Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bác Sĩ Thú Y Không Đơn Giản

Thẩm Thiển là một cô gái bị mất trí nhớ, mà điều lạ nhất ở đây là mẹ cô lại vui mừng vì điều đó. Vì sao lại như vậy? Thẩm mẹ chẳng mong con gái mình có thể nhớ lại quá khứ, cả việc vì sao cô mất trí bà cũng giấu diếm. Phải chăng quá khứ của cô là điều bí mật mãi mãi nên chôn vùi? Thẩm Thiển đành cắp sách đến trường học lại, cô nhờ sự "may mắn" của mình được thầy giáo chuyên "phối giống" nhìn trúng, nhận làm đệ tử, ngày ngày nghiên cứu giống lai khác loài. Thế là sao bao năm nghiên cứu và học tập, Thẩm Thiển đã bước vào công việc bác sĩ thú y, chuyên môn đỡ đẻ và bảo mẫu cho động vật. Vưu Nhiên là đội trưởng đội không quân nhưng vào 3 năm trước, anh đã bị tai nạn ảnh hưởng đếnthần kinh thị giác, làm anh không thể thấy mọi thứ. Bác sĩ điều trị của anh nói có thể chữa lành, nhưng anh sống chết cũng không chịu chữa. Không ai biết vì lý do gì anh bỏ cả tương lai chấp nhận đôi mắt mù loà ấy. Có người bảo, anh từng có một cô bạn gái bảo bối, nhưng cô ấy đã qua đời   Vì không thể nhìn thấy, nên anh đã nuôi một chú chó, dùng nó thay thế cho đôi mắt của mình. Trong một lần đem chó đi khám, anh tình cờ nghe được giọng nói rất quen thuộc, giọng nói anh đã cầu mong cả trăm lần có thể được nghe lại. Và từ đó anh bắt đầu mặt dày, đeo bám cô, bất chấp mọi thủ đoạn. Tình yêu anh dành cho cô không phai màu, nhưng dường như cô đã quên mất điều đó. "Thẩm Thiển, sở hữu duy nhất" - sáu chữ khắc lên chiếc nhẫn luôn bên cạnh trên ngón tay anh, nó chính là bảo bối, là tất cả những gì anh còn lại sau tai nạn đó. ---------------------------- Thẩm Thiển trước khi mất trí nhớ là một người có cá tính mạnh mẽ, tuy là một cô gái vô tâm vô phế nhưng rất quan tâm mọi người xung quanh mình. Cơ duyên đem cô tới với nam chính cũng rất là trùng hợp, anh của cô là anh cùng cha khác mẹ với nam chính. Sau một vụ tai nạn, trước khi mất, anh cô dặn nhất định phải bảo vệ, ở bên cạnh em trai anh ấy. Thế là từ lúc đó đằng sau Vưu Nhiên luôn có một cái đuôi lẽo đẽo bám theo, làm cho anh tức điên lên hết lần này đến lần khác. Nhưng anh lại không cảm thấy chán ghét cô, ngược lại còn cảm thấy thú vị.  Vưu Nhiên là đại đội trưởng đầy tài năng và có tương lai sáng lạn, thế nhưng cuộc sống của anh lại bị xáo trộn bởi một cô gái. Quãng thời gian thanh xuân của anh luôn mang trong tim hình bóng của một người con gái, đó là bảo bối duy nhất của anh, anh trân trọng, che chở, nhưng chỉ vì một sai lầm, anh đã đánh mất cô mãi mãi. Quá tuyệt vọng và hụt hẫng, anh lựa chọn tự sát bằng cách đâm xe xuống vách núi. Tai nạn không lấy đi tính mạng anh, nhưng lại cướp mất đôi mắt của anh. Anh đã từng nghĩ mình sẽ mù loà suốt đời, vì thế giới của anh không còn ánh mặt trời mang tên Thẩm Thiên nữa. Nếu