Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trường Phong Có Thư

Bột: Lượn ra lượn vào page Review Ngôn Tình – Convert của chị Tâm suốt từ hồi đầu, share về bao nhiêu xong hôm qua mới đọc bộ này, đọc xong là phải làm luôn TvT Vì truyện không có giới thiệu nên tớ xin review truyện của độc giả Trung bên chỗ chị Tâm để edit thêm coi như giới thiệu *theng kiu chị xD*. Như tớ thì thích đọc thẳng vào truyện và tự cảm nhận luôn, còn ai có thói quen đọc review trước thì đọc phần bên dưới nha.   1. Hoa Đào Truyện không quá dài, nhưng là đoản văn dân quốc tôi thích. Nam chính là thiếu soái quân phiệt, nữ là phần tử trí thức. Nam chính nhất kiến chung tình với nữ chính, sau đó là cầu hôn, nữ chính lại không chịu cưới đui gả mù. Cuối cùng hai người vẫn cưới gả, nữ chính không thích vẻ vô lại và khí chất quân đội của nam chính, dù nam chính thô lỗ nhưng lại rất thích nữ chính. Anh muốn một người vợ ngoan ngoãn tuyệt đối, nhưng người con gái không hề hiền thục như nữ chính lại khiến tim anh rung động. Hai người ở bên nhau một thời gian, nam chính lại càng bao dung nữ chính hơn, nữ chính cũng dần hiểu được lý tưởng của nam chính. Lửa đạn và thời thế loạn lạc khiến hai người gắn bó thắm thiết. Dù là sống hay chết, họ vẫn bằng lòng lang bạt đơn độc mà tìm đối phương, tình yêu của họ không oanh oanh liệt liệt mà là nước chảy thành sông. Đoạn khiến tôi xúc động nhất là nữ chính vẫn luôn không có thai, nam chính kiên định không lấy vợ bé. Nữ chính uống thuốc để có con tới mức phải rửa ruột. Lúc nam chính chạy tới bệnh viện, điều đầu tiên anh làm là cho mình một cái bạt tai rồi nói nếu cô giày vò bản thân như thế thì không bằng ly hôn cho rồi… Một phần tử trí thức trở nên mê tín vì người mình yêu, một thiếu soái sĩ diện và mang lòng chiếm hữu mạnh mẽ lại nhượng bộ vì vợ mình như thế… Thích truyện dân quốc thế này!   2. Điêu Dân Dù là đoản văn nhưng vẫn muốn cực lực đề cử. Mở đầu đi ngược dòng thời gian, là hồi tưởng về quá khứ lúc đi dạo của đôi vợ chồng già sống một đời người. Tình yêu dân quốc, thiếu soái quân phiệt tư tưởng cũ cưới một tiểu thư khuê các “uống mực Tây” (*) và tiếp nhận giáo dục – tư tưởng tiến tiến. Nam chính muốn vợ con êm ấm, nữ chính muốn tự do yêu đương và có sự cộng hưởng về tâm hồn. (*) Uống mực Tây: Vào thời kì vãn Thanh, Trung Quốc không còn phong bế cửa khẩu và không giao thương với các nước khác nữa. Để thúc đẩy đất nước kiến thiết, Trung Quốc điều động một lượng du học sinh lớn ra nước ngoài để học tập khoa học kỹ thuật tiên tiến của họ. Bởi vậy, những du học sinh này bị người đương thời gọi là người “uống mực Tây”. Hiện nay cụm từ này vẫn được dùng để chỉ những người đã đi du học ở nước ngoài, có khi còn chỉ người “từng xuất ngoại” hay người học tiếng nước ngoài. Nam chính là quân nhân thẳng thắn và thô lỗ. Lúc đầu anh muốn vợ mình vâng lời răm rắp, cuối cùng lại bị sự bất khuất của nữ chính chinh phục. Ban đầu nữ chính luôn không hé lộ lòng mình, hai người có thể lên giường, nhưng trong mắt và trong lòng cô luôn không có anh. Có điều con người vẫn luôn có tình cảm. Sau khi chung đụng một thời gian, cuối cùng nữ chính cũng hiểu được tư tưởng, khát vọng và nỗi uất ức của nam chính, nam chính cũng nguyện bên cô cả đời. Quân phiệt chia cắt, loạn trong giặc ngoài, lửa đạn không ngớt, tình yêu và bên nhau là những điều xa xỉ. Họ phải vượt qua rất nhiều khó khăn, cũng là cả đời oanh oanh liệt liệt, cuối cùng chuyện cũ đã qua đều là khói bụi, chữ tình cũng sâu tận cốt tủy. Truyện mang hơi thở dân quốc nồng đậm, tôi rất thích.   3. Lật Tử Tảo Thư Đoản văn, truyện dân quốc hay, có ngọt có ngược. Nam nữ chính một là thiếu soái quân phiệt vô lại, một là thiếu nữ tân thời mới đi du học về. Trong một lần tham gia vũ hội, nam chính nhất kiến chung tình với nữ chính nên tiếp theo đã tới cửa cầu hôn. Dù nữ chính không cam chịu cưới đui gả mù, cũng tức giận vì nam chính chuyên chế nhưng không thể chống lại lời của cha mẹ. Hai người khác biệt hoàn toàn bắt đầu cuộc sống trắc trở~ Rồi dần dần bằng lòng thay đổi vì nhau~ ____ Nếu trong quá trình đọc có bất kì chi tiết hay sự kiện, nhân vật nào khiến bạn không thích hoặc thấy không hợp, hãy dừng đọc và click back để tránh gây khó chịu không cần thiết. Nếu bạn thích truyện, tớ rất vui. Nếu không thì bạn có thể không đọc. Không yêu đừng nói lời đắng cay. Cảm ơn cả nhà và chúc tất cả đọc truyện vui vẻ. *** Một truyện ngắn dân quốc viết về thời kỳ Trung hoa kháng Nhật, chuyện tình của chàng Thiếu soái họ Chương và cô gái cá tính Phương Trạch, mưa dầm thấm đất. Ngày họ gặp mặt, khi đó là lần đầu tiên Phương Trạch tham gia tiệc rượu sau khi từ Pháp về. Cô mặc sườn xám ngắn màu xanh đậm, bên ngoài khoác thêm khăn choàng len, xinh đẹp biết bao nhiêu. Cặp mắt ấy sáng hơn bất kỳ ai khác, chân mày nhọn, cằm nhỏ hơi hếch lên. Lúc đó Chương Trường Phong đã nghĩ cô gái nhỏ này trông rất có tinh thần. Thế nhưng lời nói ra khỏi miệng lại đầy cợt nhả, càn rỡ. Anh nói với đám bạn xung quanh: “Người kia được đấy, rõ ràng là không nghe lời, mặt mày cũng là tướng khắc chồng.” Đã vậy, còn làm động tác chỉ thẳng vào cô. Thế mà anh muốn chết thật ! Anh quyết định cưới cô vào cửa Chương gia. Mà Phương Trạch, cô cứ vậy mà gả cho Chương Trường Phong đáng giận và đáng hận mới gặp một lần kia. Anh kiêu ngạo và sĩ diện, anh nghĩ ngoài đường kia không biết có bao nhiêu thiếu nữ xinh đẹp muốn gả vào nhà mình, anh không biết yêu thế nào mới phải, chỉ biết mình muốn cưới một người vợ hiền dịu, hiểu chuyện, sinh con, quán xuyến việc nhà. Nếu không gặp Phương Trạch, chắc chắn người được anh chọn lấy sẽ là người như vậy. Thế nhưng lấy cô về rồi, anh mới biết vợ mình là một người phụ nữ trái ngược với những điều trên. Cô tân thời, yêu sự tự do phóng khoáng, không biết sợ hãi trước uy quyền, luôn luôn ngẩng cao đầu. Cô không biết cười ngọt để lấy lòng, không biết nũng nịu để cầu sự che chở, cô còn chán ghét phải nói chuyện với anh, thờ ơ lãnh đạm sống dưới cùng một mái nhà. Vậy mà, anh lại không thể ngừng để ý đến cô, muốn cô cam tâm tình nguyện ở cạnh mình. “Rõ ràng tôi thích em đến thế.” “Nhưng tôi không thích anh.” Ấn tượng của Phương Trạch đối với Chương Trường Phong vốn đã không tốt. Cô luôn không hiểu vì sao lần đó Chương Trường Phong gặp cô trong vũ hội đã liền đến nhà hỏi cưới. Cô tin rằng anh không phải là mẫu người yêu từ cái nhìn đầu tiên. Từ ngày làm dâu, cô không dùng mọi cách để chiếm “sủng” từ chồng mình giống như những vị tiểu thư được gả vào dòng dõi danh giá thường thấy, đơn giản bởi vì cô không yêu, và cũng không thể chấp nhận một người chồng luôn cho bản thân là đúng. Cô muốn gặp gỡ, yêu đương một người có chung gu thẩm mỹ, có học thức giống nhau. Người cô yêu sẽ cùng cô dành cả ngày đi dạo phố, nói chuyện âm nhạc, xem triển lãm tranh, giống như tình yêu Platonic vậy. Nhưng gả vào nhà họ Chương rồi, không thể tìm thấy những điều ấy. Tình yêu lãng mạn mà Phương Trạch muốn, Chương Trường Phong không cho được. Hai người họ, cuộc sống vốn dĩ khác nhau, cái tôi lại quá lớn Trong chiến tranh lạnh âm ỷ giữa 2 người, giữa những mâu thuẫn hờn dỗi, cơm không lành canh chẳng ngọt, là sự nóng nảy, không chịu cúi đầu của Chương Trường Phong và sự lí trí quyết liệt của Phương Trạch. Nhưng đằng sau những đối chấp kia, ta cũng nhìn thấy được sự bất lực trong tình yêu, không cách nào giãi bày của chàng thiếu soái và những khát khao được thấu hiểu, được san sẻ bầu bạn của người phụ nữ trẻ. Tình yêu vốn dĩ cần sự hòa hợp trong tâm hồn, bao dung và nhường nhịn đối phương chứ không phải là ai đúng ai sai. Rõ ràng anh yêu cô đến vậy, cho dù cãi nhau có tức giận bỏ nhà đi cũng không nghe theo lời xúi giục tiện đường chơi gái. Rõ ràng bản thân cô là người có tư tưởng tiến bộ, nhưng lại dại dột nửa đêm uống thuốc để mong có thai đến mức phải đi rửa ruột. Hai người yêu thương nhau thế nhưng thể hiện thì lại như đao thật súng thật mà ra trận vậy. Cho đến một ngày, những bất đắc dĩ trong lòng Chương Trường Phong, Phương Trạch đều hiểu hết. Ngẫm nghĩ lại, mới thấy tiếc duyên. Chương Trường Phong không hiểu thế nào là bình đẳng, nhưng đứng giữa áp lực gia đình và đàm tiếu từ người ngoài, anh kiên định nói với cô rằng “Nếu đã là người vợ anh hợp ý lấy về thì anh nhất định sẽ bảo vệ cô ấy. Nếu không thì có khác gì súc sinh đâu? Sinh con thì ai mà không sinh được? Nhưng A Trạch hiểu anh thì trên đời này chỉ có một mà thôi.” . Những lời này, một người đàn ông tân tiến thời nay cũng khó nói ra, nhưng Chương Trường