Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

A Nam - Twentine

Thể loại: Hiện đại thực tế, nữ cá tính trải đời, nam thật thà thâm tình, nữ không sạch, sắc, OE. Độ dài: 64 chương Tình trạng: Hoàn edit --------------------------------- “A Nam” - câu chuyện kể về hành trình đi tìm vợ của một chàng trai dân tộc thiểu số. Rất lạ lùng, rất kích thích. Thành Vân là một phụ nữ xinh đẹp. Khí chất trên người cô là do được tôi luyện nhiều năm và qua rất nhiều biến cố nghiêng trời lệch đất. Thành Vân gặp Chu Đông Nam chẳng phải là duyên số gì cả, chỉ là trên đường đi công tác trở về gặp chút sự cố nên cô đành thay đổi lộ trình, thay vì về Bắc Kinh thì phải dừng ở Quý Châu.  Chu Đông Nam càng không có gì nổi trội. Anh mang dáng dấp của một người dân tộc thiểu số điển hình, rắn chắc và đen đúa. Chỉ có điều, anh không hề xấu xí. Có lẽ vì quá nhàm chán, cũng có lẽ vì đã gặp quá nhiều đàn ông da trắng đậm chất thành thị, Thành Vân bất chợt cảm thấy hứng thú với anh chàng mới gặp này. Anh ta làm rất nhiều công việc. Dường như chân lý sống của anh ta chính là kiếm tiền, không còn gì khác.  Thành Vân là một người phụ nữ quyến rũ, ma mị. Cô dùng chính lợi thế đó của mình để trêu chọc anh chàng thật thà ấy. Thuê cái xe cà tàng của anh để đi tham quan, dụ dỗ anh đưa mình về bản làng anh sống, cùng rất rất nhiều hành động mang tính khiêu khích khác nữa. Nếu là một người đàn ông bình thường, có lẽ đã không thể cưỡng lại sức hấp dẫn ấy của Thành Vân. Nhưng Chu Đông Nam không như thế. Đừng nói khuôn mặt anh vốn đã chẳng có nhiều biểu cảm, mà cho dù có, anh cũng cố hết sức kìm nén lại. Vì anh biết rõ, cô trêu chọc anh. Người thành phố luôn như vậy sao? Dù biết trước sẽ không có kết quả, vẫn muốn khiến người ta nhớ mãi không quên?  Chu Đông Nam quả thật không thể quên Thành Vân. Trải qua vài ngày cùng nhau, lấy đâu ra tình cảm sâu đậm? Thành Vân không hề biết rằng, người khác vùng miền quan niệm cũng khác. Ngày đó ở cầu Phong Vũ, với cô chỉ là tình một đêm. Nhưng với Chu Đông Nam, lại là ký ức khắc sâu. Đó là lần đầu tiên của anh, trúc trắc nhưng ngọt ngào. Thành Vân trở về thành phố phồn hoa đô thị, không hề nhớ gì đến đoạn đường rẽ kia. Cô lại trở về là một giám đốc chi nhánh bảo hiểm, dù chỉ là hữu danh vô thực. Cái danh này là Lý Vân Sùng cho cô. Mười hai năm ở bên cạnh ông ta, Thành Vân đôi khi cũng chẳng thể định nghĩa mối quan hệ này. Ở bên ngoài đều cho rằng, cô là người phụ nữ được bao dưỡng của ông ta. Nhưng có ở bên trong thì mới biết, ông ta chưa từng chạm vào Thành Vân. Cùng ăn cơm, cùng uống trà, cùng tiếp đãi khách, cùng nhau trải qua hầu hết các sự kiện trong 12 năm, chỉ có cùng giường là không.  