Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tặng Người Một Bó Hoa Diên Vĩ

Ở đâu đó trên thế giới này, có lẽ sẽ có một người, luôn làm chúng ta nhớ mãi tận sâu trong đáy lòng, mỗi khi trôi qua thời tuổi trẻ. Nghĩ về anh, là nhớ đến những khoảng thời gian vui tươi, những ngày hạnh phúc. Nhưng, nếu như thật sự có một người như vậy, tôi nhất định sẽ hướng trời cao cầu nguyện, để cho chúng tôi cả đời này cũng không tiếp tục gặp lại nhau. Một bức ảnh của quá khứ, chỉ nên đặt vào trang sách của sự hồi tưởng và quý trọng. *** TẶNG NGƯỜI MỘT BÓ HOA DIÊN VĨ (Tên tiếng Trung: 送你一束鸢尾花) Tác giả: Đường Thất Công Tử Thể loại: Hiện đại, SE, Truyện ngắn Tình trạng: Hoàn Trên thế giới này, có lẽ có một người, đến từ những tháng năm tuổi trẻ, mà chúng ta giấu kỹ tận đáy lòng, nhớ nhung người đó, nhớ tới cả những ngày tươi đẹp đã qua, những tháng ngày hạnh phúc hồn nhiên ấy. Nhưng, nếu thật sự có một người như vậy, phải hướng lên trời cao cầu nguyện, để chúng con suốt đời không gặp nhau. Giống như một tấm hình cũ, cần đặt nó trong tập sách ảnh, hồi ức và trân trọng. Nội dung truyện: Khi đọc xong cuốn truyện, không biết nên diễn tả cảm xúc của mình thế nào nhỉ? Có lẽ là một chút hụt hẫng, một chút tiếc nuối, một chút buồn cho đoạn tình cảm đơn phương của họ chăng? Uhm… có lẽ là như vậy!! Nội dung truyện được kể lại thông qua nhân vật tôi – Đàm Nhiên, một cô gái tính cách có phần nhút nhát và hơi tự ti. Vào năm cô thôi việc, để quay về kinh doanh nhà trọ nhỏ ấp ủ đã 3 năm, cô vờ như vô tình hỏi thăm về tin tức của Nhậm Phi – chàng trai cô thầm mến. Phần lớn những lời đồn cô nhận về được là nói: “Sau khi tốt nghiệp đại học cậu ấy đã đi Châu Úc du học, học một mạch đến trên tiến sĩ; có người nói một thời gian trước gặp cậu ấy ở thành phố C, hình như đã về nước, vào làm chuyên gia phân tích đầu tư cho một công ty chứng khoán”. Mặc dù thu thập được chút thông tin về anh nhưng đa phần cô đều không tin cho lắm. Đến khi, Tiểu An - bạn của cô nhắn trên MSN, gõ một hàng chữ đậm thật lớn cho cô xem: “Nhậm Phi à, nghe đâu một thời gian trước kết hôn rồi đấy, cô dâu chính là người cặp thành một đôi với cậu ấy hồi cuối năm tư, tên là gì ấy nhỉ? A, Michelle.” Lúc này cô nghĩ đoạn hồi ức không có gì đặc biệt này cũng sắp đi đến hồi kết. Vì thời gian 6 năm cô vẫn luôn ghi tạc cậu ấy tận đáy lòng, và có lẽ bởi từng đoạn thời gian xóa nhòa, sau hai nghìn ngày đêm, việc hồi tưởng về cậu ấy đã mất đi ý nghĩa vốn có, biết đâu cũng đã biến thành một loại tô-tem biểu tượng tinh thần. Thế nhưng, tuần thứ hai kể từ khi từ chức, chuyển tới quán trọ nhỏ nơi được mẹ cô quản lý rất tốt, cha cô thì dỡ hàng tường gạch cũ đổi thành hai hàng rào gỗ làm từ gỗ thông, tường vi màu hồng phấn leo đầy trên mặt hàng rào, dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh