Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tình Địch

Văn án Tiểu thịt tươi vạn người mê Hạng Khả nổi bần bật, hai mươi mấy năm cuộc đời cuối cùng cũng gặp phải đối thủ. Trình Chinh Yến cao hơn cậu, tài nguyên tốt hơn cậu, ngay cả cô gái cậu nhìn trúng, cũng đều xem cái tên *** đó là nam thần. Quan hệ song phương căng thẳng đến trình độ fan hai bên gặp mặt đều muốn xông vào cấu xé lẫn nhau. Sau đó một ngày nọ, cậu nhận được một bộ phim nghệ thuật. Đề tài đồng tính. Có cảnh hôn… có cảnh giường chiếu. Nam chính khác, chính là Trình Chinh Yến Nữ thần thích kẹo sữa thơm ngon! Mua này~ Nữ thần thích tiểu lang cẩu khoan khoái thành thục? Tỉa lông chân thoa dưỡng ẩm bảo vệ này! Trình Chinh Yến [cảnh hôn]: Miệng của cậu sao lại có mùi kẹo sữa? Trình Chinh Yến [cảnh ??]: Vì …. cùng với tôi mà ngay cả lông chân cậu cũng cạo sạch sao? Trình Chinh Yến [suy đoán]: Cậu có phải yêu thầm tôi không? Hạng Khả: Ức muốn khóc… ***   Hết năm nhòm ngó đến cái weibo thứ n có xu hướng khoe con của đám nghệ sĩ đồng trang lứa, Hạng Khả vừa nhớn thêm một tuổi cảm thấy mình cũng đã đến lúc thành gia lập thất rồi. Cậu ra mắt đã nhiều năm nay. Từ ngôi sao nhí trở thành thần tượng, độ hot chưa bao giờ giảm, hàng ngàn hàng vạn fan hâm mộ, tiếng tăm nổi như cồn. Nói không ngoa, chỉ cần đứng ngoài đường vẫy tay cái thôi, ắt có hàng tá cô nàng muốn làm người yêu cậu. Tiếc rằng từ bé tới lớn, dù đã trải qua vài ba cuộc tình bí mật, nhưng cậu chưa bao giờ cảm nhận được cái gọi là tình yêu cuồng nhiệt. Những người bạn gái trước kia chủ động theo đuổi cậu, sau cũng là người chủ động chia tay. Hạng Khả hỏi người yêu cũ nay đã tìm thấy tình yêu mới, Quách Giai Kỳ trên Wechat: – Em thấy anh hợp với người như thế nào? Quách Giai Kỳ đăng màn hẹn hò ngọt ngào với bạn trai cho chúng bạn xong, lập tức trìu mến đáp lại cậu: “Tục tưng đang chán à? Em dẫn lão Lưu cả Lâm Mễ đến chơi với tục tưng nha?” Lão Lưu là bạn trai đương nhiệm của Quách Giai Kỳ, đối với Hạng Khả luôn tràn ngập tình thương của cha, Lâm Mễ là bạn gái cũ cũ của Hạng Khả, nhìn chung cũng là một người phụ nữ rất có bản năng làm mẹ. – Không phải! – Hạng Khả thả tim cho post của Quách Giai Kỳ, vô cùng sốt sắng – Anh hai mươi lăm rồi, đến tuổi lấy vợ rồi đấy! Quách Giai Kỳ: – … Ngoan, tục tưng còn nhỏ mà, đừng nghĩ mấy chuyện linh tinh. Hạng Khả bức xúc gửi lại một đống chấm than cho cô rồi tắt điện thoại. Nhưng chỉ lát sau lại vang tiếng chuông, Hạng Khả nhìn nhìn một lúc mới bắt máy, kết quả không phải Quách Giai Kỳ, đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm thấp ôn hòa của lão Lưu: – Giận đấy à? Hạng Khả chẳng lấy gì làm vui vẻ: – Không. – Đừng giận, để anh mắng cô ấy cho. – Lão Lưu cười dỗ dành cậu – Giai Kỳ kể với anh rồi, thế chú thích mẫu bạn gái như nào nào? Hạng Khả ngẩn người: – Em chẳng biết nữa. – Chú mày hợp với người lớn tuổi một tí. – Lão Lưu đề xuất – Anh nhớ ngày xưa chú bảo nữ thần của chú là Cao Đường? Bên giám chế điện ảnh chỗ anh từng hợp tác với cô ấy, hay anh giới thiệu cho hai người quen nhau?” Hạng Khả sửng sốt hai giây, lý ngư đả đỉnh (1) bay khỏi giường: – Thật nhá?! (1) Lý ngư đả đỉnh: Một chiêu thức võ thuật. ***** Hạng Khả trưởng thành cùng những thước phim của Cao Đường, cậu luôn hy vọng có thể hợp tác với nữ thần một lần, chỉ tiếc cậu là thế hệ mới, nổi tiếng thì có đấy, nhưng hai bên chẳng thể xuất hiện chung. Quản lý Vương béo không hiểu tâm sự tuổi hồng của cậu, còn đang rầu hết cả người vì công việc, Hạng Khả vẫn là một kẻ chẳng biết nhìn nét mặt người khác như mọi ngày, còn đứng trước gương lớn kéo cổ áo, lo lắng kêu: – Anh béo ơi, em thắt cà vạt xấu quá! Vương béo sầm mặt giúp cậu thắt lại cà vạt, tiện tay vuốt vuốt cổ áo bị cậu làm nhàu: “Vẫn còn hớn hở được, trên weibo fan của mày và Trình Chinh Yến sắp choảng nhau nát bét rồi đấy.” Hôm qua bế mạc liên hoan phim, Trình Chinh Yến đoạt giải cao nhất, Hạng Khả cũng nằm trong danh sách đề cử nhưng chẳng được giải gì, bỗng dưng bị biến thành cameo để giễu cợt. Một người là tiểu thịt tươi xuất thân từ sao nhí, một kẻ hậu sinh khả úy chuyên gặt giải thưởng, từ đại