Cái cách mà Lý Vân Sùng bao dưỡng cô, giống như là nuôi một con thú cưng vậy. Nhặt về, dạy dỗ theo cách mà ông ta muốn, để đến một lúc nào đó, nó sẽ trưởng thành theo khuôn mẫu mà ông ta đặt ra, cứ như vậy trói chặt cuộc đời với ông ta. Vì thế, Lý Vân Sùng có một phong cách vô cùng điềm tĩnh, không bao giờ để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến tâm trạng mình, kể cả chuyện Thành Vân ra ngoài tìm đàn ông. Phải, Thành Vân không hề sạch sẽ. Lúc Lý Vân Sùng thu nhận cô, là lúc cô đang đi tìm người đàn ông đã chung sống cùng cô 2 năm ròng rã. Lý Vân Sùng hứa sẽ giúp, nhưng giúp kiểu gì thì chỉ có ông ta biết. Còn điều mà Thành Vân biết, chính là người đàn ông kia đã biệt tăm biệt tích không có ngày về. Cứ như vậy, Thành Vân ở lại bên cạnh Lý Vân Sùng, sống nhạt như một con búp bê có hơi thở. Cho đến ngày gặp lại Chu Đông Nam. Thành Vân không ngờ một người đàn ông chân chất như anh lại có can đảm chạy đến một nơi như Bắc Kinh này. Cô vốn dĩ không hề nhớ tới anh, nhưng không có nghĩa là những ký ức trên cầu Phong Vũ ngày đó không ấn tượng. Chỉ là cô đã quen sống như vậy, không đặt nặng bất cứ điều gì, cũng không có gì quan trọng đáng để cô lưu tâm cả. Cô chọn quên đi. Chu Đông Nam cũng từng muốn như vậy. Cây cầu Phong Vũ trăm năm tuổi mà anh cũng dám đốt, chỉ vì không muốn nhớ lại ngày hôm đó và người phụ nữ đó. Nhưng không hề có tác dụng. Anh vẫn không thể quên. Anh cũng từng có bạn gái là người thành thị, còn bị người ta lừa hết tiền. Lẽ ra anh phải có kinh nghiệm, phải tránh xa loại phụ nữ có độc này chứ. Nhưng những chuyện phức tạp như vậy, Chu Đông Nam không nghĩ được, cũng không muốn nghĩ. Anh là người dân tộc, thẳng thắn thật thà, trái tim bảo sao thì nghe vậy. Thế là anh đi tìm cô. Ai hỏi, anh bảo anh đi tìm vợ. Việc gặp lại Chu Đông Nam khiến cuộc sống của Thành Vân hoàn toàn đảo lộn. Cô không thể thờ ơ được nữa. Có nhiều lúc, không biết là Chu Đông Nam quá thông minh hay là quá hiểu Thành Vân, mà hết lần này đến lần khác, người khơi mào mọi chuyện lại là cô. Cô chủ động gọi điện, chủ động đến tìm, chủ động “muốn” anh.  Chu Đông Nam vẫn cứ như vậy, mang khuôn mặt ngàn năm không đổi quan tâm cô, chiều chuộng cô. Chẳng biết từ lúc nào, Thành Vân lại đắm chìm vào mối tình này. Cho nên, cô muốn thoát khỏi Lý Vân Sùng. Thành Vân không hề biết rằng, ông ta đâu cần cô mở miệng đã nắm rõ mọi chuyện, cũng đã ra tay dàn xếp. Chỉ là không ngờ, tên dân tộc thiểu số thấp kém kia lại có thể kiên cường như vậy. Đánh đuổi cũng không đi, nhận tiền rồi cũng không chịu đi. Cuối cùng ông ta đành phải gây áp lực từ phía Thành Vân. Nhưng ông ta sai rồi, sai ở chỗ ông ta nghĩ mình nắm được mọi chuyện. Ông ta vốn dĩ không biết rằng, trước kia Thành Vân để ông ta điều khiển là bởi vì cô không quan tâm chứ không phải cô nghe lời. Bản chất thực sự của Thành Vân chưa bao giờ thay đổi. Cô không phải là vật cưng mà ông nuôi, cô có suy nghĩ, có tình cảm. Đến khi nó bộc phát thì ông có tài giỏi cỡ nào cũng chẳng ngăn lại được. “Chấp nhất đến cuối cùng, cả thân thể lẫn tâm hồn đều hướng về một phía, những chuyện đã qua, đều chỉ vì một người.” Thành Vân đã yêu, là yêu cho đến chết. Để có thể đến với Chu Đông Nam, cô bằng lòng trở về điểm xuất phát. “Em chỉ có hai bàn tay trắng nên khi yêu anh, em chỉ có thể hiến dâng chính mình.” ….. Nếu như có thể, Thành Vân không bao giờ muốn để cho Chu Đông Nam phải dính líu vì mình. Nếu như có thể, cô không bao giờ muốn để cho anh biết, cô đã sống vô nghĩa như thế nào cho đến ngày gặp anh. Nhưng anh đã nói, anh sẽ chờ cô. Anh sẽ về nhà chờ cô.  