Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đích Nữ Vô Song

Từng ngón tay bị bẻ gãy, đau đớn lan khắp toàn thân, lúc ấy nàng mới biết vú nương và nha hoàn đã sớm phản bội nàng từ lâu. Thứ tỷ nói trong bụng mang cốt nhục của phu quân nàng, lúc ấy nàng mới biết tình tỷ muội tốt đẹp trước kia chỉ là một vở kịch không hơn không kém. Phu quân của nàng, người từng ôn nhu quyến luyến ấy, sai người lấy mạng nàng, lúc ấy nàng mới biết mình chẳng qua chỉ là hòn đá lót đường, bàn đạp để hắn leo lên vị trí cao...... Hai mươi năm sống trên đời, hóa ra, nàng chỉ là con rối mặc người điều khiển! Cũng may trời cao rủ lòng thương xót, cho nàng cơ hội sống lại lần nữa. Lúc này đây, tới lượt nàng đưa những người đó xuống địa ngục! Mắt sáng mở to, ánh mắt lạnh lẽo. Không ai biết được, ánh mắt mang theo linh hồn ngập tràn cừu hận này, sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu, xuất hiện với phong thái cùng tài hoa chói mắt ra sao…… Đoạn ngắn 1 Bùi Chư Thành không có ở đây, Chương Vân cũng không muốn diễn trò nữa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bùi Nguyên Ca, ta khuyên ngươi, đừng vui mừng quá sớm!" "Ta cũng có câu muốn khuyên di nương" Bộ dáng vui vẻ của Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên biến mất, thần sắc đông lại lạnh lẽo, ánh mắt như lưỡi dao: "Di nương đừng với tay quá dài, nếu vẫn nhúng tay vào Tĩnh Xu trai của ta, đừng trách ta chặt đứt tay ngươi!" Nói xong, nàng cười lạnh lùng, sát khí bắn ra bốn phía, ánh mắt tràn ngập hận ý nhìn Chương Vân, sau đó mới xoay người nhanh chóng rời đi. Đoạn ngắn 2 Hắn hoàn toàn không biết mình đã trêu học Bùi Nguyên Ca ở đâu, nhìn nàng đột nhiên trở mặt, sau đó đùng đùng nổi giận rời đi. Hắn ngẩn ra, mông lung không biết phải làm sao, chỉ biết cắn nhẹ môi, đợi nàng ra ngoại thất mới trầm giọng thì thào: "Ta chỉ muốn hỏi nàng, nếu Phó Quân Thịnh không phải người nàng mong đợi. Nếu còn có một người nguyện ý cả đời chỉ có một mình nàng, chỉ là, hắn có nhiều tiếng xấu, diện mạo tuy tuấn tú, nhưng bên cạnh nguy hiểm trùng trùng, bất kỳ lúc nào cũng đứng nơi đầu sóng ngọn gió, đường sống chỉ như kẽ hở, bước trên vết đao thương. Nhưng mà, cho dù có bao nhiêu gian nan, hắn cũng nguyện ý sóng vai với nàng, vĩnh viễn đứng bên cạnh nàng, cùng nàng gánh vác, chỉ cần còn một chút hơi thở, thì nhất định sẽ không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương đến nàng...." Hắn chỉ muốn hỏi nàng, nếu có một người nam nhân như vậy... Nguyên Ca, nàng có nguyện ý gả cho hắn không? *** Bùm " Sâu trong hoa viên, tiếng rơi xuống nước vang lên, bọt nước văng khắp nơi, làm đàn vịt trời trong hồ kinh sợ bay mất. "Hay cho Vạn thiếu phu nhân ôn lương thục đức, hay cho tam phẩm cáo mệnh phu nhân." Bùi Nguyên Dung đứng ở bên bờ, từ trên cao nhìn Bùi Nguyên Ca chìm nổi trong hồ, cười quyến rũ đắc ý: "Ngươi nhìn ngươi bây giờ xem, trông nhếch nhác như vậy, khó coi như vậy. Thật khiến người ta đau lòng mà!" "Vì sao?" Bùi Nguyên Ca giãy dụa trên mặt nước, vừa mở miệng, nước bẩn trong hồ đã tràn vào. Nghe nói tam tỷ và tỷ phu hòa ly (ly hôn), nàng bất chấp thân thể suy yếu do vừa sảy thai, kiềm nén đau buồn vì mất con mà tới an ủi, thậm chí còn sợ tam tỷ nhìn không vừa mắt nên ăn mặc cẩn thẩn, đều là màu sắc thanh nhã, ngay cả trang sức bằng vàng cũng không đeo. Quan tâm săn sóc như vậy, lo lắng quý trọng như vậy, nàng không thể nào ngờ được, sẽ bị Bùi Nguyên Dung đẩy vào trong hồ. "Vì sao?" Bùi Nguyên Dung nhìn Bùi Nguyên Ca dưới nước, bởi vì giãy dụa nên tóc mai tán loạn, ẩm ướt, dính trên khuôn mặt tái nhợt, nhìn qua trông thảm hại vô cùng. Trong lòng cảm thấy sảng khoái, cười khanh khách: "Đương nhiên là vì ngươi làm vướng chân của ta, nên nhất định ngươi phải chết! Nếu ngươi không chết, làm sao ta có thể làm thiếu phu nhân Vạn phủ, tam phẩm cáo mệnh phu nhân hả? Nhìn ta ly hôn, không phải ngươi rất đắc ý sao, muốn đến trước mặt ta khoe khoang sao? Nhưng ngươi có biết vì sao Lý gia bị kiện không? Vì sao ta ly hôn hay không?" Trong lòng Bùi Nguyên Ca dâng lên một tầng sương mù, cắn răng hỏi: "Vì sao?" Giọng nói run rẩy, không biết là vì rét lạnh, hay bởi vì sợ hãi —— sợ hãi biết được đáp án. "Bởi vì… " Ý cười trên mặt Bùi Nguyên Dung càng sâu, càng đắc ý, cuối cùng cũng có một ngày, nàng có thể nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Bùi Nguyên Ca, còn thứ nữ như nàng có thể cướp đoạt mọi thứ của nàng ta, bao gồm cả tính mạng. Sao nàng có thể không đắc ý được