Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhất Kiếm Sương Hàn

Nhất Kiếm Sương Hàn là bộ truyện cổ đại mới hoàn thành gần đây nhất của Ngữ Tiếu Lan San. Bút lực của cô đã phát huy được cái thế mạnh trong việc viết đề tài phá án. Nhất Kiếm Sương Hàn, một nhát chém sương lạnh, là cái lạnh của Vân Ỷ Phong mỗi khi độc phát, hay cái lạnh lùng của nhân tâm con người? Giới thiệu nội dung: Tiêu vương Quý Yên Nhiên là một người tao nhã thanh thoát, lại còn có võ công cao cường. Bao nhiều người ngưỡng mộ đều tự suy đoán rằng, một vị hoàng tộc cao quý, phong lưu như Tiêu vương, ý trung nhân chắc chắn cũng sẽ là một người tài tình, có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, tinh thông mọi thứ, như vậy mới có thể cầm sắt hoà minh cùng vương gia. *** [Review] Nhất Kiếm Sương Hàn: Chuyện xưa ai tỏ, tình – lý gian nan by Miriki Takato   Nhất Kiếm Sương Hàn hình như là bộ mới hoàn thành gần đây nhất của Ngữ Tiếu Lan San (?), trong lúc ngán anime nhưng đói truyện đam thì tình cờ tìm được trên Wikidich, thế là ngồi đọc miệt mài bản edited tới chương 131, xong nhảy qua luôn CV xong bộ truyện. Không hơn 200 chương như mỗi bộ trong hệ liệt Kỳ Ba, nhưng lại thấy gãy gọn và súc tích hơn hẳn. Bút lực của bà Tiếu trong bộ này lên tay hẳn, phát huy được cái thế mạnh trong việc viết mấy đề tài phá án, vốn là lý do mình thấy Đồng Quy hay. Công nhận, nếu ai đã đọc Đế Vương Công Lược, Đồng Quy hay Nhất Kiếm Sương Hàn thì chắc sẽ đọc không lọt nổi mấy bộ cổ trang đầu tay của bà San.   Công là vương gia Quý Yến Nhiên, tướng quân bách chiến bách thắng (nghe đồn), oai phong uy vũ nhưng thật ra cũng là người nói dối không ngượng mồm, lần đầu công thụ gặp mặt cũng đã lừa gạt người ta tới lương tâm cắt rứt sau đội vợ lên đầu, cả mẹ cũng dâng lên cho người ta. Thụ là Vân Ỷ Phong, môn chủ của tổ chức tình báo duy nhất trong giang hồ là Phong Vũ Môn, võ công cũng nằm ở hạng cao, lâu lâu còn vượt mặt anh công, chỉ là cái thân trúng độc nên tiều tụy suốt ngày ho ra máu, lạnh lạnh nóng nóng không ngày yên ổn. Hai người gặp nhau qua một phi vụ làm ăn, tìm lại ngọc Xá Lợi mất tích, lại vô tình đụng trúng âm mưu tạo phản, cũng lại vô tình moi ra được tầng tầng bí ẩn, một cọc chuyện xưa. Cách mà bà San thắt nút rồi gỡ ra vấn đề xuyên suốt truyện rất nhất quán, từng vụ án nhỏ đều liên quan đến kết quả và chủ mưu sau màn, không thừa một bí ẩn nào chưa giải quyết. Hồi đầu mình còn nghĩ bà San quên mất cái xác trong giếng hay tiên sinh dạy bài đồng dao, nhưng rốt cuộc về cuối được giải khai đầy đủ. Nói thẳng ra thì vụ thứ nhất và hai khá nhàm chán do mô típ này mình đọc khá nhiều trong mấy phim phá án rồi (bị nhốt trên núi/đảo và dùng bài đồng dao dự án cái chết), cũng chỉ ráng lết cho xong nhưng vì công thụ tương tác khá thú vị, hai người ở hai thế cân bằng chả ai bị áp đảo nên đọc rất thích. Truyện ghi là chủ thụ nhưng mình thấy khắc họa nội tâm công lại nhiều hơn. Trong hai vụ án đầu thì công có vẻ hơi xiu xiu lòng rồi. Ban đầu là lương tâm cắn rứt nên ráng chăm sóc người kia nhiều tí, sau hồi lại thành nghiện, cái gì cũng dâng cho người ta, hồi sau lại dâng cả chân tình và tính mạng. Ai bảo bà San hay sủng thụ, chứ mình thấy bộ này bả là sủng công mới đúng. Công tài giỏi, âm mưu tuy vẫn còn thua thiệt nhưng cũng suy nghĩ thấu đáo và nhanh chóng, lại rất cưng chiều Vân môn chủ. Ảnh cũng được hoàng huynh yêu quý, mẫu phi yêu quý, cả hoàng gia chẳng đấu đá gì nhau dù có thể vẫn kiêng kị nhau. Mình thích những truyện có huynh đệ hoàng thất tuy kiêng kị nhưng vẫn yêu quý, thực tâm đối đãi, chứ không phải những truyện bốn bề đều người xấu, chỉ công thụ là người tốt. Thân thế thụ thì tội khỏi nói, tự nhỏ bị bắt đi thử trùng độc 20 năm, tới lúc thoát ra thì ôm thân tàn sống sót. Nội tâm thụ ban đầu không được diễn tả quá rõ ràng, nhưng càng về sau, nói một câu tả nhẹ đã đủ xuyên tâm. Môn chủ một tổ chức tình báo nào có dễ tin vào một lời hứa nhỏ của Vương gia, nhưng chỉ vì một dòng trong sách cổ, một khát cầu cá nhân được trợ giúp tướng tài mà đồng ý, sau lại vì tham luyến chút ôn nhu từ người khác. Không cha không mẹ, bị người khác lấy thân nuôi cổ, vậy mà không trách không oán, vẫn có thể lớn thành một thân vô ưu vô lo lúc nào cũng chăm sóc cho đệ tử, để tâm tới người khác và thế sự giang hồ. Vân Ỷ Phong muốn sống, nhưng vô thức lại nghĩ sống thêm một hai ngày thì sống làm chi. Tâm niệm vô thức từ bỏ, lại từ khi gặp Quý Yến Nhiên mà vô thức hy vọng chỉ sống thêm một, hai ngày. Từng chút thay đổi nhỏ trong Vân Ỷ Phong được tinh tế lột tả qua chỉ hai, ba câu ngắn nhưng cũng đủ để xót xa, nghĩ đến ngày Vân Ỷ Phong thật sự bỏ mạng, mình còn chẳng kiềm lòng nổi, huống chi là Vương Gia. Tuy rằng trúng độc là cái mô típ ngược tâm gần như là nhàm chán của bà San, nhưng lần nào cũng làm mình thấp thỏm. Nếu bà San chỉ toàn tập trung vào những câu ngược tâm thì chắc chắn mình sẽ không cảm thấy đau lòng. Bởi vì Vân Ỷ Phong lúc nào cũng cười đùa, cũng tỏ vẻ như không sao, châm chọc rồi tính kế, nhìn thấu rồi lừa gạt, một bộ nhẹ tựa lông hồng mà mình mới cảm thấy xót cho y tới vậy. Những lúc Ỷ Phong chỉ dựa nhẹ vào lồng ngực Yến Nhiên, vô tâm gảy những khúc đàn sói nghe cũng chạy, người người khóc than, xuống bếp hầm nồi canh gà khiến anh công ăn vào nằm giường hết ba ngày, hài hước một thoáng rồi khi nghĩ đến những tâm tư của y thì lại đau lòng. Càng đến cửa tử, người ta càng chỉ muốn tìm chút lạc thú cuộc đời để tiếp tục ý chí sinh tồn. Viết mười bảy mười tám trang di ngôn, độc phát tác tới giai đoạn cuối thì mất trí, nghĩ nghĩ mình đang sống những ngày yên ổn dưới mái nhà tranh, khóc nháo đòi được đưa về nơi của Yến Nhiên, nơi có lão Thái Phi để hưởng chút tư vị có mẹ cuối cùng. Càng nhìn càng chẳng thấy được Phong Vũ Môn chủ tiêu diêu tự tại, một bộ cười nói hiền hòa ngày nào, chỉ còn lại là một người đang sợ mình chẳng còn nhiêu ngày để sống. Độc giả đã xót xa tới vậy, nói sao Quý Yến Nhiên không xót xa? Một thân ôm người trong lòng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho y xong hắn cũng tìm một chỗ khác, lặng lẽ ngồi khóc. Những lúc đó, Vân Ỷ Phong không còn tiêu diêu tự tại, Quý Yến Nhiên cũng không còn hào khí uy vũ của một tướng quân, chỉ còn bóng hình hai người đang đứt tâm đứt ruột thương nhau. Yến Nhiên nói: Xin lỗi, ngay cả