các bạn thấy hay hãy like và share ủng hộ review team nhé ???? ------------------------------------------ Có thể thấy, Vưu Nhiên là một chàng trai đa tình, nhưng duy nhất điều tôi không ủng hộ anh là anh quá điên cuồng, phải nói là như thế. Anh yêu Thẩm Thiên quá nhiều đến mức không màng đến mạng sống không màng tương lai, anh thà làm một người mù chứ chẳng muốn nhìn thế giới không cô, có lẽ khi đứng trên phương diện tình cảm, tôi ngưỡng mộ Thẩm Thiên vì cô ấy đã có 1 chàng trai như thế nhưng đứng về phương diện người thân tôi thạt sự đau lòng...Lúc anh đau khổ về người kia anh có biết rằng em gái anh, mẹ anh và chú anh, ông anh đều là những người yêu thương anh. Câu chuyện xen lẫn giữa hiện tại và quá khứ, khi đọc các bạn sẽ cảm nhận được sự sủng của anh dành cho chị thời niên thiếu rất ngọt, rất nhẹ nhàng. Và khi anh đeo đuổi lại chị cũng dùng những lý do rất ư là con nít, nó vừa vui vừa một chút ngược vì chỉ hoàn toàn chẳng nhớ anh là ai và không có ấn tượng giữa bọn họ. #Nguyệt_Phi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Thẩm Thiển gần đây đặc biệt thích ăn bánh mì của một tiệm nhỏ mới khai trương ở góc đông nam con phố, chiều nào đi làm về, cô cũng sẽ ghé qua xếp hàng hơn hai ba tiếng, mua hai ba ổ bánh về nhà, không đếm xỉa đến đồ ăn Vưu Nhiên đã vất vả xuống bếp nấu. Hôm nay, cô lại theo thói quen đi xếp hàng mua bánh, vừa tới gần tiệm bánh kia, nhìn thấy một đội quân rồng rắn xếp hàng dài mà bỗng nhiên cảm thấy rầu, không biết phải xếp hàng bao lâu nhỉ? Lúc hàng dài kia còn đang rối rắm, có một anh chàng từ hàng trên đi ra, anh ta mặc một cái áo gió dạng bó làm tôn lên dáng người vốn đã thon cao quý phái, trong tay anh ta cầm ba ổ bánh lớn, nhẹ nhàng ngửi ngửi. Thẩm Thiển nhìn anh chàng phong độ trước mắt, đầu tiên là trợn mắt há hốc mồm, rồi lập tức mặt đầy hắc tuyến. Hay nhỉ, ngày nào cũng nói bánh nướng không dinh dưỡng, rồi còn không vệ sinh gì gì đó, giờ đi ăn vụng vừa hay lại bị tóm! Không nói hai lời, cô trực tiếp sải bước đi qua, đoạt lấy cái bánh lớn trong tay anh, há miệng cắn phập xuống, thuận tay tóm lấy khuỷu tay anh, cười tủm tỉm, "Ông xã, anh chu đáo thiệt đó, biết em thích ăn bánh nướng còn cố tình xếp hàng cho em." Vưu Nhiên híp đôi mắt xếch nhỏ dài, cười cười, "Nghe mùi thì thấy cũng không tồi, thật sự ăn ngon lắm sao?" Thẩm Thiển gật mạnh đầu, "Nhai rất cứng, nhưng miệng đầy mùi thịt." Vưu Nhiên nhíu mày, mỉm cười. Thẩm Thiển đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền nâng tay lên, nhìn xem đồng hồ trên cổ tay, bây giờ đã là sáu giờ chiều. Thẩm Thiển vội vàng hỏi, "Tiểu Vưu Ngư nhà chúng ta đâu rồi?" "Bị ông nội dẫn về chơi rồi." Thẩm Thiển sáng mắt, không để ý bàn tay đầy mỡ ngấy vừa mới cầm bánh đưa móng vuốt túm lấy ống tay áo của anh, nhe răng trợn mắt cười, "Ông