Thành Vân chấp nhận hậu quả ngày hôm nay, xem như là cô trả lại ân tình của Lý Vân Sùng những năm qua. Sau này, cô không nợ ai nữa. Chỉ nợ một mình Chu Đông Nam, chính là A Nam của cô. “Tình đến cực hạn, người sẽ đáng thương.” _________ " ": Trích từ truyện Review by #Lâm Tần Bìa: #Họa Gian Phi Mời các bạn đón đọc A Nam của tác giả Twentine.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ - Nhân Sinh Giang Nguyệt
Không phải là con trưởng, không phải là con dòng chính càng không phải là đứa con út được cưng chiều, bên trên có đích mẫu khuôn mặt hiền từ nhưng lòng dạ độc ác, bên dưới còn có ấu đệ gào khóc đòi ăn thời khắc cần che chở, còn có bao nhiêu tỷ muội tốt minh tranh ám đấu. Một thiếu nữ của thế giới hiện đại, vì cứu người mà xuyên đến triều đại không biết tên, trở thành thứ nữ sau cánh cửa đại viện thâm sâu, che chở ấu đệ cùng nhược mẫu trôi qua cuộc sống khó khăn... *** "Tứ cô nãi nãi và Biểu thiếu gia, Biểu tiểu thư trở lại!" Nghe được tiếng kêu của hạ nhân, tay Chu thị run lên, nắm khăn thật chặt, hơn sáu năm, từ lần trước Tứ tỷ nhi trở lại đã hơn sáu năm! Sáng sớm sắc mặt Đại phu nhân âm trầm khóe miệng kéo lên một nụ cười, "Các ngươi cũng trở về đi thôi, ta cùng Tứ tỷ nhi trò chuyện!" Đại thiếu phu nhân vào cửa đã nhiều năm, lại vì Tào gia sinh Đích trưởng tôn, địa vị đã không dễ dàng dao động, mấy năm trước, sau khi Đại thiếu gia ra ngoài nhậm chức mãn nhiệm kỳ hồi kinh, Đại phu nhân làm bộ làm tịch giao việc bếp núc trong phủ cho Đại thiếu phu nhân chủ trì. Tào Ngọc Di đã có thân phận Hầu tước phu nhân Nhị phẩm, lần này Tào Ngọc Di trở về phủ, đương nhiên là Đại thiếu phu nhân tỉ mỉ an bài một phen, khắp nơi không chênh lệch với khi Tào Ngọc Linh trở về phủ, trong lòng Đại phu nhân dĩ nhiên chán ghét. Chu thị đè xuống lo âu trong lòng đi theo Lý thị, Trần thị cùng nhau đáp lại, sau khi hành lễ xong đi ra ngoài. "Tứ cô nãi nãi tốt lành!" Ở hành lang, đoàn người vừa vặn gặp được Tào Ngọc Di, mấy vị di nãi nãi rối rít hành lễ. Tào Ngọc Di nghiêng nghiêng thân thể, chỉ nhận nửa lễ, lại khẽ uốn gối hoàn nửa lễ, "Mấy vị di nương đi thong thả!" Thoáng qua hai hàng người Chu thị cố ý rơi ở phía sau mấy bước, len lén quan sát Tào Ngọc Di, thấy Tào Ngọc Di sắc mặt đỏ thắm, giữa lông mày đều giản ra, mới thoáng buông lỏng tâm. Tào gia sau khiLão thái gia đi rồi, Đại thiếu gia lại có nhiều con cái, Đại lão gia lên tiếng để cho cả nhà trên dưới sửa lại cách gọi, Đại phu nhân bây giờ nghiêm chỉnh là Lão phu nhân, Chu thị cũng đã thành Thái di nương, ngay cả tiểu nhi tử Lưu thị sinh sau này, năm nay mới sáu tuổi, cũng là Thất lão gia. Mời các bạn đón đọc Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ của tác giả Nhân Sinh Giang Nguyệt.
