bò. Hai người bọn họ vốn không có bất kì điểm chung nào. Nhưng sau 10 năm, khi anh Chu nhìn thấy cô Nhiếp và bạn trai thì cảm khái: Bao năm rồi, gặp bao cô em chân dài, mặt đẹp, nhưng tôi vẫn thấy cô ấy vẫn xinh đẹp nhất. *Chỉ những cô gái khi bạn càng tiếp xúc lâu, càng hiểu bọn họ thì sẽ phát hiện ra nhiều điểm hay ho ở họ. ***  Kết thúc mười năm tình yêu, người thiếu niên từng thầm mến tôi giờ đã quay trở lại…. Linh cảm viết lên câu chuyện tình yêu đầy hài hước này của Y Nhân Khuê Khuê được nảy sinh khi cô đọc được câu trên, cốt truyện cũng được hình thành một cách đơn giản và quen thuộc như vậy. Nhưng cái đặc biệt hơn trong câu chuyện này là câu văn hài hước dí dỏm và cách xây dưng tính cách nhân vật của Khuê Khuê.  Nhiếp Thanh Anh (nữ chính) là một cô nàng xinh đẹp, từ nhỏ đã xinh xắn đáng yêu lại học múa nên chẳng những mặt đẹp mà dáng cũng đẹp, thướt tha yêu kiều, thân hình uyển chuyển. Nhưng cũng từ nhỏ cô đã mắc chứng mù mặt nghiêm trọng, số người mà cô nhận ra được chẳng đến mười người. Vì chứng bệnh ấy nên cô cũng chẳng phải người nhạy cảm hay dễ dàng nắm bắt được cảm xúc - tâm ý của người khác, lúc nào cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, chậm tiêu, xã giao kém, tự bản thân cũng không hòa đồng vào tập thể. Điều này hoàn toàn dễ hiểu, nào có ai muốn giao tiếp với một người 8h vừa chào hỏi thân mật, 8h30 gặp lại, đã ‘vờ’ như không quen biết chứ. Tất cả tâm tình của cô đều được dồn vào những động tác vũ đạo. Ngày còn học cấp hai cấp ba, do chứng bệnh không ai biết kia và tính cách cũng như vẻ ngoài của cô mà số người theo đuổi cô nhiều vô số. Cô là nữ thần người người yêu thích, muốn dịu dàng có dịu dàng, muốn lạnh lùng có lạnh lùng, muốn tâm sự cô sẵn sàng nghe,…. luôn luôn có người lấy lòng, có người viết thư, có người tặng quà cô,….  Chu Minh (nam chính) là một trong những người theo đuổi cô từ thời cấp hai như thế. Chu Minh không phải là học sinh giỏi giang ngoan ngoãn, có thể đạt được 60 điểm, tuyệt không cố gắng để đạt 100 điểm. Thế nhưng cậu lại dành tất cả tình cảm và nhiệt huyết của tuổi trẻ dồn vào thứ gọi là ‘theo đuổi Thanh Anh’. Vì ‘bạn gái tương lai’, cậu nằm lì trong phòng viết thư tình, viết nhật ký, nghiên cứu thơ ca tình ca văn hóa, sợ cô không vừa ý, sợ cô chê chữ mình xấu,…. Một chàng trai huênh hoang như Chu Minh trước cô gái Thanh Anh cũng lo lắng sợ sệt. Cậu vốn là học sinh trường khác, vì theo đuổi Thanh Anh không ít lần bị nam sinh trường cô tẩn cho sưng hết mặt mũi, thế nhưng cậu vẫn cười khoái trá và rất tự hào. Chu Minh luôn xuất hiện trong thời học sinh của cô, giúp đỡ cô việc này việc nọ, những khi buồn cậu cũng mon men lại gần tâm sự với cô, thế nhưng, đáng thương cho chàng trai ấy, Thanh Anh mắc chứng mù mặt nên lần nào cũng cẩn thận đáp lời, đáp lời vì sợ gặp phải người quen mà không nhận ra sẽ khiến người ta tổn thương. Chu Minh vẫn luôn là người qua đường như thế. Và Chu Minh chính thức knockout khỏi thế giới mờ mịt của Thanh Anh là khi gia đình cậu gặp biến cố, ông bố tra nam của cậu bồ bịch lừa dối mẹ cậu khiến gia đình tan nát. Một thiếu gia vốn sống trong nhung lụa, sống trong hạnh phúc, cú sốc gia đình làm thế giới tâm hồn của cậu bị đảo lộn. Cậu ra nước ngoài học tập và có lẽ cũng là trốn tránh. Để Thanh Anh ở lại, cùng một mối tình đầu với người bạn trai đầu tiên của cô. Những đêm trắng ở nước ngoài, nỗi nhớ cô da diết khắc khoải thế nào chắc chỉ mình cậu biết. Thời gian dài đằng đẵng, ký ức đan xen, dù thế nào cũng là mối tình đầu ngọt ngào đầy cay đắng của cậu. Biển người mờ mịt, cách xa mười năm, giờ cậu lại gặp lại Thanh Anh. Với cậu, cô vẫn luôn là người xinh đẹp nhất thế giới, dù cô đã là bạn gái của người ta nhưng nếu ‘duyên phận đã định” thì Thanh Anh nhất định phải là ‘vợ của Chu Minh’. ----- Chu Minh của năm hai mươi lăm tuổi đã ‘tu’ đến mức mặt dày vô sỉ thế này: Chu Minh: “Cô nói xem, tôi cho Từ Bạch Dương bao nhiêu tiền thì hắn ta mới chịu chia tay với vợ tôi?” Thư ký Trần: “Sếp, sếp nghĩ nhiều quá rồi” Hoặc Chu Minh: Vẫn là cô quyết đoán, lúc này rồi mà còn cổ vũ tôi thông đồng với phụ nữ đã có chồng, chính là cô – Thư ký Trần, cô quá ưu tú. Chu Minh: Công phu không phụ lòng