diện thương hiệu cao cấp cho đến vị trí trung tâm (2) khi chụp ảnh trong tuần lễ thời trang, xưa nay đôi bên vẫn luôn cạnh tranh. Fan Hạng Khả nổi tiếng hăng tiết, trước giờ đã tóm ai là táp người đó, hừng hực khí thế chiến đấu, dù cho mấy năm nay khoảng cách giữa hai idol ngày một giãn rộng, nhưng họ và fan nhà họ Trình vẫn cãi lộn không phân cao thấp. Ngày xưa thì mâu thuẫn chủ yếu quẩn quanh chỉ do khắc khẩu, bình thường vài ngày là lại chửi, lần này chả biết nhà nào cố ý làm mưa làm gió, từ khi trao giải đến giờ thì càng lúc càng lan, vượt ngoài vòng kiểm soát. (2): từ gốc là vị trí C. Trong giới nghệ sĩ thì đây là một vị trí đặc biệt, chứng minh được thực lực của nghệ sĩ bởi đây là vị trí giành cho người có thực lực, chỗ đứng trong làng giải trí. Trình Chinh Yến đang phất, đối đầu với hắn nào có tốt đẹp cho cam. Thế nhưng công ty bình thường im lặng theo dõi drama lần này lại đứng ngồi không yên, Vương béo nói: – Tẹo nữa nhớ đăng mấy câu anh gửi mày qua wechat lên weibo đấy nhớ. Hạng Khả mở di động ra đọc mấy câu kia dăm lượt, tỏ vẻ bất đắc dĩ: – Ai viết thế ạ? – Mày không cần để ý nhiều thế đâu… – Em không post đâu! Hạng Khả hùng hổ, đứa nào bảo xem đến lần thứ n phim của Trình Chinh Yến, lại còn biến hắn thành nam thần mà cậu luôn muốn học hỏi? Toàn là hư cấu ba lăng nhăng! ***** Quách Giai Kỳ và lão Lưu đã chờ trong phòng ăn, bạn gái cũ dù bị vỗ béo như heo mà vẫn xinh đẹp như thế, Hạng Khả đang tức giận cũng phải ngắm nghía mấy lần, thấy lão Lưu không thèm động đậy, lập tức chớp lấy thời cơ khiêu khích: – Anh ấy chả thèm quan tâm em kìa! Lão Lưu cười tủm tỉm kêu ly sữa nóng cho cậu, Quách Giai Kỳ trợn mắt: – Vì căn bản tục tưng có uy hiếp được ai đâu. Hạng Khả nghe thế sửng sốt, chưa nhận ra hàm ý sỉ nhục bên trong, lão Lưu đã ôn tồn dặn: – Lát nữa nhớ nói ít thôi nghe chưa? Hạng Khả: – Sao phải thế ạ? Lão Lưu thâm trầm trả lời: – Hình như Cao Đường thích kiểu phi công trưởng thành chín chắn. Đơn giản thế thôi à! Dạo này mình mới chuyển tông thành một người đàn ông men lỳ xong! Hạng Khả lạnh lùng hừ một tiếng, uống cạn sạch ly sữa nóng phục vụ vừa mang ra, phóng khoáng dùng ngón tay cái miết môi dưới: – Biết rồi, hai người đi được rồi đấy. Quách Giai Kỳ: – … Lão Lưu: – … Vương béo trầm mặc đứng dậy nói: – Điện thoại mày hết pin rồi nhở? Đưa đây anh sạc cho. ***** Cao Đường quả là nữ hoàng quyến rũ, dung nhan tuyệt mỹ, thẳng lưng ngồi uống cafe, duyên dáng, khí chất làm người khác khó quên. Nhiều năm như vậy rồi, tuy Hạng Khả không còn mê mệt cô như xưa, nhưng trong lòng vẫn ngập tràn kính ngưỡng. Cậu nhớ lời dặn của lão Lưu, im lặng là vàng, cố nén ý định lôi ảnh ra xin chữ ký, chỉ ngồi đó thi thoảng tiếp lời, nhằm tạo hình tượng mỹ thiếu niên lạnh lùng đi vào lòng người. Chỉ là dường như Cao Đường chẳng có cảm xúc gì với cậu, tuy rằng vô cùng ôn hòa lễ phép, nhưng câu chuyện vẫn chỉ quẩn quanh ở khu vực an toàn. Không khí vài lần thoáng tẻ nhạt, Hạng Khả thầm lo, thừa dịp Cao Đường đi dặm phấn liền vội lột vỏ vú sữa ăn: “Làm sao bây giờ! Có phải chị ấy không thích mình không?” Gặp mặt nữ thần đúng là áp lực quá đi! Lão Lưu vừa giúp cậu bóc vỏ vú sữa vừa không nỡ xát muối, đành xoa đầu cậu: – …Chị ấy vốn rất kiêu ngạo lạnh lùng, đối xử với chú cũng coi như là đặc biệt rồi đấy. – Thật à! – “Mỹ thiếu niên lạnh lùng” mở to đôi mắt ươn ướt. Tay lão Lưu run rẩy, Quách Giai Kỳ đầy vẻ áy náy, lại gần thì thầm: – … Làm sao giờ chồng ơi, em muốn hôn anh ấy quá! Lão Lưu: – Không được… Biết rằng bình thường nữ thần cũng lạnh lùng như vậy, Hạng Khả nhẹ nhõm hẳn đi,. Cậu đợi đối phương ra khỏi nhà vệ sinh, liền căng thẳng vò đầu bứt tai, sẵn sàng thừa thắng xông lên. Nhưng cậu chưa kịp mở miệng, ánh mắt Cao Đường bỗng sượt qua đỉnh đầu cậu hướng về phía xa, như thể trông thấy thứ gì khiến cô mừng rỡ, nét mặt tĩnh lặng ấy phấn chấn hẳn lên, hai gò má cũng hơi ửng hồng. Hạng Khả thấy không ổn, đột nhiên quay đầu lại. – Đúng lúc ghê! – Cao Đường đứng dậy, hướng mắt về phía thanh niên dịu dàng, đẹp trai cao to nọ – Chinh Yến, anh cũng đến uống cafe à? ***** Đã gặp thì không thể không chào hỏi, Trình