Cô Nàng Hotboy - Ngải Khả Lạc
Bạn đang đọc truyện Cô nàng hotboy của tác giả Ngải Khả Lạc trên website đọc truyện online. “Cô Nàng Hotboy” - nhan đề cuốn tiểu thuyết đã gợi cho bạn đọc sự tò mò, liên tưởng đến một cô nàng xinh đẹp, trẻ trung cá tính, và đi cũng với nó cũng là những tình huống oái oăm, dở khóc, dở cưới trong cuộc sống mà cô gặp. Tiểu thuyết kể về câu chuyện tình yêu của ba nhân vật chính với tình huống là vì tấm vé xem quần vợt quốc tế mà ông con gái mình giả làm con trai đến câu lạc bộ của một trường học, mục đích giúp trường đó đoạt giải cao trong cuộc thi quần vợt quốc tế. Tuy nhiên, khi đến học ở trường thì cô lại phải ở chung phòng với một chàng trai cao to nam tính, cô gặp k ít khó xử. Là con gái nhưng lại phải đi vào phòng vệ sinh nam? Là bác sĩ thú y nhưng lại bị bắt đi phẫu thuật cho người? Là chuột xám nhưng lại bị đưa vào phòng thí nghiệm? Là đầu bếp nhưng lại bị bắt ép làm giáo viên mầm non? …..và biết bao nhiêu tình huống hoang đường mà cô gặp phải trong cuộc sống ở ngôi trường đó. Và cũng chính trong thời gian này cô nhận, bản thân có một thứ tình cảm đặc biệt đối với anh chàng cùng phòng. Vì giữ kín thân phận mình, cô đã giấu lòng. Cô quen với một anh chàng khác cũng đẹp trai, cũng tài hoa song lại có một hoàn cảnh hết sức đặc biệt. Và theo quy luật của tình cảm, người ta có thể giấu bất cứ ai chứ không thể nào lừa dối lòng mình. Khi con tim lên tiếng, là lúc cô biết rằng mình phải đi tìm lại tình yêu đích thực của bản thân. *** Đồ đạc của tôi được chuyển lên xe, ngoảnh đầu nhìn lại ký tức nam mà tôi đã ở trong một thời gian không dài nhưng dường như lại rất dài. Tôi cười, nụ cười thật bi thương. “Hiểu Ưu, mau lên xe thôi”. Giọng nói dịu dàng của Hạ Dạ Hàn đánh thức tôi lúc ấy đang ngây người nhìn ký túc nam. Tôi chậm chạp bước lên chiếc xe của Hạ Dạ Hàn. Khi cánh cửa từ từ đóng lại, khi chiếc xe từ từ lăn bánh, những ký ức về ngôi trường này hiện lên trong đầu tôi giống như một bộ phim vậy. Bị bố hãm hại bắt đến ngôi trường này…….. Lần đầu tiên đến trường……… Vào câu lạc bộ quần vợt nam….. Ở cùng ký túc với Hàn Thành Nam….. Thích Hàn Thành Nam……. Hiểu lầm với Hàn Thành Nam……. Hàn Thành Nam níu kéo…….. …….. Đột nhiên phát hiện ngôi trường này để lại cho tôi quá nhiều quá nhiều hồi ức. Chiếc xe từ từ tăng tốc, gió luồn qua cửa kính vào xe, mát lạnh. Gió muốn tiễn tôi sao? Tôi thầm nghĩ. “Minh Hiểu Ưu….Minh Hiểu Ưu…” Chiếc xe từ từ tăng tốc, gió rít lên tên tai tôi, dường như đang gọi tên tôi. Tôi đúng là kẻ ngốc, làm sao gió có thể gọi tên người được? Hơn nữa