Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành

Sau khi trải qua mấy chục năm náo động, Văn đế kế vị ở nước Trần, nam bắc hai vùng, xuất hiện phồn hoa yên bình hiếm thấy. Nữ chính có dung nhan cực đẹp, còn có trí nhớ hỗn loạn vô cùng ở đời trước, sống lại trên thế gian phồn hoa. Nàng nghĩ, đời này, nàng không phải là yêu nghiệt, nàng nhất định phải ở cái nơi có vẻ bề ngoài đẹp đẽ, nhưng thực chất lại đầy gai góc này, cầu xin một điều mà những người cao quý nhất, ưu tú nhất không dám cầu: kiếp này an ổn, năm tháng bình yên. *** Lời người dịch: Trước tiên là nói về lý do mà Q làm bộ này. Q thích nam diễn viên Phùng Thiệu Phong, cho nên mới xem phim Lan Lăng Vương do anh ấy đóng. Xem xong Lan Lăng Vương thì mình vô cùng không thích, một là do kết thúc SE, hai là do cá tính của Lan Lăng Vương trong phim có nhiều đoạn quá trọng tình nên bị làm hại, thiếu một chút quyết đoán và cứng rắn. Do đó, Q làm bộ này, vì nơi này có một Lan Lăng Vương đủ cho Q yêu thích và tự hào. Thật ra theo Q thì đây là một bộ truyện sủng. Tác giả bề ngoài có vẻ hành hạ nữ chính, nhưng thật ra cũng không có gì quá lố, nên các bạn cũng không cần lo nhiều. Đặc biệt là truyện tình tiết rất đủ, có đoạn gây cấn, có đoạn ngọt ngào, không quá sủng cũng không nhiều ngược, đủ chất cho một bộ truyện trùng sinh, xem không bị ngán, bằng chứng là Q xem hai lần liên tục trước khi làm, trước nay chưa có bộ nào như thế. Truyện này cũng giống như nữ chính của truyện, bề ngoài dịu dàng nhưng có một sức hút vô cùng lớn. Nói sơ một chút cho các bạn nào chưa biết hoàn cảnh diễn ra câu truyện. Truyện là vào thời kỳ sau nhà Hán, sau Tam Quốc Diễn Nghĩa, nhưng trước thời Tùy. Đây là một giai đoạn có thật trong lịch sử, nhưng vì các quốc gia trong truyện tồn tại chỉ khoảng 100 năm, nên có phần mờ nhạt trong lịch sử. Ở thời đại này, giai cấp được phân biệt rất nặng nề, và có rất nhiều lễ nghi, và cũng có khá nhiều nhân vật được lịch sử chú ý. Sau này các bạn đọc có thắc mắc thì cứ google để tìm hiểu thêm về các nhân vật đó. Nếu ai xem phim Lan Lăng Vương rồi thì có thể hiểu đại khái. Cuối cùng, kể thêm một chút về lý do quan trọng khi Q làm bộ này. Bước đầu chọn làm là do nam chính, nhưng nguyên nhân chính là do nữ chính. Q rất thích cô gái này, yếu ớt nhưng rất kiên cường. Dù biết hoàn cảnh rất bất lợi với mình, nhưng luôn cố tìm đường sống trong từng kẽ hở. Bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không khiến cô ấy lùi bước hay đi tìm chết. Nam chính cũng rất là dễ thương và mạnh mẽ, bảo đảm đủ tiêu chuẩn của các bạn. Ngoài ra, Q thì rất không thích các phong tục lễ giáo phong kiến, và thậm chí là có nhiều điều trong đó được áp dụng đến đạo lý luân thường bây giờ. Truyện này đã đánh tan những điều đó, khiến chúng ta hiểu rằng mọi thứ phải được hình thành trên sự công bằng, yêu thương và tôn trọng chứ không được thành lập trên bất kỳ quy định nào. Hy vọng bộ truyện này sẽ đem đến nhiều điều thú vị cho các bạn *** Bộ sách Danh Sĩ Ngụy Tấn hệ liệt gồm có:  Mị Công Khanh,  Cảnh Xuân Nam Triều Kiều Kiều Vô Song *** Nhìn tới cung thành nguy nga tráng lệ ở phía trước, bàn tay trắng ngần như ngọc của Trương Khởi xoắn chặt y phục. Nàng hít sâu một hơi rồi quay đầu lại nhìn phu quân của mình. Thời gian đã qua nhiều năm, thế nhưng phu quân của nàng vẫn tuấn vĩ y như thưở ban đầu mới gặp vậy. Hàng lông mày cao thẳng vượt trội hơn người, hào quang trong đôi mắt thâm thúy ấy nheo lại có chút âm trầm có chút