Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cùng Tấn Trường An - Cửu Lộ Phi Hương

Tên cũ: Cổ Nhân Trái tim của tôi không có yêu mà chỉ có hình bóng em... Giải thích tiêu đề Theo giải thích của Cửu Lộ tại chương 2 thì “Tấn An” có nghĩa: cầu mong Đại Tấn mãi yên bình, “trường an” nghĩa: sự yên bình này được bền lâu, và doanh trại của Lê Sương tên “Trường Phong”, suy ra… cái tựa thật rắc rối…. *** Thể loại: Cổ đại, chiến tranh, giang hồ, nữ tướng quân - nam cường, có xu hướng thê nô, sủng, có chút ngược, HE Độ dài: 48 chương Cùng Tấn Trường An, cùng nhau nắm tay, an ổn đi đến cuối con đường. Lần đầu tiên Lê Sương gặp Tấn An, hắn chỉ là một thằng nhóc bẩn thỉu yếu ớt nằm trong vũng máu. Chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào, nàng lại mang hắn về doanh trại, cho hắn một cuộc đời mới, còn đặt cho hắn cái tên "Tấn An". Lê Sương là nữ tướng quân của nước Đại Tấn, từ nhỏ đã được nuôi dạy như nam nhi. Cho nên nam nhân thấy nàng là sợ mất mật, làm gì dám nghĩ đến chuyện tình cảm. Vậy mà tiểu tử Tấn An này, từ lúc tỉnh lại luôn bám sau lưng nàng, còn thẳng thắn "bày tỏ" tâm ý. Tháng ngày trong quân doanh buồn chán, chẳng mấy khi có một "cái đuôi" thú vị như vậy, Lê Sương cũng mắt nhắm mắt mở cho phép Tấn An theo bên cạnh mình. Nhưng Tấn An không phải là một tiểu tử bình thường. Hắn vốn là hoàng tử nước Tây Nhung, trong một lần đi săn nơi biên cương thì bị một đám người thần bí trong giang hồ bắt cóc để luyện cổ. Một trăm ngày chịu đủ loại đau đớn, lấy máu từ tim nuôi ngọc tằm, ngày cuối cùng, ngọc tằm trưởng thành, chui vào cắn nuốt trái tim, trở thành cổ người. Nhưng chưa đến 100 ngày hơi thở của Tấn An đã sắp tắt, ngọc tằm bị ép buộc chui vào cơ thể, khiến hắn mất đi trí nhớ, thân thể thu nhỏ lại thành trẻ con. Hắn trốn thoát khỏi ngục giam và số phận cho hắn gặp được Lê Sương. Ngọc tằm trong tim nhận "chủ nhân", nàng trở thành sinh mệnh duy nhất có giá trị trong cuộc sống của hắn. Ban ngày, hắn ở trong thân thể tiểu tử Tấn An, đi theo bên cạnh nàng. Đêm đến, hắn trở lại hình dáng thật của mình, âm thầm dõi theo, bảo vệ nàng. Hắn khao khát nàng, nhưng lại luôn sợ nàng sẽ biết được bí mật của mình mà trong lúc tức giận sẽ đuổi hắn đi. Hắn có sức mạnh hơn người, nhưng chỉ cần một câu nói của nàng, trái tim yếu ớt của hắn sẽ run lên, đau thấu tâm can. Trong lúc bất tri bất giác, Tấn An và Lê Sương đã gắn bó với nhau, không thể tách rời. Nhưng cuộc vui qua nhanh khi môn phái thần bí kia vẫn luôn tìm kiếm Tấn An, muốn bắt hắn trở về. Tấn An vì cứu Lê Sương mà chấp nhận đi theo đám người đó, hai người liền cứ thế chia cắt. Không chịu chấp nhận số phận, Lê Sương trở về kinh đô, chấp nhận từ bỏ thân phận tướng quân, trao binh quyền cho hoàng đế. Đổi lại, nàng muốn mang quân đi cứu hắn, có chết cũng phải đem được người về. Trời không phụ lòng người, cuối cùng Lê Sương cũng tìm được Tấn An. Nhưng khi nàng cùng hắn về đến kinh đô, dường như hắn đã trở thành một người khác. Tiểu tử Tấn An ngày đó luôn bám sau lưng nàng, dõng dạc nói sẽ bảo vệ nàng đã biến mất. Thật ra, hắn vẫn là Tấn An, nhưng đã nhiều thêm một phần trí nhớ cũ. Hắn biết thân phận của mình là hoàng tử Tây Nhung, cũng biết Lê Sương và nước Đại Tấn là kẻ thù không độ trời chung. Rời bỏ nàng, là chuyện sớm muộn hắn phải làm. Nhưng Tấn An vẫn do dự. Hắn không biết tình cảm của mình đối với nàng là do ngọc tằm trong cơ thể khống chế, hay là hắn đã thực sự yêu người con gái ấy. Hắn đứng giữa hai lựa chọn, tiếp tục thân phận cũ và vĩnh viễn không gặp lại nàng, hoặc chọn nàng bỏ qua thiên hạ. Tấn An thật sự không phải nhân vật nam yêu thích của tôi, vì hắn đã chọn tình yêu, bỏ qua thân phận cũ của mình, cùng Lê Sương du ngoạn khắp thiên hạ. Hắn là một kẻ si tình đến điên cuồng nhưng lại ích kỷ và thiếu trách nhiệm với những người đã tin tưởng và bảo vệ hắn trong cuộc tranh đấu ngai vị. Tình yêu của hắn và Lê Sương, phần nhiều là vì ngọc tằm trong tim, cổ đã trở thành người, khống chế tâm trí hắn. Còn Lê Sương, nàng là một vị tướng quân thông minh, một cô gái đặc biệt, như tất cả những nhân vật nữ khác của tác giả Cửu Lộ Phi Hương. Dường như tác giả này luôn ưu ái cho các nhân vật nữ trong truyện thì phải, từ "Hộ Tâm", "Chiêu Diêu", "Bổn vương ở đây", cho đến "Cùng tấn trường an". Đây cũng là cuốn truyện đầu tiên của Cửu mà không có những tình tiết hài đặc trưng, chắc vì vậy mà tôi thấy truyện hơi "kém sắc" so với các bộ truyện anh chị em của tác giả. Và có lẽ do đổi cách viết nên tôi không thấy màu văn của Cửu Lộ Phi Hương trong "Cùng tấn trường an" rõ ràng như những cuốn khác. Truyện độ dài vừa phải, ngược không tới mà sủng cũng chưa đến, cảm giác hơi tiếc một chút. Nam chính hơi có xu hướng thê nô, lúc nào cũng răm rắp đi theo bảo vệ nữ chính, chỉ nghe lời một mình nàng. Truyện đọc giải trí ổn nhưng cũng không quá đặc sắc so với những gì tôi kỳ vọng ở cái tên nổi tiếng như Cửu Lộ Phi Hương. Trích đoạn: Lê Sương đứng ở đó, có ánh trăng chiếu lên, khiến hắn chói mắt, giống như trên người nàng tỏa ra ánh sáng vậy. "Ta sẽ không làm nàng bị thương cũng sẽ không cho bất kỳ ai tổn thương nàng," hắn nói, giống như thề. Tấn An đặt tay vào lòng bàn tay nàng, tay của hai người đều nóng bỏng, sưởi ấm lẫn nhau, lệ thuộc vào nhau. "Lê Sương." Lần đầu tiên hắn nghiêm túc gọi tên nàng. "Nàng sẽ là quãng đời còn lại duy nhất của ta." ____________ Review by #Huyên Tần *** Trong địa lao âm u, một chàng trai tóc tai rối bời, tứ chi bị trói chặt treo trên tường, người bê bết máu, đã không còn thấy rõ đâu là vết thương đâu là vệt máu chảy xuống. Ngoài địa lao có vài thiếu nữ tha thướt đang đứng, thiếu nữ dẫn đầu đám người này mang mạng che, che khuất cả khuôn mặt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nàng đang nhìn chằm chằm vào chàng trai kia. Vẻ mặt chăm chú, lắng nghe hơi thở ồ ồ vọng ra từ trong địa lao, nhịp thở kéo dài, tiếng phát ra cũng nhỏ dần, bàn tay khẽ nắm chặt, hạ lệnh, "Đi vào, lấy máu." giọng nói khàn khàn thô nhám chẳng khác nào một lão phụ ở lứa tuổi cửu tuần (tức U90). "Giáo chủ. . ." Thiếu nữ đứng phía sau hơi do dự, "Hôm nay đã lấy máu rồi, lần lấy máu tiếp theo là buổi trưa ngày mai. . ." Thiếu nữ kia vẫn chưa dứt lời thì một tiếng "bốp" vang lên, người vừa được gọi là giáo chủ ấy vung tay tát thiếu nữ kia một bạt tai. "Ngươi không thấy gã ta khó qua được đêm nay sao?" Ánh mắt phía sau mạng che nhìn chằm chằm vào thiếu nữ đang té ngã trên đất, "Chờ đến trưa mai ư? Ngươi muốn bao nhiêu công sức ta bỏ ra bỗng hóa thành công cốc cả sao?" Chỉ chốc lát sau, thiếu nữ kia đưa tay bụm mặt, miệng rên đau đớn, tiếng rên càng lúc càng lớn, nàng ta đau đến mức lăn lộn trên đất, chờ đến khi nàng ta ngừng lại, mọi người mới nhìn thấy rõ, tại vết tát mới vừa in lên trên mặt giờ đã thối rữa ra, không rõ đâu là máu đâu là thịt hòa lẫn cùng xương trắng, nhìn vô cùng kinh khủng. Nàng ta đau đớn rên rỉ hai tiếng, cuối cùng cái tay đang che mặt buông rơi, nàng nằm trên đất, mắt trợn to, hơi thở đã không còn. "Còn ai ý kiến gì nữa không?" Đám thiếu nữ phía sau câm như hến, tất cả đều đứng im lặng , có người bước lên mở cửa địa lao ra, bọn họ đi vào trong. Một người mở một hộp gấm màu vàng, bên trong có một con trùng trông giống như con tằm đang ngọ nguậy. Một người lau sạch vết máu loang lổ nơi gần vị trí tim của chàng trai, một người cầm dao vàng đến rạch một đường ở vị trí vừa được lau sạch, dòng máu tươi chảy ra, con sâu trong hộp gấm như bị thứ gì đó kích thích, bắt đầu giãy dụa. Người thiếu nữ ấy nâng hộp đến gần ngực của gã ta, con sâu bò nhanh đến miệng vết thương, bắt đầu hút dòng máu tươi đang tuôn ra từ vết rách. Nó hút nhiều đến mức cơ thể vốn có màu trắng của nó giờ đây đang chuyển dần sang màu đỏ tươi của máu. Nhìn thấy con sâu đã hút đủ máu rồi, thiếu nữ lại dùng đầu cọ mềm đẩy con sâu trở lại trong hộp, nhưng nàng mới quét được hai cái, thì sắc mặt bỗng trắng bệch. "Giáo chủ. . ." Bên ngoài nhà lao, giọng người đàn bà cũng trầm xuống, "Sao vậy?" "Ngọc tằm. . . bò vào trong vết thương rồi, không chịu ra. . . ." Mạng che trên mặt khẽ phất phơ, bà ta đặt chân lên bậc thang bước vào trong đại lao. Có điều bà ta vừa mới nhấc chân lên thì thiếu nữ bên trong lại hét lên, "Bò vào rồi, ngọc tằm đã bò vào trong rồi." Đợi đến khi người đàn bà tiến vào, ngọc tằm đã mất hút trong ngực chàng trai kia rồi. Địa lao im bặt, thiếu nữ đứng bên kia bỗng nhiên nhìn thấy đầu ngón tay của chàng trai đã bị trói gô chín mươi chín ngày bỗng động đậy. Nàng còn đang ngây người, lại nghe bên trong có người kêu lên, "Vết thương của gã. . ." Vết thương của gã, đang. . . . từ từ khép lại. . . . Người đàn bà nhìn chàng trai ấy, không nhịn được đưa tay sờ sờ ngực của gã, sau đó cất tiếng cười thỏa mãn và vui sướng, "Thành công rồi. Cổ người của bổn cung cuối cùng cũng thành công rồi!" Bà ta cười, thế nhưng ngay giây phút đó, đôi tay chàng trai kia chợt nắm chặt, sau đó tiếng "răng rắc" vang lên, xích sắt bọc lấy tay gã bị đứt đoạn, gã vận lực rất lớn, khiến cho xích sắt bị đứt văng ra ghim sâu vào bờ tường phía sau. Chàng trai mở mắt, một đôi mắt đỏ tươi giống như mắt của dã thú, cho dù ngũ quan rất anh tuấn, thế nhưng vẫn khiến người nhìn hoảng hốt, kinh sợ. Người đàn bà kia lại cười to, "Đứa bé ngoan của ta, giờ đây, con chính là báu vật canh giữ cửa của linh trưởng môn! Có con, Nam Cương sẽ nằm trong tầm tay ta!" Lời này vừa dứt, người đàn ông chợt đưa tay nắm chặt cổ bà ta. Gã khẽ siết lại, mặt bà ta thoáng chốc đã tím tái. "Buông. . . Con ngoan. . . Buông tay. . . Ta là chủ nhân của con." Gã hoàn toàn không nghe thấy lời bà ta, vung tay lên, người đàn bà chẳng khác nào một con rối bị ném mạnh vào tường, tạo thành một lỗ hổng to trên bức tường. Gã gào to một tràng, chẳng khác nào tiếng tru rên của dã thú về đêm, chỉ nhoáng một cái, khắp địa lao, máu thịt văng khắp nơi. Không biết đã qua bao lâu, vùng trời phía đông vừa hừng sáng, gã mù mịt nhấc chân bước ra khỏi đại lao, nhếch nhách len lỏi xuyên qua đám cây rừng chằng chịt, ngẩng đầu dõi mắt trông về phía xa xa, ở nơi đó cái lầu gác của vương triều Đại Tấn dựng giữa vùng biên cương vắng lặng thấp thoáng như ẩn như hiện. Luồng khí khô nóng hắt ra từ miệng mũi gã bị cái lạnh đêm rừng nhanh chóng đông cứng hóa thành luồng hơi trắng, sau đó bị chính gã phá tan. Lê bước chân lảo đảo, gã mù quáng xông lên phía trước, vượt qua muôn vàn ánh trăng mông lung xuyên qua lá rừng chiếu lên các cành khô và cả trên người gã, kéo thành vệt dài trên cổ, trên mặt và chạy đến tận khóe mắt trái mới chịu dừng lại. Cơn đau mãnh liệt phát ra từ trong trái tim như muốn xé rách thân xác gã, dằn vặt gã. Gã cắn chặt răng, nhăn mặt đau đớn. Bước ra khỏi rừng, bên người đã không còn cây cối che đậy, gã trượt chân lăn người xuống sườn dốc. Ánh bình minh vùng sa mạc Tắc Bắc vẫn rất lạnh lẽo, gã nhắm mắt nằm một mình trên mảnh đất hoang, sương đọng trên mép cỏ khô, gã cảm nhận được cơ thể đang chuyển động, từng chút, từng chút một, cơn đau đớn phát ra từ các đầu khớp xương đang bị vỡ vụn. Toàn bộ cơ thể như bị nham thạch đè ép lại, xương khớp vang lên những tiếng "răng rắc", thân hình cao lớn của gã dần dần teo nhỏ lại, cuối cùng. . . Biến thành một đứa bé. Mặt trời ban mai chạy qua đỉnh núi cao soi ánh nắng vàng óng lên trên cát vàng sa mạc Tắc Bắc hoang vắng. Chợt nghe phía xa xa có tiếng vó ngựa vọng lại, móng ngựa đạp lên mặt đất, còn mang theo mùi máu tươi, chỉ chốc lát sau đã vọt tới chỗ của nó. Nó từ từ nhắm hai mắt, không phải giả bộ, mà thật sự chẳng còn sức để mở mắt ra nữa. "Chiếu tướng. . ." Một giọng đàn ông cọc cằn vang lên, "Ngài xem, sao lại có một thằng nhóc lạc ở đây?" Tiếng bước chân ngựa chậm rãi đi đến, dừng lại nơi đỉnh đầu nó, có người tung người xuống ngựa, có lẽ xuất phát từ bản năng, nó cảm nhận được người đến không có ý làm hại đến nó, nó cố hết sức mở mắt ra nhìn, nhưng chỉ nhìn thấy đường viền mờ ảo của một cô gái gầy ốm mặc ngân giáp màu đỏ. Là một. . . nữ chiếu tướng? Chỉ nhìn được bấy nhiêu đã làm nó không còn chút sức lực nào, mắt lại nhắm nghiền. Phía sau người con gái ấy còn có hai người đàn ông mặc áo giáp, phó tướng La Đằng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy thằng nhóc này, "Trời, người thằng nhóc này nhuốm đầy máu! Thật khủng khiếp!" Và một phó tướng khác tên Tần Lan điềm tĩnh hơn đôi chút nói, "Chiếu tướng, trên ngực thằng nhóc này có ấn ký." "Ấn ký màu đỏ như lửa, quả là một ấn ký đẹp." Tiếp theo là giọng nữ hơi khàn khàn, đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng xoa lên trên ấn ký ở ngực nó. Ngón tay nàng lướt qua bụng nó làm nó khẽ run lên, con mãnh thú ngụ trong trái tim vừa chìm vào giấc ngủ say bỗng thức giấc sau cái xoa này của nàng, trái tim khẽ run rẩy, chỉ trong thoáng chốc, nó cảm thấy người mình vô cùng khô nóng, miệng khô khốc khó chịu, nó còn ngửi thấy mùi vị khác lạ từ luồng khí hít vào. Là mùi máu. Dòng máu đang lưu chuyển trong thân thể của ba người vừa đến này, dòng tuần hoàn của dòng máu ấy len lỏi khắp cơ thể để duy trì sự sống và mọi vận động của họ. Khứu giác càng trở nên nhạy cảm, nó không thể nào cưỡng lại được sự cám dỗ của máu tươi. Đặc biệt là máu của cô gái đang ở trước mặt, thơm không thể tả được. Thế nhưng ba người họ không thể nào biết được những khuấy động trong cơ thể nó. "Đứa bé này trông thật khôi ngô." Nữ chiếu tướng vỗ vỗ mặt của nó, "Mang nó về đi. . ." "Chiếu tướng. . ." Tần Lan rất bất đắc dĩ, "Chúng ta không biết lai lịch của nó." Ngược lại, La Đằng chẳng để ý đến, "Tôi nghe nói Tây Nhung có tập tục tế người, năm nay thời tiết vùng biên cương này rét lạnh và khô khốc hơn mọi năm. Có lẽ đứa bé này bị bọn chúng lấy làm tế phẩm cầu trời ban độ ấm?" "Nếu là tế phẩm thì sao lại bị vứt ở đây, quần áo tả tơi, cả người còn đầy máu tươi." Nghe thấy chữ máu, ham muốn trong lòng nó càng tăng lên, miệng há ra, cổ họng khô khốc như bị lửa thiêu. "Trông nó có vẻ khát nước, đem nước đến đây." Nữ chiếu tướng lên tiếng, ngay sau đó chiếc nắp bình đựng nước được mở ra, nàng không thô lỗ đổ nước vào trong miệng của nó, mà đổ nước lên đầu ngón tay, rồi đưa đầu ngón tay ướt át đó nhẹ nhàng bôi lên bờ môi khô khốc của nó. Nước không có mùi vị, nhưng vì nó đọng trên ngón tay của nàng nên vô tình nhiễm một mùi hương trí mạng. Chính là hơi thở và mùi vị của nàng. Khi ngón tay của nàng vừa rời khỏi bờ môi của nó, nó lại giống như con sói đói vừa bị đoạt đi miếng thịt thơm ngon ngay miệng, nó luống cuống hung tợn tức giận đến mức không thể khống chế được mình, vì vậy, khi ngón tay nàng lại bôi nước lên môi nó thêm lần nữa thì nó không còn cách nào khống chế được, vội há to miệng cắn mạnh vào ngón tay của nàng. Da thịt ở ngón trỏ bị cắn rách, răng nó thâm nhập vào trong máu thịt của nàng, máu tươi nhanh chóng tràn ngập trong miệng nó. Nữ chiếu tướng bị đau, cúi đầu suýt xoa, vội rụt ngón tay lại theo bản năng. Nhưng nó lại không chịu nhả, lắc lắc đầu, giống như loài lang hổ muốn cắn nuốt ngón tay rỉ máu đó vào trong bụng. Khi máu tươi đã tràn ngập trong miệng thì có một luồng hơi ấm từ bụng bốc lên, giống như ngọn lửa vừa được châm lên, sau đó bùng cháy mãnh liệt, nhanh chóng đốt đến tim nó, nóng đến mức trái tim nó đau buốt, trái tim bị thiêu đốt không ngừng giãy giụa. "Chiếu tướng!" Hai gã đàn ông thấy thế, liền vội vàng chạy lại, một người cố sức bóp dưới cổ họng nó, nó liều chết không nhả. Người còn lại thì luôn miệng mắng to, "Cái thằng oắt thối tha lòng lang dạ sói nhà mi, có tin ông đây đập nát cằm mi không hả? Tần Lan, buông ra đi, để ông đây đập nó!" Tần Lan nghe tiếng quát tháo thì hơi khựng tay lại, nhưng vẫn không chịu buông ra, ngược lại còn tức giận nói, "Chiếu tướng! Cái thằng oắt này cứ cắn ngài không chịu nhả!" "Chẳng nhẽ ta không biết nó đang cắn ta sao?" Nàng bực mình trách mắng, ghét bỏ gạt tay gã ra, so với tay đàn ông thì tay nàng mềm mại hơi nhiều, nhưng nàng dùng hai ngón tay ấn xuống khớp hàm của nó. Nó thấy khớp má đau đớn, không còn sức để cắn nữa. "Để hai ngươi làm chắc nó sẽ bị bóp nát mất." Nàng lại lên tiếng chỉ trích, rút ngón tay ra ngoài. Nhưng dòng máu ấy đã hòa vào trong cơ thể của nó. Tuy rằng chỉ chút máu ấy thôi không thể làm thỏa mãn cơn khát của nó, nhưng luồng lực xung động trong cơ thể nó dường như đã được chút máu ít ỏi này trấn an, dần dần dịu đi. "Chiếu tướng." Giọng của người thanh niên tên Tần Lan đầy lo lắng, "Tay ngài. . . ." "Sức của một đứa bé có là bao, ta chỉ bị thương ngoài da thôi." Nó cắn nàng, nhưng nàng lại không vứt bỏ nó lại, còn khiêng nó lên, "Đi, quay về doanh." La Đằng nóng ruột rống lên: "Chiếu tướng muốn đưa con sói con này về thật sao?" Lê Sương mặc kệ gã, "Chỉ là một đứa bé mà thôi." Nàng tung người lên ngựa, ngồi ở phía sau nó, ôm cơ thể mềm nhũn không còn chút sức sống chẳng khác nào rơi vào cõi mê của nó vào lòng, giọng nói hờ hững, "Hồi ta còn bé cũng là một con sói lang giống như vậy, cũng được cha ta nhặt về đó thôi." Chỉ một câu đã khiến hai người kia không còn lời nào để nói.   Mời các bạn đón đọc Cùng Tấn Trường An của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Người Vợ Mất Tích
Có lẽ Như Ngọc nhìn nét mặt chàng và biết là chàng đang nghĩ gì, vì nàng đột ngột đổi giọng: - Anh yêu … − Nàng dịu dàng – Anh đừng giận em … Như Ngọc lại trở lại gần chàng. Nàng choàng hai tay − những cánh tay ngà ngọc đã làm cho chàng sa ngã, làm cho chàng phản đối tất cả những lý tưởng của đời chàng – và từ người nàng thoảng bay ra một mùi hương làm cho chàng ngây ngất. Chàng biết là người đàn bà này vẫn còn rất nguy hiểm với chàng mặc dầu chàng đã biết rõ bộ mặt thật của nàng. Ở đời này có thiếu gì đàn ông biết rõ người đàn bà mình yêu là không xứng đáng, tồi tệ, hư hỏng, mà vẫn cứ yêu?? Chàng cũng có thể là một gã đàn ông như thế, loại đàn ông mà chàng cho là hèn và vẫn khinh bỉ, nếu chàng không cương quyết … Nàng ôm chàng và thì thầm, dịu dàng: - Mình … nghe em … Mọi chuyện chưa đến nỗi tuyệt vọng đâu … Vẫn còn cứu vãn được … nếu hai đứa mình yêu nhau … Hai đứa mình cùng nói như nhau, tên chủ khách sạn có khai ra chúng mình và sự thật cũng chẳng ai tin hắn. Mình có nhiều thế lực, uy tín, mình có thể nhờ thế lực và quen biết của mình ém nhẹm vụ này đi … Nếu không thể dìm cho chìm xuống … chúng mình vẫn còn có thể cùng đi với nhau ra sống ở ngoại quốc. Em sẽ rất giầu … Em sẽ có nhiều tiền lắm. Hai đứa mình thừa tiền để sống sung sướng ở Paris … Miễn là chúng mình yêu nhau và cùng nói như nhau … Nhé … Mình … Nàng đưa mặt nàng sát gần mặt chàng, môi nàng chạm phớt lên môi chàng. Chỉ cần một chút nữa thôi … chỉ cần chàng để cho môi chàng đi theo sức hấp dẫn của môi nàng là xong. Chàng lại bị nàng mê hoặc và lần mê hoặc này sẽ kéo dài muôn kiếp. Bởi vì lần mê hoặc vừa qua đã làm cho chàng mất sống kiếp này. Nhưng muộn quá mất rồi … - Không … Ngọc … Đừng bắt tôi phải nặng lời hơn nữa với Ngọc … Tôi không thể … không thể … Lần này trong đôi mắt nàng có nước mắt thật: - Tại sao …? Mình … Tại sao? - Tại vì Ngọc đã giết Tuấn. Tôi biết tôi là đồng lõa của Ngọc và đúng ra tôi không có quyền chê trách Ngọc điều gì. Tôi đã mất cái quyền đó, quyền làm người lương thiện nữa. Ngọc tha lỗi cho tôi vì tôi đã chửi nặng Ngọc. Thật sự tôi không muốn thế … Sự việc xẩy ra ngoài sức chịu đựng của tôi … Sau cái chết của Tuấn … không bao giờ tôi còn có thể ôm được Ngọc trong vòng tay tôi … Nàng thảng thốt: - Nhưng em không giết Tuấn … Anh phải tin em, anh nghe em … Em không ngờ hắn đến khách sạn … Theo cái chương trình mà em biết anh làm đêm đó … Em biết là anh lừa được hắn qua Lăng Tô và đưa được hắn vào nhà hoang bên bờ sông với số bạc … Đúng giờ đó hắn phải nằm dưới đáy sông rồi … Em đâu có ngờ là đến phút cuối cùng anh lại không