Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hỉ Tương Cố

Hỉ Tương Cố là cuốn tiểu thuyết bách hợp của Mộ Thành Tuyết mà bạn không nên bỏ qua nếu là một người đam mê bách hợp. Câu chuyện kể về Hỉ Mi - đứa con gái sinh ra trong một gia đình phức tạp luôn mong muốn có đứa con trai, cô nàng có tính tình bá đạo, mạnh mẽ. Câu chuyện bắt đầu khi Hỉ Mi gặp Âm Cố - một người con gái dịu dàng, ấm áp. Hai người họ bắt đầu một mối tình đầy trắc trở nhưng cũng thật cảm động. *** "Chuyện về một nàng sát thủ bỏ nghề làm bà đỡ bởi vì nhân tính trỗi dậy mạnh mẽ khi thấy một thai phụ sinh con trước mắt mình. Một cô nàng nông thôn bị chồng bỏ bởi vì bị sảy thai. Hai người gặp nhau có lẽ là vì duyên; có lẽ do có người vô tình sắp xếp. Tình từ từ bùng cháy bởi vì hai người như sinh ra là dành cho nhau; một phần thiếu của người này bù đắp cho người kia; một lạnh một nóng; một nhạy bén một đơn thuần..." *** #Review Tên: Hỉ tương cố Thể loại: Điền văn, cổ đại, tình hữu độc chung, 1x1, HE Tác giả: Mộ Thành Tuyết Cp: Âm Cố x Hỉ Mi Độ dài: 95 chương ————————————————————— Cảm nhận của t: Vì là điền văn nên truyện không có gì giật gân, gay cấn và kể cả H. Nhưng t vẫn đề cử bộ này. Bộ truyện diễn biến khá là chậm nhiệt, tình cảm của hai nhân vật chính rất đẹp, vì biết nhau gần nhau rồi yêu nhau. Ay thực sự khả năng viết văn cảm nhận của t khá kém nên chỉ đc từng này thôi. Mn tham khảo tạm. Tóm tắt nội dung: Âm Cố vốn là một sát thủ bởi gia đình làm nghề truyền thống là sát thủ. Nhưng do một lần làm nhiệm vụ, chứng kiến một thai phụ sinh con trước mặt mình mà gác kiếm, chuyển nghề. Do được nhờ vả từ người quen mà Âm Cố đi đỡ đẻ cho một người thai phụ khó sinh và sau đó, đỡ đẻ tiếp cho Hỉ Mi....À tiện thể, Âm Cố là phúc hắc mặt dày cường công. Hỉ Mi được gả vào một gia đình cũng tạm được. Phu quân là một gã mọt sách luôn gác đèn cố đỗ đạt( thực ra do mẹ ép) nên lãnh đạm nàng, một tháng đụng chạm chỉ vài lần và rất ngắn ngủi. Sau khi được đỡ đẻ, do một vài lí do mà con của nàng mất, quá đau thương và dưới sức ép từ phía nhà chồng, Hỉ Mi quyết định rời đi với Âm Cố, làm lại cuộc đời. Rồi hai người ở chung với nhau, lâu ngày sinh tình, Âm Cố dẫn Hỉ Mi ra mắt bố mẹ( nhà đấy hài, thú vị lắm). Cuối cùng là dọn ra ở riêng, tự lập nghiệp. Hai bạn có xa nhau một khoảng thời gian nhưng nhanh chóng tái hợp nhé! ————————————————- Nếu sau khi đọc xong, mn có hứng thú với văn phong của Mộ Thành Tuyết có thể đọc thêm bộ Chiết yêu( quyển trước Hỉ tương cố), Bà sa... *** Lần này Việt Lâm thị mang thai cũng chịu nhiều đau khổ. Cái thai mười mấy năm trước kia, chẳng qua là do bà muốn phủi bụi trên cái tủ, lúc nâng người lại vấp chân té nên không giữ được. Cho nên lần này phải vạn phần cẩn thận. Trước thời gian vượt cạn, Việt Lâm thị cũng là thống khổ, trái trông mong phải chịu đựng, nắm chặt nắm tay cả ngày. Rốt cục, khi tuyết đầu mùa đông rơi... Việt Đại hao phí hết tâm tư vì đứa con trai này, mời bà đỡ về trước và dặn dò bà đỡ đừng đi xa nhà. Lúc này, vừa thấy Việt Lâm thị kêu lên đau đớn, hắn vội nhờ một thanh niên nhà bên cạnh chạy đi thỉnh bà đỡ đến. Khi bà đỡ cầm hành lý hành nghề đuổi tới, Việt Lâm