Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ai Đó Hoàn Hảo

Johanna Lindsey, tên thật là Johanna Helen Howard, sinh ngày 10 tháng 3 năm 1952 tại Đức, nhưng lại là một trong những nhà văn nổi tiếng ở Mỹ. Bà được mệnh danh là một trong những tác giả thành công nhất trên thế giới về tiểu thuyết lịch sử lãng mạn. Các tác phẩm của bà thường xuyên lọt vào danh sách bán chạy nhất do New York Times bình chọn.   Lindsey xuất bản cuốn sách đầu tay vào năm 1977, với tựa đề Captive Bride, và ngay lập tức đưa tên tuổi của bà đến với các độc giả yêu văn học. Đó chính là độc lực để bà tiếp tục cho ra đời rất nhiều cuốn tiểu thuyết ăn khách khác.   Tính đến năm 2006, những tác phẩm của bà đã bán được trên năm mươi tám triệu ấn bản và dịch ra mười hai ngôn ngữ trên toàn thế giới.   Bằng lối kể chuyện hài hước song cũng không kém phần lãng mạn và bất ngờ, Johanna đã không hề khiến người đọc thất vọng với những câu chuyện của mình. Bà đã gắn kết những con người với hoàn cảnh và số phận hoàn toàn khác biệt, tưởng chừng như không bao giờ có thể ở bên nhau, và cho hộ một kết thúc viên mãn.   Không chỉ có vậy, giọng văn tinh tế và vô cùng đặc trưng của Johanna cũng là điều luôn hấp dẫn độc giả. Mỗi nhân vật của bà luôn được khắc họa với cá tính nổi bật. Ngoài ra, chính sự kiên cường của họ trong tình yêu cũng góp phần tạo ra nét đặc sắc cho ngòi bút của bà.   Mời độc giả đọc các tác phẩm của Johanna Lindsey đã và sẽ được Bách Việt xuất bản: Ma lực tình yêu (2012), Nàng công chúa lưu lạc (2012), Gã cướp biển quý tộc (2012), Em là của anh (2012), Hãy nói yêu em (2013), Người thừa kế (2015), The devil who tamed her, A rogue of my own, Let love find you. *** Có vẻ kỳ quặc khi coi Hyde Park là sân sau của riêng nhà bạn, nhưng đối với Julia Miller thì đúng là như vậy. Lớn lên ở London, cô đã cưỡi ngựa ở đó gần như hàng ngày từ khi cô có thể nhớ được, từ chú ngựa con đầu tiên của cô khi cô còn là một đứa trẻ cho đến những con ngựa cái thuần chủng sau đó. Mọi người vẫy tay chào cô dù họ có biết cô hay không, đơn giản vì họ đã quá quen với việc nhìn thấy cô ở đó. Thông thường, những người bán hàng rong đi ngang qua công viên, những người làm vườn, họ đều chú ý đến Julia và coi cô như người thân của họ. Cao ráo, tóc vàng và ăn mặc hợp thời trang, cô luôn đáp lại những nụ cười và những cái vẫy tay. Cô nói chung là một người thân thiện và mọi người có xu hướng đáp lại điều đó một cách tử tế. Thậm chí còn kỳ quặc hơn khi Julia coi một công viên khổng lồ như vậy là nơi cưỡi ngựa cá nhân của cô với hoàn cảnh của cô. Cô lớn lên ở tầng lớp thượng lưu của thành phố nhưng gia đình cô hoàn toàn không phải tầng lớp quý tộc. Cô sống trong một trong những ngôi nhà phố lớn ở Quảng trường Berkeley, bởi vì không chỉ giới quý tộc mới đủ tiền mua những