chiếu rọi. Cô cứ nghĩ rằng, bản thân ở tuổi hai mươi bảy đã mất đi toàn bộ những cảm nhận về thẫm mỹ nghệ thuật, nhưng khoảnh khắc này lại có thể khiến cô nhớ tới câu chuyện cổ tích từng đọc lúc ấu thơ và… nhớ tới Nhậm Phi. [Nhậm Phi, cậu ấy đã trở thành điều gì rồi? Trong sân quán trọ có một gốc tương tư do người chủ cũ trồng, thân cây cao và thẳng tắp, có mùi thơm nồng, xanh tươi tốt, đẹp đẽ không nói nên lời, như dáng vẻ cậu ấy hồi đại học. Còn cậu ấy hiện tại, dáng vẻ sẽ ra sao?] Và một ngày đầu hạ, sáng sớm đã lạnh lẽo, cô bước ra sân nơi có một đám sinh viên đại học Mỹ thuật đến vẽ tả thực và vào trọ ở đây. Giữa tiếng cười đùa của các thiếu niên nơi sân vườn, dưới tàng cây tương tư cách đó không xa, có người nhận điện thoại xong vừa lúc xoay người lại, khoảnh khắc đó, trên gương mặt khôi ngô của anh lộ ra một chút sửng sốt, còn cô trống ngực đập thình thịch. Anh ngập ngừng gọi tên cô: “Đàm Nhiên?”, còn cô giơ bàn tay đang run rẩy và nụ cười có lẽ cũng cứng đơ, chào hỏi anh: “Đã lâu không gặp, Nhậm Phi.” Dáng vẻ của anh vẫn như trong trí nhớ cô, dường như không có thay đổi nào. Hai người đứng đó ngăn cách bởi hai cái bàn, nhưng thời gian thật sự là sáu năm. Có một câu nói hay thế này: “Có một số người cả đời không nên gặp nhau, nếu có gặp lại, sẽ định trước là một vở bi kịch, không bao giờ có hồi kết.” Lần gặp lại định mệnh này là vì vô tình vợ anh Mễ Tuyết (Michelle), mang học sinh đến đây để tập vẽ tả thực và cũng nhờ vậy, hai người họ mới biết được đáp án cho tình cảm xưa kia của mình. Tôi nhìn họa tiết giống như đúc hoa văn trên chiếc ống đựng bút đã vỡ nát mà tôi yêu quý nhất kia, phải kiềm chế tất cả tình cảm mới có thể thốt lên hỏi: “Chiếc ống đựng bút kia, là của cậu tặng tớ?” Cậu ấy xoay xoay cái chén không trong tay, cũng không hề nhìn tôi, hồi lâu mới nói: “Có lẽ vậy…” Thật lâu sau, lại nói: “Lúc tốt nghiệp, tớ nhớ đã từng hỏi cậu, sau này muốn đi đâu, muốn làm gì? Cậu bảo cậu định đi Châu Úc, tiếp tục đi học.” Cậu ấy ngẩng đầu cười như có như không: “Tớ không ngờ được, cuối cùng cậu lại mở quán trọ này.” Thì ra anh vì một lời nói của cô mà đi Úc, còn cô mất 6 năm vì yêu anh mà cũng không chấp nhận ai khác. Và rồi cô lại tiếp tục lựa chọn vác hành lý lên đi đến một nơi không xa, cũng chẳng gần, có lẽ nó có thể cho cô nhớ những điều gì, hay quên đi những gì, mỗi một chuyến đi chính là một cuộc sống mới… Cảm nhận về truyện "Tặng người một bó hoa Diên Vĩ" “Tặng người một bó hoa Diên Vĩ” – Lúc đầu đọc tên truyện, mình nghĩ chắc lại là một tình yêu trải qua nhiều sóng gió, thử thách, nhưng vẫn đến được với nhau như những bộ truyện khác của Đường Thất Công Tử. Tuy nhiên...