Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Edit: Tiểu Hồ. Thể loại: Hiện đại, 1 vs 1, Thoải mái, hài hước, tổng tài công, tác gia thụ, không ngược, HE. Truyện Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ của tác giả Ngữ Tiếu Lan San là câu chuyện nói về câu nói gieo nhân nào gặp quả ấy. Lưu Tiểu Niên là một tác giả chuyện viết tiểu thuyết để kiếm sống cuộc sống trôi qua nhàn nhã vô cùng. Bỗng một ngày hắn gặp được một tổng tài bá đạo từ đây cuộc sống của hắn được trãi qua nhiều màu sắc khác nhau. Một câu chuyện hài hước bắt đầu. *** Lưu Tiểu Niên là một tác giả viết tiểu thuyết thiếu nữ về tổng tài. Vừa vui vừa có nhuận bút, còn có một hàng xóm nấu ăn ngon vô cùng. Cuộc sống thật êm đềm yên ả. Ai ngờ, vào một ngày không nắng không mưa, cậu gặp một tổng tài bằng xương bằng thịt! Từ đó về sau, cuộc sống của cậu trai Lưu Tiểu Niên bắt đầu chệch đường, đi theo lối mòn của tiểu thuyết thiếu nữ. Máu chó cứ gọi là bay đầy trời. Tục ngữ nói quá đúng. Cậu làm việc thì kiểu gì cũng được đáp trả. (Hay còn gọi là ‘Gieo nhân nào gặp quả nấy’) *** Tổng tài khốc suất cuồng bá duệ - Ngữ Tiếu Lan San Khái quát: Hiện đại, HE, 87 chương (12 ngoại truyện) Thể loại: Nhiều cp nhưng điểm chung là hình mẫu lí tưởng nào của chị em cũng được xuất hiện :]]] Tình trạng edit: Hoàn Link http://dmcac.blogspot.com/.../tong-tai-khoc-suat-cuong-ba... Tóm tắt Có quá nhiều cp nên sẽ tóm tắt cơ bản hết sức có thể :]]] Có 3 cp là chính nên sẽ tóm tắt thông qua 3 cp này *Cp 1 Anh công cường đại có nhà mặt phố bố làm to, đẹp zai khoai to các thứ. [Tóm lại là cái gì có thể buff đều đã được tác giả buff đầy đủ] Anh có một người bạn thân từ bé là em thụ. Cách đơn giản nhất là hai đứa trẻ con thành bạn thân là gì? Đương nhiên là giao tình giữa phụ huynh các thứ để rồi dẫn con tới phán câu: Sau này sẽ tuyệt đối sẽ gả con nhà này cho nhà kia. Nhưng bước đi trên con đường đong đầy máu chó thế này đương nhiên tình yêu cũng không thể nhẹ nhàng trôi qua. Vì nhiều lí do mà bố em thụ quyết định đi Tây Thiên thỉnh kinh bỏ mặc lại mẹ con em lưu lạc khắp chốn giang hồ hiểm ác. Cũng từ đấy là anh và em đã mất tin tức về nhau để tiện đường có thể diễn một màn sinh li tử biệt, mười năm không gặp tưởng tình đã cũ ~~~ Sau đó lại đến mẹ em quyết định đi xin chữ kí Đường Tăng mà bỏ lại em lạc trôi giữa dòng đời. Tranh thủ hết mức có thể, tác giả liền buff thêm cho em skill tai nạn mất trí nhớ và đính kèm một thằng pháo hôi mà sau này gây ra … một vài gợn sóng cho truyện. Đời trôi qua lặng thầm, bằng một thế lực kinh người nào đấy mà anh, một tổng tài đại nhân đầu óc hơi lên cơn một tí, nắm trong tay vài cái ảnh trẻ em chưa dậy thì đã tìm thấy được em giữa dòng đời tấp nập. Quả thực muốn quỳ lạy tài năng của anh cùng kịch liệt đề cử anh gia nhập đội quân cảnh sát tìm trẻ lạc các thứ. Tóm lại là HE còn nội dung chi tiết mọi người hãy vào wattpad, tìm một bộ teenfic bất kì có yếu tố tổng tài cùng người tình bé nhỏ thường dân để thêm thông tin chi tiết. End~ *Cp 2: Em thụ là em trai của tổng tài. So với anh trai thì hệ gen càng được đậm đặc hơn và nó đã đạt đến trình độ điên xuyên biên giới. Một ngày quyết định hi sinh thân mình quyết vì hạnh phúc của anh zai mà em được một vé thăm quan bệnh viện có trả phí. Ngờ đâu nhân duyên tốt, em gặp được vị bác sĩ đẹp zai anh tuấn nhất cái viện đấy mà dễ dụ vl. Sau bao lâu thả thính qua lại thì hai đứa thành công có một cái HE viên mãn. Tiếp tục sự nghiệp rải đường khắp mọi mặt trận. *Cp 3: Nó căn bản là máu chó như này. Em thụ là bạn khá thân làm cùng cơ quan với thụ chính [Đương nhiên vị trí này là do chồng em buff rồi], anh công lại là bạn thân của công chính. Bằng một thế lực kinh người mang tên mà anh đã gặp em, lôi em lăn giường vì một cái hiểu nhầm hết sức thú vị và phi thường. Sau đấy thì dằn vặt nhau qua lại, yêu nhau lắm phải cắn xé nhau đau. Cuối cùng anh đã thành công bổ não để nhận ra mình vốn rất thích em rồi mặt dày theo đuổi. Tận cho đến khi em bị anh dọa nạt đủ trò để nhận ra hóa ra mình chính là tiểu M chân chính. Hai đứa thành công HE và phát đường liên tục mù mắt chó thiên hạ trong truyện lẫn ngoài đời. Ngoài ra còn sự xuất hiện của vài cp phụ rất dễ thương nhưng tóm tắt thì mất thời gian nên mọi người hãy tự đọc truyện để biết thêm chi tiết nha~~~ Đánh giá Khá. Đoạn đầu truyện này quả thực rất hài. Siêu thích tư tưởng đáp đá teenfic của nó. Nhưng thế giới quá đáng sợ, đáp đá vậy là để về sau thành công dụ dỗ người đọc nhảy vào một hố teenfic không lối về. Cp chính thật cmn méo khác gì mấy cp tổng tài cùng người yêu bé nhỏ. Vừa nhược vừa bánh bèo lại còn được ca tụng vẻ hiền hậu, bình đạm [Cái này căn bản chỉ hợp với hình tượng ở đầu truyện mà thôi, thức tỉnh đi] Đọc và chỉ thấy tua không lối về, chân chính là ghét bỏ. Rồi lại tình tiết máu chó, đọc qua đọc lại muốn trào máu họng luôn rồi. Một hai lần còn đồng cảm nhưng quá nhiều lần thì xin hãy lấy tàu trở về hành tinh, trái đất căn bản không thể chứa nổi cường đại như người. Bù lại thì những cp khác rất dễ thương và hài hước. Duy trì được sự hài nhảm một cách rất phi thường, đến cuối truyện vẫn đang cười mặc dù sau đấy chỉ biết là cười thôi chứ cũng chả có gì đọng lại mà ấn tượng sâu sắc cả :]]] Dàn nhân vật đã điên sẽ phi thường điên nhưng phối cùng với một mẫu hình tiêu biểu thì lại đem đến hiệu quả bất ngờ [Và đương nhiên trừ cái cp chính ghét cả đôi ra :]]] H của bộ này thì khá …, đôi khi có vẻ rõ nhưng thực ra lại rất mập mờ. Riêng lần này sẽ thêm một mục về editor, một trong những lí do mà bộ này được xếp vào teenfic một phần vì sự yêu tiếng việt cùng vốn tiếng việt cực kì phong phú của editor mà sai chính tả hoặc cố tình sai chính tả để tạo sự dễ thương đồng thời thu thêm giày dép của khán giả về bán phá giá. Vẫn là nên suy nghĩ sâu sắc để nhảy hố. *** + H văn, hiện đại, hào môn thế gia, ngọt, hài, nhiều couple. + Ngụy tinh anh thật nhị hóa thê nô tổng tài sủng thụ công x Ngốc manh trì độn hay đỏ mặt trạch nam thụ (Cố Khải - Lưu Tiểu Niên). + Ngụy ôn nhu anh tuấn tốt bụng thật phúc hắc cấm dục quỷ súc bác sĩ công x Ngụy tiểu thanh tân dễ thương trong sáng thật dâʍ đãиɠ ngốc manh nghệ thuật gia thụ (Lục Triển Phong - Cố Hi). +Tà mị khí phách lưu manh bá đạo tra tổng giám công x Ngụy yêu nghiệt thật xử nam tạc mao trong sáng tiểu bạch liên thụ (Hồ Vân Phi - Lâm Bình Bình). Nội dung: Lưu Tiểu Niên là tác giả viết truyện thể loại huyền huyễn, vì lí do trang bị hỏng, cậu chuyển sang viết thể loại ngôn tình tổng tài. Nhờ đó mà Cố Khải a.k.a giám đốc của trang truyện mới cậu đang làm này tìm lại được cậu, sau đó anh liền ra sức theo đuổi Lưu Tiểu Niên, bởi vì cậu là bạn thời thơ ấu với anh. Nhưng vì Lưu Tiểu Niên bị mất trí nhớ quên đi anh, cộng thêm tính cách trì độn nên quá trình tán tỉnh dụ dỗ ẻm đối với Cố Khải thật là thử thách sự kiên nhẫn của anh quá... Cố Hi là đệ đệ ruột của Cố Khải nên tất nhiên là cũng quen Lưu Tiểu Niên, rất quý cậu là đằng khác. Cố Hi trong một tai nạn máo tró phải đi bệnh viện, đã nhất kiến chung tình với bác sĩ Lục ôn nhu anh tuấn. Cậu quyết định phải cưa đổ bằng được anh, suốt ngày tỏ vẻ tiểu thanh tân, vạch áo hở vai rồi đỏ mặt thẹn thùng các thứ trước mặt anh. Cuối cùng bác sĩ Lục cũng đổ. Hai người đến với nhau êm đềm hạnh phúc (như cặp trên). Lâm Bình Bình là đồng nghiệp cùng phòng Lưu Tiểu Niên. Vì để vào được bar đồng tính kiếm người eo, ẻm lừa mọi người trong bar ẻm là yêu nghiệt, rất chơi bời bla bla trong khi thật ra em vẫn còn là xử nam. Cứ thế lần đầu của em bị cướp đi bởi tổng giám công ty kế a.k.a bạn thân Cố Khải là Hồ Vân Phi. Từ đó Lâm Bình Bình sinh thù hận với Hồ Vân Phi, trong khi Hồ Vân Phi thì lại ra sức tán tỉnh ẻm. Lúc đầu thì ẻm toàn bị anh dọa, anh quát to một tí là nước mắt đầy mặt. Về sau em nói đấy là lần đầu của em thì anh mới biết được, lại càng yêu em, đối tốt với em hơn. Cuối cùng thì em cũng phải mềm lòng, hai người thành đôi. Chốt: TRỜI MẸ LẦN ĐẦU TIÊN TRONG ĐỜI ĐỌC CÁI TRUYỆN LẮM COUPLE NHƯ NÀYYYYYY!!! Phiên ngoại còn có một couple đáng iu nữa cơ. Truyện này siêu hài siêu bựa siêu ngọt siêu dễ thương kyaaaaaa >///< Từ cặp chính đến cặp phụ, từ nhân vật chính đến nhân vật phụ, ai tui cũng yêu hếtttttttt. Đặc biệt, ngoài mấy cặp chính ra, tui còn siêu thích mấy đồng nghiệp của bé Tiểu Niên với bác trai nhà Cố nữa, bao dễ thương luôn. H rất ổnnnnnnn. Tui không còn lời nào để nhận xét cái truyện này nữa chời ơi hay kinh khủng chị San có khác huhu TT^TT Mọi người nhất định phải đọc đó aaaaaaaa. *** Lưu Tiểu Niên là một tác giả chuyên viết văn online. Cậu vốn viết tiểu thuyết huyền huyễn trên trang web dành cho trạch nam, sau này trang web đóng cửa vì phải chỉnh đốn lại, Lưu Tiểu Niên bất đắc dĩ phải đổi bút danh, tạm trú ở… web tiểu thuyết dành cho thiếu nữ! Các cô gái trẻ hiển nhiên không hứng thú với tiểu thuyết huyền huyễn, để đảm bảo thu nhập nuôi thân, Lưu Tiểu Niên không thể không chịu khổ nghiên cứu những bộ truyện đứng đầu bảng xếp hạng — — ‘Hot boy(*) lạnh lùng và hoa hậu giảng đường ngoan ngoãn’, ‘Tiểu thư bảy tuổi lãnh huyết’, ‘Cô vợ ôn nhu của chủ tịch’… vân vân mây mây… (*)Nguyên văn là “Giáo thảo” = anh chàng đẹp trai nhất trường Sau đó, Lưu Tiểu Niên bắt đầu viết cuốn tiểu thuyết thiếu nữ đầu tiên — — ‘Tổng tài khốc suất cuồng bá duệ’, thuận lợi kí hợp đồng. (Khốc suất cuồng bá duệ = Lạnh lùng đẹp trai điên cuồng bá đạo khí phách) Nữ biên tập kinh nghiệm đầy mình luôn dặn cậu, tình tiết truyện phải cẩu huyết vào! Tốt nhất là ngay chương một đã nảy sinh xung đột kịch liệt. Người thứ ba là không thể thiếu, tình địch lại càng không thể thiếu, mẹ nam chính phải ác độc! Nếu nam chính có một vị hôn thê là thiên kim tiểu thư của tập đoàn tài chính lớn, không những ngược thân mà còn phải ngược tâm nữ chính… Nói chung là càng kinh điển càng tốt! Lưu Tiểu Niên nơm nớp lo sợ, theo ý biên kịch chương tiếp theo hôn thê nam chính sẽ tìm xã hội đen, bắt cóc nữ chính bình dân yếu đuối. “Chương sau thì viết thế nào bây giờ?” Lưu Tiểu Niên hỏi trên QQ, “Có phải nên để nam chính dẫn người vào, cứu nữ chính ra?” “Đương nhiên không được!” Biên tập kiên quyết cự tuyệt “Tình tiết cũ rích, phải để cho nam chính cải trang thành vệ sĩ cứu nữ chính ra, sau đó bị phát hiện. Trên đường chạy trốn vô tình rơi xuống vách núi!” “Vách núi?” Lưu Tiểu Niên khiếp sợ, “Nhưng đây là văn hiện đại.” “Hiện đại thì không có vách núi à?” Biên tập rất quả quyết “Cứ viết thế đi!” Không thể phủ nhận, biên tập viên thực sự hiểu rõ tâm tư của người đọc, sau khi đăng chương này lên, tiền lời của Lưu Tiểu Niên nhích dần lên. “Chương sau thì sao?” Lưu Tiểu Niên thành thật hỏi, “Để bọn họ rơi vào hang núi, tìm được một cuốn võ lâm bí tịch?” “Cậu bị ngáo à?!” Biên tập viên gửi qua một biểu tình tức giận “Đây là văn hiện đại!” May mà cô còn nhớ đây là văn hiện đại. Lưu Tiểu Niên lau mồ hôi. Biên tập viên tiếp tục đánh chữ, “Bây giờ em trai nam chính đang có mưu đồ bí mật, muốn chiếm hết cổ phần công ty. Cho nên chương sau để nam chính cùng em trai xung đột kịch liệt, sau đó tên kia thẹn quá hóa giận, bắt cóc nữ chính để uy hiếp!” Lại bắt cóc? Lưu Tiểu Niên rất sợ hãi, “Nhưng mà cô ấy vừa được cứu ra.” “Như thế mới kịch liệt!” Biên tập viên rất hài lòng, “Đi viết nhanh!” “Nhưng giờ bọn họ đang ở dưới vách núi, cho dù có dựa theo định luật ‘Nhân vật chính không thể chết’ thì cũng phải bị thương mới đúng, mà họ thoát ra như thế nào?” Lưu Tiểu Niên khó khăn nói. Biên tập viên cũng bối rối, hai người bàn bạc một lúc lâu nhưng không nghĩ ra phương án nào. Biên tập viên dứt khoát vỗ bàn một cái, “Cậu, bây giờ cho bọn họ lăn giường đi!” Lăn giường? Lưu Tiểu Niên khó hiểu, lăn giường thì có tác dụng giề? “Viết nóng bỏng vào, hương diễm vào, cứ thế tôi chắc chắn người đọc sẽ quên bọn họ còn đang ở dưới vách núi. Chương sau cậu có thể chuyển luôn cảnh, cho họ xuất hiện tại tiệc rượu của tập đoàn!!” Lưu Tiểu Niên đang uống nước lập tức phun đầy màn hình “Bàn tay vàng này quá mức không hợp với lẽ thường rồi!!” “Nghe tôi, không sai được đâu!” Biên tập viên nói xong liền offline. Lưu Tiểu Niên lệ rơi đầy mặt, vừa gõ chữ vừa có cảm giác mình đang viết tiểu thuyết khoa học viễn tưởng. Đăng chương mới xong, cậu không dám nhìn bình luận bên dưới, vùi đầu trong chăn. Điện thoại di động kêu ‘tích tích’, Lưu Tiểu Niên nghe được giọng nói kích động của biên tập viên “Tổng giám đốc rất hài lòng!” “Tổng tài trúng gió nằm viện, chương sau lại bị em trai phái người ám sát, anh ta còn hài lòng?” Giọng Lưu Tiểu Niên buồn buồn. “Ý tôi là sếp của chúng ta rất hài lòng, anh ấy còn nói tiền thưởng của cậu tháng này tăng gấp ba!” Lưu Tiểu Niên từ trong chăn bật dậy, cậu hoàn toàn khiếp sợ rồi! Thể loại tình tiết thái quá đó mà kiếm được nhiều tiền như thế?! Không ai cự tuyệt được những bé tiền xinh xắn đáng yêu được, vì vậy trong khoảng thời gian tiếp theo, Lưu Tiểu Niên viết thêm rất nhiều… truyện thiếu nữ. Tác phẩm tiêu biểu thứ nhất — — ‘Công chúa bá đạo và hoàng tử hắc đạo’. Cô – Mật Tuyết Kỳ Nhi, người thừa kế duy nhất của năm tập đoàn lớn tám đại thế gia, người mẫu nổi tiếng Paris, Anh, Mỹ, đôi mắt lam nhạt, đôi môi hồng đào. Thế nhưng không ai biết, cô là người đứng đầu tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới. Hắn, Hiên Viên Lam Hải, hotboy lạnh lùng, là người yêu hoàn mỹ trong lòng nữ sinh. Con trai đầu của Hiên Viên thế gia, nắm giữ mạch kinh tế của toàn thế giới! Nhưng liệu có ai biết, hắn sẽ không yêu thích ai… trừ cô! Hắn và cô, cuối cùng sinh ra mâu thuẫn gì? Xin chú ý tới truyện này~ Tác phẩm tiêu biểu thứ hai — — ‘Tiểu thư báo thù ký’. Hừ, không biết mình đứng ở vị trí nào sao, dám trêu chọc tiểu thư ta? Mời các bạn đón đọc Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ của tác giả Ngữ Tiếu Lan San.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ta Đi Rồi
Bạn đang đọc truyện Ta Đi Rồi của tác giả Linh Hạ Bát Bát Bát Bát Độ. Nếu cuộc sống của tôi là một quyển tiểu thuyết, thì nhân vật của tôi có lẽ là một nam phụ si tình. Nói tôi là nam phụ si tình thì thật quá đề cao rồi, bởi vì trong nhận thức của Tống Phi, tôi chẳng qua chỉ là một kẻ tự phụ đa tình, đê tiện, thậm chí đến người qua đường giáp tôi còn không bằng. Nhưng tôi sắp chết, cho nên nâng giá trị bản thân của mình lên một chút cũng không có gì quá đáng. Tôi nghĩ như vậy, người chết là việc lớn, không quá đáng. Nếu yêu thích truyện đam mỹ, bạn có thể đọc thêm Trọng Sinh Tự Mang Thuốc Cho Mình hay Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Cùng Bá Tổng Tương Lai HE Rồi. *** Chu Tri Viễn thị giác + 1. Nếu cuộc sống của tôi là một quyển tiểu thuyết, thì nhân vật của tôi có lẽ là một nam phụ si tình. Nói tôi là nam phụ si tình thì thật quá đề cao rồi, bởi vì trong nhận thức của Tống Phi, tôi chẳng qua chỉ là một kẻ tự phụ đa tình, đê tiện, thậm chí đến người qua đường giáp tôi còn không bằng. Nhưng tôi sắp chết, cho nên nâng giá trị bản thân của mình lên một chút cũng không có gì quá đáng. Tôi nghĩ như vậy, người chết là việc lớn, không quá đáng 2. Ngay từ đầu tôi không nghĩ tới cái chết, có thể sống thì ai cũng muốn sống. Khi phát hiện mình bị ung thư dạ dày, tôi vẫn còn mang một chút hy vọng, hỏi bác sĩ có chẩn đoán sai hay không, tôi còn quá trẻ, làm thế nào có thể kiểm tra là bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Nhưng cuộc sống cũng không phải là tiểu thuyết, chuyện chẩn đoán nhầm cũng không đến lượt tôi. Cũng may tôi ở bên cạnh Tống Phi nhiều năm như vậy, nên năng lực chịu đựng của tôi có thể không nói là đi ngàn dặm mới tìm được thì cũng được nói là đứng đầu trong mười người về sức chịu đựng. "Được rồi" Tôi hơi thất vọng và hỏi, "Tôi có thể sống được bao lâu?" ” Bác sĩ là một người phụ nữ trung niên, đoán chừng là đã nhìn ra chút thất vọng của tôi, trong ánh mắt lộ ra chút thương hại cùng không đành lòng. Bà ấy do dự một lúc, không nói quá nhiều mà đưa ra cho tôi một vài ví dụ may mắn về điều trị tích cực, cuối cùng đã sống được mười năm. Tôi cảm ơn tấm lòng của bà ấy. "Nếu tôi không chữa khỏi thì sao?" Tôi hỏi bà ấy. Có rất nhiều điều may mắn và xui xẻo trên thế giới này, tôi đã sống được ba mươi năm, và tôi dùng ba mươi năm kinh nghiệm này để đi đến kết luận rằng tôi có thể không may mắn tới vậy. Tôi nói, "Nếu không chữa khỏi, thì tôi có thể sống được bao lâu?" Bác sĩ có lẽ chưa từng gặp qua người vừa mới chẩn đoán đã muốn từ bỏ trị liệu, trong khoảng thời gian ngắn có chút không nói nên lời, thuyết phục tôi mãi không được, cuối cùng đành nói: "Nhiều nhất là nửa năm." ” Nửa năm, lâu hơn tôi tưởng. Tôi lúc này lại bắt đầu thấy may mắn, cảm thấy vận khí của mình cũng không tệ lắm. Tôi còn sống được nửa năm, vậy thì, tôi có thể ở bên Tống Phi thêm nửa năm nữa. Hóa trị quá đau đớn, mà tôi lại sợ đau. 3. Ra khỏi bệnh viện, tôi xé giấy khám bệnh thành từng mảnh, tiện tay ném vào thùng rác. Gió bên ngoài có chút lớn, tuyết bắt đầu rơi, rất nhỏ. Tôi ngẩng đầu nhìn một hồi, thầm nghĩ, không biết Tống Phi có mang ô hay không. Tôi vừa định đi về phía nhà ga, lấy điện thoại ra nhắn tin hỏi thăm em ấy. Tin nhắn đã được soạn thảo trong hộp thoại nhưng không được gửi đi. Đầu ngón tay kéo lên trên một chút, tất cả đều là tin nhắn tôi đơn phương gửi. Chỉ nhìn thôi, tôi đã mất đi hứng thú gửi tin nhắn. Thực ra loại phương thức ở chung này tôi sớm đã quen từ lâu, không vì cái gì khác, chỉ đơn giản là một kẻ muốn cho và một người muốn nhận. Nhưng cho dù có quen đến đâu, cũng sẽ cảm thấy chua xót. Tôi khóa điện thoại di động lại, mặc dù tôn nghiêm vốn có của một người đàn ông đến muộn, tôi nghĩ hôm nay sẽ lạnh nhạt em ấy một lần vậy, ít nhất làm cho mình trông không hèn mọn như vậy. Tôi yêu em ấy, nhưng tôi cũng cần thể diện. "Sắp chết rồi, mới biết mất mặt?" Đang vào giờ cao điểm, trên xe buýt đầy người chen chúc, chật ních, tìm một nơi dừng chân cũng khó khăn. Bà dì đứng bên cạnh tôi, gân cổ lên và hét vào phía đầu dây bên kia, giọng nói cực kỳ xuyên thấu, khiến tôi theo bản năng quay đầu, cho rằng người bà ta nói là tôi: "Tao thấy mày chính là thứ đê tiện! Chỉ có loại như mày, sống cũng tiện, chết cũng tiện! ” Chậc chậc, mắng thật tàn nhẫn. Tôi quay đầu lại, lặng lẽ lấy tai nghe trong túi ra. Bật âm lượng đến mức tối đa và cố gắng cách ly bản thân với thế giới bên ngoài. Đại thẩm không hổ là đại thẩm, từng câu từng chữ đều chọc trúng tim đen tôi, đâm chuẩn từng cái, vừa lạnh vừa đau. Cũng có chút buồn cười không thể tả. Không phải là nó quá buồn cười đi? Tôi nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo tường, những suy nghĩ trong trái tim trùng khớp với kim giây, không biết bao nhiêu lần nó chạm đến số "60", tôi biết, tôi nói buồn cười là đúng. Đối với Tống Phi mà nói, việc tôi thích, tôi theo đuổi, cuốn quýt theo em ấy, hoặc nói cách khác chính tôi, chính là một trò đùa. Tất nhiên trò đùa chắc chắn phải hài hước, nếu không nó chẳng có giá trị gì.   Mời các bạn mượn đọc sách Ta Đi Rồi của tác giả Linh Hạ Bát Bát Bát Bát Độ.