nỡ giết hắn …? Làm sao em biết được …? Anh lại để cho hắn tỉnh lại, trở về … Vì vậy lúc đó em đang ngủ say … Chợt em nghe có tiếng gì lạ … Linh tính báo cho em biết có gì lạ … Em tỉnh dậy. Em nhẹ bước đi xuống nhà dưới, em nhìn vào phòng lão chủ … em thấy Tuấn … Tuấn đánh lão chủ chết ngất … Lúc đó đèn trong khách sạn còn sáng nên em trông thấy rõ. Nhưng Tuấn thì chưa thấy em. Em đang không biết chạy trốn đâu cho thoát … Chợt em bỗng nhớ ra là cầu chì điện của cả khách sạn đặt ngay ở chỗ gần cầu thang, tức là ở ngay nơi em đang đứng … Em đi tới cúp điện trước khi Tuấn kịp nhìn thấy em … Nhưng hắn vẫn không chịu đi … Em lùi lên lầu … Hắn đi theo … Em vào phòng, hắn cũng vào phòng em … Hắn lần mò đi trong đêm tối … Em không hiểu hắn đi ra làm sao trong phòng tối … Em chỉ muốn hắn vô phòng là em chạy ra đóng cửa lại và chạy ra đường … Không hiểu tại sao hắn lại té nhào ra ngoài cửa sổ … Có lẽ vì đêm tối hắn tưởng đó là cửa đi qua phòng bên … Hắn … hắn ngã chứ không phải em đẩy hắn … Huy lắc đầu. Như Ngọc nói dối thật khéo nhưng lần này nàng nói dối thật dở. Người như Ngọc mà nói dối dở như vậy tức là nàng đang sợ hãi, đang hoảng loạn lắm. Chàng lạnh lùng: - Thế còn cô Vân Hà …? Cô bạn cũ của cô …? Cô đó cũng tự ngã nhào vào bánh xe lửa hay sao?? Nàng nức nở: - Nó đoán ra được mọi sự … Nó dọa sẽ tố cáo em … Con đó không tốt … Chính em, em cũng không rõ đêm đó có những gì xẩy ra, đêm đó em đã làm những gì … Chính anh báo cho em biết là Vân Hà hẹn gặp Tuấn … Anh đã nghe được chuyện của họ khi Tuấn vô tình gọi dây nói cho Vân Hà … Anh nhớ không …? Nếu anh không cho em biết là mụ đó gặp Tuấn ở ga xe lửa, em đâu có biết …? Nếu không biết làm sao em giết được mụ? Im lặng một lúc lâu. Đây là cái im lặng của trung tâm một cơn bão lốc. Ở giữa lòng bão tố, trời lại êm, trong. Như Ngọc khóc ngọt ngào. Huy đứng cúi đầu, chàng như người mệt mỏi đến cùng cực của sự mệt mỏi. Sau cùng, chàng nói: - Ngọc, em nghe đây … Tôi chịu cho em một dịp may cuối cùng … Nàng ngước mắt lên, nét mặt nàng vẫn còn nhăn nhó vì khóc nhưng đôi mắt nàng sáng lên, niềm hy vọng: - Anh cho em dịp may??? - Anh cũng nhận rằng anh cũng có lỗi như em vậy, nhưng anh không muốn phải một mình trả một cái tội mà chính anh, anh không phạm. Nếu chúng ta sống chung với nhau, chắc chắn chúng ta sẽ bị họ bắt, không sớm thì muộn … Dù sao đi nữa anh cũng không thể nào chịu đựng được … Chàng tiếp, giọng nghẹn đi vì xúc động: - Anh thương mến Tuấn thật mà … Ngọc đã lấy lại được bình tĩnh, nàng hỏi: - Vậy thì …? Huy lấy trong túi áo ra bọc tiền: - Đây là 250.000 đồng của Tuấn … Bây giờ là tiền của em … Em cầm lấy cả. Anh không muốn dùng tiền này … Ngọc do dự vài phút. Sau cùng nàng cầm lấy gói tiền. - Ngọc đi đi … Tôi xin Ngọc đi. Đi xa … Chúng ta không thể nào sống chung đời với nhau được. Ngọc có thể làm lại một cuộc đời khác, một cuộc đời riêng của Ngọc … Tôi cầu mong Ngọc làm lại được … Còn tôi … Tôi … hết rồi … - Cái gì hết? Huy đáp: - Tình yêu hết … Cuộc đời hết … Chàng cúi đầu xuống và nhắm mắt lại. Chàng đang mệt mỏi. Tình trạng mệt mỏi của cơ thể làm cho trí óc chàng không còn cảm thấy đau khổ. Chàng sẽ đau khổ nhưng không đau khổ ngay lúc này. Mai đây, sau đây … đau khổ sẽ đến … Khi chàng mở mắt nhìn lại, Như Ngọc đã biến mất. – 26 – Hai khung cửa sổ lớn của văn phòng Luật Sư Trần Huy mở rộng nhìn ra công viên. Buổi sáng mùa mưa sau những cơn mưa lớn, thành phố sạch và láng như một nàng thiếu nữ vừa mới tắm xong trong bộ quần áo mới. Huy rời mắt nhìn qua cửa sổ tràn đầy nắng vàng. Mắt chàng nhìn lên tờ lịch treo trên tường. Lịch Air France. Hôm nay là ngày Thứ Hai. Hiện tại rõ rệt trước mắt chàng. Cuốn sổ ghi những lời của Hoàng Tuấn đặt trên bàn chàng cũng là một bằng chứng không thể chối bỏ của hiện tại. Dù muốn hay không, chàng cũng phải nhận rằng hôm nay là ngày thứ hai đầu tuần và Hoàng Tuấn, bạn chàng, đã chết. Hoàng Tuấn đã chết. Như Ngọc đã đi xa … Đó là sự thật và đó là hiện tại. Tâm trí chàng vẫn còn nhớ Tuấn và cơ thể chàng vẫn còn nhớ Ngọc và khi chàng nghĩ đến hai người đó, khi chàng nhớ họ, chàng thấy một cảm giác đau nhói ở trong lồng ngực … Nơi đó có trái tim của chàng. Chàng đau nhưng chàng tin rằng chàng sẽ qua khỏi được cơn đau này … Chàng như người vừa thoát cơn đau nặng. Tuy vẫn còn đau nhưng đã biết chắc là mình sẽ qua khỏi, mình sẽ lại sống mạnh mẽ và can đảm. Chàng sẽ hết bị ám ảnh vì mặc cảm tự ti. Chàng sẽ không còn khổ sở vì thấy mình kém bạn nữa, chàng sẽ không còn bị ám ảnh vì nỗi say mê, thèm khát một người đàn bà vợ người khác. Chàng sẽ quên chàng là đồng lõa trong một vụ giết người … Chàng đau khổ nhưng nhẹ nhàng … Một cuộc đời mới đã đến với chàng, một con đường mới mở rộng trước mặt chàng, chàng thanh thản đi vào đó … Chàng sẽ làm việc thật nhiều. Đời chàng sẽ đầy những thành công, chàng sẽ nổi tiếng … Chuông điện thoại reo vang. Vẫn còn mơ màng, Huy nhấc ống nói. - Luật sư Trần Huy? - Tôi đây. Huy cho rằng người gọi điện thoại tới hỏi chàng là một thân chủ nào đó, chàng không chú ý lắm đến người hỏi. Giọng nói bình thản, trầm tĩnh nhưng chắc chắn vang bên tai chàng: - Ông Huy … Tôi là … Trịnh, Thiếu tá Trịnh … Tổng Nha Cảnh Sát … Chúng tôi mời ông tới ngay Tổng Nha … Chúng tôi cần hỏi ông vài việc liên can đến vụ ông Hoàng Tuấn, ông bạn thân nhất của ông, chết trước cửa khách sạn Mỹ Ngọc Cung. Chúng tôi vừa được tên chủ nhân khách sạn đó cho biết vài chi tiết mới … Hắn khai rằng bà vợ của ông Hoàng Tuấn …, bà Như Ngọc, không hề bị ai bắt cóc và cũng chẳng hề bị giam giữ ngày nào … Theo lời tên chủ khách sạn thì bà Như Ngọc ngụ trong khách sạn Mỹ Ngọc Cung suốt trong thời gian chúng tôi mở cuộc điều tra tìm bà ấy … Nghĩa là suốt thời gian ông chồng bả từ Nam Vang về đây tìm vợ … Và rất có thể là chính bà ta đã đẩy ông chồng nhào qua cửa sổ xuống đường vỡ sọ chết … À … ông đừng rời máy vội … Thượng sĩ Bái vừa vào phòng tôi đây … Chắc chúng tôi có tin mới mà ông cần biết … Đây … Bà Như Ngọc đã bị cảnh sát bắt giữ ở phi trường … Bà ấy dùng căn cước giả định đi khỏi Saigon … Hiện Bà Như Ngọc đang có mặt trong văn phòng tôi … Bà ấy nói nhiều chuyện khá kỳ dị về ông … Ông nên đến ngay để đối chất … Bà Như Ngọc nói chính ông là người bầy đặt ra cho bà ấy hạ sát ông Tuấn. Tội nghiệp ông Tuấn … Để cho ông ấy bị chết oan, chúng tôi có một phần trách nhiệm. Lẽ ra chúng tôi phải nghi ngờ từ trước … Ông Trần Huy … ông có thể đến ngay được không, hay là để chúng tôi cho người mang xe tới văn phòng ông đón ông? Mời các bạn đón đọc Người Vợ Mất Tích của tác giả Hoàng Hải Thủy.