Phong lúc đó đã xem Phương Trạch là độc nhất, vượt qua những phán xét xã hội và cả mong muốn của chính mình. Một cậu ấm dòng dõi danh giá sinh ra trong thời chiến, thiếu soái nhà họ Chương rốt cuộc cũng không có gì sung sướng cả, vì trọng trách lớn lao nên dẫu mệt mỏi đau đớn vẫn phải nhẫn, nhìn thấy vợ nằm trên giường bệnh mà tự trách mình vô dụng, quỳ gối khóc nghẹn. Tình cảm dùng sai cách để bày tỏ cùng đối phương, cho nên đã hao tốn hết 3 năm. “Anh không phải là thiếu soái gì cả, anh là… anh chỉ là…” “Anh là chồng em, là một người đàn ông đội trời đạp đất.” Đến khi tiếng súng kháng Nhật nổ ra, khói lửa đạn bom bùng lên mới khiến cho con người ta thật sự sợ hãi, sợ gia đình ly tán, sợ người mình yêu hi sinh, sợ lời thật lòng chưa kịp nói mà người đã đi mất. Giữa cuộc chiến khốc liệt, Chương Trường Phong liều mạng quay trở về tìm Phương Trạch, hình ảnh hai người ôm nhau khóc bên tiệm cầm đồ khiến người đọc thổn thức khôn nguôi: “Chương Trường Phong, em biết anh sẽ đến tìm em mà…” “Anh tới đây rồi còn gì? Chương Trường Phong anh có cụt tay, cụt chân cũng sẽ bò tới tìm em…”  – “Có phải bây giờ em xấu lắm không?” – “Xấu cũng vừa xứng với anh bây giờ.” Bởi vì Chương Trường Phong nói sẽ tới tìm cô, cho nên Phương Trạch kiên trì chờ đợi.  Nhân sinh trôi nhanh là vậy, họ sống nương tựa vào nhau, chờ đợi nhau từ thời chiến đến thời bình. Cho đến khi hai thân ảnh bạc trắng mái đầu, Chương Trường Phong ngồi xe lăn, Phương Trạch chậm rãi đẩy phía sau. Chàng thiếu soái cao ngạo tuấn tú năm đó nay là một ông lão gầy yếu, cầm lấy tay người bạn già, cười rồi lại khóc nhắc lại từng chuyện đã qua. Ngày ấy Nhật chiếm đóng, Phương Trạch là cô tiểu thư sống ở Phương Tây trở về nước, chuyện nấu ăn nhóm bếp củi chưa từng làm qua, vậy mà cũng tập nấu nước, biết làm 2 món một mặn một canh chờ chồng đi làm về. Những chuyện này, Chương Trường Phong đều nhớ rất kĩ, cho dù ngày hôm nay ăn món gì cũng đã quên.  “Tôi nghĩ kĩ rồi, nếu có một ngày tới bà mà tôi cũng không nhớ được, thì tôi sẽ chết.” Phương Trạch đã mất cả đời để đúc rút một kinh nghiệm: Có thể ở bên Chương Trường Phong nhiều bao nhiêu thì ở nhiều bấy nhiêu. Đánh giá: 8.5/10 Truyện rất cảm động, ấm áp ❤ Còn có thể ở bên người bạn yêu thương thì hãy trân trọng từng ngày. Mời các bạn đón đọc Trường Phong Có Thư của tác giả Ôn Cừu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn - Túy Hậu Ngư Ca
Vết thương càng sâu, vết sẹo càng cứng.   Ngày Thẩm Hoài Cảnh gặp Ôn Đinh lần đầu tiên, toàn thân cô được bọc kỹ trong một lớp bảo vệ vừa dày vừa xấu xí như vậy. Nụ cười giả tạo, những câu nói sặc mùi tiền, toàn thân tỏa ra một loại cảm giác vừa hèn mọn vừa khiến người ta chán ghét không muốn đến gần. Không ai biết, đây chính là mục đích của Ôn Đinh, càng bị xa lánh càng tốt, càng an toàn cho chị em cô.    Người khác có thể sẽ rơi vào cái bẫy lừa này của cô, nhưng Thẩm Hoài Cảnh không phải là người khác. Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng đó, tuy rằng đối với trò khôn vặt của cô không có biểu hiện gì, nhưng khoảng thời gian lăn lộn dưới vũng bùn của xã hội đã khiến cho đôi mắt của Thẩm Hoài Cảnh vừa nhìn đã biết, cô gái này không đơn giản. Xinh đẹp, miệng lưỡi giảo hoạt không có lời nào là thật, nhưng đối với em trai là tuyệt đối ân cần chu đáo, ngay cả với hai đứa trẻ không thân thích nhà hàng xóm cô cũng thật lòng đối đãi. Người như vậy, không thể là người xấu.   Nhắc đến hai đứa trẻ hàng xóm này, thật ra chính là nguyên nhân dẫn đến cuộc gặp gỡ định mệnh giữa anh và cô. Vốn là Ôn Đinh cùng với em trai Ôn Dĩ Nam thuê nhà bà nội của hai đứa trẻ, nhưng vì bà ấy đột ngột bị bệnh mới đem bọn chúng đến cho người cậu nhiều năm không gặp chính là Thẩm Hoài Cảnh anh đây. Nói như vậy cũng đủ hiểu, thà rằng bọn trẻ muốn ăn nhờ ở đậu nhà người dưng như Ôn Đinh cũng không có cách nào ngay lập tức thân thiết với người cậu từ trên trời rơi xuống này. Bất đắc dĩ, Thẩm Hoài Cảnh đành phải đem “một nhà bốn người” bọn họ về cưu mang. *** Đương nhiên, để khiến cho Ôn Đinh gật đầu đồng ý, Thẩm Hoài Cảnh phải bỏ ra không ít điều kiện. Có thể lúc đầu anh cũng không cam tâm tình nguyện lắm, nhưng dần dần, cô gái bí ẩn này lại khiến anh cảm thấy tất cả đều xứng đáng. Lúc đầu, cô dùng thái độ hờ hững để đối đãi với tất cả mọi người và mọi thứ, nhưng sau đó Thẩm Hoài Cảnh nhận ra được, cô đã dần buông lỏng phòng bị đối với anh. Thỉnh thoảng vào lúc chính cô cũng không nhận ra, cô đã bộc lộ bản chất thật của mình. Thận trọng và vô cùng hoảng sợ.   