đây? Nghĩ đến đây, ánh mắt Bùi Nguyên Dung càng thêm sáng ngời, dùng giọng nói ẩn đầy tình ý, ôn nhu nhất, chậm rãi nói: "Ta có thai, là của Quan lang, cũng chính là phu quân của ngươi, Tam phẩm Kiêu kỵ tướng quân Vạn Quan Hiểu!" "Ngươi nói bậy!" Bùi Nguyên Ca tức giận mắng, nhưng vừa há miệng, nước liền tràn vào, khiến nàng bị sặc, ho liên tục, khuôn mặt tái nhợt nhất thời đỏ bừng. Nàng đối với phu quân luôn luôn kính trọng săn sóc, làm sao có thể... "Không tin ư? Vậy ngươi nhìn xem đây là cái gì?" Bùi Nguyên Dung chậm rãi lấy từ trong lồng ngực ra một cái túi gấm tinh xảo, lại từ từ lấy từ trong đó ra một cái vòng tay phỉ thúy. Nàng rất hưởng thụ quá trình này, cho nên mỗi một động tác đều rất chậm, mỗi một biểu tình trên mặt đều rất rõ ràng: "Chắc ngươi nhận ra cái vòng tay phỉ thúy gia truyền này của Vạn gia chứ? Chỉ truyền cho vợ cả! Ngươi đoán xem, vì sao nó ở trong tay của ta? Còn có túi hương này, ngươi chắc chắn không thể nói không biết?" Bùi Nguyên Ca cảm thấy như sấm nổ trên đỉnh đầu, trong đầu tựa như nổ tung trống rỗng. Làm sao nàng có thể không biết? Vật đó là tự nàng thêu từng đường kim mũi chỉ, đưa cho phu quân Vạn Quan Hiểu, để hắn đựng vòng tay phỉ thúy này. Nàng vẫn nhớ lời của hắn lúc ấy: "Nguyên Ca, vòng tay này tạm thời để ta bảo quản đi! Đây là vòng tay truyền lại cho vợ cả, phu nhân Vạn gia, ta nhìn nó cũng như nhìn thấy nàng! Ta sẽ đặt nó trong túi hương, luôn đeo bên người, giống như nàng luôn ở bên cạnh ta!" Lời nói còn văng vẳng bên tai, nhưng nay túi hương và vòng tay đều ở trên tay nữ nhân khác. Hơn nữa, nữ nhân này, lại là tỷ tỷ của nàng! "Các ngươi ——" Bùi Nguyên Ca sững sờ, nhất thời quên cả giãy dụa, nặng nề chìm dần trong nước. Rất nhiều nước theo tai, mắt, mũi, miệng tràn vào phổi, áp lực càng nặng, ngột ngạt khiến hô hấp khó khăn. Đột nhiên, nàng giống như người điên đập nước tán loạn, tìm kiếm cái bám víu trên mặt nước, cố gắng tìm cho mình một con đường sống. Trong hỗn loạn, tay nàng dường như chạm được vào mái hiên bên mép hồ, liều mạng bám víu, nỗ lực bám lấy chỗ trơn tuột ấy. "Ngươi cho rằng giết chết ta, ngươi có thể làm Vạn thiếu phu nhân sao? Cho dù ngươi và phu quân có vụng trộm với nhau, nhưng ta vẫn là thê tử danh chính ngôn thuận. Hôm nay ta tới đây thăm ngươi, hắn cũng biết. Nếu ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở đây, ngươi cho là ngươi có thể thoát được liên quan sao? Di nương biết, cũng sẽ không tha cho ngươi!" Bùi Nguyên Ca trừng mắt với Bùi Nguyên Dung, lời nói vang vang. "Ngươi cũng không ngẫm lại xem, là ai nói cho ngươi tin tức ta ở biệt viện này, để ngươi đến thăm ta?" Bùi Nguyên Dung không cảm thấy sợ hãi, ngược lại càng thêm đắc ý, cúi xuống nhìn Bùi Nguyên Ca, trả lời nhỏ nhẹ, ôn nhu như tình nhân nỉ non: "Là Quan lang muốn ngươi chết, nếu không ta làm sao dám động thủ?" Đôi giày thêu tiến về trước từng bước, đem trọng lượng toàn thân đặt trên bàn tay nhỏ bé của Bùi Nguyên Ca mà giẵm tàn nhẫn, còn lấy chân phải di di. "Ngươi... Ngươi nói cái gì?" Bùi Nguyên Ca không tin nhìn Bùi Nguyên Dung, ngay cả đau đớn trên bàn tay cũng quên mất. Phu quân... Hắn... Hắn muốn nàng chết?! Ngày trước, nàng là đích nữ duy nhất của phủ Thượng thư, Vạn Quan Hiểu chỉ là một gã tiến sĩ nho nhỏ. Nàng mang theo 124 rương đồ cưới, mười dặm hồng trang gả đến Quan gia. Nàng hiếu thuận với cha mẹ chồng, săn sóc phu quân, quan tâm tiểu cô (em chồng), chăm lo gia vụ, ai cũng khen ngợi nàng ôn lương thục đức. Ngắn ngủn bốn năm, Vạn Quan Hiểu từ tiến sĩ lên tới Tam phẩm Phiêu kị tướng quân, Vạn gia cũng theo đó từ môn hộ không có tiếng tăm trở thành thương hộ đệ nhất Giang Nam, ký phú thả quý ( vừa giàu có lại địa vị cao). Thực chất ra, bao nhiêu phần là công lao của nàng? Nhưng nàng chưa bao giờ bởi vậy mà khoe khoang, lúc trước Vạn Quan Hiểu đảm nhiệm chức vụ ở kinh thành, nàng ở Giang Nam chăm lo gia vụ, hiếu thuận cha mẹ chồng, vì săn sóc hắn, thậm chí nhẫn nhịn đau lòng, nạp tam phòng thiếp thất cho hắn, đưa tới kinh thành hầu hạ. Bốn năm, mỗi ngày mỗi ngày, nàng ôn nhu săn sóc hắn, tỉ mỉ chu đáo, vậy mà hắn... lại muốn giết nàng! "Ngươi cho rằng Quan lang thật sự yêu ngươi sao? Chẳng qua hắn nhìn trúng thân phận đích nữ của ngươi mà thôi! Chẳng lẽ ngươi tưởng rằng việc Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn là chuyện trùng hợp sao? Về phần nương ta..." Nhìn vẻ mặt khiếp sợ đau xót của Bùi Nguyên Ca, Bùi Nguyên Dung cảm thấy vô cùng vui sướng, dường như bất mãn