người, chỉ cần tiểu tam cố gắng, không thể không đào được góc tường. Hay khi thành công phá đám buổi cầu hôn lãng mạn của người ta: Từ Bạch Dương mặt lạnh lùng: "Chu Minh, cậu có ý gì? Cậu đào góc tường của tôi?" Chu tam thiếu tâm tình như tắm gió xuân: “Đào thì đã đào rồi, muốn bồi thường thì tìm thư ký của tôi để được đền bù nhé”. Từ Bạch Dương giận dữ: "Cậu đào góc tường của tôi? Câu có ý gì? Muốn trả thù tôi năm đó sau khi cậu theo đuổi Thanh Anh thì tôi cũng theo đuổi?..” Chu Minh ra vẻ đáng tiếc: "Ây gu, bạn học cũ ơi, lời cậu nói thật sự khách sáo quá. Nào có ai trả thù cậu đâu, chỉ do duyên phận trời định, muốn tránh không được, tôi nào còn cách nào nữa.” -----  Từ Bạch Dương (nam phụ) vốn chẳng phải tra nam gì, chỉ là trong lúc bối rối, anh sa chân lỡ bước vi vu với một cô nàng, anh có hối hận, có hối cải, thái độ thành khẩn, cũng dứt khoát không dây dưa lằng nhằng, nhưng trời đã 'thấu' lòng dạ của Chu Minh nên bằng chính khối óc bỉ vỏ của mình, Chu Minh vờ như vô tình hữu ý, nước chảy hoa rơi, thuận nước đẩy thuyền cho đôi chim cu càng thêm cánh lìa cánh, chia đôi cơn mơ từ đây.  Hai người là kết hôn chớp nhoáng, vốn Thanh Anh không có tình cảm với Chu Minh nên Chu Minh luôn lo sợ được mất. Những tình cảm chân thành ngây ngô thời niên thiếu nếu nói ra với Thanh Anh có thể khiến cô cảm động mà yêu thương cậu, nhưng Chu Minh từ chối muốn cho cô biết, vì sợ cô áy náy, buồn rầu. Yêu là yêu, Chu Minh của 25 tuổi cũng không còn là Chu Minh của 15 tuổi như xưa nữa, cô cứ yêu cậu của bây giờ là được. Chu Minh rất hoàn hảo, chỉ có điều là diễn quá nhiều – Bố mẹ vợ cậu đã nhận xét như vậy. Thanh Anh rất hoàn hảo, cố gắng học làm vợ, học làm con dâu và cố gắng đánh dấu chồng để không bị nhầm lẫn,….  Một câu chuyện tình yêu đơn giản, truyện thuần giải trí, hài hước ngọt ngào. Nam thâm tình vô sỉ mặt dày, yêu vợ, cuồng khoe vợ,… Nữ hiền lành dịu dàng hơi ngơ ngơ. Có rất nhiều bí mật dần dần được hé lộ, hay những tính huống, câu thoại thể hiện sự mặt dày vô sỉ của Chu Minh đang chờ đợi bạn đóooo. Nếu bạn mong đợi nhiều ở hướng hiện thực, thương chiến,… thì không có đâu, vì đây là một chuyện tình cảm đơn giản thôi.  Truyện cực hài hước ở 20 chương đầu cũng là chương Chu Minh cướp vợ, các chương về sau thì chậm lại, về hôn nhân gia đình, về gia đình Chu Minh, về học cách làm vợ của Thanh Anh,…. Nếu bạn cần tìm một truyện hài hước, ngọt ngào, và tính cách nam chính bỉ bựa… thì còn chần chừ gì nữa, nhảy luôn và ngay thôi. ----  Trích đoạn khoe vợ nơi nơi: “Vợ tôi rất lợi hại, sức đạp người vừa mạnh vừa ác khiến tôi không cần lo vợ đẹp gái bị mấy thằng côn đồ bắt nạt…” “Mấy kẻ độc thân các cậu làm sao hiểu được tình thú của kẻ đã kết hôn. Tình cảm vợ chồng tôi vô cùng tốt, vợ nhìn thấy tôi là cười, tối qua vợ còn chủ động mở cửa phòng cho tôi vào mấy cậu có hiểu không. Vợ tôi còn hẹn tôi đi đăng ký kết hôn! Quá đáng yêu…” “Vợ tôi vừa thấy tôi là vui vẻ tung tăng chạy đến, không gì ngăn cản được…”  Tình huống thực thế khi đi đón vợ: “Vợ, chạy sai đường, chạy sai đường rồi! Em chạy sai hướng rồi! Anh mới là chồng em nè, người kia không phải đâu! Chồng em ở chỗ này, ở chỗ này!” =)) ---- "Anh Anh, đánh là thương mắng là yêu, chẳng quản em mắng anh ra sao, anh cũng không giận đâu". *** Trước khi mở cửa, có lẽ chưa bao giờ bà gặp người nào như Chu thiếu. Bà bình thường chỉ biết tập trung vào múa, vô cùng đơn giản. Có thể nói rằng, Tôn Dĩnh Hồng đạt được thành tựu như ngày hôm nay, trong giới vũ đạo không một ai có thể địch lại bà, nhưng nếu dựa vào kinh nghiệm xã hội thì bà lại không bằng Chu Minh. Chu tam thiếu dẫn vợ mình đến thăm cô Tôn. Anh giống như phụ huynh dẫn cô con gái ngây thơ đến nhà cô giáo thăm hỏi. Anh nắm tay chỉ cô châm trà cho cô Tôn, bình tĩnh lấy lòng bà. Nhiếp Thanh Anh và Tôn Dĩnh Hồng cùng một loại người, học sinh và giáo viên thì ngơ ngác ngồi một bên nhìn Chu Minh chậm rãi nói chuyện. Rõ ràng là anh đến tặng quà, nhưng anh lại có cách khiến việc tặng quà ấy là một chuyện đương nhiên. Chu Minh tha thiết hy vọng Tôn Dĩnh Hồng có thể tự mình chỉ đạo Nhiếp Thanh Anh, anh luôn mồm nói, "Anh Anh nhà em nhất định sẽ là niềm kiêu hãnh của đời của cô." Anh nói