Chinh Yến dặn dò trợ lý mấy câu rồi bước đến, ngoài miệng hỏi thăm Cao Đường, nhưng ánh mắt không kìm lại nổi dừng ở khuôn mặt thiếu niên đối diện Cao Đường. Cậu chàng chăm chú nhìn anh. Ô kìa? Ảo giác sao? Tuy rằng vẻ mặt rất lạnh lùng, nhưng sao cảm giác như muốn khóc vậy…? Cao Đường dán mắt vào nụ cười rực rỡ của Trình Chinh Yến, cả người ngơ ngẩn như bị hormone đối phương trói chặt. Tới khi cô hoàn hồn rồi mới ho khan hai tiếng hòng giấu diếm, chợt nhớ tới cái gì đó, liền lấy giấy ăn trong túi ra lau miệng. Không ngờ bàn tay vô tình để lộ mấy cái kẹo màu vàng kim, rơi lạch cạch trên mặt bàn. Cao Đường lúng túng nhặt lên, nhưng không cất đi, mà hào phóng mời mọi người: “Đây là kẹo sữa chị mua lúc lưu diễn Nga tháng trước đấy, ai ăn thử không nào?” – …? – Trình Chinh Yến không hiểu vì sao nhưng vẫn ân cần nhận lấy. Có điều hắn không hảo ngọt, nhìn qua nhưng chẳng hứng thú, đành tiện tay nhét vào túi áo. Hạng Khả nghiêm mặt ngẩng đầu, cảm giác áp lực từ khi người này xuất hiện cứ quẩn quanh như bóng với hình… Lần đầu tiên giao chiến ở khoảng cách gần thế này, Trình Chinh Yến ngũ quan sắc nét dù trên màn hình hay dưới ánh sáng mờ ảo lúc này đều vô cùng đẹp trai, quan trọng nhất là, người ta cao hơn cậu tận nửa cái đầu! Baidu ghi chiều cao 1m89 là thật hả?! Thời buổi này đến baidu còn không nói dối, chắc còn có tí đạo đức nghề nghiệp rồi nhỉ!? Trước khi ra ngoài chỉ thấy người ta giữa bầy fan cuồng, nay đứng rõ ràng trước mặt kèm theo khí thế áp đảo, hơn nữa trông thấy Cao Đường nói chuyện vô cùng nhiệt tình với người kia. Càng khiến một người vốn là trung tâm đám đông như Hạng Khả đây uất ức vô cùng. Nên cậu dồn hết căm thù vào cái bắt tay với anh, siết thiệt là chặt. Kết quả đối phương chỉ nhìn mình gật đầu, còn thu tay lại chẳng thèm để ý. Cảm giác tức giận dâng lên, hốc mắt cay cay, Hạng Khả đột nhiên cúi đầu nhìn cái kẹo vàng trong tay, sau đó làm theo bản năng bóc vỏ bỏ vô miệng. Trước công chúng, nơi nơi đều là phóng viên, cực kỳ bình tĩnh… Ồ? Ngon! Hạng Khả tò mò mở vỏ kẹo ra để xem nhãn hiệu, lát nữa về sẽ lên taobao mua, nhưng ngay sau đó lại nhớ ra bản thân còn đang tức giận, vì thế lạnh nhạt xen vào câu chuyện của hai người. “Em có chút việc, xin phép về trước.” Nói xong nhanh chóng đứng dậy rời đi. Cao Đường có phần lơ mơ, ngược lại Trình Chinh Yến lại phát giác ra một chút sâu xa, anh trông theo bóng dáng phong lưu mảnh mai kia xa dần, rồi chần chừ nhìn Quách Giai Kỳ và lão Lưu: – Tôi đã mạo phạm gì sao? Quách Giai Kỳ vô cùng đau lòng vì Hạng Khả gặp phải đả kích. Nhưng so với Trình Chinh Yến có sức ảnh hưởng vượt bậc về mặt thực lực, từ lâu đã là đối thủ Hạng Khả không thể chống lại. Tránh để Trình Chinh Yến khúc mắc trong lòng, cô vội giải thích: – Không không, anh ấy chỉ xấu hổ thôi mà. – … Xấu hổ? – Vâng! – Quách Giai Kỳ khẳng định – Anh ấy rất thích anh, lại là người hướng nội, chắc chắn là ngượng ngùng rồi. Lão Lưu: – … Quách Giai Kỳ nhìn bạn trai: – Đúng không? Lão Lưu gật đầu: – Ừ. Trình Chinh Yến nhớ lại cái nhếch môi cùng ánh mắt sắc bén lạnh như băng của mỹ thiếu niên, không kìm được mà cúi đầu nhìn bàn tay vừa bị người ta siết chặt mãi không buông kia. Di động bỗng nhiên báo có tin quan trọng, Trình Chinh Yến vừa mở Weibo ra đã thấy một tin tức hiện lên vô số lần. Hạng Khả:Chúc mừng anh Trình đoạt giải [trái tim], phim “XX” và “xxx” phải xem đi xem lại mấy lần, diễn xuất của Trình lão sư vẫn luôn là mục tiêu để em hướng tới BALABALABLABALA… @ Trình Chinh Yến Hạng Khả này, anh rất có ấn tượng, dù sao đối phương cũng rất đông fan, gần đây lại gây ầm ĩ, ngay cả trợ lý cũng lải nhải phàn nàn không ngừng. Hóa ra là rất thích mình sao? Bất ngờ thiệt đó. Trình Chinh Yến nheo mắt, suy nghĩ thích thú hồi lâu, ngón tay vô thức gõ nhẹ… Trình Chinh Yến: Đã nhận được lời tỏ tình [trái tim][mặt cười] ****** Hạng Khả lấy lại di động từ chỗ Vương béo, xị mặt lên taobao tìm kẹo rồi mua cả hộp, sau đó bó gối ngồi ở băng ghế sau hờn dỗi. Vương béo mở một chai Shuang Wai Wai (3), cắm ống hút đưa cho cậu. (3) Một loại sữa trái cây cho trẻ con Hạng Khả hé miệng uống, Vương béo thấy