ngôi nhà phố đó. Trên thực tế, gia đình cô, những người thợ thủ công nổi tiếng từ thời Trung cổ, là một trong những người đầu tiên mua và xây dựng trên Quảng trường Berkeley vào giữa những năm 1700 khi quảng trường lần đầu tiên được hình thành, vì vậy dòng họ Millers đã sống ở đó trong nhiều thế hệ. Julia rất nổi tiếng và được quý mến trong khu phố. Người bạn thân nhất của cô, Carol Roberts, là con gái của một gia đình quý tộc, và những phụ nữ trẻ khác quen biết cô qua Carol, hoặc từ trường tư thục mà cô theo học, cũng thích cô và mời cô đến dự những bữa tiệc của họ. Họ không bị đe dọa bởi vẻ ngoài xinh đẹp hay túi tiền sâu của cô vì cô đã đính hôn rồi. Cô gần như đã đính hôn kể từ khi được sinh ra. “Rất vui được gặp bạn ở đây,” một giọng nữ cất lên sau lưng cô. Carol Roberts đã cưỡi ngựa đến nơi, và con ngựa cái của cô ấy dễ dàng phi nước kiệu bên cạnh ngựa của Julia. Julia cười khúc khích với cô bạn tóc đen, nhỏ nhắn của mình. “Thật ngạc nhiên. Bạn hiếm khi cưỡi ngựa”. Carol thở dài. “Mình biết. Harry đang cau có về điều đó, đặc biệt là vì chúng mình đang cố gắng có đứa con đầu lòng. Anh ấy không muốn mình có bất kỳ cơ hội nào để đánh mất nó trước khi chúng mình biết rằng nó đã được hình thành.” Julia biết cưỡi ngựa thực sự có thể gây sẩy thai. “Vậy tại sao bạn lại bất chấp rủi ro đó?” “Bởi vì một đứa trẻ sẽ không được thụ thai trong tháng này,” Carol mím môi thất vọng nói. Julia gật đầu thông cảm. “Bên cạnh đó,” Carol nói thêm, “Mình đã rất nhớ những chuyến cưỡi ngựa cùng nhau của bọn mình, mình sẵn sàng thách thức Harry trong vài ngày này khi mình đang có nguyệt san và chúng mình sẽ không cố gắng thụ thai.” “Anh ấy không có ở nhà để phát hiện ra, phải không?” Julia đoán. Carol bật cười, đôi mắt xanh lấp lánh tinh nghịch. “Không phải thế, mà là mình sẽ về nhà trước khi anh ấy về.” Julia không lo lắng bạn mình sẽ gặp rắc rối với chồng cô ấy. Harold Roberts ngưỡng mộ vợ. Họ đã biết và thích nhau từ trước mùa vũ hội đầu tiên của Carol ba năm trước, vì vậy không ai ngạc nhiên khi họ đính hôn trong vòng vài tuần sau khi Carol ra mắt và kết hôn vài tháng sau đó. Carol và Julia là hàng xóm của nhau cả đời, cả hai đều sống ở Quảng trường Berkeley, những ngôi nhà phố riêng biệt của họ nằm cạnh nhau qua một con ngõ hẹp ngăn cách. Ngay cả cửa sổ phòng ngủ của họ cũng đối diện trực tiếp với nhau — họ đã sắp xếp như vậy! —Vì vậy, ngay cả khi họ không cần sang thăm nhà nhau, họ vẫn có thể nói chuyện với nhau từ cửa sổ mà không cần phải lớn tiếng. Không có gì ngạc nhiên khi họ trở thành những người bạn tốt nhất của nhau. Julia rất nhớ Carol. Thậm chí họ vẫn thường xuyên đến thăm nhau khi Carol ở London, cô ấy không còn sống bên cạnh nữa. Khi kết hôn, cô ấy đã chuyển đến sống ở nhà chồng, cách đó nhiều dãy nhà, và cứ vài