thị lại càng đau hơn. Bà đỡ xốc váy của Việt Lâm thị lên nhìn, nói chưa thấy động tĩnh thì kích động cái gì. Việt Đại nóng nảy, một mực không cho bà đỡ rời đi. Dầu gì cũng là thường xuyên chạm mặt, bà đỡ biết Việt Đại rất coi trọng đứa con này, cũng nghe lời ngồi xuống. Dù sao nước ấm và khăn đều đã chuẩn bị đủ, ngồi chờ cũng thong dong được một chút. Huống chi Việt Lâm thị yếu ớt, không biết có thể sinh được bình thường hay không. Trong lòng bà đỡ rất bồn chồn, chỉ là không dám nói mà thôi. Cùng lúc đó, Việt Đại còn gọi thêm vài tiểu tức phụ bên cạnh, đến lúc đó nhất định phải giúp một tay. Cứ như vậy, Việt Lâm thị vẫn chưa sinh mà cái phòng không tính là rộng lắm đã chen chúc đầy người. Buổi chiều, Việt Lâm thị vẫn chưa có động tĩnh gì, làm Việt Đại cực kì hồi hộp, nên đi đốt ba cây nhang, vén rèm chạy đi ra. Lúc này, tuyết lớn rơi xuống bay tán loạn, khá là lạnh. Việt Đại che nhang, chạy tới phần mộ tổ tiên liên tục lễ bái, không ngừng cầu nguyện. Cuối cùng, hắn đứng dậy tìm chỗ cắm nhang xong, mới vừa đứng dậy trở về thì thấy ngoài đầu thôn, có một người từ từ đi đến đây. Tuyết rơi vô thanh vô tức, nhưng làm người thấy xôn xao, người nọ lại không nhanh không chậm bước đi trong tuyết, và cũng không tránh tuyết. Là ai? Việt Đại nghi hoặc. Tuyết thế này, ai cũng vội về nhà vây quanh lửa để sưởi ấm, mà sao còn có người tự tại đi trong tuyết như vậy? Trong lúc vừa suy nghĩ, người nọ đã đến trước mặt. Việt Đại nhìn người, cảm thấy đây là một người con gái. Chỉ là nàng ta chẳng những khoác áo choàng, mà trên mặt cũng che kín. Nàng kia đứng trước mắt Việt Đại, hơi động để tuyết rớt xuống, hỏi: "Đây có phải là thôn Đê Hạ?" Thanh âm có chút trầm thấp, Việt Đại vội gật đầu: "Đúng vậy." "Ở đây có họ Việt phải không?" "Họ Việt?" Việt Đại sửng sốt. Toàn thôn Đê Hạ chỉ có mấy chục hộ, chỉ có nhà hắn là họ Việt. Vì thế hắn có chút kì quái đánh giá cô gái xa lạ trước mắt này. "Ta họ Việt, nhưng cô là..." Đôi mắt nàng kia hơi ngơ ngác, sau đó làm như gật đầu: "Chỉ có một nhà của ông?" "Đúng vậy." Nàng kia lập tức xốc áo choàng, lấy một thứ gì đó từ trong ngực ra: "Nhìn xem." Việt Đại nhìn theo động tác của nàng, cũng đã chú ý tựa hộ nàng muốn lấy cái gì đó. Đột nhiên có người tìm hắn, kiểu nói chuyện rất kì quái, quá ngắn gọn, đây rốt cục là chuyện gì đang xảy ra? Hắn nhận đồ, nhìn kỹ lại, hoảng sợ. Đây chính là bọc tiền mà khi nhị muội xuất giá, mẫu thân đã cho nhị muội. Tuy rằng đã qua nhiều năm nhưng vẫn có thể phân biệt được. "Ah, đây là..." Việt Đại vẫn không hiểu. "Ta là bà đỡ mà nhị muội ông mời đến." Nàng ngẩng đầu nhìn trời, sau đó nói: "Có thể về nhà rồi nói sau được không?" Việt Đại rất kinh ngạc, và vừa cảm động. Hắn từng nghe nhị muội nói muốn thỉnh một bà đỡ tốt nhất để lo cho mẫu tử bình an, ai ngờ không phải là nói đùa. Hắn vội cười, xoa xoa tay nói: "Ây da, thật vậy chăng? Mau đi theo ta! Mau đi theo ta!" Tuyết rơi nhiều, hai người đứng mãi cũng sẽ thành người tuyết. Vào phòng, một phòng phụ nhân đã chuẩn bị tốt hết thảy, chỉ còn chờ Việt Lâm thị. Trong phòng có bà đỡ họ Hà, Hà thị đang ngồi ở ghế chính, bà bây giờ là người quan trọng nhất. Bà gọi chủ nhà lấy hạt