Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nối Lại Mối Tình Đầu

Bạn đang đọc truyện Nối Lại Mối Tình Đầu của tác giả Miêu Nguyễn. Tuổi mười bảy Vẫn chưa trưởng thành Cũng không còn là trẻ con Mười bảy tuổi Một mùa hè, tối hôm ấy, từng làn gió mát nhè nhẹ thổi qua. Thiếu niên Hứa Miểu chỉ mặc chiếc áo ba lỗ cùng quần đùi, ngồi trên vỉa hè, còn thêm cả điếu thuốc trên môi, nói với Giang Nhất Phàm: "Cậu chắc chưa, nếu cậu thích tôi thì hôn một cái đi." Gặp nhau lần nữa Trong quán Net, Hứa Miểu ngước mắt liếc nhìn qua cái áo khoác màu đen, sắc mặt nghiêm nghị: "Khởi động máy? Lên mạng thì mười đồng một giờ...". Cậu tận lực thả nhẹ âm thanh, khẽ mỉm cười, "Tôi, không cần tiền." Em thích được cùng anh như vậy Cùng anh đi tới mọi nơi Dáng vẻ của anh, mọi thứ về anh Chậm rãi khắc ghi Ngày mai cũng chậm rãi mà chậm rãi rõ ràng. *** Nối lại mối tình đầu- Miêu Nguyên Hiện đại, gương vỡ lại lành, hầu như không ngược, phúc hắc công x nhân thê thụ, hỗ sủng Ông chủ quán net Hứa Miểu gặp lại người yêu cũ Giang Nhất Phàm liền củi khô lửa bốc nhào tới giường. Thế mà, mặc cho người cũ đòi quay lại, Hứa lão bản vẫn cứ nhất nhất muốn giữ danh phận “bạn giường” mà thôi. Truyện nhẹ nhàng, không ngược gì đâu. Công cưng thụ còn thụ cũng thương công lắm lắm. Làm màu vụ “bạn giường” do mặc cảm thôi. Bài học rút ra sau khi đọc truyện này dành cho các bé còn ngồi ghế nhà trường chính là khi còn nhỏ phải ráng lo học hành, để lớn lên khỏi thua sút người yêu rồi tự ti sinh hoang tưởng ==. *** Buổi tối ngày đông thường chăm chỉ hơn bình thường, đã hơn sáu giờ.  Lối đi bộ không có bao nhiêu người đi đường, chỉ có gió lạnh cùng tiếng ồn ào của xe cộ qua lại Hứa Miểu đem khăn quàng cổ kéo cao lên, ngăn trở nửa khuôn mặt.  Cậu mặc một chiếc áo khoác dày màu đen, đầu hơi cúi, bước đi một mình hiu quạnh trêи đường phố.  Cậu đi thẳng đến quán net "Lam Diễm", từ trong túi áo khoác móc ra một cái tay, đẩy cửa đi vào.  Trần Tuấn Soái cùng Đàm Diệu ngồi trước quầy thu tiền, đang cùng Diệp Na nói chuyện phiếm.  Thấy Hứa Miểu lại đây, Đàm Diệu hắng cổ họng hô: "Tam Thuỷ nhanh chóng đóng cửa lại, mau lên, đông chết lão nương rồi!"  Làm ở đây chỉ có Trần Tuấn Soái là thẳng nam duy nhất, hắn không chịu được bộ dáng cà rỡn kia, liền nói: "Đàm Diệu, cậu có thể hay không ra vẻ nam nhân một chút? Đừng có suốt ngày lão nương, lão nương, được không?"  Đàm Diệu liếc nhìn hắn, cả giận nói: "Nói, gọi tôi là Diệu mỹ nhân! Nói cậu mấy lần cậu đều không nhớ rõ, đầu óc cậu không lẽ chỉ chứa mỗi việc bắn pháo thôi sao?" Đàm Diệu, thuần 0, bởi vì cảm thấy tên của chính mình quá thẳng nam, không có một chút đáng yêu hay chút gì thụ, cho nên nên nhất định bắt người khác phải gọi tên mình là "Diệu Diệu", "tiểu Diệu", như vậy có thể thể hiện ra được nội hàm trong nó. Trần Tuấn Soái hướng mặt Đàm Diệu phả ra một vòng khói, khiêu khích cười, gằn từng chữ: "Lão, tử, không, muốn."  