và ghen ghét nhiều năm qua đọng lại trong nháy mắt đều viên mãn, nụ cười sắc bén như đao: "Mẹ đẻ ti tiện đoản mệnh kia của ngươi, là tay mẫu thân ta giết chết, ngươi nói xem, nương ta sẽ thật tâm thương ngươi sao? Cắt thịt chữa bệnh, hừ, cũng chỉ có người ngu ngốc như ngươi mới tin!" Đồng tử Bùi Nguyên Ca co rút mạnh, đôi môi tái nhợt bị cắn tới mức bật máu. Mẫu thân của nàng… Hóa ra là do Chương di nương hại chết! Trước đây, khiến nàng bị từ hôn mất hết mặt mũi ở kinh thành, cũng là Chương di nương và Vạn Quan Hiểu liên thủ bày ra! Cuộc đời của nàng bị hai ngươi họ hủy diệt hoàn toàn! Đột nhiên, trong đầu linh quang chợt lóe, Bùi Nguyên Ca mạnh mẽ ngẩng đầu, con ngươi như hỏa thiêu đốt: "Hài tử của ta..." "Ngươi vẫn không tính là ngu xuẩn lắm, Quan lang làm sao có thể muốn hài tử của ngươi? Nói cách khác, ta làm sao có thể cho phép hài tử của ngươi ngồi lên đầu con ta?" Bùi Nguyên Dung sờ sờ bụng, nhất định hưởng thụ ngàn vạn vinh hoa cốt nhục, lúm đồng tiền như hoa: "Vốn muốn để lúc lâm bồn, một lần diệt trừ hai người các ngươi, không nghĩ tới mạng ngươi lớn như vậy, lại còn sống, nên không có cách nào khác, ta đành phải động thủ!" Hại mẫu thân của nàng! Hủy cả đời nàng! Giết hài tử của nàng! Bùi Nguyên Ca chỉ cảm thấy phẫn nộ và đau đớn trong lồng ngực như muốn nổ tung, đột nhiên không biết nàng lấy sức mạnh từ đâu, túm được chân Bùi Nguyên Dung, kéo xuống nước. Cho dù nàng phải chết, cũng muốn Bùi Nguyên Dung chết cùng! "A ——" Bùi Nguyên Dung thật không ngờ Bùi Nguyên Ca sẽ đột nhiên gây khó dễ, nhất thời hoảng hốt, la lên: "Có ai không —— cứu mạnggg!" "Tiểu thư, làm sao vậy? Tiểu thư!" Đúng lúc này, tiếng kêu lo lắng của Quế ma ma, bà vú của Bùi Nguyên Ca, cùng với nha hoàn Bạch Vi, Bạch Chỉ truyền đến. Lúc này Bùi Nguyên Ca mới nhớ ra, nàng có dẫn người đến. Nói vậy là bọn họ nghe được động tĩnh ở hoa viên, nên chạy tới đây. Tuyệt địa phùng sinh [1], Bùi Nguyên Ca vui mừng phát khóc, có bọn họ, nàng sẽ không uổng mạng. Nếu nàng có thể sống xót, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua những người liên tiếp mưu hại nàng! Nhưng mà —— "Quế mama? Bạch Vi? Bạch..." Chữ "Chỉ" cuối cùng, Bùi Nguyên Ca chưa kịp kêu ra tiếng, trơ mắt nhìn ba dáng người quen thuộc kia gỡ từng ngón tay của nàng ra, Nhưng bởi vì nàng nắm rất chắc, thậm chí còn bị bọn họ chặt đứt bốn ngón tay, ra sức đẩy mạnh nàng xuống hồ, sau đó còn an ủi Bùi Nguyên Dung bị kinh sợ.. Lần này, nàng không hỏi tại sao. Tất cả mọi chuyện trước mặt còn chưa đủ rõ ràng sao? Quế mama, Bạch Vi, Bạch Chỉ, tiểu thư của bọn họ, không phải nàng! "Ha ha ha ha ha ha ha ha —— " Nhìn màn trước mắt không chân thực tới mức hoang đường, Bùi Nguyên Ca đột nhiên nở nụ cười, giọng nói vốn dĩ nhất thấp, từ từ cao vút lên, đến cuối cùng bén nhọn xông thẳng tận trời cao, mang theo tràn ngập phẫn và hận, không cam lòng và nguyền rủa, khiến người ta nghe mà run rẩy. Giả, đều là giả, tất cả đều là giả ! Bà vú và nha hoan chiếu cố nàng từ nhỏ, di nương yêu thương nàng, tam tỷ tỷ thân thiết ngay thẳng, phu quân ôn nhu thâm tình, phú quý hiển hách, vinh hoa dương dương tự đắc, quay đầu nhìn lại, hóa ra chỉ là một âm mưu, hoa trong gương, tranh trong nước mà thôi[2]! Bùi Nguyên Ca ơi Bùi Nguyên Ca, ngươi rốt cuộc ngu muội đến mức nào? Hai mươi năm qua, ngươi rốt cuộc là lớn lên trong sự giả dối lừa gạt thế nào? Tiếng cười ngày càng sắc bén, cho tới khi thất khiếu [3] chậm rãi chảy ra máu tươi, lan tràn trên khuôn mặt trắng nhợt phẫn hận, mang theo con ngươi đỏ như thiêu đốt, tựa như ác quỷ, nhìn chằm chằm người trên bờ, cuối cùng bởi vì hao hết khí lực mà chậm rãi chìm vào trong nước, mái tóc đen tản ra, vết máu đỏ tươi nổi trên mặt nước, tầng tầng lan ra, cảnh tượng thê lương thảm thiết. Cho tới lúc chết, nàng vẫn trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm lên bờ. Nàng gắt gao nhìn người trước mắt, nàng phải nhớ kỹ tất cả mọi chuyện phát sinh hôm nay, nhớ kỹ từng câu từng chữ nàng nghe được, một chút cũng không thể quên, vĩnh viễn nhớ kỹ, tuyệt đối, tuyệt đối không thể bỏ qua những người này! Nếu có kiếp sau... Cho dù thân nhập âm u quỷ giới, hóa thành ác quỷ, trọn đời không thể siêu sinh... thì chắc chắn nàng cũng phải lôi những người này —— cùng nhau xuống địa ngục! Ánh tích dương phía tây, sắc chiều tà bao phủ biệt viện u tịch [4] một tầng huyết sắc Hồ nước lạnh lẽo, hơi thở vẩn đục, máu tươi lan khắp mặt, nỗi đau xé rách tim gan... Trong hỗn loạn, Bùi Nguyên Ca không biết mình đang ở nơi nào, bên tai dường như có tiếng người nói chuyện, cuối cùng mơ mơ màng màng mở mắt ra. "Tứ tiểu thư số khổ của ta….. " Quế mama vốn dĩ đang ngồi cắn hạt dưa thì nhìn thấy nàng tỉnh lại, vội vàng đẫy cái đĩa ra, thay đổi nét mặt, tiến tới ôm Bùi Nguyên Ca đang yếu vào trong ngực, gào khóc lên: "Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn, nữ tử bị từ hôn sao có mặt mũi mà sống tiếp. Tứ tiểu thư ngươi lại không giống tam tiểu thư dung mạo xinh đẹp, tính tình dễ mến, ngày sau này phải sống thế nào đây?" Nàng ta không thèm để ý lời mình nói làm tổn thương người khác thế nào mà vẫn cố tình tiếp tục khóc không ngừng. Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn? Đầu óc Bùi Nguyên Ca lâm vào mê loạn, nàng không phải bị Bùi Nguyên Dung đẩy vào trong hồ nước đã chết sao? Dòng nước lạnh băng, cảm giác hơi thở tràn ngập bùn đất, đến nay vẫn vờn quanh thân thể của nàng, còn có đau đớn và oán hận sâu trong xương tủy... Mê màng nhìn chung quanh, đập vào mắt là chiếc giường xa lạ mà quen thuộc, màn che màu phấn lam, đỉnh màn màu tím nhạt, giường gỗ lim chạm khắc hoa văn. Mời các bạn đón đọc Đích Nữ Vô Song của tác giả Bạch Sắc Hồ Điệp.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chi Nông Tâm
Thể loại: Trùng sinh, ngôn tình cổ đại  Converter: ngocquynh520 Độ dài: 69 chương nha Editor: muanhobaybay Tử Lan không biết tại sao nàng lại may mắn như vậy. Có một lần lại một lần cơ hội. Nàng không thông minh, cũng không có dã tâm, chỉ muốn sống mỗi ngày thật tốt. Nếu kiếp trước chuyển kiếp thành một người luôn phấn đấu nhưng kết quả lại không tốt, vì thế đời này, Tử Lan chỉ muốn tìm một người chân thành. Hạnh phúc bình thường, cuộc sống có tình yêu ngọt ngào như mật. Chàng chàng thiếp thiếp, biến đổi nhiều lần, yêu bao nhiêu, nhiệt như lửa, đem một khối đất mềm, chàng vân vê, thiếp nhào nặn. Đem hai thứ đánh nát, dùng nước điều hòa, một lần nữa chàng vân vê, thiếp nhào nặn. Chàng trong bùn, có thiếp, thiếp trong bùn có chàng, thiếp với chàng sinh cùng một chăn, chết cùng một quách (quách = quan tài) (Đoạn này mưanho không hiểu nghĩa lắm, nên chém thui.) *** CHI NÔNG TÂM Tác giả: Cá Trong Nước Đá. Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, xuyên không, điền văn, sạch, sủng, HE. Tình trạng: Hoàn. Review bởi: Lê Trần Thanh Nhã từ Hội Nhiều Chữ. -----
Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng
Thể loại: Cổ đại, trùng sinh... Converter:Ngocquynh520 Editor: hoa hồng Nàng là thiên kim tướng phủ, nhất định không chịu làm thiếp. Đến khi được làm cả thì bái đường cùng nàng lại chính là một con gà trống. Nàng từ người chuyên phụ trách những chuyện gia đấu trở thành gia quyến của một tiểu tướng dũng mãnh trên sa trường. Nàng chính là không thể không cùng phu quân mà đánh quái vật... *** Hai mắt nhắm lại chợt mở ra một cách đột ngột, Thôi Uyển Như phát hiện mình sống lại.     Nhìn lại thời gian mười năm, chỉ thấy ngoài cửa sổ xuân ý dạt dào, bên trong phòng vẫn lạnh lẽo như hầm băng, nàng không thể không khuất nhục trải qua ngày xuất giá đó lần nữa.     Tương tự như lần trước, kế mẫu mặc trang phục hoa lệ ung dung chỉ huy vú già to con chế ngự đè Thôi Uyển Như vào tường, nước lạnh dội vào mặt cho tỉnh lại, nước lạnh thấm vào giá y màu xanh phối với màu đỏ óng ánh, chỉ là sau khi tỉnh lại cô nương Thôi gia đã thay đổi linh hồn.     “Người ngươi gã là người thô to vũ phu thì như thế nào? Hôn thư đã định, sính lễ đã thu cũng không thể đổi ý! Thôi gia nuôi ngươi mười sáu năm, dù sao cũng nên báo đáp chứ?” Kế mẫu thay đổi dáng vẻ hiền lành thường ngày không ngừng nhắc tới chuyện báo đáp, nốt ruồi đen bên trên cằm theo miệng bà ta lúc mở lúc đóng nhảy lên không ngừng, thấy vậy tân nương hoa mắt chóng mặt không thôi.     Đối mặt với việc đã định rồi, Thôi Uyển Như đang hồi hồn thích ứng im lặng không nói, mái tóc dài xõa xuống, cúi đầu nhìn chăm chú vào viên ngọc trai mã não được may trên mủi chân giày mà mất hồn.     Bên tai là những lời than trách kéo dài của kế mẫu Trương thị: “Cha ngươi bị chèn ép đưa đến biên cương làm Thứ sử Hạ Châu, có năng lực gì khiêu chiến với người đường đường là Uy vũ hậu? Chẳng lẽ đích tử của nhà Định Tây đô hộ còn ủy khuất ngươi? Cự hôn tuyệt thực muốn chết, đây là chuyện nữ tử thế gia có thể làm sao?!”     Hiện giữ chức Uy vũ hậu Định Tây đô hộ là Tiếu Duệ, đồng thời cũng là đại tướng quân Hoài Hóa. Thôi Uyển Như khe khẽ thở dài một cái, xem ra tân lang cũng không thay đổi, vẫn là thứ tử của Tiếu gia, tam lang Tiếu Dương.     