dưa, chỉ huy vài tiểu tức phụ khác làm việc, thấy Việt Đại vừa vào, còn mang theo một cô nương che kín người chỉ chừa lại đôi mắt, cười nói: "Yêu, Hỉ Mi nhà ông hiếu kính nhỉ, trời lạnh như vậy mà cũng tới hỗ trợ." Việt Đại vội cầm chén nước ấm, cười đến nếp nhăn trên trán sâu thêm: "Không phải, đây là nhị muội ta thương đại tẩu của nàng, nên mời bà đỡ đến giúp." "Ồh? Vậy cũng tốt." Hà thị nhảy lên, vừa mới muốn nói cái gì, đôi mắt đột nhiên trợn to, đứng hình tại chỗ. Một phòng toàn bộ cũng nhìn về một phương, chuyện trên tay cũng quên làm. Việt Đại bị dọa, vội quay đầu lại, cũng sửng sốt theo. Từ lúc đi ở ngoài cho đến khi vào đây, cô gái đó vẫn không nói gì, đứng ở cạnh cửa cởi áo khoác ngoài, vén rèm hất tuyết đã bám vào người, sau đó đặt đồ trên một cái ghế dài. Sau đó là kéo khăn quàng cổ xuống, lộ ra gương mặt trẻ tuổi. Nhìn cô gái gỡ đấu lạp xuống xong, trên đầu chỉ có một cây trâm bằng trúc, tóc còn lại thì xõa tự nhiên; tuy rằng chỉ mặc bố y màu xanh da trời nhưng có thân hình cao, không phải tư thái của người già; màu da lại non mềm, vẻ đẹp giống như trong tranh vẽ, không tì vết. Sau khi lấy lại tinh thần, Hà thị phẫn nộ đặt mông ngồi xuống, chỉ vào Đại Việt mắng: "Lão bà tử ta năm đó cũng là một người như hoa, làm bà đỡ cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ, sao ông phải đến mức coi thường ta như vậy?" Việt Đại cũng xấu hổ, đối với chuyện này cũng không biết nói sao. Nàng kia nghe xong cũng bình bình đạm đạm không biến hóa gì, còn đang mở cái hòm nhỏ mà nàng mang theo. "Cô nương cũng thật là, sao lại đùa như thế. Vì sao nhị muội ta lại mời cô chứ?" Việt Đại đi đến trước mặt nàng kia vội hỏi. Cô gái đó cũng không nâng mắt, chỉ là mở cái hòm ra để lên bàn của Hà thị. Hà thị nghễnh cổ lên nhìn. Bên trong có hai cây kéo lớn nhỏ, có que thổi lửa, còn có nhiều bình này nọ không biết tên. Bà thấy cô vô tình ngăn trở, liền nhanh tay cầm một bình, vừa mở ra, mùi rượu tỏa ra ngoài. "Ui!" Hà thị kêu một tiếng, nhìn về phía nàng kia. "Hình như là thật. Cô... thật sự là bà đỡ?" Nàng kia gật đầu: "Ta gọi là Âm Cố." Một tiểu tức phụ bên cạnh cũng lén nhìn, đây rõ ràng là đồ để đỡ đẻ. Nhưng trẻ tuổi như vậy lại làm bà đỡ là lần đầu tiên nhìn thấy. Thật kì lạ. Nên nhịn không được mà nhỏ giọng nói: "Ui, đây là tạo nghiệt gì!" Âm Cố tùy ý quét mắt nhìn tiểu tức phụ đó, rồi nói với Việt Đại: "Đã đến giờ chưa?" Nhất thời Việt Đại không biết xưng hô với nàng như thế nào, ấp úng nửa ngày mới nói: "Cô nương... tới vừa đúng lúc, lúc trước vừa mới đau." "Ờ. Đã chuẩn bị gì rồi?" Âm Cố bắt đầu lấy đồ. Lúc này, người ở bên cạnh đã mở miệng. "Từ từ!" Bà ta cười dài nhìn Âm Cố. "Cô nương, không phải lão bà tử ta đây khoe khoang. Lão bà tử đã đỡ ra rất nhiều trẻ rồi, luận kinh nghiệm, so với cô là nhiều hơn rất nhiều. Khi muội tử chuẩn bị sinh, cô nương nên ở bên cạnh nhìn mà học hỏi." Dứt lời, còn không quên nhìn Âm Cố, trong mắt không che dấu được sự không hài lòng. Âm Cố nghĩ nghĩ, dừng tay lại, ngồi lên ghế dài ở cạnh cửa. Việt Đại vội thay chén nước ấm đưa cho nàng, nhưng còn chưa đi đến trước mặt nàng thì chợt nghe phòng trong đột nhiên truyền ra tiếng rên rỉ. "Ây