“Ơh, không phải như vậy! Thật sự không phải như vậy!!" Sau 1 phút mặc niệm, trầm tĩnh lại mới có thể thốt ra: "Hóa ra cũng có loại tình yêu như thế!!” Tình yêu trong truyện là thứ tình cảm nhàn nhạt như nước ngày mưa chiều Thu, khẽ táp vào mặt mình, nhè nhẹ, tê tê, lạnh ngắt, đôi khi làm ta thích, đôi khi làm ta đau, thiếu nó ta vẫn đi lại, vẫn làm việc, vẫn ăn vẫn uống. ac4f7fe275370462b987666028abcacb-1 Hai người rõ ràng là yêu, rõ ràng là không thể quên, song tất cả chỉ là mảnh vỡ còn lại của chiếc bình kỷ niệm, gợi cho ta một chút đau thương, nếu cứ ôm lấy nó sẽ cứa vào da chảy máu. Nhưng lại không nỡ vứt bỏ thứ vật chứng duy nhất chứng minh giá trị của bản thân ở một phương diện nào đó. Tôi thường nghĩ nếu như trong hàng vạn người mình có thể nhận ra chân mệnh của mình, hay là giữa biển người bao la có người cứ nhìn mình thì hay biết mấy. Nhưng tôi biết, cuộc sống quá ít sự trùng lặp. Cô gái trong truyện thầm nhớ một chàng trai rất lâu, có vẻ như sẽ chẳng quên anh, có vẻ như tự mình làm mình lỡ dở, một ngày kia phát hiện ra anh cũng từng có tình cảm với mình. Mà chàng trai năm nào, hẳn là cũng đã như cô, chờ mong, hy vọng rồi thất vọng nhìn về phía cô. Nhưng mà, cuộc đời cũng giống như đường đi, đi qua rồi, mặc dù có thể ngoái lại, vẫy tay chào người, hay thậm chí chạy lại nói với nhau đôi câu, cũng sẽ vẫn là đường ai nấy đi, vẫn là hai ngã đường. Ai cũng phải đi tiếp con đường của mình, có mấy người có thể bỏ lại tất cả, chạy về phía nhau? Nếu ngày ấy cô nhận ra bông hoa kia là hoa Diên Vĩ, mọi chuyện có phải sẽ khác. Nếu lúc ấy một trong hai người cố nói thêm vài câu, có lẽ sẽ khác, nếu lúc ấy có một sự kiện bất ngờ xảy ra, tác động mạnh tới họ, có lẽ sẽ khác. Nhưng chẳng có gì xảy ra. Như cuộc sống vẫn luôn phải vậy. Ký ức đó để lại tiếc nuối, cũng để lại nơi trái tim một vết sẹo, nhưng không có nghĩa là không tốt. Bởi vì nó sẽ nhắc ta về một thời đã qua, chỉ cần cho chẳng cần nhận lại, ngốc nghếch khờ dại ngóng chờ, đem trái tim mình dâng lên cho người, chẳng cần quan tâm thái độ của người, chỉ nghĩ đến trái tim mình đã thấy vui vẻ. Ký ức còn lại trong lòng, không phải là những đớn đau thất vọng của một mối tình đơn phương, chết yểu ngay từ trong trứng nước của một tâm hồn thuần khiết lần đầu biết yêu, cũng chẳng phải nuối tiếc một mối tình có lẽ sẽ rất đẹp, mà là nụ hoa Diên Vĩ kia, là người đứng tựa cửa mỉm cười như gió xuân thoảng qua, là một ngày một tháng một năm kia, trái tim ta đã từng chợt ngân lên một điệu nhạc bất thường. Và biết đâu… một ngày một tháng một năm khác, sẽ có một ánh nắng khác nhận ra và đến bên ta cuốn đi những sương giá rất lạnh. Có thể sẽ không sớm, song nhất định sẽ có chỉ cần ta luôn mỉm cười! *Ý nghĩa hoa Diên Vĩ: Lòng trung thành, sự khôn ngoan, lòng dũng cảm, niềm hy vọng. Ở Trung Quốc, hoa Diên Vĩ tượng trưng cho tình bạn và tình yêu, tương lai tươi sáng, đầy hứa hẹn. Nhưng cũng có ý kiến cho rằng, ngôn ngữ của hoa Diên Vĩ là chỉ một tình yêu tuyệt vọng. ***   Mời các bạn đón đọc Tặng Người Một Bó Hoa Diên Vĩ của tác giả Đường Thất Công Tử.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thành Duy Lạc - Kiya