Sau Khi Gả Thay Tôi Cười Muốn Chết
Tên Hán Việt: Thế gả hậu ngã tiết đắc tưởng tử (替嫁后我笑得想死) - Minh Quế Tái Tửu (明桂载酒) Nhân vật chính: Ninh Tuy. Văn án Hôm ấy, Quý Chi Lâm hẹn tôi đến một quán trữ tình, quán cà phê có bầu không khí nhẹ nhàng, ấm áp, nghệ sĩ đang chơi violin bản Sonata Ánh Trăng, du dương, da diết.Mà biểu cảm khuôn mặt Quý Chi Lâm vô cùng vô cùng ôn nhu. Hệ thống kích động: Ký chủ, yêu nhau ba năm, rốt cuộc hắn cũng cầu hôn cậu rồi sao? Quý Chi Lâm mở miệng, trái lại lời muốn nói lại là: "Tuy Tuy, em có thể thay A Minh xung hỉ cho anh trai anh không." Đại thiếu Quý gia Quý Úc Trình, hành sự tàn độc, một tay che trời, là một nhân vật phong vũ không ai có thể bì nổi, nhưng vì ngoài ý muốn mà trở thành người thực vật. Quý gia chuẩn bị cho hắn một người có ngày tháng sinh phù hợp để xung hỉ là Ninh Viễn Minh. Tuy nhiên, Quý nhị thiếu Quý Chi Lâm đã giữ Ninh Viễn Minh ở đầu quả tim nhiều năm, ngậm trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng thì sợ tan, làm sao có thể bằng lòng đây? Vì vậy muốn tôi gả thay cho một người thực vật. Vị thiếu gia này đã quay về nhiều năm, nhưng vẫn không được cả nhà yêu thích. Em trai của thiếu gia giả Ninh Viễn Minh —— Ninh Tuy. * Toàn bộ người trong thành phố đều đang chờ xem chuyện cười của tôi. Tôi trầm mặc bước vào phòng của Quý Úc Trình, bộ dáng cực kỳ bi thương. Sau khi đóng lại cửa phòng, suýt chút nữa che miệng cười và hát một bản b-box! Ba năm trước tôi bị ràng buộc với một cái hệ thống, nhận được bao nhiêu tiền cho thời gian tiếp túc thân thể với những nhân vật có quyền thế. Luôn khốn khổ với việc không có cách nào tiếp cận Quý Úc Trình, cho nên chỉ có thể đến gần Quý nhị thiếu tiếp cận mục tiêu từng chút một. Nhưng bây giờ, đối diện với khuôn mặt tuấn tú của Quý đại thiếu ở cực ly gần. Tôi vui mừng: A thống chúng ta phát tài rồi!!!! * Bởi vì một tai nạn ngoài ý muốn Quý Úc Trình phải nằm trên giường bệnh hai năm, mặc dù là người thực vật không thể động đậy, nhưng bị ràng buộc bởi một hệ thống, có thể cảm nhận được những chuyện bên ngoài. Có một ngày, hắn đột nhiên có nhiều thêm một người vợ đáng yêu không có đầu óc là sinh viên đại học 20 tuổi. Vợ nhỏ chăm sóc hắn một cách cẩn thận từng li từng tí. Chỉ là có một loại yêu thích khó kiềm nén nổi: Vào ban đêm thích lột quần áo hắn và dán vào hắn ngủ??? * Sau khi Ninh Tuy gả thay, mắt thấy Ninh Tuy không những không thương tâm, còn cực kỳ vui vẻ, trong lòng Quý Chi Lâm càng ngày càng không muốn tiếp nhận. Đợi thời hạn xung hỉ trôi qua rồi, lập tức cướp lại Ninh Tuy. Nhưng ai biết anh cả nằm trên giường hai năm vào một ngày đột nhiên tỉnh lại. Không chỉ tỉnh lại, từ trước đến nay luôn tàn nhẫn vô tình lại vô cùng chiếm hữu Ninh Tuy, ánh mắt tối tăm, không cho phép bất cứ người nào động vào một sợi tóc của Ninh Tuy. ——————— Một lòng kiếm tiền thụ x nằm ườn tùy ý dán vào công. 【 Văn án dùng ngôi thứ nhất, chính văn dùng ngôi thứ ba 】 Tiểu kịch trường: Ninh Tuy vươn tay thăm dò, tám lần đưa tay ra cả tám lần đều thụt tay về. Kinh ngạc. Trên gương mặt người thực vật xuất hiện màu đỏ nhạt rực rỡ. *** Cà phê trên bàn đã nguội lạnh rồi. Quý Chi Lâm bực bội phất tay yêu cầu nghệ nghĩ vĩ cầm ở bên cạnh rời đi. Hắn nhớ lại lúc nãy khi người yêu rời khỏi sau cánh cửa pha lê, chiếc ô bị nước mưa làm cho đung đưa trong gió, hàng lông mi run run, đôi mắt chó con ứa đầy hơi nước, như thể một giây sau sẽ tí tách rơi xuống những hàng nước mắt, nội tâm nhanh chóng đi theo hướng thương xót phức tạp. Ninh Tuy em ấy....!khẳng định rất thương tâm. Vào thời khắc quan trọng thậm chí ngay cả hắn cũng đứng về phía Ninh Viễn Minh. Nhưng hắn cũng không có cách nào khác.... Hắc và Ninh Viễn Minh quen biết nhau từ khi còn nhỏ, sau này cùng nhau ra nước ngoài du học, trải qua một khoảng thời gian đẹp đẽ. Sự tồn tại của Ninh Viễn Minh ở trong lòng hắn chính là Bạch Nguyệt Quang, hắn tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Ninh Viễn Minh rơi vào hố lửa. Về phần Ninh Tuy, hắn sẽ bồi thường cho cậu. ........ Ninh Tuy quay về ký túc xá, đặt ô xuống một bên, cầm khăn lông chậm rãi lau khô nước mưa trên người. Hai người bạn cùng phòng đang chụm đầu vào nhau xem tin tức. "Ninh gia và Quý gia kết thông gia? Không phải là Quý gia mà tôi đang nghĩ tới đó chứ? "Quý" trong tên của giáo thảo Quý Chi Lâm?" "Quý gia là gia tộc đứng dầu trong danh sách những người giàu có nhất Giang Thành, anh trai của Quý Chi Lâm là Quý Úc Trình cũng là nhân vật làm mưu làm gió không thể trêu chọc, nếu là trước đây, Ninh gia có thể xem như là với cao, nhưng chẳng lẽ không nghe nói hai năm trước Quý Úc Trình bị tai nạn rồi biến thành người thực vật sao?" "Phì, Ninh Viễn Minh quả thật xui xẻo, phải gả cho một người thực vật...." Tào Nặc và Phương Đại Thành có chút cười trên nỗi đau của người khác. Tào Nặc và Phương Đại Thành ở chung một phòng ký túc xá với Ninh Tuy, Ninh Tuy thường xuyên giúp bọn họ điểm danh lên lớp và mang đồ ăn cho nên quan hệ với mọi người đều rất tốt. Ba năm trước vào năm nhất từng hiến máu một lần, người ta phát hiện ra Ninh Tuy và Ninh Viễn Minh bị trái đổi khi vừa mới sinh ra, người bạn cùng phòng đáng thương Ninh Tuy của bọn họ chính là thiếu gia thật của Ninh gia. Bọn họ còn cho rằng có thể ăn thơm uống cay với Ninh Tuy. Ai biết Ninh gia lại không có ý định nhận lại Ninh Tuy.... Thậm chí có rất ít người trong trường biết đến chuyện này, chỉ biết rằng Ninh Viễn Minh vẫn là tiểu thiếu gia Ninh gia chúng tinh củng nguyệt(1) của cậu. (1) Chúng tinh củng nguyệt 眾星拱月: Toàn bộ ngôi sao đều xoay quanh ánh trăng. Về Ninh Tuy, ngoại trừ được Ninh gia trợ cấp học phí, không cần vất vả làm việc kiếm tiền bên ngoài, còn lại quỹ đạo cuộc sống không có bất kỳ thay đổi nào. Mặc dù Ninh Tuy không nói gì nhưng làm bạn cùng phòng, bọn họ không khỏi có chút không cam lòng. Con trai đẻ của nhà mình ở bên ngoài chịu khổ mười tám năm, khó lắm mới tìm về được, còn không muốn nhận? Nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy Ninh Tuy đã về, Tào Nặc quay đầu cười: "A Tuy, chuyện của nhà cậu chắc cậu cũng đã sớm biết rồi đi, sao lại còn giấu giếm bọn tôi nữa, cái tên Ninh Viễn MInh này rốt cuộc cũng ngã rồi....." Hắn còn chưa nói xong, đã bị Phương Đại Thành giật giật ống tay áo. "Cậu kéo tay áo tôi làm gì?" Tào Nặc quay đầu sang. Thần sắc Phương Đại Thành có chút kỳ quái. Vì vậy hắn nhìn theo hướng mà Phương Đại Thành đang nhìn, tầm mắt rơi trên màn hình máy tính. Nửa sau của tin tức hắn chưa xem bây giờ toàn bộ thu hết vào trong mắt hắn. ......!Quý Úc Trình tiên sinh sẽ hoàn thành hôn lễ với Ninh Tuy tiên sinh tại khách sạn Lợi Lan vào ngày mùng 1 tháng sau, và buổi họp báo sẽ được tiến hành tổ chức..... Ninh Tuy tiên sinh...... "......" Ký túc xá nam phòng 402 đột nhiên rơi vào một mảnh không một tiếng quạ kêu. Ninh Tuy? Người bị gả đi kết hôn với người thực vật, là Ninh Tuy?! Không khí yên tĩnh, bầu không khí cũng đột nhiên trở nên lúng túng. Chuyện này thật sự không thể tưởng tượng được, Ninh gia có biết Ninh Tuy đã trải qua cuộc sống bao nhiêu khó khăn không?  Bọn họ làm việc khó khăn chăm chỉ để chuyển từ một thị trấn nhỏ lên thành phố, tốt nghiệp cấp ba xong vì để tiết kiệm tiền học phí, một ngày phải làm ba công việc một lúc, từ khi bọn họ quen biết nhau vào năm thứ nhất, trên tay vẫn còn vết thương lạnh chưa lành vào mùa đông năm ngoái....!Tất cả những thứ này đều nhờ vào người mẹ bảo mẫu của Ninh Viễn Minh, bà ta đã ôm nhầm đứa nhỏ, không biết có phải là vô ý hay cố tình hay không. Nhưng Ninh gia một chút cũng không cảm thấy đau lòng.   Mời các bạn mượn đọc sách Sau Khi Gả Thay Tôi Cười Muốn Chết của tác giả Minh Quế Tái Tửu.