đến độ Tôn Dĩnh Hồng và Nhiếp Thanh Anh đỏ mặt -- người này thật biết nói chuyện. Cô Tôn ho khan một tiếng, bà bị Chu Minh nói làm mình phải tự kiểm điểm lại bản thân, có phải bà đã quá nghiêm khắc, yêu cầu quá cao với cô rồi không. Cô Tôn lên tiếng, "Thật ra trình độ của Tiểu Nhiếp rất cao. Hôm trước tôi có hơi nói quá, bảo em ấy không có hồn là tôi sai, quả thật năng lực em ấy rất cao. Tôi chỉ muốn em ấy có thể tiến thêm một bước. Tiểu Nhiếp rất có thiên phú, nhưng chỉ múa thôi thì rất lãng phí tài năng. Tôi hy vọng Tiểu Nhiếp có thể đừng chạy theo những động tác có độ khó cao nữa, học cách tìm linh cảm từ cuộc sống, từ tự nhiên, hoặc trong sách vở. Tôi hy vọng có thể nhìn thấy một vở múa tự nhiên, có suy nghĩ của mình chứ không phải rập khuôn với những lời dạy của những người đi trước." "Bây giờ em không cần phải luyện tập mỗi ngày nữa, cái em cần làm chính là suy nghĩ." "Suy nghĩ, tự mình biên đạo. Đây chính là hy vọng của tôi về Tiểu Nhiếp. Kỹ năng của con bé không cần phải tiến bộ, trình độ của em ấy đã theo hướng bậc thầy. Đừng lãng phí tuổi nghề của mình, phải nắm chắc tốc độ. Giữa vũ công và biên đạo, tuy chỉ có hai từ khác nhau, nhưng khoảng cách giữa chúng không phải muốn vượt qua là được." *舞蹈家 (biên đạo) và 舞蹈演员 (vũ công): khác nhau bởi hai chữ 家 và 演员. Quả thực, Tôn Dĩnh Hồng ký thác kỳ vọng của mình lên Nhiếp Thanh Anh, Chu Minh chỉ cần tạo cơ hội, bà liền bắt đầu chỉ dạy tận tình cho cô. Lúc nãy Nhiếp Thanh Anh châm trà còn không quan tâm nhiều lắm, nhưng đến lúc này, cô ngồi thẳng lưng, chăm chú nghe bà chỉ điểm. Mà ông xã nhà cô càng diễn càng nhập tâm, anh dạy Nhiếp Thanh Anh, "Anh Anh, sao còn không chịu lấy giấy bút ra ghi lại?" Tôn Dĩnh Hồng xấu hổ, "Không cần, không cần đâu." Chu Minh, "Cần mà, cần mà." Tôn Dĩnh Hồng, "..." Bà yên lặng nhìn Chu Minh như đang ảo thuật lấy giấy bút từ trong túi ra, nhét vào tay Nhiếp Thanh Anh. Có lẽ Nhiếp Thanh Anh đã quen với việc ông xã bày trò, sau khi cô trấn định lại thì bắt đầu chăm chỉ ghi chép... Tôn Dĩnh Hồng chỉ biết cạn lời. Sau khi tạm biệt cô Tôn, bạn học Nhiếp thu được lợi ích không hề nhỏ, Chu Minh cũng nhận được hời không kém. Anh cảm thấy cô vợ nhà mình quá ngốc, nhân dịp mình còn ở đây bèn giúp vợ xử lý chuyện này một cách ổn thỏa. Thế là Chu Minh nhanh chóng quyết định, chuẩn bị quà cáp, dẫn Nhiếp Thanh Anh đi thăm từng giáo viên, tiền bối ở viện múa thủ đô cô học lúc trước. Đa số mấy nhà biên đạo múa, vũ công nổi tiếng cả nước đều ở thủ đô. Ngày hôm sau, cuốn sổ ghi chép của Nhiếp Thanh Anh đã dày thêm một nửa. Mấy ngày sau, công việc của Chu Minh đã kết thúc, anh hối vợ cùng mình đến trường học để ôn lại thời học sinh. Không đến một tuần, thầy cô và bạn bè đều biết ông xã của hoa khôi Nhiếp là ai. Vì thế, Nhiếp Thanh Anh và Lộ Khê đã âm thầm nói với nhau, có lẽ khiến toàn trường đều biết chồng cô là ai mới chính là mục đích thật sự của Chu Minh. Chu Minh nói lời giữ lời, sau khi kết thúc công việc của mình, ký hợp đồng xong, anh không quay về thành phố A mà tiếp tục ở lại thủ đô cùng vợ học tập, luyện múa. Điều khiến Chu Minh vui vẻ chính là, sau cái lần cô Tôn chỉ đạo cho vợ anh, số lần Nhiếp Thanh Anh bị thương đã giảm đi rất nhiều. Bây giờ thời gian luyện múa mỗi ngày của cô đã được rút ngắn, thay vào đó, cô sẽ ra ngoài dạo chơi cùng anh. Theo như cô Tôn nói, trải nghiệm cuộc sống mỗi ngày cũng là một bước để tìm linh cảm. Đến tháng 12, Nhiếp Thanh Anh và Chu Minh vẫn ở lại thủ đô. Hôm nay, Chu Minh dạy vợ mình trượt ván. Bọn họ đứng dưới tán cây giữa sân trường, Chu Minh đỡ Nhiếp Thanh Anh, kiên nhẫn dạy cô từng bước một. Cô là sinh viên giỏi của khoa múa, khả năng giữ thăng bằng rất cao, nên nhanh chóng nắm rõ cách trượt ván. Chuyện này khiến Chu Minh vui mừng không thôi, liên tục khen ngợi vợ yêu. Nhiếp Thanh Anh đã quen với phong cách làm quá của anh, nên không thèm để ý. Nhưng mấy sinh viên đi ngang qua không nhịn được nhìn sang đây -- Người đàn ông này đúng là thiếu kiến thức, có cái ván trượt thôi mà, có cần phải luôn mồm khen "Em là thiên tài" hay không? Chu Minh không quan tâm ánh mắt của người khác, sau khi nhìn vợ mình đã thuần thục, anh buông tay để cô tự mình trượt. Sau