Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trước Và Sau Ly Hôn

Một cuộc hôn nhân đã đến hồi kết thúc. Mọi việc tưởng chừng như không thể xảy ra lại bất ngờ xảy đến với Hạ Đình Vãn, y không ngờ người đàn ông yêu y, chiều chuộng y suốt 5 năm qua lại đưa ra tờ ly hôn với y. Với lòng tự trọng cao, y không cho phép từ chối ký tên, nhưng sau khi mọi việc đã thành thì y lại hối hận, chẳng lẽ y thật sự mất đi Tô Ngôn rồi sao? Hôn nhân của họ chấm dứt thật rồi sao? Anh đã hết yêu “hoàng tử bé” của mình thật rồi ư? Vậy tình yêu của y dành cho anh biết tính thế nào đây?   Lần đầu tiên Tô Ngôn gặp Hạ Đình Vãn, chàng trai bỗng dưng nổi tiếng sau một bộ phim “Lời Cá Voi”, người đầu tiên đạt kỷ lục từ trước đến nay đã đạt được ngôi vị ảnh đế trẻ tuổi nhất. Khi thấy người con trai sau khi tiếp rượu mọi người lại trốn một góc làm chuyện của chính mình, tự chơi đùa với bản thân vì ghét những việc xã giao giống như vậy. Tô Ngôn biết mình đã rơi vào lưới tình của chàng trai ấy và đối với anh khi tiếp cận với người ấy chính là “chiến dịch quan trọng nhất đời mình”, phải trang bị cho mình bộ dáng hoàn hảo nhất để đứng trước mặt người con trai đó. Còn đối với Hạ Đình Vãn, lần đầu tiên gặp Tô Ngôn, khi thấy anh mời y đi ăn lại nghĩ anh giống những người khác, muốn dùng quy tắc ngầm với mình, nhưng khi thấy người đàn ông ấy cầm đĩa của mình xin chữ ký với tư cách là “người mê phim” thì y thấy mình ngượng đến da mặt bỏng rát. Khi người đàn ông ấy nói với y rằng sau này có ai mời y đi ăn thì nói người đó “Cút”, y tận dụng triệt để và tiến vào vòng bảo vệ mạnh mẽ của Tô Ngôn. Suốt 5 năm, trong cuộc hôn nhân của y và Tô Ngôn. Y đã hưởng thụ được hết mọi sự nuông chiều, tình cảm yêu thương mà người đàn ông ấy dành cho mình. Y đem hết mọi sự xấu xí của bản thân trong quá khứ bày ra trước mặt Tô Ngôn và xem nó là điều hiển nhiên mà Tô Ngôn phải bù đắp cho đoạn tuổi thơ đầy đen tối, bất hạnh của mình. Y vô tư đón nhận những bảo bọc yêu thương ấy đến mà chẳng hề quan tâm đến cảm nhận của Tô Ngôn, mãi cho mình cuộc sống như đứa trẻ vì Tô Ngôn đủ năng lực giúp y sống một cuộc sống vô ưu vô lo. Cho đến khi Tô Ngôn ly hôn với y thì y mới biết được hóa ra mình lại vô lực đến chừng nào trước những con sóng cuộc đời. Nếu như nói Tô Ngôn và Hạ Đình Vãn kết hôn 5 năm, không bằng nói anh theo đuổi Đình Vãn 5 năm, chỉ có điều hợp lý hoá cái sự theo đuổi bằng một hôn lễ, bằng một cuộc hôn nhân. Vì trong suốt 5 năm ấy, Tô Ngôn nuông chiều Đình Đình, quan tâm, chăm sóc, hy sinh chỉ có đơn phương Tô Ngôn bỏ ra còn Đình Vãn lại mặc sức tung hoành không chịu lớn lên trong vòng vây bảo vệ ấy. Vì thế nên trong khoảng thời gian 6 tháng ly hôn họ dường như mới chấm dứt hẹn hò, bước chân vào nấm mồ hôn nhân thực sự. Hôn nhân là việc của hai người trưởng thành, yêu nhau, thấu hiểu, hy sinh, bày ra những vết sẹo xấu xí của bản thân cho đối phương coi và mỗi người trong cuộc hôn nhân đều có trách nhiệm xây dựng và bảo vệ. Hôn nhân là chuyện kinh doanh cả đời của hai người, vừa hao tâm tổn trí, vừa tiêu tốn tiền bạc. Sau khi ly hôn, Hạ Đình Vãn đã thực sự trưởng thành lên rất nhiều. Ngoài việc chấp nhận thực tế trong công việc, chịu trách nhiệm với những chuyện mình đã gây ra, y còn thấu hiểu “Tiên sinh” của mình hơn nữa. Hoá ra tiên sinh của y không mạnh mẽ như y tưởng, hoá ra tiên sinh của y không kiên cường như mọi người vẫn thường thấy, hoá ra tiên sinh của y lại chịu nhiều nỗi đau đến như vậy. Nếu như lúc nhỏ y bị tổn thương về thể xác thì tiên sinh của y lại bị thương về mặt tinh thần trầm trọng đến như thế. Năm 18 tuổi của tiên sinh, lễ trưởng thành của tiên sinh được đón trong sự đẫm máu của người em cùng cha khác mẹ. Lúc nhỏ tiên sinh của y đã vùng vẫy trong tuyệt vọng trước sự ra đi của mẹ mình, bị chính cha của mình đem ra nước ngoài, ở cái nơi đất lạ người xa, tiên sinh lúc nhỏ đã gặp phải khó khăn như thế nào, Đình Vãn không dám tưởng tượng đến. Tiên sinh của y hoá ra là một người có nhiều nỗi sợ và bất an. Càng thấu hiểu về tiên sinh, tình yêu y đối với tiên sinh của mình sâu đậm thêm chút nữa. Nếu như 5 năm, Tô Ngôn đã kiên