da muốn sinh rồi!" Việt Đại run bắn người, nước trong chén vẩy ra, làm tay hắn bỏng run lên thêm, cái chén rớt xuống bể thành vài miếng. "Chuyện tốt chuyện tốt!" Hà thị vội nhảy dựng lên xoay người vào nhà, miệng vẫn còn la hét. "Vỡ là bình an, mẫu tử bình an; vỡ là bình an, mẫu tử bình an..." Vài tiểu tức phụ cũng đi vào theo, Việt Đại vừa định bước vô thì bị họ ngăn lại. "Chỗ này nam nhân không nên vào, ông cứ chờ ở ngoài đi." Quả nhiên, Việt Lâm thị kêu càng ngày càng vang, và càng ngày càng thê thảm. Âm Cố ngồi ở cạnh cửa nhìn mấy người kia bận rộn, chỉ là hơi nhíu mày. Việt Đại đứng ngồi không yên, thấy nàng như thế thì trong lòng hoảng hốt hơn, vội hỏi: "Vì sao cô nương nhíu mày?" "Thanh âm rất yếu, thân thể rất hư nhược." Âm Cố thản nhiên nói xong rồi nhìn ngoài cửa. Cửa hơi mở, rèm cửa thỉnh thoảng cũng bị thổi lên đánh vào trên cửa, gió quật bay phấp phới. Đập vào mắt là thấy một mảnh hoa râm. Việt Đại đóng cửa lại, vẻ mặt sốt ruột, giẫm chân không thôi. "Rồi làm sao đây, làm sao đây..." Đã một canh giờ, một tiểu tức phụ mang một chậu máu loãng từ bên trong ra. Mặt mũi Việt Đại trắng bệch, cảm thấy con của hắn gần như là hòa vào trong đó. "Sợ cái gì chứ, ông cũng đã làm cha rồi mà." Tiểu tức phụ xem thường. Đổ nước, lại đổ nước ấm vào. Bên trong ngoại trừ tiếng kêu của Việt Lâm thị ra thì còn có Hà thị không ngừng cổ động "dùng sức dùng sức". Nhưng đã lặp lại như thế nửa canh giờ, nước ấm cũng đã thay vài bận mà không có động tĩnh gì. Chốc lát sau, Hà thị đầy mồ hôi đi ra. "Sao lại thế này?" Việt Đại nhảy dựng lên, đi đứng có chút bất lợi. Hà thị khàn cả giọng, có chút bất an nói: "Muội tử nằm ở trên giường đã lâu, thân mình yếu ớt, lại không dùng nhiều sức được, ta giúp nàng cố gắng cả nửa ngày cũng không có tác dụng gì, nhưng vậy nàng lại càng đau hơn. Hạ thân đã mở nhưng vẫn không có một chút động tĩnh, ta..." Trong lòng bà thầm kêu khổ, biết rõ Việt Lâm thị lần này lâm bồn là rất khó khăn, vậy mà vừa rồi còn quản mặt mũi cái gì. Hôm nay nếu mẫu tử bình an thì thôi, nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao bà gánh được trách nhiệm. Việt Đại chắc chắn liều mạng. Dưới tình huống bận rộn nửa ngày đều không có dụng, bà rốt cục nhớ tới bà đỡ trẻ tuổi Âm Cố đột nhiên xuất hiện. Nghĩ vậy, cắn răn nói: "Tình huống hiện tại chỉ sợ là để càng lâu càng phiền toái, chỉ sợ..." "Bà đừng có nói thế... " Việt Đại mở to hai mắt nhìn, như muốn ăn thịt người. Hà thị bĩu môi, vờ như vô tình quét mắt qua cánh cửa nhìn một cái. Việt Đại đột nhiên nhớ tới còn một bà đỡ mà nhị muội đưa tới, nhị muội biết rõ tình thế của đại tẩu mà vẫn đưa bà đỡ đến vậy nhất định là tốt nhất. Việt Đại lập tức xoay người hô lên: "Cô nương..." Hà thị rùng mình khi nghe được. Xem ra Việt Đại rất mong có con trai, thanh âm cũng tuyệt vọng. Âm Cố thản nhiên đứng dậy. "Chuẩn bị nước nóng cho ta, tất cả đều lui ra ngoài." Hà thị bớt căng thẳng được một chút, nhưng cũng làm như là bề trên, lúc này nếu có xảy ra cái gì thì cũng không quan hệ tới bà. Có điều bà vẫn muốn đi theo vào nhìn một cái. Mà tính toán của bà còn chưa thực hiện được thì Âm Cố đã cản lại ngoài cửa: "Bà phụ trách chuyền