Quân Tẩu - Người Khác Không Cần Thì Tôi Lấy
Bạn đang đọc truyện Quân Tẩu - Người Khác Không Cần Thì Tôi Lấy của tác giả Nguyệt Cầm Ỷ Mộng. Vốn tưởng khó khăn nhất chính là làm tan được khối băng đó, kết quả bức tường chắn trước mặt cô và người ấy còn lớn hơn thế nữa, trực tiếp đè chết tình yêu vừa chớm nở của cô. Nhưng ông trời có lẽ vẫn còn tình thương đối với cô, lại cho cô thêm một cơ hội nữa. Lần này dù có bị người đời phán là mưu mô, cô cũng nhất định phải nắm lấy hạnh phúc duy nhất của đời mình. Tống Thượng, quân tẩu của anh, người khác không cần thì đã có em. Sở Tư Di em cần. Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Hôn Nhân Giả, Tình Yêu Thật hay Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Phát Hiện Tôi Ôm Con Bỏ Trốn. *** "Đó có phải là thiếu gia thật của nhà họ Sở bị ôm sai không?" "Tôi không nhìn rõ dáng vẻ cậu ta ra sao, sao cậu ta cứ luôn trốn tránh mọi người vậy?" "Có lẽ do cậu ta nhận ra mình không ra gì? Nghe nói cậu ta bị nhà kia ôm sai, không cha không mẹ. Sau khi ông già kia mất, cậu ta lập tức được hòa thượng trong chùa miếu đổ nát nhận nuôi, một cuốn sách cũng chưa từng đọc qua. " ...... Kể từ khi Tu Tâm bước vào yến tiệc, tất cả mọi người đều vây quanh cậu không ngừng bàn tán sôi nổi, nhưng Tu Tâm cũng không thèm để ý, thân là nhân vật chính của yến tiệc, cậu lại ở trong một góc hẻo lánh ăn đồ ngọt. Ngược lại là cha mẹ ruột của cậu và đứa em trai tiện nghi kia giống như hồ điệp hút mật, ở yến hội không ngừng bận rộn. Hồ điệp mỹ lệ lại hấp dẫn người xem, ở yến tiệc ai mà không muốn cùng Sở gia tạo mối quan hệ tốt chứ, nếu không bọn họ cũng sẽ không đến yến tiệc Sở gia này. Một số người muốn cùng Sở gia thắt chặt quan hệ, thừa cơ đi đến bên người chủ trì yến tiệc, nhã nhặn cười nói: "Ngài Sở, phu nhân Sở chào ngài, lần đầu gặp mặt, tôi là Cao Quang." Được gọi là ngài Sở - Sở Quốc Hùng khách sáo cùng gã nói chuyện: "Ngài Cao, tuổi trẻ tài cao, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu." Cao Quang một bên xấu hổ từ chối, một bên suy nghĩ làm sao để có thể nhanh chóng lấy được thiện cảm từ Sở Quốc Hùng. Ánh mắt gã rơi vào người thiếu niên ngoan ngoãn đi theo vợ chồng Sở gia, chỉ thấy cậu ta có đôi mắt sáng ngời, hàm răng trắng đều, dáng vẻ trẻ con, thoạt nhìn còn tưởng chỉ là học sinh cấp ba. "Vị này là tiểu thiếu gia đúng chứ, nhìn qua trông thật thông minh lanh lợi, về sau nhất định sẽ có nhiều đất dụng võ." Cao Quang khen ngợi xong, nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của vợ chồng Sở Quốc Hùng lập tức biết gã đã nịnh hót đúng, mới tiếp tục nói: "Chúc mừng ngài Sở và phu nhân Sở mất mà tìm lại được con trai yêu quý của mình, quả nhiên gen của ngài Sở với phu nhân Sở rất vượt trội mới có thể sinh ra đứa trẻ ưu tú như vậy, cho dù đã bị thất lạc bên ngoài......" Cao Quang tinh mắt nhận thấy sắc mặt của ba người trước mặt chợt trầm xuống, không biết có phải do mình đã nói sai không, kịp thời dừng lại. Nhưng đã quá muộn, đã có rất nhiều lời chế giễu xung quanh gã. Lời nói của gã đã trở thành một "điểm nhấn" thực sự của buổi yến tiệc. Mặc dù Sở Quốc Hùng cảm thấy có chút khó xử nhưng vẫn rất ngại làm mất thể diện người ta, ông làm như không có chuyện gì xảy ra nhìn Cao Quang giải thích: "Nó không phải con trai ruột của tôi, mà là con nuôi tên Sở Ý. Nó được tôi nuôi dưỡng từ nhỏ so với con ruột còn thân hơn. Vẫn rất yêu quý." Lần này đến lượt Cao Quang trầm mặc, người đi theo Sở Quốc Hùng chẳng phải là đứa trẻ nhà họ Sở vừa tìm được sao? Hôm nay không phải là yến tiệc được tổ chức để mừng tiểu thiếu gia bị ôm sai hai mươi mấy năm trở về sao? Còn thiếu gia thực sự của nhà họ Sở đâu? Đúng lúc này, Mã Bội Vân gọi Tu Tâm đến làm dịu bầu không khí: "Sở Thần, lại đây." Tu Tâm đang vui vẻ ăn đồ ngọt, nhất thời vẫn chưa nhận ra cái tên Sở Thần là tên mình, cho đến khi nụ cười trên khuôn mặt mẹ Sở trở nên hơi miễn cưỡng, cậu mới phản ứng được tên Sở Thần là tên hôm qua cha mẹ Sở đặt cho cậu. Cậu khẽ thở dài, biết mình cuối cùng khó có được thanh tịnh. Tu Tâm nuốt miếng bánh ngọt cuối cùng, đặt bát đĩa và dao trên tay sang một bên, lau khóe miệng, bước ra khỏi góc tối dưới ánh đèn trần lộng lẫy đi về phía nhà họ Sở. Khi cậu vừa bước ra khỏi bóng tối, trong yến tiệc đột nhiên truyền đến một trận tiếng thở dốc, lúc này nhiều người mới nhìn thấy dung mạo của cậu. Chỉ thấy gương mặt Tu Tâm mang đường cong mềm mại, ngũ quan lại có vẻ thâm thúy. Mà rõ ràng nhất là đôi mắt đào hoa, chân mày có độ cong xinh đẹp tự nhiên, cuối cùng dừng lại ở cái mũi nhỏ nhắn thanh tú, đôi môi càng giống đường nét của họa sĩ phác họa nên. Nếu nhìn kỹ còn có thể thấy giữa trán cậu có một nốt ruồi son, hấp dẫn ánh mắt người xem không cách nào dời đi được. Dù nhìn ở góc độ nào thì đây cũng là một gương mặt vô cùng xinh đẹp, thậm chí giới giải trí nơi được coi là nơi quy tụ nhiều mỹ nhân nhất cũng khó được người đẹp như vậy. Tuy nhiên, khí chất của cậu lại không rực rỡ như hoa mà lại ôn nhuận như ngọc, khiến người ta khi nhìn thấy đều cảm thấy vui vẻ. Trước giờ Cao Quang cảm thấy dáng dấp Sở Ý đúng thật không tệ, không thua gì những "tiểu thịt tươi" mà con gái gã thích. Nhưng khi Tu Tâm dần đến gần, Sở Ý trông thật ảm đạm, không có cách nào so sánh được. Ai cũng không ngờ vị thiếu gia bị ôm nhầm nhà họ Sở lại lớn lên như vậy. Nói về điều này, ai có thể tin được cậu là một kẻ quê mùa chưa từng đọc qua một cuốn sách? Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Tu Tâm, không ai để ý Sở Ý lặng lẽ nắm chặt nắm đấm. Cao Quang thấy cũng ngây ngốc, cho đến khi Tu Tâm nhìn gã nói: "Ngài Cao, xin chào." "Xin chào, xin chào." Cao Quang hoàn hồn lại. Mã Bội Vân vội vàng giới thiệu: "Đây mới là đứa con trai của tôi bị ôm nhầm, Sở Thần." Cao Quang tỏ vẻ đã hiểu, nói mình khi nãy thật lỗ mãng liên tục xin lỗi. Tuy nhiên, gã cũng cảm thấy mình có chút oan, không phải gã không sáng suốt, mà gã lại không ngờ trong mắt cha mẹ Sở việc nhận nuôi một đứa trẻ sẽ quan trọng hơn so với việc nuôi dạy đứa con ruột của mình. Gã đã đoán ra được lý do vì sao cha mẹ Sở lại đưa Sở Ý đi cùng. Chỉ sợ muốn mượn chuyện này để nói cho tất cả vị khách trong yến tiệc biết, dù cho Sở Ý không phải con ruột của họ, cũng vẫn là thiếu gia thật sự của nhà họ Sở, không thể bị người khác ức hiếp. Sau khi nghĩ lại, Cao Quang và một số khách mời không khỏi ngậm ngùi nhìn Tu Tâm, cậu rõ ràng là con ruột của họ, nhưng vì không bầu