lời thề cộng sinh cộng tử cũng chẳng thể làm với ngươi. Vì giang sơn này còn cần ta. Vân Ỷ Phong cũng tán thành, lại càng thích hắn làm vậy. Yến Nhiên tự nhủ, không thể cộng sinh cộng tử, nhưng nếu có thể cứu ngươi, dù có mất mạng, dù có bị tính kế, dù chỉ 1% hy vọng, ta vẫn sẽ đi. Mình thích Quý Yến Nhiên vô cùng không chỉ vì anh rất thê nô, đội vợ lên đầu, mà anh rất lý tính. Không như một cọc chuyện xưa vì nhi nữ thường tình mà gây họa tới đời sau, Yến Nhiên đem chuyện giang sơn lên đầu, từng bỏ đi Huyết Linh Chi cứu mạng người thương mà bảo vệ đất nước. Tình và lý, Yến Nhiên biết phân nặng nhẹ, biết người trong lòng sẽ mong mình làm gì, càng biết chịu đựng nỗi đau và sẳn sàng gánh vác tội lỗi. Mình chẳng thể nào thông cảm được cho Lư tường quân, cũng không thông cảm được cho Tạ Hàm Yên. Nếu tiên hoàng vì xét nặng nhẹ, thì hai người trên lại vì cá nhân mà không ngại gây họa. Vì tình thì đúng, mà lý thì sai. Vì một cọc chuyện xưa, oán thù không rõ mà hại bao nhiêu người hai mươi năm sau, mà chuyện mình xót nhất lại là hại mất đi mạng sống của một thiếu niên kỳ tài có thể làm bao nhiêu chuyện lớn: Giang Lăng Phi. Giang Lăng Phi, một nhân vật phụ có thể không ai để ý, chỉ là bằng hữu chí cốt của Quý Yến Nhiên, nhưng cũng lại là tam thiếu gia của nhà họ Giang, một kỳ tài có thể làm võ lâm minh chủ. Cả đời vì nghe theo Tạ Hàm Yên mà làm nhiều sai trái, nhưng cũng nhất quyết không xuống tay với Yến Nhiên, với hoàng đế để thẹn với lòng. Thiếu niên kỳ tài cuối cùng biết được mẹ không phải mẹ, cha không phải cha, để rồi lấy thân che tên, cứu bạn khỏi địa cung, cười một cái xin lỗi trong bụi đất mù mịt. Chưa khi nào mình đọc truyện bà San mà lại xót cho một người chết tới vậy. Nhất Kiếm Sương Hàn, một nhát chém sương lạnh, là cái lạnh của Vân Ỷ Phong mỗi khi độc phát, hay cái lạnh lùng của nhân tâm con người? *** Giờ Tý, hoàng cung. Tháp bạch ngọc nguy nga tráng lệ, ngọc Xá Lợi Phật mơ hồ phát sáng. Vạn vật tĩnh lặng, trong ngự hoa viên chợt loé lên một bóng đen. Thị vệ đi tuần tra khựng lại, tay phải cảnh giác chạm vào bên hông, chỉ tiếc còn chưa rút được trường đao ra khỏi vỏ, nửa người đã khẽ run lên, trong giây lát đại não tràn ngập lạnh lẽo, tựa như rơi vào một hầm băng vô tận, nỗi sợ hãi cũng đông kết trong đáy mắt. Nơi duy nhất còn sót lại độ ấm, là cái cổ đang ồng ộc tuôn trào máu tươi. Tận cho đến trước khi chết, hắn vẫn mờ mịt băn khoăn về một mảnh trắng xoá vừa rồi kia. Thật sự... là tuyết sao? - Đại Lương Quốc, hiệu Thiên Nhân năm thứ chín. Thời tiết cuối thu dần trở lạnh, cũng không biết rốt cục Phong Vũ môn này nghĩ gì, lại thiết kế đại sảnh đón khách ngay bên cạnh một khe suối âm u hẻo lánh, gió Tây Bắc thổi như rít gào, quanh núi tứ phía sương giăng, lá khô bay loạn thiếu điều bay thẳng vào mặt khách quý trong sảnh. Hạ nhân ở bên tươi cười nhắn nhủ: "Mời khách nhân lại đây uống chén rượu, môn chủ nhà ta đang trên đường tới rồi, rất nhanh sẽ đến, rất nhanh sẽ đến thôi." Quý Yến Nhiên hơi nhướn mắt, nhìn ra chiếc kiệu mềm màu trắng đang run rẩy loạng choạng với tốc độ rùa bò giữa lưng chừng núi. Phong Vũ môn thanh danh hiển hách, thường xuyên có người dâng bạc tới cửa cầu kiến, chính vì nơi này là nguồn tình báo lớn nhất trong giang hồ, từ chuyện bảng hiệu của chính phái này bị trộm, sư muội trong Ma giáo kia đi lạc, cho đến quản gia của phú hộ nọ trộm tiền bỏ trốn, chỉ cần đưa ra mức giá xứng đáng thì đều có thể mua được mọi hành tung tin tức từ đây, nhìn chung việc kinh doanh rất phát đạt. Bởi có chuyện cần nhờ cậy, Quý Yến Nhiên kiên nhẫn chờ đợi, hay chí ít thì dáng vẻ cũng rất có kiên nhẫn. Nửa canh giờ sau, chiếc kiệu mềm rốt cục cũng đến cuối sơn cốc, hạ nhân như trút bỏ được gánh nặng, vội vàng tiến lên vén màn kiệu, cung kính nói: "Môn chủ." Quý Yến Nhiên ngồi cạnh bàn, không nhanh không chậm tiếp tục uống rượu, trong khi mấy tên tuỳ tùng theo sau lại có phần sốt ruột, trộm bàn tán vị Phong Vũ môn môn chủ này nhất định là không tầm thường, ánh mắt không khỏi ngó theo ra, cũng muốn nhìn thấy bộ dạng người trong kiệu một chút. Vân Ỷ Phong nói: "Đã để chư vị đợi lâu." Hắn trời sinh ngoại hình đẹp mắt, ý cười luôn treo trên khoé miệng, một thân gấm hoa sa y khoan bào đại tụ đứng giữa núi rừng trong gió thu, y như một vị thần tiên phong lưu. Có điều, vị thần tiên này thoạt nhìn không cao lớn lắm, lại còn chưa nói được mấy câu đã rút khăn tay ra che miệng ho khan hết nửa ngày. (*khoan bào đại tụ: áo bào, thân dài tay rộng—y phục của giới quý tộc nhà giàu) Tuỳ tùng Quý phủ trộm nghĩ, ho là phải thôi, thời tiết quái thai lại đi ăn mặc như thế, đến tráng hán mổ heo bên đường còn chả chịu nổi, vậy mà cũng không biết quấn thêm cái chăn lông để giữ ấm. Quý Yến Nhiên ân cần hỏi: "Môn chủ bị cảm lạnh sao?" "Không việc gì." Vân Ỷ Phong khoát khoát tay, sau cùng chậm chạp thở ra một hơi, "Đâu thể trễ nải việc kiếm tiền." "Vậy thì tốt rồi." Quý Yến Nhiên cười cười, dùng ngón trỏ gõ gõ mặt bàn, lập tức liền có người đặt lên hai rương hoàng kim, "Đây là phần lễ đa tạ môn chủ đã chấp nhận bàn chuyện làm ăn này với ta, về khoản thù lao sau khi xong việc, chúng ta có thể từ từ thương lượng." Vân Ỷ Phong hỏi: "Ngươi muốn tìm thứ gì?" Quý Yến Nhiên đáp: "Mấy ngày trước, có người lẻn vào Hoàng cung lấy cắp một viên Xá Lợi tử trong Phật tháp, đây là chuyện liên quan đến quốc vận Đại Lương, hoàng đế rất tức giận, lệnh cho Đại Lý Tự Khanh Vệ Liệt phải truy bắt bằng được tên trộm, kỳ hạn tới tháng ba." (*Đại lý tự khanh: chức quan chịu trách nhiệm tối cao về hình ngục trong triều) "Chuyện của triều đình sao?" Vân Ỷ Phong lắc đầu, "Ta không muốn dính dáng đến quan phủ, cũng chưa từng nghe chuyện Xá Lợi gì đó trong Phật tháp bị đánh cắp, e là không thể giúp rồi." Quý Yến Nhiên lại hỏi: "Nếu trong tay ta có thứ môn chủ muốn thì sao?" Vân Ỷ Phong hoài nghi: "Thứ ta muốn?"   Mời các bạn đón đọc Nhất Kiếm Sương Hàn của tác giả Ngữ Tiếu Lan San.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nam Thê Của Tể Tướng