lạnh lẽo, còn có sóng mũi thật cao kia. Dưới ánh mặt trời chói choang của mùa hè, thậm chí nàng có thể nhìn thấy thấp thoáng trên chóp mũi phu quân có nét ảm đạm buồn bã. Thấy nàng nhìn mình chằm chằm, phu quân quay đầu lại nhếch môi cười, nụ cười rất dịu dàng, giọng điệu trầm ấm dễ nghe như tiếng nước chảy vang lên trong xe ngựa, "Khởi nương, sao nàng lại nhìn ta như vậy?" Trương Khởi thản nhiên cười lắc lắc đầu, nàng thu hồi ánh mắt tiếp tục nhìn về phía cung thành nguy nga hoa lệ kia. Nàng có cảm giác hắn của bây giờ không còn giống với ngày xưa nữa, hình như rất căng thẳng và lo lắng một cách bất thường, đặc biệt là khi nhìn hắn chạm phải ánh mắt của nàng thì như có điều gì đó không nói ra được bằng lời. Phu quân không muốn nói, Trương Khởi cũng không tiện hỏi tới, chỉ có điều không hiểu sao nàng cũng không tự chủ được mà khẩn trương theo. Càng lúc càng đến gần cung thành. Cung thành nơi này, nếu nói về sự hoa lệ của nó thì tất nhiên không sánh bằng với cung thành ở cố quốc, nhưng nó rất đồ sộ rộng lớn, tường thành ước chừng cao hơn cố quốc cả trượng. Đúng rồi, cố quốc có nơi hiểm yếu là Trường Giang, khắp cả nước đều tin chắc rằng phương bắc ko qua được Trường Giang, bởi vậy khi xây dựng cung thành đã có chút chủ quan. Nghĩ đến cố quốc, Trương Khởi lần nữa quay đầu nhìn về phía phu quân mình. Nàng cùng phu quân quen biết nhau từ thời niên thiếu, hắn từng vì nàng mà đắc tội quyền quý, phản bội rời bỏ gia tộc. Sau khi đến nơi này, sau mấy năm cố gắng của hai vợ chồng, con đường làm quan coi như cũng được thuận bườm xuôi gió, từng bước được thăng tiến. Lúc bấy giờ, Tân Đế mới vừa kế vị, phu quân liền có được cơ hội dẫn theo gia quyến tiến về phía Hoàng Thành. Nghĩ đến phu quân đối nàng thâm tình nghĩa trọng, Trương Khởi mím môi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng long lanh ánh nước. Nàng nghiêng đầu qua yêu say đắm nhìn tới phu quân mình, trông thấy nơi chóp mũi hắn hơi ẩm ướt, không nhịn được lấy khăn tay ra ân cần dịu dàng lau cho hắn. Khi làn hương thoảng qua cùng với dáng ngọc mềm mại thì nam nhân nhắm chặt hai mắt lại. Ngón tay quyến luyến lướt nhẹ qua bờ môi đang mím chặt của phu quân, giọng nói mềm mại mà nhỏ nhẹ, cực kì êm tai đậm chất Giang Nam của Trương Khởi vang lên trong xe ngựa, "Phu quân!" Phu quân mở mắt ra nhìn về phía nàng. Đối diện với ánh mắt của hắn, Trương Khởi vẫn chỉ thản nhiên cười, nàng thỏ thẻ làm nũng nói: "Không có, chỉ là muốn gọi chàng mà thôi." Người đàn ông này đối với nàng tựa như trân bảo, cuộc đời này có thể được cùng hắn kết nghĩa làm vợ chồng, nàng thật là hạnh phúc. Nghĩ tới đây, Trương Khởi nắm lấy bàn tay của hắn, ngón tay chạm đến lòng bàn tay thấm ướt của hắn, nàng cắn bờ môi anh đào cúi đầu yêu kiều nói: "Mặc kệ phu quân như thế nào, thiếp nguyện cùng sinh cùng tử với chàng." Lời nói rõ ràng rất có khí thế nhưng từ chất giọng trời sanh yểu điệu mềm mại của nàng nói ra, lại như đang nũng nịu hờn dỗi. Nàng nhận thấy hôm nay phu quân như thế thật không bình thường, nhất định là đang lo sợ Tân Đế sẽ xử phạt hắn. Phu quân chợt nhếch môi cười, nhưng cuối cùng cũng chỉ là cười cười. Hắn không trả lời mà ngẩng đầu lên nói: "Đến cung thành rồi." Đã đến cung thành. Hai người xuống xe ngựa, từng bước đi nhanh tới hướng hoàng cung. Trương Khởi vẫn luôn rũ mắt cúi đầu, nàng không hề ngẩng đầu lên một lần nào, chỉ một mực đi theo ở phía sau phu quân, đếm từng bước chân của mình. Phu quân ngừng nàng cũng ngừng, phu