Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm

Nàng – đệ nhất đặc công, thân thủ nhanh nhẹn, chỉ số IQ cao ngất ngưởng. Nhiệm vụ qua tay nàng không có hai chữ thất bại, là huyền thoại trong giới đặc công. Nàng_ nữ nhi độc nhất của Đại tướng quân Long Diệu Hoàng Triều, không chỉ có dung mạo xấu xí mà còn si ngốc, khắp thiên hạ không ai không biết. Xuyên qua thời không, từ một nữ nhân bị thiên hạ nhạo báng trở thành truyền kỳ, tính cách kiêu ngạo cùng cuồng vọng, làm thiên hạ kinh ngạc. Nắm thiên hạ trong tay, phật chắn sát phật, ma chắn diệt ma, chỉ cần nhẹ vung tay cũng đủ làm cho thế gian loạn lạc. Đối mặt với uy hiếp của cả một quốc gia, nàng chỉ nhíu mày cười: “ Không cần ở trước mặt ta kiêu ngạo, các ngươi còn chưa đủ tư cách. Nếu các ngươi chạm đến giới hạn nhân nhượng của ta, ta không ngại hủy đi giang sơn này của các ngươi! ” Đối mặt với khiêu khích của gia tộc thần bí, nàng ngửa đầu cười: “ Muốn trêu chọc ta, trước hết hãy chuẩn bị quan tài ” Nàng nói: “ Không cần ca ngợi ta tâm ngoan thủ lạt. Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, tất phải tử. ” *** Gió lạnh cuốn theo ánh tịch dương chậm rãi xuống núi chỉ còn lại một mảnh màu hồng, đêm tối bao trùm. Mặt trăng cũng không chịu yếu thế, cố gắng xông phá đêm tối hắc ám, vì thế gian dâng lên ánh sáng. Mộng Huyễn Chi Thành —— quầy rượu lớn nhất xa hoa nhất nước, khi màn đêm buông xuống,bên trong Mộng Huyễn Chi Thành vang lên tiếng nhạc vô cùng mập mờ. Dưới ánh đèn mị hoặc, men rượu thôi thúc trong người, những người trên sàn nhảy giống như trúng tà, động tác vô cùng cuồng dã. Lúc này trong góc khuất của sàn nhảy, một cô gái trẻ tuổi đang lẳng lặng dựa vào ghế sofa, đôi môi đỏ mọng, trong tay cầm một ly "Ác Ma Chi Hôn". Mặc dù nàng đặc biệt ngồi xuống ở nơi góc khuất, hơn nữa tướng mạo cũng là cực kỳ bình thường, nhưng lại không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả hết phong thái nhàn nhã ung dung làm đông đảo đàn ông khó có thể kháng cự, giá mà không. . . "Không biết anh có vinh hạnh cùng em gái uống một chén hay không?" Giọng nói dịu dàng như ngọc vang lên, một người đàn ông diện mạo tuấn tú mỉm cười nâng chén đứng ở trước mặt cô gái trẻ tuổi. Cô gái trẻ tuổi đem ly rượu trên tay chậm rãi để lên bàn, khoanh tay, nhếch môi cười nhìn hướng người đàn ông trước mặt. Đó là một nụ cười lạnh, thậm chí còn mang theo một loại cảm giác bức người. Người đàn ông thân thể lập tức cứng đờ, trên mặt vốn là nụ cười thong dong tự tin trong nháy mắt cũng biến thành lúng túng. Trời ạ, ánh mắt của cô gái này lại lạnh lùng làm hắn sợ? "Thật xin lỗi, đã quấy rầy." Người đàn ông sau khi nuốt một ngụm nước miếng, không thể tiếp tục nghênh đón ánh mắt lạnh lùng bức người này, chỉ có thể xoay người