tháng một lần, cô và Harold lại dành vài tuần tại khu điền trang của tổ tiên gia đình anh ấy ở nông thôn. Anh ấy hy vọng họ sẽ ở đó vĩnh viễn. Carol vẫn chống lại ý tưởng đó. May mắn thay, Harold không phải là loại chồng hống hách, người đưa ra mọi quyết định mà không cân nhắc đến mong muốn của vợ. Họ tiếp tục cưỡi ngựa cạnh nhau trong vài phút, nhưng Julia đã đến công viên được một giờ, vì vậy cô đề nghị, “Bạn có muốn ghé vào quán trà để uống thứ gì mát trên đường về nhà không?” “Buổi sáng còn quá sớm và chưa đủ ấm để uống đồ lạnh. Mặc dù vậy, mình rất thèm ăn và thực sự nhớ món bánh ngọt buổi sáng của bà Cables. Bạn vẫn còn ăn sáng tự chọn vào các buổi sáng chứ?” “Tất nhiên. Tại sao điều đó lại thay đổi chỉ vì bạn đã kết hôn nhỉ?” “Harold từ chối ăn trộm đầu bếp của bạn, bạn biết đấy. Mình đã nũng nịu và nài nỉ anh ấy ít nhất hãy cố gắng”. Julia phá lên cười. “Anh ấy biết là anh ấy không thể mua chuộc được bà ấy. Mỗi khi ai đó cố gắng thuê bà ấy đi, bà ấy lại đến gặp mình và mình lại tăng lương cho bà ấy. Bà ấy biết bánh mì của bà ấy được làm từ bơ ở đâu”. Julia đã đưa ra những quyết định tương tự vì cha cô, Gerald, không còn có thể đưa ra quyết định đó. Mẹ cô chưa bao giờ làm điều đó khi bà còn sống. Helene Miller chưa bao giờ kiểm soát bất cứ điều gì trong cuộc sống của mình, thậm chí kể cả những công việc trong gia đình. Bà là một người phụ nữ nhút nhát sợ làm mất lòng bất cứ ai, kể cả những người hầu. Năm năm trước, bà đã chết trong một vụ tai nạn xe ngựa khiến Gerald Miller trở nên suy sụp. “Cha bạn thế nào rồi?” Carol hỏi. “Vẫn thế.” Carol luôn hỏi và câu trả lời của Julia hiếm khi khác biệt. Ông thật may mắn khi còn sống, các bác sĩ đã nói với cô sau khi họ làm cô sốc với tiên lượng rằng Gerald sẽ không bao giờ là chính mình nữa. Đầu của ông đã bị chấn thương nặng trong vụ tai nạn. Trong khi xương sườn của ông, bảy trong số đó bị gãy vào ngày hôm đó, đã được hàn gắn, nhưng tâm trí của ông sẽ không hồi phục. Các bác sĩ đã nói thẳng thừng. Họ không cho cô hy vọng. Cha cô vẫn ngủ và thức dậy bình thường, thậm chí ông có thể ăn nếu được người khác đút, nhưng ông sẽ không bao giờ nói bất cứ điều gì khác ngoài những lời vô nghĩa. May mắn sống sót ư? Julia thường khóc thầm trong giấc ngủ khi nhớ lại câu nói đó. Tuy nhiên, Gerald đã bất chấp dự đoán của bác sĩ. Một lần vào năm đầu tiên sau khi vụ tai nạn xảy ra, và sau đó cứ sau vài tháng, ông sẽ nhận thức được, trong một thời gian ngắn, rằng ông là ai, ông ở đâu và chuyện gì đã xảy ra với ông. Quá nhiều cơn thịnh nộ và đau khổ đã tràn ngập ông trong vài lần tỉnh lại đầu tiên, điều này đã xảy ra đến nỗi sự minh mẫn của ông không thực sự được gọi là một điều may mắn. Và ông đã nhớ ra! Mỗi khi lấy lại được sự minh mẫn, ông có thể nhớ lại những khoảng thời gian