khi nói chuyện điện thoại xong, anh lại nhìn cô, thuận miệng hỏi trưa nay đi đâu. Đôi mắt đen láy cứ nhìn cô chăm chú. Trên đầu cô đội nón bảo hiểm, mái tóc dài buông xõa trên vai, vài sợ phớt qua mặt cô. Mặt cô rất nhỏ, lại mềm mại, vẻ mặt luôn xa cách, người sống chớ lại gần, ít có sự việc nào có thể khiến cô cười tít mắt. Ánh nắng chiều khẽ nhảy nhót trong đôi mắt cô, trông cô cứ như một cô nhóc mười mấy tuổi đầu. Chu Minh ngồi xổm một bên, nhìn đến rung động con tim. Bóng cô và bóng anh chồng lên nhau, Nhiếp Thanh Anh cúi đầu nhìn đường, thấy anh nhìn mình thì thẹn thùng. Cô bỗng nói, "Ông xã, em phát hiện anh rất quen thuộc với đường đi ở đây, còn quen thuộc hơn cả em. Anh là người giỏi phân biệt phương hướng trời sinh hả? Chu Minh bỗng im lặng. Thời gian anh im lặng khá lâu. Nhiếp Thanh Anh ngẩng đầu nhìn anh, Chu Minh nhìn cô cười cười, "Bởi vì trong mơ anh đã từng đến đây." Nhiếp Thanh Anh buồn cười, "Anh lại thế rồi." Chu Minh nói, "Lần này thì anh không có lừa em. Lúc anh đến London du học, anh từng nghĩ quay về thủ đô để tìm em. Nhưng anh lại sợ gặp cảnh em và bạn trai như hình với bóng... Anh chỉ có thể nhìn bản đồ để thỏa nỗi nhớ mong. Vợ à, không giấu gì em, mỗi một con đường ở thủ đô anh đều thuộc nằm lòng, vì anh đã nằm mơ thấy nó không biết bao lần." Nhiếp Thanh Anh kinh ngạc nhìn anh. Cô nhẹ giọng hỏi, "Vậy sao anh lại không tìm em? Về nước cũng không đến tìm em?" Chu Minh cười, "Chắn chắn anh sẽ đến tìm em." "Khi ấy, hy vọng lớn nhất của anh chính là muốn em mau chóng chia tay bạn trai. Anh đứng trước bức tưởng thổ lộ ở Macao, anh hỏi tương lai của anh và em sẽ ra sao? Anh luôn kiên trì, muốn nói rõ với em. Anh thầm mến em bao lâu nay, không thể kết thúc một cách vô cớ như thế này được. Sau khi về nước, anh vẫn luôn muốn tìm em để nói rõ, nhưng lại không tìm được cơ hội thích hợp." Khóe mắt cô ươn ướt, nước mắt như chực trào rơi bất cứ lúc nào. Cô đứng trên ván trượt, dáng đứng trầm tĩnh, cô vươn tay, xúc động gọi tên anh, "Chu Minh..." Cô vươn tay đòi ôm, anh đứng dậy đi về phía cô. Lúc anh định ôm lấy cô, điện thoại Nhiếp Thanh Anh lại vang lên. Cô nhìn điện thoại, ánh mắt dừng trên màn hình hơn hai giây, Chu Minh liền nhận ra có chuyện, "Sao thế?" Nhiếp Thanh Anh ngẩng đầu, "Mười ngày nữa là đám cưới của Lương Hiểu Bạch và Từ Bạch Dương. Em không nhận được thiệp mời." Chu Minh, "..." Anh hờ hững đáp, "Ồ khéo thật, anh cũng không nhận được thiếp mời. Hóa ra hai vợ chồng chúng ta không được hoan nghênh." Nhiếp Thanh Anh bật cười thành tiếng, bỏ điện thoại vào trong túi. Thời gian cô thất thần rất ngắn, Chu Minh im lặng quan sát cô, chờ cảm xúc của cô ổn định, không có gì bất ổn anh mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhẹ nhõm được một phần nhưng lòng anh vẫn không thoải mái -- Dựa vào cái gì mà Nhiếp Thanh Anh lại vì anh ta mà thất thần hai giây? Từng giây từng phút của nữ thần đều phải thuộc về anh, anh không cho phép cô buồn vu vơ vì một người đã là quá khứ. Để đôi vợ chồng sắp cưới kia hành hạ lẫn nhau. Lúc này, Chu Minh lại quyết định một chuyện. ... Mời các bạn đón đọc Ngừng Nhớ Về Em của tác giả Y Nhân Khuê Khuê.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Y Hương Tấn Ảnh Hệ Liệt - Mị Ngữ Giả
Con người sống giữa thế giới này đôi lúc khoác lên mình một chiếc mặt nạ, là chiếc mặt nạ vui cười giữa chốn nhân gian. Vẫn là nỗi buồn đó nhưng được giấu kín sau khóe miếng, là nước mắt đó nhưng chôn chặt trên bờ mi. Đây chính là tâm sự của nhân vật nữ chính trong truyện Y hương Tấn ảnh. Cô là nàng dạ oanh khoác lên mình chiếc áo cầu kì khi đêm xuống, có thể mọi người không ai biết nhưng cô chính là người con gái khuynh thành tuyệt thế, mỹ nhân làm các bậc anh tài trong chốn chính sự phải lung lay. Người ta nói “ Anh hùng khó qua ải mỹ nhân” Cô chính là cửa ái khó khăn nhất mà mọi người phải đổ gục. Cô còn có một thân phận khác là cô gái văn thư bình thường, giản dị khi thóa bỏ lớp hóa trang. Cũng như bao cô gái khác, cô rồi cũng yêu, gặp anh và lao vào tình yêu say đắm, anh cũng đã biết được thân phận của cô nhưng với chức vụ hiện tại của anh, có hay không cô có thể cùng anh viết nên truyện tình cảm động lòng người giữa