bằng tốc độ nhanh nhất chạy trối chết. "Nếu mình nhớ không lầm, đây đã là lần thứ chín có người đến gần, lại bị ánh mắt của cậu dọa chạy." Âm thanh hài hước từ tai nghe điện thoại truyền đến. Cô gái trẻ tuổi không đáp lại, bưng lên ly rượu trên bàn lần nữa khẽ nhấp một ngụm, tròng mắt thâm sâu không thấy đáy ngưng tụ ở một hướng khác. Trung tâm sàn nhảy có thêm sáu người đàn ông, bọn họ giờ phút này chuẩn bị lướt qua sàn nhảy, tiến vào trong phòng đã đặt trước. Sáu gã này chính là những kẻ bị truy nã khẩn cấp toàn thế giới, một gã trong đó là người đứng đầu tổ chức khủng bố lớn nhất Đông Nam Á. Sáu người này giống như con thoi không ngừng chạy ở các quốc gia, tiến hành buôn lậu thuốc phiện, buôn người, buôn bán quân hỏa (súng ống đạn dược) với giao dịch khổng lồ. Bọn họ không chỉ có cách làm việc phách lối xảo trá, mà thủ đoạn càng thêm ác độc tàn nhẫn, vô số người được cục công an quốc tế phái đi nằm vùng sau khi bị phát hiện, cũng bị phanh thây và gửi về tổng cục. "Con mồi đã lọt lưới, sau hai phút cắt tất cả các nguồn điện." Cô gái trẻ tuổi môi đỏ mọng hé mở, giọng nói nhàn nhạt lạnh lẽo ra lệnh. Sáu người này hành vi ác độc đã sớm truyền khắp thế giới, nhưng ngay cả liên minh các quốc gia, không ngừng phái ra cảnh sát tinh anh truy bắt bọn họ, vẫn chưa một lần thành công. Mà nhiệm vụ tối nay của nàng chính là —— tiêu diệt hết sáu gã phần tử khủng bố này. "Dạ!" Trong tai nghe điện thoại truyền đến tiếng nói, vốn là giọng điệu hài hước trong nháy mắt chuyển thành mười phần cung kính. Cô gái trẻ tuổi ngửa đầu đem ly "Ác Ma Chi Hôn" uống cạn, môi đỏ mọng nâng lên nụ cười yếu ớt mê người. Sau đó nàng đem ly rượu đặt trên bàn, đứng dậy hướng trung tâm sân khấu, nàng tối nay sắp sửa tiêu diệt sáu gã kia. Kèm theo tiếng bước chân cô gái trẻ tuổi chậm rãi tiến gần, một loại hơi thở lạnh lẽo tập kích vào đầu sáu gã. Bỗng dưng, trực giác bẩm sinh nhạy cảm gào thét, trong tròng mắt bọn họ ẩn giấu lo lắng liếc mắt nhìn nhau. Sáu gã ăn ý cùng dừng bước, cuối cùng bọn họ xác định mục tiêu nguy hiểm là cô gái trẻ tuổi kia. Rõ ràng là khuôn mặt bình thường vô hại, nhưng tại sao bọn họ lại có cảm giác sợ hãi đây? Đúng rồi, là ánh mắt nàng nhìn về phía bọn họ vô cùng lạnh lùng, giống như ác ma xem kỹ vật tế, làm bọn hắn cả người không tự chủ được lạnh run. Âm nhạc vẫn nhộn nhạo như cũ , nam nữ tìm hoan kèm theo mị hoặc ma chú, trong sàn nhảy càng cuồng dã hơn. Giờ phút này ai cũng không chú ý tới, cô gái trẻ tuổi cùng sáu gã phần tử khủng bố đang đấu mắt với nhau. Bỗng dưng, sáu gã nam tử đồng thời đưa tay vào trong áo, chuẩn bị móc ra súng lục đánh lại cô gái trẻ tuổi, bởi cô gái trẻ này làm cho bọn hắn cảm giác quá nguy hiểm. Mà cùng lúc đó, cả Mộng Huyễn Chi Thành bỗng chốc bị bóng