quân đi nàng liền đi. Cứ như thế, lâu đến nỗi tưởng chừng như đã qua một năm vậy, vừa có một thanh âm the thé của người canh gác vang lên thì phu quân đã nhấc chân bước vào Tử Kim Điện lộng lẫy hoa lệ đến dọa người kia. Bàn tay trắng nõn của Trương Khởi nắm lại thành quyền, chân đứng im cứng đờ tại chỗ. Thời điểm thấy phu quân quỳ xuống thì nàng cũng quỳ xuống theo. Khó khăn lắm mới quỳ xuống được nhưng ngay lập tức nàng liền cảm nhận được, xung quanh bốn phía dường như tĩnh lặng lại, như có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chòng chọc tới chỗ nàng. Trời sinh nàng xinh đẹp động lòng người, có bị mọi người nhìn chăm chú như thế cũng là chuyện rất bình thường. Nếu không phải là nơi không tầm thường, nàng cũng sẽ không có cảm giác. Bất tri bất giác, Trương Khởi càng cúi đầu thấp hơn, những móng tay tinh xảo lại càng bấm chặt vào lòng bàn tay của mình. Ngay lúc này, một giọng nói lỗ mãng của một thanh niên còn trẻ tuổi vang lên, "Nàng chính là Trương thị “Khởi xu”? Ngẩng đầu lên nào!" ‘Khởi xu’, là một người con gái xinh đẹp lộng lẫy như hoa, đây vốn là cách gọi của đám nam tử thường lén lút nói sau lưng nàng, nhưng cách xưng hô này sao có thể vang lên giữa Tử Kim Điện? (Khởi là tên nàng còn xu là nét đẹp vẻ đẹp, tóm lại chữ đó dành để nói về ng con gái đẹp) Trương Khởi chợt run lên, trong đầu một mảnh hỗn độn không kiềm được nghĩ tới một vấn đề: Khó trách người đương thời đều nói, Tân Đế thật rất hoang đường, quả nhiên đúng là như thế. Trương Khởi từ từ ngẩng đầu lên. Dung nhan vừa xuất hiện, trong đại điện liền vang lên một trận tiếng trầm trồ, đồng thời những ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều ném tới, cộng thêm có vài phần hăng say. Tân Đế vừa ngồi xuống, giọng nói trẻ tuổi lỗ mãng đó lại vang lên, "Ngẩng đầu lên, nhìn thẳng trẫm." Mệnh lệnh vừa ban ra, đôi môi anh đào của Trương Khởi run run lên, bàn tay phải nho nhỏ của nàng siết chặt lại, mãi đến một lúc sau mới lấy dũng khí ngẩng lên chiếc cằm trắng muốt như ngọc, nhìn tới ngôi cửu ngũ chí tôn nơi hoàng đế ngồi. Nàng đối mặt với một khuôn mặt còn rất trẻ nhưng bởi vì buông thả dục vọng quá độ mà sắc mặt xanh tái hư nhược sưng phù. Chủ nhân của gương mặt ấy, đang dùng một đôi mắt dâm tà lộ liễu trắng trợn mà quan sát nàng từ trên xuống dưới. Quan sát nàng từ khuôn mặt xuống đến cần cổ rồi đến bộ ngực, từ mái tóc rồi đến da thịt phơi phới lộ ra bên ngoài, sau khi tỉ mỉ nhìn chăm chú một lần Tân Đế mới hài lòng mà cười to lên. Vào lúc này, Trương Khởi nghe được âm thanh của đầu gối di chuyển truyền đến, đó là phu quân của nàng dùng đầu gối từ chỗ của mình xe dịch tới mấy bước đến quỳ bên cạnh nàng. Sau đó, nàng nghe được phu quân của nàng dùng giọng nói trầm lắng mà nàng cực kỳ quen thuộc, nịnh hót mà còn vô cùng nhiệt tình nói: "Thê tử sở hữu được làn da bóng bẩy trơn láng, Đông thì mềm mại như bông, Hạ thì mát lạnh như ngọc, có thể ôm ấp cũng có thể kê làm gối đầu. Bên trong thì quyến rũ động lòng người, quả thật là tuyệt sắc hiếm thấy trong thế gian. Tuyệt sắc như thế, tiểu thần không dám độc hưởng, nguyện ‘dâng tặng’ cho Ngô Hoàng!" Hắn còn cố ý cất cao giọng nói, tiếng vọng rúng động chan chát vang lên giữa đại điện. Rất lâu sau đó, hồi âm vẫn còn ong ong xen lẫn ở bên trong đám người, chấn động đến đinh tai nhức óc! Trương Khởi chỉ cảm thấy trong đầu ong ong mãnh liệt, hình như cái gì cũng nghe được cũng hình như chẳng nghe được gì cả. Nàng chỉ từ từ chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía phu quân. Nhưng nàng không nhìn thấy ánh mắt của phu quân, bởi vì hắn vẫn đang còn cung kính mà nhìn tới bệ hạ. Trên mặt hắn mang theo nụ cười xán lạn, một một chi tiết trên mặt của hắn đều đang nói cho bệ hạ biết rằng hắn rất cam tâm tình nguyện, hắn rất sẵn lòng! Đột nhiên cơ thể của Trương Khởi lung lay! Vẻ mặt thê lương trắng bệch như tuyết! Trên chỗ ngồi của hoàng đế vang lên tiếng cười to hài lòng của Tân Đế, hắn nhìn chằm chằm tới phu quân, bộ dạng uể oải hỏi, "Nghe nói vợ chồng các ngươi rất ân ái, đôi bên không bao giờ nghi kị lẫn nhau, có thật nguyện ý hay không?" Trước sự ngỡ ngàng nhìn không chớp mắt của Trương Khởi, phu quân của nàng nhìn về phía Tân Đế long trọng dập đầu, cất cao giọng đáp: "Thần nguyện ý!" Ba chữ “Thần nguyện ý” ấy cực kỳ vang dội, tiếng vọng trở lại vang lên lanh lảnh, chấn động đến cổ họng đang hơi ngai ngái của Trương Khởi! Tân Đế cười lên ha hả. Hắn quay đầu lại nhìn về phía Trương Khởi, bởi vì đắc ý mà ánh mất dâm tà kia của hắn híp lại. Quan sát Trương Khởi một hồi, Tân Đế mỉm cười nói: "Trương thị “Khởi xu”, tới đây!" Hắn nhìn nàng ngoắc ngoắc tay rồi lại vỗ lên đùi mình, bởi vì ẩn chứa dục vọng mà trong giọng nói vừa có sự dịu dàng vừa còn khàn khàn, "Mỹ nhân, hãy đến bên trẫm nào." Tiếng cười bốn phía vẫn còn đang vang vọng. Rõ ràng là mê mang, trái tim rõ ràng đang nhảy đập như muốn lao ra khỏi lồng ngực, rõ ràng chất tanh ngọt ngai ngái nơi cổ họng bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào ra. Nhưng Trương Khởi vẫn có thể nhìn thấy phu quân của nàng, đang dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn nàng. Nếu như cảm giác của nàng còn có thể nhìn nhận sự việc, có lẽ nàng sẽ cho rằng, ánh mắt hắn nhìn mình vẫn là thâm tình sâu đậm. Hắn đang muốn nói, nàng không cần phải lo lắng, sớm muộn cũng có một ngày hắn nhất định sẽ đón nàng quay trở về? Trương Khởi từ từ chậm rãi đứng lên. Nàng khẽ cúi đầu, mặc cho mái tóc thổi tung vướng vào một bên trán rũ xuống ngay trước mắt. Nàng từ từ, từ từ đi tới hướng Tân Đế. Bốn phía vẫn còn đang cười ầm ĩ không ngừng. Chúng thần đều đang nhìn về phía nàng, cũng đang nhìn tới phu quân của nàng. Trong đủ loại ánh mắt đó, không có sự khinh bỉ mà đó chỉ là thói quen. Đúng vậy, chính là thói quen. Loại chuyện này thì phải xảy ra ở thời đại này. Huống chi, Tân Đế từ lâu đã nổi tiếng là hoang đường háo sắc, triệu Tần phi đến rồi cùng thị vệ các đại thần khỏa thân cùng đùa giỡn rồi cùng nhau “giao hợp”, sau đó hắn ra lệnh cho thợ vẽ vẽ lại rồi đem bức tranh bán giá cao cho đám phú hào quyền quý để lấy đó làm niềm vui, chuyện mà hắn đã từng làm không ít, loại chuyện lấy vợ người như này thì có tính là cái gì? Trương Khởi từng bước từng bước đi về phía Tân Đế. Tư thế dáng đi của Trương Khởi thong thả mà tuyệt đẹp. Nàng hơi cúi đầu, trong giây phút này, vô số chuyện đã qua đều bị lãng quên, dâng trào ở trong lòng đều là vô số lời đồn đãi về vị Tân Đế, đồng thời mỗi một việc cũng đang vang vọng ở trong đầu. Lúc này, nàng nghe được giọng điệu thân mật hài hước của Tân Đế, "Mỹ Nhân à, cần gì phải ngượng, ngẩng đầu lên nhìn trẫm nào." Trương Khởi nghe lời ngẩng đầu lên. Tân Đế nhìn nàng tỉ mỉ đánh giá một hồi, đột nhiên cười lên ha hả nói: "Quả nhiên là vẻ đẹp yêu kiều thật khiến cho người ta yêu thích, xa chồng cũ mà không hề có một giọt lệ nào. Nàng đi theo trẫm, trong lòng có thật là vui sướng chứ?" Ánh mắt của hắn nóng bỏng nhìn chằm