Hứa Miểu cởi áo khoác cùng khăn quàng cổ, ngồi bên cạnh Đàm Diệu, cũng đốt điếu thuốc, yên lặng nghe bọn họ tán gẫu.  Diệp Na ngồi trước máy vi tính chơi game, một đầu tóc ngắn gọn gàng, nghe vậy mạn bất kinh tâm nói: "Soái soái, anh liền thành thật tiếp thu Diệu Diệu đi cái này số mệnh an bài là một cp rồi, Trần Soái Soái, Diệu mỹ nhân, hai tên này thật xứng a."  *Mạn bất kinh tâm: Tuỳ tiện, không chịu ràng buộc. cũng là, "Thờ ơ; không để ý; không đếm xỉa tới"  "Cái nào xứng đôi?" Đàm Diệu cười nhạo một tiếng, nói: "Tam Thuỷ cùng ---"  Trần Tuấn Soái mi tâm nhảy một cái, vội vã quát lớn: "Ngậm miệng!" Đàm Diệu ý thức được mình lỡ lời, hai tay che miệng, vội vàng đem lời nói nuốt trở vào, cẩn trọng nhìn về phía Hứa Miểu Hứa Miểu nhìn thấy ánh mắt của bọn họ, nở nụ cười: "Nhìn tôi làm gì a? Mọi người muốn nói Giang Nhất Phàm cứ nói đi chứ, không có chuyện gì."  Đàm Diệu tâm tư cũng đơn thuần, nghe Hứa Miểu nói như vậy liền tin là thật, vui vẻ nói: "Cậu triệt để quên hắn rồi nha?" Hứa Miểu hít một hơi thuốc lá, híp mắt rơi vào trầm tư, một lúc sau đó mới chậm rãi mà mở miệng: "Cũng không hẳn..."  Hai ngón tay cậu kẹp điếu thuốc còn vương khói, ngước mắt nhìn về tia sáng trêи bức tường màu xanh lam, cảm thấy chói liền nhắm lại đôi mắt, thấp giọng nói: "Đêm qua bọn tôi lên giường với nhau."  Hứa Miểu vừa dứt lời, ba người kia quay mặt nhìn nhau, không thể tin vào tai của mình.  Hứa Miểu cùng Giang Nhất Phàm chia tay tám năm, tám năm qua bọn họ chưa từng gặp mặt.  Kết quả, ngày hôm qua, sinh nhật Hứa Miểu, bọn họ gặp nhau... còn lăn giường?  Hứa Miểu giơ tay đến cằm Đàm Diệu, nhẹ nhàng hợp lại, thấy miệng Đàm Diệu khép lại, mới nói: "Anh ta học xong bác sĩ, trở về đại học A làm việc, nếu không hai người bọn tôi làm gì gặp mặt nhau được."  Diệp Na suy tư một chốc, hỏi: "Cho nên, hai người quay lại?"  Hứa Miểu lắc đầu: "Không đề cập đến chuyện này, ngay cả phương thức liên lạc đều không có, làm xong liền đi, chỉ giống như tình một đêm." Trần Tuấn Soái nhìn thần sắc trêи mặt cậu, nhìn không thấu được tâm tư, chần chừ hỏi: "Vậy cậu có nghĩ đến quay lại không?"  Hứa Miểu quay đầu nhìn hắn, tròng mắt đen nhánh có điểm trống rỗng vô thần, cậu chậm rãi nhíu mày lại, chống đỡ mặt nói: "Không rõ ràng, nói sau đi."  Đàm Diệu cũng chống cằm, lẩm bẩm nói: "A đại sao, vậy hai người sau đó chẳng phải sẽ thường xuyên gặp phải hay sao." Hứa Miểu không lên tiếng  Giang Nhất Phàm trở về, liền mang theo ý nghĩa muốn đem cuộc sống bình thản vô vị của cậu quấy nhiễu lung ta lung tung, xáo trộn mọi thứ.  Lần thứ hai gặp phải Giang Nhất Phàm, cậu có chút hoảng hốt, mà càng nhiều hơn chính là, cao hứng.  Tối hôm qua, một buổi tối cậu không ngủ, cứ suy nghĩ mãi về tâm tình khi bản thân gặp lại Giang Nhất Phàm.  Mãi đến tận sáng, ánh nắng mặt trời xuất hiện ngoài cửa sổ, cậu mở ra cái cửa sổ cũ nát rỉ sắt, xoa xoa mặt bị không khí lạnh làm đông cứng, cậu cảm thấy từ trong ngủ mê bỗng dưng thức tỉnh, mới ý thức được, nội tâm cậu rất vui sướиɠ.    Mời các bạn đón đọc Nối Lại Mối Tình Đầu của tác giả Miêu Nguyễn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Biên Nhược Thủy - Sài Kê Đản