tinh thần minh mẫn trước đây của mình. Trong vài phút, vài giờ, ông đã trở lại là chính mình - nhưng điều đó không bao giờ kéo dài lâu. Và ông không bao giờ nhớ bất cứ điều gì về khoảng thời gian chết ở giữa. Các bác sĩ của ông không thể giải thích được điều đó. Họ không bao giờ mong đợi ông lại có những suy nghĩ mạch lạc. Họ vẫn sẽ không cho Julia bất kỳ hy vọng nào rằng một ngày nào đó ông có thể bình phục hoàn toàn. Họ gọi những khoảnh khắc sáng suốt của ông là một sự may mắn. Sự việc như vậy chưa có tài liệu, chưa từng được biết là đã xảy ra trước đây, và họ đã cảnh báo Julia đừng mong nó xảy ra lần nữa. Nhưng nó vẫn xảy ra. Mời các bạn đón đọc Ai Đó Hoàn Hảo của tác giả Johanna Lindsey.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đặc Công Thiếp Thân - Lương Thất Thiểu
Tên ebook: Đặc Công Thiếp Thân (full prc, pdf, epub) Tác giả: Lương Thất Thiểu Thể loại: Đô thị, Sắc hiệp, Văn học phương Đông Nguồn: 4v​n.eu, truongton.net Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Bìa Đặc Công Thiếp Thân - Lương Thất Thiểu Giới thiệu: Đặc Công Thiếp Thân là câu chuyện kể về Phương Dật Thiên một đặc công ưu tú, sau khi chán ghét cảnh gió tanh mưa máu nơi chiến trường. Hắn trở về lại cuộc sống của một vệ sĩ và những ngày trôi qua liệu có suôn sẻ? Liệu những ngày tháng ăn gió nằm sương nơi chiến trường cùng "ái hận tình cừu" có bào mòn đi con người hắn?   Một “Chiến Lang” luôn rít gào, làm cho cả những kẻ khủng bố tay nhuốm đầy máu tanh phải run sợ. Những kiến thức cùng kỹ năng chiến trường liệu có giúp cho hắn trên con đường tìm lại chính mình chốn đô thị cùng những bóng hồng muôn màu muôn vẻ vây quanh?   Mời các bạn đón đọc Đặc Công Thiếp Thân của tác giả Lương Thất Thiểu.
Sợi Xích - Lê Kiều Như
Tên ebook: Sợi Xích (full prc, pdf, epub) Tác giả: Lê Kiều Như Thể loại: 18+, Tiểu thuyết, Văn học Việt Nam Nguồn: quachdaica.info Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Bìa sách Sợi Xích - Lê Kiều Như Giới thiệu: Sợi Xích là những trang viết về thân phận của một cô gái mồ côi, lấy phải người chồng bất lực nên bao giờ cũng khao khát ái ân đến mức "cuồng tín". Tâm sinh lý bất thường, người chồng đã làm mọi cách kể cả dùng xích khóa chân vợ lại nhốt trong nhà nhằm có thể độc quyền sở hữu cô ấy.Trong hoàn cảnh đó, người vợ vẫn... kịp ngoại tình và đem lòng yêu một cậu nhóc.  Sau buổi họp báo ra mắt  Sợi Xích tại khách sạn New World, TP HCM, ngay lập tức giới truyền thông đã công kích dữ dội nội dung thô tục, cách viết cẩu thả, chi tiết lẫn nhân vật hời hợt... của “Sợi xích”. Tuy nhiên, ca sĩ Lê Kiều Như cho là: "Tôi muốn viết về những bản năng nhục thể của con người, mặt phải và mặt trái của sex" Sợi Xích hiện đã bị thu hồi và cấm xuất bản. Mời các bạn đón đọc  Sợi Xích và có những đánh giá của riêng mình.
Liệp Diễm Giang Hồ Mộng Hậu - Trần Khố
Liệp Diễm Giang Hồ Mộng Trần Khố       Thể loại: +18, Sắc hiệp, Kiếm hiệp, Văn học phương đông. Editor: Hà Linh Nguồn: Sưu tầm, 4vn.eu Đăng: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com    Nội Dung: Đó là một truyền thuyết cổ xưa, truyền thuyết kể, trên trời khi ấy có mười mặt trời, ánh sáng tỏa ra như thiêu như đốt, sắp thiêu cháy cả mặt đất. Một thợ săn cường tráng tên là Hậu Nghệ đã dùng một cây cung bắn rụng chín trong mười mặt trời ấy xuống, cứu cho mặt đất khỏi một phen cháy rụi. Anh ta đã giành được danh dự và mỹ nữ. Tự cho mình là anh hùng bá chủ một phương, cuối cùng đến cả mỹ nữ tên gọi Hằng Nga cũng chán ghét anh ta, thà về một nơi tối tăm lạnh lẽo lẩn tránh cũng không thèm ở lại. Tất cả đều bởi người thợ săn được người đời gọi là anh hùng ấy là một người đàn ông chỉ có biết săn bắn, không hiểu chút nào những vui thú của cuộc sống. Một người phụ nữ nếu như chung sống cùng với người đàn ông như vậy, cái mà cô ta có được sẽ chỉ là sự cô đơn tẻ nhạt vĩnh hằng mà thôi. Nhiều năm trở lại đây, trong lòng ta luôn băn khoăn một câu hỏi: Vì sao anh ta phải bắn rụng chín mặt trời kia? Bầu trời cuối cùng chỉ còn lại một mặt trời, vầng mặt trời duy nhất còn lại ấy thật cô đơn biết bao! Cũng có thể người thợ săn ấy vốn dĩ đã là một con người không biết thế nào là cô đơn, bởi vì anh ta là anh hùng, mà anh hùng là người có thể chịu đựng sự cô đơn giỏi nhất. Anh ta chỉ biết loại bỏ chín mặt trời gây hại cho nhân gian và anh ta đã làm được, đồng thời còn nhận được sự tôn kính của người đời, thế nhưng anh ta lại hại chết chín mặt trời kia, cũng khiến cho mặt trời còn lại cuối cùng đó phải chịu đựng sự cô đơn đời đời kiếp kiếp.   Hậu Liệp Diễm Giang Hồ Mộng       Tác Giả: Trần Khổ Nguồn: 4vn.net Đây là phần tiếp theo do Trần Khổ viết tiếp.
Sầu Triền Miên
Sầu Triền Miên   Thông Tin     Tác giả : Đạm Mạc Đích Tử Sắc Thể loại: 16+, Ngôn tình, Xuyên không, Văn học phương đông Nguồn: diendanlequydon Edit: mimimiu89 Beta: OrangeWhirlwind + shoohye + cafe_chaud 22+ Mạnh bà Edit ebook: Kayako Saeki Đăng lên: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com   Giới thiệu:       Lưu Vân Lạc Kỳ: nam nhân uy chấn tứ phương, là đệ đệ của  Đương Kim Thánh Thượng, dưới một người, trên vạn người.   Sở Tiêu Lăng,sinh ra là thứ dân tầm thường, buôn bán đậu hũ tại thành phố sống qua ngày.   Hai người vốn không  liên quan đến nhau, lại vì một màn ép duyên mà liên quan đến nhau.     Hoan ái qua đi, lạc ái không cánh mà bay, lời đồn đại vang xa mà nàng không thể chối cãi và thanh minh được, hắn là người khởi xướng nhưng chỉ nói một câu: “ Một nữ nhân đê tiện như cô, là tàn hoa bại liễu, có hư hỏng hay không ai mà biết được.”   Bất ngờ mang thai, trong lòng tràn đầy vui mừng, mong đợi, vậy mà hắn lại đáp nàng là một chén canh thuốc phá thai. Đau lòng, nhưng vì muốn giữ đứa con trong bụng, nàng chỉ có thể ngậm nhục mà thừa nhận đứa con trong bụng là “Dã chủng”, “con hoang”!   