tiếng gọi ấy lại giống với tiếng gọi của Hàn Thành Nam đến thế. Tôi thấy chắc chắn là mình bị điên rồi. Tôi tự cười chế nhạo, sau đó khẽ lắc đầu, muốn loại bỏ những suy nghĩ viển vông chất chứa trong đầu. “Minh Hiểu Ưu…Minh Hiểu Ưu…” Gió vẫn rít lên, âm thanh mới mệt mỏi làm sao, ẩn chứa trong vẻ mệt mỏi là chút gì đó lo lắng. Gió sẽ mang theo lo lắng và mệt mỏi sao? Đột nhiên, tôi nhìn thấy hình bóng của Hàn Thành Nam qua gương chiếu hậu. Anh….. Tôi thò đầu ra, muốn nhìn anh. Anh phóng xe đạp như bay, gần như bằng với vận tốc của ô tô. Anh….. “Minh Hiểu Ưu, đừng đi”. Dường như anh nhìn thấy tôi thò đầu ra, anh cố hét thật to về phía tôi. Anh muốn níu kéo tôi sao? Anh…… Lúc tôi vẫn chưa kịp suy nghĩ điều gì thì đột nhiên chiếc xe tăng tốc. Ngoảnh đầu nhìn Hạ Dạ Hàn đang ngồi ở khoang lái, khuôn mặt của anh toát lên vẻ buồn thương không thể diễn tả thành lời. Anh ấy và anh…. “Minh Hiểu Ưu….” Hình bóng của Hàn Thành Nam nhỏ dần, gần như sắp biến mất khỏi tầm mắt của tôi. Cuối cùng thì xe đạp không thể sánh được với xe ô tô. Tôi nên nghĩ thế nào về sự xuất hiện đột ngột của Hàn Thành Nam đây? Tôi nên có thái độ như thế nào đây? Tôi không biết, tôi chỉ biết rằng khoảnh khắc nhìn thấy anh, tôi thực sự rất muốn lao xuống xe. Tôi rất vui vì anh đã giữ tôi lại, rất vui vì anh đã xuất hiện lúc mà tôi sắp rời đi. Nhưng…..Dù sao thì đây không phải là phim thần tượng, tôi cũng không phải là nhân vật nữ chính. Cho dù anh có đuổi kịp thì sẽ thế nào đây? Cho dù anh có níu giữ tôi thì cũng sẽ thế nào đây? Hạ Dạ Hàn đột nhiên tăng tốc thực ra là muốn nhắc nhở tôi, tôi nên từ bỏ. Tuy anh không nói gì qua nét mặt của anh, cử chỉ của anh, tôi có thể thấy được anh thực sự để ý đến điều đó. Tuy nhiên, khi Hạ Dạ Hàn biến mất khỏi tầm nhìn của tôi thì đột nhiên Hạ Dạ Hàn phanh kít một cái rồi đỗ xe bên đường. Vì cái phanh kít ấy mà gần như mặt tôi tiếp xúc “thân mật” với cửa kính ô tô. Ack….rốt cuộc Hạ Dạ Hàn đang làm gì? Tôi bực tức nhìn anh. Phải biết rằng cú phanh gấp như thế này có thể hại chết người. “Cậu đi đi…..” Đột nhiên anh nói ba tiếng ấy, giọng nói có chút run rẩy. Tay anh nắm chặt vô lăng, dường như để nói được ba tiếng ấy anh đã phải hạ quyết tâm lớn như thế nào. “Cậu đi đi….” Anh muốn tôi ra đi sao? Tôi nhìn anh bằng ánh mặt hoài nghi. “Cho dù có giữ cậu lại bên cạnh mình thì sẽ thế nào chứ? Có lẽ hôm nay đưa cậu đi khỏi nơi đây, cậu sẽ không thể cười như trước đây, không thể cười hạnh phúc như lần đầu tiên gặp cậu. Vì thế, cậu đi đi”. Anh……. Mời các bạn đón đọc Cô Nàng Hotboy của tác giả Ngải Khả Lạc.