cường mạnh mẽ để bảo vệ y mà chẳng quan tâm đến bản thân mình thì sau này hãy để y quan tâm đến anh, có thể là chỗ dựa cho anh, để y có thể thực sự là “nhà” của anh. Về phần Tô Ngôn, vì câu chuyện chủ yếu xoay quanh góc nhìn của Hạ Vãn Đình nên Tô Ngôn được miêu tả rất ít. Nhưng chỉ vài ba chương truyện, vài ba đoạn hội thoại tác giả thực sự đã miêu tả được nội tâm đầy mâu thuẫn của anh. Muốn yêu nhưng lại sợ, muốn giữ lại cũng muốn buông tay, muốn từ bỏ nhưng lại vẫn muốn kiên trì, muốn Đình Đình trưởng thành lại không chịu được khi thấy Đình Đình bị vấp ngã, bị tổn thương. Phải nói rằng Tô Ngôn chính là một người đầy mâu thuẫn, nhưng tình yêu của Tô Ngôn dành cho “bé công đực” vĩnh viễn không bao giờ thay đổi. Anh đồng ý đâm cho bản thân chảy đầy máu tươi cũng nguyện làm một chỗ dựa mạnh mẽ cho Đình Vãn, anh đồng ý hy sinh để người ấy cả đời mãi sống trong sự hồn nhiên. Chàng trai của anh đau khổ quá nhiều, hãy để anh đến và bù đắp những thiếu hụt trong cuộc đời cậu ấy. Dù có ra sao, đối với Hạ Vãn Đình, anh kháng cự không được, vậy chỉ có thể tự nguyện mà thôi. Vì “Hoàng tử bé” của anh, “bảo bối” của anh, anh đồng ý hy sinh và đánh đổi. Nếu nói nội tâm của Tô Ngôn là một bài toán khó thì Hứa Triết chính là giảng viên chuyên nghiệp giúp Hạ Vãn Đình giải được bài toán ấy. Hứa Triết là một đạo diễn xuất sắc cũng chính là người còn thể phân tích rõ nội tâm của một người. Nhờ có Hứa Triết giải bày, phân tích từng hành động, lập luận dựa trên lời nói của Tô Ngôn đã giúp Hạ Vãn Đình giải quyết bài toán nội tâm này. Nhờ có Hứa Triết, Hạ Vãn Đình đã từng bước một bước vào nội tâm sâu kín của người y yêu, bóc ra từng lớp kiên cường, mạnh mẽ chạm đến những vết thương ẩn sâu trong lòng của người ấy để y có thể chữa lành những vết thương, để y có thể làm một chỗ dựa khiến ấy có thể yên tâm dựa vào lúc người ấy yếu ớt nhất. Sau khi ly hôn, mọi chuyện diễn ra theo cách bình thường khiến cho Hạ Đình Vãn phải dần dần trưởng thành khi ra khỏi bóng cây Tô Ngôn, và người đồng hành trên sự trưởng thành của Hạ Đình Vãn chính là Chu Ngưỡng, quản lý của y. Anh ta dùng những lời lẽ, những sự thật khiến cho Đình Vãn tỉnh ra. Anh ta đã nói nên cái hiện thực mà bắt buộc Đình Vãn phải trải qua mới thực sự trưởng thành. Ngoài ra trên con đường trưởng thành ấy, Đình Vãn vẫn luôn có một Triệu Nam Thù đồng hành bên y, Đình Vãn gặp được người bạn Kỷ Triển giúp y biết được mình thực sự thương Tô Ngôn đến nhường nào, hay là cậu bé Ninh Ninh để y biết được sống có trách nhiệm với bản thân và người khác. Hay là một Hình Nhạc, một Diệp Bỉnh Văn để y thấy được cuộc sống này đen tối và giả tạo ra sao. Mỗi nhân vật tuy chỉ là xuất hiện ít ỏi, lời thoại không nhiều nhưng lại chính là những cột mốc đánh giá sự trưởng thành theo từng ngày của Hạ Đình Vãn, giúp y có thể lớn lên, đứng bên cạnh tiên sinh nhà mình vượt qua giông bão của cuộc đời. Truyện mang màu sắc có chút ảm đạm, có chút xám xịt của bầu trời đầy mây đen nhưng đâu đó ta vẫn thấy có ánh nắng yếu ớt của mặt trời. Sau cơn mưa trời lại sáng, muốn thấy cầu vồng xán lạn thif phải trải qua những cơn mưa. Ngoài ra trong truyện còn có sự lãng mạn của một tâm hồn đam mê văn học, từng lá thư, bưu thiếp, dòng thơ mà Tô Ngôn gửi cho Đình Vãn đã tạo nên những đốm hồng nho nhỏ trên cái nền màu ảm đảm này. “Nếu có người khác bước vào sinh mệnh của em Thì hãy nhớ, ấy là một chuyện vĩ đại Vì người đã mang theo Cả quá khứ, hiện tại Thậm chí cả tương lai Để cùng đến bên em Vì ấy là trọn đời của một người.” #Bèo - fb/reviewdammyngontinh *** Truyện này mình mất chừng năm ngày để đọc hoàn chỉnh. Không phải vì nó không hay, mà do bận =))) Ban đầu khi mới đọc qua thì mình định bỏ rồi vì thấy nó dài, không hiểu có sức hút gì đó đã giữ mình, và thật may khi đó là một quyết định đúng. Lúc đọc xong truyện này có rất nhiều thứ mình muốn nói, nhưng khi bắt đầu gõ thì lại không biết nên nói từ đâu. Những lúc như vậy chỉ hận mình vì văn dốt chữ nát, không review được hay bằng người ta, không biết diễn tả sao cho thỏa những cảm xúc trong lòng mình. Nhưng thôi, nói được đến đâu hay đến đó vậy. Trước hết là