tối bao trùm, tất cả ánh đèn trong nháy mắt dập tắt. Lạnh lẽo thấu xương vây quanh sáu gã, dự cảm chẳng lành cũng trong lúc này được nghiệm chứng. "Mẹ nó, thế nào chợt bị mất điện, cái Mộng Huyễn Chi Thành này giở trò quỷ gì à?" "Bà ngoại ơi, đây không phải là phá hư niềm vui của chúng ta sao? Mau gọi người phụ trách của các ngươi ra ngoài nói rõ ràng!" Đám người lâm vào bóng tối, tiếng chửi rủa bất mãn liên tiếp. Sáu gã phần tử khủng bố giờ phút này đã đem súng lục giữ trong tay, đang lúc bọn hắn chuẩn bị nổ súng bắn bừa thì một giọng nói âm lãnh vang lên. "Ngoan, đến địa ngục mà phóng túng linh hồn bẩn thỉu các ngươi đi!" Cô gái trẻ tuổi khóe môi lạnh lùng khẽ nhếch, trên tay nhẫn kim cương tản mát ra ánh sáng lạnh, sau đó nó giống như hoa sen từ từ nở rộ, tiếp lại thấy một chiếc kim châm tẩm thuốc độc bên trong, thì ra nhẫn kim cương này chính là vũ khí của cô gái. Dùng tốc độ kinh người tiến lên, sáu gã ngay cả cơ hội nổ súng cũng không có, liền bị cô gái trẻ tuổi này dung châm độc trong nhẫn kim cương cắt cổ. "Ngươi. . . Là ai ?" Trong bóng tối, truyền đến âm thanh kinh hãi của sáu gã khủng bố, trên trên đời này lại có người có bản lãnh quỷ mị như thế? Thực là không thể tưởng tượng nổi! Cho dù chết, bọn họ cũng hy vọng được chết nhắm mắt. "Mị thần!" Lời nói lạnh lùng như từ địa ngục truyền đến, khiến sáu gã vào vực sâu vô hạn. Phịch một tiếng vang lên, bọn họ toàn bộ ngã trên mặt đất. Mị ảnh khôn cùng, tử thần lấy mạng? Nàng chính là đặc công thần bí Mị thần mà giới hắc đạo nghe qua đã sợ mất mật? Nghe nói nàng tới vô ảnh, đi vô tung, giết người vô hình. Nghe nói không có con mồi nào có thể chạy thoát dưới ánh mắt của nàng, con mồi bị nàng để mắt tới không có bất kỳ đường sống nào, chỉ có cái chết. . . "Trời ạ! Giết người rồi!" Bên trong Mộng Huyễn Chi Thành đèn trong nháy mắt sáng lên, tiếng than sợ hãi lập tức tuôn ra, đám người mua vui giống như sóng biển từ trong xông ra ngoài. Trong chốc lát, xa xa cũng truyền đến âm thanh báo động. Mà Mị thần mở cửa chiếc xe thể thao sang trọng, mặt không đổi sắc nhìn cảnh hỗn loạn tại Mộng Huyễn Chi Thành, lấy kỹ xảo lái xe kinh người điên cuồng phóng đi."Thật không hổ là thần thoại bất hủ trong giới đặc công của chúng ta!" Từ trong tai nghe truyền đến thanh âm cảm thán. "Tội phạm truy nã cấp thế giới thì như thế nào? Ở trước mặt Mị thần cũng giống nhau không chịu nổi một kích, cõi đời này chưa có người Mị thần không giết được." Trong tai nghe truyền đến tiếng nói mang theo kính trọng. ... Mời các bạn đón đọc Đặc Công Tà Phi của tác giả Ảnh Lạc Nguyệt Tâm.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mong Ước Lâu Bền - Trúc Âm