Có người nào đó đã nói, “Người không có tín ngưỡng là đáng sợ nhất”. Thứ tín ngưỡng này bao hàm niềm tin vào tương lai, vào ước mơ về những điều tốt đẹp, về hy vọng tồn tại. Một người mất đi hy vọng chẳng khác gì dã thú được cởi bỏ xiềng xích. Bản tính con người vốn là ích kỷ, tham lam, chỉ một giây bất cẩn cũng có thể bộc phát bất cứ lúc nào. Socrates đã từng nói: ”Ước muốn sâu xa nhất có thể mang tới thù hận đẫm máu nhất”. *** Trốn tránh chỉ là hành động của kẻ yếu đuối.   Tôi nằm trong bệnh viện của bố đã bảy tháng hai mươi mốt ngày.   Lúc đầu, người tới thăm tôi liên tiếp không ngừng. Hộ lý Tiểu Xuân hằng ngày giúp tôi nhận giỏ hoa quả, sau đó dùng trái cây trong giỏ chế biến thành các loại nước khác nhau. Nhưng mà cho tới bây giờ, ngoại trừ bố mẹ cũng chỉ có Yến Tử thỉnh thoảng mới vào thăm tôi.   Tiểu Xuân vẫn thường hỏi tôi: “Cô vốn không bị bệnh, lúc nào thì định về nhà?”.   Tôi không có cách nào trả lời cô ấy. Tôi có thể về nhà nào đây. Với cha mẹ mà nói, tôi là con gái đã lấy chồng, không phải là không thể về nhà, nhưng nếu về lại phải có lý do gì đó. Với Duy Lạc mà nói, tôi là người vợ thần kinh không bình thường, trở về rồi sau đó thì sao? Tôi vẫn không thể đối mặt với anh. ... Mời các bạn đón đọc Thành Duy Lạc của tác giả Kiya.
Tứ Quý Cẩm - Minh Nguyệt Đang
Tác phẩm đồ sộ bậc nhất của Minh Nguyệt Đang - tác giả văn học mạng hàng đầu trên văn đàn Trung Quốc. Một quận chúa xinh đẹp với biết bao ước mơ, hoài bão lớn lao nhưng không may lại yểu mệnh qua đời sớm. Nàng thác sinh vào cô con gái sáu tuổi của một người cha không tiền đồ, không gia thế. Cô gái ấy tưởng chừng nhỏ bé, yếu ớt, nhưng lại có ý chí, quyết tâm và tài trí hơn người, dựa vào đó nàng đã vực dậy gia đình, thay đổi cục diện triều chính, để rồi cuối cùng thì số phận cũng đã mỉm cười và mang hạnh phúc đến với nàng. Vậy NÀNG đã làm gì để mang lại bình yên cho gia đình? NÀNG đã khuynh đảo triều đình ra sao? Cuộc đời của NÀNG dần thay đổi như thế nào? Câu chuyện về cuộc đời NÀNG sẽ dần hé lộ trong bốn tập truyện Tứ quý cẩm rất được mong đợi này. *** Review bởi: Khánh Vân: Câu chuyện kể về Quận chúa Khang Ninh ( A Vụ) - tiểu nữ được Trưởng công chúa Phúc Huệ yêu thương nhất, cô gái có địa vị cao lại tài hoa hơn người nhưng ít ai biết đến nàng chỉ vì từ bé " không ngày nào là không phải uống thuốc". Khi A Vụ mất đi nàng mang trong mình bao hoài bão lớn lao rồi cả mối tình còn dang dở chưa hoàn thành, khiến nàng thật không cam tâm để rồi làm âm hồn bơ vơ suốt mấy chục năm chứng kiến bao vui buồn