Lâm Thị Lang Cố
Lâm Thị Lang Cố Tác giả: Huyền Tiên Editor: Esley (Trần Gia), cùng những Editor khác sẽ ghi rõ trên đầu từng chương Nội Dung: Hào thế gia, Hợp đồng tình yêu, Giới giải trí, Tình yêu và hôn nhân, hợp đồng hôn nhân, cưới trước yêu sau, từ diễn thành thật. ... CP: Thanh lãnh cấm dục ngự tỷ X tao bao (bựa bựa) ngạo kiều nữ vương Cả hai đều là ngự tỷ đầy dã tâm, ngọt văn, HE Giả thiết: Hôn nhân đồng giới. *** Lâm Thị Lang Cố của Huyền Tiên sau khi hoàn đã đạt được hơn 1 tỷ điểm tích phân, nằm trong top 1 bảng xếp hạng nửa năm của khu vực Bách Hợp. Nhân đây es cũng xin giới thiệu vài bộ QT/edit cũng đang năm trong top bảng để mọi người đọc: Hạng 6. Vào nhầm hôn đồ - bộ này có cốt truyện tượng tự Lâm Thị Lang Cố (Cưới trước yêu sau) *** Lại là mình đây. Sau khi nghe review của mọi người về truyện Lâm Thị Lang Cố, mình đã cặm cụi 3 ngày liền đọc hết bản qt. Vì thế, lần này mình xuất hiện là để xin review cho những chị/em chưa đọc truyện này và lọt hố chung với mình cho vui. Nghe mọi người đồn đại rằng truyện này hay vì thế mình cũng tò mò tìm kiếm truyện, thế nhưng, vừa vào thấy ngay 200 chương thì ngán tới tận cổ luôn ấy còn nơm nớp lo sợ truyện ngược lên ngược xuống nữa vì trái tim nhỏ bé này chịu không nổi nhưng mà nhờ các chị/em review quá có tâm và tiếp thêm động lực cho mình nên mình đã đọc hết được truyện. Chân thành cảm ơn mọi người, love. Lúc đầu mới vô, thì có vẻ cảm giác như truyện hơi nhàm vì do Lâm Duyệt Vi vào giới giải trí, ít đất diễn cho cp chính gặp gỡ nhau và có lẽ sẽ có người đọc đến đó và ngưng, không hứng thú đọc tiếp nữa ( chẳng hạn như mình lúc đầu ). Nhưng mà sai rồi, càng đọc thì càng bị hút vào truyện, cảm giác như chính mình bị hút vào kẹo ngọt của cp chính. Đặt biệt là Cố Nghiên Thu, một ngự tỷ lạnh lùng pha vào đó là sự moe không ai cưỡng lại và đặc biệt là ngự tỷ này cực kì dính vợ nha. Lâm Duyệt Vi cũng không kém cạnh khi xông pha chiến đấu giành chức công nhưng cuối cùng lại gục trước sự moe của Cố Nghiên Thu và trao vai công lại cho Cố Nghiên Thu. Xin nói nhỏ : " Mình theo đảng ngự tỷ Cố Nghiên Thu công ". Truyện này sẽ có vài tình tiết bất ngờ ập đến nhưng không sao, đó chỉ là một chút nhỏ xíu thôi và càng về sau cp chính sẽ càng ngày càng phát đường cho mọi người.Ta nói, vừa đọc mà vừa ghen tị luôn vậy đó, huhu. Và tất nhiên phải nói đến công lao kì cựu của mẹ Lâm Duyệt Vi - một người mẹ trên cả tuyệt vời, bất chấp tất cả để ghép đôi con mình. Coi đến đoạn mẹ Lâm Duyệt Vi và Lâm Duyệt Vi cãi nhau bằng võ mồm thì mình cười đến không ngậm được mồm. Càng về sau thì sẽ có xuất hiện những nhân vật phụ và những nhân vật ấy đều có sự hấp dẫn riêng chẳng hạn như người anh trai siêu dễ thương của Cố Nghiên Thu nè. À mà, mình sẽ không đề cập đến cp phụ, nếu nói ra thì sẽ không còn hấp dẫn nữa nên mọi người phải tự khám phá nha, họ cũng siêu cấp dễ thương, ngọt không kém đâu nhưng tiếc là ít đất diễn quá đi. Truyện này là một văn thanh thủy ( không H ), hài hước, chậm nhiệt nhưng cực kì ngọt và không ngược lắm, chỉ là có những cãi vã hay xuất hiện trong cặp đôi mới quen ( những tình tiết như này sẽ làm cho người đọc biết rút kinh nghiệm cũng như biết nhường nhịn với tình yêu của mình hơn ). Mình cam đoan là mọi người sẽ không phí thời gian khi đọc bộ này đâu, cực kì cực kì hợp cho những người yêu thích ngọt a. Cảm nhận của mình sau khi đọc xong là : " Trời má ơi, ta nói nó ngọt vậy đó, ngọt hơn cả đường luôn, muốn tiểu đường luôn á trời ơiii ". Đọc xong rồi nhưng vẫn còn luyến tiếc mãi không thôi, truyện này là truyện dài nhất mình đọc và cũng là truyện mình kiên trì đọc đến vậy vì mình không có tính kiên nhẫn. Bây giờ cứ mãi nhớ nhung, ám ảnh Cố Nghiên Thu và Lâm Duyệt Vi mãi thôi, ngày nào cũng lôi ra đọc lại mấy lần đến nổi không hứng thú đọc tiếp truyện khác luôn. Vì thế, mong mọi người hãy cho mình những truyện siêu ngọt dạng như này nha để mình có thể thoát khỏi. Xin cảm tạ nhiềuuuuu. Bản QT đã hoàn và bản edit chưa hoàn nha.   Mời các bạn đón đọc Lâm Thị Lang Cố của tác giả Huyền Tiên.
Diễm Chi
Tôi đã từng có một gia đình hạnh phúc. Tôi đã từng có một gia đình trọn vẹn. Đối với tôi, không cần phải giàu có, có bố mẹ yêu thương, có một đứa em gái làm bạn cùng nhau lớn lên, điều đó đã quá đủ. Thế nhưng, tất cả chỉ là đã từng. Bởi vì bố mẹ tôi li hôn, và chị em tôi phải tách ra, mỗi đứa một nhà... Kể từ đó cuộc sống của tôi và em gái nhỏ như bị đảo lộn. Tôi xoa dịu nỗi đau trong lòng mình bằng những lần bỏ học đi chơi, và tôi đã đánh mất mình như thế. Tôi kể lại câu chuyện của bản thân không phải với mục đích thanh minh cho những sai lầm của tuổi trẻ. Mà chỉ mong nếu bố mẹ nào đó vô tình đọc được thì hãy nhớ thật kỹ, khi một gia đình tan vỡ không chỉ bố mẹ đau khổ, mà chính những đứa trẻ mới là tổn thương nhất. Vì thế nếu có thể hãy sống chậm lại một chút, vì nhau một chút để không còn những đứa trẻ vùi mình vào nước mắt mỗi đêm khi cha mẹ ly hôn. Không còn cảnh chị em một nhà nhưng lại không được nô đùa cùng nhau. Cũng không có một mầm non nào như tôi, đánh mất mình, mất luôn cả tương lai… *** Đêm tân hôn dù biết tôi không còn trong trắng nhưng anh vẫn rất nhẹ nhàng. Từng tấc da, thớ thịt trên người tôi đều được anh trân trọng, vuốt ve. Tôi dù đã trải qua một lần ân ái nhưng khi đó là bị thuốc điều khiển nên lần này vẫn có cảm giác ngượng ngùng. Tôi ngại nên nhất quyết bắt anh phải tắt đèn tối om mới chịu cho đụng vào người. Tất thảy mọi thứ anh đều chiều theo ý tôi, hai vợ chồng mới đầu còn ngượng ngùng nhưng rồi sau đó lửa yêu cuộn lên khiến cả hai quấn chặt lấy nhau đầy tình tứ. Anh đánh thức toàn bộ nơ ron thần kinh trong tôi, còn tôi cũng giúp anh thắp lên ngọn lửa đê mê. Hai vợ chồng trẻ cứ thế quấn quýt dây dưa không ngừng. Đêm ấy tôi mệt quá nên sáng hôm sau ngủ quên tới 8h mới dậy, nhìn đồng hồ tôi hoảng hồn phi thẳng ra ngoài. Sân nhà mẹ chồng tôi đã dọn sạch sẽ, phía trong bếp hình như còn đang tỏa ra mùi thơm của xương hầm. Mẹ chồng thấy tôi thì tươi cười nói: - Dậy rồi hả con, sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa. - Con.. con xin lỗi mẹ, con mệt quá nên ngủ quên. - Cái con bé này, có gì mà phải xin lỗi chứ. Mẹ cũng sợ hai đứa mệt nên không muốn làm phiền. Thôi dậy rồi thì đi đánh răng rửa mặt đi con, mẹ đang nấu bún bung rồi, ngon lắm. Tôi ngây ngô nhìn bà, bà hiền dịu quá, hệt như một bà mẹ đang quan tâm con gái. Tôi dậy muộn mà bà chẳng trách một câu, khác hẳn với những bà mẹ chồng tôi thấy trong phim. Bất giác một cảm giác ấm áp len lỏi trong tim tôi. Cứ thế tôi đi đến bên cạnh mẹ chồng, ôm bà một cái thật chặt rồi nói: - Cảm ơn mẹ. Bà vỗ nhẹ lên tay tôi, gương mặt lộ rõ vẻ hài lòng từ tốn nói: - Được rồi, được rồi, vào gọi chồng rồi vệ sinh cá nhân đi còn ăn sáng. Ăn thử món bún bung của mẹ xem có khác gì quê con không nha. - Chưa ăn nhưng mà con thấy mùi thơm quá đã, con chảy hết cả nước miếng rồi này. Mẹ chờ con xíu xong con ra ngay. Bà gật đầu nhìn theo từng bước chân tôi, trên môi nụ cười vẫn chưa tắt. Một tuần đầu sau cưới tôi ở nhà chồng, cuộc sống làm dâu ngọt ngào hơn cả trong tưởng tượng của tôi. Chồng yêu chiều, bố mẹ chồng quan tâm, tôi hệt như một nàng công chúa nhỏ chứ chẳng phải nàng dâu mới. Nhiều lúc tôi còn lầm tưởng họ là bố mẹ ruột của tôi chứ chẳng phải bố mẹ chồng. Cũng vì thế mà chồng tôi lên tiếng phân bì: - Từ ngày có Chi bố mẹ thiên vị hẳn, chẳng quan tâm đến con nữa. - Cái thằng này, đứa nào mẹ chẳng quan tâm. Cái Chi nó mới về nhà mình còn nhiều bỡ ngỡ nên mẹ quan tâm nó hơn một tí để cho nó đỡ tủi thân. Có thế thôi mà cũng bì tị với vợ. - Con đùa thôi mà, thấy nhà mình vui vẻ như thế con hạnh phúc còn không hết, cô ấy là vợ con cơ mà, sao phải bì tị chứ. Hết một tuần vợ chồng tôi chia tay mọi người để trở về nhà. Tôi không nghĩ chỉ có một tuần ngắn ngủi mà lại có thể quyến luyến mọi người đến vậy. Chắc vì lâu rồi tôi thiếu thốn tình thương của mẹ, bây giờ được mẹ chồng quan tâm nên mới bịn rịn khóc lóc ôm bà mà nói: - Con sẽ thường xuyên về thăm mẹ. - Hai đứa đi nhớ cẩn thận, về ấy bảo nhau mà làm ăn nghe không. - Con biết rồi, mẹ với bố cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy. Xe chạy rồi mà tôi vẫn cố ngoái đầu lại nhìn, phía sau ấy hai người họ vẫn đứng dõi theo chiếc xe. Tôi thật lòng thương họ, nếu gia đình tôi không quá neo người có lẽ tôi sẽ chọn ở lại cũng họ. Chỉ tiếc là hoàn cảnh của tôi lúc này không cho phép nên đành phải về. - -------*--------*------ Khôi nghỉ luôn công việc ở chỗ làm để ở nhà chuyên tâm cùng tôi tăng gia sản xuất. Anh bảo: - Thuận vợ thuận chống tát biển đông cũng cạn, hai vợ chồng mình cứ cố gắng chăn nuôi trồng trọt kiểu gì cũng có lúc giàu. Tôi chả mong giàu, chỉ mong sao cuộc sống ấm no hạnh phúc là đủ. - -------*-------*------ Cưới nhau chưa đầy 1 tháng tôi phát hiện mình trễ kinh, cầm chiếc que thử thai 2 vạch tôi bất ngờ vô cùng. Tôi không nghĩ sau chuyện lần trước bản thân vẫn có thể dễ dàng thụ thai đến thế. Vừa mừng, vừa lo, mừng vì vợ chồng tôi có trái ngọt sớm, lo vì cuộc sống còn nhiều khó khăn, tôi bầu bì lúc này gánh nặng kinh tế lại đổ lên vai anh. Lúc tôi chìa chiếc que trước mặt anh còn ngây ngô hỏi: - Gì đây, cái này là cái gì hả vợ. - Là 2 vạch, là em có bầu rồi, ngố thế. Anh nhìn chăm chú vào chiếc que ấy khoảng 3 giây rồi nhảy cẫng lên hét vang khắp nhà: - Vợ tôi có bầu rồi, tôi được làm cha rồi. Hét xong anh bế bổng tôi lên sung sướng nói: - Cảm ơn vợ, em tuyệt vời lắm. - Nào bỏ em xuống, em đang có bầu anh phải cẩn thận chứ. - Anh quên mất, anh xin lỗi. Em ngồi xuống đây chờ anh tí. Nói xong anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường rồi chạy ra ngoài. Tôi chẳng biết anh đi đâu cho tới khi anh kéo tay bố tôi vào phòng khoe: - Bố, vợ con có bầu rồi, bố được làm ông ngoại rồi đấy. Bố thấy vợ con giỏi không. Bố nhìn tôi, ánh mắt hấp háy cười, hình như ông cũng giống tôi, đang ngập tràn trong hạnh phúc. Phải một lúc lâu sau ông mới run run hỏi: - Thật.. thật hả con. - Dạ con mới thử que thôi ạ. - Không được, Khôi đưa ngay vợ đi khám, phải siêu âm xem thế nào. Nhớ hỏi kỹ bác sĩ xem cần kiêng khem những gì. Còn nữa, gọi luôn cho anh chị thông gia cho anh chị ấy mừng. Bố mẹ chồng hay tin tôi có bầu thì ngay lập tức bắt xe lên nhà tôi. Mang lỉnh kỉnh nào gà, nào trứng lên để cho tôi tẩm bổ. Tới nơi dù còn đang mệt mẹ chồng vẫn ngay lập tức nấu cho tôi nồi cháo cá chép. Vừa nêm nếm bà vừa bảo: - Có bầu mà ăn cháo cá chép thì tốt lắm, con ráng ăn thật nhiều vào nha con. Bây giờ là phải ăn cho hai người rồi, làm sao mà phải mẹ khỏe con khỏe mới được nghe không. - Dạ, thôi mẹ cứ nghỉ đi để con nấu cho, mẹ mới đi đường xa còn mệt. - Nhiêu đây nhằm nhò gì, con cứ ngồi đi, 3 tháng đầu là hết sức cẩn thận nhớ không. Thèm cái gì thì bảo chồng nó đi mua, không thì nhắn bố mẹ gửi xe lên cho đừng có cố chịu. Bầu bì mà thèm là khổ lắm. Tôi cảm kích nhìn bà, cái cách bà lo lắng, quan tâm tôi sao mà chân tình đến thế. Phía trên nhà hai ông thông gia cũng đang ngồi nói chuyện đàm đạo cùng nhau. Còn ông chồng ngố của tôi thì điện thoại nhờ cái Nga chỉ dạy cho ít kinh nghiệm. Nhìn mọi người vui tôi lại chạnh lòng nhớ đến đứa con xấu số năm nào. Cùng là con tôi mà một đứa được chào đón còn một đứa lại mãi mãi nằm nơi đất lạnh. Năm nào vào ngày đứa nhỏ mất tôi cũng nhốt mình trong phòng để khóc. Vừa thương con, vừa giận mình khiến cả ngày hôm đó tôi chẳng thiết tha làm gì cả. Cũng may có Khôi đã giúp tôi đưa đứa nhỏ vô chùa nên lòng tôi cũng thanh thản hơn đôi chút. Ngày làm lễ cho con ở chùa tôi đã thầm nhắn nhủ: - Mẹ xin lỗi con, nếu được mẹ mong con sẽ lại đầu thai làm con mẹ để mẹ được bù đắp cho con. Chẳng biết có phải lời khẩn cầu ấy linh nghiệm hay không, nhưng đứa trẻ này nhất định tôi sẽ yêu thương hơn cả sinh mạng của mình. - -------*-------*----- Chín tháng mười ngày tôi mang thai Khôi nhất quyết không chịu cho tôi ra vườn phụ anh. Ngay đến cả nấu cơm anh cũng tranh thủ về sớm để nấu vì tôi nghén không ngửi được mùi dầu mỡ. Nhìn cái cách anh chăm tôi bố đã cảm động nói: - Chi, con chọn đúng chồng rồi, bố có thể yên tâm rồi. Không chỉ riêng gì bố ngay cả đến cái Hương cũng ngưỡng mộ anh rể. Lúc nào nó cũng xem Khôi như thần tượng và con tuyên bố: - Sau này em chỉ lấy ai giống anh mà thôi. Cũng có lần tôi nói với mẹ tôi mang bầu nhưng mẹ tuyệt nhiên không một lời hỏi thăm chứ đừng nói đến việc mua đồ cho tôi tẩm bổ. Tôi cũng chẳng giận mẹ vì thật ra đã quá quen với lối sống vô tâm ấy của bà. Từ dạo mẹ bị lừa tiền thì sức khỏe giảm sút hẳn, người xanh xao ăn gì cũng không ngon miệng. Ai cũng nghĩ là do mẹ xót của quá nên đổ bệnh, thật không ngờ cuối cùng lại phát hiện ra mẹ bị ung thư tuyến giáp. Bình thường bệnh này nếu phát hiện sớm có tỷ lệ chữa khỏi lên tới 90% nhưng mẹ thì khác. Mẹ ung thư tuyến giáp dạng không biệt hóa, đây là dạng nguy hiểm nhất của ung thư tuyến giáp. Hơn nữa lại phát hiện muộn, khi mà các khối u đó đã cảm nhận được bằng tay. Khối u ở cổ của mẹ khá cứng và nó chuyển động theo mỗi nhịp thở điều này chính là nguyên nhân khiến cho mẹ bị đau và gặp nhiều khó khăn hơn trong việc ăn uống. Cũng vì khối u ấy nên hiện tại giọng nói của mẹ trở nên khản đặc mẹ chỉ có thể nói được những câu ngắn chứ không thể chửi bới như trước. Lần ấy vào viện thăm mẹ tôi thật sự suýt chút nữa thì rơi nước mắt khi thấy bên cổ trái của mẹ sưng to. Các hạch huyết màu đỏ nổi đầy xung quanh cổ. Có những lúc mẹ đau đến mức dùng hai liều giảm đau mà vẫn chẳng đỡ. Do các tế bào ung thư đã bắt đầu di căn sang cổ và một số bộ phận lân cận nên mẹ bắt buộc phải hóa trị để kéo dài sự sống. Hóa trị giúp ức chế và làm chậm lại quá trình phát triển của ung thư nhưng nó cũng làm cho sức khỏe của mẹ yếu đi hẳn. Việc chữa trị vô cùng tốn kém nên mẹ quyết định bán luôn ngôi nhà mẹ đang sống và chuyển về quê ở cùng ông ngoại. Còn chồng mới của mẹ sau ngày hôm ấy cũng ôm một nửa số tiền bán nhà bỏ đi đâu chẳng ai biết. Cuối cùng thì cũng chẳng ai thoát khỏi sự xoay vần của tạo hóa, mẹ dù có mưu mô tới đâu đến cuối đời vẫn phải sống trong cô độc. - -------*--------*--------- Cuối cùng thì ngày tôi trở dạ cũng tới, bố, Khôi cùng cái Hương tức tốc đưa tôi vào viện huyện để nhập viện. Sau đó anh gọi điện về thông báo với bố mẹ chồng tôi, hay tin tôi trở dạ bố mẹ chồng tôi cũng ngay lập tức bắt xe tới viện. Là con so nhưng trộm vía tôi lại sinh khá dễ, 8h vào phòng, 8h30 đã sinh xong. Tôi