1. Biên Nhược Thủy (Tập 1) Biên Nhược Thủy, tên cũng như người, mẹ cậu những mong cậu trong sạch được như nước, và quả thật cậu trai ấy cũng đã sống cuộc đời mình như vậy. Trong sạch, bình đạm, dịu dàng như nước. Chỉ tiếc rằng dù có là suối nguồn chảy mãi, thì cũng có ngày phải băng thác vượt ghềnh, rồi cũng sẽ phải mài mình qua những khúc quanh gồ ghề đá sỏi. Trên con đường ra biển lớn ấy của Biên Nhược Thủy, lại tình cờ vấp phải một khúc ngoặt mang tên Tống Thiên Lộ, một con người gần như trái ngược hoàn toàn với cậu. Vậy mà chẳng hiểu sao lại như nam châm trái dấu hút chặt lấy nhau. Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không được. Là duyên là nghiệt chung quy cũng vẫn phải trải qua. Mang trong lòng tình cảm không sao phơi bày ra ánh sáng mà rời khỏi Tống Thiên Lộ, liệu Biên Nhược Thủy còn có thể quay trở lại những ngày tháng trước kia của mình được nữa không? 2. Biên Nhược Thủy (Tập 2) Mẹ mất, những nơi có thể coi là nhà cũng chẳng thể quay về, Biên Nhược Thủy bắt đầu sống cảnh chẳng còn biết ngày mai.  Những tưởng cuộc đời cứ mù mịt như vậy mà trôi đi, thì Tống Thiên Lộ lại một lần nữa xuất hiện. Hai năm cách xa, hai năm thương nhớ, ngày gặp lại thấy người mình yêu sống trong khổ sở và tủi nhục, Tống Thiên Lộ nào có chịu được, nhất quyết ép cậu quay về cùng mình. Thế nhưng cuộc đời đâu có dễ dàng đến thế, chưa nói đến ánh mắt người ngoài hay nỗi lòng của người làm cha mẹ, thì trong chính tình yêu này, Biên Nhược Thủy và Tống Thiên Lộ cũng đã có quá nhiều khúc mắc với nhau. “Pháo hoa chóng tàn, tình đời dễ tan, mà người lại hỏi ta có nguyện cùng người hồng trần phiêu bạt, một kiếp thanh cao…” Một người như suối nhỏ, một người như nước lũ, giữa dòng đời cuộn sóng này, liệu có bờ bến nào họ có thể dừng chân? *** Lớp ta sắp có học sinh mới chuyển tới đấy, nhìn coi thế nào?” “Ai thế?” Tôi cắn bánh mì khô, quay đầu nhìn khuôn mặt to bành của Lưu Duy đang nhăn nhở cười. Lưu Duy chỉ tay ra ngoài, “Đó đó! Cái thằng tiểu tử đằng kia kìa, cái đứa đầu bù, tóc thì như hành tây đó, thấy chứ?” Tôi huýt gió rồi chạy tới trước cửa phòng bảo vệ trường, quả nhiên, tiểu tử kia quay đầu lại nhìn thấy tôi, tôi trợn mắt vẫy tay với hắn, kêu to Dương Thông Đầu. Hắn cũng nhìn lại, thản nhiên cười, tôi sững người đôi chút, sau đó cười to lên, rất thú vị, nhìn như trẻ con thế thì trong lớp lại có người bị bắt nạt rồi. Đi, đi qua đó nào!” Tôi vỗ vai Lưu Duy, vài bước đã nhảy tới trước mặt Dương Thông Đầu. “Hắc hắc…Dương Thông Đầu, cậu là người ở đâu a?” Tôi chống tay lên cái bàn