đau khổ chốn triều đình tranh đoạt, nàng thác sinh vào cô con gái 6 tuổi của một người cha không tiền đồ lại là thứ xuất ở đây nàng bắt đầu cuộc đời một lần nữa, với ước nguyện thay đổi được kết cục, cứu người mẹ kiếp trước của mình. Vinh gia - gia đình mà A Vụ thác sinh khá phức tạp, cha của A Vụ chỉ là một người con thứ xuất do tiện thiếp sinh ra nên luôn bị mẹ cả chèn ép. Ông là một người có tài hoa nhưng không gặp thời, kiếp trước nàng biết rằng Vinh tam gia sẽ không thể đỗ trạng nguyên chứ đừng nói đến một chức quan. Nhưng bản thân nàng lại rất cần một người cha có quyền lực, là để xoay chuyển càn khôn để cứu mẹ mình lại để bảo vệ được bản thân vì với nhan sắc tuyệt trần chỉ mấy năm nữa thôi nàng có thể sẽ trở thành vật hy sinh bị Vinh gia lợi dụng để thăng tiến. A Vụ từng bước thiết kế để cha có thể đỗ đạt, hay giúp người mẹ kiếp này xử lý với di nương của cha, rồi từng bước thoát khỏi chèn ép của mẹ cả để ra ở riêng. Từng bước của kế hoạch đang rất thuận lợi cho đến khi nàng bị ban hôn cho kẻ đã giết chết mẹ mình kiếp trước - Tứ hoàng tử. Sở Mậu là con của tiên hoàng hậu người mà hoàng đế hết lòng yêu thương. Nhưng chàng lại là hoàng tử mà hoàng đế không thích nhất. Vì mẹ chàng là do ông ép vào cung khi bà đã có ý trung nhân, Sở Mậu chỉ là kết tinh của sự ép buộc của Hoàng đế với Hoàng Hậu nhắc ông nhớ lại sự phản bội của bà. Từ bé dù là con trưởng nhưng chàng thường xuyên bị các đệ đệ đánh đập chèn ép, tất cả là nhờ vào sự bao che và dung túng của Trưởng công chúa, ép thành lớn lên thành một con người lạnh lùng hà khắc. Tuy là đệ nhất mỹ nam triều đại Hạ nhưng ai cũng sợ chàng. Chàng cứ nghĩ rằng ước mơ cả đời này của mình là huyết tẩy triều đình thối nát này mang đến cho dân chúng 1 cuộc sống tốt hơn, trả ân cho Hách Ma Ma người đã che chở nuôi sống chàng lớn lên. Nhưng tất cả các kế hoạch của chàng thay đổi khi gặp phải A Vụ. Đường Tú Cẩn là mối tình dang dở kiếp trước của A Vụ. Kiếp trước A Vụ thầm thương Đường Tú Cẩn suốt chục năm để rồi chàng lại lấy biểu tỷ kẻ ngoài được mệnh danh là tài nữ kinh thành ra thì chả hơn được nàng ở điểm nào. Đường Tú Cẩn và Cố Tích Huệ lấy nhau cũng tương kính như tân cũng thôi nhưng Đường Tú Cẩn lại luôn miệng làm thơ về tài năng của vợ mình, tâng bốc vị biểu tỷ của nàng lên tận trời. Một tài nữ thật sự như A Vụ lại rất tính toán so đo. Kiếp này nàng lại là bạn thân của tiểu muội của Đường Tú Cẩn tình cờ hay hữu ý cả 2 đều có chung sở thích đọc sách, Đường Tú Cẩn lại như gặp được tri âm. A Vụ muốn dù Đường Tú Cẩn có lấy Cố Tích Huệ không thì vẫn phải nhớ kĩ một người như nàng. Và rồi quả thật chàng cũng rơi vào tương tư nhưng cả đời chỉ dám giữ nàng trong tim mình, chỉ trách gặp nàng quá muộn. Tác giả hơi thiên vị nữ chính, nữ chính có phần ích kỉ và chìm đắm