Độ dài: hơn 80 chương Thể loại: Cổ trang, chủng điền văn, quan trường, phong lưu  tra công sau trung khuyển công, bình phàm nam thê thụ, 1×1,HE. Edit: Đông chí Beta: Tân sinh Vì muốn tránh né sự tranh quyền đoạt thế trong triều dình mà Dịch gia tại phủ Bình Dương liền chấp nhận sự sắp đặt của trường bối làm , thú dân nam Vệ Đông Dương. Dịch Vân Khanh vốn là trường tôn của Dịch Gia ba tuổi đã biết làm thơ năm tuổi có thể viết thơ, sáu tuổi liền có kiến giải riêng, có thể nói là một thần đồng đã vậy bên ngoài còn tuấn tú tiêu soái. Nhưng còn Vệ Đông Dương, dung mạo bình thường, dáng vẻ không gì nổi trội thân phận bình thường, không thích khoa trương cũng không tìm được tài nghệ gì, thường thường nửa ngày nói không nên lời, có thể coi như là một người bình thường, không có gì nổi bật.. Một người bị nhị thúc ở trong kinh thành bức bách, một người bị đại bá trong nhà hãm hại, hai con người nguyên bản sẽ không gặp nhau nhưng vì bắt buộc lại có duyên gặp gỡ. Kịch thấu: chính là một vị quân tử anh tuấn tiêu sái, tài hoa hơn người, hạc trong bầy gà bị nam thê xuất thân nông gia hấp dẫn, tiến lên con đường trung khuyển. Các nhân vật trong truyện: vai chính: Dịch Vân Khanh( hắn), Vệ Đông Dương (y) ┃ phối hợp diễn: Dịch lão thái gia, Dịch Vân Xuân ┃ cái khác: săn thú, làm ruộng, hoa đào….. *** [REVIEW] Nam Thê Của Tể Tướng – Mạc Tà Thể loại: Cổ trang, chủng điền văn, quan trường, phong lưu tra công sau trung khuyển công, bình phàm nam thê thụ, 1 x 1, HE. Độ dài: 84 chương + 2 Phiên Ngoại. Tình trạng edit: Hoàn. *** Lâu lâu mới tìm được một bộ đam mỹ chất lượng như thế này! Nếu số phận đáng thương của người phụ nữ trong thời phong kiến đã được lột tả qua các tác phẩm văn học mà chúng ta từng được học và nghe thấy thì điều đặc biệt ở đây lại diễn ra ở một vị nam thê được gả cho công tử thế gia trong một gia tộc thư hương nổi danh cả trăm năm. Như truyện Trọng sinh thành chó dẫn đường, cái ngược trong truyện không xuất hiện ở anh công Dịch Vân Khanh của chúng ta mà xuất phát từ phía gia đình của anh. Nói thế nhưng anh cũng ngược em đấy nhưng nó xuất hiện lâu trước đó và sau 3, 4 chương gì đó anh đã thương em rồi nên không cần màng nhé. Vệ Đông Dương – một chàng trai tuy không có tướng mạo và khí chất kiệt xuất gì nhưng lại vô cùng tài giỏi và thiện lương, nhưng tiếc thay số em nó lại bị tác giả ghẻ lạnh, cái may chưa tới nhưng xui đã ngập mặt, cha mất lúc em 12 tuổi, tài sản bị đại bá cướp đoạt thì thôi, nay lại còn bị ép gả cho một nam nhân khác, phá vỡ mộng cưới vợ sinh con, sống cuộc sống bình lặng của em, từ đây em thụ chính thức nâng ly từ biệt với con đường trai thẳng sau này. Khổ đã thế nhưng khi làm nam thê còn cực gấp trăm lần như vậy, bởi lẽ thân phận nam thê còn kém xa cả thiếp thất, thêm vào đó anh công chẳng thương gì em thụ, cưới em cũng chỉ là bắt buộc mà em cũng vô tình trở thành vật cản để nhị thúc chèn ép con đường tương lai hào nhoáng của anh thành ra anh hận em còn chưa hết huống chi là thương, thành ra để cho đám người trong nhà từ ông bà đến đám nô tỳ khinh em đến đáy xã hội. Truyện logic vô cùng, tái hiện một cách chân thật, sinh động về xã hội phong kiến ngày xưa từ các lễ nghi cung bậc, khắt khe trong cách hành xử, sự trọng nam khinh nữ…ý lộn, nam thê. Mà mâu thuẫn chủ yếu ở đây xuất phát từ các thành viên trong gia đình khi mà cả nhà bị lưu đày đến Dương Châu. Đồng thời lúc này cũng là khi sự thật về lần cưới gả ấy của công thụ được phơi bày, tình cảm của hai người dần dần nảy sinh. Khi đọc truyện này phải dành gần như đủ cảm xúc phong phú để cảm nhận truyện, anh công tuy nhìn thì tiêu sái mà mỗi lần bên em lại dễ thương chẳng khác nào một đứa trẻ, đã thế còn so đo tranh tình cảm của em thụ với thằng con, còn thụ tuy hiền lành nhưng không dễ dãi. Đặc biệt trong truyện, trước đó công đã có năm thê tứ thiếp nhưng đều rụng từ từ khi cả nhà công bị lưu đày, và người cuối cùng vì lầy lội quá mà anh bỏ luôn, cuối cùng là một lòng một dạ bên em, hai người cùng nhau trải qua từ lúc bị lưu đày nghèo rớt mồng tơi cho tới khi anh đứng trên ngưỡng cao danh vọng. Trong truyện ghét nhất chính là nhân vật Tam thúc và Tứ thúc của Dịch Vân Khanh, ngoài ra còn rất nhiều nhân vật khác đại diện cho những con người ỷ lớn hiếp bé. Thích nhất là khi đọc tới mấy đoạn những ông quan, bà phu nhân tỏ ra ta đây ăn hiếp thụ, cuối cùng đều bị phu phu Khanh – Dương xử hết, đọc mà thấy thỏa mãn gì đâu ấy! *** Nam thê của tể tướng ( Tể tướng nam thê) Mẹ đẻ: Mạc Trà Con nhỏ: Đông Dương x Diệp Vân Khanh - Bình phàm ôn nhu bao dung nhân thê thụ  x Phong lưu tra công sau thành trung khuyển lưu manh công Rà bom: Cổ trang, quan đấu, trạch đấu, tiểu ngược, ngọt văn, HE Tuổi thọ cuộc đời: 84 chương chính văn + 2 phiên ngoại Lời khuyên nho nhỏ: Vào đây hỡi các chị em team sủng thụ, vào đây để ném đá công và gia đình cực phẩm nàooooo Tiểu sử cuộc đời: Thụ quân bị nhà đại bá cuỗm hết tài sản, ép buộc gả cho nam nhân. Công quân bị nhị thúc hãm hại con đường thăng tiến, ép buộc cưới nam nhân. Hai người cứ vậy đến với nhau =))) Nhưng ! NHƯNGGGGG. Thụ quân bị công quân ghét bỏ, đối sử lạnh lẽo không bằng 1 nô tỳ vì công quân cứ luôn tưởng thụ quân gả cho mình vì tiền tài. Cho đến ngày Dịch gia sụp đổ (gia tộc công quân) do nhị thúc của công quân, vị đày về Dương Châu. Cuộc sống khó khăn ập đến và người gần như gánh vác tất cả các công việc đều là thụ quân. Từ đi săn đến làm ruộng, cũng vì thế mà công quân dần để ý đến thụ quân - người nam thê bị ghẻ lạnh gần 5 năm này của mình. Sau này nhiều chuyện sảy ra, có lần thụ quân vì hái linh chi mà bị thương, rơi vào 1 ôn tuyền -> trở thành nơi ở bí ẩn của thụ quân. Công quân cũng không hẳn vô dụng, hắn giữ vài đường liên hệ với bằng hữu và buôn bán trên kinh thành để kiếm tiền giúp đỡ gia đình. Nhưng anh khôn vc ra :v không lôi ra luôn mà còn nhìn sắc mặt của tam thúc tứ thúc sau đó suy sét. Dần dần trong những lúc đi săn, lên núi, làm ruộng, công quân cứ để ý thụ quân, rồi sau khi mẹ công quân (Dư thị) nói sự thật thụ quân vì sao phải gả đi, thành ra công quân yêu luôn lúc nào không biết =))) Nhưng vừa nhận ra tình cảm thì thụ quân đưa đơn hòa ly ( ly hôn trong hòa bình) 2 lần. Công quân cứng rắn mặt dày không đồng ý mà còn đè người ta ra ăn sạch sẽ. À, sau đó 2 đứa yêu nhau ? ĐÉO, ĐÉO và ĐÉO !! Thụ quân viết đơn hòa ly dặn dò đứa con dưới danh nghĩa của mình rồi bỏ đi. :v Đây là gần 20 chương đầu, nhưng lại là những chương gây bức cmn súc nhất. Mấy thím đọc đi =))) đọc xong  chỉ muốn lôi thằng công với cái gia đình cực cmn phẩm ra chà đạpppppp. Chà đạp xong chúng ta đến phần ngược công =))) ĐM có mấy chương thôi, không