Chẳng biết từ khi nào, Thẩm Hoài Cảnh lại để ý đến Ôn Đinh như vậy, những giấc ngủ không an ổn, những lúc xù lông trợn mắt giả vờ dữ dằn để bảo vệ mình và em trai, còn có những điều mà những cô gái nhỏ nhắn thường sẽ không làm được. Anh quyết định điều tra “con người thật sự" của cô. Tuy không thể tìm hiểu được ngọn ngành, nhưng ít nhất, “một vài" thân phận của cô đã hiện ra trước mắt.   Thẩm Hoài Cảnh muốn đặt cược. Anh cược bằng một dự án vô cùng lớn, rằng cô sẽ không vì tiền mà phản bội anh, rằng cô xứng đáng với sự mạo hiểm của anh. Cuối cùng, anh thắng.   Xuất phát từ nguyên nhân nào thì chính Ôn Đinh cũng không rõ, cô đã cố gắng giấu mình tốt nhất có thể, nhưng vẫn bị lôi vào thế giới trắng đen lẫn lộn của anh. Ôn Đinh chỉ biết rằng, mình không thể phản bội anh, nhưng để chấp nhận phần tình cảm mới lạ này, Ôn Đinh thật sự không dám mạo hiểm.   Thế nên, vào lúc Thẩm Hoài Cảnh đang hăng hái nhất bước chân vào mối quan hệ nam nữ đầu tiên sau 28 năm, Ôn Đinh bỏ đi. Không phải là trốn tránh anh, mà là trốn chạy khỏi sự truy bắt của những người kia.   Thẩm Hoài Cảnh vô cùng tức giận, điên cuồng đi tìm hai chị em cô, thề với lòng mình sẽ không cho cô bất cứ cơ hội nào để chạy trốn nữa và anh đã làm được. Lần này không những tìm được cô, anh còn bắt luôn trái tim của cô gái nhỏ mang về nhà.   Thật ra, cũng chính nhờ khoảng thời gian trốn chạy này, Ôn Đinh mới nhận ra, trong lần cược của anh, anh đã thắng luôn cả cô rồi. Thế nên, Ôn Đinh nhắm mắt mở lòng mình, thử mạo hiểm giao tương lai của mình và em trai mình cho anh.    Thẩm Hoài Cảnh ngoài mặt kìm nén không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã nhảy loạn rồi. Đừng nói là chỉ hai chị em cô, bảo anh chăm sóc cả gia phả nhà cô cũng còn được. Chỉ có điều anh mừng hơi sớm, gia phả nhà Ôn Đinh, lại đâu phải dạng vừa.   Một khi đã trao gửi bản thân cho anh, đương nhiên cô cũng sẽ nói rõ tình huống của mình, Chính vì vậy, Thẩm Hoài Cảnh mới có thể vạch ra kế hoạch từng bước giải cứu cô gái của mình khỏi sự ràng buộc của một gia đình hào môn coi tiền hơn mạng.   Những ngày tháng sau đó, là sự ăn ý của hai người trong từng bước nhỏ của cuộc sống, từ chuyện giải quyết tâm sinh lý cho hai bạn nhỏ muốn yêu sớm trong nhà, cho đến những vết thương từ quá khứ. Sẽ không hề quá lời khi nói hai người họ chính là bác sĩ của đối phương. Những vết thương cho dù bản thân đã cố chôn vùi thật sâu nhưng vẫn âm ỉ đau mỗi khi nhớ đến, những luyến tiếc đối với sinh mệnh đã không còn, họ cùng nhau mở ra từng thứ một, và rửa sạch quá khứ đau buồn ấy.   Có thể bạn cho rằng, đây là một câu chuyện cổ tích, kết thúc bằng sự trả giá của những người xấu xa và sự viên mãn hạnh phúc của những người đã từng cố gắng. Nói như vậy cũng không sai, nhưng bạn có công nhận một điều rằng, đọc được một kết cục như thế này cảm giác rất thoả mãn không? Cho dù cuộc sống thật sự sẽ không có công bằng tốt đẹp như vậy, nhưng ít ra chúng ta cũng đã từng cố gắng hướng đến những điều tương tự.    Tình yêu của Thẩm Hoài Cảnh và Ôn Đinh là vượt qua trắc trở mới có thể đến được hạnh phúc, cũng sẽ khiến một vài người đứng bên cạnh đau lòng, giống như thanh mai trúc mã của Ôn Đinh vậy. Nhưng biết sao được, là anh từ đầu tới cuối đều ở bên cạnh cô nhưng lại không có mặt vào lúc cô cần che chở nhất. Còn có tình cảm lệch thời gian của hai con người cá tính Vi Thiến và Liên Hiên, phát triển tình yêu bằng một hy vọng nhỏ nhoi mà họ chưa từng từ bỏ. Còn có, hai cô cậu nhóc sống cạnh lâu hiểu lòng nhau đầy hứa hẹn Khương Hoài Nhân và Ôn Dĩ Nam. Và còn rất nhiều mảnh đời đầy tâm sự của những người làm cha mẹ, tất cả bọn họ đều vì một cuộc sống tốt đẹp ở phía trước mà buông nhẹ gánh lòng.   Có người hỏi, Ôn Đinh yêu Thẩm Hoài Cảnh nhiều bao nhiêu?   Ôn Đinh không biết, chỉ biết rằng trước khi gặp anh, cô cảm thấy chết là một sự giải thoát. Nhưng sau khi gặp anh rồi, điều cô sợ nhất lại là cái chết. Chết rồi, ai sẽ xoa dịu nỗi đau cho anh? Ai sẽ cùng anh trải qua những ngày tháng còn lại?   