nước ấm." Hà thị há miệng thở dốc, được rồi, mình ở ngoài ổn hơn. "Một mình cô..." Việt Đại xoa tay, đi lên, có chút không yên hỏi. Mà đáp án trả lời hắn là cái cửa đóng chặt. Việt Đại và Hà thị hai mặt nhìn nhau, đánh phải ở ngoài coi chừng. Đóng cửa lại, Âm Cố xoay người. Đây là phòng ngủ; xiêm, áo, bồn, lửa, coi như ấm áp, bày biện trong phòng đơn giản, chỉ là cái giường kia có chút ghê người. Âm Cố rốt cục cũng biết vì sao Hà thị muốn đẩy trách nhiệm. Tuy rằng nữ nhân ở trên giường đang mở rộng hai chân ra, gập gối, nhưng thân thể của bà đã sưng phù lên. Nếu không phải vẫn còn đang nhỏ giọng rên rỉ thì nhìn sắc mặt giống như người chết. Âm Cố mở hòm, lôi ra vài thứ, sau đó trở mình đưa một dược hoàn nhỏ đến bên miệng Việt Lâm thị: "Nuốt xuống đi." Hai mắt Việt Lâm thị trống rỗng, hoàn toàn không có sinh lực, ngay cả hơi quay đầu sang cũng phải cố hết sức. Âm Cố dứt khoát đưa dược hoàn đến bên miệng bà rồi thuận thế nâng đầu giúp bà, làm cho bà nuốt xuống. "Đây... đây là cái gì?" Việt Lâm thị thở hổn hển hỏi. "Có thể giúp bà cố sức." Âm Cố dứt lời, xoay cổ tay đem lòng bàn tay nhẹ nhàng dán vào cổ họng của Việt Lâm thị. Mời các bạn đón đọc Hỉ Tương Cố của tác giả Mộ Thành Tuyết.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ - Hốt Nhiên Chi Gian
Béo cũng không phải là lỗi của nàng nhưng vì sạo vì chuyện đó mà nàng bị coi thường. Vì thế, nàng quyết định, ngay lúc này đây, nhất định phải giảm béo thành công. Thế nhưng, ” ca” không đồng ý còn nói cái gì, nàng gầy lại không đáng yêu , hắn chính là thích nàng mập mạp 1 chút, có như vậy ôm mới có cảm giác. K Không được, không được, không bao giờ … được phép mắc mưu hắn lần nữa , nàng nhất định phải giảm béo, nhất định phải tìm một người bạn trai. *** Tác giả Hốt Nhiên Chi Gian thích dùng những từ ngữ đơn giản, mượt mà để biểu đạt nội tâm với những cảm xúc mãnh liệt, ngòi bút và lối viết của cô như bày ra trước mắt chúng ta những câu chuyện tràn ngập ấm áp và hạnh phúc, khiến chúng ta thêm quý trọng những gì mình đang có.   Các tác phẩm tiêu biểu:  Mờ Ám Xem Như Anh Lợi Hại Đồ Xấu Xa Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ Cả Đời Chỉ Cần Một Người Là Em (Một Đời Chỉ Cần Có Em) Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét) Thâm Thâm Lam Tình Yêu Judo ...
Chỉ Vì Yêu - Sói Xám Mọc Cánh
Bạn đã từng thử làm chuyện này chưa, trên đường phố náo nhiệt nhất, nắm tay người bạn muốn lấy, và chạy điên cuồng? Lần sau, hãy thử xem! Những người đang yêu cuồng nhiệt, xa nhau một giây cũng sẽ thấy sốt ruột, bất an. Còn anh và cô lại mỗi người một phương trời trọn sáu năm. Anh hận cô, hận đến mức không muốn nhắc đến cô, nhưng anh lại nhớ cô quay quắt, nhớ đến nỗi suốt sáu năm trời không đêm nào ngủ yên. Cô yêu anh, yêu đến mức khi anh quay về, cô đã dùng mọi thủ đoạn để nối lại tình xưa, yêu đến mức phớt lờ mọi kẻ theo đuổi xung quanh, nhưng con đường để anh yêu cô lại từ đầu sao mà khó khăn đến thế! Đó chính là tình yêu của họ, rất đau khổ, nhưng cho dù tổn thương đến vậy, họ vẫn như thiêu thân lao vào lửa, không hối tiếc! Vì đời người, điều ngọt ngào như vậy chỉ có chuyện này mà thôi! Justlife, justlove.