hả dạ lắm nhưng gần 60 chương còn lại, tra công của chúng ta chính thức biến trung khuyển thê nô đội vợ lên đầu rồi :v nên coi như nửa đời của thụ quân bớt khổ. Về gia đình của công quân thì sau khi thụ quân bỏ đi họ phân gia. Đặc cmn biệt hơn là 1 thê thiếp của công quân còn cuỗm hết tài sản nhà công quân sau khi phân gia cùng 2 đứa con bỏ đi :v Mà mẹ này bị xử ở tận phiên ngoại cơ ~ Tiếp theo nà đến chuyên mục truy vợ của công quân, mặt dày, vô sỉ, đê tiện, đè ra các thứ, các thứ :v 36 kế bỉ ổi anh dùng hết =)))) cuối cùng mới truy được vợ về nhà. Sau anh nhập quân doanh, lập công hủy bỏ tội lưu đày cho già đình và lên kinh sống. Trong lúc nhập doanh thì có 1 biến cố, nhưng thụ quân vượt qua được. Cũng từ đấy 2 lão nhân gia (ông/bà nội) và cha mẹ của công quân thương thụ quân hơn, nhìn thấy đúng giá trị của đứa nhỏ này. Một nhà 7 người ( trong đó có đứa con dưới danh nghĩa của thụ quân) lên kinh thành. Và những truyện cung đấu, quan đấu khác sảy ra mà mấy thím tự đọc nhá =))) Kết viên mãn, cực phẩm nuốt đủ ngược, mà đại gia đình cũng hạnh phúc Nhận xét hành văn: Tác giả hành văn ổn định, lôi cuốn, có logic, mặc dù đoạn đầu khiến con dân phải kêu gào cái gì đổi công cái gì ngược công cái gì nhân thú :V nhưng từ đấy mà tạo nên sự thu hút cho độc giả. Dài mà không nhàm chán, Dài mà còn khiến độc giả tiếc nuối khi đọc đến ba chữ "Toàn văn hoàn" Đấy chính là cái nét tài của Mạc Trà. *** REVIEW TRUYỆN NAM THÊ TỦA TỂ TƯỚNG CỦA TÁC GIẢ MẠC TÀ April 5, 2018 NAM THÊ CỦA TỂ TƯỚNG Tác giả: Mạc Tà Thể loại: Cổ trang, điền văn, đam mỹ, tiểu thuyết Tình trạng: Hoàn thành Văn án: 1-140302095405f6 Ai cũng biết trưởng tôn Bình Dương Dịch gia vương phủ Dịch Vân Khanh là một thanh niên tài tuấn được nhiều tài nữ ái mộ. Hắn vừa có ngoại hình xuất chúng, vừa có mưu lược đỉnh cao, tưởng như nếu vào triều đình sẽ vẫy vùng một phương thế nhưng lại bị nhị thúc phụ của hắn kiềm hãm bắt hắn phải cưới một nam thê không nói lại còn không cho hắn vào triều đình lập công. Dịch Vân Khanh tuổi trẻ như ngựa hoang, dĩ nhiên không thể thích được vị nam thê nửa đường nhảy ra này, ngoại trừ ngày đầu hỉ sự khuất nhục cùng người kia lên giường, từ đó về sau đều là lạnh nhạt vô tình. Thế sự thay đổi, nhị thúc phụ của hắn tại triều đình mưu lược thất bại, bị trảm toàn gia. Thánh thượng thương tình Dịch gia tổ tiên có công trạng hiển hách nên không sao trảm cả nhà, chỉ bị niêm phong gia sản, đày về Dương Châu… … Chị em, đọc văn án xong đừng khóc, truyện chỉ mới bắt đầu thôi mà. Văn án nghe lừa tình thế thôi chứ truyện này cực sủng nhé. Công cực sủng thụ luôn chị em ạ! Dĩ nhiên, như mình nói phía trước thì chuyện tình cảm này cũng gian nan ghê gớm lắm. Anh công thoạt đầu không được các hội review thích vì sự lạnh lùng vô tình của anh đối với em thụ. Mình lúc đầu cũng không thích lắm, nhưng mình cũng hiểu được một người vốn có mộng vào triều đình báo đáp đột nhiên phải cưới một nam thê không quen biết thì tâm trạng chắc chắn sẽ chẳng tốt lên được. Ở triều đại này, người ta cho phép cưới nam thê, nhưng chung quy nam thê vẫn thấp hơn nữ thê một bậc, người có nam thê cũng không được tôn trọng, chủ yếu là thứ tử hoặc nhà nghèo chứ đâu có phải trưởng tôn như anh công đâu? scan00071000 Tuy ban đầu có hơi bất công với em thụ (nói là em thụ vì em là thụ chứ thật ra em cực kỳ manly, vô cùng manly nha cả nhà), từ lúc em ấy cùng anh công bị lưu đày về Dương châu. Nhà anh công vốn là đời đời đều có quan lộc, tự dưng biến thành thứ dân thì sao mà quen việc được. Em thụ xuất thân là một thợ săn, làm cái gì cũng nhanh nhẹn, tháo vát cả. Chỉ là cả nhà anh đều không xem đó là nghĩa vụ của em, chứ không ai thấy nợ em cái gì, ai bảo em là vợ nào! Anh công lúc này có mấy đứa con, nhưng có một đứa là con của thiếp thất đã mất. Em thụ thương bé này như con ruột vì biết là cả nhà không ai xem trọng bé, và bé này cũng thương em thụ lắm luôn. Mình cực kỳ thích những màn tranh tình cảm giữa bé và cha nó sau này với em thụ, đáng yêu cực kỳ luôn! Trở lại câu chuyện này, nghe mình review tới đây chắc mọi người khó chịu lắm, nhưng yên tâm đi, đã bảo sủng mà. Mọi thứ thay đổi từ lúc em thụ bị thiếp thất của anh công đổ oan, em để lại hưu thư rồi đi vào cái động trong núi, ngày ngày săn thú kiếm sống. Trước đó anh công đi có công chuyện, trở về biết thì đau lòng lắm, lúc này anh đã thương em rồi, nên lập chí tìm em. Ở nhà, thiếp thất của anh trộm tiền và khế nhà đất dắt theo hai đứa con đi mất, anh tuy mất của nhưng cũng hài lòng vì thanh tẩy gia đình sạch sẽ, sau đó đón em thụ về để sủng thôi! Truyện này là điền văn, chậm nhiệt, tình tiết rất cảm xúc. Xuyên suốt câu chuyện kể về một nam nhân bị kiềm chế lưu đày, sau đó vươn lên lập công trên chiến trường trở thành một tể tướng hùng bá một phương. Ai cũng hâm mộ anh này, nhưng càng hâm mộ hơn là ảnh hết sức chung tình với nam thê của mình, cả đời không lại kết hôn nạp thiếp, cho đến già cũng quấn quýt không rời. Khi đọc đến những cảnh anh đùa với em thụ, dụ dỗ em thụ lên giường rồi bảo vệ em thụ, bao nhiêu ấn tượng xấu với ảnh bay hết trơn luôn! Đáng đọc lắm ấy nhé! Khuyến cáo, truyện có nợ đào hoa, có thân thích ham vinh hoa phú quý và kẻ tham tiền… Nhưng chẳng gây được sóng gió gì hết á, yên tâm lọt hố đi nha! *** Tên truyện: Nam thê của tể tướng Tác giả: Mạc Tà Cổ trang, chủng điền, trạch đấu, quan trường tranh đấu, tra công sau biến ôn nhu công x ôn nhu thụ Công là thế gia công tử, kỳ tài trăm năm hiếm gặp nên bị chèn ép lấy nam thê để chặn đứng đường công danh. Thụ cũng là bị ép gả nhưng công không biết, nghĩ thụ tham giàu nên đường đường là đấng nam nhi lại chịu gả làm vợ. Suốt năm năm trời hai người thờ ơ lạnh nhạt. Tới một ngày, gia tộc của công suy sụp phải chịu lưu đày. Thụ là người đứng ra cáng đáng mọi thứ trong nhà. Công dần cảm động và nhận ra đây là người mình muốn ở bên cả đời. Truyện này dễ đọc, tình tiết cũng khá ổn, mỗi tội hơi dài và đoạn gần cuối có phần lạn vĩ. Công không hẳn là tra, tính ra anh cũng chỉ là một nạn nhân trong cuộc hôn nhân kia, ghét thụ là điều dễ hiểu. Lúc đầu đọc có hơi ghét anh, càng đọc càng thấy là một người đàng hoàng, thông minh, nhất là biết thích nghi hoàn cảnh chứ không mang nặng tư tưởng cổ hủ như người nhà. Edit: Đông Chí Mời các bạn đón đọc Nam Thê Của Tể Tướng của tác giả Mạc Tà.