Một tình yêu tuổi trẻ cuồng nhiệt của đôi nam thanh nữ tú - giữa cô gái xinh đẹp thông minh, quyết đoán, có gia cảnh nghèo hèn với chàng trai tuấn tú, con cháu một gia tộc giàu có, nắm giữ những trọng điểm kinh tế và chính trị của Trung Hoa Đại Lục. Họ bị ngăn cản bởi tay một bà mẹ quyền lực, song luôn quyết tâm đến cùng cho dù sau này có chuyện gì sảy ra họ cùng sẽ ở bên nhau suốt đời. Không phải bởi tiền bạc hay quyền lực chi phối cô bé Lọ Lem đi tìm "con rùa vàng", thế mà cô đã bỏ đứa bé mới chưa đầy 2 tháng tuổi, ra đi với tấm vé du học Úc, không một lời từ biệt và chỉ để lại lời nhắn: " Sáu năm, đợi đến một ngày em có thể đứng ngang hàng với anh, em sẽ trở lại tìm anh!" 6 năm sau, Thừa Nghiệp - một doanh nghiệp lớn mới thành lập mở rộng thị trường tại Trung Hoa đại lục, nhanh chóng bứt phá, vượt qua những tập đoàn hùng mạnh nhất trong nước, chiếm lĩnh thị trường. Giới truyền thông không tìm ra bất cứ thông tin nào về tổng giám đốc của Thừa Nghiệp - họ chỉ biết đến bà tổng giám đốc dước cái tên Cherry, hành sự kín đáo, trước nay chưa từng xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, ngoài ra không ai biết gì hơn... Chàng trai vẫn đợi 6 năm, cho đến ngày cô trở về, thành một bà tổng giám đốc cao sang, quyền quý thì cũng là lúc anh chính thức nói lời chia tay cô. Nhưng cô không từ bỏ, quyết định theo đuổi anh đến cùng, thì tình cờ phát hiện anh đang ở bên "vợ và một đứa con trai"... Sáu năm cô đi đã sảy ra những chuyện gì, liệu mong ước ở bên nhau trọn đời liệu có còn là quá muộn? *** Hai người không nói chuyện nữa mà chỉ ngồi trầm ngâm. Nhân viên phục vụ đánh xe của Khả Nhi đến trước cửa. Khả Nhi hỏi: -Trên đường em về nhà có đi qua khách sạn của anh, tiện đường nên chúng ta cùng đi chứ? Dương Phàm không từ chối liền mở cửa xe cho Khả Nhi, lấy tay chặn nóc xe để Khả Nhi ngồi vào trong ghế lái rồi mới đi vòng lại và ngồi vào ghế bên cạnh. Vừa khởi động xe thì Khả Nhi nhận được điện thoại. Cô nhìn vào màn hình…là mẹ cô đang gọi. Khả Nhi lập tức nghe máy. -Khả Nhi…- Tần Tuyết Liên hốt hoảng: -Con mau vào bệnh viện nhân dân ngay! -Bệnh viện?- Khả Nhi giật mình, sốt ruột hỏi: -Mẹ làm sao thế? Có phải khó chịu ở đâu không? Bác sĩ nói thế nào?-Mẹ không sao, là Tương Vũ…- Tần Tuyết Liên thở dài: -Tương Vũ ngốc nghếch…nó cắt cổ tay tự tử con ạ! Vừa mới được đưa vào phòng cấp cứu, còn đang hôn mê. Cô chú Triệu gặp phải cú sốc này đã sụp đổ hoàn toàn. Còn cả Lập Lập nữa, nó mới có 4 tuổi… Khả Nhi kinh hoàng: -Tương Vũ tự sát? Con đến ngay đây!- ném điện thoại xuống, Khả Nhi hốt hoảng khởi động xe, bàn tay run rẩy dữ dội, phải khởi động xe mấy lần mới được. Dương Phàm nắm chặt lấy tay Khả Nhi: -Để anh lái xe cho. Em gọi điện cho mẹ hỏi cho rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? ... Mời các bạn đón đọc Mong Ước Lâu Bền của tác giả Trúc Âm.