trước mặt, cúi đầu nhìn hắn. “Tên tớ không phải là Dương Thông Đầu, là Biên Nhược Thủy, mẹ tớ muốn tớ lớn lên cũng thanh thuần như nước.” Tôi xùy một tiếng, coi cái dáng bộ nho nhã đó, vừa nhìn qua đã đoán được là loại người tới cái rắm cũng không đánh được mà (*)! Biên Nhược Thủy thấy tôi cười cũng không đáp lại, cúi đầu lấy cái gì đó. Tôi cúi đầu nhìn theo, xem có gì hay không, đều là một đống chẳng ra gì, mà học tới cao trung rồi vẫn còn mang theo hộp bút sao, tôi tính cầm lên xem thì đã bị hắn giật lấy. “Cho tớ xem nào!” Tôi giật mạnh lại cái hộp, sao lại keo kiệt thế, hắn không cho tôi coi thì tôi càng muốn coi. “Đừng mở ra!” Biên Nhược Thủy đứng dậy muốn đoạt lại, nhưng tôi nhanh hơn, quay người lại, nhanh chóng mở hộp ra, hộp mở ra còn mang theo âm thanh rin rít, đúng là đồ cũ. Trong hộp bút chỉ có mấy cây bút, cả hai đều là bút máy, có một cái đã bị dùng tới mòn cả đầu bút. Trong thoáng chốc, tôi thấy trên đầu hộp bút có dính một mảnh giấy màu đỏ thẫm được cắt thành hình trái tim, trông tầm thường muốn khóc, lại còn dùng băng dính, dính chặt, gỡ không ra. ... Mời các bạn đón đọc Biên Nhược Thủy của tác giả Sài Kê Đản.
Thế Bất Khả Đáng - Sài Kê Đản
Nội dung truyện nói về hai anh em cực phẩm nhà họ Viên trên hành trình theo đuổi Hạ Diệu, một cảnh sát – thái tử gia đã cải tà quy chính ~(‾▿‾~) Anh công là một bộ đội đặc chủng đã giải ngũ, mở một công ty vệ sỹ, nhờ sự “mai mối” của cô em gái mà quen biết với em thụ. Từ ánh mắt đầu tiên anh đã để ý đến em và rồi bắt đầu bước lên con đường “đoạt ái” với em gái. *** Mỗi năm một lần giải thi đấu vật tự do dành cho cảnh sát Trung Quốc và Hoa Kỳ lại diễn ra ở sân vận động Bắc Kinh. "Ngày hôm qua chúng tôi đã tiến hành một cuộc thi dự tuyển, trải qua những trận đấu kịch liệt, đã tìm ra mười sáu tuyển thủ tiến vào trận chung kết. Người chủ trì lần lượt gọi to tên của mười sáu người này: "Joy, Brown, Đới Cao Cao, Hạ Diệu,..." Mười sáu tuyển thủ mặc đồng phục cảnh sát lần lượt lên đài biểu diễn, tám người Trung Quốc tám người Hoa Kỳ, mặt đối mặt xếp thành hai hàng, hướng về đối thủ cúi chào làm lễ một cái. Brown đứng ở vị trí thứ ba thuộc hàng ngũ Hoa Kỳ, cúi người chín mươi độ âm thầm đánh giá người đứng chếch phía đối diện là Hạ Diệu từ trên đầu xuống dưới đũng quần, khoé miệng kín đáo nhếch lên một nụ cười không mấy tử tế. Tiếng súng báo hiệu bắt đầu thi đấu khai hoả, lần lượt hai người đối kháng, người thắng sẽ được vào đấu vòng trong. Giải đấu vật tự do giữa cảnh sát Trung Quốc và Hoa Kỳ là sự giao thoa giữa hai nền văn hoá võ thuật khác nhau giữa Trung Hoa và Tây Phương. Cảnh sát Trung Quốc chú trọng vào các chiêu thức bằng chân, vô cùng ác liệt. Bên Hoa Kỳ lại lấy nấm đấm là đòn sát thủ, một chiêu hạ gục đối phương. Mà Brown người giỏi nhất trong đội hình cảnh sát Hoa Kỳ. ... Mời các bạn đón đọc Thế Bất Khả Đáng của tác giả Sài Kê Đản.