Thịnh Thế Thanh Phong
Hệ liệt: Thần Toán Tứ Bộ Hệ Liệt Tên gốc: 晟世青风 Thể loại: Cổ trang, cung đình, giang hồ, giảo hoạt đế vương công x băng lãnh thụ CP chính: Ngao Thịnh x Tương Thanh Tình trạng: Hoàn [145 chương] Văn án: Ngao Thịnh từ bé đã lộ bản chất là sói, đến khi trưởng thành liền nghiễm nhiên trở thành một tên ác lang độc đoán tàn nhẫn. Làm hoàng đế, hắn luôn tỏ ra quyết đoán và lãnh khốc. Đại thần khuyên răng: “Hoàng Thượng, trị quốc phải dụng tâm.” Ngao Thịnh khinh khỉnh: “Hôn quân không bằng bạo quân.” Tương Thanh lại là một khối băng lạnh lẽo, hỉ nộ không lộ, vui buồn đều giấu. Chẳng qua, y chỉ ôn nhu với con sói kia một chú, thế mà hắn lại trầm mê bất chấp mọi thứ, bám lấy y không rời. Khi ấy, giữa ngôi vị hoàng đế và Tương Thanh, chỉ có thể chọn một, Ngao Thịnh đã chọn đế vị, bởi ngoài việc phải làm hoàng đế, hắn căn bản không có cơ hội để lựa chọn. Vì thế, Ngao Thịnh đăng cơ, Tương Thanh rời đi. Sau khi lên ngôi, Ngao Thịnh vận dụng hết toàn lực, chỉ vì mong tìm được Tương Thanh về. Hắn đã làm hoàng đế, đã có quyền lựa chọn. Đại thần can gián: “Hoàng Thượng, trong thiên hạ mỹ nhân nhiều vô số.” Ngao Thịnh cười nhạt: “Ta không có hứng thú với đám mỹ nhân ấy.” Đại thần nhíu mày: “Hoàng Thượng, lễ nghi…” Ngao Thịnh lạnh lùng cười: “Tìm không được Thanh về, ta liền bồi táng các ngươi cùng hai chữ lễ nghi.” *** Tóm tắt: 1 hoàng đế bất chấp lễ nghi chỉ cầu mong được sống cùng phu tử của mình đến trọn đời, si mê lưu luyến,thủy chung một lòng đã đổi cả tên nước thành tên của mình và ái nhân. Trong mắt những người không quen, không biết họ thì đó là hôn quân háo sắc và yêu nghiệt Đắc Kỷ đầu thai hại nước hại dân. Nhưng đối với người hiểu rõ họ thì đó là 1 người thông minh sắc sảo chung tình hiếm thấy và 1 người tử tế nhân từ chân thành. Họ đã cùng nhau trải qua những trận chiến cam go, đối mặt với hiểm nguy trùng trùng điệp điệp để có thể nhìn thấu tâm tư đối phương và tình cảm của chính mình.   Điểm trừ: Nhĩ Nhã muốn xây dựng nên cuộc chinh chiến hào hùng, nhiều kịch tính, nhiều diễn biến bất ngờ, nhiều sự kiện đan xen nhưng kết quả là vẫn như Hảo Mộc Vọng Thiên, càng cố gắng đưa vào nhiều thì lại càng sai nhiều và càng dư thừa nhiều. Có những sự kiện chẳng có ý nghĩa gì nhưng Nhã vẫn cứ cố đưa vào để tạo nên sự hồi hộp rồi sau đó lại quên đi mất cái sự kiện kia. Và điểm vô lý nhất trong tất cả những điểm vô lý là Nhã để cho người chết sống lại bằng cách dễ dàng đến mức ngỡ ngàng. Cảm nhận cá nhân: Do đọc 1 hệ liệt liên tiếp nhau nên những diễn biến trong các bộ trước vẫn còn nhớ rất rõ, khi thấy sự không trùng khớp nhau trong bộ sau khiến mình rất khó chịu. Không chỉ là sự không trùng khớp giữa các bộ truyện mà các tình tiết trong cùng 1 bộ lắm lúc cũng phi lý và chẳng liên quan gì đến nhau. Trong lúc đọc Thịnh Thế Thanh Phong, đã có vài lần mình phải tạm ngừng đọc trong vài ngày để sự khó chịu tạm lắng mới có thể quay lại đọc tiếp. Và nghe lời bé cún, mình chỉ tập trung vào tình cảm của các nhân vật mà không quá tập trung vào các tình tiết trong truyện nên đoạn sau dễ nuốt hơn rất nhiều. Xen lẫn trong những âm mưu toan tính, những trận đánh hùng hồn chính là cái tình cảm “Thanh còn Thịnh còn, Thanh mất Thịnh vong. Thịnh Thanh hai chữ, mãi chẳng phân ly”. Tình cảm của họ đến từ những ngày khi Ngao Thịnh bắt đầu vào kinh với thân phận thái tử , họ đã cùng nhau đề phòng, cùng nhau dè dặt, chưa biết bước tiến ngày sau thế nào. Trong những ngày tháng khó khăn ấy, Ngao Thịnh đã sớm nhận ra tình cảm của mình với Tương Thanh nhưng Tương Thanh vẫn mãi miết không nhận ra tình cảm của chính mình, hay nói đúng hơn tình cảm của Tương Thanh lúc này chưa đủ mạnh để Tương Thanh ở lại bên Ngao Thịnh mãi mãi. Sự ra đi của Tương Thanh giống như một cuộc chạy trốn, trốn khỏi sự trói buộc của tình cảm, trốn khỏi hạnh phúc mình không nên nhận khi có người đã vì mình mà tổn thương, đi để biết những khó khăn người kia sẽ phải đối mặt, đi để vì người kia tạo dựng nên một giang sơn vững chắc. Không phải là không về mà là chưa về vì chưa tìm hiểu đủ để có thể giúp người kia thâu tóm toàn bộ giang sơn, mà thật ra đó cũng chỉ là lý do để trì hoãn việc quay lại, cái chính vẫn là không biết phải đối diện với tình cảm của người kia như thế nào khi bản thân chưa có sự rung động tương tự. Không phải là không có, chỉ là chưa giống nhau nên cảm thấy tình cảm kia giống gánh nặng. Một người thể hiện sự si mê của mình ra khắp mọi nơi mọi lúc trước mặt mọi người, một người thì thể hiện sự quan tâm bằng cách lúc nào cũng lo nghĩ làm sao mới có thể tạo nên những điều kiện thuận lợi cho người kia, bản thân có chịu thiệt thòi một tí cũng không sao. Tình cảm của Ngao Thịnh quá lớn, sự quan tâm của Ngao Thịnh quá nhiều, nỗi lo lắng bất an có thể sẽ lại không nhìn thấy Tương Thanh của Ngao Thịnh quá thường xuyên đến mức dễ khiến người ta xót xa cho Ngao Thịnh mà trách Tương Thanh sao lại vô tâm hững hờ đến vậy. Trái ngược với một Ngao Thịnh lúc nào cũng căng tràn sức sống như một ngọn lửa sung mãn, Tương Thanh lại dịu dàng như một dòng suối, thoạt trông thì rất bình lặng nhưng kỳ thực nước suối vẫn luôn di chuyển đổ về biển. Tương Thanh không có da mặt dày như Ngao Thịnh nên Tương Thanh chỉ có thể thể hiện tình cảm của mình bằng việc dốc hết tâm tư sức lực giúp Ngao Thịnh bình định chấn chỉnh giang sơn. Và vì không thường xuyên thể hiện nỗi lòng của mình nên khi Tương Thanh thể hiện nỗi nhớ trong những tháng ngày xa cách trước trận chiến cuối cùng khiến ta cảm thấy còn buồn bã hơn, còn da diết hơn nỗi lòng của Ngao Thịnh kia. Ở bên một Tương Thanh bình bình đạm đạm, chân thật chất phát khiến lòng ta bình tâm. Tình cảm dịu dàng mà Tương Thanh dành cho Ngao Thịnh, tình cảm da diết mà Ngao Thịnh dành cho Tương Thanh khiến ta cảm thấy lòng dâng tràn ngọn lửa sưởi ấm trong đêm đông Có nhiều bài hát về Thịnh Thế Thanh Phong nhưng mình thích nhất là bài Tình về trong nhà Beedance, có lẽ vì có lồng vào những đoạn hội thoại của hai người và có cả hình minh họa phác họa quá đúng sự cô độc của Tương Thanh và Ngao Thịnh. ***   Thuộc Thần Toán Tứ Bộ Hệ Liệt. Bộ thứ ba. Thể loại: nhất thụ nhất công, cổ trang, cung đình, lãnh tĩnh thụ, ác lang đế vương công. Nhân vật: Ngao Thịnh x Tương Thanh. Tương Thanh là tam đương gia của Hắc Vân Bảo nên đương nhiên võ nghệ cũng thuộc hàng cao thủ trong thiên hạ cũng chỉ đứng sau Tư Đồ và Mộc Lăng sau này có thêm