sinh nhanh đến mức bác sĩ còn chưa đeo xong bao tay em bé đã cất tiếng khóc chào đời. Cùng vì sinh dễ quá nên phần đó của tôi rách tùm lum, đến bác sĩ cũng phải thốt lên: - Em rặn mạnh quá nên nó rách to, chị chỉ có thể cố gắng khâu được thế này thôi. Sau này không được thẩm mỹ lắm nhưng mẹ tròn con vuông là may mắn lắm rồi. Khoảnh khắc được da tiếp da với đứa con bé bỏng khiến tôi quên luôn nỗi đau của bản thân. Mừng tới mức nước mắt chảy ướt đầm lúc nào chẳng hay. Sức khỏe của mẹ khá yếu nên khi tôi sinh không thể có mặt, bù lại tôi có chồng, có em gái và mọi người ở đây. Khôi vừa bế con gái vừa xót xa hỏi: - Có đau lắm không em. - Đau, của em nó nát bét làm sao mà không đau cho được. Nghe tôi nói thế Khôi lại càng xót xa hơn, mấy ngày tôi nằm viện cũng là những ngày anh thức trắng chăm sóc cho tôi. Dù ai nói gì anh cũng không chịu về nhà nghỉ. Con bé ị anh một tay lau rửa, ngay đến việc vệ sinh thay băng cho tôi cũng là anh làm. Dường như anh chẳng nề hà bất cứ thứ gì vì anh bảo: - Em đã vất vả để sinh cho anh một nàng công chúa thì mấy việc này với anh có nhằm nhò gì. Mẹ chồng tôi ở lại chăm cho tới khi con bé đầy tháng bà mới về, cứ ai mách món gì tốt là bà lại hì hụi nấu cho con dâu. Bà chăm tới mức cân nặng của tôi tăng chóng mặt, hai bầu sữa lúc nào cũng căng cứng phải vắt bớt đi kẻo con ti lại sặc. Làm lễ đầy tháng cho con bé xong mẹ con bà cháu cứ ôm nhau bịn rịn khóc. Tôi rất muốn bà ở luôn đây cùng tôi nhưng lại không dám giữ. Bà về còn ông, còn việc đồng áng. Mùa vụ sắp đến nên khi tôi có ý về quê bà lại gàn: - Không được, con cứ ở đây nghỉ cho khỏe hẳn đã, mẹ về làm mùa dọn dẹp xong xuôi rồi mẹ đón hai mẹ con về đấy sau. Chứ giờ mẹ bận làm mùa sợ không lo được rồi lúa thóc lại rặm con bé ra thì khổ thân. Bà luôn thế, luôn nghĩ cho tôi như một đứa con gái, thậm chí còn quan tâm tôi hơn cả mẹ ruột. Nhờ có bà tôi lại cảm nhận được hơi ấm của tình mẹ con, có mẹ chăm quả thật rất hạnh phúc. - ------*--------*------ Năm tháng dần trôi, bé con của tôi cuối cùng cũng vào lớp 1, từ ngày sinh con bé bố tôi cũng thôi không ra vườn nữa mà giao mọi việc lại cho vợ chồng tôi. Hàng ngày ông giúp tôi đưa đón con bé đi học. Cái lưng của ông cũng may được người ta mách cho ông thầy lang ở tận thanh hóa, chữa đâu có độ nửa tháng, hợp thầy hợp thuốc lại khỏe hẳn lên. Cái Hương đã tốt nghiệp đại học, nhờ được bằng loại giỏi nên được giữ lại Hà Nội làm luôn. Mấy lần con bé tâm sự hình như có anh chàng trưởng phòng đang ngấp nghé mà chưa nhận lời. - Mời chị Diễm Chi chuẩn bị vào khám. Tiếng cô y tá cất lên cắt ngang dòng suy nghĩ, tôi cùng chồng lại dẫn nhau vào phòng siêu âm. Bé con trong bụng của tôi đã được 16 tuần nên hai vợ chồng chở nhau đi khám định kỳ để được ngắm con. Nhìn ngắm cái chấm bé xíu trên màn hình mà lòng tôi hạnh phúc vô cùng. Vị bác sĩ nhìn vợ chồng tôi rồi nhẹ nhàng hỏi: - Bé thứ mấy đây. - Dạ thứ 2 ạ. - Thế bé đầu giống ai. Khôi chẳng để tôi nói mà nhanh nhảu nói trước: - Bé đầu là công chúa giống mẹ. - Vậy chúc mừng vợ chồng nhé, có đủ nếp đủ tẻ rồi đấy. Khôi cười, tôi nhìn rõ được niềm hạnh phúc đang đong đầy trong mắt anh. Bàn tay anh siết chặt tay tôi thêm chút nữa, tay trong tay, hai chiếc nhẫn cưới cũng chạm nhẹ vào nhau như một sự khẳng định về sự bền chặt của cuộc hôn nhân này. Tôi đã từng trải qua những tháng ngày dông bão nhưng đến hiện tại cuộc sống của tôi chỉ còn lại toàn màu hồng. Chồng đẹp, con khôn, gia đình hạnh phúc, cuộc sống này với tôi đã quá viên mãn, thật lòng chẳng dám mơ gì hơn nữa. Mời các bạn đón đọc Diễm Chi - Dạ Thảo.
Vương Gia, Đi Thong Thả
Thể loại: Tình hữu độc chung, cải trang, sinh tử văn...HE Nhân vật chính: Phương Đàn - Tống Ứng Diêu Editor: ankhabinh  Thiên hạ đều đồn rằng Thành vương gia Phương Đàn trời sinh mi thanh mục tú lại trí tuệ hơn người, là người trong mộng của tất cả nữ tử trong thiên hạ, đều mong ước được gả cho Phương Đàn. Nhưng Hoàng Thượng lại ban tứ hôn cho Thành vương gia. Giấc mộng của nữ tử trong thiên hạ đều bị bóp vỡ. Những nữ tử kia đều hận chết người kia chứ không phải hoàng thượng đã hạ chỉ kia. Nữ tử 1:" Vương gia tại sao lại cưới nàng. Nàng đâu thể so sánh với ta" rồi kêu gào khóc lóc Nữ tử 2 nghiến răng nghiến lợi nói:" Thật lạ tội nghiệp, ngài nhất định bị người phụ nữ kia uy hiếp" Nữ tử 3:" Ngài đã cùng ta ân ái một đêm sao lại quên ta cơ chứ?" ---- Tống Ứng Diêu cảm thấy ủy khuất khi gả cho Phương Đàn. Một cái thánh chỉ biến hai người từ xa lạ trở nên gần gũi, sống chung cả đời với nhau. Tống Ứng Diêu: Ta không cầu ngài yêu ta, ta chỉ muốn chúng ta lúc nào cũng đối xử với nhau như khách. Phương Đàn: Người thận trọng, sâu sắc, đi một bước tính ba bước nhưng lại không thể tính nổi tại sao trái tim mình bị đánh cắp. Bị ép buộc thành thân nhưng lại trở thành một đoạn truyền thuyết cử án tề mi. Mọi người hãy đón đọc bức tranh tuyệt mỹ về tình yêu cừu hận. *** Khoảng cách giữa cơn đau, nữ đại phu bưng bát canh sâm đưa cho Phương Đàn: “Hoàng thượng, người cho nương nương uống canh sâm vào, bồi bổ khí, nếu không nương nương không đủ sức cho đến lúc sinh xong” Phương Đàn đem cánh tay từ trong miệng Tống Ứng Diêu lấy ra tiếp nhận bát canh trên tay đại phu, một tay bưng bát một tay cầm thìa khuyấy khuấy, sau đó múc một chước đưa lên miệng thổi, lại từng miếng từng miếng đút cho Tống Ứng Diêu uống, ngoài miệng không ngừng dỗ dành: “Uống canh sâm mới có sức lực” Tống Ứng Diêu nghe nàng ở bên tai vô ý thức gật gù, nàng hiện giờ đúng là không có chút sức lực nào, Phương Đàn đút nàng, nàng liền nuốt vào. Sau khi Phương Đàn đem một bát canh sâm cho nàng uống hết, lau miệng cho nàng, lại đem cánh tay mình một lần nữa cho nàng cắn. Tống Ứng Diêu uống canh xong cảm giác tứ chi dần dần khôi phục khí lực. Tay nắm lấy ống tay áo Phương Đàn bắt đầu dùng sức. Nương theo trong miệng một tia tinh ngọt là tiếng trẻ con khóc nỉ non vang lên trong tẩm cung. Không bao lâu lại thêm một tiếng trẻ con khóc so với tiếng trước kia tương đối yếu ớt hơn. Phương Đàn nghe bà đỡ nói sinh xong rồi nàng thở phào nhẹ nhõm. Tống Ứng Diêu mệt đến người mềm nhũng, mí mắt không mở ra được. Hàm răng chậm rãi buông ra lộ cánh tay Phương Đàn bị cắn đến bê bết máu. Phương Đàn đem cánh tay của mình rút ra, không để ý tới bản thân bị thương giúp Tống Ứng Diêu thu dọn đầu tóc rối ướt đẫm. Nàng không hề chú ý có người ngoài, cũng không để ý Tống Ứng Diêu đầu đầy mồ hôi, cúi đầu hôn lên trán của nàng mừng đến phát khóc: “Ứng Diêu, sinh xong rồi, sẽ không đau nữa” Tống Ứng Diêu nghe thanh âm khàn khàn, miễn cưỡng mở mắt ra theo tiếng, sau đó lại mệt mỏi nhắm mắt lại. Bà đỡ đem hai đứa bé thu thập xong, bao tã lót bên trong, tự mình ôm một đứa, còn một đứa do cung nữ ôm, đồng thời đưa trước mặt Phương Đàn: “Hoàng thượng, hoàng hậu vì hoàng thượng sinh một đôi long phụng. Tiểu Hoàng ra trước là ca ca, Tiểu công chúa ra sau là muội muội.” Phương Đàn đưa mắt nhìn hai đứa bé, sau đó phất phất tay: “Ôm xuống trước đi“. Ánh mắt lại di chuyển trên mặt Tống Ứng Diêu. “Ban thưởng” Bà đỡ ôm hài tử vô cùng phấn khởi:“Tạ ơn hoàng thượng“. Bà đỡ đem hai đứa trẻ ôm ra ngoài, vừa vặn nghe tin thái hậu đến rồi liền đem hài tử giao cho bà. Nữ đại phu nhìn thấy trên