Bởi vì Thẩm Hoài Cảnh từng nói, anh đã cược một ván trên người Ôn Đinh, chính là tính mạng và cuộc đời sau này của anh. *** ***NÓI SƠ SƠ VỀ TRUYỆN*** Trước khi edit truyện này thì mình đã đọc qua truyện "Hôn Nhân Ấm Áp" của Túy Hậu Ngư Ca. Mình thật sự thích cách viết truyện của tác giả. Lối viết truyện gần gũi, ngọt ngào, không quá cầu kì phóng đại, đặc biệt rất HÀI HƯỚC. Truyện này nói về hai người bị tổn thương tình cảm gia đình, vì một số lí do bất đắt dĩ nên sống chung dưới một mái nhà (motip cũ, nhưng câu chuyện không cũ), sau đó...(đọc rồi sẽ biết ^^). Truyện gần gũi, ngọt ngào, hài hước, cảm động. Đặc biệt là những câu chuyện đầy xúc động của các cặp chị em trong truyện. Tính cách nhân vật: Thẩm Hoài Cảnh: đẹp như tranh, lạnh như băng, cấm dục, thích dùng ánh mắt để nói chuyện (nói hơn 2 chữ là nhiều rồi), thường dùng hành động để chứng minh. Ôn Đinh: xinh đẹp, thông minh, nói nhiều (nói rất là nhiều), lời nói cay độc, chuyên đi đốt nhà người khác. Nhân vật phụ: các nhân vật phụ đều hài hước, đáng yêu. Nội dung thế nào thì mời các bạn đọc truyện nhé. Chứ nói hết mất vui. AHiHi. _____________________ ***ĐÔI DÒNG CHIA SẺ VỚI ĐỌC GIẢ*** Đây là truyện đầu tiên mình edit, hẳn sẽ có nhiều thiếu sót, mong các bạn thông cảm nhé. Lúc đọc truyện, nếu các bạn phát hiện ra có chổ sai lỗi chính tả hay câu từ không hợp lí thì các bạn vui lòng bình luận bên cạnh để mình xem và sửa lại nha. Đọc truyện xong nhớ cho mình ý kiến nha. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. KHÔNG THÍCH THÌ LẶNG LẼ BƯỚC QUA ĐỜI NHAU, XIN ĐỪNG DỪNG LẠI RỒI BUÔNG LỜI CAY ĐẮNG, LÀM TỔN THƯƠNG NHAU. CÁM ƠN CÁC BẠN. __________________________ Ở mỗi chương Hi có chèn một bài hát tiếng Trung (vì Hi rất thích nghe nhạc Trung). Ai có bài hát nào hay thì bình luận lại để Hi đăng ở các chương sau nhé (nếu bài đó không trùng với bài Hi đã đăng rồi.)   Mời các bạn đón đọc Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn của tác giả Túy Hậu Ngư Ca.
Ông Tôi 22 Tuổi - Nhất Mai Đồng Tiền
 Văn án: Năm 2018, bọn họ đã qua tuổi thất tuần. Trong một đêm, bọn họ quay trở lại tuổi 22, không còn biết cái gì là đau lưng mỏi gối. Đương lúc bọn họ cho rằng mình đã trở về thời thanh xuân tươi đẹp, có thể thay đổi vận mệnh để tiến lên đỉnh cao nhân sinh, lại phát hiện bây giờ vẫn là năm 2018. Thế là bọn họ biến thành tay trắng nghèo rớt mồng tơi, không chứng minh nhân dân, không thẻ ngân hàng, không sổ hộ khẩu. A? Vầy sao chơi??? Gặp xuân cây héo đâm chồi lại, Người chẳng hai lần tuổi thiếu niên.  Thực ra câu trên không đúng với vô số bộ truyện trọng sinh, nhưng mình không thích trọng sinh lắm, thứ nhất là vì nhân vật trở về quá khứ thường có bàn tay vàng do biết trước tương lai, đánh đâu thắng đó, thứ hai là những gì họ làm chỉ thay đổi dòng thời gian mới, còn trong dòng thời gian cũ, bi kịch vẫn vẹn nguyên.  Vậy nếu chúng ta có cơ hội được làm lại cuộc đời, được trở về với những năm tháng tuổi xuân ngay trong dòng thời gian này thì sao? Bạn sẽ hoàn thành tâm nguyện còn dang dở, sửa đổi sai lầm của bản thân hay bắt đầu sống vì mình nhiều hơn?  Lý thuyết mộng mơ đầy màu hường phấn, nhưng thực tế phũ phàng là trong cuộc sống hiện đại, đặc biệt là ở một nơi quản lý người dân nghiêm ngặt như Trung Quốc, nếu một ngày bạn đột nhiên cải lão hoàn đồng, từ một ông già bảy mươi bỗng biến ra cậu trai trẻ đôi mươi, bạn sẽ thành người ngoài vòng xã hội, có nhà nhưng không thể về, có tiền nhưng không thể tiêu, có giấy tờ nhưng không thể dùng.  Ba nhân vật chính trong truyện đột nhiên trẻ lại 50 tuổi sau một vụ tai nạn. Xui xẻo thay, cả ba chẳng còn điện thoại, tiền mặt cũng chẳng có bao nhiêu, giấy tờ lại không dùng được. Ba “cụ già” không còn cách nào khác ngoài việc dắt díu nhau trốn đến thôn Hà gia, quê của một trong ba người, rồi góp tiền thuê lại căn nhà bỏ hoang cả chục năm của cụ Hà để còn có chỗ chui ra chui vào. Và từ đó, cuộc sống mới của ba con người xa lạ bắt đầu.  