về nội dung. Truyện bắt đầu bằng cái tin thụ – Hạ Đình Vãn chuẩn bị ly hôn với chồng mình là Tô Ngôn, một thương nhân giàu có. Sau cuộc ly hôn này, câu chuyện dần dần được mở ra, những bí mật, những tâm tư tình cảm được bóc trần. Sau khi công đưa ra lời yêu cầu ly hôn, thụ vẫn ngơ ngẩn mịt mờ, mà công dường như lại cực kỳ lạnh nhạt và vô tình. Thụ vốn là một diễn viên nhất thế thành danh, là ảnh đế ba tượng vàng. Thế nhưng Hạ Đình Vãn lại có một quá khứ bất hạnh, chính điều này cũng phần nào tạo nến tính cách khá ương bướng cho y. Tô Ngôn vốn là một fan của y, sau khi gặp liền nhất kiến chung tình theo đuổi, mãi đến khi cưới được y về nhà. Trong năm năm cưới nhau, Tô Ngôn cực kỳ yêu chiều Hạ Đình Vãn, yêu chiều đến mức khiến y có phần kiêu căng hư hỏng. Y đã gây ra rất nhiều chuyện xấu, làm tổn thương công bao lần, cuối cùng trong một lần uống rượu say y đã gây tai nạn giao thông. Chờ đến khi chuyện được giải quyết xong xuôi, Tô Ngôn liền đưa ra yêu cầu ly hôn. Hạ Đình Vãn đồng ý, sau đó dọn ra khỏi nhà. Câu chuyện được bắt đầu từ đây. Bị công ruồng bỏ, thụ cũng uất ức tủi thân, y bèn đi tìm công muốn cứu vãn cuộc tình này, khi đó y mới phát hiện ra khi mình gây tai nạn đã làm một đứa bé mười một tuổi bị thương nặng, thị lực mắt trái suy giảm. Mà Tô Ngôn đã giúp y ém hết tin tức này xuống, chăm sóc đứa trẻ kia thay y. Kể từ đó thụ mới biết từ trước đến nay công đã xử lý nhiều chuyện cho mình, vì thế y đưa ra yêu cầu tự mình chăm sóc đứa bé kia để thực hiện trách nhiệm của mình. Không còn công làm chỗ dựa, Hạ Đình Vãn phải tự mình kiếm tiền. Y nhận một chương trình thực tế, ở đây y phải chịu khá nhiều cay đắng khổ sở và cả ác ý nữa. Một hoàng tử bé được cưng chiều suốt năm năm giờ bị bạn thân từ nhỏ phản bội, bị ông chủ của công ty sản xuất chương trình thực tế này đe dọa và đánh đập. Trong thời gian này Hạ Đình Vãn chịu va vấp để trương thành, đồng thời cũng xem xét và củng cố lại tình cảm của mình với Tô Ngôn. Y đã hiểu được trong quá khứ mình tùy hứng thế nào, đã làm sai nhiều đến ra sao. Sau khi ly hôn, Hạ Đình Vãn nhặt nhạnh ký ức của mình, cũng tìm hiểu từ người khác mới thêm hiểu rõ về công, về quá khứ đau khổ của anh, về nguyên nhân sâu xa đẫn đến việc ly hôn của hai người. Hạ Đình Vãn quyết không buông tay, vẫn kiên trì tiếp cận Tô Ngôn để anh thả lỏng, để anh chịu lộ phương diện yếu đuối sau vẻ mạnh mẽ kiên cường kia. Nhưng anh vẫn không chịu quay lại với Hạ Đình Vãn. Mãi đến khi y bị người ta chơi xấu ác ý cắt nối chương trình thực tế kia, biến y thành một kẻ tùy hứng kiêu căng, người người chê bai chửi mắng, anh mới ra mặt dẹp loạn, nhưng vẫn trốn tránh thụ. Mà thụ từ đây đã mạnh mẽ hơn nhiều, dám đứng lên đấu tranh với những kẻ bắt nạt mình, dám mạnh mẽ xốc lại bản thân để diễn một vai diễn mới vô cùng quan trọng… Có lẽ đọc qua nội dung này, có nhiều người sẽ ghét thụ vì tính cách của bạn ấy. Nhưng không, thật ra mình muốn gọi tên truyện này là Tìm về. Thụ tìm về bản ngã của mình, tìm lại tình yêu của mình, tìm lại nguyên nhân sâu xa của lần ly hôn này. Vì nó, thụ dần dần trưởng thành, dần dần sửa đổi lại chính mình, dần dần học cách mạnh mẽ hơn, không còn ám ảnh về quá khứ nữa. Và quan trọng nhất, thụ học được cách yêu công, trân trọng tình yêu của anh. Còn công thì sao? Có thể nói mình chưa từng gặp được nhân vật nào si tình đến thế. Có lẽ mọi người sẽ cho rằng anh nhu nhược yếu đuối, nhưng như tác giả đã nói “Hai người yêu nhau sẽ không để ý xem nhất thời là ai thua ai ai thiệt thòi hơn, ở bên nhau mới là đại sự cả đời. Có dũng khí nắm tay nhau trọn đời, sẽ không còn sợ hãi mưa gió nhất thời nữa.” Yêu nhau rồi có cần toan tính ai nợ ai, ai yêu nhiều hơn ai, ai cần phải trả giá nhiều hơn không? Tô Ngôn không cần điều đó, anh nguyện dùng hết sức, hết linh hồn và hết trái tim đi yêu Hạ Đình Vãn. Anh xa Hạ Đình Vãn vì anh sợ mình không bảo vệ được người ấy, anh buồn vì năm năm cưới nhau trên môi người ấy không còn nở nụ cười, anh đau lòng vì chứng kiến hình ảnh người ấy nằm trong vũng máu sau vụ tai nạn. Mình rất thích anh công này, thật sự. Tình yêu của Tô Ngôn thực lớn và dịu