đôi mắt đỏ ngầu vô thần của cậu, đau lòng vuốt má, sau đó lẳng lặng nói sang chuyện khác: – Này, tháng bảy công ty giao cho mày một kịch bản, vai chính còn lại đã định sẵn rồi. Hạng Khả ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ, công ty phải tốn bao nhiêu công sức tiền bạc để cậu nhận được phim này, đề tài đồng tính, đạo diễn khá có tên tuổi, kịch bản cũng rất phù hợp thị hiếu, còn chưa mở máy đã được trong giới gọi là máy hút giải thưởng. Tiểu thịt tươi đang hot Hạng Khả không thiếu lời mời đóng phim, chỉ có giải thưởng là chưa lần nào được nhận. Hạng Khả tỉnh táo đôi chút, ôm bình sữa ngồi thẳng dậy: “Ai ạ? Hot không anh? Diễn xuất như nào? Có cướp spotlight (4) của em không?” (4) Cướp spotlight: chiếm sự nổi bật hơn. Rất hot, diễn xuất chắc chắn không kém mày, còn vụ spotlight… Vương béo đối mặt với ánh mắt trong suốt không thấy đáy của thiếu niên, cảm giác tội lỗi tự nhiên sinh ra, có lẽ bây giờ mình nên quỳ xuống nói chuyện với nó.   Mời các bạn đón đọc Tình Địch của tác giả Duyên Hà Cố.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chờ Hoa Nguyên Soái Nở (Hàm Bao Đãi Phóng Đích Nguyên Soái Các Hạ)
Văn án Chỉ là một phần nhật ký ghi lại tình bạn qua mạng giữa người trái đất và người ngoài hành tinh Hồ Bất Thích – nhà thực vật học của trái đất, tuổi xuân phơi phới ── Tại diễn đàn trên mạng, anh tình cờ gặp gỡ, Liên (Lotus), Hai người vừa gặp như đã quen thân, đối phương lại gửi tới một đóa hoa không rõ chủng loại. Sau đó, chứng dị ứng phấn hoa của anh bộc phát! Sau đó, mộng xuân của anh cũng bộc phát theo!? Người thực vật ngoài hành tinh Lotus • Nguyên soái Luther Farah, hoa xuân nở rộ ── Người mình thích nhận hoa = nhận lời yêu! Thế nhưng, Nguyên soái đau khổ chờ đợi mãi không thấy “Hạt giống” đáp lễ của đối phương… Thế nhưng, cơ quan sinh dục (hoa) của Nguyên soái đang sinh lực tràn trề mà không có chỗ phát vẫn không thể thụ phấn như trước… Hoa của ai có thể đẹp hơn hắn? Hoa của ai có thể to hơn hắn? Cưng à chờ anh nha, bổn soái tự mình đến trái đất theo đuổi em! ***   Cảm nhận trong và sau khi đọc truyện là chắc chắn tác giả hút cần quá nhiều rồi mới viết ???? truyện đã được xuất bản nên bạn nào muốn đọc truyện giấy thì nên mua ủng hộ tác giả nha. Truyện 10 chương, ngọt, sủng, hài hước, có nhiều nhân vật phụ cute phô mai que như người khủng long, người cá, người chó, người tàng hình, người giun... Nguyên cái chung cư chẳng có mấy ai là bình thường hết, có nhân vật phản diện loài người lạc vào cái chung cư này mà lăn qua lộn lại muốn điên luôn, tội hết sức. Thụ sống ở mĩ, là nhà thực vật học, trầm ổn dịu dàng. Thụ quen công qua diễn đàn yêu thực vật, dần dà có tình cảm với công, mỗi ngày đều tâm sự tâm sự các thứ, không tâm sự là nhớ. Công là người thực vật, ở hành tinh của mình công là nguyên soái, không có gì ngoài quyền lực và tiền, có mỗi mấy chục cái hành tinh tư nhân chứ mấy. Bù lại công ế lòi con mắt, không có thực vật nào muốn kết bạn đời với công hết, cũng không muốn thụ phấn với công cho ra hạt giống vì công như thực vật thượng cổ ngàn vạn năm, đời lai tạo ra sẽ rất yếu kém. Đoạn giải thích thụ phấn này đọc mà muốn ngáo luôn, hành tinh thực vật nên chỉ một cơn gió thổi qua cũng làm cả hành tinh thụ thai, đù móe, tác giả mặn chát. Công là thanh niên trai tráng khỏe mạnh nên tìm đến các web đen ahihi, thế nào lại lạc đến diễn đàn yêu thực vật của trái đất. Với thực vật chính hiệu như công thì mấy cái ảnh chụp hoa lá cành chính là ảnh xiếc, ảnh khiêu dâm :v Ở đây công quen được thụ, nói chuyện cực kì hợp, vì thụ mà công "nở hoa", chính là cương đấy. Tròi oi, sau công gửi cho thụ hoa của mình làm thụ dị ứng phấn hoa muốn chết. Sau thụ đẻ ra nhánh tỏi trên đầu mình, đây là con của hai người mà công thụ không hay biết gì, thụ còn đem trồng để sau này xào ăn với rau. Nói chung mặn chát, mặn như nước biển, mặn hơn nước mắm. Truyện giải trí cực kì, nếu dài thêm tí nói về việc nuôi 2 nhánh tỏi con nữa thì càng tốt. Nhảy hố đê, nhảy hố đê mn ơi, không hối hận đâu. *** Hồ gia có ba đứa con, tên lần lượt là Quy, Thích, Phản. Nghe nói nhữngnăm mang thai mấy anh embọn họ Hồ ba Hồ mẹ luôn phải bôn ba bên ngoài, vô cùng muốn quay trở về nhà, vì thế tên ba đứa con mới phản ánh mong muốn của bọn họ đến vậy. Tích cực mà nói, ba cái tên này nghe ra cũng có chút nghệ thuật, tuy rằng tên đứa thứ hai có vẻ hơi kỳ quái. Vấn đề lớn nhấtlà chữ thứ hai trong tên của họ, tên đệm. Tên đệm nhà bọn họ là dựa theo tổ huấn truyền lại, đã dùng qua nhiều đời đều không thấy có vấn đề gì, hầu như ai cũng hài lòng, nhưng mà tới đời bọn họ —— mới thành vấn đề, để lại cho bọn họ ba chữ “Bất”. Vì vậy tên đầy đủ của cả ba là: Hồ Bất Quy, Hồ Bất Thích, Hồ Bất Phản. (Hồ Bất Thích đáng thương, nếu như không có cái chữ kia, thì tên của hắn là dễ nghe nhất)Trong ngoặc là lời tác giả, chữ xám in nghiêng là chú thích của editor Được rồi, bi kịch cái tênđối với Hồ Bất Quy và Hồ Bất Phản thì chỉ đến đó thôi, nhưng với Hồ Bất Thích thì mới chỉ bắt đầu. Thời điểm đặt tên cho anh, Hồ ba muốn khoe khoang một chút, lục từ điển cổ ngữ tìm từ đồng nghĩa với từ “Quy”, kết quả tìm được liền hồ đồ điền luôn. Lúc anh còn nhỏ, mỗi lần Hồ ba giải thích với anh hai hàm nghĩa tên anh ấy đều rung đùi đắc ý nói: Thức vi, thức vi! Hồ Bất Quy? Vi quân chi cố, hồ vi hồ trung lộ! Thức vi, thức vi! Hồ Bất Quy? Vi quân chi cung, hồ vi hồ nê trung! Cho nên, thằng hai à, tên của con xuất phát từ 《 Kinh Thi • bội phong • thức vi 》, là một cái tên rất có văn hóa, rất tốt đẹp đó nha ~ “Nhưng mà trong sách nói, bài thơ này nói lên sự khốn khổ liên miên và bất bình oán hận của quần chúng nhân dân thời kỳ ấy đối với tầng lớp thống trị đồng thời bày tỏ nỗi nhớ thương với những người đã ra đi, nghe chẳng đẹp chút nào cả.” Khi đó anh hai đã biết chữ ôm sách giáo khoa nói như vậy. Hồ ba đành phải nói vài câu lừa gạt cho qua. Sau này, lúc giải thích nguồn gốc tên anh, Hồ ba rút kinh nghiệm không dám khoe khoang, chỉ nói tên anh đồng nghĩa với tên anh hai; còn khi giải thích tên bé út, chỉ đơn giản nói bốn chữ: Phản, cũng như Quy. Lớn lên, tới trường, bạn học thích cười nhạo tên anh ngày càng nhiều, không thích mình bị nhiều người kêu “Không thoải mái” như vậy, anh mới phản bác: “Thích có nghĩa là về, chứ không phải là thoải mái hay không thoải mái.”Bất thư phục: Không thoải mái, đọc gần giống Bất Thích Trẻ con thích nhất là thắc mắc, vì thế một lũ chạy đi tìm thầy giáo, thầy giáo nhìn trái nhìn phải, rốt cuộc cũng tìm ra chỗ giống nhau giữa Thích và Quy: Quy, trước đây chỉ nữ tử đã xuất giá. Nữ tử đã xuất giá vì sao lại gọi là “Quy”? 《 Dịch • tiệm 》: “Nữ quy, cát.” Khổng Dĩnh giải nghĩa: “Nữ nhân… coichồng là nhà, vì vậy gả đi cũng gọi là quy (trở về).” 《 Thơ • chu nam • đào yêu 》: “Người đã xuất giá (vu quy), đương nhiên là có gia thất.” Ngoài ra, nữ tử xuất giá cũng gọi là “Thích”. 《 Khổng tước đông nam phi 》: “Bần cùng còn có nàng, mới vừa hay (thích) còn có gia môn.” Hồ Bất Thích lúc đó mới thỏa mãn một chút.Đoạn trên là trích thơ cổ thôi, mọi người xin đừng soi gì Biệt hiệu của Hồ Bất Thích rất nhiều: “Không thoải mái” —— Ê! Làm gì có nha… “Đau bụng” —— Cho dù không thoải mái cũng không nhất định là đau bụng mà! “Nhị Hồ” —— Đáng giận, vì sao anh lại là lão nhị cơ chứ?Lão nhị: Con thứ hai trong nhà, cũng là cách gọi cái ấy ấy của đàn ông Sau hôm nay, biệt hiệu của anh vừa mới thêm một cái —— “Gả không được”.Như ông thầy giáo giải thích ở trên, Thích là chỉ nữ tử xuất giá, nên Bất Thích bị bọn trẻ con hiểu làkhông xuất giá = gả không được Anh cảm thấy: so với ‘gả không được’, ‘không thoải mái’ còn dễ nghe hơn nhiều. Mời các bạn đón đọc Hàm Bao Đãi Phóng Đích Nguyên Soái Các Hạ của tác giả Nguyệt Hạ Tang.
Bóng Tối Ngăn Trở (Hắc Sắc Cấm Đoạn) Hệ Liệt