trong ước nguyện muốn cứu mẹ nên tính toán với tất cả mọi người, từ cha mẹ kiếp này cho đến huynh ruột kiếp trước, huynh ruột kiếp trước cũng rơi vào bể tình của chị luôn. Thương nam chính hy sinh quá nhiều nhưng nữ chính lại không để tâm và coi đó là sự đương nhiên. Đến cuối truyện mới nữ chính ngộ ra mới bù đắp được chút xíu. Ghét bà trưởng công chúa luôn coi mình cao cao tại thượng và làm gì cũng đúng, có cái nhìn phiến diện để rồi kết cục cũng không khác gì kiếp trước. Truyện tình cảm cha mẹ với con cái, huynh đệ sâu sắc, truyện tình yêu của nam nữ chính trắc trở và ngược tâm ở đoạn cuối, khi nữ chính luôn quan tâm gia đình ở kiếp trước thì nam chính hiểu lầm là vì chị yêu nhị ca của mình. Khiến anh đau khổ tưởng mình lại giống số phận của hoàng đế, yêu một người phụ nữ không yêu mình. Recommend cho những ai thích nữ chính thông minh xinh đẹp ích kỷ, nam chính chung tình. Diễn biến chậm nên người đọc cần có kiên nhẫn cao.   Mời các bạn đón đọc Tứ Quý Cẩm của tác giả Minh Nguyệt Đang.
Quả Ngọt Năm Tháng - Mạch Ngôn Xuyên
Văn án Lúc Lục Thời Miễn hút thuốc, ánh mắt vừa trầm lắng vừa lạnh nhạt. Đinh Mật nhìn hơn hai năm, cuối cùng có một ngày không nhịn được bước đến: “Này, cho tớ hút thử với.” Lục Thời Miễm liếc cô, đưa điếu thuốc qua. Đinh Mật chớp mắt xáp nhanh tới, hôn vội lên môi cậu. Mặt cô thấm đỏ: “Tớ hút gián tiếp là được rồi.” ~~~ Sau này, Đinh Mật hỏi anh: “Nghe nói năm đó sau khi chúng mình chia tay, anh uống say bí tỉ ở trong phòng thí nghiệm bị chủ nhiệm khoa bắt được, suýt nữa đã bị kỷ luật?” Lục Thời Miễn cười thoải mái: “Em nhầm rồi, không phải vì em.” Thực ra lòng anh hận đến ngứa răng, hừ, đời ai mà chẳng có vết nhơ. Có ai mà chưa từng điên cuồng *** Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, nữ truy, ngọt sủng thêm chút ngược để ngọt thêm Tình trạng: Dịch hoàn chính văn Review bởi: Trần Ngọc Hà Mình rất có cảm tình với Mạch Ngôn Xuyên kể từ Tiến về phía nhau. Motif quen thuộc, nhân vật quen thuộc thường thấy khắp nơi nhưng cách xây dựng nhân vật làm mình thấy rất dễ chịu. Bộ Quả Ngọt Năm Tháng này cũng là một truyện như thế. Bối cảnh thanh xuân vườn trường bắt đầu từ những ngày tháng cấp 3 tại trường Nhất Trung nhưng nam nữ chính đã quen biết từ hồi cấp 2 rồi. Đinh Mật đơn phương kể từ lần đầu gặp Lục Thời Nhiễm năm 13 tuổi, một cậu bé con của gia đình nhà giàu mới nổi chuyển đến bên cạnh biệt thự của cô bạn thân trăm năm Đỗ Minh Vy. Đinh Mật sống trong căn nhà "rổ rá cạp lại", để bảo toàn yên ấm và làm vui lòng con riêng của chồng mới, mẹ cô luôn bất công, bỏ qua cô. Thế nhưng cô bé ấy vẫn lớn lên rất ngọt ngào và đáng yêu. Tính cách nhút nhát, hiền lành nhưng lại rất chủ động trong tình cảm nhé. Luôn tế nhị hoặc xa gần bày tỏ niềm ái mộ với bạn Nhiễm: đề nghị cậu chọn cô