bạn cùng họ suốt 20 năm nên không thể sánh bằng con nuôi. Đến cùng thì người được sinh còn không bằng người được nuôi dưỡng a. Nhìn thấy ánh mắt thương hại của Cao Quang, Tu Tâm sững sờ một lúc, nhưng cậu không có cảm giác gì, cậu chỉ mỉm cười, điều này làm cho phòng tiệc trở nên sáng sủa hơn. Một trong những người phục vụ đang bưng rượu không biết có phải bị nụ cười của cậu làm cho chói mắt không mà chân đột nhiên khụy xuống, toàn bộ ly rượu trên khay đều đổ lên người Tu Tâm. Lúc đầu Tu Tâm có thể trực tiếp tránh thoát, nhưng lại lo lắng ba người cha mẹ Sở và Cao Quang ở gần đó, vì vậy cậu tiến lên một bước dừng lại trước mặt những người kia. Tay mắt lanh lẹ đem ly rượu cùng đĩa một lần nữa vững vàng nâng ở trên tay. Chỉ là cái ly được bảo toàn, nhưng toàn bộ rượu trong ly đều bị đổ lên người Tu Tâm, một ít làm ảnh hưởng đến Sở Ý bên cạnh. Sở Ý hôm nay mặc một bộ âu phục màu trắng, khiến cho khí chất của cậu ta trở nên tao nhã, tinh anh, nhưng hiện tại màu trắng này đã bị ô nhiễm. Mã Bội Vân thấy vậy vô thức kêu lên: "Cục cưng, con không sao chứ?" Sau đó bà lập tức bao che khuyết điểm mắng người phục vụ đang bị đau chân: "Anh đi bộ kiểu gì đấy? Ly rượu cũng không cầm được, gọi quản lý của anh ra đây!" Người phục vụ sợ tới mức tái mặt, gọi quản lý đến mắng anh còn tốt, chỉ sợ muốn anh bồi thường quần áo trên người của Sở Ý, điều này anh không bồi thường nổi! Nhưng Mã Bội Vân nhất quyết không chịu, thề sẽ đòi lại công bằng cho đứa con trai quý giá của mình. Cho đến khi nghe thấy một tiếng "Sở phu nhân" rõ ràng, bà mới quay đầu lại nhìn thấy Tu Tâm. Sau đó Mã Bội Vân mới phát hiện vết bẩn trên người của Tu Tâm, phần lớn rượu vừa rồi đều được đổ lên người của cậu, nhưng bà lại không để ý. Bà nhất thời có chút luống cuống. Tu Tâm vòng qua người bà đem nhân viên phục vụ đang đau chân đỡ dậy nói: "Không sao chứ? Anh đi xuống nghỉ ngơi một lúc đi, nhân tiện kêu người gọi quản lý đến một chút, anh ta sẽ biết xử lý như thế nào. Yên tâm, khách sạn có mua bảo hiểm, sẽ không bắt anh bồi thường." Cao Quang có chút ngạc nhiên nhìn Tu Tâm, người bình thường sẽ không biết khách sạn có bảo hiểm. Tu Tâm lại giống như thường xuyên lui đến một khách sạn cao cấp, không giống như một người nông dân quê mùa... Nhìn một chút, Cao Quang đột nhiên cảm thấy Tu Tâm có chút hiền hòa, giống một người...... Nhưng gã rất mau đem khả năng này vứt ra khỏi đầu dù sao gã có suy đoán thế nào người kia cũng không thể là thiếu gia nhà họ Sở. Có thể những người ưa nhìn đều giống nhau. Đối mặt với một Tu Tâm xinh đẹp dịu dàng như vậy, người phục vụ chỉ nhận lấy khay rượu trên tay Tu Tâm rồi khập khiễng rời đi. Tu Tâm mới xoay người đối mặt với Mã Bội Vân nói: "Sở phu nhân, tôi đi phòng tắm một lúc." Nói xong không đợi bà đáp lại, Tu Tâm xoay người đi vào phòng tắm. Tuy nhiên, đó không phải là thứ mà phòng tắm khách sạn có thể xử lý được, sau khi Tu Tâm rửa tay xong, cậu cởi chiếc áo khoác bị hư hỏng ra, để lộ chiếc áo sơ mi trắng tinh bên trong. Sau khi cởi áo khoác, Tu Tâm cảm thấy thoải mái hơn, khi trở lại yến tiệc, Sở Ý đã thay một bộ vest màu xám khác, điều này càng làm tăng thêm một chút thành thục cho cậu ta. Sở Ý sống trong nhà họ Sở đã 20 năm, hầu hết đều mặc lễ phục thích hợp, khi dự yến tiệc, quản gia thường sẽ giúp cậu ta mang thêm một bộ lễ phục để phòng tai nạn. Vì vậy, sau khi nhìn thấy quần áo mới của Sở Ý, Tu Tâm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn chỉ thừa dịp khách nhân khác và người Sở gia không có chú ý tới cậu, một lần nữa tìm nơi hẻo lánh ngồi xuống. Khi yến tiệc kết thúc, Tu Tâm đã ăn no rồi. Cậu tự xét lại hành vi ăn uống đến no của mình một lúc rồi mới quay lại nhà họ Sở. Cậu muốn quay lại nhà nghỉ ngơi càng sớm càng tốt, nhưng lại bị đứa em trai tiện nghi của cậu ngăn lại. Sở Ý cắn chặt môi dưới, vẻ mặt đáng thương, khiến người ta muốn ôm cậu ta vào lòng chăm sóc chu đáo. "Cậu tìm tôi có chuyện gì không?" Tu Tâm hỏi. Sở Ý ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, như thể một giây tiếp theo nước mắt sẽ rơi: "Lúc vừa rồi, anh Sở Thần, sao anh lại để rượu tạt vào người em?" Nghe câu hỏi này, Tu Tâm không biết phải giải thích thế nào với Sở Ý cậu không phải siêu nhân. Sở Ý không nhận được phản ứng, đành nói: "Em biết rồi, nhất định là em có chỗ làm không tốt, Sở Thần ca ca, anh nếu có ý kiến gì đối với em, anh phải nói với em, em nhất định sẽ thay đổi! Anh...... Anh không thể đuổi em đi. " Nói xong, Sở Ý bỏ chạy vì sợ Tu Tâm nói thêm gì nữa. Tu Tâm lơ ngơ vừa định mở cửa vào phòng, lại nhìn thấy một người từ chỗ cửa cầu thang đi đến. Người này rất cao, nếu nhìn kỹ lông mày của anh ta có phần giống Tu Tâm, anh ta là đại thiếu gia của nhà họ Sở, Sở Hồng, là anh trai trên danh nghĩa của Tu Tâm. Anh ta không tham dự yến tiệc hôm nay vì làm thêm giờ ở công ty, trên người vẫn còn ướt sương, hình như anh ta vừa mới về. Tu Tâm đứng ở cửa vì tôn trọng người già và quan tâm đến người trẻ, muốn nghe anh trai nói gì với mình. Nhưng thứ cậu đợi được lại là một câu của Sở Hồng: "Sở Ý không hề có lỗi với cậu." Có vẻ như vừa rồi anh ta đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Tu Tâm và Sở Ý, cho là Tu Tâm muốn tìm Sở Ý gây phiền phức, thế nên mới nói giúp Sở Ý hoặc cảm thấy bất bình thay cậu ta. Sở Hồng nói xong cũng không muốn nghe Tu Tâm giải thích, lập tức xoay người trở về phòng. Tu Tâm cũng không muốn giải thích với anh ta, cậu chỉ nghĩ nên nói lời từ biệt với nhà Sở càng sớm càng tốt, miễn cho Sở gia bởi vì cậu mà gia đình không hòa thuận. Cậu rõ ràng hai mươi năm trước bị ôm vào chùa, bước vào phật môn, hết lần này đến lần khác lão hòa thượng lại vô cùng tin tưởng trần duyên của cậu chưa hết. Nhất định phải chờ nhà họ Sở tìm đến cửa, sau đó để cậu trở lại nhà họ Sở. May mắn thay, Tu Tâm đã phát hiện duyên phận của mình với nhà họ Sở cũng không nhiều. Bây giờ đã nhận tổ quy tông, sau khi từ biệt nhà họ Sở cũng coi như họ đã chính thức chấm dứt đoạn trần duyên này. Sau khi rời đi cậu với Sở Quốc Hùng và Mã Bội Vân sẽ không còn liên quan gì nữa, từ nay về sau. Mọi người từ đây cầu về cầu, đường về đường, nhà họ Sở vẫn chỉ có hai vị thiếu gia, còn cậu cũng có thể lên núi đọc lại kinh Phật. Sau khi Tu Tâm đóng cửa phòng, trong phòng của cậu vang lên một tiếng thở dài như trút đi được gánh nặng.   Mời các bạn mượn đọc sách Quân Tẩu - Người Khác Không Cần Thì Tôi Lấy của tác giả Nguyệt Cầm Ỷ Mộng.