dàng. Còn thụ, có thể ban đầu sẽ có chút khó chịu về sự vô tâm của bạn ấy, nhưng đằng sau nó là cả một quá khứ bị bạo hành, bị ruồng bỏ bởi cha mẹ ruột, vì thế bạn vẫn luôn tự ti, vẫn không tin tưởng vào tình yêu của công. Đương nhiên không thể biện minh cho những hành động sai của thụ, chẳng qua mình chỉ muốn nói sâu hơn một chút về lý do dẫn đến tính cách ấy mà thôi. Trong truyện mình còn nặng lòng về nhân vật bạn hồi bé của thụ nữa. Anh ta từng là mối tình đầu thoáng quá của thụ. Trong một lần đi casting, vốn vai diễn đó là anh ta đi thử, nhưng cuối cùng thụ lại là người được chọn, và nhờ nó mà thụ trở thành ảnh đế. Dù bên ngoài anh ta không nói gì, nhưng trong thâm tâm vẫn hận thụ, vẫn cho rằng thụ đã cướp vai diễn của mình. Dần dần anh ta trở nên sa đọa, dính lấy một kim chủ biến thái bệnh hoạn thích ngược đãi, cuối cùng khi gặp lại thụ trong chương trình thực tế kia anh ta lại đi hãm hại thụ. Một tình bạn, tình yêu đầu trong sáng cuối cùng đã biến thành hai người không thể nhìn mặt nhau nữa. Âu cũng vì lòng người thay đổi, nhưng vẫn rất tiếc nuối. Và buồn.. Trong truyện này bất cứ ai cũng có quá khứ, cũng có nỗi đau, cũng có cái để suy ngẫm. Tác giả hành văn rất tốt, đạo lý được lồng ghép khéo léo, câu văn mượt mà tình cảm. Nhất là cách chị miêu tả tâm lý và tả tình, thật sự rất tình tứ và chân thật. Nói sao được nhỉ, có thể truyện này vẫn còn một số bug, đoạn cuối công bị bệnh tim nên muốn trốn thụ cũng có chút máu chó, nhưng tổng thể đây vẫn là một truyện rất hay, hay từ đầu đến cuối, không hẫng hụt, không lạn vĩ, đáng để mọi người bỏ thời gian ra đọc. Một điều nữa mình muốn nói là trong truyện có kể về hai bộ phim thụ đóng chính có nội dung rất ấn tượng. Bộ đầu tiên tên là “Lời của cá voi”, kể về câu chuyện của một cậu bé mắc bệnh trầm cảm, gặp được một người thầy tưởng như là người cứu vớt mình. Không ngờ ông ta cũng là một kẻ thích bạo hành, cuối cùng vì quá tuyệt vọng cậu đã nhảy xuống biển tự sát. Bộ phim này đã đưa cho thụ cái danh ảnh đế, thụ bắt đầu nổi tiếng từ đây. À đằng sau bộ phim này còn có chút liên quan đến chuyện của công nữa, cảm động lắm. Bộ phim thứ hai là thụ nhận được vai sau khi trầy trật với cuộc sống hậu ly hôn, đang từng bước trưởng thành. Phim kể về một chàng trai câm trong thành phố nhỏ. Vào mùa hè nọ, anh gặp được một cậu sinh viên mỹ thuật du lịch đến đây. Hai người quen nhau, đem lòng yêu nhau. Cậu trai đó ra đi và hứa sẽ quay về, nhưng lời hứa đó kéo dài đến 6 năm sau. Thụ một thân một mình tìm kiếm suốt sáu năm, một người câm không biết hỏi thăm thế nào, vẫn kiên trì tìm người sáu năm. Đến cuối cùng khi tìm được, cố nhân xưa giờ đã phát tướng, đã có vợ có con, hắn chỉ gửi lại một lời xin lỗi vì năm xưa chỉ tùy hứng đùa anh mà thôi. Kết phim là cảnh anh bước vào một căn phòng phủ bụi, giống như tàn dư của tình yêu mãnh liệt say đắm ngày nào.. Cả hai bộ phim này đều được nhắc đến nhiều trong truyện, và mình rất thích cách tác giả miêu tả cách thụ trải nghiệm cuộc sống để diễn được nhân vật đó. Có cảm giác vai diễn đó không hẳn là sinh ra dành cho thụ, mà bạn phải mài giũa, phải va vấp trưởng thành rồi mới thấu cảm được nhân vật. Ôi nói chung là khi đọc xong mình có nhiều thứ muốn nói cực, đến khi viết ra lại không sắp xếp nổi ngôn từ, chỉ muốn tóm tắt lại là truyện rất hay, mọi người nhớ đọc nhé. Thật ra mình cũng rất muốn edit, nhưng mà nó dài quá orz, hơn nữa văn chương mình không hay, mình có cảm giác sẽ không thể truyền đạt hết cái hay cái tình của bộ truyện được. À còn một cái cuối nữa mình muốn nói, đó là H của truyện vừa hot vừa có tình. Có cảm giác nó không chỉ là cảnh nóng, nó cũng là một nhân tố thúc đẩy tình cảm của nhân vật. Ôi không biết nói sao hết á, nhưng đại khái là H có nội dung đó… Mời các bạn đón đọc Trước Và Sau Ly Hôn của tác gải Tang Tâm Bệnh Cuồng Đích Quả Bì.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”