Mở To Đôi Mắt Xinh Đẹp Của Em - Liễu Uyển Hồng
Mở to đôi mắt xinh đẹp của em là câu chuyện về một cô gái 8x xinh đẹp trên hành trình đến với nước Mỹ để tìm kiếm tình yêu đích thực. Tại thành phố náo nhiệt này, cô đã may mắn khi nhận được tình cảm cùng lúc từ hai người đàn ông và khiến cả hai phải lao vào một cuộc chiến kịch liệt để chinh phục hoàn toàn trái tim cô gái. Một bên là chàng trai người Mỹ lãng mạn ”đến tận xương tủy”, lúc nào cũng tràn đầy mê lực hấp dẫn người đối diện. Một bên là chàng trai người Trung Quốc - một con người luôn lặng lẽ chăm sóc cô, ân cần, tỉ mỉ, tinh tế, ấm áp đến tận đáy trái tim. Quyết định hoàn toàn thuộc về cô gái trẻ! Thế giới này đang dùng người phụ nữ Trung Quốc để làm trò tiêu khiển... Ở Las Vegas, phàm đã là yêu thì sẽ cháy đến tận cùng... Trong đường hầm tình yêu thêm một lần nữa diễn lại điều vô cùng lãng mạn... Kỳ thực, hôn nhân mới là tấm gương phản chiếu nhân cách con người... Trong cuộc đời, có một cảm giác lôi cuốn khiến cho đàn ông cảm thấy bội phản là có lý... Là người đàn ông chưa trưởng thành hay là cô gái quá ngây thơ? Một người đàn ông cao thượng đem đến cho cô niềm hy vọng. Trong cuộc chiến tình cảm này, trí tuệ Trung Quốc hoàn toàn chiến thắng! *** Buổi sáng hôm Ngô Vũ được thả, sau một đêm mưa bão điên cuồng, cành cây và lá nằm vương vãi khắp mặt đất. Cơn bão đã đi qua, không gian trở nên trong lành và thoáng đãng. Khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu xuống mặt đất, vạn vật bỗng chốc hồi sinh. Mùa hè ở Mi-chi-gân, sau những trận mưa bão dữ dội, nước trong các con sông chảy qua vùng nông thôn vẫn chưa rút đi hết. Nước lấn ra khỏi bờ, tạo nên những trận lũ có sức phá hoại lớn, khiến mọi người không kịp phòng bị. Dự báo thời tiết hôm đó đã thông báo có lũ tràn về. Nhưng khi đi ra ngoài, Tuyết Nhung nhìn lên trời, thấy trời xanh mây trắng, thời tiết có vẻ hiền hòa, nên cho rằng đài khí tượng có lẽ đã nhầm. Ngày hôm đó không chỉ là ngày Ngô Vũ ra tù, mà còn là ngày một tạp chí nổi tiếng của Mĩ xuất bản tập san của một tuần mới. Vài ngày trước, Tổng biên tập của tạp chí này đã gọi điện báo cho Tuyết Nhung biết cô đã được chọn vào danh sách năm mươi phụ nữ có sức ảnh hưởng lớn của năm, hơn nữa ảnh của cô còn được chọn làm trang bìa. Nhờ sự nỗ lực của Tuyết Nhung và hiệp hội của cô, hiện giờ đã có 102 trường cấp ba ở Mĩ đã đưa hoặc quyết định sẽ đưa những bài giảng về tình yêu và hôn nhân vào các tiết học, mười lăm trường đại học Mĩ đã coi môn học về tình yêu và hôn nhân là môn học bắt buộc. Tuyết Nhung cũng đã khiến xã hội Mĩ nhận thức được những khó khăn và đau khổ mà những phụ nữ trẻ phải đối mặt khi ly hôn. Cô cũng đang cùng cơ quan lập pháp thảo luận sửa lại luật ly hôn, nhằm đem đến sự bảo vệ nhiều hơn nữa cho những người phụ nữ. Khi nhận được tin này, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Tuyết Nhung là sẽ cho Ngô Vũ biết. Vậy nên, từ sáng sớm, cô đã lái xe đến hiệu sách ưa thích. Nhìn thấy tờ tạp chí có bìa là ảnh của mình trên giá, cô nhanh chóng lấy xuống rồi đi thẳng đến quầy thanh toán. Sau khi thu tiền xong, đưa lại tờ tạp chí cho cô, nam nhân viên phục vụ đột nhiên ngẩng đầu lên, hết nhìn cô rồi lại nhìn vào tờ tạp chí nói: “Tôi rất ủng hộ cuộc cách mạng của cô dù tôi là đàn ông!” Anh ta vừa nói dứt lời, cả hai người cùng bật cười vui vẻ. Sau đó, Tuyết Nhung hân hoan lái xe đến thẳng tòa án. ... Mời các bạn đón đọc Mở To Đôi Mắt Xinh Đẹp Của Em của tác giả Liễu Uyển Hồng.
Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng - Phạm Khuyết
Tranh sủng? Ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm sao? Khó khăn lắm mới xuyên không được một lần, lại còn trở thành hoàng hậu của một nước, đương nhiên ta phải tận hưởng cuộc sống áo dâng tận tay, cơm dâng tận miệng. Hơn nữa, chuyện tranh giành một người đàn ông cùng bao người phụ nữ là điều không thể tưởng tượng với một người phụ nữ hiện đại đến từ thế kỉ hai mốt, luôn tuân thủ chế độ một vợ một chồng như ta. Huống hồ, tam cung lục viện đó của hoàng thượng để trang trí sao? Chỉ nhìn thôi chứ không động tới chắc? Cho nên, cứ bình thản xem kịch hay, như vậy mới là kẻ khôn ngoan. Còn về phần hoàng thượng, thi thoảng cứ đưa lời chọc tức, đến một ngày nào đó nộ khí xung thiên, ngài phế bỏ hoàng hậu là ta rồi đuổi khỏi cung. Nếu như vậy thì ta được tự do rồi… *** Ngày hôm sau, khi ánh bình minh chan hòa khắp nơi, nắng vàng nhuộm thắm cả hoàng thành phồn hoa. Thẩm Tố Nhi một mình trong phòng, cảm giác ngọt ngào xâm lấn trái tim nàng. Bỗng, một bóng người vụt từ cửa sổ vào. Chẳng cần nhìn kỹ cũng có thể đoán ra, người đến là Tư Mã Lạc, với bộ y phục màu đen quen thuộc. Ngài lặng đứng gần bên cửa sổ, chăm chú nhìn về phía nàng, ánh mắt bình đạm pha lẫn cảm giác buồn đau khó nói. “A Lạc?” Thẩm Tố Nhi lặng người một thoáng rồi mỉm cười nói “Tại sao mới sơm vậy mà ngài đã tới đây?” “Sơ Tuyết bảo ta tới gọi nàng đi dùng bữa.” Giọng nói ngài vẫn đặc biệt dịu dàng. Thẩm Tố Nhi nhẹ mỉm cười, đáp “Những chuyện này cứ để người dưới làm là được, tại sao lại phiền ngài đến tận nơi này?” “Sao thế? Nàng không muốn thấy ta sao?” Tư Mã Lạc cau chặt đôi mày, tâm trạng hoàn toàn không vui chút nào. “Không đâu, chỉ là…” Thẩm Tố Nhi bỗng ngây người. Bởi vì ngay lúc sau, Tư Mã Lạc đã bay vụt tới, đứng ngay trước mặt nàng. Nhìn người phụ nữ quen thuộc trước mặt, ngài khẽ gọi tên “Tố Nhi…” Thanh âm lưu luyến mà thê lương, lẽ nào ngài vẫn chưa thể buông tay? “Tố Nhi, ta muốn làm phụ thân của Mục Nhi và Tình Nhi.” ... Mời các bạn đón đọc Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng của tác giả Phạm Khuyết.