Bóng Tối Ngăn Trở《黑色禁断系列》 tác giả: Triệt Dạ Lưu Hương (彻夜流香) thể loại: hiện đại đam mỹ, hắc bang x hình cảnh, 3 cps, 1vs1 tình trạng: hoàn thành 5 bộ + phiên ngoại, bộ 6 đang dự án | ngày xuất bản | Rừng Mưa — 2007/12/06 Biển Dục — 2009/05/05 Cát Cuồng — 2009/09/10 Đô Thị Thú — 2012/01/17 Thành Phố Truy Tìm — 2012/05/29 Thành Phố Săn Đuổi — 2013/06/05 | dịch | Hy Hy *** [BÓNG TỐI NGĂN TRỞ HỆ LIỆT] DỤC HẢI Vì sự kiện viên kim cương bốn mươi triệu. Nhân viên của interpon là Diệp Vũ Chân lại bị tên trùm hắc bang châu âu Andrew bắt lại. Hình như kẻ thù của chúa không phải là Satan mà chính là Andrew. Hắn muốn Diệp Vũ Chân thần phục dưới chân mình và phục tùng theo dục vọng của hắn. Trận lần này nhất định đối chọi rất gay gắt. Sa đọa. Cả người cơ hồ bị lạc phương hướng. Cuối cùng thì, rốt cuộc ai thắng ai thua… Close your eyes for your eyes will only tell the truth… Hãy nhắm lại đôi mắt của em, bởi vì ánh mắt em chỉ biết nói lên sự thật. *** [BÓNG TỐI NGĂN TRỞ HỆ LIỆT] ĐÔ THỊ THÚ Điều đáng sợ nhất chính là bí mật bị phơi bày trước công chúng. Không chỉ thế còn giết chết sự kiêu hãnh cuối cùng của Diệp Vũ Chân, đồng thời đem lòng tin cuối cùng của Andrew xé nát. Anh mang theo vết thương trên mình và không muốn nghe bất kì lời giải thích nào. Anh càng không muốn đối mặt với hiện thực nhưng lại chẳng chống đỡ được bản thân mình. Sự chi phối độc đoán của gã, sự chiếm hữu ngang ngược của gã, cố chấp và kiên trì nhường vậy, lẽ nào chỉ là do mê đắm nhất thời? Mà kẻ một tay dựng lên mọi chuyện, lại đang rình rập trong góc tối… Trận chiến không khoan nhượng đã được định trước rồi, khát khao tình mê cũng đã được định trước rồi, trong tòa đô thị London mờ sương, cuộc đuổi bắt giữa Diệp Vũ Chân và Andrew, lần thứ hai bắt đầu ―― Tội ác, trầm luân, mê hoặc… Tột cùng là ai? *** [Bóng Tối Ngăn Trở Hệ Liệt] Thành Phố Truy Tìm   Từ một đống đổ nát nhất định sẽ xây dựng được một tòa thành mới. Bóng đêm cũng sẽ dần xa. Anh không bao giờ muốn thừa nhận rằng gã đã hoàn toàn hòa nhập vào cuộc đời của anh. Những nguyên tắc của anh đều bị Andrew phá vỡ. Anh quyết không chấp nhận rằng trái tim mình đã rung động. Quan hệ đổ bể, tựa như mối nguy hiểm đang chực chờ lộn ụp. Suy cho cùng thì, là ai chìm đắm? Là ai trầm mê? Ván bài đối đầu này đã không còn đường rút rồi… *** [BÓNG TỐI NGĂN TRỞ HỆ LIỆT] THÀNH PHỐ SĂN ĐUỔI Năm năm yêu, năm năm vướng mắc, nhưng giữa Diệp Vũ Chân và Andrew chỉ là giao dịch. Thế nhưng giao dịch ngày từ đầu đã là nửa không nửa có. Tiếc rằng thân phận Interpon bị hủy, anh buộc phải lựa chọn con đường triệt phá vũ khí trị giá bốn mươi triệu Euro. Anh quyết không khuất phục tên mafia Bắc Âu này, mà dùng mọi cách dụ dỗ Andrew từ từ đến gần. Nhưng kẻ đi săn đồng thời cũng đang bị chính con mồi của mình rình rập. Đóa hoa trên núi cao bị sa đọa kia, nhất định sẽ nở rộ dưới âu yếm đòi yêu của ác quỷ… *** Nắng ban ngày trên sa mạc Sahara chói chang đến nỗi mắt người nhức nhối. Trong quầng sáng gay gắt ấy, con mắt dưới hàng lông mày rậm của Andrew xoáy chòng chọc vào anh không khác gì một con sói đói nhìn từ trên cao, mang theo sự châm biếm dành cho một kẻ yếu thế, mỉa mai tận cùng. Ánh mắt ấy khiến Diệp Vũ Chân không sao giữ bình tĩnh nổi. Chúa mới biết anh hận kẻ này tới nhường nào. “Muốn cứu Tăng Vũ Sâm và Hứa An Lâm không?!” Gã trưng ra một nụ cười tàn ác, “Được thôi, Vũ Chân… Lấy mình để trao đổi đi!” Anh oán hận nhìn gã suốt hồi lâu mới hiểu, gã lưu manh này đang nói thật. “Được!” Sau bấy lâu im lặng, sau cùng anh đáp, khản đặc. Câu trả lời thẳng thừng của anh thực tình làm cặp lông mày rậm của gã nhíu tít, gã gãi gãi vùng giữa hai đầu lông mày hồi chốc mới bảo, “Ô kầy, vậy cảnh sát Diệp, cởi quần áo đi!” Bàn tay cầm súng của anh run lên, Andrew bèn lanh lẹ tránh khỏi tầm nòng một cách cẩn thận, cái miệng gã nhếch lên đắc ý, “Cảnh sát Diệp, ta là dân buôn, bọn dân buôn luôn luôn chú trọng sự hồi báo, hãy mau mau hồi báo ta đi. Và nữa, ngươi đồng ý giao dịch với ta rồi… Thế xin buông súng hộ được không?” Anh thật sự, thật sự muốn giết chết gã này. Cõi lòng anh hò hét ngàn lần, vạn lần, giết gã, nhanh giết gã! Giết gã rồi sẽ không ai biết, anh – một cảnh sát cấp cao, tổ trưởng của phân bộ Interpol Anh quốc, xuất thân danh giá, từ bé đến lớn sống trong ánh mắt ngưỡng mộ của người đời – lại bị người ta lợi dụng say rượu mà giở trò bỉ ổi. Đã thế, ấy lại còn là một gã côn đồ, một gã lưu manh, một gã trùm sò mafia, lại còn là đối tượng tội phạm anh truy bắt. Giết gã, sẽ không bị ai biết. Nhưng…   Mời các bạn đón đọc Bóng Tối Ngăn Trở Hệ Liệt của tác giả Triệt Dạ Lưu Hương.