Trong những chuỗi ngày gian nan ấy, cơm không đủ ăn, áo quần chẳng đủ mặc, nhưng họ dần tìm được niềm vui và ý nghĩa mới trong cuộc sống. “Có sức người, sỏi đá cũng thành cơm.” Cụ nông dân Hà Đại Tiến dạy hai ông bạn thành phố đơm đó bắt cá, vào rừng hái nấm, chăm cây ăn quả. Cụ béo Đường Tam Bàn dạy hai ông bạn dùng smartphone, lên mạng, làm vlog. Soái ca thiên tài Tống Kim đóng vai trò chiến lược gia của cả bọn. Mỗi người trong số họ có ưu khuyết điểm riêng, bổ sung cho nhau, học hỏi nhau để vượt qua nghịch cảnh. Cụ Hà bắt đầu biết sống vì mình, chịu học chữ, học lái xe. Cụ Đường không còn tự ti vì mình béo. Cụ Tống không còn ích kỷ, độc đoán mà bắt đầu biết quan tâm đến người khác. Bạn sẽ cười mỉm chi khi thấy các cụ mày mò làm vlog ẩm thực, livestream ăn uống, mê game Liên quân. Bạn sẽ xúc động trước tình cảm sâu đậm của các cụ dành cho người vợ đã khuất hay trước mối tình đơn phương 50 năm của cụ Đường. Bạn sẽ hồi hộp theo dõi cuộc đấu trí giữa ba cụ với đội ngũ tìm người. Bạn sẽ hâm mộ tình bạn keo sơn giữa ba cụ già vốn chẳng hề có điểm chung.  Tác giả Nhất Mai Đồng Tiền chắc cũng không xa lạ gì với mọi người, mình đã đọc qua một số truyện của tác giả này, như Nhà trọ hoa yêu, Gấu trúc đại nhân nhà ta, Shipper lục giới..., điểm chung là viết tạm ổn, giải trí tốt, đọc xong quên. Nhưng Ông tôi 22 tuổi lại theo một phong cách khác, không hẳn là ngôn tình. Truyện xoay quanh tình bạn giữa ba cụ là chủ yếu, cùng với tình cảm giữa người thân trong gia đình. Nhờ trẻ lại, họ có cơ hội sửa đổi bản thân, đồng thời nhìn nhận lại mối quan hệ của mình với người nhà, giải quyết những gút mắc tưởng chừng không thể tháo gỡ. Tình yêu chỉ là gia vị điểm xuyết trong truyện, nhưng tô điểm rất đúng chỗ, không thừa không thiếu.  Mình đặc biệt ấn tượng với quá khứ của cụ Tống, đoạn hồi ức ít ỏi cho thấy cụ vốn không phải người độc miệng, ích kỷ, chuyên chế như mọi người vẫn tưởng. Cụ âm thầm giúp đỡ người khác nhưng ko nói ra, quan tâm người khác nhưng ko biểu lộ. Sau khi vợ qua đời, cụ lại càng thu mình trong thế giới riêng, như một con nhím đầy gai, đẩy con cháu ngày càng xa. Thật may là hai người bạn đã giúp cụ rũ bỏ gai nhọn và nhìn con cháu mình từ một góc độ khác. Ngoài ra chuyện tình của cháu gái cụ Tống và anh cảnh sát điều tra án ba cụ già mất tích cũng khá dễ thương, tiếc là tác giả quá keo kiệt, không viết một chữ phiên ngoại nào, đọc đến chương cuối vẫn còn thòm thèm chưa đã. *** Hầu Tiểu Tả cười vỗ vỗ hắn đầu vai: “Đừng uống, ta đưa ngươi về nhà.” “Ta không có say.” Triệu Dũng lại uống lên một ly, sau đó nhìn chằm chằm hắn hỏi, “Bất quá vì cái gì ngươi gần nhất lão mời ta ăn cơm? Còn không cho ta đưa tiền, giống như ngươi làm chuyện trái với lương tâm.” Hầu Tiểu Tả bất động thanh sắc, hỏi: “Vậy ngươi còn muốn hay không ta thỉnh? Còn ăn không ăn?” Triệu Dũng chớp hạ mắt, vui cười: “Muốn, ăn.” Này lệnh đầu người đại án tử nhưng xem như đi qua, hắn đương nhiên phải hảo hảo khao chính mình, Hầu Tiểu Tả phải làm Tống gia tôn nữ tế, kẻ có tiền, hắn muốn dùng sức ăn. Đối, dùng sức ăn. “Lão bản, lại cho ta nướng một cái đại thận ——” ………… Ba tháng sau. “Tới tới, hai chân kẹp chặt, bả vai thả lỏng, chú ý hô hấp, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, kiên định điểm, tự tin, tự tin…… Đối! Liền như vậy đi.” T dưới đài lão sư trước mắt đi qua một liệt liệt người mẫu, nhất nhất chỉ đạo, đều là thiên phú thật tốt người mẫu, xem đến chúng lão sư thập phần vừa lòng. “Gì lão ra tới ——” Không biết ai kêu một tiếng, dưới đài lão sư cũng hướng kia xem. Một hồi liền có cái dáng người thập phần cao gầy, màu da hắc đến thập phần có đặc điểm lão nhân đi ra. Hô hấp tự nhiên, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, kiên định trong ánh mắt cũng tràn ngập tự tin. Đó là bất đồng với hoa giáp lão giả tự tin. Cũng là lão giả trung đáng quý tự tin. Như là một cái tân thời đại tiến đến, tràn ngập tinh thần phấn chấn cùng hy vọng. Hiện giờ “Tang” văn hóa thịnh hành, ngay cả người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn đều ở dần dần biến mất. Lúc này ở người mẫu giới ngang trời xuất hiện một vị lão giả, trừ bỏ dáng người thực phù hợp người mẫu tiêu chuẩn, đáy mắt tự tin cùng hướng về phía trước diện mạo mới là khó nhất đến. Hắn vừa xuất hiện, toàn bộ T đài khí thế đều thay đổi. Trở nên làm người phấn chấn, làm người tích cực. “Lúc trước lão tổng ký xuống gì lão, thật là tuệ nhãn thức châu.” Lão sư cảm khái, sôi nổi tán thành nhà mình lão bản ánh mắt. Bỗng nhiên bên cạnh có cái dáng người thon dài cao gầy người cười, nói: “Kia còn không phải ta thật tinh mắt, đem hắn tự mình đề cử cho các ngươi lão bản.” Vài vị lão sư triều kia người nói chuyện nhìn lại, người này tóc bạc bạch da, nhưng thân cao cực cao, so chi thiên gầy người mẫu, hắn dáng người càng cân xứng, càng có lực. Không đợi bọn họ khai quật nhân tài ánh mắt sáng lên, liền có người nhận ra người này rồi, kinh hô. “Tống tổng ——” Mời các bạn đón đọc Ông Tôi 22 Tuổi của tác giả Nhất Mai Đồng Tiền. FULL: AZW3 EPUB MOBI PDF