làm bạn cùng bàn (dù lần nào cũng bị từ chối  :))), chủ động chờ cậu cùng đi học với mình, chủ động tiến về phía cậu. Lục Thời Nhiễm cũng có một gia đình ly thân không hạnh phúc. Cậu đẹp trai, học giỏi, thể thao giỏi mà đánh nhau cũng giỏi, có đôi mắt một mí mỏng, xếch lên lạnh lùng, ngạo nghễ mà cũng câu hồn người. Đây là tổ hợp tinh luyện từ những boy thanh xuân vườn trường khác, có tự tin lạnh lùng, có hắc ám dịu dàng và có cả ngây ngô thẹn thùng. Luôn xa luôn gần trêu chọc Đinh Mật, mở đường và dung túng cho cô bé trên con đường tán tỉnh mình. Nhìn ngoài thì thấy bé Mật bị cậu cầm chắc chuôi nhưng thực ra cậu mới là người bị nắm trọn. Quãng thời gian cấp 3 cuối cùng hai người mới ngồi cùng bàn với nhau qua một cơn ghen của bạn Nhiễm. Gần nhau, vun đắp tình bạn và tình cảm nam nữ mới lớn. Chuyện tình cảm diễn ra rất gà bông: chậm rãi, mong chờ, tìm tòi và thành đôi. Vì cậu, cô cố gắng học tập ngày đêm để một ngày được rời khỏi nơi không thuộc về mình đang níu chân cô, đến Bắc Kinh cùng cậu xây dựng tình yêu và sự nghiệp mang đậm bóng dáng nhau. Vì cô, cậu hứa hẹn cho cô một tương lai có cậu làm bệ đỡ, có cậu làm gia đình, làm người thân. Anh Thanh Hoa, cô Bắc Đại. “Lục Thời Miễn, tớ cũng muốn thi vào Bắc Kinh.” "Được thôi". Khi được hỏi liệu hai người có chia tay không, Đinh Mật trả lời rằng: “Nếu như thật sự có ngày ấy, vậy thì nhất định là tớ đã lạc đường.” Một lời sấm truyền. Sự ghen ghét, đố kị của người chị ghẻ đã đưa cô xa ra khỏi cậu, không thể đỗ Bắc Đại dù điểm số còn dư. Cô ta tị hiềm, hâm mộ và oán hận: vì sao trong cùng 1 gia đình, Đinh Mật có tất cả - một người bạn thân tuyệt vời, một anh bạn trai xuất sắc và một sự nỗ lực học hành đáng ghen tị trong khi cô ta không có gì, sống cuộc đời lạc lõng và chán nản. Người mẹ vì sự ích kỉ bảo vệ gia đình hiện tại của bà mà bao che, lần lữa và dối gạt con gái đẻ của mình. Một năm ấy Lục Thời Nhiễm kim ốc tàng kiều, nâng niu cô như trân bảo. Nhưng đến khi Đinh Mật phát hiện ra sự thật cũng là lúc cô lạc đường, rời xa nơi có cậu. Cô đánh đổi chính mình để giành lại công bằng cho những tháng ngày chăm chỉ vất vả, quên mình vượt lên phía trước. Và họ xa nhau 6 năm, mất đi 6 năm mà đáng lẽ phải nên có quả ngọt. Lục Thời Nhiễm rũ bỏ tự tôn cầu xin cô quay lại. Đinh Mật gặm nhấm nỗi đau một mình nơi không anh. Gặp lại sau 6 năm mất hút, có những trăn trở có những nhớ nhung. Nhưng không có hận.  "Lục Thời Nhiễm hoặc là hận cậu hoặc là yêu cậu". Mà rõ ràng là không có hận. Lục Thời Nhiễm luôn đầu hàng trước hành động giả vờ đáng thương của Đinh Tiểu Mật, dù giận lắm nhưng cứ thấy thế là nhũn như chi chi, chả nghĩ được gì. Mà tình yêu của anh thì còn hơn cả tình yêu nữa, nó là tình thương, là khát khao được là của nhau mãi mãi. Đọc mà thấy anh thương Đinh Mật cực kì luôn, như một người anh và đôi lúc là một người cha  :))) "Đinh Mật, sau này đừng lạc đường nữa, gả cho anh nhé?” “Anh mãi mãi là đường về của em.” Còn Đinh Mật thì nhát cơ mà cứ liên quan đến Thời Nhiễm là gan to liền. Nữ chính rất xuất sắc, xuất sắc trong tình yêu và trong cả tính cách. Hiền lành nhưng rắn rỏi, độc lập nhưng yếu đuối. Đến mình đọc còn muốn yêu luôn này, nói gì bạn Nhiễm ???? tác giả rải mật đỉnh lắm ấy. Anh vì sợ cô lạc đường, đã quay trở lại chốn cũ đợi cô. Khi Đinh Mật quay về với niềm hy vọng nhỏ nhoi, anh không do dự mà giành lại người thương trở về, vì không phải là Đinh Mật thì không thể là ai khác. Đọc đoạn này mà thương cả 2 anh chị, mà cũng hâm mộ ghê gớm. Ngoài xây dựng thành công đôi chính thì còn có những nhân vật rất hay nữa. Như cô bạn thân Đỗ Minh Vy giàu có, tốt bụng, mạnh mẽ mà cũng rất chung thủy; Từ Khiên đẹp trai, bán mạng vì tình yêu nhưng đã từng lạc đường trong lúc khó khăn; Tần Dạng ngô nghê, tứ chi phát triển nhưng đáng yêu, nghĩa khí; cặp đôi lớp trưởng lớp phó - chứng nhân cho sự thành công của việc yêu sớm; và cả Bùi Dịch nam phụ đáng thương lầy lội. Đây là một câu chuyện đơn giản, đáng yêu và ngọt ngào quen thuộc nhưng các nhân vật lại cuốn hút và độc lập vô cùng, ai cũng có màu sắc riêng, ai cũng có thể có đủ tư cách trở thành nhân vật chính trong những câu chuyện khác. Điểm cộng siêu lớn là truyện được dịch rất nét rất mượt, đọc cứ thấy bị thân thương  :))) đọc ghi chú của bạn chủ nhà cũng hay nữa. Nhiệt liệt đề cử cho ai có yêu cầu về một quyển đáng yêu, ngọt ngào quắn quéo và giải trí. Bản thân tớ chấm 4/5 ạ ???? Truyện hoàn chính văn cơ mà ngoại truyện thì mới được chút. Hóng cùng chủ nhà luôn ạ. Truyện có pass nhưng giải pass cũng khá dễ vì chủ nhà đã để sẵn list câu hỏi. Thỉnh thoảng nhớ chút ít về câu hỏi thì khi đọc sẽ lưu tâm được đáp án liền.   #HoangVanNguyen Mời các bạn đón đọc Quả Ngọt Năm Tháng của tác giả Mạch Ngôn Xuyên.
Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin - Quẫn Quẫn Hữu Yêu
“Cầm thú! Tôi còn là học sinh cấp ba!” “An Cửu, nếu như vậy tôi còn không có phản ứng, đó chính là không bằng cầm thú! Lại nói em già như vậy còn là học sinh cấp ba?” “Lại! Già! Vậy! Còn! Không! Già! Bằng! Anh!” “Hút thuốc lá?” “Tuyệt đối không có!” “Vị giác tới nơi tới chốn của tôi còn không mất tác dụng! Tiền tiêu vặt tháng này cắt năm trăm.” “Tại sao a a a!” “Uống rượu cắt một ngàn.” “Anh không phải người!” “Mắng chửi người một chữ ba trăm.” “…” “Nếu như để cho tôi thấy được em đi xem mắt, cắt toàn bộ tiền tiêu vặt, mặt khác bồi thường phí tổn thất tinh thần cho tôi ba ngàn đồng, không có tiền tôi cũng không ngại dùng thịt bồi thường.” “…” Mời các bạn đón đọc Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin của tác giả Quẫn Quẫn Hữu Yêu.