thời loạn lạc. Có hay không một thiên tình sử chạm lòng người. Cùng theo dõi truyện Dân quốc đặc sắc được dựng nên dưới ngòi bút của tác giả Mị Ngữ Giả, chuyện tình quân dân thắm thiết, chuyện tình yêu làm ta phải nao lòng. *** “Trên đường Tân Hoa có hơn hai trăm học sinh biểu tình, lão Dịch cùng Tiểu Bắc đi một chuyến đi! “Bản thảo vụ công nhân đình công còn chưa tới sao, giục nữa đi giục nữa đi, hạn nộp bản thảo tối đa đến không giờ mười lăm thôi đấy!” “Tiểu Trình bài xã luận đã tốt chưa?” “Nếu mà bản thảo tình hình chính trị đương thời không kịp, đành dùng bài nhận xét của nước ngoài vậy, Niệm Khanh mau dịch hai cái bản thảo ấy đi!” Sắp tới bảy giờ, trong hai tầng trụ sở tòa soạn vẫn nhốn nháo vội vội vàng vàng như cũ, đèn đuốc sáng trưng tiếng máy đánh chữ lách tách đồng loạt vang lên, bản thảo hỏng vứt tán loạn đầy đất, người người ra ra vào vào như đi đánh trận, đạp cầu thang uỳnh uỳnh đến rung cả sàn nhà. Diệp tổng biên tập gấp đến độ sắp bốc hỏa, thân hình ục ịch như gió cuốn ra cuốn vào, lúc thì bay vào ban Tình hình chính trị đương thời thúc giục, khi thì phóng ra ban Xã hội phân phó người, quay ra đã thấy vọt vào ban biên tập bỏ lại một câu, không đợi Niệm Khanh ngẩng đầu, liền hùng hùng hổ hổ quay về văn phòng tiếp điện thoại. “Tôi…” Niệm Khanh vừa há mồm phun ra một chữ, bóng dáng Tổng biên tập đã mất dạng ở cửa. Tự Mai từ trong đống bản thảo ngóc đầu lên, vỗ xuống bàn cười, “Thảm quá đi, dịch hai cái bản thảo cơ à!” Vừa nghe Tự Mai mở miệng, Tiểu Chung đang bận rộn cũng quay đầu đáp lời, “Thoát Tuyến tổng biên có khác, chỉ bóp quả hồng mềm.” Diệp tổng biên tập đại danh là Diệp Khởi Hiến, Tiểu Chung lần đầu nghe thấy cái tên này liền cười đến lật trời, bởi vì Khởi Hiến trong tiếng Quảng Đông âm đọc gần giống Khởi Tuyến, nghĩa là bệnh thần kinh, từ đấy về sau cái biệt hiệu Thoát Tuyến * tổng biên tập liền truyền ra khắp tòa soạn. Tự Mai vừa nghe Tiểu Chung dùng giọng Quốc ngữ pha lẫn tiếng Quảng Đông thì nhịn không được bật cười, Niệm Khanh lại cười không nổi, hai bản dịch, phải dịch tới khi nào, đã bảy giờ rồi…Cô giương mắt nhìn đồng hồ trên tường, thở dài đẩy đẩy cái kính gọng đen trên mũi. ... Mời các bạn đón đọc Y Hương Tấn Ảnh Hệ Liệt của tác giả Mị Ngữ Giả.
Nếu Như Yêu - Thanh Sam Lạc Thác
“Nếu như yêu” – cuốn sách mới nhất của nữ tác giả Thanh Sam Lạc Thác - là câu chuyện về những trái tim luôn khao khát tìm được tình yêu , hạnh phúc và gia đình hoàn chỉnh cho mình. Cuốn tiểu thuyết ngôn tình Nếu như yêu xoay quanh cuộc sống của hai cô gái: Hà Từ Hàng và Hứa Khả. Dù sinh ra trong những hoàn cảnh khác biệt nhưng số phận lại đưa đẩy họ vào những mối quan hệ mật thiết với nhau và cả hai đều có chung một mong muốn tìm ra nguồn gốc xuất thân của mình, cũng như một gia đình thực sự thuộc về mình.     Hà Từ Hàng sống ở một huyện nhỏ và đang học Đại học năm nhất. Cô là một cô gái khá tự lập, bướng bỉnh, nhưng sống nội tâm, Từ Hàng luôn băn khoăn về nguồn gốc của mình vì cô chỉ là con nuôi. Từ nhỏ, cô đã nghe dân làng xì xào bàn tán về mình, rằng bố mang cô về khi còn là một đứa bé đỏ hỏn. Cô hỏi bố nhưng không nhận được câu trả lời thỏa đáng, sau đó cô nhận ra dù không biết bố mẹ đẻ là ai, nhưng người bố hiện tại luôn yêu thương cô nhất, thế là đủ. Dù vậy, suy nghĩ về nguồn gốc của bản thân vẫn luôn ám ảnh trong cô gái mười tám tuổi. Hứa Khả ba mươi tư tuổi, một người phụ nữ thành đạt, xinh đẹp, có cuộc sống gia đình hạnh phúc. Chồng cô là một người đàn ông đẹp trai, thành đạt, luôn coi công việc là trên hết. Anh để cho cô một cuộc sống đầy đủ về vật chất nhưng anh lại không mang đến cho cô một cảm giác gia đình thực sự, nhất là khi anh không muốn có con. Người ngoài nhìn vào, luôn cho rằng cuộc sống của Hứa Khả hiện tại đủ để khiến nhiều người ao ước, nhưng những góc tối phía sau vẻ hào nhoáng êm đẹp đấy lại chỉ mình cô âm thầm chịu đựng. Gia đình Hứa Khả còn có bố mẹ và em trai. Bố cô đã nghỉ hưu, mẹ làm bác sĩ khoa sản ở bệnh viện trung ương. Em trai cũng làm bác sĩ. Cuộc sống gia đình nhà cô rất nặng nề, u ám, vì mẹ cô luôn chịu đựng mọi thứ, sống âm thầm, chăm lo cho hai chị em cô chu đáo, nhưng không bao giờ thể hiện tình cảm thân thiết mẹ con. Trong một lần tình cờ, cô phát hiện mình không phải là con ruột của bố. Cô âm thầm tìm hiểu và cho rằng bố của Hứa Khả mới chính là bố đẻ của mình. Cô tìm đến huyện miền núi xa xôi đó để tìm đáp án. Là hai người xa lạ nhưng lại tình có có mối liên hệ mật thiết với nhau, Hứa Khả là con ruột còn Hà Từ Hằng lại là con nuôi của ông Hà, dần dần trong quá tình tiếp xúc hai cô gái đã trở nên thân thiết như chị em. Sau này, Từ Hằng đã gặp em trai Hứa Khả là Tử Đông và mối duyên của họ cũng dần hé mở. Sóng gió thực sự đến với Hứa Khả sau khi mẹ cô mất vì ung thư, đồng thời, cô phát hiện ra chồng phản bội mình và cô lại đang mang thai. Chồng cô vốn là người lạnh lùng và anh không thích có con. Thế nên, vì bé con trong bụng, Hứa Khả đã đề nghị li hôn, bất chấp tất cả để giữ lại đứa bé. Dù phải một mình chăm con rất vất vả, nhưng cô luôn tự nhủ sẽ yêu thương con hết mực, để con sống trong tình yêu thương ấm áp nhất. Hứa Khả cũng như Hà Từ Hằng và như bao nhiêu người phụ nữ khác trên thế giới, luôn khao khát một tình yêu, một hạnh phúc và một gia đình bền vững, thậm chí vì tín ngưỡng yêu thương hạnh phúc ấy mà chấp nhận hi sinh nhiều thứ dù là không được đền đáp. Nhưng trong cuộc sống này vốn không có gì là vĩnh cửu cả, hi sinh rồi đến một lúc nào đó cũng sẽ mệt mỏi. Sau cùng, liệu sự hi sinh của Hứa Khả có được đền đáp, liệu những khát khao về hạnh phúc và tình yêu của cả Hứa Khả và Hà Từ Hằng có thực sự được trọn vẹn? Có thể nói, Nếu như yêu là một câu chuyện xúc động, đầy tính nhân văn và tình người. Các tuyến nhân vật có mâu thuẫn, có hiểu lầm, có xung đột, giận hờn, nhưng trên hết lòng bao dung, tình yêu thương, nhân ái giữa con người với con người luôn tràn đầy. “Nếu như yêu hãy biết hi sinh, cảm thông, chia sẻ và yêu thương lẫn nhau, đừng để lại những niềm hối tiếc”. Đó cũng chính là thông điệp mà tác giả Thanh Sam Lạc Thác muốn gửi đến bạn đọc.
Bí Mật Vượt Thời Gian - Cô Bát
"Bí mật vượt thời gian" là câu chuyện về số phận trắc trở của Từ Nam Phương, cung phi của Hoàng đế Vạn Lịch. Khoảng cách năm trăm năm chỉ trong nháy mắt, duyên phận kỳ lạ đã đưa nàng đến tương lai 400 năm sau. Tại đây nhiều biến cố ngang trái đã xảy ra, cuốn nàng vào vòng xoáy của tất cả các âm mưu, tình yêu và thù hận. Bị cuốn vào tương lai, cô độc ở trong một không gian xa lạ, Từ Nam Phương cố níu lấy chiếc phao mà mình gặp được - Thượng Quân Trừng, Và sự xuất hiện của Diệp Thi Vũ đã đẩy cả ba vào vòng xoáy của âm mưu và lừa dối, những nỗi hận thù từ bao thập kỷ, cha con tàn sát, mẹ con đoạn tuyệt, kiếp trước kiếp này....Khối Thiên Thạch kỳ lạ là thứ duy nhất có thể đưa Từ Nam Phương trở về quá khứ, nhưng tiếc rằng nó đã rơi vào tay lão Vương gia nhà họ Hạ. Gia tộc họ Hạ như một ngọn núi lửa giữa lòng đại dương, mà khối thiên thạch và sự xuất hiện của Từ Nam Phương chỉ là chất xúc tác làm ngọn núi lửa ấy phun trào. Suốt mười năm dãy giụa nơi hậu cung đen tối, Từ Nam Phương cũng không còn là cô gái ngây thơ và mơ mộng nữa. Lợi dụng - bị lợi dụng, tính kế - bị tính kế, âm mưu trùng điệp, bí mật sâu xa, quá trình lấy lại khối thiên thạch gặp nhiều khó khăn, nhưng cũng giữa chiếc lưới của âm mưu và dối trá ấy, bông hoa tình yêu vẫn nở rộ, xoa diệu những trái tim đã băng giá từ lâu. Cuối cùng Nam Phương cũng lấy lại khối thiên thạch, nhưng cô vẫn không thể trở về quá khứ? Còn cần điều kiện gì mới có thể tác động khối thiên thạch? Đúng lúc này cô phát hiện ra chân lý của những điều cô đã từng cho là sự thật. Sự lựa chọn giữ trở về quá khứ và ở lại hiện tại, giữa sự an nguy của người cha thân thương và người đàn ông cô yêu. Số phận của cô, mối nhân duyên của cô sẽ có cái kết ra sao? Người đàn ông cô yêu là ai. Nhà họ hạ sẽ thuộc về tay kẻ nào. Mọi thứ đều là ẩn số, còn khối thiên thạch kia mới có thể giải mã được ẩn số ấy. Trên thế giới xa nhất khoảng cách Không phải nháy mắt liền có thể tìm đến Mà là chưa gặp nhau Đã nhất định không gặp được nhau *** Vạn năm lịch thứ bốn mươi bảy. Nội cung Càn Thanh, Bắc Kinh. Minh hoàng Chu Dực Quân bệnh nặng đã lâu đang được mấy tên hoạn quan đỡ dậy từ trên giường rồi chậm rãi dìu ra khỏi đông noãn các[1]. Tại chính điện cung Càn Thanh, mọi người đã tề tựu đông