Cô Dâu Mười Chín Tuổi - Minh Châu Hoàn
Mới mười chín tuổi Tống Ương Ương nghe theo sự sắp đặt của gia tộc, gả cho Trần Tấn Nhiên - Đại thiếu gia của Trần thị.      Một hôn lễ được tổ chức cực kỳ lớn phô trương thanh thế, giống như trong  huyền thoại, khiến cho tất cả mọi người trong thành phố này, ai ai cũng đều cực kỳ hâm mộ, nhưng lại là sự mở đầu một cuộc sống hôn nhân đầy bi thương của Tống Ương Ương.      Bởi vì chán ghét việc tự chủ trương của gia tộc, bởi vì bất mãn với chuyện hôn nhân đại sự của mình lại bị cha mẹ điều khiển, ngay sau buổi hôn lễ, Trần Tấn Nhiên liền mất tích. Những ngày sau khi kết hôn anh cũng không hề xuất hiện ở tân phòng cùng với cô.      Ngoại trừ những buổi yến tiệc trọng đại cuối năm của gia tộc, ngoại trừ ngày mừng thọ của hai bên cha mẹ, cho tới tận khi ly hôn cô vẫn không hề được người chồng của mình yêu quý. Mà anh, cho dù có ngồi ở ngay bên cạnh cô, mặt mày cũng hoàn toàn không chút biến đổi, không thèm để ý hạ mắt liếc nhìn, ngắm nghía người con gái mặc chiếc áo choàng màu đậm ngồi ngay bên mình một cái.      Anh đối xử với cô cực kỳ lạnh nhạt, thực sự khách khí, chi phiếu ký gửi cho đều đặn hàng tháng, quà tặng trong các dịp sinh nhật, ngày lễ không quên. Nhưng mà cho tới tận bây giờ, anh lại hết sức keo kiệt, không muốn tặng cho cô một nụ cười, hay tặng cho một ánh mắt đầy quan tâm chăm sóc với cô.      Sau ba năm cưới cô, anh vẫn không hiểu rõ được người vợ nhỏ của mình  thuộc kiểu dạng như thế nào. Tống Ương Ương lúc đầu còn tràn đầy sự chờ mong, nhưng về sau trái tim cô cũng dần dần nguội lạnh như tro tàn. Cuối cùng, sau ba năm sống trong tình trạng như vậy, cô quyết định ra đi. Dưới sự trợ giúp của những người bạn tốt, cô bắt đầu cuộc sống mới của mình ở một nơi hẻo lánh.      Cô mở một quán cà phê nho nhỏ, phong cách đặc biệt yên tĩnh và thư thái. Trong thời gian này Trần Tấn Nhiên lại trở thành khách quen ở chỗ đó. Bọn họ dần dần quen biết, nói chuyện với nhau thật vui. Chỉ là anh thực sự chưa bao giờ nghĩ tới, không thể tin được, người phụ nữ trong sáng như ánh nắng ban mai, dịu dàng xinh đẹp đang ở trước mắt mình kia, lại chính là người vợ mà anh đã lạnh nhạt suốt ba năm. Anh chợt có chút nghi hoặc, hỏi ý kiến cô về sự bất đồng của người phụ nữ, cô chỉ mỉm cười đối với anh, chân thành nói ra những cách nhìn và quan điểm chân thật nhất… Chỉ chớp mắt một cái, nhưng lệ đã rơi đầy mặt.      Trần Tấn Nhiên, chẳng lẽ anh vẫn một mực không nhận ra rằng, tôi là một cô gái có học thức, không phải là một con rối chỉ biết hoạt động theo sự điều khiển của người khác.      Chuyện xưa của bọn họ, ba năm sau, mới được long trọng mở màn trong sự tĩnh lặng. *** Bộ truyện “Cô dâu mười chín tuổi” của tác giả Minh Châu Hoàn lẽ ra đã được Mẹ Bầu và trangthao cho ra mắt bạn đọc cách đây 2 năm. Song do một số biến cố, bộ truyện này bị tạm ngưng lại... Mẹ Bầu vẫn luôn canh cánh trong lòng món nợ ân tình này với với bạn đọc. Cho đến hôm nay, dù không có trangthao cùng đồng hành bên cạnh, Mẹ Bầu vẫn quyết định tự mình edit bộ truyện này. Các bạn đọc đã từng quen biết với nhân vật Trần Nhị, hay Trần Tấn Nhiên qua bộ truyện “Người phụ nữ của Tổng giám đốc” mà Mẹ Bầu và trangthao đã từng edit cách đây 4 năm. Đây là một trong những người bạn của Thân Tống Hạo, vai nam chính của bộ truyện “Người phụ nữ của Tổng giám đốc”. Hy vọng bộ truyện này sẽ mang đến cho bạn đọc những cung bậc cảm xúc mới về nhân vật chúng ta đã từng quen biết. Bộ truyện này Mẹ Bầu edit để mừng sinh nhật lần thứ 7 của Box Tiểu thuyết – Diễn đàn Lê Quý Đôn, và cũng là quà tặng cho người bạn tri kỷ trangthao yêu quý của Mẹ Bầu. *** Trong đôi mắt trầm tĩnh của Tần Thiếu Dương lại không có vẻ vui mừng và kích động giống như Sầm Bội Nghi, đã phần trong đó, cũng chỉ là sự sâu thẳm không thấy được, hoặc là không thấy rõ ràng lắm, hay nói đúng hơn, đó là sự lảng tránh cùng với những rắc rối cùng với những mờ mịt không thấy bờ bến. Sau khi về đến nhà Bội Nghi liền bảo tài xế trở về, sau đó cô đỡ Tần Thiếu Dương lên lầu, đi vào trong nhà. Căn nhà trọ nho nhỏ này có hai phòng hai sảnh, các phòng trước sau như một đều được dọn dẹp sạch bóng. Nữu Nữu một mình chờ đợi không chịu đựng được, đã sớm đi ngủ cùng với tiểu bảo mẫu. Hai người cũng không làm rộn giấc ngủ của con gái, liền đi vào trong phòng ngủ chính. Bội Nghi trước giúp anh cởi quần áo ra. Khi áo sơ mi được cởi ra, Bội Nghi liền nhìn thấy bên cánh tay trái là từng mảng, từng mảng lớn bầm tím, có chỗ còn bị rách da, vết máu cũng đã thấm ra ngoài. Ngoài ra đập vào mắt cô chính là vết thương trên người anh, so với mấy tháng trước, lại có thêm mấy đường nữa. Bội Nghi nhìn anh chỉ chực rơi nước mắt, nhưng lại sợ anh lo lắng, cô cuống quít lấy cớ đi lấy hòm thuốc, đi tới phòng chứa đồ ngồi đó khóc hu hu một hồi lâu. Bội Nghi thật sự rất sợ! Ngày trước khi còn chưa ly hôn thì mỗi ngày ở cùng một chỗ với anh, là mỗi một ngày vào buổi tối, nếu như không đợi được anh trở lại nhà an toàn, cô tuyệt đối sẽ ngủ không yên. Cuộc sống hàng ngày của anh đều phải trải qua những cảnh tàn nhẫn bởi lưỡi dao liếm máu. Mỗi ngày cô đều bị hành hạ như vậy, quả thực cũng đã sắp phát điên mất rồi. Lúc đi ra ngoài, Bội Nghi cũng đã khôi phục lại được bình tĩnh. Cô đi vào trong phòng ngủ, liền nhìn thấy thân thể cao cao to to của người nào đó vẫn đang nằm ở trên giường, thế nhưng đã ngủ thiếp đi. Khi Bội Nghi cầm hòm thuốc đi tới, cô cố ý không muốn để cho chính mình phải nhìn thấy những vết thương đan nhau chằng chịt trên người anh. Cô buông tầm mắt xuống, chỉ bôi thuốc tiêu viêm cho vết thương mới bị tối nay cho anh, sau đó thoa một lớp thuốc cao tiêu sưng rồi mới cẩn thận băng bó lại. Trên người Tần Thiếu Dương đầy mùi rượu, đã vậy, trên mặt trên người anh còn ướt át do bị cô dội cho một ly trà, anh không tắm làm sao ngủ được chứ? Bội Nghi nhẹ nhàng đẩy đẩy anh: "Thiếu Dương, mau tỉnh mau tỉnh lại đi, tắm rửa xong rồi ngủ tiếp…" Tần Thiếu Dương hé cặp mắt lờ đờ do say rượu, nhìn người phụ nữ mê ly ở trước mặt, lầu bầu y như một đứa trẻ con vậy: "Bội Nghi, em vẫn cứ luôn thích sạch sẽ như vậy…" Bội Nghi dở khóc dở cười, lại đẩy đẩy anh: "Mau dậy đi, trong phòng toàn là mùi thúi trên người của anh thôi…" Mời các bạn đón đọc Cô Dâu Mười Chín Tuổi của tác giả Minh Châu Hoàn.