xã, hiếm khi hôm nay chúng ta có thời gian ở riêng." Vưu Nhiên liếc mắt, khẽ cười, nhìn không có vẻ gì là hưng phấn lắm, đối lập hoàn toàn với Thẩm Thiển đang cười rạng rỡ thoải mái bên cạnh. Cũng khó trách Thẩm Thiển lại hưng phấn như vậy, từ lúc Tiểu Vưu Ngư chào đời, ngày nào cũng hành hạ đôi vợ chồng son gắn bó keo sơn bọn họ, đôi lúc Thẩm Thiển nổi cáu thì tiếng la so với Tiểu Vưu Ngư còn chấn động hơn, cứ như hai người đó muốn liều mạng bên sứt càng bên gãy gọng mới thôi. Có người nói, con gái là tình nhân kiếp trước của ba. Tiểu Vưu Ngư nhà bọn họ khẳng định là muốn tìm tiểu tình nhân để bất mãn, cứ Thẩm Thiển bế là con bé lại khóc. Vưu Nhiên chỉ cần hơi tới gần, là lại "Khanh khách" cười không ngớt. Nay Tiểu Vưu Ngư ba tuổi lại càng yêu ba đến tha thiết, ngày nào cũng chen vào giữa hai vợ chồng, chiếm lấy Vưu Nhiên, làm cho Thẩm Thiển so với "phòng không gối chiếc" còn thê thảm hơn. Là nhìn được mà sờ không được, muốn ăn cũng ăn không nổi, ở trước mặt Tiểu Vưu Ngư mà nhào tới thì thật không tốt cho trẻ em. Thẩm Thiển thực sự là rối rắm cùng cực lắm rồi. Hôm nay Tiểu Vưu Ngư không ở nhà, có thể muốn làm gì thì làm. Nghĩ đến việc đem Vưu Nhiên tử hình ngay tại chỗ, Thẩm Thiển thực không hài hòa cười thành tiếng. Vưu Nhiên hơi hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn cô vợ muốn cái gì đều biểu hiện ra ngoài, mà hơi hơi cong khóe miệng. Mời các bạn đón đọc Bác Sĩ Thú Y Không Đơn Giản của tác giả Cẩm Trúc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim
Đây là tấm gương sáng của một cô nương từ thịt thừa[1] phấn đấu thành thịt trong tim. Mộ Dung Tuyết vừa gặp đã yêu Gia Luật Ngạn, trao hết tấm chân tình, trải qua trăm ngàn trắc trở cũng không hề dao động, mãi đến khi bị đả kích nản chí mủi lòng... Sau khi hòa ly[2], Gia Luật Ngạn phát hiện hắn đã đánh mất người mình yêu thương nhất, lúc này mới hạ mình níu giữ. [1. Nguyên văn là một loại thịt ăn không ngon, bỏ không đành, khó cắt, khó nấu, khó nhai, dùng để chỉ người ngang ngược không nói lý lẽ, điếc không sợ súng.] [2. Hòa ly: ly hôn trong hòa bình.] *** Vào trường săn, Mộ Dung Tuyết cưỡi ngựa đi trước, tiến về phía khu rừng. Minh quản gia đưa người theo sát phía sau, Đinh Hương, Bội Lan một trái một phải theo bên cạnh Mộ Dung Tuyết. Trường săn mùa đông mênh mông cô tịch, Mộ Dung Tuyết mặc một bộ y phục đi săn màu đen thêu hình hoa sen chít eo tay bó, tôn lên làn da trắng như ngọc và đôi mắt đen tuyền, áo khoác đỏ tươi thêu hình đan phụng triều dương phần phật trong gió, cưỡi ngựa trắng phi như bay. Rừng cây tiêu điều, tuyết trên cành bị kích động rơi xuống sột soạt bay tung tóe như một màn sương, thân hình màu đỏ xinh đẹp lướt qua tuyết trắng, tựa như hồng ảnh trong tuyết. ... Mời các bạn đón đọc Trầm Hương Tuyết của tác giả Thị Kim.