Khuy Nương
Thể loại: Hiện đại, thần bí quỷ quái, phúc hắc công Editor: Lưu Thủy Cô gái kia biểu tình khó hiểu, hoàn toàn không biết đang nói gì.   “Chính là… chuyện mà mọi người dạo này hay đồn…” Nói đến đây, cô gái hạ giọng hơn nữa, giả thần giả quỷ quay đầu nhìn bốn phía, mới kể tiếp: “Là một nữ quỷ thích rình rập người khác, nếu bị ả nhìn trúng, sẽ rất kinh khủng.”   “Kinh, kinh khủng thế nào?” Rõ ràng sợ hãi, nhưng vẫn nhịn không được lên tiếng hỏi.   “Bị nữ quỷ kia nhìn trúng, ả sẽ bám theo cậu, cho dù đi đến đâu, ả cũng sẽ trốn một góc bí mật nào đó lén nhìn cậu…” *** Văn án “Này này! Cậu biết người phụ nữ nhìn lén là ai không?”  “Người phụ nữ nhìn lén ? Là cái gì thế?” “Chính là… gần đây mọi người hay đồn đãi…” Nói đến đây, cô gái khơi gợi ra câu chuyện kia lập tức hạ thấp giọng xuống, giả vờ thần bí nhìn khắp nơi một vòng sau đó mới nói rằng: “Là một ma nữ chuyên đi nhìn lén người khác đó, nếu là bị cô ta nhìn chằm chằm, sẽ rất kinh khủng.” “Kinh, kinh khủng thế nào?” Trong giọng nói có chút sợ hãi, một cô gái không nhịn được hỏi. “Bị ma nữ kia nhìn thì cô ta sẽ luôn luôn đi theo cậu, cho dù là ở đâu, cô ta cũng đều ở một nơi bí mật nhìn trộm cậu…” *** “Này này! Cậu biết Khuy nương không?”  Buổi tối vắng vẻ trên phần đường dành cho người đi bộ, hai nữ sinh vừa tan lớp học thêm, khoác tay nhau đi về, một trong hai cô gái, đột nhiên mở miệng hỏi.  “Khuy nương? Là gì vậy?”  Trước khi đọc hãy chắc chắn quanh bạn không có chỗ nào để cô ta trốn vào và nhìn bạn chằm chằm! Cô gái kia biểu tình khó hiểu, hoàn toàn không biết đang nói gì.  “Chính là… chuyện mà mọi người dạo này hay đồn…” Nói đến đây, cô gái hạ giọng hơn nữa, giả thần giả quỷ quay đầu nhìn bốn phía, mới kể tiếp: “Là một nữ quỷ thích rình rập người khác, nếu bị ả nhìn trúng, sẽ rất kinh khủng.”  “Kinh, kinh khủng thế nào?” Rõ ràng sợ hãi, nhưng vẫn nhịn không được lên tiếng hỏi.  “Bị nữ quỷ kia nhìn trúng, ả sẽ bám theo cậu, cho dù đi đến đâu, ả cũng sẽ trốn một góc bí mật nào đó lén nhìn cậu…”  “A a ── đừng nói nữa! Ban đêm sao lại nhắc đến mấy chuyện sởn tóc gáy như vây chứ, còn không mau về nhà!” Cô gái kia, cuối cùng đã bị dọa vội mở miệng ngăn chặn việc tiếp tục chủ đề, kéo cô gái đang hả hê chê cười bạn nhát gan, đi nhanh về phía nhà mình. Rất sợ sau lưng mình sẽ đột nhiên xuất hiện thứ kỳ quái gì đó.  Sở Nhạc vừa xuống xe, trùng hợp đi sau lưng hai cô gái đang thảo luận đề tài này, mà những gì họ đang xì xầm to nhỏ cũng lọt vào tai, trong lòng không khỏi cười thầm, cảm thấy chuyện các nàng soạn ra cũng quá mức phi lý rồi? Thế giới này lấy đâu ra nhiều ma thế?  Mời các bạn đón đọc Khuy Nương của tác giả Tây Lăng Minh.
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa
Độ dài: 61 chương chính văn + 2 phiên ngoại Chuyển ngữ: Chang Một ông chú chuyên viết truyện ma, gặp một thanh niên tự nói mình là quỷ... Lời tác giả: Không phải truyện thần bí, cũng không phải truyện kinh dị...Mặc dù mở đầu lại chút có chút không khiến người đọc hướng suy nghĩ về thể loại truyện như vậy. Cảm ơn @ 二喜砸果叽 vì ảnh bìa." *** [Review] Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa (我就是来借个火) – Vu Triết (巫哲) FEB 7, 2021 ~ ROSE Đây là bộ thứ hai mà mình đọc của Vu Triết sau Tát Dã, và phải nói là ấn tượng vẫn rất tốt. Lời miêu tả đúng nhất về ấn tượng đầu và cảm nghĩ của mình đối với Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa là mở đầu truyện rất nhẹ nhàng, không gợi lên một chút kỳ vọng gì ở người đọc, thế nhưng càng đọc lại càng cảm thấy truyện ẩn giấu nhiều chân tướng và sâu sắc một cách bất ngờ. Vu Triết viết cuốn này rất tài ở chỗ có thể dẫn dắt người đọc đi từ một cái mở đầu hết sức dớ dẩm – Lâm Thành Bộ bảo mình là quỷ đến đeo bám theo Nguyên Ngọ – đến với quá khứ đen tối và rối loạn tâm lý hậu chấn thương của Nguyên Ngọ. Phần lớn của truyện là quá trình Nguyên Ngọ vượt qua con quỷ quá khứ của mình, với sự chăm sóc và yêu thương vô điều kiện của Lâm Thành Bộ dành cho y. Điều mình thích nhất có hai thứ, đầu tiên là tiết tấu, thứ hai là cách Vu Triết khắc hoạ và phát triển tâm lý nhân vật. Đá qua một chút về Tát Dã, mình cảm thấy Tát Dã đã gần hoàn hảo lắm rồi nếu không vì duy nhất một điều – đó là quá trình chữa trị cho Cố Miểu có vẻ hơi chóng. Bởi vậy khi qua cuốn này, cũng có một nhân vật mang bệnh tâm lý, mình đã không chắc chắn liệu Vu Triết có xử lý tốt không, và mình không bị thất vọng. Có lẽ là bởi lần này bệnh tâm lý của Nguyên Ngọ là nền tảng để xây dựng truyện nên Vu Triết có thể đầu tư và làm việc với nó một cách trọn vẹn hơn rất nhiều. Tâm lý của cả Nguyên Ngọ lẫn Lâm Thành Bộ đều diễn ra hết sức hợp lý, nó không bị quá mức nặng nề và tuyệt vọng, song nó cũng nghiêm trọng vừa đủ để không bị thái quá. Nó không bị chóng vánh, song cũng không hề rề rà gây nhàm chán cho độc giả. Quá trình hay nhất với mình là Nguyên Ngọ nảy sinh và đối diện với tình cảm