Bất Chấp Tất Cả - Cư Tiểu Diệc
Mười năm trước lúc chia tay, anh nói cho cô biết, cô không phải là người phụ nữ anh muốn. Trải qua mười năm gặp lại, cô nói cho anh biết, anh chỉ là cha của con cô. *** Đây là một truyện ngược, không phải loại ngược đau đớn nhất thời mà là dằn vặt lâu dài, nó không khiến người đọc khóc nhưng mỗi tình tiết cẩu huyết đau lòng sẽ khiến tim nhói lên từng nhịp, sẽ có chút thất vọng với vài nhân vật nhất là nam chính và nữ phụ, tất nhiên không ai là hoàn hảo nhưng họ cũng không phải là một người tốt đáng trân trọng. Khi đọc truyện Ma không cần thánh phụ thánh mẫu nhưng Ma muốn một người biết dừng lại đúng lúc, biết hiểu khi nào là điểm mấu chốt nên bỏ đi cái gì và giữ lại cái gì. Một chút về nữ phụ thì chính là một người con gái tốt nhưng bị những suy nghĩ tâm lí vặn vẹo đánh mất chính mình, sau đó lại đỗ lỗi cho những sai lầm mà không chịu đối mặt với nó. Nói tóm lại khi đọc truyện sẽ có chút phản cảm với nam chính, với nữ phụ còn nữ chính yếu đuối nhưng khi cần thiết cũng sẽ kiên cường, cũng sẽ mạnh mẽ, cô ấy rất cố gắng nhưng đến lúc mệt mỏi thì sẽ buông tay, Ma rất thích nữ chính này, cầm được thì phải buông được. Trong truyện còn có một tiểu quỷ rất đáng yêu, cậu bé là điểm sáng, là niềm vui nhưng cũng là mấu chốt của câu chuyện. Tiểu Ma Bạc Hà *** Tô Hiểu Mộc cởi tạp dề, từ phòng bếp trở lại phòng, đã thấy một màn làm người ta dở khóc dở cười như vậy — Con gái Tiểu Cảnh Mộ ngồi ở trước bàn trang điểm của cô, ngón tay nhỏ mập mạp cầm son môi của cô vẽ ở trên mặt, bình bình lọ lọ trên bàn cũng bị con bé mở ra, trên mặt bị nó mò mẫm như cầu vồng. Thật ra thì Tô Hiểu Mộc rất ít trang điểm, cô dễ bị dị ứng, đến kem dưỡng da cũng phải chọn rất cẩn thận, chẳng qua mấy năm nay bởi vì Cảnh Diễn dốc lòng chăm sóc, sức khỏe tốt hơn trước rất nhiều, có một số trường hợp cũng cần trang điểm trang nhã một chút. Bé gái chung quy là thích xinh đẹp, Tiểu Cảnh Mộ cũng không ngoại lệ. Cô bé thích nhất đeo giày cao gót của mẹ, đôi chân nhỏ mạp mạp đi vào còn chưa đủ, nhất định phải đeo đi, đã từng ngã khóc cả buổi. Cảnh Mộ mặc dù còn nhỏ, nhưng cũng rất thích bắt chước người lớn, mỗi ngày la hét con muốn lớn lên, không cho người khác nói bé còn nhỏ. Càng lớn tính tình lại càng rõ ràng, Cảnh Mộ giống mẹ Tô Hiểu Mộc, nhìn mảnh mai, thật ra hiếu thắng, Cảnh Nghiêu giống như cha Cảnh Diễn, hiểu chuyện trầm ổn, không cần người lớn quan tâm. Tô Hiểu Mộc ở cửa thất thần một lúc lâu, đột nhiên nghe thấy con gái hắt xì một cái, cô lập tức hoàn hồn vọt vào. "Tiểu Mộ, con thế nào rồi?" Thần kinh nhạy cảm của Tô Hiểu Mộc sắp bộc phát. Hen suyễn có xác suất di truyền nhất định, Tiểu Nghiêu bây giờ học lớp mười cũng không có chuyện gì, cô vẫn chưa yên tâm, bây giờ đối với Tiểu Mộ càng khẩn trương, thỉnh thoảng bị cảm vặt cũng có thể khiến cho cô mấy ngày ngủ không ngon. Cảnh Mộ căn bản không biết nỗi lo của mẹ, cô hề nhí quay đầu lại cười hì hì nhìn cô nói: "Mẹ, con xinh không?" Vừa nói xong lại là một cái hắt xì. Tô Hiểu Mộc giận tái mặt, lấy quần áo thay cho cô bé trước, lại dùng khăn giấy ướt lau những thứ trên mặt cho cô bé. Mời các bạn đón đọc Bất Chấp Tất Cả của tác giả Cư Tiểu Diệc.