Phật Tử Bị Giới Giải Trí Bắt Cóc
Tu Tâm, trời sinh phật tâm, thiên tài võ thuật, ánh sáng hi vọng của phật môn. Không ngờ lại bị người ta tìm đến cửa, nói cậu là thiếu gia xuất thân hào môn bị ôm sai! Lão hòa thượng bấm ngón tay tính toán, nói trần duyên của cậu chưa dứt lập tức đem cậu đuổi ra sơn môn. Tiểu hòa thượng: Phương trượng, Phật Tử đã xuống núi ba tháng! Lão hòa thượng: Nó đã lĩnh ngộ được buồn vui nhân gian, phật pháp ảo diệu, dự định về núi? Tiểu hòa thượng: Không có, Phật Tử bị đạo diễn bắt cóc làm đại minh tinh, còn nói không có ý định quay về phật môn! Lão hòa thượng: Cái gì! Ta ffffu......lạy phật! *Người ta nói rằng duyên số chưa hết, nhưng sau khi Tu Tâm trở về Sở gia, lại phát hiện Sở gia tựa hồ không cần mình. Sở gia tìm tới Tu Tâm vì phát hiện ôm sai thiếu gia, sau đó cầu đem Tu Tâm tìm về. Ngày đầu tiên Tu Tâm đến Sở gia, Người huynh trầm mặt đối với cậu nói: "Sở Ý không hề có lỗi với cậu." Trong bữa tiệc chúc mừng Tu Tâm trở lại Sở gia, cha mẹ ruột của cậu sợ Sở Ý mất mát, thương tâm nên đã đưa Sở Ý đi cùng. 3 Tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, Tu Tâm người rõ ràng là nhân vật chính của bữa tiệc nhưng lại không được quan tâm, trong lòng họ ngoài mặt thì lơ là, không nói gì. Nhưng sau lưng lại có rất nhiều lời bàn tán. "Đến cùng ruột thịt còn không bằng người chính mình nuôi, đứa nhỏ mình sinh ra hay là đứa nhỏ nuôi dưỡng bên người vẫn thân thiết hơn." "Một người tốt nghiệp danh giáo, có tri thức còn hiểu lễ nghĩa, có ngàn vạn người hâm mộ. Còn người kia chỉ là một đứa lớn lên trong một ngôi chùa đổ nát, từ nhỏ không được đọc sách, rời Sở gia chỉ có thể trở thành đồ nhà quê suốt ngày chỉ biết làm ruộng. Ngay cả kẻ ngu cũng biết chọn ai! " Tu Tâm nghe được những lời bàn tán này cũng không để trong lòng, chỉ đợi đến khi tàn tiệc tìm Sở gia phụ mẫu để từ biệt: "Tôi đã sớm quy y phật môn, về Sở gia một lần chỉ để tính lại trần duyên." *Nhưng trần duyên nào có dễ dàng như vậy. Tu Tâm một khi đã nhập thế, vốn định kiếm tiền mua vé máy bay trở về núi. Nhưng cậu lại vô ý bạo hồng. Thông báo liên tục gửi đến hộp thư của cậu, mấy ngàn vạn fans kêu gào, khóc lóc từ chối cậu xuất gia. Sau khi Tu Tâm rời khỏi Sở gia, người Sở gia hoàn toàn tỉnh ngộ bắt đầu cảm thấy hối hận. Cổ phần, biệt thự, xe hơi sang trọng đều dâng lên cho cậu, chỉ mong lấy Tu Tâm có thể trở lại Sở gia. Tu Tâm khổ tu hai mươi năm, phật tâm kiên định, nhưng ngoài fans và Sở gia, vẫn có một người ngăn cản Tu Tâm trở lại Phật môn -- Hắn mang một thân mùi rượu, khàn giọng hỏi: "Tiểu hòa thượng, em đừng quay về núi có được không? Em muốn độ thế nhân, nhưng vì sao lại không đến độ tôi?" 1. Về bộ truyện này, truyện chỉ đọc để giải trí, không cần suy nghĩ quá phức tạp. 2. Tác giả viết truyện chỉ nhằm mục đích viết blog và giải trí cho khán giả, nếu không hài lòng có thể bỏ qua. 3. Nhân vật chính của truyện này không hoàn hảo Tag: Vả mặt, giới giải trí, hào môn thế gia Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Tu Tâm (Sở Thần), Kinh Huy. Giới thiệu bằng một câu: Hào môn thiếu gia chân chính cũng bị bắt cóc! Mục đích: Tu dưỡng tâm trí của chính mình *** "Đó có phải là thiếu gia thật của nhà họ Sở bị ôm sai không?" "Tôi không nhìn rõ dáng vẻ cậu ta ra sao, sao cậu ta cứ luôn trốn tránh mọi người vậy?" "Có lẽ do cậu ta nhận ra mình không ra gì? Nghe nói cậu ta bị nhà kia ôm sai, không cha không mẹ. Sau khi ông già kia mất, cậu ta lập tức được hòa thượng trong chùa miếu đổ nát nhận nuôi, một cuốn sách cũng chưa từng đọc qua. " ...... Kể từ khi Tu Tâm bước vào yến tiệc, tất cả mọi người đều vây quanh cậu không ngừng bàn tán sôi nổi, nhưng Tu Tâm cũng không thèm để ý, thân là nhân vật chính của yến tiệc, cậu lại ở trong một góc hẻo lánh ăn đồ ngọt. Ngược lại là cha mẹ ruột của cậu và đứa em trai tiện nghi kia giống như hồ điệp hút mật, ở yến hội không ngừng bận rộn. Hồ điệp mỹ lệ lại hấp dẫn người xem, ở yến tiệc ai mà không muốn cùng Sở gia tạo mối quan hệ tốt chứ, nếu không bọn họ cũng sẽ không đến yến tiệc Sở gia này. Một số người muốn cùng Sở gia thắt chặt quan hệ, thừa cơ đi đến bên người chủ trì yến tiệc, nhã nhặn cười nói: "Ngài Sở, phu nhân Sở chào ngài, lần đầu gặp mặt, tôi là Cao Quang." Được gọi là ngài Sở - Sở Quốc Hùng khách sáo cùng gã nói chuyện: "Ngài Cao, tuổi trẻ tài cao, ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu." Cao Quang một bên xấu hổ từ chối, một bên suy nghĩ làm sao để có thể nhanh chóng lấy được thiện cảm từ Sở Quốc Hùng. Ánh mắt gã rơi vào người thiếu niên ngoan ngoãn đi theo vợ chồng Sở gia, chỉ thấy cậu ta có đôi mắt sáng ngời, hàm răng trắng đều, dáng vẻ trẻ con, thoạt nhìn còn tưởng chỉ là học sinh cấp ba. "Vị này là tiểu thiếu gia đúng chứ, nhìn qua trông thật thông minh lanh lợi, về sau nhất định sẽ có nhiều đất dụng võ." Cao Quang khen ngợi xong, nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của vợ chồng Sở Quốc Hùng lập tức biết gã đã nịnh hót đúng, mới tiếp tục nói: "Chúc mừng ngài Sở và phu nhân Sở mất mà tìm lại được con trai yêu quý của mình, quả nhiên gen của ngài Sở với phu nhân Sở rất vượt trội mới có thể sinh ra đứa trẻ ưu tú như vậy, cho dù đã bị thất lạc bên ngoài......" Cao Quang tinh mắt nhận thấy sắc mặt của ba người trước mặt chợt trầm xuống, không biết có phải do mình đã nói sai không, kịp thời dừng lại. Nhưng đã quá muộn, đã có rất nhiều lời chế giễu xung quanh gã. Lời nói của gã đã trở thành một "điểm nhấn" thực sự của buổi yến tiệc. Mặc dù Sở Quốc Hùng cảm thấy có chút khó xử nhưng vẫn rất ngại làm mất thể diện người ta, ông làm như không có chuyện gì xảy ra nhìn Cao Quang giải thích: "Nó không phải con trai ruột của tôi, mà là con nuôi tên Sở Ý. Nó được tôi nuôi dưỡng từ nhỏ so với con ruột còn thân hơn. Vẫn rất yêu quý." Lần này đến lượt Cao Quang trầm mặc, người đi theo Sở Quốc Hùng chẳng phải là đứa trẻ nhà họ Sở vừa tìm được sao? Hôm nay không phải là yến tiệc được tổ chức để mừng tiểu thiếu gia bị ôm sai hai mươi mấy năm trở về sao? Còn thiếu gia thực sự của nhà họ Sở đâu? Đúng lúc này, Mã Bội Vân gọi Tu Tâm đến làm dịu bầu không khí: "Sở Thần, lại đây." Tu Tâm đang vui vẻ ăn đồ ngọt, nhất thời vẫn chưa nhận ra cái tên Sở Thần là tên mình, cho đến khi nụ cười trên khuôn mặt mẹ Sở trở nên hơi miễn cưỡng, cậu mới phản ứng được tên Sở Thần là tên hôm qua cha mẹ Sở đặt cho cậu. Cậu khẽ thở dài, biết mình cuối cùng khó có được thanh tịnh. Tu Tâm nuốt miếng bánh ngọt cuối cùng, đặt bát đĩa và dao trên tay sang một bên, lau khóe miệng, bước ra khỏi góc tối dưới ánh đèn trần lộng lẫy đi về phía nhà họ Sở. Khi cậu vừa bước ra khỏi bóng tối, trong yến tiệc đột nhiên truyền đến một trận tiếng thở dốc, lúc này nhiều người mới nhìn thấy dung mạo của cậu. Chỉ thấy gương mặt Tu Tâm mang đường cong mềm mại, ngũ quan lại có vẻ thâm thúy. Mà rõ ràng nhất là đôi mắt đào hoa, chân mày có độ cong xinh đẹp tự nhiên, cuối cùng dừng lại ở cái mũi nhỏ nhắn thanh tú, đôi môi càng giống đường nét của họa sĩ phác họa nên. Nếu nhìn kỹ còn có thể thấy giữa trán cậu có một nốt ruồi son, hấp dẫn ánh mắt người xem không cách nào dời đi được. Dù nhìn ở góc độ nào thì đây cũng là một gương mặt vô cùng xinh đẹp, thậm chí giới giải trí nơi được coi là nơi quy tụ nhiều mỹ nhân nhất cũng khó được người đẹp như vậy. Tuy nhiên, khí chất của cậu lại không rực rỡ như hoa mà lại ôn nhuận như ngọc, khiến người ta khi nhìn thấy đều cảm thấy vui vẻ. Trước giờ Cao Quang cảm thấy dáng dấp Sở Ý đúng thật không tệ, không thua gì những "tiểu thịt tươi" mà con gái gã thích. Nhưng khi Tu Tâm dần đến gần, Sở Ý trông thật ảm đạm, không có cách nào so sánh được. Ai cũng không ngờ vị thiếu gia bị ôm nhầm nhà họ Sở lại lớn lên như vậy. Nói về điều này, ai có thể tin được cậu là một kẻ quê mùa chưa từng đọc qua một cuốn sách? Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Tu Tâm, không ai để ý Sở Ý lặng lẽ nắm chặt nắm đấm. Cao Quang thấy cũng ngây ngốc, cho đến khi Tu Tâm nhìn gã nói: "Ngài Cao, xin chào." "Xin chào, xin chào." Cao Quang hoàn hồn lại. Mã Bội Vân vội vàng giới thiệu: "Đây mới là đứa con trai của tôi bị ôm nhầm, Sở Thần." Cao Quang tỏ vẻ đã hiểu, nói mình khi nãy thật lỗ mãng liên tục xin lỗi. Tuy nhiên, gã cũng cảm thấy mình có chút oan, không phải gã không sáng suốt, mà gã lại không ngờ trong mắt cha mẹ Sở việc nhận nuôi một đứa trẻ sẽ quan trọng hơn so với việc nuôi dạy đứa con ruột của mình. Gã đã đoán ra được lý do vì sao cha mẹ Sở lại đưa Sở Ý đi cùng. Chỉ sợ muốn mượn chuyện này để nói cho tất cả vị khách trong yến tiệc biết, dù cho Sở Ý không phải con ruột của họ, cũng vẫn là thiếu gia thật sự của nhà họ Sở, không thể bị người khác ức hiếp. Sau khi nghĩ lại, Cao Quang và một số khách mời không khỏi ngậm ngùi nhìn Tu Tâm, cậu rõ ràng là con ruột của họ, nhưng vì không bầu bạn cùng họ suốt 20 năm nên không thể sánh bằng con nuôi. Đến cùng thì người được sinh còn không bằng người được nuôi dưỡng a. Nhìn thấy ánh mắt thương hại của Cao Quang, Tu Tâm sững sờ một lúc, nhưng cậu không có cảm giác gì, cậu chỉ mỉm cười, điều này làm cho phòng tiệc trở nên sáng sủa hơn. Một trong những người phục vụ đang bưng rượu không biết có phải bị nụ cười của cậu làm cho chói mắt không mà chân đột nhiên khụy xuống, toàn bộ ly rượu trên khay đều đổ lên người Tu Tâm. Lúc đầu Tu Tâm có thể trực tiếp tránh thoát, nhưng lại lo lắng ba người cha mẹ Sở và Cao Quang ở gần đó, vì vậy cậu tiến lên một bước dừng lại trước mặt những người kia. Tay mắt lanh lẹ đem ly rượu cùng đĩa một lần nữa vững vàng nâng ở trên tay. Chỉ là cái ly được bảo toàn, nhưng toàn bộ rượu trong ly đều bị đổ lên người Tu Tâm, một ít làm ảnh hưởng đến Sở Ý bên cạnh. Sở Ý hôm nay mặc một bộ âu phục màu trắng, khiến cho khí chất của cậu ta trở nên tao nhã, tinh anh, nhưng hiện tại màu trắng này đã bị ô nhiễm. Mã Bội Vân thấy vậy vô thức kêu lên: "Cục cưng, con không sao chứ?" Sau đó bà lập tức bao che khuyết điểm mắng người phục vụ đang bị đau chân: "Anh đi bộ kiểu gì đấy? Ly rượu cũng không cầm được, gọi quản lý của anh ra đây!" Người phục vụ sợ tới mức tái mặt, gọi quản lý đến mắng anh còn tốt, chỉ sợ muốn anh bồi thường quần áo trên người của Sở Ý, điều này anh không bồi thường nổi! Nhưng Mã Bội Vân nhất quyết không chịu, thề sẽ đòi lại công bằng cho đứa con trai quý giá của mình. Cho đến khi nghe thấy một tiếng "Sở phu nhân" rõ ràng, bà mới quay đầu lại nhìn thấy Tu Tâm. Sau đó Mã Bội Vân mới phát hiện vết bẩn trên người của Tu Tâm, phần lớn rượu vừa rồi đều được đổ lên người của cậu, nhưng bà lại không để ý. Bà nhất thời có chút luống cuống. Tu Tâm vòng qua người bà đem nhân viên phục vụ đang đau chân đỡ dậy nói: "Không sao chứ? Anh đi xuống nghỉ ngơi một lúc đi, nhân tiện kêu người gọi quản lý đến một chút, anh ta sẽ biết xử lý như thế nào. Yên tâm, khách sạn có mua bảo hiểm, sẽ không bắt anh bồi thường." Cao Quang có chút ngạc nhiên nhìn Tu Tâm, người bình thường sẽ không biết khách sạn có bảo hiểm. Tu Tâm lại giống như thường xuyên lui đến một khách sạn cao cấp, không giống như một người nông dân quê mùa... Nhìn một chút, Cao Quang đột nhiên cảm thấy Tu Tâm có chút hiền hòa, giống một người...... Nhưng gã rất mau đem khả năng này vứt ra khỏi đầu dù sao gã có suy đoán thế nào người kia cũng không thể là thiếu gia nhà họ Sở. Có thể những người ưa nhìn đều giống nhau. Đối mặt với một Tu Tâm xinh đẹp dịu dàng như vậy, người phục vụ chỉ nhận lấy khay rượu trên tay Tu Tâm rồi khập khiễng rời đi. Tu Tâm mới xoay người đối mặt với Mã Bội Vân nói: "Sở phu nhân, tôi đi phòng tắm một lúc." Nói xong không đợi bà đáp lại, Tu Tâm xoay người đi vào phòng tắm. Tuy nhiên, đó không phải là thứ mà phòng tắm khách sạn có thể xử lý được, sau khi Tu Tâm rửa tay xong, cậu cởi chiếc áo khoác bị hư hỏng ra, để lộ chiếc áo sơ mi trắng tinh bên trong. Sau khi cởi áo khoác, Tu Tâm cảm thấy thoải mái hơn, khi trở lại yến tiệc, Sở Ý đã thay một bộ vest màu xám khác, điều này càng làm tăng thêm một chút thành thục cho cậu ta. Sở Ý sống trong nhà họ Sở đã 20 năm, hầu hết đều mặc lễ phục thích hợp, khi dự yến tiệc, quản gia thường sẽ giúp cậu ta mang thêm một bộ lễ phục để phòng tai nạn. Vì vậy, sau khi nhìn thấy quần áo mới của Sở Ý, Tu Tâm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn chỉ thừa dịp khách nhân khác và người Sở gia không có chú ý tới cậu, một lần nữa tìm nơi hẻo lánh ngồi xuống. Khi yến tiệc kết thúc, Tu Tâm đã ăn no rồi. Cậu tự xét lại hành vi ăn uống đến no của mình một lúc rồi mới quay lại nhà họ Sở. Cậu muốn quay lại nhà nghỉ ngơi càng sớm càng tốt, nhưng lại bị đứa em trai tiện nghi của cậu ngăn lại. Sở Ý cắn chặt môi dưới, vẻ mặt đáng thương, khiến người ta muốn ôm cậu ta vào lòng chăm sóc chu đáo. "Cậu tìm tôi có chuyện gì không?" Tu Tâm hỏi. Sở Ý ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, như thể một giây tiếp theo nước mắt sẽ rơi: "Lúc vừa rồi, anh Sở Thần, sao anh lại để rượu tạt vào người em?" Nghe câu hỏi này, Tu Tâm không biết phải giải thích thế nào với Sở Ý cậu không phải siêu nhân. Sở Ý không nhận được phản ứng, đành nói: "Em biết rồi, nhất định là em có chỗ làm không tốt, Sở Thần ca ca, anh nếu có ý kiến gì đối với em, anh phải nói với em, em nhất định sẽ thay đổi! Anh...... Anh không thể đuổi em đi. " Nói xong, Sở Ý bỏ chạy vì sợ Tu Tâm nói thêm gì nữa. Tu Tâm lơ ngơ vừa định mở cửa vào phòng, lại nhìn thấy một người từ chỗ cửa cầu thang đi đến. Người này rất cao, nếu nhìn kỹ lông mày của anh ta có phần giống Tu Tâm, anh ta là đại thiếu gia của nhà họ Sở, Sở Hồng, là anh trai trên danh nghĩa của Tu Tâm. Anh ta không tham dự yến tiệc hôm nay vì làm thêm giờ ở công ty, trên người vẫn còn ướt sương, hình như anh ta vừa mới về. Tu Tâm đứng ở cửa vì tôn trọng người già và quan tâm đến người trẻ, muốn nghe anh trai nói gì với mình. Nhưng thứ cậu đợi được lại là một câu của Sở Hồng: "Sở Ý không hề có lỗi với cậu." Có vẻ như vừa rồi anh ta đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Tu Tâm và Sở Ý, cho là Tu Tâm muốn tìm Sở Ý gây phiền phức, thế nên mới nói giúp Sở Ý hoặc cảm thấy bất bình thay cậu ta. Sở Hồng nói xong cũng không muốn nghe Tu Tâm giải thích, lập tức xoay người trở về phòng. Tu Tâm cũng không muốn giải thích với anh ta, cậu chỉ nghĩ nên nói lời từ biệt với nhà Sở càng sớm càng tốt, miễn cho Sở gia bởi vì cậu mà gia đình không hòa thuận. Cậu rõ ràng hai mươi năm trước bị ôm vào chùa, bước vào phật môn, hết lần này đến lần khác lão hòa thượng lại vô cùng tin tưởng trần duyên của cậu chưa hết. Nhất định phải chờ nhà họ Sở tìm đến cửa, sau đó để cậu trở lại nhà họ Sở. May mắn thay, Tu Tâm đã phát hiện duyên phận của mình với nhà họ Sở cũng không nhiều. Bây giờ đã nhận tổ quy tông, sau khi từ biệt nhà họ Sở cũng coi như họ đã chính thức chấm dứt đoạn trần duyên này. Sau khi rời đi cậu với Sở Quốc Hùng và Mã Bội Vân sẽ không còn liên quan gì nữa, từ nay về sau. Mọi người từ đây cầu về cầu, đường về đường, nhà họ Sở vẫn chỉ có hai vị thiếu gia, còn cậu cũng có thể lên núi đọc lại kinh Phật. Sau khi Tu Tâm đóng cửa phòng, trong phòng của cậu vang lên một tiếng thở dài như trút đi được gánh nặng.   Mời các bạn mượn đọc sách Phật Tử Bị Giới Giải Trí Bắt Cóc của tác giả Diêm Thượng Phong.