Có lẽ nếu ai đã từng đọc tác phẩm "Cung đấu không bằng nuôi cún" thì cái tên Phong Lưu Thư Ngốc sẽ không quá xa lạ đối với các bạn. Phong Lưu Thư Ngốc là một tác giả khá nổi tiếng trong giới ngôn tình và đam mỹ, hầu như các truyện của tác giả này đều là sủng văn, ngược tra, đọc rất sảng khoái và bộ truyện "Cao Thủ Đổi Trắng Thay Đen" này cũng mang phong cách như vậy. Nhân vật chính Chu Doãn Thịnh là một siêu hacker của thế giới công nghệ cao tương lai. Trong một lần giao dịch trên mạng vũ trụ, hắn đã bị "không gian chủ thần" khống chế và buộc phải xuyên qua các thế giới khác nhau hoàn thành nhiệm vụ của nhân vật phản diện. Trải qua ngàn năm, vạn vạn thế giới, chịu đựng bao lần phản bội, nhục nhã, chết không nhắm mắt, Chu Doãn Thịnh cuối cùng cũng thoát khỏi sự khống chế được chủ thần và bắt đầu quá trình trả thù. Chu Doãn Thịnh bề ngoài là một con người ôn hoà nhưng thực chất lại rất xảo trá, giỏi nguỵ trang, thích kiểm soát mọi chuyện trong tay. Sống qua nghìn kiếp luân hồi, Chu Doãn Thịnh đã trở thành một con cáo già âm hiểm, xuyên qua bất kì thế giới nào hắn cũng dễ dàng nắm chắc chiến thắng. Chu Doãn Thịnh đã làm nhân vật phản diện đủ lắm rồi, cho nên từ nay về sau hắn lúc nào cũng đứng trên đỉnh cao nhất của đạo đức, cho tất cả mọi người thấy hắn là cỡ nào lương thiện, cỡ nào tốt đẹp. Chu Doãn Thịnh hắn chính là người tốt. Có một nhân vật chính như vậy đọc truyện rất sảng khoái, cái gì mà ngược thụ, tiện thụ tra công... chỉ là mây bay mà thôi. Còn về nhân vật chính công - Y không có tên gọi rõ ràng, mỗi thế giới là mỗi cái tên khác nhau, nhưng có một điều không bao giờ thay đổi chính là tình yêu của y dành cho Chu Doãn Thịnh. Y có đủ các yếu tố của một người chồng tốt: Thân phận cường đại, yêu thương Chu Doãn Thịnh hết mực, sủng vô đối, cho dù trải qua bao thế giới không có ký ức của kiếp trước vẫn chỉ yêu mỗi Chu Doãn Thịnh. Y chính là mảnh ghép hoàn hảo cho cuộc đời của Chu Doãn Thịnh. Truyện bao gồm 15 thế giới giả thuyết với đủ các loại bối cảnh: cổ đại, hiện đại, mạt thế, tu chân, ABO, tây huyễn…Mỗi thế giới đều được miêu tả và giải quyết một cách vừa phải, không dài dòng hay quá ngắn gọn gây hụt hẫng cho người đọc. Chu Doãn Thịnh xuyên qua nhiều nhân vật, mỗi nhân vật lại mang một hoàn cảnh khác nhau. Có những thế giới nguyên chủ vốn là người vô tội nhưng lại trở thành hòn đá kê chân cho nhân vật chính nên chỉ có thể bị oan uổng, bị hại chết hoặc là cả đời sống trong đau khổ. Nhưng đến khi Chu Doãn Thịnh xuyên qua mọi thứ liền thay đổi. Vận dụng sự xảo trá và tài hacker của bản thân, Chu Doãn Thịnh liền lật ngược thế cờ, bóc trần tất cả sự thật: Uất ức mà nguyên chủ phải chịu, bộ mặt giả dối của các "vận mệnh chi tử”, ví dụ như thế giới hiện đại của Vệ Tây Ngạn, giới giả trí Âu Tử Nam, mạt thế Bạch Mặc Hàn... Tất nhiên không phải thế giới nào cũng được xây dựng một cách hợp lý, có những thế giới tác giả sa đà vào việc nâng cao nhân vật chính, lạm dụng bàn tay vàng tạo hào quang cho Chu Doãn Thịnh. Nhưng đây chỉ là một câu truyện trên sách, không thể quá yêu cầu sự hợp lý như ngoài đời. Vì thế nếu bỏ qua những khuyết điểm nhỏ này thì đây vẫn là một bộ truyện hay và đáng để đọc thử một lần. Đoạn trích: *"Tiếng dương cầm ngưng bặt, Chu Doãn Thịnh (Âu Tử Nam) lấy tay che mặt, không để người khác trông thấy sự chật vật của mình. Cùng lúc đó, trên màn hình cực lớn hiện gương mặt già nua của Âu Nhất Bách. Ông đang cầm máy quay phim, chiếu ống kính vào ngay mặt mình, suy yếu nói – “Con trai nói muốn viết một bài hát dành riêng cho tôi, tôi rất mong đợi.” Màn hình rung động, chiếu vào thanh niên tuấn mỹ ngồi ngay trước dương cầm. Nhìn bài trí xung quanh, đây chắc hẳn là biệt thự nhà họ Âu. Thanh niên rất căng thẳng, cởi hai khuy áo trên cùng áo sơ mi ra, khụ một tiếng, sau đó mới chậm rãi nói – “Bài hát này tên là “Vì người”. Ba, con cho rất nhiều lời từng muốn nói với ba vào bài hát này, ba nhất định phải nghe thật kỹ đấy.” Âu Nhất Bách ừ một tiếng, tuy rằng trong màn hình không xuất hiện gương mặt của ông, nhưng niềm vui và sự an ủi trong giọng nói của ông không thể nào nhận nhầm. Dưới đài, fan của Lâm Tư Khanh nhất tề ngây ngẩn, trong lòng liên tục ùa lên cảm xúc xấu hổ đến tột độ. Tất cả chứng cứ Lâm Tư Khanh đệ trình lên pháp viện đều được chụp ảnh công bố trên weibo. Tất cả bản nháp “Vì người” đều có đánh