chằm Trương Khởi, gương mặt thì đắc chí hài lòng cũng kèm theo phần không cho phép nàng nghịch ý! Trương Khởi nhìn hắn, một lúc lâu sau đột nhiên nàng thản nhiên cười lên! Khi còn Ở bên cạnh phu quân nàng cũng cười như vậy, là sự trong trẻo, là niềm hạnh phúc và cũng quyến rũ không gì sánh bằng. Hiện tại đối diện với Tân Đế, nụ cười này của nàng chỉ có vẻ yêu mị vô biên! Yêu mị mà cười, vòng eo của Trương Khởi rất nhỏ không đầy một nắm tay, cố ý dùng một loại nhịp điệu chưa từng gặp qua uốn éo vô cùng cám dỗ hồn phách con người. Trong đại điện đột nhiên an tĩnh lại, tiếng cười cũng không còn nữa, thay vào đó là đủ loại tiếng hít thở càng lúc càng tăng. Giờ khắc này bọn họ đột nhiên phát hiện, người phụ nữ xinh đẹp đó mới vừa rồi còn có vẻ nhã nhặn trầm tĩnh, chỉ trong chớp mắt liền trở nên thẹn thùng mất tự nhiên, cùng với dáng đi uyển chuyển thướt tha, nào là bờ mông đầy đặn, nào là bàn tay nhỏ bé trắng mịn, mỗi một đường nét trên thân thể đều tuyệt mỹ lung linh. Tất cả được nổi rõ dưới ánh sáng mặt trời của ban ngày chiết xạ ra một loại hào quang diễm tuyệt hút hồn con người! Quả nhiên là Trương thị “Khởi xu”! Đôi mắt đẹp lưu chuyển xoay tròn, Trương Khởi tươi cười đẹp duyên dáng õng ẹo đi về phía Tân Đế. Đây là kỹ năng trời cho. Hình như bắt đầu từ lúc trưởng thành, dung nhan cùng dáng người của nàng đều như hoa tươi nở rộ khoe sắc, thậm chí mỗi một cái sóng mắt lưu chuyển hay mỗi một lần phất tay dậm chân của nàng, đều có thể dễ dàng tạo ra được một phong thái mê người. Nhưng nói gì thì nàng cũng được xuất thân từ danh môn, lại còn là một người phụ nữ có gia cảnh thanh bạch. Xưa nay, mỗi một lời nói hay cử chỉ của nàng đều phải rất mực chú ý. Chỉ có những khi vui đùa ở bên cạnh phu quân thì mới có đủ loại phong tình mê người này, những lúc như vậy mới không tự chủ được mà thể hiện tình cảm của mình. Nếu không, sao hắn sẽ nói nàng "Da thịt trắng mịn trơn bóng còn bên trong thì quyến rũ động lòng người?" Sao hắn có thể dồn hết tâm trí nghĩ ra đưa nàng đến nơi này, rồi đem nàng hiến tặng cho Tân Đế, dùng sự nịnh hót để đổi lấy thứ mình muốn? Trương Khởi càng lúc càng đi đến gần thì hô hấp của Tân Đế cũng càng lúc càng gấp rút, đồng tử cũng càng lúc càng phóng to. Nàng khó khăn lắm mới tiến đến gần, người còn chưa đến sát hắn đã nóng lòng không kịp đợi nữa vươn tay ra tóm lấy cánh tay nàng kéo về phía mình rồi ôm vào trong ngực. Ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ của nàng, Tân Đế kề mũi sát ở trước ngực nàng hít vào một hơi thật sâu sau đó ngây ngất nhắm lại hai mắt, vui mừng mà thở dài nói: "Quả nhiên là tuyệt đại giai nhân!" Hắn mở to mắt ngắm nhìn mỹ nhân da thịt như ngọc ở trong lòng, dù lúc này là ngày hè chói chang nhưng chạm tay đến lại cảm thấy mát lạnh làm cho lòng người vui sướng tinh thần cũng mềm nhũn ra. Ôm nàng lên để ngồi ở trên đùi, hớp một ngụm rượu mớm sang cho nàng rồi cúi đầu nhìn về phía thần tử đã dâng hiến mỹ nhân, Tân Đế hài lòng nói: "Công hiến thê của ái khanh, trẫm sẽ ghi nhớ!" ... Mời các bạn đón đọc Cảnh Xuân Nam Triều của tác giả Lâm Gia Thành.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hạ Mạch 86 Độ - Phong Lai Đích Tây Lâm