Si Tâm Hồn - Bồng Vũ
Là 1 người trong gia đình Đông Phương, từ nhỏ hắn đã biết mình không thể sống quá 30 tuổi   Hắn được biết có 1 nữ nhân có thể giải trừ lời nguyền rủa, nhưng đại ca của hắn đã yêu thương nữ nhân đó, hy vọng giải trừ lời nguyền rủa đã mất.   Điều đáng mừng là sự tình vẫn còn có cơ hội cứu vãn.   Hắn chỉ cần mang về cái người bên cạnh bình “Hà Khẩu mĩ nhân” này thì lại có thể giúp cho lời nguyền rủa bị giải trừ!   Việc này có vẻ khó khăn nhưng với hắn là 1 điều dễ dàng vì  mỹ nhân này nằm trong tay của Đại tiểu thư Hắc nguyệt đường, mà chỉ cần phát huy mĩ lực của hắn chắc nàng sẽ ngoan ngoãn giúp đỡ.   Vạn nhất không thể nghĩ tới….Cô ta không thấy bóng dáng đâu cả mà thay vào đó là 1 “nam nhân”   Rồi 2 người tự dưng lại bị nhốt vào 1 chỗ cùng cảnh ngộ bỏ qua lời nguyền phấn đấu quên mình. *** Mỹ nhân từ bị hủy lời nguyền của Đông Phương gia sẽ chấm dứt như thế nào? Cô gái một mình đứng ở ban công của Đông Phương gia nhìn bên ngoài phong cảnh thật xinh đẹp nhắm hai mắt, bình thản lầm bầm, lầu bầu “Không có sai! Dùng sinh mạng đổi lấy 3 người sống……” “Tiểu thư cô đang nói gì vậy?” Cừu Nghĩa hỏi. Người nhà Đông Phương tất cả đều đến Hongkong chỉ có hắn lưu lại, tiếp đón vị khách quý này. “Cô ấy mới có thể sống, chỉ cần cô ấy còn sống chính là một thân hai mệnh……” Cô gái lẩm bẩm. Cừu Nghĩa không hiểu cũng không hỏi lại chỉ lẳng lặng nghe. “ 1 người chết để 3 người sống : 2 sinh mệnh đó cộng thêm Thiên Kiêu tiên sinh thì chính là 3 mạng sống… như vậy sẽ có hi vọng…..” Cô gái tiếp tục lẩm bẩm. “Tiểu thư……” Cừu Nghĩa thật sự cảm thấy cô gái này rất kỳ quái. “A…… Cừu tiên sinh chúc mừng!” Nàng quay đầu nhìn Cừu Nghĩa mỉm cười. “Chúc mừng? Chúc mừng cái gì?” Thập Nhị bỏ mình, nhị thiếu gia còn hôn mê bất tỉnh có gì tốt mà chúc mừng. “Ông có nghe thấy không? Đó là tiếng tim đập rất mạnh! Tiếng tim đầy sức sống!”( L: chị này hơi ko bt` 1 chút, ko sao, rất đáng yêu) ... Mời các bạn đón đọc Si Tâm Hồn của tác giả Bồng Vũ.