Chào em Như Hoa
Chào em, Như Hoa là câu chuyện vô cùng hài hước về cặp đôi oan gia Lỗ Như Hoa và Văn Sơ. Hoàn cảnh trái ngược, tính tình trái ngược. Chàng kiêu ngạo, nàng mặt dày. Chàng châm biếm, nàng mỉa mai... Và câu chuyện của cặp đôi oan gia này sẽ diễn biến ra sao?... Và còn rất nhiều điều thú vị về cặp đôi oan gia này đang chờ đón bạn trong Chào em, Như Hoa.   *** Một cô gái yêu tiền hơn sinh mạng. Từ việc đóng vai nhân vật hoạt hình, cosplay theo đủ phong cách để chụp ảnh lưu niệm lấy tiền đến việc bán đĩa phim con heo tại cầu vượt, các hầm đi bộ hay mặt dày gõ cửa từng phòng trong kí túc xá nam sinh để bán đồ chuyên dành cho nam, không việc gì là cô không làm. Từ máy sấy nhỏ gọn tiện lợi đến nước hoa, dầu dưỡng tóc, dao cạo râu, thậm chí là cả... quần lót CK, không có gì là cô không bán. “Đồ con gái tham tiền hám của” - đó là suy nghĩ đầu tiên mà Văn Sơ, một anh chàng công tử kiêu ngạo, dành cho cô. Cô gái đó chính là Lỗ Như Hoa. Như Hoa, tân sinh viên khoa kiến trúc của Đại học S, vì cha mẹ mất sớm nên cả Như Hoa và Tự Ngọc - em trai sinh đôi của cô - phải nương tựa vào nhau để sống, tiền của cha mẹ để lại không nhiều nên Như Hoa làm đủ mọi cách để kiếm tiền cho cả hai chị em học đại học. Trái ngược với hoàn cảnh của Như Hoa, Văn Sơ lại là một công tử con nhà giàu chính hiệu, anh mới quay về từ Pháp và bị gia đình ép vào học tại khoa Sơn dầu của đại học S để trải nghiệm một cuộc sống sinh viên đích thực. Hoàn cảnh trái ngược, tính tình trái ngược, dường như Văn Sơ và Như Hoa đã được định sẵn là “oan gia” ngay từ lần đầu tiên gặp mặt: Nếu Thượng đế cho Văn Sơ cơ hội quay trở lại khoảnh khắc tiếng gõ cửa đáng chết đó vang lên, hắn nhất định sẽ dõng dạc: Không được vào! Và nếu nhất định phải cho cái “không được vào” đó một kỳ hạn, hắn hết sức hy vọng sẽ là: Một vạn năm. Thế nhưng Thượng đế có cho không? Không hề, cho nên, khi hắn đành phải xấu hổ tột cùng mà tóm chặt chiếc khăn bông quấn quanh người che vị trí chủ chốt, ngại ngùng đứng bối rối nhìn cái kẻ chính hiệu phái nữ nhưng ăn mặc chẳng khác gì đàn ông đó, dùng ánh mắt kinh ngạc, hiếu kỳ và không chút che đậy đó mà lột trần hắn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, Văn Sơ dường như hoàn toàn tuyệt vọng với toàn bộ những gì thuộc Đại học S rồi, chỉ biết làm một điều duy nhất là rít lên một câu qua kẽ răng: “Đây - Hình - Như - Là - Ký - Túc - Nam - Sinh!”. “A... tôi biết, cho nên tôi chỉ bán đồ chuyên dành cho nam thôi mà.” “Cô không thấy ở trong tình huống này thì nên đi ra à?” “Thế anh có mua đồ lặt vặt không?” Lỗ Như Hoa đã phần nào hồi phục tinh thần, ngầm cảnh cáo bản thân: Nhớ kỹ mục đích chuyến đi, chú ý hàng hóa giá cả! “Tôi không mua!” Văn Sơ nghiến chặt răng, cũng ngầm cảnh cáo bản thân: Có tức giận thì cũng không được tức giận với con gái, không được cư xử thô bạo với con gái, chú ý phong độ, chú ý phong độ! “Xin đừng vội nói không mua, anh vẫn chưa biết rõ mà. Thật ra tôi cái gì cũng có, ồ, cậu cần máy sấy tóc không? Kiểu dáng nhỏ gọn, cậu xem tóc ướt thế kia không sấy khô dễ sinh bệnh lắm. Hay là dầu dưỡng tóc? Hoặc nước hoa sau cạo râu?”. “Này cô, tôi đếm ngược từ năm trở xuống, nếu cô vẫn không chịu đi thì đừng có trách.” ... “Thật ra tôi muốn hỏi cậu có cần mua quần lót không, hàng hiệu CK, rất hợp với cậu. Cậu mặc cỡ nào?”. *** Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Chào em Như Hoa của tác giả Tử Ngư Nhi.   