Một tờ hưu thư, làm cho nàng trở thành trò cười trong toàn bộ người trong kinh thành, chịu đủ phỉ nhổ, xem thường, không cách nào sống yên ổn,…   Tất cả, rốt cuộc là vì sao?   Tất cả mọi chuyện, rốt cuộc là vì duyên cớ gì ?   Có lúc, nàng hỏi mình: có hận không?   Trong lòng lại phát ra là đáp án là: không!   Không yêu, làm sao có thể hận!   Ba năm sau, hoàng đế “Băng hà”, hắn thừa kế ngôi vị hoàng đế trở thành tân hoàng đế.   Lại lần nữa liên lụy, một lần nữa đớn đau, làm cho nàng buồn bã đến mức tận cùng đau đớn…   Vừa là số mệnh buộc chặt, sát cơ sậu khởi, vừa là tình ý không thể chối từ, sầu triền miên .   Khi nàng gặp gỡ hắn, là do số mệnh ngàn năm luân hồi hay do dây dưa không rõ nên yêu say đắm?   Khi hắn gặp gỡ nàng, là thiên cổ không đổi nhu tình hay do là đau khổ triền miên  truy đuổi?   Phồn hoa tan mất cũng chỉ như sóng đào cát, ân oán đã qua nhưng tình vẫn không thể nào chối từ, tình xưa giờ đã là dĩ vãng, yêu hận không thể lí giải được, ân oán không giải thích ngọn nguồn…   ★ Đoạn ngắn đặc sắc một ★:   “Cho ngươi hai con đường, một là cầm tờ hưu thư này , mang theo dã chủng cút ra khỏi vương phủ,  sau lần đó không được bước vào vương phủ nửa bước! Hai là uống hết chén canh thuốc này, tiếp tục lưu lại vương phủ!” Lời nói vô tình, lạnh lùng  từ miệng của Lưu Vân Lạc Kì  bật ra…   Dã chủng ư? Sở Tiêu Lăng cảm giác bản thân mình đang giận đến run rẩy, buồn bã, xấu hổ, rồi lại tự cười nhạo chính bản thân mình! Rốt cuộc là cốt nhục của hắn nhưng lại bị hắn nói là dã chủng, vậy hắn là thứ gì ? Gian phu của cô sao ? Tầm mắt nhìn theo khuôn mặt lạnh lùng của hắn, rồi dời đi chỗ khác, từ từ chuyển tới từ hưu thư cùng chén thuốc phá thai trên mặt đất, cuối cùng, nàng dứt khoát nhặt tờ từ thư, đứng dậy bước thẳng về phía bên ngoài không thèm quay đầu lại,…   ★ Đoạn ngắn đặc sắc hai ★:   “Có thể nói cho trẫm. . . Tên của con không?” Nhìn trước mặt một bé gái trắng trẻo, một cảm giác đặc biệt dâng trào trong trái tim của Lưu Vân Lạc Kỳ, làm cho hắn không kìm lòng được, bỏ qua chín bậc ngũ chí tôn uy nghi.   “Ta tên là Nữu Nữu, mẫu thân thích gọi ta cô bé con, bởi vì nàng là đại Nữu Nữu!” Cô gái nhỏ nháy đôi mắt đen láy trong suốt như hắc ngọc, khuôn mặt non nớt, làm cho người ta trong nháy mắt cảm thấy này trần thế này không có thứ gì  sánh bằng khuôn mặt ngây thơ, chất phác kia.   “Nữu Nữu, Nữu Nữu. . . . . .” Lưu Vân Lạc Kỳ nhỏ giọng nỉ non, hắn ngồi chổm xuống để nói chuyện với tiểu cô nương: “Phụ thân của con đâu?”   “Mẫu thân nói, khi Nữu Nữu còn trong bụng mẫu thân, phụ thân đã…vị quốc vong thân rồi.” Vong thân đối với độ tuổi của nàng là một cái gì đó rất xa lạ. Nhưng nàng kể xong, trong mắt cũng ướt ướt nước mắt.   Phụ thân ở trên chiến trường vị quốc vong thân rồi ! Lưu Vân Lạc Kỳ trong lòng  tự dưng nhói đau, nhớ lại mình khi còn là Vương gia, cũng thường xuất chinh đánh giặc, tướng sĩ sa trường chết trận cũng từng gặp, nội tâm cũng từng xúc động. Đồng thời, hắn cũng cảm thấy áy náy không nói ra được, là ai đã tước đoạt hạnh phúc nên thuộc về Nữu Nữu?