Khi Ta Đi Lướt Qua Nhau - Dạ Dao
Luôn luôn khi mất đi rồi thì ta mới phát hiện ra những điều đã đánh mất, sự thức tỉnh muộn màng ấy liệu bạn có cam tâm tình nguyện hay không? Luôn luôn khi sao nhãng hay bỏ qua rồi thì ta mới phát hiện ra những điều sao nhãng hay bỏ qua ấy nhiều biết nhường nào, sự hối hận muộn màng ấy liệu bạn có cam tâm tình nguyện hay không? Cuộc đời mỗi con người là một chặng đường dài hoang vu, mải miết đến vô tận. Trong hành trình sống ấy, khóc và cười, yêu và hận đều không thể tiên đoán hết được. Biết bao nhiêu lữ khách độc hành đều đang cô đơn mải miết đi tìm, thế nhưng số người hạnh phúc thật sự trên cõi đời này thì lại chẳng có bao nhiêu. Trong cõi sinh mệnh đầy biến cố trắc trở, cơ hội để tìm thấy một người dựa dẫm được, che chở được cho mình có thể chỉ đến một lần duy nhất mà thôi. Hướng về phía tương lai mịt mùng xa xôi ấy chẳng bằng quay đầu nhìn lại những điều đã đi qua, có phải nơi ấy vẫn luôn có một cánh tay âm thầm dang rộng đợi chờ bạn, vẫn luôn có một bờ ngực để bạn dựa dẫm, nương tựa...? *** Khi xe về đến thành phố Nam Kinh thì cũng là lúc đồng hồ đã điểm sang sáng sớm ngày hôm sau rồi. Diệp Tri Ngã cứ tưởng rằng anh sẽ dẫn cô tìm một khách sạn nào đó bên đường để nghỉ ngơi, nhưng anh lại lái xe một cách thuần thục lướt băng băng trở về ngôi nhà nơi anh vẫn sống. Xe để trong gara dưới tầng hầm khu chung cư. Diệp Tri Ngã ngồi yên bất động đến vài giây liền rồi mới bước ra khỏi cánh cửa mà Kiều Thận Ngôn đã đứng sẵn bên ngoài mở ra cho cô, thế nhưng cô lại không đi cùng anh về phía có cầu thang máy đi vào trong tòa nhà. Kiều Thận Ngôn cau mày hỏi: “Làm sao thế?” Diệp Tri Ngã mỉm cười nói với anh: “Là, là, em không đi lên trên đó vậy, sáng ngày mai đến giờ được vào thăm bệnh nhân rồi thì em sẽ trực tiếp đến bệnh viện thăm Tiều Mẫn luôn anh ạ”. Kiều Thận Ngôn càng nhướn mày lên cao hơn, nhăn nhó hơn. Rồi Diệp Tri Ngã mĩm cười vẫy tay chào anh bước đi, tay cầm túi xách hướng về phía lối vào trong gara để xe. Những nơi chuyên dành để xe như thế này thường hoang vắng đến ghê rợn, những tiếng bước chân những tiếng ma trêu quỷ hờn lúc nào cũng văng vẳng vang lên như muốn trêu ngươi con người. Đằng sau bóng dáng cô cũng chẳng hề vang lên một tiếng ngăn cản của Kiều Thận Ngôn. Diệp Tri Ngã càng đi về xa càng trở nên thất vọng, chỉ còn biết tự cười và mỉm cười với chính bản thân mình, lấy hết sức bước đi thật nhanh hơn nữa. “Diệp Tri Ngã!” ... Mời các bạn đón đọc Khi Ta Đi Lướt Qua Nhau của tác giả Dạ Dao.