May Mắn Gặp Lại Khi Chưa Gả - Thị Kim
Văn án 1: Có một loại chủ nợ, ngươi mượn tiền của hắn, hắn không cần ngươi trả tiền, chẳng phải ngươi còn cái khác để trả sao, mà còn phải trả cả vốn lẫn lãi kìa! Bởi vì nàng mượn hắn “ba lượng bạc”, nên bị hắn "ức hiếp", thủ đoạn của hắn quả thật "làm người ta tức lộn ruột”. Văn án 2: Ba lượng bạc dẫn đến "Mầm tai họa", làm đảo loạn nhân duyên của ba người  Thái tử tranh giành rất nhã nhặn, ám sát rất thong dong, quyến rũ rất nhẹ nhàng, giao dịch rất đau lòng  Tuy rằng quen biết nhau quá muộn, hiểu nhau quá trễ, nhưng may mắn là gặp nhau lúc chưa gả.  Lúc mới gặp gỡ, nàng còn chưa cập kê, đã kiểng chân nhưng vẫn chưa tới vai hắn, điều không ngờ là nàng còn nhỏ vậy mà hứa hôn rồi, song cũng bị từ hôn. Sớm chiều ở chung, nàng duyên dáng yêu kiều như nụ hoa chớm nở, chẳng qua, từ khi nào thì mối tình đầu trong lòng nàng lại là một nam tử khác? Mặc dù tình cảm bị tổn thương, nàng vẫn hồn nhiên không phát hiện ra tình yêu của hắn dành cho nàng, thậm chí thần không biết quỷ không hay lại đính hôn với nhau. Lúc này đây, hắn quyết định sẽ không buông tay nữa. Thân là Thương Lan Vương thì sao? Hắn muốn phá vỡ quy củ mấy trăm năm nay, cưới một nữ tử bình dân. Thân là Đại sư huynh thì thế nào? Hắn không thèm nghe theo cái môn quy vô lý đó, cái gì mà đồng môn không thể lấy nhau, hắn thề nhất định sẽ cưới tiểu sư muội của hắn. Mặc dù trải qua gian khổ, nhưng may mắn là nàng vẫn chưa gả đi, cho dù chân trời góc biển, ta cũng theo nàng. Nội dung nhãn hiệu: cường thủ hào đoạt. Nhân vật chính: Ti Điềm, vai phụ: Thương Vũ, Bùi Vân Khoáng, Thiệu Bồi, Tạ Thông, Lâm Tây Yến, Tô Phiên, Mông Lý Hải Đường. *** Ti Điềm cho là Tề Dương đã đi rồi, nhưng trong lòng vẫn thấy không yên, mí mắt cứ giật giật. Mấy ngày nay an ổn không có chuyện gì, nàng còn tưởng rằng Tề Dương sớm đã rời khỏi thị trấn, không ngờ Tề Dương vậy mà còn chưa đi. Chẳng lẽ Tề Dương đã báo tin cho Thương Vũ, sau đó chờ hắn đến? Nàng có chút bối rối, cảm giác giống như nàng nghĩ chuyện này quá mức đơn giản. Nàng vẫn cảm thấy nếu Thương Vũ tâm tâm niệm niệm muốn lấy Vân Ý, nàng rời khỏi cũng đã ba năm, mặc dù hắn từng có nhiều tình ý đối với nàng, nhưng đã mấy năm rồi, chỉ sợ cũng đã phai nhạt đi. Cho dù hắn biết tung tích của nàng, còn nghe nói nàng đã gả người khác sinh con, chỉ sợ chỉ biết cười trừ, mây trôi nước chảy mà thôi. Thế nhưng Tề Dương đến thám thính ngày sinh của Ti Thượng, làm cho nàng cảnh giác. Mặc dù hắn đã sớm quên mình, thế nhưng hắn cũng không có thể tùy ý để huyết mạch của mình lưu lạc ở bên ngoài? Nàng có chút hối hận, có lẽ vừa nhìn thấy Tề Dương nên lập tức rời đi mới đúng. Nàng nghĩ tới đây, lập tức nắm tay Ti Thượng đi ra khỏi cửa hàng, định thương lượng với mẫu thân chuyện rời khỏi. Mới đi ra đường cái, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện môt ông lão lão, giơ tấm biển thầy tướng số đoán chữ, nhìn thấy nàng và Ti Thượng liền chào đón, "Ai nha, dung mạo của tiểu công tử thật sự như rồng như phượng mà, tướng mạo bất phàm. Lão phu xem tướng nhiều năm như vậy, lần đầu tiên trong đời mới nhìn thấy một cậu bé có khí chất tôn quý như thế, tiểu công tử, cho ta xin ngày sinh tháng đẻ của cậu đi?" Ti Điềm lập tức nổi giận, tiểu tử Tề Dương này cũng có tâm nhãn quá rồi, còn dùng biện pháp này đến hỏi thăm. Nàng cất cao giọng, nói với thầy tướng số: " Trở về nói với chủ nhân nhà ngươi, đây là con của ta, đừng có hao tâm tổn trí suy nghĩ biện pháp tìm hiểu ngày sinh của thằng bé." Nói xong, nàng dắt tay Ti Thượng bỏ đi. ... Mời các bạn đón đọc May Mắn Gặp Lại Khi Chưa Gả của tác giả Thị Kim.