Tần Vọng Thiên (tên này còn vượt được TĐ cơ mà). Tương Thanh nói là lãnh tĩnh lạnh lùng nhưng không phải vì tâm địa thế nào cả mà chỉ bởi y không hay cười lại hay cho rằng tài ăn nói của mình không tốt thực chất Tương Thanh rất đáng yêu, như Mộc Lăng nói là một Tương Thanh nhân hậu hiền như cục bột ai thích làm gì thì làm, y luôn độc lai độc vãng nhưng lại là người dễ chịu vì y tốt bụng nhìn ai cũng thấy mặt tốt, một Ngao Thịnh tâm cơ cũng không nhịn được mà yêu thương y. Lại nói đến Ngao Thịnh sinh ra là một hoàng tử nhưng lại phải ở chốn lãnh cung cùng mẫu hậu lúc mẫu thân chết hắn rời kinh thành, bị người ta khinh rẻ nên sớm đã có dã tâm, hắn khôn ngoan, độc địa là một con sói thật sự, ngay từ khi còn nhỏ đã biết tính toán mưu kế, nhưng hắn gặp được Hoàng Bán Tiên và Tư Đồ, một người dạy hắn võ công, một người dạy hắn sống khốn khéo chốn cung đình, cũng ở Hắc Vân Bảo hắn gặp được Tương Thanh sau này khi trở lại tranh đoạt ngôi vị Tương Thanh được lệnh đi theo hắn, Ngao Thịnh nhận ra chẳng ai trên đời này tốt với hắn như y, trong lúc tranh quyền đoạt vị hắn lại khiến Tương Thanh phải khổ sở nhưng vì hắn không còn sự lựa chọn, khi Ngao Thịnh lên ngôi, đổi quốc hiệu là Thịnh Thanh phồn vinh hưng thịnh nhưng Thanh của hắn lại đi mất rồi. Truyện bắt đầu là khi Tương Thanh sau ba năm phiêu bạt vì lí do gì thì mọi người nên đọc đã đồng ý quay về, lúc này Ngao Thịnh đã thấm nhuần nỗi nhớ dính lấy y như sam, chân thành đối đãi, yêu thương hết mực hắn thề rằng cho dù cả thiên hạ ai hắn cũng phải tính kế nhưng với Tương Thanh hắn chỉ có chân tâm, hắn cũng đã trưởng thành rất nhiều là một hoàng đế anh minh tính tình cũng khác trước, từ đây sẽ thấy một Ngao Thịnh không thể đáng yêu hơn được nữa!! Trong toàn bộ hệ liệt không có ai khiến cho tớ yêu thích như Tương Thanh và Ngao Thịnh, không phải là nhưng nhân vật nổi bần bật nhưng lại không hề kém cạnh chút nào, tình cảm giữa hai người bọn họ thì lại càng khiến người ta yêu thích hơn, một là đầu gỗ kiệm lời, một lại là sói lang nhưng yêu đầu gỗ hơn cả thiên hạ. Đời này Thịnh Thanh hai chữ không thể tách rời. Thịnh Thế Thanh Phong cũng là bộ mà tớ thích nhất. Trích dẫn một đoạn: Tương Thanh có chút bất mãn lườm hắn một cái, nói, "Ba ngày trước ngươi đã bắt đầu lo lắng. Bình thường khi ngồi xuống, ngươi hay lấy tay trái vén vạt áo, mấy ngày nay lại dùng tay phải. Lúc ăn cơm cũng không nhớ dùng canh, trước khi đi ngủ thì rửa mặt đến hai lần ... Những điều đó chứng minh trong lòng ngươi đang có điều không yên. Còn có, nếu ngươi nhướn mày bên trái là đang nghĩ đến chuyện xấu, nhướn mày bên phải là mất hứng không vui. Nhếch miệng bên phải là cười xấu xa, bên trái là đang cười nhạo người khác. Gõ ngón tay nghĩa là đang có tâm sự. Sờ cằm là vừa nghĩ ra chủ ý. Hai hàng lông mày cùng nhíu lại có nghĩa ngươi đang cảm thấy rất phiền." Ngao Thịnh ngây ngốc nghe, Tương Thanh bước tới vỗ nhẹ lên vai hắn, "Gọi ngươi là Thịnh nhi cũng đúng. Ngươi còn chưa trưởng thành nữa kìa." Nói xong, xoay người qua quàng khăn lên cổ, chuẩn bị rời đi lại bị Ngao Thịnh từ phía sau vươn tay ôm lấy, "Thanh ... quả nhiên ngươi là tốt nhất." Đủ sâu đậm đủ chân thành đủ ngọt ngào chưa..... Còn một bộ cuối của Thần Toán Tứ Bộ hệ liệt là Quốc Tướng Gia Thần Toán ( Viên Liệt x Ân Tịch Ly. Ân Tịch Ly là phụ thân của Hoàng Bán Tiên, Viên Liệt là thúc của Ngao Thịnh) bất quá tớ không có thiện cảm lắm với nhân vật Ân Tịch Ly nên chưa quyết định đọc, mọi người tự cảm nhận nhé.   Mời các bạn đón đọc Thịnh Thế Thanh Phong của tác giả Nhĩ Nhã.
Hoàng Bán Tiên
Lão Lang Trung mời gọi bà con xúm lại xem tướng số cho con mình. Mọi người kết luận đứa bé này có cốt cách của tiên. Vì vậy mà lão đã đặt tên cho đứa bé là Hoàng Bán Tiên. Dần lớn lên Hoàng Bán Tiên thường hay giúp đở mọi người trong thôn. Như tìm bò thất lạc.... Vì vậy danh tiếng của y ngày càng được vang xa.. ... *** Sau khi đọc được bộ bốn, bạn nhỏ đã quay ngược lại đọc từ bộ một – nói về Hoàng Bán Tiên, con của Ân Tịch Ly.   Nói ra thì cũng ngộ, bạn Ân Tịch Ly tinh ranh, lanh chanh, phá làng phá xóm biết bao nhiêu thì đứa con của bạn nó ngoan hiền bấy nhiêu. Hời ơi thằng nhỏ cưng hết chỗ chê luôn, dễ thương hơn thằng cha nó nhiều, mặt dù là cùng một khuôn mặt, nhưng mà không phải kiểu thụ vạn nhân mê như cha nó. Tiên Tiên rất thích đọc sách, và đó là lý do vì sao thằng nhỏ rơi vô tay của Tư Đồ Rất- đẹp -trai :))). Mà Tiên Tiên đáng eo lắm, ngoan ngoan tĩnh tĩnh, Tư Đồ khi dễ cỡ nào cũng chỉ dám đỏ mắt trừng một cái thôi chứ không dám cãi gì hết. Nhưng ẻm ngoan vậy là với người ẻm thương, người mà ẻm cho là người tốt thôi, còn đối với kẻ thù thì ẻm không ngoan chút nào, con của Ân tướng quốc mà, làm sao mà để người khác chiếm lợi đựơc. Đó là lý do tui thích ẻm, ngoan hiền nhưng không nhược, mà ngược lại, vô cùng mạnh mẽ và quật cường. Tiên Tiên sẵn sàng hy sinh tất cả vì Tư Đồ và Hắc Vân Bảo, sẵn sàng làm người xấu vì thứ mà mình trân trọng. (Chỗ này có hơi gây tranh cãi tí vì bạn Tiên đã làm – người – xấu tính kế em trai của mình – Ngao Thịnh, nhưng lúc tui viết review này thì tui chưa đọc bộ Thịnh Thế Thanh Phong, cho nên tui vẫn còn thấy ẻm làm vậy là đúng. Ừm, bây giờ đọc Thịnh Thế rồi thì tui cũng hơi mâu thuẫn thôi, chứ cũng không hẳn phản ứng quá gay gắt. Đời mà, ai nói trước được lòng người! Tui thương Thịnh, thương cả Tiên, và tui nghĩ chắc Tiên cũng đã rất hối hận vì đã tính kế em trai mình, mấy đoạn gặp mặt trong Thịnh Thế có thể thấy vậy!)   Tiên Tiên luôn cho Tư Đồ là người tốt, kể cả khi sau này hắn giết người trước mặt ẻm. Không phải em yêu mù quáng hay thiếu tình thương, em biết Tư Đồ không phải kẻ coi thường mạng người, cũng biết những người Tư Đồ giết là đáng chết.   Tui vẫn còn nhớ lúc Tư Đồ nói hai người họ một người là tiên, một kẻ là quỷ, không thể nào bên nhau được. Em chỉ cười mà nói rằng chỉ cần trải qua kiếp nạn ba năm, hai người họ sẽ bên nhau đi đến cùng trời cuối đất. Lúc đó tui xúc động, và chợt nhận ra Tiên Tiên mà tui thương trưởng thành nhiều lắm, không có trẻ con như cái tuổi hay vẻ bề ngoài của ẻm.   Còn Tư Đồ Rất Đẹp Trai (ổng tên Ngận Suất :))))) anh là thằng công vô sỉ dâm dê bỉ bựa nhất cái thiên hạ này. Anh ưa khi dễ Tiên Tiên tới khóc lên, nhưng mà lại nâng niu chiều chuộng ẻm từng chút một. Kiểu mà ” người của anh chỉ anh được khi dễ, bọn chúng bay đứa nào dám động vào là anh cho về chầu trời”. Anh là Bảo chủ của Vân Hắc Bảo, và là một thằng bảo chủ vô trách nhiệm :))). Nói vậy thôi chứ cái sự vô trách nhiệm đó là có lý do hết cả, anh chỉ muốn để mọi người đừng dựa dẫm vào anh nhiều quá thôi (ba xạo, ổng chỉ hận không để Tiên Tiên dựa dẫm vào ổng hơn nữa :v).  