dấu ngày, thể hiện thời gian bắt đầu sáng tác là sau khi thầy anh ta qua đời. Nhưng lúc này đây, Âu Nhất Bách còn sống, Âu Tử Nam cũng đã viết ra bài hát này, hơn nữa còn hát trước mặt ông. Đến cùng ai đạo ai, không cần nói cũng biết đáp án. Những văn bản mà Lâm Tư Khanh đệ trình kia trở thành bằng chứng không thể biện hộ chứng minh anh ta đang nói dối. Cùng một tiết tấu, cùng một giọng ca, cùng là hát đến một nửa rồi không thể tiếp tục, Âu Tử Nam gục đầu xuống dương cầm, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống phím đàn đen trắng, thể hiện rõ nỗi đau và tuyệt vọng vì không cứu được cha của cậu. Âu Nhất Bách lật chăn ra, tập tễnh đi đến bên cạnh con trai, hạ thấp người xuống, nắm chặt lấy đôi tay cậu, nói – “Tử Nam, bài hát này rất tuyệt, là bài ca tuyệt nhất mà ba từng nghe trong cuộc đời này. Có một câu này ba vẫn quên chưa nói với con.” “Câu gì ạ?” – thanh niên quay mặt nhìn ông, hốc mắt và chóp mũi đỏ rực, trông vô cùng yếu ớt, cũng cực kỳ đáng yêu. Âu Nhất Bách nhẹ nhàng cười rộ lên, năm ngón tay xuyên qua mái tóc con trai, vừa thong thả vừa kiên định nói – “Tử Nam, con chưa bao giờ khiến ba thất vọng. Hoàn toàn ngược lại, con vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của ba. Con là niềm kiêu ngạo của ba.” Vì lời khẳng định này, Âu Tử Nam đã chờ đợi mười mấy năm, cậu không dám tin mà trợn to mắt, còn đang ngẩn ngơ thì bị Âu Nhất Bách ôm vào lòng, vỗ về như một đứa trẻ. Dần dần, nhịp vỗ trên lưng trở nên yếu ớt, cho đến khi dừng lại. Âu Tử Nam dè dặt quay đầu lại, nhìn về phía cha mình, lại thấy ông đã nhắm mắt, khoé miệng vẽ lên một nụ cười an bình. Ông vĩnh biệt cõi đời trong niềm thoả mãn tột độ. “Không! Ba, ba đừng bỏ con, con sợ…” Tiếng khóc kêu tan nát cõi lòng của thanh niên vang vọng toàn bộ Tinh Quán. Nỗi đau và tuyệt vọng khi mất đi người thân yêu nhất giống như một con dao sắc bén, chầm chậm đâm vào lồng ngực, cắt trái tim thành từng mảnh. Dưới đài, tất cả người xem đều đang đè nén trái tim đau đớn và thương cảm. Nhưng nơi ánh đèn chiếu đến, hốc mắt người nào cũng đỏ bừng, nước mắt đong đầy trên mặt, thậm chí có người còn bật khóc không thể ngừng lại.” ____________ *Trích dẫn từ trong truyện Review by #Lăng_Tuyết Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Họa Gian Phi *** Mình thường ít viết review, bởi đa phần mình tự nhận thấy mình toàn nói nhảm. ~~ Mà thôi, vào luôn vấn đề chính. Bạn nào thích đọc đam mỹ khoái xuyên chắc chắn đã đọc hay ít nhất cũng nghe giới thiệu về bộ “Cao thủ đổi đen thay trắng” (Khoái xuyên chi đả kiếm cuồng ma) này. Mình là một đứa thích BL, cũng đọc qua khá nhiều bộ đam mỹ Trung rồi và phải nói đây là một trong những tác phẩm mình thích nhất (thật ra mình đọc không nhiều lắm đâu >
ABO - Vợ Chồng Gà - Tinh Phân Dữu Tử Trà
“Gà mái bất ngờ chết sạch, chỉ còn lại gà trống không thể giao phối, nhân loại sắp mất đi loài gà, không có trứng gà ăn. Nhưng rất may, đã có hoóc môn ABO, loài gà lại có thể tiếp tục giao phối sinh sản, đẻ trứng nở gà con. Nó là một con gà omega vừa nhỏ vừa gầy vừa vô dụng, chẳng hề được chào đón, thậm chí khó có thể đẻ trứng. Cho đến một ngày, nó nhặt được một con gà alpha "vừa béo vừa mù". Sau này, hai chúng nó trở thành cặp gà alpha đẹp nhất và gà omega đẻ nhiều nhất.” … Tiểu Kỷ là một con gà trống. Hơn nữa nó còn là một con gà trống rất xấu. Gầy teo như gà bệnh, nếu là người khác phỏng chừng đã sớm mang nó đi làm thịt hoặc bán quách đi cho đỡ chật chuồng.  Nhưng may mắn Tiểu Kỷ sống trên núi với cậu chủ vô cùng từ ái và yêu thương đám gà nhà mình nên thoát được kiếp này. Dịch bệnh kéo đến, gà mái bất ngờ chết sạch. Cậu chủ quyết định tiêm hoóc môn cho đám gà quê của mình với mong muốn có một con gà Alpha hoặc ít nhất cũng có Omega (hai chủng loại này rất được xã hội coi trọng). Tiểu Kỷ được sao sáng chiếu mệnh, oanh oanh liệt liệt từ gà bệnh xấu xí trở thành con gà Omega duy nhất trên núi, mặc dù nó (vẫn) xấu như trước.  Thế nhưng mặc dù đã trở thành gà Omega, bác sĩ vẫn nói thể chất của Tiểu Kỷ không thích hợp để đẻ trứng. Nghĩa là ngoài việc mang hoóc môn Omega quý hiếm ra, nó vẫn chỉ là một con gà trống gầy teo xấu xí mà thôi.  