Như Hoa, sinh ra có lẽ mang kì vọng của cha mẹ, xinh đẹp như hoa, được nâng niu, chiều chuộng. Nhưng đời không như mơ, bố mẹ cô mất sớm, để lại cô cùng cậu em sinh đôi_ Tự Ngọc, bị bệnh tim bẩm sinh. Từ bé, cô đã phải lăn lộn, không nghề gì không làm, không thứ gì không bán, từ cosplay nhân vật hoạt hình, bán đồ gia dụng lặt vặt, đến đĩa phim con heo, bao cao su hay thậm chí là gõ cửa từng phòng kí túc xá nam bán đồ nam. Hơn chục năm trong nghề bán hàng đã rèn luyện ra một Như Hoa mặt dầy hơn cả tường thành. Cô yêu tiền hơn sinh mạng, vì chỉ có tiền hai chị em cô mới có thể tiếp tục học đại học, tiếp tục theo đuổi ước mơ, tiếp tục sống. Bên trong vẻ phớt đời, hớn hở, bộ mặt dầy hơn cả da trâu, là một ý chí kiên cường, mạnh mẽ không ai sánh được. Văn Sơ, anh chàng công tử nhà giàu, mới đi du học ở Pháp về, nói tiếng Trung câu được câu chăng, coi tiền như rác. Bố anh chàng lo cậu con quý tử quên gốc nên đã “tống” cậu vào khoa sơn dầu của Đại học S để trải nghiệm đời sống sinh viên và học tiếng Trung. Ngày đầu Văn Sơ gặp Như Hoa, là trong trạng thái không mảnh vải che thân, đập vào mắt cô là cả tiểu PP tròn bóng láng. Nguôi giận chưa được bao lâu, Văn Sơ lại nhận được cuộc điện thoại của Như Hoa, nhờ anh chăm sóc cho chú bé nhà tôi nhé. Văn Sơ vốn dốt tiếng Trung, liền tự động hiểu nhầm, “tiểu… của tôi không đến lượt cô quan tâm”!!! Không bị bắt gặp trong trạng thái áo rách quần manh thì cũng bị mất mặt, cộng thêm sự yêu tiền như mạng của Như Hoa, ấn tượng của Văn Sơ đối với cô, chẳng có gì ngoài đồ con gái ham tiền hám của !!! Nhưng đúng là oan gia ngõ hẹp, em trai của Như Hoa_Tự Ngọc cùng phòng kí túc với Văn Sơ còn chưa tính, cô lại còn như ruồi muỗi, ngày ngày lượn lờ ở kí túc nam sinh. Ở đại học S, bạn có thể không biết số cứu hỏa 119, nhưng tuyệt đối phải biết số của Như Hoa. Trời nắng sao? Có kem chống nắng, nước khoáng, quạt các loại. Lạc đường sao? Có bản đồ Mất ngủ sao?  Có dầu thơm trị mất ngủ Đang đêm mà đói? Có dịch vụ cung cấp đồ ăn tận nơi. Thậm chí, ngay cả Băng vệ sinh cũng đã được nâng cấp lên thành đồ lót giày siêu dính siêu hút nước siêu bền !!!. Tóm lại, gọi cho Như Hoa, muốn gì cũng có! Văn Sơ càng cố gắng khinh bỉ, xỉa xói cô bao nhiêu, lại càng chú ý cô bấy nhiêu. Để rồi tới khi, anh chợt nhận ra anh đã thích cô từ lúc nào mà chính bản thân mình cũng không hề hay biết. Phải mất bao nhiêu dũng khí, Văn Sơ mới dám thổ lộ tình cảm với Như Hoa. Anh tặng cô con búp bê thủy tinh cầm đĩnh vàng đang híp mắt cười y hệt cô, lòng tràn ngập hy vọng, vui sướng vì tình yêu đầu đời, có thể công khai khoác tay Như Hoa đi khắp nơi, giới thiệu cô là bạn gái anh. Nhưng mọi chuyện vốn không êm đẹp như vậy. Ngay ngày hôm sau, ảnh của Văn Sơ cùng 9 nam sinh khác bị dán lên bản tin trường, ảnh của 10 hotboy, cần mua xin liên hệ… Lỗ Như Hoa.  Đầu Văn Sơ như nổ ầm một cái, hóa ra cô ta là người như thế, cô ta tham tiền đến bất chấp thủ đoạn anh luôn biết rõ, là anh si tâm vọng tưởng, là anh tự mình đa tình, giấy phút ấy, Văn Sơ như phát điên. Lúc anh gặp cô, cô đang cô đơn đứng giữa ngã tư đường, khoác trên mình một chiếc áo jacket đã bạc màu giữa trời đông giá lạnh. Bóng dáng cô nhỏ bé tới mức không nỡ nhìn. Cô thế nhưng lại đang chào mời bán phim con heo!!! Máu nóng bốc lên đầu, làm Văn Sơ không nghĩ gì được nữa. Anh ném đi con búp bê thủy tinh mình tự tay mua cho cô, ném đi chiếc ba lô Tự Ngọc thức mấy đêm vẽ kiếm tiền  tặng cô, ném đi chiếc khăn quàng cô tặng anh đêm Noel, cố dập tắt tình yêu mới chớm nở của hai người. “Câu nói tối hôm qua, xin cô quên đi. Tôi nói tôi yêu cô, nhưng… có lẽ là sai lầm.” “Tôi có thể bỏ qua chuyện cô tham tiền, nhưng không thể tha thứ việc cô bất chấp thủ đoạn kiếm tiền. Làm người, nên tự đặt cho mình một giới hạn, giới hạn đó, hình như cô không có!”