"Vợ ơi, vợ đừng như vậy. Tuần sau chúng ta kết hôn rồi. Mai chúng ta còn phải đi đăng ký. Em nói xem, nếu để muộn, bụng của em to lên thì làm sao mà mặc váy cưới được? Chẳng lẽ em muốn bế con đi dự lễ cưới của chúng ta sao?" - Tô Mạch đã bắt được đúng mạch Văn Hạ. "Vậy thì sau này anh cẩn thận đấy. Anh ở nhà của em, ngủ giường của em, ăn cơm của em, muốn có con trai của em thì phải thật thà với em. Biết chưa hả? Sau này, trong nhà chúng ta, em là người to nhất, thứ hai là con trai, thứ ba là Hắc Hắc, anh chỉ đứng thứ tư thôi. Anh biết chưa hả?" *** Văn Hạ sinh năm 1986. Sau khi tốt nghiệp, cô một mình theo đuổi tình yêu đến thành phố xa lạ sống. Khoảng cách giữa hiện thực và lý tưởng, tính cách không chịu khuất phục khiến cô gái ướng bướng kiêu ngạo này liên tục gặp phải những khó khăn. Tình yêu của Tô Mạch dành cho cô chính là động lực để cô tiếp tục tiến lê phía trước. Tô Mạch, hiện là giám đốc bộ phận của một công ty điều phối quy mô lớn. Cấp dưới nhận xét anh là người lạnh lùng, bởi vì ở công ty, anh rất ít khi cười, đặc biệt là với phụ nữ. Sau lưng, mọi người đều nói là anh đã lãng phí khuôn mặt đẹp trai của mình. Tuy nhiên mọi người đều không biết rằng Văn Hạ chính là người bạn gái mà anh đã yêu trong suốt ba năm. Vì yêu Văn Hạ, Tô Mạch đã quyết định giúp cô mở một tiệm café. Đây cũng là nơi diễn ra những câu chuyện về tình yêu, tình bạn, tình thân. Khi đối mặt với sự mê hoặc của Khâu Tư - bạn gái cũ của Tô Mạch, sự hấp dẫn của Minh Ưu - một chàng trai theo đuổi Văn Hạ, tình yêu của hai người cũng phải trải qua nhiều sóng gió. Họ cãi nhau, họ chia tay nhưng khi chứng kiến sự đau khổ và bất hạnh của nhau thì đầu tiên họ nghĩ đến là làm cho đối phương được hạnh phúc. Đây chính là tình yêu. Nhưng rốt cuộc tình yêu như vậy có thể đi được bao xa, có thể hạnh phúc thật sự không... "Hạ Mạch 86 độ", tên tác phẩm và cũng chính là tên tiệm café của Tô Mạch tặng cho Văn Hạ. Ý nghĩa của cái tên tiệm café này ghép từ tên của Văn Hạ và Tô Mạch, còn 86 độ là độ nóng tình yêu của họ. Tô Mạch đã từng nói với Văn Hạ: "Tình yêu 100 độ thì quá nóng, sẽ bị bốc hơi mất, tình yêu 86 độ mới thực sự là vừa đủ". *** Ngày thứ mười rồi. Tô Mạch và Văn Hạ đã không gặp nhau mười ngày. Tô Mạch bắt đầu mất kiên nhẫn. Từ sau khi về nước, anh chưa từng xa Văn Hạ lâu như vậy. Anh muốn biết mình có thể chịu đựng được bao lâu. Vì đây là lần đầu tiên nên giờ anh mới biết cuộc sống của anh không thể thiếu cô nàng mơ hồ đó. Khi thức dậy, anh có thói quen gọi: - Cưng ơi, dậy đi em. Nhưng bên cạnh anh không có tiếng thở quen thuộc, trái tim anh trống rỗng. Khi ăn cơm, anh thường nghĩ, cô nàng tham ăn đó thích ăn mọi thứ. Anh nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch của cô khi ăn. Thật buồn cười! Thật đáng yêu! Nhưng khi sực tỉnh, trước mắt anh không có ai cả. Khi nhìn thấy những đôi tình nhân khác, anh nhớ đến cô nàng bé nhỏ đó kéo anh đi trên phố, bắt anh mua thứ này thứ nọ. Khi đó, cô nũng nịu thật đáng yêu! Nhưng bây giờ, anh không thể chiều chuộng cô được nữa. Anh nghe Tô Tịch nói mấy ngày nay Văn Hạ sống rất tốt, việc làm ăn cũng vô cùng thuận lợi, tính khí không nóng nảy như trước mà đột nhiên sống như một thanh niên văn hóa. Cô bắt đầu viết blog. Anh cũng muốn vào blog đó xem nhưng lại sợ xem rồi sẽ không kìm nén được mà chạy về nhà tìm cô. Thế nên anh cố kìm nén. Từ sau khi có được Mạc Đông thì Tô Tịch mới biết chuyện Tô Mạch và Văn Hạ cãi nhau. Đàn ông cũng không đáng tin cậy như vậy. Nhưng cô không nói cho Văn Hạ biết. Cô muốn xem Văn Hạ cố gắng chứng minh bản thân mình cho Tô Mạch thấy. Vì vậy cô chỉ chạy đi tìm Tô Mạch, cố gắng làm cho cuộc chiến tranh lạnh của họ sớm kết thúc. ... Mời các bạn đón đọc Hạ Mạch 86 Độ của tác giả Phong Lai Đích Tây Lâm.