đủ, chính cung Hoàng hậu dẫn theo một đoạn phi tần, vừa nhìn thấy Hoàng đế Vạn Lịch từ gian phòng phía Đông đi tới, tất cả đều đồng loạt cúi gập người. [1] Đông noãn các: Một nơi nghỉ ngơi của Hoàng đế. Vạn Lịch và Hoàng hậu ngồi cạnh nhau ở chính giữa ngai vàng, phải mất một lúc lâu sau ông mới dứt được tiếng ho khan và thở dốc. Hoàng hậu nhẹ nhàng vỗ lưng Vạn Lịch, đến khi ông giơ tay lên phất phất ra hiệu, bà ta mới quay đầu lại, nhìn đám phi tần đang quỳ trên mặt đất rồi lên tiếng: "Các người đều đứng lên đi!" Nét mặt Hoàng hậu tràn ngập vẻ vui sướng lạ lùng, vẻ ngoài bóng loáng, hồng hào của bà ta hoàn toàn đối lập với bệnh tình ốm yếu của Hoàng đế. Bà ta lơ đãng lướt ánh mắt qua đám phi tần, mỉm cười nói: "Từ phi, giờ Tuất ba khắc sắp đến rồi, có thể bắt đầu được chưa?" Một người trong số những phi tần kia đứng dậy, uyển chuyển đi lên phía trước hành lễ với Hoàng đế và Hoàng hậu. Hoàng đế Vạn Lịch nhìn nữ nhân đó, mù mờ hỏi: "Từ ái phi... nàng?" Trong lòng ông tràn đầy nghi hoặc, không khỏi đưa ánh mắt về phía Hoàng hậu. Hoàng hậu mỉm cười nói: "Vạn tuế gia, Người không biết rồi, thời gian trước có sao rơi ở vùng Hà Nam, đúng lúc Từ ngự sử đang ở đó nên đã nhặt được một khối sao sa. Từ ngự sử và muội muội đều nói bên trong khối sao sa này ẩn giấu huyền cơ, nếu có thể kéo dài được nó thì sẽ kéo dài được hồng phúc của Đại Minh ta. Thần thiếp biết rõ muội muội và Từ ngự sử đều rất am hiểu chiêm tinh, lại học được thuật số Âm Dương từ mấy vị đạo sĩ, nhất định có thể khám phá ra bí ẩn bên trong khối sao sa kia. Cho nên, thần thiếp mới giao trọng trách này cho muội muội." Hoàng hậu vừa nói, vừa nhìn về phía Từ phi, trên môi nở nụ cười nham hiểm. Vạn Lịch nghe xong liền gật đầu, nụ cười nhợt nhạt hiện lên trên khuôn mặt trắng bệch: "Từ ái phi quả nhiên là chân truyền của phụ thân nàng..." Ông còn chưa khen xong, một phi tần bên dưới đã mỉm cười thêm mắm thêm muối: "Đúng ạ! Thử hỏi trên thế gian này, ngoài Từ phi nương nương và Từ ngự sử ra còn ai có thể khám phá ra điều huyền bí trong đó nữa? Nếu bọn họ mà không làm được, thì danh tiếng của Từ ngự sử há chẳng phải là hư danh sao?" Câu nói có vẻ như đùa vui vừa thốt ra từ miệng phi tần kia lập tức khiến khuôn mặt xinh đẹp của Từ phi biến sắc, còn Hoàng hậu đang ngồi trên điện thì lại chậm rãi lộ ra ý cười. Vạn Lịch hoàn toàn không ý thức được những mỹ nhân trong hậu cung của mình đang dùng tâm kế chơi xỏ lẫn nhau, ông ngó xuống Từ phi dò hỏi: "Từ ái phi, nàng đã tìm ra cái gì rồi?" Từ phi chậm rãi ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Hoàng đế, hai lúm đồng tiền bên khóe miệng nàng hiện lên khiến ngay cả người đang bệnh như Vạn Lịch cũng phải động lòng, đôi mắt như lóe lên tia sáng. Ông chìa cánh tay gầy gò khô quắt của mình ra, nói: "Ái phi à! Dưới đất lạnh lắm, mau bình thân!" Từ phi nâng váy đứng dậy, dáng người thướt tha ẩn hiện dưới lớp áo choàng. Nàng yêu kiều gật đầu với Vạn Lịch, lơ đãng đảo ánh mắt quét qua sắc mặt lạnh như băng của Hoàng hậu, rồi mới lên tiếng trả lời câu hỏi của Vạn Lịch: "Hồi bẩm Vạn tuế gia, thần thiếp và phụ thân đã dùng hết bảy ngày bảy đêm, cuối cùng cũng xem như nhờ hưởng phúc Thánh ân, mà nhìn thấy một chút môn đạo nằm trong tinh thạch. Thần thiếp không phải là thuật sĩ giang hồ, không dám khẳng định khối sao sa này có thể mang đến cái gì cho Đại Minh ta, chỉ có thể suy đoán rằng, giờ Tuất ba khắc hôm nay, tinh thạch sẽ phát ra điều kỳ lạ." Từ phi nói năng rất có trước có sau, phép tắc nhưng giọng nói không vì thế mà mất đi sự mềm mại, dịu dàng, mỗi câu mỗi chữ của nàng tựa như có sức mạnh làm mềm nhũn từng khớp xương trong người Vạn Lịch. Vị phi tần ban nãy không khỏi lộ ra vẻ mặt châm chọc, lại nhỏ giọng nói: "Bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm trò trẻ con chứ." Hoàng hậu vờ như không nghe thấy, thẳng thừng chĩa mũi nhọn vào lời nói của Từ phi: "Nói như vậy, khối sao sa kia mang lại hồng phúc hay tai họa cho Đại Minh ta, vẫn còn chưa biết ư?" Bà ta ung dung nhìn Từ phi, rồi lại quay sang nhìn Vạn Lịch bằng ánh mắt bất an, dường như đang vô cùng lo lắng cho vận mệnh Đại Minh. ... Mời các bạn đón đọc Bí Mật Vượt Thời Gian của tác giả Cô Bát.