Hám Sinh - Nhiễu Lương Tam Nhật
"Sau khi em đi. Liệu trong cuộc sống của anh. Có một khoảnh khắc nào đó. Anh nhớ đến em?"*   Đó là câu duy nhất mà Hám Sinh muốn hỏi Đông Dạ Huy trong suốt năm năm cô ở trong tù. Không phải là tại sao lại đối xử với em như vậy, cũng không phải là anh đã bao giờ yêu em chưa, chỉ là, liệu anh có từng nhớ đến em, dù chỉ trong một khoảnh khắc?   Hám Sinh và Đông Dạ Huy gặp nhau khi cô mới chỉ là một đứa trẻ 9 tuổi. Cô đã cùng anh trải qua cả thời niên thiếu, đem hết tâm tư, tình cảm của mình trao trọn cho anh. Hám Sinh đã ngốc nghếch cho đi tất cả mà không cần đền đáp, chẳng giữ lại cho bản thân chút gì.   Còn Đông Dạ Huy, đừng nói là yêu, có lẽ anh còn không muốn coi cô là bạn. Anh cho phép cô ở bên cạnh mình suốt mười năm dài đằng đẵng, chẳng qua là bởi cô có giá trị lợi dụng mà thôi.   Đông Dạ Huy từ nhỏ đã không có mẹ, cuộc sống vô cùng khó khăn và thiếu thốn, còn Hám Sinh lại được mẹ cho rất nhiều tiền. Khi còn nhỏ, anh lợi dụng Hám Sinh để lấy tiền tiêu vặt của cô, sau này khi lớn lên rồi, anh lại nhờ vả cô dọn dẹp phòng và giặt quần áo. Dần dần, việc lợi dụng Hám Sinh dường như trở thành một thói quen, khiến Đông Dạ Huy coi đó là một điều hiển nhiên trong cuộc sống.   Yêu đơn phương đã đau đớn, nhưng yêu đơn phương rồi bị chính ngưòi mình yêu lợi dụng không thương tiếc còn đau đớn hơn gấp vạn lần.   Hám Sinh đã chấp nhận mang tội bất hiếu, trộm tiền dưỡng lão của mẹ mang cho anh. Đổi lại, cô được gì?   Khi ba anh bị bệnh, một tay cô chăm sóc. Khi ba anh qua đời, một tay cô lo liệu. Trong khi đó, anh lại tìm cách để đổ hết tội lỗi của mình lên đầu cô. Khi quan tài của ba anh vừa hạ, cũng là lúc cô bị bắt vào tù.   Hóa ra, trong lúc cô vì anh mà vất vả ngược xuôi, thì anh lại từng bước đẩy cô vào chỗ chết.   Hóa ra, trao yêu thương, có thể nhận lại chỉ là đau đớn tủi hờn.   Đông Hạ Duy, em đã yêu anh mười ba năm, thì cũng có thể thay anh ở tù năm năm để anh sống an nhàn, hạnh phúc. Nhưng tại sao suốt năm năm dài như thế, anh không hề ghé thăm em, dù chỉ một lần?   Trong năm năm đó, từ một thiếu niên tuấn tú nhưng gầy yếu, vô danh, Đông Dạ Huy trở thành một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, hô mưa gọi gió trên thương trường.   Cũng là năm năm đó, từ một cô gái hồn nhiên, hoạt bát, thậm chí có phần ngốc nghếch, Hám Sinh trở thành một người con gái mà người ta mà chỉ cần nhìn lướt qua một lần cũng cảm thấy xót xa bởi sự u buồn ngập tràn trong đáy mắt và nét bi thương hiện hữu trong từng cử chỉ của cô.   Sau khi Hám Sinh mãn hạn tù, Đông Dạ Huy đã tìm đến cô, tỏ ý muốn bù đắp cho những thiệt thòi cô đã vì anh mà gánh chịu. Nhưng những thứ anh nợ cô, có trả cả đời đi chăng nữa cũng không trả nổi một phần.   Hám Sinh đã trốn chạy khỏi Đông Dạ Huy, cắt đứt toàn bộ liên lạc với anh. Còn Đông Dạ Huy vẫn luôn cho rằng Hám Sinh đã chết.    Những ngày sau đó, những kí ức của một thời xưa cũ bỗng nhiên ồ ạt kéo về trong tâm trí anh. Ngày ấy, Hám Sinh rất béo, giọng nói của cô rất to, cô luôn làm anh cảm thấy chán ghét. Nhưng cũng là Hám Sinh của ngày ấy, luôn thu dọn nhà cửa và giặt giũ quần áo cho anh mà không một lời than vãn, luôn nấu cho anh những bữa cơm nhà chất chứa yêu thương. Đến lúc đó, anh mới nhận ra, cảm xúc anh dành cho cô không chỉ là ăn năn, áy náy, mà còn là đau xót, nhớ thương.   Cùng lúc đó, ở một hòn đảo xinh đẹp và bình yên, Hám Sinh sống an nhàn với số tiền mà mẹ cô để lại. Chỉ là, trái tim của cô đã nguội lạnh, chẳng còn khao khát được yêu thương. Chỉ là, cô đã không còn đủ nhiệt huyết để có thể yêu thêm một người nữa.   "Vì yêu mà giận, vì yêu mà hận, vì yêu mà khờ, vì yêu mà chấp. Rời xa rồi mới thấy, giận khờ hận chấp, tấc tấc đều hoá thành nỗi nhớ tương tư."