Gặp Nhau Nơi Thiên Đường - Tiểu Ni Tử
Cuốn sách Gặp Nhau Nơi Thiên Đường là phần 2 của “Nhật Ký Từ Thiên Đường“ Bạn có biết? Trong cuộc đời, chúng ta luôn gặp nhiều người. Có một số người chỉ đi lướt qua chúng ta; Có một số người dừng lại trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đem đến cho chúng ta nỗi đau đớn xót xa; Có một số người lại ở rất lâu, cùng chúng ta tận hưởng trọn cuộc đời vui vẻ. Nhưng, dù là những người quan trọng hay không quan trọng, đã biến mất hay chưa biết đến, sự xuất hiện của mỗi người chắc chắn đều có ý nghĩa của nó. Nếu như chưa gặp gỡ họ, cuộc đời của chúng ta sẽ mãi mãi có một lỗ hổng lớn. Theo truyền thuyết, quá nhớ mong một ai đó, sẽ đến được cõi trên chín tầng mây. Vì không muốn để cậu phải cô đơn, mình đã đến đây. Người yêu dấu, xin đừng buồn, Thượng đế nói, sự cô đơn chỉ là tạm thời, tình yêu mới là vĩnh cửu *** Có phải tớ đúng là kẻ cực ngốc, đại ngốc không? Ngốc nên mối hết lần này đến lần khác làm tổn thương cậu, đi lướt qua cậu. Khiến cậu phải chờ đợi trong cô đơn, tuyệt vọng, khiến cậu phải biến mất trong đau đớn. Dù ở bên cạnh bao người bết mực quan tâm đến tớ, Mà không có cậu, Tớ vẫn luôn cảm thấy cuộc sống thật cô độc biết chừng nào. Vì thế, xin cậu hãy thức dậy đi. Chàng hoàng tử đang say giấc của tớ ơi! “Đừng bỏ tớ đi nhé, Hứa Dực ơi, cậu đã đồng ý với tớ rồi mà! Cậu đã đồng ý sẽ ở bên tớ rồi mà! Hu hu...” Vừa khóc vừa gắng sức mở to mắt nhìn, trước mặt tôi chỉ là một vùng sáng trắng mênh mông. Lẽ nào mình lại trở về với làn sương mù trắng xóa ấy rồi sao? Cố gắng nhìn lại thật kỹ, tôi mới nhận ra màu trắng đang đập vào mắt tôi không phải là những giọt sương trong hư vô mà là một bức tường sơn trắng hòa với màu trắng của chiếc ga trải giường và tô điểm thêm cho màu trắng ấy là bộ quần áo vải trắng tôi đang mặc trên người. .. Mời các bạn đón đọc Gặp Nhau Nơi Thiên Đường của tác giả Tiểu Ni Tử.
Em Ở Bên Ai Cũng Là Khoảng Trống Trong Anh - Trần Ai
Mala - một cô bé mồ côi từ nhỏ, không biết mình sinh lúc nào, bố mẹ là ai, quê hương là nơi nào. Cô là một đứa bé bị bỏ rơi, điểm này người bà nhặt được cô trước cổng ngồi giáo đường cũ đã nuôi nấng cô không bao giờ giấu giếm cô. Nhưng người bà ấy cũng không ở bên cô được lâu, Mala “chính thức” trở thành trẻ mồ côi từ năm lên bảy tuổi. Cô không biết được cuộc đời mình sẽ đi đến đâu, sẽ ra sao nếu như không có cuộc gặp gỡ tình cờ và trở thành định mệnh đó với Giang Quân. Cũng đơn độc và bị mất những người thân từ khi còn niên thiếu, xuất phát từ sự đồng cảm đó, Giang Quân đã đem Mala về nuôi, chính thức cho cô một gia đình, một cái tên: Giang Nguyệt. Cô lớn lên bên anh, như cái cây non dần ra tán xanh um, mướt mát. Giữa họ là thứ tình cảm lặng lẽ tỏa hương, nhưng không nói ra, tự mỗi người đều thầm lặng tìm cách né tránh. Anh là một người như cha, như anh, đáng tin cậy của cô; một người khác giới mà cô chỉ biết âm thầm ngưỡng mộ, yêu thương. Nhưng anh không thể đòi hỏi cô mãi mãi ngây thơ như vậy! Cuộc đời không như người ta mong ước, cô chỉ biết chấp nhận số phận, đồng thời luôn giữ thái độ như người đang xem kịch, lặng im chờ đợi xem ông trời sẽ mang điều gì đến, sẽ đưa cô đến đâu. Sau bảy năm ở Mỹ trở về lặng lẽ không báo trước, Giang Nguyệt và Giang