Nói chung ổng là một thằng công quân tốt, thật luôn, rất thích cái cách ổng nâng niu Tiên Tiên, cũng thích cái cách ổng nhìn đời. Tư Đồ từng bị đày làm nô lệ, chịu rất nhiều khổ sở, và đó là lý do ổng khá là ngạo mạn, bất cần đời. Nhưng mấy triết lý sống của ổng hay lắm! Về tình tiết hả … thật ra là lúc tui viết cái review này là lúc hè 2016 và tui không – có nhận xét đến tình tiết, huhu! Và giờ là hè 2017 tui mới post cái review này lên thì tui cũng quên mất mọe tình tiết hết rồi :))) đợi nào đọc lại sẽ bổ sung lại sau! ;_; Chấm điểm: Yêu thương vì quên tình tiết nên cho khuyến khích 4,0/5 ;_;. *** Một đêm khuya mưa to gió lớn, một hài nhi trắng trẻo bụ bẫm lặng lẽ xuất hiện ở trước cửa nhà thầy lang họ Hoàng. Lão lang trung này phiêu bạt nửa đời người, rốt cuộc cũng đã có một đứa con nối dõi. Ông ta cảm thấy rất sung sướng, đặc biệt mời bà con trong thôn thẳng thắn đến xem tướng bảo bảo nhà mình một cái, kết luận đúng là, quả nhiên đứa trẻ này có bán tiên thể! Vì vậy, cứ đặt tên luôn cho bảo bảo là – Hoàng Bán Tiên. Tiểu Hoàng Bán Tiên là một hài tử dễ nuôi, nó chẳng bao giờ quấy khóc, lớn lên cũng không hay nói nhiều, trung thực, văn hoa nho nhã, chỉ có duy nhất một sở thích là im lặng trốn vào một góc để đọc sách. Lúc lên năm, Tiểu Hoàng giúp Vương đại thẩm trong thôn tìm được con bò đi lạc, bởi nó từng đọc trong sách bảo có thể nhìn dấu vết phân bò để lại mà tìm kiếm tung tích. Vì vậy, danh hào Hoàng Bán Tiên, truyền khắp toàn thôn. Năm lên mười, Tiểu Hoàng xui xẻo nói đúng chóc ba ngày sau có động đất, bởi trong sách có viết, trước những cơn động đất thì động vật và thời tiết chắc chắn sẽ có thay đổi khác thường. Vì vậy, danh hào Hoàng Bán Tiên, truyền khắp toàn thành. Năm lên mười lăm, tình cờ làm sao y cứu được hoàng đế đương triều đang vi phục xuất tuần, là bởi y đọc sách thấy bảo đế tinh ảm đạm, phụ tinh lấn át, ấy là có thảm họa chiến tranh. Thế là y được khâm thử phong hào “Thần Tiên Sống”, danh hào Hoàng Bán Tiên, truyền đi khắp nước. Trong phút chốc, Hoàng Bán Tiên là Thần Tiên Sống, mấy lời đại loại vậy, thịnh hành khắp đại giang nam bắc! Mười lăm năm trôi đi, Hoàng Bán Tiên bước vào độ tuổi mười sáu. Y vốn dự định an ổn ngụ tại quê hương, vừa giúp người trong thôn chữa bệnh bốc thuốc, vừa dạy học cho đám trẻ trong trường tư thục, kiếm đủ ngân lượng để duy trì sinh kế. Dù sao thì những tiền tài mà hoàng thượng năm ấy ban cho cũng đã có thể đảm bảo cho y có sách đọc suốt đời không hết…Thế rồi đột nhiên, biến cố xảy đến. … Đầu thu năm Cảnh Hữu thứ mười sáu, tại huyện Vu Sơn thuộc Thục Trung. Huyện Vu Sơn là nơi núi rừng trùng điệp, địa thế trứ danh hiểm trở. Phía Đông thành có Vu Sơn Thập Nhị phong, vách núi cao sừng sững, biêng biếc một màu. Những ngọn núi ấy nếu không kỳ lạ thì cũng hùng vỹ, nếu không dốc đứng thì cũng hiểm trở, vút cao ven rìa một dòng sông, khuấy động mây trời, hệt như một mê cung huyễn hoặc tự nhiên, xa lánh thế gian trần tục. Ở thành Tây cũng có một tòa dương đài trên núi, mây mù giăng giăng, khói sương phủ kín, lại có mưa sa tầng tầng lớp lớp. Đây chính là “Dương thai mộ vũ” , một trong tám cảnh đẹp của Vu Sơn3. Tương truyền rằng khi xưa chính tại nơi này, Sở Tương Vương đã từng tao ngộ với Vu Sơn thần nữ, lưu lại thần thoại ngàn năm. Đúng lúc hoàng hôn đang nghiêng bóng, trên sơn đạo bên dưới dương đài có hai bóng người một trước một sau đi đến. Người phía trước toàn thân bạch y, diện mạo hơi đạm mạc, sau lưng gùi một giỏ thảo dược, vừa đi vừa hái vài thứ cỏ cây. Đi cách khoảng độ mươi bước chân phía sau là một người vóc dáng cao ráo, toàn thân vận trường bào đen tuyền, tóc buộc tùy tiện sau gáy. Nếu nhìn kỹ thì ngũ quan người này so với người Trung Nguyên có đôi phần sâu hơn, sắc bén tinh anh, thật sự khó lòng phân biệt là anh tuấn hay là hung ác, tóm lại, người có đôi mắt lạnh nhạt xa cách như thế thật khiến người khác không dám đối diện. “Ngươi nhanh chân một chút được không? Ta đây có bệnh không thể đi nhanh thì thôi đi, ngươi so với trâu còn khỏe hơn thế mà sao lại chậm hơn cả ta thế?” – bạch y nhân phía trước nhịn không được, quay đầu lại thúc giục. Kẻ kia thong thả ngồi xuống một tảng đá ven đường, dùng tay nhặt một nhánh cây lên chỉ vào người phía trước – “Đồ đầu gỗ ốm o nhà ngươi! Ta cùng ngươi đến đây đã là sai lầm rồi, còn dám la lối cái gì hả?” Đúng lúc ấy, từ trên sườn núi loáng thoáng có bóng người chạy xuống. Mà bảo chạy xuống thì chi bằng bảo là lăn xuống còn chính xác hơn. Đó là một thiếu niên vận y phục bố sam màu xanh, vóc người không phải thấp bé nhưng gầy vô cùng, trên mặt bê bết bùn đất nên không trông rõ diện mạo. Tuy nhiên, vẫn có thể thấy ở y hiện diện một đôi mắt rất sáng. Và theo như cánh tay lộ ra khỏi tay áo thì màu da của y có vẻ rất trắng trẻo. Sau lưng y vác một chiếc giỏ rất to, và khi y lăn từ trên sườn núi xuống thì vô tình đụng vào một tảng đá, sách và một cuộn tranh từ bên trong rơi ra ngoài, vương vãi trên mặt đất. “Không xong rồi…không xong rồi…” – Thiếu niên không để ý tay mình toàn là bùn đất, đau lòng nhặt từng quyển sách rơi trên mặt đất, cẩn thận phủi sạch đất cát rồi xếp trở lại vào giỏ. Hai người đã có mặt sẵn trên triền núi khi ấy vẫn tò mò dõi theo hành động của y, nhưng rồi hắc y nhân hơi chau mày, ngẩng đầu nhìn lại phía trên sườn núi…Quả nhiên, rất nhanh sau đấy có mấy quân lính tay lăm lăm đao kiếm xông đến. Thiếu niên vội vàng ôm chặt chiếc giỏ, liếc trái ngó phải rồi mau mắn núp sau lưng hắc y nhân. Thân hình của hắc y nhân vốn rất cao lớn nên có thể giúp y che chắn toàn bộ. Nhìn thấy hành động của y, bạch y nhân đứng cách đó không xa chợt mỉm cười –“Thiếu niên này trốn khéo nhỉ, chỉ cần lệch một tí là bị phát hiện ngay.” Những quân lính kia nương theo triền núi mà chạy xuống, thiếu niên vội chỉnh lại tư thế, vừa tĩnh tâm lắng nghe tiếng bước chân của đám quân lính, vừa tính toán thử phương vị của mình để mấy người đó không phát hiện ra. Một trong số những binh sỹ cất tiếng hỏi bạch y nhân – “Này! Ngươi có nhìn thấy một thiếu niên mặc áo xanh, trên lưng vác một giỏ sách không?” Bạch y nhân lắc đầu. Mời các bạn đón đọc Hoàng Bán Tiên của tác giả Nhĩ Nhã.
Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà
Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, tùy thân không gian, ấm áp. Số chương: 94c + 1 ngoại truyện. Nhạc Tư Trà – một sinh viên năm nhất bình thường, hiền lành, thể chất yếu đuối, dễ sinh bệnh. Cha mẹ cậu đã mất vào ngày giáng sinh của một năm trước, thế nhưng, xung quanh cậu vẫn có nhà để ở, có quê để về, có bạn bè, người thân yêu thương, chở che. Một ngày, trong khi câu cá, cậu bất ngờ “câu” được một miếng ngọc bội. Vết máu do vô tình bị thương được ngọc bội hấp thu, thế là ngọc ta nhận chủ ^^. Thế là, Nhạc Tư Trà không phải chỉ “câu” được ngọc bội, mà còn trở thành chủ nhân của một vùng đất kì lạ. *** REVIEW TRUYỆN CUỘC SỐNG NHÀN NHÃ CỦA NHẠC TƯ TRÀ CỦA TÁC GIẢ TỪ TỪ TIÊU Tác giả: Từ Từ Tiêu Thể loại: Đam mỹ, Không gian Tình trạng: Hoàn thành Văn án: Nhạc Tư Trà – một sinh viên năm nhất bình thường, hiền lành, thể chất yếu đuối, dễ sinh bệnh. Cha mẹ cậu đã mất vào ngày giáng sinh của một năm trước, thế nhưng xung quanh cậu vẫn có nhà để về, có bạn bè người thân yêu thương chở che. Một lần, trong khi câu cá, Nhạc Tư Trà câu được một miếng ngọc bội, vô tình bị thương khiến máu bị ngọc bội hấp thu, từ đó cậu được làm chủ một không gian huyền bí, một vùng đất kỳ lạ. … Truyện này là truyện điền viên đầu tiên mình đọc lúc mới bắt đầu đọc truyện đam mỹ. Thường thì mình thấy truyện điền viên sẽ đi kèm yếu tố trọng sinh nhưng truyện này không có. Nhạc Tư Trà là một người khá hạnh phúc, trừ việc ba mẹ cậu mất sớm thì hoàn cảnh không hề trớ trêu như nhiều người, thậm chí cậu được rất nhiều người yêu thương bảo bọc, bởi lẽ cơ thể cậu là trời sinh thể chất yếu đuối, dù là một nam sinh nhưng vẫn rất nhỏ gầy. Kết quả là, một ngày cậu đã thu hoạch được một chiếc ngọc bội, còn được không gian trong ngọc bội nhận chủ, từ đó về sau sức khỏe càng ngày càng tốt lên, khỏe mạnh không nói, còn rước về được một tiểu công cực kỳ yêu thương cậu. Nhạc Tư Trà trong truyện này là loại hình khá điềm tĩnh, trưởng thành sớm. Có lẽ là liên quan đến tuổi nhỏ đã yếu đuối, nhiều bệnh nên Nhạc Tư Trà không trải qua những khoảng thời gian phản nghịch như người khác, trái lại rất ngoan ngoãn, ý thức được mình cũng là một loại gánh nặng. Ba mẹ cậu mất sớm, cậu vẫn có người thương yêu, nhưng chung quy cũng cô độc rất nhiều. Nhạc Tư Trà ban đầu khiến chúng ta cảm giác gió thổi cỏ lay vậy, nhưng cậu may mắn nhặt được không gian tùy thân, nhờ có nó mà sức khỏe càng ngày càng cải thiện. Tiểu công thì không nói nhiều, là học trưởng, rất học thức, điềm tĩnh, chu đáo, lại sủng Nhạc Tư Trà lên trời. Tuyệt vời quá trời luôn! *** Cảm nhận riêng: (của chủ nhà, ko phải của người giới thiệu ???? ) Từ đầu đến cuối chuyện là một không khí nhẹ nhàng, ấm áp, giống như một ly sữa nóng vào buổi sáng mùa đông lạnh lẽo vậy. Không có âm mưu thủ đoạn, không tranh đấu gay gắt, không có những tình huống kịch tính tới thót tim, chỉ bình dị và vô cùng đời thường,vậy mà mình đã bị nó cuốn hút. Đọc thấy món ăn, rồi rau củ, rồi rượu trái cây, rồi … là lại thèm nhỏ dãi ^^. Giá như mà mình có được khối ngọc kia nhỉ ^^. Bạn nào thích xôi thịt nhiều thì chuyện này giống như là một bữa ăn chay vậy. Tác giả toàn cho phần mào đầu rồi “Sáng hôm sau …” thôi à ==. 33_10762797_e1c5f06b48b8194 * ĐÁNH GIÁ : 9.5/10 Truyện này ngay từ đầu đã rất hay. Cái không khí nhẹ nhàng, ấm áp mà bình thản của nó dễ làm mê luyến bất cứ ai ???? Để dành nó ngay từ đầu, đến khi được 60 chương thì nhào vô đọc, rồi lại chờ từng ngày, từng ngày để có chap mới. ^ ^ Bản thân thấy truyện này hay, tuy 1 số tình tiết có vẻ hơi khập khiễng ( cái này tùy thân văn hay có nè) nhưng mà chỉ là 1 phần nhỏ thôi, truyện vẫn rất dễ thương . Với lại kết truyện có vẻ hơi vội. Ta thấy hơi cụt cảm xúc 1 tẹo. . . . . Nhưng mà tóm  lại là truyện rất hay, rất ngọt, rất đáng iu . . .  mau đọc  đi nào !!!! *** CUỘC SỐNG NHÀN NHÃ CỦA NHẠC TƯ TRÀ Tác giả: Du Du Tiên Thể loại: hiện đại, kỳ huyễn, nông nghiệp, ấm áp, sinh tử văn, 1×1, đam mỹ Link gốc: www.cqbcy.com Nguồn: vnsharing.net Dịch: QT Edit: Ngáo Beta1: Fuu (Đông Chí Phong) Beta2: (S) Tình trạng bản gốc: đã hoàn thành Tình trạng bản edit: 94 chương chính văn + 1 phiên ngoại Tóm tắt: ( vì không có nên mình đành tự viết ^^ ) Nhạc Tư Trà – một sinh viên năm nhất bình thường, hiền lành, thể chất yếu đuối, dễ sinh bệnh. Cha mẹ cậu đã mất vào ngày giáng sinh của một năm trước, thế nhưng, xung quanh cậu vẫn có nhà để ở, có quê để về, có bạn bè, người thân yêu thương, chở che. Một ngày, trong khi câu cá, cậu bất ngờ “câu” được một miếng ngọc bội. Vết máu do vô tình bị thương được ngọc bội hấp thu, thế là ngọc ta nhận chủ ^^. Thế là, Nhạc Tư Trà không phải chỉ “câu” được ngọc bội, mà còn trở thành chủ nhân của một vùng đất kì lạ ^^. Từ đó, câu chuyện của chúng ta bắt đầu ….. Từ đầu đến cuối chuyện là một không khí nhẹ nhàng, ấm áp, giống như một ly sữa nóng vào buổi sáng mùa đông lạnh lẽo vậy. Không có âm mưu thủ đoạn, không tranh đấu gay gắt, không có những tình huống kịch tính tới thót tim, chỉ bình dị và vô cùng đời thường,vậy mà mình đã bị nó cuốn hút. Đọc thấy món ăn, rồi rau củ, rồi rượu trái cây, rồi … là lại thèm nhỏ dãi ^^. Giá như mà mình có được khối ngọc kia nhỉ ^^. Bạn nào thích xôi thịt nhiều thì chuyện này giống như là một bữa ăn chay vậy. Tác giả toàn cho phần mào đầu rồi “Sáng hôm sau …” thôi à ==. ????Bắt đầu bài cảm tưởng: ➕ Vầng, chính xác thì truyện này nó kéo rèm đến mức không thể kéo rèm nữa luôn ấy. Ai đời ôm nhau xong kéo rèm, xong mở rèm ra nói hai ba câu rồi lại kéo rèm tiếp. ???? Đọc truyện này, cảm nghĩ lớn nhất của tôi xuyên suốt câu chuyện là: Đờ mờ, muốn có cái không gian như thế này vờ lờ (vãi luôn ????)!!! Muốn biết vì sao thì bạn hãy đọc đi, tôi sẽ không tiết lộ quá nhiều đâu nà~ Cái cảm nghĩ thứ hai là về anh công Diệp Kình, mấy bạn đọc khác nhận xét là cứ cảm thấy anh í lợi dụng (không gian) Nhạc Tư Trà, còn tình cảm của hai trẻ thì nhạt nhòa quá. Cá nhân mình thì thấy hai bạn í vẫn rất là tình thương mến thương mà. Mặc dù anh Diệp cũng thường xuyên sử dụng (có chút ỷ lại thì đúng hơn) không gian của bạn Nhạc cho việc kinh doanh của mình ( bán một loại sản phẩm #vai_luyen lắm), nhưng dù sao thì tiền anh ấy kiếm ra cũng là của bạn Nhạc mà. Có lẽ do truyện không có mấy tình huống gay cấn tạo điều kiện nên vụ tình cúm nó mấy có vẻ nhạt, nhưng mà vẫn tổng thể thì truyện rất ấm áp nhẹ nhàng ???? Cái thứ ba là, mấy em thú cưng trong truyện moe vỡi. Em Thụ có tố chất "vạn thú mê", nào rắn (con này thân phận bất phàm) nào ngao Tây Tạng, ầyda~ ➖ Điểm trừ là :    ????Đoạn cuối truyện hơi ATSM quá, cơ bản là phần đầu phần giữa khá là hay, nhưng đến khúc muốn xanh hóa sa mạc thì hơi bị quá tay rồi đó nà~ Và lại còn xanh hóa thành công nữa. Một chữ thôi: LỐ! Chán dần đều ???? ????Trừ thêm một điểm nữa vì chi tiết BẠCH HÓA. Mấy nhân vật phụ này (bố + dì ghẻ + anh trai cùng cha khác mẹ của anh công) lúc bắt đầu xuất hiện trong mắt người đọc là trong hình tượng TRA ( một chút)(hoặc chỉ có tôi là nghĩ vậy ????) thế méo nào đến cuối truyện lại thành người tốt bụng đáng yêu hết cả gòi. Mặc dù vậy thì HE sẽ đẹp hơn, nhưng mà vẫn cảm thấy chả hợp lý tí nào ???? Tóm lại là đây là một câu truyện về BÀN TAY VÀNG VÔ ĐỐI, ai không thích thì tốt nhất đừng liều nà~ ✋   Mời các bạn đón đọc Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà của tác giả Từ Từ Tiêu.