Thời Thượng Tiên Sinh - Ngữ Tiếu Lan San
Bạn người mẫu Tô Nặc vốn gắn liền với hình tượng đóa sen trắng thanh khiết chẳng vướng bụi trần. Nhưng chẳng ai biết, đằng sau hình tượng đó, bạn lại sợ nhất người khác phát hiện ra những bí mật to bự của mình. Chàng mẫu họ Tô thực sự là một kẻ thích ăn và tham ăn quá mức, có sở thích dùng nick ảo chửi loạn đối thủ chỉ vì hắn có thể hình sáu múi nam tính. Trong họa có phúc. Mà chẳng hiểu là phúc hay họa. Bạn Tô Nặc lọt vào mắt xanh của tổng giám đốc Âu Dương quyền lực mà bụng toàn âm mưu. Thời buổi này, với dung mạo và trí thông minh của bạn Tô, rơi vào tay tổng giám đốc gian xảo, quả thực khó sống! *** Là một người mẫu nam thời thượng, Tô Nặc sợ nhất người khác nói mình giống con gái. Nhưng hắn lớn lên lại cố tình giống con gái, vì thế lúc truyền thông đưa tin đều thích dùng một số từ ngữ na ná nhau như “xinh đẹp”, “tinh xảo”, “yêu nghiệt”, cực kì không có khí phách! “《Người đẹp Tô Nặc diễm áp quần phương, yêu nghiệt vừa bước ra cả hội trường hết hồn!》Đây là cái tiêu đề chó má gì!” Sáng sớm trên bàn cơm, người mẫu Tô run rẩy kịch liệt, miệng phun ra một ngụm sữa đậu nành, tay phải vò nát bánh quẩy! *diễm áp quần phương: sắc đẹp vượt trội hơn người thường “Tô gia cậu bớt giận!” Người đại diện vội vàng dỗ dành, “Trước đó tôi thật sự có gọi điện thoại cho phía truyền thông, yêu cầu bọn họ đổi tên bản thảo thành《Anh Tô Nặc dục hỏa trùng sinh, cơ bụng tám múi lực lưỡng săn chắc!》” nhưng đều bị tổng biên tập cự tuyệt thẳng thừng thậm chí còn cho là tôi bị sốt đến đần độn, quả thật là tức muốn khóc! “Vậy tại sao vẫn còn y như cũ!” Tô Nặc tức giận, “Gần đây tin tức đưa lên càng lúc càng quá đáng!” “Cái này là tốt hơn nhiều rồi, lúc đầu bọn họ còn định viết là yêu tinh họ Tô lưỡng tính nữa cơ. . .” Người đại diện chưa kịp nói hết câu đã bị hộp khăn giấy đập trúng mặt, vì thế liền kêu thảm một tiếng, “Gương mặt mịn màng của tôi!” ... Mời các bạn đón đọc Thời Thượng Tiên Sinh của tác giả Ngữ Tiếu Lan San.