Những tưởng cuộc sống của Tiểu Kỷ sẽ yên ả trôi qua nơi núi non này thì bất thình lình một ngày nó nhặt được một con gà trống Alpha - gọi là Đại Kế. Khi được Tiểu Kỷ nhặt về, Đại Kế rất xấu. Theo lời Tiểu Kỷ thì nó bị phát phì - tức là tiểu công của chúng ta khi gặp tiểu thụ thì cân nặng rất là dư thừa nha . Mắt sưng húp vì vừa bị đánh, không mở ra được. Vì thế Tiểu Kỷ đã từng nhận định Đại Kế là một con gà trống Alpha đã béo lại còn mù.  Gà trống alpha vừa béo lại vừa mù này là con gà cưng của một ông trùm - vâng, nói cách khác, bối cánh của Đại Kế rất lớn đó ạ. Em nó là đại gia trong đám gà.  Và đại gia thì luôn có bóng hồng đi theo đúng không nào. Bóng hồng mà Đại Kế chọn… tất nhiên là Tiểu Kỷ rồi, còn ai vào đây nữa.  _________________________ “Gần đây tớ phát hiện ra Đại Kế thật là một con gà alpha kỳ lạ. Rõ ràng là cậu chủ đã thu dọn cho nó một một cái ổ cực kỳ ấm áp, vừa sạch sẽ vừa thoải mái, lại không để mấy gà khác quấy rầy. Vậy mà nó lại không thích, nói cảm giác không an toàn, cứ nằng nặc đòi chen chúc một chỗ với tớ mới chịu. Trong thời gian "Đại Kế dưỡng thương, buổi tối thì không ra khỏi ổ, ban ngày thì lại càng lười hơn, không hề chủ động đi kiếm ăn, ngoại trừ tớ ra thì không muốn tiếp xúc với bất cứ gà nào, một bộ gà sống chớ lại gần.” ... “Đại Kế thật là một con gà kỳ quái. Hồi trước thì không nói làm gì, còn bây giờ tớ thật không thể hiểu nổi. Cũng đều là bới đất kiếm trùn ăn, Đại Kế lại ngại bẩn ngại phiền, liếc mắt khinh thường mấy con gà khác, vậy mà nó lại thích ăn mấy con trùn mà tớ bắt được, lại còn đòi tớ phải dùng mỏ đút cho nó ăn mới được. Có lẽ Đại Kế rất thiếu tình thương của mẹ, mấy hạt thóc với mấy con trùn có dính nước miếng của tớ vậy mà nó cũng chịu ăn. Tớ còn tưởng rằng gà quý xờ tộc như Đại Kế đây sẽ mắc bệnh sạch sẽ quá mức, rồi là chê gà khác dơ bẩn nọ kia.” ____________________________ Tiểu Kỷ rất là đáng yêu luôn nhé. Vì truyện viết theo góc nhìn của Tiểu Kỷ nên thấy em suy nghĩ đơn giản và ngây thơ hết sức luôn ấy, cơ mà em không ngốc lắm đâu, vẫn rất chu đáo và biết lo cho người khác nhé. Nửa đêm bị ăn đậu hũ, ẻm còn tưởng mình nằm mộng xuân cơ mà. (♡´艸`) _______________ “Tụi tớ chiên tranh lạnh hai ngày, đến tối ngày thứ ba, trong khi tớ đang ngủ thì có ai đó lấy mỏ mổ mổ tớ, mấy cái vào miệng, mấy cái vào mông. Trong cơn mơ màng, tớ còn nghe thấy câu hỏi: “Em có bằng lòng sinh gà con cho anh không?” Khi đó tớ còn tưởng là mình đang nằm mơ. Ngủ dậy, nhớ lại hình ảnh trong mơ không khỏi mặt đỏ bừng tim đập thình thịch: ôi mình dậy thì rồi, cũng bắt đầu mộng xuân.” _________________ Lúc được giới thiệu cho truyện này mình cũng hơi đắn đo vì chưa đọc thú x thú bao giờ, nhưng mà khi bắt đầu đọc thì đọc từ đầu đến cuối không dứt ra được luôn . Trí tưởng tượng của tác giả thật phong phú, truyện được kể theo lời của tiểu thụ Tiểu Kê, rất là moe moe moe moe nha. Giọng edit cũng rất mượt, rất tự nhiên. Đây là một trong những bộ mình tâm đắc nhất cho đến thời điểm hiện tại. Lúc đọc vừa cười vừa khóc với hai em gà, đáng yêu chết mất. ♡^▽^♡ Thế nhưng (bao giờ cũng thế) sóng gió lại đến sau những ngày yên bình . Ông chủ của Đại Kế cuối cùng cũng tìm được nó, mang nó về nhà. Tiểu Kỷ bắt đầu hành trình đi tìm Đại Kế. Nhưng mà khi nó tới nơi, Đại Kế đã bị... mất trí nhớ. Vâng, cuộc đời thì luôn éo le như vậy đấy. Tiểu Kỷ đành phải ở lại, ngày ngày nói chuyện khơi ngợi kỉ niệm để Đại Kế nhớ ra. Và cuối cùng, sau một màn "anh hùng cứu mỹ nhân" - Đại Kế cứu Tiểu Kỷ khỏi kiếp bị làm thịt, thì đôi bên cũng thừa nhận tình cảm chính thức và về chung một chuồng  Nếu bạn muốn tìm một câu truyện có cốt hay và mới thì mình xin nhiệt liệt đề cử “ABO vợ chồng gà”. Mình khá chắc chắn là bạn sẽ không phải thất vọng đâu, một đứa kị thú thú, nhân thú… vân vân, như mình còn nuốt được ngon lành mà. (♡´艸`) Trước thấy có vài bạn comment nói chờ review đam sủng thì hôm nay có đam sủng đây. Hi vọng bộ truyện này hợp ý các bạn nhé.  Review by #Ám Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc ABO - Vợ Chồng Gà của tác giả Tinh Phân Dữu Tử Trà.