y dành cho Lâm Thành Bộ. Nguyên Ngọ sống thiếu thốn tình thương từ nhỏ, bản thân y cũng chưa từng có tình cảm quá đặc biệt với ai, bởi vậy khi đối mặt với một Lâm Thành Bộ quá đỗi quan tâm, bám dính, chân thành, kiên trì đến ngốc nghếch như vậy, y lúng túng, y lạ lẫm, y khó hiểu. Mới đầu có lẽ đó chỉ là sự biết ơn, một con người đã quen xa cách với người khác như Nguyên Ngọ đâu thể ngay lập tức rung động. Chúng ta không thể thật sự nói rõ chính xác từ khi nào “yêu” bước vào, có lẽ thậm chí cả Vu Triết cũng chẳng biết. Mình cảm thấy trong một tác phẩm, tác giả tạo ra nhân vật, lựa chọn con đường cho nhân vật, thế nhưng một tác phẩm muốn hay thì nhân vật phải là người dẫn dắt tác giả trên con đường ấy. Giống như thế, Vu Triết không làm chủ nhân vật, mà nhân vật mới là người làm chủ Vu Triết, Vu Triết chỉ đơn thuần truyền tải tiếng nói giúp họ tới chúng ta thôi. Và Vu Triết làm rất tốt, thế nên những diễn biến tâm lý của nhân vật – nỗi lo âu thường trực của Lâm Thành Bộ, những cố gắng và áy náy của Nguyên Ngọ, niềm hạnh phúc chấp chới trước tương lai mờ mịt, và cuối cùng là sự đáp lại bất tri bất giác của Nguyên Ngọ – tất đều cực kỳ tự nhiên, tinh tế, và thực tế. Thậm chí đến tận khi hai người đã yêu nhau rồi và được gia đình chấp thuận rồi, có những chi tiết nhỏ về mối quan hệ này, tỉ như Nguyên Ngọ không muốn ăn Tết ở nhà Lâm Thành Bộ vì không khí quá ồn ã ngột ngạt với y, khiến cho mình cảm thán, ồ, đúng thật nè. Có lẽ có một vài yếu tố trong truyện sẽ cảm giác hơi bị bỏ ngỏ với một vài độc giả, giả dụ như Giang Thừa Vũ và Thường Ngữ, hay là nói thêm về Nguyên Thân và gia đình của Nguyên Ngọ chẳng hạn. Cá nhân mình thì thấy thêm vào cũng không sao mà không có cũng chẳng vấn đề, đủ để đặt nền móng cho câu chuyện chính là được rồi. Mình đọc bản dịch của bạn Chang trên Wattpad, và mình cũng muốn cảm ơn Chang rất nhiều vì một bản dịch siêu mượt, siêu tự nhiên, và rất hài hước nữa luôn ???????? Truyện không dài và cũng không quá nhiều thăng trầm drama nếu đó là thứ bạn tìm, còn nếu như bạn đang tìm một câu chuyện ngắn, nhẹ nhàng, chân thực, mà vẫn đủ sâu lắng thì đây là một lựa chọn không tồi nha ???????? *** "Cô trầm mình xuống, nước dần dần vây lấy thắt lưng rồi đến ngực, tới bả vai, cái lạnh thấm dần vào thân thể, sau sự đau nhói là mê man. Lòng sông dưới chân gồ ghề với đám rong bèo rậm rạp dài đến tận thắt lưng, cách một lớp vải quần vừa dày vừa nặng cũng có thể cảm nhận được sự dày đặc và dẻo dai của chúng, cô cảm thấy mỗi cái nhấc chân động tay đều dần dần trở nên nặng nề. Nước tràn vào khoang miệng, vào khoang mũi, lỗ tai, không mảy may thương xót nhanh chóng mang theo sự tuyệt vọng và lạnh lùng ăn mòn nốt hơi thở cuối cùng... Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô bắt đầu ra sức giãy dụa, ngửa đầu, liều mạng muốn lui về phía sau, hoặc trồi lên trên... Nhưng cô đã bị giam chặt xuống đáy sông, không thể cử động được thêm chút nào, cánh tay mỗi lần quơ loạn đều giống như chém bừa vào một miếng thạch khổng lồ, chân lại không cách nào thoát ra được, cái đám màu xanh này vốn dĩ chỉ cần bứt nhẹ một nắm cũng có thể đứt mà giờ biến thành dây thừng cực kì bền chắc... Cho dù ngửa đầu lên sẽ thấy được mặt nước lấp lánh cách bản thân chỉ ba tấc nhưng phổi của cô đã không thể hít được thêm dù chỉ nửa hớp không khí. Giống như bị trồng ở dưới lòng sông cùng với đám rong bèo, chầm chậm đu đưa giữa làn nước..." Bên ngoài cửa sổ vô cùng im ắng, thỉnh thoảng có âm thanh của cá quẫy lên trên mặt nước, vây cá mang theo tiếng nước nhu thuận cùng ánh nắng chói chang của mặt trời ban trưa làm cho con người ta mệt mỏi rã rời.... Nguyên Ngọ dựa vào tấm đệm phía sau châm một điếu thuốc, lưu lại phần tiểu thuyết mới viết được một nửa rồi đóng máy tính lại. Loại cảm giác nhàn hạ như ông lão tám mươi tuổi ngồi bên cửa sổ cùng với chú chó mười tám tuổi úp sấp bên chân giữa một đống bộn bề chưa xong nhưng cứ tự an ủi mình "thế thì có làm sao đâu" hết lần này đến lần khác khiến y cảm thấy thoải mái. Điếu thuốc còn chưa hút xong, tiếng bước chân bình bịch từ bên ngoài truyền vào mang theo sự hớn hở, sức chân rất khỏe, làm cho boong thuyền dưới chân y hơi lay động. Nguyên Ngọ nhắm mắt thở dài, nắm chặt điếu thuốc đang hút dở rồi dụi tắt. Khi tiếng bước chân chỉ còn cách mấy thước đột nhiên dừng lại rồi biến mất. Y đợi một lát, nhẹ nhàng bước về phía cửa sổ, thẳng tay thò ra ngoài cửa sổ túm chặt. "A!" Một chuỗi tiếng cười giòn tan vang lên, kèm theo giọng trẻ con non nớt: "Lại bị tóm rồi." Tay Nguyên Ngọ xách lên một đứa nhỏ chỉ khoảng năm sáu tuổi. "Đại Đầu, chú từng nói với nhóc là nếu cứ giữ cái chỉ số thông minh này, về sau ế chỏng ế chơ là cái chắc chưa?", Nguyên Ngọ nhìn nó, "Nhóc không biết tìm chỗ khác mà trốn à?" "Gì cơ?!" Đại Đầu ngước mắt lên. Mời các bạn đón đọc Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa của tác giả Vu Triết.