. Từng câu từng lời như những lưỡi dao đâm thẳng vào tim Như Hoa, làm cô không có cách nào hô hấp, hoàn toàn chết tâm. Cô đột nhiên, không còn muốn giải thích gì nữa. Sau đó, phát hiện tất cả chỉ là hiểu lầm, dù anh đã rất cố gắng xin lỗi, nhưng không có kết quả. Như Hoa sợ tổn thương, sợ xa cách, cô không đủ can đảm để tiếp nhận thêm một chút tình cảm mập mờ nào nữa. “Văn Sơ, đừng viển vông nữa, chúng ta chưa từng có bắt đầu, hà tất phải dây dưa, cách xa nhau một chút, không tốt hơn sao?” Văn Sơ tuyệt vọng, anh xin cô cho mình được vẽ cô một lần, nhưng nhìn cô ngủ mê mệt đến nỗi anh không nhẫn tâm đánh thức cô dậy, từ Tự Ngọc, anh mới biết đến hoàn cảnh của cô, mới hiểu vì sao cô lại làm việc cật lực, hiểu tại sao cô yêu tiền, hiểu vì sao Tự Ngọc không thể giúp cô việc nặng nhọc gì. Văn Sơ càng hiểu, lại càng yêu Như Hoa, anh tiếc thương cô, cũng khâm phục cô, anh hạ quyết tâm, không từ thủ đoạn nào mà bám theo cô. “A… Tâm Thành, cậu xem ảnh gái gú suốt cả buổi chiều, nhỡ mà Như Hoa nhà tôi mượn máy tính của cậu thì làm sao bây giờ? Đối với cậu thì không hề gì, nhưng cô ấy cảm thấy tôi bị cậu đầu độc thì không được!”. Mỗi đêm anh đều thức đan khăn cho cô, đầu tiên thì rối như sợi mì, đoạn sau mịn màng hơn, đoạn cuối còn bồi thêm mấy bông hoa xiên xiên xẹo xẹo, nhìn vẻ mặt của Văn Sơ kìa, không khác gì tiểu thiếp ngày xưa đan áo đợi phu quân về sủng hạnh ! Chỉ cần Như Hoa thích, đến thêu hoa Văn Sơ anh cũng làm ! Còi xe của Như Hoa bị hỏng, Văn Sơ kiếm cho cô một con búp bê kêu te te buộc vào xe, còn không quên tròng vào câu, em cứ bóp nó thoải mái, cứ coi như đang đánh anh ấy !! Một Văn Sơ toàn tâm toàn ý, yêu cô đến mức ỷ lại như thế, Như Hoa không có cách nào ghét, cũng không có cách nào từ chối được anh. Lần đầu tiên trong 19 năm, cô cảm nhận được sự ấm áp mà tình yêu mang lại, được trải qua cái cảm giác ỷ lại, vui mừng khi có người chăm lo đến mình, có một bờ vai rộng lớn cho cô dựa vào mỗi khi mệt mỏi. Một Văn Sơ như thế, cô cũng muốn giữ anh cho riêng mình. Sự cách biệt giàu nghèo, địa vị xã hội,cùng sự non nớt của Văn Sơ, và nỗi tự ti của Như Hoa, nhiều lần đã khiến họ hiểu nhầm nhau, làm tổn thương nhau. Nhưng rồi họ cũng lại phát hiện ra, họ không thể sống thiếu nhau. Một Văn Sơ tài hoa nhưng kích động, một Như Hoa điềm tĩnh, mạnh mẽ, thực tế, tưởng như không liên quan nhưng thực ra lại là mối lương duyên trời định. Ở bên Như Hoa, Văn Sơ từng ngày một trưởng thành, anh cho Như Hoa sự ấm áp, là người yêu cô không thể rời bỏ. Trong truyện, không thể không nhắc đến Lỗ Tự Ngọc. Tự Ngọc, thanh khiết tựa tên, ôn nhuận như ngọc. Mỗi ngày, cuộc sống của cậu như đi mượn, cậu không có thời gian để ghét bỏ ai, cậu trân trọng từng phút giây, được sống, được hít thở, đã là một niềm hạnh phúc. Như Hoa vì Tự Ngọc mà mạnh mẽ, Tự Ngọc vì Như Hoa mà sống. Tình cảm của hai chị em cô, là tình thân, tình chị em khăng khít, không thể chia lìa. Tự Ngọc ra sức tác thành cho Văn Sơ, vì anh muốn chị mình được hạnh phúc, để dù mình có rời đi, Như Hoa cũng sẽ không cô đơn trên thế giới này. Cuối cùng, ông trời đã không phụ lòng người tốt, Tự Ngọc vẫn có thể tiếp tục sống, tiếp tục vẽ, có thể tiếp tục nhìn Như Hoa hạnh phúc. Kết thúc truyện, là cái kết trọn vẹn, viên mãn cho tất cả mọi người. Như trong truyện hay có câu “Họ sống với nhau hạnh phúc mãi về sau”. Chào em, Như Hoa, chỉ đơn giản là câu chuyện giản dị về Như Hoa, một cô gái không mong manh yếu ớt như hoa, nhưng lại xứng đáng được yêu thương hơn bất cứ ai. Truyện là bài học nhân văn nhẹ nhàng về tình yêu. Hãy mạnh mẽ và sống đúng với bản thân mình, sẽ luôn có một người sinh ra giành cho bạn, nâng niu, trân trọng bạn suốt cuộc đời. Mời các bạn mượn đọc sách Chào em Như Hoa của tác giả Tử Ngư Nhi.