**   Chỉ đến khi Hám Sinh vô tình gặp lại Đông Dạ Huy, cô mới nhận ra rằng mình đã nhớ anh nhiều như thế.   Dạ Huy, trải qua nhiều chuyện như vậy, mà em vẫn chẳng thể quên anh.   Hám Sinh, trải qua nhiều chuyện chuyện như vậy, anh mới hiểu ra, rằng mình cần em hơn tất cả.   Nhưng nếu bây giờ Đông Dạ Huy quay đầu thì liệu có còn kịp nữa hay không? Kịp, mà cũng không kịp nữa rồi. Kịp để Hám Sinh có thể cảm nhận được hơi ấm của trái tim anh, nếm trải những thương yêu ngọt ngào mà cô từng khao khát, nhưng không kịp để họ nắm tay nhau đến hết đời.   Kết quả xét nghiệm cho thấy Hám Sinh mắc phải căn bệnh ung thư quái ác. Và đến lúc đó, cô mới biết rằng, một Đông Dạ Huy đã từng bội bạc và nhẫn tâm như thế, hóa ra lại là một kẻ nặng tình.   Trước đây, anh luôn thấy xấu hổ khi giới thiệu cô trước mặt mọi người. Nhưng bây giờ, ngay giữa phòng họp, trước mặt vô số nhân viên, anh sẽ luôn nắm tay cô, không ngại ngần gọi cô là vợ.   Trước đây, anh thường ra ngoài cả đêm không về. Nhưng bây giờ, chỉ cần một cuộc điện thoại của cô, anh có thể bỏ cả một cuộc họp quan trọng để chạy về nhà.   Suốt ba mươi năm cuộc đời, Đông Dạ Huy chưa hề đối xử dịu dàng với bất kỳ ai. Nhưng anh của bây giờ sẽ dịu dàng mà ôm cô trong vòng tay sau mỗi lần xạ trị đầy đau đớn, sẽ ân cần cho cô uống từng ngụm nước, kiên nhẫn dìu cô đi khắp mọi nẻo đường.    Con người Đông Dạ Huy là thế, nếu không yêu sẽ là một kẻ máu lạnh vô tình, nhưng nếu đã động lòng sẽ dùng toàn tâm toàn ý để yêu thương.   Hám Sinh, anh rất sợ đến một em sẽ rời bỏ anh. Vậy nên, xin em, xin em hãy vì anh mà mạnh mẽ, hãy vì anh, gắng gượng đến cùng.   Dạ Huy, nếu anh có thể lạnh lùng như trước, em sẽ chẳng bận lòng nếu phải ra đi. Nhưng bây giờ, em sợ rằng nếu em đi, sẽ chẳng còn ai ôm lấy anh mỗi khi anh mỏi mệt, chẳng còn ai vỗ về trái tim anh mỗi khi anh yếu đuối. Em sợ anh sẽ cảm thấy lạc lõng và cô đơn, sợ anh sẽ sống một cách trống rỗng như em đã từng.   Nhưng anh à, nửa đời trước em đã sống quá mạnh mẽ rồi, giờ đây em không thể gắng gượng được nữa. Em rất mệt, rất đau. Xin lỗi anh, vì chẳng thể bên anh đến cùng.   "“- Dạ Huy, anh về quá muộn, em tiêu hao nhiều lắm, chỉ có thể cùng anh đoạn đường này.”   "- Ngoan, đừng nói, van xin em..."   Đông Dạ Huy thanh âm im bặt mà nói, cánh tay Hám Sinh từ trên vai anh từ từ thả xuống, yên lặng bất động. Một khắc ấy như ngừng lại, nỗi đau đớn như lan tỏa khắp toàn thân anh."   Cái giá mà Đông Dạ Huy phải trả khi phụ bạc một người yêu anh nhất, là một đời cô độc giữa thế gian.   Ông trời vẫn luôn công bằng như thế.   “Dạ Huy, anh nhớ rõ, nếu về sau em chết, nếu trên trời có một con chuồn chuồn đậu trên vai anh, hoặc là dưới đèn bay tới một con bươm bướm, anh không được đuổi nó, đó là em trở về nhìn anh. Dạ Huy, đừng sợ, em sẽ vẫn ở bên anh.” ________________   "...": Trích từ truyện "..."*: Trích bài hát "Sau khi tôi đi" - Dã Khu Ca Thần "..."**: Trích "Bộ bộ kinh tâm"- Đồng Hoa   Review by #Thiên Dung Hoa - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 *** Mời các bạn đón đọc Hám Sinh của tác giả Nhiễu Lương Tam Nhật.
Hữu Châu Hà Tu Độc - Tô Du Bính
Thở ra hít vào, xú khi bay ngất trời Hai bên trái phải đều giống nhau, đầu tóc bù xù mặt mày lắm lem. Đoan Mộc Hồi Xuân chưa từng nghĩ có ngày bản thân lại sa sút đến mức này. Nhưng để sống sót qua ngày, đành phải làm hổ lạc đồng bằng ra vẻ đáng thương. *** Cơ Thanh Lan mắt nhìn bát mì trên mặt đất, không nói một lời. Hắn bị giam đã mấy ngày, đã nhận biết sâu sắc một chuyện, cha già hói đầu (hay trọc đầu gì đó) beo béo trước mặt là một thằng điên cuồng vọng tự đại hỉ nộ vô thường lại cực khó đối phó. Lão đó thích đứng ở chỗ cao, lãnh tĩnh nhìn những người khác phủ phục dưới chân lão chịu đựng sự bỡn cợt của lão. Lão boss cầm giá nến đến gần hơn một chút. Ánh lửa màu quất u ám chiếu lên thân thể trần trụi của Cơ Thanh Lan, những vết thương nông nông sâu sâu đan xen khắp người, có một số đã được đắp thuốc, có một số đã rắc muối, có một số bị những mảnh gỗ nhỏ đâm vào, vô cùng thê thảm. “Đau không?” Lão boss nhìn hắn, vẻ quan tâm. Cơ Thanh Lan vẫn cúi đầu.   Mời các bạn đón đọc Hữu Châu Hà Tu Độc của tác giả Tô Du Bính.