Xuất Sao (Rút Kiếm) - Tô Du Bính
Trên đời này ai cũng có điểm yêu. Hắn không những không có mà còn để lộ rõ ràng cho người khác thấy. Điêu Đình Văn muốn lợi dụng những điểm yếu đó. *** Vừa đọc xong bộ XUẤT SAO của chị Bính :”>, chỉ hai chữ thôi “Tuyệt vời” o(≧∀≦)o *tung bông* Cảnh H của bộ này là cảnh H mà tớ thik nhất trong tất cả các bộ của chị ấy. Cuồng nhiệt nhưng có gì đó bi thương. Hình tượng của hai bạn trong này rất lạ, không hài – tửng – ngơ – bựa như các nhân vật trước đó. Thụ – Đại nội tổng quản Tịch Đình Vân (nói vậy ai cũng hiểu bạn ấy là thái giám rồi ha :-s), luôn che giấu nỗi đau trong lòng, và nỗi đau ấy chỉ có thể cảm nhận được qua tình yêu dành cho bạn công. Công – Nam Cương vương Hoắc Quyết – tài cao khí ngạo thiếu niên anh hùng, là một người quái đản, có chút tùy hứng, có chút trưởng thành… nhưng bản chất vẫn là thiếu niên (a.k.a con nít thôi :”>) Phần trích dưới đây từ cuối chương 51 đến khoảng giữa chương 53 – chính là cảnh tắt lửa tối đèn của hai bạn =)) Trans: QT – Edit: Rainy Mời các bạn đón đọc Xuất Sao (Rút Kiếm) của tác giả Tô Du Bính.
Võng Du Chi Diễn Kỹ Nhất Lưu - Tô Du Bính
Kiều Dĩ Hàng  vốn dĩ mọi chuyện đều thuận bườm xui gió vậy mà không biết bị gì mà mọi chuyện chuyển đổi. toàn gặp chuyện không may. Lần đầu tiên hắn đóng mà bị chê dỡ. Bỏ một đống tiền ngoạn trò chơi,  bị người cướp trang bị. Phát tiết chửi bởi, bị hacker vạch trần thân phận, hình tượng bị hủy. … Công ty hạ lệnh: yêu quý sinh mệnh thì rời xa trò chơi. Hắn hạ quyết tâm: trên có chính sách, dưới phải nghĩ đối sách. *** Bộ này được coi là một trong những tác phẩm võng du hay nhất của chị Bính. Nội dung thì không phải chê gì cả, tình cảm tốt, chi tiết tốt, phân tuyến nhân vật cũng ổn luôn. Kết cấu hài hòa và hợp lý, tính cách của cả công và thụ đều tuyệt, các nhân vật phụ cũng không bị lu mờ. Là diễn hay là thật, các bạn hãy tự đánh giá nhé, đừng để những kỹ xảo của bạn thụ đánh lừa. *** Quả nhiên nam sợ chọn sai nghề, nữ sợ gả sai người. Nếu như có thể sống lại lần nữa, Suất Chinh nhất định sẽ không học ngành kỹ sư xây dựng, dù là làm thư ký ngày ngày ngồi trong phòng điều hóa đánh chữ cũng tốt hơn mặc gió mặc mưa làm bạn cùng bê-tông cốt thép. Hắn toàn thân vô lực ra khỏi xe, bò ba tầng lầu quay về phòng trọ. Xe và phòng trọ tạm thời đều do cha mẹ chu cấp, giờ hắn còn đang thực tập, tiền lương cầm tới đảm bảo ba bữa cơm hàng ngày còn khó khăn. Nhưng kể cả thế, hắn vẫn cắn răng dùng tiền tiết kiệm nâng cấp cạc màn hình cùng bộ nhớ máy tính. Biết sao được, ai bảo cái sắc hòa thượng kia luôn miệng ầm ĩ kêu máy tính hắn tồi tàn, tốc độ quá chậm. Về đến nhà, hắn trước bật máy tính rồi vào bếp đun nước xong quay lại trước bàn mở “Bát nháo giang hồ“. Sau khi vào game, hắn gửi một dãy chấm dài cho Thủy Tiên hòa thượng, không đợi trả lời, vào bếp chỉnh lửa. Mì trộn xì dầu hắn làm thuần thục, đến khi chín chỉ mất một phút đồng hồ. Chờ hắn bê mì về lại trước máy tính, Thủy Tiên hòa thượng đã gửi một đống tin trả lời. Mời các bạn đón đọc Võng Du Chi Diễn Kỹ Nhất Lưu của tác giả Tô Du Bính.