cánh tay Phương Đàn vết thương còn đang chảy máu, đi tới bên cạnh nàng: “Hoàng thượng ra ngoài xử lý vết thương đi, thuộc hạ cùng bà đỡ còn phải giúp hoàng hậu thu thập một chút” Phương Đàn nắm tay Tống Ứng Diêu nhìn nàng không chớp mắt: “Nhưng trẫm muốn ở đây với hoàng hậu.” Nữ đại phu khuyên nhủ: “Hoàng thượng ở đây chúng ta thu dọn không được” Phương Đàn do dự gật gật đầu đem tay Tống Ứng Diêu đưa vào trong chăn, giúp nàng đắp kỹ, dặn dò đại phu: “Trẫm đi ra ngoài trước, hoàng hậu nếu có tỉnh lại nhất định phải gọi trẫm.” “Vâng.” Khi Tống Ứng Diêu hồi phục sức lực thì tỉnh lại. Vừa mở ra mắt đã nhìn thấy Phương Đàn gương mặt tràn đầy hạnh phúc: “Nàng tỉnh rồi?” Tống Ứng Diêu mê man gật đầu, chống cánh tay muốn ngồi dậy, không cẩn thận chạm đến vết thương ở hạ thân đau đớn không thôi. “Nàng chớ lộn xộn.” Phương Đàn ngăn cản vòng qua say lưng nàng đem nàng nâng dậy dựa vào gối: “Như vậy có đỡ hơn chưa?” Tống Ứng Diêu điều chỉnh tư thế, ngồi thoải mái cũng không đau nhức nữa. Sau khi Phương Đàn giúp nàng xong cũng ngồi đối diện với nàng mang theo ý cười hỏi: “Đói bụng không?” Tống Ứng Diêu lắc đầu, nàng mới vừa tỉnh lại cũng không thấy đói bụng, ánh mắt ở trong điện tìm kiếm: “Con đâu?” Trước khi nàng ngủ mơ hồ vẫn nghe được Phương Đàn cùng bà đỡ nói chuyện. “Ở bên ngoài, ta ôm vào cho nàng nhìn” Phương Đàn đem hai đứa bé ôm đến, một để Tống Ứng Diêu ôm, một tự mình ôm, ngồi xuống bên người Tống Ứng Diêu cùng nàng nhìn hai đứa bé. Hai đứa bé ngoại trừ lúc vừa ra đời khóc hai tiếng đến nay vẫn ngủ. “Nàng ôm chính là muội muội, ta ôm là ca ca“. Phương Đàn chỉ cho Tống Ứng Diêu: “Nàng xem ta nói sẽ là một trai một gái” Tống Ứng Diêu nhìn nữ hài mình đang ôm cười rạng rỡ, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mỏng của con gái, nhìn nàng nhúc nhích miệng nhỏ. Lại nhìn sang con trai: “Giống Đàn, cũng giống ta” “Nàng nhìn ra sao?” Phương Đàn cẩn thận nhìn kỹ gương mặt con trai, nhưng cái gì cũng nhìn không ra. Tống Ứng Diêu khẳng định: “Đương nhiên, con của chúng ta phải giống chúng ta.” Phương Đàn nở nụ cười, khuynh thân hôn lên trán Tống Ứng Diêu: “Khổ cực cho nàng” Tống Ứng Diêu cười lắc đầu: “Đàn nghĩ tên cho con chưa?” “Ta đã suy nghĩ cảm thấy trong sáng ấm áp hai chữ không sai“. Phương Đàn lại nói: “Gọi là Húc và Nhiên, Húc là ấm áp, Nhiên là thơ ngây trong sáng” “Vốn nghĩ mấy cái tên định để nàng chọn, nhưng vì tên tương tự Phương Hi, ta cũng không tìm được tên nào có ý nghĩa mình thích, liền cứ hai tên này đi” “Đàn nghĩ thật hay“. Tống Ứng Diêu nói, trong đầu chậm rãi thưởng thức:“Phương Húc, Phương Nhiên...” Phương Đàn gật đầu: “Con trai gọi Phương Húc, con gái gọi Phương Nhiên.” Tống Ứng Diêu nở nụ cười xinh đẹp: “Vậy cứ dùng hai tên này đi“. Phương Đàn được sự đồng ý của Tống Ứng Diêu liền đem hai cái tên chiêu cáo thiên hạ. Ngày Phương Húc cùng Phương Nhiên đầy tháng đã bắt đầu mùa đông, Phương Đàn ở trong cung tổ chức một tiệc rượu để các đại thần mang theo gia quyến vào cung chúc tụng. Ngụ ý là muốn cho bọn họ thưởng thưởng cảnh tuyết trong cung, không nghĩ rằng các đại thần tưởng Phương Đàn chuẩn bị tuyển phi nên từng người cứ thế cho con gái trang điểm y phục lộng lẫy vào cung. Trên tiệc rượu, con gái những vị đại thần kia hoàn toàn không đem Tống Ứng Diêu ngồi cạnh Phương Đàn để vào trong mắt, bọn họ chỉ lo chú ý Phương Đàn. Ra sức biểu diễn tài nghệ và khuôn mặt đẹp của mình, tranh kỳ đấu diễm, còn thỉnh thoảng hướng về Phương Đàn chúc rượu, đưa ánh mắt câu dẫn, hận không thể đem Phương Đàn nuốt vào trong bụng. Người tất cả các cô gái đều muốn gả cho quả nhiên cũng không phải hư danh. Tống Ứng Diêu căm giận, càng tức giận là vì Phương Đàn còn cười haha tiếp nhận rượu các nàng dâng lên, nàng ngồi ở bên cạnh mặt trầm đều sắp nhỏ giọt mà Phương Đàn còn không nhìn thấy. Tống Ứng Diêu nhìn Phương Đàn mặt mày hớn hởn quả thực hận nghiến răng. Nữu mặt quay về nhìn thấy trước mặt có một chén rượu, thừa dịp Phương Đàn không chú ý bưng lên uống cạn. Sau khi uống xong không chịu được hương rượu cay nồng, không nhịn được ho khan vài tiếng. Phương Đàn nghe thấy xoay người một tay ôm lấy hông của nàng: “Làm sao vậy?” nhưng không có chú ý đến chén rượu. Tống Ứng Diêu cảm giác trên mặt nóng rần rần, bưng yết hầu lắc lắc đầu, thoát ra khỏi Phương Đàn thấp giọng nói: “Cổ họng có chút không thoải mái, ta ra ngoài một chút“. Nói xong liền muốn đứng dậy đi. Phương Đàn nhìn thấy không có ai chú ý tới bên này, cũng muốn theo nàng đứng dậy: “Nếu không ta đi cùng nàng?” Tống Ứng Diêu ngăn cản: “Nàng không thể đi, ta một người đi là được rồi“. Nói xong liền một mình rời đi, Phương Đàn muốn đuổi theo lại bị đại thần cuốn lấy không thoát thân được. Sau tiệc rượu, Phương Đàn ở trong tẩm cung ôm ba đứa con cùng các nàng chơi đùa một trận. Phương Hi chơi một hồi liền mệt mỏi ngã đầu nằm lỳ trên giường liền ngủ thiếp đi. Phương Đàn đem nàng đưa cho cung nữ ôm xuống. Nhìn ngọn nến có lẽ thời gian cũng không còn sớm, Tống Ứng Diêu không biết đi nơi nào hiện tại còn chưa trở lại. Bên trong hoàng cung bây giờ rất an toàn, nàng cũng không lo lắng quá, chuẩn bị đổi tả cho hai huynh muội bọn nó xong thì đi ngủ. Sau khi cởi quần ca ca, ca ca oa oa kêu to, muội muội cũng gọi theo, Phương Đàn không biết hai con biểu đạt ý tứ gì, cũng theo bọn chúng oa oa vài câu. Lúc Phương Đàn lên tiếng gọi, hai đứng im lặng lắng nghe, chờ khi Phương Đàn dừng lại, bọn chúng bắt đầu oa oa, phảng phất như nghe hiểu Phương Đàn đang nói cái gì. Phương Đàn cảm thấy thật là thú vị, vừa thay đổi tã vừa phụ họa theo hai con. Mắt lớn trừng mắt nhỏ, ai cũng không hiểu ai đang nói, nhưng hình như cuộc tán gẫu vô cùng kích động. Phương Đàn thay tả xong, cùng hai con tạm biệt, sau đó cho vú em mang theo hai đứa nhỏ lui xuống. Nàng một mình đi tắm, Tống Ứng Diêu còn chưa trở lại. Phương Đàn muốn chờ nàng về cùng nghỉ ngơi, trong lòng chợt nhớ đến rượu trên yến hội, dư vị vô cùng, trong bụng thòm thèm liền dặn dò cung nữ lấy một tiểu lò lửa đến để trên bàn hâm rượu. Tống Ứng Diêu biết Phương Đàn không thích nàng uống rượu, vừa nãy ở tiệc rượu nhất thời giận hờn mới uống một chén kia, sợ bị Phương Đàn phát hiện cho nên mới kiếm cớ đi ra tắm rửa sạch sẽ cho mùi rượu hoàn toàn tản đi hết nàng mới về tẩm cung. Tống Ứng Diêu đẩy cửa ra phát hiện Phương Đàn đang cầm đấu trúc bên trong múc rượu rót vào chén, toàn bộ tẩm cung tràn ngập hương tửu. Phương Đàn nghe tiếng ngẩng đầu lên xuyên hơi nóng mênh mông nhìn thấy nàng: “Ứng Diêu nàng vừa về sao?” Tống Ứng Diêu mặt không hề cảm xúc đáp: “Ừm.” Ánh mắt ở trong điện nhìn trái phải: “Các con đâu?” Phương Đàn bưng chén rượu mới vừa nhấp vào miệng: “Ta để vú em mang đi rồi“. Sau khi nói xong, liền nhấp thêm một miếng. Rượu nóng rực từ yết hầu đốt tới làm cho nàng lâng lâng. Tống Ứng Diêu thoát áo ngồi vào bên cạnh Phương Đàn. Phương Đàn trong lúc nhất thời đã quên việc Tống Ứng Diêu không thể uống rượi, cầm đấu trúc rót cho nàng một ly bưng đến trước mặt nàng: “Nếm thử đi” Tống Ứng Diêu trong lòng phân vân, thấy Phương Đàn rót rượu cho mình cũng quả đoán tiếp nhận, mím môi đem rượu một chén uống xuống hết. Mời các bạn đón đọc Vương Gia, Đi Thong Thả của tác giả Dịch Lâm An.