Mẹ Lưu Manh ConThiên Tài - Quỷ Miêu Tử
Bảy năm trước, cô cưỡng bức hắn, giữ lại cho mình một đứa con. Bảy năm sau, hắn cưỡng bức cô, để lại cho bọn họ một tờ giấy đăng ký kết hôn! Khi lưu manh gặp bại hoại, sinh ra một cậu nhóc thiên tài…… Khổng Tử viết: Mạng sống thể hiện ở sự vận động, đời sống càng nhộn nhịp, càng quậy phá thì càng khỏe mạnh. Đây là câu chuyện về sự trưởng thành của một cô nàng lưu manh, cũng là câu chuyện về cuộc đấu tranh để cô nàng lưu manh lấy được ông chồng bại hoại, lại cũng là một câu chuyện về cuộc sống hạnh phúc của gia đình gồm ba kẻ điên khùng giày vò lẫn nhau…… *** Sáng sớm, ánh mặt trời xán lạn khiến người ta cũng cảm thấy sảng khoái vô cùng. Buổi sáng ở tiểu khu này cũng không có gì khác xưa, mấy người già đi tập dưỡng sinh đã bắt đầu quay về, còn tiện tay mua thêm đồ ăn sáng, những mớ rau tươi vẫn còn đọng nước, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Chân giò hun khói được cắt thành từng miếng, dày khoảng năm li. Đổ một chút dầu ăn vào chảo, rồi gắp chân giò hun khói vào, chỉ một lát sau, mùi thơm của bữa điểm tâm ngon lành nhẹ nhàng tỏa ra. Lấy thêm hai quả trứng gà trong tủ lạnh, đập vỡ rồi quấy đều, thành thạo đổ vào chảo, hất một cái, miếng trứng chiên vàng ươm bay lên, lật mình rồi quay về trong chảo. Đổ một ít sữa vào hai chiếc cốc, lò nướng bánh vừa lúc phát ra tiếng đinh đinh. Đặt bánh mì đã nướng vàng vào đĩa, gắp thêm thịt hun khói, rau xà lách, trứng chiên, rồi thêm một chút salad…… “Kỷ Tiểu Lương, xuống ăn sáng‼!” Giọng một bé trai non nớt, trong trẻo còn chưa vỡ giọng vang lên. Ầm! Chỉ nghe tiếng thôi là biết cánh cửa kia bị đối xử thô bạo đến thế nào. Một bóng người xuất hiện ở cầu thang, trên người còn đang mặc một chiếc áo sơ mi rất rộng, chân đi dép lê hoạt hình, mái tóc đen dài rối tung, dưới nắng sớm, một gương mặt mịn màng bầu bĩnh trắng nõn lộ ra, tuy không thể nói là cực kỳ xinh đẹp, nhưng đôi mắt to tròn ngập nước kia thì vô cùng hấp dẫn người khác. “Ôi — Anh Duệ, buổi sáng tốt lành‼!” Kỷ Lương cúi người chào cậu bé còn đang mặc tạp dề đứng bên cạnh bàn ăn. Kỷ Duệ liếc mắt nhìn người vừa đi xuống kia, cởi tạp dề: “Kỷ Tiểu Lương, mời mẹ nói cho con biết, hôm nay là thứ mấy?” Kỷ Lương đưa tay lên bấm bấm tính toán, rồi cười toe toét nói: “Thứ tư… đúng không?” “Kỷ Tiểu Lương, mẹ đừng tự lừa mình dối người nữa, hôm nay là thứ năm!” Kỷ Duệ không thèm để ý đến vẻ mặt tươi cười của cô, phá vỡ màn lừa dối của cô không chút lưu tình: “Mẹ lừa một đứa trẻ sáu tuổi mà không thấy xấu hổ à!” Đương nhiên là không! Kỷ Lương cô không biết hai từ xấu hổ viết thế nào nhiều năm rồi! “Vâng! Anh Duệ nói rất đúng, tiểu nhân xin ghi nhớ trong lòng.” Trước giờ cô vẫn là người dám dũng cảm nhận sai, nhưng đến chết cũng không hối cải. Kỷ Lương cầm sandwich lên há to mồm cắn một miếng, tay nghề của tên nhóc này càng ngày càng tốt. “Tính đến hôm nay, thì tháng này mẹ vi phạm điều ước sáu lần.” Kỷ Duệ uống một hớp sữa, rõ ràng mạch lạc tính toán: “Trong đó, bữa sáng bốn lần, bữa tối hai lần……” Hai người đã quy ước với nhau, ngày lẻ thì cậu sẽ chuẩn bị bữa sáng, ngày chẵn là của cô, nhưng người phụ nữ này hoàn toàn không giữ đúng điều ước. Mà nhìn xem, cái người đang ngồi ăn trước mặt này, có nét nào giống phụ nữ đâu, cậu che mặt không muốn nhìn nữa, người phụ nữ này, có tự cảm thấy mình thực sự là phụ nữ được chút nào không? Có không? “Cằn nhằn càu nhàu mãi.” Cô há to mồm xử lý hết cốc sữa, trên môi còn vương một vòng váng sữa trắng trắng. Cậu cầm sandwich, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra cắn một miếng, chậm rãi nuốt: “Con chỉ tiện mồm nhắc nhở mẹ một chút thôi, tháng này, mới qua được nửa tháng!” “Anh Duệ!” Kỷ Lương liếm liếm sữa trên môi: “Anh càng ngày càng dài dòng, y như ông cụ non, không tốt, không tốt!” “……” Một ánh mắc sắc nhọn liếc ngang sang: “Tại ai chứ!” Kỷ Lương rụt rụt cổ, ngoan ngoãn ăn sáng! Tên nhóc này, có thật là mới sáu tuổi không: “Tốt xấu gì chúng ta cũng là mẹ con, cần gì phải phân biệt rạch ròi như vậy, ha ~” cô còn cố kéo dài âm cuối cùng nũng nịu. ... Mời các bạn đón đọc Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài của tác giả Quỷ Miêu Tử.