Thôi Uyển Như nhớ lần trước mình đã hỏi tại sao muốn vội vã hứa hôn mình cho võ quan biên thùy, mà không phải ở lại kinh thành giao chuyện phối hôn cho tổ phụ thân là Tể Tướng làm chủ.     Kế mẫu trả lời: “Lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, ngươi không cần phải biết nguyên do.”     Cha trả lời: “Coi trọng gia cảnh và nhân phẩm của hắn.”     “Gia cảnh......” Thôi Uyển Như tiếp tục thở dài, không cần hỏi, đây chính là nguyên do.     Ba tháng trước, cha nàng sau khi bị buộc tội đã bị “đày đi” biên thùy làm quan, thời gian ba đến năm năm cũng không chừng, phải làm ra chiến tích ở bản địa mới có thể hồi kinh.     Biên thùy là nơi của dân man di, dân phong hung hãn, chiến sự thường xuyên, thân là Thứ sử chính ông còn phải kiêm quản quân sự, vị này nửa đời trước vẫn ở kinh thành làm quan văn thuần chủng không có sức để đối phó, sau mấy tháng nhậm chức không chỉ không thể làm tốt, còn liên tục bị cấp trên Đô đốc phủ khiển trách.     Đang lúc Thôi Thừa Vọng cần tìm gấp một người giúp đỡ một tay thì Định Tây đô hộ ở doanh trại bản địa đã ngoài ba mươi ném đến một cành ô liu ---- tam lang Uy vũ hậu câu hôn nữ nhi Thôi gia.     Người làm mai chân thành nhắn gửi: “Hôn sự nhất định thành, Tiếu gia sẽ phái người trợ giúp Thứ sử trấn an dân vùng biên giới.” Bởi vì chuyện này, hôn sự được định.     Nói cách khác, Thôi Uyển Như là bị cha ruột bán cho Tiếu gia, ban đầu trong nhà đang chuẩn bị làm mai trưởng nữ đến biên thùy kèm theo mục đích không thể cho ai biết này.     Nguyên nhân thật sự là kiếp trước sau khi biểu ca phân tích rõ Thôi Uyển Như mới biết, trừ lần đó ra, nàng còn biết một tin tức khác.     “Tiếu gia cầu hôn chính là..” Thôi Uyển Như phủi ống tay áo ngẩng đầu lên, một đôi mắt hạnh trong sạch mang theo ý miệt thị nhìn về Trương thị, từ đôi môi trắng bệch phun ra bí mật không muốn người biết, “Là hai tháng trước ở cửa thành một nữ tử áo hồng cởi ngựa vung roi —— bọn họ cần chính là một muội muội tiên y nộ mã, phong nhã hào hoa, không phải người luôn núp ở trong góc như ta đây.”     Năm đó, nàng hận nhất không phải bị bán đi, mà là thay thế muội muội bị bán, không có mẹ ruột quả nhiên không người thương, chỉ có thể mặc cho người khác chà đạp, ai bảo Thôi Uyển Lan là nữ nhi của kế mẫu.     “Muội muội ngươi còn chưa cập kê đấy.” Cả người Trương thị run lên, rồi sau đó trừng mắt cắn răng nói, “Hơn nữa, trên hôn thư là tên của ngươi! Hôm nay sẽ phải ra cửa —— Nguyên Nương chấp nhận đi.”     “Ta biết rõ, nhưng mà, ta muốn bồi thường” Thôi Uyển Như đưa ngón tay nhỏ nhắn vuốt sợi tóc trên thái dương, lông mày chau lại liếc xéo Trương thị thấp hơn mình nửa cái đầu, khẽ cười một tiếng, đưa ra điều kiện, “Nghe nói đồ mẫu thân trân quý nhất có hai hộp châu báu thương nhân người Hồ bán cho?”   Mời các bạn đón đọc Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng của tác giả  Mặc Ngư Tử 1123. 
Trùng Nhiên
Lời tác giả: Đã sáu năm trôi qua rồi từ khi Đại Niết Bàn kết thúc, quay đầu nhìn lại khiến tôi cảm thấy sợ hãi, tựa hồ chẳng bao lâu mà tôi đã kết hôn, sinh con và trải qua nhiều chuyện như vậy rồi. Tới độ tuổi nào đó quay đầu nhìn lại, thời gian dường như trộm mất vậy, dường như cho vào ống phóng hỏa tiễn, vút cái đã biến mất. Có thứ gì khiến thời gian đóng băng lại đây, chỉ có câu chuyện. Vậy hãy chìm đắm trong câu chuyện lay động chúng ta, để cảm giác câu chuyện ở ngay bên cạnh đi. Trước khi viết Trùng Nhiên tôi vô cùng thấp thỏm, hi vọng thoát thai khỏi điều viết trước đó, có nhiều chỗ hoàn thiện hơn, vì thế ở mặt tiết tấu sẽ chậm một chút, tôi sẽ chú trọng chi tiết, cố gằng đi sâu vào khắc họa nhân vật, phác họa ra đoạn nhân sinh này của Trình Nhiên thật phong phú sắc màu, hi vọng trong đó không chỉ nhìn thấy một mình Trình Nhiên, còn có những người khác nữa ... Tôi cảm thấy may mắn vì giờ còn viết được, thấy may mắn vì có độc giả không rời bỏ mình, đã 6 năm rồi, độc giả trước kia đọc Đại Niết Bàn từ trung học đã lên đại học, đại học đã học nghiên cứu sinh, hoặc là công tác nhiều năm, thậm chí sinh ra một đống con bụ bẫm. Có lẽ lúc này bắt đầu câu chuyện của Trình Nhiên là thích hợp. Tục ngữ có câu "Hoa kia có ngày nở lại, con người chỉ một lần thiếu niên". Chúng ta đều đang trưởng thành, chúng ta cũng sẽ già đi, cảm xúc sẽ phai nhạt theo tháng năng, hi vọng chúng ta có thể lấy lại nhiệt huyết, hi vọng trong lòng chúng ta mãi mãi thiếu niên, hi vọng mọi người theo