Hảo Mộc Vọng Thiên - Nhĩ Nhã
Mộc Lăng có một gốc Vọng Thiên Thụ, xem như bảo bối. Bắt được tiểu tặc trộm gỗ, một tên mười bảy mười tám tuổi như hắn lại khi dễ một đứa bé trai bảy tám tuổi, đùa một chút thả đi, lại đùa lại thả, lại thả lại đùa. Dã tiểu tử lúc đầu còn ngang ngạnh, sau đó trộm gỗ bị sét đánh, liền ngoan ngoãn, Mộc Lăng chữa bệnh cho nó, cứu mạng nó. Sau đó khỏi bệnh, tiểu tử trước khi đi còn hướng mặt lên đại thụ hô to: “Họ Mộc kia, từ hôm nay trở đi ta đổi tên thành Tần Vọng Thiên, ngươi chờ, sớm hay muộn có một ngày, gia sẽ đoạt lại gốc cây này.” Mười năm sau, Mộc Lăng là thần y, thiên hạ đệ nhất người tốt. Mười năm sau, Tần Vọng Thiên là mã tặc, thiên hạ đệ nhất đại phôi đản. Một ngày đầu thu, Mộc Lăng đi xa, đi tìm dược liệu có thể làm cho mình trường mệnh bách tuế, trước khi xuất hành hắn tự thỏa thuận ba điều: Một, không lo chuyện bao đồng! Hai, không lo chuyện bao đồng! Ba, không lo chuyện bao đồng! *** Rét đậm, cực lạnh, bầu trời Mạc Bắc cả ngày âm u, hoa tuyết từng luồng lớn lơ lơ lửng lửng… Hậu viện Tu La Bảo, cửa phòng Tần Vọng Thiên khép chặt. “Đại ca” Giáp bưng một nồi canh bồ câu chạy tới, nói với Tần Vọng Thiên đang mặc áo đơn luyện công trong sân: “Cái này nấu cho đại phu.” “Được.” Tần Vọng Thiên đưa tay nhận lấy, ra ý bảo mọi người tiếp tục làm việc, thu đao lại, xoay người mở cửa vào phòng. Tần Vọng Thiên vừa vào cửa, phản ứng đầu tiên là —— cháy rồi? Sao lại nóng như thế a! Vừa xoay mặt nhìn, liền thấy trên mặt đất có ba chậu than lớn, trong phòng ấm áp dễ chịu. Mộc Lăng mặc y phục mùa đông, cuộn trong chăn xem sổ sách. “Lăng.” Tần Vọng Thiên đi đến, đưa khay qua, cười nói: “Bồ câu ngươi muốn đây.” Mộc Lăng nhận khay để lên bàn nhỏ trên giường, vừa mở nắp vừa oán hận: “Lạnh chết!” ... Mời các bạn đón đọc Hảo Mộc Vọng Thiên của tác giả Nhĩ Nhã.