Quân đều gặp phải những tai nạn vô tình, cũng qua đó, họ dần hiểu được nhau hơn hay lại những cuộc trùng phùng chia cắt? Hai người sẽ như trước đây, nhưng thời gian đâu thể quay ngược lại, hai người sao có thể quay trở lại như trước đây? *** Hai mươi năm mộng chưa tàn Trong kinh phật có nói: Có yêu ắt sinh ưu phiền, có yêu ắt sinh lo sợ. Nếu rời xa người mình yêu, sẽ không ưu phiền cũng chẳng phải lo sợ. Một năm mới, khi mùa đông sắp hết, Khang Châu có tuyết rơi lớn, từ lúc ngủ dậy, tuyết cứ rơi dày đặc cho đến tận đêm khuya. “Anh nghe đi!” Giang Nguyệt kéo chăn nhung trên người, đầu gục vào vai Giang Quân nói: “Có nghe thấy không?” Giang Nguyệt bỏ tấm bảng biểu xuống cọ cọ cằm vào trán anh hỏi. “Tiếng tuyết rơi đấy anh có nghe thấy không? Tiếng tuyết đang đập vào lan can ngoài ban công nhà ta!” Giang Nguyệt dựa người vào Giang Quân, cuốn sách đặt trên bụng rơi xuống sàn nhà. “Yên tĩnh quá đi phải không? Không biết người ta thường làm gì khi ở nhà nhỉ?” Giang Quân cười nói: “Cuộc sống thường ngày có gì ngoài xem ti vi, mắng mỏ con cái, cãi nhau với mẹ chồng...đâu?” Giang Nguyệt nói: “Thế thì có vẻ chúng ta không giống người bình thường lắm nhỉ? Đã không xem ti vi cũng chẳng cãi cọ, lại không có con cái để mắng mỏ...” “Chúng ta không cãi cọ ư?” Giang Quân liếc cô: “Xin hỏi tuần trước ai đóng cửa đánh sầm một cái, rồi cả ngày trả thèm đoái hoài đến người ta?” ... Mời các bạn đón đọc Em Ở Bên Ai Cũng Là Khoảng Trống Trong Anh của tác giả Trần Ai.
Provence Đợi Chờ - Mạch Tàn Hề
Thầy đang nói gì vậy? Tôi nghe chẳng nghe lọt tai lấy một chữ. Buồn chán tôi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy ô cửa rất nhỏ nhưng cũng không thể ngăn được nhiệt lượng mặt trời vô cùng nhiệt tình lan tỏa khắp chốn, khiến bầu trời trở nên lớn hơn, ngắm nhìn l'u có thể khiến người ta muốn bay lên không trung. Tôi rất thích. Điều này khiến tôi nghĩ đến mảnh đất Provence bát ngát ấy, không khí trong xanh, yên bình, ánh mặt trời trải dài khắp chốn, nào có sự ngăn cách của song cửa nhỏ. Khắp cánh đồng oải hương được khoác lên mình lớp áo nắng mặt trời dệt nên, rực sáng lên đến lạ kì, màu vàng của ánh dương khảm lên màu tím của oải hương. *** Lăng Hạo Cẩn nhẫn tâm nói đi là đi, Hạ Lam Thường tôi cũng sẽ không vì thế mà suy sụp. Cái bàn trống trong lớp học cũng được chuyển đi rất nhanh chóng, dù mất đi một đồng minh tôi vẫn không hề làm gì kỳ lạ, bình tĩnh như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Tôi vẫn tiếp tục trưởng thành ở nơi đây, tuy bầu không khí hơi ngột ngạt nhưng dần dần tôi cũng có thể thích nghi với thói quen cũ. Ba năm cấp ba trôi qua rất nhanh, giống như đại đa số những học sinh khác, tôi cũng đi thi Đại học, trúng tuyển vào một trường Đại học bình thường, sau khi lên đại học lại tiếp tục học tập… Trong quãng thời gian này, mọi ước mơ của tôi có vẻ rất bình thường. Dẫu hiện tại tôi đã có đủ tiền, thời gian cũng không hề thiếu, thế nhưng tôi không còn cố chấp bướng bỉnh muốn hoàn thành giấc mơ liên quan đến Provence nữa. Tôi dành hầu hết thời gian cho máy tính, suốt ngày xem phim thần tượng Âu Mĩ; còn tiền, tôi dùng để mua rất nhiều đồ ăn vặt phục vụ nhu cầu giải trí của mình. ... Mời các bạn đón đọc Provence Đợi Chờ của tác giả Mạch Tàn Hề.