Trình Nhiên ở giai đoạn mới của cuộc đời. .... Hơn 30 tuổi, Trình Nhiên là giám đốc bộ phận của công ty lớn, bằng hai tay mình, y có nhà, có xe, có sự nghiệp khiến nhiều người ngưỡng mộ, nhưng đồng thời là người lạnh lùng chỉ biết tới kế hoạch nhiệm vụ. Đến khi tình cờ gặp lại cô bạn thanh mai trúc mã xa cách mười mấy năm trời, người y luôn đinh ninh đã lập gia đình, định cư ở nước ngoài, cảm xúc Trình Nhiên mới được đánh thức … Trình Nhiên quay trở lại rồi, quay lại thời điểm mọi thứ bắt đầu, trở lại năm tháng thuần chân ấy, nhưng y không dựa vào tiên tri dẫm đạp lên người khác, mà là nhặt nhạnh lại từng chút một những như trân quý mà y bỏ quên. *** Nhóm dịch lanhdiendiemla Cảnh báo: Truyện có vài chi tiết thay đổi so với nguyên tác.   “ Giám đốc Trình, thật lợi hại, vậy mà cũng thành công được, nói thật tôi chỉ muốn đầu hàng.” “ Thật hết hồn, tôi nghĩ đã chúng ta hết hi vọng rồi.” “ Ha ha ha, Giám đốc Trình đúng là cỗ máy hủy diệt của công ty ta.” Tiếng khen ngợi không ngớt. “ Được rồi, mọi người lên đó dứt điểm đi, chớ để hỏng ở chuyện nhỏ nhặt.” Cười nói bắt tay tiễn khách rời khỏi khách sạn 5 sao, Trình Nhiên đuổi đám cấp dưới đi, khẽ thở phào một cái, rốt cuộc hạng mục y theo đuổi suốt ba tháng qua đã thành công mỹ mãn rồi. Định đi lấy xe về công ty báo cáo, nhưng bước xuống bậc thềm thì thấy đầu óc váng vất, hơi rượu bốc lên đầu làm y đứng không vững, xua tay không cần bảo vệ đỡ, Trình Nhiên vỗ vỗ má lấy lại tỉnh táo, quyết định đi bộ một chút cho tỉnh rươu, đồng thời thư giãn gân cốt luôn, dù sao y cùng đoàn đội đấu trí đấu lực với đối phương suốt mấy ngày qua rồi. Lúc này là giữa hè, rời khỏi khách sạn điều hòa mát rượi, không khí nóng nực ngột ngạt ập tới, hơi nóng bốc lên hầm hập làm cảnh tượng trên đường như mờ đi. Trình Nhiên lững thững đi trên vỉa hè, nơi này là trung tâm thành phố, tiếng người tiếng xe huyên náo, nhưng y cảm giác tất cả truyền tới từ phương trời xa xăm, ở thành phố này, Trình Nhiên luôn cảm thấy cô độc, luôn thấy mình như khách qua đường. Vừa mang về hợp đồng lớp trong công ty, chỉ vẻn vẹn thở phào vì vừa làm xong việc lớn thôi, Trình Nhiên chẳng mấy phấn khích vì đạt thành công, cũng chẳng hứng thú tưởng tượng xem mình thưởng bao nhiêu tiền, thăng chức ra sao, hoàn thành công việc với y gần như thành bản năng, cái khác, y có chút trơ lỳ rồi, người trong công ty gọi y là cỗ máy, vì y luôn lạnh lùng chính xác, như chẳng biết mệt mỏi. Từ ngã rẽ có một cô gái đi tới. Thật xinh đẹp! Chỉ thoạt nhìn có cảm giác vô cùng thời thượng, vóc dáng quyến rũ, thân trên mặc chiếc áo sơ mi lụa mềm màu trắng sữa, đường cong ở ngực vẽ ra vô cùng sinh động, qua vòng eo gọn gàng là chiếc váy ngắn màu ghi, tôn lên khí chất của nữ nhân độ thành thục, đôi chân nhu mỹ cùng chiếc giày cao gót thủy tinh, gợi cảm mà mạnh mẽ. Hai người đi lướt qua nhau, giống vô số người khác tình cờ gặp ở thành phố gần nghìn vạn người này. “ Trình Nhiên, có phải Trình Nhiên không?” Có người gọi tên mình, Trình Nhiên ngạc nhiên quay lại, bất ngờ hơn nữa lại là cô gái cực kỳ xinh đẹp mà y vừa mới gặp. Khi Trình Nhiên còn đang ngây ra thì cô gái mừng rỡ đi tới trước mặt y:” Trình Nhiên đúng là cậu rồi, không nhận ra mình nữa sao?” Nụ cười quen thuộc ấy, giọng nói ấy, gương mặt ấy tức thì khơi lên muôn vàn hồi ức đã phủ bụi cất sâu trong lòng y, linh hồn Trình Nhiên tựa hồ trôi vèo vèo về mười mấy năm trước:” Dương Hạ, sao bạn lại ở đây?” Cô gái ấy tên Dương Hạ, thanh mai trúc mã của y, càng nữ thần trong trái tim y thủa thiếu thời, vừa rồi còn đi như cái xác không hồn, trái tim bình đạm của Trình Nhiên thoáng đập rộn ràng, ngây ra nhìn Dương Hạ. Tốt nghiệp cao trung, Dương Hạ du học, từ đó hai người không gặp lại nhau nữa rồi, thoáng cái mười mấy năm trôi qua, khó diễn tả hết được cảm xúc của Trình Nhiên lúc này, giọng nói đó giống như giọt nước nhỏ xuống hồ tĩnh lặng khơi lên những gợn sóng. Phản ứng của Trình Nhiên làm Dương Hạ rất hài lòng, bước tới thêm một bước nữa, sau đó nhíu mày không vui:” Mùi rượu nặng quá, cậu uống bao nhiêu vậy?” Cô ấy vẫn thế, bao nhiêu năm không gặp vừa thấy cái đã mắng mình rồi, Trình Nhiên bật cười:” Hôm nay tiếp khách, uống một chút, bạn xem, mình biết say rượu không đi xe nhé.” “ Dù sao cũng không tốt.” Dương Hạ hết sức tự nhiên đưa tay ra vuốt cổ áo Trình Nhiên:” Lôi thôi lếch thếch thế này, bao giờ mới có bạn gái được cơ chứ?” Lại thoáng thất thần, Trình Nhiên chưa dám tin có cuộc gặp gỡ này. “ Hì nói đi chứ .” “ Đừng có hỏi mình vội, bạn chưa nói đây, sao lại ở đây, trông có vẻ không giống về chơi.” Trình Nhiên nghi hoặc, cách ăn mặc của Dương Hạ là mỹ nhân công sở tiêu chuẩn, không giống đi du lịch: - Cậu thực sự không biết gì à, mình đã về hơn một năm rồi, một công ty trong nước mời mình về làm việc, thấy đãi ngộ tốt, mình liền về. Dương Hạ cười khẽ, đột nhiên nhớ ra cái gì, ánh mắt chợt trở nên sắc xảo: “ Cậu hỏi thế tức là chưa về nhà rồi, đã bao lâu rồi chưa về nhà hả?” Trình Nhiên hơi chột dạ, bao lâu rồi mình chưa về nhà, hai năm, ba năm? Mỗi khi Tết đến, y luôn nói câu đó "mẹ, con bận lắm, trước Tết không về được, con gửi tiền mẹ xem thiếu gì thì mua nhé, con cố gắng thu xếp về nhà vài ngày . . .” , thế rồi y thu xếp tới tận bây giờ chưa về nhà. Đúng lúc này Dương Hạ có điện thoai, nghe được vài câu cô vội vàng cúp máy, lườm Trình Nhiên một cái: “ Cho mình số điện thoại đi, hôm khác tính số cậu.” Hai người trao đổi số điện thoại rồi, Dương Hạ trước khi đi còn nói một câu nửa đùa nửa thật:|” Này, nghe nói cậu cũng làm việc ở thành phố này nên mình mới nhận lời về nước làm việc đấy.” Tiếp đó Trình Nhiên thấy có hai cô gái nữa cũng mặc đồ công sở chạy tới, mỗi người một bên Dương Hạ, đưa cô xem văn kiện gì đó, hiển nhiên chức vụ cô ấy không hề thấp. Chẳng có gì ngạc nhiên, cô ấy lúc nào cũng ưu tú như thế mà. Cuộc gặp gỡ bất ngờ làm Trình Nhiên đứng nguyên tại chỗ mất chừng một phút nhìn theo hướng Dương Hạ đi, vẫn có chút cảm giác vừa nằm mơ. Hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ lớn lên trong cùng một cái sân, ở bên nhau mười mấy năm trời, từ mẫu giáo, tiểu học tới sơ trung, không chỉ cùng trường còn cùng cả lớp, nhưng khi lên cao trung thì ngã rẽ bắt đầu. Dương Hạ với thành tích ưu tú, đỗ vào Nhất Trung, còn Trình Nhiên vì nhiều nguyên nhân, trôi tuột tới Tứ Trung, có thể nói chênh lệch vạn dặm. Mời các bạn đón đọc Trùng Nhiên của tác giả Áo Nhĩ Lương Khảo Tầm Ngư Bảo.
Ta Không Muốn Nghịch Thiên A
Hắn trùng sinh trở thành một tên công tử thế gia, vậy còn chờ gì mà không hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý. Ngươi tức giận? Chuyện này chỉ càng khiến hắn cảm thấy thích thú, hắn chỉ sợ ngươi không đủ tức giận mà thôi. Tu luyện? Đây chỉ là sự việc tiện tay mà làm, công tử thế gia không hưởng thụ mà lại đi tu luyện cái gì đâu chứ? *** Trong phòng, ngồi bên cạnh giường là một nam tử thần sắc trấn định nhưng vẫn có một chút ngưng trọng.  Nội tâm không cách nào bình tĩnh, thậm chí là rất chán nản.  "Đã ba ngày rồi đó, không cách nào quay về được nữa."  Đầu óc Lâm Phàm giờ này rất hỗn loạn, hắn vẫn nhớ lúc trước hắn vẫn đang đứng ở trạm xe lửa. Trong trạm xe lửa xảy ra một chuyện cũng không vui vẻ gì cho lắm, đó là hắn đánh nhau với hai tên cao to lực lưỡng. Lúc đó hắn khí thế mười phần, xuất thủ chính là Vịnh Xuân Quyền, chỉ là đẹp trai không quá ba giây liền bị hai quyền nặng như bao cát nện mạnh xuống.  ‘Phịch’ một tiếng, liền mất hết tri giác.  Lúc mở mắt ra thì đã đến nơi này rồi.  Lúc mới đầu vẫn còn tưởng rằng có người đang bày trò đùa quái đản với hắn. Nhưng rồi mới nhận rằng bản thân hắn đến cả nhân vật qua đường bình thường cũng không phải, ai mà thần kinh chế tác ra cái trò đùa vớ vẩn này cho hắn chơi vậy.  Đồ vật trong phòng đều được làm bằng gỗ đỏ thẫm, giá trị không rẻ, trong không khí còn tràn ngập một loại hương thơm.  Hôm nay là ngày thứ ba rồi.  Hắn chỉ vừa mới đến nơi này nên không dám đi lung tung, cái gì cũng không rõ, chỗ này là nơi nào chốn nào cũng đều không biết.  "Có chút không đúng, trong sách không phải nói rằng xuyên không đều sẽ có ký ức hay sao?"  Lâm Phàm ôm đầu vô cùng phiền não.  Đứng trước gương soi thật rõ ràng, đã nhìn đi nhìn lại rất nhiều rồi vẫn thấy dung mạo này giống hệt bản thân mình, chỉ là tóc có dài hơn một chút.  Hắn không biết bản thân mình là linh hồn xuyên không không hay thân xác xuyên không nữa. Không cùng một thế giới nhưng hai người lại giống nhau như đúc thì cũng có thể lý giải, nhưng mà tình huống trước mắt hơi có chút lúng túng.  Đột nhiên Lâm Phàm vén tay áo trái lên vội vàng nhìn lại, lúc nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay thì cả người đều ngơ ngác.  "Đây chính là thân thể ban đầu của chính mình mà."  Hắn không dám tin, cái này sao có thể làm được vậy.  Chỗ cánh tay trái của mỗi người đều sẽ có một cái ấn ký, đó là dấu vết của việc tiêm phòng lúc nhỏ, cả đời này cũng khó có thể loại trừ.  Một mảnh yên tĩnh.  "Thôi vậy, nếu đã tới đây rồi thì cứ thế mà sống đi, Lâm Phàm ta đã từng sợ ai bao giờ chưa, chẳng qua chỉ là dị giới thôi mà, có gì ghê gớm đâu cơ chứ!"  Trốn tránh ba ngày rồi hắn cũng không muốn trốn tránh thêm nữa, vậy thì phải khí phách mà đi ra ngoài xem xem thế giới xa lạ này như thế nào mới được.  Bất quá, “Bàn Tay Vàng” đâu?  Không có phúc lợi thì làm sao mà lăn lộn được. Ở địa cầu đã lăn lộn thành một cái kết cục kia rồi, vậy bây giờ đổi địa điểm thì có thay đổi được gì không?  Lâm Phàm rơi vào trầm tư, nhưng vẫn có một chút không tin.  "Chắc là sẽ có chỗ thay đổi nhỉ?"  Không nghĩ những cái này nữa, thân là thanh niên có ý chí thì cho dù có ở hoàn cảnh xa lạ nào, cũng nên lấy hết dũng khí mà dũng cảm bước tiếp.  Mở cửa ra, bên ngoài có sân viện rất lớn, có hòn giả sơn còn có cả vườn hoa rộng rãi.  Nhà giàu!  "Xem ra vận may của ta cũng không tệ lắm, ở cái thế giới lạ lẫm này thì ta chắc là con cháu của một vị phú gia nào đó rồi."  Đối với tình cảnh bây giờ, Lâm Phàm cực kỳ vừa lòng.  Hắn đã từng tưởng tượng ra rằng cuộc sống của người có tiền sẽ như thế nào, nhưng hiện tại thì bản thân hình như cũng là một tên thổ hào rồi, còn sợ sau này không được hưởng thụ hay sao?  Xuyên qua cửa vòm mà rời khỏi sân viện, hắn luôn nghĩ đến một vấn đề. Bản thân hắn chắc là một công tử phú gia, vậy mà trong ba ngày này lại không nhìn thấy bất kỳ một người hầu nào hết. Đến ba bữa cơm sáng trưa tối cũng không có người mang đến.  Bụng đói kêu ọt ọt nhưng lại ngại đây là một địa phương xa lạ, nên cứng rắn gần ba hôm không ra ngoài, cũng may là trong phòng còn có bánh ngọt miễn cưỡng cũng có thể sống qua ngày.  Lúc này, một tên người hầu đi tới, nhìn thấy Lâm Phàm thì liền kinh ngạc mà cung cung kính kính nói: "Công tử, sao người lại ra đây!"  Lâm Phàm ừm một tiếng. Sao nào, nếu đã biết ta là công tử vậy thì ta ra ngoài đi dạo, còn cần có người đồng ý mới được sao?  Vì để không khiến người khác có cảm giác không thỏa đáng, cho nên hắn biết cần nhìn nhiều nói ít.  Người hầu cúi đầu, đồng thời dâng lên cảm giác có chút quái dị, công tử không giống như mọi ngày bình thường nhưng hắn không dám hỏi.  Lâm Phàm nhẹ ho một tiếng làm mát cổ họng, lấy ra phong thái của một thiếu gia nói: "Đi tản bộ cùng ta."  Người làm muốn nhắc nhở nhưng hắn biết tính nết của công tử thì cho dù có nói ra cũng vô dụng, lại còn khiến cho công tử mất hứng nên chỉ có thể đi theo thôi.  Nơi này quá xa lạ nên bắt buộc phải mang theo một người đề phòng bất trắc.  Đến chỗ khúc quanh, Lâm Phàm sững người dừng lại cước bộ, suýt chút nữa bị đụng trúng mặt rồi. Đang thì định ỷ vào thân phận bá đạo rống lên một tiếng: "Mắt ngươi mù à, có biết ta là ai hay không?"  Nhưng loại tức giận bá đạo này là trước kia hắn không có tư cách nói ra, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy mình cần phải khiêm tốn, đứng trước mặt là một vị nam tử thân thể cường tráng, mặt vuông, uy vũ nhưng lại rất trẻ tuổi. Xung quanh cũng có không ít người đang nhìn Lâm Phàm.  Dũng giả tương ngộ ngõ hẹp. Lâm Phàm đột nhiên phát hiện ánh mắt của nam tử này nhìn mình có chút quái quái, xem ra không phải là hạ nhân, chắc chắn là một người có địa vị.  Nhưng có địa vị hơn nữa thì sao, còn có thể so sánh với công tử là hắn chắc?  Những người đi theo phía sau nam tử có người lắc đầu cười khổ.  Cũng chính lúc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc há hốc miệng. Lâm Phàm nhấc tay vỗ vỗ vai nam tử: "Huynh đệ, phiền ngươi nhường đường một chút được không?"  Giọng điệu hỏi vô cùng khách sáo.  Tuy không biết đối phương là ai, nhưng hắn trẻ tuổi như vậy nói không chừng cũng có thể là huynh đệ ruột hoặc là thân thích gì đó.  Dùng huynh đệ để xưng hô, chắc không có vấn đề gì đâu.  "Lão gia."  Người làm đi theo Lâm Phàm, trong tay còn cầm theo chút tiền. Thiếu gia muốn ra ngoài chơi lại không có tiền cho nên hắn đi lấy, nhưng lúc hắn quay lại nhìn thấy thiếu gia và lão gia chạm mặt nên liền chạy tới, hồn cũng suýt chút nữa bay mất.  Một tiếng "lão gia" này khiến cho Lâm Phàm sợ kinh hồn khiếp vía.  Cái gì cơ?  Phiền nói rõ một chút. Ngươi hẳn là đang đùa với ta sao?  Người trước mắt tuổi tác chắc cũng chỉ lớn bằng mình, thế nhưng lại là lão gia. Vậy chẳng phải là nói ta là con trai của hắn?  "Hừ!"  Một tiếng phẫn nộ phát ra từ trong cổ họng của nam tử khuôn mặt vuông này. "Hạ nhân nhà ngươi dám tùy tiện đưa chủ tử ra ngoài, chán sống rồi hả?"    Mời các bạn đón đọc Ta Không Muốn Nghịch Thiên A của tác giả Tân Phong.