Tiệm Quan Tài Số 7 - Niệm Tiểu Duệ
Ở ngõ Thanh Mộc có một tiệm quan tài, ông chủ tiệm tên là Đồng Thất, tính tình khiêm tốn lễ độ, tao nhã đạm bạc. Chỉ có điều, tiệm này trước đây có tin đồn về quỷ, khiến ai ai đi ngang cũng vừa sợ sệt vừa tò mò, đến trẻ con cũng nhịn không được phải tới xem trong tiệm có ma quỷ gì không.Chỉ có mấy người lớn tuổi nhìn tiệm quan tài đầy kính sợ, vì bọn họ chú ý đến một ký hiệu nho nhỏ trên bảng hiệu. Truyền thuyết nói rằng, có một loại người có thể nối liền âm dương… Ông chủ Đồng sáng mở cửa bán áo liệm, vòng hoa. Đêm đến đóng cửa lại nhận những giao dịch khác. Chẳng hạn như kiếm đầu người mất, chẳng hạn như tìm xác dưới sông. Cuộc sống đi lại giữa các chốn thần tiên yêu ma quỷ quái của Đồng Thất tưởng chừng sẽ mãi vô vị trôi đi như vậy, cho đến ngày Thẩm Trạch xuất hiện, khiến con đường sinh mệnh của cả hai đều rẽ ngoặt sang hướng khác… *** Thẩm Trạch tình cờ bắt được một con hạc giấy biết bay, đem nó tới tiệm quan tài để chọc phá Đồng Thất. Hành động trẻ con này không ngờ lại vô tình khiến ông chủ Đồng vốn lãnh đạm thờ ơ phải dùng đến linh lực của mình mà "giáo huấn" cậu. Thế rồi, duyên phận giữa hai người cũng từ đó mà bắt đầu. Là người của Đồng gia, Đồng Thất dù không muốn cũng buộc phải kế thừa linh lực và nhiệm vụ của gia tộc. Thế nhưng từ khi gặp Thẩm Trạch, cùng trải qua những vui vẻ hờn giận thường tình chốn nhân gian, tất cả những gì Đồng Thất mong muốn lại chỉ là một cuộc sống bình phàm an ổn, có thể ở bên người kia nhàn tản suốt đời. *** Tiểu Hổ là đứa nhỏ họ Vương trong ngõ Thanh Mộc, bộ dáng kháu khỉnh bụ bẫm. Chỗ sâu nhất trong ngõ Thanh Mộc có một gốc đào, gốc đào to lớn vững chắc, bốn năm nam tử rưởng thành may ra mới đủ vòng quanh, mấy lão nhân lớn tuổi đều nói, gốc đào kia chỉ sợ là đã thành tinh. Việc Tiểu Hổ phải làm đêm nay là đến chỗ cây đào đó bẻ một nhánh cây trên cao để củng cố địa vị ‘Lão đại’ của mình. Chỗ sâu trong ngõ nhỏ đột nhiên có một trận gió thổi qua, Tiểu Hổ bất giác rùng mình một cái nuốt một ngụm nước miếng. Bố cục của ngõ Thanh Mộc khá kỳ quái, cuối ngõ nhỏ cũng không có gia đình nào ở, cạnh gốc đào cũng chỉ có vài băng ghế nhỏ để cho mấy lão nhân ban ngày ngồi đây hóng gió mát. Tiểu Hổ nhìn bóng cây đen thẫm kia, đột nhiên rất muốn về nhà. Tiểu Hổ xoay người, nhưng nó phát hiện mình không hiểu sao không thể động đậy được, nó nhìn chằm chằm thẳng tắp về phía cây đào mà trong bóng đêm chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ kia, trong lòng sợ hãi không thôi. Lại một trận gió thổi qua, Tiểu Hổ đột nhiên mở to hai mắt, tiếng hét sợ hãi chói tai bị chặn ở trong cổ họng không phát ra được. Nó nhìn kĩ liền thấy, dưới cây đào có một thân ảnh màu trắng! Bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên vai Tiểu Hổ, Tiểu Hổ rốt cuộc giống như cuồng